Hào Môn Tranh Đấu: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 1357: Đại kết cục(97)
Editor: Ngày Đẹp Tươi Phu nhân tổng giám đốc Hoàn Cầu mang thai! Xét theo truyền thống Trung Quốc, mang thai chưa đầy ba tháng, không được công bố tin vui, thư ký trưởng Hoàn Cầu tức khắc lịeên lạc với mọi người của Bộ thông tin, tạm thời làm công tác bảo mật thật tốt, mà Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi hân hoan như vậy, nhất là Diệp Mạn Nghi nhớ tới ngày đi làm lễ nạp thái nghe “Song long” thuyết pháp, lòng bà tức khắc dâng trào không ngớt, lập tức gọi Giai Kỳ cùng Dĩnh Hồng tới, phân phó các cô những ngày kế tiếp, nhất định phải bảo vệ, đồng thời còn phải tập hợp những bác sĩ tốt nhất, toàn bộ thời gian mang thai bắt mạch điều trị cho Đường Khả Hinh, dù sao cô cũng mang song thai a! Suy nghĩ một chút cũng đã hưng phấn, bà lại kêu dì Lý, đến Trang gia truyền lời, từ hôm nay trở đi, bất luận nghi thức tiệc cưới có bao nhiêu long trọng, giống như tránh cho đóng đinh thì phải đâm tường, thậm chí trang trí bên trong tòa nhà toàn bộ đều ngừng lại, lại để dì Lý tức khắc chuẩn bị cống phẩm cùng hoa quả, ba ngày sau chính là ngày lành “Phượng hoàng về tổ”, nhất định phải đích thân tế lễ tạ thần. “Đúng rồi, bà Chu xác thực không phải người bình thường! Bất kể là lễ giáo truyền thống, hay là các nghi thức khác khác, bà ấy dường như đều rõ như lòng bàn tay, trước bởi vì là quan hệ với Tô tiểu thư, cho nên mới mời được bà ấy xuống núi chủ trì hôn lễ một chút, ta hi vọng trong thời gian mang thai ba tháng này, có thể có một nhân vật đức cao vọng trọng như vậy, ở Trang gia chủ trì một vài việc lớn nhỏ, thật là hoàn mỹ.” Diệp Mạn Nghi đứng ở hành lang bệnh viện, nghĩ nghĩ, mới lại nhìn về phía dì Lý nói: “Dì Lý, bà tức khắc liên lạc với bà Chu, dò hỏi xem bà ấy có nguyện ý như vậy không, dù sao chúng ta mở miệng, bà ấy cho dù có mọi lý do, cũng thoái thác không được, như vậy chính là miễn cưỡng người khác.” “Vâng, phu nhân!” Dì Lý tức khắc lên tiếng trả lời. Diệp Mạn Nghi phân phó mọi chuyện xong xuôi, cảm thấy tạm thời không sai biệt lắm chỉ có những thứ này, liền mới quay người đi đến phòng bệnh Ân Nguyệt Dung, người kia cư nhiên đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, bà thở dài một hơi, nghĩ người này bản thân còn chưa trưởng thành, sẽ phải làm bà rồi, bà liền một trận dở khóc dở cười, quẹo cua đi vào bên trong! Bên trong phòng bệnh! Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Vĩ Quốc, còn có vợ chồng Đường Chí Long đều đi theo và lo lắng cho tình huống của Ân Nguyệt Dung, nhất là Trang Tĩnh Vũ còn chưa kịp vui sướng vì được làm ông, liền bị vợ mình dọa cho nhảy dựng lên, ông hiện trái tim còn chưa khôi phục lại, may mắn cha mẹ vợ không có việc gì, sau khi nghỉ ngơi, nghe nói sắp có chắt, tức khắc đi sửa chữa văn kiện di truyền Tào gia, đưa cho cháu dâu thật nhiều lễ vật, đại gia đình đối với việc con dâu mang thai, đúng là đại sự, đứng là người thừa kế đế quốc tài phú tương lai! Ân Nguyệt Dung vẫn như trong mộng, thân nằm trên giường bệnh trắng tuyết ngủ say, Trang Tĩnh Vũ ở bên cạnh, nhẹ nắm tay bà, lo lắng nhìn, khẩn trương kêu nhỏ: “Bà à... Bà mau tỉnh dậy đi...” Tưởng Vĩ Quốc thủ ở một bên, thật sự không thấy được một chút khẩn trương, thậm chí khinh bỉ liếc mắt nhìn Ân Nguyệt Dung một cái, mới chậm rãi nói; “Ông lo lắng cái gì? Bà ấy cũng không phải thân thể không thoải mái ngất đi, bà ấy muốn có cháu lâu như vậy rồi, đoán chừng là muốn hung hăng ngủ một giấc, mới có thể phục hồi tinh thần lại. Nhưng cư nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy ngất đi, thực sự mất thể diện, ngủ luôn thì càng tốt, tỉnh dậy thật mất mặt!” Trang Tĩnh Vũ nhất thời im lặng nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc! Ân Nguyệt Dung dường như nghe thấy lời này của Tưởng Vĩ Quốc, bà trong nháy mắt mở to hai mắt, mặt lại bộc lộ vẻ khiếp sợ như vừa mới nghe được tiếng tim đập bang bang kia, bá một cái, kích động ngồi dậy, nhìn chồng mình cùng Tưởng Vĩ Quốc đang bên cạnh mình, bà tức khắc vươn tay, nắm chặt tay chồng, run rẩy vui mừng hỏi: “Ông à! Ông! Mau nói cho tôi biết! Tôi không phải mới vừa nằm mơ chứ, viện trưởng xác thực là nói với chúng ta, Khả Hinh mang thai, hơn nữa còn là song thai, đúng không? Tôi không có nghe lầm chứ!?” Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, tức khắc bất đắc dĩ nhìn về phía vợ mình, mỉm cười kích động gật đầu nói; “Đúng vậy, bà à, Khả Hinh đúng là mang thai, hơn nữa còn mang song thai, tiếng tim đập vừa rồi bà nghe thấy, chính là thai âm mà bác sĩ khoa sản cố ý truyền cho chúng ta nghe! Thai nhi đã được sáu tuần tuổi!” Ân Nguyệt Dung tức khắc cả người giống như bị chấn động mạnh, cũng không quản ánh mắt cười chế nhạo của Tưởng Vĩ Quốc, mà dường như sau khi trải qua một trận thâm tư thục lự, bà trong nháy mắt bá một cái, nhảy xuống giường hệ tnhư nữ hiệp, vốn dĩ vẫn là một người mù đường, cư nhiên liền lao ra khỏi phòng bệnh, dọc theo cửu khúc thập tam loan(*) trực tiếp tìm được phòng bệnh VIP của Đường Khả Hinh, tươi cười vui vẻ kích động đi qua ———————— (*): Ý muốn nói Ân Nguyệt Dung mặc dù không nhớ đường nhưng vì quá kích động nên cũng lần mò ra phòng bệnh của Đường Khả Hinh. “Bà à, bà đi chậm một chút, không vội không vội...” Mấy người Trang Tĩnh Vũ vừa sốt ruột đuổi theo phía trước, vừa lo lắng thân thể của bà. Trang Hạo Nhiên đang nằm bên giường bệnh, ôm lấy vợ mình đau lòng, hôn từ mặt cô đến bên tai, còn cúi đầu cảm tính khàn khàn nói nhỏ: Em biết không? Em sáng nay đã bất tỉnh, thiếu chút nữa làm anh sợ muốn chết, anh kỳ thực lúc đó còn tưởng rằng không phải là đêm qua cùng em quá mãnh liệt, thương tổn đến thân thể em... Thế nhưng bà xã đúng là rất ngọt a, khiến cho người khác không ngừng muốn nếm a...” Anh vừa dứt lời, liền vươn tay tiến vào trong chăn, nhẹ vuốt ve bụng bằng phẳng của vợ mình, không ngừng cúi mặt, hôn nhẹ mặt cô, dái tai cô, lại đến cổ cô, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của cơ thể cô, chính mình liền dâng trào không ngớt. Đường Khả Hinh tim cũng khuynh khắc dâng trào, mặt bộc lộ nụ cười ngượng ngùng, dù sao cũng là sau ngày tân hôn, cô tựa vào lòng Trang Hạo Nhiên, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh, trái tim cũng bang bang nhảy nói; “Hôm qua... Em thật sự rất vui...” “Thật vậy chăng?” Trang Hạo Nhiên nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, vừa ôn nhu nhìn cô, vừa cúi mặt hôn nhẹ tay cô, lại giống như đêm qua ngậm lấy. “Đừng... Đây đang ở bệnh viện đấy...” Đường Khả Hinh muốn rút tay trở lại. “Sợ cái gì... Cũng sẽ không có người tiến vào...” Trang Hạo Nhiên bỗng chốc ôm chặt thân thê rmềm mại của vợ mình, cực độ khát vọng cứi người vừa mút cánh môi cô... Cửa, trong nháy mắt bị đẩy ra! Ân Nguyệt Dung hưng phấn đi tới, kêu to; “Khả Hinh!! Bảo bối của mẹ —————— “ Hai người giật mình, rất nhanh lúng túng tách ra, Đường Khả Hinh mắc cỡ mặt đỏ bừng ngồi trên giường bệnh, Trang Hạo Nhiên cũng một trận thẹn thùng nhanh chóng đứng lên, nhìn mẹ mình dẫn theo nhiều trưởng bối như vậy đi tới, nhất là cha mẹ vợ, anh liền một trận khốn khổ nuốt nơi cổ họng khô cạn, gọi: “Mẹ!! Người thật là dọa chết người! Như vậy dọa đến bảo bảo làm sao bây giờ?” “Đúng đúng đúng!” Ân Nguyệt Dung tức khắc hưng phấn nhào tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn dáng vẻ nũng nịu của con dâu, bộc lộ vẻ xấu hổ như vậy, bà đầu tiên là một trận kích động, lại vẫn có chút tim gan run sợ cầm tay con dâu, hỏi: “Khả Hinh! Con mau nói cho mẹ biết!! Tối hôm qua... Con và Hạo Nhiên có hay không uống rượu giao bôi kia? Đó là rượu mạnh a? Hơn nữa vào thời gian xử lý hôn lễ của con, có hay không chạm vào loại rượu khác?” Đường Khả Hinh nghe lời này, mặt cô đỏ bừng, nhất là trước mặt nhiều vị trưởng bối như vậy, cô đầu tiên là do dự một hồi, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mới nói; “Không... Không uống! Thời gian mang thai hẳn là cũng không có, bởi vì bác Phúc nói với con, trận thi đấu lớn qua đi, thân thể con mệt mỏi tổn thương, phải kỵ cồn ba tháng... Hiện tại xem ra, ông ấy hình như có nhìn xa!” Trang Hạo Nhiên cũng có chút ngượng ngùng, lại ngọt ngào cười. Ân Nguyệt Dung nghe lời này, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Đường Khả Hinh kích động dâng trào vừa khóc lại cười nói: “Mẹ thật là muốn