Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá
|
|
Sự việc Tạ Anh Tư là bạn gái của Chu Minh giống như quả bom hạng nặng, lại một lần nữa ném thẳng xuống, tạo bọt nước bắn cao mấy mét trên mặt hồ vốn đã không phẳng lặng của Sun Bird. Thật quá hùng vĩ! Đám con gái tìm kiếm lâu như thế, cứ nghĩ bạn gái của Chu Minh phải là một tiểu thư quyền quý, tài tử kết hợp cùng giai nhân, như thế trong lòng họ cũng coi như đã thua một cách tâm phục khẩu phục, vắt cái khăn tay lau hai dòng lệ, cũng coi như chết đi tấm lòng ái mộ.
Thế nhưng, hiện thực lại làm người ta phẫn nộ biết bao. Rõ ràng, Tạ Anh Tư vô danh này đang một mình mò trăng dưới nước, một mình leo núi Bắc Đẩu, một mình ngắt một cành hoa. Hiện thực ơi, hiện thực ơi, mày quả thật không muốn làm cho trái tim người con gái yếu đuối vui lên, mày không chỉ muốn họ vắt cái khăn tay mà còn muốn họ phải nuốt chửng chiếc khăn đó tới mức tắc nghẹn cổ họng yếu đuối. Hiện thực à, mày ác độc quá!
Ánh mắt như hùm sói của đám con gái ngược lại làm cho Tạ Anh Tư dũng cảm hơn, sống tốt hơn. Mỹ nhân Hàn Vân Tiếu lại không có gì sa sút cả vì gặp thất bại trên tình trường cũng khá nhiều, lần lượt đều thất bại trong tay nữ tomboy và công tử bột, đôi mắt sáng quắc hay nhìn quanh quẩn thường ngày cũng không còn rạng rỡ nữa, bắt đầu trang điểm kiểu mắt khói dày cộp, nhìn giống như nữ quỷ vừa bò ra từ trong ống khói. Thế là khi so sánh Hàn Vân Tiếu với Tạ Anh Tư, người ta phát hiện ra rằng, một Tạ Anh Tư trước kia vốn trông giống đàn ông bây giờ thật dễ thương, còn mỹ nhân Hàn Vân Tiếu phong hoa tuyệt thế lại không còn tao nhã.
Vì đã bị lộ rồi, Tạ Anh Tư cũng chẳng cần để tâm nhiều nữa, tự nhiên thoải mái ra vào cùng Chu Minh. Hơn nữa, gần đây con xe Kia phát bệnh quá nặng, cứ bỏ cô lại giữa đường, cô cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể triệt để tống nó vào lãnh cung, để rồi ngày ngày đi làm cùng Chu Minh. Trái tim nhỏ bé nghĩ rằng, cô thật sự rất thích ứng với sự phô trương như thế này.
Đỗ Thuần đã về quê nên Chu Minh nhất quyết ở lì nhà Anh Tư không chịu rời. Có hai ngày nghỉ cuối tuần, Tạ Anh Tư bị Chu Minh giày vò tới nửa đêm mới ngủ được, tới khi mặt trời lên đến tận ngọn tre, cô mới phát hiện gối bên cạnh chẳng có ai, anh đã thức dậy rồi. Nghe tiếng lạch cạch từ phòng bên cạnh, cô mới dụi dụi mắt đi ra ngoài, thấy anh đang đem toàn bộ tài sản của mình chuyển tới nhà cô với hiệu suất cực kỳ cao, có vẻ trường kỳ kháng chiến rồi đây. Khi đó cô đang mặc chiếc áo phông rộng thùng thình dài tới gối, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bỗng nhiên nhớ ra việc gì đó, liền ngẩng đầu vội hỏi, “Em nhớ là trước kia anh thu bộ phim của Lưu Lan, anh đã trả chị ấy chưa?”
