Ép Yêu 100 Ngày - Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày
|
|
Chương 381: Vợ của anh không phải là vợ của anh (1)
Con ngươi Tần Chỉ Ái từ từ chuyển động đem đồng tử không có tiêu cự nhìn mặt quản gia, qua một hồi cô mới có thể từ từ định thần, trong mắt lại có chút run động, nhẹ giọng trả lời quản gia: "Hả?" một tiếng. "Phu nhân, bữa trưa chuẩn bị xong rồi, bên ngoài rất nắng, cô mau vào nhà đi." Nói xong những lời này, quản gia mới chú ý chiếc nhẫn và hộp bẩn thỉu trên tay Tần Chỉ Ái, lại kinh ngạc hỏi: "Phu nhân, chuyện gì vậy?" Tần Chỉ Ái không trả lời câu hỏi của quản gia, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mấy giây, mới để nhẫn lại vào hộp, quay vào nhà trước. . . . . . . Ước chừng khoảng ba giờ chiều, Ngô Hạo sẽ đến, hai giờ Tưởng Tiêm Tiêm đã đến quán café. Cô ngồi trên một chiếc ghế salon trong góc, không ngừng dùng camera trước làm gương soi, kiểm tra trang điểm của mình thật tỉ mỉ. Hai giờ bốn mươi lăm, Tưởng Tiêm Tiêm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cầm bông phấn trang điểm lại, thoa son, chỉnh lại cho lớp trang điểm thật hoàn mỹ cô mới hài lòng nhìn mình trong gương, mỉm cười, tao nhã quay trở ra ngoài. Cô vừa mới ngồi xuống, Ngô Hạo đã đẩy cửa quán café đi vào. Hắn đứng ở cửa, nhìn trái nhìn phải tìm cô. Tưởng Tiêm Tiêm thấy tầm mắt của hắn đã quét đến cô, liền rụt rè giơ tay nhẹ nhàng vẫy. Ngô Hạo trả lời với nhân viên phục vụ đang hỏi mình đi mấy người hai câu, liền đi tới chỗ cô. Nhiều năm không gặp, Ngô Hạo so với người trong ký ức của Tưởng Tiêm Tiêm cao to hơn rất nhiều, khuôn mặt tỏa sáng như ánh mặt trời, cho người ta cảm giác của sự ấm áp và chín chắn. Ngô Hạo đi đến từng bước từng bước là mỗi lúc Tưởng Tiêm Tiêm cảm nhận được trái tim của mình đập nhanh hơn, thậm chí có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Ngô Hạo đến trước bàn của Tưởng Tiêm Tiêm rồi nhưng vẫn chưa gấp gáp ngồi xuống, mà lại lịch sự nói câu xin lỗi trước: "Thật ngại quá, đã để cô phải chờ lâu rồi.", sau đó mới kéo ghế thong thả ngồi xuống. Giọng nói của hắn cũng ngọt ngào hơn lúc trước rất nhiều... Đầu ngón tay của Tưởng Tiêm Tiêm lại càng run rẩy hơn, cô nhìn Ngô Hạo chằm chằm không chớp mắt, len lén hít sâu vài hơi, mới cố gắng giữ được bình tĩnh, nở nụ cười nhẹ: "Không sao, em cũng vừa mới tới thôi." Ngô Hạo cũng nở một nụ cười, không lên tiếng, lại giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới. Hắn không nhìn thực đơn liền để nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Tưởng Tiêm Tiêm, lại nói với nhân viên: "Cho tôi một ly hồng trà, cảm ơn." Tưởng Tiêm Tiêm cũng không nhận thực đơn, không hề nghĩ ngợi trả lời: "Tôi cũng vậy, hồng trà." Nhân viên phục vụ cầm thực đơn mỉm cười trả lời: "Vui lòng chờ một chút." Liền quay người rời đi. Nhiều năm không gặp, bỗng nhiên gặp lại, Ngô Hạo và Tưởng Tiêm Tiêm trong phút chốc cũng không biết nên nói gì, bầu không khí ban đầu có vẻ hơi lúng túng, Ngô Hạo liền đơn giản lấy điện thoại di động ra, dáng vẻ rất bận rộn, lại chỉ xem tin tức một chút.Hai ly hồng trà rất nhanh được mang đến, Ngô Hạo lịch sự "Cảm ơn" nhân viên phục vụ xong liền bưng ly lên thưởng thức, sau đó mới nhìn Tưởng Tiêm Tiêm rồi hỏi thẳng vào vấn đề: "Những câu cô nhắn trong WeChat cho tôi, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?" "À" Tưởng Tiêm Tiêm đáp một tiếng, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tìm hai tấm hình, đẩy đến trước mặt Ngô Hạo: "Anh xem, đây là hình ảnh chụp hai người họ tối qua, hầu như cùng một lúc có hai chị Khấu."
