Cậu chủ nhỏ nhà họ Phó được năm tháng tuổi thì bắt đầu mọc răng, người phát hiện ra trước là Thẩm Thanh Lan.
Thời gian này, tâm tình của bạn nhỏ An An dường như không tốt lắm, thường hay chau mày, đôi lúc đang tự chơi thì lại khóc.
Thẩm Thanh Lan vẫn không biết vì sao, hỏi Sở Vân Dung mà bà cũng không tìm ra nguyên nhân.
Cho tới một ngày.
Sáng hôm đó, Thẩm Thanh Lan cho con bú như thường lệ, Phó Hoành Dật thì đi chuẩn bị bữa sáng cho bà xã.
Anh về hôm qua.
Bận rộn liên tục hơn một tháng, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho, rốt cuộc Phó Hoành Dệt cũng có thể về nhà với bà xã mấy ngày.
"Ôi."
Vừa đi đến cửa phòng, Phó Hoành Dật liền nghe thấy tiếng kêu của Thẩm Thanh Lan, anh rảo nhanh bước chân: "Sao thế?"
Thẩm Thanh Lan không trả lời mà nhìn cu cậu trong lòng, cô nhíu mày.
"Sao thế?" Phó Hoành Dật hỏi lại.
"Hình như An An mọc răng."
Cô nói với vẻ không chắc chắn, nhưng vừa rồi đúng là An An đã cắn cô.
Nghe vậy, Phó Hoành Dật bế con trai lên.
Đang uống sữa mẹ thì bị gián đoạn, An An có phần không vui.
Phó Hoành Dật đưa tay nhẹ nhàng mở miệng con trai ra, quả nhiên hàm dưới đã nhú răng, trăng trắng, be bé, nếu không nhìn kỹ sẽ khó mà mà phát hiện ra.
"Đúng là mọc răng rồi." Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Thanh Lan xoa xoa ngực mình: "Thảo nào em cứ thấy mấy hôm nay nhóc con uống sữa mẹ không tập trung. Thứ gì cũng muốn cho vào miệng."
"Vừa rồi con cắn em hả?"
"Vâng, cũng không đau lắm. Đưa con cho em, nhóc con còn chưa ăn no."
Phó Hoành Dật nhìn con trai, đột nhiên nói: "Thanh Lan, An An đã năm tháng tuổi, cho con ăn dặm được rồi. Hôm nay để anh chưng ít súp trứng gà cho con đi!"
"Liệu con có ăn không?"
"Thử mới biết được chứ."
Phó Hoành Dật đưa con trai cho Thẩm Thanh Lan, còn mình thì vào bếp.
Thẩm Thanh Lan nhìn bước chân nhanh nhẹn của Phó Hoành Dật, cô cảm giác hình như anh đang rất vui.
Là bởi An An mọc răng sao? Tất nhiên là không phải.
Phó Hoành Dật đang thầm nghĩ cuối cùng con trai có thể ăn dặm, nói cách khác là đã có thể cai sữa.
Đợi An An cai sữa xong thì bà xã lại là của một mình anh.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Phó Hoành Dật nhẹ nhõm khôn tả.
Vì muốn cho An An ăn dặm, Thẩm Thanh Lan không cho con bú nữa, cô bế cu cậu vào phòng, kể chuyện cho con nghe.
Nửa tiếng sau, Thẩm Thanh Lan bể con trai ra, Phó Hoành Dật đang làm nguội súp trứng gà.
"Em đến ăn đi!" Phó Hoành Dật nói rồi bế con trai.
Ngồi trong lòng ba, An An tò mò nhìn cái bát trước mặt mình, cậu nhóc vươn tay muốn chạm vào.
Phó Hoành Dật liền đẩy cái bát ra, lấy chiếc thìa con, múc một thìa súp trứng, đưa tới bên miệng An An.
Mới đầu, An An không muốn ăn, chỉ nhìn cái thìa hồi lâu.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Lan lại xúc một thìa, ăn một miếng trước mặt An An.
Cuối cùng An An há miệng, Phó Hoành Dật nhanh chóng đưa thìa vào mồm cậu nhóc.