Chu Minh nháy nháy mắt, đột nhiên hiện lên nụ cười vô cùng tồi tệ, làm cho những chiếc lông tơ trên người Anh Tư dựng đứng hết cả lên, tỉnh táo ngay lập tức. Anh cười rạng rỡ, nhưng lại có chút thần bí, “Những đồ như thế hả, đương nhiên là một đi không trở lại rồi!” Cầm chiếc chìa khóa trên bàn trà, “Em đã nhắc, vậy thì anh về lấy đây!” Sau đó anh lại nháy mắt, cười mờ ám, “Tối nay chúng ta sẽ từ từ nghiên cứu.”
Tạ Anh Tư chỉ cảm thấy như bị cây gậy đập vào đầu. Cho tới khi cửa đóng cái rầm một cái, tinh thần cô mới quay trở lại. Nuốt nước bọt, cô nghĩ tới cái lưng vẫn còn đau của mình. Trời ơi, cô chính là “thiên đường có lối không đi, lại tự đưa mình vào tay ác quỷ”. Nằm bẹp trên sô pha, thổi thổi tóc mái trên trán mà trong lòng cô than khóc, “Dù sao anh cũng phải cho em nghỉ phép chứ.”
Tối đó, Tạ Anh Tư bải hoải co lại trong lòng Chu Minh và tự mắng nhiếc mình: Tạ Anh Tư ơi Tạ Anh Tư, hồi trước ta còn thấy mi rất thông minh, nhưng bây giờ ta lại chẳng cảm thấy thế nữa, chỉ số IQ của mi thực sự quá thấp rồi. Đừng có nghĩ người đàn ông này là một người điên cuồng vì công việc, trắng trẻo, mi đã đánh giá thấp anh ấy. Người đàn ông này thật không hổ danh đã từng luyện quyền anh.
Thật là làm người ta vô cùng tức giận!
Giai nhân mà Chu Minh luôn miệng nhắc đến đã xuất đầu lộ diện, điều đó liền thu hút sự chú ý của dì và em họ anh. Ngày hôm ấy, mưa thuận gió hòa, cô đang đứng trong cầu thang máy chuẩn bị đi phỏng vấn, nhân lúc chờ đợi liền lấy tài liệu phỏng vấn ra đọc lại chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Không ngờ, có người vỗ nhẹ vào vai cô, giật mình Anh Tư quay đầu lại mới phát hiện đó là một mỹ nhân với mái tóc uốn xoăn tinh tế đang cười tươi nhìn cô chăm chú, đứng bên cạnh là anh chàng Nhật Bản Ngô Khang.
“Tạ Anh Tư?” Giọng nói dịu dàng của cô gái tóc xoăn vang lên, nũng nịu như những cây kẹo bông.
Trong lòng Anh Tư thầm nghĩ, phu quân nổi tiếng nên cô cũng được hưởng vài phần lợi lộc, mà trở nên nổi tiếng rồi. Cô mỉm cười gật đầu, lịch sự hỏi, “Vâng, là tôi đây, xin hỏi cô là ai?”
Mỹ nhân bỗng phấn khích, đặt tay lên vai Anh Tư rồi lay lay người cô, “Trời ơi, chị dâu họ, chị không biết em sao? Sao anh họ lại thế nhỉ, đến em là ai mà chị cũng không biết nữa.” Cô ấy nhiệt tình đưa tay ra, “Chào chị dâu họ, em là Mạnh Tiêu Nhiên, chị có thể gọi em là Nhiên Nhiên.”
Tạ Anh Tư bị sự nhiệt tình của cô em họ tương lai công kích tới mức trở tay không kịp. Thế là cô vội lau tay vào hai bên ống quần, sau đó mới cẩn thận nghiêm túc bắt tay với Mạnh Tiêu Nhiên, “Ha ha, cô Mạnh, xin chào, xin chào!” Vì ở tầng lớp bình dân quen rồi, Anh Tư lại lộ vẻ ngưỡng mộ đầy mộng ảo đối với vị công chúa quý tộc, thế là từ một người tự nhiên cởi mở, lần đầu tiên không còn tự nhiên như thế nữa, cô thận trọng gọi tiểu công chúa là “cô Mạnh”.
