Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
|
|
Chương 150: Không cách nào phản bác
Convertor: Vo Vo Editor: Hyna Nguyễn ----------------- "Không thể. " giọng nói của Tư Dạ Hàn không có chút nào vãn hồi. Diệp Oản Oản hiển nhiên không phục, "Tại sao vậy?" Tư Dạ Hàn mặt không thay đổi sắc hướng nữ hài nhìn một cái, mở miệng nói: "Dưa xanh hái không ngọt." Diệp Oản Oản nhất thời nghẹn một cái: "..." Cô càng không có cách nào phản bác! Vạn vạn không nghĩ tới, một ngày kia cô sẽ bị lời của mình tát vào mặt mình. "Không sờ thì không sờ! " Diệp Oản Oản dùng ánh mắt đại bại hoại nhìn Tư Dạ Hàn một cái, sau đó thở phì phò chạy đi. Một ngày nào đó cô sẽ đem Đại Bạch ban thành dưa bở! Cô cũng không tin cô không làm được! Diệp Oản Oản rời đi xong, Hứa Dịch không yên tâm ho nhẹ một tiếng, "Cửu gia, có muốn hay không cấm chỉ Slutte về sau không được xuất hiện trong Cẩm Viên? Vạn nhất nó làm tổn thương Diệp tiểu thư?" Tư Dạ Hàn như có điều suy nghĩ hướng phương hướng mà nữ hài mới ly khai nhìn một cái, "Không cần." ... Thanh Hòa, phía ngoài cửa trường quán thịt nướng. Đã là buổi tối, gian hàng như cũ đầy tiếng người huyên náo, một đám nam sinh cao to lực lưỡng vây quanh Mãn Mãn một bàn lớn đầy thức ăn đang uống rượu nói chuyện phiếm. "Lão đại, đừng nóng giận! Vì cái loại tiểu bạch kiểm này thật không đáng giá! Trong nhà tiểu bạch kiểm kia dù bây giờ nhìn rạng rỡ, nhưng gần đây kinh doanh địa ốc có chút đình trệ, không chừng ngày nào đó liền phá sản! Với dáng vẻ này của lão đại nhà ta chính là có thể cùng với chính phủ hợp tác trong đại công trình! Thành công thì có lợi nhuận mấy triệu đấy!" "Đúng thế đúng thế! Giang Yên Nhiên đó là người có ngực lớn nhưng không có đầu óc, có lão đại là nam nhân ưu tú chất lượng như vậy không muốn, lại vừa ý cái loại tiểu bạch kiểm kia!" "Ta xem thì thấy có lẽ Giang Yên Nhiên tám phần mười là dùng cái tiểu bạch kiểm đó khiến lão đại nổi giận mới đúng!" "Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy!" Theo ý kiến của mọi người, trong lòng Tống Tử Hàng lúc đầu nổi giận, nghe đến những lời đó mới hơi chút trấn tĩnh lại một ít. Đang muốn mở miệng, điện thoại di động reo lên, "Ba của ta gọi điện thoại tới, ta đi tiếp một chút, các ngươi uống trước đi!" "Điện thoại của Tống đổng a, vậy ngươi mau đi đi!" "Mau đi đi lão đại!" Tống Tử Hàng cầm điện thoại di động đi tới nơi an tĩnh, giọng nói có chút hưng phấn, "Alô, ba? Có phải đã có quyết định rồi hay không?" Tống cha giọng nói hơi có chút không thích, "Còn chưa có kết quả gì, 100 triệu của Trầm gia còn không có nhập vào tài khoản." "Cái gì? Còn chưa tới tài khoản sao? Không phải nói buổi sáng sẽ gửi tới sao? " Tống Tử Hàng nhất thời đổi sắc mặt. "Trầm gia bên kia nói là vốn đột nhiên xảy ra chút vấn đề, tạm thời quay vòng không có muốn qua mấy ngày nữa mới chuyển