Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
|
|
Chương 942: Ngoại truyện (204) Lúc Lệ Nam Hành nói ra câu này, một tiếng “bụp” bỗng vang lên, chiếc túi xách trong tay Phong Minh Châu rơi xuống đất. Không khó để nhìn ra chiếc túi xách của cô ta bị rơi một cách hơi bất thường, đang yên đang lành sao cô ta lại không cầm chắc như vậy.
Phong Lăng đứng ở bên cạnh quan sát, nhìn thấy nhưng không lên tiếng, nhưng từ cuộc đối thoại của họ, cô có thể nghe ra là hóa ra vừa rồi, cô Phong này đã đến đây, sau đó đi rồi quay lại. Đúng lúc đó, một thỏi son trong túi xách của Phong Minh Châu rơi ra ngoài, cô ta âm thầm đá thỏi son vào một vị trí không thể bị người khác phát hiện ngay bên dưới tấm thảm, nếu bây giờ cô ta không mang thỏi son này về, kể cả tối nay cô ta không mò đến lần thứ ba nữa nhưng ngày mai, ngày mốt cũng sẽ mượn cớ là đến tìm son để quay lại nơi này. Nhưng Phong Lăng không hề lên tiếng, cô không thích nhiều chuyện nên chỉ xoay người đi về phía căn phòng có máy tập thể dục, vừa đi vừa nói: “Lão đại, tôi đi tập luyện trước đây.”
Lệ Nam Hành không đáp lời, anh vẫn nhìn Phong Minh Châu vừa ngồi xổm xuống cầm túi xách lên. Sau khi đứng dậy, Phong Minh Châu ngước mắt lên nhìn anh, có vẻ hơi lúng túng nói: “Xin lỗi, em chỉ...”
“Cô chỉ muốn đến xem tôi có giấu phụ nữ trong nhà hay không?” Lệ Nam Hành còn chưa thay bộ đồ trên người, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt anh hệt như đang chém giết ai đó: “Đừng nói là chỗ tôi không có, mà dù có đi chăng nữa thì cũng không liên quan gì đến cô! Hãy thu lại sự quan tâm và nhòm ngó quá mức của cô đi, nếu không Lệ Nam hành này sẽ không thể đối xử với cô bằng thái độ xã giao cơ bản nhất được nữa đâu.”
Phong Minh Châu kinh hãi. Dù trong lời nói của Lệ Nam Hành vẫn giữ một chút lịch sự, lo ngại thể diện của gia tộc, nên anh không nói những câu quá gây tổn thương cho Phong Minh Châu nhưng cô ta chưa từng thấy anh lạnh lùng như thế này bao giờ. Vì sao?
Là vì sau khi vào nhà, cô ta đã ăn nói bất lịch sự và có thái độ rất kém với tên nhóc tên là Phong Lăng đó sao? Hay là vì việc cô ta đã xông vào nơi ở của anh khi chưa có được sự đồng ý?
Phong Minh Châu kiềm chế cơn giận dữ: “Em đã làm gì sai?” Cô ta thật sự không cam tâm khi bị đối xử như vậy, bàn tay siết chặt, suýt nữa thì cô ta đã gào lên nhưng cuối cùng vẫn cố giữ lại một chút lý trí, chí ít thì giọng nói nghe có vẻ không quá phẫn nộ, nhưng thật lại không cam lòng đến mức nảy sinh đủ loại ghen tuông.
“Điều gì cần nói, tôi đã nói cả rồi!” Lệ Nam Hành lạnh nhạt nói: “Ra ngoài.”
“Chỉ là em thích anh, rất thích anh thôi mà, em có làm gì sai đâu, vì sao anh lại chán ghét em như vậy?” Phong Minh Châu thật sự không thể chịu đựng được nữa: “Nam Hành, em thích anh như thế nhưng anh lại đối xử với em như vậy, thậm chí anh thà để một thằng nhãi ranh không hiểu chuyện dưỡng thương ở nhà mình, nhưng lại không thể dành ra được một chút thời gian để ra ngoài uống cà phê với em!” “Mỗi một thành viên trong căn cứ XI bị thương đều là vì căn cứ, tôi là người phụ trách, phải chịu trách nhiệm với an nguy của từng người. Đây không phải là chuyện mà cô có tư cách để phán xét.”
“Nhưng cậu ta...” “Còn về việc cô nói cậu ấy không hiểu chuyện...” Lệ Nam Hành nhíu mày. Lúc nói câu này, anh còn chẳng buồn nhìn Phong Minh Châu lấy một cái mà quay sang nhìn về phía cánh cửa của căn phòng sau lưng, liếc thấy cô gái tóc ngắn đứng cạnh máy chạy bộ, cũng đang thử điều chỉnh chiếc máy, nhàn nhạt nói: “Phong Lăng làm gì đắc tội cô à?” Phong Minh Châu ngập ngừng, cô ta biết dù chuyện trước đây không là gì nhưng rõ ràng là cô ta sai, nếu nói chuyện này ra trước mặt Lệ Nam Hành thì chỉ khiến anh ghét cô ta thêm.
Phong Minh Châu vừa tức giận vừa phẫn nộ nhưng không thể làm gì Phong Lăng. Nếu cô ta biết sẽ có kết quả như thế này thì nên tìm cơ hội chọc tức thằng ranh này, ít nhất phải khiến cậu ta làm ra những chuyện sai trái thì cô ta mới có thể thuận lợi “mách lẻo” trước mặt Lệ Nam Hành được. Hơn nữa, cảnh tượng mà cô ta dự đoán trước hoàn toàn không phải là thế này.
Ai có thể ngờ rằng cô ta chẳng qua là đến tìm Lệ Nam Hành thôi mà Phong Lăng cũng lại ở đây như âm hồn không tan!
Không lẽ Phong Lăng đã “mách lẻo” về cô ta trước rồi sao?
Trông bề ngoài thằng ranh con này không giống một người nhiều chuyện, lẽ nào thực chất lại là một tên nhỏ nhen, thích so đo?
Phong Minh Châu càng nghĩ thì càng thấy khó chịu, cô ta mím chặt môi.
Phong Lăng không nghiên cứu ra loại máy chạy bộ thông minh này nên đi ra, nói: “Lão đại, muộn rồi, sáng mai tôi sẽ dậy tập sau, anh và cô Phong cứ nói chuyện, tôi về phòng trước!”
