Thượng Tá Không Quân Xấu Xa
|
|
Chương 136: Ngoại truyện: Tần Mộc Vũ và Quách Hiểu Lượng Em đang ở đâu
Trong căn phòng sang trọng, một người phụ nữ trang điểm cao quý, khoác trên người áo da màu trắng, bàn tay xinh đẹp nõn nà cầm điện thoại.
“Anh còn chưa tìm được cô ấy à? Cô ấy không liên lạc với bọn em... Vâng, vậy thế nhé, có tin tức sẽ gọi cho anh.”
Dứt lời, điện thoại liền tắt, cô đặt nó về chỗ cũ.
“Ai gọi vậy?” Một người đàn ông mặc quần áo ở nhà ngồi xuống bên cạnh, thuận tay ôm cô vào ngực.
“Còn có thể là ai, người mà năm này qua năm khác đều gọi điện hỏi một lần đấy.” Quý Linh Linh duỗi hai tay vòng lên cổ Mộ Ly.
Mộ Ly nghe vậy, hơi mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc cô, “Cậu ta còn chưa tìm được?”
“Ừ.” Quý Linh Linh tựa vào người anh, nghĩ đến lần đó ở bệnh viện gặp Quách Hiểu Lượng, hóa ra cô ấy đến nói lời tạm biệt.
“Mấy năm nay cũng khiến cậu ta chịu đủ.” Mộ Ly nhẹ vỗ về mái tóc cô, trong giọng nói mang theo chút than thở.
“Năm năm. Tần Mộc Vũ đã tìm Hiểu Lượng năm năm, nhưng vẫn không có thu hoạch.” Quý Linh Linh nói, chóp mũi hơi nhăn lại, bản thân mình lúc trước ôm theo cục cưng, chỉ hai tháng không gặp Mộ Ly đã thấy tủi thân, năm năm này Hiểu Lượng sống thế nào.
Phát hiện ra sự thay đổi của người con gái trong lòng, Mộ Ly ôm chặt lấy cô.
“Nếu họ có duyên, cậu ta sẽ tìm được cô ấy. Có thể Quách Hiểu Lượng lúc này đã lấy người khác...” Mộ Ly an ủi.
Ừ, đúng vậy, có lẽ Quách Hiểu Lượng đã lập gia đình.
“Bố, mẹ.”
Từ phía cầu thang vang lên giọng nói trẻ nhỏ ngọt ngào.
“Bé cưng, chậm thôi, đừng chạy.” Vừa thấy con gái bảo bối chạy xuống, Quý Linh Linh vội đứng lên đón.
“Mẹ.”
“Bé cưng.” Quý Linh Linh cúi người ôm con gái vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, “Bé cưng sao không ở trên gác chơi với chị?”
“Chị, làm bài tập.”
Cô con gái nhỏ của Mộ Ly và Quý Linh Linh, Mộ Ức Điềm, tên thân mật là Đậu Ngọt (Điềm Đậu).
“Bé Đậu Ngọt có phải không muốn làm phiền chị làm bài đúng không?” Mộ Ly đi tới, đón con gái trong lòng cô.
“Vâng, bố thật thông minh.” Nói xong, cô bé liền hôn một cái thật kêu lên má bố.
“Ha ha, cục cưng Đậu Ngọt, nước miếng của con dính khắp mặt bố rồi.”
“Ha ha, bố thích.” Mộ Ly thân mật hôn con gái nhỏ.
Quý Linh Linh khẽ lau má cho anh, nhưng Mộ Ly liền bắt lấy tay cô, để lên môi hôn.
“Thả em ra, không được để ngã Đậu Ngọt.” Quý Linh Linh khẽ gắt, mặt thẹn thùng.
“Bố, mẹ.”
“Chị.” Bé Đậu Ngọt thấy chị xuống, lập tức mở rộng tay đòi ôm.
“Tiểu Tình làm bài tập xong rồi sao?” Quý Linh Linh vỗ đầu Tiểu Tình.
“Vâng, đã xong rồi ạ.”
“Chị, ôm.” Bé Đậu Ngọt không quan tâm, chạy về phía Tiểu Tình.
“Đậu Ngọt chậm thôi, chị con không có sức lực lớn vậy đâu.” Quý Linh Linh nhanh chóng ôm Đậu Ngọt, sau đó để Tiểu Tình ôm cô bé.
“Chị và Đậu Đậu cùng chơi.” Bé Đậu Ngọt ôm lấy má Tiểu Tình, hai chị em cực kỳ thân thiết.
“Bài tập của chị xong rồi, sẽ chơi với Đậu Đậu.”
“Vâng.” Cô bé cười vui vẻ, hôn lên má chị.
Quý Linh Linh tựa vào Mộ Ly, nhìn hai chị em, trong lòng hết sức thỏa mãn.
Mộ Ly ôm lấy eo cô, “Hôm qua Vương Cẩm Hân có gọi, em nhớ không.”
“Hả? Tất nhiên là nhớ.” Quý Linh Linh dùng cánh tay đụng nhẹ anh, trí nhớ cô không kém vậy đâu.
“Tiểu Tình, mai chúng ta sẽ về nước, con sắp được gặp Tư Tư rồi, có vui không?” Quý Linh Linh hỏi.
Tiểu Tình đang chơi với em, nghe vậy ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe nhìn Quý Linh Linh, “Mẹ, tại sao chúng ta phải về nước?”
“Chú Lãnh và cô Vương muốn chúng ta trở về đón năm mới, trước đây không phải Tiểu Tình rất thích chơi với Tư Tư sao? Chẳng lẽ Tiểu Tình không nhớ Tư Tư à?” Quý Linh Linh đến bên Tiểu Tình, ôm lấy Đậu Ngọt, vỗ nhẹ lên đầu cô bé.
“Mẹ, con đã đáp ứng Trần Tư Hàn năm nay sẽ đến nhà họ ăn Tết, ngày mai bố mẹ với em về đi ạ, con muốn đến nhà Trần Tư Hàn.” Tiểu Tình ngẩng đầu, đôi mắt lập lòe ánh sáng.
Quý Linh Linh giật mình, “Con muốn đến nhà Tư Hàn.” Cô có chút ngơ ngác, đành quay đầu cầu cứu Mộ Ly.
“Tiểu Tình, con thật sự không muốn về cùng bố mẹ sao? Sang năm con cũng có thể đến nhà Tư Hàn ăn Tết.” Mộ Ly bước tới ôm lấy Tiểu Tình.
Tiểu Tình vòng tay nhỏ quanh cổ Mộ Ly, cô bé hôn lên má bố, “Bố, không phải bố đã nói với Tiểu Tình, làm người phải giữ chữ tín sao ạ? Con đã đáp ứng Trần Tư Hàn, con sẽ phải thực hiện.”
Nhìn ánh mắt kiên định của con gái lớn, Mộ Ly nhất thời không biết nên nói gì.
“Tiểu Tình, sau khi về nước, con có thể gặp chú Lãnh, cô Vương, Tư Tư, Tiểu Ý, còn cả cô bảo mẫu làm bánh pudding nhà chú Lãnh nữa.” Quý Linh Linh đưa ra rất nhiều mê hoặc.
Tiểu Tình tựa vào vai Mộ Ly, “Mẹ, con muốn đến nhà Trần Tư Hàn ăn Tết.” Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt đứa trẻ lập tức biến mất.
“Tiểu Tình, không phải con rất thích Tư Tư sao? Hai đứa đã năm năm không gặp nhau, con không nhớ nó à?” Quý Linh Linh hơi đau lòng, cô còn cho rằng quan hệ của hai đứa rất thân thiết.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy.” Tiểu Tình mặt ngây ngô, dường như không nghe hiểu lời mẹ, “Được rồi, mẹ, con muốn đến nhà Trần Tư Hàn cùng xem phim.”
Nói xong, cô bé liền đặt Đậu Ngọt xuống, cầm áo khoác mỏng ra ngoài.
“Mẹ ôm.”
Quý Linh Linh ôm lấy con gái nhỏ, tựa vào người Mộ Ly, vẻ mặt không hiểu.
“Lúc trước chúng ta đi, Tiểu Tình ở trên xe khóc rát cả họng, sau đấy nói với nó, Tư Tư lớn lên sẽ đến gặp nó, nó mới ngừng khóc. Nhưng giờ...” Cô có chút không hiểu, tình cảm anh em giữa hai đứa không phải tốt lắm ư?
Mộ Ly vòng lấy eo cô, để cô tựa vào người mình.
“Chúng còn là trẻ con, sau này lớn sẽ hiểu.”
“Chúng sẽ hiểu chứ?”
Mộ Ly hôn lên chóp mũi cô, “Đồ ngốc.”
“Bố, Đậu Ngọt cũng muốn hôn.”
Quý Linh Linh lập tức xấu hổ đỏ mặt, “Đã là vợ chồng già rồi mà còn làm như vậy.” Cô cúi đầu, khẽ đánh lên ngực anh.
“Ha ha, đều đã là vợ chồng già, em còn xấu hổ cái gì.”
Nhìn má cô ngày càng đỏ, Mộ Ly không nhịn được cắn lên môi cô một cái.
***
“Mẹ, bây giờ chúng ta chuẩn bị ra ngoài sao?”
Quách Hiểu Lượng ngồi xuống, nghiêm túc chùm khăn lên cho cậu bé trước mặt.
“Đúng vậy, mẹ muốn dẫn Mộc Mộc đi siêu thị mua sườn, thịt vịt và cả sô cô la mà Mộc Mộc thích ăn, có được không?” Chiếc khăn quàng đỏ đeo trên cổ cậu bé càng toát lên vẻ dễ thương.
Quách Hiểu Lượng đứng lên, trên gương mặt không nói hết được niềm vui.
“Mẹ, mẹ được tăng lương sao?” Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt to sáng ngời.
