Tìm Lại Tình Yêu
|
|
Nhìn xuyên qua lớp cửa kính, lú nào cũng có thể nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của những nhân viên khác, Tiểu Trinh cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy.... thật ngọt ngào.
Liếc mắt về phía Quan Trí Đàn đang cúi đầu làm việc, anh không ở trong văn phòng thoải mái của mình, lại chạy tới đây với cô, anh dùng hành động để biểu đạt thành ý của mình, khiến cô rất khó mà từ chối anh.
***
"Aizz...." Cô so vai, hít một hơi thật dài.
Mưa bụi nhẹ nhàng bay, khiến cho mùa đông càng thêm lạnh giá, cô tránh mưa dưới mái hiên, cho dù mặc rất nhiều quần áo, cũng không khỏi run run.
Cho đến khi một chiếc áo khoác vẫn còn nguyên nhiệt độ cơ thể bao lấy người cô, xua tan đi hơi lạnh, cô quay đầu, thấy người vừa dặn cô đứng đây tránh mưa – Quan Trí Đàn, mái tóc ẩm ướt, ôm lấy cô.
"Còn lạnh không?" Anh quan tâm hỏi, lại lấy khăn quàng trên cổ, vòng mấy vòng quanh cổ cô.
Cô không lạnh, nhưng anh nhất định rất lạnh?
Đưa tay lau những giọt nước mưa trên tóc anh, lúc chạm vào vết sẹo trên thái dương, đầu ngón tay khẽ run rẩy. Cô vuốt khẽ, giống như sợ anh đau, động tác rất nhẹ nhàng.
Ánh mắt Quan Trí Đàn dịu dàng nhìn người bị anh bọc kín chỉ còn đôi mắt lộ ra ngoài, ánh mắt đau lòng của cô, động tác dịu dàng của cô, từng chút, từng chút, xua tan đi oán hận trong lòng anh.
"Tiểu Trinh, anh đã nói với em rồi, anh đã không còn đau nữa." Không muốn làm cô khổ sở, nhưng anh lại thích cô đau lòng vì anh.
Có lần anh làm việc trong thư phòng đến muộn, mệt mỏi nằm sấp xuống bàn ngủ, cô đi vào, đắp chăn cho anh, nhưng không rời đi ngay mà đứng bên cạnh anh thật lâu, thật lâu, cuối cùng cẩn thận xoa lên vết sẹo ở thái dương anh, nước mắt rơi trên má anh, làm anh nhất thời bừng tỉnh.
Anh vừa mở mắt, thấy cô khóc, liên tục nói xin lỗi anh, xin lỗi vì lúc ấy anh bị thương, cô lại không thể ở bên cạnh chăm sóc cho anh.
Thì ra, cô có nhận ra anh bị thương, cũng vẫn nhớ anh bị thương.... Phát hiện này khiến anh vui đến không nói ra lời!
Tám năm trước cảm thấy thật ủy khuất, thật khó chịu vì cô không để ý, sau đó nhìn thấy nước mắt của cô, mọi oán khí đều đã tan biến.
Hơn nữa nhờ vết sẹo này mà anh trở nên rất quan trọng, chỉ cần lộ ra chút biểu tình daud dầu, cô sẽ lo lắng quan tâm, đương nhiên, anh sẽ nhân cơ hội mà ăn nhiều đậu hũ hơn.
Reng reng reng, tiếng điện thoại vang lên, phá vỡ không khí ái muội giữa hai người.
Quan Trí Đàn lấy di động, vừa thấy tên hiện trên màn hình liền nở nụ cười. "Là Hoan Hoan."
Con gái gọi điện về báo bình an.
"Hoan Hoan, con đang ở đâu? Chơi ở Nhật Bản vui không? Bố mẹ? Đang hẹn hò đấy! Ha ha ha ha, tức giận à? Được, con chờ chút, bố bảo mẹ nghe điện thoại." Nói một hai câu với con,anh giao điện thoại cho Tiểu Trinh, vẻ mặt chờ mong ở bên cạnh.
"Mẹ, mẹ!" Giọng Hoan Hoan truyền tới.
"Hoan Hoan, con khỏe không?" Trái tim hoảng loạn của Tiểu Trinh, sau khi nghe thấy giọng con, cuối cùng cũng trầm ổn lại.
Hoan Hoan được ông bà nội đưa ra nước ngoài chơi, nói là muốn dẫn con bé đi thăm mấy người bạn, cô không có lý do phản đối, nên để Quan Hữu Đạt đưa con đi ra nước ngoài, lần đi này cũng đã một tuần.
Đầu tiên là Hàn Quốc, sau là Nhật Bản, con bé đã chơi đến phát cuồng, nhưng ngày nào cũng gọi điện về cho cô.
"Khỏe lắm ạ! Ông nội mua rất nhiều quà cho con, hôm nay con được đến Disneyland, ông nội mua chuột Mickey cho con, con rất thích."
"Vậy con có cám ơn ông nội không?"
"Có ạ, ông nội nói con rất ngoan, rất lễ phép! Ông nội nói đưa con đi rất có mặt mũi, mẹ, mặt mũi là cái gì?" Hoan Hoan líu ríu nói, vô cùng vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó, giọng cô bé có chút cô đơn:
"Mẹ, nhưng mà buổi tối con không ngủ được...."
"Nhớ nhà à?" Tiểu Trinh cườikhẽ, "Ngày kia là về rồi."
"Con nhớ mẹ..." Hoan Hoan nnói rất nhỏ, giống như sợ người khác nghe thấy. "Còn cả Tiểu Hùng nữa, con quên mang Tiểu Hùng đi, không ôm Tiểu Hùng con không ngủ được."
|
Tiểu Hùng mà Hoan Hoan nói, là con gấu cô tự mình khâu, vì công việc bận rộn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh con, nên cô khâu Tiểu Hùng để có thể ở bên cạnh con gái thay cô.
Hoan Hoan, cho dù trước mắt có quà và váy áo rực rỡ, cũng không bao giờ quên cô.
Tiểu Trinh cũng rất nhớ con, cô cố gắng kềm chế, không cho con phát hiện ra, nhẹ nhàng nói: "Vậy lần tới đi chơi con nhớ mang theo Tiểu Hùng, đừng quên nhé."
