Đơn Phương Không Vô Nghĩa
|
|
Chương 10: Điều đó, vĩnh viễn, chúng ta sẽ không thể nào biết được
Tại một ngã tư đông đúc giờ tan tầm, trên hàng ghế sau của chiếc BMW màu đen sang trọng.
"Minh Hà có gì hay?" Cô gái tóc nâu lên tiếng.
Người con trai nhíu mày, ra ý hỏi.
"Hải Nam, Bảo Long, giờ lại đến cả anh. Sao những người thân quen của em đều có vẻ thích cô ta? Đăng Anh nói đúng đấy. Lý do của anh thật vớ vẩn. Gì mà vào đội bóng vì một đứa con gái." Những lời cay đắng lầm rầm phát ra từ đôi môi hồng xinh đẹp.
"Ít nhất là anh không cố tình chuyển lớp, giống như em." Thanh âm đều đều.
"Chuyện đó không liên quan đến anh!" Linh thoáng đỏ mặt.
"Vậy thì chuyện kia, cũng không liên quan đến em."
Im lặng.
"Em nghĩ, em sẽ giúp anh."
"Bởi vì điều đó có lợi cho em?" Khanh chậm rãi hỏi.
Bối rối vì bị bắt bài, cô ấp úng.
"Một phần... Phần khác là... em cũng muốn anh... vui vẻ, hạnh phúc. Em là em gái của anh mà."
Từ đó cho đến lúc về nhà, họ không nói với nhau thêm một câu nào nữa. Chiếc xe hơi bốn chỗ chở họ băng ngang qua một trường tiểu học. Cô giáo trẻ tóc ngắn ngang vai, một tay "lùa" các em đứng gọn vào hàng đợi người thân đến đón, tay kia kiên định đặt lên vai một thằng bé nhếch nhác, thấp nhỏ có bộ tịch lầm lì trái ngược với sự ầm ĩ xung quanh...
Bằng cách nào đó, trong tâm trí Khanh lại hiện ra hình ảnh Minh Hà trong bộ quần áo thể thao đơn giản không lấy gì làm xinh đẹp, trán ướt đẫm, tóc buộc đuôi gà, đưa cho từng người trong đội khăn lạnh và nước đã được chuẩn bị sẵn, với nụ cười khiến cho người ta có cảm giác được tha thứ.
Lần đầu tiên cậu thực sự để tâm tới một cô gái xa lạ. Trong đám con gái muôn hình vạn dạng lúc nào cũng ào ào thèm khát cái nhìn của Vũ- Trọng- Khanh, thì Minh Hà tươi tắn, gọn gàng lại chỉ dõi theo một mình Bảo Long. Bờ môi cậu khẽ động, vẽ nên nụ cười như có như không trên gương mặt đẹp trai. Thú vị. Cậu đã nghĩ.
Khanh là người thông minh. Nếu không muốn nói là thông minh đến khác thường. Lần đầu gặp gỡ, cậu vờ gây khó dễ cho cô, chỉ vì Bảo Long ở đó. Nhưng lần thứ hai, cậu đã tự nhìn ra chính cá nhân cô, giữa đám đông trăm người.
Rồi bất chợt, cậu thấy mình lạc lõng giữa hiện tại, khi linh hồn đã trở về quá khứ tám năm về trước. Và lần đầu tiên, Khanh nghĩ về một người con gái xa lạ, bằng tuổi theo cái cách đó.
Toàn bộ câu chuyện này thật nực cười. Ngu ngốc. Cậu biết.
Nhưng chí ít, đó là tất cả những gì tốt nhất. Cho cậu, và cô ấy.
Nếu thời gian diệu kỳ quay trở lại, đúng vào thời điểm họ gặp nhau lần đầu tiên, liệu cậu có thể làm cho mọi thứ khác đi?
Điều đó, vĩnh viễn, chúng ta sẽ không thể nào biết được.
...
Trận ra quân của CLB bóng đá vào chiều Chủ Nhật thành công rực rỡ với tỷ số 4-0 nghiêng về Gallet. Nhưng trong suốt mấy ngày liền, đề tài nóng hổi được giới nữ sinh nhiều chuyện bàn tán, hoàn toàn chẳng mấy liên quan đến trái bóng tròn.
Minh Hà bắt đầu phải làm quen với những phút nghỉ giải lao giữa hai tiết học, có hàng tốp hàng tốp nữ sinh thập thò ngoài cửa chỉ để "xem mặt" cô. Xem xong rồi lại bĩu môi xì xào, không giấu giếm vẻ chê bai.
Cảm giác "bỗng dưng nổi tiếng" không hề dễ chịu. Nhưng nếu chỉ có nhiêu đó thì Hà chịu đựng tốt. Cho đến khi những mẩu giấy nhắn đỏ chói bắt đầu được dán đầy ngăn tủ để đồ, hoặc "vô tình" được kẹp trong sách vở của cô.
"Tưởng mình là ai hả? Tránh xa Trọng Khanh ra."
"Một mình đong đưa cùng lúc mấy hotboy mệt lắm không em?"
"Bọn tao quen cậu ấy trước! Không đến lượt mày!"
"Mày có tin là tao làm cho mày phải chuyển trường được không?"
v.v...
Hà vo từng tờ, từng tờ thành những viên tròn nhỏ, thản nhiên vứt vào sọt rác, trong khi Việt Hương tỏ ra lo lắng.
"Như thế này có được không? Tớ bảo Hải Nam nhé? Bọn chúng bắt đầu đi quá xa rồi đấy."
"Đừng!" Hà đưa tay lên miệng "suỵt", "Đừng làm phiền Nam, cậu ấy đang bận đá giải, Long cũng thế. Mấy trò này chúng làm mãi rồi cũng chán thôi."
Sau khi "dọn dẹp" sạch sẽ tất cả những vật thể lạ trong sách vở của mình, Hà nhún vai, bĩu môi.
"Tránh xaaaaaaa Trọng Khanh ra. Trời ạ, từ hôm ấy đến giờ tớ thậm chí còn chưa hề gặp lại cậu ta."
Lúc nói ra câu ấy, cô hoàn toàn quên mất trận đấu tiếp theo của đội bóng Gallet diễn ra vào chiều thứ tư.
Các thành viên của đội chỉ học hai tiết đầu tiên, sau đó tập trung ở sân sau, tại đó họ sẽ được đưa đến sân vận động bằng xe của trường.
Minh Hà ra xe hơi muộn, vì bận ở lại nghe lời dặn dò của trợ lý Như Nguyệt, hôm nay lại có giờ tập huấn nghiệp vụ không thể đi cùng đội. Hậu quả của sự chậm trễ đó là việc phải đụng độ một tốp fangirls ầm ĩ với băng rôn khẩu hiệu vây quanh chiếc xe màu trắng như đàn kiến "phong tỏa" một viên đường.
"Làm ơn cho mình qua với." Hà hắng giọng.
Cô tin là mình nói đủ lớn, và càng tin là mình đã bị lờ đi. Đám con gái không có vẻ gì muốn nhúc nhích.
"Này! Tôi muốn đi qua! Nhờ tránh ra một chút!"
Sau khi chỉnh thanh âm hết cỡ, lời nói của Hà bắt đầu phát huy tác dụng... ngược.
"Hừ, bắt đầu rồi đấy...!" Một cô nàng dài giọng.
"Ra lệnh cho ai không biết?"
"Có cái chân quét rác, bắt đầu tưởng mình ghê lắm."
"Nhưng không có, thì không được..." Một giọng thản nhiên đến rùng mình. Đã nghe đến lần thứ ba, người ta bắt buộc phải quen với nó.
Hà rốt cuộc không phải người duy nhất lên xe muộn. Chỉ khác là đối với nhân vật thứ hai này, đám đông tự khắc tách ra trong yên lặng, chẳng cần đến nửa lời nhờ vả.
Một đứa con gái gương mặt non choẹt, có vẻ chỉ mới học lớp mười dường như thu hết can đảm, bước lên một bước.
"Anh Khanh! Tin đồn có phải thật không?"
Tuy vậy, cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, bước qua không thèm để lại câu trả lời. Hà theo lên, có thể nghe thấy sau lưng âm thanh bật khóc rấm rứt.
Chẳng mấy chốc, hai người đã yên vị trên hàng ghế cuối. Chẳng còn cách nào khác, chỉ còn lại đúng hai vị trí dành cho họ. Hà cũng đã quá mệt mỏi để phải rụt rè câu nệ, cô đi thẳng vào vấn đề sau khi xe lăn bánh.
"Cậu thấy mấy cô gái đó rồi chứ?"
"Ừ." Lãnh đạm.
"Ừ? Tôi biết cậu không quan tâm họ. Nhưng thú thật là mấy hôm nay tôi bắt đầu thấy phiền đấy. Và đầu đuôi là do cậu, từ cái hôm cậu chọc tức anh Đăng Anh mà tình cờ lôi tôi vào." Cô nói một mạch. Chuyện gì đến cứ để cho nó đến.
"Không phải tình cờ." Khanh tựa vào kính cửa sổ, vẫn không hề nhìn Hà.
"Đừng đùa nữa mà. Cậu thậm chí còn không biết tên tôi."
"Là Minh Hà."
"?!"
Im lặng.
"Ừm, nhưng biết tên thì cũng chẳng nói lên điều gì cả. Chúng ta vốn không quen biết. Và cũng không cần quen biết." Hà hắng giọng.
