Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
|
|
Chương 89: Hôn kiểu Pháp Sưu tầm "Vậy là nhân tình?" Bà chủ buột miệng nói ra, đột nhiên cảm thấy mình lỡ lời, xấu hổ cuống quít xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi cô, tôi không có ý đó, ý của tôi là..."
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn vẻ mặt xanh đen của Lãnh Phong, một ý trêu đùa từ trong miệng tràn ra, hi hi nói: "Tôi còn không quan tâm anh còn quan tâm đến cái gì chứ? Hơn nữa, đừng trách người ta hiểu lầm, ai bảo anh lớn lên giống một con... vịt như vậy". Hai chữ cuối cùng Lâm Tử Hàn mấp máy môi nói ra, bởi vì cô thấy sắc mặt xanh đen của Lãnh Phong đã chuyển sang màu đen.
Cô lại còn nói anh lớn lên giống con vịt? Lửa giận trong lòng Lãnh Phong hừng hực bốc cháy, trời mới biết anh có bao nhiêu ghê tởm danh từ con vịt này. Nhớ lại tình cảnh ba năm trước chính mình bị sử dụng như một con vịt, hôm nay lại có thể bị người ta gọi là con vịt?
"... Con vịt của ông chủ". Lâm Tử Hàn thấy anh phát hỏa, vội bổ sung nói: "Nghĩa là ông chủ của khách sạn, dù sao cũng là kẻ có tiền, hiểu chứ?"
Sắc mặt của Lãnh Phong thoáng hòa hoãn một ít, một tay nâng cằm của cô, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Đã hiểu". Nhìn khả năng ứng biến cũng không tệ lắm của cô, tạm thời để cho cô một đường lui.
"Đã hiểu là tốt rồi, hắc hắc!" Lâm Tử Hàn cười nói, đem vòng tre cầm trong tay nhét vào trong tay anh, đứng một bên làm khán giả.
Bà chủ vốn còn đang đắc ý bị thủ pháp trăm phát trăm trúng của Lãnh Phong dọa cho sợ ngây người, há mồm há miệng không thể nói ra lời, mắt mở trừng trừng nhìn đám đồ vật trong cái túi lớn ra đi, thân thể mập mạp yếu đối ngồi xuống mặt đất.
"Đúng rồi, lại trúng toàn bộ!" Lâm Tử Hàn sớm đã đem sự xấu hổ quên ở sau đầu, cùng Tiểu Thư Tuyết đồng thời vui vẻ và sôi nổi lên.
Một khi đã vui vẻ thì quên hình thức, cô kích động mà ôm cánh tay Lãnh Phong, cười ha ha nói: "Phong ca, tôi thực sự rất yêu anh, cuối cùng anh cũng giúp tôi rửa nhục".
"Vậy sao?" Lãnh Phong dừng lại nhìn miệng cười như hoa của cô, cảm thấy có phần ngây dại.
Lâm Tử Hàn dồn sức gật đầu: "Anh cũng không biết, bọn họ trước đây bắt nạt tôi thế nào đâu, bọn họ..." Cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng đột nhiên bị một vật gì đó chặn lên, Lâm Tử Hàn kinh hãi, liền thấy khuôn mặt đẹp trai kia của Lãnh Phong gần trong gang tấc.
Trời ạ! Anh đang hôn cô? Có lầm hay không, hơn nữa lần này lại trước mắt công chúng! Môi anh mềm mại khẽ hôn cô, cô muốn thối lui, lại bị anh nhốt cô lại vào trong lòng.
May mắn thay, không đến nửa phút đồng hồ thì anh buông cô ra, Lâm Tử Hàn sau đó lùi một bước, chỉ vào anh cười ha ha nói: "Hôn kiểu Pháp! Ha ha! Anh nhất định trước đây đã qua Pháp chơi có đúng hay không! Ha ha! Lễ nghi bên đó anh cảm nhận thật tốt, ha ha..."
Môi lần thứ hai bị chặn lại, Lâm Tử Hàn mộng, giương mắt to trừng khuôn mặt gần trong gang tấc, làm sao lại còn chứ!? Hơn nữa, vì sao nụ hôn của anh lại có thể làm cho cô có loại cảm giác khác thường, là thích sao, hình như là như vậy.
Gần gũi đến toàn bộ là mùi vị của anh, mùi vị khiến cho lòng cô say mê, khi cô chuẩn bị đắm chìm vào nụ hôn của anh, Lãnh Phong đột nhiên buông cô ra, nhìn cô thở gấp không ngớt, sắc mặt đỏ bừng, cười tà một tiếng nói: "Đây là kiểu Trung Quốc, có muốn thử lại kiểu khác không?"
"Không cần!" Lâm Tử Hàn hét lên một tiếng lùi hai bước, trời ạ! Còn kiểu khác! Cô vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng lên, xấu hổ thầm nghĩ tìm một cái hang để tiến vào.
"Phong ca, chúng ta có thể đi". Giọng nói A Nghị vang lên, Lâm Tử Hàn sửng sốt, khi quay đầu lại thì một người đàn ông lạnh lùng đang ngồi ôm Tiểu Thư Tuyết, đem mặt của nó ôm vào trong lòng, chỉ chiếc xe tải nhỏ bên cạnh, tất cả đều đầy những đồ chơi nhỏ của Tiểu Thư Tuyết.
Lại quan sát bốn phía một chút, tất cả chủ quầy hàng đều kêu khổ thấu trời, chúa ơi! Người đàn ông lạnh lùng này không phải đem toàn bộ các quầy hàng càn quét một lần chứ?
Để tránh hình ảnh không thích hợp với nhi đồng, A Nghị không thể làm gì khác hơn là ôm Tiểu Thư Tuyết vào trong lòng, Tiểu Thư Tuyết không nghe theo, cái đầu nhỏ bé đang vùng ra khỏi ngực của anh ta, chỉ vào chiếc xe tải nhỏ hưng phấn nói: "Mẹ, mẹ xem, chú Nghị lấy tất cả cho con".
Lâm Tử Hàn sững sờ đáng giá một xe đầy những hàng mỹ nghệ nhỏ nhắn, lắp bắp nói: "Đây... sao nhiều, con muốn dọn sạch hết đống này sao?"
"Người ta sẽ thôi". Tiểu Thư Tuyết lẩm bẩm nói, Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ gật đầu: "Quên đi, con vui vẻ là được rồi". Ánh mắt lạc hướng tới A Nghị thì ha ha cười nói: "Chú Nghị, a... Không đúng, anh Nghị có khỏe không, anh nhất định gọi là Lãnh Nghị đúng không, anh trai của Lãnh Phong? Hay em trai...?" Đều là người lạnh lùng như thế, chắc là như vậy thôi.
"Cậu ta không phải anh trai của tôi, cũng không phải em trai của tôi, cô gọi cậu ta A Nghị là được". Lãnh Phong trầm giọng nói, gọi cậu ta là anh Nghị thân mật như thế? Cũng không thấy cô gọi anh là anh Phong nha.
"À, A Nghị!" Lâm Tử Hàn cười hi hi nói lớn, người phía sau chỉ trầm tĩnh gật đầu một cái, thực sự là máy móc, cười một cái cũng sẽ không biến thành ngu ngốc, Lâm Tử Hàn thầm nghĩ trong lòng.
Khi xe tải nhỏ đi vào trong sân, Vương Văn Khiết đang đứng trên cái thang tre lau rửa bên ngoài kinh hoàng chỉ vào xe tải nhỏ oa oa kêu lên: "Này... Này... Đi nhầm cửa rồi, mau đi ra đi...! Này... Đừng đụng vào tôi...!"
Xe dừng lại ở trong sân, bốn cánh cửa đồng thời được đẩy ra, dũng mãnh tiến ra một nhóm đàn ông cao to uy mãnh, động tác nhanh nhẹn bắt đầu dọn đồ vật ra ngoài.
"Này, các anh đang làm gì?!! Lâm Tử Hàn không có nhà! Các anh muốn giết cô ấy róc xương cô ấy mời hôm khác quay lại! Này!"
Những gã đàn ông đó không để ý đến cô kêu la, với tốc độ nhanh nhất dọn hết mọi thứ trên xe, lại với tốc độ nhanh nhất lên xe, rời đi! Toàn bộ quá trình cũng không đến ba phút đồng hồ.
Vương Văn Khiết liếc mắt nhìn hộp này hộp kia, hổn hển chỉ vào xe đang phóng nhanh đi mắng: "Các anh bị bệnh thần kinh! Các anh đây là đang coi thường... quân uy của tôi! A —— "
Một tiếng hét chói tai như phá không trung! Bởi vì động tác quá lớn, chị một người không khống chế được cân bằng, cả người cả thang thẳng ngã xuống trên mặt đất.
Chú Thích:
Quân uy: Uy quyền của Quân Vương.
|
Chương 90: Phong ba nhẫn kim cương (1) Sưu tầm Không kịp hô lên hai chữ "Cứu mạng", "Bịch" một tiếng vang lớn, đó là thân thể của chị và thang tre đồng thời nện lên trên đống chó, mèo, heo kia.
Sau khi Lâm Tử Hàn cùng Tiểu Thư Tuyết vừa đi vào sân thì thấy tình cảnh khổ sở này, một lớn một nhỏ hai người đồng thời sợ ngây người, há hốc miệng sững sờ mà nhìn chằm chằm một đống mảnh nhỏ trên mặt đất.
"Tiểu Thư Tuyết, chó, mèo, heo của con tất cả đã không còn rồi..." Lâm Tử Hàn ngơ ngác mà mở miệng nói.
"Người đâu cứu mạng..." Vương Văn Khiết nằm sấp giữa đống mảnh nhỏ hữu khí vô lực rên rỉ, Lâm Tử Hàn chết tiệt này, rốt cuộc là chó mèo của cô ấy quan trọng hay là mạng người quan trọng đây!
"Con muốn trư trư của con... Con muốn cẩu cẩu.... Ô...., dì Văn Khiết hư..." Tiểu Thư Tuyết giương miệng khóc lớn lên, thật vất vả mới lấy những thứ đó về được, còn chưa chạm tới đã nát rồi.
"Người đâu cứu mạng..." Vương Văn Khiết căm giận gia tăng âm lượng, Lâm Tử Hàn lúc này mới thoát ra khỏi suy nghĩ, vội vọt tới, đem chị từ trong đống mảnh nhỏ đi ra.
"Vương bát đản! Em tại sao lại mang nhiều hộp này hộp kia về làm gì! Ai ui... Tay của chị... Ai ui... Mặt của chị đau quá... không bị trầy xước mặt chứ... Ai ui..." Vương Văn Khiết vừa tức vừa nôn nóng rên rỉ, để Lâm Tử Hàn đỡ vào trong phòng.
"Không trầy, không trầy, ngoan..." Lâm Tử Hàn dụ dỗ, trong lòng lại lo lắng muốn chết, trên tay Vương Văn Khiết, trên chân, thậm chí trên mặt, khắp nơi đều là vết máu không đậm không nhạt, ít nhất phải biến dạng trong một tuần.
