Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
|
|
Chương 150: Khiêu khích
Những lời của Lương Cảnh Đường mang đến cho Uất Noãn Tâm một sự rung động rất lớn, cũng rất cảm động. Tuy nhiên, cũng bởi vì anh đối với cô tốt như vậy, cô càng không thể liên lụy đến anh, kéo anh xuống nước. “Cám ơn ý tốt của anh, nhưng em không có cách nào làm như vậy! Đây là vấn đề của bản thân em, em phải tự mình giải quyết.”
“Ngốc à, đừng có chuyện gì cũng ôm đồm hết lên người mình, như vậy rất mệt. Chỉ lần này thôi, để anh vì em làm chút chuyện, được không?”
Ánh mắt của anh quá dịu dàng, kiên định, làm cho Uất Noãn Tâm không cách nào phản kháng lại. Bởi vì cảm động mà nghẹn lời, cổ họng nghẹn ngào. “Cám ơn nhé!”
“Đồ ngốc, chuyện này có gì đáng cảm ơn chứ!” Lương Cảnh Đường lau giọt nước mắt ở khóe mắt cô. “Được rồi, em ở đây đợi một lát, anh sẽ nhanh chóng đến tìm em!”
Khi anh bước vào pháp đình, những người ở phòng luật sư của công ty có chút ngạc nhiên. Sắc mặt của Nam Cung Nghiêu không thay đổi, nhưng ánh mắt hơi có chút biến chuyển. Anh ta cho rằng anh ta làm như vậy rất vĩ đại sao? Không tự lượng sức mình.
Đây là một vụ kiện nhất định phải bồi thường, gần như không có khả năng xoay chuyển, nhưng Lương Cảnh Đường vẫn tinh ý bắt được một vài lỗ hổng trong đó, hỏi đến nỗi luật sư của đối phương ghẹn lời không trả lời được, sức hút, khả năng hùng biện và cách xữ sự tao nhã đã làm chấn động xung quanh, cuối cùng tiền vi phạm hợp đồng từ hai mươi triệu ép xuống ba triệu, đạt được thắng lợi lớn.
Uất Noãn Tâm cảm thấy vô cùng vui sướng, đối với Lương Cảnh Đường tràn đầy sự áy náy. Nhưng khi anh mỉm cười xuất hiện trước mặt cô, mở rộng hai tay hỏi: “Em không cho anh một cái ôm chiến thắng sao?”
Phòng tuyến của cô hoàn toàn đổ vỡ, gần như nhào vào lòng anh. “Cám ơn anh…..xin lỗi….xin lỗi anh……”
“Đồ ngốc à! Việc này là anh cam tâm tình nguyện làm mà.” Vào giờ phút ôm cô vào lòng, Lương Cảnh Đường mới ý thức được bản thân đã không thể tự kiềm chế bản thân mình yêu người con gái này.
Cái ôm này, anh đã chờ đợi rất lâu rất lâu rồi. Anh rất muốn cứ ôm cô như vậy, ôm thật chặt, không buông tay. Nhưng anh sợ bản thân dùng sức quá lớn, làm cô đau. Cô giống như một con búp bê bằng sứ, anh yêu quý trân trọng đến ngay cả tim cũng đau, không biết phải trân trọng như thế nào.
Cả màn này, đập thẳng vào mắt Nam Cung Nghiêu, trên mặt mây đen kéo mù mịt, bàn tay nắm chặt lại.
Nếu như ngày trước anh đã hiểu lầm cô, anh tình nguyện tin tưởng cô, vậy bây giờ thì sao nào? Cô ở nơi công cộng không e dè gì ôm một người đàn ông khác, có từng nghĩ đến anh sẽ nhìn thấy không?
Có lẽ, cô vốn không thèm để ý đến anh có nhìn thấy hay không! Thậm chí hy vọng trực tiếp ly hôn, để cô tự do.
Trong đáy lòng vô cớ chứa đầy sự mệt mỏi sâu thẩm, và bất lực, anh ngay cả sức mỉa mai cô cũng không có, thậm chí nghĩ cũng cảm thấy mệt.
Sắc đêm rực rỡ, ngoài cửa sổ đèn neon nhấp nháy, so với ban ngày càng sôi nổi đẹp đẽ hơn, choáng ngợp trong xa hoa. Phòng tổng thống của khách sạn năm sao, Nam Cung Nghiêu đứng sát bên cửa sổ, kiêu ngạo đứng nhìn thành phố phồn hoa và sáng đèn ở dưới chân mình, một ly rượu mạnh, rượu chạy qua cổ họng, đẩy lên từng cơn cay nóng, đốt cháy.
Màu sắc về đêm của Đài Bắc, là thứ dễ lừa gạt người khác nhất trên thế giới này. Không phải là sự nhộn nhịp của nhân gian, chẳng qua chỉ là một tầng che đậy, che dấu sự tàn nhẫn cùng dơ bẩn của thực tế. Đắm chìm trong cuộc sống phồn hoa, là dùng tiền xếp chồng lên. Không có tiền, cuộc sống chỉ còn lại vô vàng đau khổ và chán nản.
Anh không cho phép bản thân trở thành kẻ yếu đuối, cho nên anh mặc dù đã trở thành người chi phối nền kinh tế Đài Loan, anh cũng không lơi lỏng một chút nào, làm việc như điên để mở rộng lãnh thổ.
Tim của anh quá lạnh rồi, những thứ có thể làm cho tim anh ấm áp quá ít, co nên anh chỉ có thể để cho bản thân chìm đắm trong cái phồn hoa này, ít nhất cảm thấy không cô đơn.
Ngay cả đây là một giấc mộng, chỉ cần không tỉnh lại là được!
Cứ để anh cả đời sống trong cái thế giới dối trá này, chìm đắm trong đó.
Một đôi tay như rắn nước bò lên ngực anh, đôi môi thơm lừng rơi xuống má của anh. “Sao lại một mình uống rượu? Cũng không gọi em? ” Cô ta dịu dàng đến mức gần như sắp tan chảy, cả người dán chặt trên người anh.
