Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
|
|
Chương 329 : Quyễn 7 : Bỏ trốn
: Bỏ trốn
\"Níu kéo sao?\" Anh lại nói ra những chữ nào sao? Nam Cung Vũ Nhi hỏi bằng giọng run rẩy, \"ở bên cạnh em, làm cho anh đau khổ đến vậy sao?\"
\"Không phải đau khổ! Chỉ là anh không thể cho em những gì em muốn, anh không muốn kéo em vào.\"
\"Do anh không muốn kéo em vào, hay là anh sợ em kéo anh vào hả?\" Nam Cung Vũ Nhi ngàn lần không ngờ đến, mình đã bỏ ra sáu năm trời, nhưng cũng không thể níu kéo lại được một chút nào trái tim của một người đàn ông. Cô đã cố gắng hết sức mình, nhưng trong giây phút Uất Noãn Tâm ở về Đài Loan kia, mọi thứ đều trở thành con số không.
Cái cảm giác này, rất thất vọng, mọi ảo tưởng đều vỡ tan, bản thân đã tốn rất nhiều công sức, trả giá hết sáu năm, chỉ đổi lại được một câu \'không còn yêu nữa\' của anh, còn con ả đê tiện Uất Noãn Tâm kia chẳng làm gì, lại có thể chiếm hữu được trái tim anh suốt bảy năm.
Cô chưa bao giờ có cái cảm giác thất bại ê chề đến vậy, muốn có lại không thể có được. Cô rất ghen tỵ, rất đau khổ, nỗi đau khổ này, khắc sâu vào trong trái tim, làm cho cả con người đều trốn rỗng.
Nam Cung Nghiêu cúi thấp đầu, chần chừ một lúc, mới cúi đầu nói một câu. \"Cứ coi như............. anh không muốn hai bên níu kéo lẫn nhau. Anh đi đây, em hãy chăm sóc mình cho thật tốt nhé.\"
\"Không được............ em không cho anh đi............\" Nam Cung Vũ Nhi nhào đến giữ anh lại, nói như thế nào cũng không chịu buông tay. Khóc thét, nước mắt chảy xối xả.
\"Vũ Nhi........\"
\"Daddy, mammy, daddy mammy đang làm gì vậy?\" Bé Duyệt Đào ôm con búp bê barbie đứng ở cửa, ngỡ ngàng nhìn hai người.
Nam Cung Vũ Nhi giống như vớ được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, vội kéo Duyệt Đào lại nhờ giúp đỡ. \"Duyệt Đào, daddy con muốn chạy theo người đàn bà khác đó. Mau giúp mammy giữ daddy con lại đi.\"
\"Vũ Nhi!\" Nam Cung Nghiêu quát lớn, \"em ở trước mặt Duyệt Đào nói bậy gì đó.\"
\"Em không có nói bậy, chính anh muốn đi tìm Uất Noãn Tâm mà!\"
\"Nhưng em cũng không thể ở trước mặt Duyệt Đào......\"
\"Sao hả? Anh dám làm, anh còn không dám nhận sao? Em muốn để cho Duyệt Đào biết, người ba mà nó tôn trọng nhất là người đàn ông như thế nào!\"
\"Daddy, mammy, daddy mammy đừng cãi nhau được không? Duyệt Đào rất sợ........\" Hai đôi mắt to như chú nai con đầy nước mắt, ôm chặt lấy con búp bê barbie.
\"Duyệt Đào Ngoan, con đừng sợ, daddy ở đây mà.\" Nam Cung Nghiêu không thể ép buộc mình nhẫn tâm, cũng không có cách nào nhẫn tâm với Duyệt Đào, đây chính là con gái anh yêu nhất mà!
Anh ngồi xổm xuống, bé Duyệt Đào vội ôm lấy cổ anh. \"Daddy, daddy đừng đi được không? Con xin ba đừng đi.........\"
Trái tim của Nam Cung Nghiêu như tan chảy ra, gật đầu, vỗ nhẹ bả vai của con gái, \"được rồi! Daddy không đi, tối nay Daddy ngủ với Đào Đào được không?\"
\"Vâng! Mammy, mammy cũng ngủ với Đào Đào.\"
\"Được! Mammy ngủ với Đào Đào!\" Nam Cung Vũ Nhi nhìn bóng lưng của Nam Cung Nghiêu, biết rõ trái tim của người đàn ông này đã không còn ở bên người mình. Cho dù có cố gắng như thế nào, cũng không thể lấy lại trái tim của anh. Nhưng cô nhất định không thể mất đi anh, không từ bất cứ giá nào để giữ anh lại.
Cho dù phải lợi dụng Đào Đào, cũng không thể để anh đi!
................
Hà Lan
Một thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô Rotterdam.
Dân cư rất ít, phong cảnh tuyệt đẹp, bình yên đến nỗi cứ ngỡ như chốn thần tiên. Người dân ở đây tha thiết sự yên bình, tha thiết cuộc sống, mỗi một căn nhà, đều được ô điểm bằng hoa tươi và những dây leo, giống như một thế giới nhỏ trong truyện cổ tích.
Một ngôi nhà có mái chóp màu đỏ thuộc kiểu kiến trúc Shaman, bên trong vườn hoa trồng đầy hoa tulip. Mùa xuân sắp đến, vạn vật đều tràn đầy sức sống, những con ong mật và những con bướm cũng bay ra hoạt động từ sớm, trong vườn hoa đều chìm trong cảnh vui vẻ sôi nổi.
Xe đưa đón học sinh dừng lại ở trên đường.
