Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
|
|
Chương 461: Kết Hôn (1)
Ngay hôm trước, Cảnh Hảo Hảo còn nói với Lương Thần, cô muốn gả cho anh, cố gắng đi đối mặt với người nhà của anh.
Thật ra cô cũng biết, ngày đó ở trên hôn lễ của Cao Lộ, Lương Viễn bọn họ nhìn thấy mình và Lương Thần ở cùng nhau một lần nữa, người nhà họ Lương khẳng định sẽ rất nhanh liền biết, bọn họ tuyệt đối sẽ có người đến tìm mình.
Một ngày này, cô vẫn đều đang làm chuẩn bị, nhưng tâm lý chuẩn bị này, không phải cô suy nghĩ tốt liền có thể làm được.
Hiện tại mẹ Lương Thần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, cô thật đúng là vẫn không biết, chính mình nên ứng đối như thế nào.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo cũng biết, nên đối mặt phải luôn đối mặt, mặc kệ người tới là thiện ý hay là ác ý, hạnh phúc cô nhận định, cô sẽ tuyệt đối không buông tay.
Cho nên, Cảnh Hảo Hảo ngược lại rất nhanh ổn định tinh thần, nhìn mẹ Lương Thần, cười cười nhợt nhạt:“Dì, dì là tới mua hoa sao?”
Cảnh Hảo Hảo đương nhiên biết, mẹ Lương Thần không phải đến mua hoa, nhưng có một ít chuyện, vẫn là phải để cho mẹ Lương Thần mở miệng trước mới tốt.
Mẹ Lương Thần nuốt nuốt nước miếng, cười cười với Cảnh Hảo Hảo, nói: “Không phải, dì là tới tìm con.”
Dừng một chút, mẹ Lương Thần lại hỏi: “Bây giờ con có thời gian không?”
Cảnh Hảo Hảo nhìn thoáng qua thời gian, cách lúc mình đóng cửa, còn hơn một tiếng, nhưng cô vẫn đặt bình nước xuống, nói: “Dì, dì chờ con một chút, con thu dọn đồ một chút.”
Gửi tin nhắn xong, Cảnh Hảo Hảo liền hít sâu một hơi, đi ra cửa hàng bán hoa, khóa kỹ cửa tiệm.
Anh hai Lương Thần đã kéo cửa xe ra cho Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo khom người ngồi xuống.
……
Dọc theo đường đi, bên trong xe thực im lặng.
Anh hai Lương Thần chạy xe đến một nhà hàng bán đồ ăn Thái trong thành phố.
Bởi vì còn chưa đến giờ ăn cơm, khách hàng bên trong rất ít, phục vụ nhàn rỗi xếp thành hàng đứng ở cửa, nhìn thấy bọn họ tiến vào, lập tức nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, đi vào một phòng bao tương đối vắng vẻ trên lầu
Đồ ăn là anh hai Lương Thần gọi, còn muốn một ấm trà Long Tĩnh thượng hạng.
Nước trà bưng lên đầu tiên, anh hai tự mình nấu trà, châm ba tách, trước giao cho mẹ mình một tách, sau đó giao cho Cảnh Hảo Hảo một tách.
Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, nhẹ giọng nói một câu: “Cám ơn.”
Tính tình anh hai Lương Thần có chút giống mẹ Lương Thần, ôn nhuận như ngọc, mặt mày giãn ra cười cười với Cảnh Hảo Hảo, không nói gì.
Trong phòng có vẻ có chút im lặng, ngẫu nhiên có tiếng vang phục vụ bưng thức ăn lên.
Đồ ăn rất nhanh liền bưng lên đủ, đặt đầy một bàn.
Lúc này anh hai Lương Thần mới khoát tay áo, để cho phục vụ trong phòng đều rời đi.
Người phục vụ thức thời, cũng đóng cửa phòng bao lại.
Trong phòng càng thêm yên tĩnh, ngọn đèn phòng bao chiếu xạ ở trong chén trà, nhiễm ra ánh sáng gợn sóng nhè nhẹ.
Mẹ Lương Thần nâng tách trà lên, uống một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu, cười cười với Cảnh Hảo Hảo, nói: “Cảnh tiểu thư, ta có thể gọi con là Hảo Hảo không?”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, nói: “Dì, có thể.”
Mẹ Lương Thần còn chưa sắp xếp tốt ngôn ngữ rốt cuộc phải mở miệng như thế nào, vì thế liền vòng đến một chút lời nói thông thường: “Hảo Hảo, con trôi qua có tốt không?”
Cảnh Hảo Hảo biết mẹ Lương Thần chỉ là đoạn thời gian sau khi mình rời khỏi Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo lại gật gật đầu, nói: “Hoàn hảo.”
Mẹ Lương Thần cười “ừ” một tiếng, nói: “Hoàn hảo là tốt rồi.”
“Dì, dì thì sao?”
“Ta cũng tốt.”
Cảnh Hảo Hảo lập tức cũng không biết phải nói cái gì, lại lâm vào trong một mảnh trầm mặc.
Tuy rằng mẹ Lương Thần không có xem tư liệu điều tra Cảnh Hảo Hảo, nhưng sau đó cũng biết, Cảnh Hảo Hảo là bị con mình dùng video giữ lại bên người nó.
Thật ra chuyện kia, thật sự là con bà không đúng, hiện tại gặp mặt Cảnh Hảo Hảo liền nhớ tới chuyện kia, mẹ Lương Thần thật đúng là cảm thấy nét mặt già nua có chút không thể ra ngoài ánh sáng.
Sắc mặt mẹ Lương Thần có chút xấu hổ cười cười, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Lúc trước A Thần làm chuyện khốn kiếp đó, thật là hơi quá đáng, dì ở nơi này, nói lời xin lỗi với con.”
Cảnh Hảo Hảo thông minh, cũng biết mẹ Lương Thần chỉ là chuyện Lương Thần bức bách chính mình ở lại bên người của anh. Đáy lòng của cô đã sớm không để ý rồi.
Nhưng đối với một phụ nữ mà nói, đã trải qua chuyện như vậy, mặc dù hiện tại thật sự không để ý, nhưng ai cũng không có khả năng thoải mái nói không sao.
Cho nên, Cảnh Hảo Hảo liền mở miệng nói: “Đó đều là chuyện quá khứ.”
Mẹ Lương Thần lấy không chắc chắn hàm ý trong lời nói này của Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng bà hơi có chút rối rắm lên, sẽ không phải là cô gái này còn oán trách chuyện hồ đồ của con mình năm đó chứ.
Aizz, con cái phạm sai lầm, cũng chỉ có ba mẹ nguyện ý thu dọn tàn cuộc vì họ.
Vì thế mẹ Lương Thần liền chống đỡ một khuôn mặt già nua, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, dì tự mình thay nó hỏi con một chút, con sẽ không phải là không tha thứ cho A Thần chứ?”
Cảnh Hảo Hảo bị những lời này của Lương Thần nói đến thụ sủng nhược kinh, cô vội vàng cười lắc đầu, nói: “Sẽ không.”
Lúc này mẹ Lương Thần mới âm thầm thở ra một hơi: “Vậy là tốt rồi.” Cô ấy khẳng định là đã tha thứ chuyện khốn kiếp kia của A Thần, đây là nói rõ, lần cầu hôn này của bà, vẫn là có tỷ lệ thành công.
Mẹ Lương Thần liền tự mình gắp đồ ăn, đặt vào trong dĩa của Cảnh Hảo Hảo, nói: “Hảo Hảo, con ăn nhiều một chút.”
Cảnh Hảo Hảo lại bị hành động như vậy của mẹ Lương Thần dọa sợ, đáy lòng cô lập tức mơ hồ, mẹ Lương Thần gọi mình đến, rốt cuộc ăn là Hồng Môn Yến ra sức đánh uyên ương, hay là chỉ thuần túy là một tiệc ôn chuyện?
Cảnh Hảo Hảo cười nói một tiếng “Cám ơn dì”, sau đó vụng trộm ở dưới bàn lấy di động ra, liếc mắt nhìn một cái, nhìn thấy Lương Thần lại có thể chưa hồi âm cho mình, đáy lòng cô càng thêm không yên lòng.
Mẹ Lương Thần vẫn nhiệt tình hỏi Cảnh Hảo Hảo ăn cái gì, Cảnh Hảo Hảo nhìn món ngon đầy bàn, lại ăn không vô chút nào.
Cuối cùng cô thật sự là bị nhiệt tình của mẹ Lương Thần làm cho có chút không chống đỡ được, sau đó liền nắm đũa, ánh mắt bình tĩnh nhìn mẹ Lương Thần, mở miệng, gọn gàng dứt khoát nói: “Dì, hôm nay dì tới tìm con, có phải còn có chuyện gì khác không?”
“Là có chuyện khác, chỉ là, chúng ta ăn xong rồi nói.”
Cảnh Hảo Hảo không có ăn cơm, mấp máy môi, lại cười một chút: “Dì, dì cứ nói thẳng đi, dì như vậy, con cũng không tâm an ăn.”
Mặc kệ khẩn trương bao nhiêu, nên nói vẫn phải nói.
Mẹ Lương Thần hít sâu một hơi, cười lấy một hộp màu đỏ và một bao tiền lì xì từ trong túi xách ra, đẩy tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, nói: “Hảo Hảo, nói thật cho con biết luôn, hôm nay dì tìm đến con, là để cầu hôn.” Cảnh Hảo Hảo nhìn hộp màu đỏ và bao tiền lì xì mẹ Lương Thần vô duyên vô cớ đẩy tới trên bàn, vốn đã sửng sốt, khi nghe đến lời nói kế tiếp của mẹ Lương Thần, cả người cô liền chợt ngẩn ngơ.
Cầu hôn……
Cô không có nghe nhầm chứ?
Mẹ Lương Thần đến tìm cô, là đến cầu hôn với mình lần nữa?
Dưới tay Cảnh Hảo Hảo bất giác nắm thành quyền đầu, ngồi ngay ngắn ở trên chỗ ngồi, nhìn mẹ Lương Thần, không có lên tiếng.
Mẹ Lương Thần mặt đầy tươi cười nói: “Cầu hôn hẳn là phải là ở chỗ ba mẹ con, nhưng A Thần nói ba mẹ con mất sớm, cho nên chúng tôi chỉ có thể nói ra với con.”
“Trước đó, chúng ta cũng từng nháo qua một chút chuyện nhỏ không vui, nhưng Hảo Hảo, con phải hiểu một chút, ba A Thần ông ấy có hơi cẩn thận.”
