Chọc Tức Vợ Yêu: Mua Một Tặng Một
|
|
Chương 19: Hai ông bà sợ ngây người Ninh Tịch xoắn xuýt nửa ngày xem có nên gọi hay không, cuối cùng vẫn bấm gọi.
Bởi vì chuyện năm năm trước nên cô cũng không quá thích trẻ con, thậm chí có chút bài xích, không muốn đến gần.
Tiếp xúc với trẻ con sẽ khiến cô nhớ lại một số chuyện không vui, nhớ đến đứa bé đã mất của mình.....
Đứa nhỏ kia từng là điều cô trông chờ nhất thế gian này nhưng chính nó cũng đại diện cho quả khứ bẩn thỉu của cô.
Không biết tại sao nhưng cô lại không hề thấy khó chịu với bánh bao nhỏ, trái lại còn khiến cô yêu thích, thậm chí không nhịn được muốn tới gần.Thật kỳ quái.
"A lô... A lô?" Đầu bên kia đã nối máy nhưng lại không có tiếng gì.
Ninh Tịch biết chắc chắn là Tiểu Bảo nhận máy nên cười khẽ một tiếng: "Là Tiểu Bảo đúng không? Thật xin lỗi, bây giờ cô mới nhớ gọi điện cho con."
Tiểu Bảo không biết nói chuyện, không có cách nào trả lời cô, Ninh Tịch không thể làm gì khác hơn là lầm bà lầm bầm một mình.
"Bảo bối, con ăn tối chưa? Con gầy quá, nhất định phải ăn nhiều một chút nhớ chưa?"
"Trẻ con không được kén ăn, như thế mới mau lớn, mập mạp một tí mới đáng yêu nạ! Mặc dù bây giờ con cũng quá đáng yêu rồi..."
"À đúng rồi, vừa nãy cô thấy ba con trên tivi, ba con vừa đàm phán xong một vụ làm ăn lớn, thật lợi hại, giúp cô gửi lời chúc mừng tới ba con nha!"
........
Mười phút sau, Tiểu Bảo để di động xuống, lấy ra quyển vở viết từ lâu rồi không dùng.
Cầm bút viết xoẹt xoẹt một mạch: Congratulations (chúc mừng).
Tiểu Bảo mặc dù không biết nói chuyện, nhưng bất kể là tiếng Trung hay Tiếng Anh đều rất thành thạo, chỉ có điều bé thấy viết chữ Hán rất phiền nên đa phần đều viết tiếng Anh.
Nhưng mà đã rất lâu rồi Tiểu Bảo không viết, bởi vì bé không muốn biểu đạt bất cứ cái gì.
Hai ông bà nhà họ Lục thấy thế thì cực kì kinh ngạc.
Lục Cảnh Lễ bởi vì từng được chứng kiến qua nên cũng coi như bình tĩnh.
Lục Đình Kiêu loáng thoáng nghe được Ninh Tịch nói trong điện thoại, lại nhìn chữ trên vở, khuôn mặt băng sơn lộ ra một nụ cười mỉm hiếm có, xoa đầu con trai nói: "Cám ơn."
Tiểu Bảo viết xong thì không nói hai lời bắt đầu cầm đũa, dùng một thái độ cực kì nghiêm túc ăn cơm.
Thậm chí còn ăn cả cà rốt mà nhóc ghét nhất.
Lúc nay hai ông bà lại dại ra tiếp.
Lúc nãy hình như thằng con cả vừa mới cười, cháu nội ngoan của ông bà chủ động viết chữ, chủ động ăn cơm, còn ăn cả cà rốt...
Lục lão phu nhân rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Cảnh Lễ, rốt cuộc cô gái kia nói gì với Tiểu Bảo?"
Lục lão gia cũng hóng hớt.
Lục Cảnh Lễ được ba mẹ vây quanh thì chậm rãi nói: "Cũng không nói gì, chỉ bảo Tiểu Bảo ăn nhiều chút đừng kén ăn, với nhờ Tiểu Bảo chuyển lời chúc mừng cho anh Hai."
