Gia Sư Có Vấn Đề
|
|
Chương 20 Lạc Nghiên Vũ cùng Dương Hạo đi vào phòng hồ sơ, không phát hiện Dương Hạo lặng lẽ khóa cửa lại.
"Dương Hạo, quản lý muốn anh tìm tài liệu gì?" Cô đứng ở một hàng hồ sơ phía trước hỏi.
"Quản lý không muốn tôi tìm."
"Ah? Anh rõ ràng nói. . . . . ." Cô kinh ngạc xoay người qua, lại thấy được vẻ mặt bi thương đau xót của anh ta.
"Không nói như vậy, làm sao em sẽ cùng anh tới?" Dương Hạo nở nụ cười lạnh.
"Anh, anh muốn làm gì?" Nhìn vẻ mặt đáng sợ của anh ta, trong lòng cô cảm thấy sợ hãi .
"Làm cái gì?"
Dương Hạo từng bước một đi tới trước mặt Lạc Nghiên Vũ, còn cô chỉ có thể từng bước một lui về phía sau.
"Nghiên Vũ, em biết không? Từ ngày thứ nhất em bước vào công ty thì anh liền yêu em!"
Cô mắt hạnh trợn tròn, hết sức kinh ngạc với lời anh ta đang nói! Cô chống lưng vào tường, không biết làm sao nhìn tới Dương Hạo chỉ cách cô một bước ngắn.
Dương Hạo nhìn thẳng vào mắt cô nói tiếp: "Em là đơn thuần xinh đẹp như vậy, làm việc nghiêm túc không nói, đối đãi người lại tốt; càng khó hơn chính là em luôn giữ mình thanh khiết, không giống những phụ nữ khác mỗi ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp quyến rũ đàn ông, những điều này khiến cho anh thật sâu mê luyến em." Anh ta gần hơn, tựa như sùng bái khẽ vuốt gò má phấn nộn của cô.
Anh ta đụng chạm làm cho Lạc Nghiên Vũ run rẩy hết sức sợ hãi, muốn đẩy ra, lại sợ chọc giận tới anh ta. Dương Hạo trước mắt cùng với anh ta bình thường lịch sự nhã nhặn là hoàn toàn khác biệt, cô không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhẫn nhịn.
"Anh mỗi ngày đi làm chỉ cần thấy được một cái nhăn mày hay một nụ cười từ em, sẽ rất có tinh thần để làm việc, cho nên anh ghét nhất ngày nghỉ!" Anh ta chân thành thâm tình nhìn cô."Nghiên Vũ, anh biết rõ em đối với anh chỉ xem như đồng nghiệp, vì vậy anh chỉ cầu xin có thể lặng lẽ thích em, ai ngờ. . . . . ."
Sắc mặt anh ta bỗng chốc biến thành ác độc, khiến cho lòng cô cả kinh!
"Ai ngờ em lại ở cùng một chỗ với tổng giám đốc! Hơn nữa còn để cho anh thấy được dấu hôn trên cổ em! Em ở đây hình tượng tốt đẹp trong lòng anh từ từ biến mất, em có hiểu được điều này làm cho anh có bao nhiêu khổ sở không? !" Anh ta lớn tiếng quát.
Lạc Nghiên Vũ thấy tâm tình anh ta bất ổn, tựa hồ có dấu hiệu sụp đổ, cố đè xuống sợ hãi trong lòng, trấn an nói: "Dương Hạo, tôi cảm ơn anh đối với tôi tâm ý, nhưng. . . . . ."
Lời còn chưa nói xong, Dương Hạo tức giận trợn trừng mắt nhìn cô: "Em cho rằng cảm tơn anh, thì anh liền sẽ tha thứ em sao? Đó là không thể nào! Bởi vì khi anh nghe thấy chuyện em mang thai, em cũng đã tự tay bóp chết suy nghĩ hoàn mỹ về em trong anh!"
"Anh nghe thấy. . . . . . tôi và Giang Linh nói chuyện?"
"Không sai, anh là nghe thấy được, cũng nhận rõ em là một tiện nhân!" Ánh mắt của anh ta cuồng loạn.
Lạc Nghiên Vũ nhìn ra anh ta đã mất đi lý trí, cô ép buộc mình trấn định, suy tính chạy trốn như thế nào.