Tiểu công chúa có chút không vui, vỗ nhẹ vai cô một cái, “Chị dâu, không cho chị xem em như người ngoài như thế, gọi em là Nhiên Nhiên.” Mạnh Tiêu Nhiên nhìn mặt Tạ Anh Tư một cách chăm chú, trở nên tự nhiên hơn, trầm tư suy nghĩ một lát, rồi bỗng chỉ vào đầu như bừng tỉnh ngộ, “Ồ, là chị, chính là chị, còn nhớ bữa tiệc năm ngoái không, chị cũng tới dự và mặc bộ âu phục phải không? Chẳng trách, chẳng trách, tối đó anh họ em cứ nhìn chị mãi không thôi! Thì ra là chị à, ấn tượng của em về chị tối đó quả là rất sâu sắc.”
Sự nhiệt tình của Mạnh Tiêu Nhiên như sóng biển cuốn phăng khả năng phân tích bình thường của Tạ Anh Tư, nhưng sau đó cô cũng hiểu rõ hai việc, một là: bất kể là tiểu công chúa quý tộc hay tiểu công chúa bình dân, đều ầm ĩ cả. Những cô gái học nghệ thuật đều nhiệt tình giống như lửa. Hai là: cô không thể không nhớ bữa tiệc tối đó, những lời mà Lượng muội nói với cô, lúc cô đang bóc con tôm, “Lão Tạ, chị thì ở đây ăn tôm, thế có thấy người đẹp bên kia không, đã bắt đầu ‘ăn người’ rồi đấy!” Cô cảm thấy Lượng muội chỉ nói đúng một nửa, tối đó Tạ Anh Tư chỉ chuyên tâm ăn tôm, nhưng hoàn toàn không ngờ có một vị ngụy quân tử mặc vest đi giày da lại muốn “ăn” cô, mà một đám người đẹp đứng sau anh lại muốn “ăn thịt” anh. Cái gọi là “bọ ngựa rình bắt ve sầu, nào hay chim sẻ đằng sau đang chờ” đã miêu tả rõ ràng chuỗi thức ăn như thế.
Có thể thấy, mặc dù Lượng muội có sự thông minh trời cho, nhưng vẫn không nhìn thấu được giai đoạn giữađó, cô ta còn phải tu luyện nhiều.
Trong lúc nói chuyện, Mạnh Tiêu Nhiên mời Tạ Anh Tư đi uống trà chiều, đồng thời bày tỏ sự tiếc nuối. Mẹ cô ấy, cũng chính là chủ tịch hội đồng quản trị Tôn Giai Chi rất hiếu kỳ về cô, nhưng ngại thân là bậc trưởng bối nên lần sau sẽ long trọng mời hai người họ đi ăn. Đồng thời vị tiểu công chúa cũng tiết lộ, bố mẹ Chu Minh vừa hay tin việc đại sự cả đời của con trai liền vội xử lý nốt công việc ở nước ngoài để về gặp con dâu.
Tạ Anh Tư bỗng cảm thấy không muốn đi uống trà nữa, cô muốn tới đỉnh ngọn núi nào đó tránh xuất đầu lộ diện. Thế là cô kích động muốn chạy như điên ra ngoài để mua bản đồ, nhưng chỉ là kích động mà thôi.
Buổi chiều hôm đó, Mạnh Tiêu Nhiên và Tạ Anh Tư đi uống trà, ngồi bên cạnh là tùy tùng kiêm vệ sĩ Ngô Khang. Tạ Anh Tư thầm nghĩ, vị chủ tịch này cũng thật cao minh, tìm một tên đồng tính làm vệ sĩ cho con gái, chẳng khác nào đặt kè kè bên cạnh một tên thái giám, đúng là cực kỳ an toàn. Ngay lập tức, sự ngưỡng mộ đối với Tôn Giai Chi cuồn cuộn như nước sông Giang, dằng dặc chảy không ngớt.