“Chỉ là, nói đi thì phải nói lại, chuyện tình cảm này, ai cũng nói không chính xác được, A Thần thích con, các con quanh đi quẩn lại hơn một năm, hiện tại lại ở cùng nhau, chúng ta làm trưởng bối, cũng không thể không ủng hộ.” Mẹ Lương Thần nhớ tới Lương Thần nói Cảnh Hảo Hảo sợ người nhà họ Lương không thích cô, cho nên, cố ý khiếu nại một chút, nói: “Hảo Hảo, hôm nay lần cầu hôn này, dì chính là đại biểu cho người nhà họ Lương đến.”
Mẹ Lương nói xong, chia mở hộp màu đỏ và bao tiền liền xì ra: “Trong thẻ này là tiền lễ, dựa theo con số A Thần đưa, trong hộp này là tam kim, tuy rằng đều không tính là rất giá trị, nhưng cấp bậc lễ nghĩa người khác có, chúng ta cũng phải có.”
“Hảo Hảo, nếu con đồng ý cửa hôn sự này, liền nhận lấy toàn bộ thứ này.”
Mẹ Lương Thần một hơi nói xong toàn bộ mục đích mình tới nơi này, sau đó cô liền vắt hết óc nghĩ tiếp theo mình phải khuyên bảo Cảnh Hảo Hảo gả cho Lương Thần như thế nào.
Nhưng mẹ Lương Thần đâu biết rằng, con mình và cô gái trước mặt này, đã sớm lưỡng tình tương duyệt, tư định chung thân.
Cho nên, Cảnh Hảo Hảo nhìn mấy thứ trên bàn, đáy lòng thật sự vừa mừng vừa sợ, sau một lúc lâu, cô mới vươn tay, đều nhận lấy hộp màu đỏ và tiền lì xì kia.
Lần này, đổi lại là mẹ Lương Thần sững sờ, qua một lát, bà mới không tự kìm hãm được thốt ra, hỏi: “Hảo Hảo, con đây là đồng ý?”
Cảnh Hảo Hảo cũng nói không nên lời chính mình là làm sao vậy, chỉ là mạc danh kỳ diệu mang theo một chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống, thật lâu sau, mới nhẹ giọng “vâng” một tiếng.
Mẹ Lương Thần như là hoàn thành nhiệm vụ rất khẩn trương và gian khổ, nghe được chữ “vâng” rất nhỏ kia, lập tức cao hứng gật gật đầu, có chút nói không nên lời nói: “Vậy thật sự là quá tốt, con đã đồng ý gả cho A Thần, như vậy hôn sự này coi như đã định rồi.”
Dừng một chút, mẹ Lương Thần nhìn về phía anh hai Lương Thần ngồi ở một bên, nói: “Lão Nhị, hiện tại con tra một chút, nhìn xem gần đây ngày nào là ngày hoàng đạo?”
Anh hai Lương Thần nghe nói như thế, lập tức lấy điện thoại di động ra, đưa cho mẹ Lương Thần: “Là thứ tư tuần sau, nhưng quá gấp, hôn lễ khẳng định là chuẩn bị không tốt. Đầu tháng năm tháng sau, đại khái có ngày 20, tuy rằng thời gian gấp một chút, nhưng nhân thủ nhiều một chút, hết thảy hẳn là đều có thể chuẩn bị thỏa đáng……”
Mẹ Lương Thần gật gật đầu, gọn gàng dứt khoát nói: “Vậy hôn sự liền đặt vào tháng năm.”
Nói xong, có lẽ mẹ Lương Thần nhận thấy chính mình quá chắc chắc, liền nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, hỏi ý kiến của cô một chút: “Hảo Hảo, con không ý kiến gì chứ?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu.
Mẹ Lương Thần lập tức bắt đầu dặn hôn lễ cần chuẩn bị thứ gì với con trai thứ hai ngồi ở bên cạnh của mình.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở đối diện, nghe mẹ Lương Thần cẩn thận và nghiêm túc nói xong hôn lễ phải làm như thế nào, mới có thể có vẻ khí phái mười phần, còn nói, nhất định phải mời toàn bộ người có uy tín danh dự ở thành phố Giang Sơn tới đây.
Thật sự giống như là Lương Thần từng hứa hẹn với cô, anh nhất định sẽ làm cô phong phong quang quang gả cho anh.
Hóa ra, chân chân chính chính kết hôn, lại là cảm giác như vậy.
Vừa thấp thỏm, lại cảm động, còn mang theo từng đợt từng đợt chờ mong và mong đợi nhè nhẹ.
……
Sau khi Cảnh Hảo Hảo và mẹ Lương Thần tách ra, liền lập tức gọi một cú điện thoại cho Lương Thần.
Lương Thần vừa nhận được điện thoại, Cảnh Hảo Hảo liền vội vàng hỏi: “Lương Thần, đến tột cùng anh ãẫ làm như thế nào, khiến cho người nhà anh đồng ý em qua cửa?”
Lương Thần tự nhiên sẽ không nói cho Cảnh Hảo Hảo biết, chuyện mình nháo tự sát: “Còn không phải bởi vì bộ dạng em khiến người thích sao?”
Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo không biết rốt cuộc Lương Thần làm được như thế nào, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn nói chính sự trước khi cúp điện thoại: “Lương Thần, anh đi công tác trở về, mang em đi gặp ba và anh cả anh, mặc kệ bọn họ từng có vấn đề gì với anh, nhưng đó đều đã là quá khứ, tương lai chúng ta vẫn phải đối mặt với bọn họ.”
Lương Thần ngẩn người ở đầu kia điện thoại, sau đó mới biết được, lời này của Cảnh Hảo Hảo là ý tứ gì, giọng nói của anh, trở nên hơi có chút trầm thấp: “Được, Hảo Hảo, em thật sự là vợ tốt của anh.
……
Thân thể Lương Thần cũng không đáng ngại, ngày hôm sau xuất viện, vào lúc ban đêm, mang theo Cảnh Hảo Hảo trở về nhà cũ nhà họ Lương.
Không giống với lần đầu tiên, lễ vật lần này, không phải Lương Thần chuẩn bị, mà là Cảnh Hảo Hảo tự tỉ mỉ đi trung tâm thương mại chọn lựa.
Những món đồ này liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, không phải là đắt tiền nhất, cũng là tính chất tốt nhất.
Thực phù hợp với trình độ tiêu phí của Cảnh Hảo Hảo.
Lương Chu Thiên liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, đồ đó, không phải con mình mua.
Thật ra, thường thường một chút chuyện nhỏ, là có thể thay đổi cái nhìn của một người đối một người khác.
Đáy lòng Lương Chu Thiên hài lòng, trên mặt cũng không động thanh sắc, nhưng lúc bữa cơm kết thúc, Lương Chu Thiên mở miệng đầu tiên sau khi mở bữa ăn này: “Hôn lễ là tháng năm tháng sau?”
Lương Thần gật đầu.
Lương Chu Thiên nói với Lương Viễn ngồi ở một bên: “Mấy ngày sau đầu tháng sau năm trước là lúc dọn ra.”
Tuy rằng chỉ là hai câu ngắn ngủi, nhưng vẫn làm cho Cảnh Hảo Hảo thông minh, hiểu được ông đây là đang gián tiếp tiêu tan hiềm khích lúc trước của mình.
Dù sao, con ruột của mình muốn kết hôn, sao có thể sẽ không nhớ rõ ngày này?
Đơn giản đây là đang nói cho mình biết, ông đây là chấp thuận chính mình qua cửa.
Có một số việc, luôn cần mọi người ăn ý không hề không đề cập tới.
Liền ví dụ như, cô từng bị điều tra, buộc rời đi.
……
Mẹ Lương Thần chờ đợi Lương Thần kết hôn đã lâu, hiện tại rốt cục bụi bậm rơi xuống, thiết bản boong boong, lại là hôn sự của người cuối cùng trong đám con cháu dưới gối của mình, cho nên mọi chuyện đều là bà tự mình làm việc.
Thế cho nên, khiến cho lần kết hôn này của Cảnh Hảo Hảo, tuy rằng không có thai, nhưng giống như là Cảnh Hảo Hảo kết hôn lần trước, vẫn là chuyện gì cũng không cần cô quản.
Chỉ là, tuy rằng Cảnh Hảo Hảo không cần quản cái gì, nhưng dù sao kết hôn là Cảnh Hảo Hảo, mẹ Lương Thần vẫn là chuyện lớn việc nhỏ đều sẽ hỏi ý kiến của Cảnh Hảo Hảo như trước, lớn như cảnh tượng bố trí hôn lễ, thấp như hình thức màu sắc thiệp mời.
Lần trước là vì Cảnh Hảo Hảo mang thai, mới chọn hiện trường làm hôn lễ ở biệt thự giữa sườn núi của Lương Thần.
|
Chương 462: Kết Hôn (2)
Hôn lễ lần này, chọn địa điểm tiệc rượu là khách sạn lớn nhất thành phố Giang Sơn, khách sạn Tứ Quý.
Vốn mẹ Lương Thần nghĩ là tổ chức hôn lễ ở trong tòa thành vùng ngoại ô thành phố Giang Sơn, phong cảnh khí phái.
Nhưng lúc Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo nghe được đề nghị của bà, đồng thời đều lắc đầu phủ quyết.
Mẹ Lương Thần hỏi ý kiến bọn họ, hai người ai cũng không có đi nhìn ai, nhưng đáp án trong miệng, đều là nhất trí.
Lương Thần nói: “Khách sạn Tứ Quý.”
Cảnh Hảo Hảo nói: “Con cảm thấy khách sạn Tứ Quý là được.”
Mẹ Lương Thần một năm tham gia qua không ít hôn lễ của bạn bè, lúc trước, mọi người đều là tìm khách sạn Tứ Quý quý nhất thành phố Giang Sơn để tổ chức, mấy năm nay, ngược lại chơi nổi lên lãng mạn, đều bắt đầu chạy đến trang viên, tòa thành, giáo đường vùng ngoại thành, cho nên mẹ Lương Thần nhịn không được lên tiếng hỏi một câu: “Khách sạn Tứ Quý có thể có chút rất tục không.”
Lúc này đây, vẫn là Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo trăm miệng một lời lắc đầu, nói: “Không tầm thường. Mặc dù mẹ Lương Thần có chút tiếc nuối, nhưng vẫn tuân theo tôn trọng ý kiến của chú rể và cô dâu, đặt hôn lễ ở khách sạn Tứ Quý.
Thật ra bà đâu biết được, khách sạn Tứ Quý…… Là nơi Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo lần đầu tiên quen biết.
