Anh Trai VS Em Gái
|
|
Chương 5: Muỗi cắn???
Tang Yếu Miễu bị nóng mà tỉnh dậy. Tối hôm qua, sau khi từ phòng Cố Nhĩ Thăng trở về, không bao lâu cô liền ngủ luôn. Tư thế ngủ của cô rất không tốt, thích lăn qua lăn lại, mỗi sáng thức dậy váy nếu không bị tốc lên eo thì cũng bị tốc lên đến ngực, hơn nữa cô còn hay đá chăn đi, cho nên cô đã điều chỉnh thời gian tắt của điều hòa để không bị cảm lạnh. Nhưng hôm nay khi tỉnh lại, cô thấy chăn vẫn còn nguyên trên người, điều hòa đã sớm tắt, làm cô nóng muốn chết. Vội vàng rời giường, đi tắm cho mát mẻ, đến khi Tang Yếu Miễu thay quần áo trước gương mới phát hiện trên cổ có một ấn kí màu hồng, chắc là do muỗi cắn. Cô vô tư cho rằng nốt hồng hồng là vì muỗi cắn, không để tâm đến điều đó. Điều cô đang lo là hôm nay Lôi Tử Đồng sẽ chuyển trường đến lớp học của Cố Nhĩ Thăng. Khó có thể nói, anh có động tâm với cô ấy hay không, nếu vậy thì mọi nỗ lực mấy ngày qua của cô chả phải trở thành công cốc hay sao! Nữ chủ quá cường đại, có thể điều khiển những chàng trai xung quanh mình một cách dễ dàng, Tang Yếu Miễu không thể không đề phòng. Cô phải làm cho Cố Nhĩ Thăng thay đổi, cho dù muốn bảo vệ nữ chủ cũng không đến mức làm hại đến em gái, đây chính là mục tiêu mà cô cần đạt được. Chờ đến khi Tang Yếu Miễu ngồi xuống bàn ăn, Cố Nhĩ Thăng đã ăn gần xong. Nhìn thời gian đã sắp muộn rồi, cô nhanh chóng vừa gặm mẩu bánh mì vừa uống ly sữa, miệng phát ra âm thanh không rõ, nói với Cố Nhĩ Thăng: "Ngô ngô ( đi thôi.)" Cố Nhĩ Thăng bình đạm mà nhìn thoáng qua khoé miệng Tang Yếu Miễu còn vương lại mấy giọt sữa, quanh hơi thở của cô là hương sữa tắm, mặt anh không cảm xúc đi lên phía trước, Yếu Miễu lại hoảng hốt cực kỳ. Hôm nay Cố Nhĩ Thăng sao lại lạnh lùng thế? Chẳng lẽ, vì hôm qua mình gọi anh là "anh hai"? Hay là vì hôm nay mình làm chậm trễ thời gian làm anh không vui? Thiên a! Tang Yếu Miễu kêu gào trong lòng, muốn lấy lòng vai ác thật quá khó khăn, đặc biệt vai ác lại là người có tâm tình bất định. Chân trước chân sau chạy vội lên xe, Tang Yếu Miễu thấp thỏm, bất an, muốn nói lại do dự sợ bản thân lại lỡ lời, nói sai. Đột nhiên trước mắt xuất hiện một tấm khăn giấy, cô ngẩng lên thì vừa đúng chạm phải tầm mắt của Cố Nhĩ Thăng, anh không nhìn cô nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Ăn xong phải lau miệng." Rất nhanh, Tang Yếu Miễu cảm thấy lòng mình đang sôi lên sùng sục. Đây là lần đầu tiên Cố Nhĩ Thăng chủ động cùng cô nói chuyện! Xem ra việc làm tối qua là hữu dụng. Biết đây chính là thời cơ tốt, Tang Yếu Miễu cười ngọt ngào với Cố Nhĩ Thăng, nhận lấy khăn giấy: "Cám ơn anh hai. " "Ân." Tang Yếu Miễu được đáp lại mà sung sướng, tiếp tục ăn mẩu bánh mì trên tay. Thật đúng là mỹ vị. Cô không biết rằng, hiện tại trong đầu Cố Nhĩ Thăng nghĩ đến lại chính là hình ảnh thân mình cô tối hôm qua, thời điểm khi váy bị tốc lên eo làm lộ vòng eo trắng nõn cùng chiếc quần lót trắng tinh bao lấy cái mông cong vểnh của cô. Còn có một cỗ hương vị thơm ngọt quanh quẩn trên chóp mũi. * Tang Yếu Miễu rất muốn chạy lên lầu, tìm Cố Nhĩ Thăng xem cốt truyện đã tiến triển tới đâu, nhưng lại e dè không dám