Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
|
|
Chương 9: Phiên dịch viên tranh chấp
Edit: + Beta Tiểu Mỹ
Tiêu Hà Hà hít sâu sau đó đứng lên, lần thứ hai đi tới chỗ để nước trà rót một ly trà.
"Ừ! Không thể tưởng được kỹ thuật pha trà của cô cũng giỏi như vậy!" Tằng Ly nhấp một miếng trà "Cái này nước trà hương vị thật tươi mát, màu sắc cũng rất được còn có nhiệt độ rất phù hợp a!"
Tiêu Hà Hà đâu có tâm tình nghe anh "Khen ngợi", cô nhanh chóng lật chuyển văn kiện trong tay.
Tằng Ly nhìn cô không nói lời nào, người phụ nữ trước mặt sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, toàn vẹn tỏa ra hơi thở lạnh nhạt, thật là một cổ quái nếu người phụ nữ khác nhìn thấy Tằng Ly anh đều là một dạng hoa si còn cô thì chế giễu, rõ ràng là đang xem thường anh!
"Tổng giám đốc!" Đột nhiên Hướng TĨnh đứng lên gọi.
Ba người đồng thời hướng hành lang bên kia nhìn, dáng người cao ngất của Tần Trọng Hàn theo thang máy bên kia bắt đầu đi tới, nghe được tiếng chào hỏi anh chỉ ngắn gọn "Ừ" một tiếng!
Anh so với các chàng trai khác đặc biệt lạnh lùng nghiêm túc, nói không nhiều lắm, nhìn thấy Tằng Ly chỉ là nhìn lướt qua bước đi vào văn phòng.
"Tổng giám đốc, đợi một chút a, sao lại nóng nảy như vậy ?" Tằng Ly bưng một ly cà phê cùng một ly trà hướng phòng tổng giám đốc đi tới.
Tiêu Hà Hà cũng lập tức rót một ly cà phê đưa đến phòng tổng giám đốc.
"Thư kí Tiêu, văn kiện tôi cần chuẩn bị xong chưa?" Phía sau bàn làm việc anh đang kí tên, hỏi.
"Chưa xong!" Tiêu Hà Hà bình tĩnh trả lời.
"Chưa?"
"Hàn, thư kí Tiêu pha trà cũng không tồi a...!" Tằng Ly ở trên ghế sofa một bên nói.
"Cậu câm miệng!" Lạnh lùng ngăn lại lời Tằng Ly nói.
"Ách!" Không thể không biết xấu hổ, Tằng ly giống như người mẫu một loại tuấn mỹ trên khuôn mặt nhuộm lên một chút bí hiểm, đột nhiên giương môi cười "Ừ! Thư kí Tiêu, cô không hoàn thành công việc cho công ty tạo thành tổn thất làm sao bây giờ?"
"Thực xin lỗi! Tôi lập tức..." Tiêu Hà Hà cuối đầu xuống "Tôi lấy được văn kiện mới vừa rồi là ở mười lăm phút trước!"
"Tôi muốn chính là phiên dịch tốt văn kiện, không phải lý do của cô!" Một đạo thanh âm lạnh lẽo đột nhiên vang lên, quyết đoán mà cắt ngang câu nói kế kiếp của Tiêu Hà Hà mà ánh mắt của anh cũng đi theo trầm xuống.
"Vâng!" Tiêu Hà Hà cơ thể đột nhiên run lên, hai tay theo bản năng mà nắm chặt khay.
"Văn kiện, tôi muốn văn kiện!" Tần Trọng Hàn đột nhiên đứng lên, một thân tây trang màu đen vừa đúng hiện ra hình thể to lớn cùng hai chân thon dài hữu lực, vẻ mặt lạnh lùng tràn ngập sự liều lĩnh kiêu ngạo không kềm chế được trên khuôn mặt, của anh nói toạc ra, của anh cuồng ngạo cùng phần cứng rắn lạnh lùng toát ra sẽ làm cho người ta được một trận run rẩy "Mười phút sau cô nếu còn chưa phiên dịch ra vậy thì lập tức thu dọn đồ đạt cút đi!"
"Tôi..." Tiêu Hà Hà hàm răng hãm sâu ở bên trong, khẽ cắn môi "Vâng!"
"Hàn, cái này rõ ràng là có người hãm hại cô ấy!" Tiêu Hà Hà đi rồi, Tằng Ly cà lơ phất phơ gác chân nói "Mười lăm phút trước lấy được văn kiện cậu có thể phiên dịch ra được không?"
"Tôi muốn chính là đủ tư cách làm thư kí, nếu không thể ở văn phòng đứng vững gót chân vậy thì không thích hợp làm !" Tần Trọng Hàn lạnh lùng nói "Công ty không phải là tổ chức từ thiện!"
"Thư kí Tiêu pha cà phê cùng trà thật đúng là không phải bình thường thật là tốt uống, nói như vậy, tớ cũng không thể lấy được góc tường của cậu?" Tằng Ly ngước mắt nhìn Tần Trọng Hàn, trong mắt lóe sáng một tia âm mưu.
"Cậu muốn nói cái gì?"
"Mời cô ấy phục vụ cho tớ a!" Tằng Ly nhíu nhíu mày "Mười phút tớ xác định cô ấy không thể phiên dịch được!"
"Cô ấy không được!" Tần Trọng Hàn nhàn nhạt nhướng mày "Họp!"
Nói xong, Tần Trọng Hà nghiêm mặt lại dẫn đầu đi ra ngoài.
Đến cửa đột nhiên gặp được Tiêu Hà Hà.
"Tổng giám đốc văn kiện của anh cần!" Tiêu Hà Hà cầm trong tay văn kiện vừa mới in ra đưa tới trước mặt Tần Trọng Hàn.
Kinh ngạc, Tằng Ly thiếu chút nữa bị sặc nước trà "Tiêu tiểu thư cô...cô phiên dịch ra a?"
Tiêu Hà Hà gật gật đầu, ánh mắt bình thản nhưng lại rất bình tĩnh.
Tằng Ly nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, anh trước sau như một thông minh lanh lợi nhìn xa trông rộng nhưng cư nhiên nhìn không thấu một người tiểu nữ tử như vậy.
Tần Trọng Hàn ánh mắt nheo lại đứng lên, không nói được lời nào nhận văn kiện cầm ở trong tay nhìn thoáng qua xoay người hướng phòng họp đi đến.
"Tiêu tiểu thư, thần tiên a?" Tằng Ly hướng cô giơ ngón tay cái lên.
Tiêu Hà Hà nhẹ nhàng thở ra may mắn cái này văn kiện khi Tần Trọng Hàn cùng An Xuyến đi công tác cô sớm thấy được cũng thử phiên dịch tốt đã tồn tại trong máy tính rồi, vừa rồi cô tìm lại cuối cùng thì cho in ra.
"Hà Hà, cô phiên dịch khi nào?" Kinh ngạc, Hướng Tĩnh trước đã chạy tới bát quái.
“Trước kia phiên dịch không nghĩ tới vừa vặn còn giữ!"
"Oa! Cái này An Xuyến nhất định sẽ thấy mình đần độn a!"
Tiếp tục ngồi xuống, An Xuyến vẻ mặt tối đen tiêu sái đi tới "Tiêu Hà Hà, cô đã sớm phiên dịch tốt vì cái gì còn nói chưa? Vui đùa tôi như vậy cực kỳ thú vị phải không?"
"An tiểu thư, thật có lỗi, tôi không biết phần văn kiện này chính là phần tôi phiên dịch lúc đầu!" Tiêu Hà Hà bình tĩnh nói.
Lạnh lùng đảo qua, An Xuyến khóe môi gợi lên một chút châm chọc "Tổng giám đốc cho cô đi phòng họp!"
"Vâng!" Tiêu Hà Hà đứng lên hướng phòng họp đi tới.
"Tổng giám đốc!" Đứng bên cạnh Tần Trọng Hàn không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh hỏi "Anh tìm tôi?"
"Ngồi xuống!" Tần Trọng Hàn đầu cũng không ngẩng.
"Cái này không thích hợp!" Tiêu Hà Hà làm sao có tư cách tham gia hội nghị của công ty cùng công ty khác hợp tác?
"Bảo cô ngồi cô cứ ngồi!" Tần Trọng Hàn ngẩng đầu ý bảo cô ngồi bên cạnh anh.
"Ngồi đi Tiêu tiểu thư!" Tằng Ly cực kỳ chân chó chạy tới kéo ra ghế dựa cho cô.
"Cám ơn!"
"Đừng khách sáo, Tiêu tiểu thư tôi thích những người làm việc có chuẩn bị!" Tằng Ly nhàn rỗi ân cần vừa rồi như vậy ngay cả Trọng Hàn cũng đi theo sửng sốt tên kia luôn luôn không có cảm xúc dao động lần này bị chấn động rồi, Tằng Ly ngẫm lại cũng thấy buồn cười.
"Ách!" Tiêu Hà Hà cúi đầu rất có nề nếp ngồi bên cạnh Tần Trọng Hàn.
Ngay sau đó, An Xuyến mang theo đến đây hai vị nhân viên của ông ngoại tư vào phòng họp, tầm mắt lướt qua Tiêu Hà Hà thì lộ ra một chút ghen tị cùng hung ác.
"Đừng tưởng rằng trước đó chuẩn bị phải ý!" Thanh âm lạnh lùng giống như một chậu nước lạnh cùng một loại rót qua, Tiêu Hà Hà sửng sốt không hiểu tổng giám đốc đang nói cái gì.
"Hàn! Không chuẩn bị mà nói chẳng phải là muốn bị hại thảm hả? Cho nên đời người vẫn là nơi chốn cần phải chuẩn bị tốt, Hà Hà a, đúng rồi tôi có thể gọi cô là Hà Hà không?" Tằng Ly vẻ mặt chờ mong.
"Đã từng lí tùy ý!" Cô có thể nói cái gì nhưng nhà là quản lí quan đại đè chết người.
"Hà Hà, về sau tôi cứ như vậy gọi cô, tôi cho cô biết chức trường chính là từng bước một cái dấu chân máu đi tới giết người vô hình cô phải cẩn thận a...!"
"Cậu có kết thúc hay không?" Lạnh lùng ngăn lại, Tần Trọng Hàn ánh mắt như đao.
Tiêu Hà Hà hít thở sâu một hơi khí chỉ có thể gật đầu.