“Cậu đứng lại!” Phong Minh Châu trừng mắt nhìn cô: “Có phải cậu vừa ăn cướp vừa la làng không? Cậu đã thêu dệt thêm về chuyện lần trước rồi mách lẻo lại với Nam Hành thế nào?”
Vốn dĩ Phong Lăng không muốn chú ý đến Phong Minh Châu, đột nhiên nghe thấy câu nói này, cô cũng không dừng lại mà đi thẳng vào trong phòng.
“Phong Lăng.” Lệ Nam Hành hờ hững liếc nhìn gương mặt đang cực kỳ tồi tệ của Phong Minh Châu, hỏi: “Cậu từng có xích mích với cô Phong à?”
“Không có.” Nghe thấy câu hỏi này của Lệ Nam Hành, Phong Lăng mới dừng bước, thản nhiên đáp: “Chúng tôi chỉ gặp nhau một hai lần, còn cô Phong hỏi tôi đã nói với lão đại chuyện gì thì tự trong lòng lão đại rõ, hình như tôi còn chẳng hề nhắc đến tên của cô Phong với anh.”
Lệ Nam Hành quay sang nhìn Phong Minh Châu: “Đúng là cậu ấy chưa từng nhắc đến cô.”
Từ cuộc đối thoại, biểu cảm của Phong Lăng và Lệ Nam Hành, Phong Minh Châu có thế nhìn ra là hình như Phong Lăng không nhắc đến cô ta thật...
Vậy chẳng phải cô ta tự nhấc đá đập lên chân mình sao?
Cô ta thầm cắn môi dưới.
“Đúng rồi, lần trước lúc cô Phong đi mua gia vị Miss, chuyện gì đã xảy ra thì tôi cũng không nhớ rõ lắm.” Phong Lăng vốn không liên quan đến tình huống này bỗng dưng lại bị kéo vào, đứt khoát không tránh né nữa, nói thẳng: “Tôi chỉ nhớ là cô Phong đã nói cô ấy là vị hôn thê của lão đại, bảo tôi dẫn cô ấy vào trong căn cứ để tìm anh. Vì quy tắc của căn cứ nên tôi đã từ chối. Sau đó, hình như cô Phong không được vui cho lắm, xem ra... chắc tôi đã làm mất lòng cô Phong vì chuyện này thì phải.”
Phong Lăng không nhắc đến chuyện lúc đó Phong Minh Châu đòi giành mua Miss trước mà chỉ nói đến chuyện có liên quan đến xưng hô vợ chưa cưới, nhưng nó đã đánh trúng vào điểm yếu quan trọng nhất trong lòng của Phong Minh Châu.
Phong Minh Châu há miệng, đang định giải thích thì Lệ Nam Hành đã lạnh lùng dùng ánh mắt mang ý cảnh cáo nhìn về phía cô ta.
“Vợ chưa cưới?”
“Nam Hành, em chỉ... chỉ nói vậy thôi...”
Lệ Nam Hành bật cười nhưng lại giống như ma quỷ, nhìn có vẻ nho nhã nhưng nụ cười này lại có thể khiến người nghe nổi da gà, lạnh cứng người.
Phong Minh Châu vẫn muốn giải thích, lúc này Phong Lăng đã đi vào phòng ngủ, như thể hoàn toàn chẳng đếm xỉa gì tới cô ta.
“Sau này cô đừng đến gần chỗ của tôi, cũng đừng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của tôi. Cô Phong, con người thì phải biết tự trọng.” Ánh mắt của Lệ Nam Hành thâm thúy: “Có cần tôi tiễn cô ra ngoài không?”
Phong Minh Châu tức đến mức oán hận: “Em...”
Nhưng lời nói còn chưa dứt, cô ta đã bị ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông làm cho cứng người.
Đôi mắt của Phong Minh Châu đỏ lên, cô ta cắn môi quay người định đi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói vô cùng chán ghét của người đàn ông vang lên: “Cầm đồ của cô đi luôn.”
Ngập ngừng một lát, Phong Minh Châu khó hiểu nhìn về phía anh.
Khi quay đầu lại, cô ta đã thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông liếc về phía thỏi son bị cô ta ném dưới tấm thảm.
|
Chương 943: Ngoại truyện (205) Sống lưng Phong Minh Châu chợt cứng đờ. Một lúc lâu sau, cô ta mới cúi người xuống nhặt thỏi son lên, sau đó không thể ở lại thêm được nữa, bước nhanh ra ngoài. Lệ Nam Hành không có thời gian để ý tới người con gái này, anh xoay người nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đã bị Phong Lăng đóng lại.
Phong Lăng đã chuẩn bị đi ngủ, đang định xem bộ phim mà A K bảo mình xem, kết quả còn chưa nằm xuống, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra. Cô quay ra thì nhìn thấy Lệ Nam Hành. “Lão đại?” “Cậu rất để ý đến năm chữ “vợ chưa cưới của tôi à?” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô.
Nét mặt của Phong Lăng đột nhiên cứng lại: “Sao anh lại hỏi như vậy?”
“Cậu nói thử xem?” Thấy cô đã ngồi trên giường, Lệ Nam Hành không đi qua, thân hình cao lớn đứng dựa vào cửa, anh nhìn thẳng vào cô: “Tôi bảo cậu kể lại chuyện xích mích giữa cậu và cô ta, sau khi lược bớt tất cả nội dung và chuyện xảy ra, cậu lại chỉ thẳng vào chuyện cô ta nói mình là vợ chưa cưới của tôi. Cậu nắm bắt ngay điểm này thì chứng tỏ cậu nhớ kỹ nó, đồng thời cũng rất để ý tới nó.” Phong Lăng không giỏi ăn nói và giảng giải, chỉ nghĩ gì nói đấy.
Thế này cũng có thể coi là cô để bụng sao? Đối diện với người đàn ông dường như đang có tâm trạng rất tốt, Phong Lăng thầm mắng anh một câu là đồ thần kinh, tiếp theo vén chăn lên chui vào, sau đó nói: “Chuyện này vốn chẳng to tát gì, cô Phong muốn nói ra một lý do nên tôi nói mấy câu theo nguyện vọng của cô ấy thôi. Nghĩ gì thì tôi nói đấy, tôi không có ấn tượng sâu với những chuyện không lưu tâm, nên căn bản không để ý.” “Ừm, không có ấn tượng sâu với chuyện mình không chú ý, nhưng chỉ có ấn tượng sâu với danh xưng “vợ chưa cưới của tôi do cô ta nói ra.” Người đàn ông lại mỉm cười.
