Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa
|
|
Những giọt nước mắt chảy vào hai bờ môi đang kề sát nhau nghe mặn đắng. Thế Nam nhẹ nhàng buông Đình Ân ra, cậu hôn nhẹ lên bờ mi đọng nước của cô thật khẽ, cuốn lấy những giọt nước mắt thuần khiết ấy, xoa dịu trái tim đau đớn của cô. Nhưng Đình Ân đã đẩy cậu ra, cô lắc đầu vẻ mặt đầy đau khổ nói:
- Cám ơn anh, Thế Nam. Giờ phút này, anh đã xoa dịu sự đau khổ trong lòng em rất nhiều. Nhưng mà em không cần sự thương hại của anh đâu, em có thể tự mình đứng lên. Thật đó, em có thể tự mình đứng lên mà không cần phải có bất kì sự thương hại nào cả, không cần ai dìu dắt che chở. Em không yếu đuối như vậy đâu.
- Anh đã nói, anh không thương hại em. Anh yêu em – Thế Nam nhắc lại lời bày tỏ của mình lần nữa.
- Thế Nam! Người anh yêu là Hiểu Đồng – Đình Ân khổ sở nhắc.
- Ly rượu đầu làm người ta nhớ, ly rượu cuối làm người ta say –Thế Nam xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt đang đọng những giọt nước mắt của Đình Ân, cậu trầm giọng – Có lẽ hình ảnh của Hiểu Đồng đã in đậm trong tâm trí của anh, nhưng mà người con gái vì anh mà khóc, vì anh mà đợi chờ, vì anh mà đau khổ lại khiến anh khắc cốt ghi tâm.
Câu nói của Thế Nam khiến trái tim Đình Ân như vùa được ẩn trong làn nước mát lành êm dịu, nhưng cô đã không còn là Đình Ân như trước nữa rồi, cô đã trở thành một cô gái xấu xí với một gương mặt thẹo. Cô nhìn Thế Nam cười buồn khẽ lắc đầu:
- Nhưng mà Thế Nam, anh có nghĩ tình cảm của em với anh giống như bát nước hất đi, không thể lấy lại. Như gương vỡ không bao giờ lành hay không? Nếu như câu nói này trước đây anh nói ra, em chắc chắn sẽ thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng hiện giờ em không đủ can đảm để đón nhận tình yêu đó. Em đã từ bỏ tình cảm em dành cho anh từ rất lâu rồi.
- Không sao cả - Thế Nam nhẹ nhàng đáp – Nếu như bát nước hất đi không thể lấy lại thì anh sẽ thêm nước khác cho đầy bát. Nếu như những mảnh gương đó không lành lại thì anh sẽ dùng những mảnh gương vỡ đó đi làm thành những chiếc gương nhỏ hơn, xinh đẹp hơn. Chỉ cần em còn chút tình cảm với anh, anh nhất dịnh sẽ nắm bắt nó để em lại tiếp tục yêu anh. Lần này là anh theo đuổi em, là anh đợi chờ em.
- Nhưng mà …- Đình Ân khẽ chớp nhẹ mi mắt xoay mặt đi nơi khác, bàn tay run rẩy ôm lấy phần má bị phỏng của mình, nước mắt lại rơi ra.
Thế Nam nắm lấy bàn tay đang che phủ vết sẹo bị bỏng của cô, từ từ xoay mặt cô lại ,nghiêng mình hôn lên vết sẹo trên mặt cô ,rồi nhìn cô với ánh mắt thiết tha cười nói:
- Đồ ngốc! Anh yêu con người của em, cho dù em có xấu xí hay già nua thì anh vẫn yêu em, hơn nữa vết thẹo này không thể làm lu mờ vẻ đẹp của em trong trái tim anh.
Lời nói vừa bông đùa vừa chân thật này đã phá tan bức tường mặc cảm của Đình Ân. Cô ôm chầm lấy Thế Nam bật khóc lớn, cuối cùng tình yêu thầm lặng của cô cũng đã có hồi đáp. Đính Ân vui sướng vùi người vào trong lòng ngực của Thế Nam. Thế Nam nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi siết chặt, cảm giác hai trái tim cuối cùng cũng hòa chung nhịp đập, cuối cùng cũng có một cánh cửa.
