Yêu Chàng Rồi Nha
|
|
Chương 5.1:
Trong ánh mặt trời của sáng sớm, một bóng người đứng ở bên giường nhìn người nào đó trên giường một hồi lâu, mãi đến khi nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chim hót, bóng người mới có động tác. "Rời giường." Bóng người đẩy đẩy người ngủ trên giường. "Ân?" Trên giường người nào đó nỉ non một tiếng. "Nhanh rời giường một chút, chúng ta phải muốn xuất môn." xuất môn: ra ngoài (rời nhà). "Ân." Ôm chăn đắp lên người, Anh Phác vô ý thức lên tiếng. Đan Tế Triệt tức giận nhìn nàng, mấy ngày nay buổi sáng cũng không mang nước cho hắn rửa mặt cũng thôi, đằng này hắn chủ tử này đều phải đến gọi mà người còn dám ở trên giường, thật không hiểu ai là chủ tử ai là nô tỳ. "Ta nói rời giường, nếu không rời giường liền khấu lương bổng của ngươi." Còn ngủ? Hắn thật sự là bội phục việc ngủ của nàng. "Khấu lương bổng......" Đầu óc sau khi thong thả phiên dịch xong ý tứ ba chữ này, Anh Phác phút chốc mở mắt ra, vừa lăn lông lốc nhảy người lên. "Thủ hạ lưu tiền a! Ta rời giường, đại thiếu gia, ngươi đừng khấu lương bổng của ta." Bạc thì có ai sẽ ngại ít, sợ nhất chính là không đủ dùng hoặc là bị người lấy, trơ mắt nhìn tiền mồ hôi nước mắt bay đi, tâm sẽ đau nha! "Ngươi cuối cùng rời giường." Đứng bên giường, hắn cười nhìn nàng, tiết mục quyết chí tự cường rời giường của tiểu đồ lười này thật sự thấy thế nào cũng không ngấy. Đột nhiên – "Nha!" Nàng ôm đầu ngồi xổm xuống. "Xảy ra chuyện gì?" Thấy nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, Đan Tế Triệt bên miệng ý cười nháy mắt biến mất, khẩn trương ngồi xổm bên cạnh nàng đỡ lấy nàng có chút lay động. "Đầu có chút choáng váng...... tình trạng thiếu máu bệnh...... không có gì." Ôm chặt đầu choáng váng, nàng nhắm mắt chờ choáng váng đi qua. Loại bệnh nhỏ các nữ hài tử thường gặp phải này, nàng từ nhỏ đã có, chính là có vẻ rất ít, có thể là nửa năm đến đây ăn không dinh dưỡng, mới có thể trở nên có vẻ nghiêm trọng. "Thiếu máu?" Vừa nghe đến hai chữ này, hắn vội vàng kéo tay nàng bắt mạch. "Khí huyết yếu, tì thận dương hư, can; Thận âm hư, ngươi rất gầy, cần bổ thật tốt một chút." "Thực bổ hay là dược bổ?" Nếu là thực bổ, nàng phi thường vui, nếu dược bổ, vậy miễn. thực bổ: thức ăn bổ dưỡng ; dược bổ: thuốc bổ. "Đều có, vậy mau một chút." Không chú ý tới thân thể nàng không khoẻ là hắn làm chủ tử này không đúng, hắn có trách nhiệm giúp nàng điều dưỡng thân thể. "Nếu đại thiếu gia hảo tâm muốn giúp ta bổ thân thể, bản thân ta đề nghị thực bổ là tốt rồi, dược bổ sẽ không cần." Hắn biết nàng chán ghét vị thuốc, hôm qua mới mang nàng đi hiệu thuốc bắc nhìn một chút, sắc mặt của nàng liền khó coi như đòi mạng, nhưng xem thân thể này của nàng, cần phải uống chút dược điều dưỡng. "Nếu không hay là dùng dược thiện đi, như thế nào?" Nàng nhăn mũi nhỏ lại, "Không cần, vẫn là có vị thuốc, ta chán ghét." "Ngươi ăn qua?" "Không có." Nhưng nghe thấy hai chữ "dược thiện" chỉ biết khẳng định là bỏ thêm dược liệu ở trong đồ ăn. "Nếu chưa ăn qua thì không thể vội kết luận, ta bảo đầu bếp nữ giúp ngươi làm một phần, ngươi thử xem, nếu thực không thích, sẽ dùng thực bổ." Hắn luôn hướng đến tôn trọng kiên trì của bệnh nhân, chỉ là có gì nên nói hắn vẫn là sẽ nói. "Được rồi, liền thử xem a." Một mảnh hảo tâm của hắn, nàng làm hạ nhân này hẳn là phải "cảm động" nhận, tuy rằng ở mặt ngoài nhìn không ra đến, nhưng lòng của nàng xác thực thực cảm động. Hắn đối tốt với nàng, nàng không phải không biết. "Đứng dậy được không?" Hắn thân thủ muốn đỡ nàng, nhưng nàng sớm một bước đứng dậy. "Đương nhiên có thể." Bất quá là thiếu máu, cũng không phải cái bệnh nặng gì, miễn đỡ. Thu hồi tay, trong lòng hắn cảm thấy có chút buồn bã nhược thất. "Ngươi xác định không có việc gì ?" Cúi đầu nhìn nàng thân cao không đến bả vai, nàng thật sự thực nhỏ gầy, hắn nên giúp nàng bồi bổ thật tốt. "Không có việc gì." Anh Phác vẫy vẫy tay, ách xì 1 cái, liếc mắt ánh mặt trời ngoài cửa sổ. "Hiện tại là giờ nào?" Hắn chủ tử này mỗi ngày đều ngủ trễ hơn so với nàng lại dậy sớm hơn so với nàng, nàng không khỏi hoài nghi hắn có ngủ hay không. "Giờ mẹo." Nhìn động tác duỗi người của nàng, hắn mới phát hiện trên người nàng chỉ mặc kiện áo đơn, nam nữ thụ thụ bất thân? Quên đi, nàng mới mấy tuổi. "Thay quần áo, chúng ta phải xuất môn." "Đi nơi nào?" Hắn lần đầu tiên mang nàng xuất môn, không biết muốn đi đâu? "Bàn chuyện làm ăn." Cầm lấy xiêm y màu tím nhạt bên giường, Anh Phác đi đến phía sau bình phong thay quần áo. Xiêm y của nha hoàn bên người chủ tử cùng tỳ nữ bình thường không giống nhau, trừ bỏ màu sắc không giống ngay cả hình thức cũng không giống, xiêm y bên trong làm bằng vải lụa trắng mịn bên ngoài còn phủ một tầng áo khoác, dưới tà áo ở thắt lưng áo khoác mở ra thành hình cuộn sóng, sau lưng còn có một dải tơ lụa vắt ngang chùng thắt lưng (cái dải lụa vắt ở trên cánh tay từ bên này sang bên kia phía sau lưng ý mà ~.~), đi trên đường dải lụa cùng áo khoác sẽ theo gió phiêu dật, thoạt nhìn càng thêm vẻ thướt tha. (đoạn tả bộ quần áo này ta cũng không được rõ cho lắm =.=) Bất quá loại quần áo này mặc ở trên người Anh Phác, thêm vẻ thướt tha còn chưa thấy, ngược lại là tình huống vướng chân vướng tay có vẻ thêm, có khi gió lớn, áo khoác còn có thể mắc vào nhánh cây thấp, cho nên nàng không phải rất thích loại quần áo này. "Kia đồ ăn sáng đâu?" Sáng sớm chim chóc có trùng ăn, đại thiếu gia sẽ không nhẫn tâm đến ngay cả bát cơm trắng cũng không ban chứ ? "Đi ra ngoài ăn." Hướng ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, hắn chờ nàng thay tốt quần áo. "Ăn ngon sao?" Nghe nói đại nương nhưng là danh trù, là bị lương cao của nhị thiếu gia mới đến trong phủ, mấy ngày nay cùng đại thiếu gia ăn cơm nên khẩu vị bị ảnh hưởng, nếu bên ngoài gì đó không thể ăn, nàng suy nghĩ ở trước khi xuất môn đến phòng bếp nhờ đại nương làm chút điểm tâm ăn trên đường. Cũng chỉ biết ăn, cũng không hỏi một chút hắn bàn chuyện làm ăn với ai, hoặc là ngẫm lại nên hầu hạ hắn như thế nào. Mới vài ngày mà thôi, tiểu nha đầu này đã bị hắn làm hư, là hắn đối với nàng rất tốt, hay là nàng làm hạ nhân này rất không hoàn thành trách nhiệm? Phải nên nhắc nhở nàng thân là hạ nhân phải tận trách nhiệm. "Cái ngươi nên quan tâm không phải cái này." Anh Phác đi ra bình phong, đi vào bên giường gấp chăn bông. "Bằng không ta nên quan tâm cái gì?" Nàng khó hiểu hỏi. "Thí dụ như quan tâm một chút chủ tử ngươi là ta sáng sớm mấy hôm nay ăn no không? Có thể quá mệt mỏi hay không, có cần đấm lưng hay không? Còn có, nhìn xem sắc mặt chủ tử như ta có gì không vui, phải lấy lòng một chút hay không?" Hắn tà nghễ nàng liếc mắt một cái, "Chuyện ngươi có thể quan tâm còn nhiều." "Thiếu gia mỗi ngày đều đúng giờ dùng bữa, cho nên nhất định không đói. Hơn nữa đại thiếu gia thoạt nhìn thần thanh khí sảng, cho nên hẳn là không mệt mỏi. Còn về đại thiếu gia có gì không vui, đợi lúc đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn kiếm được tiền, tự nhiên sẽ vui vẻ, không cần ta phải làm điều thừa nghĩ biện pháp lấy lòng ngươi." Vỗ vỗ gấp tốt chăn bông, nàng tiếp tục nói: "Việc này dùng ánh mắt liền nhìn ra được, hơn nữa chân chính quan tâm hẳn là đặt ở trong lòng, không phải nói ở ngoài miệng." Ân, năng lực quan sát của nàng rất không tồi. "Tổng quản nói rất đúng, mồm miệng của ngươi quả nhiên lợi hại." "Ta chỉ là ăn ngay nói thật, mồm miệng của ta là thành thực không phải lợi hại." Thành thực cũng phạm pháp sao? Nàng chẳng qua tuân thủ tinh thần Khổng phu tử — lời nói đúng lúc, nàng nói chuyện không phải lợi hại, mà là biết chọn thời cơ tốt. "Phải không?" Miệng hắn gợi lên một chút cười ấm áp. Hắn cũng không cho rằng nàng thành thực, ít nhất có một số việc nàng không có thẳng thắn. "Đúng vậy, đại thiếu gia không cần hoài nghi, nô tỳ đối với ngài trung thành nhật nguyệt khả biểu, thiên địa khả giam, xin đại thiếu gia biết rõ a." nhật nguyệt khả biểu, thiên địa khả giam: nhật nguyệt(mặt trời, mặt trăng) đều rõ, trời đất có thể chứng giám. Lúc này liền biết tự xưng nô tỳ, trung thành của nàng không cần biết rõ cũng biết không bao nhiêu. "Ít khua môi múa mép, thời gian không còn sớm, chúng ta nên xuất phát." Đan Tế Triệt đứng dậy đẩy cửa mà ra. Ánh mặt trời ngoài cửa đem bóng của hắn kéo dài, đến bên chân Anh Phác. Đi theo đằng sau hắn, nàng giẫm lên bóng của hắn, mỗi một ngày, nàng đều là như vậy giẫm bóng của hắn đi theo hắn, lâu ngày, trong bất tri bất giác đã thành thói quen.
