Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
|
|
627, C1367: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (627)
Chí ít Lệ Nam Hành vẫn còn sống, chuyện này cô vô cùng tin tưởng. Còn sống thì mọi chuyện đều ổn cả. Cho dù anh có bị thương có bị tàn tật không nhìn thấy được nữa hay làm sao đó thì chung quy anh vẫn còn sống. Phong Lăng nhẫn nhịn lửa giận trong lòng mình, bình tĩnh nói: "Bà Mạch, nếu cô ấy thật sự không muốn cháu vào thì cháu có thể không vào làm phiền nữa. Nhưng có thể gọi bác sĩ đến đây khám kỹ cho anh ấy được không ạ, đừng làm chậm trễ việc chữa trị." Calli ở bên trong bỗng nhiên cảm thấy không phục, đứng bật dậy rồi đi ra mở cửa. Sau khi mở cửa, cô nhìn lướt qua bà Mạch một chút, tiếp đó lại nhìn sang Phong Lăng: "Cô đang xem thường thuật chữa bệnh của tôi đấy à? Một người lúc tôi cứu về còn gần như sắp chết, bây giờ vẫn còn sống sờ sờ ở chỗ tôi, trừ việc mắt không nhìn thấy được thì không còn vấn đề nào khác. Người ngoài như cô dựa vào đâu mà khinh thường thuật chữa bệnh của tôi?" "Calli, nói chuyện cho đàng hoàng!" Bà Mạch quở mắng. Calli lại lườm Phong Lăng một cái rồi nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Bà nội, cháu không nói dối, vừa rồi anh ấy thật sự nói rằng anh ấy không quen cô ấy. Hai người lớn tiếng ở bên ngoài như vậy, anh ấy thì vẫn tỉnh, anh ấy ho khan chắc chắn cô ấy cũng nghe thấy rồi. Nếu anh ấy biết cô ấy thì chắc chắn đã mở miệng từ lâu rồi, nhưng anh ấy đã bảo không hề quen biết cô ấy mà!" "Không thể nào." Phong Lăng ngước mắt lên. "Không tin thì cô tự đi hỏi anh ấy đi, nhưng tôi không cho cô bước qua cánh cửa này đâu. Không phải cô cũng nghe được anh ấy đang nghỉ ngơi ở chiếc giường sát cửa sổ hay sao? Tự cô đến cạnh cửa sổ đó mà hỏi đi!" Calli lườm Phong Lăng một cái với vẻ mất kiên nhẫn: "Cô cứ đứng đấy đi, tôi cũng đâu thể cho anh ấy uống thuốc mê gì, bảo không quen thì chính là không quen, tôi cần gì phải lừa cô!" Trái tim Phong Lăng bỗng nhiên đập lỡ một nhịp, cô xoay người đi đến phía trước khung cửa sổ, đưa tay lên chạm vào thành cửa, lại nhìn tấm vải bố ố vàng bịt kín ô cửa che hết mọi thứ ở bên trong, ngón tay dần dần dùng sức miết lên thành cửa: "Lệ Nam Hành, có phải là anh không?" Bên trong không có tiếng động gì cả. "Em là Phong Lăng." Giọng nói của cô khàn khàn: "Em đến tìm anh." Bên trong vẫn không có ai lên tiếng, thế nhưng một lát sau lại truyền đến tiếng ho khan bị kìm nén lại. Là tiếng ho nghe có vẻ không mấy thoải mái, nhưng lại ra sức kiềm chế và nén lại để không phát ra tiếng ho to quá mức. Chứng minh rằng anh thật sự đang tỉnh, cũng nghe được giọng nói trước cửa sổ của cô. "Lệ Nam Hành!" Tay Phong Lăng dùng sức ấn lên cánh cửa sổ, giọng nói cũng nâng cao lên rất nhiều: "Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì anh cũng không thể không nhận ra em! A K mất một chân rồi, em có thể đưa anh ta về Los Angeles! Còn anh, cho dù anh có bị mù, điếc hay gì đi chăng nữa thì cũng vẫn là Lệ Nam Hành. Cho dù có ra sao đi nữa anh cũng không thể đẩy em ra, đây là lời cam kết anh từng nói! Lúc trước khi xóa tên em ra khỏi căn cứ, anh từng nói đó không phải là đẩy em ra mà, thế bây giờ thì sao hả? Anh không nhận ra em sao?" Bên trong rất yên tĩnh, lần này đến cả tiếng ho khan cũng không có. Calli mất sạch kiên nhẫn, nói thẳng luôn: "Nghe đi, anh ấy không trả lời cô, cũng không quen biết cô, bây giờ hết hy vọng chưa? Có thể đi được chưa? Tôi ở một mình trong căn nhà nhỏ này chính là vì yêu thích một cuộc sống yên tĩnh. Bà nội, bà dẫn cô gái này đi đi, đừng để cô ấy đến đây thêm lần nào nữa!" Nói xong, Calli lập tức đóng sập cửa lại, bấy giờ cô không khóa trái lại nữa, nhưng nhìn cánh cửa đã đóng chặt trước mắt, bà Mạch do dự một lát rồi lại nhìn về phía Phong Lăng. Phong Lăng vẫn đứng yên không nhúc nhích trước cửa sổ: "Em chỉ muốn biết bây giờ anh bị thương nặng nhẹ ra sao thôi, anh không gặp em, cũng bảo không quen em, thế tức là vết thương rất nghiêm trọng, để em nhìn qua một chút cũng không được sao? Lệ Nam Hành, em chạy từ New York đến đây, thậm chí còn không có lấy một khẩu súng trong người mà đã xông đến Israel này rồi, mấy chiếc máy bay rơi trước mặt, em cũng không có cảm xúc gì. Em chỉ muốn tìm anh, muốn dẫn anh về, mọi người ai cũng nghĩ rằng anh chết rồi, ngay cả đội cứu viện được căn cứ phái ra đi tìm cũng