Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa
|
|
Đặt ca mên cơm xuống bàn, Hiểu Đồng bước đến ôm chầm lấy Vĩnh Phong từ sau lưng. Dụi đầu vào lưng cậu, làm nũng nói :
- Vĩnh Phong ! Anh đừng giận nữa có được không. Em biết mình sai rồi. Muốn trừng phạt em cũng không cần phải lâu như vậy. Đừng giận nữa nha nha…
Nhưng Vĩnh Phong chẳng nói gì, chỉ im lặng khoang tay tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Hiểu Đồng cảm thấy thất vọng tràn trề, cô thở dài buông tay ra nói :
- Nếu anh không muốn gặp em thì em về đây. Cơm em để trên bàn, anh nhớ lấy ăn nha.
Hiểu Đồng thất thiểu quay lưng đi, còn quay lại nhìn xem Vĩnh phong có phảnn ứng hay không nhưng cậu chẳng có một phản ứng nào. Hiểu Đồng thở dài quay đi. Nhưng cô vừa đi được mấy bước đã bị kéo lại rất mạnh, chưa kịp hoàn hồn thì môi mình đã bị ai kia miết chặt. Vòng tay ôm lấy người cô rất chắc, bất giác Hiểu Đồng cũng choàng tay qua cổ Vĩnh Phong đáp lại nụ hôn của cậu.
Nụ hôn này không giống những nụ hôn trước đây. Nó cuồng nhiệt hơn, ẩn chứa sự chiếm hữu, chứ không chứa đựng sự dịu dàng. Đầu óc Hiểu Đồng choáng voáng cả lên, cô không còn ý thức được gì cả. Nụ hôn khao khát đầy mãnh liệt này mong muốn đã từ lâu. Khoang miệng nhanh chóng bị hé mở, bị một cơn bão tố điên cuồng quét qua đến độ cô muốn ghẹt thở. Muốn ngừng lại nhưng lại tham lam không muốn rời đi nên cứ tiếp tục cho đến khi gương mặt ửng lên cực độ, tưởng chừng như chỉ thêm một giây nữa thôi thì ngừng thở thì nụ hôn kia mới từ từ nới lỏng ra. Hiểu Đồng hít lấy hít để không khí chung quanh. Nhưng lưỡi của cậu vẫn lượn vòng quanh bờ môi cô liếm nhẹ.
Vĩnh Phong kéo cô ngã xuống giường, cả thân trên đè lên người cô, đặt lên cổ cô những nụ hôn bỏng rát, đi khắp nơi. Một chiếc cúc áo của Hiểu Đồng bật mở, môi Vĩnh Phong trượt sâu xuống dưới. hiểu Đồng hoảng hốt kêu lên :
- Vĩnh Phong, anh làm gì vậy, đây là bệnh viện mà.
- Tiêu độc – Vĩnh Phong cộc lốc trả lời, môi vẫn không ngừng rà sát trên người cô.
Đến lúc này Hiểu Đồng mới vỡ lẽ, hóa ra không phải giận cô vì tự ý bỏ đi một mình mà là …GHEN. Hôm đó, lúc vào nhà vệ sinh, Hiểu Đồng đã phát giác trên người mình vẫn còn đầy những vệt đỏ tuy đã lặn bớt nhưng vẫn trông thấy rõ. Đó chính là những dấu hôn mà Đại Bình đã để lại.
Hiểu Đồng bỗng cảm thấy thật ấm ức, rõ ràng cô là người bị hại mà, sao lại vô cớ giận cô cơ chứ. Làm mấy ngày nay cô thấp thỏm trong lòng không yên. Cứ tưởng là do lỗi của mình chứ nào ngờ anh chàng đang nổi máu ghen.
- Thật ra em và Đại Bình vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.
- Đừng nói nữa, anh không muốn nghe – Vĩnh Phong ngắt lời.
- Nhưng mà …- Hiểu Đồng chưa kịp nói xong thì phải nuốt những lời ấy vô bụng vì Vĩnh Phong lại tìm đến môi cô quấy nhiễu.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vĩnh Phong luyến tiếc buông Hiểu Đồng ra, kéo cô ngồi dậy.
Đình Ân và Thế Nam cùng Quốc Bảo đang đẩy cửa bước vào. Vĩnh Phong và Hiểu Đồng mỗi người một ngã không gian thật mờ ám. Vĩnh Phong sắc mặt đã vui vẻ trở lại chứ không lạnh lùng như mấy ngày trước, còn Hiểu Đồng gương mặt ửng hồng, cặp mắt long lanh, đôi môi sưng mọng, ai nấy nhìn nhau mĩm cười thầm. - Hai người đã làm gì trước khi tụi này bước vào, khai ra mau – Đình Ân mĩm cười trêu ghẹo.
|
- Còn gì nữa …haha..tất nhiên là đang.. – Quốc Bảo chụm hai bàn tay lại rồi chập vào nhau ý chỉ nụ hôn phụ họa cùng Đình Ân.