đi. Thẳng đến khi bạn học hỏi: "Vở bài tập toán của bạn đâu? " Tang Yếu Miễu ghé mặt lên trên bàn, tay với xuống ngăn bàn, sờ soạng bốn phía không thấy quyển vở đâu. Cô nhíu mày, ngồi dậy, cẩn thận tìm lại, mới nhớ ra vở toán ở chỗ Cố Nhĩ Thăng. Ánh mắt cô lập tức sáng ngời, có cớ lên lầu rồi! Không nhìn Ngô Tử Hào, liền nhanh chân chạy ra khỏi lớp. Ngô Tử Hào nhìn bóng dáng Tang Yếu Miễu chạy ra bên ngoài, trong lòng cực kỳ khó chịu khi cô không thèm để ý đến mình. Nhưng chính hắn trước đó đã cự tuyệt Tang Yếu Miễu mà Tang Yếu Miễu vẫn quyết theo đuổi hắn cho bằng được. Hiện tại hắn không hiểu sao Tang Yếu Miễu lại thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy. Phùng Dao trộm ngó biểu tình của Ngô Tử Hào, không khỏi cảm thán: "Phong thuỷ thay phiên luân chuyển a!" ... Tang Yếu Miễu chạy đến lớp học cao tam, chuẩn xác nhìn thấy vị trí của Cố Nhĩ Thăng. Hàng phía trước nhiều người vây quanh, hẳn là Lôi Tử Đồng đã xuất hiện. Không hổ là nữ chủ, nam chính cũng không thoát được, vừa chuyển đến đã được hoan nghênh như vậy. Một tuần nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, không còn những lời mỉa mai châm chọc, thay vào đó là những thân cận gần gũi, hơn nữa tối qua cô còn chủ động gọi anh là "anh hai". Quan hệ giữa hai người xem như có bước tiến vượt bậc. Ít nhất khi cô gọi Cố Nhĩ Thăng là"anh hai" cũng dễ dàng hơn, không cảm thấy khó mở miệng nữa. Tang Yếu Miễu rón rén đi từ cửa sau vào ngồi cạnh Cố Nhĩ Thăng, chọc chọc cánh tay anh: "... anh hai?" Cố Nhĩ Thăng hơi nhăn mày, mở mắt ra liền nhìn thấy Tang Yếu Miễu cười tươi với anh, không khỏi giật mình, anh còn tưởng mình đang nằm mơ. "...Tang Yếu Miễu?" Tang Yếu Miễu có chút mất mát, nếu Cố Nhĩ Thăng có thể gọi cô là "em gái" thì tốt rồi, hoặc gọi nhũ danh cũng được. Nói đến cũng khéo, kiếp trước nhũ danh của cô và nguyên chủ thật giống nhau, đều gọi là Lại Lại. Cô đứng lên, không cười nữa: "Anh có cầm vở bài tập toán của em không? " Cố Nhĩ Thăng lúc này mới bình thường trở lại, đáp lại: "Ân." Đưa quyển vở cho Tang Yếu Miễu, lại không thấy cô rời đi, anh hỏi: "Còn có chuyện gì?" "Ân..." Tang Yếu Miễu liếm liếm môi, "Lớp anh có học sinh mới chuyển đến? " Cố Nhĩ Thăng đảo mắt nhìn phía trước, trả lời cho có lệ: "Chắc vậy." Tang Yếu Miễu do dự muốn nhắc nhở Cố Nhĩ Thăng, cô không muốn anh vì tình yêu mà sống cô đơn đến cuối cuộc đời. Cô đã xuyên tới đây, cũng xem Cố Nhĩ Thăng như anh trai ruột thịt của mình, đương nhiên không muốn nhìn anh có kết cục đau khổ như vậy. Hiện tại xem ra Cố Nhĩ Thăng đối với Lôi Tử Đồng cũng không phải nhất kiến chung tình, rối rắm trong chốc lát, cô quyết định mở miệng, nói: "Anh hai, nếu anh thích một người mà người đó không thích anh, thì anh đừng quá để tâm nha, không được đau lòng! " Đến đây coi như cô đã tận tình tận nghĩa, bên cạnh lo cho kết cục bi thảm của anh, còn lo tính tình của anh sẽ trở nên nóng nảy, vì yêu mà bất chấp mọi thứ, như vậy ảnh hưởng rất lớn với cái mạng nhỏ này của cô a. Tang Yếu Miễu xoay người rời đi, không nhìn biểu tình âm trầm trên mặt Cố Nhĩ Thăng khi nghe cô nói những lời này. Rốt cuộc... Cô biết được điều gì?
