Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
|
|
Chương 73: Rốt cục cũng nhận lại nhau[EXTRACT]Edit + Beta: AnHaLam "Tôi hận anh..." "Hận đi!" Anh chắc chắn là không để cô ở trong đại sảnh tiếp nhận vô số người đàn ông háo sắc nhìn ngó, anh muốn cô hoàn toàn thuộc về anh! ... "Cha, vì sao hôm nay lại trốn học? Ông nội sẽ tức giận nha?" Sáng sớm, Tần Trọng Hàn để cho lái xe đưa con trai Ngữ Điền nhận được 15 hiệu biệt thự, Tiêu Hà Hà bị anh giằng co một buổi tối, hiện tại chỉ sợ là đang ngủ say, nhìn thời gian, đã là chín giờ, cô vẫn còn chưa tỉnh, xem ra anh thật sự khiến cô mệt chết rồi. Có vẻ Tần Trọng Hàn tâm tình khá tốt, chọc nhẹ vào mũi cậu. "Uh"m! Ngữ Điền muốn có mẹ không?" "Mẹ?!" Ngữ Điền lập tức kêu lên, trên khuôn mặt phấn nộn có khó có thể kìm chế kinh ngạc, cậu đã sớm muốn có mẹ, nhưng cha không phải vẫn rất tức giận sao? "Người không tức giận sao?" "Mẹ đang ngủ ở lầu hai!" Tần Trọng Hàn thấp giọng nói: "Chúng ta không làm ầm ĩ đến mẹ có được không?" "Thật sự có mẹ sao?" Ngữ Điền không thể tin được. "Đúng vậy!" "Nhưng mà... nhưng mà đó là mẹ của mình Ngữ Điền sao?" Ngữ Điền kinh ngạc hỏi. "Đúng! Là mẹ ruột của con, người sinh ra con!" "Nhưng vì sao lúc trước mẹ không cần Ngữ Điền?". Nói xong, Ngữ Điền cúi đầu. "Các bạn khác đều có cha và mẹ. Ngữ Điền chỉ có cha, Thịnh Thịnh chỉ có mẹ. Cha, vì sao cha của Thịnh Thịnh không cần Thịnh Thịnh? Mẹ Ngữ Điền cũng không cần Ngữ Điền?" "Bảo bối, mẹ của Thịnh Thịnh sẽ là mẹ của con!" Tần Trọng Hàn ôm hắn, ôm ấp ở trong lòng mình, trong lòng bị đụng chạm đến chỗ mềm mại. "Mẹ không phải không cần con, chỉ là mẹ không tìm thấy con!" "Dì ấy là mẹ sao?" Ngữ Điền không thể tin được nhìn Tần Trọng Hàn, đột nhiên, trên mặt cậu dâng lên nụ cười rực rỡ. "Có thật không? Có thật không?" "Đương nhiên là sự thật!" Tần Trọng Hàn cười nhìn con trai. "Vậy Thịnh Thịnh với Ngữ Điền anh em sao? Thịnh Thịnh cũng là con của cha sao?" Hình như Ngữ Điền còn chưa hiểu, nhưng Tần Trọng Hàn lại gật đầu. "Đúng! Hắn cũng là con của cha! Cũng giống con vậy!" "Oa! Thật tốt quá!" Ngữ Điền hoan hô lên. "Con có mẹ, con có mẹ rồi!" Họ ở phòng khách dưới lầu vui vẻ, trên lầu Tiêu Hà Hà bị đánh thức, tiếng cười cùng tiếng hoan hô của trẻ con truyền vào lỗ tai, tâm Tiêu Hà Hà đau xót, mạnh mẽ ngồi xuống, mới phát hiện mình không mặc quần áo. Đau! Toàn thân đều đau nhức! Cho dù cô đã làm mẹ người ta, nhưng mà sau mỗi lần làm cái kia toàn thân đều đau đớn một cách chua xót. Cô chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, đặc biệt giữa hai đùi. Loại đau đớn này, khiến cô cảm giác mình càng không có tôn nghiêm, vì con trai, cô có thể nhịn, toàn bộ cũng là vì con trai! Cô có thể hy sinh bất cứ cái gì! Từ từ! Tiếng của trẻ con! Cô rốt cục cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Đứng dậy thật nhanh, chăn nháy mắt rơi xuống, trên người chợt lạnh, vội vàng nhặt quần áo lên khoác lại, đi vào phòng tắm mau chóng chỉnh sửa lại thật tốt dáng vẻ của bản thân. Ngữ Điền đến đây! Con của cô đến đây! Cô chưa từng có loại khẩn trương như vậy quá. Tiêu Hà Hà trong lòng thình thịch nhảy dựng lên, cô muốn gặp con trai, tuy đã gặp rất nhiều lần, nhưng lúc đó cô chưa bao giờ biết đó là con của cô. Nghĩ tới đây, hận ý đối Tần Trọng Hà trong lòng cô càng đậm thêm! Cái loại cảm giác đứng đối diện như không quen biết thật sự thật là làm cho người ta hít thở không thông, anh làm sao có thể lừa gạt cô như vậy? Biết rõ trong lòng cô rất muốn gặp con trai, thế nhưng anh vẫn lừa gạt cô như vậy! Cầm cái lược chải lại tóc, trên cổ có dấu hôn ngân do bị anh gặm cắn, Tiêu Hà Hà đỏ mặt lên, nếu như bị con trai nhìn thấy làm sao bây giờ? Tuy cô không phải người phụ nữ tốt, nhưng cô không muốn làm người mẹ hư hỏng, không muốn con trai khinh thường mình, cô lại vội vàng đi trong tủ quần áo tìm thêm phụ kiện, vừa vặn nhìn thấy mấy cái khăn lụa, tùy tiện cầm một cái quấn lại, che đi dấu hôn. Tâm Tiêu Hà Hà vẫn quay cuồng, cô quên mất phải đi làm, bởi vì cô nghe được tiếng của con trai, nghe được thanh âm của đứa con mà cô mong nhớ ngày đêm. Hít sâu, cô mở cửa, đi ra ngoài. Rất xa, liền nghe Ngữ Điền cùng Tần Trọng Hàn đối thoại, trong mắt cô bắt đầu chứa đầy yêu thương. "Cha, mẹ sao còn không có thức dậy? Chúng ta đi gọi mẹ dậy có được không?" Ngữ Điền nhẹ nhàng hỏi. "Hư quá! Nói nhỏ chút, mẹ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt sẽ đi xuống! Kiên nhẫn từ từ!" Thanh âm của Tần Trọng Hàn cũng không tự giác mà đã tràn ngập ôn nhu. Mặt đỏ lên, Tiêu Hà Hà không nghĩ tới anh cũng sẽ săn sóc như vậy, nhưng mà Tiêu Hà Hà lại tuyệt đối không cảm kích. Bởi vì tên đầu sỏ hại cô mệt mỏi như vậy chính là anh, anh còn muốn giả bộ làm người tốt, chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh. "Nhưng mà con rất đói! Con còn chưa ăn sáng, cha, lúc người kêu chú Trần đón con, con còn chưa ăn cơm mà!" Thanh âm của Ngữ Điền vừa non nớt vừa có chút ủy khuất. "Chẳng qua có thể nhìn đến mẹ con thật vui vẻ..., không ăn cũng không sao!" "Uh"m! Chúng ta đi xuống phòng bếp nhìn xem có cái gì ăn được không?" Tần Trọng Hàn nắm tay con trai, cùng hướng phòng bếp đi đến. Tiêu Hà Hà nghe đến con trai kêu đói bụng, bước nhanh hơn, đi xuống lầu. "Ngữ Điền, con trai!" Cô kêu lên tên con, nước mắt vội vàng chảy ra, đây là con của cô! Như thế nào cô lại hồ đồ như vậy? Khắp nơi tìm con, hóa ra lại là Ngữ Điền! Cha con hai người đều ngẩng đầu nhìn lại, trên cầu thang, Tiêu Hà Hà gần như là chạy xuống, lập tức đi đến trước mặt Ngữ Điền, lệ chảy đầy mặt, Tiêu Hà Hà ôm thân thể nho nhỏ của hắn. "Ngữ Điền, Ngữ Điền của mẹ..." Ngữ Điền vốn cực kỳ hưng phấn, nhưng lại kêu hô không được. Cậu mặc cho Tiêu Hà Hà ôm lấy mình, ngẩng đầu nhìn Tần Trọng Hàn, bộ dạng có chút sợ hãi. "Ngữ Điền, kêu mẹ!" Tần Trọng Hàn cúi đầu, trong lòng tựa hồ kiên định một chút, con trai rốt cục cũng có mẹ rồi! "Ngữ Điền, dì là mẹ con, thực xin lỗi, thực xin lỗi, mẹ không nên bỏ con đi!" Tiêu Hà Hà đã khóc không ra tiếng. "Mẹ..." Sợ hãi kêu một tiếng, Ngữ Điền đưa cánh tay nhỏ ra bang Tiêu Hà Hà lau đi nước mắt. "Mẹ không khóc... Không khóc..." "Con trai, thật xin lỗi..." Tiêu Hà Hà hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngữ Điền, nước mắt vẫn nhịn không được mà chảy xuống. "Mẹ!" Ngữ Điền nhẹ nhàng kêu một tiếng lại một tiếng. "Mẹ!" "Ôi! Ngữ Điền, mẹ rốt cuộc tìm được con rồi!" Tiêu Hà Hà ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của Ngữ Điền, nước mắt bởi vì lòng chua xót mà cứ liên tục rơi xuống. Nằm mơ cô cũng không ngờ đến mình có thể tìm được con trai, giờ khắc này, cô có vạn phần vui sướng! "Mẹ về sau sẽ không rời xa Ngữ Điền nữa sao?" Ngữ Điền có chút nhút nhát hỏi. Tiêu Hà Hà gật đầu thật mạnh. "Không rời xa, sẽ không bao giờ rời xa!" Nhưng muốn cả đời cô thần phục ở bên cạnh anh, làm một công cụ ấm giường không có tôn nghiêm như vậy, cô thật sự muốn ẩn nhẫn xuống sao? Mà anh thì sao? Tiêu Hà Hà ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt anh thâm sâu ngưng đang nhìn mình, thâm thúy, trong lòng chảy ra một trận cảm giác ê ẩm. "Đây lần cuối cùng cho phép cô chảy nước mắt, về sau không được chảy thêm lần nào nữa!" Tần Trọng Hàn trầm thấp nói, cho dù đau lòng vì nước mắt của cô, vẫn chỉ có thể nói ra những lời không xuôi tai. Nước mắt cô, khiến cho tim của anh không hiểu vì sao mà lo lắng, đau nhói. Anh tuyệt không muốn nhìn thấy cô rơi lệ. Có lẽ là ngữ khí của anh làm Ngữ Điền sợ hãi, Ngữ Điền lập tức ôm cổ Tiêu Hà Hà, "Mẹ, con đói bụng, con thật đói a...!" "Ngoan! Mẹ nấu cơm cho con, ngoan!" Cô một tay ôm lấy Ngữ Điền, cảm giác mất rồi mà được lại khó khăn như vậy thật quý giá." Con muốn ăn cái gì?" Tần Trọng Hàn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn trong phòng bếp, lại nhìn đến đứa bé vẫn đi theo bên người cô, một màn như vậy lại có thể khiến trong lòng anh bình tĩnh lại. Cầm điện thoại, cúi đầu xem người trên màn hình điện thoại di