rút lui về hết. Vì muốn tìm các anh mà Tam và Lâm Thành đã cố ý trốn khỏi căn cứ, vì để đến được Israel này em cũng bỏ mặc cả Phong thị, nhưng anh đang làm gì vậy? Anh còn sống nhưng anh không chịu gặp em?" Giọng nói của người phụ nữ đứng bên ngoài vẫn luôn bình tĩnh, cũng không có những tiếng trách móc hay gào thét giày vò tâm can. Sau khi đóng cửa, Calli vẫn nghe thấy tiếng nói kia, cô nhìn người đàn ông vẫn luôn im lặng, ngồi dựa vào đầu giường ở phía trước cửa sổ. Anh quả thật không hề lên tiếng, hai mắt không có tiêu cự nào mở to, thỉnh thoảng vì cơn ho ập đến mà phải đưa tay nắm hờ lại thành quyền rồi đặt bên miệng để đè nén tiếng ho khan của mình. Lúc này bên ngoài cũng không còn động tĩnh gì, Calli nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng bây giờ lại tái nhợt của người đàn ông kia, đành quay người đi rót một cốc nước rồi đi đến bên cạnh giường, nhỏ giọng nói: "Vẫn muốn ho đúng không? Uống chút nước cho đỡ." Người đàn ông ở trên giường không hề nhúc nhích, lúc này chỉ lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa sổ đã dần đi xa, sau đó mới chậm rãi đưa tay lên rồi để vô định ở giữa không trung. Biết anh không nhìn thấy nên Calli vội vã định đưa cốc nước vào trong tay anh. Kết quả vừa rồi người đàn ông kia vì nén cơn ho quá lâu, nên lúc này tay bỗng đụng đến cốc nước thì lại vô tình đánh rơi nó xuống đất. Calli khẽ kêu một tiếng, định nói gì đó thì lại thấy người đàn ông kia bỗng vươn mình cúi xuống bên giường, rồi ho khù khụ liên tục, máu nhỏ xuống đất. "Ấy! Anh..." Calli sợ đến mức để mặc cái cốc cùng nước loang lổ trên chăn mà vội đi đến dìu anh dậy. Thấy người đàn ông này liên tục ho ra máu, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại như thể đã mất đi tri giác, cô đành vội đứng dậy đi làm thuốc. Từ ngày được cô cứu về, anh đã bắt đầu ho ra máu như vậy, ngày hôm qua vốn đã hơi khá lên được một chút, đến bây giờ đã hơn ba mươi tiếng không ho ra máu nữa, thế mà bây giờ lại thành công cốc hết, hơn nữa còn ho ra máu nhiều hơn. Cô biết lục phủ ngũ tạng của anh đã chịu tổn thương của bom hóa học, nội tạng đã bị thương rất nghiêm trọng, nếu không đã chẳng ho ra máu như vậy. Cô vội vàng đỡ anh về giường nằm, lại cẩn thận lau vết máu dính ở bên mép anh. Đang định đút thuốc cho anh thì người đàn ông đang nhắm mắt vô lực tựa trên giường kia chậm rãi đưa bàn tay lành lạnh của mình lên, khẽ đẩy cánh tay đang cầm thìa thuốc đưa đến bên miệng mình của cô gái, tiếng nói khàn đặc phải dùng giọng gió: "Không cần đâu..." "Ý chí muốn sống của anh kém đến vậy à?" Calli tức đến đỏ cả mắt: "Em vất vả lắm mới cứu anh sống lại được, em cũng dùng toàn những loại thuốc quý mà những bác sĩ nơi đây đã hao tâm nghiên cứu chế tạo nhiều năm qua. Sao em có thể trơ mắt nhìn anh chết dần chết mòn như vậy, mù thì mù thôi, có sao đâu chứ?" "Vô dụng thôi." Người đàn ông kia nhắm đôi mắt vốn đã chẳng thấy gì lại, giọng nói trầm thấp gần như chẳng nghe thấy: "Tôi biết cơ thể mình ra sao... Đừng phí thuốc nữa."
|
628, C1368: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (628)
Calli cắn mạnh môi mình, cô nhìn anh một lúc lâu mới nói: "Em phải gọi cái cô Phong Lăng vừa nãy kia về thì anh mới chịu ngoan ngoãn uống thuốc và để em chữa cho hết bệnh đúng không?" Người đàn ông trên giường kia không nói gì nữa. Đôi mắt đỏ hoe của cô trừng lên với anh: "Thật ra anh biết cô ấy đúng không? Không cần biết cô ấy bảo anh là chồng chưa cưới gì đó là thật hay giả, nhưng anh biết cô ấy, chẳng qua anh chỉ là không muốn để cô ấy nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ thôi đúng không?" Người đàn ông kia nhíu mày lại, nhắm chặt hai mắt. "Nếu anh còn không chịu uống thuốc thì bây giờ em sẽ gọi cô ấy lại để cô ấy trông anh uống đấy!" "Đừng." Đầu lông mày trắng xám của anh càng nhíu chặt lại. Quả nhiên là vậy. Calli vô cùng tức giận, cô múc đầy thuốc rồi đưa thìa đến bên miệng anh: "Vậy bây giờ anh mau uống thuốc đi, thương tích của anh đều ở nội tạng, thuốc này rất tốt đối với anh. Nếu em không chữa được thì anh đã tắt thở từ hôm em đưa anh về đây rồi, anh phải tin em, cũng phải tin thuốc ở đây!" "..." "Anh không uống thì em đi gọi cô ấy đến ngay đấy, cô ấy đi chung với bà nội em nên chắc chắn bây giờ chưa đi xa được, có lẽ em chỉ cần hét lên một tiếng cô ấy cũng nghe được rồi..." Calli còn chưa dứt