Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
|
|
Chương 1002: Ngoại truyện (264) Từ đường nhà họ Lệ. Trong từ đường yên tĩnh vắng lặng, cũng đã rất lâu Lệ Nam Hành không trải nghiệm loại cảm giác yên ổn đến mức nhàn nhã không có gì để làm này. Anh đã đồng ý với nhà họ Phong, sau khi cưới di vật của con gái thứ hai nhà họ về nhà thì sẽ đưa cô ấy vào từ đường của nhà họ Lệ, để cô ấy trở thành cháu dâu của nhà mình. Ba ngày sau khi kết hôn, anh sẽ ở từ đường cùng với cô bé một tuổi đã bỏ mạng dưới biển này. Lúc trước, anh chưa từng tìm hiểu quá nhiều về đứa con gái thứ hai đã mất sớm của nhà họ Phong, đến một ngày trước khi kết hôn, anh mới biết tất cả mọi chuyện qua lời kể của bà cụ Phong. Cô bé vô tội mới một tuổi đã vùi thân dưới biển, đúng là một đứa bé đáng thương. Anh cũng có thể tưởng tượng lúc cô hai nhà họ Phong một tuổi đã được mọi người yêu quý nhiều thế nào, đến mức có thể khiến cả nhà họ Phong mười bảy năm qua rồi vẫn không quên cô, cũng không chịu quên cô. Lệ Nam Hành ngồi trên tấm đệm cỏ trong từ đường, nhìn hai bộ đồ trẻ con mà nhà họ Phong đưa tới, hồng hồng, nho nhỏ, dù được giữ gìn rất cẩn thận, nhưng do thời gian trôi qua đã lâu, nên màu sắc cũng đã hơi ố vàng. Trước khi lấy di vật của cô hai nhà họ Phong trên hình thức tượng trưng này, anh chưa từng suy nghĩ đến tình cảnh của người khác, dù là trẻ con, người lớn, phụ nữ hay một cô bé nào đó, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh. Có lẽ chỉ là đột nhiên trách nhiệm giữa hai bên đổ lên đầu anh, vậy mà anh đã động lòng trắc ẩn một cách khó hiểu với một cô bé đã mất khi một tuổi. Chỉ vì đứa trẻ một tuổi này mà hiếm lắm mới thấy Lệ Nam Hành có thể tĩnh tâm được, anh còn đồng ý ăn chay ba ngày trong từ đường yên tĩnh mà từ nhỏ đã chẳng buồn bước vào. Anh cũng không đụng đến điện thoại hay bất cứ thiết bị điện tử nào, mà chỉ ở bên cạnh cô bé không có duyên phận với thế giới này.
Lệ Nam Hành đứng dậy, đứng cạnh hai bộ quần áo trẻ con đó, cần khay hoa quả lên lặng lẽ gọt táo, sau đó cắt thành từng miếng rất nhỏ mà trẻ con có thể bỏ vừa miệng, cuối cùng đặt vào trong khay. Tiếp sau đó, anh nhìn chăm chú vào mấy miếng hoa quả trong khay, bỗng cười khổ. Trẻ nhỏ một tuổi có ăn được táo hay không anh cũng không biết, chắc là ăn được, mà cũng có thể là không. Hoặc phải nghiền thành sinh tố hoa quả? Rốt cuộc trẻ nhỏ có thể ăn được thứ gì? Lúc Lệ Nam Hành đang đứng đó suy nghĩ xem có nên đặt hai bình sữa vào đây hay không thì bên ngoài có người đi vào. Là Lệ Cẩm Sắt, cháu gái của ông Ba nhà họ Lệ. “Anh.” Trước khi bước vào, Lệ Cẩm Sắt nhìn ngó ra bên ngoài, sau đó mới bước vào bên trong từ đường. Lệ Nam Hành đứng nguyên tại chỗ, ngoảnh lại nhìn cô một cách hờ hững: “Có chuyện gì à?” Lệ Cẩm Sắt bước vào, vén vạt áo sơ mi dáng dài kiểu nữ lên, sau đó lấy một chiếc điện thoại màu đen từ túi sau của quần bò ra, đưa cho anh. Thấy cô mang điện thoại của mình vào, Lệ Nam Hành nhíu hàng lông mày nghiêm nghị lại, sau đó đột nhiên bật cười: “Không uống công anh yêu thương em, còn biết giúp anh lấy trộm điện thoại đến nữa đấy.” Sau khi đưa chiếc điện thoại cho Lệ Nam Hành, Lệ Cẩm Sắt lùi lại ngay một bước, tránh cho camera giám sát trong từ đường quay được quá nhiều nội dung, thu hút sự chú ý của mấy ông cụ Lệ. Cô chỉ làm ra vẻ như tùy ý bước vào đây đi một vòng, sau đó nói với vẻ không đồng tình: “Từ đường này cũng đã được bao nhiêu năm rồi, dù ở một nơi như Los Angeles có không ít Hoa kiều nhưng có thể lập một từ đường trong nhà thì chắc chỉ có nhà họ Lệ chúng ta thôi. Mấy ông cụ nhà mình quả đúng là mấy ông lão cứng đầu, thời nào rồi mà còn làm từ đường nữa, một người ngoan cố đã đành, đây cả bốn người đều ngoan cố, mấy ông cụ đúng là anh em ruột thịt.”