AVL quốc tế đệ nhất nữ tính công ty, chủ chính là đứng đầu trang phục phẩm bài, công ty cấp dưới Thiết Kế Sư đều là tiêu chuẩn hạng nhất thế giới.
Bọn họ quản lý thiết kế đều là trang phục phẩm bài tuyến đầu mà AVL lại ở trên thế giới trang phục từng đợt rồi lại từng đợt cao trào.
Một người phụ nữ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi xung quanh là các thành phần tri thức cùng một người nam trợ thủ của cô, người phụ nữ tóc ngắn gọn gàng, đồ trang sức trang nhã, ánh mắt sắc bén mà khủng hoảng cùng Tần Trọng Hàn sau khi gật đầu trực tiếp ngồi ở vị trí đã định "Tần tổng bắt đầu đi!"
Tần Trọng Hàn gật đầu.
Là cô - Ngô Tân Tuyên. Thiết kế sư trang phục nổi tiếng quốc tế chẳng trách ánh mắt khủng hoảng như vậy thì ra là thiết kế sư đứng đầu AVL.
"Ngô tiểu thư về sau chuyện hợp tác cùng AVL liền do Thư kí Tiêu tới phụ trách!"
"Thư kí Tiêu?" Ngô Tân Tuyên sửng sốt ánh mắt nhìn lướt qua Tiêu Hà Hà.
Ngay cả Tiêu Hà Hà cùng Tằng Ly đều đi theo sửng sốt không biết Tần Trọng Hàn đến cùng có ý tứ gì.
"Tần tổng nếu tôi không đoán sai mà nói anh có vẻ phái một người vừa mới vào công ty cho tôi làm người hợp tác cái này chỉ sợ không được thích hợp đi?"
"Cô ấy có khả năng l!" Tần Trọng Hàn ngẩng đầu lên hai tay đan vào nhau nhìn Ngô Tân Tuyên "Ngô tiểu thư là không tin tưởng vào con mắt nhìn người của tôi rồi hả?"
Thâm sâu chăm chú nhìn Tần Trọng Hàn một trận "Vậy được rồi! Tiêu tiểu thư ở đây là một kiểu trang phục mới ra hi vọng Tiêu tiểu thư có thể nhận xét một chút!"
Ngô Tân Tuyên đem một tấm hình trong kẹp tư liệu lấy ra đẩy đến trước mặt Tiêu Hà Hà.
Cơ hồ bất luận kẻ nào cũng biết đây là trang phục Ngô Tân Tuyên năm nay mới thiết kế , Tiêu Hà Hà cũng không phải ham thích người thời thượng nhưng cô vừa mới nhìn qua thấy được ở cái này thân quần áo mới ra, đáng tiếc không có ai biết kiểu lễ phục này lại có một cái khuyết điểm nhỏ của sản phẩm bởi vì ngày đó cô cùng Thịnh Thịnh chơi đùa ở quảng trường nhìn thấy trên màn hình lớn bộ quần áo này kích thước lưng áo thiết kế không được tinh tế lắm!
"Đây là một chút khuyết điểm nhỏ của sản phẩm!" Tiêu Hà Hà nói ra làm người khác ngạc nhiên.
"A...?!" Ngô Tân Tuyên trong lòng cả kinh.
Tiêu Hà Hà dùng ánh mắt độc đáo chậm rãi chuyên nghiệp tiêu chuẩn mà nói không chỉ làm cho Ngô Tân Tuyên một bên cả kinh, cao hơn là làm cho Tần Trọng Hàn ngẩn ra chưa từng nghĩ cô cư nhiên giống như cái này chuyên nghiệp tiêu chuẩn.
Tằng Ly trong lòng không ngừng nói thầm cô không phải học tài chính sao? Nếu đối trang phục giải thích như vậy độc đáo, làm gì còn mặc quần áo xám xịt như vậy?
"Tần tổng tôi đồng ý cùng Tiêu tiểu thư hợp tác!"Ngô Tân Tuyên nói.
Tiêu Hà Hà sửng sốt đối với cô nở nụ cười không hổ là thiết kế sư AVL cư nhiên không thèm để ý cô nói tác phẩm của cô ấy có khuyết điểm, chẳng trách nhiều người như vậy khâm phục thiết kế của Ngô Tân Tuyên cô không có chút nào ỷ tài cao ngạo, vẫn như cũ vẫn duy trì chuyên nghiệp tiêu chuẩn cùng công bằng đánh giá.
"Hà Hà, tổng giám đốc cư nhiên cho cô phụ trách chuyện hợp tác cùng AVL a!" Hướng Tĩnh vừa hâm mộ vừa ghen tị nói: "Tôi cũng ghen tị với cô!"
Ảm đạm cười, Tần thị cùng AVL quan hệ hợp tác trước sau như một mà tập đoàn AVL có 30% cổ phần công ty thật ra là tập đoàn Tần thị mà lần này hàng loạt trang phục mùa đông lại cùng tập đoàn Tần thị hợp tác hạng mục, Tiêu Hà Hà không biết Tần Trọng Hàn vì cái gì đem công việc quan trọng như vậy giao cho mình đây là ngành quản lí việc làm a!
Bên trong phòng làm việc to như vậy chàng trai dáng người cao ngất ngồi ở trên ghế sofa, hai chân thon dài tùy ý vén, áo sơ mi cởi ra hai nút đầu lộ ra bộ ngực rắn chắc bên trong. Một vài sợi tóc rũ xuống che phủ khuôn mặt anh tuấn của anh, lông mi dày che lại mí mắt phía dưới.
Mà bên cạnh An Xuyến bách chuyển thiên hồi mà làm nũng kêu "Hàn~ ‘’
"Ừ?" Giọng nam hơi khàn khàn mà lại dồi dào từ tính làm cho người phụ nữ trong lòng có chút run rẩy.
"Đáng ghét, Hàn anh có biết người ta mấy ngày không gặp anh tuần trước sau khi trở về anh cũng không tới tìm người ta!" Giống như ngại ngùng tay chậm rãi đưa tới bộ ngực trần trụi của Tần Trọng Hàn chậm rãi vuốt ve hết sức khiêu khích...
Tiêu Hà Hà không hiểu Tần Trọng Hàn vì cái gì giao cho mình nhiệm vụ khó khăn như vậy, cô muốn đi từ chối để cho anh cho người khác làm cô sợ làm không đến sẽ tạo thành tổn thất cho công ty.
Vừa suy nghĩ vừa im lặng thở dài bởi vì quá nóng nảy đưa tay đẩy ra cửa gỗ "Tổng giám đốc về việc hợp tác cùng AVL..."
Đột nhiên có giọng nói phát ra, hai người đang ngồi trên ghế sofa ôm hôn phút chốc tách ra, Tiêu Hà Hà vẻ mặt xấu hổ đi cùng một chút sửng sốt may mắn chỉ là hôn môi nếu như là một việc khác thì cô cắt ngang như vậy cuối cùng liền có lỗi rồi.
Xấu hổ nuốt nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng lên Tiêu Hà Hà mở miệng giải thích: "Thật có lỗi, các người cứ tiếp tục."
Vừa dứt lời nhanh chóng đóng cửa lại, Tiêu Hà Hà vỗ vỗ ngực lại dùng sức vỗ vào mặt mình, trời ạ cô như thế nào lại làm như vậy như thế nào lại quên gõ cửa a! Cô thật là một chày gỗ!
Trong phòng làm việc, Tần Trọng Hàn rất nhanh sửa sang lại quần áo, đối với An Xuyến nói: "Ra ngoài!"
"Hàn! Người ta còn chưa..." Vừa mới mở miệng bởi vì vẻ mặt u ám của anh mà im bặt.
Tiêu Hà Hà còn chưa ngồi yên đột nhiên nhìn thấy An Xuyến chưa thỏa mãn dục vọng từ trong phòng tổng giám đốc đi ra, tức giận đi đến trước mặt Tiêu Hà Hà "Tiêu Hà Hà, cô nghĩ tổng giám đốc đem công việc quan trọng như vậy giao cho cô chính là đối với cô thay đổi cách nhìn, hừ! Nhan sắc của cô còn kém chút! Đừng quên thân phận của mình vào phòng tổng giám đốc phải nhớ gõ cửa!"
"Vâng! Thực xin lỗi!" Tiêu Hà Hà liên tục gật đầu.
An Xuyến tức giận lắc lắc mông rời khỏi.
"Hà Hà cô đụng vào cái gì?" Hướng Tĩnh chạy lại "Không phải là tổng giám đốc cùng An Xuyến đang xxoo đấy chứ?"
"Nào có!"Rất nhanh nói "Cô cả đầu đều là hoa râm tư tưởng!"
Le lưỡi Hướng Tĩnh cười nói "Đối với vẻ mặt của cô rõ ràng là như vậy rồi! Cô xem mặt của cô đỏ thành bộ dáng gì hình như người cùng tổng giám đốc xxoo là cô!"
"Đừng nói đùa!" Tiêu Hà Hà nghiêm túc ngăn lại, cô đắc tội tổng giám đốc không biết có thể hay không bị sa thải. Nhưng mà đợi đã lâu cũng chưa đợi được Tần Trọng Hàn tức giận.
Sau khi tan ca cửa phòng tổng giám đốc vẫn đóng chặt, Tiêu Hà Hà ngồi ở vị trí của mình, mọi người đi không sai biệt lắm, An Xuyến hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Hà Hà vài lần giẫm lên giày cao gót hướng thang máy đi đến!
Tiêu Hà Hà thấp thỏm lo lắng không biết mình có thể hay không sẽ bị sa thải.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Tiêu Hà Hà sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mắt nhìn là phòng tổng giám đốc liền đè xuống nút nghe "Thư kí Tiêu đưa ly cà phê tới!"
|
Chương 10: Lại gặp rắc rối
Edit: + Beta Tiểu Mỹ
Trong văn phòng Tần Trọng Hàn ở phòng nghỉ ngơi rửa mặt chải đầu một chút vuốt xuống nếp nhăn trên áo sơ mi đưa mắt nhìn trong gương anh khí ngũ quan bức người, khóe miệng cười tự giễu.
Lại đi đến phía sau bàn làm việc bắt đầu làm việc.
"Tổng giám đốc, cà phê!" Tiêu Hà Hà lo lắng bưng cà phê đi tới đặt trên bàn.
Cả người cũng không dám thở mạnh sợ một cái không cẩn thận bị âm ĩ vưu ngư.