động, ánh mắt âm u, quay đầu đi, "Lam ảnh, em bỏ lỡ nhiều lắm...." Anh dựa viền cửa, đôi mắt thâm thúy, ngắm nhìn phòng bếp, đốt một điếu thuốc, khói phun ra, tim của anh lại không biết bay tới nơi nào! Điện thoại đột nhiên vang lên, Tần Trọng Hàn mở ra, còn chưa nói nói, đã nghe thấy đầu bên kia gào thét, thiếu chút nữa rớt điện thoại. "Mày đem Ngữ Điền dấu ở nơi nào rồi hả?" "Cha! Từ hôm nay trở đi Ngữ Điền sẽ ở cùng con!" Tần Trọng Hàn im lặng một chút, chậm rãi nói. Tiêu Hà Hà vừa lúc bưng tiên hảo trứng chim xuất lai, nghe được Tần Trọng Hàn nói chuyện điện thoại, lại đúng lúc nói chuyện về Ngữ Điền, cô ngừng lại. "Nếu mày kêu lên Ngữ Điền cùng con đàn bà không biết trời cao đất rộng đã mang thai nó nhận lại nhau, vậy đem công ty giao ra đây! Vĩnh viễn đừng nhận mặt tao!" Tần Đồi Hàng giận dữ hét lên. "Cha! Ngữ Điền nên ở bên mẹ nó, nó cần tình thương của mẹ!" Tần Trọng Hàn có ý giải thích. "Vậy mày không cần đến Tần thị đi làm rồi! Hôm nay trở đi, mày không còn là tổng giám đốc Tần Thị!" Tần Đồi Hàng nói xong, tắt điện thoại. Tiêu Hà Hà ý thức được sự tình có chút nghiêm trọng, tuy cô không có nghe được đầu điện thoại bên kia nói cái gì, nhưng từ lời nói của Tần Trọng Hàn, Ngữ Điền nên ở bên mẹ sinh hoạt mà nói lại cực kỳ rung động cô! Có lẽ! Anh cũng không hẳn xấu xa như vậy! Người đàn ông có thể suy xét đến con trai cần tình thương của mẹ, có lẽ không hẳn xấu xa như vậy đi? Giờ phút này, trong lòng cô khẻ động một phát, tựa hồ có đồ vật gì đó bị dao động rồi! Anh quay người lại, đã thấy cô dừng ở bên cạnh bàn ăn, mà Ngữ Điền với vẻ mặt khiếp đảm đứng ở cửa phòng bếp, nhỏ giọng nói: "Cha, là ông nội sao? Ông nội tức giận sao?" Trong ấn tượng, ông nội là người thường xuyên tức giận! Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng lắc đầu. "Không có, ông nội không tức giận, ông nội để cho con chơi thật thoải mái một ngày!" Tiêu Hà Hà hơi hơi kinh ngạc, rõ ràng là anh đang nói dối. Nhưng mà Tần Trọng Hàn lại liếc cô một cái, ánh mắt thâm thúy, có vẻ đăm chiêu. "Thật vậy sao! Vậy hôm nay con có thể cùng mẹ chơi đùa cùng nhau sao?" Ngữ Điền lại hỏi. "Đương nhiên!" Tần Trọng Hàn gật đầu. "Nhanh ăn cơm đi!" "Tốt quá! Có thể ăn cơm rồi!" Cho tới bây giờ Ngữ Điền cũng không được tự do như vậy, có thể không cần đi nhà trẻ, ông nội lại không tức giận, quá tuyệt vời! "Ngữ Điền, ăn cái này!" Tiêu Hà Hà đem trứng chim gắp bỏ trong chén của Ngữ Điền, "Còn có sữa, phải uống sữa tươi mới có thể cường tráng!" Cô chiên nhiều trứng chim, trong tủ lạnh có nhiều nguyên liệu nấu ăn, hình như là sáng sớm thêm vào, bộ dạng cực kỳ tươi ngon, hẳn là anh làm cho người làm đi mua? Cô lại nấu chút cháo yến mạch. Chuẩn bị bữa sáng cho Ngữ Điền, lại không biết Thịnh Thịnh ở trường học ra sao, lại bắt đầu lo lắng Thịnh Thịnh, nhớ về con của mình, nhưng trong lòng vẫn là không nỡ. Tần Trọng Hàn cũng ngồi xuống, Tiêu Hà Hà không lấy đũa cho anh, thế là anh đưa tay lấy đũa của cô, sau đó gắp ăn. "Anh?" Tiêu Hà Hà trừng hắn, thế nhưng hắn lại nhướng lông mày. "Em chưa lấy đũa cho tôi!" "Cha, con đi lấy cho người! Người đem đũa trả lại cho mẹ đi, mẹ sắp khóc rồi!" Ngữ Điền nhảy xuống ghế dựa, đi phòng bếp lấy đũa. Tiêu Hà Hà cúi đầu, trong lòng lại bắt đầu ngầm nguyền rủa, đều tại anh, chẳng qua hôm nay cha của Tần Trọng Hàn gọi điện thoại tới cùng nói gì đó đây? Lời của anh khiến lòng cô khơi dậy suy nghĩ miên man. Ăn điểm tâm xong, Tần Trọng Hàn ra ngoài! Tiêu Hà Hà gọi điện thoại cho Mễ Kiệt xin phép, mới biết Tần Trọng Hàn đã giúp cô từ chức rồi! Tên chết tiệt này! Anh đã vậy còn bá đạo giúp cô bỏ công việc! Thật sự là quá ghê tởm!
|
Chương 74: Muốn kết hôn sao?[EXTRACT]Edit + Beta: AnHaLam "Hà Hà, chuyện gì xảy ra a? Hàn sáng sớm liền gọi điện thoại nói cô không làm việc nữa! Cô không sao chứ?" Mễ Kiệt cực kỳ lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra. "Không có việc gì, anh Mễ, tôi không sao, hôm nay tôi có chút chuyện, tôi xin phép nghỉ một ngày được không? Tôi không thể không đi làm, công việc này đối với tôi rất quan trọng!" Tiêu Hà Hà cực kỳ xấu hổ, tuy Mễ Kiệt là anh Mễ, nhưng khi xin phép vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ. "Tốt, không thành vấn đề, chỉ là nói lời của Hàn?" "Anh ta nói không tính, anh Mễ, tôi không có từ chức!" Tiêu Hà Hà chắc chắn nói: "Ngày mai tôi sẽ đi làm!" "Được rồi!" Mễ kiệt buông điện thoại xuống lại càng nghi hoặc, xem ra Hà Hà cùng Tần Trọng Hàn thật sự có quan hệ đặc biệt gì đó. "Ngữ Điền, chúng ta về nhà mẹ có được không?" Tiêu Hà Hà hỏi. Cô quyết định mang Ngữ Điền đi, về nhà trọ! "Mẹ, chúng ta không chờ cha mà trở về trước sao? Cha nói muốn chúng ta ngoan ngoãn ở nhà chờ người trở về! Còn nói buổi tối cha sẽ đón Thịnh Thịnh về a...! Thịnh Thịnh là anh con hay là em con? Ba nói, con cùng Thịnh Thịnh đều là con của hai người!" Ngữ Điền mở to hai mắt nghi hoặc nhìn cô. "Có thật không? Anh ta nói khi nào." Tiêu Hà Hà hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy với Ngữ Điền, Tần Trọng Hàn này, tới cùng trong hồ lô của anh muốn làm cái gì a? "Mẹ cũng không biết Thịnh Thịnh lớn hay là con lớn!" Hình như là không kém bao nhiêu đâu? Ngữ Điền khó hiểu nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu, nhíu mày. "Mẹ như thế nào cũng không biết vậy?" Tiêu Hà Hà nhìn hắn một cái, Thịnh Thịnh so với Ngữ Điền tâm trí thành thục chút, vậy thì Thịnh Thịnh lớn đi. "Ngữ Điền, Thịnh Thịnh lớn, Thịnh Thịnh là anh, về sau con có anh trai bảo vệ! Ngữ Điền thích anh trai Thịnh Thịnh sao?" Cô cẩn thận hỏi thăm, lo lắng hai đứa con cùng một chỗ có thể ghen tị lẫn nhau không? "Uh"m! Thích!" Ngữ Điền gật đầu, có anh trai rất tốt! "Cha thật sự nói muốn đón anh trai Thịnh Thịnh trở về sao? Ch biết anh trai Thịnh Thịnh đã đổi trường học sao?" Tiêu Hà Hà hỏi. "Cha chưa nói nha!" Ngữ Điền nhíu mày. "Chúng ta đây đi đón anh ấy có được không? Sau đó gọi điện thoại cho cha?" "Uh"m! Tốt, Ngữ Điền thật thông minh!" Tiêu Hà Hà mang Ngữ Điền ra ngoài đi dạo một ngày, lúc chiều đi đón Thịnh Thịnh, sau đó ba mẹ con về tới nhà trọ. "Mẹ, Ngữ Điền làm sao có thể thành con của người rồi hả?" Thịnh Thịnh lập tức có chút không thích ứng được. Tiêu Hà Hà không biết nên giải thích như thế nào cùng Thịnh Thịnh, lúc này Ngữ Điền lại nói nói: "Thịnh Thịnh, cậu nói chúng ta là song sinh sao?" Thịnh Thịnh lắc đầu, hồ nghi ánh mắt nhìn hướng Tiêu Hà Hà, nếu Ngữ Điền là con của mẹ, vậy chú ấy cùng mẹ chẳng phải là trước kia đã quen biết? "Thịnh Thịnh, Ngữ Điền cùng con đều là con của mẹ, về sau chúng ta lại nhiều người thân hơn, mẹ hi vọng anh em các con cái có thể ở chung thật tốt, như vậy mẹ cả đời cũng không có gì mong muốn nữa rồi!" "Vậy mẹ sẽ cùng chú ấy kết hôn sao?" Thịnh Thịnh hỏi vấn đề mà cậu lo lắng nhất. Sắc mặt Tiêu Hà Hà trắng bệch, nói sang vấn đề khác. "Mẹ đi nấu cơm cho hai con!" Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Tiêu Hà Hà nhìn đến là số điện thoại Tần Trọng Hàn lóe sáng, lập tức tắt máy! "Mẹ, là cha sao?" Ngữ Điền nhớ đến còn chưa nói cho cha là bọn họ cùng mẹ trở lại nha! "Không có, gọi lộn số!" Tiêu Hà Hà lập tức che dấu. Nhưng mà 20 phút sau, cái người gọi lộn số, giống như gió cuốn lao vào nhà trọ Tiêu Hà Hà, nhìn đến hai đứa con đều ở nhà, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, gắt gao trừng mắt Tiêu Hà Hà, bộ dạng hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống! Người phụ nữ chết tiệt này! Hại anh cho rằng con trai bị mất tích rồi! Tiêu Hà Hà không lên tiếng, cũng không nhìn anh cái nào. Sau khi anh đi vào, Tiêu Hà Hà xoay người đi vài bước, cô đột nhiên lại là quay đầu. Anh có vẻ vội vàng, đầu tóc có phần hỗn độn, vốn dĩ tây trang thẳng tắp không có một nếp nhăn, thế mà hiện tại đầy có nếp nhăn rồi. Tần Trọng Hàn nhìn cô, Tiêu Hà Hà nhíu mi nói: "Anh có thể trở về rồi, sáng sớm ngày mai tôi đưa Ngữ Điền đi nhà trẻ! Chúng tôi nơi này không chào đón anh!" Tần Trọng Hàn lại nở nụ cười, ánh mắt của anh bỗng nhiên có nhiệt độ khác thường, tuấn dung trầm mặc giống như băng sơn hòa tan. Tiêu Hà Hà ngơ ngẩn nhìn anh, thế nhưng anh lại đột ngột nở nụ cười như vậy, tiếng cười trầm thấp truyền vào lỗ tai cô, cô càng thêm ảo não nhíu mi. "Anh cười cái gì? Có cái gì buồn cười?" "Em ở đây tức giận vì chuyện tối qua?" Anh nghĩ nhất định là cô đang tức giận tối hôm qua anh mạnh bạo với cô đi? Mặt Tiêu Hà Hà trở nên đỏ bừng, xoay người không lại để ý anh. "Cha, người làm sao vậy?" Ngữ Điền cũng đã phát hiện dị thường. "Con hôm nay có thể không trở về nhà ông nội sao?" Tần Trọng Hàn chưa trả lời, Tiêu Hà Hà đã khẩn trương lên. Nhìn thoáng qua thân thể căng thẳng của Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn gật đầu. "Về sau cũng không cần trở về nhà ông nội nữa!" "Thật sự sao?" Ngữ Điền hưng phấn la lên. "Nhưng nếu ông nội tức giận thì làm sao bây giờ?" "Kệ ông nội!" Tần Trọng Hàn khó có được hài hước một lần. "Chú..." Mặt Thịnh Thịnh xoắn xuýt, có chút bận tâm, muốn hỏi lại không dám hỏi ra miệng. "Làm sao vậy?" "Chúng ta có thể nói chuyện chứ?" Thịnh Thịnh suy xét trong chốc lát, nói. Tiêu Hà Hà buồn cười, phương thức Thịnh Thịnh nói chuyện càng lúc càng giống người lớn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu giờ phút này đang lo lắng, trong lòng cô đau xót, có chút áy náy, hôm nay cả buổi trưa đều ở bồi bên người Ngữ Điền, xem nhẹ Thịnh Thịnh. Tần Trọng Hàn gật đầu. "Được rồi, có việc nói đi!" "Chú sẽ lấy mẹ sao?" Thịnh Thịnh hỏi. "Ý cháu là hai người sẽ kết hôn sao?" Tần Trọng Hàn trong lòng căng thẳng, ánh mắt phút chốc sắc bén, khóa lại Thịnh Thịnh mặt, đứa nhỏ này xem ra đối Tiêu Hà Hà là cực kỳ bảo vệ, nó đang sử dụng ngữ khí đàm phán của người lớn nói chuyện với mình. "Chú không có thể trả lời sao?" Thịnh Thịnh tiếp tục hỏi. "Hay là căn bản chú không muốn cưới mẹ?" Tiêu Hà Hà kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Thịnh Thịnh sẽ hỏi như vậy, trong lúc này có chút lo lăng, cô biết cô và Tần Trọng Hàn không có khả năng, bởi vì anh là sao trên trời, mà cô chưa bao giờ nuôi mộng hái sao. Hiện tại cô thật bình tĩnh mở miệng ngăn lại: "Thịnh Thịnh, mẹ cùng chú chỉ là bạn bè, mẹ không cùng chú kết hôn, mẹ có con cùng Ngữ Điền đã rất vui vẻ rồi! Chú có cuộc sống riêng, Thịnh Thịnh không cần hỏi lại được không?" Nghe được lời nói của Tiêu Hà Hà, nhiệt độ trong mắt Tần Trọng Hàn lạnh xuống, tuấn dung lại lạnh lùng vô tình, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, thậm chí ngay cả chính mình cũng không biết nói cái gì, "Chúng ta sẽ ở cùng một chỗ!" "Đó chính là ở chung bất hợp pháp rồi!" Thịnh Thịnh mím môi, quay đầu lại hỏi Ngữ Điền. "Cậu nguyện ý làm con riêng sao?" "Con riêng là gì?" Ngữ Điền khó hiểu. Tâm Tần Trọng Hàn cùng Tiêu Hà Hà đồng loạt căng thẳng, cái từ "con riêng" này khiến cho tâm của họ đều chấn động một chút. Tần Trọng Hàn nói: "Ngữ Điền không phải con riêng, con cũng không phải! Về sau của hộ khẩu của hai đứa đều viết vào của cha, nhớ kỹ ta là cha của hai đứa! Thịnh Thịnh về sau đổi tên, gọi Tần Thiên Thừa! Cùng bối phận với Ngữ Điền!" Thịnh Thịnh vô lực trợn trắng mắt, đột nhiên cảm giác được ông chú này thật sự quá bá đạo. "Mẹ, người xem đây?" Tiêu Hà Hà nghe ngữ khí Tần Trọng Hàn bá đạo, đột nhiên có chút tức giận, anh dựa vào cái gì mà quyết định như vậy? Anh còn muốn mang Thịnh Thịnh đi luôn phải không? Tiêu Hà Hà nở nụ cười, cảm thấy lời của anh cực kỳ buồn cười. "Thịnh Thịnh họ Tiêu!" Tiêu Hà Hà cố chấp nói. "Con không có ý kiến! Con nguyện ý theo họ Tiêu!" Thịnh Thịnh cực kỳ chân chó nói. "Con cũng có thể họ theo Tiêu sao? Con cũng muốn giống mẹ họ Tiêu...!" Ngữ Điền nhút nhát mở miệng, hoàn toàn không thấy thấu bên ba đạo mãnh liệt trong này. "Ba, có thể chứ?" "Đáng chết!" Tần Trọng Hàn thấp giọng nguyền rủa! Dường như ánh mắt của hắn nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm Tiêu Hà Hà, ánh mắt kia giống như đều có thể đem cô đâm thủng, nếu như nó là đạn, Tiêu Hà Hà hiện tại nhất định bị anh bắn toàn đến toàn thân vỡ nát rồi. "Cha, người nói mẹ đáng chết sao?" Ngữ Điền lại hỏi một câu. Tần Trọng Hàn càng thêm vô lực, "Cha..." "Cha ơi! Ngữ Điền không muốn mẹ chết, Ngữ Điền mới vừa tìm được mẹ, ba mà không cần nói lại chuyện đáng sợ như vậy có được không?" Ngữ Điền nói xong liền khó chịu. "Ách!" Tần Trọng Hàn có chút kẹt. Tiêu Hà Hà lần đầu tiên nhìn thấy anh quẫn bách như vậy, xoay người, môi của cô nhịn không được nhếch lên. Thịnh Thịnh cũng nở nụ cười, Ngữ Điền thật đáng yêu, cậu thích. "Đúng vậy, Ngữ Điền, ba cậu thật sự ở nguyền rủa mẹ chết, cậu nhanh cầu xin ông ấy đi, để cho ông ấy thu hồi lời của ông ấy, bằng không về sau chúng ta không thấy được mẹ rồi!" Thịnh Thịnh lại thêm dầu vào lửa. "Cha..." Ngữ Điền nói xong liền đỏ mắt lên. "Không cần mẹ chết, không cần..." "Được được, cha thu hồi, cha cũng không nói gì mẹ, cha đến người nào cũng không nói!" Tần Trọng Hàn xem như hạ vũ khí đầu hàng. "Vậy nguời giải thích với mẹ đi thôi!" Ngữ Điền xoa đôi mắt. "Này..." Tần Trọng Hàn mặt đều nhanh tái rồi. Tiêu Hà Hà muốn cười lại không dám cười, lần đầu tiên cô phát hiện được người khác bảo vệ có cảm giác hạnh phúc như thế, mặc dù là hai đứa nhỏ, nhưng mà cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Cô là người mẹ hạnh phúc nhất thế giới này rồi. "Ngữ Điền, cha cậu giống như không biết giải thích nha...!" "Thịnh Thịnh!" Tần Trọng Hàn đột nhiên cảm giác là mình đã đắc tội Thịnh Thịnh phải không? Anh tìm tòi nghiên cứu, con ngươi nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt của Thịnh Thịnh, giờ khắc này, Ngữ Điền đột nhiên nói: "Oa! Thịnh Thịnh cùng cha có ánh mắt thật giống nhau nha...!" Tiêu Hà Hà sửng sốt, trong lòng nghĩ, không biết Thịnh Thịnh là do Tần Trọng Hàn cùng người phụ nữ nào sinh ra! Tần Trọng Hàn cũng rất kinh ngạc, nhưng mà anh biết anh chỉ có một đứa con là Ngữ Điền, bởi vì khi quan hệ cùng bất kỳ người phụ nữ nào anh cũng không để lại giống mầm! Biện pháp anh làm luôn luôn hoàn hảo. Anh có tự tin, ngoại trừ Ngữ Điền ra, anh không có đứa con nào khác! "Ngữ Điền, đi chơi đi!" "Ngữ Điền, tớ xem cậu vẫn theo họ với cha cậu đi, tớ theo mẹ họ thì tốt rồi!" Thịnh Thịnh đột nhiên nở nụ cười, nụ cười có chút gian trá, hừ, đã không muốn cùng mẹ kết hôn lại còn muốn chiếm tiện nghi của mẹ, cùng ánh mắt cậu giống nhau thì có gì đặc biệt hơn người, cậu cũng không lạ gì. "Không cần! Tớ cũng muốn theo họ mẹ!" Ngữ Điền cố chấp. Tần Trọng Hàn hết chỗ nói rồi! "Tiêu Hà Hà, em bắt cóc con tôi!" Ngữ khí của anh mang theo chút lên án, tựa hồ còn có chút cảm giác ủy khuất. Tiêu Hà Hà xoay người, có chút đắc ý, nhưng nhanh chóng che đi tâm của mình. "Chuyện này không trách tôi được!" Là do bản thân anh không có mị lực, không trách cô được. Chẳng qua Ngữ Điền làm sao có thể theo họ của mình, nó dù sao cũng là con cháu Tần gia, cô cũng sẽ không đồng ý Ngữ Điền theo họ mình, chỉ cần Tần Trọng Hàn không vượt quá mức, cô sẽ không làm chuyện gì quá phận! "Ngữ Điền, Thịnh Thịnh, chúng ta ra ngoài ăn được không?" Tần Trọng Hàn quyết định dụ dỗ hai nhỏ cùng mình đứng chung mặt trận, ổn định trước rồi nói, hiện tại là Tiêu Hà Hà đang dẫn đầu ưu thế, mà anh giống như thành người cô đơn. "Không cần!" "Không cần!" Hai đứa nhỏ gần như là đồng thời phản đối. Tần Trọng Hàn vấp phải trắc trở, sờ sờ cái mũi, cảm giác có chút xám xịt, khi nào anh lại chật vật như vậy? "Mẹ đi nấu cơm!" Tiêu Hà Hà tâm tình càng thêm vui vẻ, khóe môi dương lên độ cong đắc ý, có chút âm thầm vui vẻ. Tần Trọng Hàn mắt nhìn nhà trọ, chỉ có hai căn phòng, bắt đầu nói: "Hai đứa, chúng ta đổi chỗ ở đi, hay trở về nhà của chúng ta nha?" "Không cần! Con muốn cùng mẹ cùng một chỗ!" "Thế nhưng ở đây không đủ phòng!" Tần Trọng Hàn mở miệng. "Con cùng anh trai Thịnh Thịnh ở chung!" Ngữ Điền nói xong, hỏi câu Thịnh Thịnh, "Tớ và cậu có thể ở chung chứ?" "Uh"m! Tớ xem cũng được!" Thịnh Thịnh gật đầu.
