Cô Vợ Bỏ Trốn
|
|
Chương 5.3:
Mưa bụi bất chợt rơi rơi xuống, hai người nhìn lên, thì ra trời đêm đang trong vắt lại đầy mây đen, hơn nữa, mưa càng ngày càng lớn, mọi người đang vui vẻ ngắm hoa vội vàng rời khỏi công viên đi tránh mưa.
Tịch Mộc Thức Minh thấy hỗn loạn như vậy, đột nhiên nắm chặt lấy tay cô, cùng nhau chạy dưới mưa.
Minh Hạ chỉ có thể đi theo anh, không để ý nước mắt trên mặt đã bị mưa xóa nhòa, cũng không để ý đến quần áo giày dép cũng ướt đẫm.
Hại người chật vật đi tới một nơi vắng người, cô còn chưa kịp nhìn rõ đã bị anh lôi vào một căn phòng rộng rãi hoa lệ.
“Đây là ở đâu?”, cô kinh ngạc hỏi Tịch Mộc Thức Minh vẫn đang nắm chặt tay cô không buông.
“Ở đây có thể trú mưa”, anh đóng cửa phòng, lập tức cởi áo khoác mỏng của cô ra.
“Anh đang làm gì thế?”, cô thét lên chói tai.
“Cởi quần áo”, anh không để ý cô đang ngạc nhiên, cởi áo khoác của mình ra.
Thấy anh ngừng lại động tác cô liền hỏi , “Đây là khách sạn?”.
Anh không trả lời, chỉ yên lặng đưa mắt nhìn cô.
Dưới ánh đèn ôn hòa ấm áp, anh nhìn cô cả người ướt sũng dường như không có thật, giống như lúc nào cũng có thể tan biến vào không khí. Anh không tự chủ được, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, cảm nhận sự tồn tại của cô.
Làn da cô trắng bóc mềm mại, hơi ấm truyền tới đầu ngón tay lạnh như băng của anh, cảm giác ấy thật thư thái.
Cô không nhúc nhích được, bị ánh mắt thâm thúy và nhu tình của anh chạm vào, máu dường như cũng ngừng chảy. Cô đã quên người đàn ông này có phải là anh trai cô hay không, cô cũng quên cảm giác sợ hãi về tình cảm mập mờ của hai người.
Bây giờ cô chỉ nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông đã khắc ghi trong lòng, một bờ vai giúp cô không còn cô liêu trống vắng.
Một lần nữa anh lại bao trùm bờ môi cô, một lần nữa cơ thể hai người dán sát vào nhau, đầu lưỡi bắt đầu dây dưa, quấn quít lẫn nhau.
Cô nghe tiếng hít thở của anh, cảm nhận anh dường như đang muốn phát tiết cảm giác bất an mơ hồ trên người cô, không ngừng khuấy đảo thăm dò, đói khát chiếm đoạt môi cô.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh giống như dã thú đã mất đi lý trí, không ngừng xâm chiếm cả người cô, muốn cùng cô trầm luân đến tận cùng.
“Thức Minh…..”, thừa dịp anh rời đi tới cái cổ trắng nõn của cô, cô yếu ớt gọi anh.
“Ừ?”, giọng anh khàn đục lẩm bẩm đáp lại.
Cô ngạc nhiên thở hổn hển, không cách nào chịu đựng được anh đột nhiên vỗ về chơi đùa, thỉnh thoảng thì thầm: “Anh…. hung dữ với em…. Là bởi vì em….là em gái của anh có đúng không?”
Từ sâu thẳm trong tim anh than nhẹ: “Anh chưa bao giờ coi em là em gái…. Em có biết không?”, rồi anh bao phủ lấy miệng cô, dùng hơi thở mạnh mẽ nam tính trấn áp cô.
Cô thở dài một cái, tại sao khí phách anh càng ngày càng lớn vậy? Sức hấp dẫn chết người của anh bám dính lấy cô khiến cô không chịu nổi.
Tại sao anh rũ bỏ gánh nặng quá khứ xuống, tiếp nhận cô cùng mẹ cô trở thành người nhà anh? Tại sao anh thủy chung không chịu để cho cô đường đường chính chính gọi anh một tiếng anh Tư. Nếu như anh chấp nhật, tất cả mọi chuyện bây giờ đã khác, cũng sẽ không xảy ra tình huống phức tạp như bây giờ.
Anh là người thân nhất của cô ở nơi này, nếu ngay cả anh cũng không chấp nhận cô, cô lấy đâu ra lòng tin và bản lĩnh chống lại những người một lòng chỉ nghĩ đến việc đuổi đứa con riêng là cô ra khỏi nhà.
“Đàn ông Nhật Bản các anh chẳng phải coi phụ nữ chúng tôi chỉ là công cụ thôi sao?”, cô kéo thấp đầu anh xuống, muốn anh nhìn thẳng cô.
Anh giống như bị ma lực trong mắt cô mê hoặc, không tiếp tục nữa, chỉ ôm lấy cô thật chặt: “Đối với anh, em không giống những người khác”.
Anh bây giờ ôm cô, hôn cô là như thế nào? Anh thích cô? Hay là chỉ muốn dùng thân thể cô để bắt cô chấp nhận cô là người phụ nữ của anh, không phải là cô em gái mà anh thống hận.