Cho dù đứng trước mặt người ngào, Hạ Nghiên Chi như nữ vương cao ngạo, nhưng đối mặt với người đàn yêu thương, cô cam tâm tình nguyện là một kẻ vâng lời, người con gái nhỏ đáng yêu.
Cô là siêu sao quốc tế, bên cạnh không thiếu người theo đuổi, nhưng không có ai bằng anh. Bởi vì từ trước đến giờ anh không bao giờ dính vào scandal, còn kết hôn rồi, cô cho rằng bản thân không có cơ hội tiếp cận anh, không ngờ đến anh đột nhiên đến tìm cô làm người phát ngôn, còn cho cô một sợi dây chuyền đắt tiền.
Cô đợi gần một tuần lễ, mới đợi được đến đêm nay, cô nhất định phải nắm chắt cơ hội, cố gắng bày ra hết chiêu thức trên người, khiến anh say mê bản thân.
Nam Cung Nghiêu không thích khi ở một mình bị người khác quấy rầy, kéo cánh tay cô ta ra, có chút lạnh lùng. “Em ngủ đi!”
Nhìn thấy cảnh Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường ôm nhau, lòng anh khó chịu, kéo Hạ Nghiên Chi ra khỏi phòng. Nhưng mà, một chút vui vẻ anh cũng không có, ngược lại cảm thấy rất phiền phức.
“Bây giờ ngủ còn quá sớm, hôm nay công ty thắng kiện, cũng nên chúc mừng một chút nhỉ?” Hạ Nghiên Chi nhận lấy ly rượu của anh, đôi lông mi mềm mại chớp liên tục, ấn xuống một cái hôn trên môi anh, đưa từng ngụm nhỏ Whisky vào, ánh mắt tràn đầy khiêu gợi.
Cả người mặt một bộ nội y gợi cảm, hai đỉnh nhụy như ẩn như hiện, bên dưới càng không che đậy được, không khác gì không mặc, quyến rũ lại phóng đãng.
Nhìn thấy Nam Cung Nghiêu không làm gì, cô ta bỏ ly cao chân xuống, ôm lấy cổ anh, nhón chân chủ động dâng lên đôi môi hồng, lại không hôn, nhưng cách một khoảng nhỏ như chẳng có ma sát gì, phả hơi thở nóng rực lên môi anh, cố ý dụ dỗ anh, khiến anh chủ động.
Nhưng Nam Cung Nghiêu lại không có phản ứng, cô ta có chút gấp gáp rồi.
Cơ thể anh hẳn không có vấn đề gì chứ? Đàn ông bình thường, cô làm đến mức như vậy, sớm đã cương cứng lên, nhào thẳng lên trước rồi.
Cô ta vẫn dùng hết sức khiêu khích anh, dụ dỗ anh. “Nghiêu…..không lẽ…..anh không muốn em sao? Hử? Nghiêu……”
Nam Cung Nghiêu quả thật một chút ý nghĩ muốn cô ta cũng không có, chỉ cần ngử thấy mùi nước hoa động vật nồng nặc trên người cô ta, anh cảm thấy thật buồn nôn. Anh vẫn thích mùi hương nhàn nhạt trên người Uất Noãn Tâm, hình như là mùi hương của sữa tắm, rất thoải mái……
Đáng chết! Tại sao lại nghĩ đến cô rồi?
Nam Cung Nghiêu buồn bực, cô như bóng ma đuổi không đi làm anh không vui, tra tấn tinh thần anh.
Vì để chứng minh anh không thích cô, anh đối với cô không thèm để ý đến, anh tức giận ôm Hạ Nghiên Chi, quăng cô ta lên giường, cô ta đói khát cất lên tiếng rên rỉ. “Nghiêu…..em rất thích sự thô bạo của anh, đến đây……”
|
Chương 151: Cô chán ghét tôi đến vậy sao?
Nam Cung Nghiêu gần như phát tiết, thô bạo xoa nắn nơi đẫy đà của Hạ Nghiên Chi, dẫn đến tiếng thét chói tai của cô ta. Tình dục bị khơi dậy, hai đôi mắt từ từ đỏ ửng lên, háo hức cởi áo sơ mi của Nam Cung Nghiêu ra, đưa bàn tay vào, dùng lực chà xát, tay còn lại ‘chiếu cố’ phân thân của anh, làm cùng lúc hai động tác, cố gắng khơi gợi dục vọng lớn nhất trong người anh.
Nhưng ‘nóng bỏng như lửa’ của cô ta lại như một gáo nước lạnh, tiêu diệt thẳng dục vọng vốn chỉ mới nhen nhóm trỗi dậy của Nam Cung Nghiêu. Nhìn thấy bộ dạng thèm khát không nhịn được của cô ta, anh đột nhiên cảm thấy rất chán ghét, lại nhớ đến cái đêm, hôn Uất Noãn Tâm.
Anh không rõ cô đang giả bộ hay vốn đã ngây thơ như vậy, tuy chỉ đụng nhẹ vào đôi môi, cũng khiến cô căng thẳng đến đòi mạng, giống như một đóa hoa yêu kiều run rẩy dưới người anh. Khiến cho anh muốn xâm chiếm cô, nhưng lại không nỡ, cô càng tỏ ra ngây ngô ngượng ngùng, càng có thể khơi gợi khát vọng muốn xâm chiếm, nuốt sạch cô của anh.
Đúng là tiểu yêu tinh biết hấp dẫn người khác mà!
Nếu bây giờ cô ở đây, anh nhất sẽ không buông tha cho cô như lần trước, anh muốn lấy được tất cả từ cô, như là một hình phạt!
Sự xâm chiếm bá đạo của anh đột nhiên dừng lại, Hạ Nghiên Chi bất mãn mở to hai mắt. “Nghiêu, sao vậy? Người ta muốn….”
Nam Cung Nghiêu bỗng nhiên nhìn thấy rõ con người ở dưới thân mình của Hạ Nghiêu Chi, hai đôi mắt của cô ta đã bị tình dục nhuốm đầy, cả người khó chịu vặn vẹo, muốn tiếp tục cuộc triền miên lúc nãy. Nam Cung Nghiêu lại không chút lưu tình rút ra khỏi, tiện tay lấy một cái khăn, đắp lên người cô ta, bỏ đi.
