Người Chồng Máu Lạnh Quyển 2
|
|
Chương 38
Lưng cô dính chặt vào lồng ngực của hắn, mặc hắn ôm lấy vòng eo cô, tay cô nắm chặt tay hắn, cằm hắn tựa trên đỉnh đầu cô, dường như có thể giúp đỡ cô chống đỡ tất cả mọi thứ, và cô chỉ cần sống dưới đôi cánh của hắn là tốt rồi.
“Đang nhìn gì vậy,…” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, rất ấm, rất êm tai.
“Trời chiều, rất đẹp, nhưng lại quá muộn, có lẽ đẹp, nhưng cũng đã tàn.”
“Em muốn ngắm nhìn nữa, ngày mai lại tới đây.” Lê Duệ Húc xoa nhẹ tóc cô, đưa cô ngồi vào xe.
Trong xe, Duệ Húc cũng không buông tha cho Tô Lạc, giống như muốn cắn nuốt cô vậy, một nụ hôn như chiếm đoạt đặt xuống, hai đôi môi dính chặt lấy nhau, đầu lưỡi hắn trêu đùa đầu lưỡi cô, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, trải nghiệm sự hòa tan đơn giản nhất, hài hòa nhất.
Cô cảm nhận hơi thở của hắn ngay trước mắt, tay hắn ôm chặt vòng eo cô, hắn dùng sức như muốn chứng minh điều gì đó, muốn cướp lấy cái gì đó, cô chỉ có thể bị động nhận lấy, cô phát hiện, cô không ghét nụ hôn của hắn, nụ hôn của hắn khác hắn với nụ hôn của Vũ Nhiên, Ôn Vũ Nhiên luôn nhẹ nhàng, cẩn thận và dịu dàng.
Nhưng, với Lê Duệ Húc, hắn dường như không chỉ muốn chiếm hữu đôi môi cô, thân thể mà còn cả linh hồn cô.
Chậm rãi, cô khép đôi mắt lại, ngón tay nắm chặt áo hắn, đột nhiên Duệ Húc mở mắt, trong ánh mắt màu trà thoáng hiện âm mưu, hắn đưa mắt lên nhìn một chiếc xe đỗ cách đó không xa không ngừng nhấp nháy đèn.
Hắn đã thấy, Ôn Vũ Nhiên, cô ấy không có khả năng gặp lại anh, cạnh anh cũng chỉ có thể có một người phụ nữ, người đó sẽ là vợ anh cả đời, mà anh, vĩnh viễn không thể chiếm lại được Tô Lạc. Hắn sẽ không để bất kì thứ gì phá vỡ hạnh phúc của cô gái kia, cho dù là cô cũng như vậy.. Thật lâu sau, khi linh hồn bọn họ dường như muốn thoát khỏi cơ thể, hắn mới chịu kết thúc nụ hôn này, hắn nhìn cô gái dịu dàng trong lòng, khóe môi cong lên ý cười lạnh lẽo, chỉ có ngón tay của hắn vô thức xoa nhẹ đôi môi bị hắn hôn sưng đỏ, một lần lại một lần. Hắn đã quên mất, nơi nào đó có một người đang nhìn, chăm chú nhìn, ánh mắt bi thương giận dữ muốn giết người.
Ôn Vũ Nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn sự thân mật của hai người, hắn dùng sức nắm lấy tay lái, một tích tắc sự dịu dàng đã hoàn toàn biến mất khỏi mắt hắn, trán hắn nhăn lại, vẻ mặt âm u.
Xe của hắn vẫn dừng ở đây, từ đầu tới cuối Tô Lạc không hề biết, có một người đàn ông luôn nhìn về phía cô, ánh mắt ấy, như là tuyệt vọng.
Cho dù cô thấy được cũng đâu thay đổi được gì, bọn họ không có khả năng để quay đầu lại, cũng không thể trở về như trước.
Trời tối dần… Chiếc xe kia vẫn ở đó, Ôn Vũ Nhiên nhắm chặt hai mắt, tiếng di động vang lên, hắn nhận điện. Giọng nói dịu dàng truyền tới, “Được, anh biết rồi, anh về nhà ngay đây.”
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn về chiếc xe kia, Lạc Lạc, trái tim em thay đổi nhanh như vậy sao? Nơi này, tay hắn đặt lên ngực, nơi này vẫn có sự tồn tại của em, còn nơi đó của em… Có còn anh không?
Bản thân hắn đã quên, hắn không có tư cách để nói ra câu đó, dù sao, người buông tay chính là hắn… Mất đi cũng là do hắn.
Tô Lạc có chút không thoải mái khẽ cử động người, người đàn ông ngồi bên cạnh cô, vẫn ôm chặt cô trong lồng ngực, thực sự hắn không muốn buông cô ra.
“Tô Tử Lạc, anh đói,” cuối cùng Duệ Húc đã chịu buông cô ra, chẳng qua là vì hắn đói, Tô Lạc đứng lên, hiện tại cô cảm giác mình giống cái gối ôm, mà hành vi của người này khiến cô không thể hiểu, cô sớm đã vượt qua tuổi mơ mộng về tình yêu rồi.
“Lê Duệ Húc, chúng ta nói chuyện được không?” Cô không đi nấu cơm, mà ngồi xuống chăm chú nhìn hắn, cô muốn biết vì sao, cô chớp đôi lông mi dài, ngăn lại sự phức tạp trong mắt, cô không tin đột nhiên người đàn ông này sẽ nảy sinh hứng thú với cô, từ trước tới nay cô đều thực tế, tất cả mọi thứ với cô cũng đều thực tế.