"Tại sao?"
Cô bắt đầu thấy sửng sốt, vì cách nói năng kỳ lạ không rõ là muốn đưa đẩy câu chuyện đến đâu của thiếu gia họ Vũ. Trong suốt thời gian ngồi trên xe, Hà hoàn toàn chỉ thấy gương mặt nghiêng của cậu ta. Đường nét quả thực là thanh tú như điêu khắc, nếu như cô chưa từng thích một người khác thì chắc tim đã nhảy ra ngoài rồi.
"Tại sao ư? Chúng ta khác xa nhau, từ xuất thân, gia cảnh... Những người yêu quý cậu sẽ không thích điều đó." Hà thở dài.
"Tôi biết."
Chẳng rõ cậu ta "biết" cái gì, có thật sự hiểu những lời Hà nói không, mà trả lời đơn giản thế. Nhưng giọng nói trầm xuống của Khanh khiến cho Hà thấy mình cần yên lặng. Khi xe dừng tại sân vận động. Họ cũng là những người cuối cùng bước xuống. Khi cậu bước qua cô, Hà cho rằng mình đã nhìn nhầm, khi thoáng thấy nét buồn trong đôi mắt xám.
Mặc dù đối thủ lần này được cho là mạnh hơn hôm Chủ Nhật, nhưng vì trong đội hình ra sân đồng thời có cả Hải Nam lẫn Trọng Khanh trên hàng tiền đạo, nên Gallet vẫn thắng... 7-0.
Nói đúng hơn, thì chỉ có Nam là chơi hết 90 phút, Khanh đã được đưa vào nghỉ ngơi ngay khi kết thúc hiệp một.
"Hôm nay những người-hâm-mộ của cậu không được đi theo cổ vũ, yên tĩnh hẳn." Hà bâng quơ khi Khanh ngồi xuống cạnh cô trong khu vực chỉ đạo.
Thật ra là không "hẳn". Hà vẫn nghe đâu đây những âm thanh trầm trồ kìm nén của cổ động viên nữ... đội bạn mỗi lúc Khanh ghi bàn. Nhưng dù thích đến mấy họ tất nhiên không dám hò hét ầm ĩ.
"Trọng Khanh, tôi không muốn vòng vo nữa. Cậu làm ơn nói rõ ràng với đám con gái trường mình rằng giữa chúng ta không có gì. Chứ cứ để lửng lơ như vậy họ chỉ toàn làm phiền tôi."
"Tôi không phải là người đã nói, rồi lại đính chính." Khanh hờ hững đặt chai nước xuống đất.
"Thế sao ngay từ đầu cậu không suy nghĩ trước khi nói?" Hà nhăn mặt.
"Đã nghĩ rồi."
"Tôi không tin."
"Nếu cậu thật sự trở thành bạn gái của tôi. Thì họ cũng sẽ không dám làm gì hết. Đây là điều tôi có thể đảm bảo."
Người con trai ấy. Vũ Trọng Khanh thuộc về một thế giới khác, mà Hà đã chỉ từng được biết qua đồn đại.
Giờ ngồi cạnh bên cô, chậm rãi nói lời chấn động như vậy, tỉnh khô như đọc một văn bản được biên soạn sẵn.
Hà nghe qua, dám chắc cậu ta đang đùa. Nhưng nhìn qua, thì nó không đơn giản là đùa hay thật. Nó giống một lời đe-dọa.
Chỉ trong khoảnh khắc, cậu ta đột ngột có lại vẻ đáng sợ hệt như trong lần đầu gặp gỡ, đôi mắt màu khói dường như chỉ biết nhìn xuống chứ chưa bao giờ nhìn lên, giờ đang hướng về phía cô, lạnh ngắt.
"Cái... g..."
VÀO!!! Âm thanh hò reo cổ vũ vang lên lần đầu tiên trên khán đài, khi đội bạn vào được một bàn... danh dự. Nó cắt ngang không khí đang đông cứng lại giữa Hà và Khanh. Một phút sau, trọng tài nổi còi kết thúc trận đấu.
...
"Nam! Cậu thi đấu tốt chứ?"
Từ trong chiếc xe hơi màu đen sang trọng đậu trước sân vận động, công chúa tóc nâu xuất hiện, rạng rỡ.
"Trường mình thắng. Nhưng tại tớ mà để vào một quả." Nam tặc lưỡi, luồn tay vào mái tóc rối bù.
"Lựa ngay phút cuối mất tập trung, nhìn ngang ngó dọc..., chủ quan là quyền của vị trí chính thức mà." Tuấn Anh gần đó mỉa mai.
Thủy Linh có hơi ngơ ngác trước lời bình luận, nhưng vẫn cười hiền lành.
"Không sao, không sao. Vẫn thắng mà."
Trong khi đó, hoàng tử tóc nâu sau khi nói lời chào với HLV và các đồng đội, liền lặng lẽ bước ra xe riêng, đi qua Hà để lại đúng một câu.
"Trả lời khi cậu muốn."
Sau khi chiếc xe chở hai anh em họ đi khuất, Minh Hà lại gần Hải Nam, lần đầu tiên trong ngày hôm ấy.
"Hôm nay không giống cậu chút nào." Cô vỗ vỗ vào lưng cậu bạn thân.
"Phút cuối trong sân, cậu ta đã nói gì với cậu?" Nam không mảy may lúng túng, lại càng không có vẻ gì là muốn cười.
"Hả?" Hà chững lại trước câu hỏi đột ngột, lại mang sắc thái hoàn toàn nghiêm túc của Nam. "Không lẽ lúc đó... cậu vì nhìn qua chỗ tớ..."
"Cậu ta đã nói gì?" Cậu bạn trở nên thiếu kiên nhẫn.
"Chuyện này..." Hà khổ sở nghĩ ra lời đáp. "Nó... không phải... cái gì xấu. Và cũng không... liên quan đến cậu."
Nam thở hắt, rồi nhìn ra ngoài cửa kính xe.
"Cậu có biết là khi ấy trông cậu rất không thoải mái không?"
"Ừ, tớ biết. Xin lỗi vì để cậu phải lo cho tớ." Hà lí nhí.
Nam cuối cùng cũng bật cười, thò tay xoa xoa đầu làm mái tóc xõa của Hà rối tung lên, cũng khiến cô nhẹ nhõm hẳn đi.
"Ngốc này, sao tự nhiên lại trở nên khách sáo thế?"
|
Chương 11: Người đó, chị cũng biết đấy
"CÁI GÌ?!" Việt Hương hét toáng lên.
"Be bé cái mồm đi ạ!" Minh Hà, như thường lệ, là người bịt miệng.
"Cậu chắc là cậu ta không đùa đấy chứ?"
"Không chắc. Nhưng lúc ấy trông đáng sợ lắm. Tớ đông cứng luôn, không nói năng gì được."
"Cậu có chắc là đông cứng vì đáng sợ chứ không phải vì đẹp trai chứ?"
"Nguyễn Việt Hương?!" Hà đập bàn, cau mày.
"Thôi được rồi... Nếu đúng như cậu nói... Ham của lạ! Đích thị là ham của lạ! Sinh ra trên đống vàng, cậu ta đã vô cảm với những cô nàng tiểu thư õng ẹo, đó là lý do mười sáu năm không hề có bạn gái. Cho đến khi gặp được bé Lọ Lem nghèo khổ bơ vơ không nơi nương tựa..."
"Ai bơ vơ không nơi nương tựa?! Ăn nói cho cẩn thận nhé. Người ta nhà cửa đàng hoàng..."
Việt Hương nguýt Hà một cái dài ra điều "thế đã sao?", rồi ngồi phịch xuống ghế. Lần này cậu ta rút kinh nghiệm, đã biết thì thào, hay nói đúng hơn là rên rỉ.
"Minh Hà ơi là Minh Hà, cậu ăn cái gì mà may mắn thế? Cậu có biết bọn con gái trong trường này mơ được chạm vào hoàng tử đến phát điên mà không được. Cậu chả làm gì mà còn được ngỏ lời hẳn hoi, thế là thế nào hả Hà? Chia cho người ta với đi mà..."
"Chia được thì tớ đã làm rồi. Và xin đính chính, nó không hề giống ngỏ-lời. Nó như tối-hậu-thư ấy. Kiểu như, nếu không theo ý tôi, thì cứ để bọn con gái trừng phạt cô."
"Tức là cậu sẽ chỉ có thể nhận lời?" Hương trố mắt.
"Không!" Hà cắn môi, dứt khoát. "Tớ thà đối đầu với lũ con gái, còn hơn qua lại với một người không quen, không biết, không thích."
...
Nói thì mạnh miệng như vậy. Nhưng giờ nghỉ trưa hôm ấy, khi đang cùng với Việt Hương ra canteen, và bị chặn lại ở sân sau bởi một tốp nữ sinh, Hà vẫn thấy quyết tâm và hiện thực còn cách nhau một khoảng khá xa.
Ba cô nàng, một béo hai gầy. Đều mắt xanh mỏ đỏ chưa nhìn đã mất cảm tình. Đã thế còn chả xinh đẹp gì cho lắm. Trút bỏ phấn son kia chắc chắn thua xa cả Minh Hà lẫn Việt Hương. Con bé đứng giữa trông khả dĩ nhất, mà cũng có vẻ "sếp sòng", hất hàm.
