Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
|
|
CHƯƠNG 32 - LỜI ĐỒN THỔI
Không ngờ vẻ mặt của Vi Vi càng bất cần hơn, giọng điệu còn chảnh hơn cả anh ta, "Bạn à, tôi đến để cứu rỗi thế giới quan của bạn đây."
Diễn đàn của trường đã sôi sục hẳn vì người oách nhất trong khoa yêu đương với hoa khôi của khoa, có điều mấy ngày trôi qua, vì chẳng có thêm tin tức nào mới để buôn dưa, nên cuối cùng cũng lắng dần. Thế nhưng một chủ đề xuất hiện tối thứ bảy lại thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người vào đó.
Chủ đề của bài viết đó là – Bùng nổ! Tài nữ nổi tiếng trường ta khiêu chiến mỹ nữ thị phi!
Tin nóng hổi! Hôm nay vô tình dạo ngang blog của một tài nữ nào đó trường ta, phát hiện ra một bài viết mới nhất! Thực ra tôi cũng chỉ liếc sơ qua, ai biết được vừa xem đã thấy sôi sục hẳn, càng xem càng kích động, thế là đem đến đây chia sẻ cùng mọi người.
Địa chỉ blog: www.xxxxx.blog.XXX.com.cn
Xin lỗi tôi mặt dày, tôi copy lại toàn bộ rồi.
Sau đó người post topic ấy đã copy lên toàn bộ bài viết có chủ đề là "Ai bảo cậu không có 34C", bài viết rất dài, lúc bắt đầu chỉ là vài chuyện vụn vặt, phía sau kể đến chuyện chủ blog chiều hôm qua đi uống cà phê với bạn, tiện miêu tả một hồi về các thứ của quán ấy như cách bài trí, trang hoàng v.v... Sau đó mới đến phần người viết in đậm lên. ...
...
Bất giác nhắc đến scandal ồn ào gần đây của trường, không khỏi than thở phiền não.
Bạn A cảm khái: Hay cho những người đàn ông, cho dù anh ta xuất sắc ưu tú siêu phàm thoát tục bao nhiêu, cái anh ta yêu mãi mãi chỉ là khuôn mặt của người phụ nữ.
Cười.
Bạn B lại không phục, chỉ vào bạn C ngồi gần mình: C chẳng phải đẹp hơn à, tài mạo song toàn, vả lại còn quen biết người ta trước.
Bạn C dung nhan xinh đẹp, tài hoa hơn người, tấm lòng với chàng Tiêu có thể xem là si tình, hôm nay lại thua về tay kẻ chẳng bằng mình, tâm trạng thế nào không hỏi cũng biết.
Bạn A đáp: Bạn C thơ ngây quá, thủ đoạn tất không bằng người ta.
Tôi cười chọc bạn C: Này, ai bảo bạn không có 34C.
Sau đó lại là một tràng bình luận, giữa những hàng chữ toát lên trí tuệ am hiểu nam giới, nhưng dường như thấp thoáng đâu đó nét cảm thương cô lẻ.
Chủ blog tên là Ái Hương Nại Nhi, một người nổi tiếng trong trường, có biệt danh Tài Nữ, bình thường thích viết những bài nho nhỏ đầy cảm xúc về cà phê âm nhạc Tây phương v.v... Nghe nói còn được đăng trên một tạp chí thời trang nào đó nữa.
Nhị Hỷ càng đọc càng tức: "Cái gì mà Tài nữ, đây rõ rành rành là công kích thân thể người khác."
Vi Vi không lên tiếng, ngón tay điềm tĩnh bấm chuột dời xuống phía dưới. Bài viết đã được post một thời gian rồi, người reply rất đông, kẻ phụ hoạ cũng lại rất nhiều.
Có điều cũng chẳng lấy gì làm lạ, Vi Vi thành tích học tập tuy tốt, nhưng cô xuất thân trong một gia đình bình thường, lại chẳng có tài nghệ gì đặc biệt, thế nên những người ngoài khoa Công nghệ thông tin ấn tượng với cô cũng chỉ dừng lại ở vẻ ngoài xinh đẹp. Bây giờ bị Ái Hương Nại Nhi nói như thế, đa số đều cảm thấy quả nhiên là đúng như thế thật.
Đương nhiên cũng không thiếu người cảm thấy Ái Hương Nại Nhi nhảm nhí và cay nghiệt, càng có nhiều người hơn suy đoán xem người C là ai, còn mở ra một chủ đề để bình chọn nữa, hoa khôi trường Mạnh Dật Nhiên được nhắc đến nhiều nhất.
Hiểu Linh và Ty Ty cũng một bụng tức giận. Hiểu Linh cười lạnh bảo: "Loại con gái này chắc thấy là đàn ông toàn thế giới đều phải yêu cô ta, không yêu thì tức là hời hợt háo sắc, không hiểu nội hàm."
Ty Ty đề xuất ý kiến: "Chúng ta post bảng thành tích học tập của Vi Vi lên cho cô ta xấu hổ chết đi."
Vi Vi lúc này mới lên tiếng: "Để ý làm gì, mấy loại bài viết này, người mất mặt không phải là tớ."
Chưa xem hết các bài viết đáp lại, Vi Vi đã nhấn nút đóng cửa sổ màu đỏ phía trên. Phẫn nộ là khó tránh khỏi, nhưng thấy dáng vẻ Nhị Hỷ Hiểu Linh Ty Ty lo lắng tức giận, Vi Vi lại cảm thấy bình tĩnh hơn. Đáp trả lại là điều hoàn toàn không cần thiết, hiện thực thì khác với trong game, game thì có thể chỉ cần vui vẻ, có thể không kiêng kỵ gì mà đáp trả lại, nhưng hiện thực thì cần suy nghĩ cân nhắc nhiều, sau đó mới lựa chọn cách thông minh nhất. Không trả miếng lại tuy bực bội, nhưng vẫn tốt hơn nhiều là cứ tiếng bấc tiếng chì để người khác chê cười.
Có điều nói đi nói lại thì, Vi Vi vẫn tỏ ra bình thản, cũng là vì bài viết này không gãi đúng chỗ ngứa, chứ nếu đạp phải chỗ hiểm thì cô đã ra mặt cự lại rồi, chuyện này có phải là cô chưa từng làm đâu.
Ra vẻ vô sự chào tạm biệt bọn Ngu Công, Vi Vi đứng dậy vào phòng vệ sinh tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhị Hỷ đuổi theo, vỗ cửa: "Vi Vi cậu đừng giận nhé!"
Đặt khăn bông rửa mặt xuống, Vi Vi nhìn mình trong gương, ánh mắt bình thản lạnh tanh. "Người ta tán dương tớ vừa có tài vừa có sắc, giận cái gì chứ."
Nhị Hỷ lắp bắp nói: "Vi Vi cậu có bị hoa mắt không, người ta có tán dương cậu tài hoa đâu, rõ ràng nói cậu không có đầu óc mà."
"Thân 'tài' (dáng người) thì cũng là tài mà." Vi Vi mở cửa phòng vệ sinh ra, "Vả lại, thứ tầm cỡ như đầu óc thì phải cần một người có cùng đẳng cấp như mình mới thừa nhận lẫn nhau được."
Nhị Hỷ nhất thời không phản ứng kịp, đợi lĩnh ngộ được rồi thì ngước nhìn Vi Vi bằng cặp mắt ngưỡng mộ: "Vi Vi cậu độc thật đấy!"
Có gì đâu chứ, lấy lời của Ngu Công thì là, đến châu chấu đá xe cũng không đạt tới.
Vi Vi làm mặt hề với bạn mình.
Nhị Hỷ hơi hơi bình tĩnh lại, cơn giận vừa nguôi thì trong đầu lại chuyển đến một chỗ khác. Cặp mắt đảo đi đảo lại ở một bộ phận nào đó trên người Vi Vi, Nhị Hỷ hỏi rất xảo quyệt: "Vi Vi, cậu là 34C thật à?"
Đêm thứ bảy, hạ màn trong lúc Nhị Hỷ bị đánh tơi bời.
Đại Thần vẫn không gọi điện thoại, Vi Vi cũng không hụt hẫng, trước khi đi anh đã nói rồi mà, ngày đầu tiên có lẽ không có thời gian gọi cho cô được.
Ngày thứ hai, trái với dự đoán của cô, sự kiện blog tăng cấp. Nguyên nhân một, do nam sinh của khoa Công nghệ thông tin đã tức giận.
Họ có thể không tức giận được sao?
Khoa Công nghệ thông tin vốn sư sãi nhiều ni cô ít, khó khăn lắm mới có một mỹ nữ cấp trường, vả lại người đẹp này không hề "ngoại tình", tự sinh tự diệt trong khoa, có dễ dàng hay không nào? Bây giờ lại có người dám ám chỉ cô ấy không có đầu óc?
Bạn mới bị tật ở não thì có, cả nhà bạn đều bị liệt não hết.
Phía trên, là tiếng lòng của toàn bộ nam sinh trong khoa.
Thế là, blog của Ái Hương Nại Nhi bị hack mất. Cùng lúc là dán cả danh sách được học bổng của năm hai khoa Công nghệ thông tin lên, càng tiện hơn, danh sách thưởng của khoa mà Ái Hương Nại Nhi theo học cũng được công bố, bên trong chẳng bao giờ thấy tên của Ái Hương Nại Nhi.
