Sắc mặt Ôn Hề Dao đen lại.
Cô nhìn bà Đỗ, cuối cùng cũng hiểu là bà ta định lợi dụng áp lực dư luận để ép cô phải giúp bà ta.
"Hề Dao, con trai dì thành ra như ngày hôm nay là do nó đáng đời, nhưng cháu hãy nể mặt người mẹ già đáng thương này, để dì gặp nó một lần đi... Ít nhất... từ nhỏ dì vẫn luôn đối tốt với cháu mà, Hề Dao."
Bà ta ra vẻ đau khổ cầu xin, còn Ôn Hề Dao lại lạnh lùng đứng đó, càng làm cho người ta thấy là cô là kẻ ngoại tình, lăng nhăng, bỏ người yêu có địa vị thấp để leo lên vị trí cao.
Ôn Hề Dao cũng chẳng bận tâm ánh mắt của mọi người xung quanh mà chỉ lẳng lặng nhìn bà Đỗ với ánh mắt lạnh lùng: "Bà đã nói con trai mình phát điên ở trong bệnh viện thì sao không nói tại sao mà anh ta bị điên?"
Ánh mắt Bà Đỗ lóe lên: "Còn có thể thể nào nữa? Cô yêu người khác, kết hôn với người khác, nó không chịu nổi cú sốc này nên mới phát điên."
Ôn Hề Dao bật cười.
Đúng là loại người không biết xấu hổ nhất trên đời, nói lời đổi trắng thay đen trắng trợn như vậy mà lương tâm không thấy bất an sao?
"Hề Dao chưa từng yêu con bà, là con trai bà mặt dày, dùng dằng không dứt với cô ấy!"
Giọng của người đàn ông lạnh lùng trầm thấp từ phía sau truyền đến.
Ôn Hề Dạo quay đầu thì thấy Thẩm Quân Dục đang đi về phía bọn họ, lời vừa rồi chính là anh nói.
Thẩm Quân Dục sa sầm mặt, nhưng khi ánh mắt nhìn sang Ôn Hề Dao lại trở nên ấm áp.
Anh cho cô một ánh mắt an tâm, trong nháy mắt, cô liền cảm thấy yên tâm.
Bao giờ cũng vậy, người đàn ông này luôn xuất hiện bên cạnh cô vào lúc cần nhất để bảo vệ cô.
Thẩm Quân Dục nhìn xuống bà Đỗ vẫn đang quỳ dưới đất.Ưu thế chiều cao cộng thêm khí chất khiến trong lòng bà Đỗ xuất hiện linh cảm chẳng lành.
Đã có người nhận ra Thâm Quân Dục, nhất là người của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa.
"Haiz, mỗi lần nhìn thấy Tổng Giám đốc Thẩm là lại si mê, cô nói trên thế giới này sao lại có người đẹp trai như vậy chứ? Có tiền, có nhan sắc, lại si tình, quả thật là hoàn mỹ. Cô không thấy ánh mắt anh ấy nhìn Tổng Giám đốc Ôn đầu, ấm áp biết nhường nào. Nếu ánh mắt đó nhìn về phía tôi thì hạnh phúc biết bao!"
"Đây chắc là chồng của Tổng Giám đốc Ôn, thật là đẹp trai. Nếu là tôi, chỉ cần gương mặt này tôi cũng sẽ yêu. Mỗi ngày nhìn thấy gương mặt này chắc chắn sẽ cảm thấy cả thế giới đều trở nên tươi đẹp hơn."
"Con trai người phụ nữ kia chắc chắn không đẹp trai bằng Tổng Giám đốc Thẩm, bị đá chẳng phải rất bình thường sao?"
"Đến rồi đến rồi, nam chính đã đến, có trò hay để xem rồi."
Quần chúng vây quanh xì xào bàn tán, tự cho là mình nói nhỏ, nhưng lời lẽ vẫn lọt vào tai Ôn Hề Dao không sót một chữ.
Cô cười lạnh lùng, nhưng cũng chẳng hơi đâu mà để ý đến đám người tẻ nhạt này.
Thẩm Quân Dục nhìn bà Đỗ, trầm giọng nói: "Ngay từ đầu, Hề Dao đã từ chối tình cảm con trai bà. Cho đến giờ, cô ấy cũng chưa từng cho con trai bà một chút hy vọng nào. Là chính con trai bà vẫn luôn tự mình ảo tưởng. Đã nhiều năm như vậy, anh ta đã đuối không biết bao nhiêu người theo đuổi Hề Dao, anh ta đã làm những gì với những người đó, bà làm mẹ mà không rõ sao?"