"Bỏ qua mọi lời cảnh cáo. Ngang nhiên bám đuôi anh Khanh. Mày được lắm. Thế tức là chấp nhận tuyên chiến?" Nốt ruồi trên khóe miệng nhếch lên.
Minh Hà nghe đến đoạn "bám đuôi" đã cười khẩy.
"Cười? Mày chẳng qua chỉ lợi dụng cái chức nhặt rác. Đồ cơ hội! Trèo cao ngã đau đấy con ạ!"
Việt Hương ngay từ đầu đã ngứa mắt nhất con nhỏ gầy như mắm đứng bên phải, nay nghe nó cất giọng tru tréo, nhịn không nổi.
"Cơ hội? Bám đuôi? Có mà "anh Khanh" của bọn mày để ý bạn tao thì có! Nói cho nghe..."
"Việt Hương!" Hà át giọng. Nói ra sự thật lúc này chỉ càng chọc tức bọn chúng. Mà ai thèm tin?
Cô nắm tay Hương, mím môi tính cách. Chẳng ngờ Gallet mà cũng có những thành phần mất nết này. Nhưng hai đứa gầy là một chuyện. Con nhỏ mập ú đang lù lù đứng khoanh tay lại là chuyện khác. Nó chưa hề nói câu gì từ khi xuất hiện, nhiều khả năng làm nhiệm vụ... không cho Hà và Hương chạy thoát.
Lối đi vòng ra canteen bằng đường sân sau này bình thường chẳng mấy ai dùng, vì nó dài hơn so với đi từ sân trước, và đang thi công nên hơi gồ ghề bất tiện, bốn phía còn chăng vải bạt. Nhưng Hà và Hương vẫn thích đi vì buổi trưa hai đứa sẽ có khoảng không gian yên tĩnh tuyệt đối để buôn chuyện. Chỉ tiếc là lần này, sự yên tĩnh đó lại phản bội lại cả hai.
"Bây giờ tao cho mày cơ hội cuối cùng. Rút khỏi đội bóng ngay trong ngày mai. Hoặc là sẽ hối hận vào ngày kia." Con nhỏ đứng giữa vênh mặt "phán".
Minh Hà nhìn thẳng, trả lời không do dự.
"Tôi sẽ không-bao-giờ rút khỏi đội bóng. Vì những thể loại mất dạy như các cậu lại càng không. Nghe rõ chưa? Không-bao-giờ!"
"Á à... Mày dám..."
Con bé mập ú mắt long lên, lao đến hung dữ tóm lấy vai Minh Hà. Trong khi hai đứa gầy xúm vào giữ Việt Hương. "Phen này chết chắc..." Hà nghĩ bụng. Chợt ánh đèn flash ở đâu nhá lên mấy lần, kèm âm thanh "tách, tách".
"Ảnh này mang cho ban giám hiệu, có người bị đuổi học ngay ngày mai. Hoặc là hối hận ngay bây giờ, và đi chỗ khác chơi."
Cái giọng điệu ghê gớm này, quen lắm.
"Mày...!"
"Bỏ đi Thảo! Nó là Cao Mỹ Kim đấy!" Con bé gầy nhẳng tỏ ra lo lắng. Nhỏ mập thấy vậy mới buông Hà ra, trong khi con bé "đại ca" tiến đến chỗ chủ nhân chiếc máy ảnh, nhún nhường.
"Em cho chị mượn lại máy."
...
"Ghê nha, lại một thế lực gì đây?" Việt Hương trầm trồ.
"Cũng có tí thế-lực. Nhưng quan trọng là đai đen karatedo, huy chương vàng toàn quốc." Chủ-nhân-máy-ảnh nhún vai.
Chỉ có Minh Hà là ngạc nhiên đến nỗi đứng hình. Gương mặt non choẹt ba lớp trang điểm kia, tóc nhuộm vàng loăn xoăn kia, móng tay đính đá, vòng vèo phụ kiện kia. Cao Mỹ Kim đâu phải mới gặp lần đầu. Đó chính là con bé đáng ghét đã tìm Hà để đòi bằng được quần áo của Bảo Long.
"Thế nào? Cảm ơn đi chứ?" Mỹ Kim gắt, đương nhiên là gắt Hà.
"Chị cảm ơn EM." Hà nhấn mạnh vai vế.
"Hừ, thái độ đáng ghét." Ngúng nguẩy một hồi, con bé nhếch môi cười. "Chuyển mục tiêu nhanh đấy, cô chị ạ. Cũng phải thôi, con gái trong trường này ai mà không..."
"Chị tưởng em thông minh hơn lũ kia, hóa ra cũng rứa." Hà nhún vai khi nghe lời châm chích.
"Tức là sao?" Tóc vàng cau mày.
"Hà nó không hề có ý định gì với Khanh đâu. Tất cả là tình cờ thôi." Việt Hương nhịn không nổi, bèn vọt miệng.
"Sao chị dai vậy?" Mỹ Kim đổi giọng từ châm biếm sang hằn học. "Anh Long không thích chị. Đừng có mơ."
"Thế dễ là thích EM?" Hà không hề nao núng.
Con bé không ngờ bị hỏi ngược, liền đỏ mặt, ấp úng khổ sở.
"Kh...ông..."
Ngưng một lát lấy lại "phong độ", Cao Mỹ Kim dường như nhớ ra chuyện gì, cười nham hiểm.
"Anh ấy không thích chị, cũng không thích tôi. Nhưng đã thích người khác rồi."
Hà nghe tim mình như lạc đi một nhịp, nhưng vẫn cứng cỏi.
"Nói dối!"
"Người đó... chị cũng biết đấy."
Con bé sau khi buông một câu bí ẩn liền quay mình bỏ đi, tay quay quay dây máy ảnh, vẻ thỏa mãn khi để lại hai cô gái sững sờ chôn chân tại chỗ.
...
"Cậu đừng tin. Là nó lung lạc thôi." Việt Hương trấn an.
"Nếu đơn giản là lung lạc, con bé có thể tự nhận là Bảo Long thích nó. Nhưng lần trước lẫn lần này, nó đều tỏ ra rất thật thà khi nhắc đến cậu ấy..." Hà ngồi thẫn thờ trên băng ghế đá, nhìn những chiếc lá trên sân trường như vô sắc.
Người mình biết. Người mình biết. Mà lại có liên quan đến Bảo Long? Suy đi nghĩ lại, Hà cũng không nhớ ra bất kỳ cô gái nào khả dĩ. Cô gặp cậu chủ yếu là trong những buổi sinh hoạt CLB. Ngoài Hà thì chỉ có Như Nguyệt là nữ. Trợ lý HLV quả thật rất rất xinh đẹp, nhưng không những lớn hơn Long một tuổi, mà mối giao tiếp giữa họ cũng chỉ lạnh nhạt trong phạm vi công việc. So về độ nổi tiếng trong trường, thì Bảo Long chỉ thua có Trọng Khanh. Nếu có hẹn hò yêu đương với bạn cùng trường, chắc chắn cũng phải bị đồn nhặng xị lên rồi. Hơn nữa tính Bảo Long trầm lặng, khép kín. Hà tự tin, và dám chắc rằng không ai khác, mà chính cô là người con gái được cậu đối xử đặc biệt dịu dàng nhất trong những người cô biết.
Nhưng hôm ấy trên đường đi học về, khi nhìn những chiếc xe hơi lướt ngang qua nơi Hà đứng chờ đèn xanh để qua đường, cô chợt nhận ra một khả năng.
|
Chương 12: Tôi cắn cô bây giờ!
"Nam à, hôm nay tập xong cậu có bận gì không?"
"Hôm nay thì không."
"Đi uống nước nhé. Tớ mời."
"Ghê vậy? Có gì thì nói xoẹt ra đi. Tớ với cậu chứ có phải ai xa lạ đâu?" Nam trố mắt nhìn cô bạn đang lộ vẻ khó xử.
"Cậu hay chơi với Linh..."
"Lại chuyện đó nữa! Tớ đã bảo tớ với cô ấy chỉ là giúp đỡ..."
"Không! Ý tớ là cậu hay chơi với Linh, cậu... biết nhiều chuyện của cô ấy. Giàu có lại xinh gái, có phải là... có rất nhiều người theo đuổi không?" Hà khổ sở mãi mới sắp xếp được câu hoàn chỉnh.
Nam tỏ ra ngạc nhiên thật sự khi cô bạn Minh Hà, vốn trước giờ chẳng hề giao lưu với Thủy Linh, nếu không muốn nói, chỉ toàn giao lưu với... anh trai cô nàng, đột nhiên lại quan tâm thái quá đến "đời sống tình cảm" của Linh. Thế là thế nào?
Dù vậy, cậu vẫn nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi thở hắt ra.
"Không có vẻ gì là như thế. Lần nào đó từng đề cập đến vấn đề này, cậu ta thậm chí đã than phiền là từ nhỏ đến lớn ngoài gia đình, chưa bao giờ ở tiếp xúc với nam giới trong bán kính một mét. Tính tình khép kín nên cũng hầu như không có bạn bè, nữa là bạn trai."
"Vậy sao? Thế thì Hải Nam của chúng ta là người đầu tiên được ở trong bán kính một mét rồi..." Hà châm chọc.