“Nói chuyện gì?” Lê Duệ Húc nhíu mày, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt cô, khóe môi cong lên một nụ cười hiếm hoi, xóa tan sự lạnh lẽo bao quanh hắn.
“Anh không thể ngừng trêu em được sao?” Cô kéo tay Duệ Húc xuống, hắn thông minh như vậy, sao có thể không biết cô đang muốn gì?
“Tô Tử Lạc, trong lòng em, có phải mỗi việc anh làm đều là trò đùa, đúng không?” Nụ cười lúc nãy biến mất ngay lập tức, hắn lại trở về sự lạnh lẽo vốn có, không đúng, so với trước cảm giác còn lãnh khốc hơn.
Tô Lạc không nói gì thêm, bởi vì cô không biết, nên cô mới thấy bất an, theo trực giác của cô, người đàn ông này không phải là người như thế, cũng không thể nào thích cô, nhưng hắn lại nói chúng ta hãy làm vợ chồng thật sự, khiến cho trái tim có cảm giác sống lại, thẳng thắn mà nói, hắn đối với cô rất tốt, nếu không có hắn, không biết hiện tại cô sẽ như thế nào, người đàn ông anh tuấn, nhiều tiền, tuy đôi khi cũng kì quái nhưng vẫn được chọn là một người chồng tốt, cô thật sự… Thật sự có thể bước tới sao?
“Nói cho anh biết, Tô Lạc, em còn yêu Vũ Nhiên sao?” Duệ Húc đưa tay nâng gương mặt cô lên, để cho cô nhìn vào mắt hắn.
Ánh mắt cô cũng không hề tránh né, cô nhẹ nhàng gật đầu, nói không còn yêu là giả, nói còn yêu cũng không đúng, không ai nói không yêu liền không yêu, nói yêu liền yêu, Tô Lạc là người, cô có tình cảm, có trí nhớ.
Ngón tay Duệ Húc khẽ dùng sức, hắn hít một hơi thật sâu, ” Tô Tử Lạc, em thích Lê Duệ Húc sao?” hắn hỏi một lần nữa.
Tô Lạc lặng người đi, sau đó lắc đầu.
“Em không ghét anh, nhưng thích vẫn là không có…” Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, đúng ra, người đàn ông này quá ưu tú, rất dễ để yêu hắn, nhất là dưới lớp băng tuyết kia là sự chu đáo, dịu dàng, thật sự khó có ai mà không động tâm, nhưng hiện tại cô vẫn không có sự động tâm đó, bởi vì trái tim cô có một vết thương lớn chưa lành… Cô không muốn động tới chuyện tình cảm, cô sợ hãi và lo lắng.
Duệ Húc mím môi, có thứ gì đó rất nhanh hiện lên trong ánh mắt nhưng lại không ai có thể nhìn ra, “Tốt lắm, đi nấu cơm,” hắn vỗ nhẹ lên mặt Tô Lạc, ngoài ý muốn lại không có một sự tức giận nào cả.
Tô Lạc có chút bất an nhìn hắn, môi của cô khẽ động, cuối cùng vẫn đi về phía phòng bếp.
Lê Duệ Húc nhắm mắt lại, trong sâu thẳm dâng lên sự phiền chán, khó chịu. Cho tới khi tiếng điện thoại vang lên, hắn cầm di động đi về phía cửa sổ. Bên ngoài, trời đã tối sầm, một đêm thật yên lặng cũng quá nhiều thứ cần đè nén.
|
Chương 39:
“Húc…” Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ nghẹn ngào, khiến bàn tay Duệ Húc nắm điện thoại chặt hơn, ” Làm sao vậy, Trữ San, hắn đã làm cái gì?” Hắn không cần đoán, cũng có thể biết, ngoài Ôn Vũ Nhiên ra, không có ai có thể làm Trữ San khóc như vậy, mà cô như vậy, khiến trái tim hắn đau đớn.
“Húc, đến bây giờ anh ấy vẫn chưa chịu buông tha cho Tô Tử Lạc, tuy anh ấy không nói gì, nhưng em biết nhất định anh ấy đi tìm cô ta, Húc, em đối với anh không tốt sao? Em đã cho anh ấy tất cả, vẫn chưa đủ sao?” Tiếng khóc ngày càng lớn, sắc mặt Duệ Húc càng kém.
“Hắn sẽ về bên cạnh em, em yên tâm, hắn sẽ không rời xa em, anh đã nói anh sẽ giúp em…” Duệ Húc nghe giọng nói của chính mình, có chút dao động, hắn ngắt điện thoại, cảm nhận khoảng trống trong tim hắn.
Đi ra ngoài, đặt chiếc điện thoại lên trên bàn, Tô Lạc nhìn thấy cũng không nói gì, hắn luôn có chuyện riêng của hắn, cô sẽ không hỏi đó là điện thoại của ai, cũng không hỏi vì sao hắn phải tránh sang một bên để nhận điện thoại.
Cô đặt một đôi đũa vào tay Duệ Húc, khoảng cách giữa hai người như lớn hơn, vẫn món ăn đó, vẫn hương vị đó, nhưng lúc này, cảm xúc đã thay đổi, tâm sự nặng nề, tất cả đều biến thành áp lực làm cho hương vị cũng thay đổi.
Buổi tối, Tô Lạc ngồi trước cửa sổ theo thói quen, bể bơi bên ngoài, Lê Duệ Húc đang bơi lội, đây đã thành thói quen của bọn họ, một người nhìn, một người bơi.