Hạ Nghiên Chi không biết bản thân đã làm sai cái gì, vội vàng đuổi theo níu kéo cánh tay của anh, ý muốn giữ lại. “Nghiêu, anh sao vậy hả? Có phải em làm sai điều gì không, chọc anh không vui sao?”
“Không có!” Thái độ của Nam Cung Nghiêu rất lạnh nhạt, hất thẳng cánh tay của cô ta ra. “Cô không phải là người tôi muốn!”
Anh cũng không hiểu, người bản thân mình muốn, tại sao khăng khăng phải là người phụ nữ kia chứ!
……………..
Vụ kiện thắng lớn, Uất Noãn Tâm và đồng nghiệp đến KTV mở tiệc chúc mừng, về đến nhà vừa tắm rửa xong, định chuẩn bị xuống lầu tìm chút đồ để ăn, đụng phải mặt của Nam Cung Nghiêu. Đang nghĩ muốn chào hỏi anh, nhưng anh ngay cả liếc cô cũng không có, đụng thẳng vào người cô, đi về phòng của mình, động tác đóng cửa không một chút lịch sự.
Bả vai của Uất Noãn Tâm bị đụng rất đau, nhíu mày. “Làm cái quái gì vậy, có cần thô bạo đến vậy không?”
Ủa, trên người anh có mùi rượu, không lẽ lại uống rượu rồi?
Thôi đi, đây không phải làm việc trong phạm vi quản lý của cô, tự lo thân mình thì hay hơn!
Cô nhún vai, xuống lầu tìm thức ăn. Bụng đã được thỏa mãn, tâm trạng cũng tốt hơn, đột nhiên có lòng hảo tâm, mang một tách trà giải rượu cho Nam Cung Nghiêu.
Dù sao, lần trước cô bị cảm, anh cũng mang thuốc cảm đến cho cô, coi như có quá có lại.
Gõ cửa phòng, mở cửa bước vào, Nam Cung Nghiêu đang ngửa mặt nằm ở ghế sofa, nhắm hai mắt lại, không biết đang nghĩ cái gì. Áo vest bị vứt sang một bên, caravat nới lỏng, có chút luộm thuộm.
Trong ấn tượng của cô, anh mãi mãi tinh thần phấn chấn, sạch sẽ đến nỗi như người sống trong nơi được che chắn bằng thủy tinh, rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, có chút sa sút, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp trai.
Nhìn thấy trán anh mệt mỏi nhíu lại, cô không muốn quấy rầy anh, nhẹ nhàng bỏ tách trà giải rượu xuống rồi rời khỏi. Anh lại giữ chặt tay của cô, cặp mắt sắt bén sáng rực như con ngươi của con báo đột nhiên mở ra, dọa cô thét lên một tiếng, rùng mình một cái, miễn cưỡng nở nụ cười không được tự nhiên.
“Anh, anh tỉnh rồi, tôi giúp anh pha một tách trà giải rượu! Nhân lúc còn nóng uống đi!”
Nam Cung Nghiêu không nói chuyện, chỉ chăm chăm nhìn cô, giống như muốn dùng ánh mắt lột bỏ mặt nạ của cô.
Nhìn thấy người con gái này, anh đột nhiên cảm thấy yên tâm. Nhưng đồng thời, cũng rất tức giận, giận cô có thể làm xáo trộn mạnh mẽ dòng suy nghĩ của anh, ảnh hưởng đến tâm tình của anh.
Người phụ nữ ác độc này, rốt cuộc đã bỏ lên người anh ma chú gì, khiến anh càng ngày càng không thể tự kiềm chế bản thân, để rồi càng lún càng sâu.
Uất Noãn Tâm bị anh nhìn đến khó hiểu, da đầu run lên, sống lưng lạnh lẽo, yếu ớt hỏi: “Làm sao vậy? Này….anh…..”
Giây tiếp theo, bị anh kéo đến sofa. Bởi vì dùng sức quá mạnh, toàn bộ cơ thể hơi bật nhẹ lên.
Anh không buông tay cô ra, nhắm hai mắt lại.
Uất Noãn Tâm giãy dụa vài cái nhưng không thoát ra được, muốn đứng dậy.
“Đừng động đậy!” Giọng nói của anh lộ ra đầy sự mệt mỏi, nhưng vẫn ngập tràn sức uy hiếp.
Uất Noãn Tâm im lặng một lúc, hoài nghi hỏi: “Anh làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Anh hôm nay, rất không bình thường.
Nam Cung Nghiêu không trả lời. Điều gì anh cũng không muốn nói, cũng không muốn làm, chỉ muốn cô ở bên cạnh mình, cảm nhận hơi thở của cô, liền có một sự yên tâm lạ lùng.
Đáng tiếc sự yên lặng không kéo dài được bao lâu, Uất Noãn Tâm lại yếu ớt nói: “Tôi vẫn chưa tắm rửa! Cơ thể hơi dơ.”
Nam Cung Nghiêu mở trừng hai đôi mắt, tức giận. “Cô chán ghét ở bên cạnh tôi đến như vậy sao?”
“Không, không phải thế….” Cho dù không ghét, đương nhiên cũng không quá thích.
“Vậy tại sao cô lại vội vàng muốn đi, đi tìm tình nhân cũ của cô phải không? Anh ta hôm nay giúp cô đánh một vụ kiện, có phải cô muốn lấy thân báo đáp.”
“…………….”Uất Noãn Tâm không lên tiếng, im lặng. Có lẽ lúc này, im lặng là tốt nhất.
“Không nói chuyện? Chứng minh tôi nói đúng rồi?”
“Tôi chỉ là…..không muốn vì vấn đề vô nghĩa này mà cãi nhau với anh. Tôi rất mệt, tin chắc anh cũng vậy!”
Giọng điệu của cô rất chân thành, mang chút cầu xin, sự kiêu ngạo của Nam Cung Nghiêu cũng giảm đi một chút, trở mặt lạnh lùng.
