Ngay khi Diệp Nam Bình vì để ở lại Paris mà giảm lượng công việc đi rất nhiều, Tân Vãn Thành lại đột nhiên phải về nước.
Cô nhận được lời mời hợp tác làm việc của Thời thượng Phong Hành.
Biên tập viên Thời thượng Phong Hành gửi mail liên hệ, hỏi cô về lịch trình và báo giá, muốn nhờ cô chụp ảnh bìa. Lịch trình của cô không thành vấn đề nên bên kia gửi kế hoạch chi tiết sang cho cô.
Thời gian gửi mail là 11 giờ sáng giờ Bắc Kinh, bên Paris mới 5 giờ sáng. Sáng nay Tân Vãn Thành không có tiết học nhưng quên tắt báo thức, 8 giờ đồng hồ reo, cô bị đánh thức sờ tay qua tủ đầu giường lấy di động định tắt đồng hồ báo thức, lúc đó nhìn thấy mail mới gửi đến. Tân Vãn Thành ngồi dậy, đọc xong mail thì sững người tầm một phút mới quay đầu lại tìm người.
Tối hôm qua lăn lộn quá mệt, cô không còn hơi sức đâu mà quản xem anh có đi hay không, ngủ trước cái đã. Khi ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác anh nghiêng người ôm cô, cô cũng không nói gì, tìm tư thế thoải mái trong lòng anh mà tiếp tục ngủ.
Thật ra hai người đang phân cao thấp, mỗi lần làm xong anh sẽ quay về phòng khách ngủ, cô không mở miệng giữ anh lại, anh cũng không chủ động hỏi, để xem cuối cùng ai bại trận trước. Tân Vãn Thành cũng không biết anh ở lại phòng ngủ luôn thì đến cùng là ai thua?
Lập tức quay lại nhìn, bên kia giường lại trống rỗng.
Diệp Nam Bình đang làm bữa sáng cho cô.
Diệp Nam Bình ở đây một tháng, dần dà mua rất nhiều đồ làm bếp. Nhưng mà tài nấu nướng của anh rất tệ, đúng là người không ai hoàn hảo. Cuối cùng đống đồ làm bếp kia chỉ có máy pha cà phê là có công dụng—
Buổi tối lăn lộn ban ngày bận rộn, cô thường xuyên cần có cà phê.
Diệp Nam Bình thấy cô trong phòng ngủ ra, rót cho cô ly cà phê, quay đầu bỏ trứng vào chảo làm trứng lòng đào. Nói về trứng lòng đào này, anh đã thử vô số lần, không lần nào thành công. Anh luôn luôn là người tài năng trong mọi thứ, chỉ riêng có chuyện nấu nướng này thì càng nỗ lực càng thất bại.
Đúng thật là lần này lại thất bại.
Trứng chiên một mặt quá sống, còn mặt kia lại khét, Diệp Nam Bình không quay lại nói: “Anh thử lại cái khác.” Chuẩn bị tiếp tục chiên cái khác.
Cô đi tới bên cạnh anh, lấy trứng trong tay anh ra, đưa di động của mình cho anh.
“Có phải là do anh làm không?”
Diệp Nam Bình nhìn mail của cô, lại nhìn vẻ nghiêm túc của cô, nhíu mày, đọc kỹ nội dung mail một lần nữa: “Không phải.”
“Thật sự không phải?”
“Em cảm thấy anh đang cố ý kiếm lý do để em về nước?”
Tân Vãn Thành không đáp, hiển nhiên là cô nghĩ vậy.
“Nếu anh thật sự tìm cơ hội để em về nước, nhất định sẽ làm một việc thần không biết quỷ không hay, em cơ bản sẽ không phát hiện ra.”
“…” nói vậy cũng có lý.
Diệp Nam Bình hất cằm chỉ điện thoại của cô: “Bảo bên kia gửi kế hoạch chi tiết em xem đi.”
…
Tân Vãn Thành do dự một chút rồi làm theo. Nhìn kế hoạch, add wechat của biên tập, nói đơn giản vài chuyện, cuối cùng Tân Vãn Thành biết rõ ràng mọi việc là thế nào.
Ai ngờ hồi đầu tháng 3, lúc ở tiệc rượu cô hỗ trợ nghệ sĩ chụp ảnh, trong một tháng ngắn ngủi mà web drama của người đó lại nổi tiếng trên mạng. Có đôi khi cuộc sống lại kỳ diệu như vậy, cô ở bữa tiệc chụp giùm một vài bức ảnh là chuyện nhỏ không tốn sức gì, thế mà lại thành cơ hội của cô.
Bây giờ nhớ lại, Tân Vãn Thành thật ra nhận thấy được vài manh mối.