Nói lấp lửng thôi mà, đâu phải chỉ mỗi bà ta nói được.
Những người đứng ngoài quan sát chờ xem trò vui vừa nghe thể thì ánh mắt lại thay đổi, dò xét nhìn bà Đỗ.
"Thì ra không phải đối bên yêu nhau mà là đơn phương. Tôi đã nói rồi mà, người như Tổng Giám đốc Ôn sao có thể do dự trong tình cảm như vậy được."
"Haiz, cô có chú ý lời Tổng Giám đốc Thẩm không? Người đàn ông kia trước đây hình như dùng thủ đoạn không hay để đối phó với người theo đuổi Tổng Giám đốc Ôn. Có lẽ Tổng Giám đốc Thẩm cũng từng được nếm mùi, chẳng qua vì thế lực anh ấy lớn nên người ta mới không làm gì được."
"Tôi ghét nhất chính là loại đàn ông mặt dày. Thích là thích, không thích là không thích. Trong chuyện tình cảm, mặt dày có ích gì sao? Thật là nực cười."
Tâm trạng mọi người thay đổi trong nháy mắt.
Bà Đỗ vừa đào hổ cho Ôn Hề Dao thế nào thì bây giờ liền bị một câu của Thẩm Quân Dục trả lại hết.
"Cậu nói bậy. Nếu Ôn Hề Dao không thích con tôi thì làm sao lại để nó chờ bên cạnh nhiều năm như vậy, thậm chí còn theo cô ta du học. Nếu không thích thì từ chối thẳng thừng là được rồi. Con tôi cũng không phải là người mặt dày mày dạn. Nếu cô ta dùng lời lẽ thẳng thừng từ chối thì con tôi cũng không đến mức càng lúc càng cố chấp."
Bà Đỗ phản bác, ý tứ chính là Ôn Hề Dao sai.
Thẩm Quân Dục không khỏi bật cười.
Quả thật, mẹ thế nào thì dạy ra con như thế đó.
"Được, vậy chúng ta nói rõ ràng xem những chuyện tốt mà con trai bà đã làm." Thẩm Quân Dục lạnh nhạt nói.
Đôi mắt bà Đỗ thoáng hiện vẻ hoảng loạn: "Chuyện tốt gì? Tôi không hiểu ý cậu."
"Ngay từ lần đầu tiên con trai bà thổ lộ thì Hề Dao đã từ chối. Thậm chí để tránh anh ta, cô ấy đến thủ đô xa xôi để đi học, rồi lại ra nước ngoài. Thế nhưng con trai bà vẫn không chịu buông tha, vẫn cứ bám riết lấy Hề Dao, từ thành phố Hải đến thủ đô, rồi lại ra nước ngoài, kiên trì làm phiền không ngừng nghỉ. Mà vào ngày tôi và Hề Dao tổ chức hôn lễ, anh ta lại bắt cóc Hề Dao, mưu đồ kéo theo cô ấy cùng nhảy lầu. Chuyện này cũng chính mắt bà trông thấy mà, vậy giờ bà còn ở đây nói những lời này hòng che mắt thiên hạ là có ý gì? Muốn dùng dư luận để ép buộc Hề Dao phải không?"
Lời Thẩm Quân Dục lại một lần nữa làm rối loạn quần chúng.
"Trời ạ, không ngờ người đàn ông kia còn điên cuồng như vậy! Mặt dày cũng thôi đi, lại còn lỗi người ta nhảy lầu, đúng là điển hình của loại người không ăn được thì đạp đổ. Thật là đáng sợ! Sao thế giới này lại có người đàn ông đáng sợ như vậy chứ."
"Tổng Giám đốc Ôn thật đáng thương, bị kẻ kinh khủng như vậy theo đuổi. Nếu anh Thẩm không xuất hiện thì có khi cô ấy sẽ bị người đàn ông kia bám theo cả đời mất."
"Thì ra sự thật là như vậy, chúng ta suýt nữa đã bị lừa rồi, hiểu lầm Tổng Giám đốc Ôn, may là Tổng Giám đốc Thẩm kịp thời đến giải thích rõ ràng."
