Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã
|
|
Nguyên đồng Chương 85: Thế giới VII: Thủ lĩnh, thỉnh cầu đụng ngã 4 Edit+ beta: Linhlady
Tô Mộc chống tay lên bàn đá mà cô mát sức lực rất lớn mới chuyển ta đây được, nâng cằm, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhìn về khoảng không trước mặt, hai mắt trống rỗng vô thần, không biết rõ đang suy nghĩ chuyện gì.
Lúc này, một cái bóng màu đen nhảy lên trên bàn đá, ở trước mặt Tô Mộc nhảy lên qua lại, như muốn hấp dẫn Tô Mộc chú ý tới, không biết sao vẻ mặt Tô Mộc không thay đổi, không hề bị lay động.
Bóng đen kia thấy vậy, cũng không nổi giận, con mắt đen láy như đá quý chuyển động một cái, đột nhiên, bỗng chốc càng đến trước ngực Tô Mộ, hai móng sít sao cầm lấy quần áo bằng da thú trước ngực Tô Mộc, còn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ở phía trên cọ xát.
Ngô, thật mềm a, thơm quá a. Khẽ nheo mắt lại, một vẻ mặt ăn chán chê thoả mãn, thích ý mà lại thảnh thơi nhàn hạ nằm sấp.
"Duy Trạch!"
Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi nói ra, quanh thân phát ra lạnh như băng càng mãnh liệt, mà sói con được gọi là Duy Trạch không hề bị lay động.
Kỳ thật từ lúc sói con đến trước ngực nàng một khắc kia, Tô Mộc liền từ trong suy tư rút ra, còn không có phản ứng lại đây tên tiểu tử kia còn chẳng biết xấu hổ cọ xát.
"Gào ô." Bị kêu tên sói con cúi đầu kêu một tiếng, cái thanh âm kia nói có bao nhiêu nhuyễn nhu( mềm mại) liền có bấy nhiêu, không có chút nào giống loài sói nên có ngang ngược bất tuân, hai tròng mắt ướt nhẹp vô tội nháy nháy, cứ như thế này nhìn qua Tô Mộc.
Bởi vì qua một tháng này chung đụng, hắn sớm thăm dò tính tình Tô Mộc, thích mềm không thích cứng, mặt lạnh tim nóng, mỗi lần chỉ cần mình lộ ra vẻ mặt này, cô cũng sẽ không đành lòng trách cứ mình.
Tô Mộc nếu mà biết được suy nghĩ của Duy Trạch nhất định sẽ mắng to một tiếng bạch nhãn lang, đáng tiếc, cô cũng không có thuật đọc tâm.
Tô Mộc bất đắc dĩ nâng trán, lại là dạng này. Nhưng là lần này cô đã quyết định quyết tâm không để bị hắn lừa nữa.
Vì vậy, Tô Mộc làm mặt lạnh, bình tĩnh như thường, môi đỏ mọng khẽ mở nói, "Đi xuống!" Nói xong, còn tự tay đem sói con từ trước người đào xuống.
Sói con kinh ngạc nhìn qua Tô Mộc, nghĩ thầm, ngươi như thế nào không đi theo kịch bản? Còn không có kịp phục hồi tinh thần lại, liền bị Tô Mộc để lên trên bàn, sau đó bên tai liền truyền đến giọng nói của Tô Mộc, thân hình ngưng một cái.
"Diện bích."( theo ra nghĩ là đối diện với bức tường, bích trong từ thạnh bích í)
Hắn tự nhiên biết rõ trong lời nói Tô Mộc là có ý gì, bởi vì trong một tháng này chỉ cần hắn phạm sai lầm, Tô Mộc liền sẽ để hắn úp mặt vào tường sám hối, hơn nữa hắn không hiểu vách tường có cái gì tốt để xem? Vấn đề là úp mặt vào tường sám hối cũng thôi đi, vì sao còn không được ăn cơm? Hắn bây giờ còn đang ở giai đoạn phát triển thân thể a!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt hắn bất khả tư nghị nhìn Tô Mộc, trong mắt dường như muốn nói, ngươi không yêu ta sao? Ta chính là cục cưng của ngươi a! Ta còn là đứa bé a! Ngươi không thể đối xử với ta như thế!
Tô Mộc không đếm xỉa Duy Trạch đang làm ra một bộ dáng bị ném bỏ, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn qua Duy Trạch, tựa như nói ngươi bắt đầu biểu diễn đi, ta ở đây xem sẽ không nói lời nào.
Lại không chú ý tới Tô Mộc dần dần bên tai ửng đỏ, không tới một lúc sau, nhuộm đỏ bên tai kia chậm rãi khôi phục bộ dáng bình thường.
Duy Trạch cau mũi, không phải là úp mặt vào tường sám hối thôi sao! Nói giống như rất khó. Sau đó nhảy xuống bàn đá, ba bước vừa quay đầu lại, lưu luyến không rời nhìn Tô Mộc, đáy lòng vẫn là hy vọng Tô Mộc có thể buông tha mình, kết quả ai biết Tô Mộc nhìn cũng không nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn lên sách trúc.
Không có biện pháp, hắn đành phải trực tiếp đến góc tường, đặt cái mông ngồi dưới đất, bắt đầu kiếp sống diện bích.
Mà Tô Mộc ở khi hắn ngồi xuống, nhìn thoáng qua thân ảnh kia thập phần chán nản thê lương, một dáng vẻ chịu chết, rất có phong thái "Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ vừa đi không còn nữa ", chọc cho không khỏi Tô Mộc bật cười trong lòng, không phải là úp mặt vào tường sám hối thôi sao?
Lập tức, quay đầu đi tiếp tục đọc sách.
Một người một sói liền dạng này vượt qua cho tới trưa.
Sói con, cũng chính là Duy Trạch, hắn cùng Tô Mộc sống chung cùng nhau đã một tháng, không biết có phải ảo giác của Tô Mộc hay không, cô phát hiện Duy Trạch chẳng biết tại sao lớn lên dị thường mau, thời điểm vừa mới tiếp xúc với hắn, gầy yếu chỉ có lớn cỡ hai bàn tay, nhưng là trong nháy mắt một tháng trôi qua, phải lớn hơn cỡ ba bàn tay.
Hơn nữa trong vòng một tháng dốc lòng chiếu cố, cộng thêm cơ thể của thú nhân, ở ngày thứ 27, thương thế Duy Trạch đã thật tốt, xương cốt cũng hoàn toàn liền lại, khôi phục bộ dáng lúc trước, Duy Trạch liền không chịu nổi tịch mịch, nhảy tới nhảy lui, lập tức trong mấy ngày nay trong bộ lạc tìm tiểu đồng bọn cùng nhau chơi đùa, đương nhiên đều giống hắn còn là những sói con.
Còn như cái tên Duy Trạch này, là khi Tô Mộc thức dậy muốn đặt một cái tên cho sói con, Tô Mộc không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp lấy tên trong nội dung truyện đặt cho hắn, ở trong nội dung truyện cát tên này chính là hắn tự đặt cho mình, quả nhiên là khi Tô Mộc bật thốt ra cái tên này, khiến sói con thập phần vui vẻ, vẻ mặt thỏa mãn ở trước mặt Tô Mộc vòng qua lại, sau đó còn cọ xát mu bàn tay Tô Mộc.
Ở cùng với Tô Mộc Duy Trạch đương nhiên ở trước mặt cô thong thả ung dung ăn thức ăn chín thú nhân chuẩn bị cho cô, cho dù cô không thích ăn.
Ăn một miếng nhỏ, cô liền chuyển sang ăn trái cây.
Ngồi ở đây rõ ràng trông thấy lỗ tai Duy Trạch run lên nhè nhẹ một cái, vui vẻ trong mắt Tô Mộc càng đậm, chỉ là mặt không đổi sắc, vẫn như cũ ở trạng thái bình thường.
Cuối cùng mới chậm rãi mở miệng nói:"Lại đây."
Trông thấy Duy Trạch đứng dậy đối diện mình, lúc này Tô Mộc mới cử động cổ tay, hướng sói con vẫy vẫy tay, ý bảo nó đi đến bên cạnh mình.
Thấy vậy, Duy Trạch lập tức vung chân hướng Tô Mộc chạy tới, hoàn toàn đã quên chính mình vừa rồi không vui, tâm tình thật sự là tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
"Tắm rửa."
Khi nghe thấy Tô Mộc lạnh lùng phun ra hai chữ này, Duy Trạch toàn thân đều thấy không tốt, việc mà chán ghét nhất chính là tắm rửa!
Khi chuận bị chạy trốn lại lọt vào vòng ôm ấm áp của Tô Mộc, lại phát hiện mình không có cách nào nhúc nhích, bị Tô Mộc gắt gao ôm trong lòng, vẫn không nhúc nhích được.
"Lần này, ngươi trốn không thoát." Tô Mộc thấy sói con trong lòng giãy giụa không có kết quả, cũng dần dần không nhúc nhích, một bộ sinh không thể yêu nhìn qua phía trước, lúc này mới mở miệng nói.
Không có sai, Duy Trạch chán ghét chính là tắm rửa.
Nhưng mà Tô Mộc lại là người có thói quen sạch sẽ, không thể có chuyện vài ngày không có tắm rửa, mà ngay cả trong lúc Duy Trạch bị thương, cô cũng đè nặng hắn rửa trừ miệng vết thương ra bên ngoài đèu bị rửa qua một lần.
Tự nhiên hôm nay Duy Trạch một thân bụi bặm cũng là do đi chơi, chờ khi giúp hắn rửa xong, Tô Mộc cũng muốn tắm rửa thân thể của mình, nếu không tới gần mùa hè khí hậu không khỏi nóng bức, cảm giác dinh dính là Tô Mộc ghét nhất.
Ôm Duy Trạch đi đến bên hồ, Tô Mộc một chỗ cũng không buông chuyện tha rửa thân thể Duy Trạch, ở lúc móng tay lơ đãng, nhẹ nhàng thổi qua đản đản* khéo léo đáng yêu của hắn, Duy Trạch vô ý thức sợ run một cái, sau đó, thẹn thùng dùng một cái móng vuốt che chỗ đó, một cái móng vuốt khác đẩy tay Tô Mộc ra.
