Ai Là Mẹ Anh
|
|
Chương 39 Trương Nhất Manh: “…”
Có phải cô nhìn nhầm không?
Đệ tử nhỏ nói là muốn gặp cô?
Trương Nhất Manh trợn mắt hốc mồm.
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Thật ra thì con có quen với Nhị sư phụ của sư phụ.
Tuy câu nói này có phần không liên quan lắm nhưng biểu đạt suy nghĩ rất rõ ràng, đệ tử nhỏ cũng quen với Trương Ninh Hi?
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Cái gì? Hai người quen nhau? Sư phụ cứ tưởng hai người còn không muốn nói chuyện với nhau…
Không thể trách cô được, cô thật sự không nhận ra mà, cô và đệ tử nhỏ tuy thường đi chung, ghép nhóm với bọn Trương Ninh Hi, Tề Phỉ nhưng hai người họ rất ít khi nói chuyện với nhau, Trương Ninh Hi thi thoảng có đùa giỡn với đệ tử nhỏ nhưng đối với tính cách của Trương Ninh Hi thì ai mà anh ta chẳng đùa cợt được, chỉ có khi ở cùng Tề Phỉ thì anh ta mới biết điều mà cách xa bọn con gái ra một tí, đùa giỡn với đệ tử nhỏ thì không sao nhưng đệ tử nhỏ chưa bao giờ để ý đến Trương Ninh Hi cả.
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Ừm, thậm chí còn không add friend nữa, anh ta có add con nhưng con từ chối rồi.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: …
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Con không muốn để cho người ta biết con quen anh ta.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Vậy sao con vẫn nói…
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Vì con muốn gặp sư phụ.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: …
OMG, đệ tử nhỏ nói vậy làm cô thấy lúng túng quá đi mất T_T
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Nhưng mà…
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Con biết sư phụ không muốn gặp riêng, cứ kêu Tề Phỉ và Trương Ninh Hi đi cùng là được rồi.
Đệ tử nhỏ còn biết cả tên của Tề Phỉ nữa, xem ra thật sự là có quen với Trương Ninh Hi rồi, hơn nữa, Tề Phỉ và Trương Ninh Hi chỉ mới xác định quan hệ cách đây không lâu, vậy mà cậu ta đã biết, xem ra không chỉ quen biết bình thường.
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Mặc kệ thế nào đi nữa, con hy vọng chúng ta gặp mặt nhau, để sư phụ biết con như thế nào, đến lúc đó muốn từ chối cũng không muộn.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Vậy được rồi…
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Ừm, thứ bảy tuần sau được không?
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Cũng được.
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Được rồi, giờ con off đây, tuần sau gặp lại.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Ừm… Gặp lại sau…
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Ngủ ngon, con yêu sư phụ nhất =3=
Trương Nhất Manh: “…”
Lúc nãy còn thấy nghiêm túc, sao giờ lại trẻ con thế này… Còn “=3=” nữa chứ….
Trương Nhất Manh dở khóc dở cười nhìn avatar màu xám của đệ tử, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Trương Nhất Manh cũng tắt game, đi ra ngoài gõ cửa phòng Tề Phỉ, Tề Phỉ nhanh chóng mở cửa, kêu cô ngồi xuống, nheo mắt nói: “Há há, thực hiện “thề non hẹn biển” những ba lần nhé… Vậy mà hôm qua còn nói tớ yêu qua mạng…”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nhìn Tề Phỉ, nói: “Tớ cũng hết hồn… Nhưng sau đó khi từ chối anh ta thì anh ta bảo là anh ta có quen Trương Ninh Hi.”
Tề Phỉ cũng kinh ngạc: “Thật không?”
Trương Nhất Manh thuật lại cuộc nói chuyện ban nãy của mình và đệ tử nhỏ, Tề Phỉ cũng không hiểu ra sau, được một lát sau thì Trương Ninh Hi gọi điện tới, nói gì đó với Tề Phỉ, Tề Phỉ cố tình mở loa cho Trương Nhất Manh nghe cùng, đúng là nói đến chuyện của Tìm Tê Tê, anh bảo Tìm Tê Tê là bạn của mình, rất thích Trương Nhất Manh…
Sau đó anh cười ngượng: “Phỉ Phỉ, anh không cố ý không nói cho em đâu, tại anh không muốn em bị người đàn ông hấp dẫn thôi mà…”
Tề Phỉ mặc kệ anh nói nhăng nói cuội, bảo: “Không biết người này thế nào, đâu phải anh không biết Trương Nhất Manh ngu ngốc thế nào, lỡ bị lừa rồi sao?”
Trương Nhất Manh: “… Tớ không có ngu ngốc nhé!”
Trương Ninh Hi nhanh chóng bảo đảm: “Yên tâm, giàu có đẹp trai, chỉ kém hơn anh chút thôi.”
Tề Phỉ & Trương Nhất Manh: “…”
Cảm giác không thể nào tin được!!!
“Nếu Nhất Manh đã đồng ý thứ bảy tuần sau thì tuần sau gặp lại nhé.” Trương Ninh Hi vội vàng kết thúc đề tài này, sau đó bảo muốn nói chuyện một mình với Tề Phỉ, thế là Trương Nhất Manh bị Tề Phỉ đá ra ngoài, Tề Phỉ và Trương Ninh Hi thì ngồi nói chuyện phiếm còn cô thì thấp thỏm về phòng, ngẩn ngơ nhìn máy tính.
Thôi, cùng lắm cũng chỉ là gặp mặt thôi mà!
Thứ hai đến thứ năm trôi qua rất nhanh, có lẽ vì công việc của Trương Nhất Manh càng lúc càng nhiều, cũng có thể do cô cố ý không muốn nên hoàn toàn không động đến cái game Phi Kiếm Giang Hồ kia, đến thứ sáu thì Trương Nhất Manh nhận được điện thoại của Triệu Phong.
Trương Nhất Manh cứ tưởng là cậu lại kêu cô về ăn cơm, không suy nghĩ gì nhiều, vừa bắt máy lên đã bảo rằng dạo này công việc của cô nhiều, không có thời gian về thăm cậu mợ ai ngờ Triệu Phong lại không đả động gì đến chuyện đó: “Cậu không có nói chuyện này. Nhất Manh à, bạn trai trước của con tên là Trương Ninh Giản đúng không? Làm việc ở tập đoàn Trương thị, đúng không?”
Trương Nhất Manh lập tức có dự cảm xấu. Ai Là Mẹ Anh
“Vâng a… Có chuyện gì ạ…” Trương Nhất Manh chảy mồ hôi hột.
Triệu Phong nói: “À, mấy bữa trước cậu có thấy nó trên TV…. Nó chẳng phải kế toán cao cấp gì cả, mà là cậu hai của nhà họ Trương!!!”
Trương Nhất Manh nói: “Anh ấy là cậu ba, cậu ba ạ…”
Triệu Phong tức giận nói: “Con biết sao? Vậy mà còn gạt cậu?”
Trương Nhất Manh: “…”
Vừa rồi cậu chơi ăn gian…
Trương Nhất Manh nói: “Dạ vâng… Sau đó con mới biết ạ.”
Triệu Phong thở phào nhẹ nhõm, nói: “May mà hai con chia tay rồi! Cái loại công tử đào hoa này nhìn chẳng đáng tin tí nào! Nhưng cũng chẳng thể trách được, điều kiện của nó tốt bao nhiêu. Haiz
Trương Nhất Manh: “…Haha.”
Triệu Phong nói: “Cậu cũng từng có tuổi trẻ, dĩ nhiên là hiểu bọn trẻ chúng bây, mấy cái tình cảm này lúc nào cũng giữ trong lòng, con cứ cô đơn một mình như vậy mãi cũng không nên, cậu có người bạn, ông ta có đứa cháu trai cũng khá, cậu có gặp rồi, là luật sư, lương ổn định này, cao cao đẹp trai, nhìn cũng không tệ.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cái gì… Đừng nói là bắt cô đi xem mắt đấy nhá…
Trương Nhất Manh chảy mồ hôi không ngừng: “Con không muốn đi xem mắt đâu ạ…”
Triệu Phong bất mãn nói: “Xem mắt cái gì mà xem mắt! Chỉ là gặp mặt nhau một cái, làm quen thôi mà, người ta cũng đồng ý rồi!”
Trương Nhất Manh nói: “Không phải vậy ạ, con..”
Triệu Phong bỗng yên lặng, sau đó nghiêm túc nói: “Nhất Manh à, không phải là con vẫn nhớ đến cái cậu Trương Ninh Giản đó chứ?! Haiz, như vậy không được đâu! Nếu đã không có duyên thì tốt nhất là hãy quên cậu ta đi!”
Trương Nhất Manh: “… Con… Con không phải còn nhớ cậu ta… Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì hả? Không có chỉ là gì hết! Cứ quyết định vậy đi, ngày mai gặp.”
“Dạ?” Trương Nhất Manh ngẩn người, mau chóng nói: “Không được đâu ạ, ngày mai con có việc rồi.”
Triệu Phong nói: “Chuyện gì chứ? Chuyện gì quan trọng hơn hạnh phúc sau này của con hả?”
Cái gì mà hạnh phúc sau này chứ!