Uất Thiên Hạo xuống xe, vô cùng lễ phép vẫy tay chào tạm biệt Miss, tung tăng vui vẻ chạy về nhà. Cách nhà còn một khoảng xa liền hô to, \"ma ma, con về rồi!\"
\"Cục cưng về rồi à!\" Uất Noãn Tâm đang xem báo thì ngẩng đầu lên. Nở nụ cười với bé Thiên Hạo. \"Ngoan! Con đi rửa tay trước đi.\"
Uất Thiên Hạo rửa tay xong trở ra, đi đến bên Uất Noãn Tâm, tò mò mở to hai mắt ra. \"Thông tin tuyển dụng sao?\"
\"Ừ!\" Cô không để dành nhiều tiền, sau khi thuê căn nhà này xong, cũng không còn lại bao nhiêu, nên nhất định phải mau chóng tìm được việc, nếu không cuộc sống sau này sẽ khó khăn rồi. Nơi thị trấn nhỏ này rất yên bình, gần như không cần đến luật sư, cho nên cô chỉ có thể tìm những công việc như gia sư tại nhà thôi.
\"Ma ma cực khổ rồi, bé Thiên rót ly nước cho ma ma nha.\"
\"Ừ! Bé Thiên ngoan!\"
Uất Noãn Tâm tìm thấy được vài công việc phù hợp với điều kiện cũng mình, trong lúc đang chọc lọc lại, thì chuông cửa vang lên. Cô vội chạy ra mở cửa, ở bên ngoài có một người đàn ông Hà Lan ăn mặc đơn giản, mái tóc màu vàng mềm mại, hai đôi mắt màu lam như nước biển.
\"Henry, sao anh lại đến đây?\" Uất Noãn Tâm nói chuyện lưu loát bằng tiếng anh với anh.
Anh giơ một cái giỏ lên, \"tôi vừa mới hái đó, đem qua cho cô và bé Thiên nếm thử.\"
\"Cám ơn anh nha!\" Người đàn ông Hà Lan này rất nhiệt tình, từ ngày đầu tiên mẹ con cô chọn đến đây thì đã rất chiếu cố mẹ con cô, làm cô vô cùng cảm động.
\"Không cần khách sáo! Nhưng mà mùi vị thì tôi không dám đảm báo đâu.\" Anh gian xảo nháy con mắt phải, đủ làm cho các cô gái trong trân mê mẩn.
Uất Noãn Tâm giả bộ làm vẻ nghiêm trọng nói: \"Tôi sẽ thành thật đánh giá giúp anh.\"
Hai người nhìn nhau cười.
Tiễn Henry đi, Uất Noãn Tâm mở cái hộp bảo quản ra, mùi hương của những trái ô mai tỏa ra. Cô hít một hơi, trong bụng bắt đầu tham lam đánh trống.
\"Thơm quá đi!\" Uất Thiên Hạo cũng chạy đến, cầm lên đã cắn một cái. \"Ngon quá đi!\"
Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy rất ngon, nhấm nháp mùi vị thơm mát tràn đầy trong miệng. \"Do chú Henry vừa đem đến đó.\"
\"Chú Henry quan tâm ma ma quá à, chú ấy thích ma ma sao?\"
\"Thằng quỷ sử! Chú Henry và ma ma chỉ là bạn bè với nha thôi.\"
\"Lúc đầu ma ma cũng nói chú Liên như vậy mà......\"
Nhắc đến cái tên đó, trước mắt của Uất Noãn Tâm hiện lên vẻ mặt đau khổ của anh, nỗi đau khổ này giống như cả thế giới đều sụp đổ, làm cho cô đau lòng.
Uất Thiên Hạo biết mình lỡ lời, vội nói xin lỗi cô. \"Xin lỗi ma ma! Bé Thiên không cố ý đâu......\"
\"Không sao đâu con!\" Uất Noãn Tâm lắc đầu. Một tuần đã trôi qua rồi, không biết sống như thế nào, không biết còn oán hận cô không nữa. Anh giống như một cây kim đâm vào trong tim cô, vẫn còn ở nơi đó, mỗi khi nhớ đến anh, đều rất đau khổ.
Chưa đến hai phút, chuông cửa lại vang lên lần nữa.
|
Chương 330 : Quyễn 7 : Chồng trước theo đến cửa - P1
: Chồng trước theo đến cửa - P1
Uất Noãn Tâm mỉm cười mở cửa, một bó hoa tulip xinh đẹp đập vào mắt. \"Henry, lần nay anh lại tặng tôi đồ ăn ngon gì nữa đây?\"
Bó hoa tulip từ từ dời qua.......
Lộ ra một khuôn mặt tràn đầy ánh dương, nhưng nụ cười lại cứng đờ đầy âm u.
Nụ cười của Uất Noãn Tâm trong náy mắt hóa đá, vẻ mặt thay đổi đến vô cùng khó coi. Giống như đột ngột rớt vào một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ, cả người run lên vì hoảng sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Nam Cung Nghiêu nở nụ cười đạo đức giả hỏi: \"Sao thế? Không phải thằng quỷ ngoại quốc em mong chờ, rất thất vọng sao?\"
Uất Noãn Tâm giống như đang né tránh con dã thú trong dòng nước lũ, vội vã đóng cửa lại. Biết rõ một cách cửa không thể nào cản được anh, chỉ uổng công phí sức thôi, nhưng vẫn muốn chặn anh lại. Cả một tuần qua, thần kinh của cô mỗi ngày đều căng thẳng, sợ anh sẽ đột ngột xuất hiện, rốt cuộc thì ngày này cũng đến.
Nam Cung Nghiêu chặn lại bằng một tay, giống như con ác quỷ từ địa ngục đột ngột hiện ra đòi mạng, cố gắng hết sức dùng những lời xấu xa chế giễu cô. \"Mới có một tuần, thì đã chạy đi quyến rũ người đàn ông mới rồi sao? Uất Noãn Tâm, em cũng rất giỏi nha!\"
\"Vừa mới hủy bỏ hôn ước với Ngũ Liên, quay đầu lại đã quấn lấy người đàn ông khác. Có phải tôi dạy dỗ em chưa đủ sâu sắc không? Em là người phụ nữ của tôi, tốt nhất em hãy nhớ rõ điều này. Bất kỳ người đàn ông nào muốn nhúng chàm em, kết quả đều rất thê thảm.\"
\"Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh mau cút đi! Cút....\"
\"Ma ma, sao lại ồn ào đến vậy? Có phải chú Henry không?\"
Nam Cung Nghiêu hô lớn, \"không phải tên quỷ ngoại quốc, là pa pa!\"
\"Pa pa!\" Uất Thiên Hạo mừng rỡ chạy đến, lại nhìn thấy Uất Noãn Tâm đang ra sức ngăn Nam Cung Nghiêu đi vào. \"Ma ma, vì sao ma ma không cho pa pa vào.\"
\"Pa pa nói mà ma ma con chẳng nghe lời chút nào!\" Anh chỉ tốn chút sức, đã có thể dễ dàng đi vào, đụng Uất Noãn Tâm lảo đảo lùi về sau vài bước. Rõ ràng anh đang bức ép mà!!!
