Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
|
|
Chương 115: Vỗ mông ngựa được rồi
Editor: Hyna Nguyễn ----------------------------- "Cửu gia, vị này là..." Bên cạnh có người hỏi dò. Tư Dạ Hàn là rất ghét bị người khác thám thính việc riêng tư của mình nên người kia mới vừa hỏi liền bắt đầu hối hận, lại không nghĩ rằng, nam nhân kia lại thật tình trả lời câu hỏi của hắn "Bạn gái tôi." Nghe được ba chữ kia, bên trong phòng bao tất cả mọi người đều kinh ngạc. Bạn gái tôi? Ba chữ kia sức nặng không bình thường! Nguyên tưởng rằng bất quá là một người con gái là bạn thông thường, kết quả lại còn là có danh phận? Lâm Khuyết khóe miệng nhỏ thu ruộng hướng phía Tư Dạ Hàn nhìn một cái, chẳng lẽ người này đột nhiên đem Diệp Oản Oản kêu đến, là vì để cho cô một chút chủ quyền danh phận sao? Thôi Hạo lau trên trán mồ hôi lạnh, vội vàng nhân cơ hội làm quen, "Ai nha, khó trách Cửu gia ngày thường không gần nữ sắc, nguyên lai là trong nhà cất giấu bạn gái xinh đẹp như thế! Không biết vị tiểu thư này ngài họ gì?" "Các ngươi khỏe, tôi họ Diệp." Diệp Oản Oản đơn giản lên tiếng chào. Diệp...? Mọi người nhất thời trong đầu đem danh môn vọng tộc trong Đế đô có họ Diệp toàn bộ đều suy nghĩ một lần, kết quả lại không biết rốt cuộc là cái Diệp gia nào. Đế đô có thể gọi ra được tên Diệp gia, dường như cũng chỉ có một nhà, vốn lấy tư cách của nhà kia cũng là cách xa bọn họ vạn dặm, huống chi thiên kim nhà kia cùng đã có gia đình đính hôn. Mọi người thấy tốt thì lấy, không dám lại thăm dò thêm, lại bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm làm sống động bầu không khí. Tất cả chuyện tiếp theo đều vô cùng đơn giản, Thôi Hạo nỗ lực hơn nửa năm đều không có thể nói thành công hạng mục, rốt cuộc ở tối nay cùng Tư Dạ Hàn lại đạt thành chí hướng hợp tác. Cuối cùng cụng ly thời điểm, Thôi Hạo nước mắt lưng tròng, nhìn biểu tình của Diệp Oản Oản quả thật giống như là nhìn lấy cứu Quan Thế Âm Bồ Tát khổ cứu nạn. Vốn đang cho là chết chắc, lại không biết làm sao lại có thể hóa giải nguy cơ, hợp đồng cũng hoàn thành xong rồi. Tình huống lúc trước bọn họ thấy giống như quyền thần thời cổ đại đều thích hướng hoàng đế nhét nữ nhân vào trong hậu cung, tất cả mọi người đều muốn có nữ nhân bên người Tư Dạ Hàn, hắn cũng không ngoại lệ. Bất đắc dĩ hôm nay tận mắt thấy Tư Dạ Hàn làm tan hết lục cung lục viện, tư thế một lòng độc chiếm cưng chiều một người, bọn họ là khẳng định không có cơ hội, làm không tốt sơ ý một chút sẽ còn là dạng khéo quá hóa vụng. Nhưng là, từ chỗ khác hạ thủ cũng không phải là không có khả năng... Trước khi đi, Thôi Hạo vô cùng nhiệt tình từ trong lòng ngực móc ra một tấm thẻ màu vàng, đưa cho Diệp Oản Oản, vẻ mặt tươi cười mà mở miệng nói, "Diệp tiểu thư, lần đầu tiên gặp gỡ, tôi có một chút tiểu tâm ý, bất thành kính ý." Diệp Oản Oản dùng ánh mắt còn lại quét tấm thẻ kia một cái, lại là thẻ vàng ở thương trường Bách Thịnh hàng xa xỉ lớn nhất quảng trường Đế đô. Dựa vào tấm