Lần gặp đầu tiên trong đời, mặc kệ từng là khó chịu cỡ nào, bắt đầu bi thống, nhưng chung quy cuối cùng lại vẽ lên một kết quả hoàn chỉnh tốt đẹp.
……
Hôn sự lần trước, Lương Thần cố ý giấu diếm, cho nên mới khiến cho chỉ có bạn tốt người thân của nhà họ Lương biết, bên ngoài hoàn toàn không biết điểm mấu chốt.
Nhưng hôn sự lần này, lại vô ý để lộ dưới một tình huống cơ duyên xảo hợp.
Đó là lúc Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo bay đi Aegean Sea quay chụp ảnh cưới, đúng lúc bị một phóng viên giải trí của thành phố Giang Sơn chụp ảnh, gửi đến trên Weibo của mình.
Thời đại này, internet vĩnh viễn đều là trình độ truyền bá khắp nơi tính bằng giây.
Lương Thần là truyền kỳ của thành phố Giang Sơn, cũng là kim cương vương lão ngũ độc thân mà mọi người cả nước đều biết, tướng mạo tài sản hạng nhất, tuy rằng anh không có Weibo, nhưng ở trên Weibo, không ít người đều giống như ôm khát khao và vui đùa, gọi Lương Thần là chồng mình.
Cho nên đám ảnh chụp áo cưới của Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đăng lên internet liền nhanh chóng được hoan nghênh.
Lương Thần cũng không có cố ý đi chèn ép, ở đáy lòng anh, anh là hận không thể để cho toàn thế giới đều biết anh cưới Cảnh Hảo Hảo làm vợ.
Vì thế, anh ngồi yên không để ý đến như vậy, ngược lại khiến cho phóng viên truyền thông điên cuồng đào móc.
Ở trong thế giới phóng viên, người có tiếng tăm vĩnh viễn đều sẽ không có bí mật, còn chưa đến nửa ngày, thời gian, hiện trường hôn lễ của Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đều bị lộ ra, tự nhiên, liên quan đến Cảnh Hảo Hảo cũng nháy mắt nhảy vào trong ánh mắt đại chúng một lần nữa.
Vì thế, khi Cảnh Hảo Hảo nhận được điện thoại của Tiên nhi, đăng nhập vào Weibo, nhìn thấy fan của mình lại có thể tăng lên mấy trăm vạn chỉ trong vài tiếng ngắn ngủn, so với trình độ lửa nóng của tin tức nổ mạnh mà ngôi sao trong làng giải trí cố ý chế tạo ra, chỉ có hơn chứ không kém.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo nhịn không được có chút hậm hực lên, cầm di động gọi một cuộc điện thoại cho chú rể tương lai, nói: “Lúc em ở trong vòng giải trí, cũng không có nổi tiếng, hiện tại em rời khỏi vòng giải trí, mở một tiệm hoa, lại có thể trong khoảng thời gian ngắn, nổ tiếng đại giang nam bắc, thật sự là quá phận!”
Nhưng mà, lời nói của chú rể tương lai càng quá phận: “Nếu không có anh, em cảm thấy em có thể nổi tiếng đại giang nam bắc?”
Từ khi Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo từ biệt ở trong bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn, liền thật sự không còn có gặp qua nhau nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, tính toán cẩn thận, giờ đã qua hơn nửa năm, từ đầu mùa xuân băng tuyết hòa tan đến cuối mùa thu trời cao khí sáng.
Trong nửa năm này, Thẩm Lương Niên ở trong thành phố Giang Sơn, thật ra là gặp qua Cảnh Hảo Hảo một lần, đó cũng là chuyện hơn hai tháng trước, lúc ấy, tình trạng thân thể của anh, đã muốn hỏng bét đến không thể hỏng bét hơn, một ngày 24 tiếng, gần như mỗi thời mỗi khắc đều không thể rời khỏi thuốc, từ lúc buổi sáng ban đầu tỉnh lại đánh răng, sẽ ói máu, đến bây giờ không có ngày nào là không ói ra một bãi máu.
Khi đó, mới vừa vào mùa hè không lâu, Cảnh Hảo Hảo mặc một thân váy màu trắng sữa, ngồi ở sau xe đạp của Lương Thần, ôm thắt lưng của cô, ý cười trong suốt không biết đang nói cái gì.
Lúc ấy, anh đang cúi người, chịu đựng dạ dày đau đớn, đứng ở ven đường, chờ người đại lý bất động sản xem xong phòng ở của mình, báo giá bán ra.
Trong nháy mắt anh nhìn thấy cô, liền quên tất cả đau đớn, ánh mắt như là dính ở trên thân thể của cô, nhìn cô dần dần biến mất.
Hồi lâu sau, anh mới hồi phục tinh thần lại, cũng không để ý mình hoàn toàn không có nghe rõ giá, liền lung tung gật gật đầu với nhân viên báo giá, báo số thẻ, làm giao dịch tại chỗ.
Ngày đó, anh rời khỏi thành phố Giang Sơn, về tới trên trấn nhỏ mà mình và Cảnh Hảo Hảo đã sinh ra.
Rời khỏi trấn nhỏ này gần mười năm, trở về lần nữa, trấn nhỏ loáng thoáng vẫn là bộ dáng khi sống lúc bé, chỉ là đường không còn là đường bùn đất hố bất đồng như trước nữa, mà được sửa thành đường xi măng bằng phẳng, ven đường không phải là xe ngựa xe ba bánh, mà đổi thành xe hơi.
Anh lôi kéo va ly hành lý, dọc theo đường, đi một lát, cuối cùng bước chân liền dừng ở cửa nhà trước đây, đây là một khối tài sản duy nhất cha để lại cho anh sau khi chết, năm đó anh bán rẻ mảnh đất này đi, mua cho Cảnh Hảo Hảo một cái điều hòa.
Nơi này, chứa đựng tuổi thơ của anh, cũng chứa đựng quen biết và gần nhau của anh và Cảnh Hảo Hảo.
Phòng ở nơi này, được người xây lại lần nữa, cửa lớn không có đóng, Thẩm Lương Niên lôi kéo va ly đi vào, sau đó, mảnh đất từng bán đi 5000 đồng, bây giờ được anh dùng 50 vạn mua trở về một lần nữa.
Tuy rằng phòng ở từng xây lại lần nữa, nhưng là, trong sân ngoài trải một tầng gạch đất, những thứ khác cũng không có thay đổi gì.
Mùa hè Cảnh Hảo Hảo thích xách băng ghế nhỏ ngồi ở cây táo kia, hiện tại bộ dạng vẫn tươi tốt như trước, phía trên còn kết quả táo nhỏ màu xanh.
Thẩm Lương Niên đứng ở trong sân, liền có thể ảo tượng ra từng màn Cảnh Hảo Hảo mười một mười hai tuổi kia, thắt hai cái bím tóc đi lại ở trong sân.
Thẩm Lương Niên trở lại trấn nhỏ này, không còn có đi thành phố Giang Sơn nữa.
Trấn nhỏ không thể phồn hoa bằng thành phố Giang Sơn, cuộc sống cô đơn mà lại buồn tẻ, anh và người trong trấn nhỏ cũng không quen thuộc, bởi vì bệnh nặng quấn thân, cũng không thích ra cửa nhiều.
Anh từng, không thích chú ý tin tức giải trí, cũng không thích xem ti vi, ngẫu nhiên sẽ xem chút tin tức thời sự và kênh tài chính và kinh tế.
Hiện tại anh, ôm thân thể bệnh tật, chỉ đang đợi chết, càng không có những thứ chí lớn hùng vĩ kia, cho nên rất ít xem ti vi.
Vì tránh né Kiều Ôn Noãn quấn quít chặt lấy, anh ngẫu nhiên mới có thể mở di động một lần, đến sau đó, dứt khoát di động cũng không mở nữa.
Thẩm Lương Niên là mở máy vào trước năm ngày hôn lễ của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần.
Chiều hôm đó, dạ dày anh, đột nhiên trở nên đặc biệt đau đớn, anh nằm ở trên giường, ngón tay nắm rách chăn, lại vẫn không thể giảm bớt.
Trên trán phủ kín từng giọt mồ hôi lớn, giãy dụa suy nghĩ muốn đi tìm thuốc, mới phát hiện, thuốc mình mang khi rời khỏi thành phố Giang Sơn, đều đã uống xong rồi, vốn còn muốn chiều hôm nay, đi bệnh viện trong trấn lấy một ít.
Trong nhà chỉ có một mình anh, anh lại quật cường không có vì đau đớn mà kêu ra một tiếng đau đớn.
Cuối cùng, anh là bị đau ngất xỉu đi.
Đợi khi anh lại tỉnh lần nữa, người hư thoát không có một chút khí lực, còn nhìn thấy trên giường, nơi nơi đều phủ kín vết máu.
Anh nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng không có suy nghĩ gì.
Không biết rốt cuộc nằm bao lâu, cảm thấy khi hơi có chút khí lực, anh mới đứng lên, cầm di động đã rất nhiều ngày chưa bật lên ở một bên tới, mở ra.
Kiều Ôn Noãn vẫn gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, nói đến thật sự là buồn cười, người bị anh ghét nhất, cũng là người nhớ mong anh nhất trên thế giới này.
Lúc anh cầm di động trầm tư, Weibo lại ting ting đến một tiếng nhắc nhở.
Mở Weibo ra, mới phát giác, tin tức ùn ùn kéo đến phía trên đều là hôn sự của cô ấy và anh ta. Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm ảnh cưới của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần bị lộ ra ngoài trên màn hình di động, nhìn cảnh tượng phía sau.
Ánh mắt của anh, trở nên có chút hoảng hốt.
Ảnh cưới này, là đi khắp toàn cầu chụp đi
Trong biển sâu, trên bầu trời, trên núi cao, vượt qua chuyện xưa [ Romeo cùng Juliet ] rất tốt đẹp ở Italia, ở nước Pháp lãng mạn, Aegean Sea – biển tình yêu…… Những ảnh cưới này, thật đúng là xinh đẹp, thật là lãng mạn!
Cảnh Hảo Hảo trên ảnh cưới, nét mặt tươi cười như hoa, giữa mặt mày Lương Thần đều là tình ý ấm áp vờn quanh.
Vẻ mặt bọn họ, thoạt nhìn rất hạnh phúc.
Mà anh thì sao?
Biểu tình bây giờ của anh, là bộ dạng gì?
Ngón tay Thẩm Lương Niên run rẩy dời sang một bên, lấy từ phía dưới ra một cái hộp màu đỏ, mở ra, lấy từ bên trong ra cái nhẫn mình từng mua cho Cảnh Hảo Hảo, vẻ mặt của anh ngẩn ra một lúc.
