Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
|
|
Chương 2436: Đã sớm biết được
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net - -- Sau một hồi hàn huyên, Diệp Mộ Phàm bỗng phát giác trong lòng Diệp Oản Oản có chút không yên, "Nghĩ gì vậy, sao lại không yên lòng?" Lương Uyển Quân vội vàng hỏi thăm, "Oản Oản, có phải là quá mệt mỏi hay không? Hay là mau nhanh trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi!" Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, "Không phải..." Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn hít sâu một hơi, lấy một cặp văn kiện từ trong túi xách ra, sau đó nhìn về phía Lương Uyển Quân, Diệp Thiệu Đình cùng Diệp Mộ Phàm, "Cha, mẹ, anh, thật ra thì, lần này em trở về, là có một chuyện rất quan trọng cần phải nói thẳng với mọi người!" Ngón tay của Lương Uyển Quân xiết chặt, nhìn Diệp Thiệu Đình ở bên cạnh một cái: "Một chuyện... rất quan trọng?" Diệp Thiệu Đình nhẹ nhàng vỗ một cái ở trên tay của Lương Uyển Quân, sau đó nhìn về phía Oản Oản, hỏi, "Oản Oản, là chuyện gì?" Diệp Mộ Phàm nhíu chặt chân mày, "Rốt cuộc là chuyện gì, mà lại nghiêm túc như vậy! Chẳng lẽ..." Tầm mắt của Diệp Mộ Phàm đảo qua đảo lại giữa Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, vừa nhìn về phía cặp văn kiện trong tay Diệp Oản Oản, "Chẳng lẽ giữa hai người đã xảy ra chuyện? Diệp Oản Oản! Không phải là em có bầu trước khi lập gia đình đấy chứ? Trong túi văn kiện này, chẳng lẽ là kết quả xét nghiệm của bệnh viện? Có phải là vì sợ bị cha mẹ đánh nên mới sợ hãi không yên lòng như vậy?" Đối với suy đoán có thể nói là cực kỳ có tính logic lần này của Diệp Mộ Phàm, tất cả tâm tình dồn nén của Diệp Oản Oản đều bị đánh tan, đến nỗi cạn hết cả những lời định nói: "..." Ngay cả sắc mặt của Tư Dạ Hàn cũng có chút khó mà hình dung: "..." Diệp Mộ Phàm vừa dứt lời, liền bị Lương Uyển Quân hung hăng cốc lên đầu cái bốp, "Tiểu tử thúi, nói bậy bạ gì đấy? Con cho rằng là Oản Oản không có chừng mực giống như con?" Diệp Thiệu Đình phụ họa theo: "Nếu như là Oản Oản thật sự có bầu, vậy cũng là chuyện tốt!" Diệp Mộ Phàm sạm mặt lại, nhất thời bất mãn hét lên, "Cha, tháng trước cha còn nói với con, nếu như con dám làm cho con gái nhà người ta có bầu trước khi cưới, cha sẽ cắt đứt ‘chân’ của con!" Diệp Thiệu Đình: "Rồi sao, ta nói vậy, có vấn đề gì sao?" Cổ họng Diệp Mộ Phàm cứng đờ, quả thật là không cách nào tin tưởng, ủy khuất lầm bầm: "Coi như là con nhìn ra rồi! Con và Oản Oản, thật ra thì con mới không phải là con ruột của hai người mới đúng..." Diệp Mộ Phàm nói những lời này, vừa dứt lời, cả căn phòng nhất thời chìm trong trầm mặc thật lâu. Diệp Oản Oản ngây người mấy giây, cuối cùng mới kịp phản ứng lại. Diệp Mộ Phàm nói vậy... là có ý gì? Thời điểm từ lúc nàng trở về đến sân bay, câu nói của Lương Uyển Quân "Cho là con sẽ không trở lại", và cả ánh mắt của Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình khi nghe được nàng nói có chuyện qua trọng cần nói thẳng... Sau đó là một lời nói lơ đãng của Diệp Mộ Phàm... Diệp Oản Oản thử mở miệng hỏi dò: "Cha, mẹ, hai người đều đã biết?" Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình nghe vậy, nhất thời không nói gì, tựa hồ không biết mở miệng thế nào. Cuối cùng, vẫn là Diệp Mộ Phàm gãi đầu một cái đáp, "Khục, em nói là... chuyện em không phải là em gái ruột của anh sao? Nếu như là chuyện này mà nói... mọi người đã biết rồi..." Diệp Oản Oản ngây người, ngay sau đó mặt đầy kinh ngạc. Thật không ngờ chuyện vốn chính mình rất khó mở miệng giải thích, vậy mà mọi người lại có thể biết được, "Làm sao mọi người biết?" Diệp Mộ Phàm trầm mặc một hồi, thở dài mở miệng nói, "Thời gian em gái anh sinh sống ở nước ngoài tương đối dài, thời gian sống chung cùng chúng ta không nhiều. Thật ra thì ngay từ đầu, anh cũng không hề phát hiện. Nếu như em vẫn cứ ngốc nghếch như vậy, ánh mắt nhìn người vẫn cặn bã như vậy, kỹ năng cua trai rối tinh rối mù, nhất định là anh cũng sẽ không hoài nghi cả đời. Nhưng xin thưa, ít nhất anh có thể xác định một chút, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cái thứ gọi là gien này, không có khả năng đột biến. Coi như là có bị kích thích, tính tình một người có thay đổi, nhưng năng lực sẽ không có khả năng có biến hóa lớn như vậy trong thời gian ngắn. Vô luận là thân thủ của em, hay là một số kỹ năng chuyên nghiệp của em, em gái anh cũng không có khả năng làm được... À đúng rồi, còn có gu thẩm mỹ! Anh chàng bên cạnh em này, thật sự hoàn toàn không phải là mẫu người mà em gái anh ưa thích! Em gái anh từ nhỏ đến lớn chỉ thích cái tên ngụy quân tử Cố Việt Trạch kia mà thôi!" Diệp Oản Oản: "Nói bậy!" Diệp Mộ Phàm: "Anh nói bậy? Anh nói không đúng chỗ nào?" Diệp Oản Oản: "Không có khả năng có ai không yêu thích Bảo Bảo nhà em!" Diệp Mộ Phàm: "Chúng ta còn có thể tiếp tục khoái trá nói chuyện phiếm sao???"
|
Chương 2437: Tự mình gánh vác hết thảy
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net - -- Nghe xong lời Diệp Mộ Phàm nói, Diệp Oản Oản bần thần rất lâu. Thật không ngờ người cho tới nay vốn không đáng tin cậy, Diệp Mộ Phàm, lại có thể có lúc suy nghĩ cẩn trọng đến vậy. "Anh bắt đầu hoài nghi từ lúc nào..." Diệp Mộ Phàm suy nghĩ một chút, "Không nhớ rõ! Rất nhiều chuyện, hẳn là bắt đầu từ lúc em đột ngột thay đổi thái độ đối với Thẩm Mộng Kỳ. Chẳng qua là những thay đổi kia quá nhỏ, ban đầu anh hoàn toàn không hề suy nghĩ nhiều... Thời khắc khiến anh bắt đầu hoài nghi nhiều hơn chính là..." "Lần đó?" Diệp Oản Oản ngẩng đầu. Diệp Mộ Phàm ho nhẹ một tiếng, dường như nghĩ đến chuyện gì cực đáng sợ, nuốt nước miếng nói, "Chính... chính là lần em tung một quyền đập thủng nắp động cơ xe thể thao của Cung Húc..." Gương mặt Diệp Oản Oản cứng đờ, yên lặng che trán, "Được rồi..." Thì ra là lần nàng uống say khướt khi đó... "Sau đó... Anh suy nghĩ lại từ đầu một chút, biến hóa của em thật sự là quá lớn... Rõ ràng chỉ là một cô gái bé nhỏ, nhưng mà, vô luận lúc nào cũng đều đứng chắn ở phía trước, vô luận chuyện gì em đều có thể giải quyết. Từ nhỏ trí nhớ của em cũng rất kém, tuy cũng có lúc đã gặp qua là không quên được, nhưng dù cho em có học một chút võ nghệ đi nữa, nhưng tuyệt đối không có khả năng sẽ lợi hại đến mức độ này..." Diệp Mộ Phàm hồi tưởng lại suy đoán của mình. "Bởi vì hoài nghi thân phận của em, nên anh mới đi làm giám định thân nhân?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò. Diệp Mộ Phàm lắc đầu, "Không hề, cho dù có hoài nghi em, anh cũng chưa từng làm vậy. Chẳng qua chỉ nhân lúc không có ai, nói bóng nói gió với cha mẹ mấy lần..." Diệp Mộ Phàm có chút bất đắc dĩ cười cười, "Thật ra thì anh thấy, dường như cha mẹ cũng có chút nghi ngờ. Chỉ là bọn họ giống như anh, một phần là cảm thấy không có khả năng, một phần khác chính là theo bản năng muốn né tránh chuyện này..." Diệp Oản Oản nghe vậy không hiểu: "Vậy làm sao mọi người...?" Vậy làm sao mọi người có thể xác định...?? Mặc dù Diệp Oản Oản còn chưa dứt lời, nhưng Diệp Mộ Phàm hiểu được nàng muốn hỏi cái gì, hướng về phía chàng trai ở bên cạnh nàng nhìn một cái nói, "Mấy tháng trước, bạn trai em đột nhiên ghé thăm giữa đêm khuya, nói cho chúng ta biết chân tướng." Diệp Oản Oản nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, "A Cửu nói với mọi người?" Vì sao nàng hoàn toàn không biết? Diệp Oản Oản hoàn toàn không ngờ tới, Tư Dạ Hàn vậy mà lại đã sớm nói rõ chân tướng cho đám người Diệp Mộ Phàm. Diệp Mộ Phàm gật đầu nói, "Khi đó, mặc dù chúng ta đã mơ hồ phát hiện một số chỗ không đúng của em, nhưng mà, thời điểm nghe được chân tướng từ trong miệng cậu ta, vẫn quá khó lòng đón nhận. Sau đó... cậu ta cứ như vậy yên lặng chờ đợi... nói lời xin lỗi cùng anh và cha mẹ..." Diệp Oản Oản nghe những thứ này, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, hoàn toàn không biết có những chuyện này từng xảy ra. Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn: "Tại sao anh lại trở về nước một mình làm những chuyện này?" Tư Dạ Hàn thần sắc bình thản, "Với tính cách của em, sau khi biết thân phận thực sự của mình, khẳng định không đành lòng lừa gạt bọn họ, sẽ nói chân tướng cho bọn họ. Vốn chính là lỗi của anh, không nên để cho em phải gánh chịu những thứ này." Diệp Oản Oản không ngờ, ngay cả vấn đề này mà Tư Dạ Hàn lại có thể đều xem xét đến cả rồi. Anh biết nàng quý trọng tình cảm, không muốn để cho nàng đi đối mặt, cho nên đã giúp nàng gánh vác hết thảy từ sớm. Trong lồng ngực Diệp Oản Oản phập phồng một niềm tâm tình vừa chua xót lại vừa phức tạp, không biết nên nói cái gì. "Cái gì mà lỗi của anh, rõ ràng anh vì em nên mới làm như vậy... Là em quá mềm yếu không dám đối mặt, cho nên mới ích kỷ yêu cầu anh giúp em quên đi những ký ức kia. Coi như là phải giải thích, cũng nên là em đến giải thích..."