Nếu bây giờ cô khóc, Hoan Hoan nhất định cũng sẽ khóc, nếu con ầm ỹ phải về Đài Loan gặp cô, chẳng phải sẽ làm cho Quan Hữu Đạt khó xử sao?
"Vâng, con nhớ rồi, mẹ, mẹ, mẹ và bố đi hẹn hò ạ? Đi đâu hẹn hò?" Hoan Hoan bị mẹ dời sự chú ý, lại nhớ tới lời bố. Bố mẹ đang đi hẹn hò!
Tiểu Trinh nhìn khuôn mặt cười đến đáng ghét của Quan Trí Đàn, không khỏi liếc trắng mắt.
Hôm nay là ngày nghỉ, buổi sáng sau khi anh đi tập thể dục về thì hưng trí bừng bừng ầm ĩ đòi cô đi hẹn hò, sau đó lái xe đưa cô đến rạp chiếu phim, anh nói hẹn hò, dĩ nhiên là đi xem phim.
Lúc nãy cô đứng dưới mái hiên, chính là vì anh đi xếp hàng mua vé, không để cô đứng trong mưa.
"Bố mẹ.... định xem phim." Cô kiên trì trả lời con.
"Thật là tuyệt, lần sau bố mẹ đi hẹn hò, con đi cùng được không? Được không ạ?" Hoan Hoan không hiểu hẹn hò là gì, chỉ cảm thấy bố mẹ chắc là đi chơi, nên bé muốn đi cùng.
"Chờ con về, chúng ta đi vườn bách thú chơi đu quay nhé." Quan Trí Đàn nhận điện thoại, hứa với con.
Đã từng được đến vườn bách thú Uenno[1], Disneyland, khi nghe thấy bố sẽ dẫn đến vườn bách thú, Hoan Hoan vẫn vui vẻ thét chói tai.
Ngắt điện thoại, cất vào túi, Quan Trí Đàn cười cười nói với Tiểu Trinh: "Đi nào, phim bắt đầu chiếu rồi, đi trước mua bỏng, em thích ngọt, phải không? Thời tiết lạnh thế này, anh mua ca cao nóng cho em nhé?" Anh nắm tay cô, không cho cô cự tuyệt, đi vào rạp chiếu phim.
"Vâng, tùy anh."
"Không được tùy." Anh buồn cười trả lời.
Tình cảm của họ tiến triển rất tốt, anh thích về nhà ăn tối, trước đây luôn ăn ở bên ngoài, nhưng từ khi Tiểu Trinh về sống ở chỗ anh, khi cô nấu cơm cho gái, anh mặt dày ngồi ăn, cô muốn cự tuyệt cũng không được.
Không chỉ như thế, nếu anh về trễ, không thể ăn tối, anh nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô, thậm chí khi nào phải xã giao về muộn, đúng chín giờ anh sẽ gọi điện cho cô, bảo cô không cần chờ anh.
Buổi sáng, bình thường chín giờ cô đi làm, nhưng con gái đến trường lúc tám giờ, vì vậy anh lãnh nhiệm vụ đưa con đi học để cô đi trễ một chút, hàng ngày cô phải đích thân tiễn hai bố con đi mới cam nguyện.
Đó là tâm nguyện nhỏ bé không đáng kể của cô tám năm trước, anh vẫn nhớ rõ!
Nhưng thỉnh thoảng anh sẽ có những cử chỉ kinh người, ví dụ như, thừa dịp con gái đang ấn thang máy không chú ý, quay đầu hôn cô, cho dù cô có phòng bị thế nào đi nữa, cũng vẫn sẽ bị hôn trộm.
Rõ ràng họ không hề kết hôn, nhưng so với tám năm trước, khi vẫn còn bị hôn nhân trói buộc, lại giống một đôi vợ chồng ân ái hơn...
"A!" Khi Tiểu Trinh còn đang trầm tư, một người đàn ông đi đến va vào cô, may mà Quan Trí Đàn ôm lấy cô, không đê cô ngã xuống.
"Không sao chứ?" Anh quan tâm hỏi cô, sau đó hung ác mắng người đàn ông kia, "Anh đi đường cẩn thận một chút!"
"Em không sao." Cô vội vàng giữ chặt ống tay áo anh, ngăn cản anh gây xung đột với người khác.
Anh vô cùng quý trọng cô, về vật chất cũng rất hào phóng, cô vốn từ chối lời mời của người quản lý công ty Cartier, nhưng Quan Trí Đàn lại đưa cô đi, còn chọn một đống trang sức, làm cô sợ tới mức mặt trắng bệch.
"Cái này không phải là lãng phí, sau này sẽ có rất nhiều dịp em phải dùng đến trang sức, chỉ sợ mua thiếu."
Cô không hỏi cô sẽ đeo những thứ trang sức cao cấp như vậy vào dịp nào, đeo vào rồi sao? Nhất định sẽ bị cướp!
"Đi thôi, A Đàn." Cô lại bắt đầu gọi anh là A Đàn, vốn cảm thấy cách gọi than mật này không thích hợp với quan hệ hiện tại của họ, nhưng sau cô nhận ra, khi anh đang nổi giận vì bảo vệ cô, hoặc khi nào anh trưng ra khuôn mặt tăm tối, cô chỉ cần gọi "A Đàn", sẽ khiến anh nghe lời cô, không so đo.
"Quên đi!" Vốn muốn mắng vài câu thể hiện lòng bất mãn, nhưng vì cô đã lên tiếng, anh cũng không so đo nữa.
Quay đầu, anh nắm tay cô, đi mua bỏng.
Họ xếp một hàng thật dài, chờ lấy phiếu mua bỏng và đồ uống, nhìn bốn phía đều là những người trẻ tuổi, Tiểu Trinh phì cười.
"Cười cái gì?" Anh nhíu mày, tâm trạng của cô luôn ảnh hưởng đến anh, cô cười, tâm trạng của anh cũng rất tốt.
"Chỉ là cảm thấy anh xếp hàng xem phim, thật là mới mẻ."
