Tình Yêu Quí Tộc
|
|
Chương 5
2 tuần trôi quá rất bình thường, không có thêm sự xung đột nào. Hôm nay là ngày đầu tiên cô bé tới trường mới. cảm xúc khó tả. có lẽ do đây là lần đầu cô được học một ngôi trường lớn như thế này. Hồi hộp bước qua cánh cổng. đây là lần đầu cô bước vào cổng trường, cô mới nhận thấy được sự to lớn của nó. Các học sinh đều đến trường bằng những chiếc xe ô tô hiện đại nhất. Hai bên xe xếp thanh hàng để đường cho học sinh đi vào. Chợt cô thấy đám học sinh ồn ào, xô đẩy nhau chỉ tay về hướng chiếc xe Limouse vừa đi tới. Bước ra khỏi chiếc xe là ba chàng trai đẹp tựa như tranh và bức tranh về ba chàng trai đó sẽ là bức tranh mà không ai Không muốn có. Đương nhiên, cô bé biết 3 chàng trai đó. Đó là ba cậu chủ của cô . Cô không thể trách tại sao đám học sinh đó đều không thể kìm nổi trước họ. Cả ba đều là những mỹ nam,cao trên 1m80, thành tích học tập của hộ luôn là top đầu,ngoài ra họ đều là con cháu của chủ tịch tập đoàn AJ danh giá. Khẽ mỉm cười khi nhìn cảnh tượng nhốn nháo đó, cô quay đi bỏ vào trường trước.Cô không muốn chạm trán với ba người đó, vì giữa cô và họ đã có một giao ước là làm như không quen nhau khi ở trên trường. Buổi khai trường diễn ra trong nhàm chán, cô bé uể oải vươn vai. Buổi lễ kết thúc bằng bài diễn văn của Băng (cậu ấy là thủ khoa toàn trường,năm nay học lớp 12). Sau đó mọi người đều bắt đầu về lớp, cô học lớp 11A1. Cô có vẻ hơi chân chừ khi đứng trước cửa lớp. Sau khi nghe lời giới thiệu của cô chủ nhiệm: - Năm nay, lớp ta sẽ có thêm một người bạn mới. Các em hãy giúp đỡ bạn ấy. Mọi người có vẻ như không ai để tâm tới lời giới thiệu đó. Cô từ từ bước vào có phần hơi ngập ngừng, cô giới thiệu: - Chào các bạn mình là Diệp Xuân, rất mong được các bạn giúp đỡ. Vẫn không ai chú ý tới lời giới thiệu của cô. Như vậy thì cô bé sẽ thấy dễ chịu hơn. Cô không thích được chú ý quá. Chợt một giọng nói hiếu kì: - Cậu là con cháu của tập đoàn nổi tiếng nào thế? Cô bé hơi ngớ người ra trước câu hỏi đó rồi một giọng nói đanh đá vang lên: - Hay cậu là một nghệ sĩ mới nổi? Làm sao cậu vào được lớp này? Chắc gia đình của cậu phải quyền lực lắm nhỉ? Cô cũng thắc mắc tại sao mình “may mắn” được vào lớp A1 thế. Trường này có 3 khối, mỗi khối có 10 lớp được chia theo cấp bậc, mức độ giàu có quyền lực của gia đình. Lớp A1 là lớp tập trung con chua của các tập đoàn lớn nhất, hay nhà chính trị gia quyền lực nhất. Mặc dù thắc mắc nhưng cô vẫn vui vẻ trả lời câu hỏi của những người bạn mới này: - Không, gia đình mình chỉ bình thường thôi. Thoáng có một làn sóng xôn xao trong lớp khiến cô hơi ngập ngừng. Rồi một giọng nữ đanh đá vang lên: - Cậu đùa vui nhỉ? Cậu không cần dấu như vậy đâu Cô bé đáp lại, hơi thắc mắc trước câu hỏi đó: - Không, thật mà. Mình không có gì phai dấu cả. Bố mẹ mình là nhân viên của tập đoàn AJ. Cả lớp chợt ồn ào hơn khiến cô càng thấy khó xử. May có cô chủ nhiệm giải thoát dùm cô: - Được rồi, chào hỏi tới đây được rồi. Em hãy về chỗ đi, còn 2 chỗ trống ở bàn cuối, em ngồi ở đó nhé. Khẽ gật đầu cảm ơn cô giáo, cô bước về phía bàn của mình. Đang đi, cô chợt vấp chân của một bạn nữ, cô vội xin lỗi mặc dù cô không có lỗi vì hình như bạn nữ đó cố ý đưa chân ra. Lúc khẽ nhìn qua bạn nữ ấy cô nghe cô bạn ấy nhếch mép tao nụ cười đầy ẩn ý và nói từ “loser”. Cô bé thầm nghĩ đó có thể là do cô nghe nhầm. Cô bé không quan tâm lắm và đi về chỗ ngồi của mình. Đó là một chỗ gần cửa sổ. - Lớp trưởng, hôm nay lớp có vắng bạn nào không? Nghe cô chủ nhiệm hỏi, một bạn nữ đứng lên. Cô bạn này khá xinh với mái tóc cắt ngắn đầy cá tính. - Thưa cô, hôm nay lớp vắng bạn Minh Triệt. Cậu ấy xin phép sẽ vắng vài ngày ạ. Cô giáo khẽ thở dài rồi cũng gật đầu cho quá. Tiết học đầu tiên bắt đầu. Cô nhanh chóng theo kịp chương trình dạy dễ dàng vì cô đã được Phong phụ đạo trong suốt 2 tuần qua mà. Giờ ăn trưa đến, mọi người đều chạy xuống canteen của trường. Cô bé cũng từ từ đi xuống đó, cô đã được trả tiền ăn trước rồi mà ^o^. Lúc vừa bước xuống cầu thang, một nhóm người chặn đường cô bé. Nếu cô nhớ không nhầm thì họ học cùng lớp cô. Đứa con gái lên tiếng trước: - Mày đi đâu thế? Mày có biết đây không phải là nơi cho mày không? Hơi ngớ người trước câu nói đầy chua ngoa của đứa con gái đang đứng trước mình, cô nhìn đứa con gái đó là một đứa khá cao, tóc ngắn đen, làn da bánh mật đầy quyến rủ, khá xinh, đôi mắt nâu của con bé đó như đang săm soi người đứng đối diện mình. Cô đáp với một chút thắc mắc: - Ơ, mình đi ăn trưa. Có gì sai sao? Một giọng nam vang lên đầy vẻ khinh bỉ. Anh chàng này khá cao, mái tóc vàng xoăn, ánh mắt của ta cũng như ánh mắt của con bé kia, anh ta cười một nụ cười trêu trọc: - haha… Mày nghĩ mày đến đây để làm gì chứ. Hay mơ ước có thể cặp với anh chàng nhà giàu nào đó để đổi đời. Giọng nói