Ép Yêu 100 Ngày - Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày
|
|
Chương 234: Tìm tôi đánh cô ấy, cô có tư cách sao? (4)
“Ăn ngay nói thật?" Cố Dư Sinh khẽ cười trào phúng một tiếng, sau đó ánh mắt trở nên cực kỳ ác liệt: “Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?” “Cô thật sự cho rằng tôi ngu đến nỗi không biết trong hồ lô của cô bán thuốc gì sao? Tôi có bệnh hay sao mà đi tin tưởng một người ngoài như cô, mà không tin người của mình?” “Tôi hôm nay hiền lắm rồi mới để cho cô ở đây nói những lời này, là cô đến chỗ tôi kiếm chuyện, đừng nghĩ tôi có thể là công cụ cho ý tưởng ngu ngốc của cô, người phụ nữ ở trong nhà tôi cũng không phải để cô tùy tiện chửi dơ sạch này nọ, muốn tôi đánh cô ấy cho cô hả giận, cô có tư cách sao?” Cố Dư Sinh nói xong, hắn liền buông cổ áo của Tưởng Tiêm Tiêm ra, lui về phía sau một bước, sửa sang lại quần áo, quay người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì, quay người đi đến trước mặt Tưởng Tiêm Tiêm: “À, đúng rồi, còn có một chuyện chưa nói với cô.” “Tôi thật muốn có một ngày như vậy, ngày vợ của tôi biến thành vợ của người ta, vậy tôi nói cho cô biết, tôi chính là người ta đó!” Nói xong, Cố Dư Sinh khom người lấy điện thoại di động của mình trên ghế salon. Khi đứng dậy, hắn còn liếc đến chiếc điện thoại của Tưởng Tiêm Tiêm còn đang nằm ở trên bàn. Tuy rằng những tấm hình và video đều bị hắn xóa, nhưng nếu cô vẫn quyết tâm trả thù Lương Đậu Khấu, tìm người phục hồi thì cũng có thể lấy lại được những hình ảnh và video hắn đã xóa. Cố Dư Sinh nghĩ tới đây, liền cầm điện thoại của Tưởng Tiêm Tiêm không hề do dự quăng vào một ly rượu to gần đó. Lúc này Tưởng Dật mới hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa đi đến bên cạnh Tưởng Tiêm Tiêm, vừa rống một câu: “Cố Dư Sinh, mày đừng có quá đáng!” Nghe câu này, Cố Dư Sinh đang quay đi lại dừng một chút. Quá đáng? Bữa tiệc hôm nay là do Tưởng Dật làm chủ đúng không? Đúng lúc, hôm nay hắn cho tên đó mở mang tầm mắt xem cái gì mới gọi là quá đáng! Nói xong, Cố Dư Sinh liền bảo nhân viên phục vụ lấy một trăm bình rượu mắc nhất ở đó. Nhân viên phục vụ bị Cố Dư Sinh làm cho choáng váng, đến khi Cố Dư Sinh thúc giục: “Đi lấy nhanh đi!” người đó mới quay người ra ngoài. Một trăm bình rượu rất nhanh được đưa lên, bày chỉnh tề trên bàn. Cố Dư Sinh nhàn nhã đứng một bên, đốt một điếu thuốc, lại nói với nhân viên một câu: “Khui hết đi!” “Khui hết? Có thể uống hết không?” Một người nhìn một bàn rượu mở miệng hỏi một câu. Chỉ là người đó còn chưa nói xong chữ cuối cùng, Cố Dư Sinh đang ngậm thuốc bỗng nhiên đi về phía trước hai bước, nhấc chân đạp lên bàn rượu, mỗi chai lăn một nơi, chất lỏng trong chai đều chảy ra ngoài, nói tóm lại, một trăm bình rượu này cũng không ai uống được chai nào. Hư một cái điện thoại di động, đã gọi là quá đáng, vậy còn một trăm chai rượu thì sao đây? Cố Dư Sinh nhìn hình ảnh như vậy, hài lòng hạ thuốc trên miệng xuống, dập thuốc, sau đó cười như không cười nhìn liếc qua Tưởng Tiêm Tiêm đang run rẩy cả người, quay người kéo cửa đi ra ngoài. Tưởng Tiêm Tiêm cắn răng, hít vài hơi mới có thể ổn định lại tâm trạng, cô nhìn chằm chằm đống rượu, thù hận bỏ tay Tưởng Dật ra, chạy ra ngoài cửa.