lời, người đàn ông đang ngồi trên giường kia đã hé đôi môi trắng bệch của mình ra. Thấy bây giờ anh đã chịu uống thuốc, nhưng Calli vẫn tức giận. Chắc chắn người đàn ông đẹp trai này và cô gái kia có tình cảm không hề bình thường, anh thật sự không hề muốn cô thấy bộ dạng hiện giờ của mình. Rõ ràng lúc bị thương nặng như vậy cũng là lúc rất cần một người có thể ở bên chăm sóc, nhưng anh thà rằng làm như không quen biết nhau chứ không muốn cô nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình. Khắp cơ thể anh đều chằng chịt vết thương, đôi mắt cũng không còn nhìn thấy gì nữa, trên mặt thì vẫn ổn, chỉ là trên má có một vết thương không rõ ràng lắm, sau này vết thương lành rồi thì có lẽ sẽ không để lại vết tích gì cả, chỉ là khuôn mặt hốc hác trắng bệch có hơi đáng sợ mà thôi. Mỗi ngày cô đều thay giúp anh các loại quần áo bằng vải bông màu trắng mềm mại thoải mái ở đây, nhưng ngày nào cũng bị máu nhuộm thẫm ra cả. Ngày đó lúc đến bờ sông giặt những quần áo nhuốm máu, cô gái tên Phong Lăng kia từng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, lúc đó trong lòng Calli đã dấy lên một nỗi sợ không tên, sợ rằng chuyện bản thân lén lút giấu một người bị thương nặng trong nhà bị phát hiện, nên mới vội vàng tránh xa ra một chút. Thế nhưng lại bị cô tìm thấy rồi. Cũng không ngờ rằng anh lại không nhận ra cô. Vất vả lắm mới đút được một nửa chỗ thuốc, thế nhưng một nửa này còn bị anh ho khùng khục nhổ ra ngoài không ít. Calli vội vàng múc một thìa rồi đút tiếp anh, nhưng bây giờ anh không nuốt trôi được nữa. Cứ uống một hớp là nhổ ra, rõ ràng cơ thể của anh đang vô cùng khó chịu, cũng đang chịu sự giày vò. Anh yên lặng nằm xuống giường, vầng trán hơi nhíu lại, xua xua tay như thể đang cầu xin, khàn giọng bảo: "Đừng đút nữa... Không nuốt trôi." Biết anh thật sự không uống được nữa, Calli đứng bên giường nhìn anh một lúc, sau đó đành phải nghĩ xem còn cách gì khác không. Bên ngoài, Phong Lăng đỡ bà Mạch đi về. Thỉnh thoảng bà Mạch lại liếc cô một cái, nhưng Phong Lăng chỉ yên lặng không lên tiếng. "Cháu bé à, cháu đừng đau lòng quá, có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp nhận lầm mà thôi." Bà Mạch lên tiếng an ủi. Nhưng Phong Lăng chỉ khẽ cong môi lên một cái, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào: "Cháu không nhận nhầm." Thấy cô kiên quyết giữ lập trường, bà Mạch cũng không tiện nói gì thêm. Thật ra bà Mạch cũng cảm thấy không thể trùng hợp đến như vậy được, cũng cảm thấy chắc chắn có người đang nói dối. Nhưng bà hiểu cháu gái của mình, tuy tính cách vì được nuông chiều nên có hơi bướng bỉnh, nhưng tuyệt đối không hề có ý xấu, cũng sẽ không nhẫn tâm đến mức dù thấy Phong Lăng đã sốt ruột vậy rồi mà còn che giấu cho được. Lúc đầu cô bảo trong nhà không có người nào đúng là đang nói dối, nhưng sau đó thì không giống như đang bịa chuyện. Có lẽ người đang ở trong thật sự đã bảo rằng bản thân không hề quen biết Phong Lăng. Phong Lăng bảo bản thân không nhận nhầm, nhưng lại không tiếp tục giằng co ở chỗ của Calli nữa. Sau khi đỡ bà Mạch về, cô không nói gì thêm, những thứ cô đã gọt vót thành hình để chuẩn bị đơn độc xông vào trong rừng kia đã không còn cần dùng đến, cô chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi đi thẳng ra ngoài. Phong Lăng đi thẳng đến chỗ của A K, A K vẫn luôn ở đó mà đau khổ chờ đợi cô về, cho dù bản thân rất suy yếu nhưng vẫn kiên trì chờ đợi. Thấy Phong Lăng trở về, anh ta vội vàng ngọ nguậy ra sức muốn ngồi dậy: "Sao rồi? Tìm được Lệ lão đại chưa? Người kia là anh ấy đúng không?" Phong Lăng đi tới bên giường: "Là anh ấy." Bỗng chốc khuôn mặt A K tràn ngập sự vui sướng. Vừa định nói thế thì tốt quá rồi, lão đại cũng còn sống, thế nhưng anh ta đang định thốt lên thì thấy vẻ mặt của Phong Lăng dường như vô cùng bình tĩnh mà chẳng thấy vẻ vui sướng mừng rỡ, bấy giờ anh ta mới không cười nổi nữa, chỉ thử hỏi dò một câu: "Vậy cô..." "Anh ấy không muốn gặp tôi." Phong Lăng đáp xong thì ngồi thẳng xuống giường, nhìn mặt trời chói chang ở ngoài cửa sổ: "Không nhận ra tôi, cũng không chịu gặp tôi." A K thoáng sượng mặt, một lát sau lại nói: "Nếu anh ấy nói như vậy thật thì tôi có thể hiểu lão đại đang suy nghĩ gì." Phong Lăng lặng im, không nói gì. "Một người kiêu ngạo như anh ấy, từng ấy năm từ khi sinh ra cho đến giờ đều luôn đứng ở vị thế người