Ở đây không có ai ngăn cản bọn họ, trốn tránh chỉ vô dụng. Thôi, cứ để cô một lần tùy hứng hứng đi, để cô một lần tạm quên đi tất cả, trừ anh!
“Thức Minh…”, cô có chút sợ hãi nép vào ngực anh. Anh dùng gò má nhẹ nhàng ma sát cổ cô, khẽ cắn vành tai cô đã ửng hồng, “Không được….”
“Anh muốn em ở bên cạnh anh…”
Cô vô lực mặc anh khẽ cắn vào môi dưới, mặc anh tham lam liếm hôn trên gương mặt mịn màng, mặc anh khẽ vuốt ve dọc theo đường cong quyến rũ của cô…
Đột nhiên anh ôm cô lên, khẽ khàng đặt cô nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, vừa tiếp tục hôn cô đến mất hồn. Nghe tiếng cô thở dốc đứt quãng, tim cô đập nhanh như trống trận, anh biết tất cả ý thức cô giờ phút này hoàn toàn thuộc về anh.
Anh đưa tay đến trước ngực cô, cởi bỏ quần áo vốn đã xộc xệch của cô, nhẹ nhàng cầm lấy bầu ngực đẫy đà, cúi đầu ngâm nụ hoa đỏ tươi vào trong miệng.
“Ưm….”, cô khẽ rên lên.
Hai tay cô nắm chặt vạt áo anh, lại giúp anh dễ dàng cởi bỏ áo sơ mi. Đôi tay cô đặt trên gáy anh, mong muốn một chỗ tựa.
Anh từ từ cởi bỏ hết quần áo cô cô, tỉ mỉ hôn lên từng tấc từng tấc da thịt cô. Cả người cô hiện lên màu hồng nhạt, đôi môi đỏ mọng cắn chặt cố ngăn tiếng rên rỉ, thật quyến rũ mê người.
“Đừng căng thẳng”, anh cười khẽ, cảm thấy cô rất căng thẳng, đành thả chậm tốc độ lại, muốn cô hoàn toàn đắm chìm trong lưới tình của anh.
Tay anh chậm chạp lướt qua chiếc bụng bằng phẳng của cô, đến nơi duy nhất còn được che đậy của cô, cởi bỏ chiếc quần mỏng manh, một trận khoái cảm đột nhiên từ đầu ngón tay anh truyền tới khiến cô run rẩy thở dốc.
Thừa lúc cô thở dốc, đầu lưỡi anh thâm nhập càng sâu, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Cô mở mắt, trên đôi mắt mở to ngân ngấn nước, bộ dáng tựa hồ rất đáng thương. Đôi môi mọng khé hé mở, thở dốc nhưng lại không nói lời nào. Có chút sợ, có chút rối loạn, có chút khó kiềm chế….
“Đừng sợ!”, thấy phản ứng ngây thơ của cô, anh nhẹ nhàng trấn an bên tai cô: “Anh muốn cả con người em, cho dù em hận anh, anh cũng muốn!”
Cô gật đầu, mắt hoa lên, ý thức đã bị anh khống chế, không nhịn được bật ra một tiếng rên rỉ.
“Anh mặc kệ bây giờ em có say hay không, em không được hối hận…..”. Không kịp chờ cô có phản ứng, anh bá đạo đoạt lấy cô.
Cô đau đến nhíu mày, không thốt ra được lời nào! Quả thật rất, rất đau!
Anh ôm chặt lấy cô, tạm thời dừng lại mọi động tác, kích động vùi đầu vào cổ cô, khẽ hôn lên vành tai nhỏ nhắn, tựa như vỗ về mọi đau đớn của cô.
“Em vẫn tốt….”, tay cô nhẹ nhàng đặt lên trán anh, giúp anh lau đi mồ hôi đang chảy.
Giờ phút này cô không thấy anh mỉm cười, cũng không thấy được tình yêu mạnh mẽ trong đôi mắt anh, anh cô biết, anh thật sự quan tâm đến đến cô, ít nhất là bây giờ.
“Thật?” Anh khàn khàn hỏi, sợ cô vẫn khó chịu. Anh chưa từng quan tâm đến cảm giác của phụ nữ, nhưng anh lại quan tâm đến cô.
“Vâng”, cô động tình hôn lên vành tai anh, đốt lên ngọn lửa nóng bỏng giữa hai người.
Sau cuộc hoan ái điên cuồng, anh ướt đẫm mồ hôi ôm lấy cơ thể xinh đẹp ửng hồng mềm mại của cô, thư thái tận hưởng cảm giác yên ổn.
Cơ thể cường tráng của anh vừa rồi giống như loài Hắc báo, dục vọng mãnh liệt mạnh mẽ tấn công cô, nhưng bây giờ, sau khi hoan ái anh lại trở nên lười biếng, xem ra không có chút nguy hiểm nào, bàn tay anh còn bao phủ bộ ngực mềm mại của cô nhẹ nhàng đùa bỡn, bốn chấn quấn lấy nhau, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng màu xám.
“Đến Tokyô cùng anh đi”.
“Để em suy nghĩ đã…..” Cô tức giận yếu ớt đáp lại. Trời ạ, cô mệt quá, sắp ngủ rồi, nhưng cô nỗ lực muốn đầu óc được tỉnh táo.
“Không được nghĩ, em phải theo anh”.
“Anh thật báo đạo!”.