* Đản đản: mọi người biết là gì chưa? ≧﹏≦
Edit: sắc nữ ~
Duy Trạch: chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm (〜^∇^)〜
Tô Mộc: ⊙﹏⊙
Chạm vào chỗ đó, ngươi có thể phải chịu trách nhiệm với ta a!
Vẻ mặt thẹn thùng, muốn nói lại thôi còn nhìn qua Tô Mộc, mà Tô Mộc chính là vẻ mặt không chút thay đổi, cô thạt sự không phải cố ý, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Duy Trạch, cô hoảng sợ.
Nhưng cô cũng chỉ là ở trong lòng khẽ hoảng sợ, không hiện ra trên mặt, vẻ mặt không thay đổi, nhưng sau đó khi tắm rửa cho Duy Trạch cô cũng không chạm qua nơi đó.
Tô Mộc: Cô thật không phải là cố ý:)
Cái chuyện nhỏ ngoài ý muốn này bỗng chốc liền bị Tô Mộc lật đi qua.
Nhưng sau chuyện này cô không thể không hoài nghi sói con nhà mình có phải thành tinh hay không, tư duy hoàn toàn không giống với một con sói con vừa mới sinh ra không lâu, hơn nữa tất cả mọi chuyện về hắn, Tô Mộc chỉ là thông qua nội dung truyện để hiểu rõ.
Nhưng trong nội dung truyện đều là lấy chuyện tình cảm nam nữ chủ phát triển làm nội dung chính toàn bộ truyện, gần như đều viết chuyện của nam nữ chủ, về chuyện của các vai phụ khác cũng là lác đác vài nét bút, có cũng là sơ lược, về thân thế cái gì, cũng không có nói rõ.
"Còn như thân phận nguyên chủ, là Tô Mộc thông qua nội dung truyện cùng với kí ức của nguyên chủ nhớ được mà biết, nhưng còn Duy Trạch, trừ trong truyện hắn gọi Duy Trạch cùng vài ba chuyện nhỏ ra, còn lại Tô Mộc liền thật không biết rõ.
Nói đến đây, không thể không nói, cho Tô Mộc chân tướng.
Thật ra thân phận Duy Trạch rất khó phân biệt, đầu tiên, hắn kỳ thật chính là cô lang (con sói cô độc) lang thang, không có ai biết thân thế của hắn, cho đến khi Duy Trạch có ký ức hắn chính là một thân một mình, lâu dài lang thang bên ngoài, cũng có con sói một mình nhưng không nhiều, huống chi là tại một thế giới cá lớn nuốt cá bé, đấu tranh sinh tồn, cho dù hắn có thể chất cường phách, nhưng cũng bị bắt nạt, sau bởi vì có cái lão hổ muốn ăn hắn, ở trong quá trình đánh nhau, hắn mới bị cắn bị thương, giãy giụa mấy phen, dùng hết sức liều mạng chạy nhanh mới rời khỏi chỗ đó, đi đến chỗ bộ lạc của Tô Mộc.
Bởi vì có hơi thở của Lang Tộc, cho nên Duy Trạch mới sẽ an tâm như vậy đi tới bên trong nơi này, hắn nghĩ, Lang Tộc đại khái là đối với hắn mà nói là chỗ an toàn nhất, cuối cùng ở thời điểm hắn buông tha cho mình, Tô Mộc xuất hiện.
Thời gian lúc đó rõ ràng là đêm tối, Duy Trạch lại cảm giác được ánh sáng thật ấm áp chiếu vào mỗi một chỗ trên làn da, khiến cho hắn không khỏi nghĩ dựa vào cô, ấm áp tựa như mặt trời một cái, về sau Duy Trạch nhớ tới đây, không khỏi khổ sở cười một tiếng, cô là người cứu rỗi của hắn, mà hắn lại bất lực.
Còn có một chút, đó chính là thật ra Duy Trạch chỉ còn có một năm sẽ thành niên, cho nên chỉ số thông minh của hắn hoàn toàn không giống sói con là như vậy, về phần tại sao thân hình hắn nhỏ như vậy, đó là bởi vì hắn bị đói thảm, vốn là chính là sói con sinh non, vừa ra đời, thân thể liền so với các sói con khác nhỏ hơn, lần này trước khi gặp được Tô Mộc, đã đói tới một tháng rồi, chỉ có thể dựa vào uống một chút nước, ăn trái cây.
Cho nên thân hình mới sẽ nhỏ như thế, mà bị Tô Mộc nhận sai tuổi, bất quá Duy Trạch cũng thích thú.
Về chuyện này, Tô Mộc tự nhiên là không biết được. Đương nhiên hệ thống biết rõ, nó hoàn toàn là cố ý không nói cho Tô Mộc, ai kêu cô gọi nó biến, hừ < ("^)> liền làm cho cô hố một vố đi.
- - - - - -
Quay lại bên trong phòng Tô Mộc, lại bắt đầu học tập, không để ý tới Duy Trạch nữa, khuyên bảo hắn không cần lại đem mình làm dơ, nếu không hắn liền cút ra ngoài ngủ.
Tô Mộc bề bộn nhiều việc, cô không chỉ là thầy thuốc trong tộc, coi như là quân sư. Nếu như nói trước Tô Mộc là hồ đồ lờ mờ, như vậy hiện tại Tô Mộc xem như thành thục không ít, vô luận phương thức suy tư, hay là cái gì.
Đương nhiên chuyện này điều kiện đầu tiên kiên quyết là cô có thể không chịu đến ảnh hưởng của nguyên chủ, cũng may chủ nhân của cái thân thể này thập phần lý tính.
Cùng với thân thể trước khi cô xuyen qua có chênh lệch, những thứ tâm tình của nguyên chủ kia cũng sẽ ảnh hưởng tới cô, nếu không trong lúc nhất thời không thể đổi tính, tránh khỏi làm cho người khác hoài nghi, nhưng mà dạng này kỳ thật cũng ít nhiều ảnh hưởng đến tính tình Tô Mộc.
Đây chính là do cô trước đay không giống hiện tại, nhưng đều là một người.
Tác giả có lời muốn nói: chương sau nói không chừng phải lái xe a ~
Edit: lái xe là gì? ←_← không lẽ có thịt thịt. (〜^∇^)〜
|
Nguyên đồng Chương 86: Thế giới VII: Thủ lĩnh, thỉnh cầu đụng ngã 5 Edit+beta: Linhlady
Hôm nay, Tô Mộc cũng như bình thường dắt Duy Trạch, đến một nơi cách Lang Tộc bộ lạc không xa dắt chó đi dạo, a, không, là sói.
Tô Mộc vẫn cảm thấy Duy Trạch còn là trẻ con, cho nên phải ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, phơi nắng phơi nắng, bồi bổ canxi, rèn luyện thân thể, có như vậy mới nhanh chóng khôi phục thân thể.
"Duy Trạch, chậm một chút."
Tô Mộc đi theo đằng sau Duy Trạch thở hồng hộc gần như chạy chậm, trong miệng nhỏ la lên, nhìn Duy Trạch kia chân ngắn nhanh chóng vận động, chỉ có cái mông là đối diện với Tô Mộc, nhìn qua chẳng khác nào ngựa hoang thoát dây cương, đầu cũng không quay lại hưởng thụ việc chạy nhanh mang đến vui sướng, không có chút ý tứ nào định dừng lại, thật sự là sức sống mười phần.
Nhưng mà! Chuyện gì xảy ra? Duy Trạch giống như càng ngày càng béo! Nhìn cái mông của hắn, nhìn thân hình kia thấy thế nào cũng đều là thịt a! Là cô cho ăn quá nhiều sao? Tô Mộc không khỏi nghĩ lại bản thân mình, kỳ thật cô không biết là, đó là Duy Trạch chính đang khôi phục bộ dáng vốn nên có, cho nên lớn lên rất nhanh.
Mấy ngày nay công việc trong bộ lạc thật sự quá nhiều, cô cũng đã lâu không có mang Duy Trạch đi ra ngoài, cho nên Duy Trạch bị kìm nén đã lâu mới hưng phấn như vậy, Tô Mộc gọi hắn chậm lại, một phần là do cô sợ Duy Trạch gặp phải nguy hiểm gì, mới không cho hắn một mình chạy lung tung.
Mặc dù nguyên chủ có vận động, nhưng là Tô Mộc cô không có a! Ở vài cái thế giới cô đều quá thảnh thơi nhàn hạ, vần như không có cơ hội gì vận động. Ở thế giới tu tiên, cô cũng chỉ là ngày ngày tu luyện, luyện một chút kiếm, cũng không có giống ở đây chạy nhanh quá.
A, đúng, còn có thế giới phụ bản.
Tô Mộc: Thế giới kia căn bản là không cần tính, tới không giải thích được, đi được cũng không biết làm sao, thật sự là đủ!
Tô Mộc vừa dừng lại nghỉ ngơi một lát, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Duy Trạch. Nhìn vào Tô Mộc là hình tượng một người mẹ vì đứa con trai ngốc nghếch mà lo lắng đến vỡ tâm, trong đầu Tô Mọic vừa suy nghĩ như vậy không khỏi cảm thán một phen, mình cũng có hôm nay.
Sau khi ngừng lại lồng ngực không ngừng phập phồng kịch liệt rồi mới chạm rãi bình thường, Tô Mộc liền một khắc cũng không dừng đi về phía Duy Trạch biến mất. Thật ra cô tuyệt đối không lo lắng Duy Trạch, bởi vì hắn mỗi lần đều là như thế này, cuối cùng lại tự men theo mùi hương Tô Mộc, quay lại tìm cô, cho nên Tô Mộc cũng không quá vội vã đi tìm.
Chạy về phía trước, Tô Mộc không khỏi chậm rãi thả dần động tác, cuối cùng dừng bước chân lại, bởi vì cô phát hiện mình đến một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.