An An chọp chẹp miệng, như thể rất tò mò với thứ vừa ăn.
Chờ An An nuốt xuống, Phó Hoành Dật mới bón tiếp thìa nữa.
An An có vẻ rất thích món này, vì vậy mà ăn hết nửa bát.
Lúc cậu nhóc còn đang muốn ăn tiếp thì Phó Hoành Dật cầm bát đi: "Hôm nay cu cậu ăn lần đầu, ăn ít thôi tránh khó tiêu."
Phó Hoành Dật không cho con ăn nữa.
Thấy con trai vẫn tròn mắt nhìn chỗ bột còn lại, anh bế cu cậu ra ngoài đi dạo: "Em ăn cơm trước đi, anh dẫn con ra ngoài dạo vài vòng."
Kể từ ngày hôm ấy, Phó Hoành Dật sốt sắng nấu súp cho con trai ăn.
Vốn ý của Thẩm Thanh Lan là muốn từ từ, để An An có quá trình quen dần.
Nhưng lần nào Phó Hoành Dật cũng bón cho An An ăn no, cu cậu ăn no thì không muốn uống sữa mę nữa.
"Phó Hoành Dật, anh cố ý đúng không?" Thẩm Thanh Lan hơi bực dọc.
Đừng tưởng cô không nhìn ra Phó Hoành Dật đang nghĩ gì.
Vẻ mặt Phó Hoành Dật vô tội: "Anh đã hỏi mẹ rồi. Mẹ bảo giờ ăn dặm, hoàn toàn không có vấn đề."
Cô đang nói chuyện này sao?
Thẩm Thanh Lan không cho Phó Hoành Dật cơ hội giả ngốc: "Hiện tại An An cai sữa thì sớm quá. Sau này, lúc anh cho con ăn thì cho thằng bé ăn ít thôi."
"Cai sữa sớm không tốt sao? Như thể em cũng nhẹ nhàng hơn mà."
Phó Hoành Dật suy nghĩ cho bà xã.
Thẩm Thanh Lan cười lạnh: "Đừng tưởng em không biết ý đồ của anh. Phó Hoành Dật, ghen tỵ với cả con trai mình, cũng chỉ có anh là người đầu tiên."
Bị bà xã vạch trần, Phó Hoành Dật không hề thấy xấu hổ: "Thằng bé là đàn ông con trai, đàn ông con trai phải tự lập sớm chút."
Thẩm Thanh Lan cười ha ha, lười phải tiếp tục phí lời với anh: "Hôm nay An An không ăn súp. Đừng để em phát hiện anh lén cho con ăn kẻo tối nay anh ngủ phòng sách đấy!"
Phó Hoành Dật sờ sờ mũi, anh nhìn cậu con trai vẫn đang vui vẻ chơi đùa trên giường bằng ánh mắt tiếc nuối.
Hôm nay, Sở Vân Dung hẹn bạn đi nghe hòa nhạc.
Nghe xong, hai người hẹn nhau cùng ăn cơm.
Vừa đến của nhà hàng thì gặp phải một người.
Sở Vân Dung nhìn người phụ nữ trước mắt, nhất thời cảm thấy quen quen, nhưng không nhận ra, "Chào bà, bà Thẩm. Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau. Tôi là Tần Nghiên"
Tần Nghiên khẽ mỉm cười.
Thấy Sở Vân Dung vẫn chưa nhớ ra, bà ta liền nhắc: "Trước đây, chúng ta đã gặp mặt hai lần ở trung tâm mua sắm, bà đi cùng cô Thẩm."
Nói tới đây, cuối cùng Sở Vân Dung đã có chút ấn tượng.
Chẳng trách bà không nhận ra Tần Nghiên.
Thực tế, Tần Nghiên lúc này khác xa Tần Nghiên khi ấy.
Lần đầu gặp, bà ta là một phụ nữ xinh đẹp, phong thái yểu điệu.
Còn người trước mắt... dù vẫn tinh tế, nhưng lớp trang điểm dày cộm không che giấu nổi vẻ tiều tụy của bà ta.