"Nghiên Vũ, tại sao em phải đối với anh như vậy?" Dương Hạo với gương mặt lịch sự chịu đủ thống khổ nhìn cô."Em có biết anh rất yêu em hay không?"
"Dương Hạo, anh đừng như vậy! Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng!" Cô run rẩy nói.
Dương Hạo cười ha ha."Nếu không thể miễn cưỡng, vậy anh sẽ phá hủy em, khiến bất kỳ kẻ nào cũng không thể lấy em được!"
Anh ta bị điên rồi! Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Lạc Nghiên Vũ Tâm. Cô vạn vạn không ngờ tới Dương Hạo bình thường đối đãi người dịu dàng hiền hoà, lại sẽ biến thành người điên cuồng như thế!
"Nghiên Vũ, anh tiễn đưa em đi trước, sau đó anh sẽ đi bồi em!" Hai tay anh ta chậm rãi duỗi đến.
"Không! Không cần. . . . . ." Cô tràn đầy sợ hãi mà ra sức đẩy anh ta ra, vừa chạy tới cửa, vừa hô cứu mạng, hi vọng ngoài cửa sẽ có người nghe được.
"Muốn chạy trốn?" Dương Hạo nhếch lên nụ cười khát máu, hai ba bước đã bắt cô trở lại."Nói cho em biết, anh không có được, thì người khác cũng đừng vọng tưởng lấy được!"
Lạc Nghiên Vũ giùng giằng, vẫn hô to cứu mạng.
Ngoài cửa, có một nam nhân viên đi qua, nghe được tiếng gọi ầm ĩ của cô, người đó khẩn trương muốn mở cửa xem một chút tình huống."Là ai ở bên trong?"
Lạc Nghiên Vũ nghe được âm thanh, trong lòng cao hứng, ngăn cổ họng kêu to: "Mau tới cứu tôi!"
Nam nhân viên kia bởi vì cửa bị khóa lại mà không cách nào tiến vào, người đó lập tức thông báo bảo vệ tới giúp một tay.
"Kêu to lên a! Dùng sức mà gọi!" Dương Hạo giống như là một ác ma thưởng thức bộ dáng kinh sợ tột cùng của cô, "Đợi khi bọn họ tới cứu thì em đã sớm một mạng chầu trời rồi !" Chìa khóa phòng hồ sơ đã sớm bị hắn cầm đi, muốn vào tới cũng không nhanh như vậy.
Không! Cô không thể chết được! Trong bụng cô còn có Bảo Bảo của cô và Quân Lỗi, cô còn muốn cùng Quân Lỗi cùng nhau chào đón Bảo Bảo ra đời!
Cô tiện tay từ giá đựng tài liệu rút ra một sấp tài liệu hung hăng đập vào đầu anh ta, nắm chặt ở cổ tay cô bị buông lỏng, cô lập tức chạy tới cạnh cửa.
Nhưng Dương Hạo động tác nhanh hơn cô, ngăn ở trước cửa, cười lạnh lẽo."Em dừng mơ trốn khỏi!" Anh ta từ từ tiến sát.
Lạc Nghiên Vũ sợ hãi cầm lấy tập tài liệu liều mạng ném về phía anh ta, ngăn cản anh ta đi tới.
Mà ở trong phòng họp, Nhạc Quân Lỗi đang cùng các chủ quản cao cấp mở hội nghị, bỗng dưng hắn cảm thấy trong lòng không yên!
Một vị trợ lý thư ký vội vã vọt vào phòng họp cắt đứt hội nghị bọn họ đang họp."Tổng giám đốc, không xong rồi!"
Sắc mặt Nhạc Quân Lỗi chợt lạnh lẽo."Xảy ra chuyện gì?"
Trợ lý thư ký đem chuyện nói ra, sắc mặt Nhạc Quân Lỗi đại biến lập tức xông ra, các chủ quản cao cấp dĩ nhiên cũng là khẩn trương đi theo hắn.
Bộ Kế toán? Không phải là Nghiên Vũ chứ?! Hắn đang cầu nguyện trong lòng không phải cô!
Khi hắn chạy tới phòng hồ sơ của bộ Kế toán thì ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều người, thấy hắn đến, mọi người tự động nhường ra một đường, mà bảo vệ đang xô cửa.