Khóe miệng Phong Lăng run rẩy, dứt khoát nằm thẳng xuống, cầm điện thoại lên tổ vẻ muốn xem phim, không để ý đến anh nữa. Lệ Nam Hành cũng không tiếp tục đùa dai, chỉ mỉm cười, nói một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt.” Anh giơ tay tắt đèn trong phòng ngủ giùm cô, chỉ để lại ngọn đèn áp tường trước giường, sau đó đóng cửa. ....
Vết thương của Phong Lăng đã hồi phục khá tốt, ngoài lúc huấn luyện thế lực đơn giản khiến đầu óc hơi choáng váng hay hơi trướng lúc dùng sức thì gần như không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Miệng vết thương cũng không cần phải thay thuốc, dán băng keo nữa, chỉ để lại một vết sẹo mờ nho nhỏ. May mà vết thương này là do bị va vào tường, đa số các vết thương khác đều là ngoài da, mặt vết thương không giống như vết dao hay bị bỏng đến mức khó khép miệng, nếu xử lý cẩn thận thì sẽ không còn sẹo nữa.
Nhưng bây giờ, trong khi vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo, cô phải thả phần mái ngắn cũn xuống để che đi, nếu để lộ ra thì nhìn có vẻ hơi khó coi.
Chí ít thì bản thân cô thấy chướng mắt. Vì vậy tạm thời trong một khoảng thời gian ngắn, Phong Lăng không muốn cắt tóc quá ngắn. Nhân lúc Lệ Nam Hành không có nhà, Phong Lăng gọi điện thoại tới văn phòng của căn cứ, hỏi về tình hình xử lý chuyện mình giết lão sĩ quan chỉ huy.
Nếu cô chỉ hỏi đám A K, bọn họ sẽ bảo cô cứ yên tâm, không cần lo lắng, mọi chuyện cứ giao hết cho lão đại để anh ta xử lý, không cần quan tâm. Nhưng nếu chuyện này thật sự có thể giải quyết một cách nhanh chóng như vậy thì mấy ngày nay, Lệ Nam Hành cũng không cần phải thường xuyên đi ra ngoài. Dù mỗi khi anh quay về đều không nói gì nhưng Phong Lăng có thể nhìn ra quá trình giải quyết chuyện này không quá thuận lợi, nhất định phải chu đáo mọi mặt, tuyệt đối không thể để bên quân đội Mỹ nắm được bất kỳ điều gì. Nếu không, mọi sự nỗ lực trước đó đều sẽ đố sông đổ bể.
Phong Lăng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khi cô gọi tới văn phòng của căn cứ để hỏi thăm, người của căn cứ cũng không nói gì nhiều với cô, chỉ dặn cô là tạm thời đừng chạm mặt với người của quân đội Mỹ và càng không nên liên lạc với bất kỳ ai ngoài căn cứ. Có phải mức độ phát triển của sự việc đã đến giai đoạn nào đó hay không, Phong Lăng cũng coi như nghe ra được đại khái qua lời nói của họ.
Đối với nước Mỹ, quân đội vốn có quyền lực khá lớn, ở bất kỳ quốc gia nào cũng vậy, còn lý do khiến quân đội bên này không ưa căn cứ XI nhất chính là vì một núi không thể có hai hổ. Dù thế nào đi nữa, ở trong cứ quân đội xảy ra sự kiện sĩ quan chỉ huy bị giết, dù là trên phương diện dư luận hay thời gian thì đều không thể nói xử lý là xử lý được ngay.
Hơn nữa, quân đội Mỹ và căn cứ XI vốn có mẫu thuẫn ngầm, từ chuyện này, có thể coi là bên bọn họ đã nắm được điểm yếu của căn cứ XI, chắc bên quân đội vẫn sẽ nghĩ cách để kiện cáo.
Trong chuyện này, nếu không phải vì cô là người của căn cứ XI hay nếu không vì có Lệ Nam Hành ra mặt, chắc cô chỉ có duy nhất một con đường chết.
Cô đã đọc một số tin tức liên quan đến quân đội Mỹ gần đây, chuyện tên sĩ quan chỉ huy bị giết đã bị đè xuống, không hề thông báo ra ngoài, cũng có nghĩa là cho đến tận bây giờ, chuyện này chỉ có đám người họ biết, bên ngoài không thể biết được.
Nhìn những tiêu đề tin tức dài dòng trên mặt báo, Phong Lăng lại nói với người của văn phòng về ý định của mình nhưng người đó lại bảo cô cứ tiếp tục ở bên ngoài, tạm thời đừng có bất kỳ hành động gì, tất cả hãy nghe theo chỉ thị của lão đại, không được phép hành động lỗ mãng.
Sau khi cúp điện thoại, thần kinh căng như dây đàn của Phong Lăng đã thả lỏng hơn một chút.
Thật ra cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị căn cứ XI đuổi đi. Không phải là vì tình hình hiện tại của cô khó cứu vãn đến đâu mà chỉ là bên quân đội Mỹ chắc chắn sẽ bắt tay với vài người để gây áp lực cho căn cứ XI, hoặc đe dọa, dụ dỗ. Hiện tại, có không ít người đỏ mắt vì vị thế cao ngất của căn cứ, cân nhắc thiệt hơn, vứt bỏ cô thật ra không phải là một sự lựa chọn quá khó hiểu.
Nhưng sự lựa chọn của căn cứ XI lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của cô.
Họ không hề đuổi cô.
Buổi tối, Lệ Nam Hành nhắn tin cho cô nói tối nay anh sẽ về nhà họ Lệ, có chuyện cần bàn bạc với mấy ông cụ trong nhà, bảo cô ở nhà một mình phải nghỉ ngơi cho tốt. Sau khi nhìn điện thoại, Phong Lăng nằm xuống.
Một mình nằm trên chiếc giường rộng rãi, Phong Lăng nhắm mắt trong bóng tối nhưng lại trằn trọc không ngủ được.
Trước giờ, cô chưa từng biết hóa ra mình thích ứng với sự tồn tại của một người lại nhanh đến vậy. Mới chỉ có mấy ngày, còn chưa tới một tuần, cô đã quen với sự tồn tại của một người khác ở phòng ngủ đối diện hoặc sự tồn tại của người đó ở trong phòng sách, hay phòng khách. Chỉ cần cô mở cửa phòng ngủ ra, nhất định sẽ nhìn thấy ngọn đèn trong căn phòng mà người đó ở luôn bật sáng.