|
Chương 382: Vợ của anh không phải là vợ của anh (2)
Ngô Hạo nhìn hai tấm hình một lúc, trượt lên trượt xuống màn hình mấy lần, nhíu mi lại. Tưởng Tiêm Tiêm chống cằm, nháy mắt nhìn Ngô Hạo, lại nói: "Ngày em gửi lời mời kết bạn với anh trên WeChat, em ở trung tâm thương mại nhìn thấy hai người họ trong vòng năm phút đồng hồ, nên em mới nghi ngờ." "Anh xem, nhìn từ hai tấm ảnh này có thể biết được hai người họ đang ở hai nơi khác nhau rồi, một là ở biệt thự của anh Sinh, một là ở khu nhà trọ, em đã điều tra địa điểm nhà trọ, là ở khu Đông Tứ Hoàn, cách biệt thự của anh Sinh hai mươi cây số, thời gian chụp được ghi lại rất rõ trong hình, chỉ cách nhau ba phút, điều này đã quá rõ ràng không còn gì để nói nữa rồi... Ngô Hạo cũng giống như năm đó, cao lớn hấp dẫn như vậy... Mặt Tưởng Tiêm có chút dịu dàng, cô hoảng hốt một chút, mới định thần lại được, tiếp tục mở miệng nói: "Trong tấm hình này, người ngồi bên cạnh chị Khấu chính là người quản lý của chị ấy, cho nên Lương Đậu Khấu này mới chính là chị Khấu thật sự, còn Lương Đậu Khấu trong nhà của anh Sinh là giả mạo, người này giả mạo để làm gì thì đến lúc này em vẫn chưa điều tra ra được, nhưng có thể khẳng định rõ một điều rằng người đóng giả kia chính là người do chị Khấu và quản lý của chị ấy sắp xếp... Vì vậy người ở bên cạnh anh Sinh lúc này cũng không phải là Cố phu nhân thật sự." Những câu nói này của Tưởng Tiêm Tiêm khá loạn nhưng Ngô Hạo nghe cũng có thể hiểu được: "Làm sao cô biết được người trong nhà anh Sinh là người giả mạo?" "Sáng sớm nay em có ghé qua nhà anh Sinh rồi, thật ra chị Khấu thật ở sau tai trái có một vết sẹo nhỏ, nhưng người phụ nữ ở trong nhà của anh Sinh lại không có." Tưởng Tiêm Tiêm chỉ sợ sau khi nói hết toàn bộ mọi chuyện cho Ngô Hạo biết xong thì không còn cơ hội để bắt chuyện với hắn nữa nên hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục nói: "Đoạn video em gửi cho anh, anh đã xem chưa? Chị Khấu nói với quản lý của chị ấy rằng chị ấy không thích anh Sinh, chỉ vì vị trí Cố phu nhân mà phấn đấu, vì vậy anh nói xem, có phải chị Khấu vì không thích anh Sinh nên mới làm như vậy không?" Nói tới đây, Tưởng Tiêm Tiêm cũng trở nên mơ hồ: "Không đúng rồi, hình như không thể giải thích được, anh nghĩ xem, chị Khấu sắp xếp người giả mạo ở cùng anh Sinh sớm chiều, vậy tại sao chị Khấu thật lại phải uống thuốc tránh thai? Lẽ nào người trong video là chị Khấu giả?" "Cũng không đúng a, nếu như là người giả mạo thì cô chỉ là một người đóng thế, làm sao lại dùng ngữ khí của chị Khấu để nói những câu kia?"Tưởng Tiêm Tiêm càng nghĩ càng không hiểu, cô dùng sức lắc lắc