"Lâm Tử Hàn! Em có thể sớm dọn đến nhà Đỗ Vân Phi ở được không? Chị với em xung khắc! Ai ui... Đau chết mất..."
Nhưng mà chị cũng phá hỏng các thứ mà, Lâm Tử Hàn chỉ dám nghĩ ở trong lòng yếu thế nói, tiếng khóc của Tiểu Thư Tuyết ngoài cửa một chút cũng không so hơn với sự khó nghe của khóc tang.
~~~~~~~~~~~
Ngày hôm đó Lâm Tử Hàn và Vương Văn Khiết giống như người bị cuộn băng toàn thân cùng đi vào phòng khách tầng một của công ty, bên cạnh truyền đến một tiếng cười trộm của phụ nữ: "Nhìn xem, nữ vương đàn piano làm sao lại bị thương thành như vậy. Rất buồn cười đó".
Vương Văn Khiết nghe tiếng cười trộm phía sau, chớp mắt quay người lại, trừng mắt nổi giận với bọn họ nói: "Thế nào? Nữ vương đàn piano không thể không cẩn thận ngã sao?"
Lâm Tử Hàn cười một tiếng, cúi đầu xuống đi qua hai bên mấy cô gái đó, nhìn nhìn lại gương mặt dán đầy mảnh dán màu trắng, cố nén cười.
Trong thang máy, sau khi Duẫn Ngọc Hân nhìn thấy khuôn mặt của chị, vốn gương mặt cười đến giống như được ăn xuân dược càng thêm thoải mái hơn, thực sự là ông trời có mắt, cuối cùng đã thay mình trừng phạt cô ta.
"Văn Khiết, mặt của em làm sao vậy?" Từ Nhạc Phong cố nhịn cười hỏi, vết thương này để ý kỹ trông cũng quá đáng yêu đó chứ?
"Bị chó, mèo, heo cắn". Vương Văn Khiết tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cái gì?" Từ Nhạc Phong nghe không hiểu, nghi hoặc nhìn chằm chằm chị.
"Bị luân gian". Lâm Tử Hàn cố nhịn cười đến đau cả bụng, miệng nói.
Vương Văn Khiết cau mày, nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói: "Lâm Tử Hàn, chị cho rằng em nên hổ thẹn mà đứng ở một góc phòng nào đó chứ, chí ít phải ngậm miệng thối của em lại". Hại chị thành như vậy, lại có thể còn cười được!?
"Chị cũng đập hỏng các thứ của em mà, Tiểu Thư Tuyết thật vất vả mới giành được con heo phấn hồng, kết quả bị người kia đập bể thành bột phấn hồng, tối hôm qua con bé vẫn khóc cả đêm". Lâm Tử Hàn cúi đầu nói.
"Đúng rồi, tối hôm qua quên hỏi em, em sao lại có nhiều đồ chơi như vậy". Vương Văn Khiết nhìn chằm chằm cô, tối hôm qua chỉ chú ý đến vết thương trên mặt mình, căn bản không để ý đến vấn đề này.
"Là..." Lâm Tử Hàn sửng sốt, ánh mắt có chút rối loạn, cô không nên đem việc biết Lãnh Phong nói ra chứ? Ánh mắt không cẩn thận chạm vào mặt của Tiêu Ký Phàm vẫn không lên tiếng. A? Anh tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn cô?
Vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt lại như lưỡi đao tập trung nhìn cô, cô không làm gì anh chứ? Nói sai cái gì sao?
"Đỗ - Vân - Phi mua". Cô không tự giác được mà mở miệng, cuống quít tách khỏi tầm mắt của Tiêu Ký Phàm.
"Một cặp điên rồ!" Thang máy "đinh" một tiếng lên tầng cao nhất, Vương Văn Khiết mỉa mai nói, bước trước ra ngoài.
Lâm Tử Hàn và Từ Nhạc Phong cùng nhau trở lại phòng làm việc, thói quen cầm lấy cái chén của Từ Nhạc Phong giúp anh cho thêm sữa vào, tại phòng trà nước trùng hợp gặp trợ lý Tiểu Vân của Duẫn Ngọc Hân, đang ngồi chổm hổm trên mặt đất nhặt vật gì đó.
"Trợ lý Lưu, buổi sáng tốt lành". Lâm Tử Hàn lịch sự nói.
Lưu Tiểu Vân làm như không nghe thấy, đứng thẳng người lên kinh hoảng kêu lên: "Trời ạ, nhẫn kim cương của ai vậy? Làm sao lại rơi ở chỗ này?"
Ánh mắt của Lâm Tử Hàn nhìn lại về phía tay cô ta, quả nhiên là một chiếc nhẫn có viên kim cương rất lớn, cũng không biết là thật hay giả: "Cô nói xem là ai đánh rơi?" Lưu Tiểu Vân kinh ngạc nói.
"Hỏi qua mọi người một chút sẽ biết thôi". Lâm Tử Hàn nói, nghĩ thầm trợ lý Lưu này lòng dạ cũng không xấu, nếu đổi lại là người khác, đoán chừng đã sớm bỏ vào trong túi của mình rồi.
"Thật đẹp, nhất định là được làm ra từ nhà thiết kế". Lưu Tiểu Vân hi hi cười đeo vào ngón tay, đáng tiếc là ngón tay quá to, căn bản không thể đeo vào.
"Aizzz, không đeo vừa, thử đeo vào tay chị xem có được không". Lưu Tiểu Vân không khỏi phân trần kéo tay Lâm Tử Hàn qua, đeo nhẫn kim cương vào trong tay cô.
