Đen Trắng
|
|
Khiêm Nhân trả lời phi thường lời ít mà ý nhiều: Kỉ tiểu thư, cô chỉ cần nhớ rõ, khi anh ấy cười không nhất thiết là cao hứng, khi anh ấy lạnh lùng cũng không nhất thiết là đang tức giận.
Kỉ Dĩ Ninh vô cùng thông minh suy từ một ra ba: Nói vậy là toàn bộ biểu hiện luôn hướng ngược lại với tư duy rồi?
Khiêm Nhân nho nhã lễ độ nói: Cũng không phải, có khi cũng là phù hợp cùng hướng với tư duy, đối với người như Dịch thiếu, cô chỉ có thể dựa vào vấn đề cụ thể mà cụ thể phân tích thôi.
……
Hỏi cũng như không hỏi.
Cụ thể vấn đề cụ thể phân tích.
Ah, nói dễ hơn làm.
Tất cả đều cần thời gian và công sức để hiểu được, nếu anh không yêu cô.
Kỉ Dĩ Ninh thở dài, đột nhiên thấy tay anh chỉ ra chỗ sai phía trên ngực trái của cô.
Hành động này không có ý muốn khiêu khích, nhưng bất kì động tác nào, chỉ cần là anh làm, sao có thể đơn giản được?
Kỉ Dĩ Ninh không nghĩ đến chuyện gì khác, mà là bỗng nhiên cảm thấy thực áy náy lên tiếng.
“Vết sẹo này…… Khó coi, có phải không?”
Đúng vậy, đây là vết thương duy nhất trên người cô.
Trên ngực trái năm cm, có một vết sẹo hình chữ thập, tựa như Chúa Jesus mang cây thập tự, thật sâu ở lại trên thân thể vốn nên hoàn mỹ không tì vết của cô.
Đây là do đám cháy lớn ở Kỉ gia lưu lại ấn ký duy nhất trên người cô.
Anh có thể cứu cô ra từ đám cháy, nhưng lại không có biện pháp lau quệt đi ấn ký đã lưu lại trên người cô.
Anh thường nhìn chăm chú vết thương này trên người cô, biểu tình chuyên chú động lòng người, giống như không chỉ là đang xem một vết thương, mà là đang nhìn một khoảng thời gian, một bí mật không ai có thể tìm hiểu. Chuyên chú như thế, đến mức làm cho cô ảo giác cảm tình của anh với cô cũng rất sâu nặng.
Đường Dịch bỗng nhiên lên tiếng.
“Vài ngày nữa, một vài chuyên gia y học ở Hoa Kỳ sẽ đến đây, anh sẽ để họ nhìn giúp em.”
Kỉ Dĩ Ninh gật đầu theo bản năng.
Thật ra, cô nghĩ chuyện này cũng không cần thiết.
Ngay cả Kì Hiên cũng từng khuyên cô, Dĩ Ninh, cô bị bỏng nặng, muốn một chút dấu vết cũng không còn thì không làm giải phẫu là không thể.
Chỉ có anh không nghe khuyên bảo.
Hai năm nay, anh chưa từng từ bỏ việc tìm người chữa trị vết thương trên người cô này, khiến cô càng nhận thức được tính cách cố chấp của anh.
Ồ, có lẽ không phải.
Anh cố chấp đối với cô, là ngay từ lúc cô biết đến anh, cô cũng đã gặp qua ba phần.
Hai năm trước, Thiệu Kì Hiên ở bệnh viện trị liệu vết bỏng cho cô khi cô vừa tỉnh dậy. Những nơi khác thật sự không có vấn đề gì, nhưng một chỗ cuối cùng này thật sự khó giải quyết.
Thiệu Kì Hiên là bác sĩ, trong điều kiện công tác tự nhiên không có bất kỳ ý tưởng nào không nên có, theo bản năng liền thốt ra:“Kỉ tiểu thư, mời cởi áo lót một chút.”
Cô còn không có phản ứng gì, đã nghe thấy Đường Dịch đứng ở một bên bỗng nhiên cứng rắn ném ra ba chữ:“Không được cởi.”
Kì Hiên xoay người, nhìn người đàn ông này không thể hiểu được:“Cô ấy không cởi làm sao tôi chữa được?”
Ánh mắt Đường Dịch nhìn anh lạnh như băng:“Tôi không cần biết anh chữa thế nào, tóm lại không được cởi.”
“……”
Trước mắt Thiệu Kì Hiên đầy dây đen: Ồ, vừa không được cởi, vừa muốn tôi chữa, đại gia ngài nghĩ tôi có thể chữa thế nào đây? Tôi là bác sĩ, không phải là siêu nhân.
Kì Hiên quyết định không để ý tới anh, xoay người cổ vũ cô, nói:“Đừng đi để ý cái tên biến thái Đường Dịch kia, chúng ta chữa bệnh của chúng ta.”
Thiệu Kì Hiên dám không nhìn đến sự tồn tại của Đường Dịch. Anh nói không được cởi, cô cũng không dám cởi.
Kì Hiên thật sự không có biện pháp, chỉ có thể tự mình động tay cởi khóa đồ lót của cô.
Kết quả ngày hôm đó, có người phải cứu bác sĩ Thiệu thiếu chút nữa đã bị súng của Đường Dịch bắn vào đầu.
Kì Hiên dù rất bình tĩnh cũng phải nổi giận, tức giận hét lên một câu:“Đường Dịch! Anh là đàn ông hay là đàn bà thế?!” Anh cũng không phải không muốn sống nữa, ai dám có ý gì với người phụ nữ của Đường đại thiếu gia chứ.
Cuối cùng, vẫn là Đường Kính đến đem người nhà không muốn làm bệnh nhân này đi.
……
Bây giờ nhớ tới chuyện cũ này, Kỉ Dĩ Ninh lại có chút hoài niệm.