"Giúp tôi tìm tài liệu trong cuộc họp sáng nay!" Tần Trọng Hàn chỉ xuống một đống tài liệu trước mặt đầu cũng không ngẩng nói.
"Vâng!" Đem cà phê đặt bên cạnh trên bàn trà, Tiêu Hà Hà bắt đầu bắt tay vào làm lại không nghĩ rằng một cái không cẩn thận đụng đổ cà phê "A! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tổng giám đốc!"
Nguy rồi cô lại gặp rắc rối!
Vội vàng cứu giúp ly cà phê, cà phê nóng bỏng bắn tung tóe trên tay nóng đến da thịt của cô, nóng quá a! Nhưng mà cũng biết ướt bàn của Tần Trọng Hàn.
Tiêu Hà Hà bất chấp trên tay toàn tâm đau đớn cầm lấy khăn giấy giúp Tần Trọng Hàn lau chùi cái bàn, một bên lau một bên nói: "Tổng giám đốc, thực xin lỗi tôi không phải cố ý!"
Đến lúc lau sạch sẽ, không tồi, không có nóng đến tổng giám đốc bằng không cô thật đã chết rồi, người ta là kim cương một cân thịt so với kim cương đều quý cô như thế nào bồi thường được?
Không có ý nghĩ sẽ phẫn nộ, anh để cây viết trong tay xuống nhìn cô bộ dáng bối rối nhìn nhìn lại tay cô ánh mắt sợ hãi lập tức đứng lên kéo tay cô qua "Tay bị phỏng sao?"
Nói xong anh kéo cô đi vào phòng rửa mặt phía sau phòng tổng giám đốc, vặn mở vòi nước giúp cô xối nước lên.
Bàn tay to của anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Tiêu Hà Hà muốn lùi về sau nhưng mà anh lại dùng sức nắm, cẩn thận giúp cô dùng nước lạnh rửa.
"Không tồi, không có bị phỏng, bất quá là đã đỏ lên, trở về thoa chút thuốc mỡ!" Anh cuối cùng cũng buông cô ra! Kia tay thật nhỏ a, lại còn có mài nốt chai sần, xem ra giống như là người đã từng nếm qua cực khổ!
Tiêu Hà Hà lông mi dài buông xuống, tim đập thình thịnh "Tổng giám đốc, thực xin lỗi, tôi pha thêm cho anh một ly!"
Lông mi đen nhánh rậm rạp, con ngươi đen thâm thúy rơi định trên mặt cô buông xuống, phổ duệ môi phong dương lên tao nhã "Hảo!"
Cô giống một con chuột nhỏ một loại xám xịt dán chân tường trốn ra khỏi phòng tổng giám đốc, hít thở sâu một hơi khí, anh cư nhiên không có tức giận, khi trở lại thì cô cẩn thận đem ly cà phê cất kỹ "Tổng giám đốc, đây là tư liệu!"
Tầm mắt của anh dừng ở trên tay cô, hồi lâu sau mới gật đầu "Ừ!"
"Tổng giám đốc!"
"Ừ?" Tần Trọng Hàn khép lại tư liệu ngẩng đầu lên.
"Anh vì sao lại đem AVL hợp tác giao cho tôi?"
"Cô không thể đảm nhiệm được?" Tần Trọng Hàn nhíu mày, ánh mắt thâm thúy.
"Tôi chỉ là một người mới!"
"Cô chỉ cần nói cho tôi biết cô có thể hay không thể đảm nhiệm?" Tần Trọng Hàn nói.
"Ngẩng đầu lên!" Tần Trọng Hàn khóe môi giơ lên, giọng nói càng thêm từ tính "Cô thích nhìn chằm chằm mũi chân của mình khi cùng người khác nói chuyện?"
"A!" Mặt của cô đỏ lên, xấu hổ mà ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt thâm thúy của anh.
Không hiểu nhìn anh một đôi mắt thâm thúy rất sâu, giống bảo thạch màu đen một loại chói mắt, làm cho người ta không nghĩ qua là sẽ hãm sâu trong đó.
"Có thể hay không thể?" Anh chăm chú hỏi.
"Có thể!" Tiêu Hà Hà hít thở sâu một hơi khí, kiên định mà đáp.
Mặc kệ như thế nào, cô cũng phải cố gắng thử xem trong thế giới của cô không có thất bại, bởi vì cô không cho phép mình thất bại, cô còn có Thịnh Thịnh phải nuôi. Thịnh Thịnh là nguồn động lực của cô!
"Tốt lắm! Tôi hi vọng nghe được chính là một câu trả lời khẳng định!" Anh nói.
"Cám ơn đề bạt của tổng giám đốc!" Tiêu Hà Hà từ trong thâm tâm cảm kích.
"Cùng nhau dùng cơm đi!" Anh dùng ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô nói.
"Cái gì?" Cô kinh ngạc cho là mình nghe lầm.
"Thu dọn đồ đạc, tan ca, cùng nhau dùng cơm!" Anh uống chút cà phê, đứng lên, bóng dáng cao lớn mang theo nồng đậm cảm giác áp bức phả vào mặt.
"Tổng giám đốc, thực xin lỗi, tôi còn có việc! Đi trước!" Cô muốn đi đón con trai, cũng đã trễ thế này rồi, trời ạ cô bị muộn rồi!
Rất nhanh mà chạy đi ra ngoài, Tần Trọng Hàn sợ run lên, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ từ chối!
Nhìn bóng dáng Tiêu Hà Hà rất nhanh rời đi, Tần Trọng Hàn cũng đi theo ra ngoài, Tiêu Hà Hà xuống lầu đi ra cửa chính công ty sau đó đi thẳng đến trạm xe bus.
Nhưng là xe bus dường như cũng cùng cô đối nghịch lại chưa có tới!
Tần Trọng Hàn lái chiếc xe Bố Gia Địch màu xanh ngọc của anh chậm rãi trượt ra cửa chính của công ty, hơi nghiêng mắt nhìn đến trạm xe bus lúc trước lau xuống một bóng dáng mảnh khảnh, cô đang lo lắng nhìn đồng hồ trên tay.
Ánh mắt sắc bén gắt gao khóa lại cái kia bóng dáng.
Tiêu Hà Hà lo lắng chờ đợi xe bus, đột nhiên cảm giác được một cổ ánh mắt quấn quanh lấy mình.
Một chút không hiểu trực giác khiến cho cô nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía đường cái, đâu có người nào đâu a, nơi nơi xe tới xe lui, không nói gì chỉ lắc đầu.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động trầm bổng vang lên, Tiêu Hà Hà hoảng sợ, khẩn trương nhận điện thoại.
"Hà Hà, cậu như thế nào lại như vậy? Tớ đem Tịnh Thịnh đón về rồi, cậu không cần vội trực tiếp về nhà!" Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm đùng đùng của Mễ Cách.
"Cám ơn cậu Mễ Cách!" Cô đang sốt ruột đây, không nghĩ tới cô ấy đã giúp mình đem con trai đón về rồi. Vậy là tốt rồi, bằng không vừa nghĩ tới bộ dáng thất vọng của Thịnh Thịnh thì trong lòng của cô sẽ rất đau!
Hôm nay mệt mỏi quá a, thật khẩn trương a nhưng là vừa nghĩ tới Thịnh Thịnh, trong lòng đã cảm thấy có khổ có mệt cũng đáng giá.
Hôm nay cư nhiên đụng vào tổng giám đốc cùng thư kí An hôn môi, mà tổng giám đốc lại giống như cái gì cũng chưa phát sinh, không tồi, không xào cô như vưu ngư, xem ra tổng giám đốc không phải tiểu nhân vì yêu mà mang thù, cuối đầu mắt nhìn xuống tay bị phỏng đỏ, lại xông một họa cũng không bị sa thải, Tiêu Hà Hà vẫn còn nở nụ cười giống trúng số một dạng.
Tần Trọng Hàn ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng của Tiêu Hà Hà, Bố Gia Địch chậm rãi xẹt qua, cuối cùng chậm rãi sử qua trạm xe bus, mà chuyển kính trong xe kia lau xuống bóng dáng nho nhỏ lại càng ngày càng rõ ràng.
"Cuối tuần này là lễ mừng công ty, Hà Hà, cô chuẩn bị tốt lễ phục chưa?" Hướng Tĩnh hỏi.
"Còn cần lễ phục?" Tiêu Hà Hà kinh ngạc sửng sốt "Cũng không thể không tham gia?"
"Không phải đâu! Không tham gia sao được?"
Đang nói, thư kí Cao đi tới tuyên bố tin tức "Cái này thứ bảy, công ty có lễ mừng địa điểm là ở khách sạn Kim Nhã, con gái mặc lễ phục tham dự, con trai mặc tây trang!"
"Ách!" Tiêu Hà Hà chân mày cau lại, lễ phục a! Hảo đắt tiền!
Trong lòng thấp thỏm bất an nghênh đón thứ bảy.
Cũng may, Mễ Cách có lễ phục dáng người của cả hai cũng không sai biệt lắm, Tiêu Hà Hà cô có thể hỏi mượn lễ phục của cô ấy.
Mễ Cách tìm nhất kiện tiểu lễ phục màu trắng, cảm giác có phần phong cách Brazil, Tiêu Hà Hà sau khi thay Mễ Cách cùng Thịnh Thịnh đều ngây người ra.
"Hà Hà, cậu mặc cái này giống như lễ phục váy dây, đem xương quai xanh hoàn mỹ của cậu lộ ra còn có cái này bộ ngực kinh người, a..., trời ạ, là một chàng trai đều phải chảy máu mũi!"
"Dì Mễ Cách, mẹ của con mặc bại lộ như vậy không ai bảo vệ làm sao bây giờ a? Không được, con cũng phải đi con muốn bảo vệ mẹ, không cho sắc lang tới gần!" Thịnh Thịnh nhanh chóng xoay quanh.
"Ha! Tiểu tử, như vậy mới tốt a, cho con tìm cha mà!"
"Con không cần cha, con muốn nhanh lớn lên để cho mẹ gả cho con!" Thịnh Thịnh hào khí vỗ vỗ ngực "Con có thể bảo vệ mẹ!"
"Ha ha!" Mễ Cách phì cười "Con là tiểu nhân a, con thật đúng là mến mẫu a! Chờ con trưởng thành thì mẹ con đã già rồi!"
"Mẹ của con mới sẽ không già!" Thịnh Thịnh không nghe theo kêu lên "Dì Mễ Cách cũng sẽ không già!"
