Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 532: Một khắc dịu dàng, phá hư phong cảnh! 【5】
Gã còn chưa kịp thở, Tịch Giản Cận lại đột nhiên nghiêm nghị nói: "Đứng dậy, đứng thành một hàng, hiện tại xuống núi tìm người cho tôi!" Lời của anh, trời sinh mang theo một loại quyết đoán, coi như là đám thổ phỉ bọn họ quen làm xằng làm bậy cũng nhịn không được trong nháy mắt sắp xếp thành hàng! Sau, mới biết được, anh ta tới tìm một ngượi phụ nữ! Mà anh em bọn họ, tất cả mọi người đều phải chăm chú cẩn thận đi tìm người! Đầu lĩnh thổ phỉ nghĩ tới đây, không nhịn được xoa xoa mồ hôi trên trán, gã nhìn Tịch Giản Cận mặt không chút thay đổi mặt, mới cười ha hả nói: "Ca, đại ca, anh ở nơi này nghỉ ngơi, em đi tìm người! Em sẽ đi ngay bây giờ!" Nói xong, đầu lĩnh thổ phỉ liền xoay người, cũng gia nhập hàng ngũ tìm người, mà còn dư lại hai thổ phỉ cũng nhanh chóng chạy ra như chớp. Thôn dân đứng ở đàng xa, thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm, đầy mặt đều là bất khả tư nghị! Bọn họ không nhịn được dụi dụi mắt, nhìn thấy người đàn ông trước mặt này rõ ràng thoạt nhìn, ôn văn nho nhã, khí chất cao quý, nhưng là hết lần này tới lần khác vì sao có thể bộc phát ra khí thé kinh khủng như vậy? Hơn nữa bọn họ vốn là cầm gậy gộc đến cứu anh ta, nhưng là không nghĩ tới, đám thổ phỉ lại nghe lời của anh ta vô cùng! Bọn họ đã sớm bị chấn động đến một câu cũng nói không nên lời, mà Tịch Giản Cận lại trầm tư, ánh mắt mang theo vài phần trống rỗng, thật lâu, anh mới mở miệng, nhìn chằm chằm thôn trưởng nói: "Còn có chỗ nào, chưa tìm không?" Thời điểm anh nói những lời này, âm điệu mang theo vài phần run rẩy. Vẻ mặt thôn dân cũng theo đó cứng ngắc lại, trong khoảnh khắc, bọn họ mới hậu tri hậu giác phát hiện, người đàn ông trước mặt này, bọn họ trong nháy mắt biết anh ta là người đàn ông rất cường đại, thậm chí cường đại đến đáy lòng bọn họ cũng run rẩy, nay lại đang sợ. Thanh âm lúc này đều là run rẩy. Ngay dưới ánh trăng nhàn nhạt chiếu về phía anh, lại phát hiện toàn thân của anh, đều đang tinh tế run rẩy. Bọn họ rối rít nuốt nước bọt, Trương Hủ vẫn trầm mặc, trong lúc bất chợt giống như là nghĩ tới điều gì, nói: "Tịch đại ca, tôi biết chị dâu đi nơi nào, cái chỗ kia còn chưa có đi tìm!"