"Các cô đang làm gì đó?!" Một tiếng rống giận vang lên từ phía sau, hai người phụ nữ bị dọa cho hoảng sợ, đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Duẫn Ngọc Hân ôm ngực dựa vào chỗ cánh cửa.
"Cư nhiên trong giờ làm giám trốn ra đây nói chuyện phiếm?" Duẫn Ngọc Hân nghiêng người đánh giá hai người, khi ánh mắt rơi vào trên tay Lâm Tử Hàn, kinh ngạc mà nắm lấy tay cô, reo lên: "Vì sao nhẫn của tôi lại ở trên tay của cô?! Tôi rõ ràng đặt ở trên bàn làm việc!"
"Tôi..." Lâm Tử Hàn bị sự tức giận của cô ta dọa cho sợ hãi, nhìn về phía Lưu Tiểu Vân xin viện trợ, trong phòng trà nước rộng như vậy, không thấy bóng dáng của cô ta?
Trong đầu Lâm Tử Hàn ầm ầm một tiếng, trống rỗng, hóa ra tất cả đều là âm mưu!
Chú thích:
Luân gian: Luân phiên cường gian (chị Khiết bị đám trư trư, cẩu cẩu luân gian, sặc chết mất)
|
Chương 91: Phong ba nhẫn kim cương (2) Sưu tầm "Dám trộm nhẫn của tôi?! Mau trả lại cho tôi!" Duẫn Ngọc Hân kéo cô ra giữa phòng trà nước, dùng sức rút nhẫn trong tay cô ra, lại làm thế nào cũng không kéo ra được.
Trời ơi! Không phải là trùng hợp như thế chứ, tuy rằng bộ dạng của cô ta chỉ là rút chiếc nhẫn ra, nhưng mà cô ta cảm thấy chiếc nhẫn dường như thực sự rút không ra đươc. Cô ta không phải sợ nếu không rút về được, chỉ là kinh ngạc thế nào tay cô lại cùng giống như tay mình chứ.
Vừa nãy cô ta chỉ là phân phó cho Lưu Tiểu Vân nghĩ biện pháp ném nhẫn lên người cô, nghĩ không ra... Thực sự là trời cũng giúp cô ta.
"Tôi không trộm..." Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy ngón tay đều nhanh bị chặt đứt, không biết là bởi vì đau đớn, hay là nóng lòng, viền mắt bắt đầu tụ đầy nước mắt oan ức.
Người bên cạnh càng ngày càng vây quanh đông hơn, tựa hồ như là cảm thấy hứng thú đối với trò khôi hài này.
"Nghĩ không ra công ty của chúng ta lại có thể che giấu kẻ trộm như thế, gọi Vương Văn Khiết đến, để chính cô ta nhìn xem tuyển người như nào vào đây!" Duẫn Ngọc Hân căm giận mà gào thét, giọng lớn đến khiến cho cả khu làm việc đều chấn vang lên.
Tiêu Ký Phàm làm sao còn không ra vậy! Duẫn Ngọc Hân ở trong lòng thầm nghĩ nói.
"Tôi không trộm nhẫn, là lúc nãy trợ lý Lưu nhặt được trên mặt đất đeo vào tay của tôi..." Lâm Tử Hàn hoảng loạn giải thích, tuy rằng biết rõ giải thích như vậy rất yếu ớt vô lực, nhưng mà cô vẫn còn nỗ lực giải thích.
"Cô còn muốn dựa vào người khác? Nhẫn rõ ràng trên tay cô! Người khác nhặt được sao có thể đeo trên tay cô chứ?!" Duẫn Ngọc Hân thấy Tiêu Ký Phàm cuối cùng đi từ trong phòng làm việc tới, hô hoán càng thêm ra sức, vừa hô hoán đồng thời cũng không quên dương tay, hung hăng tát lên trên mặt Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn kinh hô một tiếng, thân thể lùi sau vài bước, đỡ lấy tường mới miễn cưỡng không ngã xuống.
"Tranh luận chuyện gì?" Tiêu Ký Phàm mắt lạnh đánh giá người tủi thân gần như rơi lệ và gương mặt hung hăng vênh váo của Duẫn Ngọc Hân, mặt lạnh lùng rõ ràng không chút hài lòng.
Cái miệng nhỏ nhắn của Duẫn Ngọc Hân hơi bĩu ra, bỏ Lâm Tử Hàn vươn tay hướng về bên người Tiêu Ký Phàm, nói: "Anh ngày hôm nay mới mua nhẫn đính hôn cho em, em vừa mới để ở phòng làm việc không đến mười phút đồng hồ, đã bị cô ta trộm đi".
"Tôi không có..." Lâm Tử Hàn gấp đến độ chỉ biết nói mấy chữ này, đột nhiên bị người toàn công ty nhìn thành kẻ trộm, tư vị này so với tát cho cô một cái cũng không dễ chịu.
"Không có? Sáng sớm hôm nay chỉ một mình cô đến phòng làm việc của tôi!"
"Tôi cắm hết hoa thì đi ra, căn bản không thấy chiếc nhẫn, nhẫn là trợ lý Lưu nhặt được ở phòng trà nước, cô ta muốn tôi đeo cho cô ta xem có được hay không". Lâm Tử Hàn nhìn đoàn người vây xem, cố đấu tranh.
"Trợ lý Lưu đến công ty đã bị tôi kêu lên tầng 21 làm việc, cô còn muốn dựa vào cô ấy?" Duẫn Ngọc Hân hùng hổ bức người, không để cô có mảy may nói lý do phản bác nào.