\"Pa pa, sao pa pa lại mang theo hành lý nữa? Có phải pa pa muốn đến đây ở cùng mẹ con con không?\"
\"Ừ! Pa pa muốn ở cùng với bé Thiên, còn có ma ma con....\" Anh gây hấn quét mắt qua Uất Noãn Tâm, tỏ thái độ \'em có thể làm gì được tôi\', làm cho cô tức muốn chết, giống như con gà mẹ tức giận đứng che Uất Thiên Hạo lại, gào thét với Nam Cung Nghiêu.
\"Đây là nhà tôi! Ai cho phép anh ở đây, anh mau cút cho tôi, ở đây không hoan nghênh anh đâu!\"
Uất Thiên Hạo có chút bất bình thay cho Nam Cung Nghiêu, \"ma ma đừng hung dữ với pa pa như vậy, pa pa cố ý đến thăm chúng ta mà!\"
\"Anh ta mà tốt đến vậy à! Nam Cung Nghiêu, coi như tôi cầu xin anh, anh tha cho tôi đi! Đừng có làm phiền mẹ con tôi nữa, được không?\"
\"Hình như chỉ có một mình em không chào đón tôi thôi! Nhưng bé Thiên rất thích tôi nha!\" Anh đi ngang qua người Uất Noãn Tâm, cúi người xoa đầu bé Thiên. \"Bé Thiên ngoan, con vào trong trước đi, pa pa có chuyện muốn nói với ma ma.\"
\"Pa pa sẽ đi sao?\"
\"Không đâu! Pa pa hứa với con.\"
\"Vâng!\" Bé Thiên lưu luyến không nỡ đi, sợ khi trở ra, thì không còn nhìn thấy Nam Cung Nghiêu, nhưng cậu không thể không nghe lời. Quay đầu hai ba lần, mới từ từ đi vào phòng.
Uất Noãn Tâm xách hành lý của Nam Cung Nghiêu muốn ném ra bên ngoài, \"anh mau cút đi cho tôi! Cút khỏi nhà chúng tôi đi!\"
Một tay Nam Cung Nghiêu giữ hành lý lại, ung dung bình thản. \"Nếu như em không muốn giữ tôi lại, tôi có thể đi, chỉ là em phải gánh chịu hậu quả đấy.\"
Cô sững người lại, hai bàn tay nắm chặt lại, oán hận quay đầu lại hỏi: \"Anh muốn sao đây?\"
\"Không muốn gì cả, chỉ là trong tay tôi có một đoạn phim về tình dục, không biết phải xử lý như thế nào thôi. Nên một mình hưởng thụ, hay là chia sẻ cho mọi người trên khắp thể giới.\"
\".......... Anh là như vậy, không sợ bị trời đánh hả?\"
\"Nếu như tôi sợ, thì đã không có Hoàn Cầu và Nam Cung Nghiêu của ngày hôm nay. Tôi trước nay làm việc không hề biết đến hậu quả, tôi có thể tàn nhẫn đến mức nào, em hẳn phải hiểu rõ chứ, tôi khuyên em tốt nhất đừng thử chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi, nếu không............. tôi mà phát điên lên, người tiêu tùng chính là em đo!\"
\"Anh có phải là đàn ông không, đừng có lấy đoạn phim kia ra uy hiếp tôi nữa.\"
\"Điều này so với chuyện tôi có phải đàn ông hay không, không liên quan gì.\" Anh cúi người, kề sát vào cô, nở nụ cười xấu xa. \"Về vấn đề tôi có phải đàn ông hay không, khi ở trên giường không phải cơ thể của em đã kiểm tra rồi sao?\"
Uất Noãn Tâm tức đến đỏ mặt, \"anh không biết xấu hổ!\"
\"Cầm thú, đồ khốn, không biết xấu hổ, nói qua nói lại cũng chỉ những chữ này, em không thấy chán, nhưng tôi lại thấy chán đó, em vẫn nên dùng từ gì mới hơn đi!\"
Biết rõ ngoài việc thỏa hiệp với anh ra, cô không còn đường lui nào, Nam Cung Nghiêu mỉm cười. \"Bé Thiên, con mau ra đây đi!\"
Uất Thiên Hạo lập tức giang rộng vòng tay ra, vui vẻ chạy ra, nhào vào trong lòng của Nam Cung Nghiêu. \"Pa pa, pa pa, ma ma đồng ý cho pa pa ở lại rồi sao?\"
\"Đương nhiên rồi! Một ngày làm vợ chồng tình nghĩa trăm năm mà, ma ma con làm sao có thể đành lòng đuổi pa pa đi chứ, có phải không?\"
Uất Noãn Tâm chưa từng gặp qua người nào vô liêm sỉ hơn anh, trong mắt đều khuấy động bởi sự oán hận, máu sắp sửa bắn ra ngoài.
\"Bé Thiên, đi, chúng ta xách hành lý vào.\" Đi thẳng vào trong phòng Uất Noãn Tâm, coi đây như nhà của mình.