"Tổng giám đốc, bởi vì không tìm ra chìa khóa, cho nên trước hết mời bảo vệ xô cửa, cảnh sát cũng sẽ tới đây ngay." Có người báo cáo tình hình mới nhất.
"Bên trong là người nào?" Hắn lập tức tìm kiếm bóng dáng của Nghiên Vũ, sao lại không thấy cô?
"Báo cáo tổng giám đốc, hình như là Nghiên Vũ!" Giang Linh nhắm mắt nói.
"Cái gì? !" Nhạc Quân Lỗi giận dữ, cấp bách nói: "Mấy người to con cũng đến giúp một tay đi!" Lòng hắn nóng như lửa đốt muốn biết tình hình bên trong.
Nhận được lệnh, trong lúc nhất thời, mấy người đàn ông khỏe mạnh cường tráng liền đồng tâm hợp lực xô cửa.
Bên trong, Dương Hạo nghe được tiếng xô cửa cũng gấp, không muốn sẽ cùng Lạc Nghiên Vũ chơi trò chơi mèo vờn chuột nữa. Anh ta không nhìn đến cô đang ném tập tài liệu tới, sải bước tiến lên trước bắt được cô.
"Nên kết thúc rồi!" Hai tay anh thật chặt bóp lấy cổ cô lần nữa.
Lạc Nghiên Vũ liền khó thở, đã dùng hết hơi sức còn lại đánh anh ta, đấm anh ta, nhưng anh ta vẫn không chút nhúc nhích. Dần dần, hai tay quơ loạn của cô ngừng lại. . . . . .
Đang ở lúc nguy cấp, cửa bị phá tung!
Khi Nhạc Quân Lỗi nhìn thấy Nghiên Vũ đang bị người bóp cổ thì lòng hắn bỗng nhiên níu chặt lại, lập tức chạy lên trước kéo Dương Hạo ra, hung hăng đánh anh ta mấy quyền.
"Mày thật dáng chết, lại dám tổn hại cô ấy? !" Từ người hắn ngang nhiên tản ra phẫn nộ, với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị thấy rõ hơi thở hung ác.
Bị bảo vệ kiềm cặp Dương Hạo nhìn chằm chằm Nhạc Quân Lỗi, cuồng tiếu."Cái tôi không có được, thì người khác cũng khỏi phải nghĩ đến lấy được!" Anh ta cuồng nộ kêu gào, cả người sa vào trong điên cuồng, làm mọi người ở chỗ này thấy mà sinh lòng sợ hãi.
Hai mắt đen sâu thẳm của Nhạc Quân Lỗi chứa đầy tức giận, đi tới vung tay lên đánh anh ta thêm mấy quyền, nếu không phải là cảnh sát đến, sợ rằng Dương Hạo sẽ bị hắn đánh đến thoi thóp nằm thở.
"Nghiên Vũ, em có sao không?" Hắn nóng lòng hỏi Nghiên Vũ đang ngồi trên đất.
Lạc Nghiên Vũ thuận khí, kiền gắt gao ôm lấy hắn."Quân Lỗi, em thật sợ hãi!" Căng thẳng trong lòng vừa buông lỏng, cô nức nở khóc.
Nhìn bộ dáng cô bị hoảng sợ, Nhạc Quân Lỗi hận không được đem Dương Hạo chặt làm trăm mảnh!
"A. . . Bụng của em thật là đau!" Đột nhiên, Lạc Nghiên Vũ khổ sở phủ tay lên bụng đau.
Nhạc Quân Lỗi khẩn trương nói: "Anh lập tức đưa em đi bệnh viện!" Ngay sau đó ôm lấy cô xông ra ngoài.
Thấy màn này các nhân viên của Bùi Á ai cũng lấy làm kinh ngạc không thôi, bởi vì bọn họ chưa bao giờ thấy qua một mặt nổi điên cùng kinh hoảng như thế của vị Tổng giám đốc lạnh lùng này.
Mà Dương Hạo điên cuồng cũng bị cảnh sát mang về đồn cảnh sát.
|
Chương 21 Trong phòng bệnh hạng nhất, Nhạc Quân Lỗi cẩn thận từng li từng tí chăm sóc Lạc Nghiên Vũ.
