Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ
|
|
chapter 37
Tần Cảnh vẫn ngủ đến năm giờ chiều ngày hôm sau, khi tỉnh lại, nằm trên giường lớn rộng rãi của khách sạn, cô nghĩ lại cả nửa ngày cũng không nghĩ ra hôm qua làm thế nào mà về được đây.
Chạy đến mấy phòng cách vách xem một chút, Doãn Thiên Dã không ở đây, còn lại nhân viên cũng không ở đây.
Xem ra, mọi người đều đi làm việc rồi.
Tần Cảnh thu dọn một chút, mang theo vài thứ, chuẩn bị đến studio, vừa tranh thủ xem tivi, kết quả, vừa vặn nhìn thấy An Nham trên màn hình quảng trường thời đại nhiều lần cầu hôn Tập Vi Lam.
Chẳng qua, vai nữ chính giống như không đến, chỉ có An đạo diễn trẻ tuổi đau khổ chờ đợi.
Trên màn hình truyền hình trực tiếp, người trên quảng trường đã tập trung đến mức, nước không ngấm qua được. Màn hình LED lớn không chỉ phát đi phát lại đủ loại lời nói cầu hôn buồn nôn của An đạo diễn, thậm chí còn có các loại ảnh thân mật của bọn họ với nhau.
Tần Cảnh hơi hơi kinh ngạc, lúc đó cô chỉ là hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt mà bày một trò khiêu khích, không nghĩ đến An đạo diễn ngây thơ như vậy cuồng dại như vậy, còn thực sự tạo ra chuyện lớn như vậy!
Cũng đúng, hắn luôn luôn tự mình cảm thấy rất tốt đẹp, chắc chắn cho rằng cầu hôn là tình thế bắt buộc. Dù sao về sau kết hôn truyền thông tất nhiên sẽ phát hiện, hiện tại, nhân thể mở rộng quy mô tạo thanh thế lớn, càng thể hiện đia vị của mỹ nhân trong lòng hắn!
Tần Cảnh tâm tình thật tốt, nhanh chóng chạy đến studio xem Tập Vi Lam đi.
Quả nhiên, hôm nay, Tập Vi Lam tâm tình cực độ không tốt, cô ta căn bản không nghĩ đến An Nham lại đột nhiên cầu hôn, lúc đó trực tiếp cự tuyệt trong điện thoại. Cũng không ngờ đến hắn cư nhiên làm tới như vậy, làm chấn động như thế không nói, còn đem ảnh của bọn họ với nhau lên, đây không phải bức hôn sao?
Tập Vi Lam trong lòng tức điên, có giải thích với bất cứ ai cũng không ai tin, chỉ đành bất lực nhận lời chúc mừng của các đồng nghiệp không biết chuyện ở studio, cũng như tán thưởng của mọi người với Tần Cảnh:
“Hóa ra bức ảnh Tần Cảnh đăng lên là thật! Tần Cảnh đúng là lợi hại! Quả nhiên, tin tức do cô ấy đưa, trước giờ không có giả!”
Tập Vi Lam tức không chịu được, mà mặt ngoài vẫn còn giả vờ bình tĩnh diễn.
Tần Cảnh từ đầu đến cuối cười tít mắt, còn không có ý gì tốt coi thường ánh mắt oán giận của Tập Vi Lam, cùng mọi người chúc mừng cô ta mấy câu.
Chỉ là, Tần Cảnh vui sướng không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Tô Hiền, nói là cổ phiếu trôi nổi còn lại của Trường Ninh có xu thế bị người nào đó thu mua, tuy rằng trước mứt còn chưa vượt qua 10%, nhưng cũng không thể không cảnh giác.
Tần Cảnh lại truy hỏi người đó là ai.
Tô Hiền nói, là một công ty nhỏ không có danh tiếng gì, hình như chỉ là công ty tài chính.
Tần Cảnh tuy rằng không hiểu kinh tế, nhưng cũng rất rõ, công ty nhỏ này rất có khả năng chỉ là bảng quảng cáo, giai đoạn đầu chưa có ai chú ý thua mua một bộ phận nhỏ, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, một đại tập đoàn sau lưng xuất hiện, tiến hành thu mua số lượng lớn. Cuối cùng, khống chế tối đa cổ phẩn, không thể biết trước là ai.
Tần Cảnh để điện thoại xuống, ưu sầu lo lắng, cảm thấy rất cần về nhà cùng Tần Chính thương lượng một chút.
Cô bảo với Tiếu Tiếu lát nữa nói lại vài câu với Doãn Thiên Dã, lập tức thu dọn đồ đạc túi xách của mình, ra khỏi phòng nghỉ. Không ngờ vừa vặn Doãn Thiên Dã đi quay phim trở về, cô cũng không chú ý đến, lướt qua luôn.
Kết quả, anh tay dài vươn ra, tóm trúng mũ sau áo cô kéo lại, giọng điệu bất mãn: “Này, em đi đâu đấy, ngủ cả ngày, vừa mới tới liền muốn đi à?”
Tần Cảnh bị ánh xách lên, cắn cắn môi: “Trường Ninh có khả năng có vài vấn đề!”
Doãn Thiên Dã buông cô ra, nửa dựa vào khung cửa: “Tôi đoán nhé, em hoài nghi cùng vai nữ chính của chúng ta có liên quan?”
Tần Cảnh gật gật đầu.
“Thế mà em còn đi tìm ba em? Không sợ lại khiến ông ấy kích động sao?”
Tần Cảnh sửng sốt, đúng vậy, chính mình cư nhiên không nghĩ đến, đảo mắt nghĩ nghĩ, có chút hồ nghi, “Lạ lắm nhé, từ bao giờ anh lại là người suy xét chu đáo thế nhỉ?”
Doãn Thiên Dã không trả lời, cũng không biểu hiện gì trên mặt xoa xoa đầu cô.
Một bên Tiếu Tiếu nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, Doãn Thiên Dã tiên sinh của cô chẳng lẽ không phải rất không thích có tiếp xúc thân thể với người khác sao? Tại sao lại với trợ lý Tần Cảnh có đủ các loại vân vê đầu nhéo mặt ôm ôm sờ sờ?
Giống nhau đều là trợ lý, vì sao vận mệnh bất công như vậy?
Doãn Thiên Dã quay sang nhìn Tiếu Tiếu: “Nhớ thu dọn lại đồ đạc!” Vừa nói, vừa lôi kéo Tần Cảnh: “Đói bụng rồi, ăn cơm trước rồi nói!”
Tiếu Tiếu lệ ròng ròng: còn cầm tay, cầm tay! Bước tiếp theo là cái gì, là cái gì??
Doãn Thiên Dã lên xe, lại không có vội lái xe, ngược lại nghiêm túc quan tâm hỏi đến chuyện của Trường Ninh. Tần Cảnh tuy không biết anh có thể giải quyết không, nhưng vẫn một năm một mười nói ra lo lắng trong lòng mình.
Hiện tại có hai khả năng, một là chính Tập Vi Lam đang thu mua cổ phiếu trôi nổi của Trường Ninh, muốn trở thành cổ đông lớn nhất, về sau hướng đi của Trường Ninh sẽ dựa vào quyết định của cô ta.
Hai là Tập Vi Lam muốn đem cổ phiếu của Trường Ninh toàn bộ bán ra, nhưng còn nữa, cô ta có khả năng muốn bán cho công ty đang muốn gây bất lợi cho Trường Ninh. Nói thí dụ như, một công ty chỉ coi Trường Ninh là một đoạn đường để thâu tóm, âm mưu sau khi mua vào sẽ khai phá nó thành một công dụng khác cho tập đoạn. Nói như vậy, cái tên Trường Ninh này sẽ hoàn toàn bị tiêu hoá, rốt cuộc sẽ không còn nữa.
Vậy tâm huyết cả đời của Tần Chính, trừ con số vô tri trên tài khoản ở ngân hàng cũng không còn gì cả.
Doãn Thiên Dã trầm mặc nghe cô nói xong, nghĩ một lát, nói: “Hẳn là khả năng thứ hai! Tập Vi Lam hiện tại căn bản không có nhiều tiền như vậy để thu mua cổ phiếu trôi nổi, hơn nữa cho dù cô ta có thu mua thành công, điều hành một tập đoàn lớn như vậy cũng nằm ngoài khả năng của cô ta. Cô ta sẽ không muốn gắn tiền đồ của mình với Trường Ninh, có lẽ, cô ta hiện tại chỉ là đơn thuần đang xem xét một công ty khác đang muốn mua lại Trường Ninh. Giống như em nghĩ vậy, cô ta sẽ chọn một công ty đả kích nhất với tính độc lập của Trường Ninh!”
“Cho nên, làm thế nào?” Tần Cảnh nhíu mày, “Tôi hiện tại cũng không có nhiều tiền như vậy đi thu mua cổ phiếu khác! Chỉ có đi tìm ba ba, ba ba có lẽ có…”
Lời nói phía sau không thể nói tiếp được, nếu như không đủ tiền thì, thế, chẳng phải là dùng cạn khô tiền dưỡng lão của ba ba sao?
Doãn Thiên Dã thấy cô đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại vừa nhìn, liền thấy cô cúi thấp đầu, thật sâu nhíu mi, trong mắt có một chút mờ mịt và sợ hãi, nắm tay nắm chặt cũng run rẩy.
Trước giờ anh chưa từng thấy cô như vậy, cho du là lúc doanh thu của “Chuyện ngôi sao” thấp, bị người ta hắt cà phê, gặp khó khăn khi quay phim, cũng chưa từng như thế này.
Anh biết là cô vì ba ba mà đau xót, nên mới sợ hãi.
Trong lòng anh không hiểu sao có chút đau, nhưng càng nhiều là tức tồi, rất tức giận kẻ nào bày trò làm cô sợ hãi.
Anh không tự chủ được duỗi tay qua, cầm thật chặt tay cô, nhấn từng chữ nói: “Em yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết được chuyện này!”
Tần Cảnh lập tức quay đầu nhìn anh, nhãn thần vẫn mê mang, rồi lại có một tia an tâm: “Anh có cách sao?”