|
Chương 6: Trộm đồ
Đến khi trở về phòng học, Tang Yếu Miễu mới hậu tri hậu giác ý thức được hành động sai lầm của mình, cô không nên nhắc nhở Cố Nhĩ Thăng quá sớm, như vậy chắc chắn anh sẽ hoài nghi. Nhưng sau khi tan học, cô không thấy Cố Nhĩ Thăng có biểu hiện gì khác so với mọi hôm. Điều này làm cô có chút bất an trong lòng. Hai người vẫn như thường ngày, đi học về thì ngồi ăn cơm cùng nhau, ăn xong thì ai về phòng người ấy. Tang Yếu Miễu đi sau, nhìn anh vào phòng mà không hề quay đầu lại liền đóng cửa luôn. Cô thở dài, không biết khi nào mình có thể làm cho Cố Nhĩ Thăng trở lên yêu thương em gái. Mở quyển vở bài tập lên trên bàn, một chữ Tang Yếu Miễu cũng không hiểu, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ viển vông, không biết hiện tại Cố Nhĩ Thăng đang làm gì? … Cố Nhĩ Thăng từ phòng tắm đi ra, mang theo chút hơi nước, tóc còn ướt, anh lấy một cái khăn để lên đầu; ngồi xuống mép giường, đầu óc không tự chủ nhớ đến hình ảnh Tang Yếu Miễu còn ngồi trên ghế ở đây tối hôm qua. Dạo này Tang Yếu Miễu rất kỳ quái, cô luôn cố gắng lấy lòng anh, hơn nữa nét mặt suy tư trước khi nói của cô sáng nay, anh đều nhìn thấy, nhưng tất cả các hành động đó là vì lí do gì? Cố Nhĩ Thăng đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế còn phảng phất hương vị của Tang Yếu Miễu ngày hôm qua, anh cầm lấy bút, hơi trơn tay khiến bút rơi xuống, đột nhiên trong đầu anh xuất hiện một ý niệm —— Tang Yếu Miễu có thể hay không… không còn là Tang Yếu Miễu? Cô cho rằng mình che dấu rất khá, nhưng chính thái độ thay đổi đột ngột lại là sơ hở lớn nhất. Cố Nhĩ Thăng trầm mắt suy tư, cuối cùng quyết định quan sát Tang Yếu Miễu thêm mấy ngày nữa. Rốt cuộc, so với thái độ kiêu căng, ngạo mạn của cô trước kia, anh càng thích một Tang Yếu Miễu như hiện tại, một chút giảo hoạt, một chút ngây ngô. Lúc mẹ của Cố Nhĩ Thăng, là Cố Dao lấy bí thư Tang Trăn Vinh, Tang Yếu Miễu khi đó vẫn còn bé, rất khó để tiếp nhận một nữ nhân thường ngày vẫn gọi ba mình là "bí thư", đột nhiên lại trở thành mẹ mình. Còn mẹ đẻ của Tang Yếu Miễu đã qua đời khi cô vừa sinh ra, thiếu đi tình thương của mẹ, trái tim vốn mẫn cảm của cô càng trở lên mẫn cảm hơn khi đối mặt với Cố Nhĩ Thăng, bằng hành động giương nanh múa vuốt để ngụy trang chính mình. Cố Nhĩ Thăng trưởng thành sớm, đã có thể lý giải vì sao Cố Dao tái giá, cũng hiểu nguyên nhân Tang Yếu Miễu vô cớ gây rối, cho nên đối với Tang Yếu Miễu, anh luôn dùng thái độ hờ hững, không thích, cũng không ghét. Nhưng dạo gần đây tính tình Tang Yếu Miễu lại mềm như bông, tuy có dở thói cáo kiêu căng, ngạo mạn ra, nhưng thực chất là muốn hấp dẫn sự chú ý của anh. Đáng yêu như vậy, phải hảo hảo dưỡng bên người mới được. Đuôi mày Cố Nhĩ Thăng khẽ nhúc nhích, đi đến đầu giường, lật tấm đệm lên, là một chiếc quần lót của nữ giới! Vừa thấy chiếc quần lót này, Cố Nhĩ Thăng liền nhớ đến buổi tối hôm qua.… Lúc thấy Tang Yếu Miễu để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, phản ứng đầu tiên của anh là muốn giúp cô đắp chăn lên. Nhưng khi tới gần, ma xui quỷ khiến, anh lại cúi đầu xuống ngửi hương thơm phảng phất trên người cô. Đã lớn như vậy, mùi vị sữa tươi trên người sao còn nồng đậm đến thế? Nếu nếm thử, có phải rất ngọt không? Tựa hồ như muốn chứng minh suy nghĩ của mình, Cố Nhĩ Thăng liền dán môi lên cổ Tang Yếu Miễu… Đôi môi lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt ấm áp, Cố Nhĩ Thăng nhịn không được, dùng sức mút lấy, cặm nhắm hương vị ngọt ngào. Tang Yếu Miễu không thoải mái, vặn vẹo thân mình, phát ra tiếng "ưm", lúc này Cố Nhĩ Thăng mới sực tỉnh, ngừng lại hành động của bản thân, đứng lên nhìn cô an ổn ngủ tiếp, xung quanh vẫn là mùi vị ngọt ngào ban nãy. Rõ ràng là muốn trả lại vở cho Tang Yếu Miễu, nhưng quyển vở lại bị anh gắt gao cầm trong tay. Cố Nhĩ Thăng biết, quyển vở này chỉ là cái cớ, cuối cùng thì anh sẽ không cất trả cô, có như vậy, Tang Yếu Miễu mới chủ động hỏi han anh. Bước chân chuẩn bị rời bỗng dừng lại, trong đầu hiện ra hình ảnh hai cánh mông trắng muốt mềm mại, anh xoay người, đi tới tủ quần áo của Tang Yếu Miễu, mở ngăn đựng các loại đồ lót, với lấy một chiếc quần lót, vội vàng nhét vào túi… Cũng trong tối đó, trong mộng, anh đã mơ thấy Tang Yếu Miễu chỉ mặc mỗi đồ lót, cười với anh, nhẹ nhàng nói:"anh hai". Chấm dứt hồi ức, Cố Nhĩ Thăng rũ mí mắt xuống, nhìn chiếc quần lót màu xanh điểm hoa trên tay. Anh thuận thế ngồi ở mép giường, kéo khoá quần xuống... ** Hành vi trộm quần lót của người ta đúng là hơi biến thái một chút. Vai ác có khác, người thông minh có suy nghĩ khác người thường. ===== Chap sau, có chút sắc. (+_+) H thì phải đợi đến chap9, xem qua độ dài gấp đôi chap này.