Bác sĩ mới vừa khám xong cho cô, kết quả kiểm tra là động thai khí, dẫn tới tử cung ra máu, nhưng bây giờ đã không còn đáng ngại.
“Cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Hắn ngồi ở bên giường, thương tiếc vuốt gương mặt của cô.
“Hiện tại tốt hơn nhiều.” Cô nhàn nhạt cười.”Anh không về công ty sao?”
“Không về, ở lại cùng em.” Hắn cười cười.
Lúc này, Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân nhận được tin tức, cũng vội vàng chạy đến.
“Nghiên Vũ, con có khỏe không?” Hai người gấp gáp hỏi.
“Không sao rồi ạ, hai người không nên lo lắng.” Cô vội vã trấn an bọn họ.
“Quân Lỗi, đây là chuyện gì xảy ra?” Yên lòng, Nhạc Tĩnh Sinh hỏi thăm nguyên nhân sự việc.
Nhạc Quân Lỗi đơn giản đem sự việc nói lại.
“Cái gì? ! Thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy!” Nhạc Tĩnh Sinh khá chấn kinh.
Trầm Vân nắm tay Nghiên Vũ: “Cũng may, Nghiên Vũ phúc lớn mạng lớn tránh được một kiếp.”
“Vâng!” Nhớ tới tình huống lúc đó, lòng cô vẫn là còn sợ hãi!
“Dì Trầm, có thể làm phiền dì hầm canh gà cách thủy cho Nghiên Vũ bồi bổ thân thể không?” Không muốn Nghiên Vũ lại nhớ tới chuyện đáng sợ kia, Nhạc Quân Lỗi chuyển đề tài.
“Đứa nhỏ ngốc! Còn cần khách khí với dì như vậy sao?” Trầm Vân cười nói.”Dì trở về đi làm canh ngay đây!”
“Nghiên Vũ, con nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta chậm một chút trở lại thăm con.” Nhạc Tĩnh Sinh quay sang con trai nói: “Quân Lỗi, chăm sóc tốt Nghiên Vũ.” Đã thông báo xong, ông cùng Trầm Vân đi về.
“Quân Lỗi, em đối với bác trai, dì Trầm thật ngại quá, em một hậu sinh vãn bối còn phải làm phiền bọn họ đến thăm em.” Lạc Nghiên Vũ áy náy nói.
“Đứa ngốc! Đó là cha và dì thương em! Vả lại, em còn phải sinh một cháu trai trắng trẻo mập mạp đáng yêu cho bọn họ, nên bọn họ đương nhiên là phải quan tâm em nhiều hơn rồi!” Khó có được Nhạc Quân Lỗi nói cười.
Cô bị hắn chọc cười.”Bọn họ mới không có nịnh bợ như vậy đâu !”
Hắn cười nhạt không nói, cao hứng khi cô lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Quân Lỗi, em mệt mỏi, muốn ngủ một lát.”
“Được!” Hắn đắp kín mền cho cô.”Anh sẽ ở nơi này cùng em.”
Có hắn làm bạn, cô mang theo nụ cười an tâm đi ngủ.
*****************************
|
Lạc Nghiên Vũ nằm viện mấy ngày, vợ chồng Nhạc gia thường mang theo thuốc bổ đến thăm cô, Nhạc Quân Lỗi lại lấy bệnh viện làm nhà, trừ đi làm, về nhà tắm rửa hay lấy đồ ra, cơ hồ đều ở bệnh viện cùng cô.
Hôm nay, Giang Linh và Lưu Sĩ Hiền cũng tới đây thăm cô.
“Nghiên Vũ, tốt hơn nhiều chưa?” Giang Linh quan tâm hỏi.
“Tốt hơn nhiều, cám ơn hai người đến thăm em.” Lạc Nghiên Vũ nhàn nhạt cười một tiếng.
“Khách khí với chúng ta cái gì!” Lưu Sĩ Hiền cười nói.”Nhìn em không có việc gì, chúng ta an tâm rồi.”
Giang Linh nói tiếp: “Đúng a! Vì muốn biết em ở bệnh viện nào, chị còn lớn mật chạy đi hỏi tổng giám đốc đấy.” Nói đến tổng giám đốc, sao lại không thấy người của hắn?”Nghiên Vũ, tổng giám đốc đâu?”