“Ừ!” Doãn Thiên Dã nhắm mắt rồi lại mở mắt, trầm tĩnh, cài chặt dây an toàn cho cô, “Em chỉ cần hoàn toàn tin tưởng tôi là được!”
Trước khi khởi động xe, Doãn Thiên Dã gọi điện thoại cho ai đó:
“Lát nữa có thời gian không?”
…
“Đến Hoa Mộc Trù đi!”
…
“Có việc quan trọng!”
…
Khi hai người đến Hoa Mộc Trù, người trong điện thoại còn chưa tới. Lúc gọi món, Doãn Thiên Dã để cho Tần Cảnh chọn vài món, rồi chính mình cũng chọn vài món, sau đó liền đưa lại thực đơn cho phục vụ.
Tần Cảnh thấy thế, có chút buồn bực: “Không cần để khách chút nữa đến còn gọi món à?”
Doãn Thiên Dã sửng sốt, phút chốc bật cười: “Tên đó không phải khách!”
Người phục vụ đi chưa được bao lâu, cửa phòng bao lần nữa bị đẩy ra.
Dáng người thanh thanh, ánh mắt nhợt nhạt.
Tần Cảnh cứ như vậy, lại nhìn thấy, Việt Trạch.
|
chapter 38
Tần Cảnh đần ra đủ một hồi, còn Việt Trạch mười phần tự nhiên đến ghế bên cạnh Doãn Thiên Dã ngồi xuống, tựa tiếu phi tiếu liếc Tần Cảnh ở đối diện một cái, tiện đà nghiêng đầu hỏi Doãn Thiên Dã:
“Chuyện quan trọng gì? Anh sắp kết hôn à?”
Tần Cảnh:… Người này mỗi lần gặp mặt đều không giống lần trước, so với lần đầu tiên gặp cũng quá là không giống đi!
Bất quá, cũng đúng, con người đều như vậy, đối mặt với những người khác nhau, sẽ có những biểu hiện khác nhau. Nơi này chỉ có Doãn Thiên Dã cũng một cái người trầm mặc như tường làm nền là cô, Việt Trạch đương nhiên là ở trạng thái buông lỏng.
“Kết hôn thì sẽ không báo cho chú!” Doãn Thiên Dã cũng không phải dạng đứng đắn.
Việt Trạch cười cười, đột nhiên nhìn liếc sang Tần Cảnh, rõ ràng là cười, ánh mắt lại có cảm giác sắc nhọn: “Nghe nói cô muốn sang làm đạo diễn cho Thịnh Hạ?”
“Ừ!”
“Cố gắng nhé!”
Đây là cái loại đối thoại không dinh dưỡng gì thế này!
Tần Cảnh không còn từ gì để nói, bạn nhỏ Việt Trạch, lúc bạn nhìn Doãn Thiên Dã ánh mắt ôn nhu mà lưu luyến như thế, đến lúc nhìn tôi liền âm trầm ; nói chuyện với anh ta giọng điệu mềm nhẹ lại lười nhác như vậy, nói chuyện với tôi liền chuyển lạnh lùng không tự nhiên!
Tôi mới là nữ giới nhé, được chưa!
Hơn nữa, tôi cũng đâu có cướp đàn ông của anh!
Chả liên quan!
Tần Cảnh ngơ ngẩn, rất muốn nói: nếu không tôi tránh đi một chút trước nhé, cho các anh tự nhiên. Lời trong đầu còn chưa nói ra miệng, hai người này đã coi thường cô, bắt đầu tự nhiên luôn.
Đầu tiên là Doãn Thiên Dã đơn giản rõ ràng nắm điểm chính nói một chút tình huống hiện tại, sau đó Việt Trạch hỏi: “Anh nghĩ ra cách gì?”
“Chúng ta thu mua lại Trường Ninh!” Doãn tiểu cặn bã giọng điệu bình thản như là đang nói ‘Chúng ta đi mua cây kẹo que đi!’ vậy
“Chỉ là thu mua sao? Hừ, anh còn đang nghĩ chuyện khác đúng không?” Việt tiểu cặn bã giọng điệu cảm giác như là nói ‘Hóa ra trên đời còn có kẹo que vị xà phòng a!’
“…” Tần Cảnh không thể đỡ được, hai người này lòng có linh tê thế là muốn làm sao?
Doãn tiểu cặn bã giảo hoạt nhếch môi, trong tròng mắt tối đen hiện lên tia âm lãnh: “Khiến cổ phần trên tay cô ta biến thành giấy lộn hết thì thế nào?”
Việt tiểu cặn bã sờ sờ cằm, khóe môi cong lên một tia hứng thú dạt dào: “Anh là nói phá sập Trường Ninh hả?”
Trước lúc đó, Tần Cảnh còn không kìm được xuất thần, thầm than hai người trước mặt này dung nhan yên tĩnh mà sinh động có thể nói là hoàn mỹ. Mà câu nói nhẹ nhàng thoải mái này của Việt Trạch, khiến Tần Cảnh lập tức phục hồi tinh thần lại, khẩn trương nói: “Các người muốn làm gì?”
Lần này, hai người đàn ông đối diện đồng loạt quay sang nhìn cô, khóe môi đều ẩn chứa ý cười.
Tần Cảnh đột nhiên phát hiện, câu nói này tựa hồ có nghĩa khác, lập tức mặt đỏ đến tận mang tai.
May là bọn họ cũng không có định đùa cô.
Việt Trạch gõ ngón tay trên mặt bàn, chậm rì rì giải thích: “Thiên Dã vốn tính toán, có lẽ có thể sáng lập một công ty nhỏ, lập tức thu hết cổ phiếu trôi nổi còn lại, ra vẻ muốn thu lại Trường Ninh. Dẫn Tập Vi Lam mắc câu, đem cổ phần bán cho chúng ta. Đương nhiên, Tập Vi Lam cũng không phải đần độn, cô ta sẽ nghĩ muốn biết tập đoàn đứng sau lưng là ai. Cô ta biết Doãn thị, chắc chắn sẽ không bán; thế nhưng, nếu nói lấy danh nghĩa của nhà tôi để thu mua, sẽ không bị cô ta hoài nghi! Cho nên, Thiên Dã mới gọi tôi đến đây!”
“Bất quá, ” Doãn Thiên Dã lành lạnh nhếch môi, tiếp lời Việt Trạch, “Như vậy quá tiện nghi cho cô ta! Không bằng, đem cổ phần trên tay em cũng ném qua trước, một mặt thu mua cổ phiếu trôi nổi khác, một mặt tạo tin đồn, nói Tần gia buông tha cho Trường Ninh, chuyển đầu tư vào sản nghiệp khác. Đến lúc đó cổ phiếu sẽ xuống giá cực thấp, cổ phần trên tay em đều đổi chủ, cô ta nhất định cũng sẽ kinh hoảng luống cuống mặc giá thấp bán tháo! Nếu lý tưởng, phần của cô ta, đều sẽ bị bọn anh thu lại, cuối cùng, trở lại trên tay em!”
Tần Cảnh nhịn không được chân run, hai người trước mặt này mà nổi cơn hung ác, quả thật đáng sợ a!
“Vậy…” Tần Cảnh nhíu mày, “Nếu như không lý tưởng?”
Hai người trước mặt giống như đồng thời nhướng mày, trăm miệng một lời: “Sẽ không có chuyện không lý tưởng!”
“A!” Cô vẫn có chút do dự, “Nếu nói làm như vậy, sẽ tổn hại đến ích lợi của các cổ đong khác a! Đối với hình tượng của Trường Ninh cũng không tốt, vạn nhất, giá sụt thấp thật thì làm thế nào?”
Doãn tiểu cặn bã giọng điệu trầm, tự tin không cho nghi ngờ: “Chúng ta trước cứ thu mua cổ phiếu của cổ đông bán tháo khi giá xuống, đợi xong hết mọi chuyện, lấy một nửa giá bán tháo lúc trước bán lại cho họ. Đối với bên ngoài chỉ cần giải thích, đây là chiêu bài tẩy trong nội bộ công ty.”
Việt tiểu cặn bã giọng điệu nhẹ nhàng, bình tĩnh mà đen tối bất minh: “Ngã giá càng thảm, Tập Vi Lam tổn thất càng nhiều. Hơn nữa, không quan tâm giá dìm xuống thế nào, có hai người chúng tôi chống đỡ cho cô, Trường Ninh tuyệt đối không sao!”
Hai người anh đến tôi đi, mỗi người một câu, phân công rõ ràng, nhẹ nhàng thoải mái.
Cuối cùng, Doãn Thiên Dã phong đạm vân khinh làm lời tổng kết: “Nguyên vẹn không sứt mẻ 60%, sẽ nguyên đai nguyên kiện trở lại trên tay em!”
Nhưng Tần Cảnh toàn thân có chút run rẩy rất nhỏ, cũng không phải bởi vì lo lắng hay sợ hãi, mà nhìn hai người đàn ông trước mặt ánh mắt bình bình đạm đạm lại dị thường kiên nghị, cô không thể không tin tưởng họ.
Chỉ là cô có chút kinh ngạc, thêm có chút giật mình.
Cô chưa từng nghĩ Doãn Thiên Dã có thể có một mặt mạnh mẽ như thế, không ngờ được anh cũng sẽ bất chấp hết thảy đả kích, bỏ qua tất cả bức đối thủ đến tuyệt cảnh.
Tần Cảnh còn đang nghĩ, điện thoại Doãn Thiên Dã vang lên, hình như là tổ biên kịch, anh đi ra ngoài nghe điện thoại, trong phòng được bao chỉ thừa lại Tần Cảnh và Việt Trạch.
Không khí nhất thời biến thành có chút quái dị.
Việt Trạch đương nhiên nội lực thâm hậu hơn cô, một phòng lúng túng thế này đối với y không có tạo thành xi nhê ảnh hưởng hay không thích.
Tần Cảnh thì cảm thấy mười phần khó chịu, cô nhìn chòng chọc giấy ăn một hồi lâu, cảm thấy này loại an tĩnh quỷ dị thực là *rape* 囧 chết người, mới nâng mắt nhìn y, nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh!”