quỳ xuống lạu bác Phúc!! Ông ấy thật là ân nhân cứu mạng cả nhà chúng ta!! Dì Lý!! Mau mau mau! Mau sai người mời bác Phúc tới đây, mặc kệ đã có bao nhiêu trung y cùng tây y xem rồi, cũng phải mời bằng được ông ấy đến đây bắt mạch, toàn bộ thời gian trong quá trình mang thai, liền giao cho ông ấy hết!” Diệp Mạn Nghi nghe lời này, cũng không phải thập phần yên tâm nghi hoặc dò hỏi: “Nguyệt Dung, bà nói bác Phúc này, có tin được hay không, cũng không phải chỉ là một thầy thuốc Đông y, bà chưa từng thấy mặt, đều cảm thấy là người tốt a! Bà vẫn luôn có tật xấu này!” “Mạn Nghi bà không biết bác Phúc này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại đâu! Quả thực chính là thần y a!” Ân Nguyệt Dung lại trái tim bang bang nhảy, kích động muốn khóc lại liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, liền trong nháy mắt đem con dâu bảo bối này ôm vào trong ngực, rơi lệ nói: “Bảo bối của mẹ, mẹ thật là quá yêu con! Con thật sự không để mẹ chịu thua kém!! Cư nhiên thoáng cái cho mẹ hai bảo bảo!! Mẹ sẽ có thưởng! Có thưởng lớn! Sau này tiền của cha con, của mẹ, của Hạo Nhiên, hết thảy tất cả, đều là của con!” Phốc!! Mấy người Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi, còn có Trang Tĩnh Vũ cùng nhau bật cười. Trang Ngải Lâm mới vừa đi vào, nghe lời này của mẹ, cùng mọi người cười rộ lên, sau đó Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ cũng một lần nữa ôm hai bó hoa hồng đỏ tươi đẹp, dương cười cất bước đi tới, nói; “Đến thăm người mẹ xinh đẹp hạnh phúc đây a!” Đường Khả Hinh kinh hỉ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ ôm hai bó hoa hồng đỏ thật lớn, đưa tới trước mặt mình, tâm tình cô tức khắc vui mừng tiếp nhận bó hoa kia, cười rộ lên nói: “Cám ơn hai người.” “Không cần cảm ơn... Em vừa rồi thật là làm anh sợ muốn chết, anh cho rằng có chuyện gì rồi?” Tô Thụy Kỳ theo góc độ của bác sĩ, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói. “Xin lỗi, để các anh lo lắng rồi...” Đường Khả Hinh ôm bó hoa hồng kia, hơi cúi đầu ngửi hương thơm ngọt ngào kia, lại ngọt ngào tươi cười. Tưởng Thiên Lỗi cũng thập phần an ủi nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười. Trang Hạo Nhiên lại vào thời khắc này, kéo cánh tay Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng hướng bên ngoài phòng bệnh đi!! Tưởng Thiên Lỗi có vài phần kỳ quái, theo Trang Hạo Nhiên lôi kéo, hai người cùng đi ra khỏi phòng bệnh, đứng giữa hành lang, anh mới nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì không?” Trang Hạo Nhiên hưng phấn nắm chặt cánh tay Tưởng Thiên Lỗi, hệt như nhìn người yêu, thật sâu cấp thiết, kích động nói: “Thân ái! Anh cũng nghe chuyện Khả Hinh mang thai rồi chứ? Mọi người đều rất kích động, rất vui vẻ, hơn nữa cô ấy còn mang song thai!!” Tưởng Thiên Lỗi nheo mắt, bởi vì rất hiểu Trang Hạo Nhiên, cảm giác có một loại dự cảm chẳng lành, chậm rãi giống như côn trùng nhỏ bay lên, anh không dám có phản ứng quá lớn, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ... Sau đó thì sao?” Trang Hạo Nhiên kích động dâng trào nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười rộ lên nói; “Tôi hiện ở trong lòng có một kế hoạch vĩ đại, chính là tính toán hướng ngài xin nghỉ năm năm!! Trong thời gian năm năm tôi nghỉ này, sẽ toàn tâm toàn ý bầu bạn với Khả Hinh, bầu bạn với đứa nhỏ!” Phanh!!! Cái chảo thật lớn của Thượng đế, phịch một tiếng, đập mạnh vào sau ót Tưởng Thiên Lỗi! Anh không thể tin nổi nhìn về phía người điên trước mặt mình, mặt run run rẩy rẩy, nhăn nhó, lại khiếp sợ cùng phẫn nộ kêu lên: “Cậu nói cái gì? Cậu nói... Cậu... Bà xã cậu mang thai... Cậu muốn xin nghỉ năm năm?” “Đúng!” Trang Hạo Nhiên tiếp tục hưng phấn nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vui vẻ dương cười nói: “Tôi không bao giờ có bất luận suy nghĩ tiếc nuối gì! Tôi còn tính toán sửa sang lại nhà, tôi cảm thấy trong nhà vẫn quá nhỏ, không đủ hai đứa nhỏ chơi đùa! Anh có thời gian đến chơi!” Nhà cậu ta có 270 phòng, anh lại còn cảm thấy trong nhà quá nhỏ!! Tưởng Thiên Lỗi cả người như bị cái chảo đập cho thất lăng bát tán, tức giận sôi trào, mới vừa bị giày vò lăn qua lăn lại trong hôn lễ người này, mệt đến mức ngã trâu, hiện tại cậu ta lại muốn bởi vì bà xã mang thai, xin nghỉ năm năm!! Năm năm ——— “Thiên Lỗi, anh cảm thấy thế nào?” Trang Hạo Nhiên vẫn còn mở to mắt, hỏi người ta! “Người này cậu bị bệnh thần kinh à!! Cậu mang thai, tôi liền duyệt cho cậu nghỉ năm năm! Đi chết đi!” Tưởng Thiên Lỗi thực sự không thể nhịn được nữa, thật CMN cảm giác mình thiếu nợ người này, anh trong nháy mắt mang theo lửa giận ngút trời, tức giận xoay người nhanh chóng rời xa người này.
|
Chương 1358: Đại kết cục (98)
Editor: Ngày Đẹp Tươi Trang Hạo Nhiên nhất định phải xin nghỉ! Tưởng Thiên Lỗi sống chết không chịu để cho anh nghỉ lâu như vậy, nhưng Diệp Mạn Nghi lại nói muốn anh nhường em trai một chút, anh lần đầu tiên trong đời oán trách mẹ sinh ra một thứ người thích quấn quýt làm phiền người khác như vậy, cuối cùng dưới sự bàn bạc của Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ, trước phê duyệt cho Trang Hạo Nhiên ba tháng “Nghỉ sinh”, chờ sau thời gian Đường Khả Hinh mang thai an toàn, lại có quyết định khác, lệnh Tưởng Thiên Lỗi tạm thời tiếp quản mọi chuyện hai tập đoàn Hoàn Á cùng Á Châu, mặc dù Hoàn Á có tứ đại phó tổng giúp, thế nhưng những công việc phiên giang đảo hải kia ập tới, khiến đầu óc anh cũng đã choáng váng, trước còn cảm thấy ngủ được, hiện tại cơ hồ là hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều xử lý công việc, thỉnh thoảng ra vào khách sạn Á Châu, còn phải ứng phó với tin tức của Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh, ngày đó sáng sớm, nghe nói rất nhiều ký giả đang ngăn trước đại sảnh khách sạn Á Châu, anh tức khắc đi được... Có một cô gái thanh lệ, tay cầm máy ảnh, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi tới, tức khắc muốn chạy lên, hình như rất thân quen gọi: “Tổng giám đốc Tưởng!! Tổng giám đốc Tưởng ———— ngài đã nói, đáp ứng tiếp thu tôi phỏng vấn, sao lại quên rồi?” Tưởng Thiên Lỗi nghe thanh âm này, chậm rãi dừng bước, xoay người nhìn vô số vệ sĩ ngăn rất nhiều ký giả, trong đó có một cô gái mặc tây trang phong cách cơ bản cùng quần đùi trắng, anh nhất thời hỏi: “Người này là ai? Rất quen mặt...” Phốc! Đông Anh đứng ở một bên, buồn cười nói: “Tổng giám đốc, ngài thật là quý nhân bận rộn, cô ấy chính là vị ký giả leo tường muốn phỏng vấn ngài, ngài rõ ràng đáp ứng người ta, qua vài ngày tiếp thu phỏng vấn của tạp chí kinh tế tài chính của cô ấy, nhưng bởi vì hôn sự của tổng giám đốc Trang, ngài liền đình chỉ lại, bây giờ người ta không phải tới tìm ngài đó thôi.” Tưởng Thiên Lỗi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, trong phút chốc xoay người nhìn về phía cô gái trước mặt, nhớ tới chuyện phát sinh ở nho viên đêm hôm đó, vừa nghĩ vừa chậm rãi xoay người, tiếp tục đi đường vòng hướng hậu hoa viên, nói: “Cô sắp xếp thời gian, tôi tiếp thu phỏng vấn của cô ấy.” “Vâng!” Đông Anh tức khắc mỉm cười gật đầu. Tưởng Thiên Lỗi nói cho hết lời, mới xoay người đi về phía trước, lại đi chưa được mấy bước quay đầu lại, nhìn về phía Đông Anh thập phần nghiêm túc phân phó: “Tôi nói cho cô biết!! Trong khoảng thời gian này, những người không liên quan đến tôi đều không gặp, nhất là tổng giám đốc Trang! Tôi không muốn ở phạm vi năm trăm dặm nhìn thấy cậu ta!” Phốc! Chúng thư ký cùng nhau cúi đầu bật cười, Đông Anh cũng chỉ mỉm cười gật gật đầu. Tòa nhà Trang gia! Tin tức thiếu phu nhân Trang gia mang thai, vẫn rò rĩ một vài tin đồn, có một vài người có quan hệ nhiều đời, lại mang lễ vật tinh xảo đến, ngay cả Vitas nghe nói tin tức Khả Hinh mang thai, đều vui sướng nói không nên lời, vì chính mình không con không cái, liền đem ba trang viên đẳng cấp của mình ở Pháp, toàn bộ đưa cho hai bảo bối này làm lễ vật, hơn nữa tương lai còn đợi bọn chúng sinh ra lại đặt tên, liền ngay cả Bác Dịch, ở nho viên xa xôi, nghe nói tin vui Đường Khả Hinh mang thai, cũng tức khắc sai người đưa tới vài bình rượu “Rượu nếp than” đặc biệt do người trong thôn họ sản xuất, nghe nói “Ngọt rượu (rượu nếp than)”, được xem như là mỹ nhan thánh phẩm, có lợi cho việc chữa trị cùng khôi phục vóc người sau khi sinh, mà lễ vật của Ủy viên Trương cùng Tô Triệu Thần cũng không thể