|
Chương 235: Tìm tôi đánh cô ấy, cô có tư cách sao? (5)
Sau khi Cố Dư Sinh rời khỏi phòng, liền đi đến nhà vệ sinh. Lúc nãy ở trong phòng tức giận như vậy, lúc này lúc đứng trước bồn rửa tay, trên mặt hắn vẫn còn một tia tức giận. Thật không nghĩ đến chỉ đi ra ngoài chơi một chút lại có thể vì mấy tấm hình và một đoạn video liên quan đến cô mà làm lớn chuyện như vậy, nói cô là tiểu phiền phức đúng là một tiểu phiền phức mà… Tiểu phiền toái? Cố Dư Sinh bị suy nghĩ thoáng qua trong đầu mình làm cho sững sờ, sau đó lại nhớ tới đêm đó, hình ảnh lúc cô nghe thấy cái tên này, không kiềm lòng được, khuôn mặt trở nên mềm mại hơn rất nhiều, khóe môi cũng kéo lên thành một nụ cười nhạt. Cũng không phải, thật là một tiểu phiền toái, không biết… Tiểu Phiền Toái về nhà chưa? Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh mới nhận ra mình đã vô tình rửa tay rất lâu, hắn nhanh chóng tắt nước, giật khăn giấy lau tay, vừa bỏ khăn giấy đã dùng vào thùng rác vừa rút điện thoại từ trong túi ra. Hắn vừa mới mở khóa màn hình điện thoại di động, còn chưa nhập mã mở điện thoại, đã có người gọi: “Cố Dư Sinh” Bị điên sao? Ở trong phòng đã bị hắn chỉnh như vậy còn đi theo? Chẳng lẽ muốn ăn đòn sao? Cố Dư Sinh cúi thấp đầu, làm như không nghe thấy, bấm điện thoại. “Anh không tin cũng được, anh che dấu cho chị Khấu cũng được!! Tôi tìm anh cũng không phải xúi giục cái gì, chỉ là muốn nói cho anh biết lúc tôi ở khách sạn Bắc Kinh đã tận mắt nhìn thấy vợ của anh và cậu thanh niên kia đi vào khu vui chơi của thành phố S, bọn họ chỉ vừa mới vào đó bốn mươi phút, chắc chắn còn chưa về, anh không tin có thể đến đó xem, nói không chừng còn có thể gặp hai người họ ở đó!” Cố Dư Sinh không ngẩng đầu nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, hắn mở màn hình điện thoại xong liền bấm số gọi về nhà, rồi đưa điện thoại đến bên tai. Tưởng Tiêm Tiêm đứng tại chỗ một lát, nhìn Cố Dư Sinh vẫn xem cô là người vô hình, lại cắn răng, lặp lại địa chỉ một lần: “Khu vui chơi ở thành phố S!” Sau đó liền quay người rời đi. Đợi được đến lúc tiếng giày cao gót của Tưởng Tiêm Tiêm biến mất, mới có người bắt máy: “Tiểu thư về nhà chưa?” “Còn chưa về” Cố Dư Sinh nhíu mày không nói gì nữa, liền cúp điện thoại. Trở lại xe, Cố Dư Sinh châm một điếu thuốc, lúc hút một đoạn nhỏ, hắn lại lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, đã qua mười phút, hắn lại gọi điện thoại về nhà, lại là câu trả lời cô chưa về. Cố Dư Sinh dựa vào lưng xe, hút thuốc không ngừng, mãi cho đến khi hút hết, hắn mới cầm điện thoại di động gọi về nhà lần nữa, vẫn là câu trả lời cũ, cô chưa về. “Khu giải trí thành phố S” Câu nói kia của Tưởng Tiêm Tiêm không biết tại sao lại bay vào tai của Cố Dư Sinh. Chẳng lẽ là hắn nghĩ sai rồi? Những hình ảnh và video kia không phải là được cắt từ một bộ phim, mà là thật? Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn thời gian, còn chưa tới chín giờ, khu giải trí mười giờ mới đóng cửa, mà cô còn chưa về nhà… Cô có phải thật như vậy hay không, hắn đi một chuyến sẽ biết, cần gì phải ngồi đây suy đoán? Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh liền khởi động xe, từ từ lên đường.