|
Chương 2438: Càng sợ con rời đi
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net - -- Bởi vì sự mềm yếu và trốn tránh của nàng, anh mới chiều theo và dung túng vô điều kiện, tự mình vì nàng gánh vác hết thảy. Thậm chí ngay cả Diệp gia bên này, anh cũng đã thay nàng cân nhắc hết cả rồi. Lúc này, tâm tình của Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình đã ổn định hơn chút ít. Diệp Thiệu Đình mở miệng nói, "Ngay từ đầu, cha và Uyển Quân đều không thể nào tiếp nhận được sự thật này, cho nên không chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta. Cậu ta vẫn đứng ở ngoài cửa chờ mãi..." Diệp Thiệu Đình thở dài, "Sau đó... chúng ta cũng tỉnh táo lại. Suy nghĩ kỹ một chút... Chuyện này thần xui quỷ khiến, cũng coi như là cứu tánh mạng người một nhà chúng ta..." Diệp Thiệu Đình hồi tưởng lại, mở miệng nói, "Năm đó, thời điểm con gái du học ở nước ngoài, gặp phải khủng bố! Trong lần khủng bố đó, tất cả mọi người đều mất mạng trong biển lửa, không ai sống sót. Bởi vì cường độ vụ nổ bom quá lớn, thậm chí hài cốt của tất cả mọi người đều... không còn..." Diệp Thiệu Đình hít sâu một hơi, tiếp tục nói, "Khi đó, Uyển Quân bị đả kích quá lớn, tinh thần hoảng hốt, cả ngày cũng không ăn không uống, thân thể càng ngày càng kém, thậm chí tự sát nhiều lần. Mãi đến một ngày ba tháng sau, chúng ta tìm được con gái! Con bé phúc lớn mạng lớn, được người hảo tâm đi ngang qua cứu, chỉ là bị thương một chút, nên ký ức bị tổn thương... Bởi vì tìm được con gái trở về, rốt cục Uyển Quân mới lần nữa thanh tỉnh lại. Chúng ta cũng chưa từng hoài nghi con không phải là con gái của chúng ta..." Diệp Oản Oản chật vật nói: "Thật xin lỗi, khi đó... trí nhớ của con đã thay đổi, cũng không phải là con có ý định lừa gạt! Nhưng đúng là bởi vì con mới dẫn đến chuyện này phát sinh. Điểm này không có gì để giải thích cả!" Diệp Thiệu Đình thở dài, "Những chi tiết cụ thể, Tư tiên sinh đều đã giải thích với chúng ta cả rồi..." Mặc dù Tư Dạ Hàn giấu bớt một chút chuyện tương đối cơ mật, nhưng phần lớn mọi chuyện đều đã đầy nghiêm túc và thành khẩn giải thích với hai người cả rồi. Diệp Oản Oản nhắm mắt một cái, "Xin lỗi, là con tạo thêm cho mọi người rất nhiều phiền toái..." Diệp Thiệu Đình nhìn cô bé trước mắt, khổ sở nói, "Mặc dù cha không hiểu rõ rốt cuộc ký ức bị thay đổi là như thế nào, nhưng mà, lúc đó tính tình của con và Oản Oản của chúng ta giống nhau như đúc. Read newest chapter at truyen.f.ull cham net. Nếu như là Oản Oản của chúng ta, thật ra thì, việc con bé sẽ làm, đại khái cũng sẽ không khác gì những việc con đã làm... Khi đó dòng thứ bên kia cũng đã sớm muốn đối phó chúng ta rồi. Đổi lại là Oản Oản, bất quá cũng sẽ có kết quả giống như nhau. Mà người làm cha vô năng như cha, chỉ sợ coi như Oản Oản còn sống, vào lúc này kết quả cũng sẽ không tốt hơn... Chúng ta làm cha mẹ nhưng không thể bảo vệ tốt cho con gái..." "Cha..." Giọng Diệp Oản Oản khản đặc lại, "Cha đừng nói như vậy, cha là một người cha tốt vô cùng!" Diệp Thiệu Đình hít sâu một hơi, "Ngược lại là con, một cô gái một mình đảm đương một phía, một mình bảo vệ toàn bộ Diệp gia chúng ta. Cha quả thực là không cách nào trách con được! Huống chi... Mấy năm nay... Cha và mẹ con... Cũng thật sự rất cảm ơn... Cảm ơn con có thể đến bên cạnh chúng ta..." Lương Uyển Quân vừa rơi lệ vừa nói, "Vô luận như thế nào, sự thật con gái chúng ta qua đời đều đã không cách nào thay đổi. Ông trời để cho con đến bên cạnh mẹ, đã là món quà của mẹ. Cho nên, dù cho mẹ phát hiện đủ chỗ không đúng, cũng không dám đi vạch trần. Mãi đến khi Tư tiên sinh nói chân tướng cho chúng ta, hoàn toàn đánh nát niềm hy vọng của mẹ, thật sự nhất thời mẹ không có cách nào tiếp nhận, nhưng mà..." Lương Uyển Quân nhìn cô bé trước mắt, "Nhưng mà mẹ càng sợ... sợ rằng con rời đi... Mẹ sợ... sợ rằng ngay cả con cũng vĩnh viễn rời bỏ mẹ mà đi..."