thắng cuộc, cho dù có bị thương cũng chưa bao giờ cảm thấy hỗn loạn. Thế nhưng nếu bây giờ mắt anh ấy thật sự không còn nhìn thấy thì có kiêu ngạo đến đâu cũng không thể chịu nổi. Nhất là khi đối mặt với cô, anh ấy vốn chẳng có cách nào để đối mặt với cô cả." A K nói bằng chất giọng khàn đặc: "Phong Lăng, biết được lão đại còn sống đã là một tin tức tốt, cô đừng vội, cho anh ấy thêm thời gian đi." "Anh ấy bị thương nghiêm trọng như vậy, tôi không thể cứ trơ mắt chờ đợi được, cũng không thể kéo dài thời gian thêm được nữa." Trạng thái lúc này của Phong Lăng còn bình tĩnh hơn nhiều so với những gì cô tính trước: "Tôi phải nghĩ cách đưa các anh về, ít nhất là phải rời khỏi Israel." A K ho khan một cái rồi nói: "Mặc dù bác sĩ nơi này dùng các loại thuốc chưa từng thấy, thế nhưng đất nước nào cũng có đặc trưng riêng, ít nhất nền y học của họ đã cứu sống chúng tôi." "Tôi biết, nhưng bây giờ các anh cần phải trở về làm phẫu thuật, còn phải tiêu độc lọc máu lọc phổi cho các anh nữa. Chất độc hóa học không phải trò đùa, tất cả thương tổn trước mắt chỉ là tạm thời, nhưng nếu không mau trở về chữa trị thì ai biết chừng những thứ này sẽ đi theo các anh cả đời?" Phong Lăng vừa nói vừa nhìn ra ngoài, hướng mắt ấy chính là vị trí sân nhà của Calli. Lời nói của Phong Lăng cũng rất có lý, A K không nói thêm nữa, chỉ nhìn cô: "Không thì tôi đến gặp lão đại xem sao?" "Anh không được động đậy, nằm yên đàng hoàng trên giường cho tôi, không được đi đâu hết." Tất nhiên Phong Lăng sẽ không vì một cô gái đứng ra ngăn cản mà bỏ cuộc dễ dàng như thế: "Nếu tôi đã đến rồi thì sẽ không bỏ mặc bất cứ một ai trong các anh ở lại đây cả, Lệ Nam Hành không nhớ trước đây khi tôi không chịu gặp anh ấy, anh ấy đã dùng không biết bao nhiêu cách xấu hổ để bám theo cho bằng được à, anh ấy nghĩ tôi không biết dùng sao?" A K: "..."
|
629, C1369: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (629)
Tối hôm đó, Phong Lăng lại đến nhà Calli, lần này thì cô không đi vào sân nhà của Calli, mà đứng ngoài sân một lát. Nghe thấy tiếng mở cửa vang lên từ bên trong nhà, cô mới ở trước cửa, hơi nghiêng người liếc nhìn vào trong. Calli đang bưng một thau quần áo dính đầy máu nhưng lần này hình như cô không định ra chỗ dòng sông phía ngoài để giặt mà mở một bình nước rất lớn trong sân, đổ nước sạch trong đó ra, cứ thế ngồi trong sân giặt những vết máu trên quần áo. Mặc dù trời đã tối, chỗ nghèo nàn như nông trường Gorjing cũng không có đèn đường, nhưng thị lực của Phong Lăng không hề bị ảnh hưởng bởi sắc trời, có thể nhìn thấy rất rõ ràng những vết máu trên quần áo có lẽ là mới dính lên, cũng có thể nói là, vết thương của Lệ Nam Hành vẫn chưa lành, hơn nữa có chiều hướng càng ngày càng nặng hơn. Theo tần suất Calli giặt những bộ quần áo dính máu này, vết thương của anh hẳn còn nặng hơn A K. Bây giờ, A K ngoại trừ việc mất một chân và phản ứng có hơi chậm chạp ra thì tất cả những thứ khác vẫn tốt, ít nhất hiện tại có thể nói chuyện giao tiếp bình thường với cô rồi, chỉ cần chăm mấy tháng nữa, đến khi Tam và Lâm Thành tới đây là có thể đưa anh ta về. Còn Lệ Nam Hành, dường như vết thương trên người anh vẫn sẽ thường xuyên chảy máu rất nhiều. Phong Lăng im lặng đứng ngoài sân nhìn Calli giặt quần áo, sau khi nhìn một lúc lâu, cô đẩy cửa đi vào. Cửa ngoài sân két một tiếng mở ra một cách đột ngột, bàn tay đang ở trong nước của Calli dừng khựng lại, cô quay đầu lại, lại là Phong Lăng lúc ban ngày đã đến một lần. Biết Phong Lăng quả thực có quan hệ gì đó với người ở trong nhà kia, bây giờ Calli không thể quá đề phòng quá thờ ơ với cô, nhưng vẫn hơi khó chịu liếc cô một cái: "Giờ đã mấy giờ rồi? Đêm hôm khuya khoắt, sao cô lại đến nữa?" "Tôi lấy được những loại thuốc đặc trị mà bác sĩ đã kê." Phong Lăng xách một túi đồ, đặt thuốc lên bàn đá cạnh Calli: "Đừng để bụng, tôi không có ý đánh giá thấp khả năng chữa bệnh của cô, chỉ là lo lắng thuốc chỗ cô không đủ dùng, cho nên tôi xin một ít chỗ bác sĩ đem đến." Sắc mặt Calli vẫn khó chịu như vậy, cũng không thèm nhìn mấy loại thuộc đó, cúi đầu tiếp tục giặt quần áo, vừa dùng tay chà vừa nói đầy chế giễu: "Nói thì dễ nghe lắm, là cô sợ thuốc của tôi có vấn đề chứ gì." Phong Lăng nhìn cô: "Cô Calli, cô chịu cứu người thì đã chứng tỏ cô là một người rất tốt bụng nhiệt tình, cô cũng rất thông minh thì hẳn là hiểu rõ tôi không hề nói dối. Nguyên nhân anh ấy không chịu gặp tôi, tôi cũng có thể đoán được, nhưng xin cô cho tôi vào thăm anh ấy, ít nhất để cho tôi biết anh ấy bị thương đến mức độ nào, nếu thật sự rất nghiêm trọng, anh ấy phải lập tức quay về nơi anh vốn thuộc về, để anh ấy được điều trị sớm nhất có thể. Còn về mắt của anh ấy, nếu thật sự không nhìn thấy nữa, vậy thì càng nên đến bệnh viện chính quy kiểm tra đàng hoàng, điều trị càng sớm càng tốt." "Đã nói không quen cô rồi mà, cô còn cứ lằng nhằng thế nhỉ. Một người không thèm gặp mặt cô mà cô lại luôn miệng nói mình là vợ chưa cưới của người ta, cô không xấu hổ hả?" Calli không muốn tiếp tục dính tới đề tài người đó có muốn gặp cô hay không, chỉ ngước mắt lên vừa nói vừa nhìn cô: "Ban ngày tôi đã nói rất rõ ràng rồi, thái độ của anh ấy cô cũng thấy rõ rồi mà, anh ấy không quen cô." "Bà Mạch là một người rất ôn hòa hiền hậu, tôi không hi vọng xảy ra gì đó không vui với cháu gái bà ấy, cũng hi vọng cô Calli đừng quá cố chấp." Giọng nói của Phong Lăng lạnh đi, ánh mắt cũng không còn thiết tha gì nữa. Calli lập tức cười nhạo một tiếng: "Đêm hôm khuya khoắt xông vào nhà tôi, tôi không cho cô vào, cô còn có thể kiên quyết xông vào à?" Phong Lăng không đáp, nhưng đã dùng hành động làm câu trả lời. Cô xoay người, đi về phía cánh cửa đóng chặt. "Này, cô làm gì thế?" Calli thấy cô vậy mà thật sự có ý định kiên quyết xông vào, vội vàng đứng dậy đuổi theo. Calli tiến lên trước giang hai tay ra chặn trước cánh cửa đóng chặt, giờ đây, trong đôi mắt đang trợn trừng ấy đã mất đi sự kiên nhẫn, hiển nhiên là không muốn dây dưa với người phụ nữ này thêm nữa, nhìn chằm chằm vào cô: "Đây là nhà tôi! Cô không thể tùy tiện xông vào được!" "Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?" Quả thật cô đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi. Tình trạng sức khỏe của Lệ Nam Hành không thể chậm trễ thêm được nữa. "Thì tôi phải gọi người ở đây đuổi cô ra ngoài!" Calli vừa nói tay vừa kéo nghiêng cái chuông trước cửa. Phong Lăng nhìn cái chuông. Nếu cô đoán không lầm thì vật này hẳn là thứ truyền tín hiệu của dân bản xứ nông trường Gorjing, nếu rung chuông thì người ở gần đây sẽ nghe thấy, hiện tại đêm khuya vắng người, nghe sẽ càng rõ ràng hơn, nói cách khác, chỉ cần rung cái chuông này, sẽ có rất nhiều người chạy tới ngay lập tức. Calli nhìn chằm chằm Phong Lăng, đột nhiên nói: "Lúc chiều cô đột nhiên bỏ đi, có phải bởi vì bà tôi ở đây không, cô không muốn bà nhìn thấy bộ mặt dã man này của cô, sợ bà biết mình thu nhận giúp đỡ một tên cướp phải không?" Trước kia, đối với bản thân là đàn ông hay phụ nữ, Phong Lăng luôn không có quan niệm gì đặc biệt sâu sắc. Nhưng hiện tại, cũng chính vào khoảnh khắc này, giác quan thứ sáu nào đó của phụ nữ đang nói cho cô biết. Calli không chịu cho cô vào gặp Lệ Nam Hành, trừ có thể có nguyên nhân của bản thân Lệ Nam Hành ra, bản thân Calli cũng có mưu đồ riêng. Dù cho mưu đồ riêng của Calli là gì đi nữa thì tóm lại, Lệ Nam Hành phải quay về Mỹ với cô. "Mạng người quan trọng, cô Calli, anh ấy là người bị thương, đầu óc không tỉnh táo, đầu óc cô cũng không tỉnh táo à?" Phong Lăng không muốn đã muộn thế này còn ồn ào ở nông trường Gorjing, nhưng cũng không mảy may thua kém: "Cô hi vọng anh ấy chết ở chỗ cô, hay hi vọng anh ấy đến bệnh viện chuyên nghiệp nhanh chóng tiếp nhận điều trị và phẫu thuật?" Calli hơi lúng túng vì câu nói này của cô: "Bệnh viện chính quy gì chứ? Tôi chưa từng thấy, từ nhỏ tôi đã lớn lên ở đây, bị cảm bị bệnh bị thương đều dùng thuốc chỗ chúng tôi, cũng tốt giống vậy, cô đừng xem thường người ở đây..." "Đừng cố ý xuyên tạc ý trong lời nói của tôi, tôi đang nói gì, cô rất rõ ràng." Phong Lăng thờ ơ nhìn cô: "Chậm trễ nữa, cô cũng sẽ không khác gì tội phạm giết người đâu." Nghe thấy bốn chữ tội phạm giết người, biểu cảm của Calli hơi khựng lại, tiếp đó đột nhiên trừng cô: "Cô nói bậy gì đó..." Ngay lúc Calli còn chưa nói hết, đột nhiên, cánh cửa sau lưng cô mở ra. Trong sân không có đèn, chỉ có ánh trăng sáng trong trên bầu trời chiếu sáng nơi này, màu sắc hài hòa của mặt đất dưới ánh trăng. Nháy mắt nghe thấy tiếng cửa, động tác của Calli cũng khựng lại, cô đột ngột quay đầu lại, gần như cùng lúc với Phong Lăng, nhìn thấy người đàn ông không biết xuống giường lúc nào, cứ như thế đứng lên bước về phía cửa.