Có thương tích trên người tất nhiên là không tốt. Nhất là ở nơi riêng tư như thế. Cô thân là phụ nữ, mỗi lần tắm rửa xong, vô tình nhìn mình trong gương, luôn theo bản năng đem ánh mắt tránh đi chỗ đó.
Cô cảm thấy thật có lỗi với anh. Bởi cô đã về làm dâu Đường gia rồi mà tình cảm đối với anh lại không rõ ràng.
Đàn ông như anh, vừa nhìn thấy đã biết là người rất đào hoa, bao nhiêu mỹ nhân như hoa như ngọc trước mắt anh, kết quả là, anh lại giữ lấy một cô gái không hoàn mỹ như cô.
Nhưng có một chỗ thiếu hụt này, cũng không phải không may mắn.
Nó làm cho cô thấy một Đường Dịch mà người khác không thấy được.
Kỉ Dĩ Ninh không nhịn được mở miệng:“Thật ra, em không sao đâu. Đẹp hay xấu cũng là thân thể của mình……”
Đường Dịch không lên tiếng trả lời.
Chỉ yên lặng nhìn ngực cô, ngón tay mơn trớn trên miệng vết thương.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh nói nhỏ một câu.
“…… Một cô gái trên người có thương tích, thủy chung không tốt.”
Nghe vậy, cô chậm rãi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt anh.
Đường Dịch khẽ cười.
“Cho dù bố mẹ không để em cảm thấy ủy khuất, bạn bè không để em cảm thấy ủy khuất, nhưng chính em cũng vẫn ủy khuất.”
Mỗi khi làm tình cô đều theo bản năng lấy tay che đi chỗ thiếu hụt này, không nghĩ anh lại thấy; Mỗi lần cô tắm rửa xong, đều không nhìn vào gương, khi đã mặc xong quần áo, mới có thể liếc mắt một cái. Tất cả những chuyện đó, anh đều để trong mắt.
Đường Dịch cúi người, bạc môi khẽ hôn lên vết thương màu xám trên ngực cô. Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô, chậm rãi mở miệng.
“Trong lòng em ủy khuất, mặc kệ là ai đem đến, anh đều chịu trách nhiệm.”
Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, lại cảm thấy cổ họng khô rát không thể nói câu gì.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến hai năm trước có một lần cô nói chuyện với Đường Kính. Khi đó cô vừa về làm dâu Đường gia, cô rất sợ Đường Dịch, toàn bộ Đường gia cô chỉ dám nói chuyện với Đường Kính.
Đối với Đường Dịch, không phải cô không tò mò.
“Anh ấy là người hữu tình sao?”
“Anh ấy không phải.”
“A……” Cô thở dài:“Anh ấy không giống người đàn ông thiếu phụ nữ……”
“Anh ấy xác thực không thiếu, nhưng mà anh ấy cũng không cho cô gái nào cơ hội.”
“Tại sao?”
Đường Kính nở nụ cười.
“Dĩ Ninh, Đường Dịch là người tốt,” Đường Kính nhìn cô, ôn nhu nói cho cô:“…… Đàn ông giống anh ấy, nếu đã cho cô gái nào một cơ hội, cô ấy rốt cuộc trốn không thoát.”
Lúc ấy, cô nghe được cái hiểu cái không. Đến tận bây giờ, Kỉ Dĩ Ninh mới cảm thấy lời Đường Kính nói là rất đúng.
Cho đến nay, Đường Dịch chỉ để cơ hội đó cho Kỉ Dĩ Ninh.
Vì thế, chỉ có cô biết, anh đa tình và chiếu cố, hóa ra, lại có thể đến nước này.
Kỉ Dĩ Ninh bỗng nhiên nâng tay, ôm cổ anh, ôm lấy anh.
“Cuối tuần sau anh có rảnh không?”
Cuối năm, là thời gian anh bận nhất.
Không đợi anh trả lời, cô đã mở miệng trước năn nỉ:“Cuối tuần sau là lễ mừng năm mới, anh trở về cùng em đi……”
Anh nghĩ nghĩ, thản nhiên nói:“Cuối tuần sau em phải chuẩn bị đi gặp bác sĩ chuyên gia đến từ Hoa Kỳ.”
“Em không muốn đi,” Cô vùi đầu vào cổ anh, vẫn cố chấp thỉnh cầu:“Anh trở về cùng em nhé……”
Cô chưa từng làm nũng với anh như vậy.
Chỉ có lần này, lực sát thương vô cùng lớn.
Đường Dịch ôm cô, nghe thấy chính mình nói một chữ:“…… Được.”
Kỉ Dĩ Ninh nhất thời liền nở nụ cười.
Thuốc giảm đau tốt nhất trên đời này, thật ra chính là nhiệt độ cơ thể anh.
So với bác sĩ giỏi còn tốt hơn.
Chú thích:
[1]Tiểu la bốc đầu: là nhân vật trong tiểu thuyết Hồng nham.
[2] Chị Giang: Tên thân mật gọi Giang Trúc Quân, nữ liệt sĩ cách mạng Trung Quốc, 1920-1949.
Khi ấy nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa đã thành lập. Chị Giang đang ở trong tù mà vẫn thêu một lá cờ đỏ năm sao. Chị chưa biết mẫu của cờ đỏ năm sao như thế nào, cho nên đã thêu ngôi sao lớn nhất vào chính giữa lá cờ, 4 ngôi sao nhỏ ở 4 góc.
[3] Tiểu thuyết Hồng Nham (红岩): Đây là tiểu thuyết rất nổi tiếng của những năm 50. Nội dung miêu tả những đấu tranh ngầm tàn khốc đêm trước giải phóng Trùng Khánh, đặc biệt là cuộc đấu tranh trong ngục tù. Bối cảnh lịch sử là vào năm 1948 đến 1949. Nhân dân dễ dàng tiến quân giành thắng lợi và quân phản động thì ngọ nguậy giãy chết, là đặc điểm của thời kì này. Nó lấy trại tập trung “hợp tác Trung – Mỹ” làm trung tâm, nói lên cuộc đấu tranh quyết định của nhân dân và Đảng Cộng sản, đánh đuổi Mỹ và cả quân Tưởng Giới Thạch.