Quan Trí Đàn xếp hàng xem phim đấy! Không phải lô ghế VIP, cũng không phải rạp chiếu phim cao cấp giá hai ngàn năm trăm nhân dân tệ một vé, mà là một rạp bình thường, cùng xếp hàng mua vé như mọi người, lấy bỏng, rồi lại xếp hàng chờ vào xem.
Giống như những đôi tình nhân bìnhthường, ăn mặc đơn giản, anh chỉ mặc quần jean!
"Đó là vì chúng ta chưa từng cùng nhau đến những nơi như thế này." Anh thấp giọng nói, nhìn vẻ mặt cô, không nhắc đến khoảng thời gian khó khăn trước đây, chỉ nói về hiện tại và tương lai. "Đây là lần đầu tiên anh mời em xem phim, sau này còn có vô số lần nữa." Anh hứa, sự dịu dàng của anh không phải đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Tiểu Trinh biết anh rất chân thành, anh nắm tay cô, không chịu buông, như sợ cô sẽ chạy trốn.
Không muốn làm hỏng không khí hiện tại, nên cô cũng không nhắc đến chuyện bố anh chưa chấp nhận cô — quên đi, bây giờ không cần phải nghĩ, họ sẽ xem phim, lần đầu hẹn hò, cô muốn toàn tâm toàn ý.
Đi vào trong phòng chiếu phim mờ ảo, cô thật sự không biết phim đang nói về cái gì, toàn bộ sự chú ý của cô đều bị Quan Trí Đàn hấp dẫn.
Mười ngón tay giao nhau, không biết từ khi nào đã trở thành môi giao môi, dưới ánh đèn yếu ớt, anh lại càng trở nên lớn mật.
"Này, gấp như vậy thì đi thuê phòng đi được không?" Người ngồi sau khó chịu đá vào ghế họ. "Chắn mất tầm mắt của tôi rồi!"
Họ phút chốc tách ra, lần hẹn hò ở rạp chiếu phim này, khiến cô mặt đỏ tim đập, cả đời khó quên.
|
CHƯƠNG 11 - HẾT "Mẹ, mẹ rất vui ạ?" Hoan Hoan ngồi trong lòng Tiểu Trinh, nhìn mẹ một cách tò mò. "Lúc sáng con thấy bố trước khi đi làm có hôn mẹ!"
Trước đây bé chưa từng thấy biểu tình này của mẹ, mặt tươi cười, có vẻ đẹp không nói lên lời, mà khuôn mặt nghiêm khắc của bố cũng cười nhiều hơn, trở nên ôn hòa, dễ gần.
Mẹ vui, bé cũng vui, là vì bố phải không?
"Sao lại nhìn lén? Còn nữa.... không được nói lung tung!" Tiểu Trinh bị nói trúng có chút xấu hổ, không khỏi thầm oán Quan Trí Đàn. Anh cứ nghĩ thần không biết quỷ không hay, nhìn đi, bị con gái thấy rồi!
Tình cảm của hai người tiến triển rất nhanh, dưới sự chủ động của anh, họ dườn như một đôi vợ chồng mới cưới, ngọt ngào say lòng người, nhưng vẫn có chút khác biệt — anh chăm sóc cô, làm những việc khiến những người phụ nữ khác phải hâm mộ, rất nhiều, nhiều đến mức cô không thể hình dung được.
"Mẹ, bố nuôi muốn con làm hoa đồng cho mẹ nuôi, vậy khi nào con được làm hoa đồng cho bố mẹ?" Hoan Hoan phấn khởi hỏi. "Bố nói phải hỏi ý mẹ... Mẹ, bố nói vậy là sao ạ? Sao lại hỏi ý mẹ?"
Không có ý gì hết! Quan Trí Đàn, anh lại bảo con gái anh đến ép em!
".....Việc người lớn, trẻ con đừng nhiều chuyện." Vì không trả lời được, cô đành phải nói cho có lệ.
"Hứ.... Đáng ghét!" Hoan Hoan chu miệng, nhíu mày oán giận, "Xem thường con là trẻ con!"
Tiểu Trinh không nói gì. Bảo Hoan Hoan đến ép cô, có vẻ Quan Trí Đàn cũng là cùng đường rồi. Họ vốn có tình cảm với nhau, nhưng ở giữa lại có hiểu lầm, sau khi hiểu lầm tiêu tan, xác nhận lại tình cảm của đối phương, lại nhanh chóng rơi vào sự cuồng nhiệt của tình yêu.
Cô rất thích cuộc sống hiện tại, nhưng Quan Trí Đàn thì không, bắt cô.... Khụ, chuyển vào phòng ngủ của anh, sau đó ầm ĩ đòi kết hôn, cầu hôn mấy lần, tặng cô rất nhiều trang sức châu báu quý giá, vì cô mà đặt nhẫn, mua hoa hồng, anh thậm chí quỳ một gối, nhưng cô không còn giống như năm mười chín tuổi mà cảm động lao vào một lần nữa.
"Được rồi, lần tới anh sẽ tìm một viên kim cương to hơn." Anh nửa đùa nửa thật, tự cho mình một cơ hội nữa.
Đương nhiên cả hai đều hiểu, vấn đề không phải ở kim cương, mà là vì cô còn băn khoăn, cho dù họ yêu nhau, cô vẫn tự ti, cảm thấy chính mình không xứng với anh, còn cả chuyện... Quan Hữu Đạt vẫn chưa chấp nhận cô.
"Được rồi, đi mua đồ ăn với mẹ nào, tối nay sẽ làm kim chi Hàn Quốc mà bố thích ăn nhé."
"Vâng ạ, con cũng muốn ăn! Mẹ, con cũng muốn ăn!" Hoan Hoan cũng ghét rau giống bố, nghe đến món rau duy nhất có thể chấp nhận được, lập tức vui vẻ nhảy lên. "Con muốn ăn rất nhiều, rất nhiều!"
"Được được được."