Cô vội vã đứng chặn ở cửa phòng, \"đây là phòng của tôi.\"
\"Vậy tôi ngủ ở đâu?\"
Cô nghiến răng, \"đương nhiên là ngủ ở phòng khách rồi.\"
Nam Cung Nghiêu quay đầu liếc mắt một cái, trả lời một câu. \"Ghế sofa quá nhỏ, tôi ngủ không thoải mái.\"
\"Ngủ không thoải mái thì anh mau cút đi xa một chút. Ở đây không phải khách sạn, anh muốn đến thì đến, tôi cũng không có nghĩa vụ phục vụ anh!\"
Nam Cung Nghiêu mặc kệ cô, quay mặt qua nói với bé Thiên. \"Con xem ma ma con hung dữ quá đi. Sau này con đừng học theo tính tình của ma ma con.\"
Uất Noãn Tâm bị sự vô liêm sỉ của anh làm tức đến giậm chân, đây gọi là kẻ xấu chạy đi tố cáo trước, phải trái trắng đen lẫn lộn với nhau sao? Người vô liêm sỉ nhất rõ ràng là anh, cô còn lo lắng bé Thiên sau này sẽ bị di truyền tính tình bá đạo ngang ngược của anh!
Trên mặt của Nam Cung Nghiêu mang theo sự dịu dàng nở nụ cười, tay lại không hề khách sáo, đẩy Uất Noãn Tâm qua một bên, kéo hành lý của mình đi vào. Thế này còn chưa đủ, còn đột nhiên nói một câu. \"Tôi đói rồi, em mau đi làm chút gì đó cho tôi ăn đi!\'
Vừa chấm dứt cuộc họp đã chạy đến đây, chỉ vì muốn mau chóng bắt được cô, nên chưa có ăn gì. Đến lúc này, mới nhận ra mình đã đói muốn chết rồi............
|
Chương 331 : Quyễn 7 : Chồng trước theo đến cửa - P2
: Chồng trước theo đến cửa - P2
\"Tôi không làm!\" Uất Noãn Tâm từ chối thẳng, \"muốn ăn thì tự anh đi làm đi!\" Sau khi bị anh uy hiếp, tức muốn hộc máu, còn muốn cô làm cơm cho anh ăn sao? Đừng có nằm mơ!
\"Em chắc chắn chứ? Em đừng quên, trong tay tôi còn có thứ em không muốn nhìn thấy nhất...\"
\"........\" Uất Noãn Tâm bị ép đến đường cùng, biết rõ mức đột vô liêm sỉ của người đàn ông này, còn tốn thời gian vô ích đi cãi nhau với anh, tức giận quay người bỏ đi. Nghe thấy phía sau tiếng cười đùa của hai cha con, đầu muốn nổ tung.
Ở trước mặt bé Thiên thì giả vờ tỏ ra là một người cha hiền lành, còn sau lưng lại làm những chuyện đê tiện bẩn thiểu với cô, cô chán ghét anh quá đi!
Làm cơm với tâm trạng tức giận, trong lòng mắng chữi cái tên Nam Cung Nghiêu. Sau lưng đột nhiên nghe thấy tiếng của anh vang lên, \"tôi nghe được em đang chữi tôi.\" Làm cô hết hồn, suýt chút nữa quăng cái nồi qua một bên, quay đầu trừng mắt nhìn anh. \"Anh đi cũng phát ra tiếng, muốn hù chết người sao?\"
\"Có phát ra tiếng! Chỉ là trong lòng em đang bận mắng chữi tôi, không nghe thấy thôi.\"
\"Anh ở đây làm gì, cút ra khỏi nhà bếp của tôi đi.\"
\"Đến đây giám sát em có đầu độc tôi không.\"
Cô cười mỉa, \"nếu như giết người không phạm pháp, tôi nhất định sẽ làm.\"
Anh khoanh tay lại, lười biếng dựa vào khung cửa, \"Em oán hận tôi đến vậy sao? Muốn đánh muốn giết, nói chuyện còn khó nghe đến vậy, tôi không thích đâu.\"
\"Tôi cũng không cần anh thích! Anh đi ra ngoài cho tôi!\"
\"Uất Noãn Tâm.....\"
Cô vừa quay đầu, anh đã đứng ở trước mặt cô, nhanh chóng kéo hay tay cô ra đằng sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, cười như không cười. \"Đừng có trưng cái vẻ mặt đó ra với tôi, tôi không thích.\"
\"Tôi cũng không mượn anh thích!\" Cô cũng không có chút sợ hãi nào, liều lĩnh chống trả lại, muốn làm anh đau khổ. \"Anh đê tiện vô liêm sỉ cưỡng bức tôi, lấy đoạn phim kia uy hiếp tôi còn chưa đủ sao, bây giờ ngay cả cảm xúc của tôi cũng muốn trông nom sao? Xin lỗi anh, tôi còn chưa thấp hèn đến mức đó. Người mà chính mình căm hận, tôi chỉ cảm thấy chán ghét, cười không nổi!\"
\"Em.......\" Trong lòng của Nam Cung Nghiêu bị khuấy động bởi tức giận, ước chỉ có thể dùng một tay bóp chết cô.
Hai người là kẻ thù, cô oán hận anh tận xương tủy, đáng lẽ ra anh phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng nỗi oán hận của cô chỉ càng làm anh tức giận hơn nữa. Anh đã không thể hiểu rõ được suy nghĩ của mình, rốt cuộc nên để cô oán hận anh, hay yêu anh. Nếu đã không thể hiểu rõ, anh cũng không muốn nghĩ đến nữa, chính anh muốn cô phải nếm thử cái cảm giác đau đớn tột cùng này của mình.
\"Sao thế? Muốn giết người sao? Vậy anh giết chết tôi đi! Dù sao sống bên anh, mỗi phút mỗi giây, tôi cũng sống không bằng chết!\"
\"Giết chết em, không phải quá hời cho em rồi sao?\" Nụ cười của anh giống như ác ma, \"sống không bằng chết, chính là như vậy, chính tôi muốn em có cái cảm giác này đó! Hãy nhớ kỹ, chính nhà họ Uất các người đã từng đem đến đau khổ cho tôi! Tôi sẽ.... trả lại cho em, đến khi em bị giày vò đến điên lên mới thôi.\"
Đẩy tay cô ra, nhanh chóng rời khỏi.