Thiên Minh lặng lẽ khép cánh cửa phòng Đình Ân lại, cậu chọn cách buông tay. Chỉ cần Đình Ân được hạnh phúc, cậu sẽ rút lui. Khẽ cười đau khổ, Thiên Minh quay người lại định bỏ đi, nhưng bắt gặp Hiểu Đồng đã đứng sau lưng mình từ bao giờ. Cậu nhìn Hiểu Đồng không nói gì, lặng lẽ bước qua người cô. Hiểu Đồng nhìn dáng vẻ đau buồn của Thiên Minh thầm thương xót, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng quyết định quay lưng lại lên tiếng:
- Thiên Minh! Em có chuyện muốn nói với anh.
|
Chương 37: Đối mặt.
Công viên vào buổi sáng chủ nhật thường rất đông người. Bé Phong cùng mẹ Trúc Diễm đi dạo chơi rất vui vẻ. Đang chơi vui vẻ, bé Phong chợt dừng lại khi thấy một cậu bé cười rất lớn được ba tung hứngchơi rất vui. Tuy mới đầy hai tuổi, nhưng bé Phong là đứa bé lanh lợi hiểu biết hơn so với những đứa trẻ bằng tuổi. Cho nên khi thấy các bạn khác gọi “ ba…ba”, bé Phong cũng liên tục gọi theo. Rồi có khi bé Phong lại quay lại hỏi:” Ba đâu”. Chỉ hai từ ngắn ngủi nhưng lại khiến Trúc Diễm và Hiểu Đồng bối rối đành nói dối ba đi làm xa .
Thấy bé Phong cứ nhìn hai cha con nhà đó vui đùa với gương mặt buồn bã, lòng Trúc Diễm quặng đau, thương con nhưng cô lại không biét phải làm sao để bù đắp cho con. Cô đành dỗ dành:
- Bé Phong muốn ăn kem không? Mẹ mua kem cho bé Phong nha.
Nghe nói tới kem, mắt bé Phong sáng lên, bé Phong liên tục reo:”Kem…kem…”Bình thường Trúc Diễm và Hiểu Đồng ít mua kem cho bé Phong ăn lắm vì sợ bé ăn lạnh sẽ bị viêm họng, chỉ thỉnh thoảng nhấp nháp được chút xíu của bé Đường mà thôi. Lần này có thể xem là một ngoại lệ vì muốn bù đắp nỗi mất mát của bé Phong.
Trong lúc mua kem, Trúc Diễm thả tay bé Phong ra để lấy tiền trả, rồi chờ lấy tiền thối, nào ngờ khi cô quay lưng lại thì không thấy bé Phong đâu. Cô hốt hoảng vội chạy đi tìm nhưng vừa chạy được mấy bước thì thấy bé Phong đang chơi tung hứng với một người đàn ông. Ly kem trên tay cô chợt rơi xuống. Cô đứng bất động khi nụ cười bé Phong vang vọng bên tai cô.
Cho đến khi tiếng bé Phong vang lên:” Mẹ Trúc Diễm” thì người đàn ông đó mới dừng lại và bế bé Phong từ từ tiến về phía cô. Trúc Diễm run run hỏi:
- Thiên Minh! Sao anh lại ở đây.
- Anh vừa đi ngang qua đây – Thiên Minh nhún vai trả lời .
Trúc Diễm vội bước đến bế bé Phong trong tay Thiên Minh rồi nói:
- Trễ rồi, mẹ con em về đây. Tạm biệt anh.
|
Nói rồi Trúc Diễm bế bé Phong đi thật nhanh không quay đầu lại. Nhưng cô chưa đi được bao lâu thì có bước chân sải nhanh về phía hai mẹ con họ Trúc Diễm cảm thấy vô cùng hồi hộp và lo lắng, lòng bàn tay cô đỗ rất nhiều mồ hôi, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh trong trường hợp này. Bước chân cuối cùng cũng bắt kịp hai mẹ con, một bàn tay đưa ra kéo hai mẹ con trở lại. Trúc Diễm mặt mày xanh xao quay lại hỏi:
- Có chuyện gì?