Loạt ảnh mà cô chụp cho anh ta, ban đầu anh ta đăng trên weibo, lượt share chỉ vài chục, giữa tháng 3 thì vô tình bị fans đào mộ lên, share liên tục. Cuối tháng 3, lượng share đạt đỉnh. Đến tháng 4, những bức ảnh chụp đã có lượng share hơn 10.000 lượt. Khi Từ Gia Nhất đăng những bức ảnh này thì có tag cô vào, sau này khi lượng share lớn quá, Tân Vãn Thành phải tắt thông báo weibo đi.
Đó không phải là quỹ đạo của cú hit của anh ta sao?
Ai có thể ngờ một nghệ sĩ web drama mới nổi lại có liên hệ với giới thời trang. Web drama của Từ Gia Nhất còn chưa phát hết thì một số tạp chí thời trang đã muốn mời anh chụp ảnh bìa.
Từ Gia Nhất là dựa vào phim trên mạng mà nổi tiếng, thực lực không đủ, cần có tạp chí thời trang nâng tầm thêm lên. Cho nên ekip của anh ta chọn lựa tạp chí để hợp tác hết sức cẩn thận, những tạp chí chủ động vứt cành oliu đến cơ bản là những tạp chí hạng 2, hạng 3, không phải là đích nhắm của ekip Từ Gia Nhất mong muốn. Ông chủ công ty Từ Gia Nhất tự mình đi bàn bạc với tổng biên tập của Thời thượng Phong Hành, thay nghệ sĩ nhà mình ký hợp đồng lên trang bìa điện tử của Thời thượng Phong Hành.
Thời thượng Phong Hành là tạp chí hàng đầu trong nước, cho dù là bản điện tử thì cũng giá trị vẫn cao hơn những tạp chí khác. Đây là cơ hội mà không ít nghệ sĩ muốn cầu còn không được, Từ Gia Nhất lại tự mình đề cử nhiếp ảnh gia, làm cho ekip của anh ta lẫn tổng biên tập tạp chí hết sức đau đầu.
Nếu Từ Gia Nhất chỉ định một người có tiếng, ví dụ như Diệp Nam Bình, thì ekip cũng không tới mức đau đầu vậy, mà anh ta lại chỉ định một người mà trong giới chưa từng nghe tên.
Tân Vãn Thành.
Là ai?
Tổng biên tập vốn định không đồng ý, nhưng nhìn những ảnh của Tân Vãn Thành trên Ins thì cuối cùng quyết định thử một lần xem sao.
Khi kế hoạch được trình lên, Khương Nam vừa nhìn kế hoạch vừa nghe biên tập viên chính trình bày bằng miệng, biểu hiện có vẻ hài lòng, nhưng khi nghe tên nhiếp ảnh gia, vẻ mặt Khương Nam hơi cứng lại, nhướng mày rất nhẹ.
Có thể bò lên vị trí biên tập viên chính đều là người thông minh, thấy phản ứng của Khương Nam như vậy thì đoán chắc Khương Nam sẽ hỏi Tân Vãn Thành là ai.
Nên giới thiệu vị nhiếp ảnh gia này như thế nào?
Là nhiếp ảnh gia du học ở Pháp? Hay là ngoan ngoãn thừa nhận đây chỉ là sinh viên có chút danh tiếng trên Ins thôi…
Khương Nam luôn ủng hộ sự chuyên nghiệp, không thích sử dụng người linh tinh không chính thống, kết quả cuối cùng hoặc là đổi nhiếp ảnh gia, hoặc là không thông qua kế hoạch. Thế nhưng biên tập viên chính đã mở rộng tầm mắt vì Khương Nam không hỏi gì, chỉ nói: “Ý tưởng không tồi, kỳ sau làm cái này.”
Ngày hôm sau, Tân Vãn Thành ở Paris xa xôi nhận được lời mời làm việc của Thời thượng Phong Hành. Nhưng mà có lẽ người Thời thượng Phong Hành chắc không ngờ tới chuyện người nhiếp ảnh gia được mời đang mặc áo ngủ, cắn móng tay đi tới đi lui trong bếp, vừa phấn khích vừa lo lắng.
“Em không có ekip sao mà nhận việc được?”
“Ekip của Eric không phải là ekip của em sao?”
Cái này thì không sai, cô với Eric vẫn luôn cùng nhau đi làm thêm, nhưng…
“Nếu em đưa họ từ Paris sang, chi phí đi lại sẽ rất cao.” Cô chỉ nghĩ báo giá thấp, mau chóng nhận lấy công việc này, tránh cho có sự cố bất ngờ gì phát sinh. Người mới đa số đều có ý này, đưa giá thấp chút, nhưng người đứng trước mặt cô là người lão luyện trong ngành, hiển nhiên là có ý nghĩ khác: “Em phải tin tưởng rằng nếu họ chủ động tìm em, em đáng giá.”