“Anh chính là người như thế đấy, em có phải ngày đầu tiên biết anh đâu. Có đi hay không?”, anh lật người đè lên cô.
“Anh áp bức người quá thể!”, cô đang rất mệt, lại bị anh đè lên như vậy, cô sắp không chịu nổi rồi.
“Đây là áp bức sao?”, nhìn bộ dáng buồn ngủ của cô gái dưới thân, anh đột nhiên tan cơn giận “Mệt lắm à?”
“Vâng….”
Anh thương tiếc nằm xuống bên người cô, ôm cô vào lòng. “Em ngủ một giấc đi, sáng mai nói tiếp”.
|
Xin chào mọi người từ giờ tới sẽ lấp hố này . mong các nàng ủng hộ nhé :"> .vì dạo này tớ hơi bận nên cứ tậm thời rảnh lúc nào làm lúc đó, không có thời gian cụ thể :">
Chương 6.1
Minh Hạ yếu ớt từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Bên trong phòng là một mảnh tối đen, cô nghiêng đầu nhìn về phía rèm cửa sổ tối đen nặng nề, nhìn lại đồng hồ báo thức ở trên giường, bên ngoài trời đã sáng, một ngày mới đến rồi.
Lắng nghe tiếng tim đập của người đàn ông đang ôm cô, trong nháy mắt cô muốn đứng dậy.
Thì ra nhất thời phóng túng tình cảm của mình, sẽ mang đến vô số khổ sở cùng lo lắng. Nhưng mà mọi chuyện đã hỗn loạn, không thể quay đầu được nữa rồi, cô phải làm sao?
Trong lồng ngực của cô như thiêu đốt, không phải là hối hận, cũng không phải là loại chán ghét, mà là với quan hệ hai người cảm thấy mờ mịt cùng khó xử. Như vậy cùng với tình cảm không có liên hệ , nếu để cho Nhân Phát phát hiện, sẽ có nhiều hậu quả nghiêm trọng. Anh làm sao đối mặt với cô? Nếu đây chỉ là xúc động nhất thời, như vậy thì sẽ không có chuyện gì. Dù thế nào đi nữa anh chỉ muốn thân thể của cô, như vậy cô sẽ không còn là em gái của anh nữa, hành động săn đuổi của anh đã thành công, anh sẽ không còn lưu luyến lấy cô nữa.
Thân là người trụ cột kinh doanh trong tương lai, anh nên lưu luyến công ty của anh, không phải là phụ nữ, cô cũng không phá đi quy củ, đi chiếm lấy một thân thể không yêu mình. Đó là chính yếu, vốn là không nên.
Nhìn Tịch Mộc Thức Minh vẫn còn đang ngủ say, Minh Hạ nhẹ chân nhẹ tay , qua loa mặc quần dài, lê thân thể đau nhức đến kéo rèm cửa sổ ra.
" Sao em dậy sớm vậy?" giọng nam dầy tràn đầy sức quyến rũ ở phía sau cô truyền đến, bên eo cô lập tức có một cánh tay rắn thép bao lấy
" Đã không còn sớm". Cô cũng không để ý đến sự đụng chạm của anh, bởi vì cô hiểu rõ cá tính chiếm giữ của anh:" Anh không về công ty sao?"
Anh kéo cô đến trước mắt, nặng nề hỏi:" Em không muốn nhìn anh sao?" muốn đuổi anh đi sao?
" Không phải". Làm ơn, trong tình trạng này , chẳng lẽ anh nghĩ rằng cô có thể thảm nhiên nhìn anh sao?
Tịch Mộc Thức Minh thấy cô giữ khoảng cách với mình, ngay lập tức ôm chặt cô:" Anh nói rồi, không được hối hận".
Anh không hi vọng tồn tại hối hận khi ở cùng anh.
" Em không hối hận". Không thể hối hạn, hối hận cũng không thể quay lại. Huống hồ cô biết rất rõ, cô tự nguyện cùng anh, anh không hề ép buộc cô bất kì chuyện gì.
Anh như nhìn thấu suy nghĩ của cô, ánh mắt anh sắc bén khiến cô cảm thấy lo lắng, giống như đang hoài nghi bản thân mình.
Anh biết, cô vẫn còn băn khoăn một số chuyện, nhưng một ngày nào đó, anh muốn giải quyết hết thảy trở ngại của anh và cô.
" Người phụ nữ của anh không được nản lòng, nản chí". Anh ghét nét mặt cô lúc này, cô tuyệt đối không thích hợp với nét mặt này.
Người phụ nữ của anh? Danh từ này nghe thật chói tai, nhưng tại sao cô cũng có một chút mừng rỡ.
Mặc dù tứ thiếu gia có thể giống thường ngày trêu ghẹo ngũ tiểu thư, kể từ ngày trở lại nhà, biểu hiện của anh that khác thường, khác thường khiến mọi người phải chú ý đến.
Anh đối với cô quan tâm chăm sóc, ra ngoài luôn luôn biểu hiện ôn hòa, làm cho người ta không thể tin được anh chính là người trước đây gây khó dễ cho cô cùng tứ thiếu gia. Giống như ngày hôm qua, tứ thiếu gia đột nhiên phát bạo khí,... ........
" Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cô ấy là ngũ tiểu thư rồi hả?"