|
Chương 2439: Ý nghĩa sự tồn tại của anh
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net - -- Sau khi biết chân tướng, bà vẫn luôn dằn vặt thống khổ, bà không thể nào tiếp thu được sự thật con gái đã hoàn toàn tử vong. Nhưng mà, bà càng không thể nào chịu đựng được việc cô gái mà bà coi như con ruột, đã ở bên cạnh mình bồi bạn nhiều năm, sẽ rời bỏ chính mình, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời bà. Diệp Oản Oản vội vàng nắm lấy bàn tay Lương Uyển Quân, "Mẹ! Con sẽ không rời đi! Con chỉ sợ mẹ không cách nào tha thứ việc con lừa gạt! Nếu như mẹ nguyện ý, cả đời này con đều là con gái của mẹ!" "Oản Oản..." Nước mắt Lương Uyển Quân rơi như mưa, khóc không thành tiếng, hai mẹ con ôm nhau thật chặt. Diệp Mộ Phàm vỗ nhè nhẹ lấy bả vai của Lương Uyển Quân an ủi, mở miệng nói, "Khoảng thời gian từ đó đến nay, mặc dù chúng ta đã biết chân tướng rồi, nhưng vẫn luôn làm bộ như không biết, cứ như bình thường liên lạc với em. Một mặt là trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào, một mặt cũng là vì sợ hãi, nếu như phá tan lớp vỏ bọc này, em sẽ đi mất! Nếu như em muốn đi, mọi người cũng không có bất kỳ lý do gì giữ em ở lại. Dù sao, em và gia đình này, thật ra cũng không có bất cứ quan hệ nào..." Diệp Oản Oản lập tức lườm Diệp Mộ Phàm một cái, "Dù gì cũng làm em gái anh lâu như vậy, em là người vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Ngay cả hôn lễ em cũng đều đã bố trí xong rồi, sẽ tổ chức tại Hoa quốc, lấy thân phận của Diệp Oản Oản cử hành! Đương nhiên, phải được mọi người cho phép... Dù sao, thân phận này không thuộc về em..." Diệp Mộ Phàm nghe vậy nhất thời trợn to hai mắt, "Em sắp kết hôn rồi? Khi nào?" Diệp Oản Oản nói: "Còn không phải là đang trở về bàn bạc thời gian cụ thể với cha mẹ sao!" Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình liếc nhau một cái, trong ánh mắt ngập tràn vui sướng, "Con muốn cử hành hôn lễ tại Hoa quốc? Nhưng mà, chuyện quan trọng như vậy, hẳn là do cha mẹ... cha mẹ ruột của con làm chủ mới đúng chứ!" Diệp Oản Oản vội mở miệng đáp: "Con đã thương lượng với cha mẹ, và cả ông ngoại con rồi, bọn họ đều đồng ý con cử hành ở bên này. Đến lúc đó bọn họ có thể tới Hoa quốc. Bằng hữu bên kia trực tiếp mời đến dự là được rồi!" Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình đều không ngờ rằng Diệp Oản Oản sẽ chọn lấy họ Diệp xuất giá, trên mặt đều lộ rõ vẻ xúc động. "Nếu như con đồng ý... Dĩ nhiên là có thể!" Bọn họ đã không cách nào tận mắt thấy con gái của mình xuất giá, coi như là hoàn thành một phần tưởng niệm của bọn họ đi... ... Chạng vạng tối. Diệp Oản Oản tiễn Tư Dạ Hàn ra tới cửa. Diệp Oản Oản: "Trước em sẽ ở cùng cha mẹ em, ngày mai đi thăm bà nội." Tư Dạ Hàn: "Được." Diệp Oản Oản