…
Một tuần sau, Tân Vãn Thành mang theo ekip của mình trở về Bắc Kinh. Hơn 10 giờ đến Bắc Kinh, Tân Vãn Thành dẫn mọi người nhập cảnh, cả đoàn người nước ngoài chỉ có một cô gái Trung Quốc, vì vậy sẽ hút ánh nhìn của mọi người.
Tân Vãn Thành đi đường cho công dân trong nước, nhóm Eric còn phải điền biểu mẫu nhập cảnh, loay hoay cả buổi mới nhập lại được với Tân Vãn Thành, kéo hành lý đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa hải quan, Tân Vãn Thành nhận được wechat của Diệp Nam Bình.
Hai ngày trước khi cô nhận lời mời của Thời thượng Phong Hành, Diệp Nam Bình mới nhận hạng mục chụp ảnh tại Paris, bây giờ cô đi rồi, Diệp Nam Bình ngược lại tiếp tục ở Paris làm việc.
Trên wechat anh hỏi cô, đến nơi chưa?
Paris bây giờ mới hơn 4 giờ sáng, không biết sao anh còn thức?
Tân Vãn Thành chuẩn bị nhắn lại thì gặp người đến sân bay đón giơ tay vẫy cắt ngang__
Người đến đón vẫy tay với cô là thư ký Tổng biên tập điện tử Thời thượng Phong Hành và biên tập viên.
Tân Vãn Thành cất di động, cùng ekip đi về phía các cô ấy. Thư ký và biên tập viên thấy ekip, hai người nhìn nhau, mới đổi sang vẻ mặt tươi cười tiến tới chào hỏi.
Tân Vãn Thành báo giá là làm việc trực tiếp với Tổng biên tập, thư ký và biên tập viên không biết sẽ có nhiều người đến như thế này, vốn dĩ nghĩ chỉ là một nhiếp ảnh gia nhỏ trên Ins, kết quả lại là một ekip nhìn rất chuyên nghiệp, khiến người ta kinh ngạc, tạm thời thay đổi lại, gọi một xe cao cấp đưa đoàn của Tân Vãn Thành đến khách sạn.
Thương Dao biết Tân Vãn Thành về nước công tác liền mời cô tới ở nhà mình. Tân Vãn Thành ngồi trong xe, đang chuẩn bị nhắn lại cho Diệp Nam Bình thì lại bị tin nhắn Thương Dao cắt ngang.
Vẫn như cũ, Thương Dao lại bảo Tân Vãn Thành về nhà cô ở. Tân Vãn Thành ngẫm lại, Thương Dao mới chính thức ở chung với Triệu Tử Từ, chắc chắn Triệu Tử Từ không vui khi có bóng đèn lớn như thế này ở trong nhà. Nhưng Thương Dao lâu lắm không gặp cô nên không chịu thôi. Tân Vãn Thành đã tới khách sạn mà Thương Dao còn bảo Tân Vãn Thành hủy khách sạn đi, không nói được thì đổi cách dụ dỗ khác___
“Muốn tới nhà mình chơi với mèo không? Cậu còn nhớ Cái Lẩu không?”
Đó là một con mèo con mà Triệu Nữu Nữu sinh mà Tân Vãn Thành thích nhất.
Một tháng nay Diệp Nam Bình không ở trong nước, Cái Lẩu được anh gửi ở nhà Triệu Tử Từ và Thương Dao nuôi. Thương Dao cũng không hỏi Triệu Tử Từ, Diệp Nam Bình có việc gì mà đi lâu như vậy. Hai người trước đó vì chuyện Diệp Nam Bình với Tân Vãn Thành mà cãi nhau một trận, trong mắt Thương Dao, Diệp Nam Bình là tên xấu xa không chấp nhận nổi, Triệu Tử Từ không chịu nổi nên vì bạn mình mà bênh vực vài câu. Triệu Tử Từ là luật sư, miệng mồm linh hoạt, chỉ nói một hai câu đã làm Thương Dao tức tới dậm chân mà không có cách nào phản bác được. Sau đó hai người đơn giản giao hẹn, ở trước mặt Thương Dao, không được nhắc tới Diệp Nam Bình.
Thương Dao không biết chuyện Diệp Nam Bình bị mất hộ chiếu, càng không biết khoảng thời gian Diệp Nam Bình mất hộ chiếu thì nương nhờ ai.
Tân Vãn Thành cũng không nói, chuyện để bạn trai cũ lên giường lại nói ra cũng mất mặt.
Còn có một lý do khác mà cô càng không muốn thừa nhận—
Quan hệ giữa cô và Diệp Nam Bình không thể kéo dài được.