Trái lại, Lệ Nam Hành không để ý lắm, vừa ấn nút nguồn vừa hờ hững nói: “Tiếp nối những thứ của người đi trước cũng không có gì là sai, đám trẻ tuổi chúng ta không thấy hứng thú, tuy bốn ông cụ đều đã có tuổi nhưng cũng vẫn có thứ mà bản thân kiên trì.” “Hiếm khi thấy anh hiểu các ông thế này.” Lệ Cẩm Sắt đảo mắt nhìn Lệ Nam Hành: “Chuyện kết hôn này của anh cũng thật là kỳ quái, lúc trước rốt cuộc anh nghĩ gì thế hả, bỏ qua một người còn sống lại xinh đẹp như Phong Minh Châu không chịu cưới, lại nhất định cưới di vật về cho bằng được, đã thế còn là một đứa bé một tuổi đã mất nữa chứ. Không lẽ anh muốn sau khi một trăm tuổi sẽ mang các món đồ chơi xuống làm quà gặp mặt cho con bé à?” Lệ Nam Hành không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại mãi vẫn đen sì: “Trước khi mang điện thoại tới cho anh, em không nghĩ đến chuyện giúp anh sạc điện thoại trước hay mang cái sạc theo à?” “Á, em quên mất.” Thấy chiếc điện thoại ở trong tay anh mãi không khởi động được, lúc này Lệ Cẩm Sắt cũng ngạc nhiên mà đi tới, cầm lên quan sát xong nói: “Nhưng chuyện này cũng không trách em được. Nếu không phải tại vừa rồi điện thoại của anh không ngừng rung trong ngăn kéo thì em cũng không nghe thấy, cũng sẽ không lấy ra. Em thấy có mấy cuộc gọi ấy, hình như đều là của người ở căn cứ XI gọi đến, em thấy rất nhiều số, đều có mấy số đầu mà thành viên trong căn cứ chuyên dùng. Em nói cho anh hay, anh nên biết điều đi, sáng nay bốn ông đột nhiên đi ra ngoài, bằng không em không có cơ hội lấy trộm điện thoại cho anh đâu.” Lệ Nam Hành liếc nhìn cô: “Bốn ông cụ đều đi ra ngoài rồi?” “Vâng, em cũng không biết gần đây mấy ông bị làm sao. Mấy ngày trước hôn lễ của anh, cô con gái lớn nhà họ Phong chính là Phong Minh Châu đã đến nhà mình mấy lần, nhưng rốt cuộc chị ta đã nói gì với các ông thì em cũng không rõ. Nhưng em thấy tâm trạng của các ông dạo này không ổn lắm, đặc biệt là ánh mắt lúc nhìn anh, anh có để ý không? Hình như các ông đang có chuyện gì đó không hài lòng, vì vậy em biết anh chắc chắn sẽ bị các ông nghĩ cách nhốt lại, quả nhiên em đoán không sai. Đã phải cưới di vật của người ta về đã đành, lại còn bắt anh trông coi ở đây ba ngày, còn không được sử dụng điện thoại, thế này đúng là vô lý mà!” Lệ Nam Hành: “... Ừm, coi như em thông minh.” “Lát nữa, em sẽ mang sạc điện thoại tới cho anh, hôm nay em cũng mới từ công ty nhà mình về đấy chứ. Nhắc đến công ty của nhà họ Lệ, bây giờ coi như em đã biết tại sao anh chẳng buồn tiếp nhận rồi, đúng là nhiều việc đến mức chẳng có chút thời gian tự do nào. Nếu mà là em, em cũng thà sống một cuộc sống kích thích trong căn cứ XI còn hơn tiếp xúc với đám mặt người dạ thú trong thương trường.” Lệ Nam Hành khẽ cười, tùy ý xoay chiếc điện thoại trong tay: “Đừng nói linh tinh nữa, đi lấy cái sạc điện thoại đi.” “Bây giờ em đi lấy thì anh sẽ cho em thứ gì?” “Anh sẽ ra mặt bảo em gái Lệ Lâm của em đến công ty giúp em quản lý tạm một thời gian, để em và cậu bạn trai mới quen đến các nơi trên thế giới nghỉ dưỡng một tháng? Em biết đấy, chỉ có anh mới nói được Lệ Lâm thôi, người khác thì con bé không nể mặt đâu.” Lệ Cẩm Sắt nhướng mày: “OK!” Mười phút sau. Lệ Cẩm Sắt lại vội vàng chạy vào trong từ đường nhà họ Lệ, đưa chiếc sạc điện thoại cho Lệ Nam Hành. Lệ Nam Hành lại liếc nhìn hai bộ đồ trẻ em và khay hoa quả bên cạnh, sau đó đi sang một bên khác sạc điện thoại, cuối cùng điện thoại cũng lên nguồn.
|
Chương 1003: Ngoại truyện (265) Một phút sau khi chiếc điện thoại được mở lên, hàng loạt tin nhắn hiện lên, Lệ Nam Hành còn chưa kịp nhìn rõ xem những tin nhắn này là do ai gửi tới, ánh mắt anh đã nhìn chăm chú vào một dòng tin: “Lão đại! Mau nghe điện thoại đi! Phong Lăng xảy ra chuyện rồi!” Ánh mắt Lệ Nam Hành dừng lại trên mấy con chữ, tất cả những tin tức nhanh chóng xẹt qua sau đó đều không thể lọt vào mắt anh nữa, Lệ Nam Hành trượt mở màn hình, định gọi cho căn cứ. Nhưng anh còn chưa nhấn nút gọi đi thì A K đã gọi đến trước. A K cũng không ngờ mình gọi điện thoại liên tục như vậy, lão đại đột nhiên lại mở máy thật. Giây phút cuộc gọi được kết nối, một người đàn ông trưởng thành lại nôn nóng đến mức như sắp khóc đến nơi: “Lão đại! Bao giờ anh mới có thể quay về, anh mau về tìm Phong Lăng đi, cô ấy bị bốn ông cụ Lệ đuổi khỏi căn cứ rồi!” “Đuổi khỏi căn cứ? Là sao?” Ánh mắt của Lệ Nam Hành như đóng băng trong chốc lát, một vài dự cảm không lành nào đó bỗng dâng lên trong lòng anh. “Không biết là ai đã đi tố cáo với mấy ông cụ Lệ về chuyện giới tính của Phong Lăng có vấn đề, hôm nay đột nhiên các ông ấy đến căn cứ, sai người mang hết đồ của Phong Lăng ra ngoài, ném đầy đất. Những thứ mà cô ấy dùng để che giấu bản thân, còn có mấy đồ dùng chỉ có con gái mới dùng đều bị mọi người nhìn thấy hết...” A K vội vàng gào lên: “Còn nữa, Phong Lăng biết chuyện lão đại đã kết hôn rồi, có vẻ như tối qua cô ấy đã uống khá nhiều rượu, nhưng không biết tại sao lại bị sốt. Lúc em chạm vào tay Phong Lăng, nhiệt độ cơ thể của Phong Lăng nóng lắm. Lão đại cũng biết tính cách của Phong Lăng rồi đấy, cô ấy muốn đi thì mấy đứa bọn em cũng không cản được. Bây giờ bên ngoài đang có mưa tuyết, rất lạnh, cô ấy một mình kéo hành lý bỏ đi như thế, căn bản không đi được bao xa đâu. Hiện tại, cổng lớn của căn cứ đã bị quản lý chặt chẽ, bọn em không ra ngoài được. Không biết bây giờ Phong Lăng thế nào rồi nữa, nhưng trước đó bọn em cảm thấy trạng thái của cô ấy không ổn lắm...” Lệ Nam Hành chợt đảo mắt nhìn sang Lệ Cẩm Sắt đang đứng ở bên cạnh, vừa rồi cô ấy nói, sáng nay mấy ông lão đột nhiên ra ngoài cùng nhau. Mấy ông cụ vô duyên vô cớ bắt anh đồng ý trông coi từ đường ba ngày nhưng thì ra là đang tính toán chuyện này.