chua ngoa của anh khiến cô bé thật sự khó chịu, cô nói: - Xin lỗi mình không phải loại người ăn bám như ai đó. Các bạn cần gì thì cứ nói thẳng đi. Lời nói cương quyết của cô bé khiến cho đám người chặn đường cô phải tức lên. Một đứa con trai khác lên tiếng, giọng nói đầy tức giận: - Mày ngu hay giả bộ ngu vậy. Nơi này không phải dành cho đứa thấp hèn như mày. Bốc mùi quá! Lời nói đanh đá của con bé đó khiến Xuân thực sự tức giận nhưng cô phải kìm nén. Cô không muốn mình gặp rắc rối vì vụ vớ vẩn này. Cô hạ giọng đáp: - Hết chưa? Nếu các cậu không còn gì để nói thì tôi đi đây. Cảm ơn vì lời nhắc nhở không cần thiết đó. Nói xong, cô bỏ đi nhưng lại bị một bàn tay của ai đó giựt tóc lại. Cô bé đau điếng quay mặt lại, thì đó là một đứa con gái nhỏ người, thấp hơn cô bé một cái đầu, mái tóc xoăn đen, mặt đang hằm hằm tức giận, nó quát lên: - Mày còn dám ngông cuồng à. Bọn tao có ý tốt khuyên mày bỏ trường sớm trước khi quá trễ hơn. Thế mà mày còn dám to tiếng cãi lại. Rồi mày sẽ phải hối hận vì mày từ chối ý tốt của bọn tao. Cô bé tức giận đẩy con nhỏ đang kéo tóc cô ra. Nhìn hết một lượt đám đang đứng trước mặt cô. Hai đứa con gái và 2 đứa con trai, nữa cũng đang nhìn cô với vẻ mặt khinh khỉnh, tức giận. cô bé lên tiếng đáp lại: - Này, cậu làm gì thế. Tôi có làm gì sai thì cậu cứ nói, tại sao các cậu lại cư xử như thế. Thật quá đáng. Cô bé đang cố gắng kìm nén để không phải hét lên những lời nói quá đang khác. Bốp… Một tiếng “ bốp” vang lên khiến cho mọi người không khỏi giật mình. Đứa con gái nãy giờ im lặng đứng nhìn tát cô bé một cái rất đau, khiến cô bé như muốn nổ đóm đóm mắt. Đứa con gái này với mái tóc dài, nâu hơi xoăn làm nổi bật là da trắng và khuôn mặt thanh tú đang nhìn Xuân với vẻ mặt khinh khỉnh, nhẹ nhàng câm chiếc khăn lau tay như việc cô ta vừa tát Xuân là việc vô cùng dơ bẩn. Cô ta cất tiếng: - Mày quả là ngu ngốc. Tao chỉ dạy cho mày một bài học nhỏ thôi. Khôn hồn thì nhanh chóng biến khỏi ngôi trường này. Nãy giờ, cô bé vẫn chưa hoàn hồn khỏi cái tát đó. Cô tức đến muốn trào nước mắt nhưng cô sẽ không khóc, cô sẽ không bao giờ yếu đuối trước những kẻ như thế. Cô quắc mắt nhìn đứa con gái đó rồi đáp một giọng nói thản nhiên như muốn trêu tức đám đó: - Xin lỗi, đã khiến các cậu thất vọng vì ước muốn của các cậu không thể thành sự thật. Cô vùng tính bỏ đi, thì một đứa con trai kia đứng chặn đường cô, giọng nói đe dọa: - Cô thật cứng đầu, chắc cô cần một bài học nữa phải không. Vừa nói xong, đứa con gái tóc xoăn đen xúm lên đánh cô. Cô bị đứa con trai kia giữ tay lại còn đứa con gái kia đánh cô. Đúng lúc này thì một giọng nói vang lên: - Có chuyện gì thế? Mọi người quay phắt lại. Đó là Thái Vũ. Anh đang đứng tựa vào tường,nhìn mọi người. Ánh mắt dò xét lượt khắp lượt rồi dừng lại ở đứa con trai đang giữ tay Xuân. Anh hỏi: - Cậu đang làm gì thế? Tại sao mọi người ở đây đông thế? Giọng nói hiếu kì của anh chẳng hợp với không khí căng thẳng lúc nãy doanh tạo ra. Đứa con trai thả tay cô bé ra ra rồi ấp úng trả lời: - Dạ… không…có gì đâu ạ. Bọn em chỉ đang chào hỏi bạn mới này một tí thôi. “Chào hỏi thôi sao?” – Xuân nghĩ thầm Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía cô bé nãy giờ đang cúi gằm mặt đang xoa xoa cánh tay do lúc nãy bị nắm chặt quá. Vũ từ từ tiến lại chỗ cô bé,khẽ nâng cằm cô bé lên nhìn chăm chú, còn cô bé thì đang cô nhìn vào ánh mắt của anh. Cô đang xấu hổ muốn chết đây. Mới ngày đầu tiên đi học đã gây chuyện đã thế đã bị ngay Vũ bắt gặp chứ. Vũ khẽ mỉm cười, khiến cho đám con gái kia hơi đỏ mặt, xao xuyến, anh nhìn cô bé nói: - Cô rắc rối thật đấy. Thôi được rồi. Anh quay sang nhìn đám người lúc nãy chặn đường Xuân mỉm cười nụ cười thiên thần : - Được rồi đấy. Mọi người đi ăn trưa đi nào. Cô bé vùng tay đẩy Vũ ra rồi bỏ chạy về phía sân thượng của dãy học khối 11. Trên sân thượng, cô bé ngồi suýt xoa cánh tay. Và vài vết thương trên mặt. Cô tức đến không muốn ăn nữa rồi. Cô không biết phòng y tế ở đâu cả nên đành ngậm ngùi nhìn vết thương. - Em không ăn trưa à. Sao lại ngồi ở đây. Cô giật mình quay lại. Đó là Phong anh ấy đang từ từ bước lại chỗ cô. Cô vội quay đi chào anh: - Em… chào anh. Sao anh lại lên đây ạ? Phong hồn nhiên trả lời rồi ngồi xuống bên cô: - Ơ, thế anh không được lên đây à? - Ơ, dạ không, ý em là… Cô ấp úng không biết nói gì. Chợt nhìn thấy Phong đang nhìn mình cô giật mình hỏi: - Anh sao thế? Em bị sao ạ? - Ừm, em bị sao thế? Không ăn trưa sao? Cô chợt nhớ tới vụ xô xát lúc nãy, cô nói dối: - Dạ không có gì đâu ạ. Sao anh lên đây. - Anh lên tìm em. Anh nói vừa chìa cái bánh hamburger ra cho cô và xoay cô lại đối diện mình, anh nói: - Em ăn đi. Nào, để anh lau vết thương cho. Cô vội vùng dậy, cô không dám làm phiền anh nhiều quá và một phần vì cô không muốn ai thấy cảnh thảm hại của mình nữa, đặc biệt là anh ấy: - Dạ không cần đâu, em không sao. Em khỏe lắm. Đang tính đứng lên,anh kéo cô ngồi xuống, nhìn cô hỏi: - Em ghét anh hả? Tại sao tránh anh. Cô hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đó, vội trả lời ngày: - Ơ không đâu, em… chỉ… Anh chặn nói ngay, thế thì ngồi im nào, để anh sơ cứu vết thương: - Thế thì ngồi im nào. Ah mỉm cười rồi bắt đâu lau vết thương cho cô, co chỉ biết ngoan ngoãn ngồi xem. Lạ thật vết thương đang đau, anh ấy chạm tay vào là đỡ đau hẳn, cô chợt khen: - Oa. Anh giỏi quá. Em hết đau rồi nè. Anh mà làm bác sĩ thì quá tốt. Anh khẽ cười trước sự thẳng thừng của cô bé: - haha, em không biết rằng anh là con của bác sĩ sao. Sau này dù muốn hay không anh cũng sẽ là bác sĩ rồi. Cô hơi ngớ người ra. Cô nghĩ lại cũng đúng, mình quên mất anh ấy là con của tổng giám đốc của bệnh viện hành đầu thế giới, trực thuộc tập đoàn AJ. Xấu hổ quá cúi gằm xuống đất, lí nhí trả lời: - Ừ nhỉ. Em quên mất. Anh chỉ mỉm cười rồi xoa đầu cô. Anh băng xong cũng là lúc vào học. Cô chào tạm biệt anh và cũng không quên cảm ơn rồi phóng nhanh về lớp. Vừa bước vào lớp cô gặp một cảnh tượng vô cùng khó chịu. Trên bàn cô bị ghi toàn những lời thô tục, hòng đuổi cô đi. Nhưng nó sẽ chẳng có tác dụng gì với cô, vì cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc, cô còn việc quan trọng hơn cần làm. Cô đi thẳng lên bục giảng rồi lau thật sạch những thứ trên bàn trước sự tức tối của mọi người nhưng không ai nói gì cả. Tiết học cuối, kết thúc, mọi người chuẩn bị ra về, Xuân cũng thế. Rồi đám người đã chặn cô lúc nãy đi tới. đứa con gái tóc ngắn lên tiếng trước: - Mày hãy nhớ những gì tao nói. Cô khẽ ngước lên nhìn con bé đó rồi đáp thản nhiên: - Cám ơn nhưng cũng xin lỗi đã làm các cậu thật vọng vì chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. “ Bốp” con bé tóc ngắn đó tát cô bé cái trước sự chứng kiến và hả hê của mọi người trong lớp. - Mày… láo thật đấy. Được rồi tao sẽ cho mày biết tay. - San. Dừng tay thôi nào. Đừng vội vàng như thế, phải từ từ chỉ ra sự ngu ngốc của nó thì nó mới hiểu chứ. Lời nói đanh đá của con bé tóc vàng vang lên là một lời đe dọa mà cô bé không hề muốn vướng phải. Cô bé đứng dậy, đẩy con bé tên San ra rồi đi thẳng một mạch ra đến cửa lớp, cô dừng lại, ngoài đầu nhìn đám đó, cô nói: - Vậy sao? Tôi sẽ chờ. Tôi chậm hiểu lắm nên các cậu sẽ mệt đấy. Cảm ơn vì đã quan tâm nhé. Cô cười một nụ cười thách thức rồi bỏ đi trước sự ngạc nhiên và tức tối của đám học sinh trong lớp đó. Thật không ngờ có người lại dám thách thức với con bé tóc nâu đó. Con bé đó là Tuyết Nhi, cháu ruột của tập đoàn K đứng đầu trong ngành hàng không. Đó là tập đoàn lớn thứ 5 của cả nước. Lời thách thức của cô bé sẽ khiến cho cuộc sống tại trường của cô bé không hề bình yên.
Hết chương 5
|
Chương 6
Tối hôm đó, mọi người ai cũng nhận ra trên mặt của cô bé có nhiều vết thương hơn “cần thiết”. Cho dù bị hỏi thế nào, cô cũng không nói ra lí do. Cô không muốn mọi người biết về những gì cô đã trải qua lúc sáng. Cô thầm nghĩ đến những truyện hồi sáng mà trong lòng hơi chút hối hận, có lẽ cô hơi nóng nảy mà thách thức con bé kia. Nhưng dù gì mọi chuyện đã qua, việc đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Từ giờ cô sẽ chuẩn bị tinh thần để đương đầu với những khó khăn trước mắt thôi. Cô mệt mỏi vươn vai rồi đi ngủ sau khi đã làm xong. Sáng hôm sau, cô tới lớp sớm. Vừa đến cô đã thấy trên bàn cô đầy rác bẩn. đám học sinh xung quanh thì cười khúc khích, tỏ vẻ thích thú. Mặc dù tức giận nhưng cô chỉ thở dài một cái rồi bắt đầu dọn dẹp sao cho kịp giờ học. Thấy thái độ bình thản của cô, đám học sinh trong lớp tức lắm nhưng chắc chắn bọn họ sẽ còn nhiều trò đê tiện khác nữa. Đến giờ ra chơi, Tuyết Nhi bước tới bàn của cô nói: - Hãy nhớ những gì tao nói hôm qua đấy. Liếc nhìn con bé đó, cô đáp: - Tôi không phải là loại thiểu năng đến nổi không nhớ mọi chuyện hôm qua. Giờ cậu không còn gì thì tôi xin phép đi ăn trưa. Nói xong, cô đẩy con bé Tuyết Nhi ra rồi đi một mạch tới canteen. Ăn trưa xong cô đi thẳng lên sân thượng. Cô bé muốn được yên tĩnh một mình. Ngôi trường mới này có quá nhiều khác biệt so với cô, mọi thứ đều quá rắc rối. Ngay ngày đầu tiên đi học, cô đã không yên rồi. Dù có hơi bực mình nhưng cô vẫn cố kìm nén vì đây là điều cần thiết, cô không muốn làm phiền người khác phải quan tâm tới mình. Giờ ăn trưa kết thúc, cô bước vào lớp với chiếc earphone đang còn đeo trên tai, cô không muốn nghe những lời bàn tán, chế giễu của những người xung quanh. Bước đến chiếc bàn, cô thấy có vài người đang đưa ánh mắt hiếu kì nhìn cô, có vài người lại cười khúc khích tỏ vẻ thú vị. Theo linh cảm của cô, thì chắc chắn sẽ có chuyện gì xảy ra. Cố nhắm mắt làm ngơ, cô lấy sách từ trong hộc bàn ra để chuẩn bị cho tiết học sau, bất ngờ cô bé “ah” lên một tiếng. Vội rụt tay lại. tay cô đang bị chảy máu, lối vội cuốn sách ra. Nó đã bị xé nát tươm, trên đó là chiếc dao lam mà lúc nãy đã cắt trúng tay cô.Nắm chặt bàn tay đầy máu do vết thương, cô cố kìm nén trước sự “hào hứng” và thích thú của đám học sinh trong lớp. “Nếu bây giờ mà phản ứng thì sẽ càng khiến bọn nó thích thú. Nhất định không” cô bé thầm nghĩ. Cô xin phép giáo viên đi lên phòng y tế để băng vết thương và đồng thời đi xả stress. Bước vào phòng y tế, cô bất chợt thấy Băng. Anh đang đứng gần tủ thuốc,hình như đang lấy thuốc gì đó. Cô hơi ngạc nhiên không biết làm gì. Anh chợt lên tiếng trước: - Tay cô bị sao thế? - Không có gì đâu. Chỉ là do em bất cẩn thôi. Ang ở đây làm gì? Anh không trả lời mà đi thẳng đến chỗ cô, kéo tay cô lại gần chiếc ghế,anh đẩy cô ngồi xuống rồi lấy bông băng để băng vết thương cho cô. Lúc đó, cô bé chợt khẽ thấy cảm động. Thì ra anh ta cũng không xấu. Mặc dù băng không đẹp bằng của Phong nhưng ít nhất nó vẫn ổn. anh chợt lên tiếng: - Tôi ghét ai đụng đến người của gia đình tôi. Cô hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ lại cũng đúng, dù gì cô cũng đã kí hợp đồng với tập đoàn AJ rồi mà Nói xong anh đứng dậy bỏ ra ngoài khi cô chưa kịp cảm ơn. Cô ở trên phòng y tế đến hết tiết cuối. Một phần do cô không muốn quay lại lớp và một phân cô đang cảm thấy rất mệt. Nằm ngủ thiếp trong cái phòng y tế sang như khách sạn 5 sao này thì thật tuyệt. Khi cô bật dậy thì mọi người đã ra về từ lâu. Cô vội quay về lớp lấy cặp thì nhận ra rằng cặp mình đã “mất tích”. Có một tờ giấy để trên bàn: Cặp của mày đang ở trên cây cao nhất trường, ngon thì đi mà lấy. Cô shock trước hành động đó. Cây cao nhất trường sao. Chẳng lẽ cô phải trèo cây sao. Khẽ thở dài rồi cô cũng lật đật chạy ra cái cây đó. Cái cây này cũng khá cao, cỡ tầm từ 5-6m và cô có thể thấy chiếc cặp của mình đang treo trên đó. Bắc thang rồi leo lên cây. Ngồi trên cành cây to nhất, cô cố với chiếc cặp. Chiếc thang bất chợt bị gãy mất cái chân. May lúc đó cô đang ở trên cây, không thì đã bị té rồi. Giờ cô đang ở trên 1 cành cây cao hơn 5m. Cô lại rơi vào một tình huống dở khóc dở cười của mình. Lúc này cô mới thực sự sợ. Trời cũng đã bắt đầu tối. Cô định liều nhảy xuống, hi vọng sẽ không có gì nghiêm trọng xảy ra. Chợt một giọng nói vang lên: - Cậu đang chơi trò gì trên đó vậy? Một chàng trai đang đứng cách cái cây mà cô đang leo không xa lắm. Cô vừa mừng vừa sợ. Anh bước lại cái cây, ngước nhìn cô, anh hỏi: - Cậu thích trèo cây thế sao? - Không. Tôi đang bị mắc kẹt trên cây nè. Chiếc thang bị rớt rồi. Cô nhìn anh với ánh mắt cầu cứu. Anh bật cười, trêu đùa cô: - Chà, tôi tưởng cậu thích trèo cây như khỉ chứ. Cô tức giận đến không nói. Cô đang rất bực vì bị bọn kia chơi cho một vố. Cô không nói gì mà chỉ im lặng. Anh nhìn cô một lúc rồi, dang hai tay ra nói: - Cậu nhảy xuống đi, tôi đỡ cho. Ngạc nhiên trước lời nói của người đứng trước mặt mình, cô nói: - Ơ, anh đùa à? Anh nói nhanh: - Thế giờ cậu ở trên cây luôn. Tôi đi về. Vội cản anh lại: - Ơ không, đừng. làm ơn đi mà. – cô nghĩ lại, dù gì lúc nãy mình cũng tính nhảy rồi mà. Anh chàng quay lại cười tinh nghịch trước lời thỉnh cầu của cô bé, anh đứng dưới cây và đợi cô bé nhảy xuống. Thoáng lưỡng lự nhưng khi quay đầu lại, cô thấy một con sâu róm đang ở gần đó, cô hét lên rồi nhảy ùm xuống trước sự ngạc nhiên của anh. - A…a…a…. Cô té, đè lên cậu con trai. Đang còn hoảng sợ do con sâu lúc nãy, cô cứ ôm khư khư anh. (sâu là thứ mà cô bé sợ nhất). Mất một lúc sau cô mới nhận ra hành động khiếm nhã của mình, vội đừng dậy, có nói: - Xin…lỗi… và cảm ơn. Nói xong, cô cầm cặp chạy đi mất. để cho anh chàng kia ngồi cười điên cuồng. Lần đầu tiên anh gặp một người ngốc nghếch đến thú vị như vậy. Tối hôm đó, sau giờ ăn tối, Phong kéo tuột cô bé vào phòng của anh “tra hỏi” - Hôm nay em làm gì? Tại sao tay em lại bị đứt. Cô ấp úng trả lời, cố tỏ vẻ bình thường: - Ơ… à không…có gì đâu ạ. Em lỡ tay cắt trúng cái dao trong giờ thực hành sinh. Cô bịa đại lí do. Mà cũng đúng là hôm đó cô có tiết thực hành sinh mà. Nhưng Phong vẫn nghi ngờ. Anh nhìn cô chằm chằm để chắc chắn cô nói thật: - Thật không? Cô cương quyết trả lời: - Thật mà. Anh phải tin em chứ. Chắc chắn luôn. - Ừm… anh tạm tin em nhưng dù gì em cũng phải cẩn thận hơn chứ. Em thật là… Ngày đầu tiên đi thì bị té cầu thang, ngày thứ hai thì bị đứt tay và rách cặp. Cô cười trừ nhìn anh, gãi đầu có vẻ e thẹn nhìn cô như một đứa bé khi bị bố mẹ phát hiện ra tội quậy phá mà mình đã làm: - Hihi… có sao đâu anh. Mấy vết thương nhỏ như con thỏ này thì làm gì được em chứ. Vừa nói cô vừa giơ hai cánh tay ra như kiểu lực sĩ khoe cơ bắp nhưng thật ra là hai cánh tay gầy gầy của cô. Anh khẽ cười rồi cốc đầu cô, nói dịu dàng: - Ngốc ạ. Khỏe thì không biết lo cho bản thân mình à. Cô mỉm cười đáp lại. Cô không biết nói gì. Cô cảm thấy chạnh lòng khi phải nói dối anh nhưng cô không thể nào cho anh biết được sự thất là cô đang rất được “quan tâm” ở trường. nhẹ nhàng nhìn phép rồi cô chuồn thẳng về phòng mình. Làm xong đống bài tập, cô bé nhẹ nhàng khẽ vươn vai đứng dậy. Cô sực nhớ mình phải mang đồ uống cho Băng, cô vội chạy xuống bếp. Cô từng nghe bác Kim nói, cậu chủ Băng rất khó tình, không bao giờ làm những gì mình không thích và từ trước giờ cậu ấy chỉ uống mỗi cà phê thôi. Cô ngẫm lại cũng thấy lạ vì từ trước tới giờ cô chỉ pha cacao cho cậu ấy. Không phải vì cô pha cà phê dở mà vì cô thấy uống cà phê vào buổi tối không tốt cho sức khỏe vì thế cô chỉ pha cho cacao. “Hay có khi nào anh ấy đã nhận ra sự “cuốn hút” của cacao như cô không” cô thầm nghĩ. Nhưng thật ra là anh ấy chỉ uống cacao do chính tay cô pha còn lại anh chỉ uống cà phê. Cốc…cốc… - Vào đi. Giọng nói lanh lùng vang lên Cô bé khẽ đẩy cánh cửa bước vào phòng của Băng. Nhẹ nhàng đặt ly cacao xuống bàn của Băng. Cô lặng nhìn anh đang chăm chú làm việc bên chiếc laptop của mình. Bây giờ, cô thực sự không ghét Băng như ngày đầu tiên mới gặp. Sống chung với anh ấy gần tháng rồi cô dần nhận ra anh ấy không phải là người độc ác. Cái vỏ bọc độc ác, kiêu căng chỉ là do anh ấy xây dựng lên do môi trường sống của anh. Vì thực chất anh ấy cũng biết quan tâm tới người khác chứ như việc anh đã giúp cô bé băng lại vết thương sáng nay, cô thầm nghĩ. - Vết thương thế nào rồi? Câu hỏi của Băng đã kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình. Nhìn xuống vết thương rồi cô trả lời: - Dạ. Nó cầm máu rồi nhờ anh băng dùm em đó. Cảm ơn anh nha. Cô bé mỉm cười nhìn anh. Lúc này anh mới ngẩn đầu lên nhìn cô. Anh lanh lùng nói: - Tôi chỉ không muốn trường mình có thêm giọt máu nào trên sàn thôi. Mặc dù anh nói vậy nhưng cô bé vẫn cảm tưởng như anh ấy đang cố giấu việc gì đó. - Dạ. Dù gì cũng phải cảm ơn anh chứ. - Cô rắc rối thật nhỉ? Cô ngạc nhiên trước lời nói bất ngờ của anh, cô thắc mắc trả lời: - Dạ? Không ngước nhìn cô mà cắm cúi vào chiếc laptop anh trả lời: - Mới ngày đầu đi học, cô đã rất được mọi người “quan tâm” rồi nhỉ. Giọng điệu mỉa mai của anh lam cô mới sực nhớ đến vụ đó. Cô nói dối: - Không đâu ạ. Làm gì có ạ. Liếc nhìn cô anh khinh khỉnh đáp: - Thật thế sao. Cô tưởng qua mắt được tôi sao? Ấp úng trả lời: - Dạ… không… Em xin lỗi. - Nếu cô rảnh rỗi có thời gian làm mấy truyện đó thì hãy vào hội học sinh đi. Ở đó đang thiếu người. - Dạ? Không cần thế đâu ạ. Cô trả lời. Hội học sinh sao? Băng là hội trưởng hội học sinh của trường mà. - Tùy cô. Giờ cô ra đi, tôi còn phải làm việc. - Dạ. Cô nhẹ nhàng rút về phòng mình. Cô không muốn làm phiền Băng nữa. Cô biết Băng nói cô vào hội học sinh là để tránh bớt rắc rối mà cô phải gặp. Thầm cảm ơn anh, cô đi về phòng. Cô không muốn làm phiền anh hay bất cứ ai nữa.
Hết chương 6
|
Chương 7
Sáng hôm sau, cô bước vào lớp vớichiếc cặp đã bị rách một bên quai. Mái tóc dài buộc cao cũng như quyếttâm không bao giờ thua trước đám nhà giàu đáng ghét kia. Cô đeo thêmchiếc earphone, nhạc sẽ giúp cô bình tĩnh và không phải nghe những lờinói khiêu khích của đám học sinh xung quanh, từ từ bước về chỗ ngồi hyvọng hôm nay sẽ không có gì. “Rầm” Chiếc ghế cô ngồi bị gãy chân khiến cô bị té. Cô tức giận đứng lên trong tiếng cười khinh bỉ, trêu trọc của đám học sinh trong lớp. mặc dù tứcnhưng cô không nói gì mà chỉ im lặng dứng dậy, phủi bụi trên váy rồibình thản đổi chiếc bàn đó đi sang bên cạnh. Một giọng nói tức giận vang lên từ một đức con gái tóc đen thẳng với đôi mắt nâu đanh đá: - Mày làm hư chiếc bàn rồi. Mày phải bồi thường chiếc bàn cho trường chứ. Lời nói của con bé tóc đen đo khiến cho mấy đứa trong lớp nhao nhao lên. Cô bình thản liếc nó bằng ánh mắt sắc lẻm, trả lời: - Haizz… tôi không ngờ cô ngốc mà mắt cô cũng có vấn đề nữa. Cô nhìn màkhông biết chiếc ghế đó bị cắt à. Làm sao một chiếc ghế bằng kim loại mà có thể dễ dàng bị gãy được. Cả lớp khẽ “ồ” một tiếng. Còn con bé kia đang tức đến sôi máu vì bị hạ nhục, nó giơ tay lên tát “ bốp” vào cô một cái rõ đau: - Mày… còn tỏ ra ta đây nữa nhỉ? Mày được lắm. Vừa định giơ tay đánh lại cô, cô chụp tay nó lại rồi tát lại nó một cái “bốp” rõ kêu. Cô khinh khỉnh trả lời: - Đùa thì cũng có mức độ thôi. Đừng tưởng cô có thể đánh tôi lần thứ hai chứ. Cô tưởng tôi sẽ nhường cô mãi sao. Ánh mắt sắc của cô nhìn thẳng vào con bé đó khiến nó hoảng sợ. Cánh taycủa con bé đang bị cô giữ chặt lại. Đương nhiên sức của một tiểu thư làm sao đọ lại được sức của một cô bé đã có thành tích thể thao cao nhất ởbên nữ được ( ở trường cũ ^^). Thấy tình thế của bạn mình đang bất lợi, một đám trong lớp xông lên tính đánh cô bé để “cứu” bạn. - Chào mọi người! Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã ồn ào thế. Giọng nói ngái ngủ của một cậu con trai đang bước vào lớp. Khẽ gãi đầurồi lấy tay che cái ngáp ngái ngủ của mình. Mặc dù đang ngái ngủ cũngkhông làm cho cậu ấy mất đi vẻ đẹp mà còn ngược lại. Nó làm cho khuônmặt điển trai, đầy nét tinh nghịch của cậu thêm phần dễ thương như mộtđứa trẻ hơn. Đám con gái trong lớp nhôn nhao lên: - A, cậu đi học rồi à… - Chào cậu nhé… - Lâu không gặp… - ….. Đám con gái thi nhau nói như muốn thu hút sự chú ý của cậu ta. Khẽ mỉmcười gật đầu, một nụ cười baby của anh cũng khiến đám con gái trong lớpsướng rần, khẽ đỏ mặt. Từ lúc anh bước vào lớp, mọi ánh mắt đều bị hướng sự chú ý vào anh. Lúc đó, tại lớp, một cô bé đang đứng ngó trân trânvào anh, không hẳn vì vẻ đẹp trai của anh mà vì nó khiến cô nhớ tới mộtsự kiện không mấy hay ho. Đó là Xuân. Cô nhìn anh ta không nói gì. Lúcnày anh mới nhìn sang cô bé - nguyên nhân của sự ồn ào ngày vào buổisáng sớm này. Anh cũng ngạc nhiên không kém. Cô không nói gì, bỏ ra khỏi lớp trước khi anh kịp nói điều gì. Vội bỏ cặp vào chỗ nào đó, anh bỏ ra ngoài theo cô. Đi tới một chỗ vắng so với bên ngoài, cô đứng lại thở phào. Cô khôngmuốn gặp anh ta, kẻ mà hôm qua cô đã chót có cư xử quá đáng. Đứng dựalưng vào lan can, cô nhìn ra qua cửa sổ bất chợt anh chàng mà cô muốn né xuất hiện khiến cô không khỏi ngạc nhiên đến xém té lăn ra đất nếukhông có cái lan can để giữ. - Ồ, cô học cùng lớp với tôi à. Giọng nói tinh nghịch của anh khiến cô ngập ngừng. - Ơ… ừm… thì sao? Anh cười lớn trả lời: - Haha… không sao. Tôi chỉ vui quá thôi. À, chúng ta là bạn cùng lớpđúng không vậy nên đổi cách xưng hô đi he. Mình là Minh Triệt. Rất vuiđược gặp cậu. - Ơ… ừm… tôi là Diệp Xuân. Khẽ ngạc nhiên trước cái tên của cô bé, vì anh đã nghe nó ở đâu rồi. Anh mỉm cười nói: - Ừm, tên đẹp ha. Tự dưng nhìn cậu tớ nhớ vụ hôm qua quá ha. Nói xong cậu ta cười to như một đứa trẻ khiến cô đỏ mặt vì cảm giác như mình đang bị trêu trọc. - Hừm… kệ tôi. Anh đừng có đi kể với ai vụ đó đó. - Hehe. Sao thế? Vui mà? À, hôm nay mới nhìn rõ, mặt cậu có nhiều vết thương vậy? Sao thế? Mà sáng sớm có vụ gì vậy? Hơi giật mình khi Triệt để tay lên chỗ mà cô băng ở trên trán. Vội đẩy tay anh ra, cô trả lời: - Không có gì. Trong lớp cậu làm ơn đừng tỏ ra quen tôi. Nói xong, cô bỏ chạy về lớp. Không hiểu sao, có có cảm giác nếu mìnhthân thiết quá với anh ta, cô sẽ gặp nhiều rắc rối hơn. Nói xong, cô bỏchạy thẳng về lớp trước khi Triệt kịp đặt thêm bất cứ câu hỏi nào. Trở về lớp, vừa đeo chiếc earphone vừa ngồi nhìn khung cảnh của sântrường qua khung cửa sổ khiến tâm trạng của cô thoải mái hơn và tạm quên đi những thứ xung quanh. Ầm Chiếc cặp từ đầu đặt cái “ầm” lên bàn cô khiến cô giật mình thoát khỏidòng suy nghĩ mông lung. Cô giật mình nhìn lên với ánh mắt tức tối nhìnchủ nhân của chiếc cặp vô duyên ấy. Đó là Triệt. Cô khẽ thở dài, thanthân tại sao cứ phải gặp những người mình không muốn gặp hoài thế. Anhlên tiếng trước: - Chào bạn. Mình là Minh Triệt. Rất vui được gặp cậu. Chúng ta là bạn nhé. Cậu là Diệp Xuân đúng không. Ngạc nhiên trước câu hỏi và vẻ mặt đóng kịch “vờ như không biết” của anh cô trả lời: - À, vâng, rất vui được gặp cậu. Cô trả lời và khẽ bắt tay của anh. Lúc này cô chợt nhận ra là mình sẽ“được” gặp rất nhiều điều thú vị trong tương lai vì việc vừa rồi. Anhngồi xuống ngay chỗ bên canh cô, càng khiến đám con gái ghen tức hơn. Cô tức anh lắm, vì anh mà cô sẽ phải gặp rắc rối hơn. Không nhìn anh, cônói nhỏ đủ để cho Triệt nghe thấy: - Anh rắc rối quá. Anh quên những gì tôi nói rồi sao? Anh hồn nhiên đáp và cũng không nhìn cô: - Đương nhiên là không rồi. Vì không muốn mọi người biết chúng ta quen nhau nên tớ mới làm thế. - Hừ… sao anh không đi làm quen với người khác ấy. Đồ rắc rối. - Không thích. Tớ muốn làm bạn với cậu cơ. Nhìn anh chàng vừa nói vừa cười trước mặt mà khiến cô không khỏi bực mình. Cô đe dọa: - Tùy anh. Rồi anh sẽ phải hối hận thôi. Nói xong cô đeo earphone vào, bật nhạc lên rồi nằm gục xuống bàn nhưkhông muốn nghe thêm bất cứ lời nói nào của anh chàng đang ngồi ngaycạnh mình. Cũng may, hôm nay là giờ tự quản nên cô có thể tha hồ ngủnhưng do đám con gái cứ tíu tít bên anh chàng ngồi bên khiến cô khôngkhỏi bực mình nhưng cô nhẹ giọng nói với anh: - Cậu không phiền khi đi ra khỏi đây được chứ. Cậu ồn ào quá. - Ơ, tớ có nói gì đâu. Nhìn ánh mắt đang muốn nói “ đi đi” của cô làm anh bật cười. Anh xoa đầu cô bé rồi đứng lên đi ra ngoài. Đám con gái cũng ra theo nhưng trướckhi ra cũng không quên quắc mắt cho cô một cái. Giờ ăn trưa đến nhưng cũng không làm cô thêm đói. Từ sáng tới giờ, ngoài nằm một đống trên bàn do hôm nay là giờ từ học ra thì đâu có làm cái gì nữa chứ.
Hết chương 7
|
Chương 8
“Rầm” Một đứa con gái với mái tóc dài, đen, thẳng hợp với đôi mắt đen của cô.Cô ta khá đẹp nhưng lại là một nét đẹp đanh đá. Nó đi thẳng một mạch tới bàn của Xuân đang ngồi, giật phắt chiếc tai nghe của cô ra. Bực bội, cô ngồi dậy, dụi mắt nhìn xem người vô duyên đang đứng trước mặt mình là ai, cô bực bội hỏi: - Cô là ai thế? Tại sao lại làm phiền tôi. Con bé đó không trả lời câu hỏi đó, quắc mắt nhìn cô, nó lên giọng ra lệnh cô: - Đi theo tao. Nói xong con bé đó quay đi, bỏ ra ngoài. Mệt mỏi đứng dậy vươn vai, từ bước theo đứa con gái lúc nãy trong ánh mắt thích thú, hả hê của đám bạn trong lớp. Tại khu nhà kho ở sau trường. Đúng là trường cho nhà giàu, cả nhà kho cũng to và đẹp hơn bình thường nhiều. Xuân đang đứng giữa một đám con gái kênh kiệu. Có 5 đứa con gái kể cả đứa lúc nãy gọi cô ra. Theo tất cả 5 đứa con gái này đều thắt chiếc nơ đen. Điều đó chứng tỏ là họ học lớp 12. ( đồng phục của trường Lâm Quang là con gái mặc áo sơ mi dài tay kết hợp váy đen, con trịa mặc quân đen dài áo sơ mi dài tay, có thể kết hợp với ao khoác kaki dài tay hoặc áo len ko tay có in logo của trường.Con trai và con gái có thể thắt nơ hoặc thắt carvat tùy ý, khối 10 sẽ là màu xanh nước biển, 11 là màu đỏ thẫm, 12 là màu đen). Đưa mắt nhìn hết đám con gái kênh kiệu đang đứng trước mặt mình, cô không nói gì. Một đứa con gái tóc ngắn hơi xoăn, đôi mắt sắc sảo bước tới trước mặt cô, cất giọng khinh khỉnh hỏi: - Mày là con bé mới chuyển tới trường đúng không? Cô bé đáp: - Phải. Có gì không? Tôi không quen các chị, không biết hôm nay tại sao tôi lại có “diễm phúc” được gặp các chị vậy ạ? Nghe lời nói như có vẻ thách thức của cô, khiến cho những người đang đứng trước mặt cô, không khỏi tức giận, một đứa con gái nhìn giống con bé lúc nãy( chắc là 2 chị em sinh đôi) quắc ánh mắt lạnh lùng vào cô nói: - Khẩu khí cũng gớm nhỉ? May mắn vô đây mà còn không biết thân biết phận. Mày không nghe câu “trèo cao té đau” à? Lời nói khinh khỉnh của đứa con gái vừa rồi khiến cô bực mình. Cô mới vào trường được hơn 1 tuần mà gặp phải bao nhiêu là truyện rắc rối. Cô bực tức trả lời: - Mấy chị cần gì thì cứ nói ra đi. Tại sao cứ phải nói như thế nhỉ? “ Bốp” Cái tát bất ngờ khiến cô tối sầm mặt mày lại. Đây không biết là cái tát thứ mấy mà cô nhận được khi cô bước chân vào trường này. Cô tức giận nhìn đứa con gái vừa tát cô. Mái tóc dài, xoăn tít của nó, càng khiến nó thêm đáng ghét. Cô kìm nén đưa ánh mắt sắc lạnh cho nó: - Tôi làm gì sai chứ? Các người chỉ biết đánh người vô cớ thôi sao? Không nói rõ lí do thì đừng trách tôi. Nhếch mép tạo nụ cười khinh khỉnh, nó đáp: - Mày đừng giả bộ ngây thơ không biết gì như thế. Trông chỉ càng đáng ghét hơn thôi. Chẳng phải mày đang cố tìm một anh chàng nào đó để nương thân à? Lại cái giọng đáng ghét đó. Lúc này, cô thực sự rất tức giận: - Các người chỉ biết nghĩ từ bụng ta ra bụng người như thế thôi sao? Tôi đâu phải là người ăn bám như ai đó. “ Bốp” Cái tát từ đứa con gái lúc nãy gọi cô ra khiến cô không khỏi choáng váng. Nó cất tiếng nói: - Mày còn láo. Chẳng phải hôm qua mày ve vỡn anh Băng sao? Chắc mày cố ý cắt tay mình rồi nhờ anh Băng lo cho mình chứ gì? Xin lỗi mày nhé, tỉnh mộng đi. Mày tưởng anh ấy để ý mày à. Mơ đi. Hãy tỉnh khỏi giấc mộng nàng lọ lem đi cưng. Đã thế hôm này mày còn dám thủ thỉ to nhỏ gì với Triệt nữa. Bộ mày tính “cua” hết hotboy của trường này à. Đúng là ngu ngốc mà. Mày chỉ là 1 đứa nghèo kiết xác thôi Những lời nói của con bé đó, khiến cô không khỏi tức giận, cô giơ tay và đánh một thật mạnh vào mặt của con bé kia: - Các người tưởng mình ngon lắm sao? Bộ các người giàu có à? Đó chẳng phải do các người ăn bám bố mẹ mình sao? Thật ngu ngốc. Các người thật vì mấy đứa con trai đó mà đánh tôi sao? Các người… Chưa kịp nói hết câu, 2 con bé sinh đôi xông lên, đẩy cô té xuống phía trước, rồi cả đám xúm lại đánh cô tới tấp, vừa đánh chúng vừa nói những lời miệt thị cô. Nghiến răng, cô quyết không khóc vì những thứ tầm thường đó. Dù chúng có làm gì, cô cũng không hé ra một tiếng kêu, không tỏ ra yếu đuối. Dừng tay lại, đứa con gái còn lại với mái tóc ngắn cúi xuống, nâng cắm cô lên. cô nhìn thẳng vào mặt nó, không tỏ ra một chút sợ sệt nào. Ánh mắt sắc lạnh thoáng khiến nó ngập ngừng sợ hãi. Nó vội đẩy đầu cô bé ra rồi đạp lên bàn tay hôm qua bị đứt. Nó đe dọa: - Mày hãy đợi đấy! Hôm nay chỉ là cảnh cáo thôi. Liệu hồn mà biết thân biết phận. Không nói gì, cô chỉ quắc mắt nhìn đám đó. Khóe miệng tanh tanh mùi máu. Quả là đau thật nhưng nó sẽ không khiến cô từ bỏ đâu, cô còn mục đích hơn nhiều, khẽ nhếch tạo ra một nụ cười khinh bỉ như một lời thách thức bọn con gái đó. Con bé kia càng tức hơn, nó càng dẫm mạnh hơn lên bàn tay của cô. Cắn chặt răng để nén tiếng la của mình. Thấy sự lì lợm của cô khiến cho đám con gái đó càng tức hơn nhưng có chút gì đó hơi sợ. Từ từ đứng dậy, dựa lưng vào tường, cô nhìn thẳng vào đám con gái đang đứng đó, không nói gì mà đúng hơn cô không đủ sức để nói. Cô cố chịu đựng để không gục ngã trước những kẻ đáng ghét đó. Bầu không khí im lặng, cẳng thẳng bị phá vỡ bởi tiếng đe dọa của con bé tóc ngắn: - Lần này tao tha, lần sau thì đừng có trách. Liệu hồn mà biết thân biết phận. Không nói gì chỉ liếc nhìn tụi nó một lúc rồi lên tiếng trả lời: - Không còn gì nữa thì các người đi đi, tôi không quan tâm và tôi cũng chẳng dụ dỗ ai cả vì thế đừng lo tôi cướp hotboy của trường này. Có chăng họ cũng tự đến thôi. – cô nhếch mép nói. Lời nói đó khiến con bé sinh đôi kia nổi khùng lên định đánh cô một cái thì một giọng nói quen thuộc vang lên: - Dừng lại. Các cô đang làm gì vậy? Nhìn về người đang đi tới, cô nhận ra đó là anh Phong. Cô khẽ mỉm cười.nụ cười đó cũng khiến cô cảm thấy đau. Có lẽ sau câu nói dài lúc nãy cô đã kiệt sức rồi. Bỗng thấy mình mệt rũ đi, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại. Cô bé ngất đi nhưng lúc đó cô vẫn nghe một tiếng gọi hoảng hốt và lo lắng của ai đó