Cô dùng thời gian hơn mười năm để thích ứng với cuộc sống một mình, học được cách từ bỏ sự cô đơn và lạnh lẽo, nhưng không ngờ trong mấy ngày ngắn ngủi như thế này, cô đã thích ứng với hơi ấm của một người, quen dần với cảm giác bên cạnh mình có một người.
Nhưng còn chưa đợi cô hoàn toàn quen thuộc, tối hôm nay, người ta lại đột nhiên không về.
Hình như Lệ lão đại không hề thích về nhà họ Lệ, mỗi lần từ nhà họ Lệ quay lại căn cứ, sắc mặt của anh đều rất khó coi, rõ ràng, tiết tấu giải quyết công việc giữa anh với mấy ông cụ đó không ăn nhịp với nhau.
Bây giờ xảy ra chuyện một sĩ quan chỉ huy của quân đội Mỹ bị giết, cấp trên của căn cứ XI đang bị gây áp lực, e là áp lực đến từ mấy ông cụ của nhà họ Lệ còn lớn hơn nhiều
Phong Lăng trở mình. Không ngủ được.
|
Chương 944: Ngoại truyện (206) Rõ ràng từ trước tới nay, phong cách làm việc của Lệ lão đại hoàn toàn không cần ai phải lo nghĩ.
Nhưng bây giờ, Phong Lăng vẫn cứ lo lắng cho anh.
Cô biết loại cảm giác này không phải là sợ anh sẽ xảy ra chuyện mà là một loại cảm xúc bận lòng chính cô cũng không thể nào hiếu được. Không biết Phong Lăng đã suy nghĩ miên man đến lúc nào, cuối cùng cô vẫn mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, khi Phong Lăng đang thực hiện bài tập luyện thể lực đơn giản, thấy thời tiết bên ngoài khá đẹp, một mình ở nhà quả thực cũng hơi buồn chán, hơn nữa đến bây giờ, cô cũng chưa nhận được tin nhắn gì của Lệ Nam Hành, cô đã gửi cho anh một tin nhắn hỏi anh khi nào sẽ quay lại nhưng anh vẫn chưa trả lời. Mười hai giờ trưa, Phong Lăng mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, nhưng cô vẫn nhớ lời mà Lệ lão đại đã căn dặn, không được rời khỏi khu này, nếu muốn mua gì hay ăn gì, trong tiểu khu có một cửa hàng tiện lợi mở hai mươi tư giờ, căn bản là không cần phải đi đâu quá xa.
Đầu tiên, cô đi xuống tầng bên dưới, cũng chính là căn hộ thuộc quyền sở hữu của cô mà Lệ Nam Hành đã nói. Cô mở cửa ra, bước vào quan sát, quả nhiên là phong cách lắp đặt thiết bị rất đơn giản. Vì chưa có ai ở đây nên dù đồ trang trí trên tường đều rất đẹp và sạch sẽ, nhưng lại vắng lặng đến mức nghe được tiếng hít thở của bản thân. Trong đây chỉ còn thiếu đồ dùng trong nhà và thiết bị điện.
Hơn nữa, căn hộ này nằm bên dưới tầng căn hộ của Lệ Nam Hành, cảnh vật mà cô nhìn thấy khi đứng trước cửa số sát đất giống hệt như khi ở căn hộ tầng trên.
Dù mấy ngày nay Phong Lăng chưa từng mở miệng hỏi Lệ Nam Hành nhưng cô cũng biết căn hộ này nằm ở một khu vực rất đắt đỏ của Los Angeles, chắc chắn là một địa điểm tấc đất tấc vàng, nhưng cô chỉ kiếm được có chút tiền ít ỏi, chắc đến tiền đặt cọc cũng không trả nổi. Cô đi dạo quanh căn hộ một vòng, cảm thấy không hứng thú như ở tầng trên nên lại đi ra ngoài. Phong Lăng không đi lên trên tầng ngay mà đi thang máy xuống dưới lầu, định đi đến cửa hàng tiện lợi mua ít mỳ.
Khi Lệ lão đại không có ở đây, dù Phong Lăng không quá rành việc nấu nướng nhưng cũng không thể ăn đồ ăn mua bên ngoài mãi được. Dẫu từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng có cơ hội xuống bếp nhưng đun nước nấu mỳ nhưng cô vẫn có thể làm được. Đằng nào thì sau khi mỳ chín, cô chỉ cần mua ít gia vị bán sẵn, đổ vào trộn lên là đã có thế ăn được. Phong Lăng đi ra khỏi tòa chung cư, vừa bước chân ra ngoài, cô đã chạm mặt ngay với hai người bước vào. Trông thấy hai người này, sắc mặt của Phong Lăng từ bình tĩnh chuyển thành hờ hững.
Hai người đang bước đến gần này chính là Phong Minh Châu và Tần Thư Khả.
Giây phút trông thấy Phong Lăng, hai mắt Tần Thư Khả lập tức như phát sáng lên: “Hây, anh trai ở đây thật hả!”
Phong Lăng liếc nhìn hai người, cô không hiểu nhiều về những suy nghĩ thầm kín giữa con gái với nhau nhưng cô có thể nhìn ra Tần Thư Khả khá ngây thơ, Phong Minh Châu thì là một người rất khôn khéo. Cô biết Phong Minh Châu không phải là một người nhịn nhục bất kỳ việc gì nhưng cô ta lại gọi Tần Thư Khả đến đây, rốt cuộc là có mục đích gì? Hơn nữa, không phải Lệ lão đại đã nói chuyện rõ ràng với cô ta rồi sao?
Vậy có nghĩa là hôm nay Phong Minh Châu đến đây, rõ ràng không phải là đến tìm Lệ Nam Hành.
Cô ta lôi Tần Thư Khả đến đây, không lẽ là... đến tìm cô?