Cô không phải là dân mù đường, nhưng mà nhìn qua nhìn lại trước sau đều là cây đại thụ giống nhau, cô bỗng chốc liền mộng bức, cô giống như rời khỏi địa bàn Lang Tộc.
Vừa nghĩ tới, trong lòng Tô Mộc vô ý thức co rúm, bắt đầu khẩn trương lên, nếu như không phải là địa bàn Lang Tộc mà nói, vậy cô có thể sẽ gặp phiền phức.
Ở bên trong thế giới thú nhân, ý thức lãnh địa thập phần nghiêm trọng, tất cả mọi người đều là kiểu ngươi tốt nhất không cần xâm nhập địa bàn của ta, ta cũng vậy không vô duyên vô cớ tiến vào địa bàn của ngươi. Một khi, cho rằng ngươi là có tính công kích, như vậy có thể nghĩ, sẽ phát sinh cái chuyện đáng sợ gì.
Tô Mộc tăng nhanh động tác trên chân, tìm kiếm Duy Trạch, bởi vì Duy Trạch nhận biết đường a! Sẽ manh cô quay về.
Cứ như vậy, Tô Mộc ở trong rừng rậm bắt đầu tìm Duy Trạch.
Cô dùng ngôn ngữ của con người, bởi vì nếu như là dùng thú ngữ, rất có thể bị phát hiện, mà ngôn ngữ của con người chỉ có con người hiểu, như vậy không mang theo bất kì nguy hiểm nào, huống chi tại thế giới này bộ lạc nào có con người ủng hộ thì chắc chắn là bộ tộc cường đại.
Đang di chuyển, Tô Mộc vô tình đến bờ sông. Nguồn nước ở đây không chịu không khí ô nhiễm, vô cùng sánh sẽ mát mẻ, có thể nhìn thấy đáy trong suốt, hoàn toàn không sợ nhiễm chất hóa học, uống còn có chút ngọt.
Thật ra khi Tô Mộc đến nơi này, cảm giác cô hơi say dưỡng(?), cũng may thân thể nguyên chủ tốt, cô có thể thích ứng.
Dọc theo sông ngòi tìm kiếm, Tô Mộc biết rõ Duy Trạch rất thích nơi có dòng suối nhỏ, bên trong này nói không chừng có thể tìm được Duy Trạch.
"Máu?"
Trong không khí thoang thoảng có vị tanh của máu, khiến cô không khỏi nhẹ nhàng lầm bầm lên tiếng, tiếp theo cẩn thật hít thật sâu, lúc này mới chứng minh suy nghĩ trong lòng mình, quả nhiên là máu.
Ở lúc Tô Mộc do dự có nên đi qua hay không, chỉ nghe thấy cách đó không xa tiếng kêu cứu mạng khe khẽ, mới động động chân, hướng chỗ nguồn gốc thanh âm tìm đi.
Lúc đầu cô do dự là đây là thế giới thú nhân, nơi có mùi máu tanh nói không chừng liền có giết chóc, cô sợ hãi, huống chi, lúc này cô chỉ là lẻ loi một mình, khi nghe thấy tiếng kêu cứu, cô mới xác định chỗ đó không có nguy hiểm.
Khoảng cách ngày càng gần, vị máu tanh càng nặng. Chuyện này khiến cho tâm Tô Mộc không khỏi lộp bộp một cái, mùi máu nặng như vậy sẽ hấp dẫn mã tới đây, liền tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
Cuối cùng đi đến cái nguồn gốc kia.
Đầu tiên đập vào mi mắt là một vật không rõ toàn thân đều là vết máu loang lổ, bất quá mơ hồ có thể trông thấy là bộ dáng một con hổ, thương thế nghiêm trọng, nếu như không phải là còn có động tác hô hấp phập phồng rất nhỏ, như vậy Tô Mộc còn tưởng rằng nó đã chết rồi.
Chỉ là không biết nó giống như ở ôm vật gì đó, Tô Mộc lại gần vừa nhìn, thoáng nhìn thấy vạt áo.
Cảm thấy kinh hãi, đầu óc bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Vạt áo → đối với thế giới thú nhân trang phục tiên tiến → đến từ thế giới trước → nữ chủ?
Xử lý xong tin tức Tô Mộc, thầm nghĩ, thì ra nữ chủ sớm đã đến cái thế giới này a! Hiện tại nhiệm vụ của cô căn bản không liên quan đến nam nữ chủ, cho nên đối với Tô Mộc đến nói không cần thiết đi quan tâm đến bọn họ.
Chỉ là không có nghĩ đến hôm nay bọn họ ngược lại gặp nhau, mà chuyện này đại khái chính là cô tạo ra hiệu ứng hồ điệp đi, chỉ là không có nghĩ đến dĩ nhiên là phải cứu nam nữ chủ.
Căn cứ theo tình tiết phát triển của chuyện xưa, Tô Mộc phải ở trong một lần hội nghị thủ lĩnh bộ lạc mới gặp được nam nữ chủ, mà không phải như hôm nay gặp phải cảnh tượng này, chật vật không chịu nổi như vậy.
Mà Tô Mộc biết rõ mấy nhân vật chính sẽ có một đoạn sẽ một thú nhân nào đó trong bộ lạc mình hãm hại, lọt vào vòng vây của bộ lạc khác vây công, cũng bởi vì lần đó nữ chủ thái độ đối với nam chủ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, cô ấy bắt đầu chậm rãi thích nam chủ, có thể là vì lần này, nghĩ thấu nữ chủ trở lại trong bộ lạc sau đó bắt đầu hành trình nhân sinh đặc sắc.
Còn như người cứu nam nữ chủ là ai, trong nội dung truyện không có giải thích rõ. Tô Mộc cũng không so đo, dù sao cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huống chi, cô là thầy thuốc.
Tô Mộc đầu tiên là đem nữ chủ trong lòng nam chủ kéo ra ngoài, liều mạng kéo thật lâu mới đi ra, nam chủ đem nữ chủ ôm thật chặt, Tô Mộc nghĩ thầm, nữ chủ không phải là bởi vì bị thương mà chết, như vậy rất có thể lúc bị nam chủ ôm chết.
Sau khi kéo ra ngoài, mới phát hiện cô ấy thật sự là khéo léo, đối với thế giới thú nhân m nói, đại khái chiều cao mới 162cm gì đó, trên người còn mặc y phục, chỉ là đã rách mướp, cũng may cô ấy không bị trọng thương, nhưng mà miệng vết thương không ít.
Tô Mộc còn nhớ gần bờ sông thường có thảo dược có thể tiêu độc cùng chữa khỏi miệng vết thương, quả nhiên là có, cô ngẩng đầu nhìn lại, không nói nhiều, một khắc cũng không dừng hái thảo dược, rửa một phen, bỏ vào trong miệng nhai.
Theo động tác bỏ thảo dược của Tô Mộc, khổ sở dần dần tràn ngập ở khoang miệng Tô Mộc, mất khí lực thật lớn, cô mới không có đem thảo dược nôn ra, hiện tại điều kiện chỉ có cái này.
Rửa sạch sẽ miệng vết thương của nữ chủ, Tô Mộc đem thảo dược thoa ở phía trên, kéo y phục nữ chủ xuống giúp cô ấy băng bó lại, thật tốt y phục thành trang phục hở rốn, sau đó đem nữ chủ ôm đến dưới tàng cây cách đó không xa, sau đó trở về xử lý nam chủ.
Nam chủ thương thế so sánh thì nghiêm trọng, tại điều kiện hoàn cảnh như vậy, đối với Tô Mộc mà nói là chuyện rất khó giải quyết, huống chi nam chủ hắn bây giờ là thú thân a, thân hình gấp hai đến gấp ba Tô Mộc a.
Cũng may một chút thương thế nam chủ trên người đã khô khốc, chỉ còn lại vết thương lớn, những dấu vết cắn xé kia khiến Tô Mộc nhìn đều nhìn thấy mà giật mình.
Trước dùng thảo dược nhét vào miệng vết thương nhẹ của nam chủ, cảm nhận được hắn nhẹ run rẩy, sau đó xử lý.
Tô Mộc lúc này mới bắt đầu thu thập địa phương thảm án, dùng nước sông hòa tan vị máu tanh, bận rộn rất lâu, cả người mồ hôi, vị máu tanh nhạt rất nhiều, chỉ là nơi đây không thích hợp ở lâu.
Nhưng mà...
Vẻ mặt Tô Mộc sầu lo nhìn hai người trước mắt còn trong cơn hôn mê, cô nên xử lý hai người kia như thế nào a! Thật đau đầu.
Lúc mà Tô Mộc đang suy nghĩ đến đau đầu, một cái bóng đen nhảy ra, hướng về phía Tô Mộc.
"Duy Trạch!"
Duy Trạch bị gọi tên vẻ mặt của hắn là ngươi như thế nào chạy như thế xa, ta tìm ngươi thật lâu nhìn cô, kỳ lạ là Tô Mộc còn xem hiểu.
Thấy Tô Mộc không để ý tới hắn, mà ánh mắt nhìn thẳng phía trước, men theo phương hướng Tô Mộc nhìn lại, lúc này mới phát hiện trước mắt có một người một thú nằm trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt.
Duy Trạch nghiêng đầu, bọn họ như thế nào?
"Duy Trạch, ta cần ngươi giúp ta một việc."
Lúc này, Tô Mộc mới chậm rãi mở miệng nói, thong thả ung dung.
"Gào ô?" Cái gì? Trong giọng nói Duy Trạch tràn đầy kích động cùng mừng rỡ, bởi vì Tô Mộc nhưng là rất ít khi cần hắn hỗ trợ, có thể được Tô Mộc cần giúp, vậy hắn cũng không phải là phế lang.
"Ngươi đi giúp ta xem một chút phụ cận có sơn động hay không, không người ở, phải bí mật."
Tô Mộc vừa nói xong, Duy Trạch ngay lập tức chạy, bắt đầu dựa theo như lời nói Tô Mộc bắt đầu tìm kiếm.
