Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 417: Sủng Nhi, anh chuẩn bị kết hôn! (22)
Bạc Sủng Nhi kéo Tịch Giản Cận lại, bời vì dùng lực, khẽ động vết thương sau lưng, cô đau sắc mặt trắng bệch: "Anh có ý gì?" "Em thích nơi này, anh tặng nó lại cho em......" Tịch Giản Cận vẫn chưa nói xong, Bạc Sủng Nhi liền lấy đồ vật ở bên, hung hăng nện trên mặt đất, "Tịch Giản Cận, anh đủ rồi! Anh có thôi hay không!" "Anh rõ ràng không thích này người phụ nữ đó, tại sao anh phải cưới cô ấy?" Trong nháy mắt sắc mặt Tịch Giản Cận cũng âm trầm xuống, anh nhìn chằm chằm khung ảnh bị cô ném, có một miếng thủy tinh, đâm vào người anh, giọng anh cũng lạnh lẽo theo: "Bạc Cẩm, anh có thích cô ấy hay không, em biết không?" Anh, giống một con dao hung hăng đâm vào trái tim cô. Anh thật muốn kết hôn sao? Ý của anh nói với cô, cô nhìn lầm, kỳ thật anh rất thích người phụ nữ đó sao? Trong lòng Bạc Sủng Nhi tràn đầy bi ai, nhìn Tịch Giản Cận, cô cắn răng thật chặt răng, cao ngạo khiến cho cô không chịu rơi lệ, không chịu ở trước mặt của anh mềm yếu. Anh liền tàn nhẫn như vậy sao? Một chút cơ hội cũng không chịu lưu cho cô sao? Anh nói kết hôn liền kết hôn hả? Bạc Sủng Nhi cảm giác đến mình bị Tịch Giản Cận tra tấn thật muốn điên mất, cô đột nhiên bắt lấy cổ áo Tịch Giản Cận, dùng sức kéo xuống, nhón chân lên, hôn lên môi Tịch Giản Cận. Nụ hôn của cô, ấm áp mềm mại, là dụ hoặc ngọt ngào nhất! Mùi thơm cơ thể cô, trong nháy mắt liền xâm chiếm hô hấp của anh. Toàn thân anh cứng ngắc tùy ý cô hôn môi lưỡi, càn rỡ tiến vào môi của anh. Lúc này anh mới hoàn hồn, dưới ý thức muốn đẩy cô ra, cô lại được một tấc muốn tiến một thước cọ xát ngực anh, hai chân quấn quanh lấy hai chân anh, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn bờ môi anh, để động tác của anh cứ thế mà đình chỉ, lúc này cô mới đem đầu lưỡi nho nhỏ vươn vào trong miệng của anh, từ từ liếm láp mỗi một tấc trong miệng anh, khiến cho anh cuối cùng không chống đỡ được cúi đầu xuống, kéo đầu của cô lại, hung hăng hôn lại. Cô bởi vì anh hôn, hô hấp trong nháy mắt lộn xộn, cô đưa tay nắm bờ vai của anh, ánh mắt mông lung mà mê người, tựa như trong đêm tối yêu diễm lớn nhất, khiến cho anh triệt để mất phương hướng chính mình, chỉ là muốn trầm luân trong tư vị ngọt ngào của cô.