Tiêu Ký Phàm tiến lên một bước, nâng tay trái của Lâm Tử Hàn lên, nhìn chằm chằm ngón áp út đỏ lên của cô, nhìn chằm chằm nhẫn kim cương lóe sáng trên ngón áp út. Chiếc nhẫn kim cương này đeo ở trên tay của cô ấy lại có thể thích hợp như vậy, tay của cô ấy lại có thể giống như tay của Duẫn Ngọc Hân!
Trên thế giới này, phụ nữ có ngón tay đồng dạng nhau làm sao lại nhiều như vậy? Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh một người, viên kim cương bốn cara đeo trên tay của cô ấy, cũng thích hợp như thế sao? Duẫn Ngọc Hân đeo vừa vặn, cô ấy thì sao? Đáp án là không thể nghi ngờ.
Tay nhỏ bé của Lâm Tử Hàn bị nâng lên bởi bàn tay to kia, trên người khẽ run lên, tay anh rất ấm áp, không biết trái tim của anh, có ấm áp như thế hay không? Duẫn Ngọc Hân nói như thể rất thật, mà nhẫn đúng là ở trên tay của mình, anh nhất định không tin tưởng mình giống như mọi người mà thôi?
"Ký Phàm". Duẫn Ngọc Hân gọi, anh lại đang ngây ngẩn cái gì chứ, làm sao lại nhìn chằm chằm vào tay của cô ta chứ?!
Tiêu Ký Phàm bị cô ta gọi như thế, đột nhiên thanh tỉnh, nhìn xuyên qua kính, nhìn nước mắt chứa trong mắt của Lâm Tử Hàn, nhìn sự tủi thân của cô, sự bất lực của cô.
"Tôi thật không có". Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, kiễng chân trông mong nhìn anh, nghẹn ngào nói.
Tiêu Ký Phàm buông mắt xuống, hai ngón tay nắm nhẫn, ôn nhu một chút một chút di chuyển chiếc nhẫn, thành công lấy nhẫn từ ngón tay cô ra. Sau đó cầm lấy tay của Duẫn Ngọc Hân, đeo nó lên ngón áp út của cô ta.
"Ký Phàm, người như thế có thể lưu lại trong công ty sao? Quá nguy hiểm". Duẫn Ngọc Hân trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn, bất mãn nói.
Tiêu Ký Phàm nhìn Lâm Tử Hàn đang tội nghiệp một cái, tia yêu thương nhợt nhạt xẹt qua đáy lòng, mở miệng nói: "Lâm Tử Hàn và Lưu Tiểu Vân ai đúng ai sai, anh sẽ triệt để điều tra rõ ràng, việc này dừng ở đây".
"Chuyện đều nói rõ, còn có cái gì để điều tra?" Duẫn Ngọc Hân mất hứng nói, tâm lý nhất thời có một cỗ tức giận, anh lại đang giúp cô ta giải vây! Lại đang giúp cô ta!
"Điểm nào nói rõ?!" Bên ngoài đoàn người vang lên giọng nói của Vương Văn Khiết, mọi người rất tự giác tránh ra hai bên. Vương Văn Khiết đưa tay che khuôn mặt đầy "miếng vá nhỏ", đi đến nói: "Giám đốc Duẫn, cô thông minh như vậy, làm sao ngay cả lẽ thường cơ bản nhất cũng không phân rõ đây? Có người trộm nhẫn lại lập tức đeo trên tay mình sao?"
"Cô ta..." Duẫn Ngọc Hân còn chưa kịp nói ra lời, Vương Văn Khiết liền cắt đứt cô ta nói: "Lâm Tử Hàn là tôi tuyển vào, tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với hành vi của cô ấy, không biết giám đốc Duẫn có thể chịu trách nhiệm đối với hành vi của Lưu Tiểu Vân?"
"Cô có ý gì?" Duẫn Ngọc Hân chán nản mà trừng mắt với chị.
"Ý rất đơn giản, tổng tài đã đáp ứng điều tra rõ việc này, cũng đừng vội đuổi Lâm Tử Hàn đi, cô nhiều lắm thì nhẫn nại một hai ngày thôi, nếu cô ấy phải đi thì thời gian một ngày tuyệt đối cũng không lưu lại". Vương Văn Khiết cười lạnh nói xong, nắm tay Lâm Tử Hàn, tách ra khỏi đoàn người.
Duẫn Ngọc Hân sững sờ trừng mắt nhìn hai người rời đi, tức giận đến cả người phát run, tủi thân mà gọi: "Ký Phàm..." Quay đầu lại thì mới phát hiện Tiêu Ký Phàm không biết đã đi từ khi nào.
"Đều trở về làm việc đi!" Cô ta căm giận mà hét lớn một tiếng, nổi giận đùng đùng qua phòng tổng tài, vừa vào cửa thì khe khẽ nói: "Ký Phàm, anh làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy? Đây là chiếc nhẫn vất vả lắm em mới đợi được! Em..."
|
Chương 92: Phong ba nhẫn kim cương (3) Sưu tầm "Được rồi!" Tiêu Ký Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, mặt lạnh lùng tràn đầy vể giận dữ, sít sao tập trung nhìn cô ta: "Không cần suốt ngày làm những việc nhỏ nhặt này tới làm phiền anh! Anh không có thời gian chơi đùa với em!"
Duẫn Ngọc Hân bị sự tức giận của anh làm cho hoảng sợ, anh là lần đầu tiên phát hỏa với cô ta, anh có phải là Tiêu Ký Phàm ôn nhu, nho nhã kia không?
Là người vô luận cô ta có làm sai chuyện gì, thậm chí còn thiếu chút nữa phá hỏng buổi ghi hình quảng cáo cũng không nói cô ta nửa câu - Tiêu Ký Phàm sao?