|
Chương 5.2:
"Cưỡi ngựa?" Nhìn tuấn mã trước mắt, Anh Phác cùng nó chơi trò mắt to trừng đôi mắt nhỏ. "Ngươi không biết cưỡi?" "Ta biết cưỡi, nhưng là......" Nàng liếc mắt lên vị trí yên ngựa, ô, vừa vặn ở đỉnh đầu nàng. "Đại thiếu gia, ngươi xác định con ngựa này là con nhỏ nhất trong phủ sao?" "Ta xác định." Hiểu được nàng đang lo lắng cái gì, Đan Tế Triệt bạc môi cong lên độ cong trêu cợt, vỗ vỗ khoái mã bên cạnh. "Thủ Ảnh là nữ nhi của Dạ Trì, mới hai tuổi mà thôi, tính tình ôn thuần, dễ khống chế lắm." "Phải không?" Nhìn mắt to thẳng trừng nàng, nàng thật sự nhìn không ra đến nó làm sao ôn thuần, ngựa cũng là sẽ chọn chủ nhân, nàng nghĩ nàng là thuộc loại không hợp mắt ngựa, nàng có thể tự mình hiểu lấy. "Đúng vậy." Nói xong, Đan Tế Triệt động tác gọn gàng xoay người lên ngựa. "Đại thiếu gia......" Tuấn nam xứng tuấn mã, tổ hợp thật đẹp a, người có dáng người cao to chính là tốt ở điểm ấy, còn nàng bí đao thấp này, ai...... "Ân?" Nhẹ như hòa cùng tiếng gió. "Ta cũng không thể được......" Mắt liếc vị trí trước ngực hắn, thoải mái an toàn, tầm nhìn rộng lớn, dễ dàng thưởng cảnh. "Cũng không thể được thế nào?" Đan Tế Triệt vuốt bờm đen tuyền của Dạ Trì, không nói gì cùng khoái mã làm trao đổi. "Ta cũng không thể cùng ngươi cưỡi được sao ?" Hắn sửng sốt một chút, "Nam nữ cùng cưỡi sẽ bị người đàm tiếu." Trình độ lớn mật của tiểu nha đầu này ra ngoài dự kiến của hắn. "Ta thì không sao." Danh tiết đối với nàng không là gì, dù sao nàng cũng không tính lập gia đình. "Quan trọng là đại thiếu gia không ngại, nếu không ngại, có thể hay không......" Ánh mặt trời chiếu xuống, ánh mắt của nàng phát sáng rạng rỡ, trong suốt giống như lần đầu tiên gặp mặt dưới ánh trăng, còn nhớ rõ cặp mắt kia cũng là nhìn chằm chằm hắn mà hỏi: Ngươi là quỷ sao? Nàng luôn ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn mỉm cười, ngôn ngữ lớn mật, biểu tình nghịch ngợm, thái độ vô lễ, hắn biết nàng không đem hắn xem như chủ tử, trong lòng nàng hắn cùng với nàng ngang hàng. Hắn chiều theo làm càn nghịch ngợm của nàng, hắn cho phép nàng cùng hắn ăn, ngồi trên giường, nói giỡn, cũng cho phép nàng đối với hắn có điều giấu diếm, công phu dối trá ngoài mặt hắn đã xem đủ, hắn không hy vọng nàng đem thật tình che dấu. Hai tròng mắt khát vọng, ý đồ rõ ràng thoải mái bày ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nàng cho tới bây giờ sẽ không kiêng dè biểu đạt ý tưởng trong lòng với hắn, vẫn như lúc trước. Mỉm cười, thân thủ cầm tay nhỏ bé của nàng, ở một khắc lúm đồng tiền vẫn đang hiện trên mặt nàng kia, hắn một tay ôm nàng lên lưng ngựa. "Đối với ngươi, ta cho tới bây giờ cũng không ngại." Hắn thấp giọng nói. "Đại thiếu gia, ngươi đang nói cái gì? Ta không nghe rõ." Anh Phác giữ chặt tay áo hắn ổn định thân thể, không nghe rõ lời hắn nói nhỏ theo gió rồi biến mất. "Ta chưa nói cái gì." Một cỗ hương khí thanh nhã thấm nhập chóp mũi hắn, làm tâm hắn rung động. "Phải không?" Rõ ràng có, nhưng nàng hiện tại không có tâm tư cùng hắn tranh cãi. Tóc nghịch ngợm không nghe lời bay theo gió thật đáng ghét, giữ đều giữ không được, không biết có làm vướng hắn hay không? Đan Tế Triệt hai tay vòng qua thắt lưng của nàng giữ chặt dây cương, đem nàng tựa ở trong ngực cường tráng ngực, "Ngồi ổn chưa?" "Tốt lắm." Anh Phác an tâm tựa vào trong lòng hắn, quả nhiên vẫn là "một con ngựa thật thoải mái, dùng ít sức lại bớt phiền toái." "Chúng ta xuất phát." Hai chân hướng bụng ngựa kẹp, Dạ Trì chạy vội mà đi. ————————————– Ven hồ Hoa Miên dương liễu lay động, từ Thanh Phong đến, nhánh đầu nguồn nước. Phóng mắt nhìn lại, nước liền núi, núi liền trời, sơn minh thủy tú, bách hoa đám đám. Trên hồ gợn sóng nhộn nhạo mấy chiến thuyền hoa lệ vẽ ô vuông, thân thuyền khắc cung nữ đồ, bát mĩ đồ cùng tiên nữ hạ phàm, trên mui thuyền có trăm hoa, bách hợp hồng phấn, tuyết mai, đạm cúc, diễm đào cùng hạnh e thẹn, bách hoa đua tiếng, tranh nhau khoe sắc, trong đó được chú ý nhất chính là thuyền hoa lớn màu hồng. Thừa dịp lúc Đan Tế Triệt cùng người bàn chuyện làm ăn, Anh Phác mở to hai mắt cẩn thận xem vài vị đại mỹ nhân trước mắt. Chậc chậc! Nhìn cô nương kia, thân rắn eo thon nhỏ, nhảy múa trên hồ, trong sóng ngầm mãnh liệt lại sinh ra yểu điệu, phong hoa tuyệt đại, hai mắt nàng đều nhìn thẳng. Nàng cuối cùng biết vì sao phải đến loại thuyền hoa này bàn chuyện làm ăn, đẹp không sao tả xiết a! "Đan gia, người lâu không có tới, nhóm tỷ muội nhớ người muốn chết." Tiếng oán giận mềm mại ở bên tai Anh Phác vang lên, ôn nhu mị mị rất không làm người ngấy. Nàng đem tầm mắt di trở lại, một nữ nhân yêu kiều diễm lệ, nhu nhược không xương ở trên người Đan Tế Triệt. Đan Tế Triệt cũng không có đẩy nàng ra, ngữ khí thản nhiên nói: "Sắc La, ngươi tới vừa vặn, Vệ Cách Phu tiên sinh đang nói đến ngươi đây." "Vệ Cách Phu tiên sinh." Sắc La mềm mại cười, gật đầu thăm hỏi. "Ai nha! Bảo bối, nàng làm sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia vậy, đến đây đến đây, ngồi bên người ta a!" Vệ Cách Phu vỗ vỗ vị trí bên người, vẻ mặt sắc tướng. "Đan gia?" Sắc La trên miệng mặc dù hỏi ý tứ Đan Tế Triệt, nhưng trong mắt là rõ ràng không muốn xa rời cùng không cam lòng. "Đi thôi, Vệ Cách Phu tiên sinh có thể tưởng niệm ngươi, đi qua bồi hắn tán gẫu vài câu, uống vài chén." Đan Tế Triệt một ngụm uống cạn rượu ngon trong chén, đối với ánh mắt tràn đầy tình ý của nàng làm như không thấy, hắn liếc mắt Anh Phác bên cạnh, thấy nàng cầm trên tay một khối dưa ngọt cắn cao hứng, vẻ mặt hứng thú nhìn hắn cùng Sắc La. Hắn khinh thiển cười, thân thủ lấy miếng dưa ngọt nàng cắn được một nửa qua, rồi mới rót chén rượu ngọt hoa quế đưa tới bên môi nàng. "Uống đi." Ở trong nghi hoặc của nàng, hắn nhẹ nhàng nói một câu như vậy. "Ta không uống rượu." Anh Phác lắc đầu, nhận thấy được hào quang khác thường trong mắt hắn chợt lóe rồi biến mất. Hắn làm sao vậy? "Uống đi." Tươi cười vẫn như cũ, hắn lặp lại lời nói vừa rồi. Anh Phác há mồm đang muốn nói cái gì đó, lại bị hắn nắm được cơ hội nâng cốc rót đi vào, nàng nhất thời bị nồng, khụ cái không ngừng, ngay cả nước mắt đều khụ ra.