Cộng thêm dáng người gầy gò, cả cơ thể không có tí thịt nào,nom giống hệt một bộ xương hình người di động.
"Hóa ra là bà. Trùng hợp quá, lại gặp được bà ở đây."
Thấy Sở Vân Dung đã nhận ra mình, Tần Nghiên có vẻ rất mừng: "Đúng vậy. Tôi và bà Thẩm đúng là có duyên. Hiểm khi tôi đến thủ đô mấy lần mà đều gặp được bà. Nếu hôm nay đã gặp nhau, tôi muốn mời bà Thẩm cùng dùng bữa, chẳng hay bà Thấm có đồng ý nể mặt tôi không?"
Tần Nghiên nói năng khách sáo.
Sở Vân Dung mỉm cười áy náy: "Vô cùng xin lỗi, hôm nay tôi ra ngoài cùng bạn, có lẽ không tiện lắm!"
"Không sao, vậy hôm khác hẹn lại cũng được. Hay ngày mai đi. Ý bà thế nào?"
Mắt Sở Vân Dung lóe sáng, lời vừa nãy mình nói đã tỏ rõ sự từ chối.
Đổi là người bình thường, sau khi khách sáo đôi câu sẽ không nhắc lại nữa.
Nhưng ý của người này hình như là không đạt được mục đích sẽ không thôi.
"Được. Trưa mai cũng ở chỗ này được chứ?"
Tần Nghiên liền mỉm cười: "Tất nhiên là được rồi, 11 giờ 30 trưa mai, tầng hai nhà hàng Tây Bán Hạ, tôi sẽ ở đó nghênh đón bà Thẩm"
Sở Vân Dung và Tân Nghiên nói lời tạm biệt, ăn cơm cùng bạn xong thì về nhà.
Trên đường, bà vẫn mãi nghĩ đến Tần Nghiên.
Người phụ nữ này thực sự quá lạ lùng.
Mấy lần trước gặp bà ta khi đi cùng Thẩm Thanh Lan, Sở Vân Dung đã cảm thấy bà ta là lạ rồi.
Hôm nay cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn, nhưng đáy lòng bà lại có một giọng nói khiến bà bất giác nhận lời mời của Tần Nghiên.
Về đến nhà, thấy An An đang bò trên sàn nhà, miệng kêu ê a, thoáng chốc bà liền quên sạch chuyện liên quan đến Tần Nghiên.
Thẩm Thanh Lan ở bên chơi cờ với ông nội Thẩm, chốc chốc lại nhìn sang con trai.
Trong tay An An cầm một quả bóng da nhỏ.
Đây là món mà tối qua Hạo Hạo tặng cho em trai.
An An rất thích, hôm nay cứ ôm quả bóng tự chơi vui vẻ nửa ngày cũng không biết chán.
Sở Vân Dung quên nói với Thẩm Thanh Lan chuyện mình gặp Tần Nghiên, chỉ tán gẫu cùng cô về mấy việc nhà.
Ăn xong cơm tối, Thẩm Thanh Lan dẫn An An về.
Cho đến trước khi đi ngủ, Sở Vân Dung mới nhớ ra chuyện này.
Bà nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối, e là Thẩm Thanh Lan ngủ rồi nên bà không gọi điện thoại cho cô.
Dù sao cũng chỉ là cùng ăn bữa cơm với Tần Nghiên, còn ở chốn đông người, có gì phải lo lắng chứ.
Hôm sau, lúc Sở Vân Dung tới nhà hàng, Tần Nghiên đã có mặt.
Bà ta ngồi vị trí gần cửa sổ, nhìn đường phố bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Nhận ra có người đến gần, Tần Nghiên bừng tỉnh: "Bà Thẩm, bà đến rồi! Mời ngồi!"
Sở Vân Dung ngồi vào ghế đối diện, "Xin lỗi đã để bà đợi lâu."
"Không đâu, bà Thẩm đến rất đúng giờ, là tôi tới sớm. Ở thủ đô, tôi cũng không có việc gì nên ra ngoài sớm chút."