"Vâng! Chúng tôi đều sẽ không già...không già mới là lạ đấy!" Mễ Cách cười ha ha lên, không già mà nói vậy thì thành lão Quy ngàn năm rồi.
"Được rồi, đừng cười nữa nhìn xem tớ như vậy được không?" Tiêu Hà Hà nhìn mình trong gương "Không được, không thể quá hơn người tớ chỉ nghĩ muốn khiêm tốn."
"Ai nha! Cái này tốt lắm!"
"Mễ Cách, cậu giúp tớ che một chút, tớ không thể mặc bại lộ như vậy! Thịnh Thịnh nói rất đúng!" Tiêu Hà Hà lo lắng, cô là một người phụ nữ độc thân còn mang theo một đứa nhỏ làm sao có thể rêu rao như vậy?
Cuối cùng, Mễ Cách cũng thỏa hiệp.
Tiểu lễ phục màu trắng tuy rằng thích hợp với tiệc rượu, đáng tiếc bởi vì bên ngoài dư nhất kiện áo khoác cho nên che lấy thân thể lung linh trong lễ phục, ngược lại có chút bảo thủ quê mùa.
"Trời ạ, Hà Hà, cậu thật là chà đạp quần áo của tớ a!" Nhìn ở trong tay che đi hào quang của Hà Hà, Mễ Cách chịu không nổi liên tục lắc đầu.
"Như vậy tốt hơn nhiều." Quan sát một chút, Tiêu Hà Hà khóe miệng nhàn nhạt vẽ lên "Ừ, Mễ Cách, Thịnh Thịnh xin nhờ cậu rồi!"
"Mẹ, người phải nhanh chóng trở về a..!" Thịnh Thịnh lo lắng ôm lấy cánh tay Tiêu Hà Hà "Người phải cẩn thận cái này những chú xấu xa, người khác cho rượu không thể uống a...! Bởi vì bên trong có thể có thuốc mê, mẹ người nghe không?"
"Ha ha, ông trời của ta a!" Mễ Cách chịu không nổi thét chói tai "Thịnh Thịnh đây là học ở đâu a? Phòng bị hiểu biết hù chết người a!"
"Trên TV, dì Mễ Cách trên TV có nói a...!" Thịnh Thịnh nghiêm trang nói.
"Con trai yên tâm, mẹ sẽ cẩn thận, con ở nhà nhớ nghe lời."
"Dạ!"
"Kia phải mở điện thoại a..., nếu có người khi dễ người con lập tức đi cứu người!"
"Tiểu hộ hoa sứ giả a!" Mễ Cách chịu không nổi lắc đầu "Tốt lắm, mẹ con hai người đừng tình chàng ý thiếp nữa, nhanh lên đi thôi có việc gì gọi điện thoại!"
Tiêu Hà Hà sau khi đi , Thịnh Thịnh giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, chăm chú hỏi: "Dì Mễ Cách, người nói mẹ của con thật sự nên tìm một chàng trai sao?"
-----
Khách sạn Kim Nhã.
Thiết hắc sắc Mancini tây trang phụ trợ Tần Trọng Hàn dáng người cao to đứng thẳng mà kéo cánh tay anh là bạn gái toàn thân tiểu lễ phục màu tím lông lẫy, quần áo được cắt hoàn mỹ quả là thợ khéo, kia làm cho cơ thể có vẻ đặc biệt đột ngột có hứng thú.
Mà bắt mắt nhất chính là cô giống như thiên nga trên cổ có vòng cổ kim cương sáng chói ánh sáng ngọc kim cương vừa nhìn thấy liền biết là cực phẩm trên đấu giá hội, mà cùng kiểu là bông tai và lắc tay, nhẫn lại làm cho bình thường phú thương đều theo không kịp.
Tiêu Hà Hà lui ở trong góc, đối mặt với trường hợp như vậy đối với chính mình căn bản là không hợp nhau. Tuấn nam mỹ nữ một đống một đống, thật sự là hoa cả mắt a!
Tần Trọng Hàn cùng bạn gái của anh xuất hiện làm cho cả lễ mừng đều có chút rộ lên, mà phía sau anh Tằng Ly xuất hiện cũng như vậy gây nên xôn xao chỉ là bên cạnh anh không có bạn gái, một người cười hề hề giống nhau tây trang thẳng thớm, tuấn mỹ như thần.
Chỉ là, hai người không đồng loại hình, Tằng Ly diện mạo quá mức âm nhu, mà Tần Trọng Hàn đó là tính cách cùng thân thể cường tráng tập hợp tạo nên một thân hình nam.
Trong đại sảnh truyền đến âm thanh Piano uyển chuyển mà tao nhã, bốn phía khách đã tập trung toàn bộ, nhìn thấy Tần Trọng Hàn cùng bạn gái xa lạ bên cạnh anh toàn bộ khách mời đều tạm thời thất thần.
Mà Chủ tịch Tần Lăng Hàng đang nhìn đến người phụ nữ bên cạnh Tần Trọng Hàn khi đó khuôn mặt hạ xuống, hiển nhiên ông đối với người phụ nữ bên cạnh Tần Trọng Hàn rất không hài lòng.
Tằng Ly tầm mắt quét toàn bộ một vòng, nhăn mặt nhíu mày, đều một dạng a, hàng năm đều là những người phụ nữ này, không có gì mới a! Đột nhiên, anh nhìn đến bóng dáng lui trong góc hình như là Tiêu Hà Hà.
So với tổ hợp tuấn nam mỹ nữ trước mặt, cô có vẻ quá mức bình thường, không phải chỉ khuôn mặt mà là khí tức của cô căn bản không thích hợp nơi này.
Đi nhanh qua "Này! Hà Hà, thân ái, cô như thế nào một mình ở trong này?"
Tiêu Hà Hà vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tằng Ly khuôn mặt trêu tức, thấp giọng nói: "Tằng Ly!"
Anh thật hay nói đùa, kêu ai cũng thân ái, bất quá xem ra anh cũng không có gì ác ý lại có chút không hiểu cảm giác thân thiết.
"Xin chào." Thấp giọng nói, đầu tựa hồ cúi xuống thấp hơn, Tiêu Hà Hà vô lực nhìn mũi giày của mình,như vậy buổi tiệc thật sự không thích hợp với cô, cô cũng không thể xin phép rời đi được a!
"Như thế nào? Còn muốn chạy?" Tằng Ly vừa thấy bộ dáng này của cô, liền biết cô muốn đi.
Kinh ngạc ngẩng đầu "Làm sao anh biết?"
"Hà Hà, cô thật đúng là đặc biệt, người phụ nữ khác gặp được tiệc rượu đều chỉ mong sao tiến gần lên, cô thì lại chế giễu cư nhiên còn muốn chạy!" Tằng Ly quét mắt nhìn lễ phục trên người cô, ừ, thay đổi quần áo so với lúc trước thời gian đi làm mặc quần áo tốt hơn chút, nhưng vẫn như cũ cực kỳ quê mùa "Không bằng như vậy đi, cùng anh trai đi thì như thế nào?"
"Ách!" Tiêu Hà Hà ngu ngơ sửng sốt.
"Ha! Hù sợ đi?" Tằng Ly vẫn còn nở nụ cười "Vừa thấy cô chính là tiểu cô nương, thuần khiết như vậy, anh trai đây cũng không phải không biết xấu hổ mà tàn phá loại người như cô một đóa hoa của tổ quốc a!"
Cái gì cùng cái gì a? Tiêu Hà Hà không nói gì, cô cùng Tằng Ly quen thuộc đến phải mở cái loại này có màu sắc của truyện cười mà nông nỗi sao?
|
Chương 11: Lễ mừng ở công ty
Edit: + Beta Tiểu Mỹ
Tiêu hà Hà ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Tằng Ly, trong mắt của anh không có một tia dâm loạn ngược lại trong sáng giống như đại nam hài một dạng, Tiêu Hà Hà chắc chắn điều trong lòng mình suy nghĩ, thản nhiên nói: "Tằng Ly, có đôi khi giả bộ cà lơ phất phơ bộ dáng mệt chết đi được chi bằng anh là cái dạng gì nên là cái dạng ấy đi, anh như vậy không mệt mỏi sao?"
Rõ ràng là không có bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy, nhưng là lại giả bộ làm ra bộ dáng như vậy.
"Ách!" Hơi hơi sửng sốt, Tằng Ly cười vui vẻ "Hà Hà a, cô cũng thật làm cho anh trai đây không ngờ nha! Xem ra cô cực kỳ hiểu về bộ dáng của tôi!"
Tằng Ly đứng lên, ngồi vào bên cạnh Tiêu Hà Hà, vị trí rất gần rất gần...
Tiêu Hà Hà lui về sau, kéo ra khoảng cách với anh nhưng anh lại đi tới trước ngồi xuống, Tiêu Hà Hà lại kéo ra, mãi đến Tiêu Hà Hà lùi đến cuối sofa...
"Hà Hà, cô xem tôi có đẹp trai không?" Tằng Ly nghiêm trang hỏi Tiêu Hà Hà.
"Đẹp trai!" Cô trả lời "Nhưng là anh cũng không được ngồi vào bên kia a?"
Cô ngượng chết đi được, lần đầu tiên cùng một chàng trai ngồi gần như vậy, cực kỳ không quen.
Mà một chỗ khác, một ánh mắt sắc bén hướng bên này bắn qua, Tằng Ly khóe môi gợi lên một chút ý cười bí hiểm lại tiếp tục đi đến phía trước ngồi xuống "Hà Hà a, cô cũng đã cảm thấy được tôi đẹp trai không bằng cô làm bạn gái của tôi đi!"
"Ách!" Tiêu Hà Hà sửng sốt "Tằng Ly, trình độ nói đùa của anh đã trở thành thiên hạ đệ nhất rồi!"
"Cô có bạn trai rồi sao?" Tằng Ly nhíu mày.
"Cái kia thật sự không có, Tằng Ly, anh không cần đùa với tôi rồi!" Tiêu Hà Hà đứng lên, cô không cần cùng cái này chàng trai không đứng đắn nói điều quái lạ, ngồi gần như vậy trên tiệc rượu những người phụ nữ đều bắt đầu trừng cô.
Vậy mà, mới vừa đứng lên cô nhận thấy được bốn phía đồng thời bắn tới ánh mắt thăm dò, Tiêu Hà Hà khẩn trương mà thiếu chút nữa trượt chân.