|
Chương 533: Một khắc dịu dàng, phá hư phong cảnh! 【6】
Tịch Giản Cận nghe được nói như vậy, giống như là hồi thần trong nháy mắt, đem toàn bộ hi vọng đều ký thác ở trên người Trương Hủ. "Ở đâu?" Trương Hủ xoay người, hướng dưới chân núi mà đi, vừa đi, vừa nói: "Tịch đại ca tôi dẫn anh đi." Tịch Giản Cận đi theo phía sau Trương Hủ. Hai người vội vàng xuống núi. Dọc theo đường đi, Tịch Giản Cận một câu cũng không nói, chẳng qua là vội vã nện bước. Trương Hủ mang theo Tịch Giản Cận tới địa phương lần trước Bạc Sủng Nhi giận dỗi chạy đi, chính là cái cây hòe kia. Bên đêm tối như mực, bởi vì bọn họ chạy đến, có chú chim nhỏ đang ngủ say liền bay vụt đi. Tịch Giản Cận từ trong tay Trương Hủ nhận lấy đèn pin, ở trong mảnh rừng từ từ đi. Cúi đầu có lá rụng, giẫm lên phát ra thanh âm sột xoạt. Ban đêm ở nơi này rất yên tĩnh, đặc biệt quỷ dị. Tịch Giản Cận nghiêm túc chiếu đèn, con ngươi anh duệ, một tấc một tấc quét qua mỗi một góc nhỏ của rừng cây. Cho nên...... Anh thấy được...... Tịch Giản Cận đứng ở nơi đó, không hề động đậy. Chẳng qua là cảm thấy tim mình chợt ngừng đập. Anh hốt hoảng có một loại ảo giác, giống như là mình nhìn lầm rồi, anh hít sâu một hơi, mở trừng hai mắt, phát hiện phía trước thật sự là cô. Không có nhìn lầm. Tịch Giản Cận lập tức cảm giác phạm vi nhìn của mình rút nhỏ, chỉ có một cái mục tiêu trước mặt cách đó không xa kia. Cái mục tiêu kia, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng lớn hơn, toàn thế giới, cũng trở thành một mảnh hư không. Đáy mắt Tịch Giản Cận, chỉ có Bạc Sủng Nhi tồn tại, cái gì khác cũng không có. Thân thể nho nhỏ của cô co lại thành một đoàn, tựa vào gốc cây, tựa hồ là vì sợ, thân thể nho nhỏ đang run rẩy. Thị giác Tịch Giản Cận vẫn rất tốt, thời kỳ đầu thật ra thì anh cũng hút thuốc lá, nhưng là biết Bạc Sủng Nhi không thích mùi thuốc lá, anh liền từ bỏ, đi bộ đội, bởi vì rời cô đi, lại hút thuốc uống rượu rất nhiều. Có lúc, uống rượu uống đến dạ dày ra máu, hút thuốc hút đến cổ họng khô khốc không nói ra một câu. Khi đó, anh cảm thấy vô cùng thống khổ, miễn miễn cường cường mới có thể che đậy đau đớn ở đáy lòng
|
Chương 534: Một khắc dịu dàng, phá hư phong cảnh! 【7】
Anh đã nhận được lệnh nghiêm cấm của bác sĩ, nói anh nếu cứ hút thuốc uống rượu, có lẽ cả đời này sức khỏe sẽ bị hủy diệt hoàn toàn! Nhưng là bọn họ vốn không biết. Duy chỉ có thời điểm say rượu, anh mới cảm thấy thanh tĩnh, cô có thể mới có thể xuất hiện rõ ràng ở trong đầu của anh. Nhưng là, sau này, bởi vì làm một người lính tập kích, cần lực nhắm trúng chính xác, tầm mắt không thể có mảy may khác biệt, cho nên anh mới bỏ thuốc cùng rượu. Hiện tại thỉnh thoảng cũng uống rượu, nhưng mà uống không nhiều, xác thực mà nói, đã thật lâu, không có thử qua cái loại cảm giác say mèm rồi! Tịch Giản Cận có thể nhìn thấy rõ ràng qua ánh đèn pin, thấy cô thở ra khiến cho sợi tóc khẽ nhấp nhô. Ngón tay của anh chậm rãi cầm chặt đèn pin, một hồi lâu, mới nện bước chân, hướng bên cạnh cô, từng điểm từng điểm nhích tới gần. Bạc Sủng Nhi nghe được tiếng bước chân quen thuộc, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy ánh sáng phát ra bao phủ một tầng nhàn nhạt lên khuôn mặt tuấn dật của anh, ánh mắt đột nhiên ngưng kết, một giây sau, cô đột nhiên lại đứng lên, hướng một bên vội vã bỏ đi. Tịch Giản Cận không nghĩ tới cô sẽ chạy đi, vội vàng đuổi theo. Bạc Sủng Nhi tất nhiên là