Lệ Nam Hành bỏ điện thoại xuống, không nói không rằng lập tức quay người đi ra ngoài. “Này, anh định đi đâu đấy?” Lệ Cẩm Sắt nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Không phải mọi người đã nói anh phải trông coi ở đây ba ngày sao? Nếu bây giờ anh đi ra ngoài, các ông sẽ...” Nhưng người đàn ông lại làm như không hề nghe thấy, đầu cũng không ngoảnh lại đã bước nhanh ra ngoài. Lệ Cẩm Sắt cảm thấy khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ có cảm giác sắc mặt của Lệ Nam Hành giống như muốn giết người. Sau khi bước nhanh ra ngoài theo Lệ Nam Hành, Lệ Cẩm Sắt thấy anh đã đi đến bãi đỗ xe trước nhà họ Lệ, mở cửa xe bước lên. Chiếc Hummer màu đen đó lập tức vang lên tiếng khởi động đáng sợ, phóng thẳng đi, làm bụi tung mù mịt... Biệt thự Nhạc Tình, Los Angeles. Cô gái tóc ngắn nằm trên giường đã hôn mê mấy tiếng đồng hồ, chỗ được tiêm trên mu bàn tay bầm tím một mảng nhưng cô vẫn ngủ say chưa chịu tỉnh lại. Đến khi bầu trời dần tối, Phong Lăng mới tìm lại được chút ý thức, chầm chậm mở mắt ra, nhưng đập vào mắt cô lại là ngọn đèn trần và một căn phòng xa lạ, và một người phụ nữ tóc dài đang đứng cạnh giường. Vì đau đầu và cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh, cô nhíu mày một cách mơ hồ, ngoảnh sang nhìn người phụ nữ đứng cạnh giường, khản giọng nói: “Cô Văn?” Văn Nhạc Tình đứng cạnh giường nhìn Phong Lăng, thấy cô tỉnh lại thì khẽ cong môi: “Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Phong Lăng nhìn cô ấy một lúc, sau đó lại nhìn xung quanh, cuối cùng mới chầm chậm giơ tay lên, rồi dừng mắt lại trên mu bàn tay lúc trước vừa được tiêm, sau đó mới khẽ hỏi: “Bây giờ tôi đang ở đâu? Sao cô lại...” “Khó khăn lắm tôi mới xin nghỉ phép được ở bệnh viện, vốn định đến căn cứ XI tìm anh tôi, nào ngờ trên đường lái xe tới đã nhìn thấy “cậu nằm trên đất.” Văn Nhạc Tình vừa nói vừa ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy tay Phong Lăng, đặt vào tay mình rồi sờ sờ: “Vẫn còn rất nóng, sao “cậu' lại biến mình thành ra thế này? Lúc tôi lôi “cậu? lên xe, cơ thể “cậu đã nóng đến mức có thể luộc chín cả một quả trứng đấy, trên người còn có mùi rượu nồng nặc, cánh tay và chân còn có vết thương ngoài da. Sao vậy, 'cậu' ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm nào đó à, lại còn ngất ngay giữa đường nữa chứ?” Nghe thấy mấy chữ căn cứ XI, ánh mắt rối bời của Phong Lăng bỗng bình tĩnh lại. Cô nhắm mắt, đang định rút tay ra khỏi tay Văn Nhạc Tình, nhưng Văn Nhạc Tình đã giữ tay cô lại nói: “Tôi biết bây giờ “cậu' rất yếu, cần được nghỉ ngơi. Đây là chỗ ở của tôi, hồi còn nhỏ tôi thường xuyên ở lại nơi này. Ngoài hai người giúp việc ra, sẽ không có ai khác đến đâu, “cậu? cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây đi.” Phong Lăng không muốn làm phiền người khác, nhưng với bộ dạng bây giờ của cô, dù có muốn làm ra vẻ thì chắc cũng không thể, nên chỉ có thể nói: “Cảm ơn cô, cô Văn.”
Văn Nhạc Tình cau mày, nhìn dáng vẻ như thể dù cô có nói thì cũng không thể khiến Phong Lăng phấn chấn tỉnh thần lên: “Phong Lăng, 'cậu' vẫn không chịu nói thật với tôi à?” “Nói thật cái gì?” “Lúc tôi đưa “cậu' về đây, quần áo của “cậu' đều đã ướt sũng không thể mặc được nữa, tôi vốn chỉ định thay đồ cho “cậu” thôi, kết quả...” Lúc nói đến đây, Văn Nhạc Tình dùng ánh mắt chỉ về phía cửa phòng tắm. Phong Lăng ngoảnh sang nhìn thì thấy có bộ đồ đã bị bẩn của mình và mảnh vải quấn *** đang được xếp đống trên giá để đồ ở đó Hôm nay, căn cứ XI cũng đã truyền tin tức cô là con gái ra ngoài, cô đã rời khỏi căn cứ, nên quả thật cũng không cần phải giấu giếm gì nữa. Phong Lăng hờ hững đáp một câu: “Đúng, tôi là con gái.” Thấy Phong Lăng bỗng nhiên thẳng thắn như vậy, Văn Nhạc Tình lại kinh ngạc nhìn cô: “Cô mới bao tuổi chứ, bé tí tuổi đầu đã đóng giả con trai sống trong căn cứ XI, hơn nữa trong căn cứ lại nghiêm ngặt như vậy, rốt cuộc cô đã làm thế nào được vậy? Tôi nghe bọn họ nói, ở trong căn cứ cô còn là thuộc tốp các thành viên xuất sắc một cách đặc biệt, nhưng cô là con gái đó, quả là khiến người ta bái phục!” Phong Lăng không ngờ chuyện hôm nay vừa bị mấy ông cụ nhà họ Lệ sỉ nhục, qua miệng của Văn Nhạc Tình lại trở thành những chữ khiến người ta bái phục. Cô chầm chậm ngước mắt lên nhìn về phía Văn Nhạc Tình, một cô gái xinh đẹp trắng trẻo với mái tóc đài, khi cười nhìn rất lương thiện. Phong Lăng lại nhớ hình như Văn Nhạc Tình đến căn cứ XI đều là vì Bác sĩ Văn, cô không quá hiểu về chuyện tình cảm nam nữ, hay là tình cảm anh em gì đó, dù cô không rõ rốt cuộc chuyện là thế nào, nhưng cô biết nếu như mình là đàn ông, chắc chắn cô cũng sẽ thích một người con gái như Văn Nhạc Tình. Chứ không phải kiểu người giống như cô, không có cá tính, không có gia thế, không có cảm giác tồn tại, cũng không có vẻ nữ tính... “Vì cuộc sống thôi, xin lỗi vì đã lừa gạt tất cả mọi người.” Phong Lăng khẽ nói. Nhưng Văn Nhạc Tình lại bật cười: “Vì cuộc sống thì tôi tin nhưng xin lỗi thì không cần thiết đâu. Cô tưởng lúc tôi ở trong căn cứ không phát hiện ra chút mập mờ giữa cô và Lệ Nam Hành sao? Dù L