than thở: "Thật ra thì em có thể tự giải quyết, đã không còn là con nít rồi! Dầu gì năm đó em cũng là người đại diện kim bài có được không? Em am hiểu nhất chính là xử lý đủ loại vấn đề khó giải quyết." Tư Dạ Hàn trầm mặc ít nói, lại nói năng không trơn tru như vậy, thật khó để nàng tưởng tượng ra anh đã đến Diệp gia giải thích như thế nào. Con ngươi trầm tĩnh như đáy biển sâu của chàng trai chăm chú nhìn lấy cô gái, bàn tay rộng lớn cực kỳ ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu của cô, giọng nói như vỗ về tán dương một bé gái, "Ừm, rất lợi hại, đương nhiên anh biết." Không biết tại sao, chẳng qua chỉ là được đối phương khen một câu đơn giản như vậy thôi, nhịp tim Diệp Oản Oản lại bắt đầu gia tăng tốc độ rồi. Ngay sau đó, bên trong cặp con ngươi băng lãnh kia của chàng trai bỗng có muôn ngàn tia nắng chan hòa chiếu rọi, hòa tan thành một dòng sông đầy ấm áp, nhẹ giọng nói: "Chẳng qua là, nếu như chuyện gì cũng để cho em tự mình giải quyết, anh tồn tại còn có ý nghĩa gì?" Rõ ràng làm nhiều như thế, nhưng xưa nay đều không nói một lời! Chỉ vì một câu nói của nàng, một cái yêu cầu thất thường, anh liền yên lặng chiều theo. Dù cho là bị hiểu lầm, cũng vẫn sẽ không biện giải. Diệp Oản Oản nhìn chàng trai thanh lãnh lại ôn nhu trước mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Phi vụ mua bán kiếm lời nhất đời này của em, đại khái chính là dùng một cái bánh nướng, đổi lấy anh!"
|
Chương 2440: Niềm vui bất ngờ ngày sinh nhật
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net - -- Sau khi rời khỏi Kim Đô Bích Hải, Tư Dạ Hàn trở lại Tư gia, thăm bà nội trước, sau đó lên xe đi đến Cẩm Viên, buổi tối ở lại nơi này. Ngồi máy bay cả một ngày, có chút mệt mỏi, buổi tối, Diệp Oản Oản nằm ở trên giường. Vừa mới chuẩn bị để điện thoại di động xuống đi ngủ, ánh mắt bỗng liếc thấy ngày tháng hiển thị trên điện thoại. Vì vậy, nàng xoay người, trở mình bò dậy. Hôm nay là ngày 21 tháng 12, như vậy ngày mai sẽ là ngày 22 tháng 12! Ngày đông chí, cũng chính là... sinh nhật của Tư Dạ Hàn! Bắt đầu từ lúc nàng quen biết Tư Dạ Hàn cho đến nay, anh chưa bao giờ nhắc tới sinh nhật của mình, cũng chưa từng có thói quen tổ chức sinh nhật. Diệp Oản Oản cũng biết anh cũng không thích nhắc lại thời gian mình sinh ra đời, vì vậy trước đây đều cố ý tránh không đề cập tới. Sau đó, Đường Đường ở chỗ Ân Duyệt Dung một đoạn thời gian, dường như cậu bé trò chuyện với Ân Duyệt Dung rất nhiều thứ, trong đó có một số chuyện có liên quan tới Tư Dạ Hàn. Sau khi trở về, nàng và Đường Đường cùng nói chuyện phiếm. Nghe Đường Đường nói, A Cửu ra đời vào một đêm mùa đông rất lạnh. Khi đó nàng liền lưu ý, nhờ Đường Đường gọi điện thoại cho Ân Duyệt Dung hỏi về ngày sinh nhật của Tư Dạ Hàn. Đường