Hai bên so găng, tính châm chích mười phần cay độc.
Tối cuối tuần, Nhị Hỷ nửa bò mọp trước vi tính, cảm thán sùng bái: "Nam sinh khoa ta quả thực quá đáng yêu, đàn ông ghê!"
Ty Ty cũng nửa nằm nửa ngồi trước vi tính: "Vi Vi, chuyện này có phải do Đại Thần nhà cậu làm không?"
Vi Vi lắc đầu kiên quyết: "Chắc chắn không phải, anh ấy trước giờ chưa hề làm những chuyện trực tiếp như vậy."
Hiểu Linh: "...Câu này cậu có thể đừng nói bằng giọng sùng bái được không?"
Vi Vi cười hì hì một lúc. Ty Ty nhớ ra gì đó nên hỏi: "Phải rồi, Đại Thần nhà cậu phản ứng thế nào với chuyện này?"
"Ớ, tớ chưa nói mà."
Hiểu Linh suýt ngất: "Vừa nãy cậu nói chuyện điện thoại lâu thế mà vẫn chưa nói?"
Vừa nhận được điện thoại là quên luôn mà... Vi Vi bất hạnh quá, vả lại Đại Thần bận lắm có biết không.
Nhị Hỷ vẫn tập trung chú ý vào diễn đàn trường, "Vi Vi, cậu có quen Tào Quang và Lương Khinh Doanh không? Sao họ lại nói giúp cậu nhỉ, ly kỳ thật đấy."
Tào Quang và Lương Khinh Doanh, chính là nguyên nhân thứ 2 sau sự kiện blog tăng cấp.
Đại học A trước giờ không thiếu tài tử tài nữ, Ái Hương Nại Nhi là thế, mà Tào Quang và Lương Khinh Doanh càng chính xác hơn. Nếu chẳng phải hào quang của Tiêu Nại quá chói lòa, những người này có lẽ càng nổi tiếng hơn nữa.
Tào Quang, tài tử đích thực của khoa Văn học nước ngoài, nổi tiếng với sự chán chường thế gian.
Lương Khinh Doanh, tài nữ hơn cả tài nữ của khoa Trung văn, nổi tiếng bởi tính đanh đá chua ngoa.
Nhưng hai người này hiện giờ lại không hẹn mà cùng post bài biện hộ cho Vi Vi.
Tào tài tử nói: Mùi chua xộc mũi, đố kỵ thì cứ nói, làm gì phải lén lén lút lút trong bóng tối. Học tập lão đây này, lão đây ghen tị với Tiêu Nại đấy, rồi sao!
Tài nữ lại không nhắc đến bài viết kia, chỉ nói đến ấn tượng của mình với Vi Vi, tán tụng Vi Vi là nữ sinh hào hiệp hiếm thấy.
"Cũng không xem là quen biết." Hai người này lại đánh tiếng, Vi Vi cũng rất bất ngờ, dù gì cô và họ không thể nói là quen thân được.
Quen với Tào Quang, là do một chuyện không vui.
Bạn tài tử khoa Văn học nước ngoài trước giờ luôn đau buồn thế sự, một ngày nào đó đứng ở cổng trường nhìn thấy một người đẹp nổi tiếng của trường bước xuống từ một chiếc xe con lộng lẫy, lúc ấy đã đau lòng thay cho sự trụy lạc của xã hội, thế là lấy ngay di động trong tay ra chụp hình, gửi lên diễn đàn của trường. Có điều anh ta cũng khá biết điều, chỉ post lên một nửa tấm hình, trong đó là đôi chân thon dài mặc quần jeans của người đẹp ấy và chiếc xe nhãn hiệu nổi tiếng nào đó.
Bài viết này vừa đăng lên, vì đề tài khá nhạy cảm nên tài tử viết rất sắc bén, lập tức trở thành đề tài nóng hổi, Vi Vi cũng nghe tiếng nên lên đọc, kết quả vừa nhìn thấy đã lập tức nổi giận.
Vì người trong tấm hình đó là cô.
Lúc ấy cô mới năm nhất, vẫn chưa ham mê chơi game, ngoài giờ học thì làm gia sư cho một cậu bé mười tuổi, cậu bé ấy chỉ có một người thân là bà mẹ "nữ cường nhân" (ý chỉ phụ nữ giỏi giang, thành đạt), một hôm nọ thuận đường nên bà "nữ cường nhân" ấy lái xe đưa Vi Vi đến cổng trường.
Không ngờ một chuyện tình cờ như thế lại bị đồn đại thành vấn đề trụy lạc của nữ sinh trường Đại học A, với tình huống đó thì Vi Vi thực sự phẫn nộ. Nhờ danh tiếng của Tào mà cô biết được nhanh chóng người đứng sau ID ấy là ai, ngày hôm sau đi tìm khắp Học viện văn học để xử tội người ấy.
Tào Quang vừa ra khỏi giảng đường đã thấy Bối Vi Vi, tưởng rằng cô đến cầu xin anh ta tháo bức hình xuống, lúc ấy đã làm một bộ mặt bất cần, vô cùng kênh kiệu hỏi rằng: "Có chuyện gì?"
Không ngờ vẻ mặt của Vi Vi càng bất cần hơn, giọng điệu còn chảnh hơn cả anh ta, "Bạn à, tôi đến để cứu rỗi thế giới quan của bạn đây."
|
CHƯƠNG 33 - NGÕ HẸP
Vi Vi như có linh cảm nên quay đầu lại, phía bên kia đường, Tiêu Nại đang bước về phía các cô. Ánh đèn đường của buổi chiều tà tỏa lên toàn thân anh một màu lung linh huyền hoặc.
Thực ra sau này hồi tưởng lại, Vi Vi cũng cảm thấy câu nói của mình thật kinh khủng, nhưng đã đi tác chiến đơn độc thì khí chất là rất quan trọng. Về sau ư, Vi Vi viện cớ có việc, nhờ Tào Quang thay cô dạy cho cậu nhóc ấy một tiết tiếng Anh cơ bản.
Lần này không cần giải thích gì thêm nữa, tất cả đều trong sáng như gương.
Vì chuyện này rất dễ đồn đại vang xa nên Vi Vi chẳng nói với ai, cả đến đám bạn trong phòng cũng vậy. Chuyện đã qua lâu rồi, Vi Vi cũng sắp quên lãng, kể tóm tắt lại với bạn cùng phòng, Hiểu Linh kinh ngạc kêu lên: "Phim thần tượng, Tào Quang có phải có ý với cậu không, sao các cậu không tiến triển thêm nhỉ?"
"Trực giác thôi." Vi Vi trầm tư: "Ủa, chẳng lẽ tớ biết sau này có người còn tốt hơn ư?"
Mọi người dần dần bị sét đánh.
Ty Ty hỏi: "Vậy Lương tài nữ sao cũng nói giúp cậu?"
Vi Vi cũng không dám chắc chắn lắm: "Người này, có phải là cằm rất nhọn, thấp hơn tớ một chút, tóc dài xoăn đến tận thắt lưng không?"
Vi Vi miêu tả dựa vào chút ấn tượng hiếm hoi còn sót lại trong đầu.
Ty Ty gật đầu: "Đúng thế, chính là cô nàng."
Vi Vi "ồ" lên một tiếng, vẻ mặt đăm chiêu thất thần.
Nhị Hỷ lắc lắc cô: "Đừng có giả vờ, nói mau, làm sao cậu quen biết cô ta?"
Vi Vi đáp: "Tớ... hình như giúp cô ấy trả giá thì phải."
Bọn Nhị Hỷ toát lên vẻ mặt như bị nghẹn.
"Dạo trước tớ đi cửa hàng điện tử mua thẻ nhớ, thấy cô ấy cũng mua đồ trong cửa hàng đó, ông chủ thấy cô ấy không rành,thế là lấy hàng xài rồi ra lừa, nhìn là biết ngay đồ cũ rồi, lại còn đòi giá đắt hơn năm mươi tệ, tớ hình như đã từng thấy cô ấy trong trường, biết rằng là bạn học cùng trường nên tất nhiên không thể để bạn mình bị lừa."
"Cho nên cậu đã giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha?" Vi Vi gật gật đầu, đắc ý nói: "Cuối cùng hai bọn tớ cũng mua được giá gốc."
Ty Ty kinh ngạc: "Cậu trả giá kinh thế á?"
"Hề hề, tớ bóng gió bảo sẽ đi tố cáo ông chủ..."
Hiểu Linh như vỡ lẽ: "Cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao cô ta nói cậu hào hiệp, ra là hiệp của hiệp đạo (kẻ cướp)"
Vi Vi cứ tưởng những lời đồn đại này rồi thì hai ba ngày sau sẽ tự sinh tự diệt, nhưng mỗi lúc lại mỗi nóng bỏng kịch liệt hơn, không tránh khỏi phiền muộn.
Chiều thứ hai có kiểm tra, Vi Vi thi xong thì ở lại học thêm một chốc nữa rồi mới trở về. Vào phòng thấy Nhị Hỷ vẻ mặt kỳ lạ khác thường, phản ứng tức khắc của Vi Vi là: "Diễn đàn chắc không có bài viết mới nữa đấy chứ?"
Nhị Hỷ cười hề hề: "Không có không có, vừa nãy Tiêu Đại Thần gọi điện tìm cậu, anh ấy về rồi."
Á, về sớm hơn dự tính?