|
Chương 75: Hiện tại còn quá sớm[EXTRACT]Edit + Beta: AnHaLam "Như vậy cha có thể cùng với mẹ con ở chung một phòng rồi!" Tần Trọng Hàn nói xong câu đó, đưa mắt nhìn Thịnh Thịnh. Anh biết Thịnh Thịnh nhất định sẽ cực kỳ khẩn trương, quả nhiên lỗ tai cậu dựng lên. "Ngữ Điền, buổi tối cậu cùng mẹ ngủ, tớ với cha cậu cùng ngủ!" Thịnh Thịnh an bài nói. Cậu mới không sợ hắn! Hắn muốn cùng mẹ ở chung, vậy phải đợi hắn sau khi kết hôn đi! "Tốt quá! Thật sự tớ có thể cùng mẹ ngủ chung sao?" Ngữ Điền hiển nhiên là rất vui vẻ, vui vẻ không thể tin được. "Đúng vậy, có thể!" Thịnh Thịnh khiêu khích nhìn lướt qua Tần Trọng Hàn. Tiêu Hà Hà ở phòng bếp vội vàng, cảm giác không khí có chút quỷ dị. Tần Trọng Hàn gặp trắc trở, đi đến cửa phòng bếp, đối Tiêu Hà Hà nói: "Chuyển đến nhà trọ trên núi ở đi!" "Vì sao vậy?" Cô nhíu mày. "Tôi nói đi thì đi đi!" Thanh âm của anh trầm trầm, bá đạo như vậy. Tiêu Hà Hà đang rửa đồ ăn, đột nhiên, một trận tiếng chuông di động dồn dập truyền đến. Cô lau khô tay xong, từ trong túi áo cầm điện thoại ra bấm nghe. Điện thoại là Mễ Cách gọi tới. "Hà Hà, ra ngoài một chuyến, chúng ta đi hát!" "Nhưng mà hiện tại tớ không rảnh!" Tầm mắt Tiêu Hà Hà theo bản năng quét một vòng trong phòng, Tần Trọng Hàn đang tựa tại cửa phòng bếp, nhìn cô gọi điện thoại, đèn chiếu sáng vào một bên mặt của hắn, một bên mặt trong ánh sáng đèn, một bên ở trong bóng tối, đao chém rìu gọt ra một loại dung nhan lạnh lùng ben trong ẩn chút tức giận, thâm trầm khiến cho lòng người nghẹn ngào, tóc đen che hai tròng mắt, che đi ánh sáng. "Không phải Thịnh Thịnh đang ở trường sao? Đi đi, đi đi mà!" "Thật sự không rảnh!" Tiêu Hà Hà vội vàng nói. "Thôi nào, chờ tờ không bận nữa, lại mời cậu đi có được không?" Sau khi nói như vậy, Mễ Cách mới buông tha cho cô. Trong lúc vui cười cúp điện thoại, Tiêu Hà Hà vừa quay đầu nhìn đến Tần Trọng Hàn, lập tức thu lại nụ cười, tiếp tục rửa rau. Qua một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn đến anh còn đang đứng ở cửa, bộ dạng trầm mặc nhạt nhẽo, dường như cực kỳ xoắn xuýt. Cô lơ đãng ngẩng đầu, thoáng nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nghĩ đến bọn nhỏ mà nói, bộ dạng kinh ngạc của anh. Trong một khắc đó, cô dương lên khóe môi, trong lòng âm thầm buồn cười. Tần Trọng Hàn lại đang thắc mắc, người nào gọi điện thoại tới, không rảnh? Không phải là đàn ông đi? Nhớ rõ lần trước cô nói qua có bạn trai, mà giờ phút cô nhận cú điện thoại này lại vui vẻ như vậy, lại vẫn làm nũng nói thỉnh người nọ, thật sự là gặp quỷ, có khi nào cô đối với mình có thái độ tốt như vậy không? Ánh mắt Tần Trọng Hàn không chút để ý mà nhìn thẳng mặt cô, nhìn thấy cô cúi đầu cười yếu ớt. Khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt khó xử, rõ ràng sung sướng, lại không biết vì ai. Phút chốc, anh không hờn giận mà nhíu mày, ngữ khí ác hàn hỏi: "Người nào gọi điện thoại tới?" Tiêu Hà Hà ngẩn ra, nghe ngữ khí của anh, thế nào lại giống như đang hoài nghi vợ yêu đương vụng trộm? Trong lúc này, khẩu khí hờn dỗi vướng ở ngực, có chút tức giận nói, "Bạn!" "Bạn nào?" "Bạn tốt!" Cô trừng mắt anh, cúi đầu xuống, anh quản được sao? Mà anh dựa vào cái gì muốn cô cùng anh giải thích? Hơn nữa Mễ Cách là phụ nữ, cô yên tâm thoải mái. "Làm mẹ người ta rồi, hành vi phải tự biểt kiểm điểm!" Hắn vẻ mặt khói mù ném một câu nói. Tiêu Hà Hà kinh ngạc, có phần mùi thuốc súng. "Biến thái!" Anh đột nhiên xoay người, "Em nói cái gì?" Tiêu Hà Hà ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn đến hắn khói mù vẻ mặt, nhìn sắc mặt anh cực kì khó coi, vẫn cứ một cảm nói cái gì nữa, cúi đầu, mạc danh kỳ diệu cùng hắn giải thích. "Là Mễ Cách tìm tôi đi hát karaoke, tôi không có thời gian, rất không dễ dàng đoàn tụ với Ngữ Điền, tôi không muốn đi, tôi muốn ở cùng với con trai!" Cô vừa nói xong liền suy nghĩ, chính mình đều cảm thấy tự trách mình làm chi phải cùng anh giải thích, mà anh sau khi nghe lời giải thích như thế, hơi sững sờ, sau đó biểu tình nháy mắt hòa tan, không còn lạnh lùng, tiện đà cười rộ lên. "Ha ha..." Nụ cười này của anh làm cho vẻ mặt không còn khói mù, bầu không khí giằng co cũng dịu đi chút, giống như bầu trời không còn mây đen. "Thì ra em gái Mễ Kiệt a! Còn tưởng là đàn ông!" Tiếng cười của anh trầm thấp êm tai truyền vào lỗ tai cô, Tiêu Hà Hà nghe được lời của anh, hoảng hốt ngẩng lên đầu, đã thấy anh đưa ngưng mắt nhìn mình, mắt sáng như đuốc, rực rỡ nhìn mình, cô theo bản năng cúi đầu, tiếp tục rửa rau. Bóng dáng cao lớn của Tần Trọng Hàn đi tới, ngón tay thon dài đưa tới trong chậu, cùng cô rửa rau, cô sợ tới mức giật mình ngẩng đầu, anh lại nháy nháy ánh mắt, thông minh mà hài hước. "Tôi giúp em, mẹ đứa nhỏ!" Xưng hô thế này thật... Thật không được tự nhiên! Mặt cô đỏ lên. "Không... Không cần!" Nhìn mấy ngón tay anh ở trong cái chậu nho nhỏ cùng tay cô khởi tranh đoạt đồ ăn, cô cảm thấy thật khó chịu. Chợt, bàn tay to của anh đụng phải tàu cô, cô sợ tới mức mạnh rụt về lại. "Cha, người phải làm phụ bếp sao?" Ngữ Điền đột nhiên đã chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tần Trọng Hàn, mà sau cậu là Thịnh Thịnh, Tần Trọng Hàn thấy thế nào như thế nào cảm thấy được Thịnh Thịnh tiểu quỷ này cực kì gian trá. "Chú, xem ở chuyện chú giúp mẹ rửa rau, đêm nay cháu đem giường của cháu cho chú mượn một nửa! Mẹ, buổi tối người cùng Ngữ Điền ngủ chung, con cùng chú này ngủ chung a...!" "A!" Tiêu Hà Hà kinh ngạc, an bài như vậy... Thật sự cực kỳ hợp lý, cô gật đầu, lại lắc đầu. "Con cùng Ngữ Điền đều ngủ cùng mẹ, mình chú ngủ riêng!" "Được!" Thịnh Thịnh gật đầu. "Không được!" Tần Trọng Hàn lắc đầu. "Cha muốn cùng các mẹ con ngủ chung, ta là cha mà! Thịnh Thịnh, kêu một tiếng cha đi!" "Sau khi chú cùng mẹ kết hôn đi! Hiện tại quá sớm rồi!" Thịnh Thịnh vỗ vai Ngữ Điền. "Em trai, chúng ta đi chơi trò chơi!" "Uh"m, chúng ta đem kia cái người máy, dỡ xuống ra sao?" "Được! Anh dạy cho em trò chơi Chiến thần." Tiêu Hà Hà mặt lại càng đỏ, lời nói của con khiến cô cực kỳ quẫn bách, nhìn đến mặt anh âm trầm xuống, cô nói