thẻ này có thể hưởng thụ cấp VIP phục vụ, tất cả hàng xa xỉ cũng có thể được giảm giá thấp nhất. Bình thường có thể có được cái thẻ này ngoại trừ nội bộ nhân viên còn nếu không phải đạt tới hạn mức chi tiêu mười triệu. Thôi Hạo... Thôi... Ta đi! Chẳng lẽ người nọ là ông chủ nhỏ tập đoàn Bách Thịnh? Diệp Oản Oản thấy vậy, không có cầm lấy, mà là hướng phía Tư Dạ Hàn bên cạnh nhìn một cái. Tư Dạ Hàn nhàn nhạt lườm Thôi Hạo, đối với hành vi của hắn dường như không có phản cảm, "Cầm đi." Thấy Tư Dạ Hàn đồng ý, Diệp Oản Oản mới cầm xuống, "Cảm ơn!" Thôi Hạo nhất thời thở phào nhẹ nhõm, "Không khách khí không khách khí, quả thực không nghĩ tới có cái gì tốt đưa để làm quà ra mắt, các nữ hài tử không phải đều thích mua đồ sao, vì vậy tôi nghĩ cái này cô hẳn là sẽ thích!" Hắn coi như là đã nhìn ra, nữ nhân này đối với sức ảnh hưởng của Tư Dạ Hàn không thể khinh thường, cho nên làm quan hệ tốt chung quy không sai. Chờ Tư Dạ Hàn lên xe rời khỏi, Lâm Khuyết hướng phía bên cạnh Thôi Hạo nhìn một cái, "Ngươi ngược lại cơ trí!" Thôi Hạo cười khan, "Thức thời là trang tuấn kiệt nha! Bất quá Lâm thiếu, nữ nhân này rốt cuộc là có lai lịch gì? Thật không có thể tiết lộ một chút sao?" Lâm Khuyết đốt một điếu thuốc, "Lai lịch gì không thể trả lời, bất quá ta có thể nói cho ngươi biết..." "Cái gì?" "Vỗ mông ngựa được rồi."
|
Chương 116: Tình yêu của em ngoài ra còn có mạng của em
Editor: Hyna Nguyễn ---------------------------- Xe vững vàng mà chạy trong bóng đêm, rất nhanh đã tới cửa trường học. Sự tình Diệp Oản Oản một mực lo lắng cũng không có phát sinh, cái này ngược lại để cho cô càng thấp thỏm bất an, thà trực tiếp một đao giết cô cũng tốt hơn với việc một mực chờ chết tới. Xe sau khi dừng lại, Diệp Oản Oản cẩn thận nhìn về phía nam nhân bên cạnh, đúng là vẫn còn chủ động mở miệng nói " Tư Dạ Hàn, em có chút việc muốn hỏi anh." "Hỏi đi." Tư Dạ Hàn thu hồi tầm mắt ở ngoài cửa sổ. Diệp Oản Oản luôn cảm thấy anh tối nay trong lòng có chút không yên. "Anh có phải hay không có một đứa cháu trai? " Diệp Oản Oản hỏi. Tư Dạ Hàn lẳng lặng chăm chú nhìn cô: "Ừm." "Hắn sẽ không phải là kêu Tư Hạ chứ?" " Ừ." Diệp Oản Oản nhất thời làm ra biểu tình bừng tỉnh lớn "Chẳng trách bình thường hắn ở trường học rất chiếu cố em, nguyên lai bởi vì có tầng quan hệ này! Hơn nữa thật là đúng dịp, anh biết không? Hắn hiện tại vừa vặn ngồi cùng bàn với em!" "Oản Oản. " Tư Dạ Hàn đột nhiên gọi lại cô. "Cái gì? " Diệp Oản Oản không hiểu nhìn sang, một giây kế tiếp không kịp chuẩn bị gì mà hôn. Diệp Oản Oản trợn to hai mắt, miệng lưỡi bên trên lực đạo rất lớn, lại không phải như dĩ vãng ngược đãi, cũng không mang chút nào tình ý. Phảng phất xuyên qua nụ hôn này cũng muốn bày tỏ vô số giãy giụa đối với những thứ mà cô trải qua hai đời đều xem không rõ gì đó Không biết qua bao lâu, nụ hôn này mới rốt cục dừng lại, bên tai truyền tới thanh âm của Tư Dạ Hàn "Chớ tin bất kỳ lời nói của hắn " Diệp Oản Oản nghe vậy, thần sắc