Ánh mắt tiểu công chúa nhiệt tình như ánh mặt trời mùa hè, nóng tới mức muốn làm cho đối phương hòa tan cùng nước biển. Cũng may Tạ Anh Tư là người bình tĩnh, nói nhiều càng thêm thoải mái, hai người trực tiếp coi Ngô Khang như người vô hình, mưa xuân bay tung tóe như sao, tới mức làm mặt Ngô Khang càng lúc càng đen lại.
Trong khi tiểu công chúa tâm trạng vui vẻ đi vào nhà vệ sinh, cuối cùng Tạ Anh Tư cũng có thể nhìn toàn diện anh chàng đồng tính trong truyền thuyết – Ngô Khang. Vì tính cách to gan lại có sự hậu thuẫn của Chu Minh nên ánh mắt cô càng không phải che giấu, trực tiếp để lộ ra biểu hiện như đang tham quan sở thú. Trên mặt Ngô Khang dày đặc những đường nét đen đen, cuối cùng cũng không chịu được liền lên tiếng, “Nhìn đủ chưa vậy?”
Tạ Anh Tư nhấp một ngụm trà, “Chưa, không nhìn thì uổng phí mà.”
“Có nhìn ra cái gì không hả?”
Tạ Anh Tư đặt cốc trà xuống, thản nhiên nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuấn tú có viết hai chữ “đồng tính” đó, “Nhìn ra rồi, tôi thấy năm nay anh phải cẩn thận một chút, mệnh phạm Thái Tuế.”
Khuôn mặt uy nghiêm của Ngô Khang có chút không tự nhiên, “Cảm ơn, đã phạm vào Thái Tuế rồi, cho nên tôi không cần phải cẩn thận nữa.”
Tạ Anh Tư bỗng lắc đầu lia lịa, xua xua tay, “Không, không phải, tôi thấy rằng tốt nhất cậu nên tìm biện pháp an toàn.” Sau đó cô ra hiệu bằng tay, “Cậu xem xem, lần trước báo chúng ta còn làm một trang chuyên biệt chống lại cái gì đó, lúc nào tôi sẽ cầm tới cho anh xem thử.”
Mắt Tạ Anh Tư thấy Ngô Khang đã có khuynh hướng dùng vũ lực, cô nhanh nhạy, quay sang gọi to Mạnh Tiêu Nhiên đang đi tới, “Nhiên nhiên, em quay lại rồi hả, trợ lý Ngô hình như hơi đau bụng thì phải, có phải trong trà có độc không?”
Lúc đó, Ngô Khang nhìn đôi mắt sáng như sao của cô gái ngồi đối diện, cuối cùng cũng hiểu vì sao Chu Minh lại chỉ yêu cô gái này.
Một cái là độc từ bên trong, một cái là độc từ bên ngoài, thật là một đôi trời sinh, không hổ là cặp đôi ác ma.
|
Ngoại truyện 1: Sự việc CK
Đêm thu, đèn hoa đăng vừa được treo lên. Chu Minh tắm xong, lấy khăn bông lau mái tóc ướt nhẹp, bước vào phòng khách hỏi Tạ Anh Tư đang nằm trên ghế sô pha gặm táo xem ti vi, “Bà xã, cái quần hiệu CK màu đen của anh đâu? Mất tích cả tuần nay rồi!”
Động tác gặm táo ngừng lại một lát, “Đã mất tích cả tuần nay mà bây giờ mới báo án với em? Muộn rồi!” Thực sự đã quá muộn rồi!
“Sao lại muộn, quần áo trong nhà không phải do em giặt sao, em không thể không biết được?” Vừa lau tóc vừa nhấc đôi chân dài của Tạ Anh Tư ra và ngồi xuống sô pha, sau đó anh lại đặt chân cô lên đầu gối mình, vừa cười vừa hỏi vợ đang nằm dài một cách nhàn nhã: “Bà xã, chiếc quần đó của anh không mọc chân đâu.”