Việt Trạch đạm đạm cười: “Lần này không chỉ là vì Thiên Dã, hơn nữa, tôi không phải đã nói tôi thật sự xin lỗi hai người sao?”
“Hai người” là cái ý gì…
Tần Cảnh lúng túng cười cười, không có nói tiếp.
Không ngờ, Việt Trạch đột nhiên tâm huyết dâng trào: “Vì sao cô lại tin tưởng chúng tôi sẽ giúp cô nhỉ, hình như, hai người cũng đâu phải đang có hẹn hò đâu? Không sợ bọn tôi lừa hết cổ phần của cô sao?”
“Không buồn cười chỗ nào hết!” Tần Cảnh lườm y một cái, “Nếu như Doãn Thiên Dã lừa tôi, tôi sẽ giết anh ta; nếu là anh lừa tôi, tôi vẫn là giết anh ta!”
Việt Trạch hừ ra một tiếng cười khinh đạm, không nói thêm gì nữa, nhưng cả người đều là thư giãn thích ý.
Sau cơm chiều là kèm với câu được câu chăng tán gẫu, nhàn nhạt, vui vẻ, đã xong.
Sau đó, Tần Cảnh dựa theo lời dặn của Doãn Thiên Dã, 30% Trường Ninh trong tay toàn bộ vứt cho cái công ty bất động sản mới Việt Trạch quản lý, mà cái công ty này đồng thời cũng đang thu mua cổ phiếu trôi nổi của Trường Ninh với số lượng lớn, ngay cả 10% trên tay Tô Hiền 10% cũng bị hút sang. Một thời gian sau thì bịa xôn xao tin đồn nhảm Trường Ninh đổi chủ.
Cái công ty tài chính lúc trước thu mua Trường Ninh cũng biết đối thủ lai lịch không nhỏ, lập tức từ bỏ thu mua, lấy giá thấp ném ra, giá cổ phiếu dìm xuống đáy, giảm đến hơn 50%.
Tin tức công ty sắp phá sản cũng không chân mà chạy.
Đến khi Tập Vi Lam nghe nói, đã là một mảnh hỗn loạn. Cũng giống như dự đoán của Doãn Thiên Dã và Việt Trạch, Tập Vi Lam không có bất kỳ đầu óc buôn bán đến khi đó liền hoảng loạn, vội vàng tìm đến công ty trong tay Việt Trạch muốn bán cổ phần.
Nhưng cái công ty này chỉ chịu lấy 30% giá gốc thu về, nói cách khác là nhẹ nhàng thoải mái bốc hơi hơn trăm triệu a!
Tập Vi Lam đương nhiên không chịu, nhưng cổ phần trên tay cô ta quá nhiều, trong tình trạng thị trường hỗn loạn như thế, căn bản bán ra không được. Sau cũng chỉ có thể lần nữa tìm tới đây.
Nhưng lần này, công ty ra giá là 20% giá gốc.
Tập Vi Lam choáng váng mặt mày, còn chuẩn bị đi tìm đường khác, người giao dịch nói: lầu sau cô mà đến, thì chỉ còn 10%, mà đến lúc công ty phá sản, 1% cũng không còn.
Tập Vi Lam không hiểu nổi: chẳng lẽ các người muốn đánh sập Trường Ninh, thu mua cổ phần trên tay Tần Cảnh cũng là lấy của các ngươi một số lớn tiền mà!
Người giao dịch giải thích nói: ân oán hào môn, có người nguyện ý mất mấy tỉ đánh sập Tần gia, chúng tôi cái công ty vô danh tiểu tốt này còn không phải chỉ có thể làm cây đứng chắn đỡ đạn cho sao?
Tập Vi Lam triệt để tuyệt vọng, lại liên hệ cho Tần Chính không được, chỉ có thể nhịn đau đem 30% Trường Ninh lấy 20% giá gốc vô cùng vô cùng ít bán đi.
Trận phong ba này duy trì không đến một tuần lễ, đã trở lại bình tĩnh.
Mấy ngày qua, Tần Cảnh tận lực tránh Tập Vi Lam, cho nên ngày nào cũng ở trong nhà.
Mãi cho đến một ngày nào đó, Doãn Thiên Dã trở về sớm hơn bình thường, vừa vào cửa, đã đưa cho cô một tập văn kiện, cười sung sướng mà thỏa mãn: “Tần Cảnh, đáp ứng với em rồi nhé, 60%, nguyên đai nguyên kiện, trở về!”
Tần Cảnh lập tức từ trên ghế sofa bò lên, nhận lấy tập văn kiện mở ra xem, các loại văn kiện khế ước chứng minh, quả nhiên là 60% Trường Ninh, không thừa không thiếu.
Ngày nào cũng nhốt trong nhà, muốn nói không lo lắng, là không thể.
Cô lo lắng Tập Vi Lam gắt gao nắm không chịu buông tay, sợ Trường Ninh như vậy sẽ đi xuống rồi sụp đổ mất. Chính là, Việt Trạch và Doãn Thiên Dã chọn dùng tư thế mưa rền gió cuốn như thế, đến ngay cả thương nhân bình thường thương cũng sợ, càng không nói Tập Vi Lam này là người không rành thương trường, phòng tuyến tâm lý đương nhiên sẽ sụp đổ trong gang tấc.
Sau một thời gian ngắn, sấm rền gió cuốn, suýt tý nữa Trường Ninh đến sập, lại làm nó khởi tử hồi sinh, cổ phần đổi chủ, hai người này thật lợi hại đến đâu a!
Tần Cảnh gắt gao ôm lấy xấp giấy tờ hơi mỏng, rốt cục an tâm. 60%, thật tốt, Trường Ninh vĩnh viễn đều là của ba ba, vĩnh viễn sẽ không bị người ta cướp đi!
“Đúng rồi, cổ đông khác thì sao?”
Doãn Thiên Dã nhìn cô vui vẻ như vậy, nụ cười cũng tự nhiên ôn nhu: “Yên tâm, 10% của Tô Hiền trở về như cũ. Về phần những người khác, chắc muốn đợi ‘lời đồn’ lắng xuống, giá cổ phiếu tăng trở lại, mọi người mới mua vào lần nữa đi! Cho dù như thế, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi cổ đông trước kia.”
“Thế thì tốt!” Tần Cảnh khoa trương áp mặt cọ xát văn kiện, giống như con chó nhỏ đáng yêu.
Lúc đó, Doãn Thiên Dã ngồi ở trên ghế sofa gần đó, nhìn cô, đột nhiên động lòng, buồn rầu mà nói: “Nó là chết, tôi mới là sống, em chẳng lẽ không sang cọ tôi sao?”
Trong lòng Tần Cảnh tràn đầy hưng phấn và cảm kích, đang rất vui mừng, lúc này liền ngoan ngoãn bổ nhào qua, quỳ ở trên thảm trải sàn trước ghế sofa, tiến đến bên mặt Doãn Thiên Dã, cọ xát qua lại trên gò má anh.
Anh vừa từ bên ngoài vào, gò má ấm ấm, nóng nóng; mà cô vẫn ở trong phòng điều hòa, gò má lành lạnh, mềm mại ; vuốt ve qua lại nhẹ nhàng, độ âm của người nay với người kia đều khắc vào lòng.
Doãn Thiên Dã lòng khẽ động, không thể kiềm chế đón lấy cô, nhẹ nhàng quay đầu sang, thế là, môi anh, vừa vặn gặp phải môi cô.
|
chapter 39
Đôi môi của hai người, như có như không xẹt qua nhau, rất nhẹ nhàng, như chuồn chuồn lướt nước thôi. Lại vẫn đầy đủ dẫn tới động đất tâm lý.
Tần Cảnh lập tức mở to hai mắt, đần ra đủ hai giây, mới như bị điện giật nhảy ra góc bàn, kéo dài khoảng cách với anh. Trong đầu như có tiếng thứ gì nổ tung vang ầm ầm, không biết là vui hay buồn, chỉ biết, mặt nóng lên muốn nổ mạnh.
Doãn Thiên Dã là có dự tính, nên không có phản ứng mãnh liệt như vậy, nhưng vẫn có một chút đắm chìm trong tiếp xúc thân mật khi nãy, còn không tự kiềm chế hồi tưởng hương thơm trên môi cô.
Anh nhìn cô đang quỳ trước bàn cà phê, cúi đầu không nói, mặt đỏ như quả cà chua (nguyên văn là như cây cải đỏ, nhưng Dip đổi một chút nhé, chắc không ảnh hưởng lắm?), đôi mắt đen nhánh còn bất an xoay tròn liên tục, trong lòng nhất thời mềm mại không thể nói thành lời.
Giờ phút này, anh cũng không muốn tiếp tục đùa cô, ngược lại có hứng thú, muốn đợi xem cô định thẹn thùng đến khi nào.
Tần Cảnh không dễ dàng lắm mới hơi hơi bình phục một chút, cũng không có thấy tim đập mạnh nữa, lại cảm thấy hình như vừa rồi trầm mặc lâu quá, không khí thật lúng túng, vậy là nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, anh giúp tôi những chuyện này, có phải là tốn rất nhiều tiền đúng không?”
“Không sao hết!” Doãn Thiên Dã vốn còn định nói đùa vài câu, đại loại nếu em vẫn còn ngại [chuyện tôi giúp], vậy lấy thân báo đáp đi, nhưng do dự một chút, vẫn là không nói.
Có vẻ, không cần phải nói!
“Tần Cảnh!” Anh thu lại tươi cười trên mặt, đột nhiên nghe ra có chút nghiêm túc.
Tần Cảnh ngẩng đầu, “Ân?”
Trong mắt anh kỳ thật vẫn có vài tia trêu đùa : “Thời gian này, làm trợ lý cho tôi, kỳ thật rất tốt đúng không?”
Tần Cảnh không biết anh vì làm sao đột nhiên hỏi vậy, thành thật gật gật đầu: “Ân, rất tốt!”
Anh tiếp tục: “Bình thường, là bạn tôi, cũng rất tốt đi?”