Ở bên trong này lúc mà hắn chưa gặp được Tô Mộc, thường xuyên ở đây, tự nhiên là so với Tô Mộc quen thuộc hơn, mặc dù hắn nghĩ nói cho Tô Mộc, nhưng mà hắn hiện tại còn không thể nói chuyện, còn chưa trưởng thành.
Nghĩ đến đây, Duy Trạch không khỏi tức ngực. Bất quá cũng không lâu lắm lại khôi phục, nghĩ thầm kia mình phải ăn thật nhiều, rèn luyện thân thể thật tốt, tranh thủ mau mau trưởng thành.
Ân, không có sai, hiện tại Duy Trạch thật ra tương đương với thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, hắn hiện tại lòng đều là suy nghĩ nhanh nhanh trưởng thành, sau đó cùng Tô Mộc chia sẻ tất cả mọi chuyện.
Đối với hắn mà nói, hắn rất ỷ lại Tô Mộc. Đem Tô Mộc xem như tất cả của hắn, trong tưởng tượng đều là Tô Mộc, chỉ là lúc này bất quá chỉ là ỷ lại, không hơn.
Tô Mộc đương nhiên cũng biết rõ, nhưng mà cô không vội.
Cô bây giờ không vội, có thể tương lai nào đó người gấp có phải hay không.
Giống như là qua vài tiếng đồng hồ, Duy Trạch trở về, đồng thời cũng nói cho Tô Mộc tìm cái địa phương rất thỏa mãn.
Tiếp theo, Tô Mộc cùng Duy Trạch một người một sói, hao hết khí lực mới đưa nam nữ chủ kéo dài đi tới trong sơn động kia.
Tác giả có lời muốn nói: xe, vẫn là muộn rồi triển khai đi ~
- - - -
Edit có lời muốn nói: ta bị tác giả hố a ~ 〒▽〒
|
Nguyên đồng Chương 87: Thế giới VII: Thủ lĩnh, thỉnh cầu đụng ngã 6 Edit+ beta: Linhlady
Đợi đến Tô Mộc thu thập sơn động xong, liền đem nữ chủ lại cái giường xếp bằng lá cây khá mềm mại mà cô mới làm xong, mà nam chủ, Tô Mộc thoáng nhìn, như vậy thú thân sẽ không có chuyện gì đi, trừ bị thương nghiêm trọng một chút, huống chi năng lực tự khép lại vết thương của thú nhân rất nhanh.
Nghĩ đến đây, Tô Mộc quyết định mặc kệ nam chủ, đem hắn nằm trên mặt đất đi.
Xử lý tốt hai người, sau đó Tô Mộc lúc này mới ý thức được đã là buổi trưa, vô ý thức liếm liếm môi khô khốc, khẽ mở môi nói: "Duy Trạch, chúng ta trở về."
Nghĩ đến bây giờ đã là buổi trưa, bụng cũng có chút đói. Tô Mộc không tự chủ sờ sờ bụng mình, sau đó trông thấy Duy Trạch chạy lại đây, cô vô ý thức chuẩn bị đi ôm. Nhưng khi cô thoáng nhìn Duy Trạch mũm mĩm kia, Tô Mộc lui về sau một bước, bỏ tay xuống, nhìn Duy Trạch còn đang không rõ chuyện gì nói ra: "Chính mình tự đi."
Nói xong, đầu cũng không quay lại rời khỏi chỗ đó, không có xem nét mặt Duy Trạch bây giờ là dạng gì. Đối với Tô Mộc mà nói Duy Trạch xem như thành tinh, tâm tình đều hắn luôn điều tiết thập phần hoàn mỹ.
Tô Mộc: Bí ẩn, đều là bí ẩn!
Trở lại chỗ nghỉ ngơi, sau đó không ngoài dự đoán, các thú nhân mang đến thức ăn cho mình, Tô Mộc tiến lên giống như bình thường cầm vào trong phòng, bởi vì bây giờ Duy Trạch cũng ăn cơm lang, cho nên trong tộc cấp Tô Mộc coi như đầy đủ thức ăn, của Tô Mộc cắt thêm phần nhỏ cho Duy Trạch.
Mà chính bản thân cô cũng không phải là rất thích cái loại thức ăn khô cằn này, cho nên cô thường xuyên ăn trái cây mà Duy Trạch mang về, nhưng có đôi khi vì cân đối ẩm thực, Tô Mộc cũng sẽ ngẫu nhiên ăn một vài miếng thịt, nhưng đại đa số đều là Duy Trạch thay cô giải quyết. Nhưng mà hôm nay lại không giống như vậy, cô thế nhưng nhớ tới hai người nữ chủ.
Bản thân cô không phải là thánh mẫu, đối với nữ chủ cùng nam chủ tình cảm đó hoàn toàn là căn cứ vào cảm giác của nguyên chủ đối với bọn họ, đối với Tô Mộc mà nói nếu đã là nguyên chủ yêu cầu, như vậy nắm nguyên tắc vì nhân dân phục vụ, cô mới đi cứu nữ chủ.
Nếu không, trải qua nhiều thế giới như thế cô đã siwsm không còn nhiệt tình như lúc ban đầu, nhưng mà đối với Tô Mộc, cứu tiểu cô nương kia, cho dù cô bây giờ, cho dù tạo thành dạng hậu quả nào, cô cũng như cũ không hối hận.
Vốn là Tô Mộc định nói với Duy Trạch, hắn ăn trước, mà chính bản thân cô sẽ đi mang cơm trưa cho nữ chủ, không biết sao Duy Trạch cắn mãi không thả, cô chỉ cin cách chờ Duy Trạch ăn xong, mới chậm chạp động thân.
Cầm rổ, đi theo phía sau Duy Trạch, xuyên qua ở giữa rừng cây, cũng may vừa rồi cô đánh dấu hiệu, bằng không, có khả năng cô lại muốn lạc đường.
Vài cái cua quẹo, Tô Mộc sẽ đến bên trong động.
Mấy nhân vật chính còn không có tỉnh, Tô Mộc cũng chỉ phải đem thức ăn đặt ở vị trí cách bọn họ không xa, chuẩn bị xoay người rời đi, lại khẽ nghe thấy một tiếng gầm nhẹ, Duy Trạch cũng rõ ràng nghe thấy.
Dựng thẳng lỗ tai lên, xuất phát từ bản năng của động vật, Duy Trạch cảm giác được một tia cảm giác nguy hiểm, hắn biết rõ cái thanh âm kia là từ vừa rồi là từ thú nhân kia.
Quả nhiên là, sư tử hổ báo hơi hơi mở mắt, đau đớn trên người khiến hắn ta không khỏi có chút ít mệt mỏi, nhưng cái mũi bén nhạy ngửi được hơi thở xa lạ, lòng cảnh giác bỗng nhiên tăng thêm.
Ương ngạnh chống đỡ thân thể liền trông thấy thân ảnh một người một sói, không biết mục đích của người đến là gì, khí thế sư tử hổ báo không giảm đè nặng cổ họng gầm gừ nhìn Tô Mộc.
Bản năng Duy Trạch cảm giác nguy hiểm, lập tức nhảy đến trước mặt Tô Mộc, lỗ tai dựng lên, lông trên lưng dựng đứng, miệng nhăn lại, răng cửa lộ ra, đuôi lập tức cong thành hình cánh cung, cúi đầu phát ra tiếng gào thét.
Tô Mộc trông thấy bộ dáng của Duy Trạch kia, trong nội tâm không khỏi ấm áp.
"Như thế nào? Đối đãi ân nhân cứu mạng chính là như vậy?" Tô Mộc khôi phục bộ dáng bình thường, mắt đào hoa không tạp chất lạnh lùng nhìn hắn ta, giọng nói cũng là trong trẻo lạnh lùng.
Thú nhân kia bị Tô Mộc nhìn cũng không hề sợ hãi, chỉ là nghi hoặc lời cô nói, là cô cứu bọn họ sao? Cảm nhận được vết thương trên người rõ ràng được xử lý qua, quay đầu nhìn lại, bộ dáng người sau lưng, phát hiện vết thương trên người cũng đã được xử lý qua.
Xem ra là mình hiểu lầm bọn họ.
Biết rõ mình sai sư tử hổ báo khẽ cúi đầu xuống, không giống vừa rồi vênh váo hung hăng, khí thế thu liễm không ít, nhẹ nhàng gầm rú.
Tô Mộc vừa nghe, biết hắn đã hiểu được sau đó, liền cũng không cố kỵ gì, bước lên một bước đem Duy Trạch ôm lấy, sờ sờ lưng hắn không, dùng cái này trấn an hắn, quả nhiên, Duy Trạch thấy không có nguy hiểm gì, cũng yên tâm thoải mái nằm ở trong lòng Tô Mộc không động.
Duy Trạch: Ngô! Thật vui vẻ, A Mộc cũng thật lâu không có ôm mình. ( chà xát ngực)
Tô Mộc một tay ôm Duy Trạch, vừa hướng sư tử hổ báo nói ra, "Thức ăn, ở chỗ đó."
Trước mắt sư tử hổ báo, chỉ trong chốc lát, liền biến thành hình người, chỉ là Tô Mộc không biết, quanh hắn ta ở bộ vị trọng yếu cái tấm da thú làm thế nào xuất hiện, cái này không khoa học a! Cô cũng là lần đầu tiên trông thấy có người ở trước mặt cô từ thú thân biến thành người.
Tóc màu vàng kim, lộn xộn tán lạc ở trên vai, dáng người can đảm mạnh mẽ, cơ bụng tám múi, con mắt cũng là màu vàng kim, tuấn mỹ tuyệt luân, mặt như điêu khắc vậy, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, bề ngoài xem ra giống như phóng khoáng không câu nệ, cao khoảng chừng hai mét.
Người kia nhìn Tô Mộc khẽ gật đầu, bị cô nhìn thấy có chút ít không được tự nhiên gãi gãi đầu, vết thương trên người còn ở vị trí cũ, bất quá dần có dần dần bắt đầu kết vảy, chuyện này khiến Tô Mộc không khỏi cảm thán năng lực chữa trị của thú nhân.