Cô ghét cãi nhau, anh muốn vậy sao? Chỉ là, mỗi lần nghĩ đến cảnh cô và Lương Cảnh Đường ở cùng nhau, anh lại không kiềm được tức giận! Cãi nhau một lần, lòng anh lại một lần đầy mệt mỏi.
Anh cũng hy vọng có thể im lặng chung sống với cô.
“Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?”
“Không có!”
“Ồ….” Thái độ của anh lạnh nhạt, Uất Noãn Tâm cũng không hỏi thêm gì nữa. Cách một lúc, nhìn thấy trà giải rượu sắp lạnh, bưng đến trước mặt anh. “Uống, uống xong sẽ dễ chịu hơn một chút……”
Nam Cung Nghiêu vẫn bày ra dáng vẻ không thèm để ý đến cô.
“Ngoan…..”
Anh chán ghét nhíu mày: “Bớt bày ra cái bộ dạng dụ dỗ trẻ em với tôi.” Nói như vậy, nhưng vẫn vươn tay ra nhận lấy. Ngay lúc này, lại truyền đến một câu nói khiến anh rất không vui….
|
Chương 152: Hôn một cách tàn bạo
“Mau uống hết trà giải rượu đi, tắm rửa rồi đi ngủ, tôi cũng quay về phòng đây!”
Uất Noãn Tâm nói như vậy, tất cả đều vì anh đã uống rượu, muốn anh nghỉ ngơi sớm chút. Nhưng khi Nam Cung Nghiêu nghe xong, lại coi thành cái cớ để trốn tránh của cô. Khuôn mặt dịu nhẹ lúc nãy ngay lúc này đây đột nhiên trở nên căng thẳng, đập bỏ tách trà giải rượu.
Một tiếng kêu “lạch cạch”, tách trà bị vỡ thành mảnh, trà giải rượu văng tóe đầy cả tấm thảm.
Uất Noãn Tâm sợ đến mức run rẩy, ngạc nhiên nhìn anh. “Anh làm gì vậy?”
Nam Cung Nghiêu ngay cả liếc nhìn cô cũng không muốn, cả khuôn mặt giống như cái động bị đóng băng, từng góc cạnh nhìn vào đều lạnh lẽo. Anh chỉ thốt lên một chữ đơn giản. “Cút!”
“Gì chứ?”
“Tôi nói cô cút đi!” Ánh mắt của anh đủ lạnh để làm đông cứng cô, cũng rất tuyệt tình. “Không phải cô muốn đi sao? Vậy thì mau cút xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy cô!” Anh chán ghét cô tìm đủ loại cớ muốn bỏ chạy, giống như anh đang cầu xin cô, bắt ép cô vậy. Cô cho rằng cô là ai chứ!
Uất Noãn Tâm lúc này không đoán được cảm xúc của anh, im lặng đến cùng cực, cũng không muốn tiếp tục chịu tức giận oan uổng, sau đó đứng dậy. “Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi!” Khom người dọn dẹp mảnh vỡ.
“Đừng giả vờ nữa! Tôi bảo cô cút, không nghe thấy sao?” Nam Cung Nghiêu đột nhiên nổi lửa đặc biệt lớn, nhìn thấy cô đôi mắt liền cảm thấy đau nhức, có một loại kích động khẩn cấp bùng nổ. Anh cố gắng đè nén xuống không nổi giận, nhưng người đàn bà này, lại khiêu chiến giới hạn của anh.
Cô như vậy là đang diễn vỡ gì đây hả?
Tiếng nói nặng nề gầm thét bên tai của Uất Noãn Tâm, hơi thở xen lẫn với mùi rượu nóng bỏng phả lên mặt cô, cho thấy sự nguy hiểm, nhưng cô vẫn tiếp tục nhặt mảnh vỡ.
Bởi vì, lo lắng anh không cẩn thận dẫm phải, bị thương.
“Đáng chết!” Nam Cung Nghiêu lúc này không còn cách nào nhẫn nhịn, kéo cô, quăng lên ghế sofa, cơ thể mạnh mẽ đè lên. Trên cổ gân xanh nổi đầy lên, làm cho người khác vô cùng khiếp sợ. Bàn tay nắm chặt hai cổ tay của cô, giống như muốn cắt đứt chúng vậy.
“Uất Noãn Tâm” Anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô. “Rốt cuộc cô muốn sao hả?”
Cô cũng không nhìn thẳng vào hai mắt đang bốc lửa của anh, trả lời nhỏ nhẹ: “Tôi chỉ không muốn anh bị thương vì đạp trúng mảnh vỡ, nhặt xong tôi sẽ đi!”
“Không phải cô chán ghét tôi sao? Tại sao còn giả vời quan tôi tôi hả?”
Cô thản nhiên liếc nhìn anh, trong mắt không có chút gợn sóng nào. “Anh hiểu lầm rồi, điều này không có nghĩa tôi quan tâm anh. Cho dù anh là một người không quen biết, tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Bởi vì anh vui buồn thất thường, cô cũng có chút tức giận, cho nên những lời này không phải là lời thực lòng của cô. Nhưng Nam Cung Nghiêu nghe vào, lại trở thành lời thật lòng. Cho nên, anh nổi trận lôi đình, giận dữ cười ồ lên. “Được……cô chán ghét tôi phải không? Vậy thì càng chán ghét thêm một chút đi…….”
Trong lòng Nam Cung Nghiêu tràn đầy ghen tuông điên cuồng cùng tức giận, như có ngọn lửa cắn nuốt tim anh, anh không tiếc dùng thủ đoạn cực đoan khơi gợi phản ứng của cô. Chỉ cần cô không tiếp tục bày ra bộ dạng không thèm để ý, chẳng sao cả chết tiệt này là được.
Nhìn thấy hai con mắt Nam Cung Nghiêu đỏ ngầu, một luồng sợ hãi mạnh mẽ từ trong đáy lòng của Uất Noãn Tâm trồi lên. Nam Cung Nghiêu nhìn ra được sự sợ hãi của cô, lạnh lùng nở nụ cười. “Sao nào? Bây giờ mới biết sợ sao? Không phải muộn rồi sao?”