“Chị họ tôi nói mấy hôm trước đã thấy cậu ở gần đây, tôi còn không tỉn, nào ngờ cậu lại ở đây thật. Ơ, đầu cậu sao thế, bị thương à?” Tần Thư Khả tới gần, giơ tay muốn chạm vào vết thương trên đầu Phong Lăng với thái độ quan tâm. Kết quả, khi tay cô ấy cách đầu Phong Lăng mười centimet thì người thanh niên ở trước mặt đã lùi lại một bước với vẻ mặt lạnh nhạt. Bàn tay của Tần Thư Khả lập tức cứng đờ giữa không trung, cô ấy ngớ ra nhìn Phong Lăng. Dù Tần Thư Khả biết tính cách của Phong Lăng khá lạnh lùng nhưng bây giờ, vẻ mặt của Phong Lăng dường như không chỉ có sự lạnh nhạt, mà còn giống như có thêm vài phần dè chừng và cảm giác xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên website Truyenhayonline.com.
“Nếu cô Phong không điều tra ra lý do mà tôi ở đây thì sẽ không tới đây thêm lần nữa. Cô Tần chưa hỏi chị họ mình về những lý do này sao?” Phong Lăng lạnh nhạt nói một câu. Sác mặt của Tần Thư Khả lập tức thay đổi: “Cậu...”
“Được rồi, Thư Khả, chị cũng chẳng ngại nói cho em biết, chàng trai mà em luôn nhung nhớ gần đây đã gây ra một chuyện rất lớn. Em có tin không, cậu ta đã giết ngài sĩ quan chỉ huy của quân đội Mỹ, sau đó, cũng không biết cậu ta đã dùng thủ đoạn gì mà lừa cả căn cứ XI để bọn họ muốn bảo vệ cậu ta cho bằng được, cho dù phải đối đầu với quân đội cũng nhất quyết không giao người ra. Bây giờ, thậm chí đến cả Nam Hành cũng dẫn cậu ta về nơi ở của mình, đế cậu ta dưỡng thương ở đó. Rõ ràng là người gây ra họa, mang đến tai vạ cực kỳ lớn nhưng bây giờ lại sống an nhàn ở đây, chỉ có bản lĩnh gây sự nhưng lại không có dũng khí chịu trách nhiệm, đúng là chẳng có một chút khí phách nào của đàn ông cả.”
Phong Minh Châu vừa nói vừa cười, từ đầu đến cuối ánh mắt của cô ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô ta đi đôi giày cao gót, nhìn xuống Phong Lăng: “Nhà họ Phong luôn có qua có lại với quân đội, nếu không nhờ vậy thì tôi thật sự không ngờ được những chuyện mà cậu đã làm, càng không nghĩ ra được lý do cậu sống ở nhà của Nam Hành lại là vì cậu đã gây chuyện, còn bắt Nam Hành phải gánh nhiều áp lực nặng nề thay cho cho mình như vậy. Thế mà cậu lại trốn ở đây giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cậu thật sự có thể thanh thản sao?”
Phong Lăng liếc nhìn cô ta: “Cô Phong, tôi không có hứng thú với việc cô nghe ngóng tin tức này từ đâu, nếu cô chỉ biết sơ lược của sự việc mà không biết nguyên nhân xảy ra và tình huống cụ thế thế nào thì tôi khuyên cô: Đừng nên ăn nói lung tung. Còn Lệ lão đại có phải chịu áp lực thay tôi hay không, anh ấy sẽ trực tiếp nói rõ với tôi, không cần cô Phong phải đến nhắn giùm đâu. Bất kể việc gì mọi người cũng đều có suy nghĩ của mình, tôi cũng tự hiểu rõ, cô không phải là người của căn cứ XI nên không có quyền soi mói về chuyện của tôi.”
Vốn dĩ Tần Thư Khả nghe nói Phong Lăng ở đây nên nhân lúc rảnh rỗi, cô ấy đã theo chị họ đến, kết quả lại đứng đây nhìn hai người này: Một người bực dọc tức giận, một người lại có thái độ lạnh lùng, hờ hững. Tần Thư Khả bỗng thấy hơi khó xử.
Hai người này... Có chuyện gì vậy...
Phong Minh Châu hừ một tiếng, cười nói: “Tôi muốn biết cậu đã ở căn cứ XI bao lâu, rốt cuộc đã lập được bao nhiêu công lao mới có thế triệt tiêu, bù trừ được một tội danh lớn như thế này. Cậu đúng là lợi hại thật đấy, dám giết cả ngài sĩ quan chỉ huy. Bao năm nay, căn cứ XI luôn hình yên, đây là lần đầu tiên họ gặp phải một kiếp nạn lớn đến vậy, mà nguyên nhân của sự việc lại nằm ở cậu. Tôi thật sự không hiểu Nam Hành nghĩ gì mà vẫn còn bảo vệ cậu!”
“Chị họ, không phải cậu ấy đã nói rồi sao, bất kể xảy ra chuyện gì, khi chị không hiểu tình hình cụ thể thì đừng tự đưa ra kết luận sẽ tốt hơn, vả lại cậu ấy cũng không đụng chạm gì chị cả, chị bị làm sao vậy...” Tần Thư Khả thấy có gì đó không đúng, nên vội giảng hòa.
Phong Lăng lạnh lùng lên tiếng: “Nếu cô Phong thật sự không thể chấp nhận được chuyện này thì có thể nói rõ với Lệ lão đại. Bây giờ, vì mệnh lệnh của lão đại nên tôi phải ở lại đây, không được đi ra ngoài. Nếu cô có thể bảo anh ấy rút lại mệnh lệnh thì tôi sẽ lập tức đi ngay. Chứ bây giờ, cô chặn đường tôi ở đây rồi lên tiếng trách móc thế này cứ như thể cô đang oán hận vì người tôi giết không phải là sĩ quan chỉ huy mà là cha mẹ của cô vậy. Tôi thật sự không thể hiểu nổi là cô đang nghĩ cái gì nữa.”
|
Chương 945: Ngoại truyện (207) VÌ câu nói này của Phong Lăng, mà trong phút chốc, sắc mặt của Phong Minh Châu cứng đờ. Thật ra giọng điệu của Phong Lăng không nặng nề, thậm chí không hề thấy chút bực tức nào, nhưng chính vì thái độ vừa hờ hững, vừa như thể không đặc biệt để tâm này của cô đã khiến cho những chuyện mà Phong Minh Châu làm trở nên xấu xa.