"Xin chào, ta gọi Tây Lạc." Người kia nhìn thoáng qua Tô Mộc, xin lỗi vì hành vi vừa rồi của mình: "Ngại quá, vừa rồi trách lầm ngươi."
Duy Trạch bất mãn ánh mắt Tô Mộc xem Tây Lạc, liền dùng móng vuốt nhẹ nhàng vỗ Tô Mộc một cái, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm Tây Lạc, mà Tô Mộc lúc này mới phản ứng lại, nhàn nhạt hồi đáp:"Ừ."
Sau đó, bởi vì do người kia còn bị thương, Tô Mộc cùng với Duy Trạch cùng đi ra ngoài nhặt được diêm, cầm hộp quẹt lên.
Lúc châm luta, vẻ mặt Tây Lạc phức tạp nhìn Tô Mộc một cái, bên trong đôi mắt kia tràn đầy tia sợ hãi, nhưng còn có hâm mộ chợt lóe lên.
"Thật sự là thật cám ơn ngươi."
Tây Lạc lần nữa hướng Tô Mộc nói lời cảm tạ, ở trong lòng sớm đã cảm thấy Tô Mộc là người tốt, chính mình phải báo đáp cô, đã đem Tô Mộc xem như bạn bè của mình.
"Ừ." Tô Mộc vẫn là đơn giản rõ ràng trả lời.
Duy Trạch tự nhiên vui vẻ phản ứng của Tô Mộc, đối Tây Lạc thái độ cũng lặng lẽ phát sinh một tia biến hóa.
......
"Um, đau quá."
Ở khi một sói một thú nhân nhân khoái trá nói chuyện với nhau, Tô Mộc tự nhiên cũng không tham dự cùng bọn họ nói chuyện, đương nhiên cô cũng không biết bọn họ trao đổi như thế nào, liền nghe một giọng nữ ngọt nhu nhu ở sau lưng bọn họ vang lên, Tây Lạc dẫn đầu đứng dậy đi đến bên cạnh cô gái, thấy cô gái từ từ tỉnh dậy, lòng thấp thỏm mới chậm rãi để xuống.
"A..., ngạch, Tô Mộc, ngươi mau đến xem xem Tử Tình như thế nào?" Vốn là hắn ta muốn gọi Tô Mộc là A Mộc, nhưng là bị Duy Trạch cảnh cáo, lúc này mới sửa lại.
"Cô ấy không có việc gì, tỉnh lại là được."
Nói xong câu đó, Tây Lạc mới yên lòng.
Tô Mộc mắt không nâng lên nhìn thịt nướng, sắc trời đã tối, vừa rồi cô cùng Duy Trạch trở về lại cầm một phần thức ăn, ở bên trong thế giới thú nhân, một ngày chỉ có thể ăn hai bữa, cho nên hiện tại bận việc một hồi, bụng bắt đầu đói.
Nàng khẩu vị không lớn, chỉ ăn một ít, lưu lại cho nữ chủ một ít, còn dư lại đều bị hai cái thú nhân kia giải quyết.
Lúc này nữ chủ đã tỉnh, Duy Trạch liền không thể ở nhớ thương khối thịt kia, vì vậy hắn cúi lỗ tai, trong lòng có một ít thất lạc. Ở lúc hắn uể oải không vượng lên được, Tô Mộc cầm lấy nhánh cây cắm thịt xử lý qua đưa cho Duy Trạch.
Nghe mùi thơm như vậy, Duy Trạch có chút không kháng cự được nghĩ muốn ăn một miếng, đang chuẩn bị cắn một cái lại ngừng lại, Tô Mộc không hiểu quay sang nhìn hắn, trong mắt đều là ngươi như thế nào không ăn a? Ăn a!
Sau đó liền trông thấy Duy Trạch đẩy tay cô, ý bảo Tô Mộc ăn. Tô Mộc thấy vậy mới hiểu được động tác vừa rồi của Duy Trạch, không khỏi cười cười, nói: "Ăn đi! Ta vừa rồi ăn không ít, hiện tại ăn không vô."
Duy Trạch vẫn còn do dự, thấy Tô Mộc hết lần này đến lần khác bảo đảm cùng khuyên giải hạ mới bắt đầu ăn.
Sau đó, liền đứng dậy đến bên cạnh nữ chủ, vừa rồi khi xử lý miệng vết thương, không có chú ý bộ dáng nữ chủ, hiện tại vừa nhìn, nữ chủ xinh đẹp động lòng người, lớn lên rất mỹ mạo ngọt ngào, mới chậm rãi mở miệng nói:"Hiện tại nơi nào không thoải mái sao?"
"Um, không có, cảm ơn ngươi. Chỉ là miệng vết thương có cảm giác hơi đau đớn, cái khác tạm được.
Cô gái ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Mộc, mới rồi nghe Tây Lạc nói, biết trước mắt chính là người đã cứu mình, trong lòng không khỏi cảm kích cô.
"Xin chào, ta gọi Chu Tử Tình."
Không đợi Tô Mộc mở miệng, Tây Lạc liền cực kỳ hứng thú trả lời nữ chủ: "Cô ấy gọi Tô Mộc, cũng giống ngươi đèu là nhân loại a!"
"Cái gì? Nhân loại?" Nghe được câu này, con mắt Chu Tử Tình bỗng chốc tỏa sáng, một cái mạnh mẽ nhìn chằm chằm Tô Mộc, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, trong mắt có tìm được đồng loại vui sướng mừng rỡ.
"..." Sau đó liền bỗng chốc ôm lấy Tô Mộc, không để ý miệng vết thương, "Thật vui vẻ a, cuối cùng gặp được một người, ta nghe Tây Lạc nói cái thế giới này đã...... Chao ôi, không nghĩ tới ta còn là đi tới dạng thế giới này."
Có lẽ là gặp được đồng loại vô cùng vui vẻ, Chu Tử Tình không lựa lời nói đem tất cả nói cho Tô Mộc, sau khi nói xong, mới phát giác mình không thích hợp, cẩn thận liếc qua Tô Mộc, phát hiện trong mắt nàng không hề dao động, một bộ nhàn nhạt, mới yên lòng.
Nhưng hình như cái gì cô nàng cũng đều nói ra, vậy phải làm thế nào a?
"Ta biết rõ." Tô Mộc không đấu vết tránh thoát ôm ấp của nữ chủ, chậm rãi mở miệng nói: "Cái thế giới này đã không phải giống như lúc trước, cái này là nhân loại phải chịu trừng phạt."
"Ngươi giống như ta cũng là?"
"Không phải là, ta chỉ là nghe cha mẹ nói."
"A, được rồi." Trong lòng Chu Tử Tình có một ít thất lạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng lúc trước, cùng Tô Mộc nói về di động thông dụng ở thế kỷ hai mươi mốt, máy tính, các loại khoa học kĩ thuật, sớm đã quên mất ý định im lặng.
Mà hai người thú nhân nghe đến vẻ mặt mộng bức, hai thú mắt vừa mới nhìn nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương cũng giống như mình không hiểu, lại quay đầu đi.
......
Trong sơn động sinh sống hơn mười ngày nam chính nữ chính cuối cũng cùng Tô Mộc nghênh đón thời khắc nói lời từ biệt.
Chu Tử Tình ôm Tô Mộc khóc thật lâu, mà kế hoạch Duy Trạch cùng Tây Lạc chính là làn như thế nào để cho Chu Tử Tình buông tay, vì vậy ở dưới con mắt Duy Trạch, Tây Lạc trực tiếp đem nữ chủ khiêng lên trên vai mang đi.
Thế giới Tô Mộc lại khôi phục yên tĩnh.
Đương nhiên trừ Duy Trạch ra.
Bởi vì không lâu sau đó, Duy Trạch sẽ sắp thành niên.
Tác giả có lời muốn nói: tỉnh kiểm thật sự là phải lạy
_ (:з" ∠)_
- -
|
Nguyên đồng Chương 88: Thế giới VII: Thủ lĩnh, thỉnh cầu đụng ngã 7 Edit+ beta: Linhlady
Thời gian qua nhanh, thấm thoát Tô Mộc đã sinh sống ở đây một thời gian, lại là một năm xuân về hoa nở.
Mỗi khi đến cái thời điểm này, bị quấy nhiễu Tô Mộc cực kỳ.
Bởi vì đó là mùa xuân.
Trong đầu cô kìm lòng không được chợt lóe qua một câu đến từ lời của lão sư Triệu Trung Tường: "Mùa xuân đến, vạn vật hồi phục, lại là thời kỳ nhóm động vật giao phối..."
Không có sai, mỗi khi đến cái thời điểm này, ban đêm lúc nào cũng cúi đầu lưu chuyển, mang tia đè nén, không biết có âm thanh gì vang lên, khó kìm lòng nổi, còn kèm theo một đám sói tru.
Tô Mộc: Ta có thể làm sao a? Ta cũng vậy rất tuyệt vọng a!
Ngày xưa Tô Mộc đối mặt tình huống như thế tự nhiên là tập mãi thành thói quen, mặt không đổi sắc, nhưng mà theo thời gian Duy Trạch đang trưởng thành, cô lại bất đắc dĩ, khiến cho mình phải đối mặt với vấn đề này.
Ví dụ như tiểu hài tử sẽ hỏi: "Ta là từ đâu đến." Vẻ mặt mờ mịt, giống như đại đa số gia trưởng, Tô Mộc là có thể nói liền nói.
Nếu không nói khéo léo hậu quả cũng không nói trước được.
Vì thế, Tô Mộc hối hận không thôi.
Bây giờ đã là ban đêm, Tô Mộc như thường ngày cùng Duy Trạch nằm ở trên một cái giường ngủ.
Chẳng biết tại sao, lần này ban đêm dị thường nóng bức, ngay cả trong không khí đều cảm thấy khô nóng, không tài nào ngủ được, cái này làm Tô Mộc cảm thấy không thích hợp, đổi hết các loại tư thế cũng không hề buồn ngủ.