Tiểu Trinh đối với việc con gái nói nhiều thật sự không có cách. Quan Trí Đàn thường cười đau sốc hông nói, con gái và cô rất giống nhau, mơ mơ hồ hồ, gặp phải chuyện gì không hiểu thì lại cười ngây ngô, nhưng con gái nói nhiều hơn cô, líu ríu kon gừng, thường nói cả một đống khiến cô choáng váng đầu óc, cô lại phàn nàn những thói quen xấu của con giống hệt như anh!
Kính coong... Kính coong...
Đang chuẩn bị ra ngoài, chuông cửa vang lên, báo có khách.
"Con đi mở cửa, con đi con đi!" Hoan Hoan đi trước làm gương, chạy đi mở cửa.
"Hoan Hoan!" Cửa vừa mở đã nghe thấy giọng nói vui mừng vang lên.
"Ông nội!" Hoan Hoan ngọt ngào gọi, vui mừng chạy nhào vào lòng Quan Hữu Đạt. "Con rất nhớ ông!" Ngây thơ làm nũng, cánh tay mềm mại vòng qua gáy, hôn nhẹ lên mặt ông.
Khuôn mặt nghiêm khắc của Quan Hữu Đạt lập tức dịu lại, yêu thương ôm cháu gái bước vào nhà.
"Quan.... Bác Quan." Tiểu Trinh giống như gặp đại địch, tay chân luống cuống, xấu hổ không biết nên làm cái gì.
"Ừ." Quan Hữu Đạt thái độ lạnh lùng thản nhiên, không nhìn cô. "A Đàn đâu? Không có nhà à?"
"A Đàn ra ngoài với bạn rồi ạ." Cô cung kính trả lời.
A Khôn từ Thượng Hải về, công ty họ đến Thượng Hải nhận được một công trình lớn, thiết kế sang trọng, vì nghe danh công ty "Đàn Khôn", nên thúc đẩy hợp tác, Quan Trí Đàn ít nhiều cũng hỗ trợ.
Nguyên nhân thành lập "Đàn Khôn", vốn là giấc mộng của ba người, anh chỉ là gia nhập muộn vài năm.
Ngoài tin tức tốt về công việc, chuyện hỉ của A Khôn và Tiểu Phi cũng đã gần đến, Quan Trí Đàn phải hao tổn tâm trí giúp bạn tốt trước mặt Trần tổng, mới có thể thúc đẩy hôn sự của hai người họ.
Anh và A Khôn lại trở thành bạn tốt, hôm nay nghỉ ngơi, A Khôn hẹn anh đi chơi bóng, A Khôn cười nhạo anh ngồi văn phòng nên yếu ớt, anh muốn rửa nhục. Hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lại có sự nghiệp thành công, ở nhà vẫn như hai đứa trẻ ngây thơ cãi nhau.
"Ừ...." Quan Hữu Đạt nhìn Tiểu Trinh đang ngây ngô cười với mình. Bình tĩnh mà nghĩ, ông vẫn cảm thấy cô gái này không xứng với đứa con một vĩ đại của mình, con của Quan Hữu Đạt ông có những sự lựa chọn tốt hơn nhiều, cho dù là gia cảnh hay tài năng, cũng không thể chấp nhận được một người chỉ có bằng trung học này.
Tuy ông không vừa ý Kỉ Tiểu Trinh, nhưng đối với đưa con gái cho cô sinh ra, Hoan Hoan, lại vô cùng yêu thương, rõ ràng hai mẹ con rất giống nhau, ông lại cảm thấy Hoan Hoan vô cùng đáng yêu, dù hơi sợ người lạ, nhưng khi thấy trưởng bối vẫn nhẹ nhàng chào, khi ra ngoài chơi không ầm ỹ, không ồn ào, nhu thuận lễ phép, đồng ngôn đồng ngữ, khiến ông ở trước mặt bạn bẻ rất có mặt mũi. Vì vậy ông thật sự rất thích mang theo Hoan Hoan ra nước ngoài khoe với bạn bè.
Khi họ hỏi tên, Hoan Hoan lại gọn gàng dứt khoát tự giới thiệu, "Con là Kỉ Hoan Hoan."
Đứa bé đáng yêu như vậy nhưng không phải họ Quan! Ông không chỉ một lần giục con, nhanh làm xong thủ tục nhận nuôi, để Hoan Hoan trở thành người họ Quan, nhận tổ nhận tông.
Con trai lần nào cũng từ chối, cuối cùng không chịu nổi sự hối thúc của ông, mới giải thích, "Tiểu Trinh vì sinh Hoan Hoan mà thiếu chút nữa chết, là nhờ A Khôn truyền máu mới giữ được mạng. Hoan Hoan sau khi sinh, vì hoàng đản mà cần tiếp máu, A Khôn việc nhân đức không nhường ai, lại truyền máu, Tiểu Trinh không tiếc bại hoại thanh danh của chính mình làm con hận cô ấy, muốn con trở về làm con ngoan của bố, suốt tám năm, Quan gia chẳng một lần quan tâm, chỉ cho cô ấy một trăm vạn, vài năm nay đều là A Khôn giúp nuôi vợ và con gái của con."
"Nhân tình còn nợ A Khôn vĩnh viễn không thể trả hết, mà con nợ Tiểu Trinh thì sao? Kiếp sau cũng không trả nổi. Khi con ở Mỹ tiêu tiền như nước, cô ấy ở đây một mình nuôi con...."
"Bây giờ cô ấy có thể nuôi dạy con gái nhu thuận đáng yêu như vậy, một kẻ không hề làm gì như con tự nhiên nhảy ra đòi quyền nuôi con. Muốn Hoan Hoan sửa lại thành họ Quan? Con không có mặt mũi mở miệng nói với Tiểu Trinh! Bố, bố cũng không nên nhắc lại, trừ khi Tiểu Trinh tự mình nói ra."
Từ đó về sau, ông không nói thêm lần nào nữ, ông cũng không biết phải nói thế nào với con, hai năm trước, Kỉ Tiểu Trinh đem một trăm vạn trước đây ủy thác luật sư trả lại cho ông, còn trả thêm hai mươi vạn tiền lãi.
Năm ấy, ông dùng một trăm vạn ép Kỉ Tiểu Trinh rời khỏi con trai ông, số tiền này nhiều lắm thì cũng chỉ đủ trả tiền thuốc men cho ông nội cô — đúng vậy, Quan Hữu Đạt ông lợi dụng lúc người ta khó khăn, ông vốn không phải người tốt bụng gì.