Tần Cảnh nghĩ đến lần này anh tận tâm tận lực giúp mình như thế, cảm động gật gật đầu tiếp: “Ân, rất tốt!”
“Thế!” Anh dừng một chút, ý cười trong mắt dần dần dày đặc, “Kỳ thật, làm …”
Tần Cảnh nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn anh chăm chú, nhìn thấy bóng dáng trong suốt của chính mình phản chiếu trên con ngươi màu hổ phách của anh, đột nhiên có một loại dự cảm kỳ quái, chẳng lẽ…
(wait, xin lỗi ngắt cảm hứng, nhưng mà ‘con ngươi màu hổ phách’? chẳng lẽ anh Dã là người lai, hay là thích đeo lens? Hay *lảm nhảm* anh Dã là vampire?)
Tim cô nhất thời nhảy vọt lên cổ họng…
“Reng reng reng reng”. Điện thoại muôn đời luôn chọn thời điểm không phù hợp mà vang lên, ngắt luôn lời nói dở dang của Doãn Thiên Dã.
Tần Cảnh không biết là chán nản hay là vui mừng, tâm tình phức tạp đi nghe điện thoại, lại không ngờ là ban tổ chức cuộc thi đạo diễn của Thịnh Hạ gọi đến, nói bộ phim “Thời gian xin dừng một chút!” của cô đã thông qua vòng tuyển chọn, bảo Tần Cảnh giờ đi đăng ký điền thông tin, nhận tư liệu, chuẩn bị thi đấu vòng tiếp theo.
Tần Cảnh đặt điện thoại xuống, nhảy lên nhảy xuống trong phòng, vui vẻ thét chói tai: “Thông qua, thông qua, rốt cục thông qua!” Không chỉ là tác phẩm của cô được khẳng định, quan trọng hơn là sau đó cô sẽ phải một bộ phim điện ảnh chân chính!
Cô hưng phấn đến nóng hết cả người mới dừng lại, cực kỳ hứng thú nhìn lại Doãn Thiên Dã cũng cùng một vẻ mặt tươi cười, hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi anh định nói gì ấy nhỉ?”
Doãn Thiên Dã kéo cô: “Đi, trước tiên lại đi làm tài xế cho em một lần, chuyện quan trọng đó, để tối nói tiếp!”
Tiếp theo cũng rất thuận lợi, Tần Cảnh đi đến Thịnh Hạ, điền các loại đơn từ thông tin, lại cầm tư liệu các loại của vòng tiếp theo. Trong khi đó, Doãn Thiên Dã một mình đứng dưới sảnh chờ cô.
Chờ lâu rất nhàm chán. Anh đùa nghịch một chút cây thông tin tự động cho khách trong đại sảnh, trang nhảy ra lại vừa vặn là các tác phẩm được lựa chọn trong cuộc thi lớn lần này.
(bạn nghĩ cái máy này giống như mấy cây ‘Tourist Information’ rải rác quanh bờ hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội ý, đại loại là một cái màn hình cảm ứng / một dạng máy tính có các thông tin hướng dẫn hoặc quảng cáo, làm việc tự động a => giờ mấy cái máy quanh hồ hỏng hết rồi)
Anh vừa vặn nhìn thấy phim “Thời gian xin dừng một chút!” của Tần Cảnh, nghĩ mới nhớ, phim quay đã lâu như thế, anh là diễn viên chính lại chưa từng được xem.
Nghĩ vậy, liền mang tai nghe vào, chăm chú xem.
Lúc trước khi quay phim, cảnh quay rải rác mà phức tạp, cho nên đường đường là diễn viên Doãn Thiên Dã cũng không có nhiều cảm giác gì to lớn lắm.
Hiện tại bày ra tại trước mặt anh là thành phẩm, hoàn toàn là một cảm giác khác, trải qua chắt lọc cắt nối biên tập, từ cảnh này đến cảnh khác, lưu loát tự nhiên, xúc động. Hiệu quả hình ảnh rất tốt, âm nhạc dịu dàng đi vào lòng người.
Kỳ thật, kịch bản này nói cho cùng rất đơn giản, không bằng nói, hết sức bình thường.
Lúc còn nhỏ, con trai luôn cảm thấy cha mình là núi cao, luôn thấy được ngồi trên vai cha là việc vui sướng nhất; đến tuổi lớn hơn một chút, con trai càng lúc càng phản nghịch với cha, luôn tranh cãi với cha; đến khi trưởng thành, con trai ra ở riêng cũng dần dần ít liên hệ với cha mình, gọi điện thoại về nhà cũng hơn phân nửa là mẹ anh ta nhận. Sau đó con trai cũng có con, cha lại đổ bệnh nặng, vậy mà còn nói trong điện thoại dối con này nọ, rằng ở viện điều dưỡng vui lắm.
Người cha đột nhiên ly thế, khi con trai đến thăm mộ, đường mưa lầy lội, anh ta đặt con trai ngồi trên vai, nghe thấy giọng con non nớt hoan hô: “Ba ba giống như núi, thật là cao!”
Thế là, bước chân trong mưa phùn đột nhiên ngừng lại.
Trên màn ảnh xuất hiện từng màn, sau khi cha con cãi nhau người chan sầu não rơi nước mắt, dáng vẻ suy sụp, rồi đến khuông mặt già nua của ông trên giường bệnh, nói dối như thật sự như vậy…
“Luôn là tìm cha đòi hỏi, lại chưa từng nói cảm ơn cha… Thật muốn lại như ngày xưa, bàn tay cha ấm áp dắt con đi, nhưng mà cha không còn bên con nữa, nhờ gió mát đưa cha đến nơi cực lạc. Thời gian thời gian dừng lại một chút, không muốn cha lại già đi, con nguyện đổi hết tất cả của con, đổi lại cho cha tuổi dài bên con cháu… Con là niềm tự hào của cha sao, cha còn lo lắng cho con nữa sao, con trai cha vẫn nhớ thương, giờ đã trưởng thành đây rồi… Cảm tạ trời đất cho cha luôn bên cạnh con trên con đường ấy…”
Khi Tần Cảnh từ trong thang máy đi ra, đã trông thấy bên kia đại sảnh, một bên vách cửa sổ kính, tràn đầy ánh nắng vàng, Doãn Thiên Dã đứng một mình, giữa ánh sáng sáng ngời, sống lưng thẳng, an tĩnh mà trầm mặc.
Cô từ xa nhìn bóng lưng anh, lòng cũng đột nhiên im ắng, trong phút chốc thất thần.
Chỉ là, khi nãy thoáng nhìn lướt qua một người đi ra đại sảnh, phải… Đầu Tần Cảnh run lên, nhìn sang, cái dáng người này, hình như là người hôm đó cô gặp trước cửa nhà Doãn Thiên Dã, Tô Mạn.
Cách người đó hơi xa, Tần Cảnh cũng không xác định được có phải Tô Mạn không, nhưng, hiệu quả cũng vậy cả thôi —— cô đột nhiên nhận ra, mình vậy mà lại có thể quên đưa danh thiếp của Tô Man cho Doãn Thiên Dã rồi.
Trong lòng Tần Cảnh bất tri bất giác liền bị bịt kín một tần sương mù không cách nào phá được.
Cô nhìn lại bóng lưng tuấn đỉnh của Doãn Thiên Dã, đôi chân năng như đeo chì, giống như trước giờ chưa từng cảm nhận được giữa bọn họ còn có một khoảng cách xa như vậy.
Rốt cục bước ra đi qua, anh cũng xoay người đi tới, lúc nhìn thấy cô, anh rõ ràng hơi giật mình, thần sắc có chút hoảng loạn, hốc mắt có chút hồng hồng.
Tần Cảnh nhìn Doãn Thiên Dã, anh đứng ngược sáng, thanh tuấn đến không chân thật, nhưng vệt nước mắt lấp lánh vừa rơi cũng hiện lên thật rõ ràng.
Gặp mặt rồi đúng không…
Cô không ý thức cúi đầu, đôi tay muốn ôm cô đã gần chạm đến, tâm tình lại rơi xuống đến đáy cốc.
Trên đường đi xe trở về, hai người đều tự cho là ăn ý không nói một lời.
Giữa đường gặp đèn đỏ.
Tần Cảnh thần sắc mệt mỏi ngẩng đầu, quay lại nhìn thấy màn hình LED của quảng trường trước mặt đang phát quảng cáo đồ trang điểm, mà cô gái trong đó, chính là Tô Mạn.
So với Tô Mạn canh suông mì sợi (trong cuộc sống thường ngày) ngày hôm đó thì khác hẳn, nàng trong quảng cáo, nùng trang diễm mạt (trang điểm xinh đẹp, kiều diễm), không mang chút bụi trần, ngược lại càng lộ vẻ quyến rũ cao quý.
Tần Cảnh xem đến mức ngẩn ngơ, mờ mịt quay đầu nhìn Doãn Thiên Dã một cái.
Lúc đó, anh cũng thấy bảng quảng cáo kia.
Ánh đèn LED chiếu vào đôi mắt đẹp của anh lóe sáng lên, trong bóng đêm mông lung, anh quay mặt lại, trầm tĩnh mà sâu sắc. Có một loại giật mình không thành tiếng.
Tần Cảnh thấy gió ngoài cửa sổ hơi lạnh, đột nhiên lại nghĩ đến tấm ảnh mà cô nhìn thấy trong nhà anh nửa tháng trước, hình ảnh Tô Man ôm anh, mỉm cười, vẫn thật rõ ràng như thế.
Hai người họ kỳ thật rất xứng đôi đúng không?
Tim cô bỗng nhiên như bị ai đâm một nhát, đau nhức lạnh buốt, cô cũng không rõ được cảm giác này là gì.
Chỉ là, lại nghĩ đến dòng chữ đằng sau bức ảnh “Ti Amo”,
Ti Amo a!
Em yêu anh? Sao?
Cô quay đầu đi nơi khác nhìn ngắm ánh đèn neon ngoài cửa sổ, mũi có chút chua xót, cô giật mình nhận ra, thứ cảm giác khiến cô càng lúc càng chua xót này, hóa ra, chính là đau lòng!