|
Chương 1004: Ngoại truyện (266) Phong Lăng không trả lời Văn Nhạc Tình, mà chỉ nhìn mu bàn tay của mình. Văn Nhạc Tình cũng không nhìn ra Phong Lăng chỉ là không muốn nhắc đến chuyện của Lệ Nam Hành mà thôi, cô khẽ vỗ lên mu bàn tay của Phong Lăng: “Vì lúc trước cô sốt cao quá, tôi sợ đút thuốc cho cô thì không kịp nên đã tiêm luôn. Thật ra ở Mỹ, nếu không bị bệnh quá nghiêm trọng thì sẽ không phải sử dụng đến phương pháp tiêm truyền, có thể thấy được lúc trước cô sốt cao đến mức nào rồi đấy.” Dứt lời, Văn Nhạc Tình lại nói: “Vừa nãy tôi đo nhiệt độ cho cô, thấy vẫn còn sốt nhẹ nhưng chí ít sẽ không bị sốt đến mức mê man. Cô cứ ở lại đây tĩnh dưỡng, nếu có chuyện gì muốn nói với phía căn cứ XI, tôi sẽ chuyển lời giúp cô là được.” “Chẳng có gì phải nói nữa, tôi đã không còn là người của căn cứ nữa rồi.” Phong Lăng nhỏ giọng nói. Ban đầu Văn Nhạc Tình không hiểu ý trong câu nói này của Phong Lăng, sau đó nhớ tới hành lý của Phong Lăng, cùng dáng vẻ chật vật ngã bên đường của cô, thì kinh ngạc nhìn Phong Lăng: “Cô...” “Căn cứ XI không nhận nữ giới, bí mật của tôi đã bị phát hiện rồi.” Phong Lăng trả lời một cách đơn giản, vắn tắt. “Phát hiện rồi thì làm sao? Là con trai hay con gái thì có gì khác biệt? Người có thể xông pha chiến đấu lúc xảy ra chuyện thì chính là thành viên xuất sắc của căn cứ, rất nhiều người đàn ông còn thua cô, bọn họ dựa vào đâu chứ?” Văn Nhạc Tình lập tức tỏ ra không vui: “Lát nữa, trôi sẽ gọi cho anh trai hỏi thử xem sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho dù có người muốn đuổi cô đi nhưng Lệ Nam Hành có đồng ý cho cô đi không?” Phong Lăng nhắm mắt lại, không trả lời. Thấy cô không nói gì, Văn Nhạc Tình lại nhìn sắc mặt rất kém của Phong Lăng, không hỏi nhiều nữa, cô ấy kéo chiếc chăn trên người Phong Lăng lên: “Được rồi, chuyện gì thì cũng đợi cô khỏe lại rồi tính. Hôm nay có mưa tuyết rất lớn nên thời tiết lại lạnh thêm, chắc đường về căn cứ XI cũng vắng vẻ, mặt đường cũng sắp đóng băng rồi. Dù bây giờ tôi đưa cô về thì cũng không lái xe đi được, mặt đường đóng băng rất nguy hiểm. Vậy nên cô cứ ngủ một giấc trước đi, tôi đã nói rồi, ở đây không có người ngoài, cô không cần cảm thấy áp lực gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi thôi.” Phong Lăng nhắm mắt, khẽ gật đầu: “Vâng.” Văn Nhạc Tình đang ngồi bên cạnh giường liền đứng dậy, đi đóng cửa sổ lại, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng. Căn phòng lại trở về với không khí yên tĩnh, Phong Lăng mở mắt ra, nhìn căn phòng thể hiện rõ phong cách tao nhã của một người con gái. Một mình cô cứ yên lặng mà nhìn ngắm ngọn đèn trần thủy tỉnh xinh đẹp, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại. “Bụp” một tiếng, cánh cửa của trụ sở trong căn cứ đột nhiên bị người ta đạp mở bung ra.
Nghe thấy tiếng động, A Phong đột nhiên đi từ phía sau ra, vừa ra ngoài anh ta đã nhìn thấy Lệ Nam Hành vốn nên ở từ đường của nhà họ Lệ, đang bước vào với sắc mặt lạnh lùng khó chịu.
“Nam Hành.” Nhìn thấy sắc mặt của Lệ Nam Hành, A Phong đã biết chắc anh đã biết chuyện gì đó: “Bình tĩnh.” “Phong Lăng đâu?” Lệ Nam Hành phóng xe một mạch vào đây, đạp cửa xe đi thẳng vào trụ sở của căn cứ, tìm kiếm xung quanh một vòng, không thấy mấy ông cụ đâu, sắc mặt anh càng lạnh lùng hơn: “Lúc tôi không ở đây, các người đã đuổi người ta đi?” “Chuyện không như anh nghĩ đâu, không biết mấy ông cụ nhận được tố cáo từ đâu, sau đó đã nghi ngờ Phong Lăng là con gái. Hôm nay vốn họ chỉ định đến căn cứ kiểm chứng thôi, nào ngờ tình trạng hôm qua của Phong Lăng không được tốt, sáng nay cũng không còn chút sức lực nào để chống lại họ, nên cứ vậy bị lôi ra ngoài, tất cả đồ đạc cũng bị ném ra theo. Lúc bị chất vấn, chính miệng cô ấy đã thừa nhận.” “Ông nội tôi đâu?” Lệ Nam Hành khó mà tưởng tượng nổi cảnh Phong Lăng bị người ta lôi ra ngoài, bị quẳng ra đất bị mọi người vây quanh chỉ trích. Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, khớp xương đã trắng bệch. “Ở chỗ đội bắn tỉa, nói là muốn ném hết đồ đạc trong phòng Phong Lăng từng ở, còn định khóa căn phòng đó lại...” Lệ Nam Hành quay người đi thẳng ra ngoài, A Phong cũng lập tức đi theo: “Nam Hành, giờ mấy ông cụ đang rất tức giận, tôi biết anh cũng rất bực nhưng trong tình huống này, quan trọng không phải là các cụ nghĩ như thế nào, mà là chuyện Phong Lăng phải giải quyết ra sao. Dù bây giờ anh có thể đưa cô ấy quay lại căn cứ, nhưng e là cô ấy không còn muốn quay lại nữa.” Bước chân của Lệ Nam Hành chợt khựng lại. A K nói Phong Lăng đã biết tin anh kết hôn. Đêm hôm trước cô đã uống rất nhiều rượu. Phong Lăng bị người nắm quyền của nhà họ Lệ đuổi khỏi căn cứ. Phong Lăng đã mất tích. Phong Lăng, Phong Lăng, Phong Lăng. Cuộc đời của Lệ Nam Hành chưa bao giờ phải phiền muộn về tên của một người như bây giờ. Anh cảm thấy đau đớn như nghẹt thở, trái tim như bị xé nát. Lệ Nam Hành rất hiểu tính cách của Phong Lăng, nếu cô đã biết chuyện anh kết hôn, dù có bất kỳ lý do gì, có lẽ cô cũng sẽ không tha thứ. Tính cách của cô từ trước đến nay đều không phải là thứ mà anh có thể dễ dàng nắm chắc, một khi cô bị tổn thương, vượt khỏi phạm vi anh có thể nắm giữ thì anh sẽ không thể có cô được nữa. Lệ Nam Hành sầm mặt lại, đi ra khỏi trụ sở của căn cứ, chạy thẳng về phía đội bắn tỉa. Khi đến nơi, huấn luyện viên mới vừa nhìn thấy anh, lập tức kinh ngạc, anh ta đang định tiến lên chào hỏi nhưng Lệ Nam Hành đã tỉnh bơ đi vào trong, bước vào tòa nhà. Anh chạy nhanh lên tầng mà anh và Phong Lăng ở, quả nhiên đã nhìn thấy mấy thành viên đang cầm mấy tấm ván gỗ đứng bên ngoài phòng của Phong Lăng, như thể khóa cửa lại thôi vẫn chưa đủ, còn phải dùng ván gỗ để niêm phong lại. Chuyện này là sao? Họ coi Phong Lăng như ôn thần bị trục xuất đi hay sao? Cô ấy đã đi rồi, họ còn muốn niêm phong tất cả những thứ liên quan đến cô ấy lại? Nghe thấy tiếng động, A Phong đột nhiên đi từ phía sau ra, vừa ra ngoài anh ta đã nhìn thấy Lệ Nam Hành vốn nên ở từ đường của nhà họ Lệ, đang bước vào với sắc mặt lạnh lùng khó chịu. “Nam Hành.” Nhìn thấy sắc mặt của Lệ Nam Hành, A Phong đã biết chắc anh đã biết chuyện gì đó: “Bình tĩnh.” “Phong Lăng đâu?” Lệ Nam Hành phóng xe một mạch vào đây, đạp cửa xe đi thẳng vào trụ sở của căn cứ, tìm kiếm xung quanh một vòng, không thấy mấy ông cụ đâu, sắc mặt anh càng lạnh lùng hơn: “Lúc tôi không ở đây, các người đã đuổi người ta đi?” “Chuyện không như anh nghĩ đâu, không biết mấy ông cụ nhận được tố cáo từ đâu, sau đó đã nghi ngờ Phong Lăng là con gái. Hôm nay vốn họ chỉ định đến căn cứ kiểm chứng thôi, nào ngờ tình trạng hôm qua của Phong Lăng không được tốt, sáng nay cũng không còn chút sức lực nào để chống lại họ, nên cứ vậy bị lôi ra ngoài, tất cả đồ đạc cũng bị ném ra theo. Lúc bị chất vấn, chính miệng cô ấy đã thừa nhận.” “Ông nội tôi đâu?” Lệ Nam Hành khó mà tưởng tượng nổi cảnh Phong Lăng bị người ta lôi ra ngoài, bị quẳng ra đất bị mọi người vây quanh chỉ trích. Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, khớp xương đã trắng bệch. “Ở chỗ đội bắn tỉa, nói là muốn ném hết đồ đạc trong phòng Phong Lăng từng ở, còn định khóa căn phòng đó lại...” Lệ Nam Hành quay người đi thẳng ra ngoài, A Phong cũng lập tức đi theo: “Nam Hành, giờ mấy ông cụ đang rất tức giận, tôi biết anh cũng rất bực nhưng trong tình huống này, quan trọng không phải là các cụ nghĩ như thế nào, mà là chuyện Phong Lăng phải giải quyết ra sao. Dù bây giờ anh có thể đưa cô ấy quay lại căn cứ, nhưng e là cô ấy không còn muốn quay lại nữa.” Bước chân của Lệ Nam Hành chợt khựng lại. A K nói Phong Lăng đã biết tin anh kết hôn. Đêm hôm trước cô đã uống rất nhiều rượu. Phong Lăng bị người nắm quyền của nhà họ Lệ đuổi khỏi căn cứ. Phong Lăng đã mất tích. Phong Lăng, Phong Lăng, Phong Lăng. Cuộc đời của Lệ Nam Hành chưa bao giờ phải phiền muộn về tên của một người như bây giờ. Anh cảm thấy đau đớn như nghẹt thở, trái tim như bị xé nát. Lệ Nam Hành rất hiểu tính cách của Phong Lăng, nếu cô đã biết chuyện anh kết hôn, dù có bất kỳ lý do gì, có lẽ cô cũng sẽ không tha thứ. Tính cách của cô từ trước đến nay đều không phải là thứ mà anh có thể dễ dàng nắm chắc, một khi cô bị tổn thương, vượt khỏi phạm vi anh có thể nắm giữ thì anh sẽ không thể có cô được nữa. Lệ Nam Hành sầm mặt lại, đi ra khỏi trụ sở của căn cứ, chạy thẳng về phía đội bắn tỉa. Khi đến nơi, huấn luyện viên mới vừa nhìn thấy anh, lập tức kinh ngạc, anh ta đang định tiến lên chào hỏi nhưng Lệ Nam Hành đã tỉnh bơ đi vào trong, bước vào tòa nhà. Anh chạy nhanh lên tầng mà anh và Phong Lăng ở, quả nhiên đã nhìn thấy mấy thành viên đang cầm mấy tấm ván gỗ đứng bên ngoài phòng của Phong Lăng, như thể khóa cửa lại thôi vẫn chưa đủ, còn phải dùng ván gỗ để niêm phong lại. Chuyện này là sao? Họ coi Phong Lăng như ôn thần bị trục xuất đi hay sao? Cô ấy đã đi rồi, họ còn muốn niêm phong tất cả những thứ liên quan đến cô ấy lại?