|
Chương 5.3:
"Ha ha ha! Tiểu nha đầu này sao đáng yêu như vậy, chẳng qua là rượu ngọt liền nồng thành như vậy, thật sự là không có phúc khí uống rượu." Vệ Cách Phu cầm lấy bầu rượu, cô lỗ cô lỗ uống vào, cũng không quản bên miệng tràn ra bao nhiêu rượu làm ẩm ướt cái bàn, mãi đến khi bầu không rượu hết, hắn mới nặng nề mà đem bầu rượu đặt lên bàn. "Nhìn xem! Như vậy mới kêu là uống rượu, tiểu nha đầu, ngươi nên hiếu học chút a." "Đúng vậy, khó được uống rượu Đan gia thưởng, lại nồng thành như vậy, hơi không cho Đan gia mặt mũi a!" Sắc La cũng là che miệng cười. Đối với cười mỉa của bọn họ, Anh Phác một chút cũng không thèm để ý, chính là chớp hai mắt đẫm lệ dùng ánh mắt hỏi Đan Tế Triệt: Ngươi đang làm cái gì a? Cố ý xem nhẹ ý hỏi trong mắt nàng, Đan Tế Triệt chính là đem nàng kéo lại gần, không nói gì giúp nàng vỗ lưng thuận khí, rồi mới rót chén nước cho nàng. "Uống đi, sẽ bớt một chút." Ý cười trên mặt hắn có chút thương hại. Anh Phác vụng trộm trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, buồn không hé răng tiếp nhận cái chén. Nàng đương nhiên biết nước có thể hòa tan vị rượu trong miệng, nhưng loại sự tình mất bò mới lo làm chuồng này một chút ý nghĩa đều không có, hơn nữa việc này cũng là do hắn cái tên xấu xa này làm, kém cỏi ! Tuy rằng biểu tình trên mặt Đan Tế Triệt không có gì biến hóa, nhưng trực giác nữ tính lại nói cho nàng sự tình không thích hợp, hơn nữa là phi thường không thích hợp. Nhìn Sắc La ở một bên, có một loại dự cảm thật không tốt. "Đan gia đối với tỳ nữ rất săn sóc nha, Sắc La nhìn thấy rất hâm mộ." Nàng đem bộ ngực đầy đặn áp hướng Đan Tế Triệt, ngón tay ngọc ở trong ngực hắn đi lung tung, như là đang trêu chọc cái gì. Đan Tế Triệt cúi đầu cười, lại giúp Anh Phác rót chén nước, thản nhiên nói: "Không có gì để hâm mộ, loại sự tình săn sóc này Đan mỗ không hiểu cũng sẽ không làm, nhưng Vệ Cách Phu tiên sinh chính là cao thủ trong đó, người nói có phải hay không a? Vệ Cách Phu tiên sinh." "Ha ha a! Ta luôn luôn thương yêu mỹ nhân nũng nịu, cho nên......" Chà xát chà xát song chưởng, Vệ Cách Phu trong mắt ánh sáng màu càng sáng. "Tiểu mỹ nhân a, nhanh đến bên người ta, ta chờ nàng thật lâu ! Nàng muốn săn sóc ta sẽ cho nàng, hơn nữa sẽ cho nàng rất nhiều rất nhiều." "A?" Sắc La hoảng. Thấy nàng vẫn còn tại bên người, Đan Tế Triệt khẽ cười một tiếng, thúc giục nói: "Nhanh chút đi qua, Vệ Cách Phu tiên sinh hôm nay nhưng là đặc biệt đến gặp ngươi, thân là chủ nhân thuyền hoa, đừng quên đạo đãi khách." "Đan gia......" trong mắt của nàng có cầu xin không nói nên lời. Nàng là của hắn, hắn có thể nào đem nàng đổ lên trong lòng nam nhân khác, hơn nữa lại là Hồ thương có tiếng xấu này, nàng không cần. "Sắc la, đừng quên thân phận của ngươi." Tươi cười trên mặt hắn lạnh vài phần, trong giọng nói có khí thế làm cho người ta không thể cãi lời. Xem vẻ mặt của hắn, Sắc La tan nát cõi lòng. Nàng thuộc về hắn, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không thuộc về nàng, vẫn đều là như vậy, là nàng đã quên, là nàng rất xa cầu. "Được...... ta đã biết." ngữ khí của nàng hơi hơi nghẹn ngào, đứng dậy đi đến bên người Vệ Cách Phu, lại ngẩng đầu, đúng là vẻ mặt xán cười, dịu dàng nói: "Vệ cách đại tiên sinh, đã lâu không thấy ngài, gần đây đang làm chuyện buôn bán lớn gì a?" "Lần này ta tính cùng hiền chất hợp tác buôn bán dược thảo." Hiệu thuốc bắc Đan gia rộng khắp cả nước, chỉ cần lần này hợp tác thành công, tương lai mỗi ngày ngồi ở trong nhà chuyện gì cũng không cần làm mà còn có bạc trắng bay đến để hắn tiêu xàu, tâm tình liền thật vui vẻ. "Thật sự a, nói như vậy, Vệ Cách Phu tiên sinh tính ở đây bao lâu a?" Chuyện buôn bán đều đưa đến, người hẳn là ở tại chỗ này rồi? "Đúng vậy, nơi này sơn minh thủy tú, mỹ nữ như mây." Vệ Cách Phu ngả ngớn nâng cằm của nàng, ánh mắt dại gái nhìn phong cảnh trước ngực của nàng. "Nếu ở, khả năng sẽ định cư ngay tại nơi này." Chậc! Nữ nhân Đại Đường so với bọn hắn còn lớn gan hơn, xem vú kia đều lộ một nửa. "Phải không? Kia ngài cũng đừng quên Sắc La, nhớ phải thường thường đến thăm ta nha." Nàng đem ngực đầy đặn hướng gần sát trên người hắn bộ dáng làm nũng, hương khí trên người của nàng lập tức đem Vệ Cách Phu choáng váng đầu. "Đương nhiên, đương nhiên, nàng tiểu yêu tinh mê chết người này, ta làm sao có thể quên được, nhất định mỗi ngày đều đến thăm nàng." Hắn ôm thân thể mềm mại, khinh bạc nhéo thắt lưng dưới của nàng, rước lấy một tiếng nức nở của nàng. "Nàng thật thơm a, để đại gia ngửi xem là cái hương vị gì." Đầu hắn cơ hồ nhập trước ngực tuyết trắng. Anh Phác nước miếng ngụm có ngụm không dò xét cảnh tượng trước mắt, nam nhân háo sắc, nữ nhân sa đọa, cùng với...... trộm ngắm Đan Tế Triệt bên cạnh chính đang trầm mặc uống rượu, hắn thật sự thực vô tình. Ai, bất luận cổ kim nội ngoại, nữ nhân luôn vì nam nhân mà rơi lệ, nhưng là nam nhân sao? Có