"Ký Phàm, anh thà rằng tin tưởng cô ta cũng không tin em sao?" Duẫn Ngọc Hân tuy rằng sợ hãi anh tức giận, trong miệng vẫn không quên vì mình mà cãi lại.
Tiêu Ký Phàm liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: "Lẽ nào em thực sự hy vọng anh tìm nhân viên điều tra đến đây điều tra sao? Anh sợ đến lúc đó bẽ mặt chính là em".
"Em là đang hỏi anh, vì sao anh chỉ tin tưởng lời của cô ta!" Duẫn Ngọc Hân lớn tiếng nói, cô ta không quản được việc này sao.
"Bởi vì chỉ cần không phải ngu ngốc, đều có thể thấy rõ sự thật của chuyện này!" Tiêu Ký Phàm cũng tùy cô đề cao âm lượng, chính anh cũng không biết vì sao lại tức giận nhiều như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu của Lâm Tử Hàn cứ như thế một mực trong đầu của anh có chuyển đi cũng không được, không lý do, anh nhất định tin tưởng cô.
Tuy rằng cô rất yêu tiền, rất ham món lợi nhỏ, nhưng mà anh nhất định nguyện ý tin tưởng cô, cô tuyệt đối không có khả năng trộm nhẫn.
"Anh thích cô ta có đúng hay không?" Duẫn Ngọc Hân chảy nước mắt, nghẹn ngào hỏi ra những lời này. Ánh mắt ai oán chăm chú mà theo dõi anh, sợ hãi, lại bức thiết muốn biết đáp án của anh.
Tiêu Ký Phàm sững sờ, một tia không được tự nhiên hiện lên trên đôi mắt băng lãnh kia, tức là bị cô ta hỏi cho sụp đổ. Phủ nhận nhưng nói không nên lời, thích cô ấy sao? Thích cô ấy sao?
Anh đã từng hỏi bản thân, vấn đề này là anh chưa từng nghĩ tới, luôn luôn không có hứng thú với nữ sắc, anh cho tới bây giờ sẽ không chân chính thích một người, hoàn toàn cảm thụ không được loại cảm giác này, cho nên, anh căn bản đáp lại không được.
Trong đầu cuối cùng vẫn hiện lên hình bóng của Lâm Tử Hàn và Tiểu ThưTuyết như vậy có tính không? Cuối cùng vẫn tìm các lý do ngớ ngẩn chạy đi tìm cô ấy có tính không đây...
"Cô ấy ở lúc cấp bách giúp anh quay quảng cáo, cô ấy là nữ vương đàn piano, em cái gì cũng không phải! Chỉ biết tìm phiền toái cho anh! Cho nên anh chán ghét em, có đúng hay không?"
"Nếu như em có thể đem tâm tư tranh cãi coi thường Lâm Tử Hàn vào công việc, công việc của em có hỏng hết không?" Tiêu Ký Phàm bực bội mở miệng nói, tuy rằng cô ta là một thiên kim tiểu thư tùy hứng, nhưng dù sao cũng là một thành viên của đại học tài chính trong nước, làm sao lại làm việc mất lòng nhau như thế.
"Lần trước quay quảng cáo của công ty Dĩ Tinh, trong lòng của anh thực ra có ý kiến với em đúng không?"
"Phim quảng cáo kia rất thành công, hơn nữa đã qua". Tiêu Ký Phàm nặng nề ngồi trên ghế ông chủ, lạnh lùng nói với cô ta: "Đi ra ngoài làm việc thôi!"
Thấy nước mắt của Duẫn Ngọc Hân, trong lòng của anh ít nhiều có chút chột dạ, cho nên anh chỉ có thể dùng thói quen lạnh lùng che giấu sự chột dạ của mình. Không muốn liếc nhìn cô ta một cái nữa.
Duẫn Ngọc Hân nhìn anh, cuối cùng chịu không nổi sự tuyệt tình của anh, che miệng khóc chạy đi ra ngoài.
~~~~~~~~
"Mẹ kiếp em chính là cha chết hay là mẹ chết đây, sao lại khóc thành như vậy!?" Trong phòng vệ sinh, an ủi một lúc lâu không chút hiệu quả Vương Văn Khiết nhịn không được quát.
Lâm Tử Hàn dùng ánh mắt đầy lệ nhìn chằm chằm chị, tức giận nói: "Chị coi như em chết cha là được rồi". Dù sao người cha không lương tâm kia, nguyền rủa ông ta chết tuyệt không quá mức.
"Em lại rơi xuống một giọt nước mắt cho chị xem xem!" Vương Văn Khiết chỉ lên mũi cô mắng: "Tiểu nương ta sẽ cầm kéo đâm mi đến chết".
Lâm Tử Hàn phút chốc thu hồi nước mắt, kinh khủng trừng mắt nhìn Vương Văn Khiết cầm kéo đặt lên tay cô. Tại sao lại có mệnh khổ như vậy, bị người ta vây xem biến thành kẻ trộm, ngón tay cũng sắp bị cắt đứt, khóc một chút còn phải lọt vào sự đe dọa của Vương Văn Khiết.
"Người ta đã lâu không khóc, không nghĩ tới lại nghiện như vậy thôi". Cô vô tội lầm bầm mở miệng.
Vương Văn Khiết ném kéo vào thùng rác "Cạch" một tiếng, ném một chút giấy lên trên người cô, chịu hết nổi nói: "Em biết rõ cái con Duẫn Ngọc Hân kia không là cái thứ tốt đẹp gì, gặp người bên cạnh nó thì nên tránh xa một chút chứ? Mỗi một lần đều rõ ràng biết mà đâm đầu vào họng súng của nó như vậy, em lại không thể thông minh một chút sao?"