Tần Nghiên cười nói và đưa thực đơn cho Sở Vân Dung, "Nhà hàng này là tối tùy tiện chọn, cũng không biết đồ ăn thế nào. Nếu không ngon, hy vọng bà Thẩm đừng để bụng."
Sở Vân Dung mỉm cười: "Trước kia tôi từng cùng bạn tới nhà hàng này, mùi vị cũng khá."
Bà nhận lấy thực đơn và gọi món mình muốn ăn.
"Cho tôi phần giống bà đây."
Tần Nghiên nói với nhân viên phục vụ.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Sở Vân Dung nhìn Tần Nghiên, hỏi: "Lần này bà Tần tới thủ đô du lịch."
Bà vẫn nhớ người phụ nữ trước mặt mang họ Tần.
"Không phải, tôi tạm thời sống ở thủ đô"
Tuy giọng điệu của Tần Nghiên bình thản, nhưng đáy mắt xen lẫn nét buồn đau, "Tôi cũng không sợ chị chê cười, tôi đã ly hôn với chồng, giờ đang một mình."
Nghe vậy, Sở Vân Dung sững sờ: "Xin lỗi, không ngờ lại nhắc lại chuyện buồn của bà."
Tần Nghiên lắc đầu cười khổ: "Ly hôn đã lâu, tôi cũng gần như bình thường rồi. Ngẫm ra cũng là cũng là tự làm tự chịu, không trách được ai."
Mặc dù nói vậy, nhưng dáng vẻ bà ta lại rất âu sầu.
"Con của bà thì sao?"
Tần Nghiên thoáng sửng sốt: "Tôi không có con. Đứa con duy nhất đã bị bọn buôn người bắt cóc lúc nhỏ. Bao năm nay, vẫn không tìm được."
Nghe thấy lời này, Sở Vân Dung chợt ngẩn ra.
Quá khứ này cũng giống với bản thân mình biết bao.
Con gái cũng bị bọn buôn người bắt cóc, tuy sau đó đã tìm lại được nhưng không thể nào bù đắp nổi quãng thời gian mười năm mất tích ấy.
"Không ngờ bà cũng là người số khổ" Sở Vân Dung bùi ngùi.
Tần Nghiên khẽ lau nước mắt: "Để chị cười rồi!"
Sở Vân Dung đưa khăn giấy cho Tần Nghiên: "Tôi rất hiểu cảm xúc của bà, dù sao tôi cũng đã trải qua chuyện như vậy. Hai người vẫn luôn tìm đứa bé chứ?"
Có lẽ bởi quá khứ tương đồng đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Sở Vân Dung cũng nói chuyện thoải mái hơn.
Tần Nghiên lắc đầu: "Không phải hai người, là em thôi. Sau khi đứa con mất tích không lâu, chồng trước của em liền ly hôn với em, rồi mau chóng kết hôn với người phụ nữ của ông ta. Một mình em, sức lực có hạn, đã tìm ba năm mà không tìm được con. Sau em tôi gặp được người chồng thứ hai của mình, ông ấy cũng là người cha có con bị mất tích."
"Chúng em quen biết trong một lần tình cờ gặp gỡ, cùng động viên và cùng nhau gánh vác mọi chuyện, đến với nhau một cách rất tự nhiên.Nhưng mấy năm nay, ông ấy đột nhiên biến thành một người khác, hở một chút là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với em."
Nói tới đây, Tần Nghiên lại bắt đầu lau nước mắt.
Lời bà ta khiến Sở Vân Dung cay cay sống mũi.
Đều là người làm mẹ, bà có thể hiểu được cảm xúc của Tần Nghiên.
Tính kỹ ra thì bà còn hạnh phúc hơn Tần Nghiên nhiều, ít nhất Thẩm Khiểm không bao giờ trách cứ bà, thậm chí lúc bà bị bệnh, ông vẫn luôn ở bên không xa rời.
"Sau đó thì sao? Chẳng lẽ bà chưa từng nghĩ tới việc phản kháng?" Sở Vân Dung hỏi.