"Nếu cậu thật sự chỉ muốn xoay quanh tớ thì dừng ở đây được rồi." Nam tỏ ra bực mình.
"Không không! Ý tớ là..." Hà rối rít níu Nam lại khi cậu ta toan bỏ đi. "...Tớ muốn biết giữa Bảo Long và Thủy Linh rốt cuộc... "
Đi thẳng vào vấn đề bao giờ cũng là cách tốt nhất. Nam thoáng ngạc nhiên, chững lại, đăm chiêu.
"Về trường hợp Bảo Long thì..."
"Thế tức là có, đúng không?" Hà tỏ ra nôn nóng quá mức cần thiết. Trong thâm tâm cô đang cầu nguyện.
"Nói sao, họ chưa bao giờ giao tiếp với nhau khi ở trước mặt tớ cả... Nhưng..."
"Nhưng gì?"
"Có một chi tiết này nhỏ thôi." Nam chặc lưỡi. "Linh rất thích uống một loại trà đào đóng chai. Thường thì những người giàu không hay thích thứ đồ rẻ tiền vớ vẩn đầy hóa chất như vậy. Một lần do tò mò, tớ đã hỏi. Cô ấy trả lời ngay, chính là Bảo Long đã tập cho Linh uống món này."
"Như thế là chi tiết nhỏ hả?!" Hà gần như la lên. "Sau đó cậu có hỏi tiếp, giữa hai người là thế nào không?"
"Hình như có, nhưng cô ấy không trả lời. Rồi tớ cũng bẵng đi."
Minh Hà như bị dội một gáo nước lạnh.
"Vậy là đúng rồi. Chắc chắn có gì rồi. Họ biết nhau, rất thân là đằng khác. Cái hôm mà cậu bỏ về trước, rồi Linh cũng mất tích. Tài xế nhà Linh cũng tỏ ra có quen biết Long. Cậu ta cũng có số điện thoại của cô ấy..." Hà càng nói càng thấy buồn lặng cả người.
"Tớ không nghĩ thế." Nam thì trái lại, rất thản nhiên.
"Sao?"
"Đúng là họ có vẻ quen biết từ trước. Nhưng... Tớ nghĩ không phải. Tuy không có bằng chứng. Nhưng nhìn hai người đó, tớ không thấy có vấn-đề gì hết. Linh cảm thôi."
"Linh cảm của cậu chắc gì đúng." Linh xị mặt, không mấy bị thuyết phục.
"Sao lại không? Ai là người đầu tiên phát hiện ra cậu thích Bảo Long?"
Hà đỏ mặt, đập ba lô vào lưng Nam khiến cậu kêu oai oái.
Nhưng Hải Nam không phải là không có lý. Nếu thật sự Bảo Long thích Thủy Linh. Ở trong cùng một đội bóng, lại thấy Linh công khai bám lẵng nhẵng theo Nam, cổ vũ một-mình Nam như vậy, chắc chắn phải biểu lộ thái độ gì đó, dù là nhỏ nhất. Con người chứ đâu phải thánh thần.
"Nếu nói đến có-vấn-đề thì phải là..." Nam đột nhiên đứng dậy. "Mà thôi, đến giờ tập rồi."
"Ý cậu là gì? Nam... Nam! Nói hết câu rồi đi!"
"Không, có lẽ tớ nghĩ hơi quá." Nam cười xòa, lúm đồng tiền nhạt hiện trên gương mặt, vỗ vỗ lên đầu Hà hồi hướng ra sân, để lại cô nàng quản lý hụt hẫng, rối bời ở đường biên.
...
Chiều 20 tháng 10, sân khấu lớn rực rỡ ánh đèn, cờ hoa, khẩu hiệu chăng đầy với đúng một nội dung, ngợi ca phụ nữ. Ban văn nghệ Gallet, cùng với những đấng nam nhi có trách nhiệm liên quan, thật sự đã làm rất tốt.
Mỗi người con gái đến trường vào sáng hôm ấy, sẽ thấy trên bàn một bông hồng trắng kèm thiệp mời tham dự chương trình văn nghệ. Chỉ là một ngày 20 tháng 10, nhưng bởi vì là Gallet, họ dễ dàng mời được cả những người nổi tiếng trong giới giải trí đến góp vui. Và cũng riêng trong ngày vui vẻ này, mở cửa cho phóng viên báo chí lá cải tự do tác nghiệp.
Tất nhiên, không phải cô gái nào cũng chỉ nhận được một bông hồng trắng.
Buổi sáng hôm ấy, thật sự náo nhiệt.
Minh Hà đi đến cửa lớp, đã thấy ngoài hành lang biết bao nhiêu nam thanh, nữ tú xôn xao với những màn tặng hoa, gửi quà kiêm tán tỉnh. Quả nhiên một năm phải đến những dịp như thế này, mới lộ ra cô gái nào thật sự nổi tiếng. Công thức chung cũng đơn giản, số lượng hoa và quà tỷ lệ thuận với mức độ dễ nhìn, xinh gái.
Vào trong phòng học, đảo mắt một vòng là biết mặt nhau ngay. Có những bàn tràn ngập "cống phẩm" đến độ, không còn chỗ để ngồi. Cũng có những bàn chỉ loe hoe thiệp mời và bông hoa trắng do ban văn nghệ chuẩn bị.
"A, thật là phân biệt chủng tộc mà. Mang tiếng là ngày phụ nữ chung chung. Nên gọi là ngày phụ nữ xinh đẹp mới đúng chứ." Việt Hương vào lớp cùng lúc với Minh Hà, nhác thấy mặt bàn đơn điệu hẻo lánh của mình quá đối lập so với ngai hoa lộng lẫy của một cô nàng xinh đẹp ngồi ngay trên, không tránh khỏi lầm bầm bất mãn.
"Ít nhất chúng ta đồng cảnh ngộ." Minh Hà cười. Cô tất nhiên cũng không kỳ vọng gì khi bước vào chỗ ngồi.
Trước khi định thần nhìn lại, một bông hoa hồng đỏ đặt vắt chéo lên nhành hoa trắng.
"Đồng cảnh ngộ ư?" Việt Hương cũng vừa kịp nhìn thấy "hiện trường" trên bàn của Hà, lập tức nghiến răng. "Tôi cắn cô bây giờ!"
Hà cũng tròn mắt ngạc nhiên, khi trong lòng bí mật tận hưởng niềm hãnh diện nhỏ nhoi. Con gái mà.
"Có... có thể là ai được nhỉ?" Hà cầm bông hoa hồng đỏ lên, tự thấy mình thật trẻ con, có thế mà má đã nóng lên rồi.
"Thôi đi nàng, đừng vờ vịt nữa. Ai-cũng-biết-là-ai-rồi. Lộ ra thì tất cả con gái trong trường này sẽ xé xác nàng đấy." Hương bĩu môi. "Một bông hoa hồng đỏ đáng giá hơn tất cả các bó hoa của ngày hôm nay cộng lại, nhiều em gái sẽ đánh nhau đổ máu để có được nó, nên cố mà giấu kỹ vào."
Minh Hà điếng người. Vũ Trọng Khanh mà đi làm cái chuyện sến súa như đến lớp thật sớm để bí mật tặng hoa hồng. Mà không để ai biết?
"Không thể có chuyện đó được. Hoa hồng đỏ đặt bên trên hoa hồng trắng, chứng tỏ người tặng không phải đến sớm nhất. Chưa kể hôm nay nhiều người vào lớp nộp-cống-phẩm như vậy, có tài thánh mới không bị phát hiện..." Hà trầm ngâm. "Nếu thật sự là cậu ta, thì bây giờ hẳn đã có người muốn xé xác tớ rồi."
Những nam nhi khác tặng hoa theo kiểu bí mật, đa số vẫn để lại thiệp mừng, tên tuổi này nọ. Tốn tiền mua hoa là để lưu lại dấu ấn trong lòng người con gái. Hiếm có ai như người này, chỉ đơn thuần đặt hoa ở đó, như một tình cảm không lời.
Trong khi Hà còn đang đăm chiêu nghĩ ngợi, thì Việt Hương đã mồm miệng tép nhảy hỏi quanh, xem có ai thấy "tác giả" của lời tỏ tình âm thầm kia không. Kết quả chỉ là những cái lắc đầu.
Đúng lúc ấy, tầm mắt đảo quanh của cô nàng tóc ngắn lia trúng Vũ Thủy Linh. Cô nàng này vô tình cũng thuộc nhóm mặt bàn... loe hoe hoa trắng. Tuy nhiên, khác với vẻ thất vọng của Việt Hương, trông Thủy Linh có vẻ ngạc nhiên, xúc động. Hết nâng niu bông hoa trắng với nhành nụ trên tay, lại đưa lên mũi ngửi, lại vuốt ve. Như thể cả đời mới được thấy hoa một lần.
"Linh! Có chuyện muốn hỏi bạn."
Thủy Linh giật thót khi Hương ngồi thụp xuống ngay trước bàn mình. Hai người này vốn chưa từng nói chuyện với nhau. Hơn nữa phong cách bốp chát dân dã của Hương so với tiểu thư èo uột như Linh, quả thật xa nhau ngàn dặm.
"Vâng?!"
"Bình thường bạn vẫn đi học cùng với Khanh, đúng không?"
"Đúng thế..."
"Hôm nay, cậu ấy có... cùng bạn vào lớp không?"
"Không? Để làm gì?" Linh tròn xoe mắt.