“Bụng của em đói, anh ấy đi giúp em mua đồ ăn.” Có thể là do mang thai, cô dễ đói bụng.
“Tổng giám đốc đối với em thật tốt!” Lưu Sĩ Hiền nói.
“Đúng vậy! Ngày đó em gặp chuyện không may, chúng ta thấy một mặt nổi điên lo lắng của tổng giám đốc, cũng không dám tin tưởng đó là ngài ấy.” Giang Linh hồi tưởng một màn kia, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
Nghe được bọn họ nói vậy, Lạc Nghiên Vũ cười ngọt ngào.
“Chỉ là, chị cũng không ngờ Dương Hạo sẽ làm ra chuyện như vậy, thật là ngoài dự đoán của mọi người.” Dù sao cũng là đồng nghiệp, Giang Linh khá cảm thán!
Nói đến Dương Hạo, Lạc Nghiên Vũ hơi thu lại nụ cười. Lưu Sĩ Hiền thấy được, đẩy đẩy Giang Linh muốn cô ấy chú ý.
Giang Linh hiểu ý, vội vàng nói: “Nghiên Vũ, thật xin lỗi! Chị không nên nhắc tới chuyện này.”
“Không sao! Thật ra thì em không kiêng dè nói chuyện này, chỉ là vẫn có chút sợ sệt.” Cô mỉm cười, “Có lẽ Dương Hạo là quá cực đoan rồi, mới có thể làm ra loại chuyện đáng sợ này.” Suy nghĩ kỹ một chút, cô không trách anh ta, ngược lại đồng tình với anh ta.”Em chỉ có thể nói thật đáng tiếc.”
Giang Linh, Lưu Sĩ Hiền lòng có đồng cảm.
Lúc này, Nhạc Quân Lỗi mở cửa đi vào. Giang Linh cùng Lưu Sĩ Hiền nhìn đến hắn, vội vàng tôn kính chào hỏi, nói thác có chuyện đi trước.
“Anh xem đi, bọn họ đều bị anh hù dọa chạy mất!” Lạc Nghiên Vũ hướng hắn kháng nghị.
Hắn nhướng mày.”Chuyện liên quan gì tới anh?”
“Bởi vì anh rất có uy nghiêm nha!” Cô cong môi hồng lên nũng nịu.
“Làm ông chủ không có uy nghiêm, thế nào dẫn dắt nhân viên đây?” Vẻ mặt hắn mỉm cười.
“Thật sao! Coi như anh có lý!” Dù sao cô cũng không phải là thật cùng hắn so đo.
Hắn cười nhìn cô: “Không phải nói đói bụng sao? Anh giúp em mua mì Dương Xuân về rồi này.” Hắn lấy cho cô ăn.
“Oa! Rốt cuộc được ăn!” Cô hài lòng ăn. Mới vừa nãy cô đột nhiên rất muốn ăn mì Dương Xuân, cho nên mới bảo Quân Lỗi đi mua giúp cô.
“Cẩn thận nóng!” Hắn cưng chiều nhìn cô cười lộ lúm đồng tiền thỏa mãn.
“Quân Lỗi, em bao giờ có thể xuất viện?” Cô vừa ăn vừa hỏi nói.
“Đợi ở chỗ này buồn bực?”
Cô gật đầu một cái.”Nằm chừng mấy ngày, cảm thấy thật nhàm chán! Hơn nữa em cũng không muốn anh phải mỗi ngày chạy tới chạy lui như vậy.”
“Anh sẽ gặp bác sĩ hỏi một chút lại nói.”
“Hỏi ông ấy ngày mai có thể xuất viện được không.” Cô không muốn ở lại bệnh viện.
“Nóng lòng như thế!”
Hắn liếc cô một cái, mà cô còn lại là cười khan.
“Sau khi xuất viện, em đừng đi làm. Còn nữa, chúng ta về ở chung với cha đi” Như vậy cô có người chăm sóc, hắn mới yên tâm.
“Trở về đấy ở em không có ý kiến, nhưng tại sao không thể đi làm?”
“Em quên em đã đồng ý với anh nếu có chỗ không đúng, thì không thể đi làm, hả?”