Không biết là thời gian ngủ vào ban ngày có chút lâu, hay là bị hôn sự đó chấn động đến quên đi đau đớn trong dạ dày, Thẩm Lương Niên đi xuống từ trên giường, khoác một cái áo, đi ra khỏi nhà.
Anh dọc theo đèn đường mờ nhạt, đi thẳng đến một mảng lớn đồng ruộng phía tây trấn nhỏ.
Trong toàn bộ đồng ruộng, tối như mực không có một chút bóng người, Thẩm Lương Niên đi không mục đích không biết bao lâu, sau đó nhìn thấy trong đồng ruộng có ánh đèn pin lay động.
Thẩm Lương Niên dừng bước chân, loáng thoang nghe được tiếng nước, biết, đây là có người tưới nước ban đêm.
Người tưới, tựa hồ cũng nghe được tiếng bước chân, lên tiếng hỏi một câu: “Là ai?”
Thẩm Lương Niên không có hé răng, đi phía trước hai bước, liền chạm mặt với người nọ.
Mặc dù qua mười năm, nhưng Thẩm Lương Niên vẫn nhớ rõ người tóc trắng xoá trước mặt này là ai, anh rất cung kính hô một tiếng: “Hiệu trưởng.”
Đây là hiệu trưởng hơn mười ở trường tiểu học nơi trấn nhỏ của anh, cũng là của Cảnh Hảo Hảo.
Đứa bé trước kia, hiện tại lớn lên, hiệu trưởng cũng không nhận được anh là ai, nghe được anh gọi hiệu trưởng, cười toe toét, hỏi: “Em là?”
“Thẩm Lương Niên.”
Hiệu trưởng tuy rằng lớn tuổi, nhưng trí nhớ cũng không kém, nghe cái tên này, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nói: “Con nhà lão Thẩm.”
|
Chương 463: Kết Hôn (3)
Thẩm Lương Niên cúi đầu, không có hé răng.
“Lúc trước ta nghe nói, nhà cũ kia của em, được người mua trở về, là em mua?”
“Dạ.”
“Không phải em ở thành phố Giang Sơn à? Sao bây giờ lại trở về?”
Thẩm Lương Niên nở nụ cười, không nói gì.
“Hiện tại đã kết hôn với con bé Cảnh Hảo Hảo kia chưa? Lúc cha em còn sống, từng nhắc qua với ta, nói muốn em tương lai cưới con bé Cảnh Hảo Hảo kia.”
Cảnh Hảo Hảo là muốn kết hôn, nhưng chú rể không phải anh.
Hốc mắt Thẩm Lương Niên hơi có chút phiếm đau, yết hầu như là nghẹn lại, phát ra một tiếng “dạ” mơ hồ không rõ.
Hiệu trưởng chỉ cho rằng anh đây là ý tứ kết hôn với Cảnh Hảo Hảo, liền lải nhải nói: “Em cũng đừng trách ta nói nhiều, lúc trước khi cha em còn sống, quan hệ với ta rất tốt, ôngâấy vẫn nhắc với ta Hảo Hảo là cô bé tốt, năm đó cha em bệnh nặng, em ở trung học trên thị trấn, đều là Cảnh Hảo Hảo – con bé đó hầu hạ, có một lần đầu mùa xuân, lúc ấy toàn bộ đất đai băng tuyết hòa tan, Cảnh Hảo Hảo – con bé kia ở bờ sông giặt quần áo, bị trượt, khiến nó ngã vào trong nước…… Nếu không phải ta và con ta đúng lúc đi ngang qua, cứu nó lên, nó đã mất mạng. Nó tỉnh lại, nhìn thấy ta và con ta, mở miệng chính là đừng nói cho bác Thẩm và anh Lương Niên…… Nó lúc trước chính là vì nhà họ Thẩm các người, suýt nữa mạng cũng mất, em nên đối với nó thật tốt, bằng không cha em biết được, cũng không thể sống yên ổn dưới cửu tuyền.” Thẩm Lương Niên cảm giác được dạ dày của mình lại bắt đầu đau đến dời sông lấp biển.
Anh cố gắng cong khóe môi, tạm biệt lão hiệu trưởng, một mình đi trở về dọc theo con đường, anh không có về trấn nhỏ, ngược lại đi tới bờ sông.
Năm đó trấn nhỏ không có giếng nước, ăn đều là nước sông.
Lúc mùa hè nóng bức, đàn ông trong trấn nhỏ, đại đa số đều sẽ nhảy vào tắm rửa, mà các phụ nữ, ngồi ở trên tảng đá một bên, giặt quần áo.
Mấy năm nay, trấn nhỏ phát triển đi lên, từng nhà có nước tự nhiên, bởi vì ô nhiễm, nước sông cũng không trong suốt như trước nữa.
Thẩm Lương Niên dọc theo ven sông, chậm rãi đi xuống, ngồi ở bờ sông, vươn tay, múc nước sông, đây chính là mùa thu, cũng đã lạnh đến thấu xương.
Năm đó mùa xuân tuyết vừa mới hòa tan, Cảnh Hảo Hảo ngồi xổm ở nơi này, là dùng nước rét lạnh thấu xương như vậy để giặt quần áo ư?
Khó trách, năm cha bệnh nặng kia, lúc anh trở về, nhìn thấy một đôi tay nhỏ bé của Cảnh Hảo Hảo, phủ kín vết nứt da.
Lúc ấy cha cũng nói, bảo anh tương lai đối đãi cô thật tốt.
Lúc đó, anh cũng nghĩ, tương lai mình nhất định phải để cho cô trôi qua ngày tốt nhất.
Ngày tốt là cái gì?
Như thế nào thì được tính là ngày tốt?
Lúc đó, anh chỉ nghĩ đến, có tiền liền có ngày tốt, vì thế anh liều mạng kiếm tiền, liều mạng phấn đấu.
Cuối cùng, anh rốt cục có thể cho cô trôi qua ngày rất tốt, nhưng từ khi đó anh và cô, mỗi người lại đi một ngả.
Đều nói, đứa nhỏ nghèo khó, sớm lo liệu việc nhà, trải qua thế thái nhân tình, chịu đựng tàn khốc dày vò, cho nên có bền bỉ, cũng rất tàn nhẫn hơn người thường.
Thật ra đúng là như vậy, anh thật sự rất tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với Kiều Ôn Noãn, cũng tàn nhẫn với chính mình, chỉ duy với Cảnh Hảo Hảo, thật ra anh vẫn đều duy trì đối đãi thực ôn nhu.
Nếu không, anh sẽ không vào lúc cô vội chạy đến bệnh viện thăm anh, giả bộ ra bộ dáng thử cô, để cho một tia tình cảm còn sót lại duy nhất nơi đáy lòng cô đều tiêu tán không còn một mảnh. Anh cho rằng, đây là một chuyện cuối cùng anh có thể làm cho cô, một chuyện cuối cùng có thể bù lại lỗi lầm của anh.
Nhưng đêm nay hiệu trưởng già nhắc tới chuyện này, anh mới biết được Cảnh Hảo Hảo từng vì mình, chịu đựng không chỉ là khổ, còn suýt nữa đã đánh mất tánh mạng.
Bọn họ nói đúng, Cảnh Hảo Hảo thật sự từng đợi anh, thành tâm thành ý đối tốt, móc tim móc phổi đối tốt.
Nhưng cuối cùng, là anh tự tay cô phụ loại tốt đẹp này.
Thẩm Lương Niên cảm thấy mình giống như nuốt chì, trong lòng nặng trịch, anh lấy di động ra, nhìn ảnh cưới của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần bên trong, hốc mắt hơi nổi lên một tầng chua xót.
Rõ ràng vào lúc anh còn trẻ, cô từng nói cô sẽ đợi và yêu anh cả đời, hiện tại, sao cô lại muốn gả cho người khác? Sao lại gả cho người khác?
Bạn nhìn cô trong ảnh một chút đi, cười rất xinh đẹp, rất thỏa mãn.
Cô hạnh phúc đi.
Cô thực hạnh phúc.
Nhưng, anh thì sao?
Hóa ra câu nói kia nói đúng, người từng hỏi lòng yêu bạn không hối hận, cuối cùng lại có thể xoay người dứt khoát nhất.
Mà anh – người cô phụ tình yêu này, lại vẫn không ngừng ở nơi này đắm chìm trong bi thống, nhớ nhung
Lương Niên không có Cảnh Hảo Hảo, sẽ không còn là Thẩm Lương Niên.
Vinh hoa phú quý của anh, là vì cô đi phấn đấu.
Thẩm Lương Niên không có Cảnh Hảo Hảo, sẽ không phải là Thẩm Lương Niên.
Ngay cả trái tim nhảy lên, cũng là chết lặng.
Cô gái mà anh vẫn thật tâm, thật lòng, thật dạ muốn bảo vệ ở trong lòng bàn tay, sao anh lại nhất thời hồ đồ, đi ham những thanh sắc rượu thịt kia?
Thẩm Lương Niên nghĩ nghĩ, khóe mắt liền có nước mắt chảy ra, anh nâng tay lên, để di động ở trán của mình, vừa kéo vừa khóc.
Anh yêu Cảnh Hảo Hảo, anh thật sự yêu Cảnh Hảo Hảo…… Anh yêu như vậy, nhưng lại đánh mất người yêu của mình.
Bờ sông yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gió, còn có tiếng nước, thì chỉ còn tiếng khóc của anh.
Thẩm Lương Niên không biết chính mình khóc rốt cuộc bao lâu, anh mới ngừng lại được.
Anh ngồi ở tại chỗ cứng ngắc hồi lâu, sau đó chậm rãi đứng lên.
Không biết có phải bởi vì ngồi quá lâu hay không, chân của anh có chút tê dại, lúc đứng lên, chuột rút một cái, cả người ở bên bờ nghiêng qua, không có đứng vững, cả người không cẩn thận, liền chìm vào trong sông.
Nước lạnh như băng, theo lỗ tai, miệng, mũi của anh, chui thẳng vào trong người của anh.
Tuy rằng anh bệnh rất nghiêm trọng, nhưng anh vẫn có thể sống thêm một đoạn thời gian rất dài.
Anh rõ ràng là biết bơi lội, nhưng anh lại cảm thấy tay chân của mình không dùng được chút khí lực.
Anh nghĩ, lúc ấy khi Cảnh Hảo Hảo rơi ở trong sông này, có phải cảm thụ là thống khổ giống như anh hiện tại không?