[4] Lang Nha sơn ngũ tráng sĩ: 5 vị anh hùng trong kháng chiến chống Nhật của Trung Quốc, vì yểm hộ cho đại quân thoát khỏi vòng vây kẻ thù, ngoan cường chống địch đến viên đạn cuối cùng, thậm chí lăn đá xuống để vây hãm quân Nhật ở núi Lang Nha, sau đó gieo mình xuống núi, 3 người trong số đó hi sinh vì nước, 2 người còn lại trọng thương.
[5] Thiên la địa võng là trên trời hay dưới đất đều có giăng lưới khắp cả, không thể trốn thoát được.
|
Chương 3 Tiểu Miêu và Đường Kính
Mấy ngày cuối năm, Tô Tiểu Miêu cứ cuốn lấy Đường Kính không rời, cả ngày cứ vây quanh anh như con ong mật nhỏ bé chăm chỉ làm việc, hơn nữa anh chàng này có thời gian nghỉ ngơi không giống người bình thường, ngủ so với tiểu thư còn muộn hơn, thức dậy so với con gà còn sớm hơn, vì thế chỉ cần cô tỉnh táo, liền quấn Đường Kính không rời.
Đường Kính thật sự bị cô bám lấy như thế mà sợ, cuối cùng chỉ có thể ôm cô ngồi lên đùi mình, lấy ra một tờ chi phiếu còn trống một chỗ.
“Muốn bao nhiêu, tự mình điền.”
Đúng vậy, lý do có thể làm cho Tô Tiểu Miêu nhiệt tình dào dạt như thế chỉ có một: Phải phát tiền mừng tuổi……
Tiểu Miêu vui sướng hài lòng điền một chuỗi số dài, tuyệt không khách khí giơ chi phiếu lên trước mặt anh, tươi cười thực xấu xa [1]:“Phải ký tên……”
[1] nguyên văn: không phải xấu xa mà là “cẩu thối” có nghĩa là chân chó!!!
“……”
Không thể không thừa nhận, những năm gần đây da mặt Tô Tiểu Miêu càng ngày càng dày hơn đến mức có thể nhảy vọt về chất lượng, gặp phải một miếng keo dính như vậy, Đường Kính thật đúng là không có biện pháp nào.
Đường Kính tiếp nhận chi phiếu, thuận tay gõ lên trán cô một chút: “Bình thường anh và em rất nghèo à?”
“Đương nhiên không phải rồi,” Tiểu Miêu ôm đầu cười:“Sợ anh tiêu không hết thôi, em giúp anh tiêu mà……”
Đường Kính tính tình tốt, cũng không chấp cô ở một bên nói hươu nói vượn, anh ký tên lên chi phiếu rồi đưa cho cô.
“Năm nay muốn mừng năm mới thế nào?”
Cô là người thích náo nhiệt, năm trước đã cùng đám bạn tốt và đồng nghiệp làm ầm ĩ trong nhà cả đêm, đúng thế, cả một đêm. May mắn Đường Kính là người bất luận là về tính kiên nhẫn hay về mặt vật chất tài lực cũng đều đủ cường đại, cô làm ầm ĩ như vậy anh cũng không quản cô, cô vui vẻ là tốt rồi.
Nghe được Đường Kính hỏi như vậy, Tiểu Miêu nghĩ nghĩ, như là nghĩ tới cái gì đó, kích động ôm Đường Kính nói: “Năm nay chúng ta làm lễ mừng năm mới cùng Ninh Ninh đi!”
Vừa nghe thấy lời này, Đường Kính chợt thấy thú vị lộ ra một chút ý cười, nửa cười nửa không nhìn cô: “Em không nghi ngờ anh và cô ấy đã từng có một mối tình?”
Tiểu Miêu nhất thời liền áp dụng thái độ đánh chết cũng không thừa nhận: “Em không có! Không có!”
Đúng vậy, thái độ của Tô Tiểu Miêu đối với Kỉ Dĩ Ninh, như là trải qua một phen vận động mâu thuẫn ‘Khẳng định — phủ định – lại khẳng định’ .
Hai năm trước, Đường Dịch nói câu đầu tiên cường đoạt dân nữ, ép người vợ tốt[= =]. Sau khi Kỉ Dĩ Ninh gả cho anh, vấn đề bắt đầu. Đường Dịch này, cho tới bây giờ đều là người vui buồn không hiện ra mặt, làm cho người ta không thể nào xuống tay. Hơn nữa Đường Dịch không phải Đường Kính, không phải người kiên nhẫn giống như Đường Kính ‘Dưới ánh trăng lắng nghe cô gái tâm sự’, vì thế khoảng thời gian đầu Kỉ Dĩ Ninh quen anh, những cuộc đối thoại giữa hai người cơ bản đều bị vây trong loại tình huống này–
Đường Dịch: “Em đi ngủ.”
Kỉ Dĩ Ninh: “Vâng……”
Mười phút sau.
Đường Dịch: “Tại sao còn chưa ngủ?”
Kỉ Dĩ Ninh: “Không ngủ được……”
Đường Dịch: “Không ngủ được cũng phải ngủ.”
Kỉ Dĩ Ninh:“……”
Căn cứ vào điều này, mọi người có thể tưởng tượng, toàn bộ người trong Đường gia là không thể nói chuyện được, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một anh chàng tính tình tốt như Đường Kính, đối với Kỉ Dĩ Ninh mà nói đó là chuyện vui mừng đến cỡ nào. Thì phải hy vọng mà, là cuối cùng cũng có một cọng rơm cứu mạng.
Vì thế, mỗi khi Kỉ Dĩ Ninh bàng hoàng vô thố, cũng chỉ dám nói hết với Đường Kính.