Uất Noãn Tâm nhìn bóng dáng dứt khoát của anh, khóe mắt bị nước mắt làm cho đỏ ửng lên.
Anh là một con quỷ! Là cầm thú! Cả đời này, cô cũng không thể tha thứ cho anh!\"
Lúc ăn cơm tối, Nam Cung Nghiêu tiếp tục giả vờ là một người cha tốt, Uất Noãn Tâm không nói tiếng nào, thờ ơ lạnh nhạt, không còn sức để châm chọc. Chỉ cảm thấy rất buồn nôn, ngay cả cơm cũng ăn không vô. Chỉ ăn có vài miếng, thì không muốn ăn nữa.
Nam Cung Nghiêu giả vờ giả vịt gắp đồ ăn cho cô, \"em ăn nhiều một chút, em ốm quá đi, nhìn mà đau lòng.\"
Đau lòng cái đầu anh!
Uất Noãn Tâm rất muốn cầm chén căm ném thẳng vào mặt anh.
Nhưng có bé Thiên ở đây, cô đành nhẫn nhịn, cô không muốn con nhìn thấy cảnh khó coi như vậy giữa bọn họ.
Khó khăn lắm mới chờ Nam Cung Nghiêu ăn xong, Uất Noãn Tâm rửa chén, hai cha con ngồi ở phòng khách xem TV, thỉnh thoảng nghe tiếng cười khúc khích của bé Thiên, làm cho cô chua xót. Bởi vì tất cả những điều này chẳng qua chỉ là ảo tưởng, còn sự thật thì quá dơ bẩn, nhưng cô không dám nói cho con biết, chỉ có thể nhẫn nhịn đè nén trong lòng.
Không ngừng nói với chính mình, chỉ cần bé Thiên vui vẻ đủ rồi. Còn về phần cô, đau khổ cũng chẳng sao, cũng không quan trọng!\"
Dù gì mình cũng đã sống trong địa ngục rồi, tầng bảy hay tầng tám, có gì khác nhau chứ, vẫn không thể thoát khỏi sự tra tấn của anh!
Gần tám giờ, lại có người nhấn chuông, vẫn là Henry, anh mang đến những món ăn ngon ở nơi này đến cho cô.
Để tránh phiền phúc, Uất Noãn Tâm không mời anh vào nhà, nhận lấy đồ ăn ngon xong vội vàng muốn đóng cửa, thì một bóng người cao lớn bao trùm cả đỉnh đầu của cô, hơi thơ nguy hiểm vây quanh người cô, làm cô khó thở ngay lúc đó.
Henry nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai giống như một bức tượng điêu khắc ở trước mắt mình, có hơi ngạc nhiên, \"anh ta là......\"
\"Tôi là chồng của Noãn Tâm.\" Giọng nói của Nam Cung Nghiêu mang theo sự thù địch, kéo Uất Noãn Tâm lại ôm vào người, tuyên bố quyền sở hữu của chính mình.
Người phụ nữ đáng chết! Mới có một tuần, thì đã chạy đi trêu chọc người đàn ông khác. Muốn chết, không muốn sống nữa sao?\"
Henry có chút thất vọng. Anh cứ nghĩ cô là người mẹ đơn thân, không ngờ cô có chồng rồi, hơn nữa còn là một người xuất sắc đến vậy. Mặc dù anh biết mình cũng không tệ, nhưng nếu so với anh ta, thì đúng là chênh lệch một trời một vực. Anh ta không cần nói một câu, thì khí thế đó của anh ta cũng làm cho anh biết khó mà phải lùi bước rồi.
\"Không phải đâu.......... ưm............\" Uất Noãn Tâm định mở miệng phủ nhận, thì bị Nam Cung Nghiêu hôn lên môi rồi.\" Khoảng thời gian này cám ơn anh đã chăm sóc Noãn Tâm. Sau này tôi sẽ chăm sóc mẹ con cô ấy, không cần anh phải nhọc lòng đâu.\" Lời nói với ngụ ý, đừng có đến quấy rầy người phụ nữ của tôi nữa!
Nói xong, kéo thẳng cô vào trong nhà, ở trước mặt của Henry, đúng sầm cửa lại.
Uất Noãn Tâm không có sức để chống lại, bị anh kéo thẳng vào trong lòng, nên đã cắn anh một cái thật mạnh. Nam Cung Nghiêu bị đau, vội vàng buông tay ra. \"Uất Noãn Tâm, em dám cắn tôi!\"
\"Anh cho anh ở trước mặt Henry nói nhăng nói cuội chứ.\"
\"Sao hử? Lo lắng sao? Sợ thằng đó biết em có chồng rồi, không thể lừa gạt, quyến rũ nó nữa sao?\" Trong ánh mắt thì hừng hực lửa, còn những lời chế giễu từ trong miệng lại lạnh lẽo giống như băng.
\"Em lẳng lơ đến đến mức này, đói khát đến như vậy, bên cạnh một giây cũng không thể thiếu đàn ông sao?\"
|
Chương 332 : Quyễn 7 : Đòi hỏi một cách bá đạo
Hơ? Lẳng lơ sao? Đói khát sao? Nghe xem anh ta đang nói gì kìa? Ở trong mắt anh, cô là người phụ nữ không biết xấu hổ đến vậy sao? Anh có tư cách gì nói câu đó chứ, cả thế giới này người không có tư cách sỉ nhục cô chính là anh, Nam Cung Nghiêu!
Sự tức giận đã xông thẳng lên não, Uất Noãn Tâm chống trả lại một cách quyết liệt.
\"Đúng vậy! Anh nói đúng đó! Tôi không thể thiếu đàn ông được đó. Cho dù tôi đi đến đâu, xung quanh đều phải có rất nhiều đàn ông, tôi cảm thấy rất sung sướng khi được đàn ông vây quanh đó. Nhưng dù tôi có thiếu đàn ông như thế nào, tôi cũng không thèm anh, anh làm cho tôi cảm thấy thật ghê tởm! Cho dù đàn ông trên thế giới này đều chết sạch, tôi cũng sẽ không.......... ưm.........\"
Một chữ Nam Cung Nghiêu cũng không muốn nghe tiếp, thì đã hôn thẳng lên môi cô. Giữ chặt hai đôi tay đang giãy dụa của cô trên đỉnh đầu, tức muốn điên lên, thiếu điều muốn xé xác cô ra.