“Anh buông tôi ra, mau buông ra…..”
Cô giãy dụa càng làm tăng lên lửa giận trong người Nam Cung Nghiêu, đè nén xuống, tàn nhẫn hôn Uất Noãn Tâm.
Cô liều mạng giãy dụa, nhưng càng giãy dụa, Nam Cung Nghiêu dùng sức càng mạnh, bá đạo và độc tài hôn cô, chiếm đoạt hơi thở của cô.
Một tay cố định sau gáy của cô, tay còn lại không để cho cô giãy dụa. Cái lưỡi bá đạo cạy đôi môi đang mím chặt của cô, tiến vào trong miệng cô, hấp thu ngọt ngào của cô.
Cái hôn này tràn đầy thô bạo và chiếm đoạt, anh biến thành một con cầm thú, điên cuồng chiếm đoạt, dây dưa không dứt với cái lưỡi của cô. Lửa nóng trong lồng ngực dẫn đến vật nam giới đang đè trên người cô sưng lên, tuyên bố sức mạnh và sự chiếm hữu của chính mình.
Không…..cô không muốn như vậy……không muốn……….
Uất Noãn Tâm giãy dụa, phản kháng, đánh trả, nhưng không thoát ra được sự giam cầm của anh. Dưới tình huống khẩn cấp, cô cắn vào lưỡi của anh, toàn bộ khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Nam Cung Nghiêu buông cô ra, đôi mắt có nguy cơ nổi lữa, bàn tay nâng cằm của cô lên. “Sao nào? Cam tâm tình nguyên hôn Lương Cảnh Đường, còn nụ hôn của tôi khiến cô uất ức đến vậy sao? Hay cô cho rằng, tôi không thỏa mãn được cô?”
“Anh điên rồi……….mau buông tôi ra………..”
Mặt của cô bởi vì kịch liệt giãy dụa trở nên đỏ ửng, đầu tóc xõa ra rối tung, vô cùng cám dỗ, kích thích tinh thần của Nam Cung Nghiêu.
Nhưng vừa nghĩ đến cô vì người đàn ông khác cự tuyệt nụ hôn của mình, lửa giận như biển động xô sóng tràn vào tim anh. Cô càng phản kháng, anh cùng muốn chiếm lấy cô cho bản thân, để cho cô nhìn thấy rõ anh là ai!
Anh lại mạnh mẽ hôn cô lần nữa, cái lưỡi nóng bỏng kịch liệt chiếm đoạt, hôn đến nỗi đầu lưỡi của hai người đều co rút lại. Tay cũng bắt đầu du ngoạn trên người cô, nắm lấy một bên đẫy đà của cô, không chút lưu tình mà xoa nắn.
Uất Noãn Tâm run rẩy, hoảng sợ cùng cực, khi bên tai vang lên tiếng quần áo bị xé tách, nước mắt từ khóe mi tràn ra. “Không cần………dừng lại………..xin anh……..” Cô kịch liệt giãy dụa.
Nam Cung Nghiêu nếm được mùi máu tươi, có chút không đành lòng, nhưng anh ép bản thân phải nhẫn tâm, tiếp tục chiếm đoạt. Tự thôi miên mình, cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi, anh không cần thương xót cho cô.
Làn da trắng noãn nà lộ ra giữa không khí, trên người cô rất nhanh chỉ còn lại bộ nội y. Trong lòng Uất Noãn Tâm gấp như đốt khóc thét lên. “Nam Cung Nghiêu…..dừng tay! Dừng tay lại! Xin anh….” Tiếng khóc mỗi lúc một to lên, vô cùng đau đớn, từng chút một làn tan rã trái tim sắt đá của Nam Cung Nghiêu.
Anh rất cố gắng nghĩ không cần để ý đến tiếng khóc của cô, nhưng anh phát hiện, bản thân làm không được, anh không cách nào nhìn cô khóc lóc cầu xin! Anh chịu thua dừng lại, tàn nhẫn đẩy tay cô ta, gầm lên. “Cút….”
Trên mặt của Uất Noãn Tâm đầy nước mắt, khó chịu và uất ức. Cô không hiểu tại sao anh đối với mình lại tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc cô đã làm sai gì chứ, phải chịu đựng anh chiếm đoạt tàn bạo như vậy. Cô nức nở ngồi dậy, không thèm liếc nhìn anh, che kín cơ thể chỉ còn lại bộ đồ lót, đi ra ngoài.
“Shit! Đáng chết!” Nam Cung Nghiêu phẫn nộ, chân đá vào gốc bàn. Giống như một con thú bị nhốt nổi điên lên, ở trong phòng buồn phiền chán nản đi qua đi lại.
Anh không phải rất chán ghét cô sao? Nhưng vẫn cứ như vậy không thể nhẫn tâm với cô, người phụ nữ độc ác này, rốt cuộc muốn giày vò anh đến mức nào mới cam tâm hả?
|
Chương 153: Tổng tài thì giỏi sao?
Uất Noãn Tâm mất ngủ cả một đêm, trong đầu như một cuốn phim quay chậm không ngừng hồi tưởng lại cái cảnh đáng sợ kia. Khi quá mệt ngủ thiếp đi, trong mộng cũng không thoát khỏi nó, bị hoảng sợ làm thức tỉnh, sau đó lại không ngừng nghĩ đến. Hôm sau tinh thần không được tốt, cúi đầu đi xuống lầu. Lúc đi ngang qua nhà bếp, vô tình gặp được Nam Cung Nghiêu. Cả một tháng nay, mỗi ngày anh đi làm còn sớm hơn cô, không nhìn thấy người đâu, hôm nay lại….
Không lẽ bởi vì chuyện của ngày hôm qua sao? Cô lại bắt đầu bất an, cơ thể bởi vì sợ hãi mà có chút run rẩy.
Cuối thấp đầu, giả vời không nhìn thấy anh, bước đi nhanh.
“Thiếu phu nhân, cô không ăn sáng sao?” Hà quản gia hỏi.