Lê Duệ Húc trồi lên mặt nước, ngẩng đầu nhìn lên cô gái ngồi bên cạnh cửa sổ, hắn vươn tay, nước từ tóc rơi xuống, ánh đèn hắt xuống lấp lánh, không biết có bao nhiêu cuồng dã cùng phóng túng, những giọt nước chảy xuống ngực hắn, nói không hết sự gợi cảm.
“Tô Tử Lạc, mang cho anh một chiếc khăn mặt.” Giọng nói của hắn truyền tới tai Tô Lạc, cô khẽ chớp mắt, sau đó mở cửa chạy ra ngoài, đương nhiên không quên mang cho hắn một cái khăn mặt.
Nước trong hồ bơi trong suốt, khi ánh đèn chiếu xuống, những gợn sóng lăn tăn lấp lánh, dịu dàng xinh đẹp.
Cô đưa chiếc khăn cho Duệ Húc, hắn cầm lấy, đưa lên lau tóc.
“Có muốn thử một chút không?” Hắn đưa mắt nhìn bể bơi, nơi từ trước đến này chỉ có mình hắn độc chiếm, đây là nơi mà hắn không hề muốn chia sẻ với bất kì ai, ngay đến cả Vệ Thần cũng không, nhưng cô gái này sớm đã trở thành ngoại lên, cô nhảy xuống bể bơi của hắn, lại là tự tử.
Một lần hay hai lần không có gì khác nhau.
Tô Lạc không ngừng lắc đầu, bước lùi về sau mấy bước, cô không muốn, cô sợ.
“Em nhát gan…” Duệ Húc đưa tay còn đọng nước xoa nhẹ mái tóc cô, một câu nói nho nhỏ, mang theo chút trêu đùa, lại có cảm giác đang che dấu sự dịu dàng sâu đậm, giống như một chú nhóc can đảm trong trái tim của quỷ, điều này thật đáng sợ. Không sợ bị thương, lại sợ tình yêu đối với vợ sao?
Tô Lạc sững sờ, ngốc nghếch đi theo hắn, đi về phía trước, rời xa khỏi bể bơi, cũng không tính là xa lắm, nhưng một câu nói kia, khiến sự ngọt ngào dâng lên trong trái tim cô, thậm chí có một cảm giác cực kì vui sướng.
“Tốt lắm, đi ngủ thôi,” Duệ Húc ném chiếc khắn trong tay, trực tiếp kéo lấy tay Tô Lạc, nắm thật chặt, mặc kê cô giãy dụa thế nào, không có khả năng thoát khỏi.
“Tô Tử Lạc, chúng ta là vợ chồng,” hắn thở dài một tiếng, không biết cô đang kiên trì cái gì, nếu đổi thành những cô gái khác, đã sớm chạy lên giường của hắn, cô gái này, còn giãy dụa, điều kiện của hắn so với Ôn Vũ Nhiên còn tốt hơn, bởi vì cho tới bây giờ hắn sẽ không để cho chính mình phải hối hận vì những gì đã làm rồi sau đó mới lo lắng xoay chuyển tình thế.
Tô Lạc giãy dụa một lúc cuối cùng cũng buông lỏng xuống, hai người đi lên tầng, Lê Duệ Húc vẫn không chịu buông tay cô, dẫn cô tới phòng của mình, nơi này vẫn như trước, không chút thay đổi, cũng với một nơi nào đó thật khác nhau, nơi này ngoài màu đen trắng và tro ra không có những màu sắc khác, phòng của hắn với tính cách của hắn quả là giống nhau.
Lê Duệ Húc ngồi trên giường, Tô Lạc đứng trước mặt hắn, tay hắn vẫn nắm tay cô, không có buông, giữa hai người hẳn nên phát sinh chuyện gì đó, giống như lời hắn nói, bọn họ là vợ chồng, nếu hắn muốn sử dụng quyền lợi của người chồng, cô cũng không có cách nào từ chối.
Thân thể cô run rẩy, bàn tay bị hắn nắm ướt đẫm mồ hôi.
Cảm giác thân thể nhẹ bẫng, cả người bị hắn ôm trong lòng, sau đó lưng của cô dán trên giường, hai bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt mở lớn, khóe mắt đọng nước.
Lê Duệ Húc hít sâu một hơi, ” Tô Tử Lạc, chúng ta là vợ chồng, cùng giường chung gối là chuyện đương nhiên, còn có, không cần nhìn anh với ánh mắt như thế, anh không phải tội phạm cưỡng gian.” Hắn nói xong, đưa tay xoa nhẹ đôi lông mày đang nhíu chặt của cô, cô gái này đã đả kích thật lớn lòng tự tôn của hắn, hắn cũng không tin, cô và Vũ Nhiên chưa xảy ra chuyện gì, bọn họ đã là người yêu trong ba nắm, … Bây giờ trai gái đều rất thực tế, cô còn thẹn thùng sao? Bản thân hắn còn chưa từng được lên giường với gái trinh, nhưng, trái tim của hắn vì suy nghĩ này, cảm thấy có chút không thoải mái.
“Ngủ đi,” hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Tô Lạc, sau đó nằm xuống ôm cô nhắm mắt lại, giống như ôm một cái gối ôm vậy, không phải hắn không có cảm giác, nhưng hắn không muốn cố chấp, cũng không muốn cô không cam lòng, Lê Duệ Húc muốn phụ nữ nào mà chẳng được, không nghĩ sẽ phải đi ép buộc một cô gái, huống chi cô gái này còn là vợ của hắn.