Cặp mắt Vi Vi sáng lên, cô mở túi ra, định tìm card điện thoại để gọi cho Tiêu Nại. Nhị Hỷ vội ngăn lại, lên tiếng vẻ khẩn cầu: "Vi Vi ơi, ban nãy nói chuyện với Tiêu Đại Thần, tớ không cẩn thận đã bộc lộ lời trái tim muốn nói mất rồi."
Vi Vi ngừng tay lại, bỗng có dự cảm không lành: "... Cậu đã nói gì hả?"
Nhị Hỷ ấp úng: "Tớ hỏi anh ấy, sao vẫn chưa mời bọn mình đi ăn."
"Cậu cậu cậu..."
Vi Vi bị cô bạn giáng cho một đòn sét đến không nói nổi nên lời.
"Cậu vô sỉ quá đấy!" Hiểu Linh ngồi một bên tiếp lời với vẻ khinh thị.
Vi Vi hít thở sâu, nâng cao cột chống sét của mình lên thêm một cấp: "... Cậu nói đi."
"Tớ còn nói, tính toán tới lui chi bằng dứt khoát, ngày mai vừa may không có kiểm tra, hay là hôm nay mời đi ăn vậy."
Vi Vi nhìn cô, im bặt hồi lâu: "... Nhị Hỷ, cậu không sợ bị tiêu chảy hả?"
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị mở ra, Ty Ty xông vào, giơ cao chiếc túi trong tay lên: "May quá, tớ mua được rồi!"
Hiểu Linh hoan hỉ cướp lấy chiếc túi: "Bao nhiêu tiền đấy?"
"Một trăm hai, có điều không phải chiếc lần trước, nhưng tớ thấy chiếc này đẹp hơn!"
Hiểu Linh nhanh tay đã lôi món đồ trong túi ra, giũ thẳng, ngắm nghía trên dưới một lượt rồi gật đầu hài lòng: "Tốt lắm tốt lắm, kiểu dáng đoan trang dịu dàng hơn lần trước, con gái nhà lành chắc sẽ thích lắm đây."
Xoay sang Vi Vi: "Đúng không?"
Vi Vi ngắm chiếc váy màu đỏ trong tay cô bạn, lại nhìn vẻ mặt của họ, trong lòng dội lên một cảm giác bất an lạ thường: "Cái này chắc không phải là..."
"Không sai!" Hiểu Linh thừa nhận không hề do dự, "Mua cho cậu đấy, bọn mình không phải là người ăn không của người khác, Đại Thần mời ăn, không thể không đáp lại, tặng cậu chiếc váy này."
Ty Ty phụ họa: "Lần trước Đại Chung nhà Hiểu Linh mời bọn mình ăn, cũng tặng áo ngủ cặp đó thôi."
"Chuyện vô duyên thế cậu đừng nhắc đến có được không hả?" Hiểu Linh lườm cô một cái, lại nói với Vi Vi, "Cuối kỳ rồi, nhà không tiếp tế nữa, đây là tiền bọn mình cực khổ ăn rau để dành lại, cho nên hôm nay cậu nhất định phải mặc."
Nhị Hỷ nhìn đồng hồ, cuối cùng lắp bắp: "Vi Vi nhanh lên, Đại Thần nói năm giờ rưỡi đợi bọn mình ở cổng Tây, sắp trễ giờ rồi này."
Vi Vi bó tay đảo nhìn các bạn cô một lượt, lặng lẽ rút card điện thoại trong túi ra, nhấn số, tín hiệu chỉ vang lên một tiếng là đãcó người nghe máy.
"Vi Vi."
Không biết anh đang nghe điện thoại ở đâu, trong ống nghe có tạp âm, và giọng nói của Tiêu Nại cũng loáng thoáng không rõ, "Anh đang định gọi cho em đây, đường kẹt xe quá, có lẽ phải muộn hơn nửa tiếng nữa mới đến được trường."
Anh vẫn đang ở trên xe?
"... Mấy giờ anh về thế?"
"Ba giờ rưỡi."
Ba giờ rưỡi? Vậy tức là, Đại Thần vừa xuống máy bay đã gọi cho cô ngay, sau đó bị Nhị Hỷ túm lại bắt dẫn đi ăn?
Vi Vi chần chừ một lúc: "Vậy tối nay hay là..."
"Vi Vi, việc này lẽ ra em phải nhắc anh sớm hơn." Tiêu Nại ngắt lời cô, trong giọng nói như có hơi hướm trách móc, đầu dây bên kia hình như có người đang nói gì đó với anh, Tiêu Nại dừng lại một chốc rồi bảo: "Được rồi, lát nữa nói sau, anh cúp trước đây."
Thế mà... lại bị trách móc? Trách cô không nhắc nhở anh từ sớm rằng phải mời bạn cùng phòng cô đi ăn?
Vi Vi nắm lấy điện thoại ngơ ngẩn một hồi, quay đầu lại nhìn thấy các bạn cô đang mở to mắt chăm chú, trên mặt bọn họ rõ ràng đang viết "Tớ muốn ăn - tớ muốn ăn - tớ muốn hôm nay phải được ăn", lại nhìn về phía chiếc váy kia, Vi Vi thở dài, đưa tay ra.
"Váy mang lại đây."
Chiếc váy mới mua quả thực đẹp hơn chiếc lần trước nhiều, màu sắc cũng nhã hơn, Vi Vi mặc vào toát lên nước da như ngọc,mắt sáng ngời ngời, nhưng lại có một kiểu đẹp trai bất ngờ, nét đẹp của con gái và vẻ đẹp của con trai này kết hợp lại với nhau,hào quang tỏa sáng chói mắt đến thất thần lạc phách.
Vi Vi rất thích chiếc váy này, nhưng trước khi đi vẫn chần chừ, tại sao cứ phải mặc đồ mới đến gặp anh chứ... Song vướng mắc này khi ra tới cổng Tây, nhìn thấy người ấy đang đứng trầm mặc bên xe, thì đã bị ném ra sau gáy rồi.
Vi Vi theo phản xạ rảo bước nhanh hơn, nhưng mới đi được vài bước đã chậm hẳn lại.
Bởi vì người ấy đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt dường như trong tích tắc đã từ bình thản sang nóng hừng hực, chăm chú đến độ khiến cô bối rối.
Nhưng khi đến gần thì Tiêu Nại đã tỏ ra bình thường trở lại, sức nóng rừng rực ban nãy, dường như chỉ là ảo giác của Vi Vi, đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cho dù là thế, Vi Vi đi trên đường vẫn thấy hoảng hốt, cho đến khi Nhị Hỷ nói muốn đến một nhà hàng nào đó, mới tỉnh táo trở lại.
"Đó là nơi nào?"
"Hê hê, một nhà hàng Pháp, hôm nay khai trương."
Vi Vi nghi ngờ nhìn cô. Đối với món ăn Pháp, Vi Vi từ sinh lý cho đến tâm lý đều không mấy ưa thích, nhớ rõ bạn cùng phòng cô cũng vậy, sao tự nhiên lần này lại đòi đi ăn.
"Không được, tớ không muốn đi."
"Đi đi đi đi." Nhị Hỷ kiên quyết bất ngờ.
Hiểu Linh Ty Ty cũng nói đỡ: "Đổi khẩu vị, thỉnh thoảng đi ăn thôi mà."
"Nhưng mà..." Vi Vi vẫn phản đối.
Tiêu Nại nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe các cô tranh chấp, lúc này cười nói: "Vi Vi, chúng ta chủ tùy ý khách đi."
Chủ tùy ý khách...
Vi Vi lại đứng hồn rồi >o<
Năm sáu giờ là giờ cao điểm nhất của thành phố B, xe chạy hết một tiếng đồng hồ mới đến được nhà hàng mà Nhị Hỷ nói, vì xung quanh không có chỗ đậu xe nên Tiêu Nại đưa các cô đến cửa nhà hàng rồi tự mình lái xe đi tìm chỗ dừng.
Vừa xuống xe, Nhị Hỷ đã ngó dáo dác tứ phía, sau đó ánh mắt dừng lại ở một nơi nào đó, kêu nho nhỏ: "Woa, bọn họ đến thật kìa."
Hiểu Linh cũng tỏ vẻ hứng chí: "Ngất, thật à, chúng ta không phí tiền rồi."
Vi Vi nghi ngờ nhìn các bạn mình, Nhị Hỷ kéo tay cô, thì thầm: "Vi Vi, nhìn vào bên trong kìa, vị trí bàn gần cửa sổ góc phía Tây ấy."
Vi Vi nhìn theo hướng chỉ của bạn, bất ngờ nhìn thấy mấy người có vẻ quen quen, hình như là Mạnh Dật Nhiên? Cô ta đang ngồi với mấy cô gái trang điểm tinh tế khác nữa.
Nhị Hỷ thì thào: "Ngồi kế bên Mạnh Dật Nhiên là Ái Hương Nại Nhi."
Vi Vi sững sờ nhìn cô gái đó, người ngồi trong rõ ràng cũng chú ý đến chỗ cô đứng, cũng đang nhìn về phía này, vẻ mặt có phần khó đoán.
Vi Vi nhìn vẻ mặt của đám bạn mình, tất cả đều đã có lời giải thích.
Thảo nào bắt cô phải trang điểm cho thật đẹp. Thảo nào phải đòi cho được đến nhà hàng này. Thì ra là thế.