Kỉ Dĩ Ninh từ nhỏ đã hiểu biết, gọi điện thoại cho Đường Kính cũng phải chọn thời gian thích hợp. Ban ngày mà gọi thì điện thoại của Đường Kính cơ bản đều là thư kí nghe, Kỉ Dĩ Ninh ngượng ngùng quấy rầy anh, vì thế liền chọn buổi tối gọi cho anh. Đương nhiên, không phải là đêm khuya, cô biết Đường Kính là đàn ông đã có vợ, đêm hôm khuya khoắt mà gọi điện thoại cho anh thì vợ anh sẽ nghĩ thế nào đây.
Kỉ Dĩ Ninh sau một hồi băn khoăn nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng chọn mỗi lần gọi điện đều vào lúc chạng vạng. Lúc này là tốt nhất, vừa ăn cơm chiều xong, anh cũng sẽ có thời gian, cũng sẽ không sinh ra hiểu lầm không cần thiết.
Kỉ Dĩ Ninh ngàn tính vạn tính, chỉ là đã tính sai lầm một sự kiện. Tô Tiểu Miêu của nhà Đường Kính không phải người thường, suy nghĩ khác hẳn với người bình thường, vì thế những gì liên quan đến hành vi tác phong cũng nhất định là không giống với người thường.
Gia đình bình thường ăn xong cơm chiều, sẽ tắm rửa xem truyền hình, nhưng Tô Tiểu Miêu thì không.
|
Thậm chí cô còn chưa ăn cơm xong, cô yêu vận động……
Vận động này, đương nhiên không phải theo phong trào thể dục thể thao chỉ chạy bộ chơi bóng gì gì đó.
Cô thực yêu vận động với Đường Kính, nhất là ở nhà. Kéo tay, ôm tay, cọ tay, cắn tay, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Đường Kính hiển nhiên là không chịu nổi loại dụ dỗ này, thường thường hung hăng kéo cô ngã xuống. Vợ chồng mà, không vận động cùng một chỗ mới là kỳ quái.
Vì thế, ngay tại thời điểm hai người đang lửa nóng hừng hực này, Kỉ Dĩ Ninh gọi điện thoại đến đây……
Có thể tưởng tượng được, trong khi đang cùng Đường Kính xxoo bỗng nhiên bị một cô gái gọi điện đến cắt ngang, tâm tình của Tô Tiểu Miêu sẽ khó chịu thế nào.
Đường Kính ra hiệu giải thích với cô:“Người của Đường Dịch.”
Tiểu Miêu bĩu môi.
Đối phương là người của Đường Dịch cô cũng biết, nhưng rốt cuộc là loại người nào thì Tiểu Miêu thực không rõ ràng lắm.
Nhưng mặc kệ!
Mặc kệ Đường Dịch là người nào, anh trai không có đạo lý thì không thèm quan tâm nữa, cả ngày tìm đến em trai, thật sự là buồn cười.
Tiểu Miêu hận không thể nói cho toàn bộ vũ trụ biết: Đường Kính chỉ có một! Chỉ có một! Không được phép cùng chiếm!>o<
Đường Kính tiếp điện thoại xong, Tiểu Miêu lập tức ủy ủy khuất khuất hừ hừ:“Anh Dịch còn không có bạn gái hả……?” Mau kết hôn thôi, lưu trữ cái tai họa lớn như vậy, dẫn tới việc các nhóm nữ hiệp đều hướng tới Đường Kính làm người mở đường.
Đường Kính nhíu mày:“Ai nói với em anh ấy còn độc thân?”
Tiểu Miêu trừng lớn mắt, rít một tiếng:“Hả?”
Đường Kính vỗ vỗ mặt cô, rất yêu vẻ mặt nghi hoặc này của cô.
“Nói cho em một bí mật, Đường Dịch là nhân sĩ đã kết hôn……”
Chuyện này giống như một quả bom lớn giáng xuống.
Tô Tiểu Miêu đối với Đường Dịch, có một chút cảm giác sùng bái như thần tượng.
Nhiều năm sống ở Đường gia, làm cho Tô Tiểu Miêu hoàn toàn hiểu được bản sắc của Đường Dịch. Vô luận là ai ở Đường gia, cũng đều bị ảnh hưởng bởi tính cách của Đường Dịch.
Người đó, cho dù không nói gì, chỉ cần khẽ cau mày, cũng có thể khiến người ta sợ hãi.
Anh ta nói một câu, một chữ, thậm chí chỉ là một cử chỉ đơn giản, cũng đều mang hàm nghĩa sâu sắc, không ai có thể phản kháng. Khí thế như quân lâm thiên hạ, bên trong thì bày mưu nghĩ kế, chiến thắng hàng ngàn dặm xung quanh.
Ánh hào quang trên người đàn ông này thật sự rất chói mắt, người như vậy, có thể coi trọng một cô gái như thế nào?
Hai năm nay, Đường Dịch bảo hộ Kỉ Dĩ Ninh rất cẩn thận, ngay cả Tô Tiểu Miêu cũng chỉ gặp cô có vài lần.
Mà cuối năm, rõ ràng là một cơ hội.
Tô Tiểu Miêu hạ quyết tâm, cùng với Ninh Ninh ăn cơm đón năm mới. Tiểu Miêu đương nhiên sẽ sợ chết không đến chỗ Đường Dịch hỏi ý kiến, cô giảo hoạt biết chỉ cần cuốn lấy Đường Kính đòi anh đồng ý là có thể.
Vì thế ba ngày nữa là hết năm, đại thiếu gia đương nhiệm của Đường gia sẽ lái chiếc Spyker C8 chậm rãi xuất hiện trước cửa nhà Đường Kính.
|
Chương 4 Đại thiếu gia đi mua đồ ăn
Cuối năm, doanh nghiệp nào cũng dùng toàn bộ sức lực để thu hút người tiêu dùng với nhiều chương trình giảm giá lớn, mọi người mua hàng tết rộn ràng nhốn nháo, cả thành phố đông đúc người đang đắm chìm trong cảnh tượng tranh cãi ầm ĩ náo nhiệt.