Thẩm Lương Niên cảm thấy khí lực dần dần biến mất không thấy từ trong thân thể của mình, cả người anh càng chìm càng sâu, cuối cùng, liền thật sự mất đi tất cả tri giác.
……
Thẩm Lương Niên chết.
Anh từng hứa với Cảnh Hảo Hảo: Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh lấy sinh mệnh ra thề, nếu tương lai có một ngày, anh có điều cô phụ em, ắt gặp trời phạt.
Sau đó, anh cô phụ Cảnh Hảo Hảo, liền thật sự gặp trời phạt.
Thẩm Lương Niên là vào ngày thứ tư sau khi rơi xuống nước bỏ mình, cũng chính là trước ngày kết hôn của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần, được người đánh cá vớt ra từ trong sông khi đang mò cá.
Bởi vì thời gian ngâm ở trong nước có chút lâu, da anh phình to tái nhợt, mặt mày cánh môi đều rút chặt.
Người đánh cá lập tức báo cảnh sát, cảnh sát khẩn cấp chạy tới, thẩm tra thông tin người chết, liền đưa Thẩm Lương Niên về trong trấn nhỏ anh sinh ra.
Bởi vì không biết Thẩm Lương Niên là trượt chân xuống nước bỏ mình, hay là bị người có ý định mưu hại, cho nên cảnh sát tiến hành kiểm tra thi thể của anh, đồng thời cũng kiểm tra trong nhà của anh.
Đồ của Thẩm Lương Niên thật sự rất ít, cảnh sát tìm kiếm ở bên trong rất lâu, cuối cùng cũng chỉ tìm được một cái rương lớn, cung cấp một ít tin tức cho bọn họ.
Cảnh sát bố trí thi thể Thẩm Lương Niên ở nhà xác bệnh viện trong trấn nhỏ, mang theo cái rương lớn kia của Thẩm Lương Niên trở về.
Trong lúc cảnh sát phân tích, có người bắt đầu nghị luận về Thẩm Lương Niên.
“Cô nói, Thẩm Lương Niên thật là tự sát sao?”
“Kiểm tra thi thể cho thấy, anh ta bị ung thư dạ dày, hơn nữa vẫn đều là dựa vào thuốc giảm đau chống lại đau đớn, nhưng không có tiếp nhận trị liệu, nhưng là tài sản dưới danh nghĩa của anh ta cũng rất hùng hậu, cô nói anh ta có tiền như vậy, có chuyện gì không thể giải quyết? Cố tình muốn tìm cái chết?”
“Nhưng nếu không phải tự sát, vậy cô nói, giải thích như thế nào về phần di chúc anh ta lưu lại? Đã kiểm tra chữ viết, thật là chữ của anh ta, cũng liên hệ với luật sự từng chứng kiến phần di chúc này, nơi của ông ta cũng lưu giữ một phần hợp đồng.”
“Aizz, thế giới của kẻ có tiền, thật sự là không hiểu nổi, nếu tôi là anh ta, còn có tiền như vậy, tôi tuyệt đối sẽ tiêu tiền sống qua ngày.”
“Cô nói anh ta có thể là tự sát vì tình không?”
“Vì tình?”
“Cảnh Hảo Hảo à?”
“Phỏng chừng chính là cô ta.”
Vì sao lại không cho thông báo với Cảnh Hảo Hảo chứ?”
“Tôi nghe người trong trấn nhỏ của anh ta nói, Cảnh Hảo Hảo là cô gái mà nhà anh ta từng nhận nuôi. Sau đó hai người cùng đi thành phố Giang Sơn.”
“Cảnh Hảo Hảo, có phải chính là nữ diễn viên nổi tiếng trên mạng gần đây, sắp gả cho tổng tài tập đoàn Giang Sơn không?”
“Chính là cô ta, trong rương lớn kia, trừ bỏ một phần di chúc, thì đều là ảnh chụp.”
“Ảnh chụp? Mang ra cho chúng tôi nhìn một chút.”
Người bảo quản cái rương kia, mang cái rương ra ngoài.
“Những ảnh chụp này đều bị người xé nát, giống như sau đó lại dùng băng keo dán lại lần nữa.”
“Cô xem người phụ nữ trên ảnh chụp này, thật đúng là nữ diễn viên gả cho tổng tài tập đoàn Giang Sơn kia.”
“Di, các người xem, mặt sau những ảnh chụp này, đều có chữ kìa.”
“Đâu đâu? Nhanh đọc lên.”
“Hảo Hảo, thực xin lỗi.”
“Hảo Hảo, anh lần nữa dán lại những tấm ảnh em đã xét, có phải đại biểu cho, chúng ta có thể không tnhs toán hiềm khí lúc trước, hòa hảo như lúc ban đầu không?”
“Hảo Hảo, anh dùng thời gian hơn 100 ngày, dán lại những ảnh chụp này, nhưng sao em vẫn chưa trở lại bên người anh?”
“Hảo Hảo, gặp sau.”
“Hảo Hảo, anh yêu em……”
Câu mặt sau ảnh chụp, người đọc, đọc đến đây, lại không thể nào đọc nổi nữa.
Trong toàn bộ cục cảnh sát, im lặng thành một mảnh.
Thật lâu sau mới có người nói: “Đây ít nhất cũng phải mấy trăm tấm ảnh, nếu đều xé hết toàn bộ, vậy phải tốn bao nhiêu công phu và tinh lực để ghép dán lại từng chút.”
“Thẩm Lương Niên là thật tâm thích Cảnh Hảo Hảo đi?”
“Cũng không biết anh ta làm cái gì, hai người lại tách ra.”
“Hiện tại, tôi rốt cục tin tưởng anh ta là tự sát.”
“Vụ án kia, liền kết thúc như vậy đi?”
“Đúng vậy, kết đi, làm theo di chúc của anh ta, hiến tặng tiền của anh ta cho công trình hy vọng.”
“Cô nói nhiều tiền như vậy, vì sao anh ta cố tình quyên cho công trình hy vọng, có phải bởi vì Cảnh Hảo Hảo từng không có tiền đến trường, từng được nhà họ quyên qua không?”
“Người đều đã chết, chết vô đối chứng, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
“Nhưng, những thứ này thì phải làm sao bây giờ?”
“Nếu không đưa cho Cảnh Hảo Hảo xử lý?”
“Di chúc đã nói, đặc biệt đừng quấy rầy Cảnh Hảo Hảo.”
“Tuy rằng mấy thứ này nên đưa cho Cảnh Hảo Hảo, nhưng người chết lớn nhất, chúng ta vẫn là tôn trọng người chết đi, những ảnh chụp này, không bằng cùng nhau đốt vào ngày hỏa táng anh ta đi.”
……
Người Trung Quốc đều rất chú ý tiền mừng.
Nhà họ Lương cũng không ngoại lệ, buổi tối trước ngày kết hôn, cô dâu và chú rể không thể ở cùng nhau.
Cho nên, đêm đó Lương Thần ở trong nhà Cảnh Hảo Hảo, ngốc đến chín giờ rưỡi tối, liền bị mẹ điện thoại thúc giục trở về nhà cũ nhà họ Lương.
Buổi chiều trước ngày hôn lễ, Cảnh Hảo Hảo đi spa làm một spa toàn thân, nhưng buổi tối sắp ngủ, thím Lâm vẫn cầm mặt nạ, dán lên cho Cảnh Hảo Hảo, vì bảo trì ngày hôm sau làn da nhẵn nhụi ẩm ướt, thím Lâm còn cố ý mở thêm khí thấp.
Thím Lâm sợ sáng sớm hôm sau Cảnh Hảo Hảo, không có tinh thần, vẫn thúc giục Cảnh Hảo Hảo đi nghỉ ngơi sớm.
Lương Thần trở lại nhà cũ nhà họ Lương, cũng là chuẩn bị cho hôn lễ ngày hôm sau, bận không thể rút ra, đợi khi anh rãnh rỗi, gửi cho Cảnh Hảo Hảo một tin nhắn, nhưng không có hồi âm.
Cảnh Hảo Hảo là ngủ thiếp đi trong một mảnh khẩn trương, thật ra cô ngủ cũng không phải đặc biệt sâu, trong đầu luôn nghĩ đến hôn lễ ngày hôm sau của mình và Lương Thần.
Thật vất vả ngủ say, chưa đến chốc lát, liền nằm mơ.
Thật ra cô đã rất lâu không có nhớ tới Thẩm Lương Niên, sau lần người đàn ông đó lừa gạt cô, từ đó về sau hai người liền mỗi người đi một ngả, cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng cô cũng không biết đêm nay là xảy ra chuyện gì, trong mộng lại có thể mơ mơ màng màng xuất hiện Thẩm Lương Niên, ánh mắt anh nhìn mình, giống như lúc thời niên thiếu của anh, vừa đen vừa sáng, nhiễm ánh sáng rõ ràng.
Anh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô như vậy.
Thật ra cảnh tượng trong mộng, cũng không có gì không ổn, chỉ là, đến sau đó, không biết xảy ra chuyện gì, cả người Thẩm Lương Niên liền chợt ngã xuống đất, toàn thân bắt đầu đổ máu.
Cô bị một màn như vậy dọa sợ tới mức đứng ở tại chỗ không dám nhúc nhích, cô mất khí lực rất lớn, mới chậm rãi đi đên bên người Thẩm Lương Niên, nâng tay lên, nhẹ nhàng dò xét hơi thở của anh, lại phát hiện, Thẩm Lương Niên đã chết.
Tay Cảnh Hảo Hảo vừa run rẩy, cả người lập tức liền ngồi dậy từ trên giường.
Cô mở to mắt, phát hiện mình đang ngủ trên giường của mình, bóng đêm ngoài cửa sổ tối đen, không có một chút ánh sáng.
Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu hai hơi, sau đó xuống giường, đi ra phòng ngủ, lúc rót nước, phát hiện thím Lâm nằm ở trên sô pha, đang ngủ say.
Cảnh Hảo Hảo rót một ly nước, trở lại phòng ngủ, lại không thể nào ngủ được nữa.
Sao cô lại mơ như vậy? Mơ thấy Thẩm Lương Niên đã chết?
Có phải bởi vì chính mình ngày mai muốn kết hôn hay không?
Dù sao, lúc ban đầu, cô vẫn nghĩ đến chính mình sẽ gả cho anh.