Tần Nghiên khàn giọng: "Trong lòng em luôn biết ơn sự giúp đỡ của ông ấy dành cho mình, nên em lựa chọn không kháng cự trong một thời gian dài. Em trải qua ba năm như vậy, rồi em và ông ấy quay về Nam Thành, không ngờ lại gặp được chồng trước của em, cũng chính là người chồng đầu tiên. Khi đó ông ta đã ly hôn với vợ vì không còn tình cảm. Biết hoàn cảnh của em, ông ta liền khuyên em ly hôn."
"Còn người chồng thứ hai của em thì cho rằng em bồ bịch, bèn nhốt em trong nhà và đánh đập tàn nhẫn. Nếu không phải là có chồng trước của em, thì sợ rằng em đã bị đánh chết."
Tần Nghiên lau nước mắt.
Sở Vân Dung nghe mà cũng xót xa, vành mắt đỏ hoe: "Thật khổ cho bà!"
Tần Nghiên lắc đầu: "Em đã quen với những chuyện này rồi, Chính trận đòn ác nghiệt ấy đã vắt cạn lòng cảm kích của em dành cho người chồng thứ hai. Em và ông ấy ly hôn. Vốn dĩ em định sống một mình nốt quãng đời còn lại, nhưng chồng trước của em rất quan tâm tới em, còn giải thích với em lý do năm đó ông ấy lựa chọn ly hôn là bởi không chấp nhận nổi sự thật đứa con biến mất, nhìn thấy em thì sẽ nghĩ tới chuyện đau lòng ấy, nên mới buộc phải ly hôn với em. Em có thể hiểu được nỗi lòng này của ông ấy. Suy cho cùng đã nhiều năm như vậy, em cũng vẫn chưa bước ra khỏi nỗi ám ảnh bị mất đi đứa con."
"Em và chồng trước đăng ký kết hôn. Ban đầu, em cứ ngỡ hai người bọn em sẽ như vậy đến cuối đời, nhưng ai ngờ tất cả là do em nghĩ nhiều. Kết hôn không lâu, em phát hiện ông ta ấy vậy mà cũng có xu hướng bạo lực gia đình, chỉ cần uống say là đánh em. Em nhìn rất lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa, đành ly hôn. Có phải trông em hiện giờ rất tội nghiệp không?"
Đôi mắt Sở Vân Dung ánh lên nỗi xót thương.
Tần Nghiên mỉm cười: "Thực ra chị nghĩ cũng không sai, em quả thật tội nghiệp lắm. Nhưng hết thảy đều là tự em gây nên. Hồi đó, nếu em trông con cẩn thận, không để con bé bị dẫn đi thì gia đình em vẫn hạnh phúc. Có lẽ giờ con bé cũng đã kết hôn, sinh con như con gái chị rồi."
Sở Vân Dung nắm tay Tần Nghiên, quan tâm nói: "Được rồi, đừng nghĩ về những chuyện đau lòng này nữa. Hiện giờ bà rời xa những người đàn ông kia cũng tốt. Chí ít sau này không còn ai ức hiếp bà nữa."
Tầm mắt bà dịch chuyển, chợt dừng lại trên cổ Tần Nghiên, nhìn một lúc.
Tần Nghiên có phần lấy làm lạ.
Sở Vân Dung chỉ vào cổ Tần Nghiên: "Cổ của bà."
Tần Nghiên mất tự nhiên, kéo kéo cổ áo: "Đây đều là do chồng trước của em để lại. Thật ngại quá, khiến chị chê cười rồi!"
Sở Vân Dung kinh hãi.
Nếu vừa rồi bà không nhìn nhầm thì đó toàn là vết roi.
Rốt cuộc chồng của bà ta là loại người gì mà lại dùng roi để đánh người chứ?
"Trên người em có nhiều vết thương như thế không?"
Khóe miệng Tần Nghiên hơi giật, có lẽ muốn cười, nhưng kết quả lại không cười nổi, "Đã sắp khỏi rồi. Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Thật sự xin lỗi chị, em vốn chỉ muốn tìm chị uống trà tán gẫu. Ở thủ đô, em cũng chẳng có bạn bè gì, có những lời cũng không biết nên nói với ai. Hôm nay nói ra với chị, lòng em cũng nhẹ nhõm hơn nhiều."