Thân thể Tô Lạc có chút cứng nhắc, hơi thở của hắn thỉnh thoảng sẽ chạm vào cô, cả tiếng thở của hắn, cô có thể cảm nhận sự tồn tại của hắn, một sự rung động mãnh liệt.
Cô không ngừng nhúc nhích thân thể, hai người không phải chưa từng ôm nhau, nhưng cảm giác bây giờ quá chân thực, cảm nhận thời gian chầm chậm trôi qua.
“Tốt lắm, ngủ đi”, Duệ Húc đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ, giống như đang dỗ một đứa trẻ, Tô Lạc dần thả lỏng cơ thể, có lẽ vì quá căng thẳng nên khi buông lỏng bản thân, cô cảm thấy rất mệt.
Cô cứ nghĩ mình sẽ không thể ngủ, nhưng khi dựa vào lòng người đàn ông này, cô thấy sự an tâm, nhất là mùi hương trên người hắn, một mùi hương thuốc lá quen thuộc, rất dễ chịu, không hề chán ghét.
Một lúc sau, Duệ Húc mở mắt ra, nhìn cô gái trong lòng, ngón tay chạm nhẹ lên trán cô, phát hiện, cô có chút không thoải mái khẽ nhăn mặt nhíu mày, lại càng tiến sát vào trong lòng hắn. Kì thực ôm cô cũng không cảm thấy chán ghét.
|
Chương 40:
Hắn đưa tay tắt chiếc đèn ngủ phía đầu giường, có lẽ đêm nay họ cũng sẽ ngủ thật ngon, đơn thuần là ôm nhau thôi cũng đã tra tấn hắn rồi. Hắn cười khổ một tiếng, Lê Duệ Húc hắn khi nào lại học được cạc kiềm chế dục vọng… Nhưng, tất cả đều xứng đáng, cái hắn muốn… Là trái tim của cô gái này.
Bóng đêm nặng nề, gió màu thu từ từ thổi, từng chiếc lá trên cây bắt đầu rụng, mùa đông đang tiến lại rất gần.
Buổi sáng, ánh nắng mặt trời chiếu trên cửa sổ, nhưng vì có một bức rèm ngăn lại ánh sáng trong phòng cũng dịu hơn.
Tô Lạc trở mình, cảm giác cả người không thể di chuyển. Cô mở mắt ra, ánh mắt màu trà rơi vào đôi mắt cô, cô khẽ chớp mắt, ngây người.
“Lê Duệ Húc…”
Bờ môi khẽ nhúc nhích, rất nhanh ánh mắt bị bóng đen bao phủ, một bờ môi nhẹ nhàng dịu dàng đặt lên môi cô, cô chỉ có thể bị động đón nhận, càng ngày càng như một thói quen, càng ngày càng không thể chống lại, thời điểm hắn ngang ngược cô không thể phản kháng, bây giờ khi hắn dịu dàng cô lại càng không thể.
Cô cảm nhận trên đùi cô có vật gì đó đè lên, cứng rắn, nóng bỏng, sắc mặt cô ửng đỏ. Đột nhiên, cô khẽ cong người, muốn cách cái thứ kia xa xa một chút, dường như cô đã biết cái kia là cái gì…
Cái kia của hắn…
“Dường như em cũng biết. Bà Lê của anh …” Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, không thèm để ý khát vọng của mình đối với cô, hắn không phải là thái giám, đương nhiên sẽ có cảm giác, ôm một cô gái cả đêm, cái gì cũng không có làm, nói ra, đoán chừng sẽ không có ai tin.
“Xin lỗi…” Tô Lạc đặ hai tay trên lồng ngực hắn, toàn thân đỏ bừng.
“Làm sao em lại dễ xấu hổ như vậy, cái này em chắc là phải không xa lạ chứ, đừng có nói với anh em vẫn là xử nữ…” Lê Duệ Húc ngồi dậy, trong lời nói lộ rõ sự tổn thương người khác.
Trái tim Tô Lạc như bị ai bóp chặt một cái, cô cắn nhẹ môi, cũng không muốn giải thích, cho dù là cô là xử nữ, thì thế nào đây? Hắn đã nhận định như vậy, có giải thích cũng chẳng thay đổi được gì. Ôn Vũ Nhiên chính là vách ngăn lớn nhất giữa họ, cô để ý, còn hắn so với cô dường như còn để ý hơn.
Tay họ vẫn nắm lấy nhau, nhưng trái tim của Tô Lạc một lần nữa khép lại, cô không muốn thể hiện sự thành tâm, vì cô không thể chịu nổi sự tổn thương một lần nữa. Đối với sự trầm mặc của Tô Lạc, Lê Duệ Húc nhíu chặt hàng lông mày, hắn khẽ mím môi, ở nơi không ai biết, lộ ra sự lạnh lùng đến đáng sợ.
Trong tập đoàn Húc Nhật, Tô Lạc ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một cốc nước, mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi, đều tới nơi này để nghĩ ngơi, dù sao ở đây cũng không có người, nữ thư kí duy nhất ở đây, tất nhiên thời gian trước đã bị cảnh cáo, mặc kệ cô ấy có tốt đến cỡ nào, thân là thư kí riêng của Lê Duệ Húc, liền sẽ biết, cái gì có thể nói ra, cái gì cần phải giữ kín.
Nếu không, cứ tự nhiên về nhà sống bằng tiền dành dụm đi.