"Bà cô này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, ở đây nói hươu nói vượn hòng che mắt mọi người, coi mọi người đều là kẻ ngốc sao?"
"Theo tôi ấy à, chắc chắn con trai bà ta đang giả điên đấy."
Đủ mọi lời chỉ trích, bình phẩm truyền vào tai bà Đỗ, khiến sắc mặt bà ta trắng bệch.
Vốn là bà ta muốn mượn dư luận để ép Ôn Hề Dao giúp mình, nhưng giờ lại phản tác dụng.
Ôn Hề Dao đương nhiên sẽ không giúp bà ta.
Đỗ Nam làm biết bao nhiêu chuyện gây tổn thương cho cô như vậy, cô không thánh mẫu đến mức biết hắn ta giả điên mà còn giúp.
Thấm Quân Dục ôm vai Ôn Hề Dao, "Đi thôi, chẳng phải chiều em còn có việc sao."
Bà Đỗ cuống quýt ôm lấy chân Ôn Hề Dao, "Hề Dao, tôi cầu xin cô. Cô hãy giúp Đỗ Nam đi. Nó đã trả giá cho sai lầm của mình rồi, cho dù là trừng phạt thì bây giờ cũng đã đủ rồi. Cô hãy nể tình cảm hai đứa cùng nhau lớn lên từ, giúp nó đi mà. Tôi cầu xin cô đấy."
Ôn Hề Dao cau mày.
Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn bà Đỗ đang bám dính lấy mình.
Cô khom lưng kéo bà ta từ dưới đất lên, nhưng vẫn không lay động.
Thấm Quân Dục đi đến, cùng nhau kéo bà ta lên.
Bà Đỗ cố không muốn đứng dậy, nhưng sức bà ta không bì được với hai người, cuối cùng vẫn bị Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao kéo lên.
"Dì muốn gặp con mình thì hãy đi nói chuyện với bệnh viện. Dù bệnh viện thật sự không cho dì thăm thì dì cũng nên hiểu là do tình trạng Đỗ Nam không ổn. Bệnh viện đã nói hành vi của anh ta mang tính công kích, không cho chú dì vào thăm, đó cũng là vì nghĩ cho an toàn của hai người mà thôi."
Bà Đỗ uất hận, muốn chửi ầm lên, nhưng bà ta vừa mới cố gắng tạo hình tượng kẻ yếu, bây giờ mà mắng chửi thì mọi công sức sẽ đổ xuống sông xuống bể, hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Vậy mới nói, thực ra bà ta không hề ngu ngốc.
Bà ta hiểu rất rõ rằng, xưa nay quần chúng luôn đồng tình với kẻ yếu, chẳng qua là bình thường hình tượng của Ôn Hề Dao quá tốt.
Thẩm Quân Dục lại nói mấy câu thật giả lẫn lộn lừa gạt mọi người mới làm dư luận thay đổi.
Ôn Hề Dao còn tốt bụng chỉnh lại tóc rối cho bà Đỗ, "Dì kiên nhẫn chờ thêm, đợi bệnh tình Đỗ Nam ổn định rồi nhất định bệnh viện sẽ cho dì đến thăm. Cháu không quen biết ai ở bệnh viện cả, cháu xin lỗi."
"Đi thôi."
Thẩm Quân Dục thản nhiên nói rồi đưa Ôn Hề Dao rời đi.
Quần chúng vẫy xem thấy trò hay đã hết thì dĩ nhiên cũng giải tán, chẳng qua là trước khi đi thì vẫn nhìn chằm chằm bà Đỗ, chỉ chỏ khiến bà ta cảm thấy sợ hãi.
Bà ta một mình đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, cả người đổ đầy mồ hôi nhưng lại thấy rét run, nhìn tòa nhà sau lưng rồi rời khỏi đó.
Bên Ôn Hề Dao đã không được thì chỉ đành đi cửa khác, thể nào cũng sẽ có cách khác.
Về đến nhà, trong phòng không có ai, Đỗ Hồng Hải cũng không ở nhà.
Mặt bà Đỗ biến sắc, vội vàng chạy vào phòng ngủ mở tủ quần áo thì phát hiện không thấy quần áo của Đỗ Hồng Hải đâu.
Ông thực sự bỏ đi, mặc kệ con trai.
Bà ta ngồi co quắp dưới đất, "Đỗ Hồng Hải, đồ khốn kiếp. Đó là con trai duy nhất của ông, thế mà ông lại thực sự nhẫn tâm mặc kệ. Khốn nạn!"