Hết chương 8
|
Chương 9
Mở mắt ra, trước mắt Xuân là một căn phòng cực VIP. To, rộng và được thiết kế vô cùng sang trọng, có mơcô cũng không dám nghĩ mình sẽ được bước vào căn phòng như thế này. Hơi giật mình trước căn phòng đó, cô ngồi bất dậy nhưng chợt khựng lại vì đau. Lúc này cô mới dần hiểu ra rằng mình đang ở bệnh viện. Nhìn đống dây nhở đang cắm trên tay cô khiến cô, thấy khó chịu, toàn thân đau nhức, băng bó khắp nới. cô không ngờ vụ “hội đồng” đó lại nặng đến như thế. - Em tỉnh rồi à? Một giọng nói quen thuộc khiến cô chợt thấy ấm lòng. Quay lại về phía người đó. Đó là anh Phong, anh ấy đang mỉm cười hiền lành với cô. Anh nhẹ nhàng đến bên cô. - EM đỡ chưa? Em hay thật đấy. Em gặp rắc rối như thế này mà không nói với anh sao? Lời nói trách móc của anh khiến cô hơi thấy giật mình nhưng cô vẫn mỉm cười trả lời: - Hihi, em không sao đâu mà, em khỏe lắm. Mấy vết thương này nhằm nhò gì chứ ạ? Anh đừng lo cho em. Cảm ơn anh nha. Khẽ thở dài, anh mỉm cười rồi cốc đầu cô một cái: - Ngốc ạ. Như thế này mà nhẹ sao? Mà tại sao em lại bị như thế? Thoáng ngập ngừng trước câu hỏi cảu anh nhưng cô không muốn cho anh biết lí do. Cô không trả lời mà chỉ im lặng. Cô đang muốn lảng tránh vấn đề đó. - Cô tỉnh lại rồi à? Một giọng nói lạnh lùng vang lên làm tan đi bầu không khí nặng nề lúc nãy. Cô thầm cảm ơn nhìn về người con trai thanh tú đó đang lạnh lùng bước vào phòng. Tính cách của anh giống như tên Băng của mình, không ai hiểu được anh, lúc nào anh cũng bận rộn với cộng viêc. Nghe nói anh còn đang làm việc ở công ty của tập đoàn AJ. Cô trả lời: - Dạ. Lời nói có vẻ ngượng ngập, khiến cô như muốn đỏ mặt lên. Băng dường như không quan tâm tới điều đó, anh quay sang Phong anh lên tiếng hỏi: - Tại sao cậu còn ở đây? Chẳng phải hôm nay các công ty trực thuộc tập đoàn sẽ họp sao? Phong khẽ thở dài ngán ngẫm , anh trả lời: - Ừm. tí nữa tớ sẽ ghé qua. Mà chẳng phải cậu cũng phải đi sao? Khuôn mặt không thay đổi, anh cất tiếng: - Đương nhiên, tớ chỉ lo cho cậu quên nó mà thôi. Nói xong, anh quay sang chỗ cô bé, nãy giờ đang theo dõi cuộc đối thoại của 2 người, anh nói: - Cô rảnh rỗi quá nhỉ? Không ngờ cô thích chơi nổi bằng những vụ đánh nhau như thế nhỉ. Mặc dù rất nể phục anh nhung cô vẫn thấy ghét cái thái độ của anh, cô dường như muôn quát lại nhưng kìm nén. Cô rất khó chịu vì lúc nào mọi người cũng nghĩ tất cả là do cô. Thấy cô không nói gì, anh lên tiếng tiếp: - Nếu cô có thời gian rảnh như thế thì hãy tham gia vào hội học sinh đi. Ở đấy đang thiếu người đấy. Lời nói vừa rồi của không khỏi khiến cả Phong và Xuân ngạc nhiên. Từ trước giờ, anh chứa đề nghị ai vào hội học sinh cả nhưng điều ngạc nhiên hơn là anh đang muốn giúp cô thoát khỏi bớt rắc rối không cần thiết.Hiểu được ý đó, Phong cũng đồng ý với Băng: - Đúng đấy. Anh nghĩ em vào đó rất tốt đấy. Cô định từ chối nhưng một giọng nói khác vang lên khiến cho cô giật mình: - Phải đấy. Cũng vui mà. Phải không nào? Vũ bước từ vào phòng với nụ cười tinh nghịch trên môi như có vẻ có ý trêu đùa. Xuân hơi ngạc nhiên, một phần là do đây là lân đâu tiên cô gặp 3 cậu chủ cùng lúc và thứ 2 là do cả 3 người đó đầu có cùng suy nghĩ.Nhưng cô lại không muốn vào hội học sinh. Cô không muốn dựa dẫm mà muốn tự mình vươn lên. Cô lên tiếng định từ chối: - Em xin lỗi, chắc em không vào được đâu… em… - Đó không phải là yêu cầu mà là mệnh lệnh. Cô tưởng phí thời gian vào đánh nhau và nằm một chỗ sẽ có ích cho cô trả nợ sao? Cô quên mất mục đich mình đến đây rồi à? Tiền viện phí cũng sẽ tình vào số nợ của gia đình cô đấy. Tôi không muốn phí thời gian. Ngay khi cô đi học lại, hãy đến ngay hội học sinh. Tôi nói lại lần cuối đó là mệnh lệnh. Sau một tràng nói dài của Băng, khiến cô chợt nhớ thấy khó chịu. Cô không nói gì mà im lặng để suy nghĩ lại những gì vừa rồi. Phong phá tan sự căng thẳng bằng lời nói nhẹ nhàng, ấm áp của mình. Khẽ xoa đầu cô,anh nói: - Em đừng quá lo về lời của Băng. Em hãy cứ tham gia vào hội học sinh đí. Còn bấy giờ em hãy nghĩ đi nhé. Tối gặp lại em nhé. - Nhưng…em… dạ, em sẽ tham gia ạ. Lần này đến lượt Vũ cất tiếng: - Ừm, được rồi. Chúng ta đi thôi nào. Để cho “công chúa rắc rối” nghỉ ngơi nữa chứ. Lời nói có ý trêu đùa của anh khiến cho cô thoáng xấu hổ. Anh và Băng đi ra trước, còn Phong ở lại, anh nói với cô bé. Anh thật tốt khi luôn an ủi và động viên cô ngay từ khi cô mới tới. Vì thế cô vô cùng kính trọng anh. - Em nghỉ đi nhé. Tạm biệt em nhé. Anh đứng dậy và đi ra khỏi phòng trước khi đi anh khẽ hôn nhẹ lên mái tóc của cô khiến cô thoáng đỏ mặt, ấp úng nói: - Ơ, dạ. Em… chào anh. Anh đi vui vẻ nhé. Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. Anh không nói gì mà chỉ mỉm cười với cô rồi quay đi. Bước tới cánh cửa anh cất tiếng: - Nếu muôn xin lỗi thì em hãy nghĩ đi mau khỏe lại nhé. Anh “thèm” uống ca cao của em rồi đó. “ Cạch” Cánh cửa đóng lại. Trong phòng giờ chỉ còn lại mình cô. Khẽ thở dài, xoa xoa cánh tay đang đau âm ĩ, cô thấy buồn. Có lẽ cô đang bắt đầu thấy hối hận vì quyết định của mình chăng? Giờ cô thật không biết phải làm sao, không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này. Cô nhắm mắt lại để cố quên đi mọi rắc rối này rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Hết chương 9
|