Vi Vi cố nén giọng hỏi: "Sao các cậu biết họ cũng đến đây ăn?"
Nhị Hỷ cười ranh mãnh: "Thực ra tớ cũng không dám chắc, khi blog của cô ta chưa bị hack thì tớ cũng ghé thăm đó rồi, thấy côta nói nhà hàng này hôm nay khai trương, tớ liền nghĩ không chừng cô ta sẽ tới, nên thử xem thế nào."
Vi Vi bó tay: "Cậu muốn làm gì?"
"Xì, chẳng cần phải làm gì cả, chúng ta đã thắng rồi có biết chưa?" Nhị Hỷ rất đắc ý nhìn về phía bên kia đường, gương mặt lộ ra nét cười gian tà.
Vi Vi như có linh cảm nên quay đầu lại, phía bên kia đường, Tiêu Nại đang bước về phía các cô. Ánh đèn đường của buổi chiều tà tỏa lên toàn thân anh một màu lung linh huyền hoặc.
|
CHƯƠNG 34 - CHÂN THỰC
"Dường như yên tĩnh đến cực độ, nhưng lại như ồn ào đến cực độ, thời khắc này thời gian nguyên thủy của vụ trụ như ngưng đọng lại, trong vòng tay duy nhất này, Vi Vi nghe thấy tiếng chấn động đến từ trái tim của đôi bên."
Nhìn anh, ánh mắt không thay đổi, trong lòng Vi Vi chợt dậy lên một nỗi bất an.
Không thích thế này chút nào, giống như xem anh là công cụ để phản kích và khoe khoang ấy, nhất là trong tình hình anh không biết một tí gì.
Nhị Hỵ quan sát vẻ mặt của cô, căng thẳng nói: "Vi Vi, cậu không đào thoát tại trận đó chứ!"
Cái gì mà đào thoát tại trận, có bao giờ cô muốn đánh nhau đâu!
Vi Vi bực bội trừng mắt với bạn mình, trong lòng có phần buồn phiền. Rõ ràng là đi ăn uống với nhau, nhưng lại bị bạn mình làm thế, một bữa ăn đơn thuần cũng chẳng còn đơn thuần nữa rồi!
Thôi bỏ đi, xem như những người kia không tồn tại vậy, dù gì cũng chỉ cùng dùng cơm trong một nhà hàng thôi mà. Nghĩ như thế nên Vi Vi nhắc nhở bạn mình: "Chút nữa các cậu ăn nhiều nói ít hộ tớ."
Nghĩ lại cũng không đúng, món Pháp rất đắt mà, vội vã bổ sung: "Cũng không được ăn nhiều!"
Lúc Tiêu Nại đến gần thì nghe thấy câu nói hung dữ này của Vi Vi, lại nhìn thấy tướng tá ác bá tự nhiên mà có của cô thì đã nảy sinh ra một cảm giác thật-là-bất-lực.
Nhị Hỷ nhân cơ hội tố cáo: "Tiêu sư huynh, anh xem Vi Vi nhà anh kìa."
Câu nói này quả thực quá thuận tai, Tiêu Nại nghe thấy trong lòng thoải mái vui vẻ, quay sang nhìn Nhị Hỷ, chính thức ghi nhớ cô. Sau đó dạy dỗ Vi Vi theo câu nói kia: "Có ai tiếp đãi khách khứa như em không."
Bọn Hiểu Linh cười phá lên.
Ty Ty cũng bạo gan hẳn, nói với Tiêu Nại: "Nhưng mà sư huynh ơi, Vi Vi nói như thế thì chúng em không dám chọn món ăn đâu." Tiêu Nại ý nhị: "Không sao, hầu bao của anh tạm thời vẫn chưa phải do Vi Vi quản."
Hiểu Linh cười hí hí: "Vậy bọn em phải nhân cơ hội này ăn nhanh mới được, muộn thêm nữa đến lúc Vi Vi quản ví tiền của sư huynh rồi thì đến đồ hộp cũng không ăn được!"
Càng nói càng sôi nổi, Vi Vi lại không chen vào, chỉ nhìn người đang đứng bên cạnh cô.
Giữa hàng lông mày và đôi mắt thanh tú của anh vẫn mang đến sự xa cách và ngạo mạn, nhưng khoảng cách giữa bạn cùng phòng của cô và anh dường như đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Vi Vi không hề thấy lạ lùng, anh ấy là thế, chỉ cần kiên nhẫn một chút thôi, thì sẽ dễ dàng khiến người ta thấy thoải mái nhẹ nhõm. Vừa nãy ở trên xe chưa chú ý, Vi Vi lúc này mới nhận ra anh đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất đứng đắn, dáng vẻ như vừa từ bàn đàm phán bước ra vậy, nghĩ lại cũng đúng, anh vừa xuống máy bay là đã đến đón họ đi ăn mà, thời gian thay quần áo chắc là cũng không có rồi.
Không biết vì sao, trong đầu Vi Vi chợt thấy khó chịu.
Cô không dám nghĩ đến việc Đại Thần đã mang một tâm trạng thế nào để lái xe đến, nhưng mà, anh chắc chắn cho rằng đây là một bữa ăn đơn thuần rồi, làm sao lại nghĩ đến còn có mục đích khác cơ chứ.
Cảm giác khó chịu càng nặng nề hơn.
Họ vừa trò chuyện rôm rả vừa bước về phía nhà hàng, Vi Vi đột ngột dừng bước, không nghĩ ngợi nhiều, nắm lấy ống tay áo của Tiêu Nại.
"Đừng vào đó nữa."
Câu nói này vừa thoát ra, trong lòng Vi Vi nhẹ nhõm hẳn, như có gió mát thổi qua, cả những muộn phiền chất chồng trong mấy ngày qua và tâm trạng bực bội khi nhìn thấy Ái Hương Nại Nhi lúc nãy cũng bị quét sạch.
Phải, cô không muốn vào đó, không muốn ăn uống vì sĩ diện gì cả, không muốn vào ăn chỉ vì muốn chọc tức ai đó, chỉ muốn yên tĩnh ăn cơm cùng với bạn bè, và cả anh sau bao ngày không gặp gỡ. Nhị Hỷ Hiểu Linh Ty Ty sáu mắt nhìn nhau, muốn nói lại thôi, Vi Vi ngẩng lên nhìn Tiêu Nại: "Chúng ta chọn chỗ khác đi, em không thích nơi này."
Ánh mắt Tiêu Nại lóe lên.
Một lúc sau.
Anh gật đầu: "Được, anh đi lái xe đến đây."
"Ừ." Đại Thần chịu khổ mà không oán trách, Vi Vi cảm thấy hơi ngượng ngùng nên cúi đầu xuống, "Phiền anh quá rồi..." "Nếu thấy ngại thì theo anh đi lấy xe đi."
Hả? Vi Vi ngẩng lên vẻ kinh ngạc, nhưng thấy rõ ràng trong mắt anh lóe lên nét gian tà. >o<
"...Anh đi nhanh về nhanh."
Nhìn theo bóng dáng cao ráo của anh đi xa, Vi Vi xoay người lại nhìn bọn Nhị Hỷ. "Các cậu không trách tớ chứ?"
Ty Ty lắc đầu: "Không đâu, không muốn ăn thì không ăn, cậu cũng không trách bọn tớ giấu cậu làm chuyện này mà. Dù gì cũng lượn qua trước mặt bọn họ rồi, tớ hài lòng rồi, ha ha."
Nhị Hỷ có vẻ thất vọng: "Vi Vi thực ra cậu không cần để ý bọn họ làm gì."
"Không phải để ý." Vi Vi nói nghiêm chỉnh, "Nếu đây là cửa hàng cá hấp, tớ muốn đến đó ăn, thì dù bên trong có mười Ái Hương Nại Nhi, tớ cũng vào cho bằng được. Nhưng đây là nhà hàng món Pháp, các cậu cũng không thích, tớ không thích, vậy chúng ta cần gì phải ép buộc mình ăn thứ không thích chỉ để chọc tức họ."
Hoàn toàn không đáng mà, không chừng còn tiêu hóa không nổi, quan trọng nhất là, lại còn phải chia sẻ sắc đẹp của Đại Thần!!! Làm ăn lỗ quá mà!
Nhị Hỷ thở dài buồn bã: "Vậy thôi, tớ hiểu rồi."
Vi Vi vui mừng.
"Cậu muốn ăn cá hấp."
Vi Vi: "..."
Vi Vi: "Cơ bản là thế, không sai."
Hiểu Linh vẫn cảm thấy không cam tâm: "Cứ đi thế này, giống bỏ cuộc nửa chừng quá."
"Có sao đâu, như vậy cũng đủ rồi, người ngoài cuộc giải quyết tốt hơn người trong cuộc nhiều. Hơn nữa, Hiểu Linh à..."
Hai ánh mắt dán vào người cô đã rất lâu rồi, Vi Vi ngẩng lên, nhìn thẳng không chút né tránh, bình tĩnh nhưng mạnh mẽ nói: "Đối với kẻ địch ngầm thì biện pháp tốt nhất chính là, không để cho họ có cơ hội xuất đầu lộ diện."
Trên đường đi ăn cá hấp, Nhị Hỷ tuyên bố phải ăn món cá hấp cho bằng giá tiền món Pháp. Căn cứ vào giá tiền đáng yêu của món cá hấp và tính giết người không dao của món Pháp, Vi Vi vốn nghĩ rằng đây là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được.