khẽ run, chớ tin bất kỳ lời nói nào của Tư Hạ? Diệp Oản Oản thử thăm dò mở miệng " ANh là nói Tư Hạ sao? Là bởi vì các anh có quan hệ đó, anh sợ hắn sẽ gây bất lợi cho em sao?" Tư Dạ Hàn trầm mặc một hồi "Xem là như vậy đi." Diệp Oản Oản vội vàng gật đầu " Em biết rồi, em sẽ cẩn thận hơn!" Đang nói, ánh mắt cô liếc xéo về chỗ ngồi trước mặt, hình như là một chồng tài liệu dạy kèm tại nhà. Thấy những thứ đó, Diệp Oản Oản trong lòng nhất thời hơi hồi hộp một chút. Tư Hạ đối với mục đích của cô, anh quả nhiên đã phát hiện nên mới mời người dạy kèm cho cô tại nhà, là dự định cấm chỉ cô lại đi trường học sao? Nhưng là, hôm nay cơ hội cả đêm rất nhiều anh cũng không có mở miệng. Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản lại thở phào nhẹ nhõm, khoảng thời gian này việc cô làm hết thảy vẫn hữu dụng. Ngón tay của Diệp Oản Oản thăm dò vào trong tóc trên bả vai nam nhân, một bên khẽ vuốt ve, một bên mở miệng như một loại đầu độc nói " Tư Dạ Hàn, em nếu đã đáp ứng anh phải bắt đầu lại thật tốt với anh, liền tuyệt đối sẽ không nuốt lời, em sẽ tin tưởng anh, nghe lời anh, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh cũng cần cho em một loại tín nhiệm như em cho anh a." Nói tới chỗ này, Diệp Oản Oản dừng một chút, cái trán để trên cái trán của người đàn ông, lấy tư thái cực kỳ thân mật, tiếp tục mở miệng nói "Nếu không em có khả năng phai rnghir học giữa chừng a." Cảm giác cường độ bàn tay bên hông bỗng nhiên gia tăng, Diệp Oản Oản không thèm để ý chút nào mà tiếp tục nói "Em thừa nhận, em rất sợ anh, em cũng không có bất kỳ lực lượng nào có thể chống lại anh, tự do của em, tôn nghiêm của em cùng với thân thể của em, vô luận cái gì, anh đều có thể cướp đoạt, nhưng có vài thứ, chỉ có mình em có thể làm chủ tình yêu của em ngòai ra còn có mạng của em " Nói tới chỗ này, Diệp Oản Oản hôn nam nhân đã thần giác căng thẳng đến cực hạn một cái, nhẹ mở miệng cười nói "Dĩ nhiên, liền trước mắt mà nói, em phát hiện, em tựa hồ càng ngày càng thích anh rồi "
|
Chương 117: Em là mạng của anh
Editor: Hyna Nguyễn ------------------------------ Diệp Oản Oản tiếng nói rơi xuống trong nháy mắt, trong con ngươi người đàn ông rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc " Em vừa mới nói cái gì?" Diệp Oản Oản cúi đầu suy nghĩ một chút nói " không loại bỏ khả năng bỏ học nửa chừng?" Tư Dạ Hàn: "Không phải là câu này." Diệp Oản Oản: "Em rất sợ anh?" Tư Dạ Hàn hai tròng mắt nguy hiểm mà nheo lại: "Diệp Oản Oản!" Nhìn dáng vẻ nam nhân hiếm thấy thở hổn hển, Diệp Oản Oản bật cười " Em nói, em tựa hồ càng ngày càng thích anh rồi " Tư Dạ Hàn chết lặng nhìn chòng chọc cô, lại còn bất mãn ý: "Loại trừ hai chữ dư thừa đi." "Được rồi, em càng ngày càng thích anh rồi! " Diệp Oản Oản thức thời mà bỏ đi hai chữ "Tựa hồ ", ngay sau đó ung dung nhìn đối phương truy vấn " Anh thì sao có giống như em không?" Thật ra thì cô vẫn luôn không hiểu rõ, người đàn ông này đối với chính mình rốt cuộc là loại