"Bạn ngồi trong lớp từ đầu đến giờ?"
"Ừ..." Rốt cuộc nhịn không nổi, Linh buột miệng thắc mắc. "Bạn hỏi nhiều như vậy, có ý gì?"
"Ừm... Chuyện là..."
Việt Hương hạ giọng, giải thích qua loa. Dù sao sau khi nhìn thấy Vũ Thủy Linh đích thực là người "đồng cảnh ngộ ế", Hương đã dễ dàng nảy sinh thiện cảm với cô tiểu thư luôn lủi thủi một mình này.
Không ai hay sau khi Hương đứng dậy về chỗ, gương mặt xinh đẹp của Linh đã sa sầm. Trong vô thức, bông hoa trắng rơi xuống mặt bàn, bờ môi mím lại trắng bệch.
...
"Với khách mời là ban nhạc rock "Love letter", hiện tượng The Voice Lưu Ngọc Như Hoa, người mẫu teen Allen, ca sĩ thần tượng Vikko..." Minh Hà giết thời gian bằng cách đọc nội dung thiệp mời, lầm rầm như tụng kinh. Ai dè khiến cho Việt Hương nhảy dựng.
"Vikko?" Tóc ngắn nhăn mặt.
"Ừ, Vikko. Anh ta nổi tiếng mà, cậu không thích hả?" Hà ngạc nhiên. Việt Hương người luôn nắm vanh vách họ tên lẫn tiểu sử của các "trai đẹp" trong trường, lại tỏ ra ghê tởm một ca sĩ thần tượng.
"Không thích. Đồ ngốc đó. Trường này nghĩ gì lại đi mời anh ta chứ."
Gallet nghĩ gì? Một nửa đều là những cô gái ăn chưa no, lo chưa tới. Có thông minh, thanh lịch đến đâu, cũng không vô cảm trước cái gọi là ca-sĩ-thần-tượng.
Chẳng thế mà khi người này xuất hiện hoành tráng trên sân khấu cùng với vũ đoàn của anh ta, không khí cũng náo nhiệt phải biết. Một vẻ ngoài đẹp trai, cao ráo, dễ nhìn, mái tóc dài tỉa kiểu Hàn Quốc, buộc đuôi ngựa, không hút hồn các em gái ngây thơ, không ăn tiền.
"Vikko! Vikko! Em yêu anh!"
"Kinh tởm." Nếu là ở giữa... ruộng, có lẽ Việt Hương đã nhổ nước bọt.
Anh ta nhảy và hát (nhép) liền hai bài, trước khi bước vào sân khấu còn hôn gió "gửi tình yêu của Vikko cùng lời hẹn gặp lại với các bạn nữ Gallet".
Trong hậu trường.
"Thủy Linh à, đến lượt cậu rồi đấy." Hải Nam nhìn lịch chương trình, đánh dấu. "Mấy bạn con trai khiêng đàn lên sân khấu đi."
"Tớ... không được rồi..." Bàn tay nhỏ nắm chặt thành ghế, vẻ mặt căng thẳng. "Tớ đau đầu."
"Sao vậy chứ? Rõ ràng lúc nãy, em còn bình thường lắm mà." Một cô giáo trẻ lo lắng. "Cô đánh gió cho em nhé?"
"Không có tác dụng đâu. Đây là bệnh từ nhỏ. Em ngồi nửa tiếng, tự nhiên sẽ hết." Linh vẫn ngồi lì tại chỗ.
"Vài tiếng? Chương trình thiếu cậu sẽ bị trống khá lâu, vì hai mươi phút nữa khách mời tiếp theo mới xuất hiện. Hay cậu cố gắng lên đàn qua loa một chút thôi. Rồi sau đó tớ đưa cậu vào phòng y tế nằm nghỉ?" Nam nhẹ nhàng khuyên bảo. Cậu đã được biết qua về "bệnh" của Linh. Đó chỉ là triệu chứng tâm lý ngại đứng trước đám đông, không quá nguy hiểm.
Vốn dĩ Nam muốn Linh tham gia tiết mục văn nghệ, cũng là để giúp cô nàng vượt qua điều đó. Ai ngờ cô tiểu thư như bị chạm nọc, trả lời sượng ngắt.
"Tớ đau thì cậu biết sao? Không đi đâu hết."
Thầy giám thị ngồi gần chứng kiến rắc rối, nhác thấy Vikko cùng vũ đoàn rồng rắn kéo vào hậu trường, liền nhanh nhẹn đứng ra đề nghị.
"Cậu Vikko hát thêm một bài nữa được không?"
Người con trai tuấn tú thu hồi ngay vẻ mặt "giao lưu" thân thiện lừa người, đáp lạnh tanh.
"Chuyện này không có trong hợp đồng."
"Đây là hát chơi cho học sinh thôi mà, cậu có cần chi ly như thế không? Cậu chưa từng đi học sao?"
"Chính vì đã từng đi học, tôi mới càng thích như vậy." Vikko khinh khỉnh, ném bó hoa được tặng xuống đất. "Đòi hỏi ca sĩ nổi tiếng như tôi lấp chỗ một chương trình học sinh vớ vẩn ư, quá khinh người rồi."
Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì mới mẻ, ca-sĩ-nổi-tiếng nhếch môi.
"Nếu Nguyễn Việt Hương đứng ra yêu cầu, tôi sẽ hát."
"Nguyễn Việt Hương là ai chứ?" Thầy giám thị nhăn mặt.
|
Chương 13: Khi những kỷ niệm quý giá đã bị cuốn đi theo sóng nước... Tiệc tàn, không phải ngẫu nhiên mà Minh Hà và Việt Hương "được" phân công ở lại, nặng nhọc xếp ghế. Lớp trưởng 11B04 cũng là fangirl của Khanh.
Nhưng khi trên sân chỉ còn loe hoe vài người, Hải Nam đột ngột xuất hiện, kêu là cần thêm người quét dọn trong hậu trường, rốt cuộc Hương và Hà bị bắt đi, ghế trên sân để lại cho tổ đạo cụ toàn nam giới xử lý.
"Em yêu của aaanh!"
Vừa bước một chân vào gian phòng phía sau sân khấu, Minh Hà kinh hoàng nhận ra ca sĩ Vikko bằng xương bằng thịt đang lao về phía mình. Không, chính xác là lao về phía Việt Hương. Trong khoảnh khắc, cô gái tóc ngắn đã bị ôm cứng trong vòng tay của Vikko.
"Tránh ra! Đồ điên!" Hương vùng vẫy thoát ra không nổi, ngoác miệng cắn vào bắp tay của anh chàng nổi tiếng.
"A! Không ngoan tí nào!" Anh ta nhảy dựng lên."Anh nhớ em đến thế... Đã phải hủy show phòng trà để ở lại đây chờ em..."
"Đó là chuyện của anh!" Việt Hương lại có cái điệu muốn nhổ nước bọt.
"Hương à, hai người là..." Minh Hà mắt tròn mắt dẹt.
"Tình nhân!" Vikko hào hứng.
"Anh tắt đài đi cho thiên hạ được nhờ!" Việt Hương nghiến răng. "Tình nhân gì chứ? Anh ta là anh trai tớ đấy! Vikko cái của nợ gì? Anh ta tên là Nguyễn Việt Khôi!"
A, bây giờ Minh Hà mới để ý thấy, đôi mắt sáng của hai người họ, quả thật rất giống nhau.
"Em làm anh mất hình tượng quá đấy!" Vikko, à, Việt Khôi bẹo má Hương. "Chẳng dễ thương chút nào! Cả thằng nhóc này nữa, dám đem em ra làm điều kiện trao đổi, bắt anh biểu diễn không công."
Khôi vừa càu nhàu, vừa vỗ vỗ lưng Nam. Hương bấy giờ mới đánh hơi ra, tại sao hậu trường vốn đã nhiều người như vậy, còn cần thêm "lực lượng quét dọn", ra là do ông anh trời đánh này muốn gặp cô, đã bắt Nam làm trung gian lừa gạt.
"Anh thì có hình tượng gì để mà mất?" Hương bĩu môi, đoạn quay sang Hà, "Chúng ta về thôi."
"Sao lại về? Anh phải hủy show, hủy show đấy! Chúng ta đi tăng hai đi, anh, em và các bạn tốt của em!" Việt Khôi náo nhiệt, đoạn quay sang Minh Hà. "Em có đi disco bao giờ chưa hả?"
"Việt Khôi! Tất cả chúng tôi đều chưa đủ tuổi lên sàn đâu!" Hương gào lên. Đột xuất, như nghĩ ra điều gì, cô cười cười gian xảo. "Hay là đi karaoke, có được không?"
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Hương, Khôi dễ dãi tán thành.
...
Sau khi gọi điện thoại thông báo cho bố mẹ, Minh Hà vẫn còn chưa thôi ngẩn ngơ khi đi theo Hải Nam, Hương và Việt Khôi ra xe đỗ tại cổng sau của chàng ca sĩ. Từ nhỏ đến giờ Hà cũng chưa bao giờ đi chơi đêm, chính xác là chưa bao giờ được ra ngoài đường muộn hơn chín giờ, mà không cùng gia đình, ngoại trừ một lần duy nhất cách đây đã bốn năm... Cô cũng không ngờ mẹ lại đồng ý dễ dàng, sau khi biết sẽ có Hải Nam đưa về.