Nhưng thời gian thế sự vô thường, ai cũng không ngờ rằng, thời gian hơn hai năm ngắn ngủi, lúc chuyển dời cảnh trời, cảnh còn người mất, người đàn ông cô từng muốn gả kia, cùng cô phân tán chân trời, cuộc đời này không còn gặp lại nữa. Người đàn ông cô từng hận nhất, lại cưới cô làm vợ, trở thành người chồng cô dựa vào cả đời. Cảnh Hảo Hảo ngủ không được, liền cầm lấy di động, nhìn thấy tin nhắn của Lương Thần: “Hảo Hảo, còn khoảng mười tiếng, anh sẽ cưới em qua cửa, mười tiếng, em nói anh phải chịu đựng như thế nào đây!”
|
Chương 464: Kết Hôn (4)
Mười tiếng thứ nhất, là đợi mấy năm nay, rốt cục lửa sém lông mày, cô sẽ gả cho anh làm vợ.
Mười tiếng thứ hai, là hận không thể có thể đêm động phòng hoa chúc với cô vào giờ này phút này.
Cảnh Hảo Hảo nhìn tin nhắn Lương Thần gửi đến, đáy lòng nghĩ, mình lại có thể có tâm tình giống như Lương Thần.
Đúng vậy, còn mười tiếng, cô sẽ gả cho anh làm vợ, mười tiếng, cô phải chịu đựng như thế nào đây!
Hóa ra người yêu nhau, thật sự tâm ý tương thông.
Lương Thần, áo cưới lễ phục ngày mai, khách mời cả sảnh đường, Giang Sơn làm lễ, em rốt cục sẽ gả cho anh.
……
Trời còn chưa sáng, Cảnh Hảo Hảo liền bị thím Lâm gọi dậy, phù dâu và thợ trang điểm nhà họ Lương đã an bài tốt từ trước chen chúc vào.
Phù rể phù dâu tìm khoảng sáu đôi, ngoại trừ Từ Dung và Duyên Hoa, còn lại có ba phù rể và hai dâu phụ là thân thích nhà họ Lương, ba phù dâu còn lại là nữ minh tinh lớn tìm đế từ trong công ty giải trí TS của mẹ Lương Thần, ngay cả phù rể còn lại cũng là mời ảnh đế năm trước.
Bốn giờ sáng, Cảnh Hảo Hảo rửa mặt, thay áo lót màu đỏ thẩm thêu uyên ương đã chuẩn bị tốt trước tiên, tùy ý khoác một kiện áo ngủ, ngồi ở trước bàn trang điểm, đối diện với gương lơn tạm thời đưa đến, bắt đầu trang điểm.
Phù dâu đứng ở một bên, đã mặc lễ phục phù dâu, quay chung quanh Cảnh Hảo Hảo, thỉnh thoảng lên tiếng khen cô xinh đẹp, duy chỉ có Duyên Hoa, ngồi ở một bên, ánh mắt lẳng lặng xuyên qua gương, nhìn Cảnh Hảo Hảo, không có lên tiếng.
……
Cảnh Hảo Hảo trang điểm xong, lúc dán lông mi giả, Lương Thần bị mẹ đánh thức.
Cho dù tối hôm qua xoay chuyển trằn trọc không ngủ được, lúc này bị đánh thức, lại vẫn rất nhanh liền thanh tỉnh lại, vội vàng chạy vào phòng tắm thay quần áo.
Hôn lễ cả đời một lần, tuy rằng Lương Thần chán ghét son phấn, nhưng vẫn để cho thợ trang điểm chỉnh sửa lông mày của mình một chút.
Tây trang không nhiễm một hạt bụi, kiểu dáng là mời nhà thiết kế nổi tiếng từ nước Pháp tới, tự mình thiết kế.
……
Lúc Lương Thần mặc tây trang xong, trang điểm cô dâu Cảnh Hảo Hảo cũng đã hoàn thành.
Trước thay áo cưới, sau đó, mới bắt đầu xử lý tóc.
Thợ trang điểm quấn mái tóc dài của cô thành một búi tóc đơn giản, sau đó, mở hộp một bên ra, lấy vật trang sức từ bên trong ra.
Vật trang sức này, không phải vòng hoa cô dâu hay đeo, mà là vương miện, tất cả kim cương to nhỏ phía trên, ở dưới ngọn đèn chiếu xuống, đủ để chói lóa mắt người.
Màu da của cô vốn trắng, ở dưới ánh sáng khúc xạ của kim cương lóe lên, có vẻ càng thêm trong suốt long lanh.
Ngũ quan của Cảnh Hảo Hảo sinh ra đã đẹp, dưới sự phối hợp của áo cưới trắng noãn thánh khiết, cô duyên dáng yêu kiều đứng lên, ngược lại như là công chúa đi ra từ trong tòa thành.
Phù dâu vây quanh ở bên cạnh, khen cô xinh đẹp.
Cảnh Hảo Hảo thường xuyên được người khen xinh đẹp, nhưng lúc này cô nhìn chính mình trong gương, cũng bị kinh diễm vài phần.
Trong lòng bàn tay, cũng chảy ra một tầng mồ hôi, còn hai tiếng nữa, cô sẽ gả cho anh!
……
Chín giờ sáng, trong sân nhà cũ nhà họ Lương, vang lên tiếng pháo trúc đinh tai nhức óc, bùm bùm vang hồi lâu, cũng không có dừng lại.
Tiếng pháo trúc vừa mới dừng lại, Lương Thần liền khẩn cấp đi ra cửa.
Phù rể vội vàng đuổi theo, mấy em trai họ nội và ngoại quen biết anh, nhịn không được giễu cợt lên tiếng nói: “Xem A Thần gấp kìa, bước chân nhanh đến như là muốn bay lên.”
Người nhà họ Lương đứng chung quanh, nghe nói như thế, liền cười vang.
Lương Thần cũng không chờ tài xế mở cửa xe chú rể ra, chính mình liền dẫn đầu ngồi xuống.
Ai nói không phải chứ, người của anh không có bay lên, tâm anh, sớm đã bay về nơi Cảnh Hảo Hảo.
……
Trời hôm nay, đặc biệt trong xanh, thật không hổ là ứng với ngày hôm nay, ngày tốt cưới gả của Lương Thần.
Xe sang trọng một màu, từng chiếc từng chiếc, ở trong tiếng pháo trúc không gián đoạn, chậm rãi lái ra từ nhà cũ nhà họ Lương.
Mười giờ, lúc dưới lầu tiểu khu vang lên tiếng pháo trúc thứ nhất, một phù dâu chạy tới bên cửa sổ, cúi đầu, nhìn thoáng qua phía dưới, kinh hỉ hô: “Đến đây, đến đây!”
“Nhanh đưa cô dâu vào trong phòng ngủ, lát nữa cần phải đòi bao tiền lì xì!”!
Duy chỉ có Duyên Hoa không có đi tiếp cận náo nhiệt này.
Trong phòng ngủ thật im lặng, chỉ có hai người Cảnh Hảo Hảo và cô, cô mặc lễ phục váy dài màu trắng, nhìn dung nhan trang điểm cô dâu tỉ mỉ của Cảnh Hảo Hảo, mặt mày cong cong, chỉ là đáy mắt sáng rọi, lay động ra một tầng đau thương nhỏ vụn.
Sau một lúc lâu, Duyên Hoa mới mở miệng, nói: “Tân hôn vui vẻ.”
Trời biết, cô rất hi vọng, cô dâu trên hôn lễ hôm nay, có thể là cô, dù là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
Cảnh Hảo Hảo cong cong khóe môi, mở miệng với Duyên Hoa, nói một tiếng: “Cám ơn.”
Âm trong lời của cô vừa mới rơi xuống, chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân bình bịch liên tiếp.
Những tiếng bước chân này, tuy thực lẫn lộn, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại có thể nhận ra, đi tuốt đàng trước, là tiếng bước chân của Lương Thần.
Mặt của cô, kìm lòng không đậu nóng lên.
……
Lương Thần đi thẳng đến phòng ngủ, còn chưa đi vào cửa, liền bị mấy phù dâu chặn ở cửa, không cho Lương Thần tiến vào.
Trong đó một phù dâu là em họ của Lương Thần, tinh linh cổ quái mở miệng, nói: “Muốn tiến vào, trước hát một bài, liền hát tiểu bình quả đi.”
“Vậy rất không có ý nghĩa, phải để chú rể phù rể đứng xếp hàng, nhảy Giang Nam style, hát tiểu bình quả.”
Phù rể nghe cầu này, nhịn không được liền kêu rên một tiếng: “Lừa gạt, Lương Thần, chính anh đến hát đi.”
Lương Thần nhón mũi chân, xuyên qua phù dâu che lấp, muốn nhìn Cảnh Hảo Hảo bên trong một cái, nhưng Cảnh Hảo Hảo đã sớm bị người dấu đi, anh đành phải kéo cổ họng hô hai tiếng “Hảo Hảo”, tuy rằng ánh mắt nhìn chằm chằm, lại giống như là ảo thuật, không hề dấu hiệu liền ném một xấp tiền lì xì lên.
Tiền lì xì bay lả tả đầy đất.
Phù dâu lập tức cúi người xuống giành.
Lương Thần thừa dịp hỗn loạn, muốn chen vào phòng ngủ, ai ngờ phù dâu lại mắt sắc phát hiện mưu đồ gây rối của anh, giành trước một bước lui về trong phòng ngủ, “rầm” đóng cửa lại.
Lương Thần đứng ở ngoài cửa, gõ cửa, ôn tồn thương lượng nói: “Các vị phù dâu mỹ nữ, để cho tôi đi vào……”
“Không được, Giang Nam style tiểu bình quả!”
“Tôi thực chưa từng nghe qua bài hát tiểu bình quả kia, các người tha cho tôi đi.”
“Không được, không được!”
“Hảo Hảo, vợ tốt của anh, em để anh đi vào……” Những lời này của Lương Thần vừa mới nói xong, cửa phòng ngủ liền bị đột ngột mở ra.
Lương Thần chợt vọt vào, lại nhìn thấy trên giường ngồi ngay ngắn một hàng người, trên người đều phủ một khổi tơ lụa đỏ thẩm, vẫn che giấu từ trên đầu đến trên mặt đất, toàn thân cao thấp bao vây nghiêm nghiêm thật thật.
Duyên Hoa xinh đẹp đứng ở bên cạnh những người đó, nhìn Lương Thần nói: “Anh Lương Thần, hát không được Giang Nam style tiểu bình quả, liền không thể mang cô dâu đi, chúng ta liền thay đổi một chút.”
“Tiểu bình quả anh có thể nói chưa từng nghe qua, nhưng Đường Bá Hổ chọn Thu Hương, anh sẽ biết đi.”
“Hiện tại chúng ta sẽ làm theo Đường Bá Hổ chọn Thu Hương.”