khẽ: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ cùng con giải thích rõ ràng, anh không cần có băn khoăn! Tôi sẽ không kết hôn với anh! Chúng ta có thể làm bạn, toàn bộ cũng là vì bọn nhỏ, tôi không biết lầm lỡ biết cái gì, mà anh cũng đừng hiểu lầm cái gì!" Tần Trọng Hàn ngóng nhìn cô sau một lúc lâu, cũng không nói lời nào, trầm khuôn mặt tuấn tú, cực kì không được tự nhiên, ngoài miệng lại ngoan cố nói: "Trừ bỏ không thể kết hôn, đều khác có thể cho em!" Lòng của cô run lên! "Có ý tứ gì?" "Cả người của tôi đều là của em! Chỉ là không có danh phận cho em!" Hắn sâu xa nói: "Nói cách khác em sắp có được một người đàn ông độc thân hoàng kim, trừ bỏ không thể cho em tờ giấy kia, cái khác đều có thể. Tôi sẽ thực hiện nghĩa vụ của người đàn ông trong hôn nhân, mà em cũng thế! Như thế nào? Như vậy công bằng không?" Cô kinh ngạc, không hiểu, không rõ, cực kỳ không rõ. Có như thế trong nháy mắt, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy toàn thân đều cùng như đồng hồ báo thức một loại quên chết rồi hả? Anh có ý tứ gì đây? Cả người đều là của cô? Ý là anh sẽ ở chung với mình như một cuộc hôn nhân sao? Chỉ là thiếu một tờ giấy chứng nhận? Cô muốn hỏi anh có ý tứ gì, nhưng lại không biết như thế nào hỏi ra miệng. "Không rõ?" Anh nhíu mày. Cô gật đầu, lại lắc đầu. "Không rõ liền nghe theo, nghe lời là được!" Anh u u mà nói: "Làm cô gái nghe lời, không nói nhiều, không nhiều chuyện, như vậy mới thoải mái!" Cô nghe lời của anh, cực kỳ cực kỳ là không hiểu, có chút kỳ quái, thậm chí là không biết vì cái gì? Nếu muốn thực hiện nghĩa vụ hôn nhân, vì sao lại không thể kết hôn đây? Thật là không hiểu! Chẳng qua thôi, anh người như vậy, không phải cô có thể trèo cao! "Anh có phải đã kết hôn rồi không?" Cô hỏi. Anh sửng sốt, ánh mắt sắc bén. "Không có!" "A...!" Tiêu Hà Hà nghĩ có lẽ anh là người không muốn kết hôn đi. "Vì sao lúc trước muốn tìm người sinh con?" Anh tựa hồ ngừng một trận, biểu tình trên mặt có chút khó coi. Cô lập tức im miệng, ý thức được chính mình có lẽ không nên hỏi như vậy, đây chuyện riêng tư của anh, anh có quyền có giữ lại riêng tư, hồi lâu sau, cô ấp úng nói: "Tôi nấu cơm, anh ra ngoài cùng bọn nhỏ chơi đùa đi!" "Tôi giúp em! Chính bọn nó sẽ tự chơi đùa!" Tần Trọng Hàn không có nói cái gì nữa, không có giải thích. Nhưng mà anh lại bắt đầu giúp cô đem đồ ăn bưng lại. "Nhưng tôi không cần anh giúp tôi!" Cô thản nhiên nói."Tự tôi có thể làm!" Này giống như biểu thị bầu không khí giữa bọn họ chuyển biến tốt đẹp, tuấn dung Tần Trọng Hàn hơi động một chút. Nhưng mà anh ở trong này, đột nhiên cô không biết nấu cơm như thế nào rồi. Luống cuống tay chân một phen, nồi chảo nóng, quên mở máy hút khói, quên đồ ăn còn không có cắt, anh lập tức giúp đỡ tắt đi khí than chốt mở. "Cẩn thận một chút, thiếu chút nữa nấu cơm!" Tiêu Hà Hà hoàn hồn, "Anh đi ra ngoài đi, mình tôi có thể!" Bởi vì có anh ở đây, cho nên cô mới không được tự nhiên cùng khẩn trương như vậy, thế thì sẽ không xào rau được. "Tôi giúp em! Đồ ăn còn chưa có cắt mà, em nghĩ gì thế?" Tần Trọng Hàn khó hiểu liếc cô một cái, chính mình đi qua, muốn cắt dưa leo. Nhưng mà dưa chuột quá nhỏ, tay hắn lại quá lớn, cầm tại trong tay hắn, như thế buồn cười, mà anh cũng sẽ không cắt, một đao cắt xuống, một quả dưa chuột cắt thành hai đoạn. "Tôi làm cho!" Tiêu Hà Hà nhìn bộ dáng vụng về của hắn, thật sự khó có thể tưởng tượng người đàn ông này là trên thương trường oai phong một cỏi vương giả, nhìn bộ dạng mười ngón không dính nước mùa xuân của anh, thật là cảm thán tạo hóa thần kỳ, quả thật là đã sớm mỗi người mỗi vẻ. Tần Trọng Hàn nhíu mi."Nhìn thì đơn giản, vì sao cắt không ra?" "Anh nghĩ muốn cắt bộ dáng gì nữa?" Cô hỏi. "Chữ phiến đi!" Hắn nói, bả đao đưa cho nàng. "Được!" Cô bắt đầu đem dưa chuột cầm lại, cắt xuống. Anh nhìn quả dưa leo tròn vo linh hoạt trong tay cô biến thành từng nhát mỏng, nhất thời có chút kinh ngạc, tay cô thật đúng là tinh xảo a! Nghĩ đến cô đem 750 vạn một đồng cũng không thiếu trả trở về, tim của hắn có y đau xót. "Em làm tất cả việc nhà sao?" Nói xong, anh mắt nhìn nhà trọ được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình. Cô sửng sốt, dừng lại, đem dưa chuột chữ phiến đặt ở trong mâm. "Uh"m, bình thường mà!" Nói xong, đột nhiên kinh ngạc như vậy ở chung phương thức, không có cãi nhau, kỳ thật cũng rất tốt. Mỉm cười, Tiêu Hà Hà ngước mắt nhìn hắn, "Mà anh tựa hồ chưa làm qua việc nhà đi?" Anh cũng nháy mắt nở nụ cười, so với mỗi một lần càng thêm yêu mị, Tiêu Hà Hà nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, trong nháy mắt có chút sợ sệt, người đàn ông này có bộ dáng thật sự quá yêu nghiệt rồi. Khẩn trương cúi đầu, trên mặt mà lại lặng lẽ bò lên trên quét xuống rặng mây đỏ. Qnh lợi hại nhìn chằm chằm cô. "Em cắt thật là đẹp mắt!" "Ách!" Cô giật mình, ngẩng đầu, tầm mắt cùng của anh trong không trung tương giao, hai người đều có chút sợ sệt, hãm nhập đây đó trong đôi mắt mà không biết. Anh đột nhiên lần thứ hai nở nụ cười. Cô hoàn hồn, cúi đầu. "Em đêm nay rất vui vẻ đi?" Anh nói. "Uh"m!" Cô nghĩ thế, tìm được con, xem như rất vui vẻ đi! "Chỉ cần anh không đem Ngữ Điền giấu đi, tôi nghĩ mỗi ngày tôi đều sẽ rất vui vẻ!" "A..., phải không?" Anh có phần giật mình, nghiêng đầu rơi vào trầm tư. Đột nhiên cảm thấy được hưởng thức đối thoại như vậy cực kỳ quỷ dị, cảm giác như là nhận ra sao thật lâu đã lâu rồi. Cả chính mình đều cảm thấy được có chút khác thường, ở trước mặt anh, cô luôn luôn không khống chế được cảm xúc, bình thường, chính mình không thích nói chuyện, hơn nữa ở trước mặt "Người xa lạ". Nhưng mà là cùng anh, cô gần như trừ bỏ tức giận, thì không còn cái khác! Lúc không biết thân phận của anh, cô đối với anh hình như có chút cảm xúc khó hiểu. Người xa lạ? Cô chăm chú nhìn Tần Trọng Hàn, anh là người không quen biết sao? Hình như phải, lại như không phải... Cô lắc mạnh đầu, nhớ tới trong Hồng Lâu Mộng, lúc Bảo Ngọc mới gặp Đại Ngọc, nói: "Vị muội muội này ta nhận thức!" Mặt cô đột nhiên nóng lên, cô tin tưởng mình nhất định đang đỏ mặt.