"Cô ta cố tình muốn đuổi em đi, em cẩn thận có ích lợi gì?" Hơn nữa chiếc nhẫn này, cô còn không kịp phản ứng, đã bị Lưu Tiểu Vân nhét vào tay rồi.
"Nói chung muốn ở lại chỗ này thì phải thận trọng, sau này cẩn thận một chút là được".
"Biết sai rồi". Lâm Tử Hàn rầu rĩ lên tiếng.
"Biết sai? Em mỗi lần đều nói biết sai, làm sao lại không thấy em sửa sai chứ?" Vương Văn Khiết thóa mạ nói, nhìn một bộ dạng vô tình của cô, bỗng nhiên thần bí mà cười một cái, nhỏ giọng hỏi: "Aizz, viên kim cương kia thật lớn, là thật hay giả?"
"Em làm sao biết là thật hay giả, em cũng không nhìn".
"Em chẳng phải đeo qua sao, cảm giác thế nào?" Vương Văn Khiết bà tám đánh giá cô.
"Vương Văn Khiết!" Lâm Tử Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, bà tám này...!! Thực sự là tức chết cô!
Vương Văn Khiết bị tiếng gầm như thế của cô, thân thể đứng thẳng khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc, nói: "Lau sạch nước mắt đi, trở về làm việc thôi". Nói xong, quay người ra ngoài cửa phòng vệ sinh, khi đi ra quay người lại dùng ngón trỏ ấn cô một cái: "Đừng để cho chị nhìn thấy em khóc nữa, hận nhất loại không tiền đồ này, động một cái là khóc".
Lâm Tử Hàn "ưhm" một tiếng, mở vòi nước, hất nước lên mặt lau nước mắt. Vừa rồi bị Duẫn Ngọc Hân tát bên má trái một cái, bắt đầu có chút sưng đỏ lên.
Khuôn mặt này của cô cũng thật xui xẻo, luôn bị Duẫn Ngọc Hân tát, nếu tiếp tục đứng ở Tiêu thị, sớm muộn cũng bị cô ta đánh cho nở hoa.
|
Chương 93: Khoảnh khắc nhu tình (1) Sưu tầm Thời gian tan ca, Lâm Tử Hàn không muốn cho Đỗ Vân Phi thấy bộ dạng hiện tại của mình, gọi điện thoại cho anh nói dối muốn đi dạo phố, một mình đi ra đại sảnh của công ty.
Tức chết cô, cho tới nay đều không hy vọng Đỗ Vân Phi tới đón mình, nhưng Đỗ Vân Phi thế nào cũng không nghe, cuối cùng với lý do lo lắng sự an toàn của cô, vì lý do vững vàng này của anh mà đưa đón cô đi làm việc.
Đúng là lúc cao điểm khi tan ca, trạm xe buýt đầy ắp người, trong đó có một phần là nhân viên Tiêu thị. Xa xa thấy Lâm Tử Hàn đi tới, lại bắt đầu sôi nổi thảo luận tiếp.
Lâm Tử Hàn cảm giác được ánh mắt khác thường của mọi người, dừng bước chân không đi tới bến xe.
Một mình một người rầu rĩ đi bên cạnh đường cái lớn, hồi tưởng chuyện phát sinh hôm nay, một bên ảo não nghĩ mình tại sao lại ngốc như vậy, vừa nghĩ mình có cần phải rời khỏi Tiêu thị không?
Cùng lắm thì để Vương Văn Khiết giúp cô tìm một công việc mới, cùng lắm thì trở lại cửa hàng ăn uống làm việc... Cửa hàng ăn uống... Gã đàn ông đầu hói... Nghĩ tới đây cô cũng sắp phát điên, tình nguyện bị Duẫn Ngọc Hân bắt nạt đến chết cũng không đi!
"A ——!" Lâm Tử Hàn quay người rất nhanh đi vào dòng xe cộ hét dài một tiếng, để trút ra sự phiền muộn trong lòng.
Vốn dĩ cô đi rất thong thả nhưng một chiếc xe Porsche có rèm che "két" một tiếng dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, xuất hiện trước mặt cô chính là khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Ký Phàm, dường như toàn bộ thế giới đều thiếu nợ anh rất nhiều.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, cuống quít xua tay với anh nói: "Xin lỗi! Tôi vừa nãy không phải đang gọi anh..."
"Lên xe..." Tiêu Ký Phàm dùng giọng điệu ra lệnh nói với cô.
Lâm Tử Hàn lùi về phía sau một bước, trừng mắt với anh vô thức kêu lên: "Tôi không cần!" Anh nhất định là muốn kéo cô đến cục cảnh sát rồi, khẳng định là như vậy!
"Ở đây cấm đỗ xe, nhanh lên một chút!" Trong giọng nói Tiêu Ký Phàm ẩn chứa sự không kiên nhẫn, anh phát giác muốn đối phó với người phụ nữ này cần phải cứng rắn mới được. Lúc này, Lâm Tử Hàn nhìn thoáng qua hai bên trái phải đường cái, quả nhiên nghe lời mà lên xe.
Xe bình ổn mà chạy ở trên đường, Lâm Tử Hàn khẩn trương nhìn anh, nói: "Anh không phải thật sự muốn bắt tôi đến cục cảnh sát chứ?"
Tiêu Ký Phàm không đáp, hỏi lại: "Lẽ nào cô định cứ như thế đi sao?"
"Cái gì?" Cô không hiểu.