Đợi đến hết thảy đều an tĩnh lại, chỉ còn đêm khuya đen kịt bên ngoài, Tô Mộc nghĩ nghĩ đến rạng sáng, cuối cùng con mắt mở to hồi lâu, cũng không kháng cự được buồn ngủ ùn ùn kéo tới, không chịu nổi bối rối, cô vẫn là buồn ngủ.
Chỉ là lúc Tô Mộc sắp ngủ say, lại cảm nhận được sói con bên cạnh biến hóa, hơi thở nóng rực toả ra bốn phía, chọc cho Tô Mộc không được tự nhiên vặn vẹo uốn éo thân thể, vốn định mở mắt ra xem một chút là thế nào, nhưng mí mắt chính là không mở ra được.
Trong mơ mơ màng màng cũng cảm thấy vô sự, liền không có đi để ý.
Bên kia, Duy Trạch này.
Hắn vốn là đang ngủ ngon, lại cảm giác được một tia nóng rực từ trong lòng chảy ra khắp toàn thân, tựa hồ muốn đem lông trên người thiêu đốt, giống như đó là một gánh nặng, hận không thể đem một thân lông này làm cho biến mất đi.
Mà trong lòng cũng chỉ có một cái ý nghĩ, nóng quá.
Khẽ gào rống lên, cẩn thận vừa nghe còn có tiếng thở dốc khó nói lên lời, ở trên giường lăn lộn qua lại, nhưng là lại sợ quấy rầy đến Tô Mộc mới dần dần đè nén xuống, đột nhiên một chỗ trở nên lạnh buốt.
Lý trí Duy Trạch sớm đã cháy sạch còn thừa không còn bao nhiêu, gần như bản tính bị áp chế đi.
Chỉ là Duy Trạch không biết là, hắn hiện tại đang ở lúc chuyển hoá hình người mà thôi.
Mà Tô Mộc từ lúc Duy Trạch gầm nhẹ, thần chí liền khôi phục lại, lập tức cảm giác được không thích hợp, cố chống lại cơn buồn ngủ, khi cô vừa mở mắt hoàn toàn, có một cỗ hơi thở ấm nóng sát lại.
Cô cảm giác được giống như có một bàn tay ấm áp, đang tùy tiện sờ mình, không ngừng hướng mình sát vào, mà tay lại không ngừng vuốt ve xuống phía dưới bụng bằng phẳng của Tô Mộc, bàn tay còn lại chạy dọc trên thân, Tô Mộc thậm chí có thể cảm giác được đường vân lòng bàn tay hoặc lớp chai thật mỏng.
Lúc này Tô Mộc mới triệt để tỉnh táo lại, cô không còn kịp suy tư nữa, mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nam tử có mái tóc màu đen trước mắt, xung quanh tối đen như mực, Tô Mộc thấy không rõ mặt người kia, liều mạng giãy giụa, không biết sao sức lực của người kia rất lớn, cô giãy giụa không có kết quả, hai chân bị nam tử hung hăng ngăn chặn, ngay cả hai tay cũng bị nam tử một phát bắt được cổ tay, giơ qua đỉnh đầu.
Tô Mộc không biết phải làm sao, nước mắt không khỏi rơi xuống, đôi mắt đào hoa bình thường luôn lạnh nhạt lúc này lại ngập hơi nước u mịch hung dữ nhìn chằm chằm người trước mắt.
Cả người bao phủ bởi sự hoảng sợ, người kia trong miệng lầm bầm mơ hồ không rõ, Tô Mộc tất nhiên là không có nghe rõ người kia đang nói cái gì.
Giờ phút này, mây che kín vầng trăng cũng dần dần tản ra.
Trong mắt Tô Mộc chứa đựng hơi nước tất nhiên là thấy không rõ bộ dáng người trước mắt, mà người trước mắt thấy bộ dáng cô ủy khuất đáng thương, lý trí mới chậm rãi khôi phục lại.
Môi dán lên môi Tô Mộc, hàm hồ nói: "A Mộc, A Mộc, ta thật khó chịu a."
Thanh âm mang tia thở nhẹ không nén được, âm cuối còn có ý tứ làm nũng.
Chính là một tiếng này, lại khiến Tô Mộc có cảm giác quen thuộc, nháy rớt nước mắt trong mắt, mượn ánh trăng, Tô Mộc mới nhìn rõ dáng vẻ người kia.
Mái tóc đen như mực tản ra hai bên, có một ít lại rơi ở trên khuôn mặt Tô Mộc, ngứa, một đôi mày kiếm phía dưới là đôi mắt đen như hắc bảo thạch, trong con mắt giờ phút này lại nhiễm lên mê ly, còn có cuồng nhiệt đè nén ở đáy mắt, mũi rất thẳng, xuống liền là đôi môi mà Tô Mộc nhìn không tới, gắt gao đè nặng Tô Mộc.
Tô Mộc đang định mở miệng dò hỏi, chứng thật ý nghĩ trong lòng, cái lưỡi khéo léo kia nhân cơ hội Tô Mộc không kịp chuẩn bị luồn vào, hấp thu ngọi ngào trong miệng cô, như muốn mút qủa cam vội vàng dùng sức hấp thu nước quả, trong miệng Tô Mộc một trận tê dại, đầu lưỡi mất tri giác.
Cũng may người kia không có tiến thêm một bước...
Tô Mộc thất sách.
Người kia buông Tô Mộc ta, nhẹ khẽ cắn môi Tô Mộc, thuận xuống, Tô Mộc vội vàng hô: "Duy Trạch! Ngươi là Duy Trạch sao?"
Mặc dù trong lòng sớm đã xác định, nhưng Tô Mộc vẫn là nghĩ xác nhận một cái, còn đang thắc mắc tại sao Duy Trạch trưởng thành sớm như thế? Nghĩ đến đây, Tô Mộc cưỡng chế ý muốn hỏi Duy Trạch, dù sao hiện tại không phải lúc.
"Ừ." Từ trong cổ họng người kia trầm giọng phát ra một từ, giọng khàn khàn từ tính, nhưng lại mang theo gợi cảm, chọc cho trong lòng Tô Mộc run lên, tiếp theo nghe hắn nói: "A Mộc, A Mộc, ta nóng quá a!"
"Ngươi thật thoải mái a!"
Nói xong, động tác không ngừng, cho đến chỗ xương quai xanh Tô Mộc, còn muốn đi xuống tiếp, Tô Mộc thấy thế, vội vàng gấp rút kêu: "Duy Trạch, Duy Trạch, dừng lại."
Duy Trạch nghe thấy Tô Mộc gọi ngừng, nhưng là lý trí lại bắt đầu tan rã, tiếp tục đi xuống hôn mỗi một chỗ da thịt của cô.
"Duy Trạch, không để cho ta nói lần thứ hai." Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi kêu lên, trong giọng nói vội vàng lại khiên Duy Trạch quen thuộc lạnh như băng.
"Buông ta ra."
Lúc này Duy Trạch mới khôi phục lý trí, biết rõ chọc Tô Mộc không vui, vội vã buông tay chân Tô Mộc ra, nhu thuận ngồi ở một bên, chỉ là không ngừng vặn vẹo thân thể, biểu lộ rõ ràng hắn hiện tại dị thường khó chịu.
Đợi chút?! Tay chân?!
Duy Trạch nhu thuận như thường lúc này cũng mới ý thức tới chính mình biến hóa, bỗng chốc cứng còng thân thể, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, bất quá tiếp theo liền là vui mừng nhướng mày.
"A Mộc, ta hóa hình người."
Cố nén thân thể khó chịu, bây giờ chỉ muốn chia sẻ với Tô Mộc miền vui này, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, sau đó liền thất lạc cúi đầu.
Tô Mộc khôi phục lại bình thường, vuốt vuốt tay, thầm mắng sao Duy Trạch lại mạnh tay như thế, nghe thấy Duy Trạch nói, một bụng khí cho nên cô chỉ tuỳ tiện đáp, nhưng mắt thấy Duy Trạch thất lạc, lại cảm thấy không đành lòng, đang chuẩn bị lên tiếng hỏi, chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy giọng nói của Duy Trạch:
"A Mộc, ta có phải sắp chết hay không?"
Tô Mộc cười nhạo một tiếng, cười hắn nghĩ ngợi lung tung, chậm rãi mở miệng trấn an nói: "Không phải đâu."
"Kia, vậy tại sao ta khó chịu như thế?" Vẻ mặt Duy Trạch bi tráng, "Ngươi không nên gạt ta, ta biết rõ."
Vẻ mặt Tô Mộc hắc tuyến, ngươi biết cái gì?!
Không khỏi buồn cười mở miệng giải thích, "Cái này chỉ là quá trình bình thường khi hóa thành hình người mà thôi, nhịn một chút liền tốt rồi!"
"Nhưng mà ta nóng quá a!"
Nói xong, lại hướng tới gần Tô Mộc một chút.
Giọng nói Duy Trạch thanh âm trầm thấp bên trong còn mang theo ủy khuất không xông vào trong lỗ tai Tô Mộc, cô nghĩ lại, không nên a! Vì sao lại nóng, cứ theo lẽ thường đến nói là sẽ đau a!
Ánh mắt Tô Mộc chạm đến âm thanh sột soạt lá cây bên ngoài, mới bỗng nhiên nhớ tới, người này chết tử tế không xong đụng vào mùa xuân, thời kì phát tình.
Ngày xưa, cho dù ở mùa xuân hóa thành hình người thú nhân cũng rất ít động dục, nếu có tỷ lệ cũng rất thấp, Duy Trạch đúng lúc nằm ở cái tỷ lệ nhỉ bé kia.
Tô Mộc quay đầu vẻ mặt phức tạp nhìn qua Duy Trạch, liếm liếm môi, khẽ mở nói: "Duy Trạch, ngươi đây là phát tình." Nói xong, bên tai Tô Mộc đều nhiễm lên đỏ hồng.
Nghe đến đó, khuôn mặt Duy Trạch cũng đều đỏ lên.