Lục lão phu nhân tỏ vẻ không thể tưởng tượng được: "Chỉ có thế?"
Lục Cảnh Lễ nhún vai: "Còn muốn thế nào?"
Sắc mặt Lục lão gia vui vẻ dị thường, yên tâm nói: "Cô gái này chỉ dùng một cú điện thoại mà hiệu quả còn lớn hơn bác sĩ tâm lí điều trị một năm."
"Còn không phải à!" Lục lão phu nhân vừa mừng vừa sợ: "Cô gái này không tệ, Đình Kiêu nhất định phải lấy về đấy!"
Lục Đình Kiêu: "Vâng."
Lục lão phu nhân ghét bỏ nhìn con trai lớn một cái, quay sang nói với con trai thứ: "Thằng út, anh con là một cái cọc gỗ, không biết theo đuổi con gái, con nhất định phải giúp anh con biết không?"
"Bây giờ thì biết con hữu dụng hả!" Lục Cảnh Lễ đắc ý nói: "Yên tâm đi, con nhất định dùng tuyệt học cả đời giúp anh Hai! Nhưng mà chúng ta phải lập thỏa thuận, hai ngườii không được phép nhúng tay, phải biết rằng trưởng bối nhúng tay vào giai đoạn này là dễ hư hết lắm!"
Hai người liên tục đáp ứng: "Biết biết, ba mẹ nhất định không nhúng tay!"
|
Chương 20: Bạn trai cũ trải rộng giới giải trí Sau khi ăn xong, hai ông bà vừa đi thì Lục Cảnh Lễ lập tức vẫy đuôi tới tìm anh trai tranh công.
"Anh, vừa nãy em làm tốt không tốt không tốt không tốt không?" Mau khen thưởng em đi.
Cái đuôi vẫy được một nửa liền "vèo" một cái, có vật nhỏ nhỏ gì đó bay từ bàn tay anh trai anh ném tới.
Lục Cảnh Lễ vung tay bắt được. "Cái gì vậy?"
Nhìn kĩ thì hai mắt liền phát sáng. Là một cái chìa khóa xe.
Đây chính là cái xe anh mơ ước từ lâu lắm rồi, là bản kỉ niệm một trăm năm của hãng xe thể theo Bugatti, cả thế giới chỉ có một chiếc!!!
"Ngao! Bảo bối nhỏ đáng yêu của em!" Lục Cảnh Lễ cầm chìa khoá xe hôn điên cuồng: "Anh, Em yêu anh!"
Lúc trước có năn nỉ kiểu gì anh Hai cũng không cho, không ngờ lần tùy tiện tay nói giúp mấy câu trước mặt ba mẹ thì anh Hai đã ném thẳng cmn vào mặt cho rồi.
Xem ra địa vị của Ninh Tịch trong lòng anh Hai còn cao hơn những gì anh tưởng tượng nha!
Lục Cảnh Lễ càng nghĩ càng lo: "Chuyện đó, anh xác định là Ninh Tịch sao? Không phải vui đùa một chút mà là kết hôn thật sao?"
"Kết hôn." Giọng Lục Đình Kiêu biểu thị tuyệt đối không có lựa chọn thứ hai.
Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì thở dài, lấy cái nhìn từ vị trí người từng trải chân thành nói: "Vậy em phải nhắc anh chuẩn bị sẵn tinh thần, theo đuổi phụ nữ với chơi game không khác nhau lắm, cũng phân chia theo cấp độ, dễ, trung bình, khó và cấp địa ngục. Mà Ninh Tịch tuyệt đối là Cấp! Địa! Ngục!
Là phụ nữ chắc chắn có nhược điểm, nhưng Ninh Tịch thì sao, dùng tiền? Từ lúc trưởng thành đến giờ cô ấy lăn lộn thảm đến vậy nhưng nhất định không chấp nhận bị người ta bao nuôi hay dùng quy tắc ngầm.