Thế nhưng...
Tối nay các cô đã ăn hết bảy cân cá hấp...
Bảy cân đó...
Nhìn chiếc đĩa sứ cực to trống trải, chỉ còn lại vài cọng giá đỗ, Vi Vi có phần không thể suy nghĩ nổi, Tiêu Nại vẫn bình thản như thường, Vi Vi định thử cứu vãn hình tượng của các bạn và của mình nên nói rất ngượng ngùng: "Thực ra... bọn em bình thường không ăn nhiều như thế, nhiều nhất cũng chỉ bốn, năm cân thôi..."
Tiêu Nại gật đầu vẻ không quan tâm, đưa tay lên vẫy phục vụ: "Thực đơn."
Vi Vi ú ớ, Đại Thần anh đang cho heo ăn đó hả...
Xong bữa, tất nhiên là Tiêu Nại lái xe đưa họ về trường rồi, khi đi ngang siêu thị lớn ở gần trường, Hiểu Linh gọi rối rít: "Em và Nhị Hỷ Ty Ty đi siêu thị mua đồ, sư huynh, anh và Vi Vi về trước đi." Tiêu Nại nói: "Bọn anh ở đây chờ."
"Không cần đâu, lát nữa bọn em tự ngồi xe buýt về." Hiểu Linh vội vã chối từ.
Đùa à, họ làm người rất có quy tắc mà! Ăn miễn phí uống miễn phí rồi thì tuyệt đối không làm kẻ thừa! Cản trở cơ hội tình nhân ở bên nhau sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Các cô cười hí hí nhảy xuống xe, Vi Vi theo phản xạ người cũng chếch về phía trước, hơi nhích ra ngoài một chút, thực ra cô không hề có ý định xuống xe, nhưng không biết vì sao, thân người lại theo quán tính làm động tác như sắp xuống xe đến nơi vậy.
Rồi một giây sau, cổ tay bị người ấy ấn chặt xuống chiếc ghế mềm mại.
Vi Vi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Tiêu Nại, lại thấy anh đang chào tạm biệt với bọn Hiểu Linh bên ngoài, thái độ tự nhiên khó tả, như hoàn toàn không dùng một sức mạnh đến thế để giữ cô lại vậy. Bọn Hiểu Linh hi hi ha ha đi xa rồi, cổ tay vẫn bị người ấy nắm thật chặt, Vi Vi có vẻ khó xử. "Này."
Tiêu Nại hơi mỉm cười, buông ra rồi lái xe với vẻ như không có gì xảy ra. Đi được một đoạn, đèn đỏ, dừng lại, Tiêu Nại nhìn về phía trước và điềm tĩnh bảo: "Nói đi, có chuyện gì xảy ra."
Vi Vi nhất thời chưa phản ứng ra: "Hử?"
"Nhà hàng món Pháp." Tiêu Nại nhắc, "Tại sao đột ngột bỏ đi?"
"Ồ~"
"Đừng giả ngốc, trước giờ em không phải là người bướng bỉnh, tóm lại là có chuyện gì?"
>o< Có cần đa tạ anh ấy đã khen tặng không...
Vi Vi thật thà khai báo: "Bên trong có người đáng ghét."
"Hử? Là ai?"
Vi Vi bỗng choàng tỉnh, nói cho cùng, cái người trước mặt cô là kẻ đầu sỏ khiến cô bị mắng oan uổng, họa thủy mà!
Thế là bực bội đáp: "Không có ai, chắc là người muốn phát truyền đơn cho anh mà kết quả là không dám gửi ấy."
Xe anh thắng lại đột ngột, sau đó rẽ gấp, đi thẳng vào một ngõ nhỏ, rồi Tiêu Nại dừng xe, đưa mắt nhìn cô, trong đó lấp loáng ánh cười.
"Vi Vi."
Vi Vi bị động tác đột ngột của anh làm giật mình một phen: "Anh làm gì vậy?"
"Không làm gì cả, chỉ cảm thấy dáng điệu này của em đúng là hiếm thấy, cho nên," Bàn tay vẫn đặt trên vô-lăng, ngón tay thon dài sờ sờ cằm, ánh mắt Tiêu Nại đảo nhanh: "Dừng lại để ngắm thêm một lát."
Vi Vi trừng mắt với anh, gương mặt dần ửng đỏ, cảm thấy mình sắp tức chết đến nơi rồi >o<
Tuy dáng vẻ cô tức giận đến nỗi mặt mày đỏ hồng lên quả thực rất đáng yêu, nhưng thấy cô thẹn quá hóa giận thật rồi, Tiêu Nại ngắm xong rồi nghiêm túc hỏi: "Vậy người muốn phát truyền đơn ấy thì sao?"
Vi Vi cố dằn lòng, quyết định không đùa với anh nữa, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói thực toàn bộ sự việc, tất nhiên, số liệu 34C cụ thể thì cô đã bỏ bớt = =
Theo sự trần thuật của cô, sắc mặt của Tiêu Nại mỗi lúc một lạnh, không khí mờ ám ban nãy còn lan tỏa trong xe giờ đã biến mất sạch, Vi Vi cảm thấy bất thường nên dừng lại.
Tiêu Nại sắc mặt vô cảm nói: "Tiếp tục đi."
"Đại khái là thế thôi, vừa nãy họ ngồi ở nhà hàng kia, Nhị Hỷ biết trước họ sẽ đến đó nên mới đòi đi."
"Tên."
Vi Vi trả lời như cái máy: "Ái Hương Nại Nhi."
"Bốn người, còn nữa mà."
"... Còn nữa, nhưng không chắc lắm." Vi Vi vẫn không chịu nói xấu người khác: "Thôi bỏ đi, anh lên mạng mà xem, có điều đừng nói gì cả, cứ kệ cô ta đi."
Hiện giờ người ta đã nghiêng về phía cô, vả lại Ái Hương Nại Nhi cũng đủ khốn đốn rồi.
Kệ họ đi à? Tiêu Nại lạnh lùng bảo: "Anh sợ không độ lượng được thế."
Đại Thần... hình như tức giận thật, chuyện đã mấy ngày rồi, Vi Vi cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
"Thực ra những lời nói như thế từ nhỏ em đã nghe quen rồi, lúc đầu còn xem nó là động lực để tiến tới, về sau những lời này không đáng để trở thành động lực nữa." Trong ánh mắt tràn ngập sự tự tin, Vi Vi nhìn anh, nghiêm túc: "Động lực hiện giờ của em..." Là anh.
Không khí ngưng đọng.
Đôi mắt ấy nhìn anh, ánh sáng lấp lánh, tỏa ra một thứ hào quang chói mắt, Tiêu Nại không nghĩ ra bất cứ lời so sánh nào để hình dung vẻ đẹp của cô lúc này, chỉ muốn đưa tay che đôi mắt cô lại, như thế, có lẽ sẽ khiến nhịp tim anh không còn đập loạn lên như bây giờ.
Vi Vi bỗng thấy nghẹt thở.
Rõ ràng là một giây trước còn đang nói chuyện rất nghiêm túc, sao đột nhiên lại rơi vào trạng thái này...
Cố gắng dời ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, Vi Vi đằng hắng, cố nói với vẻ tự nhiên hết mức có thể: "Anh đừng dừng xe ở đây mãi thế, cản trở giao thông đó."
Là người nhà của giáo chức trong trường nên xe của Tiêu Nại dễ dàng vào trong, nhưng nếu chạy đến tòa nhà nữ sinh thì cũng không hợp lắm, thế là anh dừng xe lại ở nhà mình, sau đó đi bộ đưa Vi Vi về ký túc xá.
Tám chín giờ tối vốn là thời khắc khá náo nhiệt của trường, nhưng vì đang trong kỳ thi nên khó tránh khỏi lạnh lẽo yên tĩnh hơn trước. Sánh vai bước trên con đường nhỏ không người, ánh sao sáng lấp lánh rải rác trên trời, học sinh khoa tự nhiên Vi Vi đang nhẩm tính... Vòng một đoạn... ba trăm mét...
Lại vòng thêm đoạn nữa, năm trăm mét...
Thêm nữa thì đã là tám trăm mét rồi, ừ, thêm mấy vòng nữa là cá hấp có vẻ đã tiêu hóa hết.
Tiêu Nại lên tiếng: "Thi xong thì ăn một bữa cơm với bạn cùng phòng anh nhé."
"A?" Vi Vi thoát ra khỏi trạng thái suy nghĩ đơn giản, gật gật đầu,
"Ồ."
"Không muốn?" Nghe có vẻ miễn cưỡng quá.
"Không phải, chỉ là..."
Vi Vi tuy miệng đáp thế nhưng trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác không chân thực.
Cứ luôn cảm thấy, mình và Đại Thần hiện giờ chắc là đến giai đoạn "chuẩn bị yêu đương", nhưng bị đám bạn cùng phòng quyết định thế thì xem ra danh phận bỗng chắc chắn là vậy rồi >_< Đúng là không có cảm giác chân thực!
Hơn nữa, lại phải ăn cơm với bạn anh...
Hơn nữa, anh là Tiêu Nại...
Cái tên này mang đến cảm giác không chân thực, thực ra luôn ám ảnh đến tận bây giờ.
"Hử?"