"Cẩn thận một chút a!" Tằng Ly một phen ôm cô, chống đỡ cô ở trên thân thể của anh "Hà Hà a, tôi nói cô cẩn thận một chút nha, anh trai còn chưa ăn cô sao cô lại bị hù thành như vậy."
Tiêu Hà Hà nhíu mày, xấu hổ chết được "Thực xin lỗi!"
Cô muốn đứng lên, anh lại một phen ôm lấy eo của cô mà cô chống đỡ không nổi lại ngã vào trong ngực của anh "Ha ha, tôi liền thích yêu thương nhung nhớ!"
Tằng Ly ánh mắt không quên mất liếc nhìn Tần Trọng Hàn phía trên tiệc rượu tại một chỗ khác uống rượu, quỷ dị cười,càng thêm ôm sát Tiêu Hà Hà cằm cố ý ám muội mà gối trên vai Tiêu Hà Hà, mái tóc gài của cô vừa vặn che khuất môi của anh, nhưng là từ một hướng khác nhìn qua lại là bọn họ đang hôn môi bộ dáng vô cùng thân thiết.
Bị ánh mắt rét lạnh của Tần Trọng Hàn nhìn lướt qua, Tằng Ly đột nhiên rùng mình một cái, cái kia ánh mắt rất lạnh, trong lúc bừng tỉnh có lại dũng khí từ trước nhưng khi đó cảm giác, ách, từ lúc nào thì Hàn đối với Tiêu Hà Hà coi trọng như vậy?
"Tằng Ly, anh buông ra!" Tiêu Hà Hà thanh âm đã tối sầm xuống, cô cũng khó xử chết được.
"Được rồi! Tôi cũng cảm thấy được như vậy nói chuyện phiếm cực kỳ nhàm chán!" Tằng Ly vừa cải chính vừa sửa sang lại tác phong, ngượng ngùng buông tay ra, ánh mắt trong veo nhìn về phía Tiêu Hà Hà.
Tiêu Hà Hà sắc mặt đỏ bừng, khó xử chết được một khi đạt được tự do cô lập tức chạy trốn dường như ngồi vào một bên trên ghế sofa, cách anh rất xa.
Mà trong đại sảnh bắn tới nhiều ánh mắt giống như mũi tên nhọn tẩm thuốc độc một dạng hận không thể đem Tiêu Hà Hà bắn cho chết, cô nghĩ những cái này đều là người ái mộ Tằng Ly đi!
Đang ngẩn ra thì liền nhìn thấy phía trước không xa rõ ràng đi tới một chàng trai vô cùng đẹp trai cao ngất đến hoa mắt tư thế oai hùng, mà trong đại sảnh ánh mắt của mọi người cũng theo bước chân của anh mà đến. Đợi cho anh giống như vương giả một dạng đi đến bên cạnh Tiêu Hà Hà cùng Tằng Ly, Tiêu Hà Hà mới kịp phản ứng, thoải mái đứng lên "Tổng giám đốc!"
"Này! Hàn yêu dấu, cậu như thế nào bây giờ mới đến đây a?" Tằng Ly nói có điều ngụ ý, anh nghĩ đến vừa rồi lúc anh ôm Tiêu Hà Hà nên anh ta mới sang đây.
Tần Trọng Hàn ánh mắt lướt qua vẻ mặt đỏ ửng của Tiêu Hà Hà, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn tựa hồ thoa chút phấn, mày nhíu lại.
Lại lạnh lùng lườm một cái đi đến ngồi ở một bên của Tằng Ly "Cậu cực kỳ nhàm chán!"
"Cho nên tớ mới cùng Hà Hà trò chuyện đấy thôi!" Tằng Ly nhún nhún vai "Đúng hay không Hà Hà?"
"Ách!"
Tiêu Hà Hà không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ấp úng không nói cẩn thận mà liếc nhìn Tần Trọng Hàn, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt của anh đúng là một cái trời sinh a khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không bằng Tằng Ly tuấn mỹ trắng nõn, ngay thẳng trên mặt có vẻ đã trải qua sự thử thách gian nan vất vả.
Qua đi lạnh lùng cùng sắc bén, đao rìu một loại đục khắc ngũ quan mày rậm giữa trán, một đôi mắt giống như hồ sâu, sâu thẩm không thấy đáy, có lẽ... khẽ mím mím môi bởi vì nhiều năm lạnh lùng cho nên khóe môi hơi rủ xuống cho dù trước mặt chính là bạn tốt.
Tằng Ly, kia trên mặt lạnh lùng cũng chưa từng rút đi.
"Hàn! Cậu quá nhiêm túc đi, hù dọa Hà Hà rồi!" Mở miệng trêu ghẹo, Tằng Ly híp một mắt vạch người đào hoa, nhìn về phía bàn tay nhỏ bé của Tiêu Hà Hà.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía bên này, Tần Trọng Hàn cùng Tằng Ly đồng thời ngồi ở trước mặt một cô gái cái kia cách ăn mặc không phù hợp, cô gái này có lai lịch như thế nào?
"Tổng giám đốc, Tằng Ly, các anh trò chuyện!" Tiêu Hà Hà ý thức được thành đàn ánh mắt, vội vàng đứng lên cô mới không cần cùng bọn họ ở cùng một chỗ giống như đang chạy trốn hướng ban công bên ngoài đại sảnh đi đến, tránh thoát cái này ánh mắt đáng sợ.
Tần Trọng Hàn vẻ mặt rất nhanh xẹt qua một tia lạnh như băng, phút chốc đã khôi phục lại thái độ bình thường, nhàn nhạt nhìn về phía Tằng Ly nói:"Không được trêu chọc cô ấy!"
"Vì cái gì?" Tằng Ly nhíu mày "Phụ nữ thuần khiết như Hà Hà vậy không còn nhiều lắm!"
"Muốn đùa giỡn, thì đùa giỡn với người khác!" Tần Trọng Hàn cảnh cáo nói "Cô ấy không được!"
"Tần Trọng Hàn." Tằng Ly giọng nói trong trẻo phía dưới lại được trang bị một nụ cười hoàn mỹ,
Nhưng mà Tần Trọng Hàn chỉ là lạnh lùng đáp một tiếng: "Nhớ kỹ!"
"Hàn, cậu tức giận." Nhạy cảm nhận biết trong giọng nói của anh có sự xa cách, Tằng Ly nhớ lại lúc anh ôm Hà Hà khi đó ánh mắt của Hàn..., thu lại nụ cười trên mặt, trịnh trọng mở miệng nói: "Được thôi! Nếu cô ấy là người phụ nữ của cậu thì tớ đây sẽ không xuống tay, đáng tiếc tớ cái kia chưa nảy sinh tình yêu a! Nhưng là Hàn, Hà Hà cuối cùng cũng không phải là người phụ nữ của cậu mà?"
"Của cậu tình yêu cũng quá nhiều rồi!" Tần Trọng Hàn ánh mắt lạnh lùng tiếp xuống, chuyển ánh mắt lướt qua vị trí ban công.
Lúc này, hướng đại sảnh đột nhiên làm ồn lên, tất cả nhìn cửa đại sảnh lượn lờ đi tới băng sơn mỹ nhân. Một người phụ nữ mặc một bộ váy màu đen ôm sát cơ thể, chân mang một đôi giày da cao gót màu đen, khiến cho người ta chú ý nhất chính là da thịt trắng noãn trơn mịn như tơ một loại, nõn nà một loại trên mặt không có... chút nào biểu cảm, liền như vậy đã đi tới.
"Lê, cô đến đây!" Tần Trọng Hàn lười biếng nói.
"Người nào vậy?" Tằng Ly cũng hướng bên kia nhìn qua, đột nhiên, anh nuốt xuống nước bọt "Hàn, tớ trước hết xin nghỉ, đi nha!"
Nói xong, Tằng Ly khom lưng theo Tần Trọng Hàn bên người phóng qua, hướng ban công đi đến.
Tiêu Hà Hà sửng sốt "Tằng Ly?"
"Hey! Hà Hà, cho qua chút!" Tằng Ly mở cửa sổ ban công ra, trực tiếp nhảy xuống.
"A...." Tiêu Hà Hà phát ra một tiếng thét chói tai, anh như thế nào từ nơi này nhảy xuống?
|
Chương 12: Dáng người hoàn mỹ
Edit: + Beta Tiểu Mỹ
Tiêu Hà Hà cúi mặt nhìn xuống phía dưới mới phát hiện, Tằng Ly bóng dáng nhanh nhẹn, nhẹ nhàng giống như con mèo, trong nháy mắt anh bám váo ống dẫn không ngờ đã xuống tới dưới lầu rồi.
"Ông trời của tôi a!" Cô ôm lấy trái tim đập loạn cào cào của mình.
"Hà Hà yêu dấu, tôi đi trước! Tạm Biệt!" Tằng Ly ở dưới lầu dùng tay ra hiệu làm cái hôn gió với Tiêu Hà Hà, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Tiêu Hà Hà nhẹ nhàng thở ra, cũng may người không có chuyện gì, mặc dù đây là tầng hai nhưng là nhảy xuống vẫn là cần phải có dũng khí, tài nghệ của Tằng Ly thật tốt!
"Tiêu Hà Hà, không nghĩ tới cô ngay cả Tằng Ly cũng quyến rũ được nha!" Một giọng nói chanh chua vang lên, không cần nhìn cũng biết là An Xuyến.
Tiêu Hà Hà xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm An Xuyến, hôm nay cô toàn thân mặc màu đen lễ phục dạ hội, bao vây lấy bộ ngực đầy đặn của cô, da thịt trắng nõn, dáng người đầy đặn, chỉ là vẻ mặt có vẻ khinh thường, cô kiên nhẫn tu dưỡng cũng chưa bại lộ đủ "An tiểu thư! Xin chào!"
Trên ban công nhỏ hẹp, đột nhiên trở nên chật chội, ngay cả không khí cũng trở nên chanh chua.
An Xuyến cao ngạo đứng ở một bên cười lạnh, lạnh lùng một chút cũng không thèm để ý đến Tiêu Hà Hà, cúi đầu ánh mắt nhìn đến áo khoác trên người cô, lạnh lùng cười "Cô xem cách ăn mặc của cô đi a! Quê mùa chết được! Cô tính tình liền như vậy còn muốn quyến rũ tổng giám đốc cùng Tằng Ly?"