|
630, C1370: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (630)
Ánh mắt của người đàn ông không có tiêu cự, chẳng qua căn phòng này không lớn, đồ đạc bên trong cũng không nhiều, không có quá nhiều chướng ngại vật, giường cách chỗ này cũng có thể xem như rất gần, chắc là anh cứ lần mò như vậy và đi ra tới đây. Cũng trong khoảnh khắc cửa mở ra đó, bước chân của Phong Lăng cứng lại giống như mọc rễ. Là Lệ Nam Hành! Chỉ là sắc mặt anh trắng bệch giống như giấy, hai bên má và thái dương có vết máu, quần áo vải bông trên người có lẽ là vừa thay. Anh gầy đi rất nhiều, cằm cũng lún phún râu, đôi mắt như hồ nước lặng. "A, sao anh xuống giường rồi!" Calli khẽ la lên, rồi vội vàng quay lại muốn đỡ anh. Nhưng người đàn ông trong cửa chỉ chống một tay lên cánh cửa, mở đôi mắt không thể tìm thấy bất kỳ tiêu cự nào. Sau đó, lúc Calli sáp lại gần, anh giơ tay lên, đột nhiên nắm lấy tay của Calli. "Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tôi ra xem thử." Giọng nói Lệ Nam Hành khàn gần như không nghe rõ, nhưng xung quanh rất yên tĩnh, một câu ngắn ngủn nghe vẫn rất rõ ràng. Bởi vì anh đột nhiên nắm lấy tay mình mà Calli cũng ngẩn ra, tiếp đó mặt không hiểu sao đỏ lên, biểu cảm có hơi lúng túng, còn chưa lên tiếng, lại nghe thấy Lệ Nam Hành vừa nắm tay cô vừa nói: "Là người kia lại đến làm phiền cô à?" Người kia? Ánh mắt của Phong Lăng ghim chặt trên gương mặt của Lệ Nam Hành, từ mới đầu còn ngạc nhiên vui mừng, rồi đến sửng sốt, rồi lại kinh ngạc. Vừa nãy, cô chỉ lo nhìn trạng thái của anh, lúc này mới chú ý đến vị trí anh đặt tay. Động tác thân mật giống như rất ỷ lại vào Calli, thậm chí gần như nửa người đều dựa vào người Calli, một tay nắm lấy cô, tay kia chống trên ván cửa, động tác tự nhiên giống như Calli bên cạnh mới là người phụ nữ khiến anh tin tưởng nhất, an toàn nhất. "À... Đúng vậy, cô ấy lại đến nữa rồi, hơn nữa xem ra vừa nãy còn muốn kiên quyết xông vào, ồn ào làm anh thức giấc phải không..." Calli vừa nói vừa đỡ anh: "Em đỡ anh về giường nằm trước đã nhé, bây giờ sao anh có thể xuống giường được chứ..." Lệ Nam Hành đứng im trước cửa, đôi mắt mở to, "nhìn" về phía chỗ người ngoài cửa đang đứng: "Cô đi đi, đừng đến nữa." Phong Lăng nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Lệ Nam Hành." Sắc mặt người đàn ông rất bình tĩnh, giọng nói vẫn lạnh nhạt xa lạ như cũ, giống như thật sự chưa từng quen cô: "Tôi không quen cô." "Cho nên là... anh mất trí nhớ rồi?" Bàn tay bên người của Phong Lăng chậm rãi nắm chặt lại, nhìn chằm chằm anh: "Lệ Nam Hành, anh không nhớ em, không nhớ chính anh, không nhớ căn cứ XI, không nhớ tất cả mọi thứ phải không?" Người đàn ông đứng trước cửa bất động, cũng không nói chuyện nữa. "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa! Sức khỏe của anh ấy không chịu nổi đâu!" Calli cảm giác được người đàn ông đã bắt đầu không chống đỡ được nữa, vội vàng vừa đỡ anh vừa nhìn về phía Phong Lăng: "Lần này cô đã gặp được người rồi, lời gì nên nói cũng đã nói ngay trước mặt rồi, nói không quen cô là không quen cô! Đủ chưa hả?" Nói xong, một tay Calli cố gắng đỡ anh, tay kia vội vã muốn đóng cửa lại. Phong Lăng lại đột nhiên tiến lên trước, một tay dùng sức đè lên cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông căn bản không nhìn thấy mình trước mắt: "Lệ Nam Hành! Em đến đón anh quay về nước Mỹ! Anh nhất định phải như thế này sao?" "Cô có thôi đi không hả? Một người đàn ông không muốn gặp mặt cô, cũng không quen cô, cô còn mặt dày mày dạn quấn lấy như thế! Thật là không biết xấu hổ!" Calli vừa nói vừa trừng mắt nhìn cô: "Cô còn không đi là tôi sẽ gọi người tới thật đó!" Phong Lăng không tỏ thái độ gì cả nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, bỗng, cô giơ tay lên dùng sức kéo cái chuông lắc bên cửa. Nhìn thấy người phụ nữ này lại ung dung kéo chuông lắc đang đứng im như thế, vẻ mặt Calli rất sốc: "Cô..." "Nếu không phải nể cô đã cứu được anh ấy thì bây giờ cô đã bị tôi đánh ngất xỉu rồi đấy, mời cô im miệng đi." Phong Lăng đảo mắt, lạnh lùng nhìn Calli lần nữa, sau đó dùng sức giữ cánh cửa, nhìn chằm chằm người đàn ông có sắc mặt trắng bệch đang im lặng: "Lệ Nam Hành, hiện tại người mặt dày mày dạn lại là em đó, anh vui rồi chứ? Nếu như anh không hả giận, bây giờ theo em về, sau khi quay về nước Mỹ, anh muốn thế nào cũng được, đừng tự làm tổn thương mình ở đây!" Nhưng từ đầu tới cuối vẻ mặt người đàn ông không hề thay đổi, chỉ lùi về sau một bước, tránh mùi hương trên người Phong