Anh giống như một con báo săn bị chọc giận, gấp rút lóc da xẻ thịt con mồi, nuốt vào trong bụng. Bắt lấy cô, đè chặt trên tường, cả người cô gần như dính chặt trên vách tường.
\"Buông ra........ ưm........ Nam Cung Nghiêu anh mau buông tôi ra.......... anh buông ra đi........... anh cái đồ khốn khiếp này, mau buông tôi ra.........\"
\"Suỵt, bé Thiên đang ở ngoài, chắc em cũng không muốn con nhìn thấy đâu nhỉ?\" Nam Cung Nghiêu nở nụ cười lạnh lẽo với cô, nói xong, vươn một cánh tay ra, khóa cửa phòng lại. Càng oán hận cô, thì anh càng muốn cô, nóng vội không chịu được muốn chiếm hết mọi thứ của cô, đẩy cô vào khoảng không, khiến cô chỉ có thể thuộc về mình.
\"Ưm....... anh đừng đụng vào tôi........... tôi hận anh.........\"
Anh cắn gặm liếm láp trên cái cổ trắng nõn của cô, nở nụ cười chế giễu với ánh mắt tràn đầy oán hận của cô. \"Hận tôi sao? Vậy em cứ tiếp tục hận tôi đi............. giữa chúng ta, vốn dĩ chỉ có hận thù thôi.\"
Mà không có tình yêu!
\"Cho nên chúng ta cùng nhau xuống đi ngục đi.........\" Anh nói câu này với vẻ hung ác, động tác ở bên dưới cũng rất hung tợn, kéo quần ở bên dưới người cô xuống, chôn người mình vào sâu trong cơ thể cô.
Cơ thể khô khốc bị xâm phạm một cách tàn bào, cơ thể bị anh đè mạnh lên tường, đèn nén tới biến dạng, Uất Noãn Tâm cắn chặt môi, nhưng thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng kêu đau khổ, \"a.....\"
Cả cơ thể đón nhận trong sự tuyệt vọng, mái tóc bay phấp phới giống như thác đổ, trong sự đau khổ còn mang theo một vẻ đẹp thướt tha.
\"Kêu lên đi, tại sao không kêu? Nhẫn nhịn không khó chịu sao?\" Biết rõ bé Thiên ở bên ngoài, cô không dám kêu, nên Nam Cung Nghiêu càng có ác ý khiêu khích cô hơn.
Hai bàn tay to lớn bao bọc nơi đẫy đà của cô, năm ngón tay bóp chặt, xoa nắn thật mạnh, giống như muốn bóp nát nó ra, cô đau đến mức thở không nổi.
Ở bên dưới không ngừng ma sát, ở trong cơ thể cũng không tự chủ chảy ra ít dịch, làm giảm bớt sự đau đớn, cũng bắt đầu dâng lên một sự thoải mái đến kỳ lại, trên làn da trắng nõn của cô cũng bắt đầu đỏ ửng lên.
Nam Cung Nghiêu biết cô cảm cảm giác, nhưng vẫn còn cắn răng chịu đựng, bướng bỉnh muốn chết, anh rất ghét dáng vẻ này của cô, nên động tác của bên dưới càng mạnh mẽ hơn.
Cả người Uất Noãn Tâm run rẩy, bị ép buộc phải bắt kịp tiết tấu của anh, nhưng cám cảm giác thoải mái da thịt này, làm cho cô khó mà chấp nhận được, trong lòng lại vì thế mà càng đau khổ hơn.
Không nên như vậy, cô không nên có cảm giác với anh mới đúng! Không lẽ giống như anh nói, mình là một người phụ nữ lẳng lơ sao? Không! Cô không phải vậy!
Ngay lúc quan trọng nhất, Nam Cung Nghiêu gia tăng tốc độ, điên cuồng ra vào, nhấc mông của cô lên. Trong hai đôi mắt đỏ au tỏa ra sự tức giận, gần nhẹ, \"kêu đi! Kêu ra đi!\"
\"A......\"
Cô phát ra tiếng thét chói tai trong lúc lên đỉnh, Nam Cung Nghiêu cũng giải phóng mình trong cơ thể của cô.
Cơ thể ướt át của hai người dính chặt vào nhau, rất lâu cũng chưa rời khỏi.
Vài phút trôi qua, tất cả mới bình tĩnh trở lại. Một sự xấu hổ dâng lên trong lòng, hai mắt Uất Noãn Tâm đỏ hoe, dùng sức đẩy Nam Cung Nghiêu ra. \"Đồ cầm thú, anh đừng dụng vào tôi!\"
\"Tôi cầm thù sao? Vậy em chính là gái rồi.\" Anh trả lời không chút nể nang gì, \"Người vừa tới đỉnh, cũng đâu chỉ một mình tôi! Em cũng nên xem thử dáng vẻ vừa nãy của em hưởng thụ biết bao nhiêu.\"
\"Câm miệng đi!\"
\"Sao nào? Em không muốn nghe? Nhưng cơ thể của em đáp lại rất mãnh liệt mà. Ở dưới cơ thể của mỗi người đàn ông, em đều rên rỉ giống lúc nãy sau?\" Trước mắt hiện lên cảnh cô nằm ở dưới cơ thể của Ngũ Liên giống như vậy, Nam Cung Nghiêu chỉ muốn giết người.
Cô là của riêng anh! Người phụ nữ của anh, người đàn ông khác dám nhúng chàm, anh nhất định không để kẻ đó chết có chỗ chôn.