"Chỉ là, cảm thấy có chút không chân thực." Bước chân Tiêu Nại chợt khựng lại, quay sang nhìn cô chăm chú. Vi Vi cũng dừng chân.
Sau đó, Vi Vi bị anh cuốn vào trong lòng mà không chút phòng bị, mùi vị đàn ông mát lạnh thoáng chốc tràn vào mọi giác quan của cô. Bị hai tay anh giữ chặt, không động đậy nổi, đầu cô nép vào ngực anh, chẳng nhìn thấy được gì, chỉ nghe anh đang nói bên tai: "Anh vốn không muốn nhanh như thế." Chất giọng vốn lành lạnh đang cố nén lại, mang theo một sự mê hoặc kỳ lạ, anh hỏi, "Thế này đã thấy chân thực chưa?"
Dường như yên tĩnh đến cực độ, nhưng lại như ồn ào đến cực độ, khoảnh khắc này, thời gian nguyên thủy của vũ trụ như ngưng đọng, trong vòng tay duy nhất ấy, Vi Vi nghe thấy tiếng chấn động đến từ trái tim của đôi bên.
Chân thực rồi, nhưng cũng càng hư ảo hơn, nhưng thế thì có quan trọng gì đâu. Cho dù tất cả những điều này có không chân thực đi nữa, thì cũng là cái không chân thực mà chân thực nhất.
|
CHƯƠNG 35 - BÙ CỦA HỒI MÔN
"Cho anh này". Đánh một cái mặt cười, Hồng Y Nữ Hiệp cố lấy hết dũng khí nói: "Em đã nói rồi mà, sẽ bù của hồi môn."
Chuyện trên diễn đàn đang hồi sôi sục, sau khi xuất hiện hai mẩu buôn dưa cuối cùng thì dần dần không còn thu hút được người xem nữa.
Buôn dưa 1:
Nghe đồn, một ngày nào đó, một nam sinh khoa nào đó gặp được nam chính đang bị đồn đại ở dưới tòa nhà ký túc xá, dưới sự kích động đã bất chấp nguy hiểm tính mạng để truy vấn: "Cậu nghĩ thế nào về chuyện trên diễn đàn."
Nghe đồn, Tiêu Nại liếc cậu ta một cái, ném lại vẻn vẹn sáu chữ: "Có thì tốt hơn không có."
Sáu chữ này nghe thì có vẻ bình thường, nhưng ngẫm kỹ lại thì, đúng là vừa cao minh vừa cay độc, cao minh ở chỗ đã tẩy sạch cho chính mình và Bối Vi Vi, cay độc thì khỏi phải nói, đặc biệt là đối với con gái, đúng là càng nghĩ thấy độc ơi là độc...
Thế là, ánh mắt của mọi người bị di dời, dần dần đi nghiên cứu Ái Hương Nại Nhi và bạn C sao lại "không có".
Càng lúc càng có nhiều người nhìn xuyên hiện tượng để thấu bản chất, rút ra kết luận – Lý do Ái Hương Nại Nhi công kích Bối Vi Vi người ta ấy, nói cho cùng, thì do là cô ta không có.
Đành phải nói rằng, ở một mức độ nào đó, thì anh biết rõ chân tướng rồi.
Nhị Hỷ nghe thấy vụ buôn dưa này xong thì điểm chú ý khác hẳn với mọi người, điều khiến cô ngạc nhiên là: "Vi Vi à, Đại Thần nhà cậu sao lại biết cậu "có"? Chẳng lẽ anh ấy ôm rồi?"
Vi Vi: "..."
Nhị Hỷ, cậu cũng biết chân tướng rồi...
Buôn dưa 2:
Nghe đồn, một ngày nào đó, Tiêu Nại và Tào Quang oan gia ngõ hẹp ở sân đấu bóng.
Nghe đồn, Tào Quang chủ động khiêu chiến: "Có người nào tình trường thất bại cầu trường thành công, chi bằng chúng ta thử xem?"
Nghe đồn, Tiêu Nại tỏ vẻ hờ hững, lời lẽ ác độc, đáp trả: "Tôi không ngại làm cậu thất bại thêm đâu."
Nghe đồn, sau N lần, Tào Quang bất hạnh càng thất bại hơn. Vi Vi cứ mãi nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, vì Đại Thần chưa hề nói với cô, cô lại ngại không dám hỏi.
Cho đến một ngày nào đó lâu lắm về sau, hai người nhìn thấy Tào Quang từ phía xa, Tiêu Nại bỗng cười cười, nhìn Vi Vi: "Từ nhỏ đến lớn?"
Vi Vi sau khi ngẩn ra, lập tức đáp rất phóng khoáng: "Không có, cậu ấy cũng phát tờ rơi cho em thôi mà." (╯▽╰)╭
Mấy hôm cuối cùng vào năm thứ Hai của Vi Vi, vừa vội vã vừa chậm rãi trôi qua như thế, môn thi cuối cùng đã xong, Vi Vi vừa ra khỏi nơi thi đã thấy Tiêu Nại đứng đợi bên ngoài.
Vẻ như đã đợi rất lâu rồi thì phải, Tiêu Nại đang ngồi trên ghế dưới bóng cây râm mát, cúi đầu đọc sách.
Vi Vi chạy đến, trán lấm tấm mồ hôi: "Anh đến khi nào thế?"
Tiêu Nại gập sách lại, ngẩng lên: "Mới đến."
Vi Vi không tin anh cho lắm, nhưng cũng không hỏi thêm: "Thi xong bọn em mở tiệc lớp, chuyện thực tập hè thì em sẽ dùng di động của Hiểu Linh nhắn tin cho anh."
Tiêu Nại mỉm cười, không nói gì.
Vi Vi vừa nói vừa cảm thấy tâm trạng tệ hẳn.
Vốn là chuyện rất vui, nhưng hè năm nay đến lại dường như khiến người ta không vui chút nào. Vi Vi hất hất chiếc túi trong tay: "Đi thôi, đến thư viện trước đã."
Trả hết tất cả sách tham khảo để dùng cho kỳ thi, Vi Vi lại mượn thêm mấy quyển lập trình, chuẩn bị để nghiên cứu trong mùa hè, có Tiêu Nại ở đó thì việc chọn sách đương nhiên dễ dàng hơn nhiều. "Bản sách này không hay." Tiêu Nại rút hai quyển trong tay cô ra, trả về giá sách, "Ngày mai anh mang sách ở nhà đến cho em." "Ừm." Vi Vi gật gật đầu, "Phải đúng trọng tâm nhé, đừng khó quá." Năm hai đa số vẫn là các môn cơ bản, những môn chuyên ngành phải đến năm ba mới bắt đầu, Đại Thần không được dựa vào trình độ của anh chọn sách cho cô đấy = =
"Đừng lo, anh có thể chỉ đạo từ xa mà." Tiêu Nại xem lướt qua kệ sách để giúp cô chọn, thuận miệng nói.
Vi Vi kiễng chân lên đút quyển sách trở lại, nhận ra tâm trạng vừa nãy còn tồi tệ bây giờ như đã tốt hơn nhiều.
Haizzz~
Tâm trạng trồi lên tuột xuống, đúng là hành hạ người ta quá. Lúc bước ra khỏi thư viện, di động của Tiêu Nại réo rắt, anh nghe máy, bên kia nói gì đó vài câu, Tiêu Nại bảo: "Biết rồi, bọn tớ đến đó ngay."
Rồi nhìn Vi Vi: "Hầu Tử Tửu đang đợi chúng mình ở quán ăn." Nơi tụ tập là ở Thiên Hương Cư.
Địa điểm là do Hầu Tử Tửu chọn, Tiêu Nại tỏ ý bảo cho bọn họ tha hồ ăn uống, đương nhiên họ sẽ không khách sáo rồi. Có điều nói đi nói lại thì, với con trai, thực ra ăn gì cũng xong, chỉ cần bia đủ là được rồi.
Trong phòng Tiêu Nại có sáu người, lão đại, lão tam, lão tứ đến lão thất, lão nhị vì dễ khiến người ta liên tưởng đến một loại cơ quan tà ác nào đó nên chẳng ai chịu nhận. Lão đại và lão thất không chơi game online, Vi Vi không quen, nhưng họ rất thân thiện, mọi người nhanh chóng đã quen thuộc với nhau.
Trừ Hầu Tử Tửu ở lại trường học tiếp lên nghiên cứu sinh, những người khác đều đã đi làm, còn vì sao vẫn ở trong trường thì, tất nhiên là để lợi dụng triệt để tiện nghi của trường rồi, dù gì đi làm cũng ở quanh trường cả mà, tiện thế còn gì.
Lần đầu tham gia một buổi tụ tập thế này, ngồi cạnh Tiêu Nại, Vi Vi dù gì cũng cảm thấy bứt rứt, nhưng có bọn Ngu Công ở đó, tâm trạng ngại ngùng của Vi Vi muốn duy trì lâu cũng khó lắm = = Rượu hết ba vòng, nam sinh bắt đầu nói nhiều, buôn dưa xôm tụ hẳn.
Lão Đại nói, tiểu sư muội à, lão tam nhà bọn anh lần đầu yêu đương, lần đầu nắm tay con gái, em phải đối xử tốt với cậu ấy, bọn anh dân công nghệ thông tin muốn tìm vợ khó lắm đó.
Vi Vi rất hiểu ý gật đầu, trong lòng ta thán: Lão tam nhà anh nắm tay người ta chẳng giống lần đầu tiên tí nào.