Lòng Tần Cảnh lập tức bắt đầu chấn động dữ dội, lại vừa tĩnh lặng, vừa chua xót, vừa lạnh lẽo, trong lòng không thể yên nổi, chuyện này tới cùng là làm sao đây!
Vừa đến nhà, Tần Cảnh liền vọt vào nhà tắm khóa mình lại.
Doãn Thiên Dã đến hỏi han, cô cũng chỉ nói bên ngoài quá nóng, muốn tắm rửa trước!
Nước trong bồn tắm ào ào chảy, cô lại ngơ ngẩn đứng ở trước bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương, ánh mắt trống rỗng mà mờ mịt: Tần Cảnh a, mày rốt cuộc là làm sao? Vì sao mấy ngày gần đây lại là lạ như thế? Vì sao trong lòng lại có những cảm xúc kì lạ thế này?
Vì sao đột nhiên đau xót?
Kỳ thật, rất đơn giản a, trong lòng cô đột nhiên có một tiếng nói gào thét: hi vọng Doãn Thiên Dã không muốn gặp lại Tô Mạn!!! Mà Tô Mạn đó không tồn tại có phải hơn không!!!
Giọng nói trong lòng vừa mới dứt, Tần Cảnh đột nhiên ngẩn ra, có chút kinh ngạc sờ sờ gò má nóng lên của chính mình, a, là bởi vì, Tần Cảnh, mày thích Doãn Thiên Dã rồi a!
Nhất thời, lại thấy cô đơn, lại vừa sáng tỏ.
Rốt cục việc này cũng đã biết rõ ràng a, nhưng mà, vì sao lại đúng thời điểm này phải có một Tô Mạn xuất hiện?
Cô lại càng sửng sốt, trời ơi, cô sao lại oán Tô Mạn đến vậy chứ?
Thật đáng sợ!
Cô nhìn cái bóng xa lạ của chính mình trong gương, thương xót cười: hi vọng Doãn Thiên Dã không muốn nhìn thấy Tô Mạn sao?? Hi vọng không có người tên Tô Mạn này sao??
A, Tần Cảnh, mày biến thành một người rất xấu xí rồi!
Bộ dạng xấu xa như vậy, không hi vọng Doãn Thiên Dã thấy được!
Cô có chút vô lực, chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi đầu ôm chặt chính mình.
Cứ như vậy không biết bao lâu, cô mở cửa ra khỏi nhà tắm, đi vào phòng rút ra tấm danh thiếp của Tô Mạn.
Đi đến phòng khách, Doãn Thiên Dã khó hiểu : “Em đang làm cái gì? Làm trò gì nửa ngày cũng không có tắm rửa?”
Tần Cảnh không trả lời, nghiêm chỉnh ngồi trên thảm trải sàn, hai người cách nhau một bàn cà phê pha lê. Doãn Thiên Dã kinh ngạc nâng mi, rồi cầm điều khiển từ xa tắt tivi.
Một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Cô sắc mặt hơi tái, miết theo mặt thủy tinh, đem danh thiếp chậm rãi đưa cho anh:
“Hình như là, một hai tháng trước, tôi đã gặp Tô Mạn, cô ấy nhờ tôi cầm danh thiếp của cô ấy chuyển lại cho anh, chính là…” Cô cười có chút cay đắng,
“Tôi, tôi nói tôi quên mất, chắc là giống bịa chuyện lắm nhỉ?”
Doãn Thiên Dã cụp mắt nhìn thoáng qua danh thiếp trên bàn, đầy đủ ba giây sau, ngước mắt nhìn cô, biểu cảm sạch sẽ đến không có một tia cảm xúc, giọng nói dễ nghe cũng trong khoảnh khắc bình tĩnh không có chút dao động, thậm chí, có một chút đạm đạm mát mẻ:
“Cho nên?”
Tần Cảnh dần dần lạnh run, một bàn tay khác đưa ra trước mặt anh, thả ra một chùm chìa khóa: “Đây là chìa khóa nhà của anh, thật ra, tôi đã sớm muốn trả lại. Giờ trả cho anh!”
Anh vẫn là câu nói đó: “Cho nên?”
Cô ngước mắt nhìn anh, sắc mặt trắng bệch, đáy lòng hơi lạnh:
“Doãn Thiên Dã, anh chuyển về đó đi!”
|
chapter 40
Tần Cảnh nghĩ chính mình giấu diếm chuyện của Tô Mạn, cảm thấy thật không biết xấu hổ mới nhìn anh, mắt vẫn yên lặng cụp xuống.
Doãn Thiên Dã không có phản ứng gì nhìn cô một hồi, sau một lúc lâu, lại không thể tưởng tượng nổi cười thành tiếng: “Ôi! Nhìn em như vậy, về sau mà quay kịch cho TV, nhất định sẽ là một đôi cẩu huyết!”
Tần Cảnh ngơ ngác ngẩng đầu, vừa nhìn đã nhận thấy ý cười tràn đầy trong mắt anh, ngẩn ngơ, thế là thế nào?
Doãn Thiên Dã nhíu mày: “Cái loại không giải thích, hiểu lầm gì gì đó này, tôi chán ghét nhất, cho nên…”
Anh nghiêng người sang, thẳng tắp nhìn chòng chọc con ngươi trong trẻo của cô, giống như muốn nhìn thấu vào lòng cô, “Nói vài lời không rõ ràng ra đâu vào đâu, đã muốn đuổi tôi sao?”
“Hay là, ” anh vuốt cằm nghĩ ngợi một lát, đột nhiên duỗi tay ra lướt qua bàn, bất mãn đẩy đẩy trán cô, “Em thực sự cho rằng tôi gọi thì đến đuổi thì đi a?”
Tần Cảnh vẫn là mông lung: “Nói, nói rõ ràng cái gì?”
Chẳng lẽ muốn cô khai ra vì sao lừa anh, vì sao không nhận lỗi, vì sao không đưa thông tin liên lạc của Tô Mạn cho anh sớm hơn một chút sao?
“Tần Cảnh, ” anh cong môi một chút, trong nhãn tình xinh đẹp là phong tình vạn chủng ôn nhu, “Em, không phải là thích tôi chứ?”
“Cút!” Tần Cảnh vừa tức vừa thẹn đến cực điểm, căm giận đứng dậy, “Tự luyến cuồng, mau mau từ trong nhà tôi chuyển ra ngoài đi!”
Đuôi lông mày anh khẽ nâng, nhìn qua có chút thất vọng, “A ~~~ ra là em không thích tôi!”
Tần Cảnh mặt nóng lên, xoay người đi thẳng.
Anh đứng dậy đuổi theo, xoải chân một bước, từ sau lưng ôm chặt cô, chặt chẽ nhốt chặt cô lại, không buông tay, thanh âm trầm thấp, mang ý cười nghiêm túc: “Em nghĩ nghĩ lại thật tử tế đi, thực không thích sao? Có phải em nhầm rồi không?”
(cứ cho là anh nói đúng, nhưng mà thực sự là tự luyến cuồng mà)
Anh cúi đầu, thở ra luồng khí nóng thổi trên cổ cô, bỏng chết người. Tần Cảnh không yên được, muốn giãy thoát khuỷu tay anh, lại không có sức lớn như vậy.
“Doãn Thiên Dã, anh buông ra!” Nội tâm cô run rẩy đến rối tinh rối mù, ra sức đẩy đẩy tay anh, người kia vẫn không nhúc nhích tí nào, ngược lại có xu thế càng lúc càng ôm chặt.
Anh nghiêng người sang, cằm dán trên gò má nóng lên của cô, thanh âm mềm nhẹ, nói không ra hết du dương: “Không muốn buông ra đấy, làm sao bây giờ?”
Tần Cảnh bỗng nhiên thân thể cứng đờ, sững sờ nhìn chòng chọc vào hư không.
“Thực sự muốn đuổi tôi đi sao?” Cằm anh cọ xát qua lại má cô, “Nhưng mà, tôi không muốn đi, làm sao bây giờ?”
Sau người, ngực anh lại càng chặt hơn một chút, ôm cô càng chặt chẽ hơn. Cô ngừng giãy dụa, ý thức dần dần buông lỏng, đầu óc trống rỗng, không có mâu thuẫn, chỉ có cảm giác ấm áp.
Cô nghĩ, cô vốn không tình nguyện giãy thoát ra.
Tần Cảnh không nói chuyện, bởi vì cổ họng có chút đau, nói không ra lời. Kỳ quái, mũi cũng có chút xót, trong đáy mắt trong suốt của cô nước sáng lấp lánh lay động. Thế giới trước mắt trở nên thật mơ hồ mà rực rỡ.
Anh càng sán vào cô, còn cứ thế nỉ non: “Làm sao bây giờ? Nghĩ muốn cùng em ngủ, ngày nào cũng ngủ cùng giường…”
Tần Cảnh:…
Lệ quang trong mắt nháy mắt bốc hơi.
Quả thật là phong cách của Doãn cặn bã! Trên đời có loại thổ lộ sắc – tình như vậy không?
Nhưng lời của anh còn chưa nói hết: “Còn muốn mỗi ngày mở mắt liền nhìn thấy em, cùng nhau rời giường. Cho đến tận, rất lâu, rất lâu về sau, ngủ đến vĩnh hằng đi, rốt cuộc không mở mắt ra được nữa, rốt cuộc không thể đứng lên được, cũng không có vấn đề gì nữa!”
Tần Cảnh cắn răng, cố gắng nháy mắt mấy cái:
Hỗn đản, lại còn giống như là đóng phim thế hả, nói lời ngon tiếng ngọt hại người như vậy!
Cứ ôm ấp như vậy, lại không biết đã qua bao lâu, anh ở bên tai cô, nặng nề mà than thở một hơi, có chút tự giễu dường như bất lực, nhưng càng kiên định nghiêm túc: “Tôi giống như, lại yêu em. Làm sao bây giờ?”