“Không có, sao Mộc Mộc lại hỏi vậy?”
“Vậy tại sao lại mua nhiều đồ như vậy? Mẹ, chúng ta chỉ mua sườn thôi có được không, như vậy có thể để lại chút tiền, mẹ sẽ không cần khổ cực vậy nữa.”
Quách Hiểu Lượng nhìn cậu con trai bảo bối, nở nụ cười, có điều trong đó lại xen lẫn chút cay đắng.
“Cô Quách, cô Quách.”
“Cục cưng chờ chút, mẹ đi xem.”
“Cô chủ nhà, có chuyện gì thế ạ?”
Một người phụ nữ hơi mập từ cầu thang đi tới, “Sắp Tết rồi, đơn vị chúng tôi phát cho mấy thẻ mua hàng giảm giá, tôi nghĩ cô có thể cần nên đưa tới cho cô hai cái.” Bà ấy nói xong liền cầm hai cái thẻ mua sắm hai màu đỏ vàng đưa tới.
Quách Hiểu Lượng có chút cảm kích nhìn bà chủ nhà, cầm lấy cái thẻ.
“Ôi, được giảm 50%.”
“Đúng vậy, chỉ hôm nay thôi. Sắp hết năm, cô đưa Mộc Mộc đi mua sắm chút đồ dùng cho năm mới.” Bà chủ nhà rất rõ ràng là người tốt bụng nhiệt tâm.
Quách Hiểu Lượng nhìn cái thẻ trong tay, “Cô chủ nhà, cái thẻ này áp dụng cho tất cả các mặt hàng sao?”
“Đúng thế, tất cả đều giảm 50%.”
Quách Hiểu Lượng nghe xong, hai mắt liền hưng phấn phát sáng.
Vừa rồi cục cưng còn đang phân vân sườn và thịt, bây giờ có cái thẻ này thì có thể mua được hết.
“Cô chủ nhà, cám ơn cô, rất cám ơn cô.” Quách Hiểu Lượng xúc động liên tục nói cám ơn.
“Ôi dào, con bé này, không cần đâu. Con gái tôi vừa mới từ nước ngoài về, nó cho tôi một cái áo sơ mi nữ, tôi mặc có hơi gầy, thật ra vẫn còn mới, tôi nghĩ...” Bà chủ nhà đưa cái túi ra, có chút chần chờ, “Tôi... Tôi cảm thấy cô mặc vào hẳn rất đẹp, cô Quách bỏ quá cho.”
Thì ra bà chủ nhà sợ làm tổn thương lòng tự ái của cô, không biết nên nói thế nào.
Thấy túi xách trong tay cô chủ nhà, Quách Hiểu Lượng cảm thấy mũi cay cay.
“Cô chủ nhà, cháu không thể nhận thêm đồ của cô, năm năm qua, cô đối với cháu và Mộc Mộc rất tốt, còn thường xuyên cho cháu miễn phí... Cháu...” Quách Hiểu Lượng nói đến đây, không nhịn được nghẹn ngào.
“Được rồi, cô một mình nuôi con đã không dễ dàng, công việc lương lại thấp, được rồi được rồi, không cần nói nữa, cầm lấy áo đi. Tôi còn phải đi mua đồ cùng con gái nữa.” Bà chủ nhà cầm cái túi nhét vào tay Quách Hiểu Lượng, sau đó vội vàng xuống lầu.
Quách Hiểu Lượng nhìn bóng lưng bà chủ nhà, nước mắt liền rơi xuống.
Cô nhìn cái túi áo trong tay, con gái bà chủ nhà lại mua cho bà ấy loại áo thịnh hành nhất này sao?
Mỗi năm đều như vậy, năm năm liên tục, bà chủ nhà đều trá hình tặng cô một bộ quấn áo mới. Đối với lòng tốt của bà chủ nhà, cô chỉ lặng lẽ ghi nhớ, chờ Mộc Mộc lớn lên sẽ báo đáp bà.
***
“Tần Tổng, cô Quách xuất hiện rồi.”
“Cái gì?” Tần Mộc Vũ đang họp, đột nhiên trừng mắt.
Mọi thành viên ban giám đốc có mặt đều ngẩn ra, không biết có chuyện gì.
Người đứng bên cạnh anh lại tiến sát lại, không biết nói gì với anh, Tần Mộc Vũ sau đó bỏ lại ban giám đốc nhanh chóng bỏ đi.
“Mộc Mộc, mau xem, ở đây có rất nhiều sườn, con thích loại nào?” Quách Hiểu Lượng cầm một cái giỏ xanh rất to, mặc quần áo màu đen rộng thùng thình, đeo cái kính đen lớn, kiểu tóc cũ, nhìn từ xa, cô càng giống một người phụ nữ có chồng đã qua tuổi bốn mươi.
“Dạ... Con thích sườn dê, con thích sườn dê nấu với thìa là mẹ làm.”
“Con mèo ham ăn, mẹ biết rồi.” Quách Hiểu Lượng cúi người, dưới cặp kính hai mắt cười híp lại.
“Mẹ, vì sao mỗi lần mẹ ra ngoài đều phải biến thành như thế này?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộc vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong giọng nói đã tràn đầy sự xem thường.
“Này này, thằng nhóc thối, mẹ mặc thế này chẳng lẽ không đẹp?”
Hừ hừ.
Mộc Mộc nhìn mẹ mình sắp nổi bão, cậu lập tức quay đầu, nhìn đủ loại sườn được trưng bày trong tủ.
Quách Hiểu Lượng có chút chán nản nhìn con mình, không phải người ta nói, con không chê mẹ xấu sao? Nhưng cô rõ ràng cảm nhận được, thằng nhóc này cực kỳ không thích cô ăn mặc thế này.
Rõ ràng rất đẹp mà.
“Mẹ, mẹ còn đang phân vân à?”
“Hả?” Quách Hiểu Lượng hoàn hồn, “Mộc Mộc sao nói mẹ như vậy?”
“Mẹ, mua sườn non đi, để lát nữa là bị các dì các cô mua hết đó.”
“À, được.” Quách Hiểu Lượng vươn tay, giữ chặt bàn tay con trai, “Đứng ra sau mẹ.”
Trông thấy người phụ nữ đã năm năm không gặp, lại nhìn bóng dáng nhỏ bé bên cạnh cô, chẳng biết tại sao Tần Mộc Vũ cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng nhiệt.
Anh từng nghĩ rất nhiều lần, chờ anh tìm được cô, anh nhất định sẽ mắng cô một trận, vì sao khi đó không nói tiếng nào đã bỏ đi, khiến anh đau khổ tìm kiếm suốt năm năm.
Nhưng khi anh thấy cô cười nói với cậu bé bên cạnh, mọi oán giận lập tức tiêu tan.
Đó là con của anh sao? Nhất định là vậy.
Anh không thể đợi thêm nữa, một giây cũng không thể đợi nữa.
“Mẹ, mẹ rất muốn ăn sô cô la đúng không? Chúng ta đi mua nhé?”
“Mộc Mộc, rõ ràng là con muốn ăn, sao lại nói là mẹ muốn ăn.” Quách Hiểu Lượng cầm theo túi sườn vừa mua, biện giải với con trai.
“Nhưng lần nào sô cô la của con cũng đều bị mẹ ăn hết cả.”
À... Cái này...
“Quách Hiểu Lượng.”
“Hả?”
Đang nói chuyện với con trai, bỗng nghe thấy ai đó gọi tên, cô vô thức quay đầu đáp lại.
“Cuối cùng em cũng xuất hiện.” Tần Mộc Vũ mặt mũi căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi nói.
“A, anh!” Đột nhiên thấy anh, Quách Hiểu Lượng phản xạ kéo con trai lùi về sau hai bước.
“Quách Hiểu Lượng, em thật to gan, em chạy trốn còn chưa tính, còn dẫn theo con trai anh chạy cùng nữa!” Anh bước đến, nắm lấy bờ vai cô.
Sức lực anh rất lớn, khiến cô không nhịn nổi nhíu mày.
“Anh Tần...”
“Bố, bố là bố của con sao?”
Quách Hiểu Lượng vẫn không nói gì, Mộc Mộc lại đột nhiên lên tiếng.
Nghe được giọng nói ngây thơ non nớt, ánh mắt Tần Mộc Vũ từ phẫn nộ trở nên dịu dàng.
“Bố là bố của con sao?” Mộc Mộc ngẩng đầu lên hỏi lại.
“Con...”
“Không phải!”
“Em nói cái gì?” Tần Mộc Vũ định kéo Mộc Mộc, lại bị Quách Hiểu Lượng ngăn trước người.
“Anh Tần, tôi nghĩ anh nhầm lẫn gì rồi. Mộc Mộc là con của tôi và chồng tôi, có điều chồng tôi đã qua đời.” Quách Hiểu Lượng đưa Mộc Mộc ra sau lưng, cô không muốn, cô không thể để anh thấy nó, bởi vì mặc dù Mộc Mộc còn nhỏ, nhưng ngũ quan lại cực kỳ tương tự anh.
“Em nói lại xem!” Tần Mộc Vũ nín nhịn.
“Mộc Mộc là con trai của tôi và người chồng đã mất.” Quách Hiểu Lượng mặt không đổi sắc ngửa đầu nhìn thẳng vào anh.
Cô nhất định phải nhịn, cho dù hai chân cô đang run rẩy, mũi đã cay cay, nhưng cô nhất định phải kiên trì.
“Quách Hiểu Lượng, em đã lập gia đình?” Giọng của Tần Mộc Vũ trầm xuống, mơ hồ nghe ra được bi thương trong đó.
“Còn sinh con.”
|
Chương 137: Ngoại truyện Tình yêu với ngàn nút thắt (2) Cô ấy đã lập gia đình? Còn sinh con! Lúc đầu là ai luôn miệng nói với anh, lão đại à, em chỉ yêu một mình anh.