Có lẽ ngày nào đó, cô gặp được người cô thích hơn anh, lại có lẽ ngày nào đó bên Hứa An Bình lại xảy ra chuyện gì, hai người vẫn phải chia tay. Về chuyện cô hy vọng kiểu kết thúc thế nào, Tân Vãn Thành cũng không biết. Nhưng cô xác định, hiện giờ càng ham mê hưởng thụ nhất thời, kết quả càng là như quả cầu thủy tinh chỉ còn những mảnh vỡ vụn.
Chỉ hận bản thân giữ không được.
Đề nghị này của Thương Dao, Tân Vãn Thành đúng là động lòng. Diệp Nam Bình cho cô nhìn ảnh chụp con mèo ấy, đáng yêu không chịu nổi, đó là con mèo mà cô nhìn qua đã thích, tiếc là không nuôi được, Diệp Nam Bình được lợi.
Giờ này Thương Dao còn đang đi làm, Tân Vãn Thành nhắn lại: “Mình về ngủ một giấc khỏi lệch múi giờ đã, tỉnh ngủ rồi nói tiếp.” Cô có mang quà về cho Thương Dao, tối gặp thì tiện đưa luôn.
11 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, người đờ cả ra, chiều còn phải đi Thời thượng Phong Hành họp, có thể ngủ được chút nào hay chút nấy, Tân Vãn Thành đặt báo thức, một lát sau đã đi vào giấc ngủ.
…
Diệp Nam Bình ở Paris xa xôi kia lại không tốt như vậy.
Không nhận được hồi âm, cũng không hỏi thêm, đây là thói quen của anh, bên kia không trả lời thì anh cũng không thúc giục. Mà 5 giờ sáng, anh lại ngồi dậy, cầm điện thoại lên nhìn.
Chỉ có 2 tin nhắn công việc, không có tin nhắn của cô. Vừa định để điện thoại lại tủ đầu giường thì di động lại rung lên.
Diệp Nam Bình lập tức cầm điện thoại lên. Là tin nhắn thoại của Triệu Tử Từ.
Anh nhíu mày nhìn điện thoại, chợt bật cười. Sao mình lại như một cậu nhóc tuổi dậy thì ngốc nghếch, chờ một tin nhắn mà tới mức này. Bấm mở nghe. Triệu Tử Từ mở miệng là câu: “Sao lại thế này? Cậu không về nước cùng Tân Vãn Thành?”
“Tôi còn có công việc ở Paris.”
“Hèn chi.”
“Hèn chi cái gì?”
“Thương Dao nói với tôi, cô ấy mới nhắn wechat với Tân Vãn Thành, đêm nay Tân Vãn Thành tới nhà tôi chơi với mèo, tiện ở lại nhà tôi luôn.” Triệu Tử Từ tràn ngập oán giận việc thế giới hai người bị phá rối.
“…” cô nhắn wechat với Thương Dao mà không trả lời anh.
Triệu Tử Từ không đợi anh trả lời, hỏi tiếp, “Sao không nói gì nữa?” hỏi rồi tự trả lời, “À, tôi quên bên đó cậu mới rạng sáng.”
“…” 5 giờ 17 phút sáng.
“Tôi muốn hỏi cậu một tiếng, tưởng cậu với Tân Vãn Thành cùng về nước thì lo mà lôi cô ấy về nhà, đừng để cổ tới nhà tôi. Ai ngờ cậu không về… Thôi cậu ngủ tiếp đi, tôi tự nghĩ cách.”
Triệu Tử Từ cúp máy.
Mãi tới khi màn hình điện thoại tối đi, Diệp Nam Bình vẫn dựa ở đầu giường không nhúc nhích.
Trước đó tách nhau ra một năm, lần này mới tách ra có một ngày đã thấy khó khăn, càng ngày anh càng không hiểu nổi chính mình.
…
Tân Vãn Thành ngủ bù 3 giờ dậy rồi dẫn ekip tới Thời thượng Phong Hành.
Hai giờ bắt đầu họp, Tổng biên tập điều hành tạp chí điện tử và biên tập ở trong phòng họp, ekip của Từ Gia Nhất tới 3 người, ekip của Tân Vãn Thành tới 3 người, phòng họp nhỏ đầy người.
Tổng biên tập cho là Từ Gia Nhất và Tân Vãn Thành có quan hệ thân thiết nên mới trực tiếp yêu cầu Tân Vãn Thành, nhưng khi gặp mặt mới thấy Từ Gia Nhất và Tân Vãn Thành hình như không quen biết gì nhau cho lắm.
Cuộc họp ngoài việc xác định chủ đề chụp còn có phần phỏng vấn của Từ Gia Nhất. Thời thượng Phong Hành có một đề nghị táo bạo, muốn mở một kênh bán hàng trực tuyến cho Từ Gia Nhất với hình thức “lễ trưởng thành, khi lượng tiêu thụ đạt đến 10 vạn lượt thì fans có thể mở khóa những hình ảnh hậu trường khi quay chụp.