Một trăm hai mươi vạn đối với Quan gia mà nói, không hề đáng kể, còn chưa đủ mua hai bộ dụng cụ chơi golf, nhưng đối với một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, vừa ly hôn, mất người thân, lại phát hiện mình mang thai thì thế nào?
|
Ông không dám nghĩ suốt mấy năm qua cô bé này đã khổ sở như thế nào, kiếm suốt sáu năm mới đủ một trăm hai mươi vạn trả lại cho ông, vì không muốn nợ ông sao?
Hơn nữa còn nuôi con... Cô bse này, thật sự đã rất vất vả, ông làm khó ôc như vậy, cô cũng chưa từng ngăn ông gặp cháu gái, thậm chí dịu dàng nói với Hoan Hoan, phải lễ phép, nghe lời ông nội....
"Năm sau, tôi muốn cùng mẹ A Đàn đi Mỹ thăm mấy vị trưởng bối, đại khái là sẽ nghỉ lại đó hai tháng, tôi định đưa Hoan Hoan cùng đi, thăm thú cảnh đẹp một chút, nếu nó thích, đợi sau khi nó học xong tiểu học, thì cho nó ra nước ngoài học." Giọng Quan Hữu Đạt đều đều, cơ hồ không có nhịp điệu. "Còn nữa, Hoan Hoan nên chuyển trường, thủ tục chuyển trường tôi sẽ cho người xử lý."
Tiểu Trinh căng thẳng. Chuyện mà cô sợ hãi quả nhiên đã đến.
Tiếp theo, Quan Hữu Đạt sẽ nói với cô, ông sẽ cho cô rất nhiều tiền, muốn cô từ bỏ quyền nuôi con, cô không xứng ở lại đây, không xứng với Quan Trí Đàn, cô không có tư cách làm mẹ Hoan Hoan...
"Tiểu thư nhà Trần tổng, là bạn thân của cô? Hôn lễ của họ sẽ tổ chức vào tháng sáu... Tuyệt đối không được để Trần gia giành trước, cô và A Đàn, trước khi chúng tôi đi Mỹ thì tổ chức hôn lễ trước đi, đừng có để kéo dài lâu quá!"
Cái gì? Cô nghe lầm sao?
"Dạ?" Tiểu Trinh mặt dại ra, hơi giật mình nhìn ông, hoài nghi mình nghe nhầm. Quan Hữu Đạt chấp nhận cô sao? Sao có thể?
"Nhân lúc còn trẻ thì sinh thêm vài đứa nữa, tốt nhất là sinh thêm một đứa con trai, nhưng nếu là con gái mà giống Hoan Hoan thì.... Thêm vài đứa nữa cũng không sao."
Kỉ Tiểu Trinh, mày nghe lầm rồi, tất cả đều là ảo giác thôi, người trước mắt lúc này đang thúc giục mày kết hôn với Quan Trí Đàn, sau đó sinh thêm vài đứa nữa, không phải Quan Hữu Đạt.
"Có thời gian thì đưa Hoan Hoan đi gặp mẹ A Đàn nhiều một chút, có gì không hiểu thì hỏi, nghe rõ chưa?" Ông thật ra đã chấp nhận cô từ lâu, nhưng vì mặt mũi mà không chịu thừa nhận, cảm thấy nếu gật đầu thì giống như là thừa nhận mình sai lầm, mắt cẩu nhìn người.
Lúc trước vẫn nghĩ cô tiếp cận con trai ông, chỉ là ham tài phú Quan gia, ý niệm này đã ăn sâu vào đầu, cho đến gần đây thấy con cầu hôn liên tiếp bị cự tuyệt, mới phát hiện không đúng, ông sai rồi.
Nếu cô thật sự ham tiền tài quyền thế của Quan gia, thì nhiều năm trước nên ôm con tới cửa đòi tiền mới đúng,nhưng cô không làm vậy, ngược lại còn đem tiền trả lại cho Quan gia, một xu cũng không lấy.
Từ khi hôn sự với Trần gia thất bại, đã mấy thang trôi qua, con trai ông vì cô mà mua rất nhiều trang sức c hâu báu, cô lại chưa từng đeo, thứ trang sức duy nhất trên người, chỉ là một chiếc nhẫn cũ.
"Trả lời đi, cô câm điếc à?" Quan Hữu Đạt nhìn bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Bác Quan, ý của bác là.... Bác không trách cháu?" Tiểu Trinh tìm được giọng của mình, vỗ vỗ trái tim đang nhảy loạn trong ngực, câu hỏi này là vấn đề rất quan trọng với cô.
Trong mắt ông, cô không phải là người phụ nữ hư hỏng sao?
"A Đàn nói đúng, cô quả nhiên là rất ngốc." Ông nhíu mày, chậc một tiếng, "Hy vọng cháu đích tôn của tôi, người thừa kế Quan gia tương lai, sẽ không di truyền khuyết điểm này của mẹ."
Nói đến thế này, ông đã vận dụng hết khả năng rồi.
"Cám ơn bác." Cho đến khi thở ra một hơi dài, cô mới phát hiện mình vẫn ngừng thửo, chờ đợi ông tha thứ, chấp nhận cô. "Cám ơn bác, bác Quan..."
Quan Hữu Đạt nhăn mặt, cảm thấy cô gái này không chỉ có đầu ngốc, mà miệng cũng ngốc nữa, không khỏi thở dài.
"Hy vọng lần tới gặp lại, cô sẽ thông minh mà sửa miệng.... Quên đi."
Nếu cô không da mặt dày một chút mà gọi ông là bố, thì đến chết ông cũng sẽ không chấp nhận cô bước vào cửa Quan gia, quên đi, để A Đàn dạy cho cô, ông mặt kệ, chỉ cần đem cháu gái xinh đẹp đáng yêu đi du ngoạn sơn thủy là tốt rồi.