|
Chương 7: Thật chặt
Chỉ cần nhìn chiếc quần lót này, trong đầu Cố Nhĩ Thăng sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến cơ thể trần trụi xinh đẹp của Tang Yếu Miễu trong mộng, dương v*t vốn mềm nhũn lại có xu hướng cương cứng lên. Tang Yếu Miễu hạ môi no đủ, chỉ vậy thôi đã quyến rũ lấy tầm mắt anh, … Cố Nhĩ Thăng bắt đầu luận động côn th*t thô dài. Tang Yếu Miễu mị nhãn như tơ, chính là hóa thân của hồ ly tinh … côn th*t càng thêm sưng to, lòng bàn tay thô ráp cọ xát với hoa văn thô ráp, tạo thành tầng nếp uốn. Tang Yếu Miễu bộ ngực cao ngất, không cần sờ cũng biết mềm mại như bông … Phân thân càng thêm nóng bỏng, bành trướng. Tang Yếu Miễu hai chân thon dài thẳng tắp, đầu gối cọ lên phân thân của anh … Cố Nhĩ Thăng luận động nhanh hơn, côn th*t đang trong thời kì phát triển, màu nâu khỏe khắn, đặc biệt nổi bật trên năm đầu ngón tay trắng nõn. Tang Yếu Miễu nằm ở trên giường, đưa lưng về phía anh lộ ra mông tròn kiều đĩnh, quần lót bao trọn lấy hai cánh mông hấp dẫn… dương v*t rỉ ra vài giọt tinh dịnh trong suốt. Cảm xúc thôi miên Cố Nhĩ Thăng nắm chặt quần lót trong tay mà luận động côn th*t, mọi thứ khiến anh tưởng tượng ra hình ảnh Tang Yếu Miễu với thân hình hoàn mỹ đang nằm dưới thân anh, một chân hơi mở ra, lộ ra hoa huy*t vừa đúng rơi vào tầm mắt anh. Hai cánh môi âm hộ kiều nộn, run rẩy mà mở ra, theo đó là một dòng nước xuân chảy ra, anh tựa hồ còn ngửi được mùi hương chỉ thuộc về con gái. Tang Yếu Miễu gọi:“Anh hai”, Cố Nhĩ Thăng gấp gáp, không chờ nổi mà đem phân thân nhắm ngay mật động chọc vào. “A… Lại Lại…” Âm thanh khàn khàn vang lên, Cố Nhĩ Thăng đắm chìm trong cảm xúc tột cùng, đã đem tên chữ " Lại Lại" nói lên thành lời. Em thật chặt. Mị thịt hai bên hoa huy*t co dãn, bao bọc lấy phân thân nóng bỏng, mỗi lần ra vào kéo ra là một ít d*m thủy ướt dính thẫm đẫm lên côn th*t. hoa huy*t vì quá mức khẩn trương mà cắn chặt lấy dương v*t, khiến việc luận động hơi khó khăn, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đi vào từng chút, bên tai mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ trầm thấp của Tang Yếu Miễu. Một đường đi vào, cuối cùng đỉnh quy đầu cũng đến nơi hoa tâm sâu thẳm, khi côn th*t vừa đụng vào, một cỗ lưu điện liền lan tỏa toàn thân. Tang Yếu Miễu bị anh đâm đến run rẩy, hai chân vòng qua eo anh, mặc sức anh luận động càng lúc càng nhanh, mật dịch cũng chảy ra mỗi lúc một nhiều. Cố Nhĩ Thăng nghe thấy Tang Yếu Miễu khóc lóc cầu anh: “Anh hai…” côn th*t nóng bỏng càng thêm không an phận mà luận động nhanh hơn. “Ách a a a… Lại Lại!” Một cỗ tinh dịch đặc sệt cuối cùng cũng chịu bắn ra từ đỉnh quy đầu, chủ yếu bắn lên chiếc quần lót màu xanh anh đang cầm trên tay, một ít rơi xuống dưới thảm, rốt cuộc cũng không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì. Cố Nhĩ Thăng ngồi yên không động, một lát sau anh mới