Lúc này quả thật là giông tố nổi lên, toàn bộ người giúp việc đều sợ cúi đầu xuống đến mức không thể thấp hơn được nữa.
Tịch Mộc Thức sắc mặt tái xanh, hai quả đấm nắm chặt, toàn thân căng cứng
Chuyện ngũ tiểu thư đến bây giờ cô vẫn không chú ý đến, huống chi hiện tai cô đã là người phụ nữ của anh rồi.
Minh Hạ bị anh nắm tâm tình sợ hết hồn. Anh chưa bao giờ phát hỏa lớn như vậy vì nguyên nhân cô là " Ngũ tiểu thư". Không biết tai sao anh tức giận như vậy, nhưng mà sao có thể trách người khác được, chuyện của bọn họ vốn không có người khác biết.... ...... .....
" Cho tới nay, mọi người đều gọi em như vậy, hiện tại tức giận có phải là đã muộn rồi không?" tất cả moi người làm đều làm tròn bổn phận, họ gọi như vậy nào có vấn đề gì?
" Chuyện trước đây có thể bỏ qua, nhưng ngày hôm qua tôi đã nói, không cho phép gọi như vậy sao bây giờ còn gọi?"
Toàn bộ người làm trong nhà đều bị tứ thiếu gia rống giận dọa sợ hãi, có nguwoif nào can đảm dám lên tiếng? Không sợ bị tứ thiếu gia lột gân sao?
" Tứ ca, anh đừng có khinh người quá đáng được không? Tất cả mọi người không sai, anh cần gì nổi giận như vậy?" Minh Hạ không đành lòng nhìn thấy mọi người vì cô mà bị mắng, quyết định đứng ra, khuyên nhủ anh.
" Em câm miệng cho anh, ai cho em gọi anh là tứ ca?"
Tịch Mộc Thức Minh không tiếp tục rống giận, ngược lại giọng nói trở nên bình thản, nhưng giọng nói trở nên âm trầm, giống như ngọn gió từ địa ngục thổi tới, khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi.
Anh quyet mắt về phía cô, sử dụng ánh mắt nói cho cô biết sự thật này. Cô có biết anh đã xác nhận thân phận khác cho cô? Chẳng lẽ cô còn tưởng rằng, anh có thể tiếp tục cho phép cô dùng thân phận em gái , đứng bên cạnh anh sao?
" Em.... ...... .....". Cô hoảng hốt nhìn ánh mắt sắc bén của anh.
" Em là của anh.... ...... ......"
" Im đi". Cô lo lắng kéo hai cánh tay của anh, cắt đứt lời nói anh định nói tiếp.
Lời nói này của cô, cô thật sự xong đời rồi.
" Tại sao ?" Tịch Mộc Thức Minh đầy một bụng hỏa nhìn chăm chú vào gương mặt lo lắng của cô. Anh không hiểu, tuyên bố quan hệ của bọn họ thì có vấn đề gì? Tại sao cô lại muốn ngăn cản anh?
Minh Hạ kiên trì nắm chặt tay anh, sợ một khi cô buông tay, anh sẽ lại nói lung tung.
Thấy cô như vậy, anh nhất thời mềm lòng. Thật đáng sợ, anh như vậy mà nhanh chóng thất bại trong tay cô:" Ta nói lần cuối cùng, sau này không được kêu cô ấy là Ngũ tiểu thư, hiểu chưa?"
" Chúng tôi hiểu!"
Tịch Mộc Thức Minh quay đầu nhìn cô một cái, liền đi ra ngoài, lưu lại trong phòng nhiều người với nhiều nghi ngờ.
Minh Hạ thấy anh rời đi, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần cùng với anh giằng co, trái tim của cô đập nhanh vô cùng, mệt quá!
Anh đối với cô tham lam chiếm dữ ngày càng mạnh, bây giờ cũng muốn quản chuyện xưng hô. Trời ạ! Cứ tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ bị anh chinh phục.
|
Chương 6.2
Trời ơi! Anh càng như vậy thì tội của cô càng thêm nặng, cô không thể nào tiếp nhận nổi những hành động vượt qua tình cảm anh em, cô nên suy nghĩ biện pháp để ngăn cản những hành động này kéo dài.
Minh Hạ mặt không thay đổi sắc nhìn vào người đàn ông đang ngồi đối diện cô, nghe đối phương tự biên tự diễn nói về gia đình.
Nhưng đối với cô mà nói, những lời này không quan trọng, cô muốn lần xem mắt này xuất hiện cơ hội, để kiếm người đóng giả làm bạn trai của cô, để Thức Minh rời cô đi, đem mọi chuyện trở về quỹ đạo vốn có của nó.
" Minh Hạ, con nói mấy câu được không? Dù gì đối phương cũng là Sasaki của tập đoàn Tiểu Khai nha". Úy tử đặc biệt vì con gái mà sắp xếp xem mặt, còn mang cô đến tokyo , chẳng lẽ cô không có thể hiện tích cực nào sao?
" Con không biết phải nói chuyện gì?" chưa bao giờ có ai nói với cô xem mắt phải làm sao cả.
" Tịch Mộc tiểu thư thật thuần khiết". Sasaki trẻ tuổi đối với cô thân thiết cười, bày tỏ ý tốt của mình.