“Có muốn ăn cái gì không, anh kêu người mang lên,” Lê Duệ Húc đi tới ngồi xuống cạnh cô, theo thói quen đưa tay xoa tóc cô. Biểu hiện của cô bây giờ khá tốt, cô gái này rất biết nghe lời, bình thường hắn nói một cô sẽ không bao giờ nói hai, trong một số tình huống đặc biệt cô sẽ lấy hết can đảm trừng mắt nhìn hắn, sau đó bản thân tự tìm lấy khó chịu.
“Cái gì cũng được,” Tô Lạc uống một ngụm nước rồi nói, “Lê Duệ Húc,” đột nhiên cô kéo áo hắn, “Em không ở lại đây có được không, dù sao bên ngoài cũng có rất nhiều nơi để em nghỉ ngơi, em thấy không có vấn đề gì cả,” Cô muốn thương lượng với hắn, dù sao đây cũng là phòng của tổng tài, nếu bị người khác thấy được, cô cũng không biết phải giải thích thân phận của mình thế nào, đến lúc đó còn mang đến phiền phức cho hắn.
“Làm sao vậy, em cảm thấy việc em là vợ anh sẽ dọa người khác sao?” Tâm tình của hắn vừa rồi còn rất tốt, vì một câu nói của cô trong nháy mắt liền biến mất.
“Không phải,” Tô Lạc vội vàng lắc đầu, “Em chỉ sợ gây phiền phức cho anh,” cô cúi đầu, hàng lông mi dài khẽ động, cô biết hôn nhân của hai người không được để người khác biết, đây không phải là điều hắn muốn sao? Cô biết thân phận mình không xứng với hắn, cũng biết mình cần phải làm những gì…
“Ngốc nghếch…” Trong lồng ngực hắn có gì đó đang rung động, hắn luôn luôn không phát hiện ra một chuyện, hóa ra, cô vẫn rất để ý. Hắn ôm cô vào trong lòng, bàn tay đặt ở eo cô, “Em có biết vì sao anh không công khai hôn nhân của chúng ta?” Hắn hỏi rất nghiêm túc, cũng là lần đầu tiên chủ động nói đến vấn đề này, hắn biết nếu hắn không chủ động hỏi, cô gái này cũng sẽ không chủ động nói. Tính cách của cô, hắn đã hiểu õ vài phần.
Tô Tử Lạc lắc đầu, trong mắt hiện lên sự bi thương… Cô là… Không xứng đi.
“Không cần nghĩ lung tung,” Lê Duệ Húc xoa nhẹ gương mặt cô, “Anh không ghét bỏ em, nhưng thân phận bà Lê rất cao, kèm theo rất nhiều phiền phức, ví dụ như phóng viên, ví dụ như các buổi tiệc xã giao, em xác định em có thể đối phó được, anh nghĩ em hắn đã quen với cuộc sống bây giờ, em chỉ cần biết anh là chồng em là được.” Ánh mắt màu trà nổi lên ý cười nhợt nhạt.
Tô Lạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt lỗ rõ vẻ mơ màng, cô vẫn cho rằng, hắn cảm thấy cô khong xứng đáng nên quan hệ hôn nhân của họ mới được giữ bí mật, lại thật không ngờ chính là vì nguyên nhân này, mặc kệ hắn nói sự thật, hoặc là nói dối, không thể không nói, cô bây giờ rất cảm động, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc.
Đầu Lê Duệ Húc đặt lên tóc cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, chỉ là trong mắt hắn hiện lên sự nhỏ nhen, ích kỉ.
“Nếu em muốn công khai, hiện tại anh sẽ công khai.” Đột nhiên hắn nói, Tô Lạc lắc đầu, ” Không cần, như vậy cũng tốt lắm rồi, có lẽ em thực sự không thích hợp với cuộc sống như thế.”
Như vậy chính là tốt nhất, mọi chuyện đều giữ nguyên hiện trạng, Tô Lạc nhắm mắt lại, thay đổi không nhất định là chuyện tốt, thân phận có thể nói lên cái gì, cô không sợ người khác, mà đang sợ….
Chính mình.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm,” nhìn ra sự cự tuyệt của Tô Lạc, Duệ Húc đứng lên, kéo tay cô, đi ra ngoài, thư kí nhìn thấy họ, chỉ nhìn thoáng qua sau đó cúi đầu, giả vờ như đang làm việc, nói thật đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tổng tài thân mật với một cô gái, đương nhiên cũng lần đầu tiên nhìn thấy có cô gái có thể lại gần được vị tổng tài lạnh như băng này.
“Làm sao vậy, vẫn còn xem, có cái gì đẹp sao?” Một giọng nam hài hước truyền tới, cô thư kí vội vàng ngồi thẳng dậy, “Chào Phó tổng,” cô cố gắng nở ra nụ cười, bị bắt được, may mắn không phải là tổng tài, là phó tổng, cả tập đoàn Húc Nhật đều biết, phó tổng so với tổng tài dễ nói chuyện, dễ ở chung hơn.
|
Chương 41:
“Được, tốt lắm,” Vệ Thần khẽ cười, hắn ngoài cười nhưng trong không cười, hắn tốt cái (P) a, Lê Duệ Húc coi hắn giống như một chú chó vậy, giờ Húc đã có vợ, ăn toàn đồ ngon, còn Vệ Thần hắn là một cu-li thật đáng thương.(sincox: Giấy Vệ Sinh ca ca, a nói a tốt cái mông, vậy a muốn làm cái mông của ai? ?_? Vệ Thần:ta ns, ko cái mông sao ngươi ngồi được, ngươi làm con người ko làm lại muốn làm cái 'đích' phóng tiêu -u-) (P) : Cái mông Cu-li: Người khuôn vác, người giúp việc.
“Phó tổng, tôi có thể hỏi anh một việc được không?” Thư kí cẩn thận hỏi, giọng nói xuống đến mức thấp nhất, dù người kia có đi rồi, cô vẫn cảm thấy rất lo sợ a.
Vệ Thần khẽ nghiêng người, “Cô muốn hỏi thân phận của Tô Lạc?” Hắn không cần đoán cũng biết cô muốn hỏi cái gì.
“Vâng…” Thư kí vội vàng gật đầu một cái, phó tổng và tổng tài có quan hệ tốt như vậy, nếu hắn không biết, thì còn ai biết nữa đây. Cô tò mò, thực sự rất tò mò.
“Cô ấy là…” Vệ Thần cố tình nói lớn còn kéo dài giọng nói khiến cho cô thư kí như bị nghẹn trong cổ họng.
“Cô hay là không biết thì sẽ tốt hơn …” Vệ Thần gõ gõ xuống mặt bàn, người kia không muốn nói, hắn cũng không thể nói ra được, tất cả do người kia quyết định, hơn nữa biết quá nhiều, đối với một cô thư kí là không có lợi, ngộ nhỡ bị truyền ra ngoài, hắn cũng chẳng hay ho gì, hắn còn không muốn nhìn bộ mặt âm u của Duệ Húc đâu.
Nụ cười cương cứng trên mặt cô thư kí, phó tổng này, thật biết tra tấn người khác.
Vệ Thần đi ra ngoài, sờ bụng mình, hắn cảm thấy đói bụng rồi, cũng phải đi ăn cái gì thôi.
Lê Duệ Húc dừng xe trước một nhà hàng, hắn là khách quen của quán này, có một chỗ ngồi độc quyền đặc biệt, ở đây khá ít người, môi trường lại rất tốt, hắn tương đối hài lòng.
Tô Lạc đi theo hắn, tay vẫn bị hắn nắm chặt, cô muốn rút bàn tay ra, nhưng chỉ cần khẽ động, hắn lại cầm tay cô chặt hơn nữa, khiến tay cô sẽ bị đau.
Cô đành để hắn nắm lấy, kéo đi.
Ngồi trước bàn ăn, tiếng nhạc Piano du dương vang lên khắp căn phòng, từng nốt nhạc truyền tới, động lòng người, ăn cơm ở đây, đôi khi chính là một sự hưởng thụ.
Lê Duệ Húc gọi hai phần bò bí – tết, sau đó tao nhã vắt chân lên đặt lên chân kia, hắn đưa cô tay nhìn đồng hồ, còn một giờ nữa, hắn còn rất nhiều việc phải làm, ngày trước chỉ có một mình hắn, buổi chiều có thể không ăn cơm, còn bữa trưa hắn sẽ qua loa cho xong chuyện, bây giờ có thêm một cô gái, không thể không nói, gần đây, thói quen sinh hoạt của hắn đã thay đổi không ít.
Lúc này, cửa mở ra… Một đôi nam nữ đi vào, hai người đều có vẻ bề ngoài ưu tú, vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, trên gương mặt đeo cặp kính mắt tinh xảo, đằng sau cặp kính mắt đó là đôi mắt nhỏ dài, sắc nhọn, bờ môi hoàn mỹ khẽ hép hờ, hắn một cô gái có dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình nóng bỏng.
“Em muốn ngồi ở đâu?” Ỗn Vũ Nhiên tự nhiên ôm Trữ San, hắn biết hiện tại… Vợ hắn rất xinh đẹp, đi tới chỗ nào cũng hấp dẫn ánh mắt của một đống đàn ông, cho dù hắn đối với cô cũng không có tình yêu, nhưng vợ của mình bị người khác nhìn như thế, là một người đàn ông hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Chỗ cũ đi.” Trữ San nhìn chung quanh một chút, đối với cửa hàng này rất hài lòng, đây là cũng là nơi cô thích nhất, hơn nữa luôn luôn ngoài ý muốn gặp được người quen.
Khi nhìn thấy một người đàn ông, ánh mắt cô đột nhiên sáng ngời, khi nhìn sang cô gái bên cạnh hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, dường như, hôm nay vận khí bọn họ thật tốt.
“Hình như chúng ta gặp người quen,” Cô càng sát lại trong lòng Vũ Nhiên, có chút khiêu khích nhìn Tô Lạc, hiện tại người đứng cạnh Vũ Nhiên chính là cô, cho nên cảm giác được sự tự cao tự đặc khó có thể lý giải.
” Ai…” Ôn Vũ Nhiên nhìn theo hướng ánh mắt của cô, nhìn thấy một cô gái đang cúi đầu, thân thể hắn cứng lại, cảm giác này, là cô ấy, là Lạc Lạc, mà bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông khác. Lê Duệ Húc.
Vì sao bọn họ lại ở đây?
Hai người cũng đồng thời nhìn thấy Trữ San và Vũ Nhiên. Thật sự không biết là duyên phận gì, hay đây chính là nghiệt duyên.
“Chúng ta đi thôi, Nhiên, chúng ta cũng đâu phải là người xa lạ.” Tề Trữ San nhìn vẻ mặt trầm mặc của Vũ Nhiên sau đó đi lên trước, cái cô cần chính là như vậy, gặp mặt tình địch, quả nhiên máu nóng nổi lên, cô cười càng thêm xinh đẹp, bộ đồ Channel mói nhất trên người khiến thần thái cô càng động lòng người, giống như một cô gái đang ngập tràn hạnh phúc, so sánh vói bộ dạng thiếu dinh dưỡng của Tô Lạc, cô biết được mình nắm được bao nhiêu phần thắng. Bờ môi màu hồng nhạt cong lên thật xinh đẹp, cô dịu dàng cười.