Trương Nhất Manh đen mặt: “Tóm lại là con có việc rồi… Cậu cũng đừng hấp tấp như vậy ạ, con bảo đảm con sẽ gả được thôi, con vẫn còn nhỏ mà…”
“Hai mươi lăm rồi, Triệu Tiểu cũng đi học đại học rồi kìa.” Triệu Phong bình tĩnh nói.
Trương Nhất Manh: “…”
Vậy mà cũng so sánh được sao?!
Trương Nhất Manh âm thầm rơi lệ trong lòng.
“Ngày mai con có việc thì thôi, hôm kia đi. Hôm kia con cũng không có việc chứ?” Triệu Phong đành thoả hiệp với cô.
Trương Nhất Manh do dự nói: “Không có việc ạ…”
“Được, cứ quyết định như vậy đi!” Triệu Phong vui vẻ nói, sau đó tắt máy.
Trương Nhất Manh nghe tiếng “tút tút tút”, cảm thấy trước mắt như mù mịt…
Cậu đúng là nhanh tay nhanh miệng thật…
Ngày hôm sau, Trương Nhất Manh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi tìm Tề Phỉ cùng đi, Tề Phỉ vừa thấy Trương Nhất Manh đã khinh bỉ cô: “Ăn mặc tuỳ tiện vậy sao hả?!”
Trương Nhất Manh nói: “Đừng có nghĩ đến chuyện giúp tớ từ vịt bầu thành thiên nga, tớ chẳng phải nữ chính trong tiểu thuyết!”
Tề Phỉ: “…”
“Thôi, tuỳ cậu vậy.” Tề Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Trương Nhất Manh ra cửa, Trương Ninh Hi cố ý lái xe tới đón bọn họ, Trương Nhất Manh lên xe, cảm thấy hơi khó xử, dù sao thì cô và Trương Ninh Hi cũng đã lâu không gặp rồi…
Nhưng lần này tương đối đặc biệt, là Trương Ninh Hi tự mình lái xe đến, trước kia đều có tài xế đưa rước, chắc hẳn là sau khi yêu đương rồi, Trương Ninh Hi cũng tự biết mình biết ta
Trương Ninh Hi cười hì hì, quay đầu lại nhìn Trương Nhất Manh nói: “Nhi thần thỉnh an hoàng thái hậu nương nương ạ~”
Trương Nhất Manh: “… Bình thân.”
Trương Nhất Manh cười nhìn Tề Phỉ đang đen mặt: “Vương Phi, con cũng bình thân đi.”
Tề Phỉ giơ quả đấm lên, ý nói: “Cậu tin tớ đấm chết cậu không?”
Trương Nhất Manh và Trương Ninh Hi cùng cười to, không khí lúng túng chợt biến mất, Tề Phỉ hưng phấn nói với Trương Ninh Hi: “Này này, anh có hình của đệ tử của Nhất Manh không? Em muốn biết anh ta như thế nào quá!”
Trương Ninh Hi cười khó xử: “À… Chừng nào gặp rồi em sẽ biết thôi…”
“Còn giả vờ bí ẩn nữa…” Tề Phỉ cùng Trương Nhất Manh đều cảm thấy kì lạ, có điều Trương Ninh Hi không nói gì thêm về Tìm Tê Tê nữa, trên đường đi chỉ nói chuyện phiếm với hai người, nhưng không hề nhắc đến nhà họ Trương hay Trương Ninh Giản.
Cuối cùng, Trương Ninh Hi dừng lại trước một nhà hàng Nhật, Trương Ninh Hi gãi gãi đầu nói: “Anh biết hai người không thích ăn món Nhật, người kia cũng không thích, nhưng mà… khụ… Không khí ở đây tương đối thân thiện dễ mến.”
Tề Phỉ: “… Hai người muốn làm gì hả?”
Trương Ninh Hi: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh vậy chứ? Đến lúc đó hai người sẽ biết thôi.”
Tề Phỉ: “… Em không muốn biết!”
Trương Ninh Hi: “Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt này mà!!! Anh không phải tên biến thái đâu!!!”
Trương Nhất Manh cười cười đẩy cửa vào trước, Trương Ninh Hi nhanh chân chạy theo sau, phục vụ vừa nhìn thấy Trương Ninh Hi liền nở nụ cười, đưa ba người đến một căn phòng yên tĩnh, Trương Ninh Hi kêu Trương Nhất Manh và Tề Phỉ gọi đồ ăn, còn anh thì gọi hai bình rượu đạm.
Tề Phỉ bất mãn nói: “Sao người kia còn chưa tới chứ? Hẹn con gái nhà người ta mà còn đến trễ! Thật không biết phép tắc tí nào!”
Trương Ninh Hi “Khụ” một tiếng, nói: “Cậu ta xấu hổ…”
Trương Nhất Manh: “…”
Đang nói thì cửa bị người bên ngoài mở ra, ba người cùng lúc ngẩng đầu nhìn sang, thấy một người đàn ông mang giày Tây, dáng người cao ngất – – Trương Ninh Giản.
-++-
Cuối cùng cũng được gặp lại anh Giản rồi hiuhiu :(( Nhớ anh quá đi :(( *trấm nước mắt*
|
Chương 40 Tề Phỉ và Trương Nhất Manh đều trợn mắt há hốc mồm, Trương Nhất Manh còn khoa trương hơn, hai mắt trợn to, mồm há ra.
Trương Nhất Manh nghĩ rằng, Trương Ninh Giản đi nhầm phòng…
Cô ngơ ngác nhìn Trương Ninh Giản đi đến, sau đó ngồi xuống bên cạnh mình một cách tự nhiên – mọi hành động đều rất bình thường, thậm chí còn đẹp đẽ động lòng người, ngay cả cô ngồi bên cạnh còn thấy tim đập rộn ràng nữa này…
Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn anh.
Tề Phỉ ngẩn ngơ nhìn hai người.
Trương Ninh Hi cúi đầu uống rượu.
Tiêu điểm của sự chú ý – Trương Ninh Giản nghiêng đầu nhìn Trương Nhất Manh cùng với nét mặt “Có phải tôi đang nằm mơ không”, xấu hổ cười cười nhìn cô: “Sư phụ.”
Trương Nhất Manh: “… … … … … …”
Cái gì chứ? Anh thật sự là đệ tử nhỏ sao?!
Chính là đệ tử nhỏ Tìm Tê Tê suốt ngày bám theo cô, còn sử dụng “thề non hẹn biển” với cô đấy ư?!
Từ lúc anh bái cô làm sư đến giờ cũng đúng một tháng rồi!
Trương Nhất Manh vẫn kinh ngạc không thôi.
Trương Ninh Hi nhìn chung quanh, thấy Trương Ninh Giản nháy mắt nhìn mình, lập tức hiểu ý gật đầu, lôi Tề Phỉ lén bỏ ra ngoài, khi đóng cửa lại, anh cố tình tạo ra âm thanh thật to, làm cho Trương Nhất Manh giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện, chỉ còn lại cô và Trương Ninh Giản trong phòng này!!!
Trương Nhất Manh lắp ba lắp bắp nói: “Anh…Anh chính là Tìm Tê Tê?”
Trương Ninh Giản chớp mắt, nói: “Vâng ạ… Thật ra thì Tìm Tê Tê chính là tìm mẹ đó.”
Tìm mẹ…
Anh tưởng anh còn là nghịch tử của tôi hả!!!
Đầu óc Trương Nhất Manh xoay vòng vòng nhưng cô vẫn vờ bình tĩnh nói: “Anh… Anh nhớ lại rồi à?”
Trương Ninh Giản gật đầu: “Ừm, một tháng trước đã nhớ lại rồi, nhưng mà sợ sư phụ vẫn còn giận con nên không dám đến tìm sư phụ trực tiếp, chỉ dám tiếp cận sư phụ trong game.”
Trương Nhất Manh vẫn còn kinh ngạc không thôi: “Anh… Anh lại nhớ ra…”
Nhưng mà anh ta vẫn có trí nhớ của Trương Ninh Giản! Vậy rốt cuộc anh ta là thế nào? Không phải là nghịch tử, cũng không phải là Trương Ninh Giản sao?!
Cái suy nghĩ này thật là đáng sợ!!!
Trương Ninh Giản giống như nhìn thấy được suy nghĩ của Trương Nhất Manh, cười cười nói: “Sư phụ, nét mặt này của sư phụ là thế nào? Con nhớ lại rồi, sư phụ không vui sao? Hay là… Vẫn còn giận con?”
Trương Nhất Manh dọn dẹp lại những suy nghĩ tầm phào của mình, nói: “Khụ, thứ nhất, tôi không có giận anh. Thứ hai, đừng gọi tôi là sư phụ nữa.”
Dù đôi lúc cảm thấy đệ tử nhỏ và nghịch tử rất giống nhau, nhưng khi phát hiện hai người bọn họ lại là một người, Trương Nhất Manh cảm thấy kinh ngạc vô cùng…
Trương Ninh Giản tỏ ra bình thản: “Vậy gọi là gì?”
Không đợi Trương Nhất Manh trả lời, anh lén ghé sát vào gần cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ sao …?”