Người nào đó thoải mái trở mình sang tư thế khác, tiếp tục cắn một miếng táo to, nháy nháy mắt, “Chu papa à, nhưng con trai cẩu của anh thì có chân đấy!”
“Trư Đầu? Trư Đầu làm sao?”
Cuối tuần, một Tạ Anh Tư vô địch cả về thể chất lẫn tinh thần lại ngủ nướng đến khi mặt trời lên tận đỉnh đầu, đến trưa, cô nằm ườn trên giường, cuộn tròn mình lại trong chăn giống như một con sâu, đói đến nỗi trước mắt hiện ra màu vàng óng mỡ màng của chiếc đùi gà, cuối cùng đành miễn cưỡng ngồi dậy, ngóc cái đầu như tổ quạ đi tìm thức ăn.
“Anh tới phòng của nó xem thử thì biết. Ôi, táo ngọt quá!”
Sau một hồi, tiếng gầm thét từ phòng khách ầm ầm vang tới, “Tạ Anh Tư, cái quần hiệu CK của anh sao lại biến thành khăn trải giường của Trư Đầu thế?”
Tạ Anh Tư phì cười, sau đó cô lại tiếp tục khậc khậc gặm táo.
Bóng đen cao lớn nào đó đang thở phì phì bổ nhào tới, một tay cướp quả táo trong tay Tạ Anh Tư đang nằm bẹp trên sô pha, tức giận ném mạnh vào thùng rác, “Còn ăn, ăn, ăn, em làm người phụ nữ gia đình kiểu gì thế? Còn đem cả quần lót của anh giặt trong cái tổ chó nữa.”
Tạ Anh Tư một giây trước vẫn còn nằm mềm nhũn ra như bùn, ấy thế mà thoắt cái đã bật dậy, đứng nghiêm, tức khí hét lên, “Này, họ Chu kia, tôi ngày ngày giặt quần áo nấu cơm cho anh, không quản khó khăn, không oán hận mà phục vụ anh, nước mắt nước mũi đều nuốt vào trong bụng.” Sau đó, cô chống nạnh tiến gần đến bên anh, “Em làm vợ còn chưa gầm lên với anh, thế mà ngược lại anh còn quay ra quở trách em phải không?” Thế rồi, cực kỳ tức giận, cô đấm đấm vào ngực Chu Minh, “Chiếc quần đó Trư Đầu thích, tại sao lại không thể cho nó chứ, hả? Anh có thể dùng đồ lót hiệu CK, dựa vào cái gì mà con trai cẩu của em không được dùng ga trải giường hiệu CK? Dựa vào đâu?”
Chu Minh trừng mắt nhìn chằm chằm cô vợ đang hung hăng, liền hạ giọng nói nhỏ, ngọn lửa giận của bà nội trợ quả nhiên ngạo mạn như trong truyền thuyết. Anh liền thay đổi chiến thuật, cười dịu dàng, ôm lấy cô vợ hung hãn, ừ, tốt lắm, thái độ như núi lửa phun trào đó cũng mềm đi vài phần, hai má hồng hào trẻ trung vẫn còn ẩn chút ngượng nghịu, “Bà xã, anh biết sai rồi vẫn chưa được sao?… Chỉ có điều, đó là chiếc quần anh thích nhất.” Ngữ khí pha chút làm nũng.
“Nhận thấy sai rồi phải không?” Cô vợ hung hãn được đằng chân lân đằng đầu, ngọn lửa tức giận càng mạnh hơn.
“Biết sai rồi… Anh sai rồi!”
“Hừm, thế thì còn được.” Cô tiếp tục đấm đấm vào ngực anh. “Anh nghe rõ đây, lần sau thì đừng có mà quát vợ, anh quát một lần, em sẽ mang thêm cho Trư Đầu một chiếc ga trải giường nữa, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi!”
“Nói to lên xem nào!”
“Nghe rõ rồi!” Âm thanh to tới nỗi làm Trư Đầu đang ngủ ngon cũng phải thức giấc, sủa oang oang.