"Tôi đưa Hoan Hoan đi, tối nay sẽ ăn cơm với mấy người bạn, bà nội nó rất nhớ nó, ăn cơm xong, tôi sẽ đưa Hoan Hoan về biệt thự — Ngày mai tự cô đến đón Hoan Hoan, nghe rõ chưa?" Nếu không dùng cách này ép cô đến biệt thực, cô chắc chắn sẽ không dám tự mình đến.
Tuy không biết, nhưng ông đã gần như hiểu rõ tính cách của cô con dâu này, cũng có thể hiểu, tại sao con trai lại không thể quên được.
"Hoan Hoan, tạm biệt mẹ đi."
"Mẹ, tạm biệt, con và ông nội đi chơi đây!" Đã quen được ông nội đưa đi chơi, Hoan Hoan vui vẻ vẫy tay với mẹ. "Kim chi Hàn Quốc phải để lại cho con! Bảo bố không được ăn hết đấy, mẹ!" Bé vẫn không quên món ăn sở trường của mẹ.
Cuống quít dặn con phải ngoan ngoãn nghe lời, Tiểu Trinh tiễn họ, trong nháy mắt khi cánh cửa đóng lại, không biết vì sao, cô xúc động muốn khóc.
"Bác ấy chấp nhận mình..... Bác ấy tha thứ cho mình..." cô nghĩ cả đời này Quan Hữu Đạt cũng không thể chấp nhận cô, nhưng kỳ tích đã xuất hiện, ông còn giục họ nhanh chóng tổ chức kết hôn, sinh thêm mấy đứa trẻ cho Quan gia.
Cho đến bây giờ cô mới nhận ra, sự chấp nhận của Quan Hữu Đạt đối với cô quan trọng như thế nào. Thật tốt quá, không cần cự tuyệt A Đàn cầu hôn nữa, không cầnnhìn anh thất vọng, khổ sở làm cô vui, cô rốt cuộc cũng có thể đáp lại anh, không cần phải lo sợ hạnh phúc trước mắt sẽ nhanh chóng kết thúc nữa.
"Oa...." Sau khi áp lực trong lòng được giải tỏa, Tiểu Trinh khó nén nước mắt, khóc lớn.
Lần tới nếu anh cầu hôn, cô cuối cùng có thể thản nhiên hào phóng gật đầu đồng ý rồi.
***
Nhìn tay mình bị băng bó đến thập phần dọa người, Quan Trí Đàn cười khổ, suy nghĩ xem nên lấy lý do gì để giải thích cho vết thương.
Vì vậy anh nhiệt tình mời đồng phạm A Khôn lên lầu uống chén trà, cố sy nói Hoan Hoan rất nhớ bố nuôi.
"Hừ, cậu đừng làm trò! Cậu nhỏ nhen chết được, ngay cả khi Hoan Hoan dính tôi mà cũng ăn dấm chua, giờ lại lôi Hoan Hoan ra dụ dỗ tôi, nếu tôi đi lên lầu, Tiểu Trinh hỏi vết thương của cậu, cậu muốn tôi trả lời thế nào? Muốn hại tôi? Không có cửa đâu!" Người đảm đương lái xe Giang Văn Khôn nhìn thấu quỷ kế của bạn tốt, quả quyết cự tuyệt.
"Anh thấy tôi nói vết thương sâu như vậy là vì trận chiến rất kịch liệt, lúc lên rổ bị ngã, không cẩn thận bị thủy tinh đâm phải có được không?"
"Phì, cậu nói dối tài nhỉ." Giang Văn Khôn cười mỉa, trực tiếp nói, "Tôi khuyên cậu nên nói thật thì hơn."
Quan Trí Đàn phủ quyết. "Giờ nói còn sớm quá."
"Sớm muộn cái gì? Đã sắp hoàn thành rồi, cậu điên vừa thôi!" Giang Văn Khôn lắc đầu cảm thán. "Quả nhiên chỉ cần liên quan đến Tiểu Trinh, cậu sẽ phản ứng rất mạnh."
"Lần cầu hôn tới, tôi muốn cô ấy không có cách nào cự tuyệt!" Anh giấu cô thực hiện, vốn định dùng một cách bất ngờ cầu hôn cô, nhưng sau mấy lần cầu hôn bị từ chối, Quan Trí Đàn cảm thấy thất bại, cuối cùng đành sửa phương án bất ngờ thành một đòn sát thủ.
"Nếu vậy tôi chỉ có thể chúc cậu may mắn, người anh em." Giang Văn Khôn vỗ vỗ vai anh, sau đó cười nói. "Tôi chỉ đưa cậu về đến đây thôi, xuống xe đi, bye!"
"Anh thật sự thấy chết mà không cứu sao?" Nghĩ đến phản ứng của Tiểu Trinh, da đầu anh run lên.
Cô ấy sẽ khóc, tuyệt đối là như vậy! Điều anh không muốn nhất bây giờ chính là phải đối diện với nước mắt của cô.
"Xuống xe, bạn gái tôi đang đợi ở nhà!" Giang Văn Khôn đá anh xuống xe, quyết định thấy chết không cứu.
Vì vậy anh đành phải kiên trì về nhà, không ngừng nghĩ một lý do để che giấu.
Sứt đầu mẻ trán cũng khó mà tìm được lý do nào đẹp cả đôi đường, Quan Trí Đàn không khỏi thấp giọng rủa, "Đáng chết, A Khôn! Anh cứ nhớ đấy."
Quả nhiên, khi anh vừa bước vào nhà, theo thói quen nói "Anh đã về", Tiểu Trinh lập tức từ phòng bếp chạy ra, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, nhưng thấy tay anh băng bó, nụ cười nhất thời biến mất.
"A Đàn? Sao anh lại bị thương?" Cô vội vàng buông đồ đang chuẩn bị bữa tối, lau hai tay vào tạp dề, chạy đến bên anh, cầm bàn tay bị băng bó của anh. "Anh không phải đi chơi bóng sao? Là sao lại bị thương đến mức chảy máu như vậy?"
"À, đó là do..... tai nạn thôi." Anh sờ sờ mũi, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Anh tưởng em không nhận ra sao? Gần đây, ngày nghỉ nào anh cũng đi với A Khôn, nói là đi chơi bóng, nhưng lần nào về tay cũng bị thương, vì là vết thương nhỏ nên em không hỏi nhiều.... A Đàn, những vết thương này, trước đây em thường thấy trên người anh, nhưng giờ công việc của anh là ở trong văn phòng, căn bản không thể bị thương như vậy."