Sự bùng nổ của Mô-za-a mang đậm dấu ấn con người anh ta.
"Tam tẩu, lần trước anh không gạt em mà, quả là có người tỏ tình với Lão Tam."
"Nói là cùng biểu diễn, nhưng ai mà biết được là toan tính gì."
"Chính là cái cô Mạnh... Mạnh..."
"Hôm qua cô ta lại gọi điện cho Lão Tam đó!"
Mô-za-a rượu vào là lời nói lắp ba lắp bắp, nhưng không tổn hại đến lý trí, Vi Vi mở to mắt đợi anh ta nói tiếp...
Vậy nhưng...
Anh chàng ngoẹo đầu, gục ngã.
Lão Thất ngồi kế bên chú thích: "Tốt lắm, lần này uống hết một chai mới gục."
Vi Vi choáng! Sao lại có trò thổ lộ gì mà có một nửa thế này.
Quay sang nhìn đương sự, Tiêu Nại cũng uống khá nhiều, nhưng thần sắc vẫn như thường, nhãn thần tỉnh táo, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Vi Vi, anh thờ ơ nói: "Cô ấy bảo có chuyện muốn giải thích với anh."
Chẳng lẽ là chuyện của Ái Hương Nại Nhi? Nhưng tại sao phải giải thích với Đại Thần...
"Sau đó?"
"Chẳng có sau đó."
Người mục kích số 1 – Hầu Tử Tửu chồm lại nói: "Tam tẩu, Lão Tam là sát thủ."
Kẻ mục kích số 2 – Ngu Công gật đầu: "Quá tàn ác quá tàn ác, chỉ một câu là giết luôn."
Lão Đại đau lòng oán thán: "Sao lại làm thế với con gái được, dân công nghệ thông tin chúng ta nhận điện thoại của con gái khó lắm mà."
Lão Thất điềm nhiên: "Lão Tam chẳng phải trước giờ vẫn thế à." Mô-za-a ngáy to một cái tán đồng.
Vi Vi ngồi một bên muốn ứa nước mắt, bọn họ lảm nhảm nãy giờ, Đại Thần tóm lại đã nói gì a a a a a!
Ngu Công hỏi: "Tam tẩu, em đoán xem Lão tam nói gì?"
Vi Vi dựa trên phong cách của Đại Thần ngẫm nghĩ hồi lâu, hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: "Hừm, hỏi cô ấy... Cô là ai?" ... ...
Im thin thít...
Hầu Tử Tửu ngồi cạnh Vi Vi nể sợ dịch lui ra xa.
Tiếng ngáy của Mô-za-a cũng biết ý nhỏ hẳn.
Tiêu Nại nhấc ly rượu lên, mỉm cười.
Vi Vi thấy vẻ mặt "em quá độc đấy" của bọn họ, bất hạnh muốn chết. Chẳng phải là câu đối đáp thường tình sao? Ai nhận được một cú điện thoại lạ cũng hỏi một câu Bạn Là Ai mà.
"Nói ra thì, cái Bạn C đó là Hoa khôi Mạnh à?"
"Hơn nửa phần là thế."
Lão Thất bảo: "Lão Tam, cái cô Ái cái gì Nại, hack vi tính của cô ta đi, bây giờ cuối kỳ, trong vi tính chắc có luận văn, hack một cái là... hê hê..."
Vi Vi ú ớ, nhớ đến truyền thống hack vi tính bán vợ người ta của bọn Ngu Công, quả nhiên là cùng phòng có khác, phong cách sao mà giống thế.
Tiêu Nại liếc anh chàng một cái: "Làm người phải có phong độ."
Lão Thất nổi sùng: "Cậu có ý gì thế?"
Hầu Tử Tửu lập tức tát nước theo mưa: "Thì bảo cậu chẳng có phẩm cách."
Lão Thất buồn rầu: "Vậy chuyện diễn đàn cứ cho qua thế à?
|
CHƯƠNG 36 - THUẬN BUỒM XUÔI GIÓ
"Nụ hôn phớt nhẹ. Giây sau, cố kiềm chế lễ tiết nhưng lại dường như mang theo sự đè nén vô hạn, nhè nhẹ đậu lên mi mắt cô."
Trên đỉnh Lạc Hà thoáng chốc tĩnh lặng. Bạch Y Cầm Sư vốn trước giờ thao tác tinh tế chuẩn xác đến từng không phẩy mấy giây, lần này lại khựng lại đến mấy giây sau rồi mới nhấn nút chấp nhận.
Chủng loại: Phát Trâm (trâm cài tóc) Tên gọi: Phát Vi (tên này do người chế tác đặt, có thể chỉnh sửa) Chất lượng: Phàm Khí Trân Phẩm Yêu cầu cấp độ: 90 Thuộc tính: Cầm Ý+15%, tốc độ hồi phục nội lực+12%, sức bật nhanh+38, sinh mệnh + 1000 Độ bền: 500/500 Chức vụ thích hợp: Cầm sư Người chế tác: Lô Vĩ Vi Vi
"Thực ra, lần trước ngoại trừ việc yêu cầu Phong Đằng cung cấp bốn con thần thú, em còn muốn có thêm 2 loại vật liệu quý hiếm khác nữa, Thiên Sơn Bạch Ngọc và Cửu Thiên Tôi Hỏa, và cả một số thứ trước kia thu thập được, nên em đã làm cái này."
"Chiếc trâm cài của anh vốn cũng rất oách rồi, em muốn thử xem có thể nào làm ra được chiếc tốt hơn không." Kết quả là, thực sự cô đã làm ra một vật phẩm quá quý giá.
Trong game Mộng Du Giang Hồ, những trang bị cao cấp mà hệ thống tung ra gọi là Thần Binh Tiên Khí, còn những trang bị mà tự bản thân các game thủ chế tác ra thì gọi là Phàm Khí, nhưng hoàn toàn không phải là thuộc tính của Phàm Khí thì nhất định sẽ thua kém Tiên Khí, chẳng hạn chiếc trâm cài tóc mà Vi Vi làm ra đây, thuộc tính còn oách hơn cả Tiên Khí bình thường. Có điều game thủ muốn làm ra một Phàm Khí Trân Phẩm thì độ khó lại vô cùng cao, ngoại trừ vật liệu quý hiếm và nội lực cao thâm ra, còn phải xét đến tỷ suất thành công.
"^_^, vậy là anh may mắn lắm đó."
Vi Vi căng thẳng gõ chữ, đột nhiên nhiều lời hẳn, dường như nói thêm một câu thì cảm giác đè nén sẽ giảm đi một phân vậy. Nhưng tuy thấy căng thẳng, mà lại muốn nói thêm thì vẫn phải vận toàn bộ sức lực lớn nhất để thốt ra câu đó.
Ngón tay khẽ khựng lại, Bạch Y Cầm Sư nói: "Đúng là anh may mắn thật."
Mặt Vi Vi nóng bừng lên, không biết trong lòng có quỷ hay sao mà cứ cảm thấy một câu nói quá bình thường của anh, lại như ẩn giấu một ý tứ sâu xa nào đó vậy.
"...Hừm, nếu vậy thì tốt quá rồi." Cô đang nói cái gì vậy trời...
Dường như cảm nhận được sự lúng túng của cô ở phía bên kia, Tiêu Nại mỉm cười: "Phát Vi giải thích thế nào?"
"Có nghĩa là Phát Trâm by Vi Vi đó." Bạn sinh viên khoa tự nhiên Vi Vi không hề có tế bào lãng mạn cảm thấy rất dễ giải thích, "Nếu anh không thích thì có thể sửa mà, em không có đầu óc nghệ thuật..."
"Không cần sửa, anh rất thích."
Kết tóc với Vi [ý anh í là 'kết tóc se duyên' với Vi Vi đấy mọi người ] Sao lại không thích cho được.
"Ồ."
Lần này Vi Vi không lãnh hội được "thâm ý", uhm một tiếng rồi muốn chuồn đi cho nhanh, "Vậy thì, em out trước nhé, hôm nay chơi vui và mệt quá, em muốn ngủ sớm một chút." Bạch Y Cầm Sư không hề níu kéo. "Ừ, phu nhân vất vả quá."
"..."
Người này... hình như mãi mãi là một mũi tên trúng hai con chim >o<, không biết đang nói cô chơi vất vả quá hay là chế tác trang bị vất vả quá, Vi Vi ú ớ, để lại một chuỗi dấu chấm xong thì nhanh chóng "rớt mạng".
Bóng áo đỏ biến mất trên đỉnh núi, thời gian tích tắc từng giây trôi qua, mấy phút sau, trên máy tính, ngón tay thon dài mới khẽ nhấn vào nút bên tay phải, đổi chiếc trâm cài tóc mới.
Bạch Ngọc Phát Trâm lóe lên ánh sáng, chiếc trâm ở giữa mái tóc đen nhánh, óng ánh tinh xảo, hào quang lưu chuyển, Tiêu Nại ngắm đến xuất thần.
Bỗng nhiên rất muốn gặp cô ấy.
Cô ấy lúc này, lông mày sẽ hơi nhướn lên, đôi mắt sẽ càng sáng hơn mọi ngày, rõ ràng rất lúng túng mà lại vờ ra vẻ bất cần, còn có chút chút đanh đá nữa chứ, chắc chắn xinh đẹp khó tả rồi.