|
Chương 1005: Ngoại truyện (267) Tay người đàn ông nắm chặt lấy chai rượu trống rỗng như thể muốn bóp nát nó trong lòng bàn tay. Lúc này điện thoại của Lệ Nam Hành reo lên, anh nghe máy. “Lão đại, có phải lúc anh vừa từ bên ngoài về căn cứ đã không thấy bóng dáng của Phong Lăng đâu đúng không? Sau khi bọn tôi vừa gọi cho anh xong thì cũng được đi ra ngoài, nhưng tìm cả đoạn đường vẫn không thấy Phong Lăng đâu cả. Với tình trạng của cô ấy hôm nay, căn bản không thể đi xa được. Từ căn cứ đến chỗ có thể bắt xe taxi, ít nhất cũng phải hơn mươi cây, cô ấy đang sốt cao, trời lại đang có tuyết lớn, căn bản cô ấy không thể đi được...” Lệ Nam Hành cầm chai rượu nhảy vào cửa sổ, thấy đống bừa bộn đầy đất sau khi bị người ta bới tung lên, ánh mắt anh trở nên lạnh giá, nói: “Tiếp tục tìm, liên lạc với Cục Giao thông của Los Angeles, chuyển hết toàn bộ dữ liệu camera giám sát của tất cả các con đường và ven đường thông với nội thành đến đây.” “Vâng.” Có câu nói này của lão đại, A K cũng yên tâm hơn, anh ta cúp máy, lập tức đi liên hệ với phía bên kia. Lệ Nam Hành bỏ điện thoại xuống, đi vào phòng tắm, nhìn thấy những chai lọ bên trong đó đều đã bị người ta đập nát. Tất cả mọi thứ nếu không bị ném thì cũng bị người ta làm bẩn hoặc đập vỡ, không để lại bất kỳ vật gì. Giống như Phong Lăng luôn được anh cần thận, nâng niu trong lòng bàn tay, trong vòng một ngày đột nhiên đã bị người ta đẩy ngã từ trên cao xuống địa ngục. Thậm chí anh còn không thể chạy tới cứu cô ngay lập tức. Sáng hôm sau, khi Lệ Nam Hành bước ra khỏi căn phòng, người anh nhìn thấy chính là Lệ Quân Diên, ông nội của anh. Không biết ông ấy đã chống cây gậy ba toong đứng ở trong hành lang chờ anh từ bao giờ. Thấy bộ râu thô cứng dưới căm Lệ Nam Hành cùng dáng vẻ rõ ràng đã ngồi trong căn phòng đó một đêm không ngủ, trong lòng ông buồn bực khó nói thành lời. Giây phút Lệ Quân Diên đi tới với vẻ mặt không chút cảm xúc, ông đã giơ cây gậy ba toong lên đập mạnh vào lưng của Lệ Nam Hành một cái: “Không phải ông bảo cháu trông coi đi vật của cô Hai nhà họ Phong ở từ đường sao? Ai cho phép cháu ra ngoài? Đúng là cái thứ bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu! Vì một đứa con gái mà không coi lời nói của ông lão này ra gì nữa rồi đúng không!” Lệ Nam Hành như không hề cảm thấy đau đớn, lưng anh bị đập mạnh một cú như vậy nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, hàng lông mày cũng không cau lại, chỉ nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nếu không phải căn cứ đã xảy ra chuyện, ông nghĩ cháu sẽ không trông coi từ đường ba ngày được sao? Dù cháu có bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, nhưng chuyện cháu đã nhận lời thì cháu chưa từng thất hứa, bao gồm cả chuyện năm xưa cháu đã đồng ý lấy di vật của con gái thứ Hai nhà họ Phong. Dù cháu không muốn, nhưng giờ cháu cũng đã lấy cô ấy rồi đấy thôi, nếu không phải vì trong căn cứ xảy ra biến cố, bây giờ cháu vẫn đang ở từ đường, chứ không phải là ở đây.”
“Khốn kiếp, cháu còn dám già mồm với ông à! Rõ ràng đã biết Phong Lăng là con gái, nhưng lại giữ bí mật không nói với bất kỳ ai, đây là bất nhân. Nhìn trúng một thành viên ở cạnh mình nhiều năm trong căn cứ, thậm chí còn thích nó, đây là bất nghĩa. Rõ ràng đã biết xưa nay nhà họ Lệ ghét nhất điều gì, rõ ràng biết ông không thể để cháu có kết quả với loại người như Phong Lăng nhưng cháu vẫn quay lưng lại với gia đình, che giấu một đứa con gái trong căn cứ, rồi hàng ngày nâng niu con nhóc đó trong lòng bàn tay, đây là bất hiếu! Ông già này không trách mắng cháu chẳng qua chỉ là đuổi cái con bé đó đi thôi, cháu thì hay rồi, không quan tâm đến vợ mình ở từ đường nữa, mà chạy thẳng đến đây tìm Phong Lăng! Cháu tưởng ông còn cho cháu cơ hội để gặp lại con nhóc đó tiếp sao? Nam Hành, ông nói cho cháu biết, đời này cháu đừng có mơ tưởng đến con bé nữa! Phong Lăng không thể bước vào cửa nhà họ Lệ được, dù có là ba năm sau cũng không được! Trước khi quá muộn cháu hãy từ bỏ đi!”
“Còn nữa, ông nói cho cháu biết, ông định sẽ giao toàn quyền phụ trách căn cứ XI cho A Phong, còn cháu thì về tiếp nhận Lệ thị. Dù hai chị em Lệ Cẩm Sắt và Lệ Lâm có thông minh đến mấy, cũng vẫn không bằng một nửa của cháu. Năm đó cháu đã đặt mọi tâm tư vào căn cứ, nhưng vẫn có thể khiến công ty của họ Lệ chúng ta phát triển vững vàng. Nếu cháu có thể thay đổi suy nghĩ, dồn hết tâm huyết lên cơ nghiệp của gia tộc nhà họ Lệ thì nhà chúng ta...” “Cháu sẽ không về, ông hãy từ bỏ ý định đó đi.” Lệ Nam Hành đanh mặt nói một câu, sau đó đi thẳng. Sắc mặt của ông cụ Lệ chợt trở nên tái nhợt, bỗng nhiên ông đảo mắt nhìn về phía bóng lưng lạnh lùng của Lệ Nam Hành. Mặc dù bình thường ở nhà, Lệ Nam Hành vốn cũng không hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của mấy ông ấy, nhưng chí ít anh chỉ tự do phóng túng và bướng bỉnh chút thôi, chứ chưa từng từ chối bằng giọng nói vô tình lạnh băng như thế này. Vậy mà chỉ một con nhóc giả trai còn chưa đến mười tám tuổi lại có thể khiến Lệ Nam Hành để tâm như vậy? Ông cụ Lệ tức giận đến mức chống mạnh cây gậy ba toong xuống đất: “Nam Hành, cháu đứng lại!” Nhưng người đàn ông đã đi xa, căn bản không hề có ý định dừng bước. “Lệ Nam Hành, cháu muốn vì một đứa trai không ra trai, gái không ra gái tên là Phong Lăng gì đó mà đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lệ sao!” Bấy giờ bước chân của Lệ Nam Hành mới hơi chậm lại, tiếp theo anh dừng bước, sau đó chưa đến hai giây, anh không hề trả lời mà đi thẳng ra ngoài. Ông cụ Lệ tức giận tới mức bàn tay nắm cây gậy run lên. Đồ hỗn láo! Bây giờ trời mới tờ mờ sáng, đám A K đã chạy từ bên ngoài về, trông thấy Lệ lão đại lái xe ra ngoài, họ vội dừng xe, hạ kính xuống: “Lão đại, đoạn đường ở ngoại ô chỉ có camera giám sát ở con đường lớn phía trước, còn các đoạn đường khác thì không. Bọn em đã kiểm tra tất cả các camera giám