Chơi bóng sẽ ít khi bị thương, nếu có cũng không thể bị thương ở lòng bàn tay, đốt ngón tay, móng tay, những vết thương nhỏ và bầm tím này, tám năm trước, khi anh vẫn còn là công nhân, thỉnh thoảng sẽ có. Nhưng bây giờ lại xuất hiện như vậy thì thật sự rất quái dị.
"Nói, anh giấu em làm cái gì?" Tiểu Trinh khó nén giận chất vấn.
"Huh? Hoan Hoan đâu? Sao lại không thấy?" Anh nói sang chuyên khác, "Hoan Hoan, bảo bối, bố về rồi đây!"
"Bố anh đưa Hoan Hoan đi dự tiệc cưới rồi, không có ở nhà." Cô khoanh hai tay trước ngực, nhất định truy hỏi mọi việc đến cùng.
"Vậy sao? Sao lại đột nhiên..." Đáng chết, không có con gái đứng ra làm giảm xóc, anh xong đời rồi.
"A Đàn...." Giọng Tiểu Trinh yếu ớt. "Anh tại sao không nhìn em? Anh gạt em cái gì?" Cô nghiêng đầu, dáng người chỉ cao đến ngực anh, ngước lên nhìn anh, nhưng anh lại tránh tầm mắt của cô, cô vừa tức vừa đau lòng, ôm tay anh, sau đó bắt đầu khóc. "Biết là bị thương em sẽ rất đau lòng, lại còn tự làm mình bị thương..."
Cô vừa khóc, anh lập tức bại như núi đổ.
"Đàn ông bị thương một chút có là gì, ngoan, đừng khóc nữa." Quan Trí Đàn lập tức cúi nhìn cô, nhẹ nhàng dụ dỗ.
"Không, em muốn khóc, trừ khi anh nói cho em biết, tại sao anh bị thương? Còn nữa, gần đây anh luôn thần thần bí bí, rốt cuộc cùng A Khôn bí mật làm cái gì?" Khi đi làm cô nhận ra, A Khôn và Tiểu Phi luôn nhìn cô cười như mèo ăn vụng.
|
Kỉ Tiểu Trinh, đừng xấu như vậy!" Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống bàn tay bị băng bó của anh, rõ ràng cách một lớp băng, anh vẫn cảm nhận được nhiệt độ của nước mắt cô.
Cô không tiếng động rơi lệ, dùng cách ấy buộc anh nói thật, cô gái này.... Càng ngày càng hiểu cách khống chế anh, chậc!
"Anh chỉ là chuẩn bị một món quà nhỏ để cầu hôn em, không cẩn thận nên bị thương." Kết quả vẫn như A Khôn đề nghị, nói thật với cô.
"Quà cho em? Vậy sao lại bị thương?" Tiểu Trinh cảm thấy quái dị. Anh nói không rõ ràng, nhưng lại nhớ đến món quà đầu tiên anh tặng cô, là chiếc bàn học anh tự tay làm cho cô, anh dùng bản thiết kế của cô, biến thành vật thể thật, cô vô cùng yêu thích, cho dù chuyển đi đâu, chiếc bàn học ấy cũng đi cùng cô, vốn để lại cho con gái, nhưng bây giờ chiếc bàn ấy đang ở trong văn phòng của cô ở "Đàn Khôn".
"Anh không phải là...." Cô nhìn anh, vẻ mặt không thể tin được. "Sao có thể...."
"Vốn định làm em bất ngờ một chút, nếu bị phát hiện, thì đành phải nói thật cho em biết anh đang làm gì." Anh kéo cô vào thư phòng, mở laptop, click vào một folder có tên "Trinh", hiện lên một một tấm ảnh.
"Trời đất ơi..." Tiểu Trinh mở to hai mắt, nhìn tấm ảnh. Trên ảnh là một căn phòng với những đồ dùng bằng gỗ, có giường, bàn trà, tủ, ghế dựa, bàn dài, tất cả những đồ dùng trong gia đình đều có, quan trọng là hình thức của những món đồ này, đều là do cô thiết kế, ngoài ra cách bài trí cũng là cô từng vẽ từ rất nhiều, rất nhiều năm trước.
Tất cả những thứ này đều vẽ trong nhật ký của cô, đại khái là chín năm trước, cô vẽ ra giấc mơ về ngôi nhà của mình.
Nhưng khi Quan Trí Đàn rời đi, họ ly hôn, nhà không bao giờ còn là nhà nữa, có một ngày cô đau lòng khổ sở, cầm tờ giấy vẽ ấy, xé thành muôn ngàn mảnh nhỏ.
Nhưng sau đó lại vô cùng hối hận, tìm từng mảnh từng mảnh, dính lại với nhau.
Cô dường như đã khóc đến khô cạn nước mắt, giấu bản vẽ vào ngăn kéo của chiếc bàn anh làm cho cô, không bao giờ lấy ra nữa.
"Còn thiếu một chiếc tủ để tivi nữa là xong, vốn định để xong toàn bộ thì đưa em đi xem, hơi xa một chút, căn phòng ở Cơ Long, thích hợp để thỉnh thoảng chúng ta về đó nghỉ ngơi một chút. Anh vốn đang suy nghĩ xem sẽ cầu hôn em ở đâu...." Đáng tiếc kế hoạch của anh thiên y vô phùng, kết quả là dưới sự ép hỏi của cô mà bị hủy.
"Anh sao lại biết bản vẽ này?" Sự phát hiện bất ngờ này khiến Tiểu Trinh vô cùng cảm động. Cô bí mật cất giấu tâm sự, tưởng rằng không ai biết, nhưng anh lại tìm được.
Vốn chỉ muốn anh nói ra sự thật, nhưng bây giờ lại bị anh làm cảm động đến muốn khóc.