Tần Cảnh ngẩn ra, trợn tròn mắt thật to, nháy cũng không nháy, trong phút chốc, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Dần dần, cảm giác nóng như lửa trên má chậm rãi tiêu tan, lòng sạch sẽ như trời xanh được nước rửa qua.
Như vậy sao?
Thực sự tốt, vừa mới tốt.
Làn môi cô khinh nhẹ run rẩy,
Tần Cảnh, mày thật đần a!
Tô Mạn không quan trọng, trước thấp thỏm không yên cũng không quan trọng, anh ấy đều không có để ý! Nhìn xem bây giờ, anh ấy chỉ nghĩ khiến cho mày biết anh ấy yêu mày thôi. Nhưng mày lại nghĩ nhiều thứ linh tinh như vậy.
Mày không phải rất quả quyết rất tiêu sái sao? Đến tình huống thế này, lại do dự nhát gan phạm hồ đồ sao?
Mày đúng là đần mà!
May mắn, may mắn anh ấy không chịu buông tay.
Đúng a, nói không có nói rõ ràng, thế nào có thể buông tay?
Anh hơi hơi nghiêng người, hơn phân nửa trọng lượng đều áp trên người cô, cô dần dần cảm thấy có chút nặng, có chút thở không nổi.
Kết quả này cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến.
Cô không nghĩ đến Doãn Thiên Dã đột nhiên lại thổ lộ tình cảm, càng không nghĩ đến anh sẽ dùng cái chữ “yêu” này. Cô tuy rằng an tâm lòng đầy hạnh phúc, lại càng sinh một cảm giác thấp thỏm cô đơn.
Cô xác định rồi, cô thích Doãn Thiên Dã, nhưng mà, rốt cuộc có đến mức yêu hay không, cô hoàn toàn không rõ. Nên, nên đáp lại anh thế nào đây?
Nói “Tôi cũng yêu anh”, quá không có được như vậy, nếu như bị anh phát hiện, ngược lại càng thương tổn anh nhiều hơn;
Nói “Tôi cũng thích anh”, quá không đủ thành ý, lời nói bất bình đẳng như vậy, nói ra cũng chỉ giống như miễn cưỡng mà uyển chuyển cự tuyệt;
Trong phút đó, Tần Cảnh vô cùng bối rối.
Cô không biết chính mình phải chăng phải chuẩn bị kỹ càng tiếp nhận anh, chuẩn bị ở chung với anh; nhưng cô rất chắc chắn, cô không muốn cự tuyệt hắn, không muốn không còn khả năng nào ở bên anh.
Điên, vì cái gì vừa gặp chuyện tình cảm, cô liền trở nên rối rắm thế này.
Nhưng Doãn Thiên Dã dường như đoán ra được luồng suy nghĩ trong lòng cô, kề bên tai cô nhẹ nhàng cười một tiếng: “Em không cần trả lời ngay, từ từ mà nghĩ, nghĩ cho rõ ràng, nghĩ được rồi thì nói sau. Muốn suy xét bao lâu cũng được, tôi chờ em!”
Trong lòng Tần Cảnh lại ấm áp, hai gò má đỏ bừng, cúi đầu thật thấp “Ân” một tiếng.
Doãn Thiên Dã như trút được gánh nặng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Tần Cảnh giờ mới phát hiện, thì ra khi nãy, anh vẫn luôn khẩn trương mà thấp thỏm.
Cô hơi hơi xoay đầu, má chạm lên khuôn mặt anh thật dịu dàng, vẫn không nhúc nhích, cũng không nói được lời nào, cứ để cho anh ôm ấp thân mật như vậy, giờ phút này, cảm giác vui sướng mà hạnh phúc này, vẫn rõ ràng trước sau như một.
Không biết qua bao lâu, khi cô cảm thấy đùi mình có chút run rẩy rồi, Doãn Thiên Dã mới bình thản mở miệng : “Bất quá, anh thực sự phải chuyển đi!”
Tần Cảnh sửng sốt, đột nhiên xoay người: “Tại sao?”
Chóp mũi hai người lại vừa vặn, xẹt qua thật gần như cách chỉ một lớp sa mỏng.
Cô hơi hơi kinh ngạc, càng chột dạ hơn, phản ứng mãnh liệt như thế giống như là cô rất muốn sống chung với anh vậy. A, nữ nhân khẩu thị tâm phi!
Doãn Thiên Dã vẫn ôm lấy cô không buông tay, cứ cách nhau thật gần như vậy mà nhìn cô, trong mắt không giấu được ý cười, xem ra, phản ứng vừa rồi của cô khiến anh rất vui vẻ.
Sau một lúc lâu, anh hơi hơi thu lại tươi cười trên mặt, nói: “Phim chiếu hàng tuần từ cuối tuần sẽ phát sóng, quảng cáo tuyên truyền linh tinh các hoạt động cũng sẽ rất nhiều. Đến lúc đó tiếp xúc với truyền thông sẽ nhiều lên, chó săn bám theo cũng sẽ nhiều hơn.”
Tần Cảnh hơi hơi có điểm thất vọng, nhưng cũng có thể lý giải được.
Dù sao, nghệ sĩ mới xuất hiện vẫn là tránh các tai tiếng tình dục này nọ thì hơn. Nhất là Doãn Thiên Dã loại hình ảnh đẹp trai như thế này, cho dù khả năng diễn xuất có tốt hơn nữa, đầu tiên thu hút được người hâm mộ, cũng thường là do bề ngoài mà fan đều là tuổi học sinh. Nếu như có vụ tai tiếng tình dục, hay là có bạn gái, đối với sự nghiệp của anh kỳ thật đều rất bất lợi.
Tần Cảnh gật gật đầu: “Được!”
Doãn Thiên Dã trong ngày hôm đó liền dời về nhà trọ của chính mình, hơn nữa hai người trợ lý mới cũng đến, sau đó, anh liền vội vàng đi quay phim.
Trong căn nhà bỗng nhiên thiếu một người, Tần Cảnh ngay từ đầu cảm thấy rất không quen, nhưng là vòng hai cuộc thi đạo diễn của Thịnh Hạ đã bắt đầu, cô cũng dần dần vội lên, dần dần không có nhiều tinh lực đi nghĩ vấn đề này nữa.
Càng ngày càng bận rộn, ngày nào cũng phải liên lạc với ban tổ chức để tìm hiểu rõ tiến độ, tiến hành phổ biến cho ekip làm phim, và sứt đầu mẻ trán nhất, vẫn là tìm kịch bản.
Lĩnh vực cô am hiểu nhất vẫn là đạo diễn, tuy rằng cô cũng đã từng tưởng tượng trong đầu rất nhiều cốt truyện hoặc kinh thiên động địa, hoặc duy mỹ động lòng người, cũng từng nghĩ thử qua viết tiểu thuyết.
Nhưng kịch bản và tiểu thuyết hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, cốt truyện trong đầu bạn nghĩ ra rất hay, nhưng viết thành kịch bản chưa chắc đã hay. Nhất là kịch bản phim. Tính chuyên nghiệp của nó không phải người bình thường có thể trong một thời gian ngắn có thể nắm bắt được.
Đây cũng là lý do bình thường tác phẩm nổi tiếng thường không phải do một người tự viết kịch bản tự đạo diễn, nếu không, các biên kịch trên đời cũng không kiếm được cơm ăn! Giải Oscar cho biên kịch xuất sắc cũng không phải là để trang trí!
Tần Cảnh không có tự cho là đúng mà vọng tưởng người vừa mới tiến vào nghề đạo diễn như cô, lại có khả năng tự biên tự đạo như thế, nếu cô muốn trong cuộc thi đạo diễn lần này không chỉ chiến thắng mà còn tạp tiếng vang lớn, tìm được kịch bản tốt, chính là mở đầu mấu chốt!
Nhưng, ban tổ chức cho thời gian làm phim là nửa năm, quá gấp. Cô bây giờ mà đi tìm kịch bản có sẵn, thật sự rất khó. Nhưng nếu như hiện tại tìm người viết, giả mà viết ra một cái kịch bản không được như ý người, lại phải đi tìm người viết lại, thì thật lãng phí thời gian.
Nếu như, cô có khả năng cùng hợp tác với biên kịch đó thì tốt, cốt truyện đại khái theo ý cô, ngôn ngữ dàn cảnh theo biên kịch. Như vậy kịch bản viết ra chắc sẽ không có sơ hở gì nữa!
Chính là, biên kịch lớn nổi tiếng sẽ không tự hạ thấp bản thân tới thuận theo ý tưởng của đạo diễn vô danh như cô, mà biên kịch nhỏ, năng lực lại không thể tin tưởng được.
Tần Cảnh nghĩ đau cả đầu rồi, mới quyết định gọi điện thoại hỏi ba ba, xem xem ba ba có biết một biên kịch nào không quá nổi tiếng mà thực lực lại xuất sắc không, nói xong câu đó, Tần Cảnh cũng cảm thấy không thể được.
Thực lực xuất sắc làm sao mà không quá nổi tiếng được?
Cũng không ngờ đáp lại vậy mà lại có thật.
Hơn nữa, lúc ấy Tần Chính nghe cô nói, còn có vẻ rất nghi ngờ: “Con nói không phải là có con gái lớn Nghê gia Già Già sao? Quái, lúc còn học trường sân khấu điện ảnh, con học hệ đạo diễn, nó học hệ biên kịch, quan hệ còn tốt lắm mà, không phải là lâu rồi không liên lạc chứ? Ba có thể tìm Nghê nãi nãi hỏi số nó cho!”
Tần Cảnh sửng sốt, nghĩ đến cái điện thoại này trong address book (danh bạ) hình như đúng là có mấy người lạ họ Nghê thật, vội nói: “Có số cô ấy rồi ạ, tại con ngay lúc đấy không nhớ ra, cám ơn ba nhớ!”
Cúp điện thoại, Tần Cảnh lật qua lật lại address book trong di động, quả nhiên tìm được một cái tên là “Nghê Già”, mà chân dung của cô ấy trong đó vẫn là tấm ảnh sticker chụp cùng Tần Cảnh từ thời đại học, tươi cười xán lạn mà vui vẻ.