sát có thể tìm được cả một đêm, nhưng đều không thấy bóng dáng của Phong Lăng đâu.” "Đã tìm ở các con đường nhỏ khác chưa?” “Trời rất tối, bọn em cũng đã lái xe tìm một lượt, nhưng cũng không thấy.” A K cau mày. Lệ Nam Hành không nói gì nữa, đạp mạnh chân ga, phóng chiếc Hummer màu đen ra khỏi căn cứ. Ra khỏi căn cứ, trên xe anh vừa ấn gọi số điện thoại của Phong Lăng, vừa lái xe tới tất cả những con đường cô có thể đi qua. Lệ Nam Hành lái xe vào một khu nhà có đường thông vào nội thành ở phía bên trái nhưng không thấy bóng dáng của Phong Lăng đâu, anh đã gọi cho cô rất nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối, điện thoại co vẫn luôn trong tình trạng tắt máy. Ngoài việc bắt xe vào nội thành tìm một chỗ ở yên ổn tạm thời thì cô còn có thể đi đâu? Xung quanh đây, đến một rừng cây cũng không có, Phong Lăng đã sống ở bên ngoài nhiều năm, dù lớn lên ở trong rừng thì cũng không thể nào quay lại đó được, cô không thể thích ứng được với cuộc sống như thế nữa. Lệ Nam Hành quay đầu xe lại, sắc mặt tối sầm lại, anh phóng xe chạy vào nội thành. ...... Nhà họ Lệ Tần Thu và mẹ mình dừng xe trước cổng nhà họ Lệ, Phong Minh Châu cũng đi theo phía sau. Lúc xuống xe, cô ta nói với vẻ không vui: “Nếu nhà mình đã gả di vật của em gái con qua đây rồi thì mẹ với bà còn nhớ thương gì nữa? Giờ mới là ngày kết hôn thứ ba trên danh nghĩa, hai người đã định đến thăm rồi, chẳng qua chỉ là hai bộ đồ trẻ con thôi mà. Dù sao thì họ cũng đã để ở trong từ đường rồi, mẹ với bà còn muốn thế nào nữa, có cần phải bận tâm đến vậy không?” Tần Thu không lên tiếng, chỉ nhìn mẹ mình. Bà cụ cũng không nói gì, mấy hôm trước, phát hiện viên ngọc tròn bà luôn mang bên người nhiều năm đã bị mất, bà đã rất khó chịu. Sau khi gả đứa cháu thứ hai đến đây, bà vẫn không yên lòng được, nên muốn đến đây xem sao. Đúng lúc này, vừa hay Lệ Cẩm Sắt đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ, cô bước lên trước chào hỏi một cách lịch sự: “Cô Phong, bà Tần, chị Phong? Mọi người đến... Tìm ông cháu ạ?” “Nam Hành có ở nhà không?” Tần Thu hỏi. “Chắc anh ấy đến căn cứ rồi ạ.” Bà lão cau mày: “Vừa kết hôn đã đến căn cứ? Không phải đã nói là cậu ấy phải trông coi ở từ đường mấy ngày sao?” Phong Minh Châu ở bên cạnh, cười lạnh mấy tiếng: “Chắc là đột nhiên phát hiện người tên là Phong Lăng ở trong căn cứ thật ra là một đứa con gái, chuyện cô ta giả làm con trai sống ở trong căn cứ lâu như vậy đã gây ra náo loạn, chắc chắn anh ấy phải đi giải quyết rồi.” Lệ Cẩm Sắt không rõ tình hình cho lắm, chỉ thấy kinh ngạc khi nghe thấy câu nói này. Vẻ mặt của bà cụ và Tần Thu chợt trở nên hoảng hốt. Hai người đảo mắt nhìn về phía Phong Minh Châu. Phong Lăng là con gái ư?
|
Chương 1006: Ngoại truyện (268) Minh Châu, con vừa nói gì? Cậu nhóc đó, cái cậu tên là Phong Lăng ấy là con gái sao?” Tần Thu kinh ngạc nhìn Phong Minh Châu. Phong Minh Châu có thể hiểu sự ngạc nhiên của mẹ mình nhưng không hiểu sự kinh ngạc đến khiếp sợ trong ánh mắt bà là bắt nguồn từ đâu, cô ta chỉ nhìn bà rồi đáp: “Thì cô ta vốn là con gái mà, cũng không biết đóng giả con trai trà trộn trong căn cứ XI để làm gì, có lẽ bản tính trời sinh đã thích những nơi có nhiều đàn ông rồi cũng nên?” Ánh mắt của Tần Thu trở nên bàng hoàng, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt giống hệt bà lúc trẻ của Phong Lăng, sau đó bà lại ngoảnh sang nhìn về phía mẹ mình. Bà cụ đặt tay lên mu bàn tay của Tần Thu, được đỡ lấy, yên lặng một lúc lâu mới nói: “Vào từ đường xem sao trước đã.”
Tất cả cũng chỉ là suy đoán và nghi ngờ, hơn nữa bà cụ cảm thấy tuổi tác hình như không khớp cho lắm... Nhỡ đâu hi vọng rồi lại thất vọng... Mấy năm trước sau khi đứa con út rơi xuống biển, người nhà họ Phong đã không ít lần đi đến các trại trẻ mồ côi ở khắp mọi nơi, bất kể đứa bé nào trông giống bé út, đều được họ tưởng là kỳ tích sống, là đứa bé đáng thương ấy. Nhưng kiểm chứng hết lần này đến lần khác đều là những kết quả thất bại. Cháu gái thứ hai nhà họ đã mất tích mười bảy năm, còn Phong Lăng đó thì... Họ lại nghe nói người này mới mười bảy tuổi, nếu cô đúng là người con gái thứ hai của nhà họ Phong thì phải là mười tám tuổi mới phải. Tuổi tác không khớp, trùng hợp nhiều đến mấy cũng vô dụng. Nhưng đứa trẻ đó thật sự rất giống... Nếu cô ấy thật sự là con gái, vậy thì càng... Tần Thu và mẹ mình biết rõ trong lòng với nhau, trong tình trạng chưa kiểm chứng thì rất nhiều chuyện không thể nói rõ. “Thưa bà và cô, cả Nam Hành và ông cháu đều không có nhà, chuyện từ đường thì đợi vài hôm nữa hai người hãy đến đi ạ. Không phải hôn lễ vừa mới được tổ chức sao? Hai người đến sớm quá.” Vì không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên lúc này chắc chắn Lệ Cẩm Sắt cũng không tiện để người nhà họ Phong vào trong. Đặc biệt là Phong Minh Châu - cô con gái lớn nhà họ Phong, trông cô ta có về như không quá thích thú với bất kỳ chuyện gì. Cô nghe cuộc trò chuyện của họ, hình như đang có sự vướng mắc kỳ lạ nào đó, đương nhiên nhà họ Lệ sẽ không can dự vào những chuyện cãi vã này, vì vậy cách tốt nhất là tránh xa, cũng không được để bọn họ vào nhà. “Chúng tôi chỉ đến xem thử di vật còn sót lại của đứa cháu gái thứ hai thôi.” Bà cụ nói khẽ. “Bà ạ, chắc chắn di vật mà cô Hai nhà mình để lại không chỉ có hai bộ đó, nhà mình cũng chỉ mang hai bộ sang đây, những bộ khác đều vẫn giữ lại bên người mà. Hai bộ đồ đó mới rời khỏi nhà có hai, ba hôm thôi, nhà mình cứ nhất quyết muốn vào từ đường của nhà họ Lệ để xem sao? Dẫu sao bà cũng là người cùng thế hệ với các ông nhà cháu, chắc bà cũng rõ một nơi như từ đường, nếu không phải là người nhà họ Lệ thì không được tự do đi vào chứ ạ. Hơn nữa tư tưởng trọng nam khinh nữ của nhà họ Lệ rất hà khắc, đến cháu là cháu gái ruột của ông Ba mà muốn bước vào còn phải xin xỏ mãi, bà... với cô Phong cùng chị Phong đây vào thế này không thích hợp đâu ạ.”