Trong tiếng kêu xin tha, ánh mắt Chu Minh là hình ảnh phản chiếu của ánh sáng trong đêm thu rực rỡ. Tạ Anh Tư, đợi chút nữa mà xem, anh sẽ cho em biết tay là như thế nào.
Một tuần sau, đêm thu càng mơ màng hơn.
“Bà xã, sao một chiếc quần hiệu CK nữa của anh lại mất tích rồi?” Ai đó chau mày, lẩm bẩm đi vào chỗ ổ chó, chống mắt lên trừng trừng nhìn vợ đang ngồi trên nền nhà chơi trò chơi, “Sao lại thành ga trải giường thế? Anh đã nói rồi Tạ Anh Tư, em đừng quên rằng, ngoài một con trai cẩu ra thì em còn có một ông chồng là anh nữa đấy.”
Ai đó vẫn tiếp tục trò đua xe hấp dẫn trong tay, vừa chơi vừa trả lời, “Không quên, không quên, ngày mai em sẽ mua về cho anh một tá.”
“Thế em phải cất cẩn thận, dựa vào cái gì mà lại dùng của anh? Em lấy quần trong của em mà cống hiến làm ga trải giường cho nó ấy.” Ông chồng Chu Minh cũng đặt mông ngồi xuống, liếc nhìn cô vợ đang đua xe. “Ngốc, bên trái… bên trái…”
Một dòng chữ “game over” chớp sáng xuất hiện trên màn hình, Tạ Anh Tư bực bội vỗ ngực, sau đó đặt cái điều khiển trò chơi xuống, mặt mày nhăn nhó, “Anh ồn ào cái gì thế? Tại anh nên em mới thua đó! Anh nhìn Trư Đầu xem, nó thông minh như thế, lúc cần náo nhiệt thì náo nhiệt, khi cần yên lặng sẽ yên lặng, anh học trí thông minh của nó có được không?”
“Em vẫn không biết ngượng mà nhắc tới con chó ngu ngốc đó sao? Em nói xem, em phải kính biếu nó bao nhiêu chiếc quần hiệu CK của anh nữa?”
“Em biết làm sao được? Em để cả đống quần áo lót trên giường chuẩn bị cất vào tủ, nó cứ chạy tới tha quần CK của anh. Anh tưởng em sung sướng lắm sao? Không những phải hầu hạ một người đàn ông thích hàng hiệu mà còn phải hầu hạ một chú chó thích hàng hiệu. Vui vẻ thế còn gì nữa?…” Cô quay đi và tiếp tục bắt đầu một cuộc đại chiến đua xe mới.
Chu Minh giật cái điều khiển, nhấn nút “pause”, chau đôi mày rậm, “Bà xã, ngộ nhỡ Trư Đầu có thói quen sưu tập ga trải giường hiệu CK thì sao?”
Tạ Anh Tư cười gian xảo, nhẹ nhàng ghé đến bên tai Chu Minh, “Yên tâm, vợ anh sẽ ngày ngày ra ngoài ngắt lá cây về cho anh che lại…” Cô tiếp tục bổ sung, “Bây giờ đang thịnh hành mốt retro.”
|
Ngoại truyện 2: Sự việc cuộc đua chó
Đã mười một giờ đêm, trời tối đen như mực, nhưng không khí khô nóng của đêm hè vẫn khó chịu vô cùng. Chu Minh đi tắm hòng xua tan mọi mệt mỏi, những sợi tóc ướt nhẹp rủ xuống trước trán khiến anh có thêm vài phần quyến rũ. Tạ Anh Tư bị thương ở chân nằm nhà tĩnh dưỡng, đang nằm dài trên ghế sô pha, say sưa xem phim sitcoms nửa đêm. Mặc chiếc quần đùi mát mẻ, bên chân bị thương đang đặt trên ghế một cách gọn gàng, mắt cá chân sưng to như cái bánh bao. Chân bên kia duỗi thẳng trên ghế, đung đưa trái phải, cả người giống như con cua chân dài đang nằm phơi nắng nhàn nhã trên bãi biển.