người nam nhân nào khẳng định đem thật tình đầy đủ giao cho một nữ nhân, vì nàng hỉ nộ ái ố, thậm chí lưu lại nam nhi lệ? Lão tặc tuyệt tình, khuôn mặt bi thương của mẫu thân lại hiện lên trong óc, chuyện cũ rõ ràng, nghĩ lại mà kinh. Bưng ngực, nàng cảm thấy khổ sở. "Đại thiếu gia, ta có chút không thoải mái, có thể đi ra ngoài hít thở không khí không?" Nơi này mùi rượu làm cho nàng mau thở không nổi. Thấy nàng hơi nhíu mày, hắn bàn tay to sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh của nàng. "Không được đi lâu, còn có, đừng tới gần mép thuyền quá, trên hồ gió lớn, không để ý sẽ dễ dàng té ngã, chính mình cẩn thận một chút, ân?" "Được." Chậm rãi đứng dậy, nàng chậm rãi đi ra ngoài. Trong thiên đường của nam nhân vĩnh viễn không có nữ nhân cố định; Tình yêu của nữ nhân vĩnh viễn không tồn tại trong thiên đường của nam nhân. Đi đến đầu thuyền, nàng nặng nề mà thở ra một hơi, rồi mới ngồi trên tấm ván gỗ nhìn gió thổi trên hồ, nhìn nhìn, nàng nhớ tới ánh mắt lãnh liệt vừa rồi của hắn. Không nghĩ tới thiếu đi ôn hòa tươi cười kia, bản tính hắn khó có thể thân cận như thế, như là hàn băng đông lạnh xương cốt. Nhưng nàng rốt cuộc là làm sao chọc tới hắn ? Bất quá chính là không cho hắn mặt mũi không uống rượu của hắn mà thôi, hắn có tất yếu phải tức giận lớn như vậy sao? Thế nhưng ép nàng uống rượu, hại nàng rất khổ sở. Bất quá so với Sắc La gặp phải, khổ sở của nàng có vẻ bé nhỏ không đáng kể, hắn...... thì ra vô tình như vậy. Hắn cũng sẽ như vậy đối với nàng sao? Nhìn mặt nước xuất hiện từng trận gợn sóng, có trong nháy mắt cảm giác nào đó hé mở ở trong lòng, bưng ngực, nàng ngây ngẩn cả người.
|
Chương 6.1:
"Đại nương, ta tới lấy bữa trưa của đại thiếu gia." Kích động đi vào phòng bếp, Anh Phác hướng đầu bếp nữ đang bận rộn hô. Đầu bếp nữ hướng nàng nhếch miệng cười, "Anh Phác a, như thế nào lại chính mình đến ? Ta đang định kêu nha hoàn đưa qua đây." Năng lực học tập của tiểu nha đầu này mau kinh người, mới vài ngày liền đã làm tốt được công việc của nha hoàn bên người, hơn nữa cũng rất được lòng đại thiếu gia, từ việc đại thiếu gia xuất môn có việc đặc biệt mà lại đem nàng ấy theo cũng đều nhìn ra được. "Ta cũng là đang nhàn rỗi, nghĩ đến cũng đã lâu không gặp đại nương, liền đến phòng bếp thăm đại nương, thuận tiện lấy bữa trưa, nhất cử lưỡng tiện thôi!" Kéo ống tay áo đầu bếp nữ, Anh Phác ngọt ngào nói. "Oa! Cái gì đã lâu không gặp, hôm kia mới nhìn thấy, hơn nữa đại nương có cái gì đẹp, còn không chính là cái dạng phì này." Miệng tiểu nha đầu này đúng là ngọt, tuy rằng biết rõ mục đích của nàng ấy là mấy món ăn trên bàn, nhưng nghe được lời của nàng ấy, trong lòng vẫn là không khống chế được mà cảm thấy ngọt ngào. Ai! Nàng chính là không có biện pháp đối phó với nha đầu tự cao tự đại này, xem nàng ấy mặt nho nhỏ, ánh mắt tròn tròn rất đáng yêu a! "Đại nương dáng người làm sao phì ?" Anh Phác đánh giá từ trên xuống dưới một phen, đôi mắt nhìn thẳng trước ngực đầu bếp nữ, chậc chậc có tiếng khen: "Nên lớn cũng lớn, nên nhỏ cũng nhỏ, đẫy đà có dáng, khí chất phong vận đều có, thấy thế nào cũng đều là mỹ nhân a!" Phát hiện tiêu điểm nàng ta chú ý, trên mặt đầu bếp nữ hiện lên một chút hồng. "Ai nha! Ngươi tiểu nha đầu này như thế nào lại bắt đầu đùa giỡn ta." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, đầu bếp nữ vẫn là có hai vú rất ngạo nghễ người, bụng rụt thu nhỏ lại, làm cho thân hình có vẻ càng tiền đột hậu kiều. tiền đột hậu kiều: trước nhô sau vểnh. "Anh Phác mới không phải đang đùa giỡn người đâu, đây là đang ca ngợi người. Như hôm ta cùng đại thiếu gia ra phủ bàn chuyện làm ăn, nữ nhân trên đường chỉ có khuôn mặt không có dáng người, mà nếu có thân hình thì mặt mũi kém, một số ít khuôn mặt cùng dáng người đều không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là dong chi tục phấn, không có một so được với đại nương." dong chi tục phấn: tuy vẻ ngoài đẹp nhưng không có khí chất Nghe vậy, đầu bếp nữ như trong lòng đang nở hoa. Đối với lời ngon tiếng ngọt, nữ nhân vĩnh viễn không có chút sức chống cự. "Ha ha a, phải không?" Nhịn không được hư vinh trong lòng, đầu bếp nữ nói đến ngày xưa. "Ta trước kia vốn cũng giống như các cô gái thời đại bây giờ, khi đó cửa nhà của ta thiếu chút nữa bị nam nhân tới cầu thân phá sập, chỉ tiếc là đại nương tầm mắt rất cao, không có một ai lọt được vào trong mắt, làm uổng phí thời thanh xuân. Bất quá ta trước kia cũng thực cố chấp đi, đã qua ba mươi tuổi đầu, tiêu chuẩn cũng chưa giảm một nửa." Nàng che miệng cười đến run rẩy cả người. "Cái gì chỉ chưa giảm một nửa, phải nói là nước lên thì thuyền lên." "Chán ghét! Nào có khoa trương như vậy, ngươi tiểu nha đầu này đừng đề cao đại nương như vậy, đại nương sẽ thẹn thùng." "Ta mới không khoa trương đâu." Mắt nhìn ngoài cửa sổ, nàng đem miệng bám vào bên tai đầu bếp nữ, thần bí hề hề nói: "Không