tiền được." " Trầm gia này cũng quá không đáng tin cậy, mấy tháng trước nói mọi việc đều rất tốt, làm sao có thể tới thời điểm này lại xảy ra vấn đề? Bọn họ có biết nếu bây giờ nói xảy ra chuyện không may sẽ tạo thành nhiều tổn thất lớn hay không? " Tống Tử Hàng kích động nói. Tống cha hiển nhiên cũng rất là bất mãn, nghe vậy trầm giọng nói, "Được rồi, vấn đề này không lớn, chậm nhất là tuần sau vốn cũng có thể vào tài khoản." Tống cha vừa nói xong, dừng lại một chút, sau đó hỏi một câu nói, "Gần đây con cùng Yên Nhiên thế nào?" Tống Tử Hàng nghe vậy không hiểu sao lại có chút chột dạ, tùy ý nói qua loa lấy lệ "Còn có thể thế nào nữa ạ, chính là như cũ thôi!" Tống cha ở đầu kia điện thoại di động giọng nói có chút nghiêm túc dặn dò, "Con không bận rộn thì đi thăm nữ hài người ta đi, mua chút quà nhỏ, theo con bé đi dạo phố gì đó, đừng không để ý như vậy!" Giọng nói của Tống Tử Hàng nhất thời có chút không kiên nhẫn, "Con cũng không phải là người giúp việc của Trầm gia, dựa vào cái gì phải nhân nhượng cô ta, dụ dỗ cô ta, còn phải theo ăn theo chơi, lại nói ba à, con cũng đã nói với ba rồi, con đã có người con gái mà con yêu thích rồi." "Nghịch ngợm! Ba đều cùng con đã nói bao nhiêu lần rồi, bây giờ còn chưa phải là thời điểm con muốn làm gì thì làm thời điểm nên nhẫn thì phải nhẫn! Chờ Tống gia chúng ta lớn mạnh rồi, con nghĩ muốn kiểu nữ nhân gì còn không phải là theo tâm ý của con sao! Bây giờ chút chuyện nhỏ này đều nhịn không được, về sau con còn có thể làm thành đại sự gì? Nhất là khoảng thời gian này, con nhất định phải đem Yên Nhiên dỗ được cho ba! Có nghe hay không?" Tống Tử Hàng sậm mặt lại, một hồi lâu sau mới cắn răng nói, "Con biết rồi, gần đây phía bên kia của Yên Nhiên con sẽ dụ dỗ thật tốt." "Vậy thì được rồi."
|
Chương 151: Vô sự mà ân cần
Editor: Hyna Nguyễn —————– Sáng ngày thứ hai. Trước khi đến phòng học, Diệp Oản Oản trước tiên về nhà trọ một chuyến. Cô chưa kịp lấy chìa khóa ra, cửa túc xá đã soạt một cái bị người từ bên trong kéo ra, “Oản Oản, cậu đã trở lại rồi!” Giang Yên Nhiên vẻ mặt vui vẻ đứng ở cửa, đoán chừng là nghe được tiếng bước chân của cô. Đã quen ở một người, loại cảm giác đột nhiên có người thay mình mở cửađể cho Diệp Oản Oản sửng sốt một chút. “Ừ a! Nhanh nói cho tớ biết một chút, tối hôm qua hẹn hò thế nào a? ” Diệp Oản Oản vội vã không gấp mà bát quái. Giang Yên Nhiên chần chờ một chút, mở miệng nói, “Tớ nói cho Sở Phong chân tướng cua rmoij việc.” Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, “À? Câij nói cho hắn biết cái gì?” “Tớ nói với hắn, hẹn hắn đi ra ngoài là chủ ý của cậu, mà chính tớ ngay từ đầu thật ra thì nhiều ít cũng muốn ôm lấy hắn dùng hắn làm Tống Tử Hàng giận, tớ không muốn lợi dụng hắn, cho nên vẫn là nói cho hắn biết, lấy trạng thái bây giờ của tớ, cũng quả thực không có biện pháp lập tức tiếp nhận một đoạn cảm tình khác, chuyện này với hắn không công bằng. ” Giang Yên Nhiên trả lời. “Được rồi… ” Diệp Oản Oản than thở. Lấy tính tình của Giang Yên Nhiên, cái kết quả này cô nhiều ít cũng đoán được một chút, lúc đầu cô cũng không có hi vọng nào hai người này có thể đến với nhau nhanh như vậy được. “Không sao, dù sao thì trước tiên làm bằng hữu đã, Sở Phong là người rất tốt, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều. ” Diệp Oản Oản an ủi. ” Ừ. ” Giang Yên Nhiên gật đầu một cái, ngay sau đó mở miệng nói, “Đúng rồi, tối hôm qua cha tớ gọi điện thoại cho tớ, lấy lý do nói vốn xảy ra vấn đề, không có chuyển tiền cho Tống gia, đồng thời cũng đã trong bóng tối rút vốn từ một vài hợp đồng khác, bên kia cũng không có chút hoài nghi nào.” Diệp Oản Oản cười một tiếng, “Giang thúc thúc làm việc dĩ nhiên là không có vấn đề, cậu hãy yên tâm! Đi thôi, đi xuống ăn cơm!” Hai người vừa nói một bên thu thập xong sách vở sau đó đi xuống lầu. Đang chuẩn bị cùng nhau đi đến phòng ăn ăn cơm, không khéo lại đụng phải một người làm người ta phát ngán. Tống Tử Hàng trong tay xách sữa đậu nành, sủi cảo hấp, không kịp chuẩn bị mà chặn lại đường đi của hai người, gương mặt tuấn tú bên hiện lên nụ cười rõ ràng không quá tình nguyện, nhìn thấy Giang Yên Nhiên mở miệng nói, “Yên Nhiên, còn không có ăn điểm tâm đi, anh đã mua đồ ăn sáng cho em rồi nè, em không phải là thích nhất là sữa đậu nành cùng Sủi cảo hấp sao?” Diệp Oản Oản thấy vậy, hơi nhíu mày, sách, vô sự mà ân cần… Tám phần mười là Tống gia bên kia không an lòng, cho nên nhắc nhở qua Tống Tử Hàng đi. Lúc này mới nhớ tới nhắc nhở không khỏi cũng quá muộn. Thấy vẻ mặt Tống Tử Hàng ôn nhu cực ít, Giang Yên Nhiên nhất thời trở nên hoảng hốt nhưng rất nhanh mặt liền lạnh đi “Tôi cũng không thích, sữa đậu nành nhà kia quá tinh, sủi cảo hấp cũng không tiện ăn, đây là đồ mà Trầm Mộng Kỳ yêu thích.” Sắc mặt của Tống Tử Hàng nhất thời cứng đờ, “Ây… Ho khan, thật sao? Anh đã mua cho em một lần mà, anh nhớ rõ ràng em nói rất yêu thích a!” Giang Yên Nhiên trong lòng cười lạnh, đó chỉ là bởi vì hắn hiếm thấy mua cho mình một lần điểm tâm, cô làm sao có thể nói không thích chứ? Bây giờ nhớ lại, hắn lúc ấy mua rất nhiều thứ, còn dặn dò cô phân cho người cùng nhà trọ ăn chung. Cái gì phân cho những người khác rõ ràng chính là cố ý mua cho Trầm Mộng Kỳ đi! Hai người kia từ sớm cũng đã ám thông khúc khoản, vẫn là ở trước mặt cô diễn kịch. “Dù sao thì anh mua cũng mua rồi, không ăn nhiều lãng phí a, em cứ cầm đi! ” Tống Tử Hàng nói xong muốn đem bữa ăn sáng hướng trong tay cô nhét vào. Diệp Oản Oản ở một bên nhìn cũng là hết ý kiến, ngay cả lấy lòng đều tặng đồ không có chút thành ý nào như vậy, đem người ta làm trạm thu rác rưởi? Hay hắn cho là, tất cả mọi người đều ngu ngốc giống như hắn?