Sắc mặt Tần Mộc Vũ lạnh lẽo, một tay nắm chặt cổ tay Quách Hiểu Lượng. Nếu cô đã lập gia đình, vậy năm năm của anh tính là gì?
Im lặng rất lâu, Tần Mộc Vũ khàn giọng nói, "Quách Hiểu Lượng, em là kẻ lừa đảo." Dứt lời, tay anh hất mạnh tay cô ra.
Bị tác động đột ngột, Quách Hiểu Lượng lảo đảo, lùi về phía sau.
"Mẹ!" Mộc Mộc thấy mẹ bị bắt nạt, cậu lập tức đứng ra trước Quách Hiểu Lượng, xòe rộng cánh tay, trừng to đôi mắt tròn xoe nhìn Tần Mộc Vũ.
"Cháu cảnh cáo chú, không được làm tổn thương mẹ cháu!" Giọng trẻ con non nớt, lộ ra hương vị không thể coi thường.
Tần Mộc Vũ nhìn cậu nhóc chỉ cao đến bắp đùi mình, gương mặt tròn trắng nõn giống Quách Hiểu Lượng, đúng là con trai cô ấy, nhưng xem ra, tính cách còn hiếu thắng hơn cô ấy nhiều.
"Mộc Mộc, mẹ không sao, chúng ta về nhà." Quách Hiểu Lượng cúi đầu, bỏ qua toàn bộ hành động của Tần Mộc Vũ.
Cô kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Mộc Mộc, tay kia cầm túi sườn, muốn mau chóng bỏ đi.
"Quách Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ nhìn hai người chuẩn bị đi, anh nắm chặt tay lại, "Cám ơn em lúc đó đã nói yêu tôi, không có những lời đó của em, tôi cũng sẽ không kiên trì được tới hôm nay!" Nói xong, anh liền đi về một hướng khác.
"Mẹ." Mộc Mộc khẽ kéo tay Quách Hiểu Lượng.
"Sao vậy Mộc Mộc?" Quách Hiểu Lượng xoay người lại, trên gương mặt lộ ra nụ cười, cúi xuống hỏi.
"Chú đó... là bố?"
Quách Hiểu Lượng lập tức sững sờ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
"Mẹ, nếu chú ấy là bố, mẹ không muốn ở với chú ấy, con cũng sẽ không ở với chú ấy." Mộc Mộc ngước đầu, ánh sáng trong đôi mắt càng rực rỡ.
Lần này, cô không nhịn được nữa, nước mắt không hề báo trước đã tuôn rơi.
Cô sao không biết, con cô đã năm tuổi rồi. Từ sau khi hiểu chuyện, cô liền phát hiện con mình hiểu chuyện hơn rất nhiều so với những đứa trẻ khác. Cô từng vì thế mà vui mừng, nhưng một lần đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cho cô biết, tâm lý trẻ con trưởng thành quá sớm, chỉ vì chúng cho rằng bản thân phải gánh áp lực quá ớn. Không còn cách nào, chỉ có thể nhanh chóng "hiểu chuyện".
Là vậy sao? Năm năm qua, cô vì nuôi sống bản thân và Mộc Mộc, thường xuyên phải làm nhiều công việc một lúc, dẫn đến việc cô quên mất phải chăm sóc cho con. Vì Mộc Mộc hiểu cho nỗi khổ của cô, cho nên con mới sớm hiểu chuyện sao? Quách Hiểu Lượng cúi người ôm Mộc Mộc, tựa đầu lên vai con.
"Mẹ, một mình mẹ cũng có thể chăm sóc tốt cho Mộc Mộc, cho nên... mẹ cảm thấy, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau thôi." Giọng nói của Quách Hiểu Lượng nghẹn ngào.
"Mẹ, Mộc Mộc sắp lớn rồi, sau này có thể làm việc giúp mẹ, con sẽ chăm sóc mẹ, không để người khác bắt nạt mẹ." Mộc Mộc vòng hai tay ôm chặt cổ cô.
Sống mũi Quách Hiểu Lượng cay cay, tiếp tục rơi nước mắt.
Trong năm năm qua, cô đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh gặp lại Tần Mộc Vũ, nhưng không ngờ lại đột ngột thế này.
Anh ấy, vẫn ghét cô. Giống năm năm trước, cô một lòng si mê anh, còn anh thì thờ ơ. Dù là bên cô, cũng chỉ coi cô như thế thân.
Được rồi, không có gì phải buồn, chí ít cô còn có một đứa con trai.
"Mộc Mộc, bây giờ chúng ta về nhà, mẹ làm sườn ngon cho con ăn nhé, được không?"
"Dạ, được ạ. Món sườn mẹ làm ngon nhất, Mộc Mộc thích nhất." Cậu nhóc vui vẻ hôn một cái thật kêu lên má cô.
Động tác này của cậu khiến Quách Hiểu Lượng cũng mỉm cười theo. Có gì mà phải đau lòng, anh không yêu cô, nhưng ít nhất đã cho cô một đứa con này.
"Tần Tổng, Lãnh Tổng của Tập đoàn Lãnh Thị gọi điện tới, mời anh đến Lãnh Trạch ăn tối."
"Ừ."
Tần Mộc Vũ ngồi sau xe, tay che lên mắt, sau khi nghe trợ lý nói, anh tùy ý đáp lại, nhưng không hiểu sao âm thanh ấy khàn khàn.
Trợ lý Tư Kiệu nhìn qua gương chiếu hậu, "Tần Tổng, có phải thân thể không được khỏe?"
"Không có gì. Lùi mọi việc lại, tôi sẽ đến Lãnh Trạch." Nói xong, anh ngồi thẳng người, sau khi bỏ tay xuống, gương mặt đẹp như hoa đào lúc này thêm vài phần lạnh lùng.
"Dạ, vâng." Trợ lý đáp lại, ra hiệu cho lái xe đi đến Lãnh Trạch.
Chiếc xe lăn đều bánh trên đường, Tần Mộc Vũ lúc này mím môi, nhíu mày, ngược lại lộ ra vẻ thật sự nghiêm túc.
"Tần Tổng, vừa rồi cô Phương cũng gọi tới." Trợ lý quan sát sắc mặt anh một lúc mới nói.
"Cô ấy nói gì?"
"Cô Phương hỏi, khi nào anh có thời gian, muốn mời anh ăn cơm, nhân tiện..." Trợ lý làm như cảm thấy mấy lời phía sau không tiện nói ra liền ngừng lại.
"Gì?" Tần Mộc Vũ ngẩng đầu lên, nét mặt mang theo chút bực mình, "Tư Kiệu, từ khi nào cậu học được cái cách nói ngập ngừng như thế?"
Ừm...
"Cô Phương muốn cùng anh đi xem nhẫn... nhẫn đính hôn." Tư Kiệt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
Nét mặt vốn có chút khó coi của Tần Mộc Vũ ngay tại lúc này thoạt nhìn còn đáng sợ hơn.
Đôi mắt trầm xuống, "Cậu trả lời cô ấy thế nào?"
Tư Kiệt nuốt nước miếng, "Trả lời là, chờ anh gọi điện cho cô ấy."
Thấy bộ dạng muốn ăn thịt người của ông chủ, trái tim anh ta bắt đầu tăng tốc không ngừng nghỉ. Ai mà không biết, ông chủ lớn của Tập đoàn Tần Thị, năm năm qua, bên cạnh chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ một cô gái nào, càng không nói đến chuyện tai tiếng gì. Nếu đặt địa vị vào một người đã có gia đình, đó tuyệt đối là hình mẫu của đàn ông tốt từ ngàn xưa. Chết người là, năm đó ông chủ lớn của anh ta không hề tẩy trắng, nổi danh là Thiếu gia trong vườn hoa, bây giờ ngõ lớn ngõ nhỏ đều có bát quái, nghi vấn về xu hướng giới tính của anh.
"Ừ. Ba ngày sau, hẹn cô ấy ăn cơm." Dứt lời, Tần Mộc Vũ tựa vào ghế xe, nhắm mắt lại. Bộ dạng như đã xong việc, đừng có nói nhảm.
Tư Kiệt thấy thế, cũng rút lại lời muốn nói.
Nhưng mới nghe ông chủ nói, anh chuẩn bị hẹn phụ nữ. Chuyện này đối với công ty, đối với người trợ lý như anh ta, tuyệt đối là chuyện tốt.
Lãnh Trạch.
Tần Mộc Vũ vừa vào Lãnh Trạch đã thấy vô số vật trang trí năm mới trong nhà.
"Mộc Vũ."
Anh nhướng môi cười.
"Mộ Ly."
Hai người đàn ông nhìn nhau cười, sau đó đi nhanh về phía đối phương, "Mộ Ly, tôi còn tưởng cậu muốn dưỡng lão ở Mỹ."
"Cậu không nhớ tôi hả?"
Một câu của Mộ Ly làm Tần Mộc Vũ sửng sốt, nhưng sau đó liền cười, đánh một quyền lên vai anh.
"Mộc Vũ." Quý Linh Linh ôm Đậu Ngọt đi tới.
Tần Mộc Vũ trông thấy Quý Linh Linh, nhìn cô bé trong lòng cô, trên gương mặt không nhịn được lộ ra nụ cười hiền lành.
"Linh Linh, Đậu Ngọt nhà em càng ngày càng đáng yêu." Nói xong, anh mở vòng tay.
"Cám ơn chú đẹp trai."
Đậu Ngọt cũng là cô bé khéo miệng, thiên nhiên khuôn mặt Tần Mộc Vũ già trẻ đều muốn, tất nhiên được trẻ con thích.
"Chú", Đậu Ngọt duỗi tay, ôm lấy cổ Tần Mộc Vũ, chu miệng hỏi, "Cháu là cục cưng của bố, vậy chú..."