|
Chương 418: Sủng Nhi, anh chuẩn bị kết hôn! (23)
Bạc Sủng Nhi cảm giác toàn thân mình đều nhẹ nhàng tung bay, cô không nhịn được lên tiếng? Mở mắt, lại nhìn thấy trong con ngươi đen nhánh của anh xuất hiện một mảnh mê loạn. Thậm chí cô đã cảm giác được thân thể anh nóng hổi, khóe môi của cô không kiềm hãm được hiện lên một nụ cười. Cực kỳ quyến rũ. Cô vươn tay, bắt đầu sờ soạn ở cổ áo anh, anh lại lúc đó hoàn hồn, liền đẩy cô ra. Bạc Sủng Nhi nhíu lông mày lại, không vui tiếp tục dựa vào ngực anh. "Tịch, anh rõ ràng có cảm giác với em!" Con ngươi Tịch Giản Cận nhất thời chìm xuống, trên thân mang theo lệ khí không tầm thường, cô thực sự rất thông minh, trong nháy mắt liền có thể bắt anh lại uy hiếp, nhanh chóng để anh ngụy trang tan rã. Đáy lòng của anh có tức giận nồng đậm, trong mắt thoáng hiện ánh sáng như dao, vô cùng sắc bén. Anh vươn tay, hung hăng nắm cằm của cô, nhìn vào mắt cô cô, từng câu từng chữ mở miệng: "Anh nghĩ, dung mạo em xinh đẹp như vậy, còn như thế chủ động, là người đàn ông bình thường, đều sẽ có cảm giác với em đi!" "Nhưng mà, cảm giác như vậy, cũng không phải là trong tưởng tượng của em! Chẳng lẽ em không biết, một người đàn ông có thể cùng vô số người phụ nữ tùy tiện lên giường sao?" Bạc Sủng Nhi nghe được như vậy, ánh mắt hơi run rẩy, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, trong mắt là không thể tin. "Em không tin! Anh rõ ràng là có cảm giác với em!" Sau khi Bạc Sủng Nhi nói đến đây, đột nhiên ánh mắt hơi hơi lóe lên một cái, trong lúc đó cười, nhìn Tịch Giản Cận, chớp mắt, con ngươi sáng ngời mang theo một vòng kiêu ngạo: "Hoặc là nói, Tịch Giản Cận, anh đang bối rối? Anh đang kiếm cớ? Vì chính anh!" Tịch Giản Cận đột nhiên tăng sức nắm cằm cô, anh hít sâu một hơi, đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng gặm cắn bờ môi cô, tay xé mở quần áo cô. Anh đem cô ép lên trên giường, điên cuồng vươn tay, ở trên người cô sờ lung tung, mang theo vài phần xâm chiếm mỗi một tấc da thịt cô. Anh đem quần áo của cô cở đi, nụ hôn của anh, ở trên thân cô giống như là mưa rơi xuống.
|
Chương 419: Sủng Nhi, anh chuẩn bị kết hôn! (24)
Động tác của anh vô cùng thô bạo, thậm chí làm cho vết thương sau lưng cô cũng bắt đầu đau đớn, cô mở to miệng, muốn gọi anh, anh lại như cũ đẩy hai chân của cô ra, đem thân thể anh, cứ thế mà xâm nhập vào trong thân thể cô. Cô hơi nhíu lại lông mày, vươn tay, bắt lấy bả vai anh, cánh tay anh thuận thế nhốt chặt bờ eo của cô, ôm lấy cô, ở trong thân thể cô, nhanh chóng mạnh mẽ đâm tới. Trong nháy mắt này, trong lòng Tịch Giản Cận, nguyền rủa chính mình diện mạo trang nghiêm. Thế nhưng, không có cách nào. Không như vậy, cô làm sao có thể từ bỏ? Thế nhưng, không có cách nào, anh nhớ cô...... Nhiều ngày như vậy, nhớ vô biên vô tận, nếu như có thể, anh thật rất muốn đem cô dung nhập vào chính trong thân thể mình. Anh cảm giác được thân thể cô hơi run rẩy, anh mới chậm lại khí lực, chậm rãi hôn lên bờ môi cô, một lần cuối cùng yêu em như vậy...... Sủng Nhi...... Anh nhắm mắt lại, chuyên chú hưởng thụ cảm giác mình ở trong thân thể cô, đáy lòng hung hăng bị đâm, ngón tay của anh, ở trên da thịt cô, chậm rãi dao động lấy, mỗi một tấc da thịt, anh đều mang theo vài phần lưu luyến. Động tác của anh càng lúc càng nhanh, cô