“Có sao?” Cô cố ý giả bộ ngu.
“Chớ dùng tới chiêu này với anh!” Hắn ngồi xuống, nhu tình nhìn cô.”Không cho em đi làm, là vì suy nghĩ cho thân thể của em! Bác sĩ nói với anh, trải qua lần này về sau phải đặc biệt coi chừng thân thể của em.”
“Nghiêm trọng như thế sao?” Những thứ này cô cũng không ngờ tới.
“Cho nên em ngoan ngoãn nghe lời được không?”
“Ừ.” Không nghe lời cũng không được rồi.
*************************
|
Sau khi Lạc Nghiên Vũ xuất viện không có mấy ngày, vợ chồng Nhạc gia dẫn theo con dâu tương lai đến Lạc gia cầu hôn.
Mẹ Lạc hết sức kinh ngạc cùng cao hứng vì con gái có thể tìm được một người chồng ưu tú như thế, nhìn bộ dáng con gái được thương yêu hạnh phúc, còn nghĩ đến trong bụng của cô có cháu trai bảo bối, cửa hôn sự này bà là cười ha hả đồng ý!
Hôn sự vừa đặt định, trưởng bối hai nhà bắt đầu thương lượng chi tiết về hôn lễ, mà Nhạc Quân Lỗi là không yên lòng ngồi ở một bên nghe bọn họ lo nghĩ hôn lễ cho hắn, bởi vì vợ tương lai của hắn bị hai vị cậu em vợ lôi đi.
“Chị, coi bộ chị tốt số thật đấy! Vậy mà gả cho tổng giám đốc của một tập đoàn lớn!” Bên trong gian phòng, em trai lớn Lạc Thụy Triết hưng phấn nói.
“Chị, anh ấy chính là học sinh dạy kèm tại nhà thường treo ở bên miệng trước kia của chị hả?” Lạc Thụy còn nhớ chị gái lúc học đại học thường xuyên nhắc tới hắn.
Lạc Nghiên Vũ nhìn qua nhìn lại hai người em trai đã lâu không gặp, cười nói: “Chị mới trở lại, hai người các ngươi liền lôi kéo chị hạch hỏi!”
“Ai bảo chị rất nhiều chuyện cũng không nói với chúng ta!” Lạc Thụy Triết kháng nghị.
Lạc Thụy phụ họa gật đầu.
“Nào có rất nhiều chuyện!” Cô mới không thừa nhận.
“Không có sao? Em nói cho chị nghe nhé.” Lạc Thụy Triết giương lên nụ cười xấu bụng: “Một là có bạn trai không nói; hai là gạt chúng ta cùng người đó ở chung; ba là mang thai. . . . . .”
“Được rồi! Chớ nói!” Cô lúng túng mặt đỏ lên, “Chuyện của chị còn cần xin phép các em à? !” Cô chống nạnh hung dữ một tiếng, bày ra uy nghiêm làm chị gái.
Hai anh em đã sớm không chịu thua bộ dáng này của chị gái rồi, Lạc Thụy còn cười nói: “Chị, chị chớ để bộ dáng hung dữ này bị anh rể quý thấy được, cẩn thận anh ấy không muốn chị!” Nói xong, trên mặt bọn họ mang quỷ dị nhìn về phía sau cô.
“Anh ấy mới sẽ không!” Lạc Nghiên Vũ không phát hiện bọn họ khác thường, tự đắc ý kiêu ngạo nói.
“Hả?”
Ah? Thanh âm này không phải ── cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn, đón nhận cặp mắt hàm chứa ý cười kia.
Trời ạ! Hắn nhìn thấy rồi ! Cô cảm thấy thật xấu hổ nha!
Ánh mắt tức giận bắn về phía em trai, chỉ thấy bọn họ nhún nhún vai, buồn cười rút khỏi căn phòng.
“Anh, làm sao anh tiến vào?” Mặt cô đỏ hơn.
“Nhàm chán liền đi vào tìm em, vừa tiến vào liền nghe đến ──” Bờ môi Nhạc Quân Lỗi giương lên nụ cười.
“Ghét! Anh nghe lén người ta nói chuyện!”
“Các người không có đóng cửa, tự nhiên liền nghe được.” Hắn tiến lên vòng ở eo cô.”Như vậy chắc chắn anh sẽ không không muốn em?”