Vĩnh Phong chỉ cười không nói gì, Hiểu Đồng xấu hổ quá đành chối :
- Làm gì có, mình và Vĩnh Phong chỉ đang bàn nhau sẽ cùng đi chơi sau khi thi xong mà thôi.
Mọi người nghe vậy chỉ cười không trêu ghẹo thêm nữa. Mọi người về hết rồi, Hiểu Đồng ngã người dựa vào lòng Vĩnh Phong nhưng vẫn cố tránh vết mỗ của cậu. Vĩnh Phong ôm lấy Hiểu Đồng hỏi :
- Sao tự nhiên em lại muốn cùng anh đi chơi vậy.
- Vì em muốn cho anh cơ hội đeo đuổi em – Hiểu Đồng cười khì khì trả lời.
- Haiz ! Vậy hòa ra anh vẫn chưa theo đuổi được em à – Vĩnh Phong hôn lên tóc Hiểu Đồng nheo mắt hỏi.
- Phải để anh đeo đuổi em nhiều lần thì em mới cam tâm tình nguyện yêu anh đến suốt đời. Không chịu sao.
- Chịu, tất nhiên anh chịu rồi, anh cầu còn không được nữa là – Vĩnh Phong cười nói rồi lại nụ hôn lên môi cô.
|
Cuối cùng Vĩnh Phong cũng được xuất viện, hai người họ lại bận rộn với kỳ thi cử. Vì lúc trước Hiểu Đồng và mẹ tá túc ở nhà của Hữu Thiên cho nên Vĩnh Phong bắt hai người phải chuyển về nhà cậu. Bà Cẩm Du thấy tình cảm của Vĩnh Phong và Hiểu Đồng như thế cũng không nỡ bắt ép hai đứa nữa đành theo Hiểu Đồng dọn đi. Khi hai mẹ con ra đi, Hữu Thiên luyến tiễn đưa tiễn. Hiểu Đồng quay lại áy náy nhìn Hữu Thiên nói : - Xin lỗi anh Hữu Thiên. - Khờ quá ! Là do anh tự nguyện mà. Chúng ta không thể làm người yêu cũng có thể làm bạn mà. Từ hôm nay anh sẽ xem em như em gái, có chuyện gì cần giúp đỡ hãy đến tìm anh nha – Hữu Thiên cười nói nhưng trong ánh mắt ẩn chứa sự buồn bã. Ngay từ đầu, cậu đã biết mình thua rồi, nhưng mà cậu không muốn từ bỏ một cơ hội nào để được ở bên cạnh cô. Nhưng khi hay tin Hiểu Đồng và Vĩnh Phong nhập viện, cậu chạy đến thì biết rằng mình đã bại trận không còn một chút hy vọng này. Bàn tay của Vĩnh Phong nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng không rời dù đang ở trong tình trạng nguy kịch. Cậu đã biết mình không bao giờ có thể thắng được chàng trai này. Hiểu Đồng ngập ngùng nhìn Hữu Thiên, cảm kích sự rộng lượng của cậu, lát sau cô mới nói : - Cám ơn anh. Em đi đây. - Ừ !