đầu: "Ai da, em cũng không hiểu gì hết luôn, cũng không biết cuối cùng người trong video là người thật hay người giả nữa, nhưng em có thể khẳng định, người trong nhà anh Sinh là giả..." Tưởng Tiêm Tiêm còn chưa nói hết, Ngô Hạo đã cầm điện thoại di động của cô, gửi hai tấm hình kia đến điện thoại của mình, sau đó mở miệng cắt ngang Tưởng Tiêm Tiêm: "Tưởng tiểu thư, trước tiên cứ như vậy đã, tôi đi tìm anh Sinh, chắc còn kịp, cảm ơn cô." Ngô Hạo không chờ Tưởng Tiêm Tiêm mở miệng đã đi đến quầy phục vụ tính tiền, Tưởng Tiêm Tiêm chỉ có thể tức giận nhìn Ngô Hạo rời đi. . . . . . . Ăn trưa xong, Tần Chỉ Ái trở lại phòng ngủ, lúc nằm trên giường nghỉ trưa, đầu óc cô lại hoàn toàn tỉnh táo. Cô lặng lẽ bấm cánh tay của chính mình, cảm thấy có chút đau dơn mới khiến cô tin tưởng rằng chiếc hộp có nhẫn kim cương kia là thật.
|
Chương 383: Vợ của anh không phải là vợ của anh (3)
Hắn và Lương Đậu Khấu kết hôn lâu như vậy nhưng hắn chưa bao giờ thừa nhận danh phận người vợ này của Lương Đậu Khấu, ngay cả nhẫn cũng không chuẩn bị, nhưng bây giờ đã chuẩn bị rồi. Nếu hôm qua hắn không biết chuyện hắn bị lợi dụng, cũng không tận mắt nhìn thấy cô uống thuốc tránh thai, có phải hắn sẽ đưa chiếc nhẫn này cho cô không? Nói cách khác... hắn thật sự muốn cầu hôn với Lương Đậu Khấu? Hắn vì muốn một đứa trẻ mà đồng ý cuộc hôn nhân này, hay là bởi vì trong lòng hắn đã từ từ chấp nhận Lương Đậu Khấu là người vợ của mình? Mặc kệ đáp án là gì, cũng đã làm rõ một vấn đề, hắn từ không có cảm tình với Lương Đậu Khấu, giờ đã chấp nhận cô. Hay là bởi vì cô đóng vai Lương Đậu Khấu, hắn mới có chuyển biến như vậy? Để khẳng định, Tần Chỉ Ái lại mở hộp nhẫn ra lần nữa, lấy nhẫn kim cương ra. Cố Dư Sinh đã từng cho Lương Đậu Khấu rất nhiều quà, cô cũng chưa bao giờ đụng tới, nhưng mà... Đây là lần đầu tiên... Nhẫn kim cương đẹp đẽ như vậy, sau khi đeo vào ngón tay của cô lại vừa khít giống như là thiết kế riêng cho cô vậy. Cô và Lương Đậu Khấu khá giống nhau, dù bên ngoài có thể dùng công nghệ thẩm mĩ hay trang điểm để che dấu sự thật nhưng khung xương của mỗi người thì không phải như vậy. Ngón tay của cô và Lương Đậu Khấu không giống nhau, Cố Dư Sinh chính là dựa theo kích thước ngón tay của cô mà làm chiếc nhẫn này. . . Tần Chỉ Ái cảm động, đáy lòng ngổn ngang những cảm xúc mãnh liệt. Cô nằm trên giường nhìn ngón tay đeo nhẫn kim cương của mình, trong đầu giống như có một đoạn phim được chiếu lại, là hình ảnh lúc hắn và cô vui vẻ bên nhau. Hắn cho cô thẻ ngân hàng, hắn đếnParisđưa quà sinh nhật cho cô, hắn thân thiện trả dây chuyền của Tần Gia Ngôn lại cho cô, hắn bỏ công việc