Dùng tình cảm? Tự anh nhìn xem lúc Ninh Tịch ở nước ngoài đã đá biết bao nhiêu gã đàn ông, bạn trai cũ trải rộng khắp giới giải trí, đã thế toàn là người có tiếng nữa, lúc nhìn cái danh sách kia em cũng phục sát cmn đất, xưa nay em chưa từng phục ai như thế đâu!
Dùng con cái? Sinh con lập gia đình thì anh nghĩ cũng đừng có nghĩ, cô ấy một lòng muốn gây dựng sự nghiệp, căn bản là chưa có ý định sinh con.
Coi như tiểu gia em đây đích thân ra tay thì tám phần là GAME - OVER, tay mơ như anh nhất định là loại từ vòng gửi xe!"
Lục Đình Kiêu lạnh lùng nhìn em trai: "Mười phần."
Lục Cảnh Lễ méo miệng một cái: "Được được được, mười phần là GAME - OVER, không cần nói mấy chuyện này ok? Tóm lại kết luận sau cùng của em là, em dám đánh cược Ninh Tịch cũng giống như em này, theo chủ nghĩa không lập gia đình không sinh con. Loại người như vậy đối với tình cảm chỉ như chơi đùa thôi, tự do mới là triết lí cuộc sống. Nếu anh muốn chơi một chút thì chả sao. Muốn kết hôn? Thôi đừng nghĩ nữa!"
"Đó là bởi vì em chưa gặp được người khiến em muốn kết hôn, cùng nhau chung sống tạo ra những sinh mạng mới."
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi vào trong phòng, khuôn mặt luôn lạnh lùng của Lục Đình Kiêu vào lúc này lại có chút dịu dàng.
Lục Cảnh Lễ đứng một bên đếm xem câu vừa rồi anh trai nói có bao nhiêu chữ một bên không tưởng tượng nổi nói: "Ôi ôi ôi, quả nhiên người yêu vào thì sẽ khác, kiểu người dốt nát với chuyện tình cảm như anh mà cũng dạy bảo em cơ đấy! Bất quá anh nói cũng có lý, nhưng thế thì sao? Có cần em trai yêu dấu của anh giúp anh một tay không?"
Lục Đình Kiêu trả lời ba chữ: "Không cần."
Lục Cảnh Lễ vội vàng: "Sao lại không cần! Tán gái với đàm phán hợp đồng làm ăn giống nhau chắc, anh nghĩ cho kĩ đi, thật sự không cần một người thông minh cơ trí lại là chuyên gia tán gái như em chỉ dạy sao..."
Lục Cảnh Lễ đang ra sức tâng bốc chính mình, cửa thư phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Hai người đồng thời quay lại thấy Tiểu Bảo mặc quần áo ngủ đứng ở cửa.
Trong mắt Lục Đình Kiêu thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
"Ý, Tiểu Bảo..." Lục Cảnh Lễ cũng kinh ngạc.
Sao lúc này Tiểu Bảo không ở trong phòng ngủ mà lại xuất hiện ở đây?
|
Chương 21: Tiểu Bảo đại náo thiên cung Phải biết rằng Tiểu Bảo là một người cực kì thích yên tĩnh, những lúc bình thường chỉ cần ăn cơm xong là thằng bé liền một mình trốn về phòng, tất cả người hầu trong nhà sau khi làm xong việc của mình thì đều phải quay về phòng, không được gây ra bất kì tiếng động ồn ào nào, nếu không dù chỉ một phiền nhiễu nho nhỏ cũng sẽ khiến tâm trạng thằng bé trở nên bực bội khó kiểm soát.
Trước đây Lục phu nhân chỉ vì thương đứa cháu nhỏ mà vào phòng nó thêm vài lần để đưa đồ ăn ấy thế mà thằng bé cũng tự nhốt mình vào trên gác xép luôn.
Vì thế nên dù có yêu thương đứa cháu nhỏ đến mấy cũng không dám chuyển đến sống cùng.
Vậy mà giờ Tiểu Bảo lại chủ động tự bước ra khỏi phòng?
Không chỉ có như thế, Tiểu Bảo còn lao thẳng về phía Lục Đình Kiêu rồi ôm chặt lấy chân anh.