Trên đường cao tốc ở trung tâm thành phố, những chiếc xe đủ kiểu dáng xếp thành hàng dài hỗn loạn khiến đường phố tắc nghẽn, chật như nêm như cối, tất cả lái xe đều không thể không kiên nhẫn mà dùng tốc độ chậm chạp thong thả. Thời điểm này, những chiếc xe thể thao hiện đại nhất cũng phải trơ mắt mà nhìn những chiếc xe nhỏ bất ngờ chạy vụt qua.
Chiếc Skyper C8 của Đường Dịch kia thực bất hạnh cũng đang nằm trong đống hỗn loạn đó.
Nâng cổ tay nhìn giờ, lại nhìn dòng xe cộ dài dằng dặc trước mắt, bàn tay nắm tay lái của Đường Dịch không nhịn nổi đến khớp xương cũng đang rung rung.
Trong mắt người đàn ông hung hăng hiện lên ý muốn trả thù: Tô Tiểu Miêu, trở về tôi sẽ xử lý cô……
Đúng vậy, rõ ràng hôm nay phải đi làm khách, mà bây giờ lại đang lưu lạc trong đống kẹt xe trên đường cái này, đó đều là được Tô Tiểu Miêu ban tặng. Trên đời này chỉ sợ sẽ không tìm được người nào da mặt dày như Tô Tiểu Miêu, mời người ta đến ăn cơm mà ngay cả đồ ăn cũng phải để khách đi mua.
Việc này phải nói đến chuyện của một giờ trước –
Đường Dịch mang theo Kỉ Dĩ Ninh vừa đến trước cửa nhà Đường Kính, chợt nhìn thấy Tô Tiểu Miêu cầm một cái thìa từ trong nhà chạy ra ồn ào:“Ai dà không tốt không tốt! Hôm nay đồ ăn không đủ, anh Dịch giúp em đi mua đồ ăn được không?”
Đường Dịch từ nhỏ đã được người hầu nuôi lớn, ngày thường chỉ mua vũ khí mua súng mua phụ nữ, chỉ có điều chưa từng mua đồ ăn. Vừa nghe thấy cô nói muốn anh đi mua đồ ăn, đột nhiên cả người lại dâng lên cảm giác phi thường kì quặc. Một câu từ chối ‘Không đi’ vừa muốn nói khỏi miệng, thì bỗng Đường Kính xuất hiện, nhíu mày với anh nói:“Anh lại đây một chút.”
Có năng lực nhỉ, dĩ nhiên lại dám nói chuyện điều kiện với anh?
Đường Dịch nhất thời cảm thấy hứng thú, bước chân chậm rãi thong thả đi đến.
Hai anh em nói chuyện, mọi thứ khách sáo xã giao đều bị bỏ qua, Đường Kính đi thẳng vào vấn đề nói:“Nói đi, muốn thế nào anh mới bằng lòng đi mua đồ ăn?” Anh và Tiểu Miêu đều không thể ra ngoài, Đường Kính bi ai phát hiện, người rảnh rỗi có thể sai bảo chỉ có vị đại thiếu gia này……
Thì ra là như vậy à…… Đường Dịch sờ sờ cằm, mặc dù anh không có hứng thú với chuyện mua đồ ăn, nhưng lại cực kỳ có hứng thú với việc loại thịt bò như Đường Kính này cũng bị bắt nạt. Vì thế, bạn Đường Dịch cười tủm tỉm đã mở miệng:“Vậy phải xem thành ý của Đường Kính này thế nào đã ……”
Nằm trong dự kiến.
Đường Kính mặt không đổi sắc vươn một ngón tay lên:“Một trăm vạn, thanh toán bằng tiền mặt, thanh toán một lần.”
“Năm trăm vạn.”
Biến! Sao anh không đi ăn cắp đi!
“Hai trăm vạn!”
“Bốn trăm vạn.”
“Ba trăm vạn! Giá cuối cùng!”
“Thành giao.”
Hai người đàn ông cùng đi ra vui vẻ thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra, Đường Dịch ôm thắt lưng Kỉ Dĩ Ninh liền xoay người đi.
“Đi, cùng anh đi mua đồ ăn.”
Bên kia, Tô Tiểu Miêu đang gắt gao ôm chặt Đường Kính:“Anh yêu! Anh thật lợi hại! Anh dùng biện pháp gì mà anh ấy lại đồng ý thế?”
Đường Kính không đáp, ôn hòa cười:“Về sau những việc như đi mua đồ ăn này, để anh đi là được rồi ……”
Tiểu Miêu tinh thần rất tốt:“Không được! Muốn Đường Dịch đi mua mới thích!”
Trong lòng Đường Kính đang chảy máu: Tiểu thư à, sở thích này anh không có khả năng chơi cùng em vài lần đâu. Để khiến vị đại thiếu gia kia đi mua đồ ăn, giá phải trả là rất lớn đó, hơn nửa tháng tiền mồ hôi nước mắt a, cứ như vậy mà chảy vào tay tên tư bản kia ……
Vì thế, cứ như vậy, sau đó mới có cảnh Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh bị kẹt xe giữa đường.
Đường Dịch ở trong lòng đem Đường Kính và Tô Tiểu Miêu róc xương lóc thịt mất trăm lần, sớm biết rằng mua đồ ăn lại phiền toái như thế này thì có cho anh ba trăm vạn nữa cũng đừng mong anh có thể đáp ứng.
Từ từ di chuyển cùng tốc độ với con rùa, rốt cục cũng ra khỏi quốc lộ.
Sau đó, vấn đề mới lại đến.
Chẳng qua, không phải Đường Dịch phát hiện vấn đề, mà là Kỉ Dĩ Ninh.
Dù Kỉ Dĩ Ninh rất ít khi ra khỏi nhà nên cũng không biết nhiều đường, nhưng đã vòng đi vòng lại vài vòng rồi thấy không thích hợp chút nào. Vậy nên khi Đường Dịch dừng lại trước cái đèn đỏ này lần thứ ba, Kỉ Dĩ Ninh rốt cục không nhịn được.