|
Chương 236: Tìm tôi đánh cô ấy, cô có tư cách sao? (6)
Ban đêm đường phố rất thông thoáng, Cố Dư Sinh lái xe chừng hai mươi phút đã đến đường lớn, ở giao lộ rẽ trái, đi chừng vài phút, liền quẹo vào bãi đậu xe của khu giải trí. Lúc đó chỉ còn bốn mươi phút nữa thì khu vui chơi mới đóng cửa, Cố Dư Sinh đậu xe xong lúc mua vé vào cổng người ta đã lục tục đi về rồi. Khu vui chơi của thành phố S chỉ là một khu nhỏ, diện tích không lớn, Cố Dư Sinh từ từ đi, trong chốc lát đã đi được phân nửa khu vui chơi. Bề ngoài nhìn hắn có vẻ rất thong dong thanh thản, nhưng kỳ thật trong đáy lòng hắn vẫn đang rất căng thẳng. Hắn không hiểu rốt cuộc bản thân mình đang lo sợ cái gì, chỉ là sợ, sợ thật sự tìm thấy cô cùng một người thanh niên khác trong biển người mênh mông ấy… Loại khủng hoảng này càng ngày càng dâng lên trong lúc Cố Dư Sinh tìm kiếm, mãi đến cuối cùng, chỉ còn lại hai cửa, nhưng cũng rất ít người, vẫn không thấy bóng dáng của Lương Đậu Khấu, lúc này Cố Dư Sinh mới thở phào nhẹ nhõm. Tưởng Tiêm Tiêm dám hại hắn đi đến tận đây, Lương Đậu Khấu đâu có ở đây chứ? Lần sau nếu như gặp cô ta hắn nhất định sẽ chỉnh chết cô ta!! Cố Dư Sinh thầm chửi Tưởng Tiêm Tiêm trong lòng, liền lấy điện thoại gọi về nhà, vừa đi về phía lối ra. Chỉ là hắn còn chưa đi được hai bước bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn một bên, liền dừng hẳn lại. Cách đó không xa có một dãy hàng lớn bán các loại đồ chơi đủ màu, bởi vì khu vui chơi sắp đóng cửa, mọi người vội vã đi qua, cũng không nhiều người đứng ở đó. Nhưng mà, ở trước sạp hàng kia lại có hai người đang đứng. Một nam một nữ. Người đàn ông kia ôm súng đưa lưng về phía hắn, không nhìn rõ dáng dấp, có điều người đó rất cao. Bên cạnh là một người phụ nữ, đối với hắn người phụ nữ này cực kỳ quen thuộc, dù là đang đeo khẩu trang và kính mát nhưng vẫn là tóc xoăn dài, quần áo kia, hắn nhìn qua một cái liền có thể nhận ra đó là người mà hắn đang tìm, Lương Đậu Khấu. Đường dây điện thoại đã được kết nối, bên trong truyền đến âm thanh của quản gia: “Thiếu gia? Thiếu gia?” Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy, lẳng lặng nhìn hai người kia dưới ánh đèn lấp lánh trên những tán cây của khu vui chơi. Người đàn ông kia bắn một phát súng, bắn thật nhiều lần cũng không trúng quả bóng trên không trung, Lương Đậu Khấu đứng bên cạnh giống như đang rất hồi hộp, mãi cho đến khi tiếng súng cuối cùng kết thúc, sau đó không biết hai người nói gì với chủ sạp, ông ấy liền đưa cho người đàn ông kia một cái chú thỏ bông bằng nhung, sau khi người đó nhận lấy liền quay người đưa cho Lương Đậu Khấu, tuy rằng đeo kính che đôi mắt của cô nhưng khi cô nhận xong liền ôm thỏ nhung vào ngực, môi có vẻ như đang mỉm cười, khiến cho người khác nhìn vào cũng biết cô vô cùng vui thích. Người đàn ông kia nhìn cô cười, cũng cười theo, sau đó giống như có chuyện gì ngoài ý muốn, người đó lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, sau đó quay người đưa cho người chủ sạp kia một ít tiền lẻ, nhận súng, sau đó lại bắn về phía những quả bóng kia. Lần này người đó bắn không phải để dành phần thưởng, mà cố ý bắn theo quy luật, chỉ là kỹ thuật của bắn của người đó không cho phép nên có khi bắn hụt, bắn một lúc lâu, những quả bóng bị bắn kia tạo thành một hình giống như chữ “Sinh”.