Tiêu Hà Hà ánh mắt lần nữa rơi vào màn đêm bên ngoài cửa sổ, ngay cả nhìn cũng chưa từng lại nhìn đến An Xuyến, người phụ nữ như vậy ngoại trừ làm ấm giường ra thì quả thực không có gì tốt.
"Tiêu Hà Hà, tôi cảnh cáo cô nếu muốn tiếp tục ở lại công ty thì không nên đụng vào tổng giám đốc!"
"An tiểu thư, xin lỗi không tiếp chuyện được!" Tiêu Hà Hà xoay người, nơi này quá chen chúc, cô vẫn là nên đi thôi. Tằng Ly cũng đi rồi, cô chỉ là một người thư kí nhỏ nhoi cũng không cần phải ở lại.
"Tiêu Hà Hà!" An Xuyến gầm lên một tiếng, cô ta cư nhiên dám không nghe cảnh cáo của cô? Hừ! Nhìn thấy cái kia cách ăn mặc của cô, khóe miệng cũng gợi lên một chút châm chọc, cái loại này ánh mắt khinh thường dường như là cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình. Đột nhiên đưa tay ra.
"A! Cô làm gì vậy?" Mới vừa đi tới cửa ban công Tiêu Hà Hà lại bị An Xuyến giữ chặt áo khoác "An tiểu thư, xin buông tay!"
"Tôi sẽ không buông tay! Nhìn cô cái này lễ phục rẻ tiền, ghê tởm chết được, muốn quyến rũ tổng giám đốc, cô tỉnh lại đi!’’ An Xuyến đột nhiên dùng lực, Tiêu Hà Hà quần áo trên người bị kéo lại, xoẹt một tiếng, quần áo tách ra, lễ phục màu trắng hoàn mỹ lộ ra.
"A...!" Tiêu Hà Hà hét lên một tiếng.
An Xuyến lại u mê! Cô không nghĩ tới sau khi kéo áo khoác ra, dáng người Tiêu Hà Hà lại tốt như vậy!
Trong nháy mắt An Xuyến ngây người, Tiêu Hà Hà xoay người chạy ra ngoài, cúi đầu hiện giờ mặt của cô đang nóng bừng, cô từ trước tới giờ không có ở trước mặt nhiều người lộ liễu như vậy, mặc dù bộ đồ này cũng không có bại lộ quá nhiều nhưng mà cô giữ quần áo phía trước khi xuất ra thật sự quá mở ra, cũng nhanh lộ ra đến rãnh ngực!
"Tiêu tiểu thư, trước không cần đi, để cho chủ tịch lên tiếng!" Thư kí Cao ở tiệc rượu sảnh thấy được Tiêu Hà Hà, cách ăn mặc của cô nàng làm cô kinh ngạc thiếu chút nữa không nhận ra.
"Ách!" Tiêu Hà Hà đột nhiên ngẩng đầu: "Thư kí Cao, tôi có thể xin nghỉ được không?"
"Không phải tôi không cho phép cô nghỉ, nhưng mà có thể sẽ cần dùng đến chúng ta, dù sao cũng là lễ mừng công ty, không phải tiệc rượu bình thường cho nên thân là thư kí chúng cần ở lại tránh để có sai sót!"
"A...! Tôi đây trước tiên đi vệ sinh !" Tiêu Hà Hà nắm chặt bọc nhỏ trong tay, hướng WC chạy tới.
Đột nhiên nghe thấy trong phòng vệ sinh nữ truyền đến một trận tiếng rên rỉ, Tiêu Hà Hà theo bản năng đưa mắt nhìn, người phụ nữ mơ hồ nhìn không rõ mặt lời nói có chút mơ hồ vang lên "A...Nhẹ một chút...Chịu không nổi..."
"Cái này chịu không nổi?" Trầm thấp giống như tiếng nói của MC một dạng.
"Hàn...Anh chờ một chút, hãy nghe em nói...Vừa rồi An Xuyến đi đến tìm em, cảnh cáo em phải cách anh xa một chút...A...Hàn..."
Người phụ nữ một trận kinh hô làm cho Tiêu Hà Hà cả người hoảng sợ.
Cô sợ tới mức vội vàng lùi về sau một bước, lại đụng phải một bên tường, trời ạ, tổng giám đốc cư nhiên ở trong WC nữ cùng người kia làm chuyện ấy?
"Người nào đang ở bên ngoài?" Tần Trong Hàn khàn khàn mà thấp giọng chất vấn, đi kèm theo là tiếng kinh hô của người phụ nữ.
Bối rối, Tiêu Hà Hà rất nhanh chạy trốn.
Một giây tiếp theo, cánh cửa WC đột nhiên mở ra, mới vừa chạy hai bước Tiêu Hà Hà đột nhiên bị người túm lấy cổ tay.
"A..." Một tiếng thét chói tai, cô quay đầu trong lòng âm thầm kêu một tiếng, nguy rồi, lại gặp rắc rối rồi!
"Là cô?" Kinh ngạc, Tần Trọng Hàn ánh mắt híp lại trên khuôn mặt lạnh lùng hơi hơi hiện lên tia kinh ngạc, tiếp theo lại lạnh lùng xuống, trong lúc vô hình làm cho người ta một cỗ hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị.
"Tổng giám đốc, tôi cái gì cũng không phát hiện, cái gì cũng không có nghe thấy..." Mồ hôi đầm đìa cái gì là giấu đầu lòi đuôi, Tiêu Hà Hà hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
"Hàn, người nào thế?" Trong WC người phụ nữ cao giọng hỏi.
Tần Trọng Hàn vừa quay đầu lại, không nói chuyện, bóng dáng cao lớn mang theo áp bức tiến qua đây một phen ôm lấy thắt lưng Tiêu Hà Hà, mùi thuốc lá dễ chịu trong hơi thở của anh xông vào mũi Tiêu Hà Hà, nhưng lại làm cho cô cảm thấy có chút mê muội không hiểu "Tổng giám đốc, anh buông tay, buông tay..."
Cô sợ tới mức thét chói tai, tổng giám đốc muốn làm gì?
Nhưng là trước mắt hoàn toàn giống thiên thần một loại chàng trai lạnh lùng nghiêm nghị lại đột nhiên dùng môi ngăn chặn môi của cô, thời gian giống như đang đình trệ.
Bốn cánh môi giao nhau trong nháy mắt, hai người trái tim đều đi theo run lên.
Tần Trọng Hàn mạnh vùng, đem cô ôm vào vách WC nam bên cạnh, cửa ầm một tiếng đã đóng, trong không gian nhỏ hẹp Tiêu Hà Hà bị Tần Trọng Hàn ôm chặt, môi của anh ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi tiến vào trong miệng của cô một cỗ mùi hương thuốc lá chui vào trong miệng làm Tiêu Hà Hà ngây dại!
Tần Trọng Hàn cũng bị kích thích của mình làm rung động, ách!
Tiêu Hà Hà kịp phản ứng, giãy dụa "Ưm...Tổng giám đốc..."
Nhưng là cô càng vùng vẫy, anh càng cuồng loạn lại không để ý đến kháng nghị của cô, anh bị kích thích mà lần nữa làm sâu thêm cái hôn này. Cô cố gắng dùng sức mà chống đẩy anh, muốn tránh thoát nụ hôn của anh.
Nhưng là, nụ hôn của anh lại bá đạo như vậy, chuyên chế như vậy khiến cho cô không có chỗ có thể trốn.
Thật sâu mà đoạt lấy ngọt ngào của cô, anh không biết vì cái gì môi của cô lại hấp dẫn anh như vậy...
Vốn là vì ngăn chặn lời của cô mà thình lình xảy ra phát sinh hôn môi, không nghĩ đến vừa hôn lại không thể dừng được, Tiêu Hà Hà không có chút kinh nghiệm hoàn toàn bị anh hôn đến tay chân bủn rủn.
Mà nụ hôn của anh chậm rãi liền trở nên ôn nhu, lại mang theo một chút tình cảm không biết tên.
Anh rất sâu mà mạnh mẽ hôn môi, giống như con người của anh, bá đạo mà tịch liêu, giằng co thời gian thật dài hôn môi anh hơi thở bất ổn trong lòng hiện lên một loại cảm giác khó mà trả lời.
Mang theo một chút nhàn nhạt đau thương, mang theo một chút thiếu thốn khó mà nói nên lời, ánh mắt của anh trở nên xa xôi...
Đến lúc anh đem cô gắt gao đặt ở trên vách tường WC, toàn thân cô mềm nhũn, cô vẫn còn ghé vào trong ngực của anh với loại tư thế cực kỳ ái muội này.
Một bàn tay của cô vừa lúc đặt ở bên hông gầy gò mà rắn chắc của anh, tay kia thì đặt ở cái cổ tao nhã của anh.
Làn da của anh cảm giác vô cùng tốt, cô mặt đỏ bừng liền dán tại trước ngực của anh, cảm nhận được nhịp đập từ trái tim của anh.
Tiêu Hà Hà ngây người, đầu óc trong phút chốc trống rỗng, quên mất cần phải lập tức từ trên người anh rời đi.
Vô thức ngẩng đầu, chạm vào đôi con ngươi thâm thúy mà tà mị của anh, giờ phút này anh đang híp mắt nhìn cô, đôi mắt kia sâu thẳm giống như một cái hố sâu, kêu người khác nhìn làm sao cũng nhìn không thấu.
Mang theo mùi sữa hương thơm quanh quẩn trên chóp mũi của anh, tựa như ngày xuân hoa anh đào trong rừng mang theo mùi hoa ấm áp như gió, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu và thoải mái vô cùng.
Ngăn cách quần áo nhưng anh cảm nhận được thân thể mềm mại của cô, dán trên ngực anh một đôi môi mềm mại của cô, phảng phất có một loại ma lực thần bí, kêu gọi khát vọng tiềm ẩn ở sâu trong cơ thể của anh.
Con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng nhạt, trong mắt còn toát ra một ngọn lửa như muốn thiêu đốt cô, mờ mờ ảo ảo hiện ra dục vọng ban đầu.
Giờ phút này Tần Trọng Hàn như là con báo ẩn nấp đã lâu, tản ra hơi thở ghen tị nguy hiểm.
Tiêu Hà Hà khôi phục lại tinh thần, ngay lập tức đẩy anh ra, nhưng là tại không gian nhỏ hẹp hai người chỉ có thể mặt đối mặt đứng đó.
