cavien6666
Họp báo không đến nửa giờ liền đã xong.
Dù sao cũng không có gì hay để nói, Thẩm Chi Châu rời khỏi, ngồi lên xe, được giới thiệu đến một cửa hàng nhỏ cũ kỹ.
Bên trong ngồi một đôi vợ chồng ân ái.
Người phụ nữ nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang quần dài khí chất rõ ràng đi đến, thoáng chốc sáng mắt, đi lên phía trước lễ phép mỉm cười, hỏi: "Tiên sinh, tôi có thể giúp được gì cho ngài?"
Người phụ nữ lấy ra một cuốn sách ảnh, mở ra cho anh xem: "Ngài là vì cha mẹ, vì bạn gái? Hay là chỉ đơn giản muốn làm cho mình một cái?"
Thẩm Chi Châu cười, rút ra một mảnh giấy trắng từ túi quần tây, trên tờ giấy trắng có một mẫu thiết kế tỉ mỉ.
Người phụ nữ nhìn, ngay lập tức bị kinh diễm.
Nhất là mặt trên một chuỗi tiếng Anh: Em là bé con của đời anh.
"Quà tặng đêm Thất Tịch sao?" Người phụ nữ chuẩn bị một chút công cụ, thuận miệng hỏi.
Người đàn ông cũng không phủ nhận.
•••••
Đêm đó thành phố A đột nhiên mưa to, sương mù dày đặc, buổi tối máy bay đến thành phố A hoặc khởi hành từ thành phố A đều không hiểu trì hoãn trong vài giờ.
Thẩm Chi Châu ngồi ở phòng chờ, nhàm chán dựa lưng vào ghế, hạ mắt cùng Lạc Anh tán gẫu.
Cô bé ở nhà gần hai ngày, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, rầu rĩ không vui, tính khí nóng nảy như một đứa trẻ chưa lớn.
Ngay cả gửi Wechat tới, đều mang theo tràn đầy tức giận: [ Em mặc kệ!!!!! Anh đã nói trước rạng sáng sẽ về đến, bên ngoài có sấm sét, em rất sợ. Thẩm Chi Châu, sắp đến Thất Tịch, anh còn không ở cạnh em. ]
[ không thích anh. ]
Thẩm Chi Châu nhìn câu cuối cùng kia mỉm cười.
Tuy là như thế, cô bé nghĩ nghĩ, vẫn là không nhịn xuống quan tâm: [ Anh có mang ô không? ]
Thẩm Chi Châu: [ mang theo. ]
[ vậy đi. Miễn cho em buổi tối khuya buồn ngủ, còn phải quan tâm anh có gặp mưa hay không. Anh chú ý một chút, đừng bị cảm? ]
Thẩm Chi Châu: [ biết. ]
[ QvQ lãnh đạm như vậy... ]
[ không muốn để ý anh, em đi ngủ. Chính anh cẩn thận suy nghĩ sau khi trở về dỗ em thế nào đi. ]
Lạc Anh giận dữ gõ xong, tắt màn hình, đặt ở trong ngăn tủ, mặc kệ bên trong vang thế nào, cô cũng không để ý, liền như vậy ôm chăn đi ngủ.
Thẩm Chi Châu theo lịch trình đã trễ 7 giờ, rốt cục ở rạng sáng 4 giờ cất cánh, thuận lợi về tới thành phố A.
Lúc này, Lạc Anh còn đang ngủ. Ngày hôm qua cô bé nổi giận đùng đùng nói [ không thích anh ] [ không muốn để ý anh], bây giờ còn không phải khẩu thị tâm phi ngủ ở trên giường Thẩm Chi Châu, ôm gối đầu anh, đều đều hô hấp.
Bầu trời sáng sủa, một tia sáng theo cửa sổ chiếu vào.
Người đàn ông mang theo đầy người mệt mỏi vặn mở cửa căn hộ.
Anh biết Lạc Anh không dậy sớm như vậy, nhẹ chân nhẹ tay đi vào, kéo cà vạt, lộ ra xương quai xanh tinh xảo lại rõ ràng.
Hai ngày không thấy, anh đi tới trước giường, nhìn cô một lúc, chạm vào ánh mắt cô.