Dẹp!!! Sao khi cô nghe anh nói tiếng gọi thiêng liêng đó lại cảm thấy xuyến xao rộn ràng chứ?! Chẳng khác gì trong phim cả…
Không, cô đang nghĩ gì thế này… Ai Là Mẹ Anh
Trương Nhất Manh nhanh chóng ngồi nhích ra: “Anh… Anh Trương, anh chỉ là nhớ lại mọi chuyện thôi, đầu óc không có bị sao cả, ok? Đừng có gọi mẹ tùm lum vậy chứ…”
Trương Ninh Giản mất mác nhìn Trương Nhất Manh, nói: “Mẹ…”
Trương Nhất Manh như nổi điên: “Đừng có gọi tôi như vậy! Tôi không phải mẹ của anh!”
Trương Ninh Giản cúi đầu, đôi lông mi dài cụp xuống, ánh mắt tựa như chú nai con, đau lòng nói: “Quả nhiên, mẹ vẫn còn giận.”
Trương Nhất Manh: “… Khụ, anh Trương, anh đừng làm thế được không? Vô duyên vô cớ có thêm một bà mẹ, anh thấy vui lắm à?”
Trương Ninh Giản nói: “Dĩ nhiên là vui!”
“…”
Cô đúng là điên rồi mới đi nói chuyện với anh!!!
Trương Nhất Manh suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh phân tích: “Vầy đi, anh Trương à…”
Trương Ninh Giản cắt lời cô: “Đừng gọi là anh Trương nữa, trước kia mẹ chỉ gọi anh hai vậy thôi…”
Trương Nhất Manh nói: “Được rồi, Trương Ninh Giản…”
“Bỏ chữ Trương đi!!!”
“Anh… Được rồi, Ninh Giản…”
“Vâng! Mẹ muốn nói gì ạ?”
Trương Nhất Manh: ” = =. Chuyện là thế này, tôi cảm thấy anh bây giờ chỉ là có hứng thú nhất thời thôi, thực tế anh là người như thế nào, chỉ cần nói vài câu tôi đã hiểu, anh vốn không thích tỏ ra nũng nịu khi nói chuyện thế này, cũng không cần phải làm như vậy. Anh làm vậy chẳng qua chỉ là đang nhớ lại khi trước thôi, anh chỉ thấy điều đó thú vị, cho nên mới muốn đùa giỡn thử một chút… Nhưng xin lỗi, tôi không muốn chơi với anh. Có thể anh không thích tôi nói thế này – anh Trương à, chúng ta căn bản không cùng một thế giới, bởi vì một chuyện hoang đường mà gặp nhau, đối với tôi và anh mà nói, những chuyện đó đã trở thành một phần kí ức đặc biệt, nhưng anh làm như vậy, chỉ làm cho phần kí ức nó trở nên xấu xí đi thôi.”
Trương Nhất Manh cố gắng phân tích cho anh nghe, kết quả càng nói càng tốt, cuối cùng thì giọng điệu hoàn toàn thay đổi hẳn.
Cô thật sự không thích như vậy!!!
Chuyện lúc này lả thế nào? Sắm vai đệ tử nhỏ ngoan ngoãn hơn một tháng trời, cậu ba nhà họ Trương rảnh rỗi đến vậy sao? Còn đến đây để đùa giỡn cô nữa chứ?!
Trương Ninh Giản lại vô cùng tỉnh táo, nhìn thấy tâm trạng Trương Nhất Manh trở nên kích động, ánh mắt anh lại trở nên nhu hoà, không làm nũng nữa mà nhẹ nhàng nói: “Anh không đùa, cũng không phải chỉ đùa giỡn qua đường.”
“Vậy anh..” Trương Nhất Manh tức giận nói.
Vậy anh còn nói những lời đó làm gì?!
Những chữ sau còn chưa nói ra, cô đã bị Trương Ninh Giản ôm vào lòng.
Tay anh rất dài, dễ dàng cô, anh gác cằm lên vai cô, gương mặt kề sát vào Trương Nhất Manh, thậm chí, cô còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh.
“Nếu em không thích anh gọi em là mẹ, anh có thể gọi em là sư phụ, là Nhất Manh, cái gì cũng được, chỉ cần em vui là được – bởi vì em chính là người anh yêu nhất trên thế giới này đây.”
|
Chương 41 Trương Nhất Manh cảm thấy tim mình như đập trật hai nhịp, đối với những lời mà Trương Ninh Giản nói, cô thật chẳng biết làm sao, ánh mắt cô ngơ ngác nhìn về phía cửa, nhất định là cô nghe nhầm, nhất định là vậy…
Song, giọng nói của Trương Ninh Giản vẫn đều đều vang lên: “Không phải là tình cảm với mẹ, cũng không phải là tình cảm với sư phụ, là tình cảm với Trương Nhất Manh.”
Giọng nói của anh luôn dễ nghe như thế, vờn quanh tai cô, giống như đang nằm trên một tảng đá mà tiếng suối chảy róc rách quanh mình vậy.
Thật lâu sau, Trương Nhất Manh mới tỉnh lại, lắp bắp nói: “Anh… Anh đang…”
“Ừm… Anh đang tỏ tình.” Trương Ninh Giản cười nhẹ, rụt tay lại: “Nhất Manh, những chuyện lúc trước cứ xem như là lỗi của anh đi, em có thể quay về được không?”
Rốt cuộc anh cũng buông ra, đáng thương nhìn Trương Nhất Manh vẫn còn chìm trong nỗi sợ chưa bình tĩnh lại được: “Nhất Manh à…”
Trương Nhất Manh miễn cưỡng lấy lại chút tỉnh táo, nói: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”
Trương Ninh Giản ngẩn người, hỏi: “Sao?”
Trương Nhất Manh nói: “Tôi muốn biết chuyện của Trương Ninh Trí và Tả Hưởng…”
Trương Ninh Giản: “…”
Trương Ninh Giản đưa lưng về phía Trương Nhất Manh, vẽ vòng tròn: “Quả nhiên Nhất Manh vẫn thích anh hai hơn cả…”
“Không phải!” Trương Nhất Manh thật muốn nổi khùng, “Tôi đã chấm dứt từ lúc anh còn chưa nhớ ra chuyện gì rồi, sao mà có thể thích anh ta được chứ! Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Tính tò mò chỉ mới được thoả mãn có một nửa, thật sự là rất đau khổ.
Trương Ninh Giản toàn tâm toàn ý tỏ tình với cô, kết quả đổi về chính là sự quan tâm của Trương Nhất Manh với Trương Ninh Trí, anh như bị đả kích, nói: “Ừm… Nhưng mà phải nói cho anh nghe những chuyện mà em đã biết..”
Trương Nhất Manh kể chuyện mà cô và Tề Phỉ biết được cho Trương Ninh Giản nghe, kể thêm cả phỏng đoán của hai cô, suốt cả quá trình đó, cô không dám nhìn vào Trương Ninh Giản, ánh mắt nhìn chung quanh, Trương Ninh Giản khẽ mỉm cười, nghe cô kể xong mới nói: “Bọn em đã biết gần như là mọi chuyện rồi.”
“Ồ, vậy Trương Ninh Trí với Hà Lôi đính hôn là vì sao?” Trương Nhất Manh tò mò nói, “Tả Hưởng đã bước vào nhà họ Trương rồi sao?”
Trương Ninh Giản lắc đầu: “Ngày thứ hai khi anh nhớ lại thì đã liên thủ với anh hai, làm giả di chúc.”
Trương Nhất Manh: “…”
Tại sao lại nói cho cô cái tin kinh thiên động địa này chứ… Trương Nhất Manh không khỏi lo lắng nghĩ, có phải sau đó cô sẽ bị diệt khẩu hay không…
Nét mặt của Trương Ninh Giản vẫn không thay đổi, anh hiền hoà nói: “Nội dung di chúc mới thừa nhận anh hai mới là người được hưởng tài sản, Tả Hưởng chỉ nhận được một phần tiền và hai căn nhà, hơn nữa những căn nhà đó đều không ở thành phố A.”
Trương Nhất Manh nói: “Ồ… Tả Hưởng dễ đuổi vậy sao?”
“Tả Hưởng thật ra chẳng cần danh phận cũng chẳng cần tiền, chỉ là hắn thấy anh hai đã cướp đi những thứ mà hắn nên có mà thôi. Khi công bó di chúc thì hắn cũng chẳng thể nói gì hơn. Hơn nữa hắn cho rằng vụ tai nạn đó là do Trương Ninh Trí làm, sau đó lại đổ cho hắn, nhưng bọn anh đã điều tra xong xuôi cả rồi, là do một thế lực thù địch nhỏ khác làm, bọn anh đã giao bằng chứng cho Tả Hưởng xem, sau khi thấy thì hắn chẳng nói gì nữa.
Trương Nhất Manh nghe thấy chữ “thế lực”, “thù địch”, nét mặt chợt thay đổi, sau đó gãi gãi đầu nói: “Ừm… Giải quyết được vậy cũng tốt…”
Trương Ninh Giản cảm thấy buồn bã: “Đã lâu không gặp, vậy mà em chỉ quan tâm đến anh hai hay sao?”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Dù đã lâu không gặp thật đấy nhưng chẳng phải ngày nào chúng ta cũng nói chuyện trong game sao?”