thiếu, mặc dù Đường Chí Long nói chuyện con gái mang thai, muốn đối đãi bình thường, nhưng Ân Nguyệt Dung không đáp ứng, chuyện này tương đương “Quốc gia đại sự”. Đường Khả Hinh hai ngày nay vẫn ở bệnh viện, làm xong mọi kiểm tra, mà bà Chu cũng vì hợp ý với Khả Hinh, vì Tô Linh nhờ vả, liền quyết định bồi cô tới khi kết thúc toàn bộ thời gian mang thai, mà Ân Nguyệt Dung cả người như bị đánh máu gà, vào hôm con dâu phải về nhà, bà đã bỏ ra hai ngày, triệu tập toàn bộ người “Tiêu khiển tràng”, dùng một tốc độ tên lửa, chỉnh sửa hai phòng trẻ con thật lớn, bà còn nghe nói thiên kim tiểu thư tập đoàn tài chính Hàn thị - Hi Văn có một chiếc giường thủy tinh phiên bản hạn chế, nghe nói quả thật dùng cũng mua không trở lại, vẫn muốn đặt trước, nhưng mà muốn cũng không được, bà thực sự ảo não rất lâu, nhưng cũng không có thời gian kịp phiền não, cũng đã lầu trên lầu dưới hưng phấn hỏi dì Lý, bác Phúc có tới hay không, huyết yến hoàng thất chưng xong hay chưa, hỏi lại hoa tươi trong phòng ngủ, toàn bộ chuyển ra xong chưa? Để tránh “Người mẹ” dị ứng phấn hoa, làm ảnh hưởng đến thân thể, ảnh hưởng đến đứa nhỏ làm sao bây giờ... Dì Lý liên tục cười nói, toàn bộ đều chuẩn bị xong. Ân Nguyệt Dung đứng giữa phòng khách, đáp lời bà Chu phân phó, nhìn trái nhìn phải khắp nơi, xem còn có vật gì kiêng kỵ nữa hay không, sau khi nhìn chung quanh khắp nơi một lần, liền khẩn trương nhìn ra bên ngoài, hỏi thiếu phu nhân về nhà chưa? Người hầu dương cười đi tới, nói; “Đã trở về, đang tiến vào trước hoa viên!” Ân Nguyệt Dung nghe, tức khắc dương cười nói: “Thật tốt quá, con dâu của ta, còn có hai cháu của ta rốt cuộc đã trở về!” Nói cho hết lời, cả đoàn xe cứ như vậy oai nghiêm mà lên núi! Đầu tiên bà Chu do cùng Đường Khả Hinh xuất viện, sau đó đám ngườiDiệp Mạn Nghi cùng Lý Tú Dung nhao nhao dẫn khắp nơi người hầu, cũng dương cười cũng làm bạn mà đến, mọi người Trang gia nghe nói thiếu phu nhân đã trở về, nhao nhao vui sướng tươi cười, nhanh chóng xuống lầu, lần mang thi này đúng là thiên đại thiên đại hỉ sự, chỉ có Thi Ngữ cùng Tiên Nhi, còn có Lạp Lạp ba người, hôm qua được Diệp Mạn Nghi hung hăng mắng một trận, đều có vẻ áy náy cùng bất an thong thả xuống lầu, có chút thấp thỏm bất an ra nghênh tiếp... Một chiếc Rolls-Royce màu đen đầu tiên dưới sự thủ hộ của đoàn xe vệ sĩ, dừng trước tòa nhà Trang gia, Diệp Mạn Nghi cùng Lý Tú Dung đầu tiên dương cười xuống xe, cùng Ân Nguyệt Dung chào hỏi, mới chậm rãi xoay người, nhìn về chiếc Rolls-Royce màu lam bạc trị giá 13 triệu phía trước, lóe ra ánh sáng tôn quý, chậm rãi dọc theo con đường cỏ xanh uyển chuyển, long trọng mà cẩn thận lái tới, tiểu thiên sứ bạch kim trước xe kia, chiết xạ vô cùng nhiệt liệt dưới ánh mặt trời chói chang. Vô số vệ sĩ, bao gồm Điệp Y, còn có song bào thai do Tô Triệu Thần lại cắt cử tới, nhao nhao khẩn trương bồi theo xe này lái tới, tài xế chiếc Rolls-Royce, đều thập phần có áp lực, thỉnh thoảng trải qua một đoạn đường quanh co nào đó, xe chỉ nhẹ rung lên một cái... Đường Khả Hinh mặc váy liền áo lá sen màu lam nhạt, tóc búi kiểu Hàn, ngồi sau xe, cũng theo thân xe khẽ rung lên một chút, cô tức khắc vô thức khẽ vuốt bụng, Trang Hạo Nhiên ngồi bên cạnh cô, cảm giác cô có một chút chấn động, anh tức khắc bộc lộ vẻ khẩn trương, hai mắt lóe ra tia nhìn run rẩy, sốt ruột hỏi; “Thế nào? Đứa nhỏ đá em sao?” Đường Khả Hinh hơi tươi cười, nhìn về phía chồng lắc lắc đầu nói: “Không có...” “Vậy sao em lại kinh hoảng?” Trang Hạo Nhiên lại khẩn trương vươn tay khẽ vuốt bụng Đường Khả Hinh, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn về phía con đường đá xanh “Sân trượt băng” phía trước, sốt ruột nói: “Không được! Con đường này quá xóc nảy!! Hôm khác tìm người đến sửa một chút!!” Phốc! Tịnh Kỳ ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, không nhịn được che miệng bật cười, nghe nói Ân Nguyệt Dung cùng Trang Hạo Nhiên vì sợ Đường Khả Hinh về đến nhà, lại lạc lối, đã ở mỗi nơi đặt một biển báo giao thông, sợ cô không cẩn thận cũng giống như mẹ chồng, ngã vào phía sau hồ nhân công chưa tu sửa xong. Đường Khả Hinh một trận không nói gì quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Không cần khoa trương như vậy, chỉ là xóc nảy một chút.” Tài xế Rolls-Royce kia, lái xe mấy chục năm, đều chưa từng khẩn trương như vậy, sợ đến mồ hôi trên trán từng đợt nhỏ xuống, nghe nói trong bụng phu nhân tổng giám đốc có hai đứa nhỏ, không sai biệt lắm có gần nghìn triệu quyền kế thừa, ngay cả lựa chọn người đỡ đầu, cũng phải trải qua sự lựa chọn nghiêm khắc nhất!! Nếu như lỡ may có cái gì ngoài ý muốn, chính mình không biết một trăm cái mạng có đủ hay không! “Tài xế Hoàng, chạy chậm một chút...” Trang Hạo Nhiên vẫn còn khách khí xưng hô, để anh ta chạy chậm một chút. Tài xế Hoàng vẻ mặt muốn khóc, hai tay nắm tay lái, nhìn về kim đo tốc độ phía trước, đã biểu hiện thì tốc độ hai mươi, còn muốn chạy chậm một chút, không bằng đi bộ... Phốc! Tịnh Kỳ đã ngồi ở bên cạnh, cười đau bụng!! Đường Khả Hinh cũng một trận chịu không nổi, xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đang khẩn trương, mỉm cười nói: “Anh đừng căng thẳng quá như vậy, không có chuyện gì... Lái nhanh một chút, cha mẹ đều đang chờ chúng ta.” Trang Hạo Nhiên nhìn xe cộ đã dần dần chạy đến cửa nhà, liền mới đáp ứng, nói: Được, mau chạy nhanh hơn một chút, ba mươi cũng được...” Hoàng tài xế nghe lời này, liền chỉ đạp nhẹ chân ga, để xe thập phần thuận lợi chạy về phía trước... Thời gian dường như qua thật lâu thật lâu, chiếc Rolls-Royce màu xanh bạc rốt cuộc chấn kinh chạy tới trước tòa nhà Trang gia, lúc này đám người Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi đã dương cười đứng ở một bên chờ đợi, mà Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ Đường Chí Long thì ngồi ở bên trong, nhao nhao cười nói, hai đứa cháu này sau khi sinh, trong nhà liền náo nhiệt, còn để cho Thiên Lỗi và Ngải Lâm thêm sức lực! Trang Ngải Lâm mặc váy dài màu trắng, khoác mái tóc dài tới eo, tựa ở trên sô pha, bộc lộ vẻ khinh bỉ nói: “Mọi người trò chuyện của mọi người là được rồi! Loại chuyện sinh còn này khẳng định phải giao cho đàn ông! Phụ nữ chúng con thì có chuyện gì?” Tưởng Vĩ Quốc nhìn dáng vẻ không muốn nói chuyện của Trang Ngải Lâm, tức giận liếc mắt nhìn cô một cái, Trang Tĩnh Vũ nhìn về phía ái nữ, cũng không khỏi một trận bật cười. Dì Lý nghe nói Trang Ngải Lâm ăn nhạt, biết cô vừa trải qua chuyện gì, liền vì cô nấu một chút đồ ngọt, đưa đến trước mặt cô. Trang Ngải Lâm không để ý bất luận kẻ nào, chỉ khách khí hỏi các trưởng bối có muốn dùng đồ ngọt hay không, liền cầm thìa ngọc múc một chút cơm rượu ngọt, nhẹ nếm thử một miếng, lập tức cảm giác cẩu kỷ ngọt rượu này thập phần nồng hương, mang theo một chút hương vị không thể tưởng tượng được, nhất là hạt gạo trong rượu, vừa ngọt lại mềm... Cô bộc lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía dì Lý nói; “Dì Lý, cơm rượu ngọt này không tệ a, cái món điểm tâm ngọt do đầu bếp nấu?” Dì Lý rất có thâm ý nhìn về phía Trang Ngải Lâm, dương cười nói: “Đầu bếp nào cũng đều không nấu ra được hương vị như vậy, đây chính là do Bác Dịch tiên sinh làm rồi cho người đưa tới, nghe nói đây là đích thân ngài ấy ủ.” Trang Ngải Lâm nghe lời này, sắc mặt thu lại, bưng chén cơm rược kia, nhìn về phần nước ngọt ngào thanh khiết, tiếp tục tỏa hương ngào ngạt, cô không nói chuyện, tiếp tục ăn, một lúc lâu mới nói: “Bà lại không nói sớm, biết là anh ta đưa tới, tôi đã không ăn!” Trang Tĩnh Vũ cố ý nhìn dáng vẻ kia của con gái, khẽ cười không nói lời nào. “Ông cũng không quản nó, kiêu ngạo thành như vậy, tương lai còn gả phải đi thì sao?” Tưởng Vĩ Quốc không nói gì nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, nói. Trang Tĩnh Vũ một trận bật cười, đau lòng liếc mắt nhìn con gái một cái, mới có thâm ý nói: “Chuyện của người trẻ tuổi, chúng ta sao quản được, mẹ nó quản đến như vậy, cũng không tác hợp được nữa là? Lúc đó Hạo Nhiên và Khả Hinh cùng một chỗ, tôi dù cho ra tay ngăn trở, nó vẫn quyết liệt như hỏa tiễn, kéo có thể kéo được!? Tất cả đều dựa vào chính mình a.” Đường Chí Long nghe lời này, nhớ lại ngày đó, cũng chỉ một trận bất đắc dĩ cười. “Các vị lão gia thông gia...” Dì Lý nhanh chóng lại đi vào phòng khách, dương cười nhìn về phía mọi người nói: “Tiểu phu nhân và thiếu gia đã về rồi!”