- Tại sao lại giấu anh? – Thiên Minh lặp tức hỏi.
- Ý anh là sao? – Trúc Diễm nhìn Thiên Minh nghi ngại.
- Tại sao lại không nói cho anh biết em đã có thai – Thiên Minh điềm tĩnh hỏi.
- Tôi có thai thì sao? Liên quan gì đến anh chứ? – Trúc Diễm bực tức hỏi.
- Nhưng anh là cha của nó – Thiên Minh kiên nhẫn nói.
- Nó không có cha – Trúc Diễm qua mặt đi nói, cô không dám nhìn cậu, cô sợ mình sẽ khóc, sợ mình không đè nén được tình cảm khi nhìn thấy cậu.
- Trúc Diễm! Em hiểu không có cha sẽ buồn thế nào mà, em nỡ để bé Phong bị gọi là đồ không có cha sao – Giọng cậu trầm ấm nẹ nhàng nói khiến Trúc Diễm run lên, cảm giác yêu thương tràn về. Nhưng cô hiểu, Thiên Minh không yêu cô, cô lắc đầu nói:
- Không cần anh quan tâm, tôi có thể tự tìm cha cho con mình.
- Cha dượng sao bằng cha ruột chứ, bé Phong là con của chúng ta.
“ Con của chúng ta” – bốn từ này vừa thốt ra lập tức làm trái tim Trúc Diễm mềm ra. Cô từng khao khát được ở bên Thiên Minh, sanh cho cậu nhưng đứa con dễ thương rồi cười nói vui vẻ cùng nuội dưỡng dạy dỗ con chúng ta nên người. Nhưng mà, Thiên Minh không yêu cô, thứ anh để lại cho cô chính là bé Phong. Cô luôn giấu giém việc này, cô sợ cậu biết được sẽ cướp đi tất cả tình yêu mà cô đành cho cậu.
- Bé Phong là con của em, anh không được cướp nó ra khỏi em – Cô giận dữ nhìn cậu nói.
- Anh không cướp bé Phong, an chỉ cướp mẹ bé Phong thôi – Thiên Minh cười nói đùa, nụ cười hạnh phúc khiến Trúc Diễm ngớ người ra, lời cậu nói có ý gì?
- Về với anh đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, cùng nhau nuôi dạy bé Phong thật tốt . Cả ba chúng ta cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc – Thiên Minh vừa nói vừa đưa tay bế bé Phong ra khỏi Trúc Diễm còn đang ngơ ngác.
- Nhưng mà….
- Bây giờ trong lòng anh chỉ có em và con thôi – Thiên Minh vừa nói vừa dùng tay còn lại kéo cô vào lòng mình. Lặng lẽ đứng yên để mặc Trúc Diễm với niềm hạnh phúc ập đến rơi đầy nước mắt. Thì ra cái hạnh phúc lâu nay cậu tìm kiếm đã có sẵn từ lâu.
Hiểu Đồng và Vĩnh Phong đứng từ xa nhìn gia đình họ khẽ mĩm cười ấm áp. Hiểu Đồng khẽ dựa người vào lòng ngực Vĩnh Phong, hạnh phúc đó cô cũng muốn có.
|
Khi trở lại làm việc, Hiểu Đồng mới biết trong mấy ngày mình nghỉ đã xảy ra một trận xôn xao. Cô từ nhân viên tập sự được vào làm ở phòng kinh doanh. Rồi sau đó làm người đại diện cho tập đoàn Vĩnh Phát. Đùng một cái có quan hệ với chủ tịch của tập đoàn sau đó tiến hành đám cưới với tỗng giám đốc tập đoàn nhưng buổi lễ bất thành. Bây giờ, cô vừa được thăng lên vị trí giám đốc phòng điều hành. Quả là một chuyện không tưởng. Rất nhiều tin đồn thổi xung quanh cô:
- Hình như buổi hôn lễ không thành là do bà chủ tịch không đồng ý.
- Nghe nói cô ta là con riêng của chủ tịch nên không thể cùng tổng giám đốc thành hôn được vì họ là hai anh em.
- Bậy nào, có người chính mắt nhìn thấy cô ta cùng chủ tịch ra vào khách sạn.