cảm tình như thế nào. Tư Dạ Hàn thần sắc nhỏ san, mang theo nhàn nhạt tự giễu " Oản Oản, tôi làm sao biết mình với em như thế nào." Diệp Oản Oản nghe vậy ngẩn ra, bất quá đối với câu trả lời này ngược lại là trong dự liệu của cô, cổ bất mãn lẩm bẩm " Thật là không công bằng" Tư Dạ Hàn bắt tay của cô lại, thả vào trong lòng mình ánh mắt u ám mang theo tín ngưỡng chuyên chú nói "Quả thật không công bằng Oản Oản em là mạng của anh" Nhìn Tư Dạ Hàn biểu tình gần như là chuẩn bị đi hành hương, Diệp Oản Oản trong nháy mắt ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới Tư Dạ Hàn lại sẽ trả lời như vậy. Kiếp trước cô trao đổi cực ít cùng Tư Dạ Hàn, số câu nói với anh dù có dùng đầu ngón tay cũng có thể đếm được đến, lặp đi lặp lại chính là mấy câu kia "Hận ngươi " "Ghét ngươi ". Đây là lần đầu tiên cô từ trong miệng Tư Dạ Hàn nghe được lời như vậy Kiếp trước, cô chết thật sự là quá đột ngột. Nhớ đến lúc ấy, sau khi cùng mình một trận đại náo, Tư Dạ Hàn cuối cùng đồng ý cùng cô ly dị. Cô cầm giấy chứng nhận ly hôn, chuyện thứ nhất muốn làm là đi tìm Cố Việt Trạch. Do Thẩm Mộng Kỳ tận lực nói dối nên cô từ đầu tới cuối đều cho là mình là có hi vọng, cho là Cố Việt Trạch vẫn thích mình, thậm chí một mực đang nghĩ biện pháp cứu cô, chẳng qua chỉ là ngại vì Tư Dạ Hàn có quyền có thế chèn ép người mới không có làm. Lúc đó làm xong thủ tục ly dị, Tư Dạ Hàn lại thật sự thả cho cô rời đi, không chỉ có như thế, còn đích thân lái xe đưa cô đến nơi mà Cố Việt Trạch đang ở. Nhưng là, khi cô tràn đầy hy vọng mà tìm đến tòa nhà cha cô vì cô mà mua, trong hôn phòng nguyên bản phải thuộc về cô và Cố Việt Trạch, lại thấy Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y Xích lõa thân thể trần truồng nằm ở trên giường. Cô đứng ngơ ngác ở cửa, từ trong khe cửa nhìn hết thảy các thứ này, lại là từ đối thoại bên trong giữa Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y biết được một sự thật để cho cô đau thấu tim gan. Cha thất thế từ đầu tới cuối đều là do âm mưu của Diệp Y Y cùng Nhị thúc, thậm chí ngay cả Cố Việt Trạch cũng tham dự trong đó, hắn ngay từ lúc còn cùng với cô lui tới cũng đã cùng Diệp Y Y âm thầm làm với nhau. Mà cô vi sự ngu xuẩn của minh mới là người kẻ cầm đầu hại cả nhà bọn họ! Cô giống như người điên đẩy cửa ra đi vào tức giận mắng hai cái cẩu nam nữ kia, cuối cùng nhận lấy được chỉ có sự chán ghét của Cố Việt Trạch, cùng khinh bỉ và giễu cợt của Diệp Y Y, từng chữ từng câu, đem lòng của cô quấn lại máu me đầm đìa. "Diệp Oản Oản, ngươi cũng không ngắm nghía trong gương, nhìn một chút bộ dáng của chính ngươi, Việt Trạch cũng không phải là mù mắt, chỉ có người đàn ông nào điên rồi mới thích ngươi thôi?" "Ngươi có biết hay không năm đó ngươi một thân béo ú kề cận Việt Trạch, Việt Trạch có nhiều chán ghét? Bây giờ thế nào, càng là người không ra người quỷ không ra quỷ, ngươi rốt cuộc từ đâu có đủ tự tin cho là Việt Trạch sẽ thích si mê loại người chán ghét như ngươi?"