chạy không lại Tịch Giản Cận, cô lại còn không mang giày, hai ba bước, đau đến cắt da cắt thịt, hai chân mềm nhũn, thân thể nho nhỏ, liền hướng trên mặt đất mềm nhũn ngã xuống. Có bàn tay to, vững vàng mà giữ ở bờ eo của cô. Một giây sau, cô liền rơi vào trong một cái ôm ấm áp. Trên người của anh, mang theo mùi vị cô quen thuộc, nhàn nhạt hướng vào lỗ mũi cô chui vào. Ngày hôm nay, cô một mình từ trong thôn chạy ra, không có giầy, vốn đi không xa, cũng không biết đi nơi nào, chẳng qua là nhớ được lúc trước giận dỗi đã tới cái chỗ này, liền làm ổ ở chỗ này một ngày. Cô vừa đói vừa khát, đến buổi tối, sắc trời tối sầm lại, cô liền càng sợ hơn. Cô cho là có thể khuya hôm nay mình sẽ chết ở cái địa phương này, muốn trở về trong thôn đi tìm Tịch Giản Cận, nhưng là nghĩ đến tràng diện những người đó buộc mình đi, rồi lại kéo không xuống mặt mũi. Hơn nữa, cô cũng không biết Vương Kim Quý có hướng về phía Tịch Giản Cận nói cái gì đó không, đáy lòng của anh, có thể tin cô hay không! Bóng đêm càng ngày càng đen, càng ngày càng yên lặng, cô càng ngày càng sợ, chỉ có thể co lại thành một đoàn, không dám động.
|
Chương 535: Một khắc dịu dàng, phá hư phong cảnh! 【8】
Nhưng khi cô nghe được tiếng bước chân của Tịch Giản Cận, trong lúc bất chợt cô không sợ nữa, ở một mình, nhưng vẫn không khóc lên, tuy nhiên nghĩ đến nỗi sợ hãi vừa rồi, cũng nhịn không được nữa, lỗ mũi chua xót, nước mắt liền rớt xuống. Tịch Giản Cận giống như là cảm thấy nước mắt của cô, đem cô ôm càng khẩn trương hơn, chèn ép cô đến nỗi hô hấp không được. Bạc Sủng Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ có thể buồn buồn dán trên ngực của anh, toàn bộ nước mắt đều dính trên vạt áo của anh, làm ướt da thịt của anh. Tịch Giản Cận cảm thấy tim đập chậm một nhịp, vô thanh vô thức ôm cô chặc hơn. May mắn, tìm được rồi. Ngay cả toàn thân anh, cũng cảm thấy đánh mất khí lực rất lớn. Cô kinh ngạc ở trong ngực của anh rơi lệ, trong khoảng thời gian ngắn, cái gì cũng không cách nào suy tư. Đây coi như là lần đầu tiên, cô ở trước mặt của anh chân chân chính chính khóc, hơn nữa nước mắt rơi không ngừng, Tịch Giản Cận có chút luống cuống tay chân không biết làm như thế nào cho phải, đến cuối cùng, chỉ có thể vươn tay, nhẹ nhàng ôm đầu của cô, vỗ lưng cô, từng tiếng tưngtiếng dỗ: "Tốt lắm, ngoan, không có chuyện gì rồi...... Đừng khóc...... Sủng Nhi?" Âm điệu anh rất thấp, dán bên tai của cô mà nói, ngực của anh thật ấm áp, cho cô cảm giác rất an tâm. Anh gọi cô là Sủng Nhi. Thanh âm rất êm tai, mang theo nồng đậm sủng nịch. Nước mắt của cô trong nháy mắt rơi xuống. Cô nắm tay áo của anh, khóc đến cuối cùng, cũng bắt đầu nấc rồi, giống như một đứa nhỏ. Vừa khả ái, lại đáng thương. Tịch Giản Cận nhìn thấy thì vừa buồn cười lại vừa đau lòng, không nhịn được cúi đầu, chậm rãi hôn đi nước mắt của cô. Nước mắt cô lien tiếp rơi không ngừng, anh liền không ngừng hôn. Cô hô hấp có chút dồn dập, hai gò má đỏ lên, một giây sau Tịch Giản Cận lại đột nhiên ôm đầu của cô, dán lên môi của cô nói: "Còn khóc? Hả?" Cô cũng không có kịp phản ứng, anh đã chậm rãi gặm cắn cánh môi của cô. Đầu óc Bạc Sủng Nhi hoàn toàn trống rỗng, chẳng qua là cảm thấy cánh môi mềm mại dán lên môi mình, giống như là một tầng lửa thiêu đốt, quấn lấy nhau. Cô có thể cảm giác được đầu lưỡi của anh vô cùng run rẩy, mà cánh tay ôm thân thể của cô, cũng theo đó từng trận co rút.