|
Chương 152
Convertor: Vo Vo Editor: Hyna Nguyễn Mới vừa rồi từ xa xa thời điểm thấy Tống Tử Hàng, Diệp Oản Oản cũng đã len lén gửi cho Sở Phong một cái tin nhắn ngắn. Có thể nắm lấy cơ hội hay không thì nhìn ngộ tính của chính hắn đi nha. Diệp Oản Oản theo trên điện thoại di động thu hồi ánh mắt, ngay sau đó vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Tống Tử Hàng lẩm bẩm, "Tống đội trưởng, Yên Nhiên đã nói hết rồi cô ấy không thích, tại sao anh còn phải buộc cô ấy ăn a, cô ấy cũng không phải là thùng rác..." Tống Tử Hàng nghe xong một chút, nhất thời mặt đen lại, sắc mặt âm vụ hướng Diệp Oản Oản trợn mắt nhìn sang, "Cái gì mà thùng rác chứ, đồ xấu xí, cô đừng ở chỗ này khích bác ly gián, tôi chẳng qua chỉ là không muốn lãng phí mà thôi!" Tống Tử Hàng không để ý tới Diệp Oản Oản nữa, cố nén tức giận tiếp tục dụ dỗ nói, "Yên Nhiên, chuyện lúc trước anh biết là anh làm hơi quá phận một chút nhưng nếu như không phải là chuyện của em làm hại Mộng Kỳ trước, anh cũng sẽ không xảy ra hạ sách đó, lúc ấy nếu anh không ra mặt giải vây cho Mộng Kỳ, cô ấy sẽ bị bao nhiêu người hiểu lầm cùng đả kích? Em và Mộng Kỳ quan hệ tốt như vậy, chẳng lẽ em nhẫn tâm sao?" Giang Yên Nhiên cho là mình sẽ đau lòng, nhưng khi nghe được những lời này cũng chỉ còn lại sự chết lặng, cười nhạt một cái nói, "Cho nên anh nhẫn tâm để cho em bị hiểu lầm cùng đả kích, thật sao?" Tống Tử Hàng cho tới bây giờ đều không đem Giang Yên Nhiên đặt ở trong lòng, nguyên tưởng rằng chỉ cần hắn đối với cô khá một chút, nói lời mềm mỏng với cô, cô tuyệt đối sẽ bảo ba ba cô ấy trở lại, cảm kích rơi nước mắt, nào biết Giang Yên Nhiên lại sẽ không nể mặt hắn như vậy. Vì vậy Tống Tử Hàng dần dần mất kiên nhẫn, mặt lạnh xách lấy túi nylon trong tay, giọng nói mang vẻ mấy phần cao cao tại thượng lại không kiên nhẫn, "Yên Nhiên, bạn trên mạng nói những thứ kia là điều anh cũng không thể nào đoán trước được, lại nói bọn họ nhiều lắm chỉ là nói em mấy câu thôi, đối với em lại không tạo được tính chất tổn thương thực tế nào, em chẳng lẽ bởi vì chút chuyện nhỏ này liền phải cùng anh tuyệt giao sao? Anh mặc dù không cẩn thận nhớ lộn sở thích của em, nhưng anh thật tâm nói xin lỗi với em mà!" Trong miệng nói là thật lòng, nhưng thanh âm lời nói này lại không hề có một chữ nào thể hiện sự thật lòng. Tống Tử Hàng còn làm bộ làm tịch diễn thuyết, đột nhiên, một cái bóng tựa như một trận gió vọt tới trước mặt bọn họ. Chỉ thấy nam sinh cao lớn anh tuấn đầu đầy mồ hôi chạy tới trước mặt bọn họ, khom người thở hồng hộc, "Yên... Yên Nhiên..." "Sở Phong... " Giang Yên Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Sở Phong quần áo đều đã bị mồ hôi làm ướt, "Anh làm sao vậy?" "Anh không sao không việc gì! Anh mua cho em bữa ăn sáng, nhưng mà anh lại không biết em thích ăn cái gì, cho nên mỗi thứ cũng mua một chút!" Chỉ thấy Sở Phong ngay cả tay để lau mồ hôi cũng không có, trong tay bao lớn bao nhỏ, thậm chí ngay cả cánh tay đều treo đầy mọi thứ, thật là không khỏi quá khoa trương, người không biết còn tưởng rằng hắn là người giao thức ăn nữa chứ! Xem gói hàng, Sở Phong mua cũng là thơm(ngon) tràn đầy lầu bữa ăn sáng, nhưng lại cơ hồ đem thơm(ngon) tràn đầy lầu trong menu có tất cả đều mang tới. So sánh Sở Phong cái này đuổi theo cô em số lượng và thành ý, Tống Tử Hàng một ly kia sữa đậu nành một hộp sủi cảo hấp thật là mộc mạc được (phải) không thể nhìn a! Quả nhiên, Tống Tử Hàng vừa nhìn thấy Sở Phong liền đổi sắc mặt, lại nhìn một cái hắn vật trong tay, càng là sắc mặt đen như đáy nồi. Giang Yên Nhiên ngẩn người, "Nhưng... Cái này cũng quá nhiều... Ta làm sao có thể ăn thế nào nhiều..." Sở Phong lập tức nói, "Ngươi chọn lựa ngươi thích ăn lấy đi là được!" "Đây chẳng phải là rất lãng phí sao?" "Sẽ không sẽ không, còn dư lại, ta lấy đi ném cho trong lớp đám kia thằng nhóc, bọn họ được (phải) sướng chết! Ngươi nhanh chọn đi!" Giang Yên Nhiên nhìn đối phương mồ hôi trên mặt, còn có trong con ngươi tràn đầy khẩn trương, cự tuyệt tại trong miệng vòng mấy vòng, rốt cục vẫn phải không thể nói ra miệng, "Vậy cũng tốt, cám ơn ngươi."