Uất Noãn Tâm cũng không dám trả lời bà, tiếp tục bước đi.
“Ăn sáng xong rồi hẳn đi!” Giọng nói lạnh băng của Nam Cung Nghiêu bay đến, cô lập tức đứng yên, ức chế nhịp tim đang đập loạn, giả vờ bình tĩnh. “Không cần, tôi phải đi làm ngay!”
“Tôi nói, ăn sáng xong mới đi!” Giọng điệu của Nam Cung Nghiêu không thay đổi, lại có thêm vài phần nguy hiểm.
Hà quản gia lo lắng cô lại chọc giận anh, vội vàng đi qua đó kéo cô lại. “Thiếu phu nhân, ăn sáng đi!”
Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải nhận lệnh đi qua đó, có lúc cô thực sự rất ghét bản thân cứ vậy mềm yếu trước mặt anh. Nhưng một khi chống đối, lại gây gỗ với nhau. Cô quá mệt mỏi, chẳng còn sức lực để tiếp tục làm loạn. Cô chọn chỗ ngồi cách xa anh nhất, chẳng biết bữa sáng này nuốt vào sẽ có mùi vị gì.
Cả người co rúm lại trong trạng thái đề phòng, sợ anh đột nhiên mở miệng.
Nhưng dường như anh cũng không có ý định nói chuyện với cô, chỉ chăm chú đọc báo.
Uất Noãn Tâm lúc này mới có chút thoải mái, cũng vì anh bày ra thái độ ‘thờ ơ’ có chút tức giận. Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, anh làm sao có thể giả vờ như chưa từng có chứ? Cho dù không tự mình nói xin lỗi, cũng nên biểu hiện ra chút hối lỗi chứ?
Cô tự giễu, bản thân quả thật quá ngây thơ rồi. Anh, Nam Cung Nghiêu, hối lỗi sao? Có thể sao?
Cho dù anh hại người ta tan nhà nát cửa, cũng sẽ không có một chút hối lỗi đâu nhỉ? Chẳng qua chỉ suýt chút chiếm đoạt cô thôi mà, chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể. Nhưng chuyện này đối với một người con gái mà nói, lại là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn.
Cô càng nghĩ càng tức giận, cắn vài miếng bánh bao, không thể ăn vô thêm, đứng dậy muốn rời khỏi. “Tôi đi làm đây!”
“Đợi đã….”
Cô đứng lại, như con chim đang run rẩy.
Nam Cung Nghiêu bỏ tờ báo xuống, cầm một bản hợp đồng quăng trước mặt cô. “Mang đến cho Hạ Nghiên Chi xem qua, coi thử coi có gì cần chỉnh sửa hay không.”
“Ký hợp đồng cùng Hạ Nghiên Chi tiểu thư, vẫn là anh nên tự mình đi có vẻ thích hợp hơn!” Nói không chừng nói một hồi, liền nói luôn trên giường cũng nên, vừa hay có thể phát tiết ‘thú tính’ của anh.
Nam Cung Nghiêu nhíu mày, liếc nhìn cô một cái. “Đây là chuyện có thể được lựa chọn sao?”
“……..” Uất Noãn Tâm không vui lấy bản hợp đổng bỏ vào trong túi, bực tức bỏ đi, trong lòng đem Nam Cung Nghiêu ra mắng từ trên trời xuống dưới đấy. Đồ khốn! Đồ khốn! Tổng tài thì giỏi lắm sao? Vẫn chỉ là một tên cầm thú chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Đi vào tiểu khu cao cấp Hạ Nghiên Chi đang sống, Uất Noãn Tâm nhấn chuông cửa nhà cô ta. Đợi nửa ngày, không có ai chạy ra. Cách một lúc, cô lại ấn tiếp, cũng không ai chạy ra. Đang nghĩ có nên liên hệ trước với người đại diện hay không, thì cửa mở ra. Nhưng người mở cửa không phải Hạ Nghiên Chi, mà một người đàn ông đầu tóc lộn xộn, dáng vẻ buồn ngủ, dáng người ốm cao, làn da trắng đẹp, trên người chỉ mặt một chiếc quần tam giác, cả người tản ra một mùi vị của ‘ngưu lang’. (Ngưu lang = trai bao)
Uất Noãn Tâm không biết tại sao bản thân lại có cảm giác đó, nhưng rất nó mạnh liệt.
“Xin hỏi….ở đây có phải là nhà của Hạ Nghiên Chi tiểu thư không?” Đồng nghiệp cho cô chính là địa chỉ này mà!
“Cô ấy đang ngủ, cô có chuyện gì không?”
“Tôi là luật sư của tập đoàn Hoàn Cầu, có vài thứ muốn nhờ Hạ tiểu thư ký tên một chút.”
“Bảo bối, ai vậy?” Từ xa truyền đến giọng nói của Hạ Nghiên Chi.
“Luật sư của tập đoàn Hoàn Cầu…”
Uất Noãn Tâm có thể nghe thấy Hạ Nghiên Chi đang dùng giọng nói thô bạo thật lớn quát: “Buổi chiều quay lại!”
“Nhưng tổng tài nói, buổi sáng anh ấy đã xác định, buổi chiều sẽ chính thức ký hợp đồng.” Tránh khỏi uổng công đi một chuyến, Uất Noãn Tâm vội vàng lấy ra ngọn núi lớn ‘Nam Cung Nghiêu’. Quả nhiên, Hạ Nghiên Chi tuy không vui, nhưng vẫn cho cô vào.
Cô ngồi trong phòng khách đợi một lúc lâu, Hạ Nghiên Chi mới ra, cả người mặc đồ ngủ bằng lụa, rất quyến rũ. Cô ta ngồi đối diện cô, lấy hộp thuốc lá trên bàn, hỏi ý cô. “Hút không?”
“Xin lỗi! Tôi không hút thuốc!”
“Vậy không khách sáo!” Hạ Nghiên Chi tự mình châm một điếu thuốc, nhả khói trắng ra. “Hợp đồng đâu?”
“Ở đây, mời cô xem qua.”
“Tôi lười đọc chữ, cô đọc cho tôi nghe đi!”