Lạc Anh dụi mắt, mở mắt ra nhìn anh, tưởng ảo giác, nhăn lại mày chào hỏi bằng một cái tát, lật người tiếp tục ngủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất che ở trong chăn, rầu rĩ không vui nức nở: "Thế nào còn không trở lại? Đàn ông thối, lại không trở lại, cũng đừng nghĩ đến việc trở lại!!!"
Người đàn ông nhéo nhéo mặt cô, không so đo.
Xoay người vào phòng tắm tắm rửa, trở lại giường, ôm cô vào trong ngực thật chặt, tiếp tục ngủ.
••••
Hai người lần đầu tiên trải qua ngày Thất Tịch dị thường bình thản.
Thẩm Chi Châu ngủ một lát, liền đứng lên làm bữa sáng, mỗi ngày ở nhà nuôi một con heo lười, trù nghệ của anh không ngừng tiến bộ. Hiện tại, món ăn đơn giản đã không làm khó được anh.
Lạc Anh bị đánh thức bởi cuộc gọi của Thỏ xám, cô đưa tay lấy điện thoại trong ngăn tủ ra, tưởng Thẩm Chi Châu đã trở lại, nhấn phím call, vừa nghe --
"Lạc Anh, mày lên hot search!!!"
Lạc Anh:????
"Tao lại làm gì?"
"Không phải là mày làm gì, là vị kia nhà mày làm gì. Mày không biết sao? P thần nhà mày ngày hôm qua một hơi phát liên tiếp 5 tin Weibo gắn thẻ mày, mày vậy mà không biết sao?"
Lạc Anh muốn nói cô là thật không biết, sau đó, treo điện thoại, lập tức mở ra Weibo vừa nhìn, phát hiện cô thật sự lên hot search.
Gửi một phiếu chúc mừng là cái quỷ gì???
Có gọi cô chị dâu, cũng có gọi cô là em gái, còn có người gọi cô là người chiến thắng trong cuộc sống.
Quả thực không thể giải thích được.
Lạc Anh mở ra trang chủ Weibo của Thẩm Chi Châu, hai mắt tối sầm, kém chút đầu váng mắt hoa, nhưng cũng có cảm động.
Pluto người này, từ bốn năm trước bắt đầu không thích phát Weibo, chứ đừng nói là chia sẻ hàng ngày với fan. Mỗi lần đều là câu lạc bộ buộc anh phát một ít nội dung trọng yếu, anh mới có thể login một lần.
Nhưng mà, vào đêm Thất Tịch, Pluto lúc 0 giờ phát một tin Weibo về việc bản thân rời đội, cứ cách 15 phút, lại phát một tin Weibo gắn thẻ Lạc Anh.
0 giờ 15 phút.
Pluto: Hello@ tiểu anh đào
Phía dưới viết hai mươi vạn chữ, là một thông báo Weibo rất bình thường ngắn gọn về tình yêu.
Buổi chiều biết Pluto muốn kết hôn fan cũng không có quá nhiều kinh ngạc, thuận lợi sờ soạng Weibo Lạc Anh phát biểu một đống "Chúc mừng chúc mừng!!!", "Nhất định phải chiếu cố tốt anh chúng ta!!!" Cảm nghĩ linh tinh.
0 giờ 30 phút.
Pluto lại login: Cục cưng, còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? @ tiểu anh đào
Phía dưới bình luận một mặt mộng --
"Sao lại thế này???? Pluto lại phát tin???"
"Là một cái câu nghi vấn? Là chờ chị dâu trả lời à?"
"Đừng, như vậy làm chúng ta! Cẩu lương này ăn rất ngon!!!"
"Một tiếng cục cưng này, tôi rất muốn nói qvq... không tưởng tượng được Pluto trông thế nào khi dùng giọng trầm thấp bên tai chị dâu gọi cục cưng."
"Lầu trên, ta giết ngươi!!!"
0 giờ 45 phút.
Pluto phát tin Weibo thứ ba vào tối nay về Lạc Anh: Là em làm cho anh biết cái gì gọi là nhất kiến chung tình. @ tiểu anh đào
Bình luận lập tức giết chết một loạt người --
"Trò khốn kiếp này là một bộ phim tình cảm nhiều tập??? Tôi thật sự đã xem se-ri [ Shock. jyp] trên Weibo Pluto. "
Hoàng mao nhịn không được, login nhắc nhở: "Lão đại!!!! Anh phải thật tỉnh táo!!!"