Lục Cảnh Lễ phụt một cái bật cười ha hả: “Tiểu Bảo con đang làm gì thế? Ôm đùi ba con đấy à?
Lục Đình Kiêu cúi đầu nhìn con trai, vừa liếc một cái đã biết thằng bé muốn gì, không chút do dự cự tuyệt: “Không được, tối hôm qua con đã đến đó rồi.”
Thế là ánh mắt của Tiểu Bảo chuyển về phía cái điện thoại của anh.
“Bữa tối con đã gọi một lần rồi.”
Lục Cảnh Lễ lúc này mới hiểu, hoá ra là thằng nhóc này đang nhớ Ninh Tịch.
Tiểu Bảo thấy không thể thuyết phục được ba mình liền chạy bình bịch đến trước mặt Lục Cảnh Lễ, dùng lại chiêu cũ, ôm chặt lấy đùi anh ta.
Lục Cảnh Lễ quả thực là thụ sủng nhược kinh: “Đừng, đừng, đừng, bảo bối con đừng có làm vậy với chú mà, con biết thừa chú không chịu được con làm nũng mà!”
Tuy rằng bình thường Tiểu Bảo Bảo luôn đơ đơ, nhưng một khi thằng bé muốn xin xỏ ai cái gì thì ôi, cái thần thái đó, cái vẻ mặt đó đúng là đáng yêu chết đi được ấy.
Lúc thằng bé ngẩng đầu nhìn người ta bằng cặp mắt to tròn sáng lấp lánh như sao trời đó, quả thật khiến người ta hận không thể hái sao trời xuống cho nó.
Người duy nhất trong nhà có thể miễn dịch với chiêu này chỉ có Lục Đình Kiêu.
Lục Cảnh Lễ bất đắc dĩ nhún vai: “Tiểu Bảo, con có làm nũng với chú cũng vô dụng thôi, chú không đánh lại được cha con đâu!”
Vừa mới dứt lời, Tiểu Bảo ngay lập tức liền buông anh ta ra.
Vô cùng quyết đoán.
Vẻ mặt như kiểu bị người lớn trong nhà chia uyên rẽ thuý của Tiểu Bảo khiến Lục Cảnh Lễ chống tay vào tường cười đau cả bụng: “Ôi, Tiểu Bảo, thực ra con cũng không cần gấp gáp thế đâu, có một câu nói rất hay như thế này này: ‘Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ’, đợi sau này khi cha con lấy cô Tiểu Tịch của con rồi, thì ngày nào con chẳng được gặp cô ấy.”
*Hai câu thơ trong Thước Kiều Tiên; dịch nghĩa: Nếu tình đã thật sự là lâu dài, há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm.
Khuyên cũng không ăn thua. Cậu nhóc dậm bình bịch đẩy cửa chạy ra khỏi phòng.
Lục Cảnh Lễ nhún vai: “Làm sao bây giờ?”
“Tối nay nó ăn cũng không ít đâu.” Lục Đình Kiêu thản nhiên đáp.
Có nghĩa là, trong khoảng thời gian ngắn cậu nhóc sẽ không dùng được chiêu tuyệt thực. Lục Cảnh Lễ nghe anh mình nói thế cũng yên tâm.
Và đương nhiên, bọn họ đã xem thường Tiểu Bảo rồi……
Nó là một đứa trẻ thì cần gì đến kế sách gì, chỉ cần hai chữ ‘ăn vạ’ là xong hết.
Mới dứt lời xong, ở dưới nhà đã vang lên tiếng ‘xoảng’.
Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu quay sang nhìn nhau một cái rồi lập tức chạy xuống nhà xem xem đang xảy ra chuyện gì.
Chẳng qua mới chỉ có mấy phút, phòng khách dưới nhà đã tan hoang, cái bình hoa cổ đặt ở góc phòng khách đã nát bét, tất cả những thứ gì có thể đổ ngã được đều đổ ngã bằng sạch……
“Lục Kình Vũ!”