qua một bên đến phòng chụp hình bảo vệ cô, còn cảnh cáo Lâm Ức.Hắn cùng cô đi xem phim, hắn nói Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi, hắn còn nói, hãy quên hết những gì không vui trước đây, bắt đầu những chuỗi ngày tháng vui vẻ... Hắn còn để quản gia gọi cô là phu nhân, hôm qua dù tức giận như vậy nhưng hắn cũng không để bụng. Cô không phải người ngu, cô đã sớm nhận ra toàn bộ những thay đổi của hắn, cũng bởi vì hắn quan tâm cô mà tâm tình của cô luôn chập chùng bất định. Cô cũng không phải không nghĩ đến chuyện hắn vì cô đóng vai Lương Đậu Khấu nên mới thay đổi nhiều như vậy. Nhưng lại nghĩ về quá khứ, không phải hắn chưa từng đối xử tốt với cô, cô rất nhiều lần đã tưởng bở vì những hành động của hắn, cuối cùng tất cả đều dẫn đến tuyệt vọng và khổ sở. Bây giờ cô không còn sức lực để làm gì nữa hết, không dám để cho bản thân mình ảo tưởng thêm nữa. Nhưng cô lại vô tình nhặt được chiếc nhẫn trong bụi cỏ, làm cho cô vốn không hề đoán được trái tim của hắn, lúc này lại hết sức vững tin, Cố Dư Sinh là vì cô mới làm những chuyện này, vì Lương Đậu Khấu giả mà thay đổi. Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái không biết mình vì kích động hay vì thấy đủ đầy mà môi bỗng trở nên run rẩy. Cố Dư Sinh có để ý cô chút nào hay không? Nếu không sao hắn lại có những chuyển biến lớn như vậy? Ngày mai cô phải rời khỏi hắn rồi, lẽ nào cô cứ im lặng đổi lại với Lương Đậu Khấu như vậy, để hắn sống chết mặc bay? Câu hỏi này vừa xẹt qua trong đầu Tần Chỉ Ái, cô liền ngồi bật dậy. Không, cô muốn đi tìm Cố Dư Sinh. Bây giờ, ngay bây giờ, lập tức đi tìm hắn. Cô muốn đem những câu mà tám năm trước cô không dám nói, dũng cảm hỏi hắn một lần: "Cố Dư Sinh, anh có thích em không?"
|
Chương 384: Vợ của anh không phải là vợ của anh (4)
Nếu cô không nhìn thấy chiếc nhẫn này, cô có kích động như vậy không? Mặc kệ, dù là đáp án khiến cô vui mừng hay không, cô vẫn muốn đối mặt một lần, tiếp nhận sự thật một lần. Vì đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu không hỏi, cả đời này cô cũng sẽ không biết đáp án, không biết đáp án, cô sẽ không sống yên. Cô biết, bây giờ cô chỉ có thể dùng thân phận của Lương Đậu Khấu để hỏi hắn vấn đề này. Cô cũng biết, hiện nay hắn đã là người đã kết hôn, coi như đáp án của hắn là thích cô, cô cũng không có cơ hội ở bên cạnh hắn. Nhưng không sao, chỉ cần cô biết hắn vì Tần Chỉ Ái mà thay đổi, đáp án như vậy cũng do chính tai cô nghe thấy, vậy là tốt rồi. Cô chỉ muốn cùng hắn đặt một dấu chấm hết tròn trĩnh, cô cũng nên cho bản thân mình một câu trả lời hoàn chỉnh sau bằng ấy thời gian thầm thương trộm nhớ không hối tiếc. Tần Chỉ Ái nhanh chóng thay đồ, cầm chìa khóa xe và bóp tiền, liền vội vàng xuống lầu. Cô không để ý đến những câu hỏi của quản gia, chỉ im lặng đến ga ra lấy xe, lao nhanh ra khỏi biệt thự tiến về phía công ty của Cố Dư Sinh.. . . . . . Khách sạn Thượng Hải. Phát hiện ánh mắt khác lạ của Lương Đậu Khấu trong video, Cố Dư Sinh không chút do dự lùi video lại vài giây, sau đó liền xuất hiện hình ảnh Lương Đậu Khấu lơ đãng nhìn về phía ống kính máy quay, hắn lập tức chụp màn hình, sau đó mở tấm ảnh đó ra, quan sát cẩn thận. Càng xem, hắn lại càng nhíu mày. Nếu là lướt qua chỉ thấy hơi khác thì lúc này hắn hoàn toàn chắc chắn đôi mắt của Tiểu Phiền Toái trong video khác đôi mắt của người bên cạnh hắn rất nhiều. Đây hình như là lần thứ ba hắn cảm thấy khác lạ đúng không? Lần thứ nhất là lúc ở Anh hắn nhìn bức ảnh của cô trong tin tức, khi đó hắn cũng không thật sự chú ý, chỉ thấy đôi mắt của cô có chút không chuẩn, nghĩ là do ánh sáng hoặc chỉnh sửa của hậu kỳ, trong lòng còn thầm nhổ nước bọt kỹ thuật photoshop của mấy người kia. Lần thứ hai là mấy ngày trước đây lúc hắn và cô đi xem phim, trong những cảnh quay cận mặt, phát hiện ánh mắt của cô có chút quái dị, cô giải thích với hắn rõ ràng nên hắn cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy cũng có thể là những nguyên nhân đó. Nhưng lúc này video này hoàn toàn không có chỉnh sửa lại gì hết, cũng không có trải qua photoshop các kiểu, tại sao ánh mắt của cô vẫn có sự khác biệt lớn đến vậy? Cố Dư Sinh gặp một câu đó nan giải, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, vắt óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra đáp án, cuối cùng lại xem video từ đầu tới cuối một lần nữa, chỉ cần là hình ảnh đụng đến ánh mắt của Lương Đậu Khấu, liền chụp ảnh màn hình lại. Video Ngô Hạo gửi cho hắn là đồ quay lén nên số lần Lương Đậu Khấu nhìn vào ống kính cũng rất ít. Người quay trộm chắc cũng cầm điện thoại không ổn định nên ống kính vẫn luôn lay động, tuy rằng chất lượng video không thấp nhưng hình ảnh cũng chẳng rõ ràng lắm. Cố Dư Sinh xem đi xem lại video hơn một tiếng đồng hồ, hắn lấy laptop đồng bộ hình ảnh từ điện thoại di động, phóng lớn hình chụp màn hình lúc nãy, cẩn thận quan sát, lại lên mạng tìm rất nhiều hình ảnh của Lương Đậu Khấu. Có hình thật, cũng có hình ảnh trong phim, quảng cáo. . . Cố Dư Sinh sắp xem đến hơn một ngàn bức ảnh, cuối cùng mới nhìn thấy một tấm ảnh khiến hắn có cảm giác quen thuộc. Tấm hình kia lại dẫn nguồn từ Microblogging của Lương Đậu Khấu, Cố Dư Sinh thuận theo đường dẫn đến trang chủ của Microblogging của Lương Đậu Khấu.