|
Chương 118: Hồi ức thê thảm
Editor: Hyna Nguyễn ------------------------------ "Thiết kế ngươi! Ta là thiết kế ngươi thì thế nào? Chỉ có thể trách ngươi quá ngu! Hơn nữa, hết thảy các thứ này còn không phải là bởi vì ngươi không biết xấu hổ ỷ vào cha mình có quyền thế bức bách Việt Trạch cưới ngươi sao!" "Oản Oản, xin lỗi, từ đầu tới cuối người anh thích chỉ có Y Y mà thôi!" Cô không biết mình rốt cuộc dùng cách nào để rời đi khỏi nơi đó, cô thật sự là quá thống khổ rồi, hồn bay phách lạc đi tìm Thẩm Mộng Kỳ, cùng giống như trong quá khứ, muốn tìm Mộng Kỳ kể hết thảy mọi chuyện này. Không nghĩ tới chính là, cô tại cửa biệt thự của Thẩm Mộng Kỳ thấy được Tư Dạ Hàn. Mà Thẩm Mộng Kỳ lại đang cùng Tư Dạ Hàn tỏ tình! Cô chính tai nghe được Thẩm Mộng Kỳ nói " Tư tiên sinh, ta thích ngươi, từ lần đầu tiên thấy ngươi cũng đã thích ngươi, ta thật không hiểu nổi, tại sao ngươi là nam nhân tốt như vậy, Oản Oản lại không hiểu được quý trọng. Nếu như là ta là cô ấy ta nhất định sẽ đem hết thảy của mình đều cho ngươi " Cô mới vừa cùng Tư Dạ Hàn ly dị, bạn khuê mật tốt nhất của cô trước mặt mình lại giúp cô tố cáo việc ác của Tư Dạ Hàn thật là tốt, sau lung xoay người lại cùng chồng trước cô tỏ tình! Cô lúc ấy toàn bộ người cũng đã mất hết cảm xúc, Tư Dạ Hàn nói cái gì, cô cũng không nghe thấy, chỉ nhớ rõ Tư Dạ Hàn thần sắc lạnh vô cùng, hẳn là cự tuyệt, mà Thẩm Mộng Kỳ thẹn thùng sắc mặt cũng trong nháy mắt trắng đi xuống. Tư Dạ Hàn sau khi rời khỏi cô rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, điên cuồng chạy tới cùng Thẩm Mộng Kỳ giằng co, hỏi cô ấy tại sao phải làm như vậy Mà Thẩm Mộng Kỳ tựa hồ là bởi vì bị cự tuyệt mà giận cá chém thớt bộ dạng hết sức ác độc, mặt đầy giễu cợt khinh bỉ nhìn chằm chằm cô nói ra toàn bộ những điếu mà cô chưa biết. Nói chuyện cô ta mấy năm nay là thế nào xem cô như thành kẻ ngu mà đùa bỡn xoay quanh, khoe khoang cô ta là thế nào lợi dụng xong anh trai cô lại một chân đá văng, quay đầu liền cùng cừu nhân lớn nhất của cô là Diệp Y Y kết thành đồng minh, lại điên cuồng (phải) nguyền rủa cô đi chết, tức giận mắng cô căn bản là không xứng với Tư Dạ Hàn Cô liều chết vùng vẫy chống cự nhiều năm như vậy, lại là vì một cặn bã nam lòng muông dạ thú. Người cô xem như là hảo tỷ muội, lại từ đầu tới cuối đều muốn hại cô, lợi dụng cô, mơ ước chồng của cô, hận không thể để cô đi chết đi. Tình yêu của cô, tín nhiệm của cô, tất cả đều trong vòng một ngày mất hết tất cả, thế giới của cô đã bị phá hủy hoàn toàn. Chuyện sau đó, bởi vì trạng thái tinh thần của cô rất không tốt, toàn bộ mọi chuyện cô đều đã không nhớ rõ, cho tới khi cô chết đi, đều không biết rốt cuộc là ai lại hại cô. Điều duy nhất cô nhớ chỉ có cô ở trong