“Trong sáu người ngồi ngay ngắn nơi đó, có năm phù dâu, một cô dâu.”
“Anh Lương Thần, anh phải nhìn cho kỹ, chọn được người nào, anh sẽ mang người đó đi!”
Duyên Hoa nói xong, liền làm một tư thế mời với Lương Thần.
Những phù dâu kia vốn đều chọn lựa theo dáng người của Cảnh Hảo Hảo, hiện tại trên người đều phủ tơ lụa màu đỏ, làm cho người ta thoạt nhìn, liền tựa như sáu người giống nhau như đúc.
Lương Thần khó xử nhìn về phía Duyên Hoa.
Duyên Hoa nhún vai: “Anh Lương Thần, em đây ngược lại không giúp được anh, nhanh đi chọn cô dâu đi, cẩn thận làm lỡ giờ lành.”
“A Thần, cũng đừng chọn sai cô dâu!”
“Chọn sai cô dâu, buổi tối đêm động phòng hoa chúc, cẩn thận bị cô dâu buộc quỳ tấm ván giặt!”
Lương Thần ở trong tiếng giễu cợt của phù rể, mở từng bước chân đi về phía trước, anh nhìn chằm chằm sáu cô gái ngồi ngay ngắn trước mặt, làm một động tác chớ có lên tiếng với người phía sau, sau đó liền ngồi xổm người xuông, tiến được trước ngực mỗi người, sau đó, liền nâng tay lên, một phen xốc một tơ lụa đỏ trong đó lên, lộ ra dung nhan kiều mỵ của Cảnh Hảo Hảo.
Thật ra trò chơi này, mọi người chỉ là dùng để vui đùa, nhưng ai cũng thật không ngờ, Lương Thần lại có thể thật sự chọn lựa ra được từ trong sáu người.
Giờ ngược lại dẫn tới những người khác hung hăng ngẩn ra, giây tiếp theo, Lương Thần liền đã ôm lấy cô dâu ngồi ở chỗ cuối của mình lên, đi ra cửa.
Phù rể và phù dâu vội vàng vây quanh.
Vì để có điềm lành, xuống lầu cũng không có đi thang máy, đi là cầu thang, Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, đi tuốt đằng trước mặt.
Cảnh Hảo Hảo ở tầng mười.
Phù dâu theo ở phía sau, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở nói: “Chú rể, cần phải ôm chặt cô dâu, nếu lòng bàn chân cô dâu chạm đất, đó chính là tượng trưng điềm xấu.”
Lương Thần nghe nói như thế, hơi nâng Cảnh Hảo Hảo lên trên, khiến cho phù rể phù dâu phía sau cười thành một đoàn.
Cánh tay Cảnh Hảo Hảo ôm lấy cổ Lương Thần, nhìn dung nhan tuấn mỹ ôm cô, từng bước một đi xuống cầu thang, cô nhịn không được hơi nâng đầu một chút, tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Lương tiên sinh, có mệt không?”
Lương Thần lắc lắc đầu, nói: “Lương phu nhân, không mệt.”
Cảnh Hảo Hảo bị một tiếng Lương phu nhân này gọi đến khóe môi khẽ nhếch, sau một lúc lâu, cô tiến đến bên tai Lương Thần, nhẹ giọng nói: “Lương Thần, vận khí của anh thật tốt!”
“Em là đang chỉ anh cưới em sao? Vậy thì thật đúng là vận khí tốt.”
Đây có tính là lời ngon tiếng ngọt không?
Cảnh Hảo Hảo cong cong khóe môi: “Không phải, em chỉ là, anh lập tức liền đoán trúng người nào trong sáu phụ dâu là em.”
Lương Thần nghe được những lời này của Cảnh Hảo Hảo, thật lâu sau, mới lên tiếng, thành thực mà nói: “Không phải vận khí của anh tốt.”
Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần.
Lương Thần vừa cất bước xuống bậc thang, vừa nhìn lại ánh mắt của cô, nói: “Em biết không, người toàn thế giới nhiều như vậy, anh lại chỉ nghe được tiếng tim đập của một mình em.”
Hóa ra, lúc đó, khi lỗ tai anh tiến đến trước ngực, liền nghe được tiếng tim đập……
Cánh môi Cảnh Hảo Hảo vẫn giơ lên như trước, nhưng đáy mắt lại nổi lên một tầng sương mù.
Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong tiểu khu, đội ngũ đón dâu bên ngoài nhìn thấy cô dâu mới, tiếng hoan hô tiếng pháo trúc lại vang lên lần nữa.
Ánh nắng tươi sáng chiếu vào toàn bộ vùng đất, thời tiết tốt không thể nào nói rõ, Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần ôm lên xe.
Xuyên qua cửa kính xe, Cảnh Hảo Hảo có thể thấy không ít người đang vây xem hôn sự mười phần khí phái như vậy, cũng không biết là ai, vẩy ra từng đợt bánh kẹo cưới, trái cây và tiền lì xì, khiến người bên ngoài tranh nhau giành lấy thành một đoàn.
……
Mười giờ rưỡi, đội ngũ đón dâu vững vàng lái vào nhà cũ nhà họ Lương.
Tuy rằng nhà họ Lương quyền cao chức trọng, nhưng vẫn lưu giữ rất nhiều tập tục cũ.
Mấy năm nay thân thể ông nội Lương Thần không tốt, vẫn tĩnh dưỡng ở trong viện an dưỡng Bắc Kinh, hôm nay cháu trai đại hôn, cũng chạy tới từ Bắc Kinh, ngồi ở phía trên cao đường, ba mẹ Lương Thần phân ra ngồi ở hai bên.
Lương Thần nắm tay Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi đi qua.
Phù rể phù dâu đi theo phía sau, lúc đi ngang qua chậu than, phù dâu nhấc làn váy của Cảnh Hảo Hảo lên, Cảnh Hảo Hảo cất bước lớn đi qua. Đi đến phía trước cao đường, chính là kính trà.
Người hầu nhà họ Lương đã sớm chuẩn bị tốt trà bưng lên.
Lương Thần dẫn đầu bưng một ly, kính cho ông nội.
Ông nội cười ha ha tiếp nhận trà, uống một ngụm, sau đó đặt ly trà tới trên khay của người hầu ở một bên, cầm một bao tiền lì xì, đưa cho Lương Thần.
Lương Thần tiếp nhận tiền lì xì, chính là Cảnh Hảo Hảo kính trà.
Cảnh Hảo Hảo làm y theo bưng một ly trà, đưa tới trước mặt ông nội Lương Thần, hơi cúi đầu, cung kính hô một tiếng: “Ông nội.”
Ông nội Lương Thần treo nụ cười giống như vừa rồi, tiếp nhận trà của Cảnh Hảo Hảo, cũng uống một ngụm, sau đó đưa cho Cảnh Hảo Hảo một bao tiền lì xì.
Đi đến phía trước cao đường, chính là kính trà.
Người hầu nhà họ Lương đã sớm chuẩn bị tốt trà bưng lên.
Lương Thần dẫn đầu bưng một ly, kính cho ông nội.
Ông nội cười ha ha tiếp nhận trà, uống một ngụm, sau đó đặt ly trà tới trên khay của người hầu ở một bên, cầm một bao tiền lì xì, đưa cho Lương Thần.
Lương Thần tiếp nhận tiền lì xì, chính là Cảnh Hảo Hảo kính trà.
Cảnh Hảo Hảo làm y theo bưng một ly trà, đưa tới trước mặt ông nội Lương Thần, hơi cúi đầu, cung kính hô một tiếng: “Ông nội.”
|
Chương 465: Kết Hôn (5)
Ông nội Lương Thần treo nụ cười giống như vừa rồi, tiếp nhận trà của Cảnh Hảo Hảo, cũng uống một ngụm, sau đó đưa cho Cảnh Hảo Hảo một bao tiền lì xì.
Hai tay Cảnh Hảo Hảo tiếp nhận tiền lì xì, nói một tiếng: “Cám ơn.”
Ông nội Lương Thần nghe câu cám ơn này, cười cười toe toét.
Sau đó, theo thứ tự kính trà cho ba và mẹ Lương Thần, vẫn lĩnh tiền lì xì như cũ.
Đã lạy cao đường, đó là vợ chồng kết tóc, uống ly rượu giao bôi.
Đoạn kết tóc này, là nghi thức cổ xưa, ngày xưa là kết tóc đính ước, sau đó lúc tân hôn, vợ chồng liền có ý đồng tâm.
Đoạn này, mẹ Lương Thần đã sớm dặn dò thợ trang điểm, cho nên phía sau lỗ tai của Cảnh Hảo Hảo, cố ý để lại một nhánh tóc.
Lão bảo mẫu nhà họ Lương đưa cho Lương Thần một cây kéo, Lương Thần cắt nhánh tóc kia của Cảnh Hảo Hảo xuống, sau đó đưa kéo cho Cảnh Hảo Hảo.
Bởi vì vóc dáng Lương Thần có chút cao, cho nên lúc Cảnh Hảo Hảo cắt tóc, anh còn cố ý cúi người, khiến người vây xem bên cạnh, nhịn không được mỉm cười.
Cảnh Hảo Hảo tìm một chỗ không thu hút nhất của Lương Thần, cắt một nhánh tóc.
Hiện tại tóc đàn ông, không dài tới eo như ở cổ đại, bện kết thành đồng tâm là không thể, cho nên liền xen lẫn tóc dài hai người chung một chỗ, phân biệt đặt ở trong túi gấm chữ song hỷ màu đỏ, sau đó, đưa cho cô dâu chú rể mỗi người một cái.
Biểu thị, từ nay về sau, hai người đồng tâm đồng kết.
Sau khi kết tóc, đó là uống rượu giao bôi.
Rượu là rượu Hoa Điêu thượng hạng.
Vừa bưng lên, liền tỏa ra mùi hương lâu năm.
Lão bảo mẫu nhà họ Lương cầm chén rượu, châm hai chén rượu Hoa Điêu, đưa cho chú rể cô dâu mỗi người một ly.
Nghi thức rượu giao bôi, mẹ Lương Thần từng dặn qua trước đó, lúc vợ chồng chạm cốc, chỉ nhấp một ngụm tượng trưng. Chỉ là Lương Thần quá mức kích động, chạm cốc với Cảnh Hảo Hảo xong, liền không còn một giọt, khiến người chung quanh cười thành một đoàn, lão bảo mẫu đành phải rót đầy rượu cho Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo một lần nữa, chạm cốc lần nữa, lần này Lương Thần thật cẩn thận nhấp một ngụm.