mở mắt ra, Tang Yếu Miễu không hề nằm dưới thân anh, còn lại cũng chỉ là chiếc quần lót thấm đẫm tinh dịch trên tay. Anh không có cảm giác mất mát, bởi vì Tang Yếu Miễu sớm hay muộn cũng là của anh. * Tang Yếu Miễu mang theo đôi mắt gấu trúc ngồi xuống bàn ăn, đối diện với Cố Nhĩ Thăng. Như thường lệ, cầm ly sữa bò trên tay, cô uống một chút, nhìn Cố Nhĩ Thăng ăn uống ngon lành, trong lòng có cảm giác bực bội khó tả. Cắn cắn môi dưới, Tang Yếu Miễu tính toán mở miệng nói chuyện. “Anh hai,” cô nhìn Cố Nhĩ Thăng, một tay cầm đĩa trứng rán để lên trước mặt anh, “Hôm nay em không muốn ăn trứng, anh giúp em ăn đi. ” Một tay khác của Tang Yếu Miễu giấu ở dưới bàn, hơi dùng sức nắm lấy chân váy. Thật ra cô làm vậy là muốn xem quan hệ giữa hai người đã đến đâu, cô phải chắc chắn những công sức bỏ ra trong tuần vừa rồi không uổng phí. Lôi Tử Đồng xuất hiện làm cô hoảng hốt, khiến cô ngủ không ngon giấc, còn trong mơ gặp ác mộng, mơ thấy bản thân bị tai nạn thành người thực vật, sợ tới mức làm cô bật tỉnh lúc nửa đêm. Muốn gần gũi với vai ác thật vất vả, hao tổn về cả thể xác lẫn tinh thần. Mệt chết cô! Cố Nhĩ Thăng sao không nhìn ra trong lòng cô tính toán điều gì, do đó càng thêm kiên định với những suy đoán của mình. Nhưng anh không muốn nhìn thấy biểu tình thất vọng của cô, gật đầu, nhận lấy đĩa trứng trước mặt. Ngón tay thon dài, trắng nõn, những đường gân xanh ẩn hiện, khớp tay rõ ràng, Tang Yếu Miễu nhìn si mê, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra. Không bị cự tuyệt, xem ra cô đã thành công trong việc kéo gần khoảng cách giữa hai người. Chỉ là, tương lai thế nào thì rất khó nói. Gánh thì nặng mà đường thì xa! Lại uống thêm một ngụm sữa bò làm dịu cổ họng, Tang Yếu Miễu cúi đầu rầu rĩ mà ăn cháo trắng, Cố Nhĩ Thăng dùng dư quang nhìn cô, mi mắt rũ xuống, không biết đang nghĩ đến cái gì. … Đi sau Cố Nhĩ Thăng, Tang Yếu Miễu có chút thất thần. Hôm nay, cô buộc tóc lên cao, áo đồng phục lại mỏng, Cố Nhĩ Thăng có thể nhìn xuyên qua lớp áo trắng là màu đen của nội y. Có vẻ như cô rất mong ngóng, muốn quan hệ hai người thêm thân cận, không hề phát giác biểu hiện dễ thương mỗi khi không được đáp trả của cô. Nếu mình chủ động có thể làm cô vui vẻ, vậy thì … “Lại Lại.” Tang Yếu Miễu còn tưởng mình nghe nhầm, quay đầu hỏi: “A?” Cố Nhĩ Thăng trong mắt mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên, có cảm giác như hoà tan cả một toà băng sơn: “Không nghe được?” “Nghe được!” Tang Yếu Miễu cụp mi mắt xuống, che giấu niềm vui đang tràn ngập trong mắt, cô bước tới bên cạnh Cố Nhĩ Thăng, hơi rụt rè nhấc tay lên, dứt khoát vòng tay nắm lấy cánh tay anh. “Anh hai, vừa rồi có gọi em là Lại Lại, em nghe được. ” Cố Nhĩ Thăng không có đem tay cô ném ra. Em gái gặp ác mộng, anh trai lại lấy trộm quần lót em làm việc xấu hổ… ===== Lần đầu viết sắc đến vậy đó. Mn thông cảm.
