"Biện pháp gì vậy? Mau nói cho chúng ta biết đi!" Vương Lưu thị nóng vội thúc giục nói. Vương Đại Sơn cũng là vẻ mặt tò mò nhìn Vương Lâm.
"Nương, không vội đâu. Trước tiên chúng ta đi hỏi ý kiến của Tiểu Bình đã, nếu nàng nguyện ý, chúng ta lại đi hỏi thăm ý Vương Đồng Ngưu thế nào. Nếu hắn cũng nguyện ý thì ta sẽ nói biện pháp này cho hai người biết." Vương Lâm cũng không muốn hợp hai người không thích nhau vào với nhau, hơn nữa Vương Bình còn là muội muội của nàng.
Nàng không muốn cả đời Vương Bình trôi qua cùng với người không thương mình, nàng hi vọng Vương Bình cũng có thể có được hạnh phúc như mình.
"Vậy Tiểu Lâm con đi hỏi thăm ý tứ của Tiểu Bình đi, hai tỷ muội dễ nói chuyện hơn."
"Dạ, con đi ngay đây." Vương Lâm vào phòng thì thấy Vương Bình đang xuất thần, không biết đang nghĩ cái gì mà ngay cả nàng đi vào rồi cũng không biết.
Vương Lâm đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, lên tiếng hỏi: "Tiểu Bình đang nghĩ gì mà nhập thần thế?"
"A, tỷ tới rồi." Nói xong còn cười xấu hổ nhìn Vương Lâm.
"Đang nghĩ gì vậy? Nói cho tỷ nghe với."
Hiện tại Vương Bình đã trổ mã thành một giai nhân thanh tú, khi ngươi nhìn nàng cười sẽ cảm thấy bản thân mình giống như bị nụ cười của nàng hút vào, nữ hài như vậy ai biết quý trọng cũng là một loại hạnh phúc.
"Không nghĩ gì cả...." Sau một lúc lâu mới ngượng ngùng nói: "Tỷ, tỷ là đến hỏi chuyện về Đồng Ngưu ca đúng không, ta đã nghe hết rồi." Nói xong mặt liền đỏ ửng, nàng đã gặp qua Đồng Ngưu ca mấy lần, cảm thấy người đó rất tốt bụng, chính mình đã trộm thích hắn rất lâu.
"Đúng vậy, Tiểu Bình muội cảm thấy Vương Đồng Ngưu thế nào? Nếu muội không thích ta sẽ đi nói chuyện với cha nương, chuyện này cứ như vậy thôi."
"Đồng Ngưu ca rất tốt, tất cả chỉ dựa vào cha nương làm chủ." Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, trên mặt tất cả đều là thẹn thùng.
"Nếu Tiểu Bình đã thích vậy ta sẽ đi với cha nương, để bọn họ đi hỏi xem ý Vương Đồng Ngưu thế nào." Vương Lâm cười nói.
"Tỷ, tỷ nói gì đâu. Chán ghét, không để ý đến tỷ nữa." Tư thái tiểu nữ nhi mười phần, dứt lời liền xoay người lại không để ý Vương Lâm đáp lại, ngay cả cổ cũng xấu hổ đến đỏ bừng.
"Được được, tỷ không nói, tỷ đi ra ngoài, ha ha."
Thấy Tiểu Bình đi ra Vương Lưu thị vội hỏi: "Tiểu Bình nói thế nào?!"
"Tiểu Bình đồng ý rồi, nói tất cả đều tùy cha nương làm chủ."
"Vậy chúng ta phải đi hỏi ý của Vương Đồng Ngưu ngay đây." Nói xong liền kéo Vương Lâm đi ra ngoài.
"Nương đừng vội, chúng ta từ từ đến, nóng vội không ăn hết được đậu hũ nóng." Vương Lưu thị là nghe Vương Bình đồng ý nên cao hứng, muốn sớm giải quyết xong chuyện này thì lòng bà mới kiên định được.
Bây giờ nghe Vương Lâm nói như vậy cảm thấy cũng có lý, bà nghĩ dù thế nào bà cũng không thể chạy đến trực tiếp hỏi Vương Đồng Ngưu có thích Tiểu Bình nhà bà hay không. Đúng, chuyện này không vội, bà nên cẩn thận suy nghĩ xem chuyện này phải hỏi thế nào mới tốt.
"Ta chỉ là muốn sớm định xong chuyện của Tiểu Bình, như vậy buổi tối ta ngủ cũng được kiên định chút." Vương Lưu thị ngồi xuống ngượng ngùng cười giải thích.