Cô cũng lễ độ đáp lại một nụ cười, cho là như vậy thì không có gì sai cả
" Nếu không cho bọn họ đi vườn hoa tâm sự, tản bộ, mấy người trẻ tuổi đều có chuyện riêng để nói , chúng ta đừng ngăn cản bọn chúng". Trưởng bối nhà Sasaki thấy động tác của hai người, sợ rằng hôn sự không thể diễn ra.
Hai người họ thong thả đi bộ trong công viên, do không biết nói gì hết.
" Tiên sinh Sasaki tuổi còn trẻ như vậy, sao lại phải tới đây em mắt?". So với anh ta cô lớn hơn một tuổi, đẹp trai lại có tiền, phải có rất nhiều cô gái giành nhau muốn làm vợ anh ta mới đúng
" Nếu trưởng bối đã an bài, coi như có thêm một người bạn, huống chi lấy thân phận của tôi và cô có lí do khó nói nên lời chứ?
" Xem ra anh không quá vui mừng khi gặp mặt tôi?". Cô cười cười, cảm thấy đối phương thẳng thắn, người như vậy, có thể làm bạn nha.
" Không biết, có thể gặp cô là vinh hạnh của tôi, nếu như có thể, hi vọng chúng ta có thể phát triển thêm". Đây hoàn toàn là lời nói thật lòng, so với những tiểu thư ngang ngược khác, cô tốt hơn nhiều.
" Trời ơi". Nếu cô và người này cùng nhau yêu đương có thể khiến Thức Minh hết hi vọng rồi.
" Không được". Mặc tây trang phẳng phiu, Tịch Mộc Thức Minh đột nhiên đi vào vườn, ôm lấy vai Minh Hạ:" Bởi vì cô ấy đã có bạn trai".
Sasaki không biết rõ thân phận người đàn ông trước mắt này, nhưng anh hiểu rõ quan hệ mà anh ta đang nói:" Bạn trai của Tịch Mộc tiểu thư quả nhiên là nhân tài, tôi quả thật không sánh bằng"
" Anh ta là.... ....." anh sao lại đến đây? Mỗi lần có một ai đó theo đuổi cô đều bị anh phá hư, cô không thể không nghi ngờ, có phải anh vẫn luôn phái người giám sát cô?
" Cám ơn cô hôm nay đã cùng tôi nói chuyện phiếm, sau này gặp lại". Sasaki cười cười,biết điều rời đi.
Minh Hạ nhìn chằm chằm vào Thức Minh, bắt đầu kháng cự sự dịu dàng của anh
" Anh nói láo"
" Anh có sao?". Anh lạnh nhạt phủi sạch quan hệ:" Anh không phải người đàn ông của em?"
" Tại sao không cho chúng ta cơ hội sửa sai vấn đề của chúng ta?"
Tịch Mộc Thức Minh cuối cùng cũng nghe cô nói nguyên nhân của việc đi xem mắt, sắc mặt biến đổi thành xanh mét
" Anh không cần sửa sai chuyện gì". Cô không bị ép tới mà là tự nguyện đến xem mặt
Cô thấy sắc mặt anh khó coi, không muốn tiếp tục cùng anh tranh luận nữa, quay đầu muốn đi
" Em đứng lại đó cho anh". Anh kéo cô lại không cho cô rời đi , trợn mắt lên nói:" Anh còn chưa nói xong".
Cô im lặng cúi đầu, khóe mắt đã ửng đỏ
" Em nghĩ sao hướng người đàn ông khác để trốn tránh anh, em biết không? Như vậy rất uất ức". Vừa nghĩ tới cô cùng người đàn ông khác, anh liền tức giận
" Em là người mềm yếu, chịu uất ức. Đừng quên , em căn bản không phải là con gái Tịch gia, không phải anh luôn nói vậy sao? Anh thậm chí chưa bao giờ thừa nhận em, để em đường đường chính chính gọi anh một tiếng anh Tư". Cô vô cùng đau khổ, đem tất cả mâu thuẫn nói ra hết:" Khiến em lúc nào cũng nhút nhát là ai anh biết không?"
Gương mặt anh lạnh lùng, nhìn chằm chằm người trước mắt. Thình lình, một cảm xúc bỗng dâng lên, tức giận lớn tiếng nói:" Anh chưa bao giờ coi em là em gái anh! Rốt cuộc em muốn gì?"
Anh không muốn nhìn bộ dạng cô độc của cô, nhanh chóng bước đến, đem cô ôm vào lòng mình, hôn cái miệng nhỏ nhắn mềm mai của cô
Anh hơi rời khỏi môi của cô để cho cô có thể thở:" Đừng quên mẹ em là mẹ kế, là chủ mẫu của Tịch Mộc gia, mà em... Phải luôn ở bên cạnh anh, vĩnh viễn đừng nghĩ rời đi"
Một sự bất an mãnh liệt khiến anh lai tiếp tục hôn cô, muốn cô luôn luôn nhớ những câu nói của anh. Anh sớm nghĩ mang cô cùng đến Tokyo sống cùng anh, như vậy ý nghĩ rời bỏ anh của cô sẽ không còn
Anh hôn cô, không hề có ý nghĩa gì, đây chẳng qua là một phương thức trừng phạt phụ nữ của anh
Anh không thấy được sự đáp lai của cô, chỉ còn cách dừng lại
Anh khó chịu đẩy cô ra:" Đây được coi là sự kháng cự?"