"Người bạn kia của bà ở thủ đô thì sao?" Sở Vân Dung hỏi.
Bà nhớ Tần Nghiên từng kể, bà ta có một người bạn có quan hệ rất tốt ở Bắc Kinh.
Tần Nghiên mỉm cười: "Thực ra quan hệ giữa em và chị ấy cũng không tốt như vậy. Thời gian sống hạnh phúc, chúng em là bạn bè. Nay em đã trở thành thế này, người ta đâu còn muốn gặp em. Thật ra, hôm qua lúc em mời chị cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị chị từ chối. Không ngờ chị lại thật sự đến. Thực sự rất cảm ơn chị đã bằng lòng nghe em kể những điều này."
Lúc này, Sở Vân Dung nào còn nhớ phải đề phòng Tần Nghiên.
Đây là người phụ nữ vừa tội nghiệp vừa đáng thương, trong mắt người ngoài thì bà ta có đời sống vật chất dư dả, ấy vậy mà lại dường như chưa từng được nếm trải mùi vị hạnh phúc.
"Đừng nói vậy, chúng ta có thể gặp nhau ba lần âu cũng là duyên phận. Sau này, nếu bà không có ai dốc bầu tâm sự, nếu trong lòng lại buồn rầu thì có thể tới tìm tôi. Tôi tự nhận mình là một người biết lắng nghe không tệ."
Mắt Tần Nghiên sáng lên, rồi thấp thỏm nhìn Sở Vân Dung: "Chị sẽ không chê em phiền chứ!"
Sở Vân Dung xua tay: "Sao có thể. Hiện giờ tôi đã về hưu, ngày thường ở nhà cũng không có việc gì làm, có bà ăn cơm dạo phố cùng, tôi còn thêm một người bạn kìa."
"Vậy thì tốt quá! Hôm qua em đã mạo muội, cũng không dám hỏi số điện thoại của chị. Chúng ta trao đổi cách liên lạc nhé!"
Đương nhiên là Sở Vân Dung không có ý kiến.
Đôi bên trao đổi cách liên lạc.
Hai người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, cũng xem như rất vui vẻ.
"Tiểu Nghiên, sau này em định làm thế nào?"
Qua một hồi chuyện trò tâm tình, Sở Vân Dung xem như đã buông bỏ hoàn toàn sự phòng bị với Tần Nghiên, hệt như đôi bạn già quen biết đã lâu.
Nghe vậy, Tần Nghiên để dao nĩa xuống, cười gượng: "Thì cứ thế này thôi. Hiện tại em cũng xem nhẹ chuyện tình cảm rồi. Còn về đứa con tội nghiệp của em, em tìm con bé đã lâu vậy mà vẫn không có tin tức, chẳng biết con bé sống có tốt không. Tuy bây giờ không tìm được, nhưng em sẽ không từ bỏ. Em sẽ tiếp tục tìm, cho đến ngày tìm thấy con bé hoặc em chết mới thôi."
"Con của em trông như thế nào? Em có ảnh không? Chị có thể giúp tìm xem sao." Sở Vân Dung nói.
Tần Nghiên lắc đầu: "Không có. Lúc ấy ly hôn, tất cả ảnh của con bé đều ở chỗ ba nó. Sau này ông ta tái hôn, vợ ông ta liền hủy hết những bức ảnh ấy. Mà qua lâu vậy rồi, chắc hẳn đứa bé đã lớn. Có khi đứng trước mặt em, chưa chắc em đã nhận ra."
Câu nói này lại gợi lên sự đồng cảm của Sở Vân Dung.
Bà nhớ lại cảnh lần đầu gặp Thẩm Thanh Lan, bà cũng không nhận ra con bé là con gái mình.
"Đừng bi quan như thế. Có lẽ con bé sẽ gặp được một gia đình tốt và cuộc sống hiện tại cũng rất ổn." Sở Vân Dung an ủi Tần Nghiến.