biết đại nương có phát giác hay không, gần đây ta thường thấy tổng quản lén nhìn ngươi a." "Di? Có sao?" Đầu bếp nữ kinh ngạc. "Ta vừa mới thấy tổng quản đứng ở phía trước cửa sổ một hồi lâu, thời gian giữa trưa, tổng quản không ăn cơm, chạy tới phòng bếp lén nhìn đại nương, thật sự là lãng mạn." "Ngươi đừng nói lung tung, không chừng hắn chính là đến xem tiến độ mà thôi." Đầu bếp nữ xoay váy, ngữ khí lúng ta lúng túng. "Mỗi ngày cũng đều làm như vậy, có cái gì đáng xem, huống chi lại không có khách nhân đến, tổng quản cũng không phải nhàn rỗi không có việc gì, làm gì chạy tới phòng bếp ở xa như vậy." Nàng dừng một chút, ngữ khí biến thành trêu ghẹo. "Ta thấy tổng quản khẳng định là không gặp được người trong lòng ăn không ngon, cho nên mới đến nhất giải tương tư." "A! Ngươi tiểu nha đầu này đừng nói nữa." Hai tay ôm hai má, đầu bếp nữ ý đồ che khuất ửng đỏ nổi lên trên mặt. "Thẹn thùng ? Tâm động ?" Anh Phác vẻ mặt bướng bỉnh. Đầu bếp nữ cầm một chùm nhãn (cái này trong bản cv là "lung thủy tinh giáo", ta ko rõ là cái gì lắm, ai biết nói cho ta nhé, thanks =.=) đến trên tay nàng, "Đi! Đi! Đi! Đừng đến phiền đại nương, đại nương còn phải nấu cơm đây." Ăn một quả nhãn, nàng nhìn một bàn thức ăn, "Đồ ăn không phải đều làm xong sao?" "Ta...... Ta làm cho chính mình ăn không được sao?" Dầu đổ đến một nửa, vừa nghe nàng hỏi như thế, thiếu chút nữa tuột tay. Anh Phác gật gật đầu, cười nói: "Đi! Đi! Đại nương nói đồ ăn này là làm cho chính mình ăn, không phải muốn làm cho tổng quản ăn." Thấy tâm tư bị nhìn thấu, đầu bếp nữ mặt lại đỏ ba phần. "Ngươi nha đầu phá hư này! Lại thưởng cho ngươi bát nước mơ ướp lạnh, có thể bỏ qua cho đại nương không?" "Nước mơ nha, đại nương đối với ta thật tốt." Chuyển người hôn hai má đầu bếp nữ một chút, Anh Phác vui vẻ mang chiến lợi phẩm rời đi. Sờ hai má, đầu bếp nữ khóe miệng nhịn không được câu lên. "Tiểu nha đầu này......" "Đúng rồi!" Anh Phác đột nhiên thăm dò tiến vào, "Bữa trưa của đại thiếu gia thỉnh đại nương phái nha hoàn đưa đi đi, kỳ thật hôm nay ta được nghỉ ngơi." Hì hì cười, nàng lập tức chạy đi. "Ai nha! Bị tiểu nha đầu này lừa!" Đầu bếp nữ lại là sửng sốt, không khỏi có chút ảo não. —————————————– Ngồi ở trên cỏ bên Kính hồ, nguyên bản Anh Phác tính đến Tây uyển tìm Thu Nhi cùng ăn cơm trưa, không nghĩ tới Thu Nhi với nàng cùng nghỉ một ngày, sáng sớm đã đi miếu. Đã lâu không gặp Thu Nhi, rất nhớ nàng ấy nha! Một tháng mới được nghỉ hai ngày, nàng nên học Thu Nhi ra ngoài đi dạo, nhưng sức lực đã cạn sạch. Ăn xong quả nhãn cuối cùng, Anh Phác nằm ở trên cỏ, thở dài. "Hôm nay thời tiết thật tốt." Trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm, là ngày tốt đi dã ngoại dùng cơm...... Ân, nàng vừa mới đã làm qua. "Thời tiết rất ngại đến ngươi sao? Làm cái gì thở dài?" Một đôi nhuyễn giày xuất hiện ở trước mắt nàng. Theo từ dưới áo choàng màu tím hướng lên trên xem, mặt bị phản quang nên thấy không rõ lắm, chỉ biết là một nam nhân cao lớn. "Ngươi là ai?" Lười thay đổi tư thế, nàng cũng không quản xấu hổ hay không, hợp hay không hợp cấp bậc lễ nghĩa, liền hỏi như vậy. "Ngươi là ai?" Ngữ khí cuồng vọng, tiếng nói cùng hình dáng cùng Đan Tế Triệt có chút tương tự, nàng đại khái đã biết hắn là ai. Miễn cưỡng đứng dậy hành lễ, nàng hữu khí vô lực tự giới thiệu, "Nô tỳ tên gọi Anh Phác, là nha hoàn Đông uyển, mới rồi không biết là nhị thiếu gia, thái độ có chút vô lễ, thỉnh nhị thiếu gia chớ trách." Ngay cả ngữ khí khẩn trương sợ hãi đều lười trang bị, nói năng cứng nhắc, không hề có ý xin lỗi. Mặc cho ai cũng đều nghe được nàng là có lệ, Đan Úy Hạo gợi lên một chút cười hình cung trêu cợt, "Ngươi thật to gan, không chỉ có tuân thủ lễ giáo tùy chỗ loạn nằm, thái độ xin lỗi lại tùy tiện, một chút ý tứ hối lỗi đều không có, phải bị tội gì?" "Vậy phạt ta không được nói nữa là được chứ gì." "Nha hoàn lớn mật, ngươi câm miệng cho ta! Tội của ngươi muốn phạt cũng là tự ta đến xử lý, có đến phiên ngươi nói chuyện sao?" Hắn quát. Hắn là chủ nhân! Hẳn là đúng. Anh Phác gật gật đầu, đồng ý cách nói của hắn. "Ban ngày ban mặt, một nữ hài tử bất nhã nằm ở trên cỏ như thế, đem nơi này xem như nhà chính mình ? Còn có, nhìn thấy chủ tử cũng không cung kính vấn an, xin lỗi cũng là thái độ có lệ, ngươi nha đầu này không coi ai ra gì thật sự rất làm càn, ta nhất định phải thật tốt phạt ngươi!" Ân, nàng xác thực rất làm càn, bị người nào đó chiều phá hư thôi! Anh Phác lại gật gật đầu. "Nên phạt ngươi như thế nào mới tốt đây?" Đan Úy Hạo một tay sờ cằm, "Liền phạt ngươi tháng này không cho phép nghỉ ngơi, ở lại trong phủ không cho phép ra phủ." (ca tưởng ai cũng thích ra ngoài giống ca sao =]]) Chậc! Này tính là trừng phạt cái gì, nàng hôm nay người không phải ngoan ngoãn ở trong phủ sao? Không cho phép ra phủ? Nghĩ đến ra ngoài thì nàng cũng không có cái loại hưng trí này, mệnh lệnh của hắn