|
Chương 153: Ai cho ngươi quyền đó
Convertor: Vo Vo Editor: Hyna Nguyễn "Không... Không cần cám ơn! Thật ra thì anh chính là rảnh rỗi không có việc gì chỉ tùy tiện mua một chút thôi! " Sở Phong nói xong, vội vàng nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Oản Oản, chị cũng chọn đi!" Tiếng gọi "chị" này thật là trơn tru, miệng của hắn rất ngọt nha. Diệp Oản Oản hưởng thụ mà ngoắc ngoắc môi, "Vậy chị đây sẽ không khách khí nữa!" Ba người thật vui vẻ mà chia nhau dùng bữa ăn sáng, hoàn toàn đem Tống Tử Hàng bên cạnh bỏ quên. Tống Tử Hàng gắt gao bóp lấy túi nylon trong tay, thật là cảm giác chịu đến trước đó chưa từng có qua nhục nhã, mặt đầy âm vụ vẻ giận, "Giang Yên Nhiên! Coi như tôi đã nhìn lầm người đi, thật không nhìn ra, cô lại là thứ người như vậy, ở ngay trước mặt tôi thể hiện mối tình thắm thiết, sau lưng lại khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt! Tôi nghe Mộng Kỳ nói, cô dọn ra ngoài bây giờ lại cùng cái người xấu xí này ở cùng một cái phòng ngủ, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Mộng Kỳ ưu tú như vậy thiện lương như vậy làm bạn cùng phòng cô không muốn, lại chạy đi lêu lổng cùng thứ người như vậy, khó trách bây giờ lại trở thành người không biết xấu hổ như vậy!" Diệp Oản Oản nghe xong rất là buồn cười nhíu mày, lại còn nói Yên Nhiên trêu hoa ghẹo nguyệt? Sợ rằng rất nhanh hắn sẽ biết, rốt cuộc ai mới thật sự là người trêu hoa ghẹo nguyệt. Sắc mặt của Giang Yên Nhiên nhất thời trắng nhợt, cô chưa bao giờ nghĩ tới người cô yêu thích nhiều năm như vậy khi vạch mặt nhau lại sẽ ác độc tới mức này, để cho cô khó mà chịu được, hắn không chỉ làm nhục cô mà còn bêu xấu Oản Oản. Giang Yên Nhiên giận đến phát run cả người đang muốn mở miệng, nam sinh bên cạnh đột nhiên tiến lên một bước, đưa cô che chở ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Tử Hàng chằm chằm mở miệng nói, "Loại người vong ân phụ nghĩa cặn bã như ngươi cũng có tư cách nói đến người khác sao? Thành tích của Oản Oản tỷ là số một cả lớp, cấp hạng cũng xa xa ở phía trước, so với người trong miệng người - Đóa Bạch Liên Hoa ưu tú kia tốt hơn nhiều, trình độ rác rưởi của Trầm Mộng Kỳ cũng dám nói là người ưu tú? Ai cho cô ta sự tự tin đó vậy? Thời điểm Yên Nhiên đối xử với ngươi tốt ngươi không quý trọng, đem điều cô ấy làm thật làm thành chuyện đương nhiên, đem sự thật lòng của cô ấy để dưới đất mà giẫm đạp lên, thậm chí chạy đi cấu kết bạn tốt của cô ấy, ngay trước mặt toàn trường phủ nhận hôn ước cùng cô ấy, bây giờ lại xem như chuyện đương nhiên trách cứ Yên Nhiên không có tiếp tục ngoan ngoãn mặc cho ngươi khi dễ làm nhục, rốt cuộc là ai cho ngươi quyền đó?" Nghe Sở Phong nói mấy câu như vậy Diệp Oản Oản hơi có chút ngoài ý muốn, không nhìn ra a, tiểu tử này thời điểm đối mặt với Yên Nhiên nói chuyện đều cà lăm nhưng lại còn có một mặt độc mồm độc lưỡi như vậy. Chỉ thấy Tống Tử Hàng bị hắn mắng mặt đều vặn vẹo, "Ngươi..." "Ngươi cái gì ngươi! Ngươi mắt chó đui mù cũng không phải những người khác tất cả đều là mù mắt! Ngươi nha ngay cả xách