“Cái đó không có liên quan gì tới thực tế hết trơn.” Trương Ninh Giản ấm ấm ức ức mếu máo nói.
Dù biết rõ Trương Ninh Giản đang cố ý nhưng Trương Nhất Manh vẫn bị hành động trẻ con này đả động, cô do dự một lát rồi nói: “Được rồi… Gần đây anh có khoẻ không?” I
Trương Ninh Giản lập tức lắc đầu: “Không khoẻ!”
Trương Nhất Manh: “…”
“Mất ngủ, cảm giác bên cạnh thiếu một người.” Trương Ninh Giản mong đợi nhìn Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh cúi đầu cầm sushi lên ăn.
“Cơm nuốt không trôi, cảm giác trên bàn ăn thiếu một người.” Trương Ninh Giản giật lấy miếng sushi mà Trương Nhất Manh đang cắn dở, bỏ vào miệng.
Trương Nhất Manh: “…”
“Không ai giúp anh đánh răng, không ai cho anh dựa vào, không có ai sờ đầu anh, không ai nhéo mặt…” Trương Ninh Giản không ngừng kể lể…
Trương Nhất Manh tốt bụng nói: “Những chuyện này có rất nhiều người muốn làm cho anh mà!” Ai Là Mẹ Anh
“Người khác muốn làm nhưng anh không muốn.”Trương Ninh Giản không vui nói: “Anh chỉ cần em.”
Trương Nhất Manh nói: “Anh sắp ba mươi rồi! Đừng có trẻ con như vậy chứ!”
Trương Ninh Giản nói: “Tại sao khi anh nhớ ra mọi chuyện thì em lại lạnh nhạt với anh như vậy chứ?! Chắc chắn là em thích người trẻ con một chút! Vậy thì anh trẻ con cho em xem!”
Cái gì chớ, anh ta đang trả đũa cô đấy à?
Trương Nhất Manh nhịn không được, thốt lên: “Không phải tại anh đuổi tôi đi đấy sao?!”
Trương Ninh Giản: “…”
Trương Nhất Manh: “…”
Cô thở dài, vơ đại một cái ly sau đó rót rượu vào.
Trương Ninh Giản giật cái ly đó lại, đổi cái ly khác: “Cái này anh ba đã dùng rồi.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cô không nói gì rót rượu thêm lần nữa rồi nói: “Haiz, dù sao đi nữa thì tôi cũng không về đâu. Kêu tôi đi thì tôi phải đi, kêu tôi về thì phải về sao, nực cười quá.”
Trương Ninh Giản buồn bã cúi đầu: “Ừ, cũng là lỗi của anh.”
“Tôi không có ý này đâu.” Trương Nhất Manh lúng túng nói, “Nhưng mà sự thật vốn là vậy, anh có quá nhiều cái tốt, đối với anh chuyện nào cũng như chuyện nào, nhưng đối với tôi thì khác. Tôi không có gia thế, địa vị như các người, vậy nên tôi chỉ hy vọng có thể sống cùng một người bình thường thôi.”
Trương Ninh Giản nói: “Hai chúng ta rất bình đẳng mà! Hơn nữa anh cũng chỉ là người bình thường thôi, cũng có hai con mắt, một cái mũi một cái miệng thôi mà.”
“Tôi không nói đến những cái đó! Anh đừng có giả ngu!” Trương Nhất Manh uống một hớp rượu, do không quen nên cô nhíu chặt mày lại, “Chúng ta khác nhau hoàn toàn.”
Trương Ninh Giản không tiếp tục vấn đề này nữa, nói: “Ý của em là, em không chấp nhận anh không phải vì không thích anh mà là vì sự chênh lệch giữa chúng ta?”
Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn anh: “Hả?”
Trương Ninh Giản mỉm cười nhìn cô.
Trương Nhất Manh phải mất nửa ngày sau mới phản ứng được, cô thầm trách mình tại sao không phản bác lại ngay lập tức mà ngây ra nhìn anh, cô lắp bắp nói: “Không… Ý tôi không phải vậy!”
Ánh mắt Trương Ninh Giản lấp lánh nhìn cô.
Một giây sau đó, anh ôm lấy Trương Nhất Manh, giọng nói trở nên vui vẻ: “Chỉ cần em yêu anh thì những vấn đề khác không còn là vấn đề nữa
Từ “Không phải em không thích anh” vọt đến “Em yêu anh”, nghịch tử này cũng nhanh chân thật đấy!
Trương Nhất Manh đẩy Trương Ninh Giản ra, sau đó vội vàng nói “Không, không phải!” sau đó đứnlên bỏ chạy, Trương Ninh Giản không ngờ cô phản ứng như vậy, không đuổi kịp, Trương Nhất Manh vừa mở cửa đã thấy Trương Ninh Hi và Tề Phỉ đang ngồi ở ngoài nghe lén, hai người không ngờ Trương Nhất Manh lại đi ra, cũng sợ hết hồn, sau đó vờ như không có gì nói với Trương Nhất Manh: “Sao ra nhanh vậy?”
Trương Nhất Manh: “…”
Nàng bình tĩnh nhìn hai người,sau đó chạy đi, Tề Phỉ gõ lên trán Trương Ninh Hi một cái: “Cũng tại anh cả đấy, nghe lén cái gì chứ.”
Trương Ninh Hi rơi lệ đầy mặt: Em cũng muốn nghe cơ mà T_T
Nhưng vẫn che cái trán, ấm ức nói: “Xin lỗi…”
Tề Phỉ nói: “Haiz, em phải đuổi theo Trương Nhất Manh đã, anh đi xem em trai tốt của anh đi.”
Dứt lời, cô xoay người đuổi theo Trương Nhất Manh.
Tốc độ chạy bộ của Tề Phỉ dĩ nhiên là nhanh hơn Trương Nhất Manh nhiều, không lâu sau đã đuổi kịp cô bé Nhất Manh chân ngắn, Tề Phỉ kéo cô, Trương Nhất Manh quay lại, gương mặt ửng đỏ.
Tề Phỉ gõ gõ trán: “Mặt cậu đỏ quá… Dở quá đi! Nếu thật sự ghét anh ta thì trực tiếp đạp anh ta sang một bên là được rồi!”
Trương Nhất Manh nói: “… Tớ chưa ghét anh ấy đến mức đạp anh ấy thô bạo vậy đâu!”
Cô vốn là không ghét Trương Ninh Giản mà, tại sao cô phải ghét anh chứ = =
Tề Phỉ nói: “Đúng đúng đúng, vừa rồi Trương Ninh Giản vừa nũng nịu vừa tỏ tình dễ thương như vậy, trong trò chơi còn ba lần “thề non hẹn biển” với cậu nữa, sao cậu lại kiên quyết từ chối anh ta thế?”
Trương Nhất Manh nhìn thấy bên cạnh có cái công viên, cô bước vào trong ngồi, nói: “Tớ nhút nhát thế nào chẳng phải cậu biết rõ sao…”
“Biết chứ!” Tề Phỉ nói chắc.
Trương Nhất Manh: “…”
Cũng không cần phải trả lời nhanh vậy chứ?!
“Bởi vậy nên tớ sẽ tự động tránh xa những nơi mà tớ thấy nguy hiểm.” Trương Nhất Manh nói xong câu đó, thở dài một cái.
Tề Phỉ nhanh chóng hiểu ý cô, nói: “Ý cậu là, cậu từng bị Trương Ninh Giản làm tổn thương một lần, vậy nên cậu không muốn bị anh ta làm tổn thương lần thứ hai nữa?”
“Cũng không hẳn là tổn thương, nặng nề như thế.” Trương Nhất Manh nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Chỉ là tớ thấy nguy hiểm quá. Anh ấy chẳng qua là thấy thú vị lúc nhất thời thôi, lỡ như sau này cảm giác đó hết thì sao? Không phải tớ lo được lo mất, chỉ là… Tớ thấy không thể tin nổi.”
Tề Phỉ suy nghĩ rồi nói: “Ngay cả Trương Ninh Hi như vậy tớ cũng chấp nhận được, vậy mà cậu dám nói Trương Ninh Giản không đáng tin cậy, cậu muốn đả kích tớ à…”
Trong một nhà hàng gần đó, Trương Ninh Hi hắt xì một cái thật to.
Trương Ninh Giản ngồi bên cạnh liếc anh một cái.
Trương Ninh Hi ấm ức nói: “Vừa rồi làm nũng đủ kiểu, giờ gặp anh lại lạnh nhạt thế đấy.”
Trương Ninh Giản nở một nụ cười như có như không, nói: “Vậy anh muốn em đối xử với anh như với Nhất Manh à?”
Trương Ninh Hi tưởng tượng Trương Ninh Giản sẽ chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi anh: “Anh à, anh không sao chứ…” liền cảm thấy run rẩy, nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu– “
“Ừm.” Trương Ninh Giản không nói gì nữa, ngẩn người nhìn mặt bàn như có điều suy nghĩ.
Trương Ninh Hi nói: “Em định làm thế nào? Xem ra Trương Nhất Manh hiện giờ không thích em lắm.”
Trương Ninh Giản nói: “Em cũng không biết.”
“Wow~ Cũng có chuyện mà em không biết ư? !” Trương Ninh Hi vừa mừng vừa sợ.