|
Chương 8: Thân
Tang Yếu Miễu phát hiện, Cố Nhĩ Thăng thay đổi. Biến hóa lớn nhất là ở chỗ, anh đã cười với cô, cũng thường hay sờ đầu cô, bọn họ giống như hai người anh em ruột thịt thật sự vậy, thậm chí cô còn có thể làm nũng với anh. Điều này làm cho Tang Yếu Miễu có cảm giác rất an toàn. Lôi Tử Đồng đã chuyển trường được một tháng, trong thời gian này trong trường hay đồn đại tình tay ba của cô nàng với Lance và một nam sinh khác, mặc nhiên không dính dáng đến Cố Nhĩ Thăng. Tang Yếu Miễu vui vẻ cười lên tiếng. Xem ra sự xuất hiện của cô đã làm cốt truyện thay đổi, nam phụ số 2 không có bất cứ liên hệ gì với nữ chính. Mà ngay bản thân Tang Yếu Miễu cũng không nhận thức được, sự việc đã phát triển vượt qua dự tính của cô. Mới đầu Tang Yếu Miễu chỉ muốn quan hệ giữa cô và Cố Nhĩ Thăng trở lên thân cận một ít, ôm chặt con rùa vàng này làm lá bùa hộ mệnh cho mình. Hành động còn chưa đạt được mục tiêu thì nữ chủ đã xuất hiện, làm Tang Yếu Miễu cảm thấy khủng hoảng, cô sợ hãi công sức mấy ngày qua của mình trở thành đống tro tàn, vì thế càng thêm chủ động đi lấy lòng Cố Nhĩ Thăng. Sự tình phát triển ngoài tầm kiểm soát, Cố Nhĩ Thăng cùng cô càng ngày càng thân cận, nhưng lại không có bất cứ tình cảm gì với nữ chính. Có vẻ như câu chuyện đã rẽ sang một hướng khác, không còn như ban đầu. Cũng giống như, vốn dĩ mục đích của cô là muốn vai ác trở thành một người anh trai tốt, nhưng luẩn quẩn lại làm sai cách, thành ra....những hành động của cô lại như câu dẫn quyễn rũ anh trai, làm anh thích mình, và bản thân mình cũng thích anh. Mà người đứng sau, thao túng tất cả, không ai khác ngoài Cố Nhĩ Thăng. Không cần mất công, anh biết con cá này rồi cũng sẽ cắn câu. Mấy vấn đề này, Tang Yếu Miễu không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng. Vì hiện tại cô đang rất phiền não với Ngô Tử Hào, không biết hắn ăn phải thứ gì,mà suốt ngày quấn lấy cô. “Tang Yếu Miễu, cuối tuần phải thi trung khảo rồi, cậu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi mình. ” Lại tới nữa. Tang Yếu Miễu âm thầm trợn mắt, tức giận mà nhìn Ngô Tử Hào: “Tôi không hiểu sẽ hỏi người khác, cám ơn.” Vẻ mặt Ngô Tử Hào không tin mà phản bác: “Trong lớp, tôi là người có thành tích tốt nhất, cậu có thể hỏi ai khác sao? ” “Cao tam Cố Nhĩ Thăng a, anh ấy xếp hạng nhất toàn trường, khẳng định thành tích tốt hơn cậu! ” “Quả nhiên là như vậy.” nhìn Tang Yếu Miễu, Ngô Tử Hào cười châm chọc, “Nguyên lai là có mục tiêu mới. ” Tang Yếu Miễu cân nhắc trong chốc lát mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, không phản bác, mặt hơi đỏ lên: “Liên quan tới cậu chắc? ” Ngô Tử Hào lại cảm thấy mình thật điên rồi, cư nhiên lại để ý loại con gái lả lơi ong bướm này, còn cam tâm tình nguyện giúp đỡ cô ta nữa chứ! Hắn tức giận giật lấy cuốn sách toán, quay đầu bỏ đi: “Mặc kệ cậu!” Tang Yếu Miễu mờ mịt, nói thầm một câu: “Không thể hiểu được.” Phùng Dao ngồi cạnh, vừa cắn hạt dưa vừa xem cuộc nói chuyện giữa hai người, thấy Ngô Tử Hào rời đi, liền kéo tay áo Tang Yếu Miễu, hỏi: “Ai, cậu thật sự thích Cố Nhĩ Thăng kia sao?” Mặt Tang Yếu Miễu còn chưa hết đỏ, ánh mắt đào hoa khẽ trừng, liếc mắt nhìn Phùng Dao: “Đừng nói bừa!” “Hứ ” Phùng Dao nhả vỏ hạt dưa ra, “Vậy mặt cậu sao đỏ như vậy? Xấu hổ! Ha ha!” Tang Yếu Miễu nghe xong sờ sờ gò má của mình, đúng là có chút nóng. Thình lình cô hỏi Phùng Dao: “Em gái quan trọng hay là bạn gái quan trọng? ” Phùng Dao không chút nghĩ ngợi nói thẳng: “Hỏi thừa, bạn gái là quan trọng nhất! ” * Tang Yếu Miễu lấy lí do ôn luyện kì thi trung khảo cuối tuần mà lại vào phòng Cố Nhĩ Thăng. Trong