Lăng, đồng thời quay khuôn mặt trắng bệch đi, cúi đầu khàn giọng nói bên tai Calli: "Đóng cửa lại đi." Calli vừa nghe thấy lời của anh, cũng cảm giác được trọng lượng anh dựa vào người mình càng ngày càng nặng, sợ là thật sự không kiên trì nổi nữa. Cô vội vàng cố sức rút chốt cửa ra khỏi cửa, giơ về phía Phong Lăng: "Nếu cô không đi nữa, tôi phải đánh cô đó!" Phong Lăng thì ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô. "Tôi nói với cô rồi, tôi ở đây từ nhỏ, không chỉ từng học y, tôi còn từng học võ với rất nhiều người đấy! Cô đừng ép tôi, tôi thật sự ra tay với cô đó, hai người phụ nữ đánh nhau khó coi lắm!" Calli mới dứt câu, bỗng chỉ cảm thấy không hiểu sao trong tay trống rỗng, cây chốt cửa không biết sao lại đột nhiên rơi vào tay Phong Lăng, cùng lúc đó, chốt cửa bỗng nhiên rơi thẳng xuống đất, trong phút chốc, chốt cửa gỗ bền chắc nhất chỗ họ lại gãy thành hai nửa trên đất. Vẻ mặt Calli rất sốc. Cô đột ngột ngước mắt lên nhìn Phong Lăng lần nữa. Từ đầu đến cuối, Phong Lăng lại chỉ lặng lẽ nhìn Lệ Nam Hành, giống như loạt động tác mây bay nước chảy vừa nãy căn bản không phải do cô vậy. "Cô... Cô cô..." Calli tức giận mặt mũi trắng bệch: "Cô..." Nhưng, lúc này, Lệ Nam Hành lại giơ tay lên, cho dù không có sức lực gì nhưng vẫn đặt tay lên cánh cửa, sau đó mặt không biểu cảm, từ từ đóng cửa lại, cho đến khi cánh cửa đụng vào người Phong Lăng, ánh mắt anh cũng chỉ giống như không nhìn thấy mà dời đi, đóng mạnh cửa vào, cứ như thế dùng cánh cửa đẩy người ra ngoài cửa. Anh không hề dùng sức nhưng Phong Lăng lại bị ép loạng choạng lùi về sau một bước, nhìn Lệ Nam Hành tự tay đóng cửa lại. Calli nhìn tới mức ngẩn người. Nhưng chỉ năm ba giây sau, người đàn ông vừa mới còn gắng gượng dựa vào người cô đột nhiên ho ra vũng máu lớn, trong phút chốc anh ngã xuống, cô nhanh tay nhanh mắt cố gắng đỡ, nhưng cũng chỉ khó khăn túm lấy cánh tay anh. Cô vừa đỡ anh vừa đè thấp giọng nói: "Trời ạ... nhanh, em đỡ anh về giường... Em đã nói anh không thể di chuyển rồi mà, anh không muốn sống nữa sao..."
|
631, C1371: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (631)
Phong Lăng đứng ngoài cửa, không đi, tai cô rất thính có nghe thấy tiếng động bên trong, nghe thấy tiếng ho khan bị kiềm nén và tiếng nôn ra cái gì đó. Cho đến khi giống như nghe thấy Calli ở trong đó khẽ nói câu: "Sao lại nhiều máu thế này..." Phong Lăng bỗng tiến lên trước, gắng sức đẩy cửa hai cái, đẩy mãi không ra. Cô nhẫn nhịn, cô nể mặt bà Mạch nên không làm gì quá đáng với Calli, nhưng hiện tại không lo được nhiều vậy, cô nhấc chân lên dùng sức đạp mạnh vào cánh cửa, đạp liên tiếp hai cái, cánh cửa bị đạp tới mức hiện ra vết nứt, vị trí bị khóa trái bên trong cũng phát ra tiếng rạn. Calli vẫn chưa đỡ Lệ Nam Hành về giường, nghe thấy tiếng động cực lớn phía sau, cô đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ kia lại đạp mở cánh cửa, bước nhanh đi vào. "Cô làm gì thế..." Calli chưa nói hết câu thì người đàn ông đang được cô đỡ đã rời khỏi tay cô, Lệ Nam Hành ho khan đứng không vững, quần áo mới thay chưa được bao lâu mà trước ngực lại là vết máu lớn, râu trên cằm dính máu, anh gần như không mở mắt nổi, cứ thế bị Phong Lăng gắng sức kéo đi, cơ thể rắn rỏi nhưng gầy đi rất nhiều cứ chạm vào cô. Anh dừng lại, không mở mắt nổi nhưng dường như đã biết gì đó, không còn sức giãy giụa. Phong Lăng vừa gắng sức kéo anh, vừa dời mắt nhìn về phía Calli: "Đi gọi bác sĩ đến đây, cô thật sự muốn để anh ấy chết ở chỗ cô sao?" Calli ngơ ngác, nhìn ánh mắt của Phong Lăng, không hiểu sao có cảm giác sức mạnh rất lớn khiến người khác không cách nào chống lại. Mặc dù cô rất tự tin vào y thuật của mình, nhưng nhìn lại tình trạng hiện tại của Lệ Nam Hành, cô mím môi, quay người vội vàng bước nhanh chạy ra ngoài. Nhìn thấy cuối cùng Calli cũng chịu đi gọi bác sĩ rồi, đầu tiên, Phong Lăng liếc nhìn điều kiện của căn phòng này, rất sạch sẽ, nhưng trên mặt đất từ cửa vào đến đây có hai vũng máu đều là Lệ Nam Hành nôn ra. Mặc dù ánh đèn trong phòng không phải quá sáng, nhưng cũng đủ để người khác thấy rõ mọi thứ. Cô đỡ Lệ Nam Hành lên giường, rồi vội vã muốn lấy khăn lông bên cạnh lau máu xung quanh cằm anh, người đàn ông khẽ hé mắt, dường như là hít thở hơi khó khăn, ánh mắt vẫn không tiêu cự như cũ, bàn tay chậm rãi giơ lên, làm tư thế muốn đẩy tay cô ra, nhưng Phong Lăng ép buộc giữ chặt tay anh, bàn tay cầm khăn lông vững vàng đè dưới cằm anh, lạnh lùng nói: "Đừng động đậy!" Người đàn ông nhíu