giày cho Yên Nhiên đều không có xứng a! Loại người như ngươi cũng xứng làm nam nhân sao? Ngươi ngay cả người cũng đều không xứng làm! Súc sinh không bằng đồ vật!" "Phốc... " Diệp Oản Oản nghe xong thật là không nhịn được muốn vỗ tay vỗ tay a. "Sở Phong! Ngươi tìm chết đi! " Tống Tử Hàng rốt cuộc thẹn quá hóa giận, ném đồ trong tay đi nhào tới. Sở Phong nhanh chóng đem đồ trên tay buông xuống, cũng nghênh đón, nhưng bởi vì hơi chậm một bước bị một quyền của Tống Tử Hàng đánh vào trên mắt, thân thể lảo đảo mà hướng phía sau thối lui một chút. Giang Yên Nhiên nhất thời kêu lên một tiếng, "Sở Phong!" Biểu tình của Diệp Oản Oản ngược lại rất bình tĩnh, trận này thật ra rất đáng giá, hơn nữa vô luận kết quả thắng thua như thế nào thì Sở Phong đều thắng. Bởi vì người mà Giang Yên Nhiên lo lắng chính là Sở Phong không phải là Tống Tử Hàng. "Oản Oản, làm sao bây giờ! Tống Tử Hàng hắn từ nhỏ đã luyện qua quyền cước, Sở Phong nhất định sẽ thua thiệt a! " Giang Yên Nhiên lo lắng nói. Tống Tử Hàng ra tay lại ác độc như vậy, hơn nữa tốc độ rất nhanh, xem tư thế cũng biết quả thật có chút huấn luyện chuyên nghiệp, trong khi nói chuyện Sở Phong đã trúng thêm mấy chiêu. Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, mặc dù để cho Yên Nhiên thương tiếc một chút rất tốt, nhưng bị tên rác rưởi Tống Tử Hàng kia đánh thành đầu heo, thật sự là có chút bực bội. Nhưng loại sự tình này, các cô là hai cô bé cũng không giúp được a? Diệp Oản Oản đang suy nghĩ nghĩ biện pháp, đột nhiên phát hiện cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, thời điểm khi cô ngưng thần nhìn hai người bọn họ, nguyên bản động tác của Tống Tử Hàng cực nhanh kia, ở trong mắt cô lại thật giống như đột nhiên biến thành động tác chậm, cô thậm chí có thể dựa vào bản năng phán đoán được Tống Tử Hàng một giây kế tiếp có thể đả kích Sở Phong ở vị trí nào, cũng như vị trí nhược điểm của Tống Tử Hàng...
|
Chương 154: Ngươi quá yếu
Convertor: Vo Vo Editor: Hyna Nguyễn Diệp Oản Oản chưa kịp suy nghĩ nhiều, cũng đã bật thốt lên, "Sở Phong, tránh đi! Hướng bên phải!" Sở Phong sửng sốt một chút, nhưng cũng may hắn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt hướng qua bên phải nghiêng một cái, quả nhiên tránh được một quyền khí thế hung mãnh của Tống Tử Hàng. "Tấn công phía sườn trái của hắn! " Diệp Oản Oản theo sát mở miệng. Tống Tử Hàng phòng thủ không kịp, sườn trái để lộ một khoảng trống nhất thời bị một quyền của Sở Phong đập ở xương sườn bên trái, thống khổ khom người xuống. Tống Tử Hàng mới ngồi dậy chuẩn bị đánh vào bụng của Sở Phong, kết quả lại bị Diệp Oản Oản một bên nhắc nhở, "Cẩn thận bụng!" ... Mấy phút sau, nguyên bản bị treo lên đánh Sở Phong đã hoàn toàn thành thượng phong, bất kể Tống Tử Hàng làm gì đều sẽ bị hắn né tránh được sau đó đánh trả trở lại. Tống Tử Hàng mặt đầy vết thương thở hổn hển, nghiêng đầu trợn mắt nhìn biểu tình của Diệp Oản Oản như là hận không thể đem cô ăn đi, "Sở Phong, rốt cuộc là ai không xứng đáng làm nam nhân, ngươi một người đàn ông đánh nhau lại còn phải dựa