\"Anh vô liêm sỉ.\" Uất Noãn Tâm tức đến nỗi cả người đều lạnh run lên. Không muốn nhìn thấy gương mặt này nữa, lặng lẽ lấy lau hết những chất dịch của anh trên người cô, chúng nó giống như đang mỉa mai sự lẳng lơ của cô, dường như đang nở nụ cười chế giễu sự thấp hèn của cô.
Nhìn thấy cô tỏ thái độ mình giống như chịu một sự uất ức rất lớn, Nam Cung Nghiêu vừa tức giận, lại đau lòng. Không thể nhìn tiếp nữa, đưa tay ra cầm lấy cái khăn của cô. \"Để tôi giúp em.\"
\"Không cần! Đừng đụng vào tôi!\" Uất Noãn Tâm khàn giọng kêu lên, làm Nam Cung Nghiêu giật mình, cau mày. \"Em làm như vậy để làm gì? Em ghét tôi đến như thế này sao?\"
\"Ghét ư?\" Uất Noãn Tâm rơi nước mắt mịt mờ nhìn anh, nhưng sự oán hận lại giống như một con gai sắc bén xuyên quan làn nước mắt, làm cho lòng anh nguội lạnh, cô cười mỉa.
\"Chán ghét đã không còn đủ để hình dung nỗi oán hận của tôi với anh, tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được!\" Mỗi lần bị anh chạm vào, cô đều thấy buồn nôn, rất ghê tởm.
Nỗi oán hận mãnh liệt, làm cho lòng Nam Cung Nghiêu nguội lạnh. Anh thừa nhận lúc đó chính mình cảm nhận được nỗi đau chưa bao giờ có, rất đau rất.
Nhưng anh không muốn tỏ ra ở trước mặt cô, vì thế, anh mắt càng trở nên lạnh lẽo, mỉa mai. \"Vậy thì em cứ hận đi! Cảm giác của tôi với em cũng như vậy thôi.\"
Có lẽ từ lúc bắt đầu, vận mệnh đã an bài hai người họ chỉ có thể tra tấn lẫn nhau. Cho dù như vậy rất đau khổ, anh vẫn không muốn buông tay. Anh có cảm giác, một khi anh từ bỏ cô, cả cuộc đời của anh cũng theo đó kết thúc luôn.
Tình yêu và thùa hận pha trộn với nhau, lúc nào cũng cắn xé trái tim anh, anh cũng vì vậy mà chịu đủ mọi tra tấn, nhưng anh cũng không có cách nào khác, bởi vì............ anh yêu cô! Có trốn tránh như thế nào, cũng không có cách nào thay đổi được sự thật này...........
|
Chương 333 : Quyễn 7 : Nỗi đau đớn làm tan nát con tim
: Nỗi đau đớn làm tan nát con tim
Đêm khuya.
Tại quán bar. Bên trong hàng ghế VIP có hai người đàn ông đẹp đang ngồi, trong đó có một người không ngừng uống rượu, dáng vẻ giống như không uống rượu thì sẽ sống không nổi. Đầu tóc bù xù, quần áo lộn xộn, vô cùng nhếch nhác. Đôi mắt mông lung, giống như mất đi linh hồn, chỉ còn lại một cái xác khô héo mà thôi.
Người đàn ông bên cạnh thì ăn mặc gọn gàng, rút ra một điếu thuốc, ánh mắt thờ ơ mà nhìn, vẻ mặt cứng rắn như thép. Cho đến khi người đàn ông kia uống hết chai Whisky thứ tư, anh ta thấy không vừa mắt nữa, mới giật ly rượu của người kia lại. \"Cậu đừng uống nữa! Cậu muốn uống đến say chết sao?\"
Ngũ Liên uống đến nỗi hai má đỏ ửng, say khướt, tức giận gào thét. \"Mặc kệ tôi đi, trả, trả rượu lại cho tôi!\" Nếu có thể uống say được thì tốt, say chết rồi, trái tim sẽ không còn đau đớn nữa.
Nhưng đáng ghét nhất đó là, càng say lại càng tỉnh táo, mà càng tỉnh táo thì lại càng nhớ đến người phụ nữ mình hận đến tận xương tủy, cũng là người mình yêu nhất. Trong đầu giống như bị trúng lời nguyền rủa, mỗi phút mỗi giây đều rất đau, đau muốn chết đi được, trái tim như vỡ nát.
Lâm Nam giữ chai rượu lại, có làm cách nào cũng không bị buông tay. \"Tôi nói cậu đừng có uống nữa, có nghe không hả!\"
Đây còn là một Ngũ Liên hăng hái, kêu ngạo mà anh đã từng quen biết sao? Tựa như một kẻ đáng thương, chẳng làm được gì!
\"Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Cậu cần gì phải như vậy hả? Người ta đã không cần cậu rồi, giờ cậu ngồi uống rượu cho ai coi? Cậu cho rằng mình như vậy, người phụ nữ độc ác kia sẽ quay về sao?\"
Lời nói mặc dù khó nghe, nhưng nếu không nói như vậy, cậu ta mãi mãi cũng không tỉnh ra. Bảy năm trước cậu ấy ở nước ngoài, có một lần đã nghe thấy cậu ta vì người phụ này uống rượu. Cho rằng cậu ấy đủ đâu khổ rồi, cái đầu cũng tỉnh ra rồi, ai ngờ sau này còn dây lấy nhau suốt bảy năm trời, chỉ vì một người phụ nữ!
Bọn họ từ nhỏ đã con của trời rồi, bên cạnh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, cưa đổ đám phụ nữ rất dễ dàng, thay phụ nữ như thay áo. Người đẹp mấy cũng đã thấy qua rồi, cho dù thích người phụ nữ đó đi nữa. Bên ngoài nhiều người đẹp đến vậy, gặp dịp thì chơi thôi, cũng chẳng thiếu. Dù sao thì, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, tình dục và tình yêu phân biệt rất rõ, chẳng là vấn đề gì cả.