"Tất cả nguyện vọng của em, anh đều giúp em thực hiện, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"
"Đương nhiên là vì muốn giữ em ở bên cạnh rồi, không phải sao? Em không tự tin như vậy, anh phải dùng hành động để chứng minh anh yêu em thế nào, cái đầu ngốc của em mới không nghĩ đông nghĩ tây, cự tuyệt lời cầu hôn của anh. Bố giục chúng ta nên nhanh chóng tổ chức hôn lễ, Tiểu Trinh, nếu em đã phát hiện ra món quà bí mật của anh, xem như do anh vì em mà bị thương, lấy anh đi."
Dùng chiêu khổ nhục kế này thật sự rất hạ lưu, nhưng chỉ cần làm cô gật đầu, cho dù hạ lưu nữa anh cũng sẽ làm!
"Em vốn nghĩ, nếu anh cầu hôn em lần nữa, em sẽ đồng ý, thậm chí cho dù anh không đề nghị...." Cô thậm chí đã từng hoài nghi, phải chăng anh đã từ bỏ? Nhưng dường như không phải, anh vẫn rất nhiều tình, liên tục đi hẹn hò, nhưng không hề mở lời cầu hôn, khiến cô từng nghi ngờ anh sẽ không cầu hôn lần nữa.
"Cho nên bây giờ?" Anh nín thở, chờ mong hỏi.
Bây giờ không có những thứ đá quý sặc sỡ lóa mắt, cũng không có hoa hồng, anh cũng không quỳ gối, đương nhiên càng không có một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, chỉ là ở trong thư phòng, anh mở laptop, cho cô xem một tấm ảnh chụp ngôi nhà anh tự tay làm tặng cô, cô thậm chí còn chưa tận mắt nhìn thấy.
Nhưng cô lại gật đầu, không cần tiền bạc lấy lòng, chỉ cần tặng cho cô sự thật tâm, cô sẽ vui vẻ nhận lấy.
"Anh muốn làm cho em một hôn lễ long trọng, tuyệt đối phải kết hơn trước A Khôn, Hoan Hoan phải làm hoa đồng cho chúng ta trước rồi mới đến họ!" Anh hưng phấn bắt đầu kế hoạch, thiệp cưới phải thiết kế thế nào, tổ chức tiệc ở đâu, chụp ảnh ở studio nào, còn cả áo cưới của cô, nhất định anh phải làm Tiểu Trinh trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.
Bởi vì đối tượng kết hôn là cô, người duy nhất anh yêu, nên anh thật sự rất nóng lòng, trong đầu đã vẽ ra các bước chuẩn bị.
"Không cần phải cho em một hôn lễ long trọng, A Đàn, anh đã cho em quá nhiều rồi, hoàn thành tất cả nguyện vọng của em, mỗi ngày em có thể tiễn anh đi làm, mỗi ngày cùng nhau ăn tối, những việc trước đây em không dám tưởng tượng đều đã đủ rồi."
"Không, anh không thể hoàn thành hết nguyện vọng của em." Quan Trí Đàn vươn ngón trò lau nước mắt trên mặt cô. "Có một nguyện vọng, cả đời này anh cũng không hoàn thành được."
"Có sao? Tất cả những gì trước đây anh từng nói, giờ đều đã làm cho em." Tiểu Trinh cố gắng nghĩ, nhưng lại không thể nghĩ ra còn nguyện vọng nào chưa làm được.
Anh thần thông quảng đại, ngay cả bản vẽ nháp của cô cũng tìm được, tự tay làm những đồ dùng cô thiết kế, còn chuyện gì có thể làm khó anh?
Không ngờ anh dùng một vẻ mặt rất nghiêm túc nói —
"Giúp con gái có một người anh trai tên là Tiểu Hải, việc này anh tuyệt đối không làm được, không có cách nào, thế giới này cũng chỉ có một người tên Kỉ Tiểu Trinh có cơ hội sinh con của Quan Trí Đàn, nếu mẹ đứa trẻ không phải là Kỉ Tiểu Trinh, thì tuyệt đối không phải con anh! Nếu không còn hi vọng về một người anh trai Tiểu Hải bảo vệ con gái, thì anh nghĩ, có một người em trai Tiểu Hải yêu thương, bảo vệ chị gái cũng không tồi, Tiểu Trinh, em nghĩ sao?"
Anh trêu chọc cô. "Con chúng ta đáng yêu như vậy, ít nhấtphải sinh hai đứa, bố mới buông tha cho chúng ta, không thành vấn đề chứ?"
Tiểu Trinh thất thần, lập tức đỏ mặt, cô vừa thẹn vừa vui, không ngờ lời nói hôm say rượu năm ấy, anh vẫn nhớ đến bây giờ.
"Anh cố gắng nhiều như vậy, sao lại vẫn không có tin tức gì? Có phải là vẫn không đủ cố gắng không? Hay là chúng ta về phòng tiếp tục cố gắng đi?" Trêu cô thành nghiện, Quan Trí Đàn nhìn mặt cô đỏ bừng không nói lên lời, lại liên tiếp trêu chọc cô, muốn ngừng không được.
"Anh nghĩ cái gì vậy!" Bị anh trêu chọc, thẹn quá hóa giận, Tiểu Trinh đánh nhẹ vào bàn tay bị thương của anh, khiến anh nhe răng trợn mắt kêu rên. "Tay bị thương đến như vậy, còn không nghỉ ngơi cho tốt, trong đầu chỉ nghĩ linh tinh, trước khi anh khỏi hoàn toàn, không có cửa đâu!"
Quan Trí Đàn vốn định tiếp tục diễn rò, nhưng khi anh kêu đau ra tiếng, sắc mặt cô lập tức đại biến, cầm tay anh, lo lắng hỏi: "Đau lắm sao? Miệng vết thương có nứt ra không? Có sao không? Em không cố ý...."
Bộ dáng kích động của cô khiến trái tim anh ấm áp, nhịn không được mỉm cười, dùng bàn tay không bị thương giữ chặt gáy cô, hôn cô thật sâu.
Cô gái ngốc nghếch này khiến anh đau lòng, cũng khiến anh trêu chọc thành nghiện. Loại bệnh này không có thuốc chữa, chỉ có thể giữ thật chặt cô, yêu thương cô, không cho cô rời đi.
Hết
|