vòng cổ anh, cảm giác được môi lưỡi của anh hôn ngực của cô, mang theo tê dại nói không nên lời, để cho tình dục cô tăng vọt, thân thể cấp tốc co rút lại, một chút một chút hút lấy anh thật chặt. Anh bị phía dưới cô cắn cho cực kỳ dễ chịu, suýt nữa liền cứ kết thúc chính mình như vậy. Cô không nhịn được rên rỉ lên tiếng, quen thuộc như vậy, để anh hoài niệm như vậy, anh ôm eo cô chặt hơn, phía dưới lúc đó giống như càng lớn, một chút một chút, chui vào chỗ sâu nhất thân thể cô. Anh đến sau cùng, thả cô ở trên mặt đất, để cho cô quay lưng với mình, hai tay ấn lấy tấm gương, anh từ phía sau của cô, vòng bờ eo cô tiến vào, tư thế như vậy, khiến cho anh nhập càng sâu, lại càng dễ dùng sức đâm đến. Cô giống như là muốn bị đụng bay, đại não đều trống rỗng, không hiểu vì sao đột nhiên, anh lại bạo phát ra tới như vậy. Cô về sau, toàn thân cũng bắt đầu co quắp, anh biết cô đã không được, động tác liền càng diện rộng. Toàn thân cô cũng bắt đầu run rẩy lên, anh lại càng hưng phấn, tay vòng bờ eo của cô, đổi thành ngắm nắm lấy vòng eo của cô.
|
Chương 420: Sủng Nhi, anh chuẩn bị kết hôn! (25)
Khiến cho thân thể cô không thể động đậy, chỉ có thể hoàn hoàn thừa nhận mỗi một lần va chạm của anh, dạng kích thích này, khiến cho phía dưới cô càng hút chặt anh. Anh không nhịn được rên khẽ một tiếng, nhất thời không nhịn được, liền để chính mình kết thúc, anh lập tức đè ép thân thể cô, dán lên trên gương lạnh buốt, anh cười mang theo vài phần ác liệt, ngón tay ở trước ngực cô khuấy động, khiến cho cô ở trong gương có thể hoàn chỉnh nhìn anh làm sao để trêu chọc thân thể cô. "Còn cần không? Hả?" Bạc Sủng Nhi thở hổn hển, chịu đựng cỗ rung động không thôi trong thân thể, thật lâu, mới mở to mắt, nhưng từ trong gương thấy được cười lạnh ở trên mặt anh. Thân thể cô đột nhiên cứng ngắc. Từ trong gương, cô có thể hoàn chỉnh thấy được toàn thân cô trần truồng, không có cái gì che lấp, chỉ có tay của anh, ở trên thân của cô dao động. Mà sau lưng anh, lại là quần áo chỉnh tề, duy chỉ có đai lưng cở ra, thứ đó chống đỡ ở phía sau cô. "Nhìn thấy chưa? Cảm giắc của tôi cùng em, tôi không cởi quần áo vẫn có thể muốn em, mà một người khác, cũng thẳng thắn như vậy......" Tịch Giản Cận chậm rãi buông thân thể cô ra, nhìn cô dựa vào gương, từng chút từng chút ngồi xổm ở trên mặt đất, sắc mặt không thay đổi. Sắc mặt Bạc Sủng Nhi triệt triệt để tái nhợt xuống. Có cái gì so với cái này càng châm chọc hơn sao? Có cái gì so cái này tàn nhẫn hơn sao? Anh thế mà, dùng tàn nhẫn như vậy, nói cho cô, anh căn bản thật không yêu cô! Trong nháy mắt, Bạc Sủng Nhi tin rồi...... Tịch Giản Cận không yêu cô, Tịch Giản Cận chỉ là xem cô như một công cụ đùa bỡn. Không có người nào cự tuyệt dạng công cụ này. Vẫn luôn là cô chủ động dán lên. Cô mím môi thật chặt môi, nhìn lấy quần áo dưới đất bị anh phá tan thành từng mảnh, hốc mắt đau rát. Tịch Giản Cận xoay người, từ tủ quần áo cầm ra một bộ quần áo, ném ở trên thân cô. Bạc Sủng Nhi cắn răng, mặc xong từng cái, thủy chung không nói một lời. Tịch Giản Cận vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ. Cô mặc quần áo rất chậm, phía sau lưng đều máu, vừa mới mặc vào váy trắng, đã bị thẩm thấu rồi. Cô lại cảm giác không thấy đau, thậm chí, cô đến một chút cảm giác không có.
|
Chương 421: Sủng Nhi, anh chuẩn bị kết hôn! 【26】
Cô cảm thấy, cô chết tâm thật rồi. Từ thời điểm ba tuổi, một đường kiên trì đi tới tình yêu, hoàn toàn chết. Cô mặc xong quần áo, một câu cũng không nói nói, sống lưng thẳng tắp như cũ, cằm nhỏ của cô như cũ là ngẩng cao lên, trên mặt tái nhợt như cũ là vẻ mặt cao ngạo, cô mở cửa, chậm rãi đi ra ngoài. Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, trong lúc bất chợt giống như là nhớ ra cái gì đó, đem chìa khóa cầm lên, đặt ở một bên trên bàn. "Cái chìa khóa này em để lại cho anh, sau này em cũng sẽ không tới nữa." Bởi vì cô sợ. Cô tới lần nữa, nhìn qua cũng là hai người. Mà người kia, không phải là cô. "Tịch Giản Cận, như anh mong muốn... Từ nay về sau, em không bao giờ... quấn lấy anh nữa!" Cô hướng về phía anh chậm rãi cười cười. Con ngươi của cô, như cũ là sáng trong. Nụ cười của cô, như cũ là tinh xảo! Cô mỹ lệ như vậy, xinh đẹp đến nỗi lòng anh cũng theo đó đau đớn kịch liệt. Sau đó, cửa liền bị đóng lại nhẹ nhàng. Anh nghe thấy tiếng bước chân của cô dần dần đi xa. Anh giống như là đánh mất khí lực, trong lúc bất chợt liền ngã xuống ngồi chồm hổm ở trên mặt đất. Toàn thân của anh mang theo mệt mỏi. Kết thúc. Hết thảy cũng đã kết thúc. Như anh nói, đồng chí Tịch Giản Cận! Nhưng là anh lại nghe thấy tiếng khóc khàn khàn xé phổi! Rõ ràng không nghĩ người tổn thương nhất là anh, nhưng là hết lần này tới lần khác người mang vết thương sâu nhất lại là anh! Sủng Nhi, em vĩnh viễn là người anh yêu sâu đậm nhất, vô luận sau này gặp người nào, em đều là tồn tại không thể thay thế. Sủng Nhi, anh yêu em, thế gian này anh thích nhất chính là em. Sủng Nhi, thật xin lỗi, anh yêu em, lại không thể cùng em ở chung một chỗ. Cô đã bị anh đả kích thành công rồi, bị anh buộc từ bỏ thành công. Như vậy, thật rất tốt. Nhưng là, đáy lòng của anh, lại có một chỗ, khoảng không. Bạc Sủng Nhi trở lại bệnh viện, Bạc Tình bọn họ đã khẩn trương chờ, thấy cô trở lại, bọn họ lập tức cũng khẩn trương xông tới. Nhưng cô một câu cũng nói không nên lời, chẳng qua là cảm thấy toàn thân vô lực, hai chân mềm nhũn, gục vào trong ngực Bạc Tình. Cô buồn buồn nói: "Con không cần anh ấy... Con không bao giờ... muốn anh ấy nữa... Con không cần..."
|