“Húc, thật tình cờ, cô cũng ở đây sao,” bọn họ là người quen, đương nhiên không cần câu nệ, còn cô gái kia, chẳng phải cũng là người quen sao?
Ôn Vũ Nhiên bị động để cô kéo tới, sắc mặt lạnh lại, trầm mặc nhìn Duệ Húc chằm chằm, hai nam nhân đối mặt nhau, cả hai đều lạnh lùng nhìn đối phương.
Tô Lạc cúi đầu, nở nụ cười chua sót, lại gặp nhau.
Bây giờ cuộc sống của cô đã hạnh phúc, đã tốt lắm rồi.
Cô cảm giác bàn tay của mình bị nắm chặt, hắn dùng sức như muốn bóp nát xương cốt cô ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Duệ Húc, hắn đang tức giận cái gì, tức giận vì ngẫu nhiên gặp phải mối quan hệ liên quan tới cô ư?
Khóe môi Duệ Húc hiện lên nụ cười lạnh. “Đúng vậy, lại gặp mặt rồi,” đương nhiên những lời này hắn nói đối với Trữ San, còn với Vũ Nhiên, không có xứng.
“Nhiên, chúng ta ngồi đây ăn được không?” Tề Trữ San dịu dàng kéo tay Vũ Nhiên, chính là muốn để cho người khác chứng kiến sự ân ái của họ, cô cũng không phải không biết, có một người đàn ông ánh mắt luôn hướng về một phía, không để cho người khác phát hiện trong ánh mắt có quá nhiều cảm xúc, còn có tia mất mát hiện lên trên mặt.
“Tùy ý.” Ôn Vũ Nhiên mặc cho vợ mình lôi kéo, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Tô Lạc, cảm giác vô cùng mỉa mai, bọn họ thành hai đôi, quá đủ đặc sắc, trong lúc này, Vũ Nhiên lại cảm thấy hận, nếu không phải bọn họ đột ngột chia cắt hắn và Tô Lạc, hôm nay tất cả đã không thành cái dạng này.
Đương nhiên Duệ Húc thấy được vẻ không cam chịu trong mắt Vũ Nhiên, một người đàn ông muốn buông tha cho một cô gái là chuyện rất đơn giản, nếu, hắn không chịu buông, như vậy hắn quá cố chấp rồi.
Hắn lạnh lùng cười, “Ôn tiên sinh hình như rất hứng thứ với bạn gái tôi?” Hắn buông tay Tô Lạc, mà bây giờ Tô Lạc lại biến thành ngồi nổ lớn nhất giữa hai người.
Khóe môi Tô Lạc khẽ động, không ai nhìn thấy sự đau xót trong mắt cô, dường như, trên đời này cô vốn không nên tồn tại.
Nếu như không có cô, như vậy mọi thứ đều ổn. Bọn họ và cô.
|
Chương 42:
“Quan hệ của chúng tôi, Lê tiên sinh không phải là không biết, xem ra, Lê tiên sinh khá là thích nhận những thứ đồ người khác không cần nữa?” Vũ Nhiên lạnh lùng nói mang theo sự mỉa mai, vẻ mặt Duệ Húc vẫn thâm sâu khó lường. Đôi mắt Tô Lạc mờ đi, nụ cười trên môi cũng rơi xuống. Hóa ra, trong mắt hắn, cô chỉ là một cô gái bị dùng qua… Đây là người đàn ông mà cô yêu những ba năm qua, rõ ràng cô không sai, nhưng vì sao cho tới bây giờ, tất cả lỗi sai đều do cô. Sau khi nói xong, Ôn Vũ Nhiên mới phát hiện mình đã nói những gì, hắn muốn nói câu xin lỗi nhưng lại không thể mở lời. Hắn dùng lực nắm chặt bàn tay, sau đó đột nhiên đứng lên, ” Tôi còn có việc, tôi đi trước, mọi người cứ ăn từ từ.” Hắn kéo tay Trữ San, không để ý cô có đau hay không…. Trong mắt Duệ Húc thoáng qua một tia cay nghiệt. Hắn nhìn chằm chằm Tô Lạc đang cúi đầu, ánh mắt màu trà, sự u ám che đi, bao phủ toàn bộ con người hắn, người đàn ông quá thâm trầm khiến người khác không thể đoán được. Sau đó xung quanh lại yên tĩnh trởi lại, Tô Lạc ngẩng đầu lên, cô nhìn về phía cánh cửa đang đóng. Trong mắt sự mông lung nhàn nhạt. Lúc này, bồi bàn đã mang đồ ăn lên, nhưng bữa ăn này, đối với bọn họ mà nói, đã trở thành vô vị, một người đang suy nghĩ, một người đang nhìn, tâm tư đã không còn ở đây. Lê Duệ Húc lái xe với tốc độ rất nhanh, đi được một nửa quãng đường, két một tiếng, xe đột nhiên dừng lại, nếu Tô Lạc không cài dây an toàn, đã sớm bị đập vào cửa kính ở trước. “Xuống xe, tự mình đi về.” Giọng nói Duệ Húc thản nhiên truyến tời, không biết có phải do tức giận, hắn toát lên lạnh giá không người nào dám tới gần, bờ môi cô khẽ động, cuối cùng cũng không nói ra tiếng nào. Bởi vì, cô không có gì để nói. Chân của cô vừa mới đặt trên mặt đất, chiếc xe kia cũng vụt đi nhanh chóng, để lại cô, con đường phía trước còn dài, vẫn phải tự dựa vào đôi chân của bản thân thôi. Cô nhìn về phía trước, cứ đứng ở đó thật lâu. Cô đi thẳng về phía trước, ngoài trừ đi, cô không thể nghĩ được biện pháp nào khác, cứ như vậy từng bước một, cô dùng đôi chân của mình đi về nhà riêng của hai người, người đàn ông kia khi nóng khi lạnh, cô không biết phải đối mặt với hắn như nào. Đưa tầm mắt nhìn, nhìn con đường phía trước, dường như có điểm dừng, sắc trời đã ngả về chiều. Có khi, một người đi trên một con đường, nhìn chính những gì mình đã đi qua, giống như cả một cuộc đời, có lẽ đây cũng là cái Tô Lạc cần. Cô nhẹ nhàng hít hít cái mũi của mình, cảm giác tủi thân, nhưng lại chỉ có có chính mình phải thừa nhận, từng chiếc đèn đường được bật lên, ngẫu nhiên bên cạnh cô những đôi tình nhân, những cặp vợ chồng đi qua, cô thực sự rất hâm mộ họ, cô hiểu được, cô chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác này, chỉ đơn giản là đi tản bộ, đối với cô cũng trở thành một sự xa xỉ, những thứ cô cần thực sự rất đơn giản, vậy mà không cách nào có được. Tại sao chứ? Ánh mặt trời đã tàn dần, cô vẫn đi về phía trước, ánh đèn đường nhàn nhạt chiếu lên mặt cô, có chút mơ màng lại có một sự thê lương không nói lên lời. Không biết bây giờ là lúc nào, người đi trên đường càng ngày càng ít, cô cứ mãi đắm chìm giữa suy nghĩ của chính mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, cô phát hiện mình đi vào một con đường nhỏ không có người, quá yên lặng, khiến cô muốn rời khỏi đây nhanh một chút… Cô bước đi nhanh một chút, còn tự mình trách, sao lại đi vào con đường như vậy, cô sợ tối, sợ nhất là màn đêm quá yên tĩnh. Cô chỉ cần đi nhanh qua là được rồi, sẽ an toàn thôi, nhưng có một số việc hàng ngày không xảy ra lại đúng lúc này phát sinh. Phía sau cô xuất hiện liên tiếp tiếng bước chân, thậm chí như đang cố tiếp cận gần hơn, cô khẽ căn môi, đi nhanh hơn nữa, bước chân vội vàng, nhưng mặc kệ cô có như thế nào, nước chân đằng sau cô càng ngày càng gần cô. Cô dùng sức nắm chặt chiếc túi nhỏ, không dám quay đầu lại, trền người của cô cũng không có nhiều tiền, trang sức lại càng không có, nhưng giữa đêm tối, trái tim của cô không ngừng sợ hãi… “A..Ha ha…” Một tiếng cười giống như ma quỷ vang lên, trái tim của cô đột nhiên co rút, thiếu chút nữa là ngừng thở. Cô chạy nhanh về phía trước, ánh mắt nhìn về phía ngọn đèn đằng trước, chỉ còn một chút nữa thôi, một chút nữa thôi. Đột nhiên tay cô bị giữ chặt, giống như bị một thứ bẩn thỉu bám lấy, sắc mặt cô trong nháy mắt trắng bệch, đôi môi cô không ngừng run lên. Quay đầy lại, nhìn thấy một người đàn ông với ánh mắt tà ác, ước chừng là một người hơn hai mươi tuổi, đầu tóc nhuộm vàng, vẻ mặt không đứng đắn, nhìn qua đã biết không phải người tốt. “A, cô em lớn lên cũng rất được nha, hôm nay vận khí không tệ a?” “Không…” Tô Lạc sợ hãi lùi lại, miệng bị người đàn ông dừng sức bịt lại, cô muốn giãy dụa, nhưng không thể đấu lại sức lực của người này, tiếng thét của cô bị giữ lại trong cổ họng, cả người bị dồn vào bức tường lạnh giá, hắn như một con rắn, gắt gao quấn lấy cô, trên mặt cô tràn ngập thống khổ tuyệt vọng. Cô biết, lần nay cô thực sự xong rồi. “Xin lỗi…” Cô nhắm chặt mắt lại, không biết lời xin lỗi này giành cho ai… Truyền tới bên tai cô là tiếng quần áo bị xé rách, cô tuyệt vọng nhắm chặt mắt, nếu bây giờ cô có thể chết thì thật tốt, nhưng cô đến quyền chết cũng chẳng có. Số mệnh của Tô Tử Lạc cô cũng chỉ được có như thế thôi sao? Thân thể cô co rúm lại, cảm giác phần da bị lộ ra ngoài lạnh như băng, cô ngẩng đầu nhìn những đốm sao nhỏ trên trời, cho tới khi một bàn tay đặt lên người co, ánh mắt u tối lại bị che phủ bởi lớp sương mù… Không cần, không cần phải đối với cô như thế, cô trừ bản thân ra đã không còn gì nữa, thật sự cái gì cô cũng không có… Chỉ là không có người nghe được lời thỉnh cầu của cô, cũng không có ai có thể tới cứu cô… “Cứu cứu tôi… Cứu cứu…” Trong miệng cô không ngừng truyền ra những tiếng khóc kêu…. Lại bị những tiếng động hòa tan.
|