Vĩnh Phong cảm thấy rất vui vì bà Cẩm Du đã đồng ý chuyển về nhà cậu nhưng sau đó cậu mới biết rằng cậu đã tự lấy đá đập vào chân mình. Bởi vì so với trước đây, lúc chỉ có bé Đường và Hiểu Đồng thì cậu phải đứng đắn, nay lại càng phải nghiêm chỉnh hơn trước mặt bà Cẩm Du. Hiểu Đồng cũng không tùy tiện bước vào phòng Vĩnh Phong, hai người chẳng dám đứng gần nhau chứ đừng nói đến thân mật bởi vì sợ bà Cẩm Du bắt gặp. Dù rằng bà Cẩm Du đối xử với Vĩnh Phong rất thân mật nếu không muốn nói có phần thương yêu chiều chuộng. Chỉ có những lúc hai người cùng đi học mới có cơ hội bên nhau. Vĩnh Phong cứ nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng nhìn cô ấu yếm trong lúc lái xe. Chỉ đến giờ giải lao, hai người mới tìm một nơi yên tĩnh để bên nhau. Hiểu Đồng ngồi trong lòng của Vĩnh Phong đưa tay đùa nghịch chiếc cúc áo của Vĩnh Phong, đùa chán cô luồn tay vào vòm ngực vạm vỡ của Vĩnh Phong vẽ vẽ những hình trái tim bên ngực trái của cậu, gương mặt mơ màng cắn nhẹ vào phần xương quai xanh của cậu khiến Vĩnh Phong bị kích động rên khẽ một tiếng, Hiểu Đồng bật cười khúc khích. Hoàn toàn không biết hành động của mình được xem là khiêu khích đối phương làm bậy. Các nơron trong người Vĩnh Phong căn cứng lại nhưng cậu cố kìm xuống, nhưng Hiểu Đồng vẫn cứ nghịch ngợm cắn hết chổ này đến chỗ khác, bàn tay cũng chẳng chịu để yên mà cứ nghịch ngợm. Hiểu Đồng nhìn gương mặt chịu đựng khổ sở của Vĩnh Phong thì cười lớn, cuối cùng quyết định buông tha cho cậu. Cô chu rúc vào lòng Vĩnh Phong nói : - Em muốn xin nghỉ ít hôm ở tiệm để ôn thi.
|
- Ừm…- Vĩnh Phong không trả lời chỉ ừ hử cho qua chuyện, bắt đầu lấy lại hơi thở vừa bị Hiểu Đồng làm rối loạn. - Em muốn hỏi là liệu em có bị trừ lương hay không ? Anh cũng biết là đồng lương của em vốn eo hẹp mà – Hiểu Đồng nũng nịu hỏi. Vĩnh Phong nheo mắt nhìn Hiểu Đồng rồi cười thầm. Bây giờ thì cậu hiểu ý đồ đen tối của cô rồi, cái trò quấy nhiễu này vốn là có mục đích mà. - Sao lại hỏi anh chuyện đó – Vĩnh Phong giả vờ không hiểu hỏi. - Thì tại vì anh là ông chủ mà… - Vậy thì sao hả - Cậu có tình hỏi tới. - Chẳng lẽ anh không thể cho bạn gái mình nghỉ vài ngày được sao – Hiểu Đồng phụng phịu ngước đôi mắt đẹp của mình nhiều cậu. Hai chữ « bạn gái » thốt ra khỏi môi Hiểu Đồng khiến Vĩnh Phong cảm thấy thật ngọt ngào. Cậu siết chặt vòng tay quanh em cô, cúi xuống mĩm cười một cách tinh quái nhìn Hiểu Đồng rồi nói : - Cái đó còn tùy thuộc biểu hiện của em. - Biểu hiện gì – Hiểu Đồng ngơ ngẩn hỏi, đôi mắt cứ chớp chớp nhìn Vĩnh Phong khiến cậu bật cười trước vẻ đáng yêu của cô. Lấy tay nâng cằm Hiểu Đồng lên rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng của cô mút mạnh, làm cho gương mặt Hiểu Đồng đó bừng lên. Đầu óc choáng váng theo từng nụ hôn của cậu.
Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc, hai người vui vẻ cùng nhau đi chơi, địa điểm chọn chính là bãi biển. Bà Cẩm Du chỉ dặn dò hai đứa vài câu rồi đưa tiễn ra ngoài xe. Bé Đường thì cứ khóc đòi theo mãi, Vĩnh Phong phải hứa mua thật nhiều quà về cho mới dỗ được con bé. Lần này đi du lịch nên Vĩnh Phong chọn chiếc xe mui trần màu đỏ, Hiểu Đồng chẳng biết hiệu gì, cô mù mờ trước các hiệu xe. Nhưng cô phải khẳng định là chiếc xe này rất đẹp. Chiếc xe mui trần lướt rất nhanh, gặp khả năng lái xe của Vĩnh Phong vốn rất tuyệt, chiếc xe chạy cứ như bay. Mái tóc đen mượt của Hiểu Đồng cứ tung bay trong gió không ngừng rồi rối lên. Nhưng được hít thở không khí này thì thật là tuyệt. Hiểu Đồng nhìn ngắm chiếc xe đã đời rồi quay sang hỏi : - Thật ra anh có tất cả bao nhiêu chiếc xe vậy. Vĩnh Phong chỉ cười, kéo tay Hiểu Đồng ngã vào người mình. Nói về xe, bản thân cậu cũng không rõ là mình có bao nhiêu chiếc nữa, đơn giản thấy hứng thú thì mua, nhưng cũng ít khi sử dụng, chủ yếu là những chiếc xe đua mới làm bạn mỗi ngày với cậu. Nhà Vĩnh Phong có một biệt thự rất đẹp, lại có bãi biển riêng, nhưng do người trông coi bị bệnh nên vẫn chưa quét dọn xong. Thế là hai người đành qua đêm tại khách sạn. Vĩnh Phong lại gần quầy tiếp tân đăng ký phòng, còn Hiểu Đồng ngồi ở bộ sofa chờ đợi, chăm chú vào tờ báo trước mặt. Hiểu Đồng thỉnh thoảng nhìn về phía Vĩnh Phong xem cậu đang ký xong chưa, vì thấy lâu rồi mà vẫn chưa đăng ký xong. Cô thấy Vĩnh Phong móc trong bóp ra hết tấm thẻ này đến tấm thẻ khác nhưng đều bị trả lại. Hình nhưng gương mặt cậu hơi nổi giận, cậu bực tức lấy tiền ra trả. Vĩnh Phong mướn hai căn phòng sang trọng nhất. Khi cô tiếp tân đưa cho cậu hai chìa khóa thì Hiểu Đồng bước đến mĩm cười với cô tiếp tân mắng nói : - Chị à, tụi em chỉ cần một phòng thôi, tụi em là vợ chồng mới cưới mà.