“Phong Lăng, tôi nghe nói ở căn cứ XI, cậu cũng không được mọi người chào đón cho lắm, đặc biệt, lúc các cậu huấn luyện hay kiểm tra, cậu thường xuyên dùng thủ đoạn gian dối khiến nhiều người không thích cậu. Cậu đừng nghĩ chút khôn vặt này của mình sẽ có tác dụng với Nam Hành. Sớm muộn cũng có một ngày, anh ấy sẽ nhìn rõ con người cậu, đến lúc đó, tôi sợ ngay cả tư cách quỳ dưới chân anh ấy, cậu cũng không có đâu. Căn cứ XI cũng sẽ chẳng tiếp nhận cậu nữa...”
Thấy cuối cùng Phong Lăng cũng nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm túc, Phong Minh Châu cảm thấy dường như mình đã lật ngược được thế cờ nên trên gương mặt cô ta lộ ra ý cười: “Dù căn cứ XI có quy định của mình nhưng chỉ cần là chuyện tôi muốn điều tra, không có gì mà tôi không tra ra được. Lúc trước, tôi thật sự không đế tâm tới một thằng nhóc như cậu nhưng tôi không ngờ đến chỗ của Nam Hành, cậu cũng đám ở. Tôi nghe người trong căn cứ của các cậu nói, bình thường cậu rất thích dụ dỗ đàn ông trong căn cứ, trông dáng vẻ ẻo lả này của cậu... Chắc cậu không phải là gay đấy chứ, cậu thích đàn ông đúng không?”
“Chị...” Sao Phong Minh Châu càng nói càng quá đáng thế này, Tần Thư Khả đứng bên cạnh cũng thấy hơi lúng túng.
Dù phong cách hành xử của Phong Minh Châu có hơi mạnh mẽ nhưng thật ra tính cách vẫn khá tốt, hơn nữa bình thường, chỉ có tình huống giữa con gái với nhau mới xảy ra tình cảnh như tranh giành giữa tình địch thế này. Phong Lăng là con trai mà, chị họ có nhất thiết phải đối chọi gay gắt thế không? Hơn nữa, thái độ còn cứ như kiểu không đuổi Phong Lăng đi thì Phong Minh Châu sẽ không dừng lại vậy...
“Thư Khả, chị nói cho em biết, có biết vì sao hôm nay chị lại dẫn em đến đây như thế này không? Chính là chị muốn cho em thấy rõ bộ mặt thật của chàng trai mà em luôn yêu thích đấy, có lẽ em đã thích nhầm người rồi. Chị thấy có khả năng cao là cậu ta thích đàn ông, căn bản không hứng thú với phụ nữ. Nếu không, sao cậu ta lại không có bất kỳ phản ứng nào với sự theo đuổi của một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đầy sức sống như em chứ.” Phong Minh Châu vừa nói vừa cười mỉa mai: “Bây giờ, đúng là ai cũng dám lăn lộn ở trong căn cứ XI nhỉ, về sau chắc chị phải nhắc với mấy ông cụ của nhà họ Lệ về chuyện này, đừng để một tên gay, nam không ra nam, nữ không ra nữ làm bẩn bầu không khí của căn cứ XI...” “Không phải đâu, em chưa từng theo đuổi Phong Lăng, mới chỉ xin số điện thoại của cậu ấy mấy lần nhưng cậu ấy không cho thôi. Chị đừng hiểu lầm, em cũng không lấn cấn việc này đâu.” Tần Thư Khả cau mày.
Phong Minh Châu ngập ngừng, bỗng nhiên quay sang, trừng mắt nhìn Tần Thư Khả: “Rốt cuộc em đứng về phe nào thế hả? Trọng sắc khinh chị đúng không?”
*“...” Tần Thư Khả lúng túng: “Không, chắc chắn là em đứng về phe của chị mà! Nhưng giữa em và cậu ấy không có khúc mắc gì cả. Em không nói mấy lời đó được, em thích cậu ấy là thích cậu ấy, nhưng em không yêu cầu gì cả, hơn nữa cậu ấy cũng rất tử tế với em...” Sắc mặt của Phong Minh Châu càng khó coi hơn.
Vốn dĩ cô ta định tìm một người giúp đỡ, kết quả người giúp đỡ này lại đi giúp người ngoài. Phong Lăng rút điện thoại ra xem giờ, suy nghĩ một chút rồi thấy hình như mình cũng không có việc gì, cũng chẳng sợ lãng phí thời gian ở đây, vì vậy cô cất điện thoại rồi ngước mắt, không nói gì, chỉ dùng với ánh mắt châm chọc nhìn người phụ nữ chạy đến đây gây sự. Thật ra, bản thân cô cũng cảm thấy rất khó hiểu, tại sao Phong Minh Châu này lại thích tìm cô gây sự như thế? Dù hai người họ đều mang họ Phong nhưng rõ ràng, cả hai không phải là người cùng một nhà, không lẽ họ là đối thủ trời sinh sao?
Thái độ lạnh nhạt của Phong Lăng khiến người ta không nhìn thấu, Phong Minh Châu đanh giọng nói: “Mấy ông cụ của nhà họ Lệ đã biết chuyện của cậu rồi, dù Nam Hành muốn bảo vệ cậu thì e là họ cũng sẽ không đồng ý đâu. Cậu cứ đợi bị căn cứ khai trừ đi. Dù cuối cùng tội danh giết ngài sĩ quan chỉ huy không bị đố xuống đầu cậu nhưng cậu làm căn cứ trở nên lộn xộn, rối tung rỗi mù, mấy ông cụ sẽ không cho phép cậu tiếp tục ở lại.”
Hơn nữa bây giờ, cậu còn trắng trợn sống ở nhà của Nam Hành, rõ ràng họ đã rất tức giận. Tôi cũng không phải lên tiếng thay họ đâu, mà cũng chẳng cần tôi chuyển lời thì cậu cũng sẽ nhanh chóng nhận được quyết định khai trừ thôi. Căn cứ XI sẽ không còn là chỗ dung thân của cậu nữa.”
Phong Lăng chẳng buồn chú ý đến Phong Minh Châu, mà quay sang nhìn Tần Thư Khả đang có vẻ mặt mờ mịt: “Cô Tần, nếu không có chuyện gì thì các cô có thể về rồi. Chuyện của tôi, tôi tự có tính toán, không cần bất kỳ ai đến đánh giá, nhân phẩm của tôi tự tôi rõ. Dù giữa chúng ta không có giao tình gì nhiều nhưng với tính cách ngây thơ, không có tâm tư tính toán thiệt hơn thế này của cô thì tôi khuyên cô, về sau nên tránh xa mấy người họ hàng hay tính toán, suy tính thế này một chút.”