Khi người Tổng biên tập đưa ra ý tưởng này, không chỉ có Tân Vãn Thành với ekip của Từ Gia Nhất ngạc nhiên mà biên tập viên bên cạnh cũng sửng sốt— Phương án này với phương án đưa cho Tân Vãn Thành trước đây khác một trời một vực.
Tổng biên tập giải thích: “Đây là do một biên tập viên mới của chúng tôi đề ra, phương án này hôm nay tôi mới nhận được, cảm thấy không tồi.”
Biên tập viên bên cạnh mặt trắng bệch, hiển nhiên là người biên tập mới kia đã tranh mất phần việc của cô ấy.
Kế hoạch mới Tổng biên tập chỉ có một phần trong tay. Tổng biên tập bảo biên tập tìm Diêm Giai đưa thêm mấy bản bản thảo, để khi họp sử dụng…
Nghe đến cái tên quen thuộc này, Tân Vãn Thành không khỏi nhíu mày.
Biên tập viên đối diện cười cứng ngắc: “Dạ được.” Nói rồi thì đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, nhưng cô chưa kịp kéo cửa đã có người đẩy cửa tiến vào.
Diêm Giai ôm kế hoạch mới đã được đóng dấu, mỉm cười đón nhận ánh mắt mọi người: “Tổng biên tập, tôi đã đóng dấu xong.”
…
Diêm Giai đưa vào đưa kế hoạch xong thì rất biết điều mà giả vờ rời đi, bị Tổng biên tập gọi lại: “Phương án này do cô nghĩ ra, cô cũng ngồi xuống họp cùng đi.”
Sắc mặt biên tập viên cũ đã rất khó coi.
Diêm Giai nhìn mà làm như không thấy, mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống bên trên phía biên tập viên cũ. Ánh mắt khi đối diện với Tân Vãn Thành, nhướng mày rất nhẹ với Tân Vãn Thành.
Tân Vãn Thành ho khan một tiếng, coi như là hai người đã yên lặng mà chào hỏi nhau xong. Lấy lại vẻ mặt bình thường, cầm kế hoạch mới lên xem.
…
Phương án chụp ảnh của Tân Vãn Thành so với kế hoạch mới thì phải chỉnh lại một chút, chỉ chỉnh một vài điểm nhỏ, cách ngày chính thức chụp ảnh còn mấy ngày, hoàn toàn không có vấn đề.
Giữa cuộc họp, Tân Vãn Thành lấy cớ đi toilet, nhìn Diêm Giai một cái. Diêm Giai không đứng lên theo ra ngay, Tân Vãn Thành vào toilet, bắt đầu lo không biết Diêm Giai có hiểu ý mình không, đang định nhắn wechat cho Diêm Giai thì Diêm Giai đã đẩy cửa toilet vào.
Diêm Giai cuối cùng có thể bỏ vẻ mặt giả tạo khi họp, nhiệt tình vỗ vai Tân Vãn Thành: “Ê bạn già!”
Tân Vãn Thành không rảnh để chào hỏi: “Cậu vào Thời thượng Phong Hành khi nào vậy?”
Diêm Giai cười cười, biết thế nào cũng bị hỏi cái này: “Đầu năm nay.”
Khi Tân Vãn Thành ở Paris, do bản quyền hạn chế không xem được web video trong nước nên cô muốn xem cái web drama của Từ Gia Nhất có lượng người xem là bao nhiêu không được. Diêm Giai xem phim truyền hình quanh năm, Tân Vãn Thành nhớ cô ấy còn đăng một bài về những trang phục mà nữ chính mặc trong bộ phim của Từ Gia Nhất, nhưng lúc đó cô không mở đường link dẫn trong đó, vì vậy không biết Từ Gia Nhất là diễn viên chính. Nhận được thư mời hợp tác của Thời thượng Phong Hành, Tân Vãn Thành tìm thông tin về bộ phim của Từ Gia Nhất mới nhớ tới Diêm Giai trước đó có đăng bài về phim này thì phải, vì vậy nhân tiện hỏi Diêm Giai, Từ Gia Nhất hiện nay đang nổi tới mức nào?
Dĩ nhiên Diêm Giai biết lần này cô về nước là để chụp ảnh bìa cho tạp chí điện tử của Thời thượng Phong Hành. Nhưng lúc đó Diêm Giai không nói mình đang làm việc ở Thời thượng Phong Hành.
Tân Vãn Thành quan tâm nhất không phải chuyện tại sao cô ấy lại ở đây mà là: “Tài khoản mạng của cậu không ổn à?”
Tài khoản của Diêm Giai cũng được xem như là KOLs tầng thứ 3, thứ 4, một tháng thu được năm ba vạn không thành vấn đề, sao lại loanh quanh mà đi làm công ăn lương?