………………
Nghe những lời của mọi người nói, Mai Thi có phần bực bội. Tuy gặp Hiểu Đồng chưa lâu nhưng cô cảm thấy con người của Hiểu Đồng rất tốt, chính chắn, tuyệt đối kông có những chuyện như vậy. Khi cô phàn nàn tì Hiểu Đồng chỉ cười nhẹ bảo:” Mặc kệ họ, nói đã thì sẽ im thôi”
Vậy là bắt đầu từ hôm nay cô chính thức là giám đốc điều hành của tập đoàn. Hiểu Đồng biết cô được làm giám đốc ở cái tuổi còn quá trẻ này cũng là do bác Nguyên đã cất nhắc cô lên. Cô cũng không tiện từ chối tấm lòng của bác ấy, với lại cô cũng khá rành tính cách của bác ấy, chuyện gì ông đã quyết, tuyệt không thay đổi. Cô chỉ có thể cố gắng chinh phục họ bằng năng lực của mình mà thôi.
Nhưng cong việc của một giám đốc điều hành không phải là dễ, không phải cứ một sớm một chiều là có thể tiếp thu được, huống hồ, Hiểu Đồng vẫn chưa rành rẽ công việc của tập đoàn. Cho nên đêm nào co cũng thức khuya để đọc tài liệu. Vĩnh Phong thấy cô như vậy thì cảm thấy xót xa vô cùng. Cậu đem hết hiểu biết của mình nói cho cô nghe. Nhưng có rất nhiều việc ngay cả Vĩnh Phong cũng không nắm được, vì những việc đó là do Vĩnh thành phụ trách.
Nghĩ tới Vĩnh Thành, Hiểu Đồng thở dài. Cô biết mình có lỗi rất nhiều với cậu, đã phụ cả một tấm chân tình của cậu. Cô quả thật không dám đối mặt với cậu, thật may mắn là cậu đã ra nước ngoài công tác trước khi cô trở về làm việc.
Nhưng dù công việc cóvất vả đến mấy, chỉ cần được nằm trong vòng tay ấm áp của Vĩnh Phong cô lại cảm thấy hạnh phúc và mệt mỏi bị đánh lùi.
|
Nhưng điều cô lo sợ cuối cùng cũng đến, Vĩnh Thành đã trở về. Hiểu Đồng bần thần không biết phải đối diện vói Vĩnh Thành như thế nào. Suy nghĩ mãi cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm gọi điện thoại hẹn Vĩnh Thành ra nói chuyện. Nhưng trước khi Hiểu Đồng mở lời, Vĩnh Thành đã lên tiếng:
- Đừng xin lỗi, cũng đừng cảm thấy áy náy với anh. Cứ coi như là giữ lại cho anh chút thể diện có được không? Từ nay về sau chúng ta coi nhau như anh em. Chỉcần em hạnh phúc là anh mãn nguyện rồi.
Hiểu Đồng không biết nên nói gì, cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc cần nói với Vĩnh Thành cái gì, vậy mà trước lời nói của Vĩnh Thành, những ý chuẩn bị trước đó đã bay đi mất rồi. Cô chỉ có thể bật khóc trước mặt Vĩnh Thành mà thôi.
Trước khi chia tay, Vĩnh Thành nhìn Hiểu Đồng lặng lẽ nói:
- Hứa với anh em nhất định phải hạnh phúc bên cạnh Vĩnh Phong.
Hiểu Đồng khe khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Vĩnh Thành đầy cảm kích và ăn năn.
Khi ra khỏi quán nước, Vĩnh Thành đã gọi điện cho Hạ Kanh nói vỏn vẹn có vài chữ: “ Em nói đúng, buông tay cũng là cách để yêu”
Hạ Khanh tiến vào trong quán bar với vẻ mặt lo lắng, khi cô nhìn thấy Vĩnh Thành ngồi yên lặng ở một góc tối đang hút thuốc, cô chưa bao giờ thấy cậu hút thuốc nhưng thấy cậu không sao thì mới thở phào nhẹ nhỏm rồi đi nhanh lại phía cậu. Cô không nói gì chỉ bước đến ôm lấy cậu, để cho đầu cậu ngã vào người mình chia sẽ nỗi đau buồn.
|