" Anh đừng chọc em như vậy nữa, em là em gái duy nhất của anh, một em gái không kiên cường và uất ức"
" Minh Hạ! Em là người phụ nữ của anh, đừng bao giờ nhắc đến hai chữ em gái, đây là lần cảnh cáo cuối cùng của anh!" anh nổi giận quát lên
Anh không muốn cô khống chế cảm xúc của mình, như vậy khiến anh không giống là anh:" Còn nữa, không cho phép đi! Chỉ cần ba mẹ khỏe mạnh một ngày, em cả đời đừng hy vọng thoát khỏi Tịch Mộc gia"
Cô nhìn anh rời khỏi, đột nhiên cảm thấy mình không thể tiếp tục đối mặt với cục diện này. Cô không thể không đi.
|
Chương 6.3
" Về Đài Loan?" Tịch Mộc Nhất sau khi nghe điện thoại vô cùng kinh ngạc nói:" Vì sao? Con không phải sắp lên đại học sao? Sao lại đột nhiên về Đài Loan, lại còn về gấp như vậy?"
" Con nhớ quê hương của mình, con muốn trở lại đó để học cho tốt"
Bên kia điện thoại có giọng một người phụ nữ cắt ngang:" Con suy nghĩ kỹ rồi sao?"
"Mẹ, người biết con từ trước đến nay không nói bậy". Minh Hạ vững vàng đáp lại thanh âm kia một cách kiên định, khiến người khác không đồng ý cũng không được
" Ta cho con trở về"
Minh Hạ không thể tin vào lỗ tai mình, mẹ vậy mà đáp ứng cho cô về, mẹ vẫn luôn hi vọng cô phải ở lại Nhật Bản để có thể hòa nhập vào Tịch Mộc gia hay sao? Mẹ?
" Ta không muốn nhìn thấy chuyện như lần trước nữa, còn sự việc hoang đường khi xem mặt". Nếu như con đã muốn vậy, bà sẽ làm theo ý con
Bà biết, tứ thiếu gia đã nhìn trúng Minh Hạ, bà không thể cho Minh Hạ cùng hắn kéo dài, nếu không mặt mũi này bà không dám nhìn ai. Huống hồ bà không thể để cho lão gia nghĩ bà lợi dụng con gái , để củng cố địa vị của mình được
" Mẹ sẽ nó chuyện với ba con ở bên kia, bao giờ thì con trở về?"
" Tháng năm, đến tháng 9 thì con nhập học. Trước đây có người giám sát thay con chuẩn bị mọi thứ, bạn bè ở Đài Loan sẽ giúp đỡ con, cho nên mẹ không cần lo lắng cho con ". Thành thật mà nói, cô cùng người giám sát , cùng bạn bè so với mẹ còn thân hơn
" Ừ, vậy đi"
Cúp điện thoại, bao nhiêu cảm xúc quanh quẩn trong cô, cô tiếp tục sắp xếp thành lý
Cô chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy, nhưng rất kì lạ, bây giờ cô rất bình tĩnh, ngang cả một cảm giác buồn cũng không có. Cô chỉ biết, nếu không rời xa anh, cô sẽ lún sâu vào tình cảm nầy mà không thể khống chế được
Vì mẹ cô nên có lập trường vững chắc, vì để sau này anh không phải hối hận vì đã từng cố giữ cô, rời đi là lựa chọn tốt nhất với cô.
Hành lý của cô không nhiều lắm, hai valy có thể chứa tất cả mọi thứ. Còn rất nhiều thứ nhưng chúng không nên cùng cô đi
" Cô đi đâu vậy?" Tiểu Lâm phu nhân đi vào phòng cô, kinh ngạc nhìn thấy phía đất có 2 chiếc valy lớn
" Đi về nhà". Cô dùng giọng điệu bình thường trả lời, hai tay vẫn tiếp tục công việc
" Nơi này chính là nhà của cô". Tiểu Lâm phu nhân bắt đầu ngăn cản động tác của cô
Ngũ tiểu thư rốt cuộc là sao? Bỏ trốn? Cô không nhịn được khi ở trong ngôi nàh vắng lặng này nữa sao?
" Bây giờ là nhà của tôi, nhưng nó vĩnh viễn không phải nhà của tôi". Cô đã thấy rõ con đường mà mình nên đi, cô không muốn vì bất kì nguyên nhân gì, khiến cô miễn cưỡng phải ở tai nơi đây
Trước kia là vì hạnh phúc của mẹ, cô không hề có ý nghĩ sẽ ở lại Nhật Bản, làm một tiểu thư hào môn ngoan ngoãn dịu dàng cao quý, trải qua những năm tháng này, cô cảm thấy cô hoàn toàn không thích hợp.
Ở một biệt thự vắng lặng, so với lúc trước khi cô học ngoại trú càng im lặng hơn, đối mặt với toàn con trai, so với trước kia một mình ở Đài Loan cuộc sống càng khó chịu. Cô không nên như vậy, cũng không cần tự lừa dối bản thân mình. Chỉ có đóng lại lòng mình, khiến anh ra khỏi trái tim cô, đó mới là kết cục tốt nhất.
" Tứ thiếu gia có biết chuyện này không?" Tiểu Lâm phu nhân luôn xử sự có chừng mựng với Ngũ tiểu thư, nhất định là lão gia đồng ý nên tiểu thư mới thu dọn hành lý, nhưng Tứ thiếu gia có biết không?