|
Chương 1359: Đại kết cục (99)
Editor: Chi Misaki Trang Tĩnh Vũ cùng mọi người nghe thấy lời này, liền mỉm cười xoay người nhìn về phòng khách bên ngoài. Quả nhiên, một hồi tiếng nói cười truyền đến, không lâu sau, liền trước nhìn thấy Diệp Mạn Nghi cùng Lý Tú Dung dìu nhau đi vào, sau đó mới đến Ân Nguyệt Dung dìu Đường Khả Hinh được coi như bảo bối mỉm cười tiến vào. Trang Hạo Nhiên thì không rời bà xã nửa bước, ở trong tiếng nói giỡn của mọi người, anh cũng cảm thấy thật hạnh phúc. “Khả Hinh, cuối cùng con cũng đã trở về... Mẹ con ngồi lẩm bẩm cả một buổi sáng rồi, nhưng bà nội Chu lại không cho chúng ta đến bệnh viện đón con, nói cái gì mà không cần quá mức long trọng, phải tích đức cho đứa trẻ...” Trang Tĩnh Vũ đứng dậy, cười nói với Đường Khả Hinh. Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng, nhìn về phía các vị trưởng bối nói: “Cảm ơn cha, đã khiến mọi người bận tâm rồi, tất cả đều ổn...” “ Không bận tâm, không bận tâm, những ngày kế tiếp, cực khổ nhất vẫn là con mà...” Trang Tĩnh Vũ vui vẻ cười, nhìn thấy con dâu hôm nay một thân váy dài màu lam nhạt, lại càng tăng thêm phần dịu dàng thanh tao, ông không khỏi gật đầu cảm thán nói: “Từ trước đến giờ cha vẫn thấy con là đứa trẻ khôn ngoan, hiểu truyện lại kiên cường, Hạo Nhiên lấy được con là phúc đức của nó. Nay con mang thai, lại là thai đôi, ba thấy đây hẳn là phúc đức tu từ mấy đời của Trang gia nhà chúng ta. Trước đừng nói nhiều, con vừa từ bênh viện trở về thì lên lầu nghỉ ngơi chút đi... Còn có, có gặp tình trạng thai nghén, buồn nôn gì không?” “Tạm thời còn chưa có...” Đường Khả Hinh lại ngượng ngùng cúi đầu cười nói, tay liền nhẹ vỗ về bụng mình, mềm giọng nói; “Còn giống như không có phản ứng gì.” Trang Hạo Nhiên nghe thấy lời này, hết sức dịu dàng cưng chiều cúi đầu nhìn bà xã. Đường Chí Long từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn con gái nói: “ Bây giờ cũng không giống ngày xưa, nếu như thân thể có chỗ nào không thoải mái, phải nhanh chóng nói ra, đừng gánh một mình. Con bây giờ đã là mẹ đứa nhỏ, không những phải chiếu cố tốt chính mình mà còn phải chăm sóc cho cả đứa trẻ nữa biết không?” “Cha, con biết ròi mà! Cha cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho mình cùng bảo bảo thật tốt...” Đường Khả Hinh ngọt ngào cười nói. “Nhanh lên lầu rửa mặt chải đầu một chút đi!” Ân Nguyệt Dung lập tức xoay người đỡ Đường Khả Hinh, trong lòng tràn đầy vui mừng nói: “Con mới từ bệnh viện trở về, tắm cái rồi xuống lầu, mẹ làm đồ ăn ngon cho con, không chỉ ăn cho con mà còn phải ăn cả cho cháu trai của mẹ nữa.” Bà nói xong, tâm trạng vui mừng khi vừa thăng chức bà nội, nhẹ vỗ về cái bụng nhỏ của con dâu. Mọi người nghe thấy đều cười rộ lên, Trang Ngải Lâm cũng vui lây, nói; “Mẹ, mẹ đừng dùng sức như vậy!! Vạn nhất vỗ hư thì phải làm sao đây? Con còn muốn thiết kế quần áo cho hai đứa nhỏ nữa!” Bà nội Chu mỉm cười cất bước đi xuống cầu thang, vô cùng tôn kính tiếp lời Trang Ngải Lâm: “Đại tiểu thư thật có tâm, chắc hẳn hai cháu ngoại trai cũng có thể cảm nhận được. Chỉ là đứa nhỏ còn chưa có sinh ra, trước vẫn nên làm đồ lót cho hai đứa nhỏ đã, đợi chúng sinh ra rồi, ngài có thể tùy ý chuẩn bị lễ vật cho hai đứa rồi.” Trang Ngải Lâm nghe thấy lời này, liền mỉm cười gật đầu, chỉ là sau này ai cũng không biết, tiểu bảo bối nhà Trang gia, vừa sinh ra đã mặc trang phục còn tôn quý hơn cả trang phục của các hoàng tử trong hoàng gia. Lý Tú Dung lúc này cũng mỉm cười tiến đến bên Ân Nguyệt Dung thúc giục Đường Khả Hinh mau lên lầu, nói hai người vừa mới từ bệnh viện trở về, hay là trước tắm rửa chải đầu một chút, lát nữa xuống lầu sẽ cùng các bậc trưởng bối nói chuyện sau. Đường Khả Hinh nở nụ cười ngọt ngào, cùng ông xã đưa mắt nhìn nhau một cái, liền lễ phép chào hỏi mọi người, sau mới xoay người cùng nhau lên lầu. Thi Ngữ, Dĩnh Hồng cùng Giai Kỳ đều nhanh chóng tiến lên đỡ cô, mọi người vừa nói vừa cười đi lên lầu. Nhất là Trang Hạo Nhiên quả thực vô cùng thương xót bà xã vất vả, còn chưa đi được mấy bậc cầu thang, liền một hồi che chở, một hồi đỡ bụng... Thấy thế, Dĩnh Hồng, Giai Kỳ cùng mọi người cũng nhịn không được mà bật cười. “Anh không cần phải khẩn trương như vậy... Em không sao...” Đường Khả Hinh nở nụ cười bất đắc dĩ, lại cất bước đi thêm mấy bậc cầu thang nữa, mới phát hiện cầu thang hôm qua còn là mặt đá cẩm thạch, hôm nay liền đã được trải thảm ấm áp. “Không được! Anh rất lo lắng...” Trang Hạo Nhiên nói xong, trong nháy mắt liền ôm lấy bà xã, căng thẳng ôm lấy bà xã vào trong ngực, nói: “Vẫn nên ôm em đi lên thôi! Như vậy em sẽ không thấy mệt nữa!” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ vươn tay, ôm lấy cổ ông xã, có chút ngượng ngùng liếc nhìn Dĩnh Hồng cùng Tịnh Kỳ đang cúi người cười trộm; “Đừng như vậy mà, nhiều người đang nhìn này, anh mau buông em xuống...” “Anh ước gì toàn thế giới có thể nhìn thấy...” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền * cười, rồi mới tiếp tục ôm lão bà, vững vàng, đều đặn cất bước lên tầng. Cánh cửa phòng ngủ như cũng biết vui mừng rộng mở chào đón chủ nhân của nó. Vài người hầu đứng ở trước giường thu thập chăn màn, vừa nói vừa cười. Ga trải giường màu lam đậm, thoang thoảng hương thuốc an thai, thuốc kia sáng sớm đã được bác Phúc sai người mang tới. Thành phần gồm có thảo dược làm cho đứa trẻ mắt sáng gan thanh, thông minh lanh lợi. Trang Hạo Nhiên cứ như vậy ôm bà xã, cảm xúc dâng trào, nhanh chân bước vào phòng ngủ. Đầu tiên là hỏi người hầu xem đã chuẩn bị xong nước tắm cho phu nhân chưa, xong liền ôm cô đi về phía giường ngủ, đi qua vài tấm rèm che, lại không khỏi nhớ tới trận” Mây mưa” sáng nay của hai người... Đường Khả Hinh mắc cỡ đỏ bừng mặt, tay ôm cổ ông xã, cảm nhận lồng ngực nóng bỏng của chồng mình... Trang Hạo Nhiên mỉm cười, liếc mắt nhìn người hầu đang bề bộn lục đục, anh không khỏi tranh thủ cúi đầu hôn lên khuôn mặt phấn nộn của bà xã, thanh âm khàn khàn nói: “Khó trách em hôm qua nhanh như vậy đã tới rồi (gao-chao)... Nguyên lai là vì mang thai a...” Khuôn mặt Đường Khả Hinh lập tức như con tôm luộc, hờn dỗi lúng túng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khẽ cắn môi dưới, cả người mềm mại tựa ở trên đệm, thẹn thùng nói: “Anh nhỏ giọng chút... Vạn nhất người khác nghe thấy thì làm sao bây giờ? Mắc cỡ chết đi được.”“Anh thích nhất là lúc nhìn em xấu hổ, nhìn thấy không ngừng muốn...” Trang Hạo Nhiên nói còn chưa xong, liền lại chậm rãi nghiêng người xuống, muốn thưởng thức đôi môi ngọt ngào của bà xã, lại trong nháy mắt phát hiện ra trên đệm giường thiếu mất một cái gối. Trên giường chỉ có mỗi cái gối của bà xã, vẻ mặt anh có chút quái dị, kỳ quái ngồi dậy, hỏi; “Ai? Gối của anh đâu!” Phốc! Tịnh Kỳ, Dĩnh Hồng, Giai Kỳ cùng mọi người tức khắc xoay người lại, len lén cười trộm, ngay cả Thi Ngữ cùng Lạp Lạp định lực được cho là nhất cũng không khỏi phì cười. Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ngồi thẳng người dậy, cách tấm màn tím, nghi hoặc cao giọng hỏi: “Này! Gối của tôi đâu?” Đường Khả Hinh cũng ngồi dậy theo, trên mặt treo nụ cười cổ cổ quái quái, không biết là chuyện gì xảy ra a? “Chuyện của thiếu phu nhân đã xử lý xong chưa?” Ân Nguyệt Dung lúc này mới nhẹ nhàng đi vào, trên môi vẫn không giấu nổi nụ cười. “Mẹ!” Trực giác của Trang Hạo Nhiên nói cho anh biết chuyện này có liên quan đến mẫu thân đại nhân nhà mình, cho nên anh hỏi thẳng: “Gối của con đâu? Mẹ để nó ở đâu rồi?” Anh cũng vừa mới phát hiện ra đồ dùng hằng ngày của anh ở đây đều không cánh mà biến mất. Ân Nguyệt Dung trái lại lại vô cùng bình tĩnh đi tới trước mặt con trai nói: “Đều rời sang phòng làm việc rồi!Trong khoảng thời gian 3 thàng đầu Khả Hinh mang thai, con không được ngủ cùng con bé!Vạn nhất lại nhiệt tình quá sẽ dạy hư cháu mẹ?” Phốc! Mọi người đều không nhịn được lại bật cười. Cả khuôn mặt Đường Khả Hinh xoẹt một cái đỏ bừng lên, để 3 tháng tới ông xã không thể vào ngủ, cô nhất thời xấu hổ níu chặt ga giường, không biết nên nói cái gì cho phải... Trang Hạo Nhiên lại sắp phát điên rồi, bất đắc dĩ nhìn mẹ anh, thần tốc nói; “Mẹ! Người bình tĩnh một chút!! Con sẽ không tùy ý như vậy, cô ấy mang hai đứa nhỏ con so với mẹ còn khẩn trương hơn!” “Mẹ rất bình tĩnh!” Ân Nguyệt Dung trực tiếp xoay người, nhìn thẳng con trai không thương tiếc nói: “Thế nhưng con trai mẹ có bao nhiêu lợi hại mẹ đều biết!! Trong nhà cây chuối tiêu vẫn luôn xanh tốt như vậy, mẹ đối với con quả thực rất có lòng tin! Con yên tâm, trong khoảng thời gian này mẹ sẽ ngủ cùng con! Giống như hồi bé hai mẹ con ta ngủ cùng nhau vậy, ngoan, bảo bảo ngoan, mẹ sẽ hát cho con nghe!!” Phốc!! Tịnh Kỳ cùng Dĩnh Hồng cười đến thắt cả bụng lại, liền ngay cả Đường Khả Hinh cũng không khỏi ngẩng đầu mỉm cười nhìn mẹ chồng nhà mình. “Mẹ!!!” Trang Hạo Nhiên thật muốn nhảy lầu, không thể chịu được nữa nhìn mẹ mình nói:“Con đã bao nhiêu rồi mà mẹ còn ngủ với con?Con nói này, con đáp ứng mẹ, trong khoảng thời gian này con tuyệt đối sẽ không dính lấy cô ấy! Con thề, lấy tiền của con, mạng của con, mạng của Thiên Lỗi ra để thề!” “Không được!!” Ân Nguyệt Dung từ lúc chào đời tới nay vẫn là lần đầu tiên ngang ngạnh như vậy, nhìn về phía con trai, giận dữ cùng khẩn trương nói: “Vợ của con là chính con muốn sống muốn chết cưới về, mẹ còn có thể tin tưởng con sao? Dù sao trong khoảng thời gian Khả Hinh mang thai 3 tháng tới, con nhất định phải ra phòng khách ngủ!Con bây giờ chỉ có 2 lựa chọn, một là mẹ ngủ cùng con!! Hai là con bồi mẹ ngủ!! Chỉ đơn giản vậy thôi!!” Bà nói xong, lập tức quay sang hỏi han con dâu, chẳng thèm quan tâm đến anh nữa!! Trang Hạo Nhiên nghe thấy vậy, trừng lớn hai mắt, vẻ mặt gần như muốn khóc thét!! Không được! Anh nhất định phải ngủ cùng vợ mình!!
|
Chương 1360: Đại kết cục (100)
Chương 1360: Đại kết cục (100) Editor: Thùy Trang Nguyễn Tiếng chó sủa, từ trên mặt cỏ cực xa tòa thành Trang gia truyền đến, từ sau khi Đường Khả Hinh mang thai, tất cả những loại động vật đều được đưa đi, dù là chó hay ngựa… chỉ để lại hai mươi bảy “ Tiểu Hạo Hạo: thỉnh thoảng còn thấy đi qua đi lại. Dì Lý vô cùng hưng phấn, từ sau khi Ân Nguyệt Dung mang thai, bà cũng chưa từng chăm sóc phụ nữ có thai, hôm nay bà nhanh chóng sai người đem “ Rượu ngọt” thượng đẳng từ vườn nho của Bác Dịch đưa tới, toàn bộ trước hết cất vào hầm chứa rượu dưới đất, qua một thời gian nữa, lúc Đường Khả Hinh ở cữ sau khi sinh hạ bảo bối là có thể dùng để bồi bổ cơ thể! Dì Lý một bên phân phó người hầu cẩn thận từng li từng tí bê những chai rượu ngọt, một bên dặn người hầu mở ra một chai, bỏ vào hầm lạnh niêm phong trong bếp, bảo rằng đại tiểu thư rất thích. Phòng ngủ của đại tiểu thư! Trang Ngải Lâm mặc chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài qua vai, lộ ra vóc người hoàn mỹ của cô đứng giữa phòng, mà, học cha mình nâng lên cây gậy đánh gôn, cô một bên vung lên cây gậy thật dài, một bên nhìn về phía quả bong gôn lăn trên sàn nhà nói: “Cũng không phải chị không muốn giúp em, mà nếu Khả Hinh không sinh con, mẹ sẽ bức chị sinh! Vậy chị làm sao bây giờ? Huống chi, chị cũng hi vọng hai cháu ngoại trai ra đời! Vạn nhất bọn chúng ở trong bụng Khả Hinh, thật không vui làm sao bây giờ?” Trang Hạo Nhiên một trận bất đắc dĩ ngồi trên sô pha, vẻ mặt như bị người ta trói lại, không nói gì nhìn chị mình khí thế cường đại vung lên cậy gậy trong tay, nặng nề thở dài một hơi, vẫn là moi tâm địa ra nói: “Chị! Đợi lâu như vậy, thật vất vả mới cùng Khả Hinh ở cùng một chỗ, lúc này mới một ngày sau đêm tân hôn, chúng em lại phải cứng rắn tách ra? Không có bà xã, buổi tối em ngủ không được, làm sao bây giờ?” “Không ai quan tâm em bây giờ có ngủ hay không được.” Trang Ngải Lâm cũng trực tiếp sảng khoái nâng gậy đánh vào quả bóng, như vậy nhắm nó vào đích. Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức một trận chán ngán thất vọng. Trang Ngải Lâm lại nhanh chóng như cao thủ võ lâm, đem cây gôn nâng cao, trong đầu thoáng qua than ảnh và tốc độ của Điệp Y, cô xoay tròn một vòng bay vọt lắc mình dựng lên, tùy ý tóc dài nhẹ nhàng tung bay, tức khắc bắn trúng đồ cổ thế kỷ mười bảy mà ông ngoại bà ngoại tặng cho mình, cô nhanh chóng dừng lại, hai mắt sâu híp lại, còn kém một cm nữa liền đập trúng ba trăm vạn gì đó, lúc này mới chậm rãi thu hồi cầu gôn, xoay người nhìn về phía em trai nói: “Nhìn thấy chưa? Thân thủ của chị cậu cũng không phải giống người bình thường, em thật dám nửa đêm trèo đến trên giường Khả Hinh, tự gánh lấy hậu quả! Trang Hạo Nhiên không nói gì xoay người nhìn về phía chị của mình đi vào phòng tắm, phịch một tiếng đóng cửa lại, anh lại trầm trọng thở dài một cái, nhớ tới sáng nay ôm bà xã nằm trên giường, dáng vẻ hờn dỗi ngượng ngùng kia, anh lại một trận phiền muộn nuốt khan nơi cổ họng, hiện tại mặt trời vừa mới xuống núi, chính mình liền bị mẹ phái mười mấy bảo vệ đem mình đá ra xa, nhưng buổi tối vạn nhất bảo bảo đá mẹ làm sao bây giờ? Vạn nhất chị và em đánh nhau làm sao bây giờ? Hai đứa con bướng bỉnh này ~~~~~~~~ Người đàn ông này lại một trận khóc thét, ngửa mặt thật là khổ tâm, bà xã không có bên người, đêm dài làm sao anh trải qua đây? Bóng đêm rất nhanh đến, những vì sao trận trận lóe ra. Tòa thành Tưởng gia!! Tưởng Thiên Lỗi cố nén cảm giác nóng rát như bị hỏa thiêu nơi cổ họng, từ trong phòng tắm bước ra, phòng ngủ để vô số văn kiện của Hoàn Á, Trang Hạo Nhiên thật là muốn chết mà, cùng mình xử lý công sự biện pháp không đồng nhất, hắn hình như ỷ vào chính mình trí nhớ tốt như nhau, xử lý tất cả các sự vụ của khách sạn các quốc gia, thật sự hỗn độn nhưng kỳ thực lại có kết cấu bên trong, phải thật cẩn thận mới có thể phát hiện vấn đề, không giống chính mình đem một quãng thời gian sử lí các sự vụ giải quyết, anh nặng nề thở một cái, trực tiếp ngồi trên sô pha, bật chiếc đèn bàn bên cạnh, nhìn về phía chồng văn kiện, nghĩ hôm qua nhìn thấy hai giờ sáng, sáng nay Đường Khả Hinh xuất viện anh cũng không kịp tặng một bó hoa, anh trực tiếp mệt mỏi cầm lên văn kiện ở tổng bộ bên nước Anh, thẩm duyệt số liệu nội bộ, muốn hôm nay có thể sớm một chút nghỉ ngơi... Tiếng gõ cửa chợt vang lên. Tưởng Thiên Lỗi chuyên chú thẩm duyệt văn kiện, cường liệt khó chịu, hơi chút nghi ngờ buông văn kiện, đứng lên đi tới phòng khách nhanh chóng mở cửa, trong lòng còn đang nghi hoặc đã trễ thế này, ai tới... Trong nháy mắt, anh sửng sốt!!! Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, lại như tiêu hồn xuất hiện ở ngoài cửa, tay còn nhẹ chống lên khung cửa, bộc lộ vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, gợi cảm nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi... Tưởng Thiên Lỗi lập tức cảm giác sau lưng đổ một trận mồ hôi lạnh, cư nhiên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên như vậy nhàn nhã giương lên nụ cười buồn nôn nhìn chính mình, anh lập tức cảm giác giống như nơi cổ họng nuốt phải một con ruồi như nhau, nhìn người trước mặt này, ngốc không nói nên lời... Trang Hạo Nhiên lại bộc lộ nụ cười xấu xa, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, rất nhàn nhã nói: “Tổng giám đốc Tưởng, sớm như vậy liền nghỉ ngơi a? Thong thả vậy? Tôi liền biết... Tôi bình thường đem công việc Hoàn Á xử lý rất tốt, có thể có chuyện gì cần anh bận tâm đâu? Nhìn xem dáng vẻ hạnh phúc bây giờ của anh kìa...” Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, lập tức một trận hỏa khí xông đến, lại vẫn như cũ một bộ dáng không thể tưởng tượng ra, trừng mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, mang theo vài phần cười chế nhạo nói: “Đôi mắt của tôi không có việc gì chứ? Ngày hôm trước vừa mới ầm ĩ muốn thỉnh năm năm giả người, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của tôi? Việc mang thai có chỗ nào không khỏe sao? Có lẽ nôn mửa, hay mắt hoa...” Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt bật cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vừa muốn đẩy cửa bước vào vừa nói:: “Không có việc gì... Rất tốt...” Tưởng Thiên Lỗi nhưng trong nháy mắt ngăn trở đường đi của anh, nét mặt căng thẳng, không khách khí trừng mắt nhìn người trước mặt, vẻ mặt tàn bạo nói: “ Tôi cảnh cáo cậu, Trang Hạo Nhiên! Tôi đã bận rộn cả ngày rồi, mệt mỏi không có tâm tư cùng cậu hờn dỗi, thức thời thì mau cút đi cho tôi!!” “Ai!!” Trang Hạo Nhiên nhất thời cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, xác thực như vậy thành tâm thành ý nói; “Tôi là thật có thời gian tới thăm anh một chút thôi! Nghĩ tương lai hai bảo bối của tôi sinh ra, thời gian anh em chúng ta có thể trò chuyện cơ hội không được nhiều lắm!! Khó có được thời gian gặp được nhau, đêm nay tôi... Sẽ ở cùng anh!!” Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này lập tức không nói được gì thật muốn cho chính mình một cái bạt tai, nhắc nhở mình không phải là đang nằm mơ, tên này hôm qua còn một bộ muốn chết muốn sống muốn nghỉ dài hạn chăm sóc bà xã, đêm nay vậy mà mạc danh kỳ diệu xuất hiện, nói muốn hảo hảo bồi bồi chính mình, anh tận lực nặng nề thở dốc, làm cho mình thích ứng tên này bị bệnh thần kinh tư duy, một lúc lâu mới thấm thía nói; “Cậu nói... Cậu đêm nay hảo hảo bồi tôi... Vậy... Bà xã cậu đâu? Con cậu đâu? Tôi... Tôi thế nào lại không biết xấu hổ? Vạn nhất... Bị người phát hiện làm sao bây giờ?” Trang Hạo Nhiên lập tức một bộ thâm tư thục lự, làm tốt bộ dạng khó suy nghĩ một hồi, mới nhìn về hướng Tưởng Thiên Lỗi cười nói: “Yên tâm, thân ái, sẽ không bị người phát hiện!! Tôi lúc đi ra, cha mẹ cũng không biết, Khả Hinh cũng có thể ngủ...” Tưởng Thiên Lỗi còn muốn cho chính mình một cái bạt tai, vẻ mặt không nói gì nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: “Tôi không muốn! Loại sự tình này... Dù cho người ngoài không biết, cũng sẽ bị sét đánh! Cậu lần trước để bộ công trình dựng cột thu lôi, đều làm tôi sợ hết hồn! Chúng ta cùng nhau làm nhiều việc táng tận thiên lương như vậy, cậu hiện tại thật vất vả mới mang thai, liền an phận đi!! Nếu như không có việc gì, tôi đóng cửa, cậu nhanh lên một chút về nhà nghỉ ngơi! Đừng để cảm lạnh!” Nói cho hết lời, anh trong nháy mắt phịch một tiếng, mang theo cường lửa giận mà đem cửa đóng sầm!!! “Ai!! Thiên Lỗi!!” Trang Hạo Nhiên lập tức cầm chai rượu đỏ, không ngừng đập cửa, vừa đập vừa kêu to: “Tôi thật sự thành tâm thành ý tới gặp anh mà! Đến cảm ơn anh! Tính toán hi sinh một buổi tối đến cùng anh! Mở cửa để tôi vào đi!” Tưởng Thiên Lỗi nét mặt căng thẳng, trực tiếp dùng thân thể ngăn cánh cửa kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cái người điên này! Cút cho tôi!” “Mở cửa, nếu không mở cửa tôi tức giận! Tối đa tôi ở đến nửa đêm, về sáng liền đi!” Trang Hạo Nhiên lại ba ba gõ cửa!! Nhiều người hầu của Tưởng gia không rõ chân tướng sự việc, mỗi người đứng rất sâu sau hành lang nghe từng lời của Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, đều che miệng, cô trừng tôi, tôi trừng cô, mở miệng nói nhỏ. Trang Hạo Nhiên vẫn chăm chú nhìn cánh cửa kia vẫn như cũ đóng lại, anh đành chậm lại ngữ khí, cầu hòa nói; “Ôi, không thì mở cửa chúng ta trò chuyện một chút thôi. Mặt trời còn chưa xuống núi, mẹ tôi đã phái mười mấy vệ sĩ ngăn tôi lại bên ngoài không cho về nhà!” Bên trong một tiếng vang cũng không có!! Trang Hạo Nhiên cầm chai rượu, có chút tỉnh táo nhìn cánh cửa kia, đứng một lúc lâu, chính mình cũng không khỏi bật cười, chỉ đành thở dài một hơi rồi xoay người ly khai... Tòa thành Trang gia!! Buổi tối mười một giờ!! Nghe nói vào canh giờ này, chính là thời gian ông bà phù hộ tiểu bảo bảo, toàn bộ Trang gia vẫn như cũ có vô số vệ sĩ đi xung quanh, từ sau khi thiếu phu nhân sắp sửa đi ngủ, mỗi người trong nhà dù có bước đi cũng không dám gây nên tiếng động quá lớn. Hai mươi bảy “Tiểu Hạo Hạo” cũng bị đưa vào trong rừng, chỉ là thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng vang “Róc rách”, lúc hai vệ sĩ đi tuần sát trong rừng cây nhỏ đều vô cùng cảnh giác. Một điểm lặng yên thanh âm cũng không có, bọn họ lại tiếp tục thong thả đi về phía trước... Trang Hạo Nhiên đứng ở vị trí ven rừng cây, dựa vào việc hết sức quen thuộc với thói quen của vệ sĩ cũng như các hệ thống trong nhà, anh đầu tiên là ngóng nhìn vệ sĩ nhìn khắp nơi, tại thời điểm vừa vặn lúc thay ca, anh nhàn nhã xoay người, đã dặn Tô Lạc Hoành thay đổi hình hệ thống giám sát, chỉ cần vệ sĩ không có phát hiện ra thì cũng sẽ không có người nào phát hiện nữa. Anh nhanh chóng đi tới dưới chân tường, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất từ phòng ngủ chính trên tầng hai, nơi đó tỏa ra ánh đèn vàng quả quýt ấm áp, biết bà xã khả năng đang ngủ, anh lập tức một trận kích động cười rộ lên, tức khắc không nói hai lời liền dọc theo tầng một tới tầng hai kiểu Âu, chân đạp lên xà ngang cửa sooe, lại nhanh chóng bò đi lên. Người đàn ông đáng thương này, sáng sớm hôm nay, tất cả tài sản của Trang gia cùng Tưởng gia, Ân gia cơ hồ đều đưa hết cho bà xã và hai bảo bối trong bụng, anh hiện tại lại chia ra thì không đáng Trang Hạo Nhiên dung hết sức của chín trâu hai hổ, cảm giác trên trán mình có chút ra mồ hôi, mới như vậy nặng nề bò đến cửa sổ sát đất phòng ngủ chính trên tầng hai, còn chưa thở ra được đã nhìn thấy trước mặt một than ảnh màu tím, dọa anh một cú sốc!!! Điệp Y lại vẫn như cũ vẻ mặt bình tĩnh đứng trên ban công nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. “Cô làm tôi sợ muốn chết...” Trang Hạo Nhiên không nói gì nhìn về phía Điệp Y, nặng nề thở ra một hơi mới nhỏ giọng nói. Điệp Y là do Ân Nguyệt Dung phái tới giám thị Trang Hạo Nhiên, cô nhưng chỉ là nhàn nhạt nhìn về phía anh, không lên tiếng. Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn Điệp Y liếc mắt một cái, lúc này mới chậm rãi xoay người đi tới sân phơi trước phiến cửa sổ sát đất, vừa muốn nhẹ đập cửa, muốn gọi Đường Khả Hinh đến mở cho mình, trong nháy mắt khi nhìn về phía trong lập tức ngây người. Đường Khả Hinh mặc váy ngủ tơ tằm màu xanh nhạt, mái tóc đen dài, trong tay cầm một quyển sách trẻ con, nghiêng người nằm trên giường chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt cô mông lung, có thể cảm giác được cô chìm đắm trong thế giới ngọt ngào mà rất hạnh phúc, bên cạnh còn để một khung ảnh, là ảnh cưới của mình cùng cô, biết trước khi cô đi vào trong giấc mộng, nhất định dùng tiếng nói ngọt ngào nhẹ vỗ về bụng nói; “Bảo bảo, đây là cha của con... Cha con thật là đẹp trai đúng hay không? Cha con thật sự là người đàn ông đệp trai nhất trên đời này... Anh dường như đã có tất cả, lại đem tất cả đều cho người anh yêu nhất, bao gồm người nhà, đồng nghiệp, bạn bè.. Đương nhiên còn có bảo bối a. Đêm nay mẹ mặc dù rất muốn cha bên cạnh, thế nhưng mẹ không tịch mịch, không cô đơn, bởi vì mẹ mang theo tình yêu của cha, cũng có thể hạnh phúc đi vô số ngày, một năm, mười năm, một trăm năm... Một ngàn năm... Mặc kệ một mình đến bao lâu, cũng có thể ở chân trời nhìn thấy dáng vẻ anh.. Anh trời xanh... Mây trắng... Sao trên trời...” Cô gái này dường như nhẹ nhàng cười, hai tròng mắt lóe ra lệ quang, vỗ về bụng mềm giọng nói: “Mẹ là một người mẹ ngốc, vĩnh viễn cũng không có cách nào theo kịp bước chân của cha con, bởi vì anh thực sự quá suất... Rất có mị lực... Bảo bối... Các ngươi đều sẽ tha thứ cho mẹ đúng hay không? Mẹ trong tương lai nhất định sẽ rất nỗ lực rất nỗ lực làm một người vợ hiền, một người mẹ tốt.. Để cha con không còn gì lo nghĩ chuyên tâm thực hiên lý tưởng của mình... Để bảo bối khỏe mạnh vui vẻ lớn lên... Các ngươi không nên tin cha con nói xin nghỉ năm năm... Anh ấy có lẽ đêm nay bò lên trên sân phơi nhìn mẹ xong, phải trở về thư phòng bận rộn đi...” Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên ngấn lệ, nhìn về phía cô gái qua cửa sổ sát đất, như vậy đơn thuần động lòng người chìm vào giấc ngủ, tay cầm quyển sách trẻ em, do một luồng gió nhẹ mà lật sang trang khác, anh bộc lộ nụ cười cảm kích mà thâm tình, dường như cũng có thể nhìn thấy nội dung bên trong, là ghi chép về quá trình trưởng thành của đứa nhỏ... “Vì sao không gõ cửa đánh thức thiếu phu nhân...” Điệp Y không hiểu hỏi. Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía cô, như vậy cảm xúc rất lâu mới khẽ cười nói; “Cô biết không? Điệp Y... Nếu như đêm nay cô ấy ngủ không được, khả năng cũng không phải là bà xã của Trang Hạo Nhiên tôi... Cô ấy đã làm tốt tất cả chuẩn bị, vì tôi... Chiếu cố tốt chính cô... Để cô ấy ngủ đi... Để từ đó mỗi ngày cũng có thể mơ thấy mộng đẹp...” Điệp Y nghe lời này, liền thật sâu nặng nề nhìn về phía bên trong phòng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói; “Tổng giám đốc, nếu như bảo bảo sinh ra, có thể cho tôi ôm không?” Trang Hạo Nhiên nhìn bà xã đã lâu, nghe những lời này của Điệp Y, anh chậm rãi xoay người nhìn về phía cô gái trước mặt cười.
|
Chương 1361: Đại kết cục (101)
Editor: Thùy Trang Nguyễn Đêm lạnh như nước, những đám mây thỉnh thoảng tụ tập lại một chỗ, thỉnh thoảng lại sơ tán, những ánh sáng nhỏ cũng dần dần ẩn lui. Tòa thành Trang gia lập tức rơi vào một mảnh bóng đêm, chỉ có những vệ sĩ lặng yên đi qua đi lại. Mặt trăng nơi chân trời muốn giấu kín trong màn đêm, không bao lâu sau có những tiếng bước chân rõ rang mà trầm trọng truyền đến, thậm chí mang theo âm thanh loẹt xoẹt của làn váy tím dài. Điệp Y im lặng không lên tiếng, vẫn như cũ với khuôn mặt lạnh như băng, đón làn sương mù từ từ đến, theo lời Trang Hạo Nhiên phân phó trở về nghỉ ngơi, nhưng vẫn là từ từ hướng vào rừng cây đi đến, đêm khuya chưa bao giờ ngủ liền cảm thấy, nhắm mắt lại chính là thân thể giống như bị người ôm lấy ném lên, lại hung hăng lôi kéo chính mình, không để cho mình bị ném đi, là than thể ấm áp kia... Sương mù rơi càng ngày càng nhiều khắp rừng cây, lặng yên không có một chút tiếng vang. Điệp Y tiếp tục cất bước đi về phía trước, hai tròng mắt phảng tựa như không có ánh sáng, lại cảnh giác vô cùng. Đột nhiên một trận tiếng vang từ đằng xa như cảnh trong mơ ruyền đến, tựa như ai oán sâu xa, nói chung chỉ là mang theo một mảng ưu thương. Điệp Y trong nháy mắt dừng lại, hai tròng mắt lập tức lóe ra tia lợi hại, đứng giữa làn sương mù nhìn về phía trước, thân thể trong nháy mắt cứng lại, cả người dâng lên cảnh giác, thật sâu ngóng nhìn một đoàn kia, rõ ràng biết phía trước có vật khác thường, hơn nữa cơ hồ có hai sinh linh trở lên, hai tay cô nắm thành quả đấm, thật sâu nhìn về phía trước. Một trận gió dần dần thổi tới, dường như đưa trận âm thanh ai oán kia, có chút rõ ràng truyền đến. Điệp Y trong nháy mắt cứng lại, trừng lớn hai mắt, nghe âm thanh ai oán kia, không thể tưởng tượng ra mắt nhìn về phía sương mù dày đặc phía trước, lần đầu tiên trong đời có cảm xúc như một người bình thường, thương, đau, vui mừng, sợ hãi, kinh ngạc nhìn về phía trước, hai tròng mắt thậm chí ngấn lệ, vẫn như cũ không thể tin tưởng, thậm chí lồng ngực truyền đến một trận thở dốc... Quả nhiên, sức gió lớn dần, trận sương mù cuối cùng cũng dần dần tan đi, Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi cùng quần tây đen, trước giữa làn sương mù, thâm trầm mà đau lòng nhìn về phía Điệp Y... Điệp Y hai tròng mắt rưng rưng, trước thấy rõ thân ảnh thâm trầm kia của Lãnh Mặc Hàn, thật sâu mà kích động, mang theo cảm giác không thể tưởng tượng ra, lại cúi đầu thật sâu nhìn về phía bên cạnh anh kia mê đoàn. Không bao lâu sau, sương mù rốt cuộc tan đi, tức khắc hiện ra một con chó săn hoàng mao mười sáu tuổi, như vậy thoi thóp chỉ còn một hơi nằm bên cạnh Lãnh Mặc Hàn. Đôi mắt to linh lợi trong quá khứ bây giờ theo sinh mệnh từ từ biến mất, mà chậm rãi nhẹ nhắm lại, đôi chân bị các loại động vật ngoại tộc khác làm gãy, theo làn sương mù nhẹ rũ xuống. Có vẻ ai oán như vậy, lại đang nhìn về hướng Điệp Y, dường như theo làn sương mù nhẹ rũ xuống nhìn thấy bằng hữu, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, lại nhẹ kêu một tiếng, muốn cất bước đi về phía trước nhưng chân sau cũng đã què té trên mặt đất... Điệp Y lập tức khiếp sợ mở to mắt nhìn về phía sinh linh phía trước sắp sửa đánh mất sinh mệnh của mình, không hiểu lại hồi tưởng đoạn thời gian bị nhốt trong lồng sắt, năm tháng ở trong nước, thường xuyên là than thể ấm áp kia nhích lại gần mình, mang đến cho mình ấm áp, thậm chí ở lúc mình sắp sửa bị nắm chạy, là nó ôm lấy chính mình, tùy ý để gậy sắt đâm vào chân sau của nó, máu tươi lúc đó từng trận tuôn ra. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Một cô gái dường như không còn có tình cảm nhân loại, lúc này nhìn về phía sinh linh già trước mặt, lại tựa nhìn thấy người thân, nơi cổ họng dường như nghẹn ngào đau khổ mấy thế kỉ, tùy ý nước mắt từng giọt chảy xuống. Đứng trên mặt cỏ ẩm ướt đã lâu, rốt cuộc không thể tin tưởng phi người lên, giống như đứa nhỏ phi phác hướng đến sinh linh già kia, nghẹn ngào kêu lên ngôn ngữ.quốc gia khi đó:“A gia...” Cô gái này trong nháy mắt nhào tới trước mặt chú chó săn kia, đem cơ thể già nua đó ôm vào trong lòng, ngửi được mùi vị quen thuộc, lập tức lại dường như lúc bị nhốt, từng trận co quắp khàn khàn khóc... Chú chó săn kia cũng giống như biết được Điệp Y, chớp chớp mắt, như người thân ai oán kêu một tiếng. Điệp Y đem chú chó săn kia ôm thật chặt, nước mắt từng giọt chảy xuống, vẫn như cũ siết chặt đôi chân nơi bị gậy sắt cắm vào, lúc đó máu tươi trận trận chảy xuống, cô luôn khát vọng tìm được nó, đây là mộng tưởng duy nhất trong đời của cô, là mục đích sinh tồn suy nhất. Lãnh Mặc Hàn lặng yên đứng bên cạnh, nhìn về phía Điệp Y lần đầu tiên như vậy khóc thảm thiết, hai tròng mắt anh cũng rưng rưng, nhớ tới lúc mới gặp gỡ cô bé này, cô á khẩu không trả lời được vô cùng đáng thương. Vì tìm kiếm chú chó này, Trang Hạo Nhiên phế tận tâm tư, xuất động vô số nhân lực cùng vật lực, truy tố đến chuyện xảy ra hơn mười năm trước, trằn trọc mới bây giờ mới đem chua chó săn cứu ra, vốn là muốn vì nó tẩy trừ thân thể, lại phát hiện nó đã bị thương vô cùng nặng... “A gia...” Điệp Y lại như vậy kích động rơi lệ ôm chặt chú chó săn kia, ngửa mặt rơi lệ, lại dường như giải quyết xong tâm nguyện trong cuộc đời mình, cuối cùng đem chôn giấu trong thế giới của chính mình, như được thả ra. Mấy người Mỹ Linh cùng Thanh Bình nhao nhao đứng trong rừng cây nhìn về phía Điệp Y như vậy kích động rơi lệ, các cô cũng nhao nhao rơi lệ... Trang Hạo Nhiên thì dừng đứng trước sân phơi nhìn về phía than ảnh nhàn nhạt của Điệp Y, hơi lộ ra nụ cười. Trên thế giới này, xác thực, phàm là người không tôn trọng