“Vậy anh sẽ không cần em ư?” Cô cười không ngớt hỏi ngược lại.
“Sẽ không! Vĩnh viễn đều sẽ không!” Hắn cho cô một nụ hôn nóng bỏng hừng hực.
Bên trong phòng hai người có tình hôn đến khó khăn chia lìa, bên ngoài hai anh em rình coi thấy thế hăng hái dồi dào. Chợt, một tiếng hỏi thăm khiến người bên trong phòng cùng bên ngoài phòng giật nảy mình.
“Hai con đang làm gì?” Mẹ Lạc hai con trai.
Hai anh em hô to không ổn trong lòng, nhìn vào bên trong phòng, quả nhiên thấy bà chị lửa giận lên cao nhìn chằm chằm bọn họ, mà anh rể tương lai còn lại là mặt không chút thay đổi.
“Hai con thế nào?” Mẹ Lạc cảm thấy không giải thích được mà vào phòng, thẳng thấy bên trong phòng con rể quý ôm con gái mà môi con gái lại sưng lên, mới đại khái sáng tỏ là một hồi sự việc thế nào.
“Mẹ, chuyện gì?” Lạc Nghiên Vũ hỏi.
“Nghiên Vũ, thân gia bọn họ khó được tới nơi này một chuyến, con dẫn họ đi xung quanh đây đi dạo một chút.”
“Được!” Cô cười đồng ý, sau đó quay sang Quân Lỗi nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Bác gái, vậy chúng con đi ra ngoài trước.” Hắn cung kính nói một tiếng.
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, mẹ Lạc cao hứng cười.
“Mẹ, chị sẽ hạnh phúc!” Anh em Lạc gia cũng thực chúc phúc chị gái.
“Đúng a! Chị gái các con gả đi ra ngoài, các con sẽ không lấy cớ không kết hôn được nữa rồi!” Mẹ Lạc quẳng xuống lời nói sau đó, đi ra khỏi phòng chuẩn bị thể hiện tài nấu nướng làm tiệc mời khách.
“Xong rồi!” Hai anh em nhìn nhau một cái, cùng nhau phát ra tiếng kêu gào.
|
Chương 22 Sáng sớm, Nhạc Quân Lỗi đánh răng rửa mặt xong, đổi lại tây trang thẳng thớm, chuẩn bị ăn điểm tâm. Hắn đến gần giường lớn ngắm nhìn lão bà yêu dấu đang ngủ say, cúi người ấn xuống một cái hôn trên trán cô, cười nói một tiếng: "Anh đi làm nhé!"
Đi xuống lầu, hắn chào buổi sáng Nhạc Tĩnh Sinh cùng Trầm Vân đang dùng bữa sáng.
"Cha, mẹ. Chào buổi sáng!"
Hắn đã sửa miệng gọi Trầm Vân ── mẹ, này công trạng thuộc về Lạc Nghiên Vũ. Cô nói Trầm Vân đời này không sinh con là bởi vì hắn, vì vậy tự nhiên không nghe được đứa trẻ gọi bà một tiếng mẹ; cho nên hắn phải bồi thường Trầm Vân, để bà có thể có cảm giác được làm mẹ.
Lý do này thuyết phục hắn. Quan trọng hơn là, Trầm Vân giống như mẹ ruột rất tốt, cho nên hắn nguyện ý đổi lời nói gọi bà một tiếng mẹ.
"Nghiên Vũ còn đang ngủ?" Trầm Vân hỏi.
"Vâng!" Hắn đáp một tiếng.
Nhạc Tĩnh Sinh cười hướng Trầm Vân giao phó: "Để cho con dâu ngủ thêm một lát, chậm một chút rồi đánh thức nó dậy ăn điểm tâm cũng được."
"Được!" Bà cười cười.
Dùng xong điểm tâm, Nhạc Quân Lỗi đi làm.
Lạc Nghiên Vũ tỉnh lại, dùng qua điểm tâm, cùng cha mẹ chồng hàn huyên một lát, lại trở về phòng chui vào ổ.
"Ai! Thật nhàm chán đó!" Cô ngồi ở trên ghế sa lon buồn bã than thở, tùy ý lật xem tạp chí trong tay.