bóng tối, toàn thân cùng linh hồn giống như bị lửa thiêu đốt đau đớn. Dù sao, trong kiếp này người muốn cô chết thật sự là quá nhiều, Thẩm Mộng Kỳ, Diệp Y Y, Tần Nhược Hi, Nhất là Tần Nhược Hi, dù sao mình cũng nên đoạt vốn lại thứ vốn nên thuộc về của cô - vị trí Tư phu nhân. Lấy gia thế bối cảnh của Tần Nhược Hi, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, liền để cho cô thành địch nhân của toàn bộ công ty Tư gia, Thị gia Tộc từ lão thái thái, cho tới nguyên lão tộc nhân trực hệ dòng thứ, không một ai không muốn(nghĩ) trừ bỏ đi cô cái điểm nhơ bên cạnh Tư Dạ Hàn. Cô thậm chí đã từng hoài nghi tới Tư Dạ Hàn Nhưng tỉnh táo suy nghĩ lại một chút lại cảm thấy không thể nào Nếu là Tư Dạ Hàn muốn cô chết, cô đã sớm chết trăm ngàn lần rồi, ngược lại là những người kia chân chính muốn cô chết, không có chỗ nào mà không muốn cô chết ở trong tay Tư Dạ Hàn. Giờ phút này, người đàn ông này nói, cô là mạng của anh, cô mặc dù kinh ngạc, lại cũng không có hoài nghi. Thậm chí, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một loại khả năng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới. Kiếp trước với cá tính của Tư Dạ Hàn, lại sẽ dứt khoát mà thả cho cô rời đi như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
|
Chương 119: Không phải bình thường yêu thích
Editor: Hyna Nguyễn ------------------------------ Mà tất cả sự việc phát sinh, từ việc Tư Dạ Hàn tự mình đưa cô đi tìm Cố Việt Trạch, đến việc Tư Dạ Hàn tại sao lại xuất hiện ở cửa biệt thự của Thẩm Mộng Kỳ, còn vừa lúc bị cô nghe được Thẩm Mộng Kỳ tỏ tình với anh để cô thấy rõ bộ mặt thật của Thẩm Mộng Kỳ. Hết thảy các thứ này sẽ có hay không có quá nhiều việc trùng hợp rồi? Sẽ có hay không có khả năng, hết thảy các thứ này đều là Tư Dạ Hàn cố ý thiết kế? Cố ý để cho cô thấy rõ hết thảy, cố tìm đường sống trong chỗ chết? Chẳng qua là sau đó không biết xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cô còn chưa kịp khôi phục lại từ chuỗi đả kích này, liền không giải thích được chết oan uổng. Nếu như suy đoán của cô đều là thật, không biết Tư Dạ Hàn sau khi cô chết thì như thế nào. Dù sao cho dù cô rời khỏi anh một khoảng thời gian dài thì người đàn ông này cho dù ở chân trời góc biển, cũng phải chạy về chỉ vì muốn nhìn thấy mặt cô một chút, sau đó lại vội vã rời đi. Nghĩ tới đây, trái tim Diệp Oản Oản chợt một trận co rút đau đớn. Sau khi sống lại, bởi vì sợ hãi và bài xích đối với người đàn ông này vẫn khắc sâu vào linh hồn, nên từ đầu đến cuối đều cho hết thảy tai nạn ngọn nguồn của mình đều là do anh gây ra, cô chưa bao giờ nghĩ tới những vấn đề này. Mà khoảng thời gian này khi sống chung với anh, sự sợ hãi của cô dần dần biến mất, khi thấy anh càng ngày càng có