sinh linh, liền không có cách nào có thể sống trong tình cảm sâu sắc nhất, cái loại tình cảm mà nỗ lực mới có được ý nghĩa tận cùng. Thời gian dần dần trôi qua, vô luận người sống như thế nào, thời gian đều khoái trá chạy trốn. Trang Hạo Nhiên vẫn kiên định nghỉ ngơi tròn ba tháng, này có lẽ từ quá khứ đến bây giờ là kỳ nghỉ dài, ba tháng này, anh sẽ tận tâm tận lực làm bạn với bà xã mình, mỗi ngày sớm một chút cùng bà xã ăn cơm, còn bữa tối đều là anh tự mình nấu nướng. Thâm chí thừa dịp này thật tốt làm bạn, chăm sóc cho ca mẹ, mà thai nhi trong bụng Đường Khả Hinh, mỗi một ngày đều lớn lên, được cha chăm sóc xác thực nhìn so với bình thường rất tốt. Mà sau khi trải qua ba tháng đầu của thai nhi, vì ở trong nhà thực sự quá lãng phí thời gian, liền muốn phục chức đi làm mấy tháng... Bắt đầu trong nhà mỗi người đều không tán thành, thế nhưng chủ nhiệm khoa cảm thấy, tình trạng thân thể người mẹ hiện tại rất tốt, thỉnh thoảng đi làm phân tán thời gian lo nghĩ khi mang thai, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt, cho nên Đường Khả Hinh liền vui sướng trong sự bảo vệ cẩn thận từng li từng tí của người hầu, thật vui vẻ đi làm. Mặc dù thỉnh thoảng hai bảo bối có vẻ có chút mệt mỏi, nhưng loại cảm giác này càng thêm kiên định, nhưng cử động này đều khiến cho mấy người Tưởng Thiên Lỗi sợ hãi... Có đôi khi, mời dự họp hội nghị của bộ rượu vụ, Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí chủ trì, nhìn khuôn mặt Đường Khả Hinh khẽ nhúc nhích liền cho rằng cô muốn sinh, tức khắc thật khẩn trương kêu thầy thuốc, thậm chí còn là cẩn thận từng li từng tí đỡ cô tiến vào thang máy... Thỉnh thoảng, Đường Khả Hinh lúc phải kiểm tra thai kỳ, Trang Hạo Nhiên còn đang họp chưa kịp qua. Tô Thụy Kỳ liền sẽ đích thân mở ra Landrover, bồi cô tới bệnh viện trước, nhìn mấy bác sĩ đồng nghiệp kiểm tra cho bảo bảo, nói hai bảo bối này ở trong bụng mẹ phi thường ngoan, phi thường khỏe, hơn nữa tiếng tim thai đập chính là càng ngày càng mạnh, hai người bọn họ nghe được một trận vui sướng Sáu tháng tờ siêu âm thứ nhất lúc đi ra, Trang Hạo Nhiên kích động kinh hỉ sắp ngất đi, cầm tấm ảnh siêu âm nhìn hai bảo bối ở bên trong thần kỳ như vậy, anh thật sâu thở phì phò, thật muốn cho mình một cái bạt tai, mới có thể kiên định tỉnh táo lại. Thậm chí còn cầm tấm ảnh này đưa đến trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, cũng không quản người ta bận hay rảnh liền nói, anh xem một chút, đây là tay của bảo bảo, đây là chân của bảo bảo, anh nói cho cùng là con trai hay là con gái, nam giống anh, nữ giống tôi thật tốt? Phốc! Tưởng Thiên Lỗi một trận phẫn nộ nện bút máy xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên kia dáng vẻ như bệnh tâm thần, vốn là muốn mắng chửi người, lại trực tiếp nhượng thành: Nam giống cậu, nữ giống tôi!!! Phốc! Đông Anh cùng mấy chục thư ký một trận cười trộm đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc!! Đường Khả Hinh ở thời điểm bảo bảo được sáu tháng, bụng đã khá lớn, thỉnh thoảng bảo bảo rốt cuộc bắt đầu đá vào bụng cô, đem Trang Hạo Nhiên hù chết. Anh một trận kích động cúi người mặt dán tại bụng bà xã mình, thậm chí nghe thấy âm thanh thì thầm bên trong, anh hưng phấn nói bảo bảo ở bên trong uống nước, thỉnh thoảng tay anh nhẹ vuốt cái bụng, cảm giác có cái tay nhỏ bé nhẹ đụng vào lòng bàn tay mình, càng thất thần mở to mắt, nói; “Lại đá anh?” Đường Khả Hinh nâng mí mắt nhìn anh. Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt kia của bà xã, hai mắt của anh hơi lưu chuyển, rất trá dị nói: “Thực sự!” “Là đạp anh mà!” Đường Khả Hinh một trận không nói gì nhìn về phía Trang Hạo Nhiên bật cười nói xong, liền cố ý không để ý anh, đi ra ngoài Trang Hạo Nhiên cũng vội vàng cùng bà xã ra phơi nắng, lúc này đã là đầu mùa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, một mảnh vui mừng dào dạt, thỉnh thoảng nhìn thấy trong nhà có khách người, mang đến tiểu nam hài đáng yêu, mặc áo T-shirt màu trắng cùng quần jean màu xanh nhạt, trong tay ôm một quả cầu nhỏ cười đi tới đi lui, hai tròng mắt anh lóe lên tia sáng. Đứng giữa sân phơi kiểu Âu, đón ánh mặt trời xán lạn, giống như người cha nghiêm khắc nhìn về phía đứa bé trai kia, im lặng không lên tiếng, về sau quả cầu nhỏ kia lăn tới chân của anh, anh nhìn kia bảo bối kia vội vàng chạy tới nhặt bóng, anh bất động mà đem cầu đá đi rồi, sau đó mới xoay người ly khai... Cậu bé nhỏ kia bộc lộ vẻ mặt kia nghi hoặc, dừng trên mặt cỏ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Đường Khả Hinh đứng trên mặt cỏ nhìn về phía bong lưng nghiêm nghị của Trang Hạo Nhiên, hừ một tiếng, chính cô vội vàng chạy tới, đem quả bóng kia nhặt lên, bộc lộ nụ cười ngọt ngào, đem quả bóng kia đưa cho cậu bé nhỏ, thậm chí nhẹ nhàng ngọt ngào nói: “Gọi mẹ! Gọi mẹ!” Cậu bé nhỏ cười ôm bóng đi ra. Trang gia có hai phòng trẻ con, Trang Hạo Nhiên thường xuyên sống trong phòng tiểu công chúa, một hồi thêm cái này, một hồi thêm cái kia, thế nhưng phòng của tiểu vương tử anh chưa bao giờ đi vào. Chỉ là thỉnh thoảng mưa sa gió giật, anh nhớ tới cửa sổ sát đất căn phòng kia chưa có đóng, liền vội vàng bò dậy đi qua, thậm chí còn đem rèm cửa kéo lên, rất lâu sau đó đều không thấy người đi ra. Đường Khả Hinh nằm trong chăn, dường như hiểu được một chút tâm tư của chồng mình, nhịn cười không được Thời gian chính là như vậy trôi qua, người thì đoán là hai nam bảo bảo, người thì đoán là hai nữ bảo bảo, cũng có thể là long phượng thai một nam một nữ. Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, Ân Nguyệt Dung ở lúc Đường Khả Hinh mang thai tháng thứ tám, bắt đầu càng ngày càng bận rộn, càng ngày càng khẩn trương, vừa mới bắt đầu còn nói để con trai và con dâu tách ra ngủ, ngày hôm sau liền khẩn trương không kiên trì được, bà hiện tại thậm chí muốn chuyển giường ngủ của con dâu đến gần mình, rất sợ cô đột nhiên đau bụng. Diệp Mạn Nghi cùng mọi người nhìn bộ dáng này của bà, cũng không khỏi bật cười, thế nhưng mọi người cũng bắt đầu càng ngày càng khẩn trương, chỉ cần Đường Khả Hinh có chút hoạt động nhỏ, tất cả mọi người đều muốn cẩn thận để ý, liền ngay cả Trang Ngải Lâm có lần đánh vỡ bình hoa cổ, làm Khả Hinh giật mình thiếu chút nữa sinh non. Ân Nguyệt Dung đem cô đuổi ra khỏi nhà, mình cũng là sợ đến một thân đầy mồ hôi... Dì Lý cũng tối ngày bận rộn, bắt đầu đem rượu Bác Dịch đưa đến, một chai một chai lấy ra, còn lại người hầu mà đã có kinh nghiệm mang thai đứa nhỏ Dĩnh Hồng và Giai Kỳ, càng thường xuyên làm bạn bên người bà nguyệt, học tập chiếu cố đứa nhỏ. Diệp Mạn Nghi cùng Tưởng Vĩ Quốc cũng bắt đầu từ từ đều hướng về Trang gia, liền ngay cả Tưởng Thiên Lỗi cùng mọi người, cơm chiều đều phải ăn ở Trang gia, rất sợ bỏ lỡ thời khắc bảo bảo sinh ra... Tuyết Nhi từ lúc được Uyển Thanh trị liệu, sau khi khôi phục bình thường liền mất đi năng lực biết trước, thế nhưng mọi người đều yêu hỏi cô Khả Hinh sinh nam hay là sinh nữ, cô cũng híp mắt cười lắc đầu. Thời gian rốt cuộc bước vào tháng thứ chín vô cùng khẩn trương!! Hạng mục công trình khách sạn dưới nước chính là tiến hành bình thường theo tiến dộ thời gian. Trang Hạo Nhiên bắt đầu trở nên vô cùng bận rộn, lại bận rộn rất nhiều, còn là phải chăm sóc bà xã tháng cuối cùng thời kỳ mang thai, cho đến ngày bước vào đầu hạ, bà xã muốn làm kiểm tra lần cuối trước khi sinh, anh mới ký xong hết văn kiện rồi chuẩn bị xuất phát, lại không hiểu sao bút máy trong nháy mắt gãy đôi, mực hắt lên toàn bộ văn kiện trị giá mười ba triệu, anh kỳ quái cầm bút máy lên nghĩ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
|