Thế nhưng bà ta có kêu khóc thế nào thì Đỗ Hồng Hải cũng đã đi rồi.
Dù không nỡ bỏ mặc con trai, nhưng hương khói tổ tiên đã bị hủy trong tay con trai, ông có chết cũng không còn mặt mũi xuống gặp liệt tổ liệt tông.
Coi như ông chưa sinh ra đứa con trai Đỗ Nam này.
"Còn đang khó chịu chuyện vừa rồi sao?"
Thẩm Quân Dục gắp thức ăn cho Ôn Hề Dao, dịu dàng hỏi.
Ôn Hề Dao lắc đầu, "Không phải vì chuyện này, mà là thấy bà ta lại khiến em nhớ đến hôn lễ, suy cho cùng thì vẫn tiếc nuối."
Đây là lần đầu tiên sau mấy tháng, Thẩm Quân Dục nghe thấy Ôn Hề Dao nói như vậy.
Thấy tâm trạng cô đi xuống, anh nghĩ ngợi rồi an ủi cô: "Đã qua rồi, đừng nghĩ nữa. Em hãy nghĩ đến hiện tại, chúng ta vẫn đang ở bên nhau, hơn nữa còn sống rất hạnh phúc, vậy là đủ rồi."
Ôn Hề Dao cười: "Anh nói đúng. Làm người thì nên nhìn về phía trước, không thể cứ vương vấn những chuyện đã qua. Nhưng mà, em vừa từ chối lời thỉnh cầu của bà ta, bà ta sẽ không làm ra chuyện gì đấy chứ?"
Cô cảm thấy lo lắng, bởi vì bà ta là người không đạt mục đích thì sẽ không từ bỏ.
Ánh mắt Thẩm Quân Dục hiện lên vẻ lạnh lùng: "Không cần lo lắng. Nếu bà ta thực sự dám làm gì thì anh cũng có cách đối phó. Thôi được rồi, ăn cơm trước đi. Chẳng phải em nói là buổi chiều có hai cuộc họp quan trọng sao? Ăn xong rồi anh đưa em về."
Ôn Hề Dao không nghĩ ngợi nữa, tập trung ăn, nhưng vừa ăn vài miếng thì cô bỗng nhiên bật cười.
Thẩm Quân Dục khó hiểu nhìn cô: "Em cười ngốc nghếch gì vậy?"
Ôn Hề Dạo cười vui vẻ, "Em rất bất ngờ, không ngờ anh cũng biết bịa chuyện, đã vậy còn nói vô cùng đường hoàng. Em đến thủ đô và nước ngoài học đâu phải vì né tránh người kia."
Thẩm Quân Dục cười: "Một chút kỹ xảo nói chuyện mà thôi, cũng không thể chỉ để bà ta đổi trắng thay đen được."
Ôn Hề Dao chỉ cười chứ không nói gì.
Lúc Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao trở lại công ty thì bà Đỗ đã đi rồi.
Cô nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Tuy cô không sợ bà ta, nhưng một người lớn tuổi như vậy đau khổ cầu xin cô, ngoại trừ cảm thấy chán ghét thì trong lòng cô vẫn khó tránh khỏi cảm thấy thương hại.
"Được rồi, em đi vào trước đây. Trên đường anh lái xe chậm một chút, nhớ là tối về nhà ông nội ăn cơm đấy."
Ôn Hề Dao đi vào vẫn không quên dặn Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục gật đầu, chờ Ôn Hề Dao vào thang máy rồi anh mới đi.
***
Nhà họ Phó.
Thẩm Thanh Lan gặp bà Đỗ thì mới nhớ ra mình đã quên mất Đỗ Nam ở bệnh viện tâm thần.
Cũng không biết tình hình hắn ta bây giờ thế nào.
Cô muốn đến tận nơi xem, nhưng An An hoàn toàn không thể rời khỏi cô.
Hai ngày qua, An An vẫn rất bám người, chỉ cần cậu nhóc tỉnh thì Thẩm Thanh Lan sẽ chờ ở bên cạnh.
Phó Hành Dật nhìn con trai cứ bám lấy vợ mình không chịu xa bằng ánh mắt u ám.
Lẳng lặng nhìn An An thật lâu rồi anh ôm con trai, đung đưa đi lại trong phòng khách hoặc vườn hoa.