"Nương, chúng ta đều biết ngài là vì muốn tốt cho Tiểu Bình. Ta cảm thấy việc này chúng ta nên đi tìm Thiết Ngưu đại ca hỏi, dù sao hai huynh đệ bọn họ thân cận, Vương Đồng Ngưu hẳn là chuyện gì cũng sẽ nói với huynh ấy."
"Được, cứ làm như vậy đi. Ngày mai ta phải đi hỏi Thiết Ngưu nương tử xem, nhờ nàng giúp tác hợp."
"Việc này trước đừng nói cho cha nương Vương Đồng Ngưu biết, bằng không không biết lại xảy ra chuyện gì."
"Cái này ta biết."
Buổi trưa vừa nấu xong cơm trưa thì bọn Lý Đại Thạch cũng trở lại.
Tiểu Thạch chạy vào nhà bếp hướng Vương Lâm cầu khen ngợi: "Nương, nương xem đây đều là trái cây rừng tự tá hái đấy, ta có lợi hại không?"
Vương Lâm nhìn mấy quả trái cây rừng hắn nắm chặt trong tay, nhẹ bóp lấy mũi hắn, cười khích lệ nói: "Lợi hại, Tiểu Thạch nhà chúng ta thật sự rất lợi hại."
Tiểu Thạch được nương khen càng thêm đắc ý, vội vàng chạy đi khoe với cậu nhỏ.
Sau khi Tiểu Thạch chạy ra khỏi bếp, Vương Bình ở bên cạnh cười nói: "Tiểu Thạch đứa nhỏ này ngày càng lợi hại, cũng đã tự mình hái trái cây."
"Đây không phải tự nó hái đâu, khẳng định là cha nó hái giúp nó, nó bây giờ mới có bao lớn chứ, sao mà hái được trái cây trên cây."
"Ha ha...."
Thật ra lần này Vương Lâm là thật sự nghĩ oan cho Tiểu Thạch, trái cây này đúng là Tiểu Thạch tự mình hái, có điều là phải ngồi lên vai cha hắn hắn mới hái được.
....
Trên đường trở về, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch, cha nương tính tìm cho Tiểu Bình một mối hôn sự, bên nam chính là Tam đệ Vương Đồng Ngưu của Thiết Ngưu đại ca cùng thôn."
"Ừ, đã biết." Dù sao Vương Lâm cũng chỉ báo cho Lý Đại Thạch biết một tiếng mà thôi, cũng chẳng trông cậy vào hắn có thể nói chút gì. Hắn phản ứng như vậy Vương Lâm cũng thấy bình thường.
Một tháng sau Vương Lưu thị đến nhà Vương Lâm cao hứng nói với Vương Lâm: "Tiểu Lâm, chuyện của Tiểu Bình thành rồi, ngày hôm qua Vương Đồng Ngưu đưa sính lễ đến nhà chúng ta, hôn sự định vào cuối năm."
Chuyện của Vương Bình được định ra, Vương Lâm cũng cao hứng, "Vậy thì tốt quá rồi!" Sau đó lại tò mò hỏi: "Cha nương Đồng Ngưu không phản đối?"
"Nói đến chuyện này là ta tức, con nói xem có ai làm cha nương như vậy không, ngay cả con mình đính hôn cũng không quản, còn nói gì mà, 'Có tiền thì tự mình đi mà định, phu thê già bọn họ không có bạc'. Cuối cùng vẫn là Đồng Ngưu mời đại ca hắn Vương Thiết Ngưu và đại tẩu hắn đến gặp chúng ta xử lí việc này. Aiz, gặp phải cha nương như vậy Đồng Ngưu cũng là đứa nhỏ đáng thương."
"Nương, ngài đừng buồn, chuyện này chưa hẳn đã là không tốt, cha nương Đồng Ngưu càng làm như vậy thì tình cảm của Đồng Ngưu với cha nương hắn sẽ ngày càng mỏng. Nếu sau này bọn họ cắt đứt lui tới, Đồng Ngưu cũng sẽ không quá đau buồn."
"À, đúng rồi Tiểu Lâm, con còn chưa nói cho ta biết biện pháp đối phó với phu thê Vương bà tử (cha nương Vương Đồng Ngưu) đâu."
Vương Lâm nghĩ hiện tại Vương Bình và Vương Đồng Ngưu đã định hôn, cũng là lúc nên thực hiện kế hoạch, liền nhỏ giọng nói với Vương Lưu thị: "Nương, không phải là phu thê Vương bà tử đều cho rằng Đồng Ngưu mệnh rắn khắc bọn họ hay sao? Không bằng chúng ta cứ làm như vậy...."