Bốn người họ, ra về gần như muộn nhất, bất ngờ đụng mặt anh em họ Vũ cũng đang lặng lẽ đi về hướng chiếc BMW đỗ ngay phía trên xe thể thao của Việt Khôi.
"Đi karaoke có bốn người thôi thì chán lắm." Việt Khôi nhác thấy dáng quen, vừa ngồi vào trước tay lái đã mở cửa bước ra, tiến lại chỗ chiếc xe màu đen.
"Này, anh và các bạn của Việt Hương đi tăng hai. Công chúa hoàng tử có muốn đi cùng không?"
Khanh không hề để tâm đến sự xuất hiện của "ca sĩ nổi tiếng", cứ thế mở cửa sau xe chờ đợi. Trong khi Linh vẫn tần ngần đứng lại.
"Bạn của Việt Hương là ai ạ?"
"Một bạn gái, một bạn trai, anh chưa kịp hỏi tên." Khôi hất ngón tay cái chỉ về xe của mình.
Nhận ra Hải Nam ngồi cạnh Minh Hà trên băng ghế sau, Thủy Linh mím môi.
"Em đi."
"Được, số 116 đường Bạch Vân nhé." Khôi nháy mắt.
"Em không khỏe, đừng thức khuya. Hơn nữa mai anh phải đi sớm." Giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Anh biết là em chỉ giả vờ nhức đầu thôi mà." Linh thản nhiên, sau khi đã yên vị trên hàng ghế sau. "Chỉ cần thả em ở đấy thôi, rồi anh về trước. Em sẽ tự về được."
...
"Trong ban tổ chức, bận suốt từ sáng sớm. Đến giờ mới có dịp chúc mừng bé gái Việt Nam, chúc em ngoan, học giỏi để sớm được chuyển vào A01, chúc em giảm được 3,5 cân như mơ ước, chúc tình yêu của em... Á! Đau quá! Quái vật!" Nam đang ba hoa sướng miệng, chợt la lên bài hãi vì cánh tay bị Minh Hà nhéo đau điếng.
"Ai anh em với cậu?" Hà vừa tức vừa xấu hổ. Đây là trong xe của người lạ đó. Nhất là khi người lạ nghe đến đâu, lại cười ha ha đến đấy.
Không khí trong xe vui vẻ náo nhiệt bởi màn giới thiệu làm quen. Việt Khôi rõ ràng muốn làm người phụ huynh mẫu mực, đối với bạn bè của em mình, hỏi han cặn kẽ từng ly. Cho đến khi anh ta tò mò đến cả "bạn gái của anh trai Minh Hà học ở đâu" thì Việt Hương bực mình cốc đầu ông anh bảo bối "anh tốp cái miệng khảo cung lại được rồi đấy, các cậu ấy không phải tội phạm!"
Dáng điệu lạnh lùng này nọ trên báo chí, hóa ra chỉ là để kiếm tiền thôi. Anh trai của Việt Hương có khác, ham vui bát nháo chẳng kém gì, thậm chí còn trên cơ em gái.
Khi chiếc xe đi dọc nửa vòng bờ hồ Sao Sa, nụ cười trên môi Minh Hà vụt tắt.
Ở một vị trí ven hồ, gần nơi những rặng liễu ngả mình trên mặt nước. Là một đôi nam nữ. Đó không phải là một cảnh tượng táo bạo hay lạ lùng ở thời đại này. Cô gái có mái tóc dài vắt qua một bên vai chỉ đơn giản là nhón chân hôn lên má người bạn cao ráo của mình. Trên tay cô còn cầm một bó hoa vàng và một hộp quà gì đó. Họ đều mặc đồng phục Gallet. Nhưng Minh Hà hóa đá, là bởi nhận ra người nam, dáng vóc ấy, gương mặt trầm mặc ấy, cô đã dõi theo năm năm, làm sao có thể lẫn lộn cùng ai khác. Chính là Bảo Long.
Đôi nam nữ đứng yên, nhưng chiếc xe thể thao của Việt Khôi cứ vô tình lướt đi, nên Minh Hà không thể nhìn thấy đoạn sau của phân cảnh tưởng chừng rất đẹp đến nao lòng này.
Bảo Long đẩy cô gái trước mặt ra, không hề nhìn thẳng vào cô, chỉ quay đầu ra mặt hồ, lạnh nhạt.
"Lần sau đừng làm vậy nữa."
Cô gái ấy, mái tóc đen dài. Gương mặt xinh đẹp dưới trăng long lanh vì nước mắt.
"Là bạn, cũng không thể?"
"Nhiều việc như vậy, tôi không phụ trách được." Long nhếch môi.
"Vậy tại sao vẫn tặng cho tôi thứ này?"
Như Nguyệt cầm lên chiếc hộp, như một bằng chứng.
"Ngày ấy tôi đã hứa, và tôi không muốn nuốt lời. Nhưng quan hệ của chúng ta, tuyệt đối không phải như hai năm về trước. Nên hy vọng là cô đừng hiểu lầm." Long hướng đôi mắt đen thẳm về phía bàn tay trắng trẻo còn lại đang giữ khư khư bó hoa vàng của Nguyệt, cười u ám. "Cô, đâu phải thiếu bạn-bè-tốt có thể tặng những thứ phù hợp hơn."
...
"Minh Hà, nếu không khỏe, tớ đưa cậu về trước nhé?" Ngồi xuống bên cạnh cô bạn gái vẫn như thất thần trong phòng karaoke, Nam nói nhỏ.
"Không, không về. Hôm nay tớ nhất định phải hát mười bài." Hà bừng tỉnh, cắn môi.
Việt Khôi đang với lấy chai bia, nghe thấy liền bật ngón tay khen.
"Được được! Thế mới là tuổi trẻ chứ! Anh thích em rồi đấy!"
Nam thở hắt ra, nhìn Minh Hà cắm đầu ghi tên bài hát. Khoảnh khắc đó, cậu không phải là không nhìn ra Bảo Long. Cậu còn biết rõ cô gái kia chính xác là Như Nguyệt, điều mà Hà không thấy.
Thủy Linh cùng anh trai mình bước vào. Cô công chúa lập tức sà xuống khoảng trống còn lại bên cạnh Hải Nam như sợ ai chiếm mất.
Rồi cứ thế, hơn một tiếng trôi qua, ba thành viên chủ lực làm công tác tra tấn, đã hát không hay còn hay thích hát: Minh Hà, Việt Khôi, Việt Hương. So với ba thành viên thuộc tổ chịu-đựng: Hải Nam, Thủy Linh, Trọng Khanh. Rốt cuộc kết quả vẫn chưa ngã ngũ.
"Em ơi anh rất nghèo, tiền tiêu anh không có nhiều, mà tình yêu thì anh không bao giờ thiếu." Khôi vừa hát vừa bày trò, rút một bông trong lọ hoa nhỏ trên bàn, chìa ra trước mặt Minh Hà làm động tác như cầu hôn. Cũng may Hà trước giờ chưa từng là fan của anh chàng, nếu không đã ngất tại chỗ rồi.
"Thời đại bây giờ mà cầu hôn kiểu đó thì ma nó lấy anh." Hương phá lên cười.
"Ê ê, chán thế! Ba đứa kia chỉ biết ngồi thôi hả?" Sau khi hoạt náo với "Cho anh xin số nhà", ca sĩ Vikko bắt đầu nhận ra sự thụ động lười biếng của phe kia.
"À, về nhạc nhẽo thì em dốt lắm." Nam gãi đầu, cười.
"Nói dối." Linh buột miệng.
"Trời ạ! Đây là karaoke, karaoke đấy, không phải The Voice hay Idol đâu, em chỉ cần biết đọc chữ trên màn hình rồi muốn hét hay rống đều được mà! Càng to càng tốt." Đoạn quay sang Thủy Linh. "Vậy thì em gái, biết đàn chắc cũng biết hát chứ?"
Linh bối rối xua tay.
"Em từ nhỏ hầu như ở nước ngoài, không biết bài tiếng Việt nào hết."
"Tiếng gì cũng được!" Việt Khôi sốt ruột, giật cốc nước tinh khiết khỏi tay... Khanh, giúi một trong hai chiếc micro cho thiếu gia họ Vũ, rồi đứng lên phán như thánh.
"Sau những bản tình ca mùi mẫn, tôi và bạn Vũ Trọng Khanh quyết định nhân danh những người anh trai gửi đến các cô em gái một ca khúc tiếng Anh." Thò tay ôm eo rồi hôn lên má Việt Hương, làm cô nàng ghê tởm suýt cầm lên lon nước gây ra án mạng.
"Hãy rời bến đi em, bơi ra ngoài biển lớn. Biết đâu em sẽ tìm thấy, một người yêu em bằng nửa anh (?!!). Cho đến khi người ấy làm em thất vọng. Hãy quay về vòng tay anh, vẫn luôn đón chờ em!"
Sau màn độc diễn (vâng, độc diễn) "Sail away sweet sister" bằng thứ tiếng Anh nặng accent dở tệ, Việt Khôi thậm chí còn tự cảm động "hức, hức" quay sang em gái.
"Thế nào hả em? Khóc chưa? Đây là bài tiếng Anh duy nhất anh biết đấy. Em thấy tình cảm gia đình có bao la không?"
"Biến thái thì có! Anh say rồi đấy!" Hương lè lưỡi.