Trương Ninh Giản liếc nhìn anh một cái, không nói gì.
Trương Ninh Hi ý thức được mình đã biểu lộ sự hưng phấn một cách quá đáng, xấu hổ nói: “Cố lên… Nhưng em thử nhìn mình xem, miễn cưỡng cũng coi như là giàu có đẹp trai, em đẹp trai, nhưng Trương Nhất Manh không cần, em có tiền, Trương Nhất Manh lại càng không thiết, vậy em định lấy gì để đả động trái tim Trương Nhất Manh đây?”
Trương Ninh Giản đứng dậy, sửa sang quần áo rồi mở cửa ra ngoài, trước khi đi, anh để lại một câu nói: “Em có tình yêu.”
Sau đó anh khép cửa lại, để lại Trương Ninh Hi như hoá đá trong phòng.
Trương Ninh Giản vừa rồi mới nói cái gì đó?!
Em có tình yêu…
= =
Trương Ninh Giản nhất định là ăn phải cái gì không sạch sẽ rồi, nhất định là vậy…
|
Chương 42 Cũng hôm đó, Triệu Phong lại gọi cho Trương Nhất Manh để xác nhận hôm sau cô sẽ đi, Trương Nhất Manh vẫn còn rối bời chuyện Trương Ninh Giản, đồng ý tuỳ tiện, Triệu Phong hài lòng nhắc lại thời gian, địa điểm với Trương Nhất Manh lần nữa rồi gác máy.
Tề Phỉ vốn đang đắp mặt nạ, nghe Trương Nhất Manh nói điện thoại thì chạy đến, kinh ngạc nói: “Cậu muốn đi xem mắt sao? Không lẽ bữa nay bị Trương Ninh Giản kích thích tới nỗi điên rồi hả?”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Không phải, ngày hôm qua cậu tớ đã gọi bảo tớ đi xem mắt rồi, khi đó tớ vẫn chưa biết đệ tử nhỏ là Trương Ninh Giản.”
Tề Phỉ nói: “Vậy làm sao bây giờ.”
“Còn làm sao cái gì, lỡ hứa rồi, tớ không thể không đi.” Trương Nhất Manh đau đầu không thôi.
Tề Phỉ nói: “Ừ, cũng được, dù sao cậu cũng không có ý định tiến tới với Trương Ninh Giản, cũng nên đi tìm hiểu những người đàn ông khác, đừng có suốt ngày ở nhà chơi game thế.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cậu còn dám nói tớ…
Nhưng Tề Phỉ giờ không phải là gái độc thân nữa, dĩ nhiên là có tư cách nói cô rồi, hu hu hu.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Manh sửa soạn đôi chút, trang điểm thật trang nhã, coi như là cô coi trọng lần xem mắt này vậy, sau đó cô nhanh chóng đến nhà hàng mà cậu cô đã dặn dò, nhà hàng đó không tệ, nhưng Trương Nhất Manh có chút thấp thỏm, cô sợ nhất là những lời thổi phồng của các bậc phụ huynh, đến khi gặp thì chẳng đâu vào đâu…
Trương Nhất Manh do dự đứng ở cửa một chút thì điện thoại của cậu cô lại đến: “Nhất Manh này, con đã đến chưa?”
“Dạ đến rồi ạ.” Trương Nhất Manh nhìn xung quanh, không nhìn thấy người đàn ông nào giống như cậu cô miêu ta: “Nhưng mà con không thấy anh chàng luật sư đó.”
Triệu Phong nói: “Thật là kì lạ, điện thoại của nhà trai không gọi được, bạn của cậu nói cháu ông ấy rất ít khi trễ giờ, thật là… Chắc là đang kẹt xe hay đang bận thôi.”
Trương Nhất Manh không ngờ mọi chuyện lại xảy đến đúng lúc như vậy, nói: “Dạ vâng, con sẽ đợi ạ… Á!”
Trương Nhất Manh vừa nói chuyện vừa nhìn xung quanh, quay người lại bỗng thấy Trương Ninh Giản đứng sau lưng mình, cô vô thức la lên một tiếng, Triệu Phong cảnh giác hỏi: “Nhất Manh? Alô? Sao vậy?”
Trương Nhất Manh còn chưa kịp trả lời lại ông thì hai, ba giây sau, giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Alô, cậu ạ?”
Triệu Phong: “…”
Ông có thêm một đứa cháu trai khi nào thế? = =
Nhưng một giây sau, bao nghi ngờ của ông đều biến mất.
Người bên đầu dây kia lịch sự giới thiệu mình: “Cậu, con là Ninh Giản.”
Triệu Phong tự dưng thấy mồ hôi lạnh đổ ra liên tục : “À, Ninh Giản à? Dạo này khoẻ không con…”
Trương Ninh Giản ôn hoà nói: “Chào cậu ạ!”
“Ừm… Tại sao lại là con nói? Nhất Manh đâu? Kêu nó nói chuyện với cậu đi!” Triệu Phong nghĩ không đúng, thế nào hảo hảo tựu biến thành Trương Ninh Giản đang nói chuyện liễu…
Trương Ninh Giản mỉm cười nhìn thoáng qua Trương Nhất Manh đang bị ôm chặt trong lòng, nói: “À, cô ấy đang ở cạnh con, kêu con nói chuyện với cậu ạ.”
Trương Nhất Manh rơi lệ đầy mặt, vùi đầu vào trong ngực Trương Ninh Giản, tên chết tiệt này!!! Đồ trẻ con!!!
Triệu Phong tuy nghi ngờ nhưng vẫn lịch sự nói: “Ồ, có chuyện gì không?”
“Lúc trước, vì nguyên nhân ở chỗ con nên con và Nhất Manh phải chia tay.” Trương Ninh Giản nhanh chóng kể rõ “sự thật”, “Nhưng mà bây giờ vấn đề đã được giải quyết rồi, con đã sai nặng nề, bởi vậy nên con đã nghiêm túc xin lỗi Nhất Manh.”
Trương Nhất Manh nghĩ, anh giữ chặt đầu tôi trong ngực anh gọi là xin lỗi đấy à… Vậy thì đừng có xin lỗi nữa, làm ơn…!!!
Triệu Phong kinh ngạc nói: “Ồ… Vậy sau đó thì sao?”
“Nhất Manh đã đồng ý tha thứ cho con rồi, tuy là trong lòng vẫn còn buồn.” Trương Ninh Giản áy náy nói: “Có điều, con nhất định sẽ đối xử với Nhất Manh tốt hơn gấp trăm, gấp ngàn lần lúc trước.”
Tôi không hề chấp nhận, hứa hẹn gì hết nhá! ! ! Trương Nhất Manh quơ quào lung tung, cuối cùng vẫn bị Trương Ninh Giản ghì lại một cách dễ dàng, hai chân cũng hoàn toàn bị khống chế, Trương Nhất Manh phát hiện, cô càng giãy dụa, khoảng cách giữa hai người lại càng gần nhau hơn, bởi vậy đành ngoan ngoãn, không dám lộn xộn nữa.
Trương Nhất Manh không ngừng rủa thầm trong lòng.
Triệu Phong nói: “Ồ? Vậy ý của con là hai con đã quen nhau lại rồi?”
“Vâng ạ.” Trương Ninh Giản mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh nói, còn Trương Nhất Manh thì lệ rơi không ngừng.
“Ngày hôm qua thì chúng con đã chính thức quen lại rồi ạ, Trương Nhất Manh vì sợ làm phụ lòng cậu nên hôm nay vẫn đến xem mắt, có điều bây giờ nhà trai vẫn chưa đến, như vậy là không lịch sự, làm cho phụ nữ phải đợi, phép lịch sự cơ bản nhất cũng không có, bởi vậy nên con nghĩ, bây giờ Nhất Manh có thể về với con không ạ?” Trương Ninh Giản dùng câu hỏi nhưng lại mang ý khẳng định – ông chẳng có quyền gì nói không cả!
Triệu Phong nghe Trương Ninh Giản nói vậy thấy khó xử vô cùng, ông không phải không biết mấy cái tình cảm của bọn trẻ nó thế nào, ông đành trả lời: “Ừ, cũng được, con và Nhất Manh quen lại rồi cũng tốt… Con cứ đối xử tốt với Nhất Manh là được rồi… Bây giờ biết con là ai thì cậu thấy, khoảng cách giữa hai con không hề nhỏ.”
Dù sao cũng là cháu gái của mình, Triệu Phong ông phải nói sự thật thôi.
Trương Ninh Giản nghe xong cười cười, nói: “Con nhất định sẽ tốt với Nhất Manh, chuyện này cậ cứ yên tâm, còn chuyện thân phận gì đó… Ừm, con đã sai rồi, nhưng con sẽ cố gắng bù đắp…”
Triệu Phong: “… …”
Trương Nhất Manh: “… …”
Trương Nhất Manh tức giận đánh vào bụng Trương Ninh Giản một cái, dám nói mấy lời sến súa như vậy!!! Tôi đánh chết anh!!!
Triệu Phong nói: “Ý cậu không phải như vậy… Haiz, dù sao con cũng ý thức được đôi phần, thôi thì chuyện hai con hai con cứ lo đi… Ông già như cậu cứ nhúng tay vào cũng không hay, thôi quên đi, hai đứa cứ vui vẻ là được rồi.”
“Vâng, cảm ơn cậu ạ.” Trương Ninh Giản ngoan ngoãn chào Triệu Phong, tắt điện thoại, bỏ điện thoại vào túi áo của Trương Nhất Manh rồi buông cô ra.
Trương Nhất Manh rốt cuộc cũng hít thở được, đầu tiên là hít vài hơi thật sâu, sau đó nổi điên nói: “Anh nói cái gì với cậu tôi vậy hả?!!!”
Trương Ninh Giản trợn mắt nhìn, nghiêm túc nói: “Nói sự thật.” Ai Là Mẹ Anh
Trương Nhất Manh gần như muốn nổi khùng: “Chia tay cái gì, quen lại cái gì, tốt cái gì hả?!!!! Sao anh lại nói như vậy với cậu tôi? Cậu tôi sẽ tin đó!!!”
Trương Ninh Giản nói: “Dù gì cũng là sự thật thôi.”
“Anh đừng có cố chấp như thế được không!” Trương Nhất Manh bực bội quát, “Vừa rồi anh làm cái gì vậy hả? Đầu tiên là giật điện thoại của tôi, sau đó… sau đó đè chặt đầu tôi vào ngực anh! Còn nói một đống “sự thật” vốn không hề tồn tại với cậu tôi nữa! Anh…”
Trương Nhất Manh chợt nhớ đến một chuyện, cảnh giác nhìn Trương Ninh Giản: “Anh chàng luật sư đến xem mắt cùng tôi đâu?”
Trương Ninh Giản vô tội nhìn cô: “Em đang nói gì vậy?”
“Cậu tôi nói cái người xem mắt với tôi đến trễ, anh ta không thể nào vô duyên vô cớ đến trễ được, điện thoại cũng không gọi được! Anh đã làm gì anh ta?!” Trương Nhất Manh thật sự nổi cáu, Trương Ninh Giản bây giờ đang đứng trước mặt cô, vài giây trước, khoảng cách giữa bọn họ thậm chí là số âm nhưng tại sao bây giờ, Trương Ninh Giản càng lúc càng cách xa cô thế kia, vô cùng xa….
“Tôi biết, có lẽ mấy người thấy chuyện này là bình thường, làm tổn thương người ta và bị tổn thường đều là những chuyện nhỏ, không cần để ý đối với mấy người, nhưng tôi thì khác, mọi người chung quanh tôi cũng khác! Anh là đại gia, anh có thể làm tất cả những chuyện anh muốn làm, không bị những khuôn phép, quy tắc trói buộc, nhưng chúng tôi thì không được như vậy, anh có hiểu không hả? Anh đừng dùng thói quen của anh, cách hành xử trong thế giới của anh để đi xử lí những chuyện trong thế giới của tôi, ok?”
Trương Nhất Manh thật sự kích động, nói như quát với Trương Ninh Giản, từ lúc hai người gặp lại nhau đến giờ, lúc nào hai người cũng cãi vả… Được rồi, là một mình cô la lối thôi
Trương Ninh Giản yên lặng nhìn cô, thấy cô bình tĩnh được đôi chút, anh chợt đưa tay ra, Trương Nhất Manh sợ hãi lùi về sau một bước, Trương Ninh Giản kiên trì bước lên, đưa tay vuốt phẳng đôi lông mày nhíu chặt của cô.
“Đừng tức giận nữa, khi em tức giận sẽ nhíu chặt mày thế này, xấu lắm.” Trương Ninh Giản nói, “Làm em giận rồi, xin lỗi.”
Anh nói là “Làm em giận rồi, xin lỗi.” chứ không phải là “Gây ra chuyện này, xin lỗi.”
Trương Nhất Manh cảm thấy thật bất lực, cô không thể nào hiểu nổi Trương Ninh Giản.
Bỗng, điện thoại của Trương Nhất Manh vang lên, Trương Nhất Manh cứ tưởng là Triệu Phong, ai ngờ là một số hoàn toàn lạ.
Ai mà dám gọi cho cô vào lúc này đây?! Nếu dám phá cô, nhất định cô sẽ mắng té tát cho xem!
Trương Nhất Manh bực bội bắt điện thoại, nói: “Alô?”
Kết quả, là một giọng nam lịch sự vang lên: “Alô, chào cô, cô là cô Trương phải không? Tôi là Tôn Kiệt, người xem mắt của cô hôm nay.”
“Sao?” Trương Nhất Manh ngẩn người, vô thức nhìn sang Trương Ninh Giản, Trương Ninh Giản đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn cô, đôi mắt mang theo một cảm xúc mà cô chưa bao giờ thấy .
Nếu cô không nhìn lầm…
Đó là đau lòng sao?
Trương Nhất Manh không dám nhìn nữa, nhìn sang chỗ khác, nói: “Vâng… Có chuyện gì ạ?”
Giọng đối phương áy náy: “Xin lỗi, xe của tôi nửa đường thì chết máy, điện thoại lại không có pin, phải đợi người ta tới kéo xe tôi mới mượn điện thoại được, rất xin lỗi cô.”
Trương Nhất Manh thầm kinh ngạc, lần này xong rồi, cô hiểu lầm Trương Ninh Giản rồi…
“À vâng, không có gì ạ…” Trương Nhất Manh hoàn toàn không nghe thấy đối phương nói gì nữa, chỉ biết đáp bừa, sau đó hai người cũng chẳng nhắc đến chuyện sẽ gặp lại nữa, cô tắt điện thoại.
Trương Nhất Manh tắt điện thoại, đôi con ngươi thấp thỏm nhìn chung quanh nhưng lại không dám nhìn Trương Ninh Giản, Trương Ninh Giản bước đến một bước, Trương Nhất Manh không dám trốn nữa, chỉ cúi đầu đứng yên.
Trương Ninh Giản nhẹ nhàng nói: “Nhất Manh.”
Trương Nhất Manh lúng túng ngẩng đầu lên, chạm vào đôi con ngươi sâu như mặt hồ của Trương Ninh Giản, cô không biết nên nói gì bây giờ, đành yên lặng mà nghe anh nói.
“Vì một người chưa từng gặp mặt, ngay cả tên cũng không biết mà lại trách cứ anh, còn đẩy anh rời xa em, anh thật sự rất đau lòng.”
Trương Nhất Manh xác định, cô không nhìn lầm, thứ cảm xúc ẩn hiện trong đôi mắt của Trương Ninh Giản chính là tổn thương.
Cô chưa từng thấy Trương Ninh Giản như lúc này đây, nhất thời, không biết làm sao để thôi nhìn anh.
Trương Ninh Giản tiếp tục nói: “Anh biết, gia cảnh của anh, những việc anh làm trước kia làm em cảm thấy anh và em rất khác biệt, thậm chí là không thể ở cùng nhau, đây là trách nhiệm của anh, nhưng anh hy vọng, nếu sau này lại có chuyện tương tự xảy ra, em có thể tin tưởng anh, chỉ một chút thôi cũng được.”
“Anh đã chuẩn bị xong rồi, Nhất Manh. Anh đã bước xong chín mươi chín bước rồi, chỉ còn thiếu một bước từ em mà thôi.” Anh ôm nhẹ cô vào lòng, Trương Nhất Manh không từ chối, ngoan ngoãn để anh ôm.
Giọng nói dịu êm của Trương Ninh Giản lại vang lên bên tai cô: “Anh sẽ không ép em đâu. Em chỉ cần suy nghĩ thôi, đúng như cậu nói, anh đã nợ em rất nhiều.”
Trương Nhất Manh: “…”
“Nhưng anh cũng đã nói, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em.”
“Nhất Manh, em chính là niềm hy vọng, giúp anh trở thành một người hoàn hảo hơn.”
Anh nhẹ hôn lên má cô, Trương Nhất Manh tuy có hơi sợ nhưng không dám phản kháng, Trương Ninh Giản nở một nụ cười tươi tắn, đưa Trương Nhất Manh lên xe, Trương Nhất Manh rất ngoan ngoãn, anh không đi cùng cô mà kêu tài xế đưa Trương Nhất Manh trở về.
Trương Nhất Manh biết là anh đang cho cô không gian một mình để suy nghĩ, cô quay cửa xe xuống, nói: “Ninh Giản, chuyện ngày hôm nay… Cho tôi xin lỗi.”
“Em không cần phải xin lỗi anh đâu.” Trương Ninh Giản cười cười, sau đó nhìn bóng dáng cô rời khỏi.
Đợi khi chiếc xe hoàn toàn biến mất, nét mặt dịu dàng của Trương Ninh Giản từ từ trở nên lạnh nhạt, anh lấy điện thoại ra gọi, người ở đầu dây bên kia nói gì đó, anh lạnh lùng nói: “Đừng có hù doạ người ta như vậy, chúng ta là doanh nhân buôn bán đứng đắn, giờ có thể thả người được rồi.”