Bình thường chỉ khi nào Lục Đình Kiêu giận lắm mới gọi cả họ cả tên của Tiểu Bảo ra như vậy.
Uy áp kinh người toả ra từ anh ngay cả Lục Cảnh Lễ cũng không chịu được chứ đừng nói gì đến tiểu Bảo.
Tiểu Bảo bị vẻ mặt đáng sợ của cha mình doạ cho run rẩy, cậu nhóc càng kích động, vừa gào thét vừa chạy khắp phòng đập phá loạn xạ.
Lục Cảnh Lễ vội vàng đuổi theo sau nhưng lại không dám đuổi sát quá, trên rất toàn là mảnh sành, không cẩn thận thằng bé mà ngã xuống một cái thì hậu quả đúng là không tưởng tượng được.
|
Chương 22: Vội vã gọi chi viện “Anh Hai, cứ thế này nữa thì không ổn đâu, hay là gọi Ninh Tịch qua đây một chuyến đi?”
"Không cho phép gọi." Lục Đình Kiêu lạnh giọng quát.
Lục Cảnh Lễ khổ sở khuyên can: “Anh Hai, tiểu Bảo vẫn là một đứa trẻ mà, nó đâu phải là cấp dưới của anh đâu, anh cũng nghiêm khắc với nó quá rồi đấy, chiều nó một tí thì có sao đâu? Có đứa trẻ con nào mà không ương bướng nghịch ngợm phá phách?”
“Anh dạy con mình như thế nào, chưa đến lượt em xen vào.” Lục Đình Kiêu mặt mày lạnh băng, có vẻ anh đã kiên quyết không thể để Tiểu Bảo có thói quen không đạt được mục đích liền lăn ra ăn vạ.
Lục Cảnh Lễ bị kẹp giữa hai cha con bối rối không biết nên làm thế nào, thật sự là đau đầu muốn chết đi được.
Chuyện này nhỡ một cái mà để hai cụ bên kia biết được, rồi truy tra ngọn nguồn, rất có khả năng chuyện anh đưa Tiểu Bảo đến quán bar sẽ bị vỡ lở.
Ông trời ơi! Có ai đến giúp con không!
Nhân lúc Lục Đình Kiêu chạy đi bắt Tiểu Bảo, Lục Cảnh Lễ vội vã rút điện thoại ra lén lút gọi cho Ninh Tịch……
……
Buổi tối, Ninh Tịch đang vừa đọc kịch bản vừa chat với bạn câu được câu không.
Ô Yêu Vương: Ninh Tiểu Tịch, cái tên QQ lỗi thời này của bà có thể đổi đi được không? Nhìn đau hết cả mắt
E の Ji Moshikongshikong: Ô Yêu Vương mà không đau mắt à? Đúng là chó chê mèo lắm lông.
Ô Yêu Vương: Khụ, tháng sau tôi về, đến sân bay đón tôi!
E の Ji Moshikongshikong: Không đi, không rảnh.
Ô Yêu Vương: Nhớ đến đón tôi!
E の Ji Moshikongshikong: Đã bảo là không có thời gian mà lại!
Ô Yêu Vương: Rốt cuộc thì có đến không nào?
E の Ji Moshikongshikong: Đối phương không muốn tiếp tục nói chuyện với bạn, hơn nữa còn ném cho bạn một con chó.
Ô Yêu Vương: Đối phương nhận con chó mà bạn ném, hơn nữa còn cắn cho nó một miếng.
E の Ji Moshikongshikong:Con chó có cảm giác như sắp bị thông đến nơi.
Ô yêu Vương: Oh fuck! Bà còn đen tối hơn cả tôi đấy! Còn nữa, ai thông.
E の Ji Moshikongshikong: Đứa nào đen tối trước, cấm nói tiếp, bà đây còn phải đọc kịch bản.
Ô yêu Vương: Chỉ là một vai nữ thứ mà thôi, có cái gì hay ho chứ! Hai chúng ta dù gì cũng từng có một khoảng thời gian tốt đẹp, bà có cần phải tuyệt tình thế không?