Tô Mộc không kịp nói cái gì, Duy Trạch liền xông ra ngoài.
"Duy Trạch! Ngươi đi đâu a!" Tô Mộc vội vàng kêu.
"Bờ sông."
Nói xong, liền không thấy bóng dáng.
Tô Mộc hiểu ý tưởng của hắn, đành phải phẫn nộ nằm xuống, nhưng là không biết vì sao luôn trở mình trằn trọc, chính là ngủ không yên, trong đầu đều là bộ dáng Duy Trạch vừa rồi, cô cũng có chút bận tâm hắn.
Hắn mới vừa hóa thành hình người, huống chi hắn là thú nhân, thú tính vẫn có, Tô Mộc vốn cũng không có tâm tư để ý Duy Trạch, mà bây giờ cũng có chút ít không đành lòng.
Không biết rõ qua bao lâu, Tô Mộc cảm giác mình nằm ở trên giường quả thực là một loại dày vò, dự định đứng dậy đi tìm Duy Trạch.
Lúc đi đến cửa, chỉ trong khoảnh khắc đó, mưa, mưa tầm tã xuống.
Trong lòng lo lắng không khỏi tăng thêm vài phân, mở cửa dự định lao ra, lại bị một bóng đen cao lớn ôm vào lòng.
"Duy Trạch?"
Tô Mộc không xác định hỏi.
"Ừ?"
Giọng nói trầm thấp ưu nhã hơi từ tính, gợi cảm đến cực điểm, cái này khiến đáy lòng Tô Mộc run lên, nhưng lại có cảm giác an toàn đến khó hiểu.
Không đợi Tô Mộc phản ứng lại, liền bị Duy Trạch bế ngang lên, hù dọa cô vội vàng ôm cổ của Duy Trạch, Tô Mộc hờn dỗi trừng Duy Trạch, đáng tiếc Duy Trạch chỉ là nhìn Tô Mộc hơi cong môi một cái, nhẹ nhàng cười, không chút nào để ý Tô Mộc.
Duy Trạch đem Tô Mộc nhẹ khẽ đặt ở trên giường, sau đó chính mình cũng nằm lên, nhẹ nhàng toàn ôm lấy Tô Mộc, hai người cũng không nói chuyện, Tô Mộc mệt mỏi không muốn hỏi Duy Trạch bất cứ chuyện gì.
Tô Mộc vốn là bị lăn qua lăn lại mau một đêm, vừa chạm vào giường, lại là hơi thở quen thuộc, cảm giác an toàn dưới đáy lòng tản ra, kỳ thật trong tiềm thức, Tô Mộc nhưng thật ra là rất ỷ lại Duy Trạch.
Chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở sâu từ trong lòng Duy Trạch tràn ra, khóe miệng Duy Trạch thoả mãn vui vẻ, hít sâu mùi hương trên mái tóc Tô Mộc, ôm chặt hơn.
Cứ như thế này, cười ý kín đáo nhắm mặt lại ngủ.
Ý nghĩ trước khi ngủ say đó chính là hóa thành hình người thật tốt.
Thật ra đối với Duy Trạch mà nói hắn đã vốn nên sớm thành niên, chỉ là bởi vì chuyện kia.
Cũng may hắn hiện tại có Tô Mộc.
Tác giả có lời muốn nói: ai, tâm mệt mỏi.
_ (:з" ∠)_ thi vào trường cao đẳng a.
|
Nguyên đồng Chương 89: Thế giới VII: Thủ lĩnh, thỉnh cầu đụng ngã 8 Edit+ beta: Linhlady
Sáng sớm ngày hôm sau, không khí bên ngoài còn mang hương thơm cỏ xanh bị nước mưa cọ rửa sạch, ướt nhẹp bị gió nhẹ thổi nhẹ vào trong phòng Tô Mộc, nhẹ nhàng còn mang theo hơi lạnh, làm cho trong giấc mộng Tô Mộc vô ý thức hướng về chỗ nguồn nhiệt dựa vào gần.
Trong miệng nhẹ lẩm bẩm cái gì đó, thanh âm nhỏ gần như không thể nghe thấy, trong sáng sớm đặc biệt ngọt ngào. Duy Trạch đã tỉnh lahi từ sớm, cúi đầu nhìn lại, nữ nhân đang cuộn tròn thành một đoàn dựa vào ở trong lòng hắn, lông mi đen dài tỉ mỉ bởi vì lạnh mà khẽ rung động, nhưng là không thấy chút ý tứ nào muốn tỉnh lại, nghĩ đến xem ra mệt mỏi cực kỳ.
Duy Trạch cũng vui khi việc thành, một cái tay khoác lên ngang hông Tô Mộc, ôm chặt vài phần, tay kia bị Tô Mộc gối dưới đầu, nhưng là hắn cũng không biết vì sao rõ ràng cảm thấy rất tê cứng, nhưng lại không buông ra, mặc kệ để cho Tô Mộc tiếp tục gối lên, trong nội tâm lại dân lên sự ngọt ngào.
Vẻ mặt Duy Trạch thoả mãn, hơi cong môi một cái, cứ như vậy sững sờ nhìn Tô Mộc, dường như cảm thấy nhìn như thế nào cũng không đủ, nhẹ nhàng ở trên trán cô đặt xuống một nụ hôn...
Cuối cùng, thiếu nữ mềm mại non nớt từ từ tỉnh lại, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú, bất đắc dĩ mới mở mắt ra, bất mãn nhíu nhíu mày, lẩm bẩm tự nói cái gì đó, nhỏ không thể nghe thấy, cùng lúc đó bên tai lại nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của nam nhân, hơi thở của người khác phái mát lạnh mà lại nồng đậm nam tính tràn ngập trong không khí.
Tô Mộc triệt để thanh tỉnh, không vui ngẩng đầu nhìn về phía Duy Trạch, như muốn hỏi hắn vì cái gì, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ dường như Tô Mộc đã quên Duy Trạch thành hình người, vừa ngẩng đầu đã đụng vào đôi mắt của nam nhân nhìn cô như cười mà như không.
Trong đôi mắt thâm thúy kia lại hiện lên tia ôn nhu, khiến Tô Mộc nhất thời mất đi ngôn ngữ, hoàn toàn không biết rõ người trước mắt này là ai, vẻ mặt mộng bức.
Nhưng mà, nhìn thấy cô sau khi tỉnh dậy, Duy Trạch tràn vui vẻ nhìn Tô Mộc nói một câu mà Tô Mộc thường nói với hắn nói chào buổi sáng, không đợi đến Tô Mộc trả lời, người trong ngực lập tức đứng dậy, cách thật xa, trong miệng còn thì thầm nói: "Duy Trạch đâu? Ngươi là ai?"
Duy Trạch bất đắc dĩ cười cười, cũng ngồi dậy, đối với Tô Mộc nhẹ nói: "Anh chính là Duy Trạch a, tối hôm qua anh hóa thành hình người, A Mộc, em quên sao?" Nói xong, còn dùng ánh mắt ủy khuất mạnh mẽ nhìn chằm chằm Tô Mộc, nói có bao nhiêu là đáng thương.
Vẻ mặt Tô Mộc phức tạp nhìn người kia, rồi sau đó mới nhớ tới giống như có một việc như thế, mình còn nghĩ là nằm mơ.
Tô Mộc ý thức được chính mình sai, lúc này mới mở miệng nói với Duy Trạch: "Duy Trạch a, ngại quá, trong lúc nhất thời không nhớ ra được."
Sau đó, lời nói xoay chuyển, "Không đúng, ngươi như thế nào mau biến hóa như thế? Không phải là hai năm sau sao?"
"Anh... Ai, này chuyện này nói rất dài dòng..."
Không đợi Duy Trạch nói xong, Tô Mộc liền cắt đứt hắn, nói: "Vậy thì đừng nói!"
Vừa nói xong, Tô Mộc liền tự động bò xuống giường, chuẩn bị đi ra bờ sông rửa mặt một phen.
Duy Trạch: "..."
Thấy Tô Mộc khôi phục lại bộ mặt lạnh lùng cùng với động tác xuống giường, Duy Trạch một phát bắt được cổ tay Tô Mộc, đem hướng mình kéo qua, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Tô Mộc, chọc cho cô một trận ngứa, hồng bên tai.
"A Mộc, anh - - "
Không đợi hắn nói xong, Tô Mộc liền không thể chờ đợi được cắt đứt, tránh thoát hắn, bởi vì tay cô không cẩn thận ấn đến địa phương không thể miêu tả, lúc này mới để cho cô ý thức được Duy Trạch không có mặc y phục, trên mặt trong nháy mắt nhiễm lên ráng mây hồng, "Duy Trạch, ngươi như thế nào không mặc quần áo a?!"
Cô còn nhớ khi thú nhân biến hóa giống như Tây Lạc vậy, có một khối sẽ biến thành bố để che, nhưng tại sao người trước mặt cô lại không có, Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi nhìn thoáng qua Duy Trạch.
Duy Trạch nghe xong giải thích, "Anh... Cái kia mặc lên người không thoải mái a."
Trong giọng nói lộ ra một tia ủy khuất, âm cuối còn có ý làm nũng.
Ngươi có thể tưởng tượng được một người vóc dáng cao hai mét, ở trước mặt ngươi làm một bộ dáng tiểu tức phụ ủy khuất làm nũng sao? Cũng may đối với Tô Mộc mà nói, cái này cũng là " Mang đại một vốc cứt một vốc đái", cho nên chỉ là một cái tiểu tiểu ác hàn.
Edit: Thô bỉ →_→
Tô Mộc: *ngoáy mũi *
Duy Trạch; mặt đen đầy nghi vấn. jpg
"Không được, nhất định phải mặc, ngươi hiện tại giống như lúc trước." Giọng nói Tô Mộc không khỏi tăng thêm, cường điệu nói.
Thấy thái độ Tô Mộc mạnh mẽ như thế, Duy Trạch cũng không phản đối cái gì. Dù sao A Mộc nói cái gì chính là cái đó, A Mộc chính là đúng.