vừa vặn thuận lòng của nàng, phạt cùng không phạt một chút cũng không kém. "Này thật sự là trừng phạt tốt, ngươi nói có phải hay không?" Không có người nào chịu hình phạt lại cho rằng trừng phạt là tốt, nhưng nàng là ngoại lệ. Anh Phác lần thứ ba gật gật đầu. "Uy! Bổn thiếu gia đang hỏi ngươi, ngươi có nghe được hay không?" Nghe được ! Nàng lại gật đầu. "Uy! Ngươi câm điếc a, như thế nào không trả lời?" Đan Úy Hạo nhíu mày, nha đầu kia sao kiêu ngạo như vậy, để ý cũng không để ý đến hắn một chút. Anh Phác không nói gì chỉa chỉa miệng. Thì ra là thế, hắn đã hiểu. "Ngươi đau yết hầu (cổ họng)?" Nàng lắc đầu. Nàng chỉ là miệng, không phải yết hầu. "Đó là đau miệng?" Hắn tiếp tục đoán. Nàng lại lắc đầu. Quý nhân hay quên sự! "Miệng rút gân? Đầu lưỡi xoay đến? Khoang miệng xướt da? Yết hầu có đàm? Khóe miệng nhiễm trùng?" Hắn dường như liên hoàn pháo đoán một đống nguyên nhân. Anh Phác vẫn như cũ lắc đầu. Thực sẽ đoán, đáng tiếc không có một đáp án là đúng. "Rốt cuộc là làm sao vậy?" Hắn tức giận hỏi. Liếc cái xem thường, nàng thở dài, cuối cùng mở miệng nói: "Nhị thiếu gia vừa mới kêu nô tỳ câm miệng, cho nên nô tỳ không dám nói lời nào." Nghe vậy, hắn sửng sốt một chút, hồi tưởng lời nói vừa mới rồi, hình như là đúng như vậy. "Đúng nha...... di, không đúng, nếu ta bảo ngươi câm miệng, ngươi làm sao có thể mở miệng nói chuyện?" Hắn cố ý tìm xương cốt trong trứng gà, bắt hắn đoán lâu như thế, đem hắn làm ngốc tử a, hắn nuốt không xuống tức giận này. "Ta sợ nếu ta không mở miệng, nhị thiếu gia sẽ suy sụp đến chết." "Ta mới sẽ không." "Ngươi sẽ." Ngữ khí của nàng trảm đinh tiệt thiết(chém đinh chặt sắt: ý nói kiên quyết). "Ta sẽ không!" Mặc kệ ngươi! Anh Phác liếc hắn liếc mắt một cái, xoay người đi. "Uy! Ta là chủ tử, ngươi là cái thái độ gì a!" Giữ chặt ống tay áo của nàng, Đan Úy Hạo thừa nhận nha hoàn này cao ngạo khiến cho hắn hứng thú. Lấy thân phận ép người? Chậc! "Vạt áo cùng trên giầy của ngươi dính máu." Nàng đột nhiên bật ra một câu như vậy.
|
Chương 6.2:
"Máu?" Hắn vội vàng cúi đầu nhìn, nguy rồi! "Ngươi nhìn lầm rồi, đây là nước không phải máu." Hắn trợn mắt nói dối. "Là máu, vừa rồi lúc ngươi tiếp cận ta, ta đã ngửi được mùi máu." Thấy qua người chết nhiều, nàng đối với mùi máu tươi thực mẫn cảm, muốn lừa gạt nàng rất khó. "Ngươi tốt nhất nhanh đi thay quần áo, mùi máu tươi trên người ngươi rất nặng." Đan Úy Hạo thấy nàng đến gần, hắn không khỏi lui nhanh một bước, không dám thừa nhận trong lòng hiện lên là kinh ngạc, cùng với hơi hơi khủng hoảng. "Ngươi rốt cuộc là ai?" "Nha hoàn Đông uyển, ta nói rồi." "Ngươi không đơn thuần." Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt kiêu căng, không giống như là nha hoàn bình thường, trong mắt hắn nổi lên đề phòng. "Ngươi cũng không đơn thuần." Ngữ khí một chút, nàng quay đầu nhìn về phía kính hồ gợn sóng, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Không, phải nói toàn bộ Đan phủ cũng không đơn thuần, nơi này giấu một cái bí mật." Khóe miệng của nàng gợi lên một chút tươi cười thần bí. Hắn phút chốc giữ chặt cánh tay của nàng, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?" "Ngươi là ai?" A, vuốt râu ngoài miệng con hổ, nàng thật sự là càng lúc càng lớn mật. "Đan phủ nhị thiếu gia? Đại phu? Hay là......" Nhắm mắt lại đến trên người hắn ngửi một chút, mở mắt ra, trong mắt của nàng đựng ý cười. "Giết heo ?" Trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, hắn hơi thả lỏng tay. "Ngươi rốt cuộc biết cái gì?" "Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ là hạ nhân, chuyện trong lòng ngươi ta quản không nổi." "Ngươi...... Ngươi không hỏi sao?" Nàng có biết cũng không nghe không hỏi, thật sự là người kỳ quái. "Ta hỏi ngươi sẽ nói sao?" Nàng hỏi lại. "Không." Sẽ không nói, không thể nói, lại không dám nói, đối với thế giới bên ngoài, đây là bí mật cũng là cấm kỵ. "Không phải được rồi sao, ta không hỏi, ngươi cũng không có nói, chúng ta coi như chuyện này cho tới bây giờ cũng không phát sinh qua." Vừa rồi là nàng tâm tình không tốt dọa hắn mà thôi, nàng chưa từng tính vạch trần chuyện gì. Cẩn thận nhìn nàng một hồi lâu, Đan Úy Hạo buông tay ra, kéo nàng ngồi xuống. "Ngươi nói ngươi tên là gì?" Ít một địch nhân không bằng thêm nhiều bằng hữu, nàng đúng khẩu vị hắn. "Anh Phác." Nàng đứng dậy ngồi vào phía bên kia hắn, vị trí vừa rồi thuận gió, mùi máu tươi đều hướng nàng bay tới. "Anh Phác? Có chút quen tai." Nàng mỉm cười, "Hẳn vậy, lời đồn đãi của nha hoàn thật sự lợi hại." Chuyện xưa chim sẻ biến phượng hoàng không biết đã xong chưa? "A! Ngươi chính là cái nha hoàn bên người đại ca mới tuyển kia, nghe thấy đã lâu." "Hy vọng ngươi nghe được là tốt." Nữ nhân bị lòng ghen tị che mắt, trong lời nói đổ thêm dấm chua là tránh không được. "Đều là chút lời nhàn rỗi, nghe một chút mà thôi." Bản lãnh của nữ nhân hắn còn không hiểu sao? Cười cười, Đan Úy Hạo thay đổi cái đề tài, "Ngươi tâm tình không tốt sao?" Nàng vừa mới buồn bực thở dài, thật xa cũng có thể nghe thấy. "Nhìn ra được sao?" Nàng nghĩ đến mặt mình sắc đủ thối. "Là không khó biết." Tuy rằng nàng bỏ qua không muốn nói, nhưng hắn vẫn là hỏi: "Làm sao vậy?" "Tâm sự của nữ hài tử, ngươi sẽ không biết." Một mảnh lá cây bay xuống trên mặt hồ, nổi lên gợn sóng, nhìn nó khuếch tán vòng tròn ra bên ngoài, nàng có chút thất thần. "Nói xem, không chừng ta biết a." "Ta không biết nên nói như thế nào." Thanh âm của nàng hơi buồn. Một cái lá cây, hai cái lá cây, tam cái lá cây...... Gió này làm sao vậy? Khi nào không đến lúc này lại đến, làm trên hồ gợn sóng một vòng lại một vòng, chán ghét! Nếu có thể, thật muốn nhắm mắt làm ngơ. "Vậy nói cho ngươi, ta không ngại." Còn không biết nàng có xem hắn là bằng hữu hay không, Đan Úy Hạo liền nhịn không được quan tâm nàng, hắn đây có tính là tình yêu lan tràn quá hay không? Nhìn mặt hắn tuấn lãng, nàng hỏi thẳng: "Ngươi hiện tại có người yêu chưa?" "Yêu...... Người yêu?" Đây là lời nữ hài tử nên nói sao? Vị Anh Phác đại tiểu thư này nói chuyện có đủ sắc bén, nhưng hắn thích. "Kỹ viện có tính không?" "Cái loại này nhiều lắm chỉ xem như tình nhân, ta nói người yêu là ngươi thật tình yêu thương." "Thật tình yêu thương ?" Sờ cằm, hắn cố gắng hồi tưởng tình sử phong lưu dĩ vãng, một chút thân ảnh màu xanh đậm đột nhiên nhảy vào trong óc. "Xem như có đi, bất quá ta không xác định ta yêu hay không yêu nàng ấy." Nha đầu kia thuần phác đáng yêu, nhưng chính là hung một chút, nhiều lời một chút, lại thích quản đông quản tây, một tiêu chuẩn cọp mẹ, bất quá hắn cũng không chán ghét, nàng kia làm cho hắn có chút mê võng. "Không rõ lắm chính mình yêu hay không yêu nàng ấy?" Nàng học hắn động tác sờ cằm, hứng thú hỏi: "Mỗi lần nhìn thấy nàng ấy, ngươi liền cảm thấy trong lòng kì lạ, không thấy được nàng ấy, trong lòng ngươi càng kì lạ, nhịn không được sẽ nhớ tới nàng ấy?" "Ách...... Đúng vậy." Hắn thấy chính mình như có khuynh hướng bị ngược. "Nàng ấy cao hứng ngươi cũng sẽ cao hứng, nàng ấy khổ sở ngươi so với nàng ấy còn khổ sở hơn?" "Ân...... đúng là như thế." Hắn ghét nhất thấy người khác sầu mi khổ kiểm, cho nên sắc mặt nàng ấy không tốt hắn cũng thấy khổ sở. sầu mi khổ kiểm: mặt mày ủ dột. "Trong biển người, ngươi có thể liếc mắt một cái đã có thể tìm thấy nàng ấy, tươi cười của nàng ấy làm tim ngươi đập gia tốc?" "Ai...... Ngẫu nhiên sẽ đúng như vậy." Gặp cọp mẹ vốn nên đề phòng, đến nỗi tim đập gia tốc sao? Ân, hắn là khẩn trương sợ cọp mẹ phát hiện hắn, lại sẽ hướng lại đập phá. "Khi ta nói những lời này, trong lòng ngươi nhớ tới bóng dáng của nàng ấy ?" "Phải...... phải !" Hắn đường đường là trang nam tử, không có gì không dám thừa nhận. Chậc! Bệnh trạng đều có, còn nói không rõ ràng lắm yêu hay không yêu, vịt ngốc đầu! "Vậy đúng là yêu !" Anh Phác cười meo meo nhìn biểu tình giật mình của hắn, trong mắt ánh sáng hảo ý như có như không. "Vậy ngươi là nhớ đến ai a?" Đan Úy Hạo thốt ra: "Ta nghĩ đến Thu...... Di? Liên quan gì đến ngươi a!" Thiếu chút nữa mắc mưu, nguy hiểm thật. "Chuyện của vịt ngốc đầu thật là không liên quan đến cô nương ta." Người cùng vịt đầu óc cấu tạo khác nhau, nàng không thèm quản. Đứng lên, nàng vỗ vỗ cỏ trên người. "Ngươi vịt ngốc này chậm rãi tiêu hóa cảm giác trong lòng đi, ta phải đi." "Ngươi phải đi ? Ngươi còn chưa nói chuyện trong lòng ngươi." Làm cái gì a, trong bất tri bất giác bị nàng xỏ mũi kéo đi, hắn đây từ nghe tâm sự biến thành nói tâm sự, người đưa ra kết luận cũng là nàng. "Chuyện của ta có chút phức tạp, không nói cũng thế." Ánh sáng chiếu rọi dưới nước, chiếu vào đôi mắt quá mức sáng ngời của nàng, ánh sáng chói mắt ngược lại lại làm cho người ta nhìn không thấu cảm xúc bên trong, tâm tư khó hiểu. Có một số việc thật không thể thay đổi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, vẫn là để thời gian cùng vận mệnh đến quyết định hết thảy đi, kết cục như thế nào, tương lai sẽ biết. "Phức tạp vẫn là có thể ít nhiều nói một chút." Hiếu kì của hắn bị khơi mào rồi, nàng làm sao có thể không nói. "Nói ngươi cũng không hiểu." Chuyện xuyên qua thời không ở thế kỷ hai mươi mốt vẫn là cái mê, nàng không kỳ vọng cổ nhân sẽ biết. "Không nói với ngươi nữa, ta muốn trở về phòng ngủ." Ngày mùa hè nắng chói chang thích hợp để ngủ. "Uy, ngươi cứ như vậy đi sao, rất vô tình rồi." Hắn đối với bóng của nàng hô. Nghe vậy, Anh Phác dừng lại cước bộ, xoay người nhìn hắn. "Đúng rồi, chén bát ngươi giúp ta cầm đến phòng bếp, tạ !" Tuấn cười cương ở trên mặt, Đan Úy Hạo nhìn chén bát trống trơn một bên, không thể tin được chính mình thế nhưng lại lưu lạc đến làm chân sai vặt của một nha hoàn, uy nghiêm chủ tử bị nàng dẫm nát dưới lòng bàn chân. Nàng là như thế này, cọp mẹ kia cũng rất không ra sao, đầu năm nay, chủ tử không chịu nổi.
|