Khuôn mặt này rất quen thuộc.
Tần Cảnh xem cái tên và bức ảnh này, có chút kinh ngạc.
“Nghê Già”, ở trong đời thực, lớp bên cạnh của Tần Cảnh quả thật có một bạn nữ tên là Nghê Già, gia tộc rất hiển hách, nhưng mà, cô ấy là hệ diễn viên mà, hơn nữa, không phải khuôn mặt này a; Nghê Già trong ảnh ở điện thoại, rõ ràng là một cô gái học biên kịch nghèo rớt mùng tơi nhưng cũng rất xinh xắn, gọi là gì gì đó Phỉ Phỉ.
Có lẽ là Viên Tử viết tiểu thuyết này tính sai rồi!
Tần Cảnh cũng không biết trong tiểu thuyết cái Tần Cảnh trước kia và Nghê Già quan hệ như thế nào, thế là thăm dò gửi một tin nhắn thật dài, lễ phép mà khách khí ân cần thăm hỏi một chút, lại nghĩ thế nào viết hết ý tưởng muốn cùng viết kịch bản từ đầu chí cuối báo cho cô nàng.
Không bao lâu sau, có tin ngắn gửi lại :
“Ừ được. Gần đây vừa vặn có thời gian. Tối nay 7:30 tới đó tìm cậu, tiện không?”
Tần Cảnh gửi lại một dòng tin ngắn: “Được, cám ơn!”
Đặt điện thoại xuống, Tần Cảnh thở phào thật dài, chuẩn bị tắm rửa một cái trước, không nghĩ tiếng chuông tin nhắn lại vang, là ban tổ chức gửi danh sách diễn viên hợp tác ——
“Nam diễn viên Long Kỳ, nữ diễn viên Tập Vi Lam.”
Ách, đây gọi là nửa vui nửa buồn phải không?
|
chapter 41
Nghê Già rất đúng giờ, 7:30 nhấn vang chuông cửa.
Tần Cảnh mở cửa nhìn thấy cô nàng, có một loại kinh diễm nhàn nhạt, giống như lúc bắt đầu xuyên tới đâu, đứng trong thang máy, kinh diễm khi nhìn thấy bóng mình trên mặt thủy tinh.
Nghê Già rất xinh đẹp, thuộc về loại ngũ quan tinh xảo, hợp lại cùng một chỗ càng thêm không thể bới móc gì nữa, hơn nữa, trên khuôn mặt của cô hàm chứa một chút thanh nhã, vừa nhu hòa lại vừa xa cách, hoàn toàn khống chế khuôn mặt đẹp trời sinh. Không khiến người ta có cảm giác giống bình hoa, ngược lại khiến người ta thầm than, đây chính là danh môn thục nữ a!
Đương nhiên, Tần Cảnh cũng là một cái mỹ nhân, nhưng cô đã sớm đổi kiểu trang điểm phong cách cứng nhắc kia rồi, ngược lại trở nên càng thêm hoạt bát tự nhiên, lại dạt dào sức sống.
Cho nên, Nghê Già nhìn thấy Tần Cảnh tóc buộc tùy ý, mặc áo thể thao, cũng hơi hơi ngẩn ra: “Nhiều năm không gặp, phong cách của cậu cũng thay đổi nhiều thật!”
Nói là nhiều năm không gặp, giọng điệu cũng tự nhiên mà tùy ý.
Tần Cảnh phỏng đoán hai người này quan hệ hẳn là rất tốt, trong lòng thầm thở thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Người lúc nào chẳng thay đổi! Vào đi đã rồi nói tiếp!”
Nghê Già tiến vào rồi, cũng không có ôn chuyện nhiều, nói mấy câu nói liền trở lại vấn đề kịch bản: “Đúng rồi, tớ nghe nói cuộc thi lần này của các cậu, là có định trước vai nam nữ chính sao?”
Tần Cảnh đưa điện thoại cho cô xem: “Này, Long Kỳ, Tập Vi Lam!”
Nghê Già hơi hơi nhíu mi: “Long Kỳ nghe nói, rất có thực lực, diễn cái gì được thành cái đó. Nhưng mà, nói đến Tập Vi Lam, khả năng diễn không được phong phú lắm. Cái “Khoa ngoại số 13″ đó hình như là, a, hôm nay chiếu đấy!”
Tần Cảnh vừa nghe, nhanh chóng cầm điều khiển chuyển đến kênh đó, trên TV dòng chữ vàng hiện lên “Tập 1”.
Hai người tập trung xem hết mười mười phút, Tần Cảnh thầm nghĩ, Doãn Thiên Dã diễn được thực sự rất rất tốt, cảm giác thổi vào nhân vật rất mạnh, khiến cô một lần nữa có cảm giác bị vị bác sĩ này mê hoặc.
Lời kịch rất chặt chẽ, đối thoại vừa thông minh lại khôi hài, diễn viên lớn tuổi với những người mới hòa hợp tung hứng cũng tương đối, quả thật là tác phẩm của cây bút kì cựu.
Chỗ khiếm khuyết duy nhất trong cái tốt đẹp đó là ——
“Vai nữ chính không hợp!”
“Vai nữ chính không hợp!”
Hai người cơ hồ trăm miệng một lời, nói xong, quay mặt nhìn nhau, nhịn không được cười phá lên.
Tần Cảnh nghiêm túc phân tích: “Kiểu nhân vật này cô ta khống chế không tới, vai nữ chính chỉ có thể coi như diễn rất quy củ thôi, nhưng những người xung quanh diễn các nhân vật khác quá hoàn mỹ, đứng giữa họ mà so sánh, cô ta liền có vẻ rất vụng về!”
“Đúng!” Nghê Già gật gật đầu, “Long Kỳ cũng là một diễn viên kỹ thuật diễn xuất có thể nói là hoàn mỹ, nếu như hợp tác với Tập Vi Lam, mà kiểu nhân vật Tập Vi Lam diễn không phải kiểu cô ta vẫn am hiểu, rất có khả năng khi so sánh, sẽ xuất hiện hiệu quả giống như thế này!” Nghê Già chỉ chỉ Tập Vi Lam trên TV.
“Cứ tiếp tục phát triển như thế này, kịch bản “Khoa ngoại số 13″ chắc chắn sẽ giảm bớt đất diễn của Tập Vi Lam đi, thậm chí đổi vai nữ chính. Trong tình huống đó, phim hàng tuần này sẽ trở nên rất kì lạ. Nhưng mà…” Nghê Già chần chừ.
Tần Cảnh biết cô muốn nói gì, khẽ cười nói: “Nhưng mà, thời gian làm phim của tớ ngắn hơn nhiều, chỉ có thể một búa định âm (một nhát chết ruồi), hoặc thành công, hoặc thất bại!”
Nghê Già cũng có chút tiếc nuối: “Chỉ là, vai nam nữ chính bị chỉ định thế này là không thể thay đổi a!”
Tần Cảnh nhún nhún vai, tận lực nhìn mọi việc tích cực một chút: “Thôi, cứ cho là luyện tập đi! Sau này khi quay phim có nhà đầu tư, lúc đầu thế nào cũng bị phía đầu tư gây sức ép, phải chọn diễn viên theo ý họ. Vai nam nữ chính cũng không thể tự mình chọn được! Cho nên…”
Tần Cảnh trầm mặc một hồi, vẫn không cam tâm, lại nói, “Lần này chọn sở trường của Tập Vi Lam để viết kịch bản đi!”
Nghê Già hơi hơi ngẩn người, có chút kinh ngạc thái độ co được dãn được này của cô, sau một lúc lâu, an ủi cười cười: “Cậu thật không giống ngày xưa, lúc trước đúng là loại cố chấp đâm tường nam mà chết cũng không quay đầu!”
Tần Cảnh khe khẽ mỉm cười, tiếp tục xem TV, phim tình cảm hài “Khoa ngoại số 13″ này vẫn rất hấp dẫn mà.
Nghê Già nâng quai hàm, nhìn chòng chọc Doãn Thiên Dã và Tập Vi Lam trên TV một hồi lâu, đột nhiên quay đầu hỏi Tần Cảnh: “Nhưng cậu có nghĩ đến không, câu nhân nhượng Tập Vi Lam như thế, đến lúc đó, cô ta lại tìm cậu yêu sách này nọ thì sao? Tớ nghe nói, hai người hình như không hợp nhau!”
Điểm này Tần Cảnh cũng nghĩ đến, khi xem bộ phim này, nghĩ đến những chuyện ở studio, Tập Vi Lam rõ ràng đối với Doãn Thiên Dã không chết tâm, đối với cô càng thêm oán hận.
Lại cộng thêm, gần đây nhất cô ta bị vụ xì căng đan với An Nham làm hao tổn hình tượng, còn mất đi cổ phần Trường Ninh. Hiện tại nhìn thấy Tần Cảnh thuận buồm xuôi gió làm đạo diễn, nhất định sẽ giở trò xấu.
Tần Cảnh ngả ra sau, ngồi hẳn trong ghế sofa, lẳng lặng nói: “Tuy rằng không thể đổi diễn viên, nhưng nếu như có cách nào mà đuổi được cô ta đi thì tốt rồi!”
Nghê Già nghĩ một lát, lại hỏi: “Cậu đã đại khái nghĩ ra muốn quay phim cốt truyện thế nào rồi hả!”
“Ừ! Nửa năm nữa, khi phim được chiếu, cũng vừa đúng là lễ mừng năm mới. Tớ vốn muốn làm phim chiến tranh sử thi, nhưng mà, xét đến nhân tố Tập Vi Lam này, vậy cũng chỉ có thể làm phim tình cảm chúc mừng năm mới vậy!”
Nghê Già nhẹ nhàng nâng mày, cười nói: “Loại phim chiến tranh sử thi, tớ còn chưa từng khiêu chiến lần nào! Cậu nói vậy làm tớ hăng máu rồi đó! Nếu không, làm cả hai đi!”
Tần Cảnh sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ý Nghê Già: “Trước cứ theo kế hoạch, quay cái phim tình cảm này, nếu Tập Vi Lam diễn tốt, không gây phiền toái cho tớ, thì không sao cả. Phim chiến tranh để lần sau lại làm!”