|
Chương 76: Thu hồi quyền lợi[EXTRACT]Edit + Beta: AnHaLam Vì che dấu trong tim kia đột phát, khó xử bất ngờ, cô cúi đầu, rất nhanh nói: "Anh sẽ không giấu nó đi đúng không?" Anh nhìn chằm chằm mặt cô, vì sao mặt cô bỗng nhiên hồng đến như vậy? Cặp má đỏ bừng kia lần thứ hai chạm tới dây thần kinh nào đó trong tim anh, anh không thích mình có loại cảm giác giống như rung động, loại cảm giác này, chỉ đối với Lam Ảnh phát sinh qua. Lam Ảnh, em đã rời đi, rời đi, rời đi! Anh hít vào một hơi thật mạnh, đột nhiên muốn hút thuốc! "Tôi sẽ không đem nó giấu đi!" Như là hứa hẹn, anh chắc chắn nói. "Cảm ơn!" Cô ngẩng đầu, chân thành nói lời cảm tạ. Đèn chiếu sáng vào mặt của cô, trên khuôn mặt trắng nõn của cô dường như nở ra đóa hồnh kiều diễm. Hai mắt sáng ngời lại thập phần trong suốt, thỏa mãn như, an tường như thế. Cô bắt đầu xào rau, làm dưa chuột canh trứng. Món ăn cực kỳ thanh đạm, nhưng cũng dị thường xinh đẹp. Anh chỉ nhìn cô, không nói nữa, xong rồi cô đem chén đĩa bát đũa đưa cho anh, "Đem đến trên bàn đi thôi!" "A...!" Anh ngoan ngoãn mang ra. Sáng sớm, Tần Trọng Hàn đem hai đứa con đưa đi trường học cùng vườn trẻ, Tiêu Hà Hà đi làm. Đêm qua Tần Trọng Hàn một mình ngủ ở trên giường nhỏ của Thịnh Thịnh, mà cô cùng hai đứa nhỏ ngủ chung. Lần đầu tiên có được hai đứa con, trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc. Trên TV trong xe bus chính đang phát một tin tức, Tiêu Hà Hà mới vừa ngồi ở phía dưới TV, vốn không có để ý, nhưng khi nghe được "Đổng Sự Trưởng Tần Thị thu hồi quyền lực, Tần Trọng Hàn không còn đảm nhiệm chức tổng giám đốc" lập tức ngây ngẩn cả người! Vì sao anh không còn đảm nhiệm chức tổng giám đốc Tần Thị rồi hả? Hình ảnh đột nhiên được chuyển tới Tần Trọng Hàn, đối mặt vấn đề của phóng viên, khuôn mặt anh tuấn của Tần Trọng Hàn lãnh đạm lại bình tĩnh, giữa trán súc khẩn căng, ánh mắt thâm thúy như một cái giếng sâu, liền nghe đến anh không nhanh không chậm phun ra bốn chữ: "Không thể trả lời!" Tiêu Hà Hà ngạc nhiên. Lúc này, lại nghe đến giải thích, Tần Trọng Hàn vì cự tuyệt đám hỏi cùng nhà hóa chất Cung, chọc giận Tần lão gia tử, trong cơn tức giận, Tần lão gia tử đem quyền kế thừa của con trai thu hồi. Tần Trọng Hàn lại đối mặt với truyền thông phát ngôn cả đời không cưới! Tiêu Hà Hà đầu óc ông một tiếng nổ tung, anh nói cả đời không kết hôn là vì vậy sao? Tầm mắt của cô vọng hướng trên hình ảnh bóng dáng cao lớn đang bị mấy chục phóng viên vây quanh khi, dung nhan của anh thật lạnh lùng. Mà tây trang, là bộ hôm qua mặc. Trách không được ngày hôm qua khi trở về, ánh mắt của anh có chút mệt mõi, quần áo cũng có chút nếp nhăn. Thì ra bị phóng viên bao vây. Anh không còn là Tần thị tổng giám đốc rồi hả? Tiêu Hà Hà tiêu hóa tin tức này. Hình ảnh lại một cái cắt chuyển, lại chuyển đến Tần Đồi Hàng nơi này, ông mặc toàn thân tây trang biểu tình nghiêm túc, đứng trước mặt ký giả, giữa trán súc khẩn căng, có vẻ cực kì không kiên nhẫn." "Đổng Sự Trưởng Tần, người thật sự tính toán lập người thừa kế khác sao?" Phóng viên không ngừng truy vấn. Tần Đồi Hàng một câu không nói, môi mỏng nhấp khẩn căng, bảo vệ ngăn phóng viên, lập tức biến mất trong màn ảnh. Mà xem ra giống như là tin tức hội tuyên bố, chẳng lẽ anh thật sự bị... Cô không dám suy nghĩ! Lập người thừa kế khác? Tiêu Hà Hà kinh ngạc, xe công cộng vậy mà đến cuối cùng vừa dừng lại, cô cũng không biết. "Cô gái, đến trạm rồi!" Lái xe nhắc nhở. Tiêu Hà Hà đột nhiên hoàn hồn! Anh đang ở nơi nào? Lần thứ hai đưa ném tệ sau, Tiêu Hà Hà lại ngồi xe bus trở lại. Bấm số điện thoại của Tần Trọng Hàn, đầu kia truyền đến đô đô âm hưởng, không ai bấm nghe. Tiêu Hà Hà lập tức có chút khẩn trương, anh hiện tại đang làm sao? Vì sao không nghe điện thoại? Qua một lúc lâu sau, cô lại bấm một lần, đầu kia vẫn vẫn không người bấm nhận. Tiêu Hà Hà bất đắc dĩ, soạn một cái tin nhắn "Anh có ổn không?" Tin nhắn gửi đi sau, trong lòng cô có chút không yên bất an, hóa ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ nguyên nhân không kết hôn là bởi vì cha của anh? Phóng viên giải trí nói Tần Trọng Hàn cả đời không kết hôn đến cùng có phải là thật hay không? Mà anh nói qua, trừ bỏ một tờ giấy chứng nhận không thể cho, cái gì cũng có thể cho mình! Như thế anh là vì bất đắc dĩ nên mới lựa chọn phương thức như thế này sao? Nghĩ tới đây, Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy được trong lòng hơi hơi lộ ra chua xót, lộ ra đau, nắm chặt điện thoại di động trong tay, nghĩ đến lần trước điện thoại bị người cướp mất, anh cứu mình, hôm này bị thương, trong lòng có chút khó chịu. Cô gọi điện thoại, cùng Mễ Kiệt xin phép, không đi làm, tuy cô biết lần nữa xin phép không tốt, nhưng giờ phút này cô chỉ muốn gặp Tần Trọng Hàn, hỏi một chút có phải nguyên nhân hắn không kết hôn là vì cha anh! Còn có, cô muốn nói với anh, không nên cùng cha anh cáu kỉnh, cô nhớ tới mới vừa rồi nhìn đến trên hình ảnh Tần lão gia tử trước mặt sắc không thật là tốt, tuổi tác lớn như vậy, sao có thể chịu được con trai ngỗ nghịch! Mới vừa xuống xe buýt, Tiêu Hà Hà gọi điện thoại cho Tằng Ly, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho Tằng Ly, "Anh Tằng, Tần thị thật sự đổi tổng giám đốc sao?" Hỏi ra xong, cô mới cảm thấy được thanh âm của mình có chút run rẩy. "Hà Hà, là em à, được rồi, Đổng Sự Trưởng tự mình ra lệnh, Hàn đã bị tạm dừng công tác!" Âm thanh của Tằng Ly cũng có chút mỏi mệt, Tần Trọng Hàn không đi làm, một mình anh mệt chết đi được. "Kia, vậy anh ấy có ở công ty không?" Tiêu Hà Hà lại hỏi. "Hàn sao?" Tằng Ly không nghĩ tới cô sẽ quan tâm Tần Trọng Hàn như vậy, tuy hình thức ở chung lúc trước của họ khiến cho anh cảm thấy được bọn họ rất kỳ quái thậm chí đều là Tần Trọng Hàn một người đang làm quái, ạn cho rằng Hà Hà đối Hàn không quan tâm như vậy, ít nhất là ạn cho rằng như vậy, nhưng mà không nghĩ tới cô sẽ vì Tần Trọng Hàn mà gọi điện thoại cho anh. "Uh"m! Anh ấy không ở công ty sao?" "Không có tới, không biết đi nơi nào!" Thanh âm của Tằng Ly đột nhiên có chút rầu rĩ. "A..., cám ơn anh Tằng, tôi cúp máy đây!" Vội vàng cúp điện thoại, Tiêu Hà Hà xem thông báo di động hiện lên một cái tin nhắn. Trong lòng run lên, mở tin nhắn ra, nhìn đến cái kia cô nghĩ muốn phải biết rằng tin tức dãy số đến đây một cái tin tức, chỉ có một chữ. "Tốt!" Nhưng như thế nào cô cảm thấy được cái chữ "Tốt" này của anh nói cực kỳ miễn cưỡng đây? Cô lại gọi điện thoại cho anh, anh lại không nhận. Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy được có chút kỳ quái, như thế nào anh lại không nghe điện thoại. Cô lập tức soạn cái tin nhắn: "Anh ở đâu? Tôi đi tìm anh!" Hồi lâu sau, anh gửi lại một cái tin nhắn, "Không cần!" Anh từ chối! Tiêu Hà Hà trong lòng run rẩy theo, không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho anh như vậy, trong lòng cô giống như bị thứ gì đó vướng mắc, muốn lập tức nhìn thấy anh, chính miệng hỏi anh một chút, anh có khỏe không? Nhưng mà anh ở nơi nào? Bây giờ Tiêu Hà Hà mới phát hiện, chính mình đối với Tần Trọng Hàn cái gì cũng không biết, tuy cô cùng anh có môt đứa con trai, tuy bọn họ từng có quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng mà, cô đối với anh thật sự không biết, trống rỗng! Anh là ở minh hạo phủ đệ, hay là đang biệt thự số 15? Mặc kệ, đi trước tìm xem, cô không thể ngồi chờ đợi như vậy! Xe dừng lại ở minh hạo phủ đệ, nhà trọ sa hoa cũng không phải dễ dàng đi vào, Tiêu Hà Hà đứng ở cửa đối diện với bảo vệ giải thích hồi lâu, cuối cùng mới được cho vào, thời gian là 15 phút, nếu tìm không thấy người, cô lập tức quay về! Dựa vào trí nhớ đêm đó, Tiêu Hà Hà mò tới nhà Tần Trọng Hàn, gõ cửa, tay ở trên ván cửa nhẹ nhàng gõ, trong lòng lại khẩn trương nhảy lên, anh ở trong này sao? Anh lại ở chỗ này sao? Nhưng mà gõ thật lâu, không ai mở cửa! Cô không thể không rời đi! Lần thứ hai đi tới biệt thự số 15, trong viện thấy một chiếc Bentley màu đen, một chiếc Bố Gia Địch màu xanh ngọc! Ách! Anh ở trong này sao? Tâm Tiêu Hà Hà lập tức nhảy tới cổ họng, chạy nhanh tới, đẩy cửa ra! Cửa lập tức mở! Trong gạt tàn ở phòng khách có một đống tàn thuốc, mà người lại không biết đi nơi nào! "Tần Trọng Hàn? Anh ở đâu trong?" Cô nhẹ giọng hô. Không gian to như vậy, tiếng vang nổi lên bốn phía, cô đột nhiên cảm thấy được rất lạnh lẽo, biệt thự tuy lớn, tuy nhiên nó không có cảm giác ấm áp mà lại lạnh như vậy. "Sao em lại tới đây?" Đột nhiên phía sau người truyền đến một giọng nói trầm thấp hơi mỏi mệt. Cô ngơ ngác hồi đầu, nhìn thấy trước cửa sổ lo sát đất có một bóng dáng cao lớn đứng đó. Ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh rọi vào, rơi trên người anh, gương mặt anh tuấn kia có vẻ đặc biệt rõ ràng, anh dương khóe môi lên, tản mạn nở nụ cười, nhưng lại mê người. Tiêu Hà Hà ngơ ngẩn mà đứng im tại chỗ, nhìn anh sừng sững cạnh cửa sổ, khóe miệng lại mang theo nụ cười, cô cảm thấy khóe mắt mình đều đã ươn ướt, nước mắt chảy lên hốc mắt, hóa ra cảm giác lo lắng cho một người là loại cảm giác này. Tần Trọng Hàn đi nhanh tới, ngóng nhìn cô, che đi đáy mắt có một tia cô đơn, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào nhìn đến sự yếu ớt của mình! Có chút ngoài ý muốn là cô sẽ chủ động chạy tới, nhưng đột nhiên gặp cô, trong lòng anh lại dâng lên một cổ kinh hãi. Anh giật giật môi muốn mở miệng, cuối cùng lại không nói gì, chỉ nhìn cô, vẻ mặt thật bình tĩnh. Tầm mắt đụng chạm một chỗ, Tiêu Hà Hà cảm giác tim đập như hươu chạy, anh đi từ từ đi lại, đã gặp khóe mắt cô có lệ, mỉm cười nói sát, "Làm sao vậy?" Tiêu Hà Hà tầm mắt một trận mông lung, bỗng nhiên hoảng sợ, quay mặt qua chỗ khác. Cô biết mình có chút mạo muội, hình như mình lo lắng quá mức, có lẽ quan hệ của bọn họ còn chưa tới mức cô có thể tùy ý vì anh mà lo lắng tình hình! Trong lúc này có chút xấu hổ, có chút không biết làm sao, có chút kinh ngạc. Ngón tay anh thon dài đưa qua, nâng mặt của cô lên. Thanh âm của anh có một tia khàn khàn, lại hỏi một câu: "Uh"m? Làm sao vậy?" Tiêu Hà Hà nhìn anh, một giọt nước mắt chảy xuống, há miệng thở dốc, lại không nói ra lời! Tần Trọng Hàn cười cười, mắt sáng như đuốc. Đôi mắt cô sáng trong trong chớp động nước mắt đồng dạng chua xót hốc mắt anh. Hình như cô vì mình chảy nước mắt? Mà anh lại cảm động nước mắt của cô, thật sự là gặp quỷ, anh nhất định là bị cô gái nhỏ này cho gieo xuống cổ trùng rồi. "Anh có ổn không?" Cô rốt cục mở miệng, giọng nói cực kỳ run rẩy! Anh mộ được ôm cô vào trong ngực, vùi đầu ở trên bờ vai cô. Động tác đột nhiên này khiến trong lòng cô một loại cảm giác giống như bồn chồn, tim gia tốc đập nhanh. Tần Trọng Hàn biết cô nhất định là nghe được tin tức, chỉ là anh không nghĩ tới cô sẽ tìm đến anh! "Tần Trọng Hàn, tới cùng sao lại thế này?" Cô run rẩy mở miệng. "Anh nói cho tôi biết sao lại thế này?" "Lo lắng tôi không nuôi nổi mấy người sao?" Anh hỏi. Trái tim của cô đập nhanh, yết hầu co rút nhanh, không biết nói cái gì. Lúc này anh vẫn có tâm tình nói đùa, anh thật là quá đáng giận rồi. "Tần Trọng Hàn! Anh..." Tần Trọng Hàn vịnh chặt đầu vai cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô. "Tôi rất khỏe, không nghĩ tới em lo lắng cho tôi như vậy, tôi có chút thụ sủng nhược kinh a...!" "Anh đáng ghét!" Cô như thế nào cảm thấy được anh không làm tổng giám đốc lại vui vẻ như vậy? "Hà Hà!" Một tiếng gọi ôn nhu như vậy, ôn nhu làm cho lòng người bể vỡ. "Không làm tổng giám đốc thì không làm đi, khó có được thanh nhàn!" Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, nhưng ánh mắt cô lại đột nhiên nóng lên, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, mà còn tràn muốn ra rồi. "Vì sao?" "Chẳng lẽ em muốn tôi cưới Cung Mến Nhi? Tìm mẹ kế cho Ngữ Điền?" Anh hỏi. "Tôi..." Cô ngu ngơ rồi. Thân thể của cô bị anh ban xoay đổi lại, xuyên thấu qua ánh mắt đựng đầy nước, mặt anh giống tẩm, ngâm. Ở một trì thu thủy trung, mơ hồ mà xa xôi như thế.
|
Chương 77: Không có gì lạ[EXTRACT]Edit + Beta: AnHaLam Anh chăm chú nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, thở dài."Em đang lo lắng tôi không phải tổng giám đốc thì nuôi không nổi mấy người sao?" "Tôi mới không lạ gì chuyện anh có phải tổng giám đốc hay không!" Cô rất nhanh nói, đột nhiên cảm giác mình nói như vậy hình như không đúng, lập tức đẩy anh ra, "Anh không lo lắng sao?" "Vì sao tôi phải lo lắng? Ông ấy đồng ý ra ngoài làm việc tôi cầu còn không được!" Tần Trọng Hàn đi đến một bên trên sofa ngồi xuống, châm một điếu thuốc, bắt đầu hút thuốc. Cô xem mắt một ít gấp đôi tàn thuốc, như là vừa rồi cháy, anh rút nhiều khói như vậy, còn nói không lo lắng. "Nói dối!" Cô tức giận đi qua, cướp điếu thuốc của anh, dập tắt ở trong gạt tàn thuốc. "Anh không lo lắng thì anh lấy ra nhiều thuốc như vậy làm gì?" Anh kinh ngạc, bộ dạng hiện tại của cô cực kỳ giống cô vợ nhỏ của anh, ha ha, anh thích cái từ này! "Em là lo lắng tôi không được làm tổng giám đốc, hay là lo lắng đời này gả không được cho tôi đây?" Anh nhíu mày, ngẩng đầu liếc cô, đẹp trai đến mức làm cho đáy mắt cô lung lay. Ngay tại khoảnh khắc cô thất thần, anh rất nhanh đem cô kéo đến trong lòng anh, cướp đoạt hương thơm trên đôi môi đỏ tươi của cô, mặt Tiêu Hà Hà lập tức ửng hồng. "Anh..." "Đây là đối với em trừng phạt..." Anh lưu manh mà cười. "Lo lắng cũng vô dụng, em đời này, chỉ có thể ở cùng với tôi, cho dù tôi không phải tổng giám đốc Tần thị, em cũng chỉ có thể là người phụ nữ của Tần Trọng Hàn tôi!" "Tôi không có muốn gả cho anh!" Cô nói xong, trong lòng nhảy động không quy tắc, mặt cũng bốc cháy lên, giãy dụa muốn đứng lên, "Buông ra!" "Ai bảo em dụi tắt thuốc lá của tôi?" Anh giả bộ tức giận, "Đây là chịu trừng phạt, phạt em hôn tôi 10 phút, không phải thế thì không buông tay!" Tiêu Hà Hà chán nản, lúc nào rồi mà anh vẫn có tâm tư nói đùa, nhìn cái bộ dạng giống như lưu manh kia, cô hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại nói không ra lời. "Làm sao lại tức giận?" Giọng nói dễ nghe, khêu gợi của anh truyền tới, Tiêu Hà Hà lại trợn mắt nhìn. Khi anh lưu manh nhìn chăm chú, mặt cô đỏ như nóng sốt, hiện tại cô bị anh ôm ở trong ngực, như thế càng khiến cô mặt đỏ tim đập. "Anh buông ra!" "Không buông!" Anh ngược lại càng ôm chặt eo của cô hơn. "Hôn tôi, hôn tôi một cái, sẽ buông em ra!" "Tần Trọng Hàn, anh là đồ lưu manh!" Cô quẫn bách gầm nhẹ. "Uh"m! Lưu manh sao? Tốt lắm, tôi sẽ lưu manh cho em xem!" Anh nói xong một tay đỡ gáy của cô, cùng cô mặt đối mặt cực gần nhau, chóp mũi gần như đụng chạm một chỗ, hô hấp ấm áp của anh từ từ huân đỏ mặt cô. "Anh... Anh muốn làm gì?" Tiêu Hà Hà cực kỳ khẩn trương, tuy sớm là phụ nữ của anh, nhưng mà mặt đối mặt lại bị anh nhìn chăm chú như thế này vẫn là lần đầu tiên... Tần Trọng Hàn bỗng nhiên há miệng hung hăng cắc ở môi cô, đau đến khiến cô thét chói tai, "Anh làm gì lại cắn tôi! Anh buông ra!" "Nếu quan tâm tôi như vậy, không gọi điện thoại cũng là gởi tín nhắn, lại còn chạy đến tìm tôi, hôn một cái cũng không được sao? Tôi mạn phép xin một nụ hôn!" Anh xấu xa nói. "Lúc nào rồi mà anh vẫn nói đùa, Tần Trọng Hàn, cha anh giống như rất tức giận, làm sao anh có thể làm cho ông ấy tức giận đây?" Cô nhanh chóng thẳng gắt anh. "Không cho ông ấy tức giận không thể cưới em, không thể kết hôn!" Anh thản nhiên nói: "Hôm trước chỉ nói không cưới em, em liền khổ sở thành cái dạng kia! Chẳng lẽ em nghĩ rằng tôi sẽ không cho em danh phận cả đời sao?" Cô kinh ngạc, hóa ra... "Yên tâm đi, em xem, tôi cũng không nghĩ tìm mẹ kế cho Ngữ Điền, vậy em liền chuẩn bị sẵn sàng đi, em vĩnh viễn là phụ nữ của tôi, thẳng đến khi ông già kia đồng ý chúng ta sẽ kết hôn! Không