Lão bảo mẫu tiếp nhận rượu hai người uống, cùng đổ vào trong một ly rượu lớn, sau đó phân biệt đổ trở về trong hai ly rượu nhỏ, đưa cho Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo.
Đây mới là rượu giao bôi chân chân chính chính, đại biểu cho, trong anh có em, trong em có anh.
Cánh tay của Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo giao nhau, uống một hơi cạn sạch.
Uống rượu giao bôi xong, đó là ăn đồ ngọt.
Đồ ngọt là táo đỏ đậu phộng quả nhãn chè hạt sen.
Lão bảo mẫu nhà họ Lương bưng một chén lên.
Lương Thần tiếp nhận trước, ngay trước mặt mọi người, cầm thìa, đút cho Cảnh Hảo Hảo một ngụm.
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo hơi đỏ lên một chút tiếp nhận chén từ trong tay Lương Thần, cũng đút Lương Thần một ngụm.
Táo đỏ đậu phộng quả nhãn chè hạt sen, ngụ ý sớm sinh ra quý tử. Sau khi ăn xong, lão bảo mẫu liền đưa một rổ lớn đổ đầy bánh kẹo cưới tới trước mặt Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo, hai người nắm lấy, ném về phía người vây xem hôn lễ bên cạnh
Người chung quanh, đều giành lấy, mặc kệ có thích ăn ngọt hay không, mọi người vẫn chia ra xé bao, ăn một ngụm.
……
Làm xong nghi thức truyền thống, mọi người liền đi ra nhà họ Lương, đón xe đi khách sạn Tứ Quý.
Nếu tổ chức nghi thức ở nhà họ Lương, chỉ có người thân bạn tốt nhà họ Lương nhìn thấy, như vậy sau đó ở khách sạn Tứ Quý, chính là thời khắc được mọi người ở thành phố Giang Sơn chứng kiến.
Đến khách sạn Tứ Quý, Cảnh Hảo Hảo vẫn đều không có lộ diện, toàn bộ đều là một mình Lương Thần đứng ở cửa, tiếp đãi khách.
Hôn lễ từ hơn mười ngày trước, liền nổi tiếng đại giang nam bắc, mọi người làm ăn ở thành phố Giang Sơn đều phải nhìn vài phần sắc mặt của tập đoàn Giang Sơn, cho nên rất nhiều người đều gọi điện thoại trước, muốn xin thiệp mời.
Về phần đến tột cùng đưa ra bao nhiêu thiệp mời, đáy lòng Lương Thần cũng không phải đặc biệt rõ ràng, người bố trí tiệc rượu, sợ chỗ ngồi không đủ, bày hơn 50 bàn, kết quả không đủ, chỉ có thể kêu phục vụ khách sạn Tứ Quý, tạm thời lại bỏ thêm mười bàn, mới để cho khách đều ngồi đủ.
Cũng có không ít phóng viên sớm ngăn ở cửa khách sạn Tứ Quý vây chụp, Lương Thần luôn không thích tin tức ven đường, lần này lại để cho bọn họ bố trí mấy bàn tiệc rượu, thoải mái mời bọn họ vào bên trong quay chụp.
Anh từng nói, anh muốn để cho mọi người toàn thế giới biết được, Cảnh Hảo Hảo là anh phong phong cảnh quang viết lên trên hộ khẩu của mình
Anh nói được, sẽ làm được.
……
Tuy rằng hôn lễ làm ở bên trong, nhưng bố trí lại đặc biệt lãng mạn loá mắt.
Vào bàn, chính là dựng một bục để ý màu trắng, cách mỗi năm mét xa, đó là một cổng vòm trang trí hoa tươi.
Trên màn hình lớn phía sau cuối sân khấu, không ngừng phát ra ảnh cưới của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần.
Khúc nhạc kết hôn, một lần lại một lần vờn quanh liên tục.
Bàn rượu trải khăn trải bàn rượu màu đỏ thẩm, phía trên còn vẩy một tầng cánh hoa hồng đỏ.
Bánh ngọt thiên nga đen trị giá 200 vạn, sừng sững ở bên trái sân khấu, 9999 thiên nga tinh chế điêu luyện, trông rất sống động, bên cạnh đặt là một dãy rượu champagne xếp lên thật cao.
……
Mười hai giờ, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Dẫn đầu vào bàn là sáu tiểu hoa đồng đáng yêu xinh đẹp, cầm lẵng hoa trong tay, vụng về vẩy hoa tươi.
Sau đó là chú rể cô dâu, ở phía sau, đi theo sáu đôi phù rể phù dâu.
Ở dưới mấy trăm bàn, mấy nghìn người chứng kiến, ở dưới khúc âm nhạc kết hô trang nghiêm mà lại hạnh phúc, Cảnh Hảo Hảo kéo cánh tay Lương Thần, chậm rãi đi tới trên sân khấu.
Phù rể phù dâu đứng ở phía sau.
Phóng viên chớp lóe đèn không ngừng.
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo còn chưa có mở miệng nói chuyện, đó là tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc vang lên.
Đợi đến vỗ tay rơi xuông, Lương Thần mới thanh thanh cổ họng mở miệng: “Thật cao hứng, mọi người có thể trong lúc bận rộn, tới tham gia hôn lễ của tôi và……” Lương Thần nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, nói: “Cảnh Hảo Hảo – phu nhân của tôi.”
“Ở dưới sự chứng kiến của các vị, tôi tin tưởng, tôi và Cảnh Hảo Hảo – phu nhân của tôi, đường hôn nhân tương lai, nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.”
Lương Thần nói tới đây, dừng một chút, Cảnh Hảo Hảo gắt gao nắm lại tay anh, mở miệng, nói: “Thật cao hứng, mọi người tới tham gia cổ vũ, ngày hôn lễ của tôi và……” Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, tầm mắt đối diện với Lương Thần: “Lương Thần – chồng của tôi.”
“Ở dưới sự chúc phúc của các vị, tôi tin tưởng, tôi và Lương Thần – chồng của tôi, chắc chắn tương cứu trong lúc hoạn nạn, gần nhau đến già.”
Âm trong lời của Cảnh Hảo Hảo rơi xuống, toàn trường liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo nắm tay, đi về phía trước một bước, chờ sau khi vỗ tay ngừng lại, hai người mới mặt đối mặt đứng thẳng.
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo, nhẹ giọng mở miệng, nói: “Cảnh Hảo Hảo tiểu thư, tướng mạo của anh coi như đoan chính, xuất thân coi như ưu tú, phía sau có tập đoàn Giang Sơn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nói như vậy, tựa hồ cả người anh vẫn là thực hoàn mỹ, nhưng anh cũng có khuyết điểm mà người bên ngoài không biết, ví dụ như tính tình của anh không được tốt, anh còn từng làm rất nhiều chuyện khốn kiếp, từng hại em khổ sở, thương tâm, khóc, tuyệt vọng, thậm chí vào lúc chúng ta yêu nhau nhất, anh còn từng bởi vì không tin tưởng xoay người rời khỏi em, nhưng xem ở trên phân thượng anh tạo ra “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn” vì em, em có thể suy tính một chút, gả cho anh được không?”
Cùng với âm trong lời Lương Thần rơi xuống, trên màn hình lớn phía sau anh, xuất hiện ảnh chụp của “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn”.
Toàn trường ồ lên, kiến thúc thần bí tọa lạc ở đoạn phồn hoa nhất đường Tô Châu của thành phố Giang Sơn, lại có thể là lễ vật Lương Thần tặng cho người phụ nữ mình yêu nhất!
Trên màn ảnh, cuối cùng khi hình ảnh dừng ở chỗ “Đợi khi ngày tốt cảnh đẹp, Giang Sơn làm lễ, gả cho anh được?”, Cảnh Hảo Hảo nhìn lại Lương Thần, mới nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí rất nhỏ, cũng rất kiên định: “Em nguyện ý.”
Hiện trường một mảnh im lặng, ảnh chụp phía sau màn hình lớn, chiếu lại cảnh quay chậm “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn”.
Sau một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo mở miệng, nói: “Lương Thần tiên sinh, em ngoại trừ xinh đẹp một chút, tựa hồ không còn điểm ưu điểm nào, từng làm diễn viên, cuối cùng cũng không thể nổi tiếng, mở một cửa hàng bán hoa, cũng chỉ có thể nuôi gia đình, mặc dù có chút thông minh nhưng lúc đối mặt với anh lại rất tự ti, còn từng hại anh suốt đêm đi Nhật Bản một chuyến chắn lại tính mạng của bản thân, thậm chí có một lần liên lụy anh lăn xuống đường cao tốc suýt nữa đánh mất tánh mạng, nhìn thấy lễ vật tình yêu vĩnh viễn của anh, em rất nguyện ý gả cho ngươi, nhưng lại nói tiếp Cảnh Hảo Hảo hỏng bét đối với anh giống như người vô tích sự, anh xác định nguyện ý cưới sao?”
Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, không chút do dự gật gật đầu, âm điệu trả lời, là rất kiên quyết khẳng định: “Anh nguyện ý.”
“Anh nguyện ý cưới em – Cảnh Hảo Hảo tiểu thư làm vợ, một đời một thế chăm sóc em, yêu em, sủng em, mặc kệ bần cùng hay phú quý, khỏe mạnh hay tật bệnh, vẫn luôn đặt em ở vị trí thứ nhất trong sinh mệnh của anh, cho đến khi cái chết, tách anh và em ra.”
“Em nguyện ý gả cho Lương Thần tiên sinh làm vợ, một đời một thế được anh chăm sóc, được anh yêu, được anh sủng, mặc kệ bần cùng hay phú quý, khỏe mạnh hay tật bệnh, vẫn luôn đặt anh ở vị trí thứ nhất trong sinh mệnh của em, cho đến khi cái chết, tách anh và em ra.”
Nghe qua gặp qua rất nhiều loại lời thề hôn lễ, lại chưa từng nghe qua đặc biệt như vậy.
Toàn trường yên tĩnh có chút quỷ dị.
Lương Thần lấy nhẫn kết hôn từ trong túi ra, tự mình đeo cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cầm kiểu của nam kia, tự mình đeo cho Lương Thần.
Lương Thần vươn tay, kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, chậm rãi cúi đầu, ở trong nháy mắt dán lên cánh môi cô, anh nhẹ giọng mở miệng, nói: “Cô độc nhiều năm như vậy, chờ chính là một người tốt nhất là em.”
Nói xong, Lương Thần liền ngăn chận môi Cảnh Hảo Hảo thật sâu.
Toàn trường bộc phát ra một mảnh tiếng vỗ tay như sấm.
—Hoàn—
|