|
Chương 536: Một khắc dịu dàng, phá hư phong cảnh! 【9】
Bạc Sủng Nhi vốn quên mất chính mình đang ở hoàn cảnh như thế nào, cũng quên mất oán giận cùng ủy khuất trong lòng mình đối với Tịch Giản Cận, chẳng qua là ngây ngốc để cho anh hôn mình triệt triệt để để. Tịch Giản Cận chuyên chú hôn cô, mãi cho đến khi thân thể của mình nóng rần rần, anh mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Nhận thấy được cô gái trong ngực tồn tại rõ ràng. Anh khẽ buông lỏng cánh môi của cô, cô cũng khẽ mở hai mắt, bên trong lóe ra mấy phần mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cánh môi bị anh hôn đến sưng đỏ, đặc biệt mê người. Anh không nhịn được nuốt nuốt nước bọt, ôm cô chặc hơn, thân thể nho nhỏ của cô khẽ run lên một cái, anh cũng nhịn không được nữa cúi đầu, một lần nữa chặn lại cánh môi của cô. Lần hôn này, không giống ôn nhu triền miên như vừa nãy. Mà mang theo vài phần cuồng bạo. Bạc Sủng Nhi lăng lăng thừa nhận nụ hôn của anh, bên tai đều là tiếng ong ong, cô cảm thấy anh quá mức cuồng bạo rồi, theo bản năng muốn tránh né, nhưng là anh nhưng không cho phép, vươn tay, giữ gáy cô, nâng lên, cứng rắn buộc cô ép sát vào môi của mình, chiếc lưỡi linh xảo và nóng hổi trượt vào trong miệng của cô, đùa bỡn cô. Bạc Sủng Nhi chống tay trước ngực Tịch Giản Cận, nhưng bù không được lực đạo mạnh mẽ của anh, chỉ có thể mặc anh đem mình hôn triệt triệt để để. Đầu lưỡi của cô bị anh quấn cũng tê dại rồi, cánh môi bị hàm răng anh cắn cho sưng đau, cô cảm giác được tay của anh ở phía sau lưng của cô chậm rãi vuốt ve, toàn thân cô càng ngày càng trống rỗng, không cẩn thận hàm răng rơi xuống, cắn phải chiếc lưỡi làm loạn ở trong miệng cô của anh. Tịch Giản Cận bị cô khẽ cắn, vốn là kịch liệt hôn liền ngừng lại, cô thừa cơ hội này, hít một hơi thật sâu, muốn đem đầu lưỡi của anh phun ra, ai biết người đàn ông này giống như là điên rồi, lại xô đẩy cô, đẩy cô tựa vào trên gốc cây, hung hăng mà đè ép cô, tiếp tục liều mạng hôn. Giống như là trừng phạt cô cắn đầu lưỡi của anh, cố ý hôn rất dùng sức, hàm răng đem cô cũng hôn đến mềm yếu khiến cho không ra nửa điểm khí lực, chỉ có thể mềm nhũn lẩm bẩm. Tịch Giản Cận nghe được thanh âm cô lẩm bẩm, lực đạo cả người khẽ thư giản rất nhiều, lại hôn đến có chút trêu chọc......
|