khoảng thời gian gần đây, cô vào phòng Cố Nhĩ Thăng không biết bao nhiêu lần, dù sao thì lầu hai cũng chỉ có hai phòng của bọn họ, còn ba Tang và Cố Dao thường xuyên đi công tác, bay tới bay lui, bận rộn nên cũng không biết quan hệ giữa hai người. Cố Nhĩ Thăng nhìn cô ngựa quen đường cũ tập mãi thành thói quen, đang muốn hỏi cô có cái gì không hiểu, lại thấy cô cúi đầu nhìn sách vở, vẻ mặt rối rắm. Khi anh định làm tiếp bài tập của mình, thì Tang Yếu Miễu đột nhiên mở miệng. Cô ghé sát mặt vào tai Cố Nhĩ Thăng, giống như thuận miệng hỏi: “Anh hai, sau này, nếu có người khi dễ em, anh vẫn mãi bảo vệ em chứ? ” “Sẽ không.” Tâm Tang Yếu Miễu hơi lạnh di, gắng họng hỏi: “Vì sao…” “Bảo hộ em là trách nhiệm của người chồng em sẽ lấy trong tương lai, anh cũng phải bảo hộ một nửa kia của mình, không rảnh quan tâm đến em. ” “…Nga.” Phùng Dao nói không sai, bạn gái quan trọng nhất. Nhưng cô chỉ là một tiểu nhân vật, ngoại trừ ôm đùi "con rùa vàng" trước mắt này, thì quỷ biết những nam nhân khác ra sao. Ở nơi xa xôi, Ngô Tử Hào bỗng dưng hắt xì. Cố Nhĩ Thăng nhìn biểu tình ủ rũ của Tang Yếu Miễu, trầm giọng nói: “Ngẩng đầu.” Tang Yếu Miễu hữu khí vô lực mà nghe lời, ngẩng đầu nhìn anh. Trong nháy mắt,trên môi là một mảnh mềm mại. Thẳng đến khi đôi môi Cố Nhĩ Thăng rời đi, Tang Yếu Miễu vẫn còn ngơ ngác, ngồi không nhúc nhích, anh cũng không vội, chỉ lẳng lặng mà nhìn cô. Sau một lúc lâu, Tang Yếu Miễu mới phản ứng lại, lấy tay che ngực, nói: “Anh... ” ===== Chap sau có H rồi.
|
Chương 9: Đau (H)
Một nụ hôn báo hiệu cho những hành động tiếp theo, không thể vãn hồi. Đôi môi Cố Nhĩ Thăng không ngừng hôn lên hai mảnh đỏ tươi của Tang Yếu Miễu, đầu lưỡi càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng, đôi tay anh nhẹ nhàng nắn bóp eo nhỏ của cô, muốn cô thả lỏng. Tang Yếu Miễu bị hôn đến mơ hồ, thân mình mềm nhũn tựa vào ngực Cố Nhĩ Thăng. Khi cô cảm thấy mình sắp ngạt thở thì một bàn tay to bỗng bao trọn lấy một bên tròn trịa của cô mà xoa nắn. "Ân... Ngô..." Cô muốn cự tuyệt, nhưng lại bị hôn đến không nói lên lời, Cố Nhĩ Thăng thuận thế áp đảo, hai người ngã lên trên giường, cả cơ thể anh bao phủ lên thân thể cô. Trong không khí quanh quẩn âm thanh môi răng quấn quýt, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nước. Bàn tay rắn rỏi cách lớp áo xoa nắn bầu ngực, khiến váy ngủ nhăn nhúm, đồng thời kéo váy ngủ qua đùi. Tang Yếu Miễu cảm nhận được một mảnh cực nóng và cứng rắn ở giữa hai chân cô, theo bản năng muốn cúi xuống xem, lại không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi Cố Nhĩ Thăng, chợt mùi máu lan tỏa trong khoang miệng hai người. Cố Nhĩ Thăng liếm lám vị máu ngọt ngào, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Lại Lại..." Giống như bị thôi miên, Tang Yếu Miễu mở đôi mắt mù mịt nhìn anh, có chút buồn cười, anh hôn lên mi mắt cô, khen ngợi: "Đáng yêu." Tang Yếu Miễu phảng phất cảm giác bản thân chính là lục bình lênh đênh trên dòng nước, còn Cố Nhĩ Thăng là con sóng, toàn quyền điều khiển hướng đi của cô. Anh lấy tay cuốn váy ngủ của cô lên trước ngực, xoa nắn hai luồng tròn trịa, rồi luồn tay qua sau lưng cô, tách một tiếng, áo bra tuột khỏi. Khoé mắt Cố Nhĩ Thăng hơi phiếm hồng, giống như dã thú gặp được con mồi, đột nhiên anh cúi đầu ngậm lấy nụ hồng đỏ tươi đang run rẩy trước gió lạnh. Tang Yếu Miễu động tình mà vặn vẹo thân thể, hơi ưỡn ngực lên để anh mút lấy, bầu ngực cũng vì vậy mà bị xoa bóp thành đủ kiểu hình dạng, mềm mại như thạch, ăn ngon cực kỳ. Tay anh yên lặng mà chạm vào nơi mẫn cảm trong quần lót, sờ đến vùng u cốc khiến Tang Yếu Miễu co rúm