-++-
Anh Giản quá cao tay =)) Ta kết anh Giản rồi nhá =)) Thâm quá đi mất
|
Chương 43 Trương Nhất Manh trở về nhà trong trạng thái ở trên mây, khi tài xế mở cửa thay cho cô, cô mới biết đã đến nhà, Trương Nhất Manh lúng túng nói cảm ơn rồi sau đó chạy vào nhà, cô đứng trước cửa, cắm chìa khoá một hồi lâu mà không mở cửa ra, may mà Tề Phỉ nghe có tiếng động, cảnh giác chạy ra ngoài nhìn mới phát hiện Trương Nhất Manh đang đứng ngơ ngác ở ngoài.
Tề Phỉ: “… Cậu làm gì vậy…”
Những siêu phẩm tieu thuyet tinh yeu hay nhất đều có tại truyenbt.com
Trương Nhất Manh che mặt: “Hu hu hu hu, hôm nay tớ đã làm một chuyện trái với lương tâm rồi!”
Tề Phỉ O.O: “Cái gì…”
Trương Nhất Manh bỗng nhiên ngẩng đầu, căm tức nhìn Tề Phỉ: “Tiểu Phỉ phỉ!”
Tề Phỉ: “… Sao?”
“Chuyện tớ đi xem mắt sao Trương Ninh Giản lại biết?” Trương Nhất Manh khóc không ra nước mắt.
Tề Phỉ tức giận nói: “Tên Trương Ninh Hi nhiều chuyện này!!!”
Trương Nhất Manh: “…”
“Trước khi trách Trương Ninh Hi, cậu phải trách mình trước kìa.” Trương Nhất Manh tức tối gõ lên trán cô: “Cậu thật là đáng ghét, dám bán đứng bạn bè!”
Tề Phỉ nói: “Chỉ là tiện miệng nhắc tới thôi… Tớ nói hôm nay tớ có việc bận, không thể hẹn hò với anh ấy được, anh ấy hỏi có phải tớ đi dạo phố với cậu không, tớ mới nói là cậu đi xem mắt rồi, làm gì có thời gian đi dạo phố với tớ…”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Hu hu hu hu.”
Tề Phỉ nhiều chuyện hỏi: “Cậu gặp Trương Ninh Giản à?”
Trương Nhất Manh che mặt gật đầu, khóc không ra nước mắt.
Tề Phỉ nói: “Haiz, dù tớ không nói thì bọn Trương Ninh Giản cũng biết thôi, người của nhà họ Trương làm việc thế nào cậu cũng biết mà, Trương Ninh Hi còn dám phái người theo dõi tớ nữa – còn dám nói là vì muốn bảo vệ tớ, bị tớ đánh một trận mới không dám nữa, tên Trương Ninh Giản nham hiểm đó thì chẳng có gì mà không làm được cả.”
Trương Nhất Manh nổi giận, thay mặt chính nghĩa nói: “Cậu không nên nói Trương Ninh Giản như vậy! Anh ấy không phải người như vậy!”
“Chậc chậc…” Tề Phỉ nhìn Trương Nhất Manh như vừa phát hiện một châu lục mới, “Cậu đang bênh vực anh ta sao? Chậc chậc, xem ra lần này gặp nhau tiến triển không ít nha!”
Trương Nhất Manh nói: “Đừng nói nữa.”
Những siêu phẩm tieu thuyet tinh yeu hay nhất đều có tại truyenbt.com
Tề Phỉ nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Không lẽ cậu và anh chàng luật sư kia cùng gặp Trương Ninh Giản sao? Wow~ đúng là tình huống cẩu huyết mà, một nữ hai nam, tam giác tình yêu!!!”
Trương Nhất Manh suýt nữa thì quỳ xuống mà lạy cô: “Một nữ hai nam cái gì, cái ông luật sư kia không có đến, cũng vì chuyện này mà tớ hiểu lầm Trương Ninh Giản.”
Dưới sự lảm nhảm không ngừng của Tề Phỉ, Trương Nhất Manh đành kể lại chuyện đã xảy ra, dĩ nhiên là lược bỏ đi những lời mà Trương Ninh Giản nói sau đó, bởi vì những câu nói đó làm cô quá là ngại, không dám nhắc lại, cũng may mà Tề Phỉ chỉ quan tâm đến tình tiết câu chuyện, không hỏi quá cụ thể, nghe xong, Tề Phỉ tấm tắc: “Trương Ninh Giản trở thành người bị hại vô tội sao… Nhất Manh à, tớ cũng thấy cậu sai rồi, sao lại nghi ngờ lung tung vậy chứ?!”
Trương Nhất Manh: “…”
Vừa rồi là ai bảo Trương Ninh Giản nham hiểm cơ chứ… =.=
Tề Phỉ suy nghĩ rồi nói: “Hay là cậu nhắn cái tin cho anh ta đi? Gọi điện thoại cũng được.”
Trương Nhất Manh ôm đầu: “Không muốn không muốn, tớ thấy khó xử quá đi mất.”
Tề Phỉ sờ sờ càm: “Vậy thì vô trò chơi thử xem sao, ngoan, tớ nghĩ Trương Ninh Giản cũng đang chờ cậu trong trò chơi đó.”
Trương Nhất Manh lo trái lo phải, tuy cứ nghĩ là Trương Ninh Giản sẽkhông lên trò chơi nhưng tay vẫn không khống chế được mà mở Phi Kiếm Giang Hồ
Nơi Trương Nhất Manh logout là Thuần Dương nên bây giờ login vẫn xuất hiện ở Thuần Dương, vừa vào trò chơi đã nhìn thấy người, không thể bảo là cô không sợ được, nhất là nhìn dòng tên trên đầu của đối phương, vẫn là đệ tử nhỏ của cô… Trương Ninh Giản…
Ba chữ “Tìm Tê Tê” hiện lên làm cho tâm trạng Trương Nhất Manh càng thêm rối rắm, tìm mẹ… Huhuhu…
Trương Nhất Manh có phần hồi hộp nhìn nhân vật Tìm Tê Tê đứng bên cạnh mình.
Vài giây sau, thông báo yêu cầu ghép đội của Tìm Tê Tê gửi đến, Trương Nhất Manh nhanh chóng nhấn nút “chấp nhận”, hai người hợp thành một Nhóm rồi, Trương Nhất Manh tưởng Trương Ninh Giản sẽ nói gì đó, ai ngờ anh yên lặng mãi, chỉ đi tới đi lui cạnh cô.
Sau đó, pháo hoa hình trái tim được bắn lên trời.
【 Tìm Tê Tê 】 đã sử dụng “tấm chân tình” với 【 Manh Manh đứng không nổi 】tại Thuần Dương.
Trương Nhất Manh: “…”
“Tấm chân tình” cũng giống như “Thề non hẹn biển” vậy, đều dùng để biểu đạt tình cảm của mình, sau khi sử dụng thì hệ thống sẽ thông báo. Nhưng “Thề non hẹn biển” chỉ mang tính nhất thời, sau khi đêm thất tịch trôi qua thì sẽ không tồn tại nữa, muốn sử dụng thì phải đợi đến thất tịch năm sau.
Còn “Tấm chân tình” thì lúc nào cũng có, chỉ là rất hiếm khi thấy được, bởi vì “Thề non hẹn biển” chỉ cần sự kiên nhẫn, còn “Tấm chân tình” thì cần cả may mắn lẫn tiền bạc nữa.
Được rồi, chủ yếu là xem ai có nhiều tiền…
Trương Nhất Manh nhìn những pháo hoa hình trái tim xung quanh, nghĩ, Trương Ninh Giản cũng thật là, một phút trước bọn họ còn cãi nhau, bây giờ lại sử dụng “Tấm chân tình” với cô, chẳng lẽ là muốn cô càng thêm áy náy sao…
Cảm giác cứ như là anh đang nói: “Cho dù em không tin anh, anh vẫn sẽ trao tấm chân tình của mình cho em” vậy…
Được rồi, là cô mơ mộng hơi quá…
Đợi đến khi pháo hoa dần biến mất, hai người vẫn không nói gì, Trương Ninh Giản tiếp tục mở thêm một “Tấm chân tình” nữa
Lần này, khi hệ thống vừa update lên Thế giới thì vô số những lời tuyệt vọng, rên rỉ của dân chúng vang lên.
【Thế giới 】 Dùng sữa hươu nuôi thiên hạ: Hừm!!! Lại là hai người!!! Sến súa quá!!!
【 Thế giới 】 Phí Nhược Hi: Muốn khóc, tôi muốn khóc quá đi!!!
【 Thế giới 】 Lửa khói FA: +1
【 Thế giới 】 4 viên thuốc màu: Không phải đã chúc hai người sống hạnh phúc trăm năm rồi sao?!!!! Có xong chưa vậy!!! Đừng có gạt lời chúc của người ta chứ!!! Phi Kiếm Giang Hồ ơi, làm ơn mở ứng dụng “Kết hôn” đi!!! Tôi muốn đi nhận bao lì xì!!!!
【 Thế giới 】 Ước gì được làm học sinh tiểu học: *giận* Hai người xấu xa quá, tôi cũng muốn mua, Phỉ Phỉ a~ chờ anh nhé.
【 Thế giới 】 Bích Huyết Chi Hoa: Yêu cầu bạn Manh Manh hãy tự trọng chút, đừng để người cùng một bang mà PK với nhau đó nhá!!!