" Sớm muộn cũng biết". Cô lạnh nhạt nói, không cho cần thiết phải thông báo với anh:" Tôi đi, anh tất nhiên là vui mừng rồi"
" Sao phải nói như vậy?". Chẳng lẽ tiểu thư không nhìn ra tứ thiếu gia đối xử với cô vô cùng đặc biệt sao?
" Tôi chịu thua, tự động rút lui, như vậy chắc anh vui mừng lắm". Anh thật sự lợi hại , năm năm qua, và ván cờ nay anh thật sự là người thắng cuộc.
" Nhưng cô có thể bỏ được sao?" bà không tin ngũ tiểu thư thiện lương có thể bỏ được nơi này
" Có a!". Cô đứng lên ôm vị quản gia :" Tôi không bỏ được người và mọi người ở đây". Mặc dù mọi người cung kính tiếp đón, không tránh được cảm giác xa cách , nhưng họ lại chăm sóc cô vô cùng cẩn thận , khiến cô cảm động vô cùng:" Không có mọi người, mấy năm nay tôi không biết sống thế nào".
Một người lạnh lùng thế nào cũng không thể ngăn nổi cảm xúc lúc này, Tiểu Lâm phu nhân lộ vẻ xúc động:" Minh Hạ tiểu thư...."
" Yên tâm, tôi sẽ sống rất tốt, đừng quên nơi tôi dến chính là quê hương tôi". Cô vỗ vỗ lưng lão quản gia:" Tôi cũng sẽ trở về".
" Tôi giúp cô". Không thể thay đổi tâm ý của tiểu thư, cũng không nên cưỡng cầu cô ấy làm gì.
Tiểu thư đã trưởng thành, có lý tưởng của mình, bà là quản gia chỉ có thể chúc phúc cho cô.
******************************************************
|
"Cô vợ bỏ trốn" đã quay trở lại! Mong các bạn tiếp tục ủng hộ :-D Chương 6.4
Tịch Mộc Thức Minh mới từ Tokyo trở lại đại trạch ở Kyoto, liền nhìn thấy đám người làm loay hoay bận rộn đến độ nước chảy không lọt.
Chuyện gì xảy ra đây?
Anh cầm một cái hộp đi về phía phòng của Minh Hạ, bất ngờ phát hiện gian phòng của cô trống không, trên nền nhà có hai va-li hành lý.
"Em muốn đi đâu?" Anh nhìn chằm chằm người đang ngồi dưới đất, trong lòng không khỏi lo lắng bất an.
"Về Đài Loan."
Anh kinh ngạc nhìn chăm chú vào cô, giống như cô vừa nói sai chuyện gì: "Em nói lại lần nữa!"
"Em muốn về Đài Loan học đại học." Cô kéo hai cái va-li lớn đi ra khỏi cửa, không để ý tới anh đang đứng ở bên cạnh.
"Tại sao anh lại không biết?" Tin tức này tới quá đột nhiên! "Tại sao không bàn bạc với anh?"
"Em không cho phép bọn họ nói cho anh biết, cũng không muốn để chuyện nhỏ này làm phiền đến anh."
Biểu tình trên mặt anh làm người ta khó hiểu. Bọn họ? Những người khác trong nhà sao? Anh không phải là người thân nhất của cô ở cái nhà này sao? Tại sao anh thế nhưng không biết? "Ba thông qua rồi?"
"Ừ." Đại khái là vậy.
Tấm lá chắn thật lớn, như vậy anh còn có thể phản đối gì sao?
"Anh tại sao đột nhiên lại về? Đại học hẳn là còn chưa có nghỉ lễ chứ?" Cô ngồi ở trước cửa, cũng không quay đầu lại từ từ mang giày.
"Anh có nguyên nhân của anh." Đến lúc này mà cái miệng của anh vẫn còn cứng rắn như vậy đấy. Cái hộp trong tay anh còn là bộ áo cưới anh đặc biệt mua cho cô, muốn đợi cô vừa tốt nghiệp trung học liền cưới cô, nhưng bây giờ cô lại có thể vô tình như vậy nói đi là đi, chưa từng coi trọng anh, anh còn có thể kiên trì cái gì?
Nếu như không phải anh đột nhiên trở về thăm cô, cô có lẽ sẽ cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng biến mất.
"A." Cô giống như sớm biết anh sẽ trả lời như vậy, tự mình đứng dậy, người làm cũng chuẩn bị mở cửa chính.
Anh dùng ánh mắt ra lệnh người làm không được mở cửa, dùng tiếng trung hỏi cô: "Năm năm rồi, em đối với nơi này một chút lưu luyến cũng không có sao?" Đến lúc này, anh chỉ hỏi ra được câu này. Anh còn có cái gì có thể nói?
Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú tài hoa trước mắt : "Có, nơi này có những kỉ niệm quý giá của em."
Cô nhìn thẳng vào anh, khiến trong lòng anh càng thêm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, từng trận cảm xúc khó hiểu đi ngược lại với sự khống chế của lý trí, quấn lên tim anh.
"Đối với anh, cũng có lưu luyến sao?" Anh không giữ được tim cô rồi sao? Bươm buớm cuối cùng cũng muốn bay sao?