"Nhìn thấy cái không nên thấy, cô cần phải gánh vác hậu quả!" Tần Trọng Hàn giọng nói khàn khàn, đôi mắt đặc biệt mê hoặc người, hơi thở nóng bỏng phả vào cái cổ mảnh khảnh của cô, nóng bỏng trêu người mang đến ti ti tê dại.
Trong lòng của cô, bùm bùm mà kinh hoàng dâng lên "Tổng giám đốc, tôi không phải cố ý, tôi..."
Cảm nhận được thân thể của anh buột chặt, cô định giải thích, trong lòng có chút mê loạn.
Cô thật sự đã gặp rắc rối!
Mặc dù cái này họa xông có chút quái lạ, thậm chí còn không trách cô, nhưng là...nhưng là thiên hạ vốn sẽ không nói lý lẽ...
"Cô cái gì?" Anh giọng nói mát lạnh, con ngươi tà mị khóa lại dung mạo thanh thuần của cô, nụ cười thuần khiết lại câu hồn người.
Tiêu Hà Hà ngượng ngùng mà nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ gần trong gang tấc của anh, trong lòng có chút bối rối, thoáng quay đầu đi "Tổng giám đốc, anh mở cửa ra trước, chúng ta từ từ nói..."
Tần Trọng Hàn hơi hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, cô dùng đồ trang sức trang nhã làn da giống như mỡ đông, hơi hơi né tránh con ngươi trong suốt như nước suối róc rách, môi son trơn bóng kiều diễm ướt át đôi môi khẽ mở thập phần mê người.
Tần Trọng Hàn ánh mắt lạnh lùng tối sầm xuống, đột nhiên cúi đầu lần thứ hai lại hung hăng mà hôn lên môi cô.
Mềm mại trơn bóng cánh môi mỹ hảo làm cho người ta một khi đã chạm vào sẽ thấy vô pháp buông ra, thân thể hai người cũng run lên, Tiêu Hà Hà không thể tin được mà mở to hai mắt, tiếng kinh hô còn chưa nói ra đã bị anh hung hăng nuốt vào trong miệng.
Anh cường hãn lưỡi nhân cơ hội trượt vào, mạnh mẽ dây dưa mang theo cuồng nhiệt không thể ngăn cản.
Cô chỉ cảm thấy trong tai ầm ầm rung động, toàn bộ cơ thể không thể khống chế từng tấc mềm nhũn xuống.
Cả đời này, cô không phải là không có bị hôn qua, mười bảy tuổi đêm đó cô chính là bị hôn sâu như vậy, nhiều lần muốn đem linh hồn của cô cũng hút vào nụ hôn cuồng nhiệt lại làm cho cô trong nháy mắt lo sợ không yên luống cuống, một lòng dừng không được mà sợ run lên "Tổng giám đốc..."
Tay anh khẽ vuốt qua đôi má ấm áp của cô, ngón tay thon dài từ cái cổ hoàn mỹ của Tiêu Hà Hà đang lúc dạo chơi nhưng lại không ngờ lại đi tới trước ngực mềm mại của cô đột nhiên bàn tay to lớn lại nắm chặt bắt được của cô đẫy đà.
Tiêu Hà Hà ngay lập tức bừng tỉnh, phiền muộn chính mình như thế mà lại cùng một chàng trai xa lạ hôn môi đến mất cả phương hướng của chính mình!
Cô vội vàng đưa tay đẩy anh ra, anh cơ thể cao lớn không nhúc nhích tí nào, cô hơi hơi giật giật thân thể cố ý thoát khỏi bàn tay của anh nhưng lại dẫn tới tay anh động tác càng thêm mãnh liệt.
Cô đã bị hôn đến thiếu dưỡng khí thở hổn hển, ngực lại rất khó chịu, mà lại không cách nào ngăn cản tê dại khoái ý đem thể xác và tinh thần của cô cuộn sạch.
Chưa bao giờ biết hóa ra khi hôn một người cũng có thể mang đến cảm giác mất hồn như vậy. Nhưng là bị anh chiếm tiện nghi như vậy thì cô cũng không muốn.
Tiêu Hà Hà trong lòng khẩn trương, ngực lên xuống kịch liệt vội vàng muốn thoát khỏi anh "Tổng giám đốc, anh buông ra! Tôi không phải cái loại phụ nữ như anh suy nghĩ!"
|
Chương 13: Khóc trong toilet nam. Edit:DinhHa. Beta: Tiểu Mãn.
Tần Trọng Hàn bỗng nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt anh trở nên bình tĩnh hơn, dục vọng trong hai mắt cũng mất đi, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm lạnh như băng đã được khôi phục. Anh nhìn Tiêu Hà Hà, lạnh giọng: "Cô là loại phụ nữ như thế nào? Tham lam? Ngây thơ?"
Tiêu Hà Hà nghe giọng điệu nguy hiểm của anh, cô quan sát khuôn mặt hoàn mỹ như tượng Huy Lạp điêu khắc này, hai con ngươi sâu thẳm kia dường như mang theo ma lực làm cho người khác không tự chủ được bản thân mà bị cuốn vào trong đó.
"Anh buông ra!" Cô khó hiểu vì bị anh ôm lấy như vậy.
"Hàn, anh đang ở đâu?" Đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng của một cô gái.
Tiêu Hà Hà run rẩy, nếu lại bị người khác phát hiện, chắc chắn An Xuyến sẽ biết cô đang thật sự ở cùng tổng giám đốc, dù giải thích thế nào cô cũng không còn mặt mũi gì!
"Tổng giám đốc, tôi muốn từ chức!" Tiêu Hà Hà lạnh giọng nói.
Cô không phải phụ nữ tùy tiện, cho tới bây giờ cô không muốn trêu chọc người nào nhưng mà anh quá khinh người!
Tần Trọng Hàn không nói lời nào, mở cửa đi ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh nam chỉ còn lại một mình Tiêu Hà Hà, cô đột nhiên ủy khuất mà muốn khóc, muốn khóc thật lớn!
Vì sao lại khinh thường cô như vậy?
Ông trời khinh cô, cô sai lầm rồi, cô không nên đi làm người mang thai hộ, hại mẹ con cô cốt nhục chia li, đến bây giờ vẫn tìm không nhìn thấy mặt đứa con mà cô sinh ra! Hốc mắt đỏ lên, Tiêu Hà Hà ngồi ở trên bồn toilet khóc lớn.
"Ai khóc ở bên trong đó?" Đột nhiên một giọng nam uy nghiêm truyền đến, Tiêu Hà Hà sợ tới mức nhất thời im lặng.
"Ai ở bên trong?" Lại là giọng nói lúc nãy nhưng đã có phần không kiên nhẫn.
"Chủ tịch, có thể là cô gái này đi nhầm phòng vệ sinh! Hay là ngài đến yến tiệc nhanh đi, thiếu gia đã qua đó!" Giọng nam vang lên.
Tiêu Hà Hà sợ nên không dám cử động một chút, nguy rồi nguy rồi, cô lại quên nơi này là nhà vệ sinh nam?
Đến khi Tiêu Hà Hà trở lại yến tiệc, đang chuẩn bị rời đi thì gặp Tằng Ly bước đến, nhìn Tiêu Hà Hà vội vả cúi đầu chuẩn bị rời đi, thiếu chút nữa đã không nhận ra cô: "Ai! Hà Hà thân yêu, cô thật xinh đẹp!"
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn nước mắt nhìn về phía Tằng Ly, trong tích tắc đấy làm anh ta ngẩn ngơ, đột nhiên cười thật to tỏ vẻ kinh ngạc: "Là cô đó à, Hà Hà thân yêu, trên trời đột nhiên rơi xuống một Lâm muội muội! Cô khóc cái gì?"
Đối mặt với lời nói đùa của Tằng Ly, Tiêu Hà Hà bất lực cười khổ, chỉ nhìn lướt qua Tằng Ly: "Thực xin lỗi Tằng Ly, tôi phải đi!"
"Này. . ." Tằng Ly khó hiểu.
Mờ ảo nhìn bóng lưng đang vội vàng rời đi, anh ta quay đầu tìm kiếm bóng dáng Tần Trọng Hàn, phát hiện anh đang đứng ở giữa một đám phụ nữ, miệng còn đang cười rất tươi.
Ngày thứ hai.
Tiêu Hà Hà cầm thư từ chức đến tìm thư kí Cao.
"Thư kí Cao, đây là thư từ chức của tôi!"
"Cô muốn từ chức?" Thư kí Cao cực kì kinh ngạc: "Hà Hà, có thể làm việc ở Tần thị là chuyện cực kỳ không dễ dàng, hơn hai mươi người chỉ chọn cô và Hướng Tĩnh, cô có thể tưởng tượng được cạnh tranh có nhiều kịch liệt thế nào!"
"Tôi biết! Thư kí Cao, cám ơn anh, tôi nghĩ mình nên từ chức!"
"Tôi không làm chủ được!" Thư kí Cao nghĩ đến Tiêu Hà Hà là do tổng giám đốc tuyển vào, cô ấy vẫn nên đi hỏi tổng giám đốc trước đi!
Mà lúc này, Tần Trọng Hàn vừa từ trong thang máy đi tới, thư kí Cao lập tức nói: "Tổng giám đốc, Tiêu tiểu thư muốn từ chức!"
Tiêu Hà Hà nhìn Tần Trọng Hàn, anh đang mím chặt môi mỏng, nghĩ đến cái hôn khó hiểu đêm qua gương mặt cô lại nhanh chóng nóng lên, theo bản năng cúi đầu, suy nghĩ lại thì rõ ràng mình không có sai, tại sao phải chột dạ? Liền quật cường ngẩng mặt nhìn anh.
Tần Trọng Hàn ánh mắt lợi hại như chim ưng quét tới, rơi vào mặt trắng nõn của Tiêu Hà Hà, không nói gì mà hướng phòng làm việc của mình đi tới.
Thư kí Cao không biết phải làm sao. "Hà Hà, cô đi theo tổng giám đốc nói đi!"
"Tôi. . ." Tiêu Hà Hà không rõ vì lí do gì khi cô từ chức lại khó như vậy?
Không cam lòng, Tiêu Hà Hà đi theo đến trước cửa phòng tổng giám đốc, gõ vài tiếng.
"Vào đi!" giọng nói lạnh lùng như lớp băng vạn năm.
Hít sâu! Không sao cả, lập tức sẽ không còn làm việc nữa, cô mới không sợ liền đẩy cửa đi vào, Tiêu Hà Hà vẫn căng thẳng.