“Tôi chuẩn bị làm một tạp chí điện tử, tới đây học trộm nghề.” Nhắc tới ý tưởng này, Diêm Giai hết sức hưng phấn, không biết nghĩ tới chuyện gì lại thở dài: “Tiếc là Abby suốt ngày chèn ép tôi.”
Abby là người biên tập viên khi nãy.
Tân Vãn Thành lúc này hiểu ra: “Cô giành hạng mục này của cô ấy để hả giận?”
Diêm Giai đắc ý nhướng mày: “Ai bảo kế hoạch của cô ta chẳng sáng tạo gì hết.”
Xem ra Abby bình thường chắc khó dễ Diêm Giai không ít, nếu không với tính cách phóng khoáng của Diêm Giai thì không tới mức phải để bụng mà tìm cách chỉnh Abby một trận cho xả giận. Tân Vãn Thành không nói tới chuyện này nữa: “Tối nay mình hẹn Thương Dao ăn tối, đi cùng chứ? Mình mang quà cho hai cậu. Lát nữa đi về khách sạn với mình lấy đồ luôn.”
“Nếu ai cũng “biết làm người” giống cậu thì thế giới chắc chắn sẽ rất tốt đẹp…”
Tân Vãn Thành cười.
“Hiện tại “biết làm người” là đồng nghĩa với việc đưa đẩy, dối trá, chẳng phải là lời khen đâu nhé.” Cô nhìn đồng hồ, “Đi thôi, về họp tiếp.”
…
Gần tới tan tầm Thương Dao mới nói với hai người là mình sắp bị bắt tăng ca, liên hoan phải dời giờ lại. Tân Vãn Thành với Diêm Giai ở khách sạn nói chuyện chờ Thương Dao, mãi tới 10 giờ, Thương Dao vẫn chưa có nhắn gọi gì, Tân Vãn Thành gọi điện thoại định đổi thành ăn khuya, Thương Dao lại “ngược cẩu”: “Chuyện đó… lão Triệu nhà mình mới đưa bữa khuya tới công ty…”
Tân Vãn Thành gọi điện thoại mở loa ngoài, Diêm Giai ở bên cạnh nghe vậy thì gào lên: “Trọng sắc khinh bạn! Kéo cậu vô danh sách đen!”
“Diêm Giai, cậu câm miệng cho tôi,” tuy nói vậy nhưng Thương Dao vẫn tính toán đền bù, “Ngày kia là sinh nhật Vãn Tử, hay là hôm đó chúng ta chơi một bữa hoành tráng? Lão Triệu trả tiền.”
Nếu Thương Dao không nhắc thì Tân Vãn Thành suýt quên ngày kia là ngày gì.
Thương Dao bên kia vừa dứt lời, Triệu Tử Từ đã phản đối: “Dựa vào cái gì mà anh trả tiền?”
Chắc là bị Thương Dao trừng mắt nhìn nên Triệu Tử Từ vừa nói ra đã lúng búng sửa lại: “Anh trả tiền anh trả tiền! Cứ thoải mái.”
Triệu Tử Từ tuy nói vậy nhưng Tân Vãn Thành và Diêm Giai không phải người thích xài tiền đàn ông – huống hồ còn không phải đàn ông của mình. Tân Vãn Thành chọn một tiệm lẩu bình thường, dẫn cả bọn Eric theo, kêu mấy người bạn tụ tập lại, thú vị hơn là ăn một bữa hoành tráng sang trọng.
Cả bàn đều là bạn bè Tân Vãn Thành, mấy người Pháp bị nồi lẩu cay tới đổ mồ hôi như mưa, lại bị Diêm Giai xúi giục ăn óc heo, Linda còn ba hoa đó là đậu hũ, Hướng Diễn thì làm óc heo hình như những miếng đậu hũ, một đám người Trung Quốc hợp nhau lừa mấy người bạn nước ngoài, náo nhiệt như ăn tết.
Không để Triệu Tử Từ trả tiền, Tân Vãn Thành nửa chừng đã đi tới quầy thu ngân thanh toán. Khi Tân Vãn Thành trở về, Triệu Tử Từ đã uống say, tựa lên vai Thương Dao đòi hôn.
Cả đám cẩu độc thân nhìn hai người show ân ái, Tân Vãn Thành nhìn cảnh tượng ầm ĩ trước mặt, chợt nhớ tới người ở Paris xa xôi kia. Cô về nước một tuần nay, không hề liên lạc với anh. Một là bận, hai là cũng cố ý như thế. Không phải lạt mềm buộc chặt. Nếu năm đó cùng anh ở bên nhau, cô hận không thể đem tất cả mọi thứ nhiệt tình, chân thành đều cho anh, bây giờ cô đã học được cách nhận. Không bỏ ra quá nhiều, sau này nếu lại có việc bất ngờ cũng sẽ không quá mức đau khổ—
Con người ở bất kỳ thời điểm đều ngã một lần thì khôn hơn một chút, tình cảm cũng không ngoại lệ.