Nhỏ giọng nhắc nhở anh:“Chúng ta như là đã đi ngang qua cái đèn đỏ này ba lần rồi ……”
“……”
Đường Dịch hé ra khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết. Một tay tựa lên cửa kính xe chống cằm, mím môi không nói lời nào.
Kỉ Dĩ Ninh lập tức luống cuống.
Cô không muốn sống nữa! Tự nhiên lại đi hoài nghi anh không biết nhìn đường! Anh là Đường Dịch cơ mà, sao lại có thể không biết đường chứ! Mao chủ tịch đã dạy, chủ nghĩa hoài nghi là không tốt đâu.
Đèn đỏ đếm ngược từng giây một, khi đếm ngược đến con số ‘5’, chỉ nghe thấy Đường thiếu gia ở một bên chậm rãi mở miệng.
“…… Kỉ Dĩ Ninh, nói cho em biết một chút, anh chưa từng đi mua đồ ăn.”
Ngụ ý là: Đây là lần đầu tiên đại thiếu gia anh đi mua đồ ăn, căn bản không biết chợ rau ở nơi nào.
“……”
Trên trán Kỉ Dĩ Ninh lăn xuống vài giọt lớn mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh.
“Vậy anh còn lái xe?!” Đại ca anh không biết đường còn muốn chạy đi đâu hả……
“Anh chỉ không biết đường, cũng không phải sẽ không lái xe.”
Anh vốn nghĩ rằng chỉ cần tùy tiện đi trên đường, chợ rau thôi mà, trước kia không phải nơi nơi đều có sao?! Nhưng anh lại không dự đoán được là, vài năm nay chính phủ hoạt động oanh oanh liệt liệt, thành phố được quy hoạch, quản lý đô thị ngày ngày dọn dẹp đường cái, cảnh sát hàng đêm càn quét những chợ buôn bán phi pháp, thị trường nông mậu trước kia đã sớm thành lịch sử bị nhét vào bảo tàng rồi.
Cho nên nói, đồng chí Đường Dịch, thời đại thay đổi rồi, chợ rau cũng không phải dễ tìm như vậy……
Kỉ Dĩ Ninh thấy trước mặt đầy dây đen nhìn anh:“Vậy tại sao vừa rồi anh không hỏi Tiểu Miêu?”
Đường Dịch hừ ra một câu khinh thường từ đáy lòng.
Hỏi cô ấy? Để làm trò đùa! Đường đường là Dịch thiếu, ngay cả mua chút đồ ăn cũng không thể, Tô Tiểu Miêu mà biết được chẳng phải sẽ bị tiểu vương bát đản đó cười chết sao!
Nghĩ một chút, Đường Dịch vòng tay lái, đỗ xe ở ven đường, lôi điện thoại di động ra.
“Anh muốn làm gì?”
“Gọi điện thoại cho Khiêm Nhân.”
Anh ấn dãy số, giọng nói chậm rãi vang lên:“Chúng ta đơn giản là đi siêu thị của Đường gia, cách nơi này xa một chút, tốn chút thời gian cũng được.”
Kỉ Dĩ Ninh gật gật đầu:“Như vậy cũng được……”
Tưởng rằng anh đã quyết định tiến hành biện pháp này rồi, nhưng lại thấy động tác của Đường Dịch bỗng nhiên ngừng lại.
Kỉ Dĩ Ninh nghi hoặc nói:“Làm sao vậy?”
“Hôm nay anh quên cái gì đó ……”
Dĩ Ninh vội vàng nói:“Quên mang tiền à? Không sao, trong ví của em có.”
“Không phải tiền,” Giọng nói lười biếng của Đường Dịch lại vang lên:“Hôm nay trên người anh không mang súng……”
Bạn Kỉ:“……”
Đại ca, anh thật sự muốn dùng tâm tình này đi mua đồ ăn sao……
|
Đường Dịch nâng tay lên chống cằm, biểu tình có chút buồn rầu,“Siêu thị nhiều người như thế anh không quen…… Quên đi, bây giờ gọi cho Khiêm Nhân thanh toán hết những người trong siêu thị, không cần gây trở ngại cho chúng ta đi vào lấy hàng hóa chạy lấy người……”
Kỉ Dĩ Ninh lập tức giằng lấy điện thoại trong tay anh, cả người đều bị người ngoài hành tinh như anh làm lúng túng.
“Em nói! Chúng ta phải đi mua đồ ăn, không phải là đi cướp bóc……”
Nếu đánh giá theo quan điểm cá nhân, Đường Dịch này thật ra có một chút ngạo mạn.
Ví dụ như, mua đồ ăn.
Đại thiếu gia vừa tiến vào siêu thị, nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt đang mua hàng nhét đầy vào giỏ, nhất thời tư tưởng nhàn hạ bàng môn tả đạo [1] trỗi dậy, thốt ra một câu hỏi.
[1] bàng môn tả đạo: là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường tà vạy quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả chơn chánh. (theo caodaiebook )
“Nơi này có cô gái nào hướng dẫn mua đồ không?”
Kỉ Dĩ Ninh:“……”
Không đợi Dĩ Ninh hiểu được ý tứ của anh, các cô gái trẻ nhiệt tình với một tinh thần trách nhiệm cao đã nhanh chóng dào dạt thổi tới.
“Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài có cần phục vụ gì không?”
Đường Dịch chậm rãi lấy từ trong túi tiền ra một tờ giấy, đưa cho cô gái hướng dẫn mua đồ:“Đem tất cả những thứ có thể ăn được ở đây lấy ra cho tôi một phần, dùng thẻ để thanh toán, sau đó đưa đồ đến địa chỉ bên dưới……”
“……”
Từ khi sinh ra đến giờ, Kỉ Dĩ Ninh chưa bao giờ thấy có người nào đi mua đồ ăn lại có thể ngạo mạn đến vậy, vội vàng giành lấy cái thẻ trong tay anh, hơi hơi lúng túng nhìn về phía mấy cô gái cũng đang ngơ ngác kia giải thích:“Xin lỗi, anh ấy hay nói đùa, hay nói đùa thôi……”
Một câu, có thể khiến cho Dịch thiếu gia đang sảng khoái nhàn hạ phải chìm trong biển đồ ăn này.