"Đậu Ngọt, chú Tần còn chưa kết hôn, vẫn chưa có cục cưng." Quý Linh Linh cười xấu hổ, không ngờ con gái mình lại "hóng hớt" như thế.
Cục cưng, chẳng biết tại sao, đầu tiên Tần Mộc Vũ nghĩ đến chính là bé trai dắt tay Quách Hiểu Lượng. Thằng nhóc dám học người lớn, đứng phía trước Quách Hiểu Lượng ra oai với mình. Ha ha, không đơn giản, với tính tình của Quách Hiểu Lượng mà sinh được đứa con như thế thật đúng là kỳ lạ.
"Đang nghĩ gì vậy? Vào thôi, Lãnh Dạ Hi còn đang chờ chúng ta." Mộ Ly ôm lấy vai Quý Linh Linh, gọi Tần Mộc Vũ.
"Ừ."
Quách Hiểu Lượng, em đã kết hôn sinh con, vậy tôi cũng không còn gì áy náy.
"Tôi đã gặp Quách Hiểu Lượng." Trên bàn cơm, Tần Mộc Vũ nói một câu khiến tất cả mọi người dừng động tác.
Tần Mộc Vũ chậm rãi uống một ngụm rượu, nhẹ nhàng đặt chén xuống, nhìn về phía những người khác, "Sao vậy? Rất lạ à?" Vẻ mặt bình tĩnh của anh, ngược lại khiến nét mặt những người khác có chút "quá trớn".
"Hiểu Lượng, Hiểu Lượng có khỏe không?" Quý Linh Linh vội vàng hỏi.
"Ừ, xem chừng không tệ." Tần Mộc Vũ thoải mái nói, "Lập gia đình, còn có con trai."
"Con trai..." Quý Linh Linh nghe anh nói đến lập gia đình, trong lòng bình tĩnh ít nhiều, nhưng đứa con trai này... Cô có chút nghi ngờ.
Mộ Ly ôm vai cô, đem hồn phách cô kéo lại.
"Anh tìm cô ấy năm năm, không phải là muốn lấy cô ấy sao? Chỉ thấy cô ấy lập gia đình có con, đã xong rồi hả?" Vương Cẩm Hân vẫn như năm đó, lời nói sắc nhọn.
Nhất thời trên bàn ăn trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tần Mộc Vũ nhìn thoáng qua Vương Cẩm Hân, nhếch môi cười, nụ cười có chút châm biếm.
Lãnh Dạ Hi thấy có điều không đúng, lặng lẽ giữ tay Vương Cẩm Hân, khẽ lắc đầu, ý bảo cô nói hơi quá.
Vương Cẩm Hân xưa nay không để ý đến cái tính tra đó của Lãnh Dạ Hi, "Tần Mộc Vũ, anh lao tâm lao lực tìm cô ấy năm năm, chỉ là muốn thấy cô ấy lấy người khác sinh con ư? Thật không nhìn ra, anh còn là tín đồ theo Đạo." Trong giọng nói lanh lảnh tràn đầy sự chế nhạo.
"Ha ha, chị dâu, chị thấy tôi tìm cô ấy năm năm là vì cái gì?" Nét mặt Tần Mộc Vũ ngưng tụ ý cười, một tiếng "chị dâu" càng làm tình cảnh thêm khó xử.
"Cẩm Hân!" Giọng nói của Lãnh Dạ Hi mang theo mấy phần nghiêm khắc.
Vương Cẩm Hân miễn cưỡng quay sang nhìn Lãnh Dạ Hi, "Em mệt rồi, mấy người ăn trước." Dứt lời, Vương Cẩm Hân chống bàn, chuẩn bị đứng lên.
"Cẩn thận một chút!" Lãnh Dạ Hi thấy thế, lập tức đứng lên đỡ cô.
Thấy Vương Cẩm Hân ôm bụng bầu, chậm rãi đứng lên, có lẽ cũng biết vì sao Lãnh Dạ Hi khẩn trương vậy rồi.
"Ban đầu Mạc Vũ Nhân nói cho tôi biết Quách Hiểu Lượng đột nhiên biến mất, hơn nữa còn vì tôi. Trong năm năm qua, tôi tìm cô ấy, chính là xuất phát từ đạo nghĩa. Bây giờ tôi đã tìm được cô ấy, biết cuộc sống của cô ấy vẫn tốt, vậy mấy người cho rằng tôi nên phản ứng thế nào?" Tần Mộc Vũ ngồi thẳng người, giọng điệu nhàn tản, bộ dạng đó của anh như đang nói chuyện cười với mọi người.
Vương Cẩm Hân cầm chặt tay Lãnh Dạ Hi, mặt hơi đỏ, đây là dấu hiệu sắp sửa tức giận.
"Dạ Hi, em và Cẩm Hân về phòng đây." Lúc này, Quý Linh Linh chạy tới bên cạnh Vương Cẩm Hân, kéo cánh tay cô.
Lãnh Dạ Hi ý vị thâm trường nhìn Vương Cẩm Hân, sau đó nói, "Cũng tốt."
Bởi vì có Quý Linh Linh đi cùng, Lãnh Dạ Hi về chỗ. Còn Tần Mộc Vũ như không muốn dừng lại, "Tôi tìm cô ấy, năm năm qua không có bất kỳ người phụ nữ nào, với cô ấy, vậy là đủ rồi chứ."
Nói xong, Tần Mộc Vũ còn nhún vai, vì "áy náy", anh làm vậy đã đủ rồi. Thật sự khiến người khác không rõ, bây giờ vì sao Vương Cẩm Hân lại có phản ứng như thế.
"Tôi vì cô ấy, "giữ mình" năm năm, tổn thất của tôi cũng không nhỏ đâu." Tần Mộc Vũ tiếp tục nói, giọng điệu không mặn không nhạt.
"Đủ rồi!" Quý Linh Linh đỡ Vương Cẩm Hân đi được một nửa, cô bỗng lên tiếng cắt ngang lời anh, "Nếu anh nói xong rồi thì đừng nói nữa. Cho tới giờ chưa từng ai ngăn anh đi tìm bất kỳ người phụ nữ nào, nếu anh muốn, ai có thể ngăn anh? Tần Mộc Vũ, năm năm qua, em nhìn lầm anh rồi."
Lúc này, Mộ Ly đã đứng lên, nhìn qua Tần Mộc Vũ, nói, "Nói quá mức."
Sau đó liền đi về phía Quý Linh Linh, Lãnh Dạ Hi cũng vậy, nhưng không lên tiếng, đứng bên cạnh Vương Cẩm Hân.
|
Chương 138: Ngoại truyện: Tình yêu với ngàn nút thắt (3) "Lộp bộp lộp bộp..."
Đêm đến, Quách Hiểu Lượng im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi trên cửa kính, nước mắt đã cạn khô bên khóe miệng.
Tần Mộc Vũ xuất hiện quá đột ngột, đột ngột đến mức khiến cô không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cả. Năm năm nay, cô đã sớm nghĩ, khi gặp lại, cô sẽ cười với anh, sẽ dùng thái độ bạn bè bình thường đối mặt anh.
Nhưng mà, dường như cô đã sai. Cho tới giờ, trái tim cô vẫn còn đang đập thình thịch liên hồi, đây là điều cô không thể điều khiển. Năm năm, điệu bộ tức giận bỏ đi có thêm một chút ổn trọng trong đó. Nhưng, thái độ khi nói vẫn không thay đổi.
"Ồ? Em yêu anh?"
"Vâng, lão đại, em yêu anh, vì anh em có thể làm bất cứ chuyện gì!"
"Ha ha, một khi đã vậy, em giúp anh xử lý Hướng Tuấn Ngạn đi."
"Muốn em đưa các anh em đi tiếp rượu anh ta sao?"
"Không phải, anh muốn em yêu cậu ta, khiến cậu ta rời xa Thẩm Hiểu Phỉ."
Cô còn nhớ vẻ mặt của anh lúc đó, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cô, giống như đang dò xét cô, chờ cô đưa ra đáp án. Cô yêu anh, cô đã sớm biết, cho nên khi anh đưa ra yêu cầu ấy, cô đã biết. Nếu yêu anh, nhất định phải tìm một người phụ nữ yêu thương anh nhất.
"Được! Lão đại, em sẽ không để anh thất vọng."
Cho tới bây giờ, Quách Hiểu Lượng cũng không nghĩ ra, khi đó cô đã khờ khạo thế nào mà dễ dàng nói ra câu nói ấy. Thời điểm đó có lẽ cô đau lòng, đúng vậy, kể cả có đau lòng, giúp đỡ người đàn ông mình yêu theo đuổi một cô gái khác, mà điều kiện tiên quyết là, cô phải vì anh yêu một người đàn ông khác.
Hẳn không còn điều gì tàn nhẫn hơn điều này.
Sau đấy thì sai lầm.
Cô cho rằng, cô sẽ vì Tần Mộc Vũ, ở bên Hướng Tuấn Ngạn. Nhưng, cô lại bị coi thành vật thế thân của Thẩm Hiểu Phỉ, còn mang thai đứa con của anh.
Nực cười cỡ nào, cô chỉ là một thế thân tạm thời, một thứ đồ chơi làm ấm giường, lại mang thai.
Về sau, anh và Thẩm Hiểu Phỉ phát triển không thuận lợi, vì quan hệ giữa Mộ Ly và Quý Linh Linh không ổn định, cũng ảnh hưởng đến bọn họ. Cô biết thời gian đó anh rất đau lòng, ngay cả cô, cũng không dám đến gần.
Thấy bộ dạng sa sút của anh, cô rất muốn đưa tay ra ôm lấy, rồi nói cho anh biết, không có Thẩm Hiểu Phỉ, còn có em, còn có Quách Hiểu Lượng, em sẽ luôn yêu anh.