Cửa ký túc "binh" một tiếng bị đạp ra một cách đầy bạo lực, phá tan không khí mơ màng đó, giọng oang oang của Ngu Công vang lên đầy kinh ngạc: "Không phải chứ, Lão Tam, ngày lành cảnh đẹp trước hoa dưới nguyệt quyến lữ như hoa thế này, sao cậu còn về sớm hơn cả bọn tớ nữa vậy?"
"Dạo gần đây cậu đúng là không phí công xem từ điển thành ngữ." Ngón tay rời khỏi chiếc vi tính, tia nhìn cuối cùng rơi trên màn ảnh, rồi Tiêu Nại gập máy lại, vứt lên giường. "Chơi mạt chược?" Woa!!!
Ngu Công kêu lên một tiếng quái đản, nhanh nhẹn rút hộp mạt chược từ dưới gầm giường lên, "Cậu làm trò gì thế, sao lại muốn đánh mạt chược?"
"Chẳng có gì." Tiêu Nại điềm nhiên: "Tâm trạng tốt, muốn xả ra thôi." [anh ơi... em lại nghĩ anh xả... 1 cái gì đó >o<]
"Xùy xùy, nói trước nhé, gần đây tớ lên tay lắm, phong độ tuyệt diệu, lúc đó cậu thua rồi đừng có trốn trả tiền nhá." Ngu Công đổ mạt chược lọc xọc.
Tiêu Nại không nói gì, ngồi xuống bên bàn. ... ...
Một tiếng đồng hồ sau.
Tiêu Nại dàn quân bài ra: "Thanh nhất sắc nhất điều long, đừng quên trả tiền."
Ngu Công mắt ầng ậng nước.
Hầu Tử Tửu đồng cảm vỗ vỗ anh chàng: "Bớt buồn đi, không ngờ hôm nay Lão Tam mời khách, cuối cùng toàn bộ do cậu trả tiền, hê hê."
"Ai nói tớ trả tiền, đêm còn dài mà." Ngu Công vỗ bàn, "Lại lần nữa! Lão đây muốn lật ngược tình thế!"
Đêm quả thực còn dài.
Đêm nay, sinh viên năm tư còn chần chừ chưa đi muốn trải qua đêm cuối cùng trong trường, sinh viên các năm khác vừa được giải thoát khỏi kỳ thi, cả ngôi trường đều trở nên náo động và vui vẻ, rất nhiều phòng ký túc sáng đèn thâu đêm.
Vậy nhưng sắc đêm rồi cũng nhạt dần, ban mai vẫn phải ghé thăm, bạn Ngu Công rốt cuộc đành bó tay, cay đắng vác theo khoản nợ mấy trăm tệ bước ra ngoài xã hội. [hohoho... anh mún đấu với Đại Thần à!!! No door!!!]
Và Vi Vi, khi chạng vạng tối, bắt đầu rời thành phố B về nhà nghỉ hè.
"Vi Vi, tàu của cậu sao khởi hành sớm quá vậy."
Hiểu Linh và Nhị Hỷ hợp lực xách vali hành lý của Vi Vi, tiễn Vi Vi xuống lầu.
"Ừ."
Lơ đãng đáp lại, Vi Vi nhìn xuống phía dưới qua ô cửa sổ giữa cầu thang, dưới tán lá rậm rạp che phủ, xe của Tiêu Nại đã đợi ở đó tự bao giờ.
Hiểu Linh cũng thò đầu ra ngoài theo cô, cười hì hì: "Có bạn trai mà bố mẹ làm giáo viên cũng sướng thật, có thể lái xe ngay trong trường, nếu không lại phải theo xe buýt trường ra đến cổng, phiền phức chết đi được."
"Nếu không sao lại gọi là Đại Thần Đa Công Năng được, có điều Vi Vi à..." Nhị Hỷ bảo, "Cậu đi sớm như vậy, Đại Thần nhà cậu không giận hả?"
Chắc là không giận... nhỉ?
Ngồi vào trong xe, Vi Vi lén lút quan sát vẻ mặt Tiêu Nại, nhìn thế nào thì vẫn thấy dáng vẻ Đại Thần chăm chú lái xe. Gương mặt tuấn tú nhìn nghiêng không chút biểu cảm gì, nhưng rõ ràng là cũng không vui vẻ gì rồi.
Vi Vi cẩn thận nâng một chiếc túi nhỏ từ nãy vẫn xách trong tay, bên trong là một chậu xương rồng nhỏ, "Cho anh cái này". Tiêu Nại liếc nhìn, "Hồi môn mới?" = =
Đại Thần quả nhiên không chịu bỏ qua cái từ "hồi môn" này, hôm qua chắc là không kịp phát huy. "Là cây xương rồng em vẫn trồng, mùa hè không thể chăm sóc được, nên đưa anh chăm sóc hộ em." "Ồ." Tiêu Nại khẽ đáp lại, "Tiện để anh nhìn vật nhớ người?"
Này, làm gì lại sến như thế!
Cô biết buổi trưa lúc ăn cơm mới nói với anh rằng buổi tối phải đi là có hơi đột ngột, nhưng cũng đâu thể trách cô được. Vi Vi lầm bầm: "Không phải em cố ý đặt mua vé sớm mà, lúc toàn trường đặt vé, em vẫn chưa quen anh."
Sự thực bày ra trước mắt, Tiêu Nại cũng đành bó tay.
Đến ga Bắc Kinh, Tiêu Nại mua vé tiễn, Vi Vi theo anh, lúc Tiêu Nại lấy lại tiền lẻ và vé từ quầy bán, Vi Vi bỗng nghiêng người hỏi cô bán vé: "Xin hỏi vé ngày mai kia gì đó đến thành phố W còn không?"
Cô nhân viên không thèm kiểm tra lại, trả lời luôn: "Không còn, vé trong vòng năm ngày đều hết rồi."
Một câu trả lời nằm trong dự đoán, nhưng vì ánh mắt Đại Thần đột nhiên nhìn sang cô, khiến người ta trở nên hụt hẫng quá.
Trên môi Tiêu Nại cuối cùng cũng nở nụ cười, kéo cô đi nhanh đến xếp hàng, lấy di động ra, bắt đầu bấm danh bạ.
"Vé máy bay ngày mốt thì sao?"
Vi Vi ngẩn ra một lúc mới hiểu ý anh, vội vã ngăn lại: "Không cần đâu anh."
Ở lại thêm vài ngày rồi cũng vẫn phải đi, lúc nãy hỏi là do nhất thời xúc động mà thôi, bình tĩnh trở lại thì cảm thấy không thỏa đáng chút nào. Vi Vi cúi đầu xuống nói: "Em hẹn với Bố ngày mai về đến nhà rồi."
Không khí có vẻ trầm xuống, thấy anh nhét điện thoại vào túi trở lại, trong lòng Vi Vi thấy không vui.
Vậy nhưng...
"Thôi được rồi."
Thở dài, kéo tay cô hướng đến phòng đợi, Tiêu Nại thỏa hiệp, "Về đến nhà phải gọi cho anh ngay."
Tim nhẹ nhõm hẳn, Vi Vi vội vàng gật đầu.
"Mua di động sớm nhé."
Gật liền mấy cái, thề thốt: "Về nhà là mua ngay."
Vi Vi bỗng nhớ đến cuộc buôn dưa đêm qua của cô và đám bạn, Nhị Hỷ hỏi Đại Thần sao không mua di động cho cô, lúc ấy cô trả lời thế nào ấy nhỉ – Đại Thần sẽ không làm chuyện bừa bãi như thế. Trong lòng dấy lên một niềm vui như kiểu hai tâm hồn giao thoa ^_^
Đưa cô lên đến tận tàu hỏa, Tiêu Nại mới đặt hành lý xuống, nhân viên tàu nhắc nhở đến giờ tàu phải chạy rồi.
"Vậy anh xuống đi nhé." Vi Vi cũng cũng không biết thời khắc này nên nói gì, chỉ biết dặn dò anh, "Nhớ chăm sóc chậu xương rồng đó."
Thực ra xương rồng một tháng không tưới nước cũng không sao, nhưng tối qua lúc thu dọn hành lý, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là giao nó cho Đại Thần. Nguyên nhân là vì chú ý đến văn phòng của Đại Thần lại không có chậu xương rồng nào để hút bức xạ, nhưng nguyên nhân sâu xa hơn là, tự mình cũng không suy nghĩ kỹ, chắc là thật sự là bốn chữ đó chăng.
Nhìn vật nhớ người...
Nghỉ hè, phải 2 tháng đó...
Lúc về nhớ đặt kế bên vi tính văn phòng anh nhé..."
Tốt nhất vì ngày nào cũng thấy.
Tiêu Nại nhướn mày. Vậy nên, trước khi cô đi cứ nói về cây xương rồng của cô ấy? Nếu cứ thể để cô ấy thì anh cũng quá là thất bại rồi.
Nụ hôn phớt nhẹ.
Giây sau, cố kiềm chế lễ tiết nhưng lại dường như mang theo sự đè nén vô hạn, nhè nhẹ đậu lên mi mắt cô.
Rời xa mà không lưu luyến quá nhiều, Tiêu Nại nhìn sâu vào đôi mắt cô.
"Vi Vi, thuận buồm xuôi gió nhé."
Đoạn đường Vi Vi về nhà quả nhiên rất "xuôi gió".
Bởi vì, cô bay về nhà mà >o<
|