Tần Thư Khả nửa hiểu nửa không gật đầu. Phong Minh Châu vốn không ưa Phong Lăng, nhưng tưởng tượng đến cảnh sau này, khi bị đuổi khỏi căn cứ, chắc Phong Lăng này sẽ không thế cười nổi, cô ta cũng chẳng buồn so đo với Phong Lăng nữa.
Phong Minh Châu hất cằm lên nói: “Căn cứ XI xảy ra chuyện này, chắc chắn mạng giao thiệp có liên quan phía trên của nhà họ Lệ, nhà họ Phong và Liên Hợp Quốc đều phải ra mặt, thiếu bên nào cũng không được. Dù gì thì người mà cậu động đến cũng là sĩ quan của quân đội. Tôi thấy chỉ bằng cậu nên ra đầu thú đi, đừng để bọn họ phải khó xử vì bảo vệ cậu. Dẫu sao cậu cũng sẽ nhanh chóng bị đuổi thôi, trước khi đi hãy làm chút việc tốt để họ bớt lo, cậu thấy sao?”
Phong Lăng không nói năng gì, xoay người định đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.
Tần Thư Khả cũng vội vàng nhường đường.
Thấy thế, Phong Minh Châu hơi sốt sắng, bỏ lại một tiếng cười lạnh: “Phong Lăng, không lẽ cậu muốn thấy Lệ Nam Hành phải chịu áp lực lớn từ nhà họ Lệ vì chuyện của cậu sao? Cậu có biết mấy ông cụ của nhà họ Lệ độc tài đến mức nào không? Kiểu người có tính cách không bao giờ chịu gò bó như anh ấy, bây giờ vì chuyện của cậu mà phải chịu ràng buộc gấp nhiều lần, thậm chí đến các điều kiện hà khắc mà mấy ông ấy đưa ra, anh ấy cũng không nói hai lời đồng ý ngay, cậu đúng là cái đồ ăn hại!”
|
Chương 946: Ngoại truyện (208) Hai hôm rồi, Lệ Nam Hành vẫn không quay về.
Đột nhiên Phong Lăng nhận được điện thoại của nhà họ Lệ, ông cụ Lệ đích thân gọi điện đến, yêu cầu cô đến gặp mặt.
Cuộc gặp gỡ với Phong Minh Châu ngày hôm qua khiến tâm trạng Phong Lăng cảm thấy nặng nề suốt cả ngày. Đến khi nhận cuộc gọi từ nhà họ Lệ, dù tâm trạng của cô vẫn bất an nhưng cuối cùng cũng có thể bình tĩnh đôi chút, vì chí ít cô có thể đợi được một kết quả, chứ không phải cứ ở đây đợi mãi mà không biết gì. Ở trên xe, Phong Lăng ngồi ở ghế sau, mặc cho tài xế lái xe, cô chỉ ngây ngốc nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.
Tài xế hỏi cô đường đi cụ thể nhưng cô không biết rõ, chỉ nói cho người ta biết địa chỉ chính xác mà ông cụ Lệ đã nói với cô, tài xế lái lòng vòng cả buổi trời mới tìm thấy
May mà cô xuất phát sớm, nên không bị muộn. Sau khi đến địa điểm đã hẹn với ông cụ Lệ, Phong Lăng mới biết nơi này không chỉ có người của nhà họ Lệ mà còn có mấy vị lãnh đạo bên quân đội, người bên phía Liên Hợp Quốc và phóng viên quân đội, những người có chức vụ hay quyền hạn ảnh hưởng đến chuyện này.
Trước khi bước vào, Phong Lăng tìm thấy một chiếc gương trong phòng vệ sinh, chỉnh đốn lại bộ chiến phục màu đen đang mặc trên người một chút. Cho đến khi ông cụ Lệ cho người tới gọi cô, đôi mắt của cô vẫn không xao động, dù đang nhìn vào gương, nhưng rõ ràng không phải đang ngắm chính mình. “Cậu Phong Lăng.” Người mà nhà họ Lệ phái tới đang đứng ở bên ngoài phòng vệ sinh, anh ta mặc một bộ đồ vest màu đen, trông có vẻ là người thường xuyên làm việc bên cạnh mấy ông lớn này. Anh ta nói chuyện rất lịch sự, giọng nói cũng dứt khoát, lưu loát: “Có không ít người đang ở đây, cậu đừng để mọi người chờ quá lâu, đặc biệt là mấy vị của nhà họ Lệ. Nếu cậu muốn có một kết quả tốt, tôi khuyên cậu nên chú ý đến họ, đừng quá thất lễ.”
Giống như bây giờ mới kịp phản ứng lại, cô nhìn người đàn ông ở bên ngoài, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Đối phương thúc giục: “Nhanh lên, muộn rồi.” Nói đoạn, người đàn ông xoay người rời đi, bước chân của anh ta rất nhanh, nhìn có vẻ như thật sự là bị giục đi đến đây.
Phong Lăng nghiêng đầu nhìn bóng lưng của anh ta, có một cảm giác rất kỳ lạ, cô cảm thấy cuộc gặp này không liên quan gì đến Lệ Nam Hành, ít nhất hai ngày nay, cô không nhận được chút tin tức nào của anh. Nếu anh tham gia vào chuyện này, nhất định sẽ nói cho cô biết, dù chỉ là gọi một cuộc điện thoại, hay gửi một tin nhắn. Vừa rồi dù người đàn ông đó trông rất lễ độ khiêm nhường nhưng cô cảm nhận được cảm giác coi thường khi nhìn người sắp chết, đồng thời cũng không quá nhẫn nại từ ánh mắt của anh ta.
Khi Phong Lăng bước vào nơi mà ông cụ Lệ nói, tất cả mọi người đều đã đến.
Lần đầu tiên gặp ông cụ Lệ và các vị lãnh đạo của quân đội cùng Liên Hợp Quốc, Phong Lăng cảm thấy mình được mở mang tầm mắt, cô bình tĩnh đứng ở giữa bọn họ. Bên nhà họ Lệ có bốn ông lão, Lệ Quân Diên là ông Cả, ông Hai là Lệ Tấn Quốc, ông Ba là Lệ Văn Thượng, ông Tư là Lệ Kiến Vinh, tuổi tác của bọn họ đều đã quá bảy mươi.