Đường Dịch hôm nay tính tình thật không tệ, tuy rằng từ đầu tới cuối đều mang một bộ dáng lười biếng, nhưng người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy anh như một quý công tử thư thái mà thôi.
Kỉ Dĩ Ninh nhìn người đàn ông trước mắt bước đi rất thong thả đang phụ giúp một tay đẩy xe đựng đồ, lòng lương thiện lại nổi lên, không kìm lòng được tiến đến trước mặt anh khen ngợi:“Hôm nay anh rất biết kiên nhẫn.”
“Ừ, anh cũng cảm thấy như vậy.”
“……” Đại ca, khiêm tốn! Anh không biết thế nào là khiêm tốn à?!
Đang lúc Kỉ Dĩ Ninh lúng túng, lại nghe thấy người bên cạnh cảm thán một câu:“Quả thực so với lúc anh ở trên giường thì phải có chút kiên nhẫn……”
“……”
Anh bạn này, lúc mua đồ ăn trong đầu anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì hả……
Hai người đẩy xe xuyên qua đám đông, một đường xô đẩy xê dịch cuối cùng cũng đến được khu thực phẩm.
Đường Dịch xoay người lại nói với cô:“Muốn mua cái gì? Em thích thì cứ lấy đi.”
“Như vậy không tốt đâu,” Kỉ Dĩ Ninh vội vàng lắc đầu:“Tờ danh sách của Tiểu Miêu đâu? Cô ấy đã viết cả ra rồi, đương nhiên phải dựa vào đó mà mua chứ.”
“Quan tâm đến cô ấy làm gì? Không cần để ý đến cô ấy đâu.”
Bạn Đường Dịch này có thói quen làm theo ý mình, đã sớm không để ý đến cái người phiền hà như Tô Tiểu Miêu rồi.
Kỉ Dĩ Ninh cũng hiểu người ngoài hành tinh này, vì thế không thèm để ý đến lời nói của anh, cô lại gần anh, lấy từ trong túi quần của anh ra tờ danh sách Tiểu Miêu đưa.
Đường Dịch nhìn cô một cái.
Anh thấy lông mày và lông mi cô đang rung rung, mềm mại như vậy, một chút công kích cũng không có, càng không có một chút khả năng tự bảo vệ nào. Một Kỉ Dĩ Ninh như thế này, phương thức sống như thế, khiến anh nhớ đến thế gian có một Giản Tịch [2], ngay cả ly hợp vui buồn hay rối loạn đều không có.
[2] Giản Tịch: Lục Tu Tĩnh 陸修靜 (406-477), tự là Nguyên Đức, quê ở Đông Thiên, Ngô Hưng (nay là huyện Ngô Hưng của Chiết Giang), Trung Quốc, là một đạo sĩ, người đã thực hiện cải cách Nam Thiên Sư Đạo, nhánh phía nam của Ngũ Đấu Mễ Đạo.
Tiểu sử
Ông là hậu duệ của thừa tướng Lục Khải của nước Ngô thời Tam Quốc. Thuở nhỏ ông theo nghiệp Nho, nhưng hâm mộ Đạo giáo. Khi trưởng thành ông ly gia cát ái, vào núi tu luyện. Ông là tổ sư đời thứ 7 của Thượng Thanh Phái. Ông rất nổi tiếng nên cuối những năm Nguyên Gia (424-452) đời Tống Văn Đế (Lưu Nghĩa Long) của Nam Triều, ông được mời vào cung giảng đạo thuyết pháp. Thái hậu sùng mộ Hoàng Lão nên bái Lục Tu Tĩnh làm thầy. Năm 461, ông ẩn tu tại Lư Sơn. Tống Minh Đế (Lưu Úc) của Nam Triều vốn hâm mộ và muốn hoằng dương Đạo giáo, nên cho xây Sùng Hư quán trên núi Thiên Ấn và mời Lục Tu Tĩnh trụ trì. Đạo giáo cực thịnh nhờ sự trọng vọng của triều đình. Năm 477, Lục Tu Tĩnhliễu đạo, các đệ tử đưa ông về Lư Sơn. Ông được ban thụy hiệu là Giản Tịch tiên sinh, do đó đạo quán tại Lư Sơn đổi tên là Giản Tịch quán.
Cống hiến
Lục Tu Tĩnh trứ tác rất nhiều. Tác phẩm hiện tồn và sưu tập trong Chính Thống Đạo Tạng là Thái Thượng Động Huyền Linh Bảo Chúng Giản Văn, Động Huyền Linh Bảo Ngũ Cảm Văn, Lục Tiên Sinh Đạo Môn Khoa Lược, Thái Thượng Động Huyền Linh Bảo Thụ Độ Nghi, Động Huyền Linh Bảo Trai Thuyết Quang Chúc Giới Phạt Đăng Chúc Cảm Nghi, v.v… Nhưng cống hiến quan trọng của ông cho Đạo giáo là cuộc cải cách Thiên Sư Đạo.
Bỗng nhiên anh gọi cô một tiếng:“Kỉ Dĩ Ninh.”
“Vâng?”
“Em đã từng bắt nạt ai chưa?”
“……”
Ông chủ, anh nghĩ ai cũng giống như anh hả?……
Cô có chút lúng túng trả lời:“…… Không có.”
“Bắt nạt Tô Tiểu Miêu một chút là chuyện rất thú vị mà em cũng không có hứng thú?”
Cô lắc đầu:“Không có hứng thú……”
Bộ dáng của anh lại là rất có hứng thú, nhất quyết đuổi theo cô không tha, bỗng nhiên cúi người xuống, dán vào môi cô dụ hoặc nói:“…… Như vậy, anh thì sao?”