Tần Nghiên cúi đầu, không nhìn thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt.
Bà ta thấp giọng, nói: "Ngày nào em cũng hy vọng như thế. Em không xứng là một người mẹ, đã không chăm sóc tốt cho con bé."
Sở Vân Dung vỗ nhẹ tay Tần Nghiên: "Nghĩ thoáng ra chút. Có thể một ngày nào đó em sẽ được gặp lại con mình, giống chị năm đó vậy. Con gái chị cũng mất tích, rời xa chị đằng đẵng mười một năm. Giờ con bé cũng đã trở về rồi, hơn nữa cuộc sống hiện tại của con bé cũng rất tốt."
Tần Nghiên nở nụ cười: "Em biết cô Thẩm. Nhưng hình như cô ấy đã hiểu lầm em, nên luôn không thích em cho lắm. Vì vậy, em còn muốn nhờ chị một việc, lúc chị về đừng nhắc đến em với cô ấy, em sợ cô ấy sẽ không cho chúng ta gặp nhau, nếu thế thì em thật sự không còn một người quen nào ở thủ đô rồi."
Sở Vân Dung sửng sốt, vô thức nói: "Không đâu. Em đừng thấy ngoài mặt Thanh Lan lạnh lùng, nhưng thực ra là một đứa trẻ rất nhân hậu. Giữa hai người có hiểu lầm gì, chị thể giải thích giúp hai người."
"Bỏ đi, chuyện này đã không thể giải thích rõ. Em không muốn con bé thêm bực bội. Chị Vân Dung, hôm nay chị có thể ra ngoài ăn cơm cùng em là em đã rất vui rồi. Vẫn mong chị đừng nhắc tới chuyện này với cô Thẩm, tránh để mẹ con hai người ầm ĩ không vui."
"Em cũng đừng khách sáo như vậy. Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Nếu tâm trạng không tốt, em cứ gọi điện cho chị."
"Vâng. Cảm ơn chị!"
Tần Nghiên cúi đầu, khẽ nói, "A phải rồi, em nhớ trước đây chỉ có một cô con gái nuôi. Sau này con bé thế nào?"
Tần Nghiên làm như vô tình hỏi.
Sở Vân Dung ngẩn người.
Đã lâu lắm rồi bà không nghĩ tới Lý Hi Đồng.
Hôm nay nếu không phải Tần Nghiên nhắc đến thì bà cũng đã quên mình từng nhận nuôi một cô con gái, tên là Hi Đồng.
"Có phải em đã hỏi điều không nên không?"
Tần Nghiên dò hỏi, "Xin lỗi chị. Em không quan tâm tới chuyện bên ngoài lắm, chỉ nhớ chị có một cô con gái, còn là một nghệ sĩ piano, cho nên em mới hỏi thăm chút. Nếu chị không muốn nói thì coi như em chưa hỏi."
Nụ cười trên khuôn mặt Sở Vân Dung nhạt dần: "Thực ra cũng chẳng có gì là không thể nói. Quả thật, chỉ có một cô con gái nuôi tên là Hi Đồng, con bé chơi piano rất hay. Nhưng chị không dạy dỗ tốt, khiến con bé đi sai đường, nên đã rời khỏi nhà họ Thẩm. Giờ chị cũng không rõ con bé đi đâu."
Sở Vân Dung không nói chuyện Lý Hi Đồng bị bắt vì hít ma túy.
Tuy trong lòng luôn cảm thấy Lý Hi Đồng kém cỏi, nhưng bà vẫn vô thức giữ thể diện cho cô ta.
"Thật đáng thương quá. Em từng thấy cô con gái ấy của chị từ xa, trong một buổi biểu diễn ở nước ngoài. Con bé rất xinh đẹp, dịu dàng, phóng khoáng. Không ngờ lại có kết cục như vậy." Tần Nghiên làm ra vẻ tiếc nuối.
Nhắc tới Lý Hi Đồng, nhất thời Sở Vân Dung cảm thấy mất hứng.
Tần Nghiên là một kẻ biết nhìn sắc mặt người khác, bèn nhanh chóng chào tạm biệt.