An An không muốn, bèn đưa tay đòi mẹ bể.
Thẩm Thanh Lan rất muốn bể con, nhưng lại bị Phó Hành Dật khuyên can, "Em nghỉ ngơi một chút đi, để anh."
Anh không tin mình không trị được tật xấu này của con trai.
Thẩm Thanh Lan đã liên tục chăm sóc An An mấy ngày.
Ngoại trừ lúc An An ngủ mới theo người khác một lúc thì những lúc khác cô đều chơi đùa với cậu nhóc.
Mấy ngày nay, không biết có phải là cậu nhóc này cố ý không mà lại rất hoạt bát.
May mà thể lực cô tốt, nhưng tinh thần cô cũng đã hơi mệt mỏi rồi.
Tuy An An không muốn ba ôm mình, nhưng giờ vẫn có thể nhìn thấy mẹ, mẹ còn cười với mình, nên cậu nhóc cũng nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn nằm trong lòng ba, nhìn Thẩm Thanh Lan không chớp mắt.
Phó Hoành Dật cầm một cái trống bỏi, nhẹ nhàng lắc lắc bên tai An An, thu hút sự chú ý của bé.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, An An đã nhìn về phía tay ba.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào tay Phó Hoành Dật, đúng hơn là nhìn vào chiếc trống bỏi trên tay anh, Phó Hoành Dật để chiếc trống bỏi ra xa hơn một chút, An An nhoài người ra với.
Phó Hoành Dật ôm cậu nhóc rất chặt, do vậy không cần lo cậu nhóc sẽ ngã.
Vừa chơi với con, anh vừa âm thầm liếc mắt với Thẩm Thanh Lan, ý bảo cô tránh đi.
Thẩm Thanh Lan bước vào phòng ngủ, cô vẫn ở nhà nên cũng chẳng lo con sẽ khóc, dù sao nếu Phó Hoành Dật không trị được con, cô lại ra dỗ là được.
An An cũng không biết mẹ đi mất rồi, giờ cậu nhóc chỉ chú ý đến chiếc trống bỏi trước mắt.
Phó Hoành Dật cười một cách hài lòng, cũng không đưa chiếc trống bỏi cho con mà huơ huơ trước mắt bé, thỉnh thoảng lại lắc lắc nó.
Chờ đến khi An An chán chơi trống bỏi, đòi đi tìm mẹ, Phó Hoành Dật lại kiếm được món đồ chơi mới, mãi cho tới lúc An An ngủ, cậu nhóc cũng không nhớ đi tìm mẹ nữa.
Phó Hoành Dật ôm con vào phòng ngủ, Thẩm Thanh Lan đang nằm ngủ trên giường.
Anh đặt con nằm vào giường của cậu nhóc, sau đó không quấy rầy giấc ngủ của hai mẹ con, anh nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
"Chắt trai của ông đâu."
Phó lão gia vừa mới về nhà đã vội vàng tìm An An.
Phó Hoành Dật lên tiếng: "Nó vừa ngủ rồi. Ông nội, kết quả kiểm tra sức khoẻ của ông sao rồi?"
Hôm nay Phó lão gia đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn thân, vốn dĩ Phó Hoành Dật muốn đi cùng ông, nhưng bị ông từ chối, cuối cùng thì Phó Tĩnh Đình đi với ông.
Phó Tĩnh Đình bước từ ngoài vào, cười nói: "Không có vấn đề gì đâu, ông cháu khoẻ lắm, huyết áp hơi cao một chút thôi, bác sĩ yêu cầu phải chú ý ăn uống, ăn ít thịt thôi."
Phó lão gia trừng mắt: "Bác sĩ chỉ toàn về chuyện, năm ngoái cũng bảo ông cao huyết áp, ông vẫn ăn thịt cả năm đấy thôi, giờ vẫn vui vẻ hát ca, nghe bác sĩ làm gì."
Phó Hoành Dật chỉ từ tốn nói một câu: "Ông nội, cháu với Thanh Lan đều mong ông có thể trông thấy ngày An An kết hôn"
Trong nháy mắt, Phó lão gia câm nín.
Một lúc sau, ông cười nhẹ: "Đợi tới lúc An An kết hôn, ông cũng hơn trăm tuổi rồi, nào còn cái phúc ấy. Giờ chỉ cần được chứng kiến An An bước vào lớp một là ông vui rồi."
"Ba, đừng nói vậy mà."