Uất Noãn Tâm nhịn xuống. “Vâng! Hợp đồng tổng cộng có một trăm hai mươi khoản. Khoản một….”
“Sao lại dài đến vậy, cô đọc đến chừng nào mới xong hả? Vào trọng tâm đi.”
”Vâng!” Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy ‘bình hoa’ này là một kẻ đầu rỗng, giải thích pháp luật chẳng khác gì đàn gãy tai trâu, chỉ chọn vài khoản trọng tâm cần nhớ.
Người đàn ông đẹp trai da trắng bước ra, hôn lên má Hạ Nghiên Chi một cái, để lại một tấm danh thiếp, lưu luyến không nỡ nói: “Chị Hạ, em đi đây, nhớ tìm em nha!”
“Được rồi, mau đi về đi!”
Giữa hai người ‘tương tác’ với nhau, xác minh dự cảm của Uất Noãn Tâm là đúng. ‘Người làm nghề đặc biệt’ sẽ có một loại khí chất ‘đặc biệt’, vừa nhìn đã có thể nhận ra. Đương nhiên, cô đối với người làm nghề này không có bất kỳ thành kiến gì. Chỉ là cách sinh tồn khác nhau, không phân chia cao thấp.
Anh ta vừa đi, Hạ Nghiên Chi liền tùy tiện quăng tấm danh thiếp qua một bên, dùng ánh mắt cảnh cáo cô. “Có những lời nên nói, cũng có nhừng lời không nên nói, cô hẳn đã biết rõ.”
Cô không phải là một người phụ nữ quá bừa bãi, số lần tìm ngưu lang không nhiều. Chỉ là đêm qua Nam Cung Nghiêu đã khơi gợi ‘dục vọng’ của cô rồi bỏ lại cô không thèm ngó ngàng, cô mới đi tìm ngưu lang phát tiết.
“Tôi biết rõ! Tôi là luật sư của tập đoàn Hoàn Cầu, chỉ có trách nhiệm ký hợp đồng.”
Nhìn cô không phải là một người nhiều chuyện, Hạ Nghiên Chi mới yên tâm. “Tiếp tục nói đi!”
Uất Noãn Tâm đang định nói với cô một số từ trong pháp luật, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hạ Nghiên Chi đi mở cửa, tiếp theo đó cô nghe thấy tiếng cãi nhau, hình như Hạ Nghiên Chi không cho đối phương vào, nhưng đối phương vẫn cứ xông vào, vẻ mặt lưu manh, vừa nhìn là biết kẻ chơi bời liêu lổng, không có công ăn việc làm đàng hoàng.
|
Chương 154: Nam Cung Nghiêu, cứu tôi!
Rõ ràng Hạ Nghiên Chi rất ghét anh ta, hạ thấp giọng : “Anh về trước đi, tôi không chẳng có quan hệ gì với anh!”
“Em lừa ai chứ! Vẫn muốn giống lần trước, kêu trợ lý đưa cho tôi mấy chục ngàn sao? Không có cửa đâu!”
Anh ta lỗ mãng sờ vào mặt của Hạ Nghiên Chi, bị cô ta ghét bỏ đẩy ra, cũng không để ý đến, ngông nghênh bỏ tay vào túi quần. “Giả vờ trinh tiết liệt nữ gì chứ, khoảng thời gian lúc trước khi ở dưới thân của ông đây rên rỉ….”
“Lăng Bân, anh câm miệng!” Hạ Nghiên Chi ngần ngại liếc nhìn Uất Noãn Tâm.
Anh ta thuận theo ánh mắt của cô ta. “Oh…thì ra đang có khách nha! Vậy càng hay! Muốn nói gì, chúng ta ở trước mặt cô ấy nói cho rõ ràng!”
“Anh biến đi cho tôi! Cút….” Muốn đẩy anh ta nhưng đẩy không đi, Hạ Nghiên Chi tức giận, một cái tát hướng về anh ta, bị anh ta giữ lấy tay, đẩy ra.
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Uất Noãn Tâm đỡ cô ta đúng lúc, mới không bị té ngã.
“Vị tiên sinh này, xâm phạm gia cư người khác là vi phạm pháp luật, xin anh đi cho!”
“Cô cho cô là ai, chuyện giữa chúng tôi, không đến lượt cô xen vào sao?” Quay qua Hạ Nghiên Chi khai đao. “Ông đây lười nói lời vô nghĩa với cô, không muốn người khác biết cô là kẻ lăng loàn như thế nào, đưa tôi hai mươi triệu!”
“Anh đã vơ vét hết mười triệu rồi, vẫn chưa đủ sao? Tôi không có nhiều tiền đến vậy!”
“Cô không có tiền? Cô đường đường là đại minh tinh lại không có tiền sao? Được, tôi không lấy được tiền, cô cũng đừng mong có ngày tháng yên ổn. Tôi bây giờ sẽ đi đến đài truyền hình, vạch trần cô vốn không phải rùa biển Italia gì hết, chỉ là một ả kỹ nữ, kẻ trộm, vũ nữ, bị một kẻ thối nát như tôi giày xéo một năm trời!”
Anh ta quay đầu bỏ đi, Hạ Nghiên Chi sợ rồi, vội vàng chạy theo níu anh ta lại, nghiến răng nói: “Hai mươi triệu đúng không? Được, tôi cho anh. Sau này, biến mất mãi mãi!”
Uất Noãn Tâm nhìn thấy cô ta muốn lấy tờ cuốn chi phiếu trên bàn, đứng ngăn lại trước mặt cô ta. “Cô không thể để anh ta đắc ý, tôi có thể giúp cô kiện anh ta.”
“Kiện tôi sao? Được thôi!” Lăng Bân cười ồ lên. “Đến lúc đó tôi sẽ đem những chuyện lúc nãy ở trên pháp đình nói lại thêm một lần nữa, còn một số tình tiết….tôi nghĩ….nhất định sẽ rất khuấy động….”