Diệp Nam Bình đã gửi bao lì xì cho cô, số tiền không nhỏ, cô còn chưa nhận.
Hứa An Bình cùng chòm sao với cô, sinh nhật sớm hơn cô nửa tháng. Lúc sinh nhật Hứa An Bình, Diệp Nam Bình cũng không ở Bắc Kinh, không biết có phải anh cũng gửi cho chị ấy một bao lì xì to hay không.
Nghĩ tới đó, Tân Vãn Thành lại cất điện thoại đi.
Rượu uống mấy lượt, một nửa đám người đã say, bánh kem Hướng Diễn mua tới không ai ăn nổi, Tân Vãn Thành mang bánh theo còn nguyên vẹn.
Hướng Diễn tới muộn nhất nên cũng uống ít nhất, trừ Tân Vãn Thành thì chỉ còn có mấy người tỉnh táo có ý thức. Hướng Diễn giúp Tân Vãn Thành kêu xe taxi đưa từng nhóm người lên đi, giúp Triệu Tử Từ tìm lái xe thay, giúp Tân Vãn Thành đỡ Triệu Tử Từ lên xe, lát nữa còn phải giúp Thương Dao đưa Triệu Tử Từ lên nhà.
“Tối nay tôi ăn có cái lẩu của cô mà làm cu li cả đêm,” Hướng Diễn ngồi bên ghế phụ lái nhìn Tân Vãn Thành qua kính chiếu hậu, liếc qua Tân Vãn Thành đang bị dồn vô một góc, góc bên kia là Triệu Tử Từ đang ôm Thương Dao hôn tới hôn lui, “Còn bị rắc thức ăn chó nữa chứ.”
“Cậu nên tự biết đủ đi. Cậu thì chỉ bị rắc thức ăn chó thôi, tôi—” Tân Vãn Thành hất hàm ý bảo Hướng Diễn nhìn tình cảnh của cô hiện giờ, “— thức ăn chó nghẹn một đống trong miệng tôi đây nè.”
Hướng Diễn nhìn Tân Vãn Thành bị Triệu Tử Từ ép bẹp dí vào cửa xe, cười ha ha.
…
Nhà mới Triệu Tử Từ và Thương Dao cũng ở khu đông Sunshine, Tân Vãn Thành rất quen thuộc với khu vực này, khi xe vào gara, cô chợt ngẩn ngơ.
Hướng Diễn đỡ Triệu Tử Từ xuống xe, kéo vào thang máy, hai cô gái đi phía sau. Chờ Hướng Diễn đưa được Triệu Tử Từ vào nhà đã mệt tới mức không còn muốn động đậy nữa. Thương Dao nói đi nấu trà giải rượu, kéo Tân Vãn Thành đi, vứt bạn trai cho Hướng Diễn. Hướng Diễn nhìn là biết không phải người biết chăm sóc người, lấy cái thùng rác cho Triệu Tử Từ tự ôm.
Thương Dao đứng trong bếp nấu trà giải rượu, ngẩng lên thấy hai người ngồi trên sofa. Thương Dao cân nhắc một lát, quay lại hỏi Tân Vãn Thành đang rót nước cho Hướng Diễn: “Cậu nhóc đó không tồi. Không có suy nghĩ tới sao?”
Tân Vãn Thành sửng sốt. Nhìn theo ánh mắt Thương Dao, mới hiểu cô nói tới ai.
“Suy nghĩ gì mà suy nghĩ? Mình còn chưa biết sau khi tốt nghiệp có về Bắc Kinh hay không. Hơn nữa…” Cô là bạn bè với Hướng Diễn mấy năm, không hề có cảm giác gì.
Chưa nói dứt câu đã bị Thương Dao cắt ngang: “Mình đề nghị cậu nên cân nhắc Hướng Diễn, nếu cậu ở cùng với cậu ấy thì chắc chắn sẽ về Bắc Kinh.” Thương Dao không muốn cô ở lại Pháp, “Cậu về đi, đừng để bị chủ nghĩa tư bản làm sa ngã.”
Tân Vãn Thành đổi chủ đề: “Cái Lẩu đâu rồi?”
Thương Dao không kịp phản ứng: “Không phải mới ăn xong sao?”
“Mình nói con mèo!”
“À! Nó động dục, lão Triệu sợ nó không giữ mình được mà làm bậy với anh em nó, cho nên đem nó lại…” Thương Dao chợt nhớ ra mình lỡ miệng, im bặt.
“… đem nó lại nhà Diệp Nam Bình?”
Thương Dao kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
Mình không nói tới người đó trước mặt Tân Vãn Thành, mà không ngờ Tân Vãn Thành lại chủ động nói ra.