Duy Trạch nhận mệnh xuống giường đi mặc y phục của mình, trong lúc đó Tô Mộc chính là đỏ mặt, nhắm mắt lại không nhìn tới bộ vị nào đó của Duy Trạch.
Đó là bởi vì hệ thống đã lâu không gặp ở trong đầu cô không ngừng bình luận.
"Tô Tô, xem, lần này trẫm là vì ngươi chọn thước tấc * rất tốt."
* ý nói chiều dài
"Chậc chậc chậc, ta đối với ngươi thật tốt đi?"
"Chao ôi, còn chưa thấy hệ thống nào như ta đối với kí chủ hết sức quan tâm, toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì "Hạnh phúc" của kí chủ, thật sự là mệt mỏi."
"..."
"Câm miệng." Tô Mộc nhịn không được mở miệng nói, cô nhắm mắt lại, ở trong đầu tư duy toát ra cực nhanh, luôn nghĩ thất nghĩ bát, về vấn đề thước tấc, từ trước đến giờ cô không có suy nghĩ 18cm các loại gì đó đâu!
Khuôn mặt Tô Mộc mắt thường thấy rõ tốc độ hồng lên không ít, thay xong quần áo Duy Trạch quay người lại đã nhìn thấy Tô Mộc đang nhắm mắt lại, bộ dáng đỏ mặt quỷ dị, không khỏi để sát mặt vào để nhìn, vừa vặn Tô Mộc mở mắt ra, ngẩng đầu.
Môi nhẹ nhàng chạm nhau, Duy Trạch lè lưỡi khẽ liếm cánh môi Tô Mộc một cái, liền bị Tô Mộc cấp đẩy ra, "Rửa mặt."
Nói xong, Tô Mộc liền trực tiếp đi ra ngoài, còn lại Duy Trạch cười đến vẻ mặt như mèo ăn vụng, sau đó, cũng lập tức đuổi kịp bước chân Tô Mộc.
Hai người như thường rửa mặt xong, trên đường về gặp không ít thú nhân Lang Tộc, bọn họ nhìn thấy Duy Trạch đều là vẻ mặt kỳ lạ dò hỏi, biết được đáp án sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, đối với Duy Trạch chào hỏi, đồng thời còn dùng ánh mắt dị thường ái muội lưu chuyển qua lại giữa Duy Trạch cùng Tô Mộc, chọc cho Tô Mộc một thân không được tự nhiên, tăng nhanh động tác trên chân.
"Duy Trạch, ta đi chỗ tộc trưởng thân xin cho ngươi nơi ở?"
Về đến bên trong phòng Tô Mộc mới chậm rãi mở miệng nói.
"Không cần, anh muốn cùng em ở một chỗ."
Nghe thấy cái đề nghị này, Duy Trạch lập tức lắc đầu, liên thanh cự tuyệt.
"Ngươi đã trưởng thành."
"Anh sợ hãi." Duy Trạch một phen ôm Tô Mộc, trong giọng nói còn hơi run run, dùng cái này đến biểu lộ rõ ràng chính mình là thật sợ hãi.
Tô Mộc tự nhiên cũng cảm nhận được trạng thái của Duy Trạch, lòng có không đành lòng, đành phải tạm thời không đề cập tới cái ý kiến này, muốn nói trước tiên cứ tạm thời như vậy, nhưng ai biết lại chính là cả đời.
"A Mộc, gọi anh là a Trạch là được rồi. Như thế này mới công bằng! Anh gọi em là A Mộc, em kêu là a Trạch, vừa vặn tốt." Duy Trạch thấy mục đích đạt được, lại được voi đòi tiên tiếp tục yêu cầu.
"... Được." Tô Mộc mặc dù vẻ mặt hắc tuyến, nhưng vẫn đáp ứng.
Tô Mộc sửa sang xong tất cả, phát hiện đầu tóc Duy Trạch tán loạn, trong lòng cũng nhìn thấy không vui, liền lấy ra lược cùng dây buộc tóc nữ chủ lưu lại cho cô.
Nhìn Duy Trạch vẫy vẫy tay nói: "Lại đây, ta chải đầu cho ngươi."
Duy Trạch cũng nghe lời đi lại, ngồi tại chỗ mép giường, Tô Mộc ngồi quỳ chân ở bên trong, thẳng lưng, chậm rãi chải đầu tóc cho Duy Trạch.
Tô Mộc cảm thán đầu tóc Duy Trạch đen nhánh, hơn nữa còn dài. Chải đầu thật phiền toái, nút thắt không ít, mạnh tay lại sợ Duy Trạch đau, cho nên Tô Mộc đành phải từ từ gỡ, chải xong được tốn không ít thời gian.
Kinh ngạc là Duy Trạch thế nhưng làm được ngồi thật lâu không động, còn rất yên tĩnh. Nên biết bình thường Duy Trạch cũng giống như ngựa hoang thoát cương, cái loại mà dùng vài sợi dây cũng kéo không trở lại.
Chải lấy chải lấy, Tô Mộc suy nghĩ lại không biết bay đi nơi nào, nghĩ thầm, nếu như Duy Trạch hiện tại trưởng thành, vậy cũng tương đương với nhân loại mười tám tuổi, mà thân thẻ này lại lớn hơn Duy Trạch vài tuổi, lần đầu tiên đối tượng tiến công chiếm đóng nhỏ hơn cô, chuyện này khiến cho Tô Mộc không khỏi nhiều vài phần hiếu kỳ.
Dù sao chị em yêu nhau, cô chưa từng trải qua bao giờ.
Bạn của cô cũng có, nhưng từng cái từng cái áp lực dồn vào, cuối cùng cũng là không bệnh mà mất.
Bất quá Tô Mộc hiện tại đang ở thế giới thú nhân, tuổi cái gì đó không là vấn đề, nói như vậy thú nhân này rất thành thục, hoàn cảnh khiến cho trưởng thành.
"Duy Trạch."
Nghĩ đến đây, Tô Mộc không khỏi mở miệng nói.
"Ừ?" Giọng nói khàn khàn nhưng lại từ tính, gợi cảm trêu chọc khiến Tô Mộc cảm thấy lỗ tai đều muốn mang thai, cô cuối cùng cũng ý thức được, giọng nói của Duy Trạch thật rất êm tai, để cho ngươi vừa nghe chỉ muốn liên tục nghe hắn nói chuyện, hắn nói cái gì, ngươi cũng có thể đáp ứng, quả thực yêu nghiệt.
"Ngươi... Trưởng thành." Tô Mộc liếm liếm môi, động tác trên tay không ngừng, chải đầu cho Duy Trạch một cái đuôi ngựa.
"Ừ."
"Vậy ngươi muốn bắt đầu tìm giống cái, có cần ta giúp ngươi tìm tộc trưởng không?" Sau khi nói xong, Tô Mộc nghĩ đánh miệng mình một cái, nói nói cái gì, vạn nhất Duy Trạch nói muốn thì sao! Vậy cô không phải thất bại sao?
"Ha ha, ta chỉ là nói liều... Duy Trạch, làm đau ta."
Không đợi Tô Mộc giải thích hết, Duy Trạch liền một phát bắt được cổ tay Tô Mộc, khiến cho Tô Mộc dừng lại động tác, cảm nhận được Duy Trạch tăng thêm khí lực, Tô Mộc không khỏi nhăn đầu lông mày, đau.
"A Mộc."
Duy Trạch không để ý Tô Mộc, chỉ là trực tiếp cầm tay, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, nhưng cũng buông tay đang nắm cổ tay Tô Mộc ra, cúi đầu nheo mắt lại lạnh lẽo nhìn Tô Mộc, lộ ra ý tứ nguy hiểm.
Theo bản năng, Tô Mộc ngửi được nguy hiểm không tầm thường, mới ý thức tới bộ dáng hiện tại của Duy Trạch.
"Ta chỉ là nói giỡn."
Lần nữa mở miệng giải thích, chỉ là không biết rõ vì cái gì càng giải thích, không khí quanh thân Duy Trạch bỗng nhiên ngưng đọng, nhất thời yên lặng khiến cho Tô Mộc trong lúc nhất thời không biết như thế nào ứng đối tình huống này, chỉ nghe thấy Duy Trạch nói, "A Mộc, Anh khó chịu."
"Khó chịu? Nơi nào khó chịu? Nơi nào bị thương sao?" Tô Mộc vừa nghe thấy khó chịu liền nghĩ đến Duy Trạch có phải hay không nơi nào bị thương, không khỏi lo lắng hỏi.
"Chỗ đó." Thanh âm nam tử dường như ở đè nén cái gì.
"Kia - -" bên trong? Tô Mộc còn chưa có nói xong, liền hiểu được Duy Trạch nói là nơi nào, trong lúc nhất thời đỏ mặt.
Như thế nói chuyện một hồi? Thời gian Lang Tộc phát tình không phải là nhiều lần như thế a? Duy Trạch tối hôm qua mới...
"A Mộc, anh ngửi thấy được hương vị."
Duy Trạch vừa nói ra, Tô Mộc liền ý thức được Duy Trạch nói đúng cái gì.
Nên biết loại hơi thở này ở thế giới thú nhân không che giấu được, bản tính còn ở đây, tự nhiên ít nhiều gì sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Tô Mộc: Là ai? Như thế không muốn sống, ở trong phạm vi nhà cô làm sự việc kia?
Nên biết vì không ảnh hưởng Tô Mộc, thú nhân Lang Tộc đều không ở xung quanh nhà Tô Mộc hoạt động, có cũng là cực ít, huống chi Tô Mộc ở một nơi hẻo lánh.
"A Mộc, anh sợ anh nhịn không được."
Nói xong, dán môi ở phía trên môi Tô Mộc nói: "Anh không cần em tìm tộc trưởng, anh muốn em, có thể không."
Không đợi Tô Mộc phản ứng lại liền...
"A - - Duy Trạch!"
-
Edit: sắc lang. →_→
Duy Trạch: ta vốn là lang. ←_←
-
Edit: cược một cân dưa chuột chương sau thịt thịt. (〜^∇^)〜
|