|
Chương 237: Tìm tôi đánh cô ấy, cô có tư cách sao? (7)
Sau đó lại xuất hiện chữ “nhật”, bút pháp rất đơn giản, chữ này viết nhanh hơn chữ trước rất nhiều, cũng rất đối lập. Cố Dư Sinh nhìn thấy như vậy, đã đoán được người đàn ông kia muốn viết câu: “Sinh nhật vui vẻ.” cho Lương Đậu Khấu. Chỉ là lúc người đàn ông kia đang viết hai chữ “vui vẻ” người ở phía sau đã đợi người đó nửa ngày, hối thúc hắn, cho nên chữ ngày càng xiêu vẹo giống như vẽ bùa. Thời gian đóng cửa khu vui chơi ngày một đến gần, chủ tiệm đòi lại súng, người đàn ông sốt ruột, kỹ thuật bắn vốn không tốt, lại càng bắn lung tung hơn, đừng nói là bắn thành chữ, một quả cũng không bắn trúng. Lương Đậu Khấu không tức giận chút nào, lấy lại súng từ trong ngực người kia, đưa cho chủ tiệm, vẻ mặt áy náy, trả xong liền kéo cánh tay người đàn ông đi đến lối ra của khu giải trí. Người đàn ông kia vì không bắn xong chữ mà cảm thấy ảo não, có chút không vui, Lương Đậu Khấu dọc đường đi lại không ngừng cười cười với người đó, rõ ràng là đang chọc cho người kia vui, thậm chí đến cuối cùng, cô còn chọt chọt vào eo người đàn ông, người kia tất nhiên cười toe toét. Người đi ra rất nhiều, lấn tới lấn lui, người đàn ông kia liền tiện tay bảo vệ Lương Đậu Khấu trong lòng, che chở cho cô, từ từ đi theo dòng người ra ngoài. Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Lương Đậu Khấu và người đàn ông kia nữa, Cố Dư Sinh vẫn còn đứng cứng ngắt không nhúc nhích. Mãi đến lúc có người dẫn một đứa bé đi qua, trên tay đứa bé cầm một cây kiếm huỳnh quang quơ lung tung trúng vào bắp đùi của hắn, hắn mới hoàn hồn lại từ từ di chuyển ánh mắt không còn nhìn hướng họ vừa mới đi nữa, sau đó liền nghe thấy tiếng của quản gia trong điện thoại: “Thiếu gia? Cậu vẫn còn giữ máy chứ?” Thì ra, hắn vừa đần độn giơ điện thoại di động ngẩn người lâu như vậy… Cố Dư Sinh mím môi, muốn trả lời câu hỏi của quản gia, há miệng, lại thấy cổ họng khó chịu đến không nói nên lời, hắn cúp máy, sải bước đi vể phía lối ra. Xe của Cố Dư Sinh đi cách xe của Lương Đậu Khấu chừng năm mươi mét. Hắn nhìn thấy cô dừng xe ở trước cổng trường đại học S, cũng dừng xe theo cô. Lúc này đã rất trễ, trên đường vào cổng trường không có một bóng người. Người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái xuống xe, cô cũng xuống theo, sau đó người đàn ông kia lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi. Lúc ở trong quân đội Cố Dư Sinh được rèn luyện thị lực rất tốt, cho dù người đàn ông này đứng cách hắn rất xa nhưng hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy vật đó đang sáng lấp lánh trong tay người đàn ông kia, liếc mắt liền có thể nhìn thấy đó là một sợi dây chuyền. Người đàn ông đó đứng ra phía sau Lương Đậu Khấu, cẩn thận nhấc tóc của cô lên, đeo dây chuyền lên cổ cô. Người đàn ông kia hỏi Lương Đậu Khấu cái gì, Lương Đậu Khấu cúi đầu sờ sờ dây chuyền, sau đó xoay người, trà lời người đàn ông hai câu, môi cười cực kỳ ngọt ngào. Nhìn khẩu hình miệng, Cố Dư Sinh có thể suy đoán được là hỏi: “Thích không?” “Thích lắm.”