mày khó chịu nhưng mệt mỏi không nói nên lời, chỉ có cố gắng kiềm nén máu nơi cuống họng. "Lệ Nam Hành, nếu anh dám chết, em lập tức lấy súng ra rồi tự bắn vào đầu mình ngay tại đây! Từ nhỏ tới lớn, tất cả những thứ quan trọng trong cuộc sống của em đều liên quan tới với anh, anh dám bỏ rơi em, cho dù là đến âm tào địa phủ, anh cũng không thể bỏ rơi em!" Phong Lăng vừa nói vừa gắng sức đè vai anh lại, nhanh chóng lau đi mấy vết máu. Cô cảm giác được người đàn ông chỉ hơi vùng vẫy một chút rồi không cử động nữa, không biết là bởi vì thật sự không có hơi sức hay bởi vì những lời nói của cô. Nhưng, chí ít hiện tại anh cũng không thể đánh lại cô, ngay cả đứng lên cũng tốn sức, dáng vẻ đắc ý phách lối bình thường trước mặt cô cũng không còn, anh lấy cái gì đấu tranh vùng vẫy với cô đây? Cô lại lau mấy vết máu trên người anh, nhìn vải bông trước ngực đã bị máu nhuộm đỏ, hiện tại, trong mấy ngày tiếp bị giày vò, trái tim Phong Lăng đã trở nên cực kỳ bình tĩnh, cho dù người đàn ông mình cực khổ tìm kiếm lâu nay rất có thể sẽ tắt thở trước mặt cô trong giây tiếp theo, cô cũng phải bình tĩnh. "Sao lại ho ra máu chứ? Nội tạng bị thương phải không? Lúc nổ anh ở chỗ nào? Ở rìa khu vực bị ảnh hưởng hay là ở tâm chấn bị chấn động rơi vào nước?" Phong Lăng vừa hỏi vừa kéo quần áo trên người anh. Lệ Nam Hành quả thực không có sức chống lại, rõ ràng biết cô đang làm gì, anh cũng chỉ có thể yếu ớt hơi giơ tay lên, sau đó lại không có sức rũ xuống, đặt trên chân. Quần áo nhuốm máu trên người bị kéo hơi mở ra, nhìn thấy da thịt trên người người đàn ông vốn nên bóng loáng sạch sẽ cường tráng lại phủ đầy những vết thương lớn nhỏ. Nhìn những vết thương đó, Phong Lăng cắn chặt răng, cô lại xắn tay áo anh lên, nhìn thấy vết thương khắp mọi nơi trên cánh tay anh, còn có rất nhiều vết sưng phù giống như mấy ngày trước đó bị ngâm nước mà ra. Cô thật sự không thể tưởng tượng được làm thế nào mà anh giữ được mạng trong kiếp nạn lớn đó. Càng không thể tưởng tượng được lúc anh mở mắt ra nhưng không nhìn thấy mọi thứ, sẽ phải chịu đựng sự đả kích và giày vò trong lòng như thế nào. Vừa nãy cô vẫn còn tức còn hận, nhưng giờ đây lại không hận nổi nữa. Nếu như đó là cô, cô có thể cũng sẽ lựa chọn im lặng để chết một mình, cũng không muốn để bất kỳ người nào nhìn thấy dáng vẻ này của mình, chỉ khiến người khác nhìn mà khó chịu khổ sở và đau lòng thôi. Cô kéo chặt cánh tay anh, nắm ống tay áo của anh, ngăn những giọt nước mắt chỉ chực trào ra, thả tay áo anh xuống, rồi chỉnh lại quần áo dính máu trên người anh một chút, nhìn thấy hiện tại ngay cả tự mình ngồi bên giường anh cũng không ngồi vững, cô vội vàng đỡ anh nằm xuống. Lúc nằm xuống, người đàn ông nhíu mày, động tác của cô dừng khựng lại, hơi chậm lại, đồng thời nhỏ giọng nói: "Em làm anh đau sao?" Người đàn ông nhắm mắt không nói gì, cũng không gật đầu hay lắc đầu, cô cũng tiếp tục kiên nhẫn đỡ anh nằm xuống. Cho đến sau khi giúp anh đắp chăn xong, cô mới ngồi xổm bên giường, cứ nhìn người đàn ông gầy gò yếu ớt trong khoảng cách gần như thế. Lần trước gặp anh họ vẫn còn ở khu nghỉ dưỡng của ngài Mike, anh còn lừa cô uống rượu, vẫn là dáng vẻ của Lệ Nam Hành của trước kia, quyết tâm có được cô như thế. Nhưng Lệ Nam Hành của hiện tại, trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi nhiều như vậy, tiều tụy, yếu ớt, gần như sắp không nhận ra anh nữa rồi, nhất là sự tương phản trong thái độ đối với cô. Người đàn ông đã từng ở bên cạnh cô, dang rộng đôi cánh, bất kể cô tức giận ra sao, không để ý anh như thế nào, đều có thể ngang ngược lại kiên nhẫn bảo vệ cô chu đáo. Mà giờ đây, cô chưa bao giờ thấy anh tiều tụy yếu ớt như thế này, vì vậy... hiếm khi... anh cần cô đến bảo vệ, hiện tại khác với lần nào đó đã từng bị thương vì làm nhiệm vụ. Anh đã bắt đầu trốn tránh cô rồi. "Lệ Nam Hành, anh nghe đây." Phong Lăng ngồi bên giường, nhìn gương mặt anh, cô giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve những sợi râu quanh cằm anh: "Là một người đàn ông, lời mình đã nói thì phải giữ lời. Em thua rồi, anh phải quay về cưới em đó." Thấy anh không nói chuyện, cũng không phản ứng lại, Phong Lăng không nghe ra là an ủi hay giễu cợt, lạnh nhạt nói: "Em cũng không ngờ, kiểu đàn ông mang lý tưởng to hơn cả núi lớn hơn cả biển như anh vậy mà cũng biết tự ti nữa cơ đấy, mắt không nhìn thấy thì sao nào, chẳng phải gương mặt anh vẫn chưa bị hủy hoại sao, không phải còn có thể dựa vào mặt kiếm cơm à, anh còn trốn tránh điều gì chứ?"
|