Chu Minh ngồi dựa bên cửa, nhìn cái dạ dày lép kẹp của cô dưới ánh đèn, có chút khổ não. Anh cầm chiếc khăn bông ngồi xuống nền nhà, cô rất tự giác đón lấy chiếc khăn, rồi cứ thế vừa nằm vừa lau tóc cho anh, đôi mắt sáng ngời từ đầu tới cuối vẫn dán chặt vào màn hình ti vi, xem tới chỗ đặc sắc, hưng phấn tới mức đánh vào vai anh, “Ha ha ha, như thế mà cũng bị sảy chân… haha.”
Chu Minh thấy hơi đau, nắm lấy cánh tay đó của cô, quay đầu quát, “Bà cô nhỏ, vai của tôi không phải cái bao cát đâu.”
Tạ Anh Tư liếc anh một cái chẳng vui vẻ gì, động tác lau tóc vẫn không dừng lại, nhưng lực tay có vẻ mạnh thêm một chút, “Làm bao cát một tý mà anh cũng tủi thân hả? Chẳng thấy em vì danh dự của gia đình mà bị thương sao? Anh xem, em hiền lương thục đức có oán thán lời nào không?” Sau đó, cô lại nhìn chăm chăm vào màn hình ti vi toe toét cười.
Lau tóc xong, Chu Minh đứng dậy ngồi lên sô pha, cẩn thận đặt bên chân bị thương của Tạ Anh Tư lên chân mình, vừa hay lúc đó đến phần quảng cáo, Tạ Anh Tư bực mình đấm xuống ghế sô pha, miệng không ngừng làu bàu, “Tối thế này rồi mà còn chiếu nhiều quảng cáo thế, chiếu cho ma xem à?”
Chu Minh cẩn thận kiểm tra bên chân bị thương của Anh Tư, cúi đầu và nói thêm vào, “Ma cũng biết tiêu dùng mà.”
Tạ Anh Tư phì cười, sau đó đôi môi khẽ cong lên, dùng bên chân không bị thương đá Chu Minh một cái, “Này, làm gì mà anh xin nghỉ phép cho em tới nửa tháng liền? Không phải em đã nói rồi sao? Em là thằn lằn đầu thai, bốn năm ngày là khỏi rồi. Bị nhốt trong nhà một mình không phải anh muốn em ngột ngạt tới chết sao? Sau khi Thuần Thuần có bầu, gã họ Đường đó liền nhốt cô ấy trong nhà, ngay cả phạm nhân cũng còn tự do hơn cô ấy. Như thế càng tốt, em cũng bị thương, hai người chúng em đúng là Ngưu Lang – Chức Nữ, xưa nay vốn chẳng thể gặp nhau.”
Chu Minh dường như có chút trầm tư liếc cái bụng Tạ Anh Tư, chầm chậm gật đầu, “Nhốt trong nhà? Đây có khi lại là ý kiến hay.”
Tạ Anh Tư ngây người, lại đá Chu Minh một cái, đôi mắt trợn trừng tròn xoe, “Nhốt trong nhà mà hay hả? Gã họ Đường đó miệng luôn nói vì muốn tốt cho Thuần Thuần, hại cậu ấy suốt ngày than buồn với em.” Ngồi bật dậy, cô hoa chân múa tay nói to, “Em thấy cái tên Đường Mục Lâm đó đúng là thực hiện chủ nghĩa bá quyền, có kiểu đối đãi với phái nữ như thế sao?”
Chu Minh đợi Anh Tư đem tất cả những bực bội trong lòng nói hết ra, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng, “Nếu chủ nghĩa bá quyền có thể thay đổi được hòa bình thế giới thì anh cũng chẳng ngại gì mà thử xem sao.”
Người phụ nữ vừa rồi còn thét như rồng như hổ bỗng có chút xấu hổ, giọng nói yếu dần,
“Anh… Thế là có ý gì? Thử xem sao?”