Phó Tĩnh Đình không thích nghe cha mình nói vậy.
"Ai rồi cuối cùng cũng đến lúc chết, có gì mà không thể nói. Hơn nữa, ba vẫn khoẻ mạnh đấy thôi, có đưa An An đi nhà trẻ cũng không có vấn đề gì."
"Được rồi, sau này An An đều do ba đưa đón. Nhưng mà ba à, vì sức khoẻ của bản thân, sau này ba vẫn nên chú ý vấn đề ăn uống một chút."
"Biết rồi biết rồi, ăn ít thịt chứ gì, ba nhớ rồi. Con gái phiền phức thật, cứ lải nhải suốt ngày, giống y như mẹ con ấy."
Phó lão gia chế lải nhải, khuôn mặt tỏ vẻ ghét bỏ.
Phó Tĩnh Đình chỉ cười xòa, nói lại những gì bác sĩ dặn chú ý cho Phó Hoành Dật nghe, xác định anh nắm rõ hết mới rời đi.
Đợi đến khi Phó Tĩnh Đình đi rồi, Phó lão gia lại than phiền: "Cháu thấy chưa, sinh con gái chẳng được lợi gì, lấy chồng rồi là con nhà người ta, cũng chẳng thèm ở lại ăn bữa cơm với ông già này."
Phó Hoành Dật buồn cười: "Có cháu với Thanh Lan còn chưa đủ ạ?"
"Rồi rồi, nhưng tới khi cháu quay lại đơn vị, Thanh Lan cũng đi theo cháu, đến lúc đấy lại chỉ có ông già này ở nhà một mình"
Thoáng chốc, ánh mắt Phó Hoành Dật tối sầm, anh áy náy nói: "Ông nội, cháu xin lỗi vì trước giờ đã luôn để ông ở nhà một mình."
Lúc trước, khi chưa kết hôn, con tim anh đặt hết vào quân đội, quanh năm không về nhà.
Nhưng như vậy còn chưa tính là gì, vì đặc thù công việc, anh thường xuyên phải chấp hành vài nhiệm vụ nguy hiểm, mỗi lần ông nội đều lo lắng thay anh, chỉ sợ lần nào lần nào đó rời xa lại trở thành vĩnh biệt.
Có lẽ trước đây anh cũng hiểu, nhưng khi bản thân cũng trở thành một người cha, anh mới càng thêm thấu hiểu nỗi lòng của ông.
Phó lão gia xua tay: "Xin lỗi gì chứ, cháu muốn tham gia quân ngũ thì ông cũng đồng rồi, với tuổi của cháu mà đã có được thành tựu như ngày hôm nay, ông cảm thấy rất hãnh diện. Chẳng qua hôm nay lúc ở viện trông thấy một ông lão qua đời nên hơi cảm khái mà thôi."
Hôm nay lúc Phó lão gia đến bệnh viện làm kiểm tra, có một ông lão bị đưa tới phòng cấp cứu, nghe nói ông lão ấy sống một mình, không biết vì lý do gì mà đột nhiên trong nhà có cháy, có lẽ là tuổi tác cao, tay chân chậm chạp nên ông lão bị lửa vây trong nhà, nếu hàng xóm không phát hiện kịp thời, có lẽ không đợi được xe cứu thương thì ông đã ra đi rồi.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, khi ông lão được đưa tới bệnh viện, được cấp cứu nhưng vẫn không qua khỏi.
Mà cảnh tượng Phó lão gia nhìn thấy, là hình ảnh con cái của ông lão chạy vội tới, ôm lấy thi thể cha mình mà gào khóc, từ lời bọn họ mới biết, những đứa con khác của ông lão đang ở xa cũng đang vội vã chạy về.
"Ông nội, cháu bảo Thanh Lan và An An ở nhà chơi với ông, cuối tuần cháu về."
Phó Hoành Dật mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc.
Phó lão gia xua tay: "Không cần đâu, hai đứa cứ sống cuộc sống của mình đi, ngày thường rảnh rỗi về thăm ông là được, trong nhà vẫn còn tiểu Triệu mà, ông đâu có ở nhà một mình, không cần lo cho ông."
Lúc này ông mới thấy hối hận trong lòng, đang yên đang lành nói chuyện này làm gì.
Phó Hoành Dật không lên tiếng, ánh mắt anh sâu xa, không biết đang nghĩ đến điều gì.