【 Thế giới 】 Yêu tiền không có sai: tự trọng +1
【 Thế giới 】 Long Phỉ Phượng Vũ: Trương Ninh Hi, anh đừng có khoa trương như vậy được không!
【 Thế giới 】 Tuyết Linh Lung: Vẫn là Phỉ Phỉ tốt nhất.
【 Thế giới 】 Long Phỉ Phượng Vũ: Dù sao thì hệ thống cũng có thông báo mà ╮(╯▽╰)╭
Trương Nhất Manh: “…”
【 Thế giới 】Dùng sữa hươu nuôi thiên hạ: Tôi điên mất…
【 Thế giới 】 Bị đánh rất là đau: Tôi điên mất…
【 Thế giới 】 Múa cột: Tôi điên mất…
Sau đó mọi người lại bắt đầu thay nhau mà “Tôi điên mất”…
Những siêu phẩm tieu thuyet tinh yeu hay nhất đều có tại truyenbt.com
Trương Nhất Manh ban nãy vẫn còn khó xử, sau khi đọc những dòng bình luận thì không thể không cười, còn Trương Ninh Giản vẫn yên, đợi đến khi “Tấm chân tình” biến mất, anh lại mở thêm một cái “Tấm chân tình” nữa, y hệt như ba lần “Thề non hẹn biển” của hai người, lần này thì Trương Nhất Manh bình tĩnh hơn, bởi vì trên trang chủ lại lập tức update thông tin:【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】 đã sử dụng “Tấm chân tình” với 【 Long Phỉ Phượng Vũ 】 ở biển hoa…
Nhất thời, cả server như bùng nổ, hệ thống không ngừng thông báo rồi update, thậm chí vào ngày hôm sau còn có người post ảnh bằng chứng ba lần “Tấm chân tình” của hai người.
Nhưng những chuyện đó tính sao, lúc này Trương Nhất Manh vẫn ngây thơ không biết câu chuyện của mình sẽ còn được nhắc đến rất lâu, rất lâu sau đó, bởi vì cuối cùng thì Trương Ninh Giản cũng mở miệng.
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Sư phụ *cười*
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Ừ…
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Sư phụ không thích con gọi như vậy ạ? Vậy con gọi bằng cái khác nhé?
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Hả? Không cần không cần đâu, trong game thì cứ gọi như vậy đi.
Nếu như trong trò chơi mà cũng gọi cô là Nhất Manh thì…
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Thôi cứ gọi là Nhất Manh đi, không mất công em lại tách trò chơi và thực tế ra, coi anh như người xa lạ.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: … …
Thật là đáng sợ, anh ta biết đọc suy nghĩ hay sao vậy!!!
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: *cười* Nhất Manh, chúng ta đi đánh boss đi.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Ừ cũng được, gọi thêm Tề Phỉ và Trương Ninh Hi đi cùng đi, nhưng mà anh có đánh không đó? Chẳng phải trang bị của anh toàn bằng vàng sao? Đánh được không?
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Không sao đâu.
Bởi vì trang bị bằng vàng có thể đánh nhanh và chuẩn nhất mà ^_^
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Ừm… Mà chắc chẳng có chuyện gì làm khó được anh đâu…
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Có đó.
Trực giác bảo: Không hay rồi!
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Chính là chuyện khiến cho Nhất Manh có thể quen lại với anh đó!
Quả nhiên!
Trương Nhất Manh đau khổ che mặt.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Ừm… Vậy tôi đi kêu Tề Phỉ đây…
Cô kêu Trương Ninh Hi và Tề Phỉ đến, rồi gọi thêm một người ngẫu nhiên nữa, vừa đúng 5 người để đi đánh Boss của ngày, Trương Ninh Giản đúng là chơi rất tốt, không chết thì thôi, còn đứng nhất nữa, tuy có trang bị tốt rất quan trọng nhưng kỹ thuật cũng không kém phần quyết định…
Trương Nhất Manh buồn bã nhìn thứ hạng chơi PSP đứng nhất từ dưới đếm lên của mình… Cũng may mà năm người đi đánh boss thì chỉ có ba người dùng PSP nên nhìn ở một góc độ khác mà nói, cô cũng đứng thứ ba mà = =
Đánh boss xong thì người ngẫu nhiên kia cũng rút khỏi đội, chỉ còn lại bốn người mà thôi.
【 Nhóm 】 Ước gì được làm học sinh tiểu học: Nhất Manh, em tư, giờ chúng ta làm gì nữa đây? Đi đánh boss tiếp à?
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Không biết nữa, tôi cũng không thích đánh boss lắm.
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: = =
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: … Nét mặt gì đó? Có ý kiến gì không?!
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Không có ạ *cười*
【 Nhóm 】 Ước gì được làm học sinh tiểu học: Haha tôi nhớ ra rồi,Ninh Giản vì cái này mà tức giận đây.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: … ? !
【 Nhóm 】 Ước gì được làm học sinh tiểu học: Khi đó cô đang định dẫn nó đi đánh boss, nhưng mà mấy người trong bang mời cô đi, nó thấy cô chậm chạp không đi nên mới vào tài khoản của tôi mà xem, sau đó thấy đoạn đối thoại trong bang, kaka.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: …
Bởi vậy nên anh mới tức giận, cảm thấy cô không xem trọng anh, sau đó vì tức nên mới nói là có việc phải off, đúng không…
【 Nhóm 】 Ước gì được làm học sinh tiểu học: Sau đó nó cảm thấy nên cho cô suy nghĩ, cuối cùng thấy cô bị làm khó nên mới thấy giận bản thân mình, sau đó thì log out mất.
Trương Nhất Manh: ! ! !
Lại còn vì điều đó mà thấy giận mình nữa!!!
Dễ thương quá đi cơ >.
【 Nhóm 】 Ước gì được làm học sinh tiểu học: Sau hôm đó thì lại bị tôi và Phỉ Phỉ kích thích nên mới thức trắng đêm luyện đến level 79, ha ha ha ha ha.
【 Nhóm 】 Long Phỉ Phượng Vũ: Trời ơi, sao mà em của anh dễ thương thế cơ chứ.
【 Nhóm 】 Ước gì được làm học sinh tiểu học: … … Phỉ Phỉ.
【 Nhóm 】 Ước gì được làm học sinh tiểu học: Em không nên bị vẻ ngoài của nó quyến rũ chứ!!!
Trương Nhất Manh có thể tưởng tượng được cảnh Trương Ninh Hi ngồi trước máy tính, vội vội vàng vàng đánh từng chữ gửi đến, chắc hẳn là đang ghen tị lắm đây, kaka.
Bỗng nhiên, Trương Ninh Hi logout mất.
Trương Nhất Manh: “?”
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Đừng để ý đến anh ba.
… Vừa rồi Trương Ninh Giản không làm gì Trương Ninh Hi đấy chứ???
Tề Phỉ ở phòng bên kia la to: “Trương Ninh Hi gửi tin nhắn cho tớ nói là Trương Ninh Giản đã lén gửi file virus qua máy tính của anh ấy! Vào lúc chúng ta đang nói chuyện ấy!”
Trương Nhất Manh: “…”
Tề Phỉ lại la lên: “Trương Ninh Hi còn nói, máy tính của anh ấy bị mất phần mềm diệt virus rồi
Trương Nhất Manh: “… Cũng đâu thể trách Trương Ninh Giản được! ! !”
Tề Phỉ: “Cậu đang nói giúp bạn trai mình đấy à?!”
Trương Nhất Manh: “… Cút! ! !”
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Thì ra là anh thức trắng đêm để luyện, bởi nói sao mà lại thăng cấp một cách khủng khiếp vậy chứ!!! Lúc trước còn chầm chậm mà đi mà.”
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Lúc trước là cố ý đợi em rảnh thì lên giúp anh thăng cấp, cũng vì sợ anh mãn cấp rồi thì không được đi đánh boss với em nữa.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Ồ…
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Có điều sau khi thấy Tề Phỉ và Trương Ninh Hi như vậy, anh phát hiện mãn cấp có thể có nhiều thời gian đi cùng em hơn, ít ra có thể đi đánh đại yêu quái, boss lớn với em.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Ba lần “Thề non hẹn biển” cũng là anh thức trắng đêm mà ra?
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Ừ.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Trời… Chắc mệt lắm.
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Không sao cả, nghĩ đến Nhất Manh thì thấy không mệt nữa *cười*
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: …
【 Nhóm 】 Long Phỉ Phượng Vũ: Xin lỗi… Tôi muốn nói tôi đã nhắn tin xong rồi, tôi vẫn còn ở đây…
【 Nhóm 】 Ước gì được làm học sinh tiểu học: Xin lỗi… Tôi cũng muốn nói, tôi đã đổi máy tính khác rồi.
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】 đã rời khỏi Nhóm.
【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】đã rời khỏi Nhóm. Ai Là Mẹ Anh
Trương Nhất Manh: “… ? !”
Sao hai người kia lại rút khỏi nhóm thế kia?!
Tiếng hét tức giận của Tề Phỉ lại vang lên từ phòng bên cạnh: “Trương Ninh Giản đá tụi tớ ra rồi này!!!”
Trương Nhất Manh: “…”
-++-
Đến chết cười với anh Giản =)) Dễ thương quá a~
|