Trên ti vi phát tiếng nhạc cao vang sôi động, một trận ác chiến sắp bắt đầu. Chu Minh nhẹ nhàng cấu bên chân phải không bị thương của Tạ Anh Tư, biểu hiện có vẻ rất nghiêm túc, “Còn hỏi anh là có ý gì? Ý là muốn giáo huấn em.”
Tạ Anh Tư “ái da” một tiếng, rên rỉ kêu đau, có chút tủi thân, “Này, hôm nay anh uống nhầm thuốc rồi phải không? Đối xử với hiền thê như thế sao? Trời xanh ơi, con sai rồi, ngay từ đầu con đã không nên lấy, con không cưới thì ngày hôm nay đâu bị ngược đãi như thế này. Trời xanh ơi…” Vờ hờn khóc, Tạ Anh Tư thầm tán thưởng kỹ thuật diễn xuất của mình.
Chu Minh cảm thấy tai ngứa ngáy, không thể chấp nhận được thể loại tần số âm thanh cố tình gào lên như thế này, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau, “Đảm đang? Ý em nói thể loại hiền lành chịu khó mà em lau nhà bị vấp ngã nên chân bị thương, kiên nhẫn chịu đau đứng lên lau nốt chỗ còn lại, sau đó lại chịu đau để giặt hết quần áo, cuối cùng mới đi bệnh viện phải không?”
Đôi môi Tạ Anh Tư khẽ run rẩy, nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Chu Minh trong lòng bắt đầu khua chiêng gõ trống, sau đó lại ưỡn ngực trả lời, “Đúng thế, sự việc này đã chứng minh một cách đầy đủ nhất, đó là tính đảm đang của em.” Sau đó, cô chỉ vào mắt cá chân đang sưng như cái bánh bao, “Nhìn đi, anh nhìn đi, một bằng chứng vững như thép.”
Chu Minh vẫn chẳng có ý phản bác lại, chỉ nở một nụ cười, “Sáng nay khi đứng trong thang máy của tòa nhà, anh vô tình nghe mấy cô nói chuyện. Họ nói ở tầng này, không biết cô vợ của tên ngốc nào chạy đua một trăm mét trong công viên với chú chó nhỏ, kết quả chú chó chạy hết một trăm mét, còn cô gái đó mới chạy được nửa đường thì bị vấp ngã. Cuối cùng lại là chú chó thông minh hơn, giúp cô gọi một người qua đường nhờ giúp đỡ.” Nhìn đôi má đang bắt đầu ửng hồng lên của Tạ Anh Tư, anh càng buồn cười hơn, “Sau đó anh nghe kỹ, ồ, cái tên chồng ngốc nghếch đó chẳng phải là anh sao? Em nói xem có đúng không? Vợ yêu?” Tạ Anh Tư ngập ngừng, lại không nói nên lời, chỉ biết chăm chú nhìn Chu Minh, biểu hiện có chút xấu hổ mà đờ đẫn. Chu Minh bế Anh Tư ngồi trên đầu gối mình, ánh mắt long lanh không rời bất cứ một biểu hiện nào trên khuôn mặt cô, tay ấn mạnh vào trán cô, hôn dữ dội, “Cô gái hay chạy nhảy như em, chưa có bầu mà đã làm người ta không yên tâm như thế, sau này có bầu rồi thì làm sao đây? Nhốt trong nhà chẳng phải sẽ có lợi cho em sao? Anh chỉ hận là không thể kiếm cái dây, ngày ngày dắt em đi thì mới có thể yên tâm được.”
Tạ Anh Tư đẩy anh ra, mở to miệng, có chút hoảng sợ: “Dắt em đi? Anh coi em là Trư Đầu hả?”
Chu Minh vuốt nhẹ mái tóc dài ngang vai của Anh Tư cưng chiều: “Trư Đầu còn hiểu chuyện hơn em.”
—HẾT—
o~(^o^)~o
|
|
|