đồng ý mà nói, em cũng chỉ có thể ủy khuất làm nhân tình bí mật cả đời thôi!" "Tôi không nói muốn gả cho anh!" Cô rất nhanh nói, bỗng nhiên có chút tự giễu, cô là cô gái như thế, chưa bao giờ nuôi mộng hái sao, cho dù rất nhiều người đều nói cho cô biết vì sao kia có thể hái xuống, cô cũng không tin. "Hà Hà!" Tần Trọng Hàn thanh âm của bỗng nhiên ôn nhu. "Em không muốn gả cho tôi sao?" "Không muốn!" Cô lắc đầu. "Là bởi vì lúc trước tôi nói không cho em danh phận nên lo lắng sao?" "Không phải!" Khóe miệng cô có chút chua sót. "Từ xưa nhà giàu sâu như biển! Tôi không mơ mộng như vậy, trước kia không biết, về sau không biết, đời này tôi chỉ cần có Thịnh Thịnh cùng Ngữ Điền là đủ rồi!" Tần Trọng Hàn nheo con ngươi thoáng chốc léo ra ánh sáng sắc bén, tầm mắt rơi vào trên mặt của cô, trên khóe miệng cô nở nụ cười tự giễu. Cô nhìn hắn, "Cảm ơn anh!" Bỗng nhiên, cô cảm thấy được toàn bộ cũng không đâu sai! Không hận anh cướp đi con trai, bởi vì ngay từ đầu đã có là hợp đồng, cô có tư cách gì trách anh đây? Hóa ra anh nghĩ muốn kết hôn với cô, hóa ra anh cũng vì con trai mà nghĩ, như vậy là đủ rồi! Cô còn có cái gì phải cầu đây? Anh kinh ngạc, sau đó nhíu mày, "Cám ơn tôi cái gì?" "Tần Trọng Hàn, hóa ra anh không phải xấu xa như vậy! Tôi cho rằng..." Cô cúi đầu, một cảm nói ra câu nói kế tiếp, cô cho là anh rất xấu! "Bé con hư hỏng!" Anh cầm tay cô vuốt ve, đôi tay kia nhỏ nhắn mềm mại, vô lực nằm ở trong bàn tay to của hắn, cô tựa hồ quẩy người một cái, mà lại quên. Mặc cho anh nắm, mặc cho anh nhìn chăm chú vào, cô mang theo bi thương, bị động ôn nhu, ngồi ở trên đùi anh lẳng lặng chăm chú nhìn anh. "Hà Hà" Anh nói nhỏ: "Làm người phụ nữ của tôi được không?" Cô sửng sốt, ánh mắt kia mở to, con ngươi đen tuyền một chớp cũng không chớp, nhìn anh. "Không nên!" Thanh âm của cô khẽ phiêu phiêu. "Hà Hà!" Thanh âm của anh nghiêm túc lên. "Tôi là thật lòng!" Cô mở to hai mắt càng sâu nhìn anh, mi tâm nhẹ chau lại. "Làm người phụ nữ của tôi đi!" Anh lần thứ hai mở miệng, "Đáp ứng khó như vậy sao?" Cô chăm chú nhìn anh, sắc mặt của anh kích động, trong ánh mắt lại có cái loại tối tăm, sắc bén, cùng uể oải. "Người phụ nữ này, đều ở ngay tại chỗ thực hiện, lại vẫn giả khốc như vậy, em nghĩ muốn tức chết tôi phải không?" "Tôi..." Trong lòng cô đập bịch bịch. Khiến thanh âm cũng có một chúy run rẩy, "Anh thật lòng sao?" Tần Trọng Hàn mày kiếm vừa nhíu, "Cô gái, nhìn ánh mắt tôi!" Cô khó hiểu, nghe lời nhìn ánh mắt anh, phát hiện ánh mắt anh sâu xa mà thâm thúy như vậy. "Tiêu Hà Hà, em nghe rõ cho tôi, tôi nói thật lòng! Nói thật lòng! Vì sao em không tin tôi đây?" Anh nheo mắt liếc cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nỗi lên từng đám mây hồng, đôi mi thanh tú nhíu lại, khẩn trương như vậy, khó xử như vậy, đôi môi kiều diễm ướt át, giống cây đào mật dụ hoặc kêu anh đi hái. "Muốn không, tôi mang trái tim ra đưa cho em xem?" Tiêu Hà Hà sửng sốt, đáy mắt anh liễm hào quang, mà tâm cô vốn yên tĩnh bởi vì lời nói của anh mà kịch liệt rung động run rẩy "Tôi không phải không tin anh! Tôi chỉ là không muốn làm tình nhân, tôi cũng không muốn công việc không tôn nghiêm, nhưng mà, ví như là vì con trai, tôi nguyện ý hy sinh tôn nghiêm của bản thân, chỉ cần vì Ngữ Điền cùng Thịnh Thịnh tốt! Nhưng mà anh muốn tôi nói thật ra, tôi không muốn làm tình nhân!" "Vậy vợ thì sao?" Anh hỏi. Lời của anh, khinh địch như vậy khiến tim cô run rẩy đập nhanh một nhịp, Tiêu Hà Hà kinh ngạc, không biết làm như thế nào, cô lại có chút khẩn trương. Hai mắt ửng đỏ, nổi tầng hơi nước, nhịn không được nữa, trong khoảnh khắc rơi lệ. "Không phải anh nói... phụ nữ không thể muốn tình yêu sao? Không phải anh nói danh phận cùng tình yêu đều không có sao?" Tần Trọng Hàn nhìn thấy nước mắt trong suốt kia, tâm cùng đôi mắt căng thẳng. Tiêu Hà Hà kinh ngạc vì mình ngồi trên chân anh khóc, lập tức nghiêng người đi, vội vàng đi lau nước mắt, sau đó giãy dụa lấy muốn đứng dậy, cái bộ dạng này khiến cô cảm thấy được cực kỳ khó chịu. Mà anh đột nhiên dùng lực cổ tay ôm cô khẩn căng đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp trên ngực mình. Anh cảm thấy nước mắt cô, thật nóng. Mùi thuốc lá nhàn nhạt bao quanh cô, gần như vậy, gần như vậy, cả người Tiêu Hà Hà ngẩn ra, nghe thấy giọng nam khàn khàn trầm thấp của anh vang lên bên tai, "Nha đầu ngốc, quả thật là sự thật dễ dàng nhận ra em là nha đầu ngốc." "Có ý gì?" Cô ở trong lòng anh lầu bầu nói, giọng nói pha chút nghẹn ngào. "Tôi đâu nào u mê?" "Còn nói không ngốc! Đã nói rõ ràng như vậy rồi! Còn không hiểu rõ!" Anh thở dài, lắc đầu, đáy mắt ý cười càng đậm, lại phân không rõ là trêu tức hag là vui vẻ. "Không muốn làm tình nhân, thì coi như làm người yêu của tôi đi!" Oanh ----- Tiêu Hà Hà nán lại. Anh ở bên tai cô thì thầm. "Cuộc đời này không đổi người yêu, như thế nào?" Hơi thở nóng bỏng bao quanh Tiêu Hà Hà, cô cảm thấy được cả lỗ tai đều đỏ, không, là toàn thân đều đỏ, đỏ từ đầu đến chỗ đầu ngón chân! Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong bộ ngực của anh, anh có ý tứ gì? Đây là tỏ tình sao? Cuộc đời này không đổi, không phải vợ gian đối bạch sao? Anh không phải không hiếm lạ tình yêu sao? Một loạt dấu chấm hỏi xông ra, khiến trong lòng Tiêu Hà Hà cũng rối loạn theo, anh có xem mình như vợ mà đối đãi sao? "Tần Trọng Hàn, tôi không hiểu, tôi cực kỳ ngu dốt!" Thanh âm rầu rĩ của cô truyền đến, nếu không phải chính mồm nói cho cô biết, cô thật sự không hiểu, cô cần trực tiếp đối đáp, mà không phải phương thức gián tiếp như vậy. "Ngẩng đầu nhìn tôi!" Thanh âm của anh khàn khàn, mang theo ái muội ham muốn. Cô ngẩng đầu lên, cả mặt đỏ bừng, hai mắt như túy, hai gò má như trời chiều đốt hồng bầu trời, ánh mắt giống đêm tối lóe ra ánh sao thần, chịu đựng khó xử, cô vẫn nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Nhìn thì nhìn!" Anh còn có thể ăn cô hay sao? Thanh âm của cô mềm nhẹ như gió vùng quê, thổ khí như lan. "Không phải vui đùa! Cuộc đời này không đổi!" Anh nghĩ đây xem như thông báo thôi, thư tình này, anh có lẽ sớm nói không nên lời. Bởi vì thương tổn quá, quá sâu, nhưng anh cần một cô gái như Hà Hà, Ngữ Điền cần mẹ thân sinh của nó, bọn họ cùng một chỗ, từ từ bồi dưỡng tình yêu đi! Dù sao, đã rất lâu rồi, anh cũng chỉ có một người phụ nữ là cô! Mà còn đối cô là làm không biết mệt như thế, như si như mê như vậy, dễ dàng nghiện như vậy! Tiêu Hà Hà trừng mắt anh, anh vẫn chưa nói ra trực tiếp mà nói đến đây đi! Nhưng là ánh mắt anh thật chuyên chú, chuyên chú như thể thật sự. "Nhưng mà anh cực kỳ hoa tâm, anh có nhiều như vậy phụ nữ, mà còn, hơn nữa lại đều là..." Cô ngập ngừng, mặt càng đỏ hơn, khó xử, ngại ngùng, lại nhu tình như nước. "Cũng đều là cái gì?" Cô nuốt hạ nước miếng, cắn răng nói: "Lúc mới đi theo anh đều là thiếu nữ, sau đều bị anh chơi nát bét!" "Tiêu Hà Hà!" Anh quát lên. "Vốn là vậy! Anh có rất nhiều phụ nữ, tôi làm sao mà biết lời này của anh không cùng người khác nói qua, anh cùng ít nhiều phụ nữ cuộc đời này không đổi đây? Tôi trong mắt anh, rất nhỏ còn giống một bụi bậm nhỏ, bình thường là không như một bụi cỏ nhỏ. Thậm chí tôi là hai bàn tay trắng, lại nhặt được đứa con, cho nên..." "Cho nên cái gì?" Anh trừng mắt cô. "Em khinh thường tôi? Bởi vì tôi có nhiều người phụ nữ khác?" "Không phải!" Cô lắc đầu. "Tôi thích sạch sẽ!" "Tôi cũng thế!" Anh nói. "Tôi không thích cùng người phụ nữ khác dùng chung một người đàn ông, cảm giác như vậy cực kỳ bẩn!" Cô nói xong cúi đầu, mặt càng đỏ hơn! "Ha ha ha..." Thế nhưng anh lại cười to ra tiếng. "Anh cười cái gì?" Cô ảo não. Anh đang chê cười cô, cô nói chỉ là nói thật! "Cười em rất ngu!" Cằm của anh tựa vào trên tóc cô, đem đầu cô áp ở trước ngực mình, "Tôi cũng không thích cùng người đàn ông khác dùng chung một người phụ nữ!"
|