...
Ở đằng kia, một cô em gái khác hơi thất vọng.
"Sao anh không hát?"
"Không có hứng." Người anh trai thở dài, ngả mình tựa vào lưng ghế sô pha, hờ hững liếc qua chỗ Việt Khôi. Đã mấy năm rồi, ngoại trừ ông anh họ Tường Lâm, mới có người dám lôi kéo Vũ- Trọng- Khanh vào mấy chỗ giết thời gian này.
"Chúng ta đã cất công đến đây rồi... Có nhớ cái bài gì, mà hồi nhà mình ở Nhật, hay nghe trên các chương trình đón năm mới..." Linh nhỏ nhẹ ngân nga. "Ở đâu đó trong vũ trụ bao la, có một thế giới rộng lớn trên bề mặt địa cầu xanh..."
"Linh hát bài này cùng tớ nhé." Hải Nam đột ngột lên tiếng, tay chỉ vào một trang trên quyển danh sách nhạc đặt mở trên bàn.
Khỏi phải nói, cô nàng tiểu thư gần như muốn rớt tim ra khỏi lồng ngực. Nhìn sang phía Minh Hà đang mệt mỏi, tựa đầu lên vai Việt Hương, Linh tần ngần, hỏi giọng ngờ vực.
"Cậu chắc chứ?"
"Sao lại không, nếu như cậu đồng ý." Nam cười dễ dãi. "Và bài này tớ chắc chắn, cậu biết."
Hai người trong nhóm "chịu đựng", rốt cuộc khiến nhóm "hay hát" tâm phục khẩu phục với bản song ca "Time after time" cực kỳ đồng điệu. Đừng nói Hương, ngay cả "ca sĩ" Việt Khôi cũng lặng người vì lần đầu tiên nghe live, bằng tiếng Anh, chất lượng đến như thế.
Để rồi ngay cả khi nhạc bài mới nổi nên, vẫn không ai nói câu nào. Cho đến khi Minh Hà vỗ tay đôm đốp.
"Hay! Hay lắm! Xuất chúng! Haha! Bây giờ đến lượt tớ!"
Gương mặt đỏ lựng. Mắt ươn ướt, tướng đứng liêu xiêu đưa tay ra giật lấy micro từ tay Thủy Linh.
"Cậu say rồi! Ai cho cậu uống bia hả?" Hải Nam chỉ vừa kịp nhận thấy điệu bộ khác lạ của Minh Hà, phát hoảng đẩy cô ngồi xuống.
"Không đâu, tớ nhất định phải hát tiếp!" Hà gắt.
"Em đã cố công vun đắp một tình yêu, nhưng tình yêu đó lại tan vỡ, và bóng tối bao trùm những khoảng thiên đường... Hãy lắng nghe trái tim mình, khi anh ấy gọi tên em. Hãy lắng nghe thật kỹ, bởi em chẳng thể làm gì hơn nữa... Đôi lúc em tự hỏi, tranh đấu có đáng không,
Khi những kỷ niệm quý giá đã bị cuốn đi theo sóng nước..."
Minh Hà hát "Listen to your heart" phiên bản Edmée, vừa hát vừa tự thay đổi lời lung tung, đến giữa chừng thì ngưng lại, ngồi xuống thở dài, gạt nước mắt.
Ngày 20 tháng 10 náo nhiệt, rốt cuộc đã kết thúc như thế.
|
Chương 14: Tớ, chính là vì lý do ngu ngốc ấy Ngày 21 tháng 10 là Chủ Nhật, Trần Minh Hà thức dậy đầu đau như búa bổ, hầu như không nhớ làm thế nào mình về được tới nhà. Chậc, hôm qua mình bậy bạ quá, lại còn dám uống bia nữa chứ.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, căn ngõ ngỏ yên tĩnh lạ thường. Hà sau khi đánh răng rửa mặt, rốt cuộc tần ngần không dám xuống ăn cơm, vì sợ đối diện với cơn giận dữ của ba mẹ.
Chợt, nhạc chuông điện thoại vang lên phía đầu giường.
"A lô, Minh Hà nghe."
"Tớ xin lỗi vì cả ngày hôm qua không gặp cậu được một lần. Chúc mừng bây giờ có quá muộn không?"
Từ đầu dây bên kia, vang lên một giọng trầm ấm, dịu dàng quen thuộc. Minh Hà tuyệt đối không cần nhìn đến màn hình di động, để biết là ai đang nói.
"Ừ, không sao. Hôm qua ai cũng bận hết. Nam học cùng lớp, mà mãi đến tối tớ mới gặp mà." Hà nghe giọng mình nhẹ bẫng. "Cảm ơn cậu."
"Hôm nay, tớ mời cậu đi uống nước, được chứ?"
"Được. Long à, tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu. Mình gặp nhau ở đâu?"
...
Minh Hà mở tủ, lôi ra bộ váy đi chơi đẹp nhất cũng gần như là duy nhất (ngoài váy đồng phục), mà Hà chưa từng đụng đến. Say mê một công việc như quản lý đội bóng đá năm năm liền, cô chưa bao giờ là người chú trọng nhiều đến ăn mặc. Ngoại trừ Việt Hương, so với tất cả những người con gái ở Gallet mà Hà từng gặp qua, cô đều giản dị hơn, xoàng xĩnh hơn. Lúc nào cũng chỉ giữ được mình ở mức tối thiểu, sạch sẽ gọn gàng.
Lần đầu tiên tiếp xúc với mỹ phẩm là hè năm mới rồi, khi anh trai bên Đức tinh tế gửi về một set đồ trang điểm Benefit để làm quà cho em gái mới lớn.
Còn chiếc váy này, là đi mua cùng với anh Hoàng và Mai Chi. Con người đanh đá xấu bụng, lúc nào cũng khinh bỉ vẻ quê mùa của Hà đó, thật sự có mắt thẩm mỹ không tồi. Bỏ tiền tiêu vặt để dành cả tháng ra mua một chiếc váy đắt đỏ vì bị anh trai và bạn gái của anh trai kích động, Minh Hà thật ra, cũng thầm kín mong rằng mình có nhiều cơ hội mặc nó.
Nhưng, đã tròn một năm rồi, đến mác giá còn chưa cắt. Một quản lý đội bóng, chỉ có độc nhất hai người bạn thân là con trai, sau một mùa hè chỉ còn lại một. Nếu không ngược xuôi trên sân bóng, thì cũng ở nhà, hoặc trong thư viện học điên cuồng. Mặc váy này vào dịp gì, nếu như không phải hôm nay?
Thế nhưng, suy nghĩ một hồi, cô lồng chiếc váy vào mắc áo, treo lại vào tủ. Cũng quyết định, sẽ không trang điểm gì hết. Đơn giản mặc chiếc quần jeans lửng, áo phông trắng và cardigan màu be có mũ mặc ngoài.
Cô đã luôn mặc kiểu như thế này trước mặt Long, những khi không ở trường.
Việc còn lại, là làm thế nào để thành công ra khỏi nhà.
May phước, tuy cô không phải loại con gái hư hỏng thích trốn nhà đi chơi, nhưng cũng không phải dạng thánh thiện thiên thần quá đỗi thật thà. Nhìn chồng sách trên bàn, lập tức nghĩ ra một kế.
Tay cầm quyển tập toán, gương mặt ngoan ngoãn hối lỗi đứng trước mẹ đang ngồi xem ti vi.
"Con xin lỗi, hôm qua đã quá trớn. Con không cố ý."
"Cô vui vẻ bên ngoài, lúc đó có nghĩ đến bố mẹ ngồi nhà tâm trạng thế nào không?"
"Con biết, con xin lỗi, tuyệt đối không có lần thứ hai."
"Mẹ đã gọi cho cô bao nhiêu lần, là làm phiền cô sao?"
"Trong giờ học con đã tắt chuông, rồi quên bật lại."
"Mặc quần áo định đi đâu?" Người mẹ bấy giờ mới rời mắt khỏi màn hình, liếc từ đầu đến chân cô con gái.
"Con xin phép ra ngoài, có một số bài tập định hỏi Long."
"Làm sao mẹ tin được?"
"Mẹ có thể gọi điện hỏi cậu ấy."
"Đi đi." Bà Hoa, mẹ của Hà vốn không phải là người khó tính trong mối giao lưu của giới trẻ, nhất là đối với những đối tượng bạn bè của Hà, mà bà rất hài lòng giống như Bảo Long. "Nhớ về trước bữa tối. Tiện thể ghé qua chợ mua cho mẹ mấy ngàn cà pháo. Loại muối xổi ấy."
"Vâng ạ. Con xin lỗi chuyện hôm qua lần nữa." Hà bẽn lẽn cắp tập vở quay ra khỏi nhà.
"Mai đi học, nhớ cảm ơn thằng Nam một tiếng. Nó đưa con về nhà. Nhận hết lỗi về mình, lại còn ép mẹ đừng mắng con." Bà gọi với theo, khi cô con gái đang buộc dây giầy bên ngưỡng cửa.
Bà thương con cũng đâu phải không biết suy nghĩ. Con gái bà về nhà mặt đỏ ửng, nồng nặc mùi bia, trong khi cái cậu bé nằng nặc tự nhận rằng "chính cháu đã ham vui ép cậu ấy" kia, đâu có vẻ gì là đã uống.
...