Đường bảo bối thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, dò xét được sinh nhật của Tư Dạ Hàn... Chính là ngày 22 tháng 12. Hôm nay đúng dịp trở về nước thăm cha mẹ, thẳng thắn giải thích cùng bọn họ, không rảnh quan tâm đến chuyện khác, vì vậy suýt chút nữa nàng đã bỏ lỡ mất. Diệp Oản Oản nhanh chóng nhìn thời gian trên điện thoại di động, bây giờ là 10 giờ tối, khoảng cách đến 12 giờ còn hai tiếng nữa. Cũng còn may! Vừa kịp! Diệp Oản Oản lập tức xoay mình ngồi dậy, bạch bạch bạch chạy đến chỗ Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân, nhanh chóng mượn sổ hộ khẩu, sau đó lại gõ cửa phòng của Diệp Mộ Phàm. "Anh! Mở cửa, mở cửa, mở cửa!" Diệp Mộ Phàm mang dép chậm rãi đi ra, "Sao vậy? Anh vừa mới chuẩn bị ngủ..." "Cho em mượn xe dùng một chút, em không có nhiều thời gian!" Diệp Oản Oản vội vàng nói. Diệp Mộ Phàm cau mày, "Giữa đêm, em không ngủ mà làm gì vậy?" Diệp Oản Oản đáp thật nhanh, "Ngày mai là sinh nhật của Bảo Bảo nhà em, còn 2 tiếng nữa là tới 12 giờ đêm. Em muốn chạy đến cho anh ấy một niềm vui bất ngờ. Sau đó cùng nhau thức trắng đêm chờ ở trước trụ sở phường, trở thành cặp đôi đầu tiên đăng ký kết hôn của ngày mới, có phải là rất lãng mạn hay không?" Bất ngờ không kịp đề phòng bị ném một thùng thức ăn cho chó, khiến cho Diệp Mộ Phàm bị nghẹn đến suýt chút nữa hít thở không thông, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần nói, "Em là một cô gái đấy, có thể dè đặt một chút hay không???" Diệp Oản Oản mặt đầy không tưởng tượng nổi, "Anh, anh đùa sao? Bảo Bảo nhà em ưu tú như vậy, nếu như em dè đặt, làm sao còn có thể tới lượt mình chứ! Mau mau nhanh, đưa cho em chìa khóa!" Diệp Mộ Phàm: "..." Lúc này, tựa hồ Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân nghe được động tĩnh, cũng từ trong phòng đi ra. Diệp Mộ Phàm lập tức bắt lấy cơ hội tố cáo, "Cha, mẹ, hai người nhanh nhìn con gái mình một chút đi! Hơn nửa đêm trộm sổ hộ khẩu trốn ra ngoài tìm trai kết hôn, hai người cũng không quản con bé một chút?" Diệp Thiệu Đình nghe vậy lườm con trai một cái, "Cái gì mà trộm, sổ hộ khẩu là cha đưa!" Diệp Mộ Phàm: "...?" Lương Uyển Quân ôn nhu mở miệng nói, "Người trẻ tuổi có cảm xúc cuồng nhiệt cũng là chuyện tốt! Mộ Phàm, vào lúc này quá muộn, Oản Oản đi một mình không an toàn, con lái xe chở con bé đi!" Diệp Mộ Phàm: "...???" "Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ!" Diệp Oản Oản mặt đầy đắc ý thúc giục, "Đi mau, đi mau! Nếu không không kịp thời gian đâu! Em muốn canh chúc mừng sinh nhật Bảo Bảo nhà em lúc 12 giờ! À đúng rồi, nếu như anh có thể chuẩn bị thêm cho em một thùng pháo hoa thì càng hay hơn!" Diệp Mộ Phàm quả thật là muốn đập chết nàng, "Pháo hoa, pháo hoa cái *beep*! Đế Đô cấm đốt pháo có được không!"
|