Có người trả lời Hoàng mao: "Không cứu được, không cứu được!!! Vậy mà là nhất kiến chung tình, người này mẹ nó là đời trước cứu hệ ngân hà, có thể được Pluto nhất kiến chung tình đi?"
"[ chanh ][ chanh ][ chanh ][ chanh ][ chanh ][ chanh ] "
"[ chanh ][ chanh ][ chanh ][ chanh ][ chanh ][ chanh ][ chanh ][ chanh ][ chanh ][ chanh ][ chanh ][ chanh ] "
Không bao lâu, cư dân mạng phát hiện một cái quy luật, Pluto cách 15 phút sẽ login một lần đúng giờ phát tin. Kết quả là, đại thần thể thao điện tử Pluto Weibo trở thành một cái "Toilet", tất cả mọi người đều ngồi xổm ở dưới.
Càng không ngừng ngồi xổm ngồi xổm ngồi xổm, muốn nhìn một chút kế tiếp Pluto sẽ phát tin gì tiếp theo.
Lạc Anh che mặt, tiếp tục xem.
Một giờ.
Pluto login như mong đợi: Cảm ơn em đã đến bên anh. @ tiểu anh đào
Bình luận --
"Ô ô ô ô ô đến đây đến đây thật sự đến đây!! Anh ấy mang theo cẩu lương đến đây!!! Nam thần của tôi mang theo cẩu lương đến đút cho tôi!!!"
"Vừa lật lại Weibo của chị dâu, hâm mộ, chua TAT... Làm sao có thể có một cô gái đáng yêu xinh đẹp như vậy được Pluto chiều chuộng."
"Chua +1 "
"Chua+10086 "
"Chua + số chứng minh thư. "
Lạc Anh trốn ở trong phòng cười trộm, tiếp tục nhìn.
Ngày Thất Tịch, rạng sáng 1 giờ 15 phút.
Pluto phát tin Weibo cuối cùng: Anh đào, Thất Tịch vui vẻ. @ tiểu anh đào
Fan Pluto hơn nửa đêm tự nhiên có hình đại diện là chanh, kêu gọi mọi người cùng nhau thay, mỗi người ảnh đại diện đều là một quả chanh to vàng óng
Lạc Anh xem Weibo tin nhắn riêng tư, vô số chanh đến chúc mừng cô, cọ của cô không khí vui mừng, dở khóc dở cười.
Cô trả lời vài tin đầu tiên, đặt điện thoại xuống, đến phòng bếp tìm Thẩm Chi Châu.
•••••
Người đàn ông đang nấu một bữa ăn tự phục vụ trong phòng bếp, từng cái trình tự cùng chi tiết đều cẩn thận tỉ mỉ, lực chú ý ở cà chua trên thớt, không để ý đến Lạc Anh chậm rì rì ra khỏi phòng.
Khi cô gái nhỏ hai tay vòng lấy thắt lưng gầy, gò má mềm mại áp vào lưng anh, nói một tiếng cám ơn.
Anh mới giật mình thất thần, nắm giữ tay cô: "Dậy lúc nào?"
"Vừa mới." Lạc Anh nỗ bĩu môi, ôm anh thật chặt, "Anh tối hôm qua làm cái gì?"
"Tối hôm qua?" Thẩm Chi Châu nhớ những gì làm tối hôm qua, biết rõ còn cố hỏi, "Em biết rồi?"
"Có thể không biết sao? Anh kiêu căng như vậy."
"Kiêu căng sao?"
Người đàn ông tựa hồ đối nhiệt độ lưu lượng thứ này không có khái niệm gì, xoay người, nhéo chóp mũi cô, trong mắt có ý cười.
"Đương nhiên kiêu căng, anh lên hot search một đêm."
Lạc Anh thấy anh làm mì ống, giúp anh cắt cà chua, còn nói cho anh biết, fan của anh có bao nhiêu đáng yêu có bao nhiêu hài hước, toàn bộ đổi ảnh đại diện thành chanh.
Bình luận bên dưới Weibo của Pluto vàng óng một mảnh.