E の Ji Moshikongshikong: Tôi có thời gian tốt đẹp với nhiều người lắm, ông thì tính thứ mấy?
Ô Yêu Vương: Ninh Tiểu Tịch! Bà cứ đợi đấy!
Ninh Tịch tắt máy tính, tập trung đọc kịch bản.
Đọc được một lúc, điện thoại đột nhiên reo lên, là một dãy số lạ.
Cô tưởng là điện thoại của bên đoàn làm phim nên vội vã nghe máy.
“A lô, Ninh Tịch, cứu mạng!!!”
“Anh là….”
“Tôi là Lục Cảnh Lễ, cô mau đến Bạch Kim Đế Cung một chuyến, Tiểu Bảo xảy ra chuyện rồi!’
Cái gì? Tiểu Bảo làm sao?” Ninh Tịch căng thẳng.
“Tóm lại là chuyện gấp lắm rồi, cô mau đến đây, mau đến đây đi…. Anh Hai, anh Hai, anh bình tĩnh một chút…. Tiểu Bảo nó vẫn còn nhỏ mà…. Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cái đó không được đập….. a…..”
Lục Cảnh Lễ nói rất nghiêm trọng, đầu bên kia điện thoại còn vang lên tiếng đập phá, đổ vỡ, Ninh Tịch càng thêm căng thẳng, vội vàng vừa thay quần áo vừa nói: “Tôi đến ngay lập tức!”
Cô không biết bản thân mình làm sao nữa, vừa nghe thấy Tiểu Bảo có chuyện là đã không thể ngồi yên được nữa rồi.
Rõ ràng chỉ mới quen có vài ngày, trong thâm tâm lại luôn luôn nhớ đến, không quên đi được.
Nhà cô cách Bạch Kim Đế Cung rất xa, lái ô tô cũng mất độ khoảng 40 phút, Ninh Tịch lo rằng lâu như thế sẽ xảy ra chuyện không hay, liền dắt chiếc moto của cô từ trong gara ra ngoài, phóng như vũ bão đến đó.
Quãng đường hơn bốn mươi phút bị cô rút ngắn còn hơn chục phút.
Chắc Lục Cảnh Lễ đã báo trước với bảo vệ, Ninh Tịch chỉ cần nói tên bảo vệ liền để cô vào trong, đến trước căn nhà số 8 đã có nữ hầu đứng đợi sẵn ngoài cửa.
|
Chương 23: Giận quá khiêu khích đại Boss Để tiện lái xe, cô mặc một bộ quần áo bó sát bằng da màu đen. Sau khi tới nơi, cô liền tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống, mái tóc đen dài đổ xuống vai, đẹp đến mức người ta líu lưỡi.
Nhìn thấy cô xuất hiện Lục Cảnh Lễ suýt thì không kìm được mà huýt sáo tán thưởng.
“Lục Kình Vũ, con tưởng là ba không dám đụng vào con thật đấy à?” Trong một góc của phòng khách, Lục Đình Kiêu túm chặt lấy cậu con trai đã hết đường chạy, thằng nhóc đang giãy giụa trong lòng anh, như một con thú non đang giận giữ điên cuồng xoè vuốt cào cấu.
“Không được làm thế!” Ninh Tịch nhìn thấy cảnh này vội vã lao đến, giằng lấy Tiểu Bảo về phía cô.
Tiểu Bảo ngầng đầu lên nhìn người vừa mới đến, ngây người ra trong giây lát, sau đó hai mắt đỏ bừng lên, chui tọt vào lòng Ninh Tịch, dính chặt lấy cô không chịu buông ra.
Nhìn thấy bánh bao nhỏ hôm qua vẫn còn đáng yêu mềm mại giờ phút này trên mặt tràn đầy sợ hãi, cả người run rẩy, Ninh Tịch đau lòng muốn chết.