Nhưng sáu năm qua, mỗi lần bọn họ tụ họp lại, muốn tìm phụ nữ cho cậu ấy, đều bị cậu ấy tự chối. Đừng nói đến chuyện lên giường, ngay cả đụng cũng chẳng thèm đụng đến. Mọi người đều chọc ghẹo cậu ta, nói con sói trăng hoa cũng ăn cỏ, vô dụng, cậu ấy cũng chẳng thèm để ý đến, trong lòng chỉ chung thủy với người phụ nữ kia.
Khó khăn lắm mới nghe thấy tin bọn họ đám cưới, anh cũng mừng thay cho cậu ấy. Chuyện lớn nhỏ gì cũng buông bỏ, hết lòng chuẩn bị hôn lễ giúp cậu ấy, diễn tập làm phụ rể. Nhưng người phụ nữ đáng chết kia, dám bỏ chạy ngay hôn lễ.
Lúc đó anh nhận ra được chút gì đó, chỉ ngại không nhúng tay vào. Kết quả mấy ngày sau, cậu ấy lại trở thành thế này đây. Mỗi ngày đều uống say như chết, hôn mê bất tỉnh, ai khuyên cũng không nghe. Anh nhìn thấy mà đau lòng.
Những lời nói của Lâm Nam như kim đâm vào tai của Ngũ Liên, anh tức giận, đau khổ, trong lòng điên cuồng gào thét. \"Im miệng! Đừng nhắc đến cô ta!\" Giọng điệu lạnh lẽo và tàn bạo, thiếu điều không thể ném hết cả thế giới.
\"Tôi không nhắc đến cô ta, vậy cậu có thể quên sao? Cậu xem dáng vẻ bây giờ của cậu như thế nào, cô ta không còn cần cậu nữa, cô ta đá cậu rồi, cậu tỉnh lại đi!\"
\"Tôi bảo cậu im miệng, có nghe thấy không!\" Ngũ Liên thẹn quá thành giận, nện cho Lâm Nam một đấm lên mặt.
Anh một lúc sau mới nhận ra, cũng tức giận, nhưng hai tai nắm chặt lại không đánh trả. \"Cậu vì người đàn bà kia mà đánh tôi, cậu dám ra tay với anh em sao?\"
Bước chân của Ngũ Liên chao đảo, nhưng trong mắt lại bùng cháy lửa. \"Cậu dám nhắc đến cô ta, thì chúng ta ngay cả anh em cũng đừng làm nữa.\"
\"Được thôi! Vì một người đàn bà lòng lang dạ sói, ngay cả anh em cũng không cần........... vậy tôi coi như chưa từng có người anh em như cậu!\" Lâm Nam đá ghế sofa, mặt mày đen thui bỏ đi.
Ngũ Liên ngã người xuống ghế sofa, tiếp tục uống rượu. Trong lúc đó có không ít phụ nữ đến trêu ghẹo anh, nhưng đều bị anh dọa bỏ chạy.
Anh không biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ không ngừng chuốc say mình, để quên đi Uất Noãn Tâm. Nhưng anh nhận ra có uống nhiều bao nhiêu cũng tỉnh như vậy, càng cảm thấy buồn rầu hơn, nên đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài.
Lúc đi qua trung tâm sàn nhảy, đụng phải một người đàn ông, tên đó động tay với anh, mắng chữi chí chóe. Anh không nói chữ nào, đá phăng tên đó.
Sau đó, có vài tên đàn ông xông đến, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Ngũ Liên. Trong lúc hỗn loạn, Ngũ Liên bị đánh, cơ thể đau đớn, lại có thể giảm bớt một chút đau khổ trong lòng. Cho nên, anh từ bỏ đánh trả, để mặc cho bọn họ đánh mình tả tơi, khắp người đều là vết thương, bị ném ở hẻm sau của quán bar, té vào đống rác dơ bẩn.
Tiếng sấm chớp vang rền, điên cuồng gào thét, một cơn mưa to bất thình lình đổ xuống, giống như một cây roi, quất mạnh vào trong người của Ngũ Liên. Trái tim anh rất đau, nỗi đau khổ này, long trời lở đất, không có bất kỳ cách nào có thể làm giảm bớt được.
Anh bật khóc, hai hàng nước mắt ấm nóng chảy xuống, trên mặt đã không còn phân biệt được đâu là nước mắt và đâu là nước mưa. Càng khóc lại càng đau khổ, gào thét khóc lớn. \"Tại sao............... tại sao em lại đối xử tôi như vậy......... Uất Noãn Tâm.......... tôi hận em............. tôi hận em............\"
Tiếng gào khóc dần trở thành tiếng nức nở, \"vì sao lại đối xử anh như vậy............. anh yêu em mà........... Noãn Tâm....... em quay về đi.......... quay về đi............\"
Lâm Nam sau khi ra khỏi quán bar, mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn lo lắng sợ Ngũ Liên chảy ra chuyện, nên gọi điện thoại cho Lâm Mạt, kêu em ấy đến xem cậu ta.
Cô vội vàng chạy đến quán bar, không nhìn thấy Ngũ Liên, nghe nói lúc nãy có người vừa mới đánh nhau, vội vàng chạy đến hẻm sau quán bar, nhìn thấy Ngũ Liên vô cùng nhếch nhác, đang cuộn tròn lại mà khóc.
Trái tim, ngay lúc đó đau đến sắp vỡ tan ra, không có cách nào tin vào mắt mình khi nhìn thấy người đó chính là tổng tài luôn kiêu ngạo hay đùa bỡn của mình.
Cô mau chóng chạy đến bên Ngũ Liên, che dù giúp anh. \"Tổng tài, chúng ta mau về thôi? Tổng tài?\"
Cô mượn ánh đèn để nhìn cho rõ, trên mặt anh đầy vết thương, trên trán còn chảy máu, cô sợ hãi. \"Trời ạ, anh bị thương rồi! Tôi đưa anh đến bệnh viện.\" Tình trạng của anh bây giờ rất tồi tệ, cô không biết phải làm sao mới ổn đây, ngay cả đụng cũng không dám đụng vào anh.
\"Tổng tài, một mình anh có thể đứng dậy được không? Có cần tôi gọi xe cấp cứu không?\"
|