thân mình, đột nhiên Cố Nhĩ Thăng kéo tấm vải che chắn cuối cùng trên người cô xuống. Hạ thân chợt lạnh, quần lót đã rơi xuống. Đầu ngón tay lạnh lẽo tiếp xúc với hoa môi ấm nóng, làm Tang Yếu Miễu một thân tê dại, không kịp phòng ngừa, ngón tay anh liền theo trơn trượt mà tiến vào. "A anh trai... Chờ... Từ từ..." Tang Yếu Miễu đẩy anh ra, thanh âm vang lên hơi ngập ngừng, "Chúng ta là anh em." Cố Nhĩ Thăng không cho là đúng, cúi người mút lấy vành tai nhạnh cảm của cô, khiến cô một lần nữa xụi lơ dưới thân anh: "Sợ cái gì? Dù sao cũng không cùng huyết thống. " "Nhưng là..." "Không nhưng gì hết." Cố Nhĩ Thăng đánh gãy lời nói của cô, ánh mắt sâu thẳm, "Anh chỉ cọ cọ, sẽ không đi vào." Cố Nhĩ Thăng vốn định vạch trần thân phận của Tang Yếu Miễu, lại quyết định không nói, anh sợ nếu nói ra thì quan hệ giữa hai người sẽ lên xa lạ. Đây là bí mật, anh không nói thì cô cũng không biết. Tang Yếu Miễu sắc mặt ửng đỏ, tuy chưa từng ăn qua thịt heo, nhưng không phải chưa từng thấy heo chạy. Ở thời điểm này lời nói của đàn ông còn đáng tin sao? Nhưng hiện tại thân thể hai người đang dán chặt vào nhau, cô cảm giác được một vật cực nóng đang ở dưới hạ thân, đoán chắc Cố Nhĩ Thăng cũng đã rất khó chịu, rốt cuộc mở miệng đồng ý: "Ừm." Cố Nhĩ Thăng nói bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng trên danh nghĩa Pháp luật, rõ ràng bọn họ có ràng buộc. Biết làm sao đây, đã đi đến bước này rồi, còn quay đầu được sao? Được cô chấp thuận, Cố Nhĩ Thăng kéo khóa quần phơi bày côn th*t đang ngạnh đến phát đau của mình, dưới sự ẩm ướt của dịch thủy, nhẹ nhàng ma sát..... Sự tiếp xúc da thịt khiến hai người không tự chủ mà run lên, Cố Nhĩ Thăng đỡ dương v*t cọ sát với cánh hoa môi mẫn cảm, chỉ trong chốc lát dòng xuân thủy liền thấm ướt một mảng da giường. Tang Yếu Miễu hai chân dang rộng hết mức, dù cắn môi cũng không ngăn cản được tiếng rên rỉ phát ra, cô cảm thấy trên thân thể mình như có hàng vạn con kiến bò quanh, ngứa ngáy khó chịu, hạ thân trống vắng, rất muốn có cái gì đó để lấp đầy. Ai ngờ Cố Nhĩ Thăng vừa ưỡn người lên một chút, hơn phân nửa côn th*t liền đi vào! "A!" Tiểu huyệt bé nhỏ không chống đỡ được côn th*t to lớn, nhưng lại thoả mãn được khát vọng muốn lấp đầy của Tang Yếu Miễu, thật căng. Đôi mắt Cố Nhĩ Thăng đỏ sậm, vừa lấy tay vòng xuống nâng mông của Tang Yếu Miễu lên, vừa nhẹ giọng an ủi: "Lại Lại nhịn một chút... Ách!" "A a đau!" Tang Yếu Miễu đau đến nỗi khuôn mặt đều nhăn thành một đoàn, chống đỡ lấy bả vai Cố Nhĩ Thăng, "Anh đi ra ngoài... A! Đau quá... Muốn hư rớt... Đi ra ngoài a!" Cố Nhĩ Thăng cũng đau, tiểu huyệt cắn chặt mang đến cho anh một cảm giác chưa từng có, nó rất tuyệt, vừa đau vừa sung sướng, lớp thịt non mềm bao lấy côn th*t nóng bỏng. Đặc biệt là khi đâm thủng lớp màng trinh kia, trong nháy mắt anh nghĩ hai người cuối cùng cũng vượt qua rào cản, chân chính thuộc về nhau. Anh dùng sức xoa bóp eo của Tang Yếu Miễu: "Không có đau, Lại Lại ngoan, không đau..." Thật vất vả thân mình cứng đờ của Tang Yếu Miễu mới chậm rãi mềm xuống, cô cúi đầu trộm nhìn côn th*t phía dưới, hơn phân nửa vẫn ở bên ngoài, lại nhìn khuôn mặt nhịn đến đỏ bừng của Cố Nhĩ Thăng, yêu kiều nói: "Được rồi... Động một chút đi... không động cũng vẫn đau..." Cố Nhĩ Thăng bắt lấy hai chân Tang Yếu Miễu, động thân vài cái,thay thế đau đớn là một cỗ tê dại, một dòng nhiệt lưu nóng bỏng liền phun vào tử cung. Tang Yếu Miễu sửng sốt, Cố Nhĩ Thăng cũng sửng sốt, hai người hai mặt nhìn nhau. "Anh hai... anh..." Tang Yếu Miễu nuốt nuốt nước miếng, "Anh khỏe?" ===== Chap sau còn H. Edit cái này mệt kinh!
|