|
Chương 385: Vợ của anh không phải là vợ của anh (5)
Microblogging của cô được mở khoảng hai năm rưỡi trước, Cố Dư Sinh nhìn từng tấm hình trên đó. Microblogging hình như cũng không phải do cô quản lý, nội dung đều chính thức, tất cả đều có liên quan đến công việc của cô. Hầu như mỗi hình trong Microblogging đều có cô trong đó. Ban đầu nhìn lướt qua mấy bức ảnh, đôi mắt của cô đều vừa lớn vừa đen, giống như ánh mắt mà hắn mê luyến nhất từ trước tới nay y như đúc.Mãi đến những tấm hình được đăng từ nửa năm trước, mắt của cô bắt đầu trở nên không giống, mãi cho đến bức ảnh đầu tiên cô post lên Microblogging cũng không phải là đôi mắt hắn luôn yêu thương. Cố Dư Sinh chọn từ hai loại ảnh đó ra một tấm ảnh đặt trên màn hình vi tính, sau đó so sánh hai ánh mắt này nhìn tới nhìn lui nhiều lần. Một đôi mắt thì long lanh, trong sáng liếc nhìn, ánh nhìn rực rỡ, đáy mắt phản chiếu ánh sáng, giống như có thể hút hồn người khác. Một ánh mắt còn lại cũng đẹp nhưng không kinh diễm, không đủ sáng, càng không linh động, kém xa ánh mắt của những tấm ảnh chụp nửa năm sau. Thật là kỳ lạ a... đôi mắt rõ ràng giống y như đúc, nhưng tại sao bức ảnh của nửa năm trước so với nửa năm sau lại cho hắn những cảm giác tương phản khác nhau nhiều như vậy? Lúc Cố Dư Sinh nghĩ mãi không ra, khách sạn hắn ở lúc này lại có tiếng gõ cửa. Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm trên màn hình máy tính hai lần mới đứng lên đi mở cửa. Là Tiểu Vương, Cố Dư Sinh không lên tiếng, quay người trở lại trước màn hình máy tính, tiếp tục nhìn chằm chằm hai bức ảnh. "Cố tổng, Hạ tổng biết anh đến Thượng Hải, buổi tối muốn mời anh dùng một bữa cơm, anh có thời gian không?" Tiểu Vương đóng của lại hỏi. Cố Dư Sinh đến Thượng Hải là chuyện đột xuất, cũng chẳng hề có sắp xếp gì trước, tầm mắt hắn không rời khỏi màn hình máy tính, trả lời: "Có thể." "Vậy bây giờ tôi gọi điện thoại cho Hạ tổng." Tiểu Vương nói. Cố Dư Sinh không trả lời, chìm đắm vào việc nghiên cứu hai ánh mắt trong hình. Cúp điện thoại, Tiểu Vương nói: "Hạ tổng hẹn tối nay bảy giờ gặp." Cố Dư Sinh "Ừ" một tiếng, phóng to lại thu nhỏ hai tấm hình để so sánh. Tiểu Vương nghĩ Cố Dư Sinh đang bận làm việc trên máy tình nên thức thời mở miệng: "Cố tổng, không còn chuyện gì nữa, tôi ra ngoài trước." Cố Dư Sinh căn bản chẳng để ý Tiểu Vương đang nói gì, chỉ "Ừ" cho có lệ, sau đó lại nhích lại gần màn hình, nhìn chằm chằm máy tính tập trung tinh thần xem. Tuy rằng hai tấm hình là một khuôn mặt giống như như đúc, thế nhưng Cố Dư Sinh càng xem lại càng giống như mình đang nhìn thấy hai người. Hắn nhíu mày, lúc Tiểu Vương đi đến cửa chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì lại bỗng nhiên mở miệng: "Tiểu Vương, cậu qua đây." Tiểu Vương vội vã quay lại, hỏi: "Cố tổng?" Cố Dư Sinh vẫy vẫy tay, ra hiệu Tiểu Vương đến gần một chút, sau đó đợi đến khi hắn nhìn thấy màn hình máy tính mới nói: "Cậu có phát hiện điểm gì không giống không?" Đây không phải là Lương tiểu thư sao? Tiểu Vương lắc lắc đầu: "Không có gì khác hết a." "Cậu nhìn kĩ một chút." Tiểu Vương tiếp tục nhìn màn hình, vẫn lắc đầu. "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy người trong hình là hai người sao?"Tiểu Vương cổ quái liếc nhìn Cố Dư Sinh một cái, có chút hoài nghi có phải Cố tổng tâm tình không tốt nên mới muốn lấy hắn ra làm trò đùa? Hắn lại cố gắng nhìn, sau một lúc lại lắc đầu.
|