Tần Trọng Hàn đã ngồi ở phía sau bàn làm việc, tầm mắt không có nhìn lên, vẫn như cũ chuyên chú nhìn văn kiện trong tay.
"Tổng giám đốc, tôi muốn từ chức!"
"Lí do?" Trong con ngươi đen nhánh của Tần Trọng Hàn hiện lên một tia lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh như băng này giống như sương tuyết mùa đông, trong veo mà lạnh giá, ngũ quan hoàn hảo vô cùng chỉ trừ bỏ sự lạnh lùng bên ngoài, dường như còn bí mật mang theo một tia cảm xúc khó hiểu:"Bởi vì đêm qua tôi hôn cô?"
"Hấc…c! Tổng giám đốc, tôi không thích hợp với loại công việc này!" Cô là tới để làm việc, không phải để bị người khác làm phiền!
Trong ánh mắt Tần Trọng Hàn hiện lên một tia đăm chiêu: "Dự án hợp tác WVL đã bắt đầu, cô nghĩ tôi nên giao cho người nào? Thư kí Tiêu, có thể từ chức nhưng trước tiên hãy đền bù tổn thất của công ty, ba mươi triệu! Nếu có thì cô cứ việc rời đi!" "A!!" Tiêu Hà Hà thiếu chút nữa kêu lên: "Công ty có tổn thất gì chứ?"
"Đã một tuần, thư kí Tiêu, cô bắt tôi đột nhiên thay đổi người, thời gian một tuần này cô có biết sẽ có bao nhiêu cơ hội? Quần áo mùa đông đưa ra thị trường sớm đều thu về hơn trăm triệu tiền lời, cô làm trễ nãi một tuần lễ, tôi để cho cô bồi thường ba mươi triệu, coi như là quá khách sáo rồi!"
"Anh không nói lý lẽ!" Tiêu Hà Hà tức giận.
"Thương trường chỉ nói đến quy tắc và lợi nhuận!"
"Tôi không có tiền!" Cô đi đâu mà tìm ba mươi triệu, ba triệu cũng không có!
"Tôi không chấp nhận thư từ chức của cô, lập tức trở lại công việc đi!" Tần Trọng Hàn lạnh giọng nói.
Trên gương mặt xẹt qua một ý nghĩ sâu xa, ánh mắt cũng sáng lên.
Bộ dáng của anh làm cho Tiêu Hà Hà biết rõ người đàn ông trước mắt này là cố ý, anh biết cô không có tiền."Anh cố ý!"
Quả đấm của cô cố nén nắm chặt bên người, cô rất tức giận.
Tần Trọng Hàn trầm mặc không nói, đột nhiên đứng lên.
Tiêu Hà Hà sợ tới mức lui một bước.
Môi của anh lập tức nhếch lên, ánh mắt phức tạp khó phân biệt."Cô sợ tôi?"
"Tôi đi làm việc đây!" Cô nhanh chóng xoay người, nếu từ chức không được, cô sẽ làm xong dự án hợp tác này rồi sẽ từ chức lần nữa.
Tiêu Hà Hà ủ rũ đi ra khỏi phòng tổng giám đốc.
"Hà Hà? Tổng giám đốc nói như thế nào?" Thư kí Cao lo lắng.
"Thư kí Cao, có phải từ chức thì mọi người đều đền bù cho công ty ba mươi triệu hay không?" Cô hoài nghi Tần thị có phải dựa vào loại lừa dối này mà phát đạt lên hay không, quả thực là quá ghê tởm.
"Hấc…c!" Thư kí Cao kinh ngạc: "Vì cái gì mà nói như vậy? Chẳng lẽ tổng giám đốc muốn cô đền bù ba mươi triệu?"
"Tôi không có hỏi!" Cô không muốn nhiều lời, buồn bực ngồi ở vị trí của mình.
Thư kí Cao chớp mắt, lần đầu tiên nghe được tin tức như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy tổng giám đốc không đồng ý để cho nhân viên từ chức, chẳng lẽ tổng giám đốc và thư kí Tiêu thật sự có quan hệ gì đặc biệt? "Sáng sớm tốt lành!" Hướng Tĩnh đã đến."Này Hà Hà thân yêu! Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao lại không thấy cô?"
"Cả ngày hôm qua tôi vẫn khỏe!" Cô lại nói dối.
"Không đúng, Hà Hà thân yêu, cô có vẻ trở thành bà lão sớm rồi!" Đột nhiên một giọng nam đang mang ý cười truyền đến. "Thân yêu?" Thư kí Cao và Hướng Tĩnh đều không nói nên lời.
"Đúng vậy! Chị Cao thân yêu, Hướng Tĩnh thân yêu, các ngươi đều tốt chứ?" Tằng Ly hăng hái nhìn ba cô gái, nói khoác mà không biết ngượng lại gọi mọi người thân thiết như vậy.
Thư kí Cao và Hướng Tĩnh nhìn nhau, đều biết trò nói đùa của Tằng Ly có thể cả châu Á đề không có đối thủ rồi.
Tiêu Hà Hà nhìn Tằng Ly làm trò, uể oải nhìn anh ta một cái, không nói gì.
"Làm sao vậy? Bị bệnh rồi hả ?" Tằng Ly thấy bộ dạng Tiêu Hà Hà như vậy liền quan tâm hỏi.
"Bắt đầu công việc!" Tiêu Hà Hà lắc đầu.
"Nhưng mà xem ra cô giống như là không được khỏe!" Tằng Ly có chút nghi ngờ."Cuối cùng là bị làm sao vậy?"
"Không có việc gì! Tôi đi pha coffee!" Tiêu Hà Hà bĩu môi, bị người lợi dụng, muốn từ chức nhưng mà người đó lại bắt cô bồi thường, vậy chuyện cô bị cưỡng hôn thì nên tìm ai tìm bồi thường?
Nghĩ tới tương lai còn phải đi làm ở Tần thị, Tiêu Hà Hà bất lực cười khổ.
"Cho tôi một ly!" Tằng Ly thấy cô không muốn nói, lại mang tầm mắt chuyển hướng về hai cô gái kia.
Thư kí Cao lắc đầu, Hướng Tĩnh nhún nhún vai, họ đều không biết chuyện gì xảy ra.
"Tôi đến phòng giám đốc, hẹn gặp lại mọi người thân yêu!" Tằng Ly vô cùng tự nhiên hướng phòng tổng giám đốc đi đến.
Tiêu Hà Hà mang coffee sáng sớm đưa đến phòng tổng giám đốc, gõ cửa rồi đi vào, Tần Trọng Hàn và Tằng Ly cùng ngồi ở trên ghế sofa.
"Tổng giám đốc, Tằng Ly, mời dùng coffee!" Lời nói như máy móc được lặp trình sẵn, Tiêu Hà Hà định rời khỏi thì bị Tằng Ly gọi lại.
"Hà Hà, hôm nay cô làm sao vậy? Nhìn có điểm là lạ!"
Lúc hỏi Tằng Ly có nhìn Tần Trọng Hàn, trong mắt anh không có ý tứ gì.
"Không có việc gì!" Tiêu Hà Hà cười cười."Tôi đi làm việc!"
"Thư kí Tiêu, hôm nay cô đi xem đi WVL đi, mau chóng thúc giục dự án hợp tác, tôi hi vọng cô sẽ đưa cho tôi một cái phương thiết thực hiệu quả!" Lúc Tiêu Hà Hà mau muốn rời đi thì Tần Trọng Hàn mở miệng.
"Vâng!" Tiêu Hà Hà gật đầu đồng ý, trong lòng lại oán thầm, người đàn ông này thật sự so với hồ ly còn xảo quyệt hơn.
"Tôi cũng phải đi, Hà Hà, tôi chở cô đi!" Tằng Ly uống một ngụm coffee liền đứng lên.
Tần Trọng Hàn liếc mắt nhìn anh ta, Tằng Ly bị trong mắt anh làm cho hoảng sợ, tiếp đó vẫn không sợ chết mà nói: "Hàn, cậu trừng tớ làm gì?"
Tiêu Hà Hà trong tay cầm tư liệu, nghĩ đến bộ dạng Tằng Ly và Tần Trọng Hàn vừa rồi như cãi vã, không nhịn liền cười rộ lên, Tần Trọng Hàn nên đối với người lăng nhăng như Tằng Ly là không quan tâm đi!
Tằng Ly lái xe qua, quay kiếng xe xuống, mới vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt, thần sắc ngẩn ngơ và bộ dạng đang gục đầu xuống của cô, vẫn như cũ có chút yếu ớt.
"Hà Hà! Lên xe!"
"Vậy thì xin làm phiền!" Tiêu Hà Hà ẩn giấu nụ cười, ngoan ngoãn lên xe, nhưng là ngồi ghế sau.
"Trời ạ! Cô ngồi ở bên cạnh tôi không được à?"
"Tôi cảm thấy ngồi ở phía sau tốt hơn!" Tiêu Hà Hà cười cười.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong kính chiếu hậu, Tằng Ly trợn trắng con mắt: "Được! Vì có cảm tình nên đã tự đem thiên hạ đệ nhất mĩ nam tôi biến thành tài xế rồi !"
Tự luyến xong! Tiêu Hà Hà trong lòng nói thầm, Tằng Ly cũng là một người đàn ông đẹp vô cùng!
Tằng Ly cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Tiêu Hà Hà cùng Ngô Tân Tuyên sau khi bàn xong công việc, Ngô Tân Tuyên ngóng nhìn Tiêu Hà Hà đang toàn thân là bộ đồ màu đen, hoàn toàn đều là trang phục hơi cũ.
"Ngô tiểu thư, cô còn có việc?"
"Hà Hà, có thể gọi cô như vậy sao?"
"Ừ! Đương nhiên!" Tiêu Hà Hà cười cười.
"Cô bao nhiêu tuổi?" Ngô Tân Tuyên đoán rằng bất quá cô cũng hai mươi bốn tuổi tuổi. "Có thể nói không?"
"Hai mươi ba tuổi!" Tiêu Hà Hà chưa bao giờ cho việc tuổi tác là bí mật.
"Phụ nữ quan trọng nhất là hai thời điểm tuổi."
"Là sao?"
"Cả đời phụ nữ quan trọng nhất là có hai tuổi mười bảy và hai mươi ba!" Ngô Tân Tuyên nháy mắt: "Cô chính là đang ở cái tuổi quan trọng thứ hai...!"
"A!!" Tiêu Hà Hà mơ hồ.
|