Quá khứ đen tối hiện lên trước mắt, Hạ Nghiên Chi gần như sụp đổ, đẩy Uất Noãn Tâm ra. “Cô tránh ra, không cần cô lo!” Cô phải mất thời gian năm năm, phải chịu đựng rất nhiều quay tắc ngầm mới có thể có được địa vị như ngày hôm nay, tuyệt đối không thể thất bại trong chốc lát. Bất luận phải trả bất cứ cái giá nào! Cô cũng không muốn quay về cuộc sống trước kia, chết cũng không muốn!
Cô ta xé một tờ chi phiếu, đưa cho Lăng Bân. “Nếu như anh sau này dám đến làm phiền tôi, tôi sẽ cho anh đẹp mặt.”
Lăng Bân vui vẻ ra mặt. “Biết rồi….một ngày vợ chồng trăm năm ân ái, anh làm sao có thể hại em chứ?” Hôn tấm chi phiếu, đắc ý hướng về phía cô ta huýt sáo. “Anh đi đây, bảo bối!”
Hạ Nghiên Chi mệt mỏi ngồi la liệt trên ghé sofa, vắt tay lên trán, trong lòng nhiễu loạn.
“Loại người giống như anh ta, tuyệt đối không thể bảo qua. Nếu như không bắt anh ta lại, anh ta vẫn sẽ….”
“Im miệng, tôi bây giờ rất phiền, không muốn nghe cô nói chuyện!” Hạ Nghiên Chi nhanh chóng ký bản hợp đồng bằng chữ ký của mình, quăng trả lại cho Uất Noãn Tâm. “Cô có thể đi rồi!”
Lúc này cô biết rõ, tốt nhất nên để cô ấy yên tĩnh một chút, thu dọn đồ đạc rời khỏi.
“Đợi đã….” Hạ Nghiên Chi gọi cô, ánh mắt sắc bén u ám. “Chuyện hôm nay, cô tốt nhất coi như chưa nghe thấy gì, nếu không, tôi sẽ không để cho cô yên.”
Uất Noãn Tâm không hứa gì hết, đẩy cửa ra ngoài, hít một hơi thật sâu. Thì ra ngôi sao vốn không đẹp đẽ hào nhoáng như trong tưởng tượng của cô, cũng có rất nhiều người không biết được u ám và cực khổ của nó. Đổi lại là cô, cũng không biết nên làm như thế nào?
…………..
Cả ngày này Hạ Nghiên Chi tinh thần bị phân tâm không yên, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Bình minh buổi sáng ngày hôm sau, bị những cuộc gọi liên tục của trợ lý đánh thức, lo lắng như lửa đốt nói: “Chị hạ, chị mau xem tin tức đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cô ta mở TV ra, tất cả các đài truyền hình, trên trời dưới đất đều đưa tin scandal của cô, làm sáng tỏ chuyện cô là con gái của một kỹ nữ, mười ba tuổi đã bắt đầu ra đời , hút thuốc phiện. Cô sợ đến nỗi mặt mày tái mét, một lúc sau mới phản ứng trở lại, vội vàng gọi điện cho Lăng Bân, hỏi anh ta tại sao lại làm như vậy.
“Làm sao có thể do anh làm chứ? Anh đều phải dựa vào em để sống. Buổi sáng nhìn thấy tin này, bản thân anh cũng bị hết hồn. Đúng rồi, hôm qua ở nhà em không phải vẫn còn một người sao? Nhất định là do cô ta đồn ra ngoài! Có cần anh làm một chút việc gì không?”
“Anh thành thật chờ đợi cho tôi, chuyện gì cũng không được làm.” Hạ Nghiên Chi hung hăn cúp điện thoại, hận đến nỗi run rẩy cả người.
Uất Noãn Tâm, cô là đồ tiện nhân, dám ở phía sau hãm hại tôi. Cho dù tôi phải chết, cũng sẽ kéo cô xuống nước!
…………..
Uất Noãn Tâm trong lúc mua đồ ăn sáng nhìn thấy cái tin tức này, lúc đó cô cũng kinh ngạc đến mặt mày trắng bệch. Cô cho rằng Lăng Bân muốn chỉ là tiền, không nghĩ đến lại mang những scandal này làm sáng tỏ. Nhưng ngoài trừ việc tiến nuối thay cho Hạ Nghiên Chi, cô cũng không có cách nào khác.
Cầm Sandwich chạy trên đường, bất thình lình cảm thấy phía sau có người theo dõi mình. Nhưng cô khi cô quay đầu, lại không thấy ai.
Cô càng đi càng cảm thấy có gì đó không đúng, có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm. Quay người quẹo vào một cái hẻm nhỏ, muốn tìm một nơi nào đó nấp, cửa hàng bên trong hẻm lại không mở, đã vậy còn là ngõ cụt. Đợi đến khi cô muốn quay lại, bị vài tên đàn ông chặn lại.
Cô lùi về phía sau: “Các người muốn làm gì hả? Đừng qua đây! Tôi kêu lên đó….”
“Cô kêu đi, xem ai đến cứu cô!”
“Cút đi….” Uất Noãn Tâm lấy túi sandwich và túi bánh bao đập vế phía bọn họ, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu. “Là tôi…..mau đến cứu tôi………a!”
“Uất Noãn Tâm, Uất Noãn Tâm!” Nam Cung Nghiêu gào lên vài tiếng, điện thoại đã bị ngắt. Sắc mặt của anh tái mét, lòng nóng như lửa đốt, xông thẳng ra cửa, gào lên với Hướng Vi: “Xác định xem Uất Noãn Tâm đang ở đâu. ” Xông thẳng vào thang máy, ấn nút xuống điên cuồng.
Uất Noãn Tâm, cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, phải đợi tôi đến đó! Đợi tôi….
Điện thoại bị đập vỡ, Uất Noãn Tâm bị bọn họ giữ chặt tay chân lại, đè lên trên người cô là một con dao nhò, nở ra một nụ cười dữ tợn. “Có người bảo chúng tôi cho cô một bài học, cô không thể trách chúng tôi…….”
Nhìn thấy con dao sắp đâm về phía khuôn mặt mình, trước mắt cô một màn đen kịch, hôn mê bất tỉnh….
|