|
Chương 238: Tìm tôi đánh cô ấy, cô có tư cách sao? (8)
Sau đó người đàn ông đó rất chăm sóc mở cửa xe cho Lương Đậu Khấu, chờ đến khi cô ngồi trong xe còn cong người nói mấy câu, mới phất tay, hai người nói tạm biệt nhau. Xe Lương Đậu Khấu cũng không có rời đi ngay, còn đứng ở ven đường, cô đợi đến khi người đàn ông kia vào trường rồi từ từ mới khởi động xe. Cố Dư Sinh không tiếp tục đi theo Lương Đậu Khấu, hắn ngồi ở trong xe nhìn trường đại học S trừng trừng, không chớp mắt. Thì ra những gì Tưởng Tiêm Tiêm nói cho hắn biết đều là thật, lúc đó hắn còn tin tưởng cô, đứng về phía cô như vậy. Thì ra tất cả đều là một trò cười. Mấy ngày trước sinh nhật cô ở Pháp, hắn ở Anh, vẫn bỏ qua một hội nghị quan trọng, ngàn dặm xa xôi đi từ quốc gia này qua đất nước khác tặng qua cho cô, nhưng cô thì sao đây? Nhận được chiếc hộp kia, một tiếng cảm ơn còn chưa nói với hắn, trên cổ cũng không đeo dây chuyền hắn tặng. Buổi chiều hắn vừa xong việc, nghĩ rằng cô vừa từ Pháp về, liền về nhà, chờ cô lâu như vậy, cũng không chờ được, thì ra cô vừa trở về liền chịu không nổi phải đi gặp người đàn ông kia… Người đàn ông kia tổ chức sinh nhật muộn cho cô, lúc nhận dây chuyền người đàn ông kia tặng, cô lại vui vẻ như vậy, coi đó là báu vật? Đáy mắt Cố Dư Sinh giống như có hai ngọn lửa, đồng tử con ngươi đều bị hung đỏ, hắn nghĩ bản thân mình bị cô chọc tức, bật cười ha ha ra tiếng, hắn tự nhủ với bản thân đừng tiếp tục nghĩ nữa, nếu không hắn sẽ nổi điên lên, nhưng mà hắn lại không khống chế được, thậm chí dường như ngay trước mắt hắn chính là hình ảnh cô cùng người đàn ông kia. Thì ra cô ở cùng người đàn ông kia mới bộc lộ tình cảm thật sự của mình, sẽ nói, sẽ cười, linh động như vậy, chân thật như vậy… Cô ở trước mặt hắn, tại sao lúc nào cũng chỉ có sự sợ hãi, nhìn thẳng hắn cũng không dám nhìn? Là cô cứ dính chặt lấy gia đình hắn, là cô muốn gả cho hắn, tại sao quay người liền cùng người đàn ông khác thân mật như vậy hả? Ngực Cố Dư Sinh bỗng nhiên phát đau, đau đớn vô cùng, hắn run rẩy giơ tay lên che kín ngực, hít từng ngụm từng ngụm, nhưng cơn đau lại tràn lan đến cuối cùng, toàn thân hắn đều đau, thậm chí hít thở cũng khó khăn, hắn hạ cửa sổ xe xuống, mở hai nút áo cổ, nhưng hắn vẫn không cảm thấy thoải mái, toàn thân chỗ nào cũng khó chịu. Không được, hắn vì một nam một nữ kia mà khó chịu như vậy, hắn không thể cứ bỏ qua như vậy! Nhưng hắn sao lại ngu xuẩn như vậy, không chụp lại hình của tên khốn kia, sau đó cho người điều tra, rồi cho người đập hắn một trận… Còn nữa, tại sao hắn lại phải đi xóa những bức ảnh trong điện thoại của Tưởng Tiêm Tiêm, hắn nên gửi qua điện thoại của mình một bản a… Không thể đối phó với người đàn ông kia, vậy thì cô… Nghĩ xong Cố Dư Sinh liền tàn nhẫn đạp chân ga, quay bánh lái, quay về nhà, nhưng vừa đi đến cổng trường, hắn lại đột nhiên đạp thắng xe. Không được… Hắn không thể trở về nhà, tính tình của hắn không tốt như vậy, nếu hắn trở về sẽ lại làm tổn thương cô nữa, không được, hắn không thể trở về, không thể trở về nhà…
|