Kỉ Dĩ Ninh bị dọa cũng có chút sợ hãi. Anh không bắt nạt cô là tốt rồi, cô cũng không dám có cái lý tưởng to lớn muốn đi bắt nạt anh.
Không tự giác lui về phía sau từng bước, lại không dự đoán được anh đã nhanh tay ôm lấy thắt lưng cô, dùng sức một chút, liền kéo cô hướng về phía anh.
Theo kẽ răng cô bật ra một câu cảnh cáo:“Đường Dịch! Đây là nơi công cộng –”
“Ừ hừ,” Thực nam tính hừ một tiếng:“Vậy thì sao?” Với một thái độ không đem bất luận kẻ nào để vào mắt……
Kỉ Dĩ Ninh khép mắt lại.
Cô rất hiểu anh, người đàn ông này một khi đã có hứng thú, thì mặc kệ thời gian địa điểm là gì cũng sẽ tiếp tục muốn làm gì thì làm.
Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu, chỉ có thể nghiêm trang trả lời vấn đề vừa rồi của anh:“Em không thích bắt nạt người khác, cho nên đối với chuyện bắt nạt người khác này, cũng không có hứng thú.”
Câu trả lời nằm trong dự kiến.
Đường Dịch chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt chặt chẽ khóa trụ cô, lộ ra tia nhìn nghiền ngẫm, tư thái dụ hoặc trên mặt như gương hoa thủy nguyệt [3] dần dần ẩn nấp không còn dấu vết.
[3] Gương hoa thủy nguyệt: hoa trong gương trăng dưới nước, chỉ những thứ đẹp nhưng không thật, dễ biến mất…
Anh gọi cô một tiếng:“Kỉ Dĩ Ninh.”
Toàn thân cô run lên. Mỗi khi anh gọi tên cô cả họ và tên như thế, giọng nói không mang một tia tức giận nhưng cũng đủ khiến lòng cô bồn chồn.
Lo sợ, cô kiên trì lên tiếng:“…… Dạ?”
Đường Dịch bỗng nhiên giơ tay sờ lên mặt cô, khóe môi hơi hơi nhếch lên một chút.
“Em thật sự là không đáng yêu.”
“……”
Kỉ Dĩ Ninh yên lặng hùa theo với chiến lược kháng chiến bị động ‘Không để ý đến anh ấy là được rồi’, cũng không đi tranh cãi với anh làm gì, nhanh chóng chuyển đổi đề tài.
“Để em xem Tiểu Miêu muốn mua cái gì……”
Bộ dáng né tránh của cô rõ ràng như vậy, Đường Dịch cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn cô từ trên cao.
Ngốc chết đi, anh đang tán tỉnh cô mà cũng không hiểu. Nếu là lúc trước anh vẫn còn độc thân, làm sao có lòng kiên nhẫn chơi đùa cùng phụ nữ như vậy chứ, lúc đó chỉ cần anh ngẫu nhiên có ý muốn chơi đùa, có khi họ cũng hiểu được mà phối hợp và đáp lại. Chỉ có cô là cố tình, ngốc đòi mạng.
Lông mi thật dài của người đàn ông nhấp nháy một chút, che đi biểu lộ dục vọng trong mắt sắp không kìm lòng nổi. Rất không tốt, cô ngốc như vậy, mà anh còn thật sự có hứng thú, quả thực là đòi mạng.
Kỉ Dĩ Ninh ở mặt ngoài thì thực bình tĩnh nhưng trong đầu đang náo loạn không yên, trong lòng thầm nghĩ nhanh tay lấy đồ ăn mà về đi thôi, vạn nhất vị Đường thiếu gia này mà nổi lên hứng thú, cũng rất có khả năng ở trước mắt công chúng mạnh mẽ dùng sức ép buộc cô.
Vì thế, khi Đường Dịch thản nhiên hỏi ‘Tiểu Miêu muốn mua cái gì’, Kỉ Dĩ Ninh không chút suy nghĩ liền niệm ra ý nghĩ nhanh nhất:“Đầu tiên muốn mua một trăm hộp Đỗ Lôi Tư [4] hình ngọn lửa……”
[4] Đỗ Lôi Tư: (dùng google translate thì cái này là Durex) nhãn hiệu bao cao su nổi tiếng thế giới, được tiêu thụ ở hơn 150 quốc gia trên thế giới, chiếm hơn 40 % thị phần, Đỗ Lôi Tư: nhãn hiệu chiếm 26% trong thị trường 40 triệu bao cao su cả thế giới, nhãn hiệu đứng đầu thế giớ về bao cao su.
Đường Dịch:“……”
– Nhìn lại xem, có lầm hay không! Muốn nhiều Đỗ Lôi Tư như vậy! Tô Tiểu Miêu! Cô là tên buôn lậu áo mưa sao?! (Tiểu Dương: Trong bản convert thì dịch là “áo mưa”, còn google translate thì dịch hẳn là BCS đó ^^)
Dù là người bình tĩnh như Đường Dịch cũng không khỏi nghẹn lời, xung quanh đông đúc người như thế này lại càng không thể nói. Nhìn đi, thú vị a thú vị a, tất cả ánh mắt nghiêm nghị đều đang hướng về phía bạn Kỉ: Đầu năm nay, thục nữ cũng điên cuồng mất rồi……
Mất mặt về nhà, cả người Kỉ Dĩ Ninh như bị thiêu cháy, không nhịn được cúi đầu rúc vào lòng Đường Dịch, lại nghe thấy một giọng nói truyền đến:“Không phải Tiểu Miêu nói muốn mua đồ ăn sao……” Cô căn bản là không nhìn kỹ trên giấy viết cái gì đã thốt ra câu đó.
Đường Dịch vỗ vỗ vai cô, an ủi tâm linh thiện lương của cô đang bị tổn thương nặng nề.
“Anh đã nói trước với em rồi, không cần để ý người phiền phức như Tô Tiểu Miêu làm gì, em không đùa được với cô ấy đâu……”
|