Cơn tức trỗi dậy, giờ thì cô cũng chẳng thèm quan tâm người trước mặt mình là đại boss đáng sợ nữa, nói liền một chặp: “Ngài Lục, tôi biết tôi là một người ngoài không có lập trường để nói cái gì cả, nhưng tôi vẫn phải nói với ngài một câu, cách thức giáo dục con của ngài có vấn đề, trẻ con luôn cần sự quan tâm ấm áp nhất huống chi tình trạng của Tiểu Bảo lại đặc biệt như vậy, không chịu được kích thích, lại không có mẹ ở bên cạnh, ngài nên nhẫn nại một chút, bao dung một chút mới đúng chứ, tại sao lại có thể hung ác với thằng bé như vậy? Ngài không nhìn thấy thằng bé sợ đến mức nào ư? Thế mà ngài còn muốn đánh nó?”
Lục Đình Kiêu: “Là lỗi của tôi.”
Lục Cảnh Lễ: “….” Ha ha
Nghe thấy ông anh nhà mình dứt khoát nhận sai như thế, Lục Cảnh Lễ chỉ còn biết cười ha hả.
Lúc em bảo với anh cách dạy con của anh có vấn đề thì anh quay sang chửi luôn, người ta vừa mới mở miệng thì sao anh lại ngoan như cái gì ấy!
Sau khi Ninh Tịch đến Tiểu Bảo như thể một con cún con tìm được chủ của mình, gọi một cái là ngoan ngoãn nghe lời, so với cái dáng vẻ sư tử con phát cuồng lúc nãy cứ như là hai người, ngoan ngoãn để Ninh Tịch dắt về phòng.
Trên sofa, Ninh Tịch nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nho nhỏ của Tiểu Bảo trấn an: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sáng hôm nay vẫn còn tốt lắm cơ mà?”
Lục Cảnh Lễ thở dài nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa, Tiểu Bảo nó nhớ cô, muốn gặp cô, anh tôi không cho. Muốn gọi điện thoại cho cô, anh tôi cũng không cho, sợ nó quấy rầy cô. Thế là thằng bé bắt đầu lăn ra ăn vạ, chạy loạn khặp nơi, đập tan hoang cả cái phòng khách, anh tôi không muốn dung túng khiến thằng bé có thói quen xấu, rồi thì... như những gì cô vừa thấy đấy.”
"Chỉ là vì không cho nó gặp tôi với gọi điện cho tôi?” Ninh Tịch cảm thấy khó có thể tiếp nhận. Tuy rằng Lục Đình Kiêu đã từng nói là Tiểu Bảo rất ỷ lại cô, nhưng sự ảnh hưởng của cô có lớn đến thế ư?
“Thế cô cho là gì? Cô cũng coi thường sức ảnh hưởng của bản thân mình quá rồi!” Lục Cảnh Lễ thấy cô không hiểu, liền liến thoắng kể một lô một lốc các kiểu: “Có còn nhớ cái hôm ở trong cái nhà kho đó không, lúc cô hôn mê bất tỉnh, Tiểu Bảo không cho phép ai động vào cô, cuối cùng anh Hai tôi phải đích thân ôm cô đi bệnh viên đấy…..”
Ninh Tịch vô thức liếc về phía Lục Đình Kiêu một cái, moá, Lục Đình Kiêu thế mà tự mình ôm cô đến bệnh viện….?
“Còn cả lúc ở bênh viện nữa, Tiểu Bảo tỉnh lại không thấy cô đâu cứ nghĩ rằng cô đã chết rồi, ngay lúc đó liền mất kiểm soát không khống chế được, suýt nữa thì nhảy lầu, anh tôi đưa tờ giấy cô viết cho nó xem nó mới bình tĩnh lại. Tối hôm qua Tiểu Bảo vì muốn gặp cô mà tuyệt thực uy hiếp anh tôi. Còn tối ngày hôm nay, vì một cuộc điện thoại của cô mà thằng bé ăn no quá, kế sách tuyệt thực không dùng được nữa cho nên mới có cái cảnh vừa nãy….”
Hả, ăn no quá à? Quả thật tối nay cô có bảo thằng bé ăn nhiều một tí, thế mà thành lỗi của cô luôn rồi à?
|