Người đàn ông phối hợp nở nụ cười, ngón tay chạm vào mắt cô, thờ ơ thấp giọng nói:
"Dù sao người cả đời phải kiêu căng một lần,nếu là em, không vấn đề gì."
•••••••
Hai người ăn xong bữa sáng, đều không có gì để làm, đi ra ngoài tản bộ.
Lần đầu tiên đi trên phố thoải mái như vậy, vô tư nắm tay đối phương, Lạc Anh cảm khái vạn phần, bước một bước lớn, nhảy lên nhảy xuống.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô bật cười, phòng ngừa cô chạy loạn, nắm lấy tay cô: "Đi nhanh như vậy làm gì?"
"Để anh đuổi theo em." Giọng cô rất vui vẻ.
Người đàn ông chợt ngẩn ra.
"Muốn anh đuổi theo em lần nữa?"
"Cũng không phải, " Lạc Anh hướng anh cười cười,đôi mắt sáng lên, mặt mày cong cong, cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp, giống tiểu hồ ly giảo hoạt, " Thật ra, là rất vui vẻ, đặc biệt vui vẻ. Nghĩ đến chúng ta quen nhau gần một năm, muốn đi đến nơi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, kết quả là, nhớ ra chúng ta lần đầu tiên gặp nhau là ở toilet."
Cô buông tay.
"..."
"Thôi." Cô gái nhỏ ngượng ngùng nở nụ cười, lắc lắc cánh tay anh, "Chúng ta đi chơi đi, đêm Thất Tịch phải kiếm chỗ nào chơi."
"Em muốn đi chỗ nào?"
"À..." Lạc Anh nghiêm túc nghĩ nghĩ, bỗng nhiên phát hiện những việc đôi yêu nhau làm bọn họ chưa có làm.
Cuối cùng, rối rắm xong, đi rạp chiếu phim, xem bộ phim mới chiếu hôm nay.
Xem xong phim, hai người lại tìm nhà hàng Nhật Bản ăn cơm trưa, sau đó đến phố trò chơi điện tử ở quảng trường dạo một vòng.
Trở lại căn hộ, đã là đêm khuya.
Không may, căn hộ vậy mà mất điện.
Lạc Anh một bên lấy ra chìa khóa mở cửa, một bên ảo não quên nay mất điện, ngay cả ngọn nến cũng không có mua về.
Mở cửa ra, cô đi vào, vừa mới đóng của.
Đã bị người ép sau cánh của, vội vàng nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn.
Lạc Anh không hiểu tại sao anh bất thình lình hưng trí, nhưng vẫn chậm chạp lại ngây thơ đáp lại.
Người đàn ông mắt tối sầm.
Cô ngưỡng cổ, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn trả.
Hai người hôn hồi lâu, Lạc Anh đều nhanh không thở nổi, anh như trước không có buông tha cô, ngược lại càng hôn càng sâu, cuốn lấy lưỡi cô, mút vào.
Lạc Anh khẽ đẩy anh một cái, không biết đụng phải chỗ nào, người đàn ông hít một ngụm khí lạnh, dừng động tác hôn môi.
Cô nhìn anh, cúi đầu thở dốc, lại nhẹ nhàng huých một cái, thấy anh nhíu mày, cuối cùng phát hiện không ổn.
Nghĩ muốn vén ống tay áo của anh, lại bị người đàn ông ngăn lại tay.
Lạc Anh do dự nói: "Anh làm sao vậy?"
"..."
"Thẩm Chi Châu, anh có việc giấu em? Anh nơi đó như thế nào? Em muốn nhìn một chút."
"Có cái gì đẹp mắt."
Người đàn ông cúi xuống, cường ngạnh ôm lấy cô, trong bóng tối đi hướng phòng ngủ, sau đó đặt lên giường, cả người xoay chuyển đè lại.
Tiếng nói khàn khàn lưu luyến, âm cuối hàm chứa mấy phần thâm tình, "Sớm muộn gì em cũng sẽ thấy."
Giọng nói rơi xuống, lập tức cúi người,muốn hôn cô.
Lạc Anh không thuận theo, chỉ muốn nhìn, để thỏa mãn tò mò.
Cô giảo hoạt đưa ra một bàn tay, vén lên ống tay áo, ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ chiếu lên hình xăm bên trong cánh tay, dung nhập vào tầm mắt cô.