Đều do Quân Lỗi a! Ngạc nhiên không cho cô đi làm, làm hại cô cả ngày nhàn chán không có việc gì làm, càng lúc càng giống như một loại động vật nào đó.
Đột nhiên cô lóe lên ý tưởng, nghĩ đến cô không thể trở về kế toán bộ làm, nhưng là có thể giúp Quân Lỗi sửa sang lại tài liệu hoặc văn kiện linh tinh một chút. Có hắn trông coi cô, hắn cũng có thể yên tâm đi? Đây thật là ý kiến hay!
Cô lập tức đi thuyết phục được cha mẹ chồng đồng ý, nhanh chóng đến công ty đi tìm lão công thân ái của cô.
"Tổng giám đốc phu nhân, sao chị lại tới đây?" Thư ký kinh ngạc.
Lạc Nghiên Vũ cười cười chỉ vào bên trong: "Có chuyện tìm anh ấy!"
"Nhưng tổng giám đốc không có ở bên trong, ngài ấy đang họp trong phòng họp, chị chờ một lát, tôi đi thông báo với ngài ấy." Trải qua sự kiện của Dương Hạo, mọi người trong công ty đều biết tổng giám đốc coi Tổng giám đốc phu nhân như bảo bối, cô cũng không dám chậm trễ.
"Không cần." Lạc Nghiên Vũ ngăn trở thư ký, "Tự tôi đi chờ anh ấy, cô cũng không cần để ý tới tôi." Nói xong, đã vào phòng làm việc.
Cô ngồi vào ghế làm việc rất thư thái chờ hắn, nhìn thấy công văn tài liệu chất đống trên bàn như núi, ý niệm muốn giúp hắn một tay càng sâu hơn.
Chờ đợi, qua một tiếng, cô bắt đầu không nhịn được đi tới đi lui trong phòng làm việc; cứ như vậy, thời gian lại qua nửa tiếng, cô cảm thấy mệt mỏi.
Hội nghị trọng yếu gì mà họp lâu như vậy chứ? Cô ngồi ở trên ghế sa lon nghĩ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Hội nghị kết thúc, Nhạc Quân Lỗi trở lại phòng làm việc.
"Tổng giám đốc, Tổng giám đốc phu nhân đang chờ ngài ở bên trong rất lâu rồi." Thư ký báo cáo lại hắn.
"Vì sao không nói sớm?" Hắn lãnh thanh.
"Này . . . . . Là Tổng giám đốc phu nhân muốn tôi đừng nói ." Thư ký vội vàng nói rõ.
Hắn vào phòng làm việc, liền thấy Nghiên Vũ ngủ trên ghế sa lon rồi.
Hắn buồn cười lắc đầu một cái, ôm cô vào phòng nghỉ ngơi nhỏ sát vách. Hắn biết cô bởi vì mang thai mà dễ mệt mỏi.
Hắn yêu say đắm đưa mắt nhìn khuôn mặt cô đang ngủ say, đưa tay vuốt vuốt tóc mềm mượt của cô, nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Khi đó cô, là người đầu tiên không sợ sắc mặt lạnh lùng của hắn dám nhảy ra lớn tiếng chỉ trích hắn. Nhớ đến lúc ấy cô lời lẽ nghiêm khắc khuyên nhủ hắn, bản thân còn vì vậy mà khóc, thật là làm cho hắn vừa bực mình vừa buồn cười! Có lẽ cũng vì thế, cô mới hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Dần dần, hắn phát hiện ra cùng cô ở chung một chỗ, tâm tình của hắn luôn là cảm thấy rất vui vẻ, chỉ cần thấy được khuôn mặt tươi cười của cô, hắn chính là không cách nào giữ vững lạnh lùng, mà sự quan tâm của cô càng khiến cho hắn vui sướng! Cuối cùng, hắn rốt cuộc biết hắn yêu cô!
Mà nay, hắn cũng nhận được tình yêu từ cô.
Ưm một tiếng, Lạc Nghiên Vũ đã tỉnh, vừa mở mắt liền chống lại tròng mắt thâm tình của hắn.
"Anh yêu em!" Hắn nói.
Cô chậm rãi cười lúm đồng tiền."Em cũng yêu anh!"
- Hoàn -
|