Nghe xong Vương Lưu thị do dự hỏi: "Tiểu Lâm, làm như vậy có vẻ không tốt lắm, dù sao cũng là cha nương ruột của Đồng Ngưu, đến lúc đó không biết Đồng Ngưu sẽ buồn thế nào!"
"Nương, đau buồn một hồi thế nào cũng tốt hơn bị cha nương tai họa cả đời, hơn nữa làm như vậy cũng tốt cho Tiểu Bình. Huống hồ chúng ta cũng không để Đồng Ngưu và cha nương hắn cắt đứt quan hệ. Chờ cuộc sống của phu thê son bọn họ tốt rồi lại hiếu kính cha nương Đồng Ngưu là được." Vương Lưu thị ngẫm lại đây quả đúng là một biện pháp tốt, bằng không chờ Tiểu Bình gả qua đó sẽ phải chịu khổ.
Hơn nữa hiện tại Vương Đồng Ngưu làm trâu làm ngựa cho phu thê Vương bà tử còn không được bọn họ đối xử tốt, nói không chừng kết quả này đối Đồng Ngưu cũng là tốt nhất. Nhưng là trước khi mình làm chuyện này cũng phải xem xem tâm tư Đồng Ngưu thế nào, bằng không đến lúc đó làm quá mức, không biết chừng sau này Đồng Ngưu sẽ hận bọn họ.
"Vậy ta trở về xem tâm tư Đồng Ngưu thế nào rồi lại làm?"
"Dạ, như vậy cũng được. Nếu Đồng Ngưu vẫn còn tình cảm với cha nương hắn, chúng ta cũng không thể làm quá mức. Có điều chuyện này ngàn vạn lần đừng cho Đồng Ngưu biết, bằng không khẳng định sẽ hận chúng ta cả đời, như vậy cũng hại Tiểu Bình cả đời."
"Ta biết, chuyện này nặng nhẹ ta vẫn phân được."
"Vậy là tốt rồi."
"Aiz, đứa nhỏ Đồng Ngưu này mệnh khổ, về sau chờ hắn và Tiểu Bình thành thân ta nhất định sẽ đối hắn như con ruột của mình."
"Đúng vậy, chờ hắn và Tiểu Bình thành thân chúng ta chính là người một nhà, chúng ta đều sẽ thật tình đối hắn."
"Đúng rồi, ta đã đến đây lâu vậy rồi sao vẫn không thấy Tiểu Thạch và Đại Thạch vậy?"
"Hai cha con bọn họ qua nhà Lý đại ca chơi rồi, đợi lát nữa chắc là sẽ trở lại."
"Tiểu Lâm, hiện tại Tiểu Thạch cũng đã lớn vậy rồi, con mau mau sinh thêm mấy đứa nữa cho Đại Thạch đi." Vương Lưu thị đến gần bên tai Vương Lâm nói.
Nàng cũng muốn sinh thêm một đứa, nhưng cũng phải đợi Lý Đại Thạch đồng ý mới được a!
Lần trước Vương Lâm sinh Tiểu Thạch kém chút khó sinh đã dọa sợ Lý Đại Thạch, hắn lén sau lưng Vươn Lâm chạy đến nhà Tiền đại phu mua thuốc tránh thai cho nam. Khi hắn mới bắt đầu uống Vương Lâm còn tưởng hắn bị bệnh nên cũng không để ý. Mãi đến sau này mới phát hiện không thích hợp. Từ khi Lý Đại Thạch uống thuốc đến nay háng tháng đều uống cùng một đơn thuốc.
Sau khi Vương Lâm ép hỏi mãi Lý Đại Thạch mới nói ra sự thật, nói mình uống chính là thuốc không để nữ nhân mang thai, hắn không dám lại để Vương Lâm sinh con. Hắn sợ Vương Lâm sẽ gặp nguy hiểm như khi sinh Tiểu Thạch, như vậy hắn sẽ không chịu nổi, dù sao nọn họ có Tiểu Thạch là đủ rồi.
Vương Lâm thật không ngờ Lý Đại Thạch sẽ sợ hãi như vậy, bất kể nàng khuyên giải thế nào hắn cũng không nghe. Cho nên chỉ có thể hắn, chờ ngày nào đó hắn cởi bỏ được khúc mắc.
Nhưng chuyện này Vương Lâm không thể nói với Vương thị, chỉ phải gật đầu ứng phó nói: "Đã biết, nương ngài yên tâm đi."
....
"Tiểu Thạch mau mặc áo này vào, hôm nay chúng ta muốn đến nhà ông ngoại, ngày mai dì nhỏ của con sẽ làm tân nương đấy." Vương Lâm vừa nói vừa mặc quần áo cho Tiểu Thạch, tuy rằng hôm nay có mặt trời nhưng dù sao cũng là đầu đông, vẫn mặc nhiều hơn chút thì tốt hơn.