Nghê Già gật gật đầu: “Nhưng, nếu như cô ta bới móc, liền nghĩ cách làm cho vấn đề đó thành chuyện lớn, đuổi cô ta ra khỏi ekip. Hoặc giả không cần đuổi, cô ta cũng sẽ nghĩ cách giữa đường rời đi, kịch bạn của cậu là làm theo yêu cầu khả năng của cô ta, cô ta đương nhiên sẽ cho là công việc của cậu sẽ thất bại trong gang tấc, có lại đi tìm kịch bản cũng không kịp.”
“Sau đó, chúng ta liền lập tức chuẩn bị quay kịch bản thứ hai!”
Tần Cảnh và Nghê Già hai người thương lượng xong, lập tức bắt đầu giành giật từng phút từng giây mà hành động. Hai người ngồi bên cạnh bàn trà, bưng cà phê, cầm giấy bút, phác thảo vẽ vời thêm thắt cả đêm, đại thể đã miêu tả ra khung sườn hoàn chỉnh cho cái phim tình cảm này:
Cô gái một lần đi qua sân bóng rổ, bị học trưởng nện trúng bóng rổ vào đầu, lại không ngờ vừa nhìn đã yêu hắn. Nàng vốn nhát gan chỉ biết hàng ngày đi theo bóng dáng hắn, lén lút nhặt về bài tập cũ hắn làm, nhìn chữ viết tiêu sái của hắn mà cười ngây ngô vui vẻ; lén lút cầm điện thoại gọi cho hắn, nghe được giọng nói của hắn, lập tức cúp điện thoại vui vẻ hét chói tai.
Tuy rằng thầm mến rất ngọt ngào, nhưng càng là thống khổ và rầu rĩ, nàng cảm thấy chính mình không đủ hoàn mỹ, bắt đầu chăm chỉ đọc sách, bắt đầu dùng sản phẩm dưỡng da, nghĩ muốn đợi khi chính mình thay đổi trở nên xinh đẹp, liền tìm học trưởng thổ lộ.
Đến ngày nổi lên đủ dũng khí, lại nhìn thấy dưới gốc anh đào, học trưởng ôm bạn thân nàng, khẽ hôn cô ấy, cùng một chỗ với nhau. Sau khi học trưởng trở thành bạn trai của bạn thân, cơ hội gặp mặt gia tăng mãnh liệt, cô gái từ nay càng lâm vào thống khổ thầm mến.
Mấy năm sau, học trưởng và bạn thân kết hôn. Có lần, cô gái đến chơi nhà bạn, học trưởng xuống dưới đón nàng, khi lên tầng, thang máy mắc kẹt.
Học trưởng có chứng sợ bị giam cầm ngất xỉu, cô gái nhìn người đàn ông mình thầm yêu suốt bảy năm, rốt cục đối diện với khuôn mặt tái nhợt của hắn, khóc rống mà thú nhận.
Chỉ đáng tiếc, học trưởng không có nghe thấy.
Nhưng thổ lộ xong, cô gái vốn nhát gan lòng phát sinh biến hóa, nàng bức thiết hi vọng học trưởng biết phần tình cảm này, một lần nữa thổ lộ. Học trưởng vô cùng chấn kinh, cũng có chút tiếc nuối, vốn là, lúc trước nện bóng rổ vào đầu nàng, là cố ý. Bởi vì học trưởng rất có hảo cảm với nàng.
Chỉ đáng tiếc, nàng trước mặt hắn vẫn đều là bộ dáng yên tĩnh không tiếng động. Học trưởng cho rằng cô gái không thích hắn, cảm tình trong lòng liền chậm rãi đặt xuống. Ngược lại cô bạn thân to gan hoạt bát xâm nhập tầm nhìn của hắn.
Học trưởng tuy rằng tiếc nuối năm đỏ đã bỏ qua chuyện kia, lại cũng không muốn thương tổn người vợ yêu sâu đậm hôm nay, cự tuyệt cô gái.
Nhưng cô gái biết được chuyện năm đó, càng thêm không cam tâm bỏ qua tình yêu đau khổ của chính mình suốt bao năm, thế là bắt đầu điên cuồng theo đuổi học trưởng, cũng lợi dụng lòng tin của bạn thân với mình, ra sức nỗ lực bịa đặt, châm ngòi đả kích tín nhiệm giữa học trưởng và bạn thân.
Cuối cùng, khi học trưởng và bạn thân thể xác và tinh thần đều mệt, tuy rằng không ly hôn, nhưng cũng ở trạng thái chia tay nửa phần.
Cô gái được như ước nguyện chiếm được học trưởng, cho dù là danh không chính ngôn bất thuận, là tiểu tam, nàng cũng cho rằng đây chính là hạnh phúc, cho rằng nàng bỏ ra nhiều năm như thế, rốt cục có kết quả!
Cho đến có một ngày, bạn thân đổ bệnh, học trưởng cả đêm từ trên giường của cô gái chạy đi, đến bệnh viện thăm nàng. Đêm trời mưa, cô gái trốn ở góc phòng, nhìn học trưởng đưa bạn thân về nhà.
Nàng cảm thấy tư thế cầm ô của hắn, vô cùng xa lạ.
Lúc ấy, học trưởng bởi vì chiến tranh lạnh với bạn thân, cho nên, hắn cũng không có ôm nàng, nhưng là, ô trong tay hắn từ đầu đến cuối đều nghiêng lệch về phía vợ mình. Trên bả vai rộng của hắn, một mảnh ẩm ướt.
Mà cô gái nghĩ đến, trước kia khi trời đổ mưa, học trưởng đều đem nàng ôm thật chặt, nhưng ô trong tay hắn chưa từng nghiêng lệch.
Nàng này mới rõ ràng, hiện tại bọn hắn, là thân thiết da thịt, lại không có thân thiết nội tâm. Cảm tình của hắn với nàng, thực sự từ bảy năm trước đã bỏ qua rồi. Cho dù nàng nỗ lực cái gì, cũng trở về không được.
Thế là, chìm trong tuyệt vọng nàng quyết định từ bỏ can thiệp tình cảm của học trưởng và bạn thân, triệt để nhận thua, triệt để rời khỏi.
Tần Cảnh và Nghê Già đem tình tiết đại khái và các cảnh quan trọng phác thảo một lần xong, Nghê Già đi, trước khi đi còn nói với cô: “Yên tâm, hai ngày hai đêm, tuyệt đối giao cho cậu một cái kịch bản hoàn mỹ!”
Tần Cảnh tiễn Nghê Già đi xong, nặng nề ngủ một giấc.
Tỉnh lại hậu, mới phát hiện trong điện thoại đang ở chế độ im lặng, có 3 cuộc gọi nhỡ của Doãn Thiên Dã.
Chính là gọi đến mà không ai nhận.
Cũng đúng, hai người họ giờ thời gian làm việc trái ngược vô cùng.
Tần Cảnh có chút mất mát, bò lên giường xem tin tức, không ngờ trong tin tức giải trí tất cả đều nói về “Khoa ngoại số 13″ hôm qua lên sóng.
Truyền thông đối với hài kịch hàng tuần này của nhà sản xuất trong nước đều hầu hết là tán thưởng, quốc nội sáng tạo chu bá tình cảnh hài kịch đô là đại gia tán thưởng, ngôn từ quá sức khen ngợi cũng biểu lộ hết mức độ ái một rồi. Từ đạo diễn đến diễn viên đến biên kịch đến các loại, đều là một tràng lời khen.
Mà nhận được hết danh tiếng, vẫn là vai nam chính Doãn Thiên Dã. Bởi vì bộ phim sitcom này diễn viên dùng tên thật mà diễn, cho nên, bác sĩ Doãn lập tức trở thành nhân vật được khán giả yêu thích và mong đợi nhất, đẹp trai giàu có, phóng khoáng hài hước, chặt chẽ cẩn thận nghiêm túc.
Người dẫn chương trình giải trí thậm chí thét chói tai: “Nếu như bệnh viện thực sự có một bác sĩ Doãn tốt như vậy, mọi người chắc chắn sẽ xếp hàng đi phẫu thuật!”
Tần Cảnh vui vẻ cười, vừa mới chuẩn bị tắt TV, lại nghe dẫn chương trình nói: “Theo nguồn tin đáng tin cậy của chúng tôi, bắt đầu từ tập ba, khoa ngoại số 13 sẽ đón một vị nữ bác sĩ mới tới! Đây là quyết định của ban biên kịch bộ phim từ trưa ngày hôm nay, nhân vật mới tham gia, nghe nói, chính là do diễn viên mới của Thịnh Hạ Tô Mạn! Không biết, bác sĩ Tô Mạn có thể cùng y tá Tập chiến tranh giành tình cảm hay không? Ha ha, đùa một chút, theo lời ban biên kịch, bác sĩ Tô Mạn chỉ là nhân vật phụ thôi, cho nên nhóm fan của y tá Tập cũng không cần lo lắng!”
Tần Cảnh hơi hơi nâng mày, ban biên kịch nói như vậy, chỉ là trấn an dư luận mà thôi. Nếu như Tô Mạn diễn tốt hơn, vị trí nữ chính của Tập Vi Lam, tất nhiên không giữ được.
Chỉ là, Tần Cảnh a, Tần Cảnh, mày hi vọng Tập Vi Lam làm nữ chủ, hay là Tô Mạn làm nữ chủ?
Chao ôi, ai bảo mày không phải diễn viên chứ?
Tác giả có chuyện muốn nói: khụ khụ, đột nhiên muốn nói, cô Nghê Già, là nữ chính cho truyện tiếp theo được sao ~~~ khụ khụ ~~~
——— ———————-
edit cái đoạn kịch bản phim đó, ghét ghê được. Vốn ghét nhất là kiểu truyện như thế, kiểu yêu nhầm sang người khác ý, mà cuối cùng không có HE ý. à thì cái hố Trung khuyển đang làm nó cũng là như thế. (nhưng mà nó HE)
|