Một chuỗi chữ tiếng Anh đẹp, cộng thêm hai chữ cái tiếng Anh "ly" đẹp mắt, cô liếc mắt một cái liền xem hiểu là có ý gì.
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm vào, "Đau không?"
Khẳng định rất đau đi.
Làm gì đâu...
Người đàn ông thuận thế đem áo cởi, lộ ra thắt lưng tinh tráng cùng đường cong lưu sướng nhân ngư tuyến, anh cúi người, gần sát bên tai cô, đặc biệt không biết xấu hổ nói câu: "Không đau bằng em tự trao thân cho anh."
"..."
Lạc Anh cảm động sắp rơi nước mắt thoáng chốc bị tức trở về, muốn đánh anh, lại bị túm lấy cổ tay, bị bắt ngồi trên đùi anh.
Làn sóng vui sướng đánh úp lại.
Lạc Anh mê mê trầm trầm như khúc gỗ trôi nổi trên mặt nước, như không xương xụi lơ trên người anh, cắn môi,mỗi một tiếng ngân nga tràn ra khỏi miệng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi cô làm loại chuyện này, sẽ không đau nữa, dần dần bắt đầu hưởng thụ, cũng thoải mái, tựa như thú nhỏ đói khát nhu cầu cấp bách cần anh an ủi.
Vừa ngoan ngoãn vừa quyến rũ, khiến Thẩm Chi Châu muốn ngừng mà không được.
Sau nhiều lần, Lạc Anh đã mệt mỏi, đẩy anh ra, nói không muốn lại đến.
Người đàn ông tinh lực tràn đầy, đè lại vai cô, nắm cằm cô, một cái hôn sâu lại đi vào, động tác dần dần từ ôn nhu biến thành thô lỗ.
Cô gái nhỏ không muốn, bắt lấy ngón tay anh, hung hăng cắn một cái, đốt ngón tay hiện ra một loạt dấu răng khéo léo đáng yêu.
Người đàn ông giữ eo cô, có vẻ thích thú nhìn cô, thở dài bất lực: "Hối hận."
Lạc Anh nhất thời không hiểu, "Cái gì hối hận?"
"Hối hận xăm hình." Người đàn ông giả bộ thật buồn rầu, "Sớm biết sẽ không xăm nó."
Lạc Anh kỳ thực cũng không muốn anh bị đau, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, hỏi một cách yếu ớt: "Tại sao vậy?"
"Cho em cắn một ngụm là tốt rồi, còn xăm cái gì?"
"..."
Cô gái dưới thân bất đắc dĩ cười, xấu hổ đến che mắt.
••••••
Sau đó, cô tặng anh món quà đêm Thất Tịch đã chuẩn bị, quấn quít lấy anh hỏi, quà đêm Thất Tịch của cô đâu?
Người đàn ông đưa tay ra, từ trong tủ lấy ra một quyển sổ đỏ đã chuẩn bị trước.
Lạc Anh nhìn đến mặt bìa sợ run một cái chớp mắt, dè dặt cẩn trọng mở ra chăm chú nhìn --
( Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa)
Chủ sở hữu:
Lạc Anh
Thẩm Chi Châu
Căn hộ này anh tặng cho em, bên trong chứa nhiều kỷ niệm từ khi chúng ta quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, chỉ cần em nguyện ý, từ hôm nay trở đi, em sẽ có một gia đình, nhiều hơn một người thân.
Lạc Anh khóe mắt không tự chủ được rơi nước mắt.
Anh hôn tai cô, hạ giọng, xen lẫn ôn nhu cùng thâm tình, ở bên tai cô nói câu: "Em là bé con của đời anh, cũng sẽ trở thành bạn đời, người thân cùng người yêu trong đời anh."
•••••••
Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
Là em làm cho anh biết cái gì gọi là nhất kiến chung tình.
Cảm ơn em đã đến bên anh.
Anh đào, Thất Tịch vui vẻ.
Nguyện chúng ta luôn luôn ở cùng nhau, từ nụ hôn đầu đến cõi vĩnh hằng.
♡♡♡♡♡♡
Cẩu FA từ chối hiểu.
- - --chính văn hoàn ----