"Vậy có phải là sẽ có rất nhiều món ngon không?"
"Đúng rồi, Tiểu Thạch muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."
"Dạ, nương chúng ta mau đi thôi, Tiểu Thạch muốn ăn mì trái cây."
"Chờ cha con chuẩn bị xong xe rồi chúng ta sẽ đi, không vội, mau đến sưởi ấm, xem tay con này lạnh lắm rồi."
Thấy nương mình nghiêm mặt, Tiểu Thạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nương mình sưởi ấm không dám lại nghịch, trên miệng còn lấy lòng gọi: "Nương...."
Vừa đến nhà nương Vương Lâm Tiểu Thạch đã chạy vút đi tìm Vương Tiểu Sơn, Lý Đại Thạch thì đi nhà chính xem Vương Đại Sơn có việc gì giao cho hắn làm không, còn Vương Lâm thì xuống nhà bếp hỗ trợ chuân bị đồ ăn cho ngày mai.
Đến đêm Vương Lưu thị sắp xếp cho Vương Lâm và Vương Bình ngủ chung, dặn Vương Lâm nói cho Vương Bình chút chuyện đêm động phòng cùng với chuyện quản gia thế nào.
Hai người cười nói đến tận khuya, Vương Lâm mới nhớ tới mình có đồ quên chưa đưa cho Vương Bình, vì thế vội ngồi dậy mặc áo vào, lấy từ trong áo ra 20 lượng vào trong tay Vương Bình, "Tiểu Bình, đây là chút tâm ý của ta và tỷ phu muội, vốn muốn ngày mai mới đưa cho muội, nhưng lại sợ mai bận quá sẽ quên, muội mau cất kỹ đi."
"Tỷ, nhiều bạc như vậy ta không nhận đâu, tỷ giữ lại cho Tiểu Thạch lên tư thục dùng đi."
"Bạc cho Tiểu Thạch lên tư thục ta và tỷ phu muội đã sớm chuẩn bị hết rồi, đây là cho muội thêm trang, muội không nhận ta sẽ giận đấy." Dứt lời Vương Lâm làm bộ tức giận.
Vương Bình nương ánh trăng thấy hình như Vương Lâm thật sự tức giận, vội vàng cất kỹ bạc trong tay, có thế Vương Lâm mới cười nói: "Được rồi, chúng ta đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
"Dạ."
Ngày hôm sau giờ Dần Vương Lưu thị liền gọi hai tỷ muội Vương Lâm dậy, bà mối và Vương Lâm trang điểm cho Vương Bình xong thì đã đến giờ Mão.
Vương Lâm nhìn mỹ nhân trước mắt cười nói: "Tiểu Bình, muội còn nhớ tỷ từng nói khi muội thành thân tỷ sẽ trang điểm cho muội không?" Vương Bình nhìn Vương Lâm gật gật đầu.
"Hắc hắc, xem Tiểu Bình nhà chúng ta xinh đẹp như vậy nhất định sẽ mê tướng công muội đến không biết Đông Tây Nam bắc rồi."
Vương Bình bị Vương Lâm trêu thẹn thùng không thôi, cả giận nói: "Tỷ, tỷ nói gì đâu? Người ta không để ý đến tỷ nữa."
Nhìn Vương Bình đưa lưng về phía mình, Vương Lâm vội xin tha thứ nói, "Là tỷ không đúng, tỷ không nói nữa." Có vậy Vương Bình mới xoay người lại, mặt đỏ bừng nhìn Vương Lâm.
Lúc này Vương Lưu thị đẩy cửa tiến vào, "Mau, Đồng Ngưu đến rồi." Dứt lời liền giúp Vương Bình đội khăn voan lên.
Không bao lâu sau bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, Vương Lâm đỡ Vương Bình ở bên tai nàng nói: "Tiểu Bình, nhớ kỹ lời hôm qua tỷ nói với muội, có chuyện gì khó xử cứ đến tìm tỷ, tỷ nhất định sẽ giúp muội."
Dưới khăn voan truyền đến tiếng nói nghẹn ngào của Vương Bình: "Tỷ, ta biết rồi."
Chờ đến khi đoàn người đón dâu đi rồi Vương Lâm mới buồn buồn nói với Vương Lưu thị và Vương Đại Sơn: "Cha, nương đừng buồn, chúng ta đi vào thôi, còn phải chào hỏi khách khứa nữa."
Vương Lưu thị lau nước mắt trả lời: "Ừ."
Dứt lời liền cùng Vương Đại Sơn đi vào mời khách ăn cơm.