Nơi mà họ sẽ gặp nhau, không phải là một quán kem như dự định ban đầu, mà chính là cổng trường học cũ Đăng Khoa, của ba người.
"Tớ không cần hoa, quà, cũng không cần uống nước, ăn kem. Tớ chỉ có một nguyện vọng thôi. Về thăm trường cũ. Cậu có đồng ý không?" Qua điện thoại, giọng nói thanh thanh của cô gái, an nhiên đưa ra một lời đề nghị tưởng như vô thưởng vô phạt.
Im lặng một thoáng.
"Được." Người con trai đơn giản trả lời.
Khi Hà đến nơi, đã thấy dáng dấp cao ráo của Long đứng đợi ở cổng trường. Ăn vận đơn giản, áo sơ mi kèm áo khoác mỏng, và quần jeans. Cũng như Hà thôi. Nhưng người này lại nổi bật đến mức nào. Sự cô đơn, tĩnh tại, trầm mặc, đầy nam tính, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người qua lại. Khi Hà xuất hiện, cô không ngạc nhiên khi bắt đầu nghe thấy những âm thanh xì xào của mấy bạn học ngồi quán nước ven đường, những cô gái hẳn đã quan sát cậu được một hồi.
Cứ ghen tị đi. Tôi, trông bình thường thế này thôi. Nhưng chính tôi, mới là bạn thân nhất luôn luôn ở bên cạnh, được cậu ấy đối xử dịu dàng. Cô nghĩ.
"Chào cậu, đợi lâu chưa? Tớ xin lỗi." Hà cười, thật lòng. Mỗi lần nhìn thấy người này, cô đều hạnh phúc.
"Mới đến thôi, ta vào chứ?" Một phản ứng đoán trước được.
...
Chủ Nhật, trường vẫn mở cửa, nhưng vắng hoe. Đâu đó trên dãy hành lang vang lên âm thanh thực hành tiếng Anh, tiếng Pháp. Một trung tâm ngoại ngữ đã thuê những lớp học để hoạt động giảng dạy cả trong ngày nghỉ.
"Tiếc quá, canteen đóng cửa rồi." Hà cười khi nhìn cánh cửa gỗ im ỉm mọc rêu vẫn y như cách đây nửa năm. Họ đành tạm hoãn kế hoạch uống nước.
Đăng Khoa chỉ là một trường cấp ba bình thường. Không nổi tiếng. Điểm đầu vào không cao. Đơn giản là dành cho con em dân lao động quanh khu vực. So với canteen xập xệ bốn phía là những bức tường vôi xanh bong tróc, loe hoe vài bộ bàn ghế nhựa này, thì canteen hoành tráng của Gallet như một nhà hàng sang trọng.
Họ ra đến sân bóng. Gọi là sân bóng. Đơn giản chỉ là một khoảng trống loe hoe cỏ, vạch vôi lúc mờ lúc tỏ. Cột gôn rỉ sét, lưới sờn rách. Đương nhiên cũng không có khán đài.
Hai người đương nhiên không nhắc đến chuyện Đăng Khoa năm nay đã sớm bị loại từ vòng bảng, mà chỉ đơn giản ngồi lên mấy cái ống bê tông đã tồn tại ở đó đến mấy năm trời, cùng ôn lại chuyện cũ.
"Nam thường hay ngồi khoanh chân ăn bánh bao ở chính chỗ này đây." Long đập đập tay xuống mặt ống nước.
"Và sau đó sẽ bị cậu kéo tai lôi xuống, để cùng tớ dọn dẹp." Hà phá lên cười, cô nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch của Nam, kêu lên oai oái từng chập như gà bị cắt tiết.
"Luôn luôn lười biếng, chỉ toàn bày bừa. Sức chịu đựng kém, phải làm việc mình không thích sẽ càu nhàu cả buổi. Vô kỷ luật, hay đi trễ, dễ phân tâm. Lại hoàn toàn không tâm lý, để con gái làm việc còn mình ngồi ăn." Long đột ngột liệt kê, nghiêm túc chính xác như một đội trưởng khó tính đang kiểm điểm đội viên cá biệt.
Lần đầu tiên, Hà thấy Long nói xấu người khác, sau lưng. Lại không có vẻ gì là nói đùa. Ờ, nhưng mà cậu ấy nói đúng đấy chứ.
"Ai đó đang hắt xì liên tục đấy." Hà tủm tỉm. "Chưa kể cái lần đánh nhau kinh thiên động địa với mấy anh lớp mười hai, rồi cả ba đứa lên phòng hiệu trưởng nhỉ? Cũng là từ ông tướng ấy mà ra chứ ai."
Nam à, xin lỗi, xin lỗi, chỉ một lần này thôi, cần có cậu làm công cụ dẫn dắt câu chuyện. Hai người không hẹn, đều nghĩ thế.
"Cậu có nhớ một lần, đang dắt bóng, cậu ta đứng sững lại. Vẻ mặt nghiêm trọng. Mọi người tưởng gì ghê gớm..." Long thở dài.
"Hóa ra cậu chàng nghe thấy tiếng chuông của xe bò bía mới đi qua. Trời ạ, còn đòi trèo tường ra ngoài nữa chứ!" Hà phá lên cười.
Long cũng cười.
"Một người như vậy..."
Đúng thế. Đến lúc rồi.
"Một người như vậy rốt cuộc lại ở bên cậu, chứ không phải tớ." Mắt đen nhìn ra xa, từng lời đều thật lòng.
"Hải Nam, hành động của cậu ấy tớ có thể đoán được. Môi trường bình dân thoải mái này, rõ ràng là hợp với tính cách của cậu ấy hơn. Cậu ấy rốt cuộc cùng với tớ đến Gallet, chỉ vì không chỉ một mà hai người bạn thân nhất của cậu ấy đã ra đi, nên cậu ấy bất đắc dĩ mà đi cùng thôi." Cô cúi đầu, hai tay siết chặt vào nhau.
Đã đến lúc, Minh Hà vào thẳng vấn đề.
"Còn cậu, tớ đã không hiểu. Tớ đã hoàn toàn mất phương hướng. Cậu không có tính cách thoải mái như Nam, nhưng tuyệt đối cũng không phải loại người dễ dàng đi theo cám dỗ. Vậy mà thật đột ngột..."
"Tớ xin lỗi."
Long muốn nói điều này từ rất lâu rồi. Cậu biết rõ, một đoạn hội thoại giống như thế này sẽ xảy ra không sớm thì muộn. Nên khi Minh Hà, người luôn luôn né tránh đề tài trường cũ đột nhiên muốn quay lại Đăng Khoa hôm nay, cậu đã dễ dàng đồng ý.
"Long này, coi như một món quà ngày 20 tháng 10. Cậu hứa phải trả lời thành thật nhé?"
"Được."
"Cậu chuyển đến Gallet, có phải do thích một cô gái học trường này, muốn ở gần bên cô ấy không?" Giọng Hà nửa đùa, nửa thật.
"Không." Rõ ràng, thẳng thắn. "Tuyệt đối không phải."
"Nhưng tớ, chính là vì lý do ấy." Hà quay sang, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ ngạc nhiên trên gương mặt tuấn tú thân thương của người bên cạnh.
Cô nhìn cậu không chớp mắt, cảm thấy những giọt nước nóng hổi như trào ra rơi xuống hai gò má.
"Tớ, chính là vì lý do ngu ngốc ấy. Người con trai tớ thích từ rất lâu rồi, đột ngột rời khỏi tớ và chuyển đến trường khác. Không hề giải thích với tớ một câu. Coi tớ như bạn thân, nhưng không san sẻ những lo nghĩ của mình với tớ. Nhưng tớ đã thích người ấy rất nhiều, tớ đã chuyển trường, vì muốn ở gần bên người ấy."
Bảo Long bối rối. Đây không phải là điều cậu không đoán trước được. Nhưng khi nó đến, dưới hình dáng của những giọt nước mắt, người con trai luôn rất điềm tĩnh này, đã không biết phải làm gì, ngoài lặng lẽ đưa tay áo lên lau nước mắt cho cô bạn gái.
"Chuyển đến trường này rồi, tớ vui vẻ cho rằng ba người lại ở bên nhau như xưa, cũng như tớ tiếp tục có quyền mơ mộng viển vông về cậu ấy. Nhưng rồi lần thứ nhất, tớ thấy bộ mặt giận dữ của cậu ấy khi cãi nhau với một người lớn tuổi xa lạ. Lần thứ hai, tối hôm qua, tớ thấy cậu ấy thân mật ở bên cô gái khác."
"Đừng nói nữa!" Long gần như cầu khẩn, cậu bất lực trong việc lau những giọt nước mắt, nên vòng tay ôm choàng lấy Minh Hà, giọng khàn đi.
A, lần đầu tiên, Hà được một người con trai kéo sát vào lòng thế này. Lại chính là người cô thích. Mới trực tiếp cảm nhận bờ vai cậu ta rộng, hai cánh tay cậu ta rắn chắc đến thế nào. Vô thức, Hà đưa tay lên siết chặt tấm lưng to lớn ấy.
Một lúc lâu, trên những chiếc ống bê tông, ở một góc sân bóng vắng hoe, họ cứ ôm nhau như thế. Yên lặng đến độ, nghe rõ cả từng hơi thở. Long nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Hà, cho đến khi cô ngừng khóc.
|