Minh Hạ cười, không ngờ anh sẽ nói ra những lời hèn mọn như vậy. Cô biết, anh như vậy sẽ rất nhanh biến mất, anh rất nhanh sẽ có thể quên đi mọi thứ giữa hai người họ, biến trở lại là anh Tư mà cô quen biết lúc đầu.
"Có thời gian rảnh em sẽ quay trở lại Nhật Bản." Cô không phải muốn thoát khỏi tất cả quan hệ với chỗ này, cô vẫn sẽ có thân phận Tịch Mộc Minh Hạ, chỉ là, cô hiện tại cần tìm về Minh Hạ trước đây.
"Em vẫn chưa trả lời anh!" Anh không muốn nghe nói nhảm. Hiện tại anh chỉ muốn biết, ở trong lòng cô, anh rốt cuộc có một chút vị trí hay không.
"Trong lòng em đương nhiên là có sự tồn tại của anh, anh đã ở bên em năm năm a!" Đừng hỏi, hỏi thêm nữa, cô sợ mình sẽ nhịn không được, đi tới ôm lấy anh, người đang lộ vẻ buồn bã.
Hôm nay từ biệt, thật chẳng biết lúc nào gặp lại nhau!
"Em đã từng có một khắc đồng hồ quan tâm anh sao?" Anh đau thương hỏi.
Cô cố nén kích động muốn khóc, giả bộ trấn định nói: "Có, hơn nữa còn không chỉ một khắc đồng hồ, anh thì sao?"
Khuôn mặt nghiêm túc của anh căng thẳng, đột nhiên toát ra nụ cười nhạt thoải mái, lòng cũng nhẹ đi không ít.
"Anh có." Anh cưỡng ép chính mình không đến gần cô, sợ mình sẽ ngăn lại bước chân của cô, sợ mình sẽ gắt gao ôm hôn cô, "Chú ý giữ gìn sức khỏe."
Minh Hạ thản nhiên cười."Anh cũng thế, sinh mạng là rất quan trọng, em không hy vọng anh chết."
Đây là lời chúc phúc duy nhất của cô đối với anh. Cô rất rõ ràng, anh quá rực rỡ, tính mạng của anh cũng dễ dàng bị người ta rình rập.
"Dù là xác chết, anh cũng chỉ cho em tới nhận."
Cô sửng sốt một chút, khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng không quay đầu lại đi nha.
Từ chỗ tối đi ra, người vệ sĩ tên Thần Điền Vũ nhìn về phía người thiếu nữ đã đi xa, không hiểu lại nhìn trở về chủ tử đang ngơ ngẩn bất động : "Tứ thiếu gia, sao người không ngăn cản cô ấy rời đi?" Cậu chủ lần này trở về không phải chuẩn bị cầu hôn với tiểu thư sao?
Hương trà nhàn nhạt vẫn còn tràn ngập bên trong phòng, giống như cô còn chưa rời khỏi, "Cô ấy sẽ không nghe ta."
Anh có thể khống chế mọi người, nhưng kì lạ là không khống chế được cô. Coi như có thể khống chế người của cô, cũng chưa chắc có thể khống chế được lòng của cô. Cái anh muốn không chỉ là người mà còn có lòng của cô a!
"Nhưng mà cô ấy sẽ trở về sao?" Hắn biết Tứ thiếu gia gần hai năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái trong lòng Tứ thiếu gia, Ngũ Tiểu Thư trong lời đồn, cũng lần đầu tiên thấy Tứ thiếu gia uy nghiêm từ trước đến giờ có vẻ mặt này. Đáng tiếc, lão đại của anh từ Tokyo xa xôi trở về Kyoto, không phải muốn nhìn thấy tình cảnh không hề đoán trước này.
"Nhất định sẽ!" Anh gần như không cần suy tư mà đưa ra đáp án này, "Mẹ của cô ấy còn đợi ở nhà ta."
Thần Điền Vũ như có điều suy nghĩ, không tiếp lời nữa. Đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của Tứ thiếu gia, ai có thể xác định con chim bay đi nhất định sẽ trở lại?
"Chúng ta cần phải trở về rồi." Tịch Mộc Thức Minh Tâm trong lòng trống rỗng, muốn rời khỏi đại trạch để điều chỉnh tâm tình. Nói thật, anh vẫn chưa tiêu hóa được sự thật rằng cô đã rời đi.
Chuyện cho tới bây giờ, không quay về cũng không được a! Thần Điền Vũ trong lòng kêu lên, cũng không dám nói ra, sợ không cẩn thận đụng phải nỗi đau của cậu chủ.
Thức Minh đi trở về phòng mình, trên đường đi qua vườn cùng phòng khách của đại trạch, nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên sàn nhà bằng gỗ, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Trước kia anh tại sao không cảm thấy tòa nhà này lớn như vậy, yên tĩnh như vậy, nhưng mà bây giờ chính anh lại có loại cảm giác này.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ có một số chuyện, đã xảy ra sẽ không có cách nào bị người quên lãng? Anh không phải thành công đuổi cô đi rồi sao? Đây chính là kết quả mà trong lòng anh muốn sao? Anh hiện tại rất khó phán đoán, cảm giác của mình đối với cái kết quả này là gì, dù sao, anh đã từng thực sự để tâm đến cô.
--- ------ --------- Hết chương 6 --- ------ -------
|