|
- Ừm…- Vĩnh Phong không trả lời chỉ ừ hử cho qua chuyện, bắt đầu lấy lại hơi thở vừa bị Hiểu Đồng làm rối loạn. - Em muốn hỏi là liệu em có bị trừ lương hay không ? Anh cũng biết là đồng lương của em vốn eo hẹp mà – Hiểu Đồng nũng nịu hỏi. Vĩnh Phong nheo mắt nhìn Hiểu Đồng rồi cười thầm. Bây giờ thì cậu hiểu ý đồ đen tối của cô rồi, cái trò quấy nhiễu này vốn là có mục đích mà. - Sao lại hỏi anh chuyện đó – Vĩnh Phong giả vờ không hiểu hỏi. - Thì tại vì anh là ông chủ mà… - Vậy thì sao hả - Cậu có tình hỏi tới. - Chẳng lẽ anh không thể cho bạn gái mình nghỉ vài ngày được sao – Hiểu Đồng phụng phịu ngước đôi mắt đẹp của mình nhiều cậu. Hai chữ « bạn gái » thốt ra khỏi môi Hiểu Đồng khiến Vĩnh Phong cảm thấy thật ngọt ngào. Cậu siết chặt vòng tay quanh em cô, cúi xuống mĩm cười một cách tinh quái nhìn Hiểu Đồng rồi nói : - Cái đó còn tùy thuộc biểu hiện của em. - Biểu hiện gì – Hiểu Đồng ngơ ngẩn hỏi, đôi mắt cứ chớp chớp nhìn Vĩnh Phong khiến cậu bật cười trước vẻ đáng yêu của cô. Lấy tay nâng cằm Hiểu Đồng lên rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng của cô mút mạnh, làm cho gương mặt Hiểu Đồng đó bừng lên. Đầu óc choáng váng theo từng nụ hôn của cậu.
Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc, hai người vui vẻ cùng nhau đi chơi, địa điểm chọn chính là bãi biển. Bà Cẩm Du chỉ dặn dò hai đứa vài câu rồi đưa tiễn ra ngoài xe. Bé Đường thì cứ khóc đòi theo mãi, Vĩnh Phong phải hứa mua thật nhiều quà về cho mới dỗ được con bé. Lần này đi du lịch nên Vĩnh Phong chọn chiếc xe mui trần màu đỏ, Hiểu Đồng chẳng biết hiệu gì, cô mù mờ trước các hiệu xe. Nhưng cô phải khẳng định là chiếc xe này rất đẹp. Chiếc xe mui trần lướt rất nhanh, gặp khả năng lái xe của Vĩnh Phong vốn rất tuyệt, chiếc xe chạy cứ như bay. Mái tóc đen mượt của Hiểu Đồng cứ tung bay trong gió không ngừng rồi rối lên. Nhưng được hít thở không khí này thì thật là tuyệt. Hiểu Đồng nhìn ngắm chiếc xe đã đời rồi quay sang hỏi : - Thật ra anh có tất cả bao nhiêu chiếc xe vậy. Vĩnh Phong chỉ cười, kéo tay Hiểu Đồng ngã vào người mình. Nói về xe, bản thân cậu cũng không rõ là mình có bao nhiêu chiếc nữa, đơn giản thấy hứng thú thì mua, nhưng cũng ít khi sử dụng, chủ yếu là những chiếc xe đua mới làm bạn mỗi ngày với cậu. Nhà Vĩnