Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
|
|
Chương 199: Thỏa thuận Sưu tầm Tảng sáng ngày mới, Lâm Tử Hàn liền bị một trận tiếng đập cửa không có tiết tấu đánh thức, muốn di chuyển thân thể một chút, mới phát giác căn bản không thể động đậy, vòng ôm của Tiêu Ký Phàm cứng như sắt thép giam cầm cô gắt gao.
"Mẹ... Mẹ ở đâu?" Tiểu Thư Tuyết thông minh quả nhiên đúng hạn tới phòng kiểm tra.
Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt Tiêu Ký Phàm đang ngủ say, muốn đuổi tiểu tử phiền toái ngoài cửa đi, rồi lại không dám lớn tiếng ồn ào, không thể làm gì khác hơn là nhẹ chân nhẹ tay tránh khỏi cánh tay đang gác trên người mình ra, lẻn xuống dưới giường.
Không đợi cô bò người lên, thắt lưng liền căng thẳng, một lần nữa bị kéo vào trong vòm ngực ấm áp kia. Bên tai truyền đến giọng trầm thấp của Tiêu Ký Phàm: "Em chỉ cần đáp lại con bé một tiếng, chính nó sẽ hiểu chạy đi chỗ khác chơi"
"Ba ba.. Mẹ..." Giọng nói như quỷ đòi mạng ngoài cửa vang lên không ngừng.
Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là giương giọng nói: "Bảo bối ngoan! Mẹ ở đây"
"Yêu mẹ!" Tiểu Thư Tuyết hưng phấn kêu một tiếng, liền nghe tiếng bước chân con bé càng lúc đi xa.
Lâm Tử Hàn bất an nhìn liếc mắt Tiêu Ký Phàm, ngực của anh thật ấm áp, nhưng mà cô lại không thể không rời khỏi. Đêm qua giao hoan chỉ là đau khổ, khẽ mở mắt nhìn tia nắng mặt trời đã chiếu vào, phải trở lại hiện thực.
Lâm Tử Hàn biết anh đã tỉnh, không nhìn anh, dè dặt mà mở miệng nói: "Anh buông ra, tôi cần phải trở về"
Tiêu Ký Phàm phút chốc mở mắt, dùng tay phải nâng cằm cô lên, nhìn gần cô nói: "Xác định phải đi về sao? Trở lại bên người Đỗ Vân Phi?"
"Đúng vậy!" Lâm Tử Hàn không chút nào suy nghĩ nói, gắt gao lấy chăn che trước ngực, dưới mảnh chăn, là thân thể mềm mại mê người.
Tiêu Ký Phàm buông cằm cô ra, xoay người ngã vào một bên, lạnh lùng kiên định nói: "Xấu hổ ghê, Tiểu Thư Tuyết không thể rời xa chúng ta, cho nên, tôi không thể thả em đi"
"Anh!" Lâm Tử Hàn kinh hãi, khởi động thân thể trừng mắt nhìn anh nói: "Anh muốn thế nào? Nhốt tôi một lần nữa?"
"Đúng vậy." Tiêu Ký Phàm vẫn là bộ dạng nhất quán ôn hoà, anh nếu không có cách nào để cho mình cả ngày đều không nhìn thấy cô, cho nên, mặc kệ là dùng phương pháp gì, anh đều sẽ giam cầm ở chỗ này.
"Em có thể không thích tôi, hận thù tôi, em chỉ cần chăm sóc con tốt là được"
"Tiêu Ký Phàm anh khinh người quá đáng!" Tuy rằng ở đây thực sự tốt, có thể mỗi ngày thấy anh và Tiểu Thư Tuyết, nhưng mà, Duẫn Ngọc Hân nhất định sẽ bị tức đến giậm chân.
Đáng tiếc, mặc cho cô thoá mạ thế nào, Tiêu Ký Phàm vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt tiếp tục ngủ, cũng không biết rõ anh ngủ hay không ngủ.
Lâm Tử Hàn đánh anh, mắng anh, chỉ tới khi làm đi làm lại quá mệt mỏi, mới xoa dịu được một chút tâm tình, thật thà nói: "Muốn tôi làm người hầu cũng được, mỗi tháng cho tôi tiền lương, mỗi cuối tuần cho tôi hai ngày nghỉ về nhà" Tiêu Ký Phàm là một kiểu người bá đạo, muốn anh cải biến chủ ý không có khả năng, chỉ có thể tận lực bàn luận điều kiện với anh bảo hộ lợi ích của mình.
Về nhà? Chân mày Tiêu Ký Phàm cau lại, bị hai chữ "Về nhà" trong miệng cô kích thích. Cô lại có thể biến nhà Đỗ Vân Phi thành nhà mình! Chẳng qua mới chỉ có hơn một tuần mà thôi!
Tiêu Ký Phàm mở mắt, nhìn chằm chằm cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đồng ý!"
"Đồng ý là tốt rồi, đi một buổi tối, tôi sợ Vân Phi sẽ lo lắng cho tôi, cho nên tôi bây giờ phải đi về..."
"Câm miệng!" Tiêu Ký Phàm xoay người, chặn bóp cổ mảnh khảnh của cô, tàn bạo uy hiếp: "Từ nay về sau, không cho phép ở trước mặt tôi nói đến ba chữ Đỗ Vân Phi kia! Có nghe hay không!" Anh hận hắn, hận thấu xương!
Lâm Tử Hàn bị dáng vẻ của anh dọa cho sợ đến sắc mặt mày trắng xanh, hai tay với lên bàn tay to đang bóp cổ mình của anh, hoảng loạn gật đầu: "Tôi không đề cập tới... Anh mau buông tay"
Ngay khi cô cảm giác mình sắp hít thở không thông thì Tiêu Ký Phàm cuối cùng cũng buông ra, thất bại quay sang một bên một lần nữa. Vòm ngực trần khêu gợi bởi tức giận mà phập phồng lên xuống.
Lâm Tử Hàn xoa cổ bị anh bóp đau đớn, từng hơi từng hơi thở hổn hển, nâng mắt tiếp xúc đến biểu tình thụ thương của anh, tức giận trong lòng trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói.
Hổ thẹn nhìn chăm chú vào anh, không biết nên làm thế nào cho phải, khi gây thương tổn cho anh, trong lòng cô cũng không chịu nổi!
Tiêu Ký Phàm không liếc mắt nhìn cô nữa, lạnh giọng quát dẹp đường: "Đi ra ngoài!"
Lâm Tử Hàn chỉ chần chờ một chút, liền xoay người xuống giường, ôm lấy quần áo trên mặt đất nhanh chóng bỏ chạy vào phòng tắm. Người sau nhìn chăm chú vào bóng dáng trốn tránh của cô, đau lòng nhắm lại hai mắt. Lâm Tử Hàn! Anh nên bắt cô phải làm sao bây giờ? Dù cho giam cầm được thân thể của cô, cũng không giữ được thân thể cô!
—————-
Tại trước cửa phòng Tiểu Thư Tuyết do dự một lát, Lâm Tử Hàn than nhẹ một tiếng xoay người đi xuống dưới lầu, vẫn không nên trêu chọc con bé tốt hơn, bằng không nhất định sẽ không đơn giản để cho cô rời đi.
Vì tránh chạm mặt với Tiêu phu nhân, Lâm Tử Hàn nhẹ chân nhẹ tay đi xuống tầng một, một mạch đi đến cửa chính Tiêu gia chuồn đi mất, trước cửa chính, một thân hình nhỏ bé quen thuộc ngoài ý muốn xuất hiện ở trước mặt cô.
"Mẹ!" Tiểu Thư Tuyết ngoác miệng cười đến cực kỳ ngây thơ, mắt to ngập nước nhìn Lâm Tử Hàn.
"Thư Tuyết..." Lâm Tử Hàn sững sờ gọi, quan sát tạo hình nữ hoàng của con bé. Ngồi lên trên ghế bành sofa bọc da giữa cổng, Tiểu Thư Tuyết dù bận vẫn ung dung mà ngồi ở giữa, váy công chúa thêu hoa xinh đẹp như hoa mẫu đơn tươi đẹp nở rộ trên ghế sofa.
Mặt Lâm Tử Hàn giãn ra, dùng ngón trỏ điểm con bé một cái, ha ha cười nói: "Con đang bắt chước theo công chúa bạch tuyết đúng hay không, ha ha! Rất giống!"
|
Chương 200: Công việc mới Sưu tầm Xoay người lại, sắc mặt trầm xuống, khẽ trách mắng nữ hầu bên cạnh: "Trong các cô ai giúp nó mang sofa ra đây?"
Nữ hầu cúi đầu, khẩn trương nói: "Là tiểu tỷ tỷ ầm ĩ muốn bọn Tiểu Lí mang ra"
Giỏi thật, dám dùng đến chiêu này! Lâm Tử Hàn len lén đảo cặp mắt trắng dã, trên mặt xuất hiện nụ cười vô hại lần thứ hai, cúi người một tay ôm lấy Tiểu Thư Tuyết, dụ dỗ: "Bảo bối ngoan, về phòng chơi với các dì có được không?"
"Không được, trừ phi mẹ chơi với con" Tiểu Thư Tuyết không chút nào suy nghĩ lắc đầu, nó mới không ngốc như vậy nha, một mình phòng thủ ở chỗ này sớm như vậy, nếu như còn để mẹ chuồn mất, thì quá kỳ cục. =]]
"Mẹ muốn đi làm, đến muộn sẽ bị ông chủ mắng nha"
"Mẹ gạt người, mẹ lại muốn lén trốn đi"
"Thế nào chứ, mẹ ngày mai sẽ trở lại, chúng ta có thể móc nghéo" Lâm Tử Hàn vươn ngón tay nhỏ bé, lấy lòng mà cười nói.
Tiểu Thư Tuyết hồ nghi quan sát cô, bộ dạng không muốn tin tưởng, sau đó quay đầu đi, không nhìn!
Lâm Tử Hàn đau đầu mà vỗ vỗ đầu, cô nếu không quay về, Vương Văn Khiết và Đỗ Vân Phi sẽ lo lắng chết mất. Mà muốn dọn dẹp tiểu nữ hoàng trước mắt này, hình như có chút không dễ dàng!
"Bảo bối, mẹ không gạt người, không tin con có thể đi hỏi ba ba"
"Ba ba cũng gạt người! Hai người một đều là những tên đại lừa đảo!" Tiểu Thư Tuyết nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, sống chết nhất định không cho đi. Lâm Tử Hàn không nói, suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra chiêu nào, mặt cười suy sụp, vẻ mặt cầu xin nói: "Vậy con muốn thế nào mới tin tưởng, con nói đi"
"Con đi hỏi ba ba" Tiểu Thư Tuyết trượt xuống từ trên người cô, chạy chậm vào nhà chính, khi đi không quên ra lệnh cho vệ sĩ nói: "Không cho phép mở cửa cho mẹ!"
"Vâng" Vệ sĩ đáp lại, cho đến khi Tiểu Thư Tuyết chạy xa, mới bất đắc dĩ cười gượng hai tiếng với Lâm Tử Hàn: "Xin lỗi, Lâm tiểu thư" Không có cách nào, hiện tại phỏng chừng ở Tiêu gia tiểu tỷ tỷ là lớn nhất, ai cũng không được trêu chọc!
Không đến hai phút, Tiểu Thư Tuyết liền chạy trở về, thở hồng hộc lau mồ hôi trên trán, vươn tay nhỏ bé về phía Lâm Tử Hàn. Làm bộ như tiểu ma quỷ nói: "Ba ba nói, chỉ cần đưa chứng minh thư của mẹ ra, mẹ sẽ đi được"
"Hả?" Lâm Tử Hàn ngạc nhiên giương miệng, nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm trang của con bé, sau đó xoay người lại, ngẩng đầu nhìn phía cửa sổ nhà chính trên tầng hai.
Cửa sổ kính trong suốt, thân ảnh đẹp trai của Tiêu Ký Phàm như pho tượng đứng trên mặt đất, một tay xỏ túi quần. Con ngươi trầm mặc đen láy như đầm lầy ngoại trừ có thể nhìn ra là nhìn phía phương hướng cửa chính ra, thấy không rõ bất luận tâm tình gì.
Anh rõ ràng là đang đùa giỡn cô, Lâm Tử Hàn oán hận nghĩ, không cam lòng lấy chứng minh thư ra, giao cho Tiểu Thư Tuyết.
Tiểu Thư Tuyết thoả mãn cất chứng minh thư của cô vào túi, cười hì hì nói: "Hẹn gặp lại mẹ ngày mai"
"Hẹn gặp lại bảo bối" Lâm Tử Hàn hôn một cái lên mặt con bé, không dám liếc mắt lên tầng hai nữa, đi ra ngoài. Đây là một đường nhỏ, đi bộ mệt chết đi, hơn nữa tốn nhiều thời gian, Lâm Tử Hàn bước nhanh đi xuống chân núi.
Vừa đi vừa cân nhắc có nên theo mệnh lệnh Tiêu Ký Phàm đến Tiêu gia làm người hầu hay không, muốn cãi mệnh lệnh của anh, tựa hồ rất khó. Nhưng mà, muốn thuyết phục Đỗ Vân Phi tựa hồ cũng rất khó. Đang muốn quên đi thì một chiếc xe sang trọng "Két" một tiếng dừng lại bên chân cô.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, chỉ thấy cửa xe bị người ta đẩy ra, một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên Tiêu gia nho nhã lễ độ mở cửa sau xe, nói: "Lâm tiểu thư, mời lên xe thôi"
"Làm cái gì?" Lâm Tử Hàn cảnh giác theo dõi anh ta, không phải là Tiêu Ký Phàm thay đổi chủ ý, lại muốn bắt cô trở về chứ?
"Đại thiếu gia bảo tôi đưa cô trở về" Tài xế kiên nhẫn nói.
Hóa ra chỉ là đưa cô về, Lâm Tử Hàn thở hắt ra, sau khi nói lời cám ơn thì tiến vào bên trong xe. Nghĩ không ra Tiêu Ký Phàm vẫn còn săn sóc như vậy, quan tâm cô như vậy, liên tiếp làm cô cảm động như vậy.
~~~~~~~~~
Lâm Tử Hàn len lén nhìn Đỗ Vân Phi, đưa ngón tay xoay thành dạng bánh quẩy, do dự nửa ngày vẫn không dám mở miệng nhắc tới chuyện đi làm ở Tiêu gia với hắn.
"Tử Hàn, mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút đi" Đỗ Vân Phi mỉm cười đi tới trước mặt cô, thương yêu vuốt sợi tóc cô, ôn nhu mở miệng nói.
Lâm Tử Hàn lui về phía sau một bước, vẫn đang không có thói quen cùng tiếp xúc chân tay với anh.
Tay giơ lên cao của Đỗ Vân Phi cương cứng giữa không trung, lập tức không được tự nhiên mà rũ xuống, nói: "Em làm sao vậy? Sao lại có bộ dạng như có tâm sự nặng nề?" Hỏi xong mới giật mình cảm giác vấn đề này rất buồn cười, mấy ngày nay, ngày nào cô cũng có tâm sự nặng nề không phải sao?
Lâm Tử Hàn nâng mắt, tăng thêm dũng khí quan sát anh nói: "Em hôm nay đi Tiêu thị tìm chị Lệ, chính là tổ trưởng bộ phận vệ sinh trước đây, vốn là muốn hỏi chị ấy có thể trở lại Tiêu thị đi làm hay không, chị ấy nói công ty không thiếu người, nhưng Tiêu gia đang ở tìm người hầu"
Quả nhiên như cô đoán trước, vừa nghe đến hai chữ "Tiêu gia", sắc mặt Đỗ Vân Phi trầm xuống, liếc cô nói: "Em đừng nói cho anh, em muốn tới Tiêu gia đi làm người hầu"
"Em... Em rất muốn đi, tiền lương rất cao, so với làm ở Tiêu thị cao hơn" Lâm Tử Hàn dè dặt nói.
Hai tay Đỗ Vân Phi nắm hai vai cô, khẽ hít một hơi nỗ lực ngăn chặn kích động trong lòng: "Tử Hàn, trước tiên em cứ ở nhà hai ngày, anh giúp em tìm một công việc văn phòng có được không?" Chỉ cần không phải Tiêu thị, không phải Tiêu gia, hắn thật vất vả mới cướp cô từ trong tay Lãnh Phong về, không muốn tăng thêm sai lầm gì nữa.
|
Chương 201: Nữ hầu (1) Sưu tầm "Nhưng mà em đã đồng ý với chị Lệ, ngày mai sẽ đi làm"
"Lâm Tử Hàn!" Đỗ Vân Phi cuối cùng không thể nhịn được nữa mà rống giận một tiếng, dùng lực lắc lắc hai vai cô: "Vì sao nhất định phải đi làm? Tại sao phải làm người hầu cho người khác? Tiêu gia không phải là có tiền! Hắn ta có tiền chúng ta không xen vào vì sao phải hạ thấp mình làm người hầu hầu hạ bọn họ?"
Lâm Tử Hàn bị phản ứng của hắn dọa cho hoảng sợ, nhưng cũng vì lời của hắn cảm thấy bất mãn, nhìn hắn lớn tiếng phản bác: "Công việc không phân biệt được quý trọng hèn hạ thế nào, làm người hầu thì làm sao? Em trước đây là lao công quét dọn ở Tiêu thị, anh cũng không phải không biết. Em từ nhỏ chính là có số mệnh hèn hạ, số mệnh làm người hầu! Dù cho em chen chúc thế nào, cũng không có khả năng chen vào xã hội thượng lưu"
Đỗ Vân Phi thấy cô phát hỏa, luống cuống, vội giải thích: "Tử Hàn, anh không phải có ý này, anh chỉ là không muốn để em bị người khác khinh bỉ, nhìn sắc mặt họ mà sống"
Lâm Tử Hàn thấy vẻ mặt hắn luống cuống, cũng không kích động nữa, cười khổ nói: "Làm việc ở đâu mà chả cần nhìn sắc mặt người khác? Em sớm đã thành thói quen"
"Cho nên anh không muốn để em đi làm việc, anh có thể nuôi được em, cả đời"
Lại nữa rồi. Lâm Tử Hàn buồn bã mà thở dài nói: "Vân Phi, cám ơn anh giúp em diễn vở kịch này, nhưng mà em thực sự không muốn yêu thêm bất kỳ một người đàn ông nào nữa, xin hãy hiểu cho em, tha thứ cho em"
Yêu một người quá mệt mỏi, quá khổ, cô đời này cũng không muốn yêu nữa, không bao giờ muốn nếm thử sự đau điếng người đó nữa.
"Anh rất hiểu" Đỗ Vân Phi vỗ vỗ vai cô, không phải là chờ sao, hắn sẽ chờ ngày nào đó, sẽ chờ được cô, hắn tin tưởng rất tin tưởng!
"Nếu như em cố ý muốn đi Tiêu gia đi làm, phải đi thôi, nhất định phải cẩn thận, không nên bị người khác mê hoặc" Rất rõ ràng, hắn chỉ chính là Tiêu đại thiếu gia, dù cho hiện tại hắn ta xuất ngoại, cũng khó bảo đảm ngày nào đó hắn ta có thể đột nhiên trở về hay không.
Cho dù hắn có một nghìn một vạn lần không muốn để Lâm Tử Hàn đi, nhưng mà hắn biết mình quản không được cô, không có tư cách quản chế cô.
"Cám ơn anh, Vân Phi" Lâm Tử Hàn cảm kích nói, hắn là thực sự quan tâm cô, cho tới nay đều quan tâm cô!
Đỗ Vân Phi chỉ cười khổ một tiếng, đi lên lầu, chỉ để lại cô ở dưới lầu thương tâm đau khổ.
——————-
Duẫn Ngọc Hân trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn ngoài ý muốn xuất hiện ở trước mắt, giọng nói sắc bén tức giận: "Cô tại sao lại ở chỗ này?"
Ngày hôm nay cô ta vừa vào Tiêu gia, chợt nghe nói một người hầu nói Lâm Tử Hàn trở lại Tiêu gia liền khẩn cấp đi tới gian nhà người hầu ở sau nhà. Quả nhiên thấy Lâm Tử Hàn đang thu dọn giường chiếu, bộ dạng dự định ở lâu dài.
Lâm Tử Hàn cả kinh, vội chạy đến cạnh cửa đóng cửa, vội vàng nói: "Giám đốc Duẫn hãy nghe tôi nói, tôi không phải muốn đến đây, bởi vì Tiểu Thư Tuyết vẫn khóc, vẫn nháo loạn, Ký Phàm mới bất đắc dĩ muốn tôi ở tại chỗ này làm bảo mẫu, chờ thêm một thời gian ngắn, con bé có thói quen thì sẽ đi"
"Ký Phàm anh ấy cho cô tới sao? Tôi thấy cô căn bản là cố ý, muốn hòa giải với Ký Phàm!" Duẫn Ngọc Hân tức giận mà kêu lên.
"Tôi không có..."
"Giám đốc Duẫn, tôi tuyệt đối sẽ không đoạt Ký Phàm với cô, tôi thề!" Lâm Tử Hàn nhấc tay làm kiểu xin thề: "Ký Phàm hiện tại đã rất hận tôi, cảm thấy tôi là một người phụ nữ tùy tiện, cô yên tâm đi, anh ấy sẽ không muốn tôi nữa đâu"
"Hy vọng cô có thể nói được thì làm được" Duẫn Ngọc Hân nhìn chằm chằm cô lạnh lùng nói: "Cô tốt nhất không nên nói chuyện tôi uy hiếp cô với Ký Phàm, như vậy sẽ chỉ làm anh ấy càng thống khổ, bởi vì theo giao tình nhiều năm của chúng tôi, anh ấy tuyệt đối không có khả năng giết tôi diệt khẩu. Nhưng mà, chỉ cần tôi sống một ngày, tôi sẽ không để cho một nhà ba người các cô sống khá giả!"
"Tôi biết, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết"
"Vậy là tốt rồi, sau này cô ít đi đến nhà chính, tốt nhất ít xuất hiện trước mặt Ký Phàm!"
"Tôi sẽ" Lâm Tử Hàn gật đầu, Duẫn Ngọc Hân lúc này mới thoả mãn đi ra ngoài.
—————-
Duẫn Ngọc Hân đứng ở cửa thư phòng, sau khi do dự hai giây, khóe môi nhếch lên, nụ cười mê người liền hiện lên trên mặt cô ta. Gõ cửa đi vào, trong phòng, Tiêu Ký Phàm ngồi bên bàn làm việc lớn, Tiểu Thư Tuyết ngồi trước bàn làm việc nhỏ vẽ tranh, tình cảnh rất hài hòa.
"Ký Phàm, mệt mỏi chưa? Uống chút cà phê đi" Duẫn Ngọc Hân mỉm cười đặt cà phê đặt trên bàn làm việc.
"Dì Duẫn, nhìn rất đẹp sao?" Tiểu Thư Tuyết giơ kiệt tác của mình lên cao, cười hì hì hỏi.
Duẫn Ngọc Hân tiếp nhận bức vẽ trong tay con bé, giả vờ nghiêm túc nhìn, cười tủm tỉm mà gật đầu: "Ừ, vẽ rất đẹp" Lập tức lấy tay vuốt sợi tóc con bé, yêu thương nói: "Dì Duẫn dắt con đi ra ngoài chơi có được không? Không thể quấy rối ba ba làm việc nha"
Tiểu Thư Tuyết không trả lời, chỉ là đem ánh mắt tìm tòi hỏi han trên người Tiêu Ký Phàm, cùng đợi anh phê chuẩn.
Duẫn Ngọc Hân thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Ký Phàm, cười tươi: "Ký Phàm, bọn em chơi ngay tại hoa viên, sẽ không ra khỏi cửa"
"Anh sẽ phân phó người bảo vệ hai người" Tiêu Ký Phàm lạnh lùng nói ra câu này đả thương người ta này, vùi đầu tiếp tục làm việc. Nhất thời cảm thấy có cảm giác áp bức lăng nhục, nhưng là vì có thể giành hảo cảm của hai cha con này. Cô ta chỉ có thể ép buộc bản thân không suy nghĩ nhiều lời của anh.
|
Chương 202: Nữ hầu (2) Sưu tầm Mỉm cười nắm tay nhỏ bé của Tiểu Thư Tuyết đi ra cửa thư phòng, Tiêu Ký Phàm lại có thể nghĩ mình kinh khủng như vậy, lẽ nào anh cho là mình sẽ đối xử với đứa nhỏ này thế nào sao? Trời đất chứng giám, cô ta căn bản là không nghĩ qua muốn làm ra chuyện gì gây thương tổn Tiểu Thư Tuyết nha, tuy rằng cô ta hận con bé như vậy.
Tức giận, lại cảm thấy tủi thân, Tiêu Ký Phàm đã sớm không phải người đàn ông lịch sự nho nhã trước đây nữa.
Tiểu Thư Tuyết lay lay tay cô ta, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Dì Duẫn, cháu muốn đi tìm mẹ chơi"
Duẫn Ngọc Hân cúi người một tay ôm lấy con bé, lại cười nói: "Mẹ đang làm việc, không rảnh chơi với cháu, dì Duẫn chơi cùng cháu có được không?"
"Vì sao mẹ mỗi ngày đều bận rộn như vậy chứ" Tiểu Thư Tuyết mất hứng nói: "Cũng đã lâu không có chơi với cháu"
"Bởi vì mẹ phải kiếm tiền nha" Duẫn Ngọc Hân lấy lòng nói dối, tâm tư trẻ con đơn thuần, chỉ cần con bé không hề ỷ lại Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn không có lý do gì đứng ở Tiêu gia.
Dưới lầu, Lâm Tử Hàn mặc quần áo lao động đang đổ mồ hôi nhễ nhại quỳ trên mặt đất lau sàn nhà sáng bóng. Tiểu Thư Tuyết hưng phấn hô: "Mẹ" Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, liền thấy Tiểu Thư Tuyết cười đến vô cùng vui sướng cùng vẻ mặt đắc ý của Duẫn Ngọc Hân. Sắc mặt khẽ biến, lo lắng mà nhìn chằm chằm cô ta.
Duẫn Ngọc Hân hiểu rõ cười tươi, dùng cằm chỉ mấy vị người hầu phía sau: "Ký Phàm nghĩ còn chu đáo hơn cô..., tôi thật không rõ, lẽ nào tôi trong cảm nhận của các người thực sự ác độc như vậy sao? Ngay cả trẻ nhỏ cũng có thể hạ thủ?"
Lâm Tử Hàn buông mắt xuống, lạnh lùng mở miệng nói: "Tình cảm của Ký Phàm với Tiểu Thư Tuyết cô cũng biết, chính cô hiểu mà" Nói xong cúi đầu lau liên tiếp.
"Không cần cô phải nhắc nhở!" Duẫn Ngọc Hân chán nản, hầm hầm đi ra ngoài, mấy vị người hầu phía sau theo sát sau đó.
Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm hai người đã đi đến cửa, trong lòng chua xót, không chỉ có là lo lắng Duẫn Ngọc Hân sẽ làm ra cái gì với Tiểu Thư Tuyết, càng là bởi vì con của mình đột nhiên thân thiện với người khác, trong lòng có chút buồn phiền.
Sau đó Tiêu phu nhân từ trên lầu đi xuống tới thấy Lâm Tử Hàn đang bần thần, liền khí thế hùng hồn trừng mắt mắng cô: "Còn không làm mau, tốc độ này của cô lúc nào mới có thể lau đến tầng ba?"
Lâm Tử Hàn không dám làm ầm lên, không thể làm gì khác hơn là tăng động tác trong tay, càng thêm ra sức lau.
"Lâm Tử Hàn, cô đừng không phục, đây chính là cô tự tìm!" Tiêu phu nhân lành lạnh mở miệng, ưu nhã ngồi xuống ghế sofa. Nếu cô muốn ở lại, tốt thôi, bà ta phụng bồi tới cùng!
Lần trước bởi vì có Tiêu Ký Phàm bảo vệ, cô dám hoàn toàn biến bà ta làm không khí, nếu hiện tại Tiêu Ký Phàm mở một con mắt nhắm một con mắt. Không có ý muốn xen vào, vậy thù mới hận cũ bà ta cùng nhau trả lại cho cô là được rồi.
"Tiêu phu nhân, tôi không dám không phục" Lâm Tử Hàn bình tĩnh nói, trước khi vào đây,cô cũng đã làm tốt chuẩn bị bị Tiêu phu nhân độc ác chỉnh lại.
"Cô tốt nhất cách xa Tiểu Thư Tuyết một chút cho tôi, người đàn bà vô sỉ như cô, căn bản là không xứng làm mẹ của nó, may là Ký Phàm có thể sớm nhận rõ bộ mặt thật của cô!"
"Tiêu phu nhân, tôi đã biết" Lâm Tử Hàn tái cũng không có cách nào bình tĩnh, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà sáng bóng, giọng có chút run run.
"Cô tốt nhất mau chóng cút ra khỏi Tiêu gia cho tôi!" Tiêu phu nhân đứng lên từ trên ghế sofa, sắc mặt nổi giận hầm hầm khi nhìn thấy người đàn ông đứng trên cầu thang thì sửng sốt một chút, lập tức hòa hoãn biểu tình trên mặt, gọi: "Ký Phàm"
Lâm Tử Hàn khi nghe đến hai chữ "Ký Phàm" thì thân thể cứng đờ, nhưng rất nhanh lại bắt đầu huy động công việc trên cánh tay. Tiêu Ký Phàm! Anh rõ ràng chính là cố ý muốn trả thù cô! Nhưng mà, cô lại chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở Tiêu gia tiếp nhận sự trả thù của anh.
Tiêu Ký Phàm lạnh lùng liếc liếc mắt Lâm Tử Hàn quỳ ngồi dưới đất tiếp nhận trừng phạt, không nói một câu nâng bước đi đến cửa.
Sự hờ hững của anh, càng thêm cổ vũ khí thế cho Tiêu phu nhân, trừng phạt Lâm Tử Hàn cũng càng thêm lớn mật hơn.
Lâm Tử Hàn mệt mỏi một ngày cuối cùng cũng chịu không nổi, khi trở lại sau nhà ngay cả cơm cũng không muốn ăn, mềm mại trượt ngồi ở một gốc cây cây ngọc lan.
Cả người bủn rủn làm cho cô chuyển động một chút đều cảm thấy cố sức, bất tri bất giác dựa vào gốc cây ngủ.
Trên cửa sổ sát tầng hai, Tiêu Ký Phàm đau lòng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô. Anh sai rồi, cho rằng trừng phạt cô như thế sẽ khiến trong lòng mình thoải mái chút, sự thực chứng minh, hiệu quả là tương phản, như vậy sẽ chỉ làm trong lòng anh càng thêm khó chịu.
Mặc kệ cô đã làm cái gì, anh cũng sẽ không có cách nào hạ thủ tàn nhẫn với cô!
Nhấc chân, xuống lầu đi đến phương hướng sau nhà, cúi người, dưới ánh đèn hoa viên, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt chân mày kia. Trên khuôn mặt đó, bởi vì cái gì mà ưu thương? Là mệt mỏi? Hay là thương tâm?
Thương tâm? Đây chẳng phải là cuộc sống cô muốn sao? Rời khỏi anh, tìm đến cái ôm ấp của Đỗ Vân Phi nương tựa!
Tiêu Ký Phàm vươn hai tay, ôn nhu ôm ngang người cô, bước đi đến nhà chính. Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu phu nhân, đi vào phòng khách, trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô trên giường lớn.
Cô thật sự mệt mỏi, mặc cho người ngoài lăn đi lăn lại thế nào cũng không phản ứng chút nào.
——————
Buổi sáng, Lâm Tử Hàn là bị một những tia nắng chói mắt chiếu vào làm tỉnh lại, yếu ớt mở mắt ra, ánh sáng chói mắt khiến cô phải lấy tay che đi.
Phòng ngủ lớn xa hoa, là nơi cô quen thuộc, thân thể cường kiện đứng quay lưng về phía cửa, là bóng hình cô quen thuộc. Chỉ là, vì sao cô lại tỉnh dậy trong phòng anh chứ?
Lâm Tử Hàn đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, trời ạ! Đã nghiêm trọng ngủ quên! Việc thứ nhất nghĩ đến đó là Tiêu phu nhân sẽ xử lý cô như thế nào.
|
Chương 203: Không thể ra ngoài với Tiêu Ký Phàm Sưu tầm "Tôi tại sao lại ở chỗ này?" Cô sững sờ mà hỏi thăm, ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Ký Phàm. Ánh nắng ban mai nhu hòa xuyên qua, chiếu vào áo ngủ trên người Tiêu Ký Phàm, dường như thêm một vầng sáng mới, đẹp đến quái dị!
"Em cứ nói đi?" Tiêu Ký Phàm cau mày nhìn cô, dáng điệu ôn hoà.
"Tôi..." Đúng rồi, cô sao lại chạy tới phòng của anh chứ? Tối hôm qua sau khi xong việc cô rõ ràng trở về sau nhà nha. Cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, áo ngủ tuyết trắng may mà vẫn mặc ở trên người, tuy rằng cô không biết là ai giúp cô mặc vào, nhưng có thể xác định chính là không phải tự cô mặc vào.
Quần áo lao động của cô, đang vắt trên ghế.
Quầng sáng chiếu trên thân anh di chuyển, ưu nhã đi tới phía cô.
"Anh..." Lời nói cứng nhắc của Lâm Tử Hàn nuốt vào trong miệng, một nụ hôn nồng nhiệt chào buổi sáng bắt đầu trình diễn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nóng lên, ảo não đến suýt chết, cô sao lại luôn luôn không chịu được mà bò lên giường của anh vậy! Bị Duẫn Ngọc Hân biết, không trừng trị cô không được!
Tiêu Ký Phàm hôn cô thật sâu, trên thực tế, tối hôm qua anh rất thành công làm quân tử. Nhìn cô mệt mỏi như vậy, chỉ là giúp cô lau thân thể, thay đổi áo ngủ, không hơn.
Khớp xương ngón tay rõ ràng phủ lên cằm cô, lập tức sử dụng thêm lực. Thật sâu ngưng nhìn con ngươi đen ngập nước gần trong gang tấc kia, khi Lâm Tử Hàn sắp chịu không nổi cái nhìn chăm chú của anh, thì anh thản nhiên mở lời: "Cải trang một chút, theo tôi ra ngoài"
Lâm Tử Hàn sửng sốt, nghi hoặc đánh giá anh hỏi: "Vì sao?"
"Không có nhiều vì sao như vậy, đi!" Anh buông cô ra, lạnh giọng ra lệnh.
Lâm Tử Hàn bĩu miệng nhỏ nhắn, bất mãn mà quan sát anh, có lầm hay không! Dù cho anh là chủ nhân, cũng không thể ra lệnh cho người khác? Cùng anh ra ngoài, cuối cùng cũng nên có một lý do chứ.
Tiêu Ký Phàm không để ý tới tức giận đầy ngực cô, lấy bên trong tủ quần áo một bộ quần áo đơn giản thay vào, sau đó bắt đầu chỉnh lý lại quần áo. Người sau chính là ngơ ngác nhìn anh, cho đến khi anh chuẩn bị hoàn tất, đã đi qua cửa mới giật mình cảm giác mình là không phải nên xuống giường rồi chứ.
Khoảng khắc Tiêu Ký Phàm vỗ lên cánh cửa, quay đầu lại nói với cô: "Tôi ở dưới lầu chờ em, trong vòng mười phút phải xuống"
"Ờ..." Lâm Tử Hàn đáp lại, sau khi cánh cửa được đóng lại, mới nhanh chóng nhảy xuống từ trên giường. May là trong phòng này còn lưu lại quần áo của cô, tùy tiện chọn một bộ để thay, rửa mặt chải đầu một phen liền phóng xuống dưới lầu.
Xe Tiêu Ký Phàm đã chờ ở cổng, Tiểu Thư Tuyết nhô đầu nhỏ ra mất hứng mà hô: "Mẹ, mẹ chậm muốn chết"
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai khẩn trương của Tiêu Ký Phàm, dùng tay ra hiệu bảo Tiểu Thư Tuyết chớ có lên tiếng, mở cửa xe chuẩn bị lên xe. Vừa mới chạm vào thì thân ảnh mỹ lệ đột nhiên đập vào mắt cô, cô sững sờ, ngẩng đầu nhìn phía ban công nhà bên cạnh, Duẫn Ngọc Hân vẻ mặt vẻ giận dữ đang gắt gao nhìn mình chằm chằm.
"Xong!" Dưới đáy lòng cô thầm kêu một tiếng, xem ra Duẫn Ngọc Hân phát hỏa! Không được, cô không thể ra ngoài với Tiêu Ký Phàm!
Cúi người, nghiêng mặt cười với Tiêu Ký Phàm: "Anh rốt cuộc muốn đi đâu? Tôi không cần đi có được không?"
"Không được! Con muốn mẹ đi! Phải là mẹ...!" Tiểu Thư Tuyết lần thứ hai xuất ra đòn sát thủ của mình, bắt đầu trình diễn tiết mục vừa khóc vừa nháo.
"Được, được, mẹ đi!" Lâm Tử Hàn chịu hết nổi rồi mà trấn an, vòng qua bên kia xe.
Thần thánh ơi! Sự tình sao lại trở nên loạn như thế? Duẫn Ngọc Hân là người mẫn cảm như vậy, cô nên giải thích hành vi hôm nay với cô ta thế nào đây!
Trộm liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm bên cạnh trầm mặc không nói, hỏi: "Anh muốn dẫn chúng tôi đi đâu?" Kỳ thực nhìn Tiểu Thư Tuyết sau khi mặc thành như thế, đại thể cô có thể đoán được.
"Mẹ, ba ba ngày hôm nay muốn mang con đi bơi" Tiểu Thư Tuyết lanh mồm lanh miệng nói, vui mừng làm động tác bơi. Ngày hôm nay khi Tiêu Ký Phàm hỏi nó muốn đi nơi nào chơi, khiến nó vui mừng khôn xiết, tuy rằng Tiêu gia rất lớn, nhưng mà ở lại lâu cũng sẽ ngấy thôi. Như thế, con bé không chút suy nghĩ nào mà lựa chọn đi bơi.
"Bơi?" Lâm Tử Hàn giả vờ không vui nói: "Trong nhà không phải có bể bơi lớn sao, vì sao phải chạy ra ngoài bơi chứ" Tuy rằng chính cô cũng rất muốn đi, nhưng mà ra ngoài như thế khó tránh có phần mạo hiểm.
Duẫn Ngọc Hân sẽ không nói gì, ai biết có thể hay không gặp gỡ người quen chứ!
"Cái đó không giống nha, ba ba nói đi cạnh biển có thể bơi cùng cá mập" Tiểu Thư Tuyết nói lớn tiếng phản bác.
"Lời nói ấu trĩ như thế là anh nói sao?" Lâm Tử Hàn nhìn Tiêu Ký Phàm, nhịn ý cười hỏi.
Tiêu Ký Phàm tức giận mà liếc mắt nhìn cô, quay mặt đi tiếp tục không nhìn sự tồn tại của cô, Lâm Tử Hàn không thú vị mà buông mắt xuống, ngay sau đó một lần nữa nhìn anh nói: "Chúng ta đi ra ngoài như vậy có quá mạo hiểm hay không"
"Vì sao lại mạo hiểm?" Tiêu Ký Phàm liếc cô.
Lâm Tử Hàn quan sát anh, dè dặt thử nói: "Lẽ nào anh sẽ không sợ người khác phát hiện anh là Lãnh Phong?"
Tiêu Ký Phàm lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, tà mị nói qua kẽ răng: "Người nào biết đến đều đã chết, sau này những người khác biết cũng sẽ chết"
Ánh mắt của anh có chút nghiền ngẫm, lưu luyến trên mặt cô, ý tứ rất rõ ràng, nếu như cô dám nói cho Đỗ Vân Phi, như vậy người chết kế tiếp đó là Đỗ Vân Phi.
|