“…”
“…”
Tân Vãn Thành lại đổi đề tài: “Bánh kem còn ở sau xe phải không?”
Lần này Thương Dao không bị cô lừa cho qua chuyện, vừa định hỏi tiếp thì Triệu Tử Từ lại bắt đầu ôm thùng rác cắm đầu vào nôn, nếu trước đó Hướng Diễn không dự kiến trước mà cho ôm thùng rác thì chắc Triệu Tử Từ đã nôn đầy nhà.
Thương Dao vội chạy ra phòng khách.
Tân Vãn Thành rảnh rỗi: “Mình xuống xe lão Triệu lấy bánh kem, anh ấy nôn xong sẽ đói.”
Thấy Tân Vãn Thành đi tới huyền quan, Hướng Diễn đứng dậy định đi theo: “Tôi cũng đi.” Thật sự không muốn ở lại nhìn Triệu Tử Từ với Thương Dao tiếp tục rải thức ăn chó— mặc dù Triệu Tử Từ nôn tới vậy thì chắc chẳng còn hơi sức nên có muốn cũng không xong.
Tân Vãn Thành không quay đầu lại, xua xua tay với Hướng Diễn: “Không cần.” Cầm chìa khóa xe trên tủ, xuống lầu lấy bánh kem.
…
Lấy bánh kem xong, Tân Vãn Thành không lên thẳng lầu mà lại đi tới một tòa nhà khác.
Đi nhìn Cái Lẩu.
Mật mã cổng và nhà Diệp Nam Bình cô đều nhớ, bấm một lần là được, Tân Vãn Thành còn tự ngạc nhiên với mình. Đi thẳng vào nhà chẳng hề bị cản trở gì, cởi giày, mở đèn, tiếng động cô tạo ra không nhỏ nhưng vẫn có thể làm mèo nghe thấy chứ? Thế mà lại chẳng thấy bóng dáng con mèo nào.
Lúc nãy cô ở nhà Triệu Tử Từ thấy mấy con mèo kia thay phiên nhau đi vòng qua huyền quan nhìn ngó cô. Hay là thính giác của Cái Lẩu không tốt?
“Meo meo?”
“…”
“Cái Lẩu?”
Tân Vãn Thành để bánh kem trên sàn, vào nhà nhìn ngó tìm quanh quất. Hiện giờ nuôi mèo đều cần rất nhiều đồ đạc dụng cụ, cát mèo gì gì cũng thấy, chỉ có không thấy mèo đâu.
Tân Vãn Thành đi ngang qua phòng để quần áo, chợt nghe có tiếng động gì đó trong đó, mắt cô sáng lên, quay đầu vào phòng. Mở đèn lên nhìn, mới biết vừa rồi tiếng động đó là hộp đồng hồ xoay.
Không có mèo ở đây, Tân Vãn Thành thất vọng định quay ra ngoài, ánh mắt lại bị đồ trong hộp đồng hồ hút lấy.
Trong hộp đồng hồ, ngoài mấy cái đồng hồ còn có một cái móc khoen. Móc khoen nho nhỏ rất dễ thương, để cùng với Audemars Piguet và Vacheron Constantin
(hai thương hiệu đồng hồ Thụy Sĩ) nhìn cũng rất có giá trị.
Nhưng mà để cái móc khoen trong hộp đồng hồ là ý gì?
Tân Vãn Thành bị chọc cười.
Bỗng nhiên sửng sốt.
…
Tân Vãn Thành mở hộp đồng hồ ra, hộp tự động ngừng lại, cô lấy hai đầu ngón tay cầm móc khoen đó ra. Trên thế giới này trăm ngàn móc khoen đều giống nhau, cô dựa vào cái gì để xác nhận rằng đây chính là cái móc khoen mà cô từng lấy ra làm nhẫn đưa cho anh, lại bị anh từ chối nhận?
Đang muốn nhìn kỹ hơn thì bên ngoài có tiếng động.
Tân Vãn Thành giật nảy mình. Nín thở chờ đợi, vừa định bước ra ngoài nhìn một con mèo nhỏ im lặng lẻn vào đứng trước cửa phòng quần áo.
Tân Vãn Thành ngạc nhiên, nhìn kỹ: “Cái Lẩu?”
Nó meo lên một tiếng.
Tân Vãn Thành lòng mềm nhũn, tiến lên cúi người định bế nó lên thì nó lại quay đầu chạy.
Đây mới đúng là cao thủ lạt mềm buộc chặt, Tân Vãn Thành đuổi theo.
Không ngờ cô lại đối diện với người vừa vào cửa, Diệp Nam Bình.
Cái Lẩu nhảy vào ngực Diệp Nam Bình, hai đôi mắt một lớn một nhỏ nhìn thẳng vào Tân Vãn Thành.
“…” Tân Vãn Thành lấy lại tinh thần, “Anh về khi nào?”
…