Bà cụ lập tức cau mày nhưng không kiên quyết muốn đi vào nữa: “Được rồi, nếu nhà họ Lệ đã có nhiều quy tắc như thế thì tôi cũng không phá vỡ quy tắc nữa, bao giờ thì Nam Hành về?”
“Chuyện này thì cháu không rõ, nếu mọi người có việc gấp thì bây giờ cháu sẽ đi gọi điện cho anh ấy. Nhưng ban nãy cháu gọi, anh ấy không nghe...”
“Vậy thôi không cần tìm nó nữa, bây giờ nó về căn cứ, chắc chắn là có chuyện quan trọng.” Bà cụ nhớ đến vấn đề liên quan đến Phong Lăng, bèn ra hiệu bằng ánh mắt cho Tần Thu, quay người đi về xe.
Giây phút quay về xe, Phong Minh Châu ngoảnh lại nhìn về phía cánh cổng lớn biệt thự của nhà họ Lệ, chợt nghĩ lẽ ra mình mới là người được kết hôn một cách quang minh chính đại nhưng cuối cùng, kết quả vẫn hoàn toàn khác với mong muốn của cô ta.
Cô ta cụp mắt xuống, không nói thêm một lời, bước thẳng lên xe.
Thấy xe của nhà họ Phong đã rời đi, bấy giờ Lệ Cẩm Sắt mới thở phào.
Đúng là, cùng một ngày mà mọi người đột nhiên đều đi hết, để lại cục diện rối rắm này ở nhà cho cô ấy thu dọn.
Tất cả mặt đường của các con đường ngoại ô của Los Angeles đều đã bị đóng băng, dù tài xế có tay lái vững đến mấy thì cũng không thể điều khiển xe luôn ổn định trên con đường như thế này được.
Bánh xe của chiếc Hummer màu đen đã có thể coi là loại có độ ma sát rất tốt nhưng vẫn bị trượt nhiều lần trên mặt đường băng. Lệ Nam Hành lái xe rất nhanh vào nội thành, vì lái xe quá nhanh mà thân xe lại không ổn định, cảm thấy chiếc xe đã không theo sự điều khiển của mình nữa, Lệ Nam Hành nhắm về phía khu đất trống rộng rãi ở phía xa và không có nhà dân ở xung quanh, anh buông hai tay khỏi vô lăng...
Cuối cùng “sầm” một tiếng, chiếc Hummer màu đen to lớn đâm vào hàng rào chắn bên đường, phá hỏng hàng rào chắn, dừng lại giữa vùng đất hoang vắng, phanh kít tạo thành vệt cháy sém trên đường.
Lồng *** của Lệ Nam Hành đập mạnh vào vô lăng, nhưng anh không hề nhíu mày lấy một cái, đến khi xe dừng hẳn lại, anh vẫn lặng lẽ ngồi trong vị trí lái, nhìn ra mọi thứ bên ngoài. Đôi mắt anh trống rỗng, rũ xuống nhìn bàn tay trên đùi đang chầm chậm giơ lên nhưng thứ bắt được chỉ là không khí.
Tối qua anh đã ngồi trong phòng của Phong Lăng cả một đêm.
Anh muốn cảm nhận được hơi ấm của cô, nhưng không được.
Lúc bấy giờ anh mới phát hiện, thì ra bao lâu nay, cô không hề để lại bất kỳ thứ gì, một khi cô biến mất, dù anh có năng lực hô mưa gọi gió thì cũng chưa chắc đã có thể tìm thấy cô.
Biệt thự Nhạc Tình.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, vốn dĩ Phong Lăng cũng chỉ bị cảm lạnh và say rượu thôi, hạ sốt xong là ổn nên cô đã có thể xuống giường đi lại.
Văn Nhạc Tình quả thực đã cho cô một không gian nghỉ ngơi rất tốt, ngoài thời gian đích thân cô ấy đến kiểm tra sức khỏe và lo chuyện ăn uống của cô ra, những lúc khác đa phần đều để cô nghỉ ngơi trong phòng một mình.
Phong Lăng cảm thấy hôm nay mình đã khỏe hơn rất nhiều nên đi tắm, sau đó mặc bộ đồ thể thao màu nhạt mà Văn Nhạc Tình đưa cho, rồi đi mở hai vali hành lý của mình ra.
Đa số quần áo và đồ dùng trong vali đều đã không thể mặc và dùng được nữa, dẫu sao lúc đó cô đội mưa tuyết đi ra ngoài, chiếc vali có tốt đến mấy cũng đã sớm bị ngấm nước. Hơn nữa vì người ở đây rất lịch sự, không hề tự ý lục lọi đồ của cô, nên đồ đạc trong chiếc vali này cứ nửa ẩm nửa ướt ngâm bên trong hơn hai ngày.
Cô thu dọn đồ bên trong, đang chuẩn bị ném đi thì chú ý đến chiếc điện thoại đã được để chung với đống đồ này rất lâu. Đây là chiếc điện thoại mà lúc trước Lệ Nam Hành đã cùng đi mua với cô, cũng đã sử dụng rất lâu rồi. Lúc trước, có một lần anh muốn giúp cô đổi chiếc khác, nhưng đã bị cô từ chối.
Lúc đó, cô rất thích chiếc điện thoại do anh chọn, cô không hiểu đó là loại cảm xúc gì, chỉ biết là thích, không nỡ ném đi và muốn dùng mãi mãi.
Đến hôm nay, cuối cùng cô cũng hiểu đây là cảm xúc gì.
Vì vậy, chiếc điện thoại này cô cũng không cần thiết phải giữ lại nữa.
Cô gái ngồi bên cạnh chiếc vali, đầu tiên là ném chiếc điện thoại vào thùng rác không chút do dự, những bộ đồ và đồ dùng không mặc và sử dụng được nữa, cô cũng thu dọn hết lại, ném ra ngoài.
|