Ông lớn Lệ Quân Diên là ông nội của Lệ Nam Hành, năm nay đã hơn tám mươi tuổi, ba vị còn lại thì không có cháu trai. Nghe nói Lệ Nam Hành lớn lên bên cạnh bốn ông lão nổi danh lẫy lừng này, nhưng anh không được hưởng thụ sự đối đãi yêu thương của ông nội dành cho cháu trai mà từ khi
òn rất nhỏ, anh đã bị mấy ông cụ này ném vào trong căn cứ XI. Dù Lệ Nam Hành là cháu trai duy nhất của nhà họ Lệ, là cậu chủ Lệ mà không ai bì nổi trong lời đồn, nhưng thật ra anh vốn chẳng được sống trong cảnh hưởng thụ mà ngược lại còn phải sống dưới sự hà khắc của bốn ông cụ nhà họ Lệ, trước những cây gậy ba toong trông như cây thước của họ. Lệ Quân Diên nhìn thiếu niên dù biết rõ kết quả mình sẽ gặp phải nhưng vẫn can đảm tới đây, thấy “cậu ấy” vẫn giữ đúng chừng mực, dường như không hề ăn nhập gì với dáng vẻ đàn bà, ẻo lả, gây nhiễu loạn căn cứ như lời Phong Minh Châu nói.
Mấy ông lão khác cũng híp mắt lại, đánh giá cậu thiếu niên tên là Phong Lăng này. Theo thói quen, mấy ông cụ vừa mở miệng đã dùng giọng điệu ra lệnh lạnh lùng, hỏi cô mấy chuyện không liên quan, ví dụ như Phong Lăng vào căn cứ năm nào, lúc trước cô luyện tập súng bắn tỉa như thế nào. Cuối cùng lúc nói đến vấn đề liên quan đến tốc độ và thân thủ của cô, Lệ Quân Diên đi thẳng vào vấn đề trước: “Phong Lăng, dù chúng tôi vẫn chưa có cơ hội đến căn cứ để gặp cậu, nhưng mấy năm nay cũng coi như được nghe một vài sự tích về cậu. Thành tích khảo sát mọi hạng mục của cậu trong số những người mới đều rất xuất sắc, điều đặc biệt khiến tôi bất ngờ là cậu gầy gò thế này mà lại có thể cầm được khẩu súng bắn tỉa khá là nhẹ nhàng thoải mái, xem ra, cậu là một nhân tài được sinh ra vì căn cứ. Nhưng dù cậu có ưu tú đến đâu, trung thành với căn cứ thế nào, chuyện cậu tự ý giết ngài sĩ quan chỉ huy của quân
đội Mỹ cũng đã ảnh hưởng đến hòa bình giữa cả căn cứ XI và quân đội Mỹ. Đây không phải là chuyện nhỏ. Cậu đã trốn tránh nhiều ngày như vậy, không lẽ cậu vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc phải giải thích với quân đội Mỹ như thế nào sao?”
Đến lúc này, Phong Lăng vẫn hơi ngẩn ngơ, chưa hoàn toàn tập trung.
Cô biết rõ rằng, nếu Phong Minh Châu đã dám liên hệ với ông cụ Lệ, dám nói ra những lời đó, chứng tỏ hiện tại Lệ Nam Hành thật sự đã bị ràng buộc bởi chuyện gì đó. Có lẽ nguyên nhân chính là cô.
Dù lão sĩ quan chỉ huy mập có lỗi trước, nhưng chuyện giết sĩ quan chỉ huy của quân đội không phải chỉ lấy một lý do đơn giản là phòng vệ là có thể cho qua được. Dù bây giờ vì thái độ của nhà họ Lệ và Lệ Nam Hành, quân đội Mỹ không thể xuống tay với căn cứ XI, nhưng đế bù đắp thế diện cho quân đội Mỹ, nhất định bọn họ sẽ tìm một lý do để dập cơn phẫn nộ của quân đội, chí ít cũng sẽ có một lối thoát.
Mà lối thoát hợp lý nhất chính là cô phải dùng cái chết để tạ tội, như vậy thì hai bên sẽ khôi phục lại trạng thái hòa bình.
Nếu cô cứ trốn tránh mãi thì chuyện này sẽ chỉ càng lúc càng gây rắc rối lớn cho Lệ Nam Hành.
Dù anh không nói gì, nhưng cô cũng không cho phép mình làm liên lụy đến anh, kể cả là người khác thì cô cũng sẽ không làm như vậy.
Cô vốn cho rằng mình chiếm ưu thế trong chuyện này nhưng cô lại quên mất rằng thế lực của căn cứ XI và quân đội Mỹ lớn đến mức nào, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất không phải là việc dễ dàng thực hiện được.
Dù sao Lệ lão đại cũng thật sự đối xử với cô rất tốt.
Cô không thế vì bản thân mình mà hại anh mãi được...
Đôi tay buông thõng hai bên của Phong Lăng siết chặt lại, cô ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị lên tiếng thì chợt nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn, lạnh lùng đang đứng ở góc khuất cạnh mấy chậu hoa đắt tiền ở một phía khác của bậc cầu thang đá cấm thạch.
Lệ Nam Hành đút một tay vào trong túi quần âu, thân hình cao lớn, thắng tắp của anh khẽ tựa vào tay vịn cầu thang màu trắng, ẩn trong một chỗ thiếu ánh sáng, gương mặt tuấn tú của anh u ám.
Anh đang nhìn cô, hình như từ lúc cô bắt đầu đi vào đây, anh đã dõi theo cô, trong đôi mắt ảm đạm của anh là vẻ tản mạn vô lo.
Vừa thấy Lệ Nam Hành cũng ở đây, Phong Lăng vốn định thừa nhận mọi tội lỗi bỗng nuốt ngược trở lại.
Cảnh tượng trước mắt không giống trong tưởng tượng của cô cho lắm, cô còn tưởng Lệ lão đại bị các ông lão này nhốt lại, hay làm gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt này của anh, hình như tình huống trước mắt nhìn thì có vẻ là bị động, nhưng chỉ là bị động mặt ngoài, thật ra mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh.
----
Thỉnh thoảng rảnh mn hãy comment tương tác với bọn mình ở phần cuối chương. Để nếu có vấn đề hay yêu cầu gì, chúng mình sẽ chỉnh sửa ngay nha. ^^
|