"Trên con đường này một đoạn dài không có bến xe buýt và taxi đi qua, cô không biết sao?" Tiêu Ký Phàm nhanh chóng liếc mắt nhìn cô.
Lâm Tử Hàn sững sờ, nói: "Tôi... không biết". Cô không phải không biết, mà là căn bản không có nghĩ đến vấn đề này, anh để cho cô lên xe, lẽ nào chỉ là vì vấn đề này sao? Anh ta vì sao phải giúp mình? Cô chính là kẻ trộm vừa mới trộm nhẫn kim cương của vị hôn thê anh ta mà.
"Cám ơn anh, bến xe phía trước có thể thả tôi xuống". Lâm Tử Hàn cảm kích nói.
Tiêu Ký Phàm suy nghĩ một chút, chuyển tay lại dừng xe ở ven đường.
"Cám ơn". Lâm Tử Hàn nói lời cám ơn lần thứ hai, chuẩn bị mở cửa xuống xe, cửa xe mở thế nào cũng không được? Quay người lễ phép mở miệng: "Tổng tài, phiền anh mở cửa xe một chút".
Tiêu Ký Phàm cũng không nghe lời cô, lẳng lặng dừng ở má trái sưng đỏ của cô, nghĩ thầm một cái tát kia của Duẫn Ngọc Hân thật tàn nhẫn.
"Đau không?" Trong lòng anh hiếm thấy sự đau lòng, thân thiết hỏi ra khỏi miệng.
Sự quan tâm của anh, thật ra dọaLâm Tử Hàn, cô liều mạng lắc đầu: "Không đau, da của tôi dày! Một chút cũng không đau!"
Anh đưa tay, bàn tay lớn chạm vào người của cô, thản nhiên nói: "Vì sao cô luôn luôn không học bảo vệ mình chứ?" Ở công ty cũng thế, khi sinh hoạt cũng thế, cô lẽ nào không biết mình đang sống ở nơi nước sôi lửa bỏng sao? Nếu như không phải anh lấy danh nghĩa của Lãnh Phong cảnh báo, nhắc nhở người theo đuổi kim cương cách xa cô một chút, nếu như không phải anh phái người âm thầm bảo vệ cô, cô còn có mạng để sống không?
"Anh nghĩ tôi không trộm nhẫn của giám đốc Duẫn ?" Lâm Tử Hàn đón nhận con ngươi thay đổi nhiều lần của anh, cúi đầu hỏi thăm.
"Tôi tin".
"Vì sao?" Viền mắt Lâm Tử Hàn nóng lên, trong khoảng khắc bị một tầng hơi nước bao phủ, nghẹn ngào mở miệng: "Ngoại trừ Vương Văn Khiết, không ai tin tôi".
"Tôi chỉ tin cảm giác của bản thân". Tiêu Ký Phàm nói ngắn gọn.
"Cám ơn anh bằng lòng tin tôi". Lâm Tử Hàn bị cảm động, cô hy vọng nhường nào người trong công ty có người tin cô. Chỉ tiếc, ngoại trừ Vương Văn Khiết một người cũng không có, nhớ tới đoàn người chỉ trỏ mình lúc nãy, cô cảm thấy tủi thân đến cực điểm.
Người thì đang cảm động, đầu óc dễ dàng bãi công, làm việc cũng không dựa theo lẽ thường. Lâm Tử Hàn cũng như vậy, khẽ động đến tình cảm là sẽ đem khuôn mặt nhỏ nhắn hướng tới trong lòng người ta lấp đầy nước mắt, toàn bộ thưởng lên trên người nào đó bằng lòng tin tưởng mình.
"Ô... Vì sao mỗi lần bị giám đốc Duẫn hãm hại đều là anh giúp tôi? Cô ta mới là vị hôn thê của anh không phải sao?"
Tiêu Ký Phàm bị động tác thình lình phát sinh của cô khiến cho sửng sốt, giơ tay lên không trung, không biết có nên chạm vào vai của cô hay không.
Giằng co mười giây đồng hồ, tay anh mới ôn nhu mà chạm vào vai của cô, ôm cô, vỗ về sợi tóc của cô, không tiếng động an ủi cô.
"Đừng khóc, tôi sẽ trả lại công bằng cho cô". Tiêu Ký Phàm nhẹ giọng nói bên tai cô.
Lâm Tử Hàn được anh an ủi như thế, lý trí đột nhiên khôi phục lại, thần thánh ơi! Cô đang làm cái gì?! Cô lại có thể ôm người đàn ông lạnh lùng mà bản thân sợ hãi khóc, còn biến áo sơ mi trắng như tuyết của anh ta ướt một mảng lớn.
Anh ta sẽ không cho rằng cô nhào vào lòng anh ta, cố ý cám dỗ anh ta chứ? Người đàn ông ưu tú như thế, có phụ nữ làm như vậy chắc chắc phải có sắp đặt mới đúng.
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên khóc lớn tiếng hơn, một mặt mồm miệng mơ hồ nói: "Vân Phi, cảm ơn anh, anh đối với em thật tốt quá!"
Mới vừa gọi xong, liền cảm giác được thân thể Tiêu Ký Phàm khẽ run lên, sau đó vô tình mà đẩy cô từ trong lòng anh ra, lạnh lùng nói: "Nhìn cho rõ, tôi không phải là Vân Phi gì đó".
(Chương này Tiêu Ký Phàm đã tự nhận mình là Lãnh Phong rồi đó nha!!!!! Các bạn khỏi thắc mắc ai là ai nữa nhé!
Ai đó đó ghen đó nha, ôi, dạo này cảm thấy vị chua hơi hơi nhiều Phàm ca à... )
|