vào nữ nhân!" Bên cạnh Diệp Oản Oản nhất thời có vẻ mặt vô tội lầu bầu nói "A, người ta là một cô gái, tùy tiện loạn nói mấy câu mà thôi, liền có thể cho anh bị đánh như thành đầu heo, Tống đội trưởng, anh cũng không phải yếu quá như vậy chứ?" "Ngươi... " Tống Tử Hàng giận đến gần chết. Quả thật là gặp quỷ, cái Diệp Oản Oản này thật sự là thật là quá quỷ dị đi, nếu là một lần hai lần thì coi như xong đi, nhưng cô ta lại mỗi lần đều có thể nhìn ra hắn trong một giây kế tiếp có thể ra chiêu nào. Chẳng lẽ Diệp Oản Oản cũng là người luyện võ? Cô ta là một nữ nhân điều này làm sao có thể a! Huống chi ba hắn bỏ ra số tiền lớn mời vị sư phó tại trên quốc tế kia cho hắn cũng là người có danh tiếng, hắn coi như chỉ học được chút da lông cũng đủ dùng để đối phó với một vài người. Lúc này, trên đường học sinh đã dần dần nhiều lên, Tống Tử Hàng sợ tiếp tục dây dưa tiếp, sẽ mất thể diện ngay trước mặt mọi người, cuối cùng chỉ có thể hung ác trợn mắt nhìn ba người một cái, sau đó quay đầu đi, "Giang Yên Nhiên, cô nhất định sẽ hối hận!" Tống Tử Hàng tức giận bỏ đi Sở Phong tiện tay lau khóe miệng đang chảy máu một cái, hưng phấn không thôi mà đi tới trước mặt Diệp Oản Oản "Oản Oản tỷ, chị thật là lợi hại! Chị làm sao biết đọc tâm thuật thế biết bước kế tiếp hắn muốn làm gì?" Giang Yên Nhiên mắt cũng đầy kinh ngạc hướng Diệp Oản Oản nhìn lại. Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, "Người đứng xem sáng suốt hơn mà! Tống Tử Hàng kỹ thuật rác rưởi như thế, các ngươi nhìn kỹ một chút cũng có thể nhìn ra được!" "Như vậy a..." Hai người cũng không có suy nghĩ nhiều. "Anh bị chảy máu rồi... " Giang Yên Nhiên mặt đầy áy náy mà nhìn về phía nam sinh đối diện khóe miệng cùng ánh mắt đều bị thương nói "Xin lỗi, làm hại anh bị liên lụy." Sở Phong gãi đầu một cái, lỗ tai hồng hồng, "Làm sao lại liên lụy anh chứ, là anh vô dụng, không có bảo vệ tốt em! Bắt đầu từ hôm nay anh phải cố gắng rèn luyện hơn a!" Giang Yên Nhiên không biết nên nói cái gì "Em cùng anh đi phòng y tế đi!" Sở Phong đang theo bản năng mà nói không cần làm phiền, kết quả là đối mặt với ánh mắt nhắc nhở của người đối diện - Diệp Oản Oản, vì vậy nhất thời đem lời muốn nói nuốt trở vào, chuyển đề tài nói, "Vậy... Vậy thì làm phiền em!" Giang Yên Nhiên nhìn về phía Diệp Oản Oản nói, "Oản Oản, cậu đi ăn cơm trước đi, tớ theo Sở Phong đi tới phòng y tế đã." Diệp Oản Oản vội vàng khoát tay nói "Mau đi đi đi thôi!" Giang Yên Nhiên cùng Sở Phong rời đi sau, Diệp Oản Oản đứng tại chỗ, thu liễm thần sắc, lâm vào trầm tư. Mới vừa rồi... Là tình huống gì a? Cô thường xuyên xem trong ti vi những cao thủ khi đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, có thể nhìn thấu chiêu thức của đối phương là chuyện rất bình thường. Người bình thường thoạt nhìn có thể thấy động tác đó rất nhanh nhưng ở trong mắt bọn họ thì lại thành động tác chậm. Đối với bọn họ mà nói, cái này rất giống với một cộng một bằng hai là một loại bản năng. Nhưng điều cô không nghĩ ra là loại bản năng này tại sao lại xuất hiện ở trên người cô chứ?
|