nhiều điểm bất đồng cô bắt đầu ý thức được rất nhiều vấn đề cô chưa bao giờ nghĩ tới. "Oản Oản? " ý thức được nàng thất thần, Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày. Diệp Oản Oản từ trong ký ức hoảng sợ bình tĩnh lại, mặt đầy biểu tình không chịu thua trừng mắt về phía Tư Dạ Hàn, phản bác nói "Nơi nào không công bằng hả? Em có yêu thích, cũng là loại yêu thích không bình thường! Là cái loại yêu thích muốn cùng anh ngủ chung " Nguyên bản cô cho là tối nay Tư Dạ Hàn nhất định sẽ mất khống chế thậm chí giận dữ, sự thật chứng minh việc này với Tư Hạ mà nói cũng quả thật tạo thành ảnh hưởng rất lớn, từ cách cư xử dị thường tối nay của anh, thậm chí gần đến mức có lẽ đã chuẩn bị cấm chỉ cô đi trường học cũng có thể nhìn ra được. Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn xuống, nếu không phải cô chủ động nói tới, anh thậm chí chưa từng nghĩ tới việc mở miệng. Lấy một trả một. Nàng sợ nhất không phải là Tư Dạ Hàn, mà là mình làm hết thảy đều là không công, nếu hắn nguyện ý thay đổi, nàng tự nhiên cũng nguyện ý nhiều tiến một bước. Mắt thấy sắc mặt Tư Dạ Hàn trong nháy mắt chuyển thâm, nóng bỏng đến cơ hồ lửa cháy, Diệp Oản Oản linh hoạt trốn một chút, đẩy cửa xe ra xuống xe, đứng xa xa cười hì hì phất phất tay " Ngủ ngon á! Mộng đẹp ~ " "Đáng chết! " chỗ ngồi phía sau, Tư Dạ Hàn nhìn tiểu nha đầu đang liều mạng bỏ chạy, trên mặt tràn đầy ảo não. Cô nói ra những lời này, còn hi vọng anh có thể ngủ? Muốn cùng anh ngủ chung là cái loại yêu thích này. Những lời này quen thuộc đến mức làm run sợ lòng người lời nói chợt trong đầu nổ vang, nam nhân trên mặt trở nên thất thần, tựa hồ lâm vào nào đó muốn nhớ lại. Diệp Oản Oản đã rời đi thật lâu, Hứa Dịch như cũ ngơ ngác ngồi ở ghế cạnh tài xế, thật lâu đều chưa tỉnh hồn lại. Hắn ban nãy thấy Diệp Oản Oản lại dám uy hiếp Cửu gia, Hồn của hắn đều sắp bị hù dọa không còn, kết quả Diệp Oản Oản đánh một gậy lại cho thêm một viên táo ngọt, quấy chọc râu cọp lại vỗ về làm như chuyện gì cũng không có xảy ra? Còn nhân tiện nhét cho hắn một bụng thức ăn cho chó "Hứa Dịch. " Sau chốc lát yên lặng Tư Dạ Hàn đột nhiên không có dấu hiệu nào mở miệng. "Ách tại! Cửu gia, ngài có gì phân phó? " xong rồi xong rồi, quả nhiên vẫn là muốn nổi đóa sao, Hứa Dịch nhất thời toàn thân thần kinh đều căng thẳng. Ánh mắt của Tư Dạ Hàn đuổi theo thân ảnh nho nhỏ trong bóng đêm, giọng bình tĩnh không lay động nói: "Tháng này, tiền lương của ngươi gấp đôi, bao gồm cả người giúp việc ở Cẩm Viên." Hứa Dịch trong nháy mắt ngẩn ngơ: "Ách " Xin hỏi xảy ra chuyện gì. Cái này hạnh phúc tới cũng quá kinh sợ đi!. Chẳng lẽ cũng bởi vì Diệp Oản Oản mới vừa nói một câu "Yêu thích anh "? Cho nên phải khắp chốn mừng vui sao?
|