Nhưng, cô không có can đảm. Điều cô có thể làm là đi cầu xin Hướng Tuấn Ngạn, bảo anh ta cầu xin Thẩm Hiểu Phỉ đừng rời bỏ lão đại của cô.
Quách Hiểu Lượng, là một người như thế. Cô có thể giả ngu trước mặt tất cả mọi người, có thể khiến tất cả mọi người biết cô có tình nghĩa. Nhưng cô cũng không dám để Tần Mộc Vũ biết tình yêu của cô. Bởi vì, cô sợ tình yêu của cô sẽ quấy nhiễu anh.
Còn nhớ khi đó, bên ngoài cũng mưa to thế này, cô khóc lóc cầu xin Thẩm Hiểu Phỉ, xin cô ấy trở về bên cạnh Tần Mộc Vũ. Cuối cùng Thẩm Hiểu Phỉ đồng ý, cô cũng cười, nhưng nụ cười cuối cùng biến thành tiếng khóc. Xoa lên bụng, điều cô làm chỉ có bấy nhiêu, chí ít họ đều vui vẻ.
Khi Mộ Ly và Quý Linh Linh hòa hợp, mối quan hệ giữa Tần Mộc Vũ và Thẩm Hiểu Phỉ cũng càng ngày càng thân thiết, bụng cô cũng ngày một to hơn. Trong tổ chức, hành động của cô không thể bằng ngày trước, cô biết cô không thể bảo vệ Tần Mộc Vũ nữa.
Cô đi tìm Quý Linh Linh, cô cũng biết vì sao Thượng tá Mộ có tiếng là lạnh lùng đó lại yêu cô ấy đến thế.
Quý Linh Linh là một người phụ nữ thông minh cứng cỏi, cô ấy chỉ nhìn một cái đã nhìn ra tình huống thân thể cô. Càng khiến cô vui mừng chính là, Quý Linh Linh cũng không vì Thẩm Hiểu Phỉ là bạn tốt của cô ấy, mà trợ giúp Thẩm Hiểu Phỉ, lại nói cho cô biết, Tần Mộc Vũ có tư cách biết chuyện cô mang thai.
Khoảnh khắc đó, cô mơ hồ cảm giác được, cô và Tần Mộc Vũ vẫn còn cơ hội.
Nghe xong Quý Linh Linh nói, cô chuẩn bị đem chuyện có thai nói cho Tần Mộc Vũ biết, biết đâu, ở một phương diện nào đó, anh cũng muốn đứa bé.
Khi cô cầm tờ xét nghiệm xuất hiện trước mặt Tần Mộc Vũ, lại trông thấy cảnh thân mật của anh và Thẩm Hiểu Phỉ. Tờ xét nghiệm trong tay bị cô xiết chặt trong tay, tất cả can đảm thoáng cái biến thành hư ảo.
Anh nói, Quách Hiểu Lượng ngốc đứng đó làm gì? Đến tổ chức báo cho Mạc Vũ Nhân, bảo anh ấy chuẩn bị tốt để bất cứ khi nào có thể thực hiện.
Thực ra, những chuyện này, chỉ cần một cuộc gọi là được, nhưng anh lại bảo cô tự đi tìm Mạc Vũ Nhân.
Hiện tại anh cần thế giới của hai người, cô hiểu rõ.
Cô giấu tờ xét nghiệm trong tay, thấy dáng vẻ hạnh phúc của anh và Thẩm Hiểu Phỉ, cho nên cô cũng vui vẻ.
Vui vẻ mang theo lệnh anh rời đi, nhưng không ai biết, nháy mắt khi cô quay đi, nước mắt đã không còn khống chế được nữa.
"Ha ha..." Nghĩ tới đây, nước mắt Quách Hiểu Lượng lại trượt xuống.
Mội hơi nhướng lên như tự giễu, cô đưa tay lên từ từ lau nước mắt.
Quách Hiểu Lượng, đã năm năm, chẳng lẽ mày còn chưa thích ứng? Những hồi ức đó, cứ để đến khi mày già rồi hãy nhớ lại.
Cô xoay người, nhẹ nhàng ôm con trai mình. Thấy Mộc Mộc ngủ say, cô mỉm cười, bây giờ cô còn có một chỗ dựa.
Cô xoa lên gò má Mộc Mộc, nhưng vừa chạm vào, cô liền thất kinh, lập tức lo lắng ngồi dậy, bật đèn bàn.
"Mộ Mộc" Sau khi mở đèn, Quách Hiểu Lượng vội sờ lên trán Mộc Mộc, nhiệt độ gần như làm phỏng tay cô.
"Mộc Mộc, tỉnh lại, tỉnh lại nhìn mẹ đi." Giọng nói Quách Hiểu Lượng run rẩy, thấy đôi môi khô khốc của Mộc Mộc, tất cả như cô nghĩ.
"Mộc Mộc, đừng dọa mẹ, mau tỉnh lại, tỉnh lại đi!"
"Mẹ..." Dường như giọng nói của Quách Hiểu Lượng quá lớn, Mộc Mộc chậm rãi mở mắt, "Mẹ, con nhức đầu, nóng quá..."
"Mộc Mộc đừng sợ, mẹ đưa con tới bệnh viện, lập tức đưa con đi!" Quách Hiểu Lượng kích động hôn lên trán con, vội nhảy xuống giường, ngay cả giày cũng không đi.
Vội vội vàng vàng mặc quần áo cho Mộc Mộc, khoác một cái áo bông bên ngoài, rồi trùm áo mưa lên cho cậu.
"Mộc Mộc, đừng ngủ, không được ngủ, mẹ đưa con đi bệnh viện, sẽ khỏe lại thôi." Quách Hiểu Lượng vừa lo lắng gọi Mộc Mộc, vừa luống cuống ôm cậu.
Tuy Mộc Mộc sinh thiếu một tháng, hồi nhỏ cơ thể đã sớm thuyên chuyển tốt, chỉ sợ nhất là khi sốt. Sốt có thể không phải bệnh nặng gì, nhưng lần nào cũng đều muốn mạng Mộc Mộc.
Quách Hiểu Lượng cắn chặt môi, cố chịu đựng không để mình rơi nước mắt.
Quách Hiểu Lượng, sao mày vô năng vậy, lần nào cũng ngốc nghếch như thế, thời tiết lạnh lẽo, vì sao không để Mộc Mộc mặc thêm áo, vì sao sơ ý để nó bị cảm lạnh.
"Mẹ... Con nóng..."
Quách Hiểu Lượng hít mũi một cái, "Mộc Mộc ngoan, chúng ta lập tức đến bệnh viện, bác sĩ sẽ làm Mộc Mộc hết sốt." Cô ôm chặt cơ thể nhỏ bé yếu ớt, chạy dưới trận mưa to.
Chạy đến ven đường, vì mưa lớn nên dòng xe qua lại không có nhiều.
Quách Hiểu Lượng lo lắng giậm chân, nhìn Mộc Mộc im lặng nằm sấp trên vai, cô càng khẩn trương.
Ông trời, van xin ông, van xin ông cứu Mộc Mộc... Có lẽ ông trời nghe được tiếng kêu của cô, từ xa chiếu đến ánh đèn xe.
Quách Hiểu Lượng trông thấy ánh sáng đó, trong lòng lập tức phấn khởi.
Cô lấy cái gậy điện tử trong túi quần Mộc Mộc ra, ra sức huơ về phía chiếc xe.
Kít! Chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, lập tức bọt nước bắn tung tóe.
Tần Mộc Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng vì điều này mà mở mắt.
"Có chuyện gì vậy?" Trong giọng nói mang theo sự bực bội.
"Có người vẫy xe." Tư Kiệt vừa nói vừa tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
"Vẫy xe?" Khẽ nhíu mày, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ sáng, có ai còn xuất hiện trên đường lớn, huống chi còn vào lúc trời mưa to thế này.
Lúc này Tư Kiệt đã xuống xe, anh quay cửa xe xuống liền trông thấy một người phụ nữ bị mưa xối ướt sũng, đau khổ cầu xin Tư Kiệt.
Người phụ nữ đó!
Tần Mộc Vũ lập tức mở cửa xe.
"Anh à, van xin anh, có thể đưa tôi và con tôi đến bệnh viện không, con tôi đang sốt..." Quách Hiểu Lượng ôm thật chặt Mộc Mộc, ngước lên, để mặc nước mưa cuốn trôi hết nước mắt.
"Tôi..."
"Quách Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ dường như cũng không có định đi đến, anh hô lên một tiếng.
Nghe tiếng, Quách Hiểu Lượng quay đầu, nhìn về phía anh.
Vì thấy anh, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Cô cắn chặt môi, đi đến trước mặt anh, "Van xin anh đưa chúng tôi đến bệnh viện, van xin anh..." Nói rồi, Quách Hiểu Lượng chuẩn bị quỳ gối xuống.
Tần Mộc Vũ nhìn dáng vẻ thấp hèn của cô, cơn thịnh nộ không biết đến từ nơi nào, anh bế Mộc Mộc đang được cô ôm, tự ngồi lại xe, "Lên xe!"
"Cô mau lên xe!" Tư Kiệt nghe thấy ba tiếng Quách Hiểu Lượng, tất cả đều rõ ràng.
Lúc này Quách Hiểu Lượng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lên xe.
Khi tới bệnh viện, mưa càng lúc càng lớn, vào trong bệnh viện, Tần Mộc Vũ đã ướt hết cả người.
"Anh Tần đó ạ? Xin qua bên này!" Họ vừa vào bệnh viện liền có mấy y tá bước đến, sau đó Quách Hiểu Lượng mới biết, thì ra Tư Kiệt đã sớm liên lạc với bác sĩ ở đây.
Khi ở đây có Tần Mộc Vũ, mọi thứ lại khác, hoàn toàn không cần Quách Hiểu Lượng lo trước lo sau, tất cả đều chuẩn bị xong, chờ sau khi mọi thứ ổn thỏa, Mộc Mộc đã được truyền nước.
Quách Hiểu Lượng lúc này mới được thả lỏng.
"Bác sĩ, xin hỏi con tôi còn có vấn đề gì không?" Quách Hiểu Lượng thấy bác sĩ điều trị chính đi tới, vội ra ngăn hỏi.
"Xin cô yên tâm, truyền xong hai bình là có thể về nhà."
"Con tôi sợ nhất là sốt, tôi lo..."
"Yên tâm, lần này được đưa đến kịp thời, không có vấn đề gì."
"Vâng... Vậy cám ơn ông." Quách Hiểu Lượng nghe bác sĩ nói vậy, hoàn toàn yên tâm.
"Cô vẫn nên cảm ơn anh Tần ngoài cửa đi." Khi bác sĩ nói lời này, vẻ mặt còn mang theo chút mờ ám.
Quách Hiểu Lượng giật mình, nhưng sau đó liền miễn cưỡng cười, "Vâng... tôi biết."
"Ha ha." Tiếng cười mập mờ.
Lúc bác sĩ đi, Quách Hiểu Lượng cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn ngồi trước giường bệnh Mộc Mộc.
|
Chương 139: Ngoại truyện: Tình yêu với ngàn nút thắt (4) "Xin hỏi..."
"Cô Quách, cô muốn tìm Tần Tổng à?" Tư Kiệt đứng lên, nét mặt mang theo ý cười hỏi.
Quách Hiểu Lượng nghe anh ta nói hơi sững ra, đúng là cô muốn tìm Tần Mộc Vũ, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng có chút khiếp đảm.
Thấy Quách Hiểu Lượng ngập ngừng, Tư Kiệt đành phải tăng thêm sự vui vẻ, "Tần Tổng đang hút thuốc ở cầu thang, cô qua đó là tìm được anh ấy."
"Tôi... À, vâng. Cám ơn anh." Quách Hiểu Lượng không nán lại thêm, đi theo hướng Tư Kiệt chỉ.
Quả nhiên anh ở đây.
Tần Mộc Vũ đứng ở đầu bậc thang, hơi ngửa đầu, trong tay còn kẹp điếu thuốc chưa cháy hết, sắc mặt bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra tâm tình của anh.
Ở nhà Lãnh Dạ Hi, Quý Linh Linh nói anh quá đáng, Vương Cẩm Hân nói anh quá đáng, ngay cả người anh em tốt cũng nói mình quá đáng. Ha ha, anh quá đáng, đến giờ anh cũng không biết mình quá đáng ở đâu. Vì Quách Hiểu Lượng, anh không tiếc tẩy trắng thân phận của mình, vì có thể quang minh chính đại tìm cô. Vì Quách Hiểu Lượng, hàng đêm anh khó ngủ, mỗi khi nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn rơi nước mắt của cô, cảm giác khó chịu nghẹn ở cổ. Vì Quách Hiểu Lượng, anh đã dùng suốt thời gian năm năm.
Không một ai biết, năm năm qua anh sống thế nào. Bây giờ thì hay rồi, anh tìm được cô, cô đã lập gia đình, còn sinh con, ha ha, bỗng anh có cảm giác, bản thân bị lừa gạt.
"Lão đại, em yêu anh, dù ra sao thì em vẫn yêu anh."
Đây là lời cô từng nói, ngẫm lại lúc ấy chân thành cỡ nào, ngay cả trong mắt cô cũng tràn đầy sự chân thật. Thế nhưng lời đó, trước thực tại không chịu nổi một đòn.
Ha ha, anh lại cười tự giễu, cũng vì một câu của cô, "Em yêu anh". Cho nên anh chấp nhất năm năm.
"Anh Tần." Quách Hiểu Lượng siết chặt tay, giọng nói có chút sợ sệt, nhưng cô vẫn cố gắng đi về phía anh.
Nghe tiếng, Tần Mộc Vũ đứng thẳng người, quay đầu nhìn cô.
"Anh Tần, lần này cám ơn anh, nếu không phải có anh..." Quách Hiểu Lượng cúi thấp đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Tần Mộc Vũ nhìn người phụ nữ bất chợt xuất hiện trước mặt, Quách Hiểu Lượng, em nói em yêu tôi, thì ra không đáng tiền như thế, hoặc lúc trước cũng chỉ thuận miệng nói với tôi, tôi lại cho là thật. Cuối cùng ánh mắt anh rơi vào chiếc áo trắng cô mặc và đôi dép lê cô đi, là dép trong bệnh viện.
"Quách Hiểu Lượng, xem ra em rất yêu chồng mình, cũng rất yêu con mình." Giọng điệu lạnh lẽo mang theo sự châm chọc.
"Phải, đúng vậy. Tôi rất yêu chồng, cũng rất yêu con của tôi." Quách Hiểu Lượng vẫn không ngẩng đầu lên, mà nói theo lời anh.
Cô yêu chồng mình ~!
"Không biết người đàn ông có thể được cô yêu là người thế nào, nghe nói anh ta đã mất?" Anh nhớ lại, cô đã nói với anh như vậy.
"Phải."
"Ha ha, thì ra người được cô yêu đều không sống lâu..."
"Anh Tần!" Nghe anh nói, Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng, "Tôi cám ơn anh đã cứu con tôi, nhưng tôi không cho phép anh nói như vậy!" Môi cô khẽ chuyển động.
"Tôi nói thế nào?" Tần Mộc Vũ giận tái mặt, tiến về phía cô.
Cảm giác áp bách ập đến, khiến Quách Hiểu Lượng phải lùi về sau, nhưng có người lại không muốn cô lùi bước. Bàn tay anh cầm lấy cánh tay cô, "Quách Hiểu Lượng, tình yêu của em rốt cuộc có bao nhiêu giá trị?"
"Cái gì?" Quách Hiểu Lượng hơi sợ hãi ngửa đầu nhìn anh. Anh như vậy, quá xa lạ, xa lạ đến mức cô không dám nhìn thẳng. Trong đôi mắt đó tràn đầy tức giận.
"Lúc trước em nói yêu tôi, nhưng tôi không yêu em, chắc em rất đau lòng phải không?"
"Tôi..." Môi cô run rẩy nhưng không lên tiếng.
"Còn tôi, vì sự biến mất đột ngột của em, tìm em suốt năm năm. Tôi nghĩ, khi đó em "đau lòng" là vì cái thói trăng hoa của tôi, tôi muốn được công bằng." Nói xong, Tần Mộc Vũ lập tức thả tay, anh lùi về sau, nhướng môi cười.
Anh đang nói gì? Anh tìm cô suốt năm năm? Cô quan trọng đến mức anh tốn năm năm để tìm cô sao? Thân thể Quách Hiểu Lượng cứng đờ, bây giờ cô không thể khóc.
"Lúc trước Mạc Vũ Nhân nói với tôi, em vì không có được tình yêu của tôi, mới tự bỏ đi, cậu ta sợ em xảy ra chuyện. Em cũng biết, tôi là một người nghĩa khí, sao có thể để anh em mình nhìn mình như thế. Cho nên, vì lời Mạc Vũ Nhân, tôi tìm em năm năm. Bây giờ tốt rồi, tôi đã tìm được em, mà hình như em sống tốt lắm. Cuối cùng tôi cũng có thể đi tìm người con gái của mình."
Quách Hiểu Lượng nhìn chằm chằm nụ cười trên gương mặt anh, ngay cả trong mắt cũng lây nhiễm sự vui vẻ.
Đau đớn như đang lan ra, từ đầu ngón tay chậm rãi đi sâu vào tận sâu trong tim.
Ha ha, Quách Hiểu Lượng, mày tự kỷ vừa thôi, mới nghe anh nói đi tìm mình năm năm, có phải mày muốn lao vào lòng anh khóc lớn không. Nhưng thực tế thì sao, anh vì không muốn để anh em khinh thường mình, vì không muốn áy náy. Hơn nữa mày còn quá đáng lắm, vì tự ý bỏ đi một mình, khiến năm năm qua anh không có được người con gái mình yêu.
"Xin lỗi, anh Tần. Tôi không biết mình ra đi không từ giữ đã mang tới nhiều phiền phức cho anh như thế. Thật vui khi có thể gặp lại anh, anh... có thể ăn nói với anh em của mình rồi." Trên gương mặt Quách Hiểu Lượng nở nụ cười khéo léo, dáng vẻ rộng lượng ấy như đâm vào mắt người ta.
"Nói thế nào, anh đã cứu con tôi, tôi xin cám ơn anh lần nữa." Dứt lời, Quách Hiểu Lượng cúi đầu thật sâu về phía anh, sau đó rời đi.
Sau khi rời đi, cái đầu ngẩng cao của Quách Hiểu Lượng rốt cuộc thấp xuống, nước mắt cũng không thể khống chế, trượt dài theo má, tình yêu của cô, sau năm năm, cuối cùng kết thúc. Lần này, cô không còn dám ôm ảo tưởng gì nữa.
"Rầm!" Một quyền nặng nề nện lên cánh cửa.
"Cô Quách đã tìm được Tần Tổng chưa?" Quách Hiểu Lượng vừa tới cửa phòng bệnh, Tư Kiệt liền tiến lên đón.
"Tìm... Tìm được rồi." Quách Hiểu Lượng cúi đầu, lau qua loa mặt, "Cám ơn, thật sự cám ơn anh."
"Ha ha, không có gì, chỉ tiện tay mà thôi." Đôi mắt Tư Kiệt trông thấy vệt nước mắt trên khóe mắt cô, xem ra bản lĩnh của ông chủ mình không thấp chút nào, mới chỉ một lúc mà đã làm cô gái này khóc rồi.
"Vậy... tôi vào xem con tôi, tôi..."
"Ồ, được. Mộc Mộc đã tỉnh rồi, lát nữa bác sĩ sẽ đến kiểm tra, không có vấn đề gì thì hai người có thể về nhà." Xem ra Tư Kiệt đã sớm nói chuyện với Mộc Mộc, nếu không sẽ không biết tên cậu.
"Được. Anh à, tôi muốn hỏi đại chỉ của anh, hoặc anh cho tôi số tài khoản, tôi sẽ trả anh tiền thuốc..." Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu, con mắt hồng hồng tràn đầy vẻ cấp thiết.
"Ha ha, không cần. Cô Quách, cô chắc là bạn của Tần Tổng chúng tôi, chút tiền này, cô không cần để trong lòng." Quả nhiên đã khóc, cả vành mắt cũng đỏ lên.
"Nhưng mà..."
"Được rồi, tới giờ làm việc, tôi phải đến công ty, cô Quách mau vào xem Mộc Mộc đi." Tư Kiệt hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện, vỗ nhẹ vai cô rồi đi.
Quách Hiểu Lượng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng thấy Tư Kiệt khăng khăng như vậy, cô cũng không tiện nói thêm, cứ tiếp tục lại không tránh khỏi có chút làm kiêu.
"Mẹ, mẹ đã đi đâu thế?"
Vừa vào phòng liền thấy Mộc Mộc ngồi trên giường cầm người máy biến hình chơi.
"Mộc Mộc, bây giờ trong người thế nào? Đầu còn nóng không?" Quách Hiểu Lượng thấy con trai không sao, kích động suýt nữa lại rơi nước mắt.
Cô vội đến cạnh cậu, sờ lên trán, lại sờ lên đôi tay nhỏ bé.
"Mẹ, con đã khỏe rồi. Con đang hỏi mẹ, mẹ đã đi đâu vậy, con vừa mở mắt liền không thấy mẹ, mà là một chú lạ." Xem ra Mộc Mộc còn thắc mắc vấn đề này, mẹ mình lại không yêu bản thân, rõ ràng không tuân theo quy tắc.
"Đồ ngốc." Quách Hiểu Lượng nhéo mũi Mộc Mộc, "Mẹ phải đi cám ơn một chút, nếu không có chú ấy, lần này con chắc chắn phải ở bệnh viện nửa tháng."
"Mẹ, ôm." Mộc Mộc vươn cánh tay.
Quách Hiểu Lượng vươn người về trước, Mộc Mộc liền vòng tay lên cổ cô, "Mẹ, con xin lỗi, con lại ốm." Giọng Mộc Mộc như ngóc, tràn đầy vẻ tự trách. Cậu lại bị ốm, chẳng những làm mẹ lo, còn có thể làm mẹ tốn rất nhiều tiền.
"Mộc Mộc... Ngốc quá, là mẹ không tốt, hôm qua trời trở lạnh, còn dẫn con đi mua đồ. Mẹ nhớ rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa." Quách Hiểu Lượng ôm thật chặt cơ thể nhỏ bé của Mộc Mộc, nếu có thể, cô thà rằng con trai mình không hiểu chuyện thế này.
"Mẹ, mẹ cũng ngốc nữa."
"Hả? Mộc Mộc không thể nói mẹ ngốc." Quách Hiểu Lượng bấu má cậu, "Mẹ là người mẹ thông minh nhất thế giới, sao có thể ngốc được."
"Hừ." Mộc Mộc bất mãn hừ một tiếng, "Mẹ, khi mẹ ra ngoài có phải lại quên đi giày không?"
"Cái này..." Quách Hiểu Lượng lập tức nhìn chân mình, hì hì, cô thật đúng là đã quên, lần nào cũng ngốc như thế, toàn quên đi giày.
"Mẹ, sau này con có ốm, mẹ không nên gấp gáp, nhớ phải đi giày." Mộc Mộc lại ôm cổ Quách Hiểu Lượng, cơ thể nhỏ nhắn không an phận ngọ ngoạy trong lòng cô.
"Được rồi, mẹ cũng không muốn con ốm đâu. Về phải ăn nhiều một chút, nuôi dưỡng cơ thể thật khỏe mạnh, không được ốm nữa, thật hù dọa mẹ."
"Vâng vâng, mẹ thật là phiền."
"Thằng nhóc thối!"
"Mẹ ngoan, ôm Mộc Mộc đi, con muốn ngủ rồi."
"Ừ, được." Quách Hiểu Lượng ôm Mộc Mộc từ trong chăn ra, lấy áo bông mặc lên cho cậu, chờ lát nữa bác sĩ đến kiểm tra, không có vấn đề gì là họ có thể về nhà.
"Mẹ, đừng bỏ Mộc Mộc một mình..." Mộc Mộc khẽ lầu bầu.
Quách Hiểu Lượng ôm chặt lấy Mộc Mộc, cô ngẩng đầu lên, nhưng dù vậy, nước mắt vẫn rơi xuống. Đều trách mình không tốt, vì không có bằng cấp, ngay cả công việc nghiêm chỉnh cũng không tìm được, vì cuộc sống, cô chỉ có thể một thân kiêm nhiều chức, bởi vậy đêm nào cũng để Mộc Mộc ở nhà một mình.
"Mộc Mộc, mẹ xin lỗi, nếu con theo bố, có lẽ sẽ không phải chịu khổ thế này." Nước mắt đọng lại cằm cô thành một vũng sông nhỏ, từng giọt tí tách rơi xuống đất.
|
Chương 140: Ngoại truyện Tình yêu với ngàn nút thắt (5) Tết năm nay dường như qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mùng Sáu Tết, nhiều hộ kinh doanh đã bắt đầu chính thức buôn bán.
Đứng ở ngoài cửa, cô vừa xoa tay vừa giậm chân, vì quá lạnh mà mũi cũng hồng lên. Công tắc đèn ở cầu thang cứ bật rồi tắt, sau khi bật đi bật lại năm lần, cô mới gõ cửa phòng bà chủ nhà.
"Ai vậy?"
"Cô chủ nhà, là cháu, Hiểu Lượng."
Chỉ một lúc sau cửa phòng được mở ra, bà chủ nhà được bao bọc trong một lớp áo bông.
"Cô Quách, mới sáng sớm như vậy có chuyện gì à?" Bà chủ nhà khép chặt áo, "Vào rồi nói."
"Dạ thôi", Quách Hiểu Lượng vội từ chối, "Cô chủ nhà, cháu tới tìm cô là muốn làm phiền cô, có thể trông Mộc Mộc giúp cháu được không? Cháu... Cháu muốn đến tiệm rửa xe làm, nhưng..." Quách Hiểu Lượng nói xong liền lộ ra vẻ khó xử, cô đã làm phiền bà chủ nhà nhiều lần lắm rồi.
"Sao phải đi làm sớm vậy? Bây giờ bên ngoài trời còn lạnh, cô đến tiệm rửa xe..." Bà chủ nhà không để cô từ chối, kéo cô vào phòng, hai người tiếp tục nói chuyện với nhau.
"Ha ha, không có gì, cháu đã đi tìm mấy công việc, chỉ có cửa tiệm này tuyển nhân viên bán thời gian. Hơn một tuần nữa là trường mở cửa, cháu sẽ không làm phiền cô nữa." Quách Hiểu Lượng vội vàng giải thích.
"Cô Quách, ý tôi không phải vậy, thằng bé Mộc Mộc rất đáng yêu, tôi cũng quý nó. Cả ngày tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, chơi với mấy đứa nhỏ cũng thấy vui. Tôi lo cho cô..."
"Hì hì, cháu cám ơn cô. Công việc rửa xe nhỏ nhặt cháu còn làm được, nếu đã vậy, Mộc Mộc làm phiền cô." Quách Hiểu Lượng lấy chìa khóa trong áo ra.
Bà chủ nhà nhận lấy chìa khóa, Quách Hiểu Lượng chào tạm biệt rồi vội vàng đi làm.
Bà chủ nhà đứng ở cửa nhìn Quách Hiểu Lượng chạy xuống cầu thang, không nhịn được khẽ nhíu mày, cuối cùng đành lắc đầu bất đắc dĩ.
***
"Mộ Ly, Linh Linh, hai người không thể ở đây nhiều hơn sao?" Vương Cẩm Hân kéo tay Quý Linh Linh, ánh mắt đầy lưu luyến.
Quý Linh Linh thấy Vương Cẩm Hân như vậy, lại nhìn Lãnh Dạ Hi đứng sau lưng cô ấy, "Cẩm Hân, lần này chúng tôi về gấp. Mặc dù Tiểu Tình đã có Như Lễ chăm sóc, nhưng tôi với Mộ Ly vẫn có chút không yên tâm." Quý Linh Linh cũng nghẹn ngào.
Mộ Ly nhẹ nhàng ôm vai Quý Linh Linh, "Cẩm Hân, chờ sau khi tôi giải quyết xong chuyện bên ấy, chúng tôi sẽ về đây sống."
"Thật không?" Vương Cẩm Hân ngẩng lên khó tin nhìn Mộ Ly.
"Tất nhiên rồi. Bây giờ mấy người bọn anh cùng giải quyết, anh nghĩ họ sẽ nhanh chóng quay về." Lãnh Dạ Hi vòng lấy eo Vương Cẩm Hân, khẽ nói.
"Thật sao?" Vương Cẩm Hân nghiêng người nhìn Lãnh Dạ Hi, một tay lau nước mắt.
Lãnh Dạ Hi cười gật đầu, sau đó khẽ nhéo mũi cô, "Ở trước mặt bọn trẻ mà khóc thế này, xấu hổ quá." Anh nói đùa.
"Đáng ghét." Vương Cẩm Hân nghe xong, mặt đỏ lên, lập tức nắm tay lại đánh lên ngực Lãnh Dạ Hi.
Quý Linh Linh thấy tâm trạng Vương Cẩm Hân tốt lên, trong lòng cũng thoải mái, phụ nữ có thai tâm trạng rất dễ xúc động, Vương Cẩm Hân và Lãnh Dạ Hi nỗ lực năm năm mới có con, cô lo rằng khi cả nhà họ đi, sẽ gây nên tổn thương cho Vương Cẩm Hân.
"Tư Viễn, cậu không nói lời tạm biệt với mẹ cậu sao?" Hai đứa trẻ đứng sau lưng Lãnh Dạ Hi cuối cùng có hành động. Vương Tiểu Ý kéo ống tay áo Lãnh Tư Viễn.
Lãnh Tư Viễn đứng nghiêm nghị, mắt nhìn thẳng Quý Linh Linh, nét mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Quý Linh Linh nghe Vương Tiểu Ý nói, cô đưa Đậu Ngọt cho Mộ Ly, đi về phía cậu.
"Tư Tư." Quý Linh Linh đến trước mặt Lãnh Tư Viễn, vừa lên tiếng, nước mắt đã rơi.
Lãnh Tư Viễn vẫn giữ dáng vẻ mạnh mẽ, nhưng thấy Quý Linh Linh khóc, cái đầu nhỏ của cậu không thể không quay nghiêng sang một bên.
"Tư Tư." Quý Linh Linh lại gọi cậu lần nữa.
Cách năm năm họ mới có thể gặp nhau, thấy mọi người đều khỏe mạnh, trong lòng Quý Linh Linh không nói hết được sự vui vẻ, bây giờ phải đi, trong lòng vẫn không nỡ.
"Lần này mẹ đi, khi nào mới về ạ? Năm năm, hay là mười năm?" Cuối cùng Lãnh Tư Viễn xoay đầu lại, giọng điệu tràn đầy kiên cường.
"Ha ha." Quý Linh Linh thấy cậu giả bộ lạnh lùng, không nhịn được véo má cậu, "Tư Tư, thằng nhóc trứng thối này."
Lần này Lãnh Tư Viễn cũng không kiềm được nữa, lập tức nhào vào lòng Quý Linh Linh, "Mẹ, con không muốn mẹ đi."
Quý Linh Linh ôm chặt đứa bé trước mặt, nước mắt không ngừng được.
"Tư Tư, mẹ và bố bây giờ cũng là bất đắc dĩ, Mẹ đáp ứng con, sẽ cùng bố giải quyết mọi chuyện trong thời gian ngắn nhất, có được không? Đến lúc đó mẹ có thể về rồi, khi đấy Tiểu Tình sẽ về cùng với mẹ."
Lãnh Tư Viễn thoát khỏi cái ôm của Quý Linh Linh, vành mắt đỏ hồng nhìn Quý Linh Linh, "Vì sao Tiểu Tình không về ạ?"
"Tiểu Tình đã đáp ứng với bạn, hai đứa sẽ ăn Tết với nhau, cho nên lần này không về, nhưng mẹ bảo đảm với con, lần sau cả nhà chúng ta cùng sẽ về được không?"
"Bạn? Là nam hay nữ ạ?" Lãnh Tư Viễn dường như không nghe được những câu khác của Quý Linh Linh.
"Hả? Là bạn nam, tên là XXX, mẹ cho con biết, cậu bé đó rất thích Tiểu Tình, chơi rất thân với Tiểu Tình. Lần sau có cơ hội, để Tiểu Tình giới thiệu với con nhé?" Quý Linh Linh thấy trong mắt Lãnh Tư Viễn không có nhiều đau buồn, cô âm thầm vui vẻ trở lại, cho nên cô không phát hiện ra hơi lạnh trong mắt cậu nhóc.
"Linh Linh, chúng ta nên đi rồi." Lúc này, Mộ Ly lên tiếng.
"Vâng." Quý Linh Linh quay đầu đáp, sau đó hôn lên má Lãnh Tư Viễn, "Tư Tư, chờ mẹ về."
Lãnh Tư Viễn ngửa lên nhìn Quý Linh Linh, im lặng rất lâu.
Quý Linh Linh lại ôm lấy Vương Tiểu Ý, sau đó cả nhà họ lên xe rời đi.
Lãnh Tư Viễn nhìn chiếc xe đi càng ngày càng xa, nước mắt không cầm được rơi xuống, "Con sẽ nhớ tới mẹ."
***
"Quách Hiểu Lượng, mới có một xe vừa vào, cô ra hỗ trợ cọ đi."
Quách Hiểu Lượng đang đánh sáp cho xe nghe vậy vội đáp, "Vâng, tôi lập tức qua đây."
"Hiểu Lượng, đến đây."
Quách Hiểu Lượng vừa chạy ra xưởng liền thấy Tiểu Hi đứng cách đó không xa chào hỏi.
"Ừ." Quách Hiểu Lượng thấy Tiểu Hi liền nện bước đi đến.
"Hiểu Lượng, không biết có phải chiếc xe này ngâm trong bùn không nữa, rửa thật phiền phức." Tiểu Hi cầm vòi nước thấy Quách Hiểu Lượng đến liền rầu rĩ về chiếc Maybach phiên bản giới hạn trước mặt.
"Để tôi xem." Quách Hiểu Lượng quay vành mũ ra sau, đeo găng tay, gảy bùn bám ở cửa xe.
"Chúng ta dùng nước trước, nếu trực tiếp khẩy bùn ra sẽ để lại dấu vết, hơn nữa loại xe Volvo này, nếu không cẩn thận làm xước, vậy..." Quách Hiểu Lượng nhíu mày, quan sát chiếc xe sang trọng đang bị bẩn nghiêm trọng trước mặt.
Ở trong tiệm, mọi người đều rõ ràng, thấy xe sang tốt nhất cách xa, bằng không mà không cẩn thận thì cũng đủ uống một bình.
"Đúng vậy, Hiểu Lượng, tôi mới đến không lâu, không biết làm thế nào cả." Mặt Tiểu Hi cau có cả lại, ông chủ cũng thật quá đáng, lại bảo người mới như cô ấy rửa xe mắc chết người này.
"Thế... để tôi đi." Chỉ rửa xe thôi, cẩn thận một chút hẳn không có vấn đề gì.
"Thật không? Ôi, Hiểu Lượng cô tốt quá!" Tiểu Hi nghe Quách Hiểu Lượng "việc nhân đức không nhường ai", cô ấy thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, bây giờ thì bị kích động đưa vòi nước tới.
"Đừng khách khí... A!"
"A!"
Quách Hiểu Lượng còn chưa cầm lấy vòi nước, van nước đã bị mở ra, Quách Hiểu Lượng phản xạ đẩy tay Tiểu Hi ra, lập tức một tiếng "cốp" vang lên, vòi nước đập lên hộp xe.
"A!" Tiểu Hi lại hét lên.
Vì tiếng kêu của hai người, lập tức có người chạy tới, ngay cả ông chủ cũng chạy tới.
Thấy tình hình của hai người, ông ta lập tức lo lắng, khóa van nước lại.
Khi trận hỗn loạn này kết thúc, một tiếng hét chói tai khác vang lên.
"A! Đồ ngu! Các cô xem các cô đã làm chuyện tốt gì thế này, xe của tôi!"
Quách Hiểu Lượng còn đang dùng tay lau nước trên mặt, không biết xảy ra chuyện gì, một người phụ nữ mặc áo khoác lông chồn, chân đi giày cao gót thạch anh tám phân đi tới, đẩy Quách Hiểu Lượng ra.
Vì không đề phòng, Quách Hiểu Lượng lập tức ngã bệt xuống đất.
"Cô này, cô đang làm gì vậy?" Tiểu Hi vừa lau bọt nước vừa chặn trước người phụ nữ xinh đẹp.
"Tôi làm gì? Xem các cô làm chuyện ngu xuẩn gì đây, biến xe của tôi thành cái gì thế này? Này này, tôi muốn biết, các cô có biết giá trị của chiếc xe này không, các cô có biết cả đời phải rửa bao nhiêu cái xe mới có thể bồi thường không hả!" Người phụ nữ lên mặt cao ngạo, điệu bộ nóng giận như có chuyện như vậy.
Bị người phụ nữ xinh đẹp mắng, Tiểu Hi mới lấy lại tinh thần, cô ấy ngơ ngác quay lại, không nhìn xe mà trước tiên nhìn gương mặt đen xì của ông chủ, cuối cùng, cô ấy sợ hãi chuyển ánh mắt sang Quách Hiểu Lượng sau lưng mình.
Mà ánh mắt Quách Hiểu Lượng đã sớm rơi vào chiếc xe bị đập một cái kia.
"Hừ, ngay cả rửa xe cũng không làm nổi, các cô chuẩn bị bán thân mà bồi thường xe tôi đi." Người phụ nữ ra vẻ căm phẫn khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn hai cô.
"Hiểu Lượng..." Giọng Tiểu Hi lúc này cũng run rẩy.
Quách Hiểu Lượng cắn răng, bọt nước trên tóc còn đang nhỏ giọt xuống dưới, cô chống đất, mạnh mẽ đứng lên.
"Tiểu thư, không phải tôi cố ý..."
"Ồ? Một câu không phải cố ý đã xong hả? Biết chiếc xe này của tôi bao nhiêu tiền không? Tôi nói cho các cô biết, bất kể như thế nào, nhất định phải bồi thường xe cho tôi!" Người phụ nữ hung hăng càn quấy, rất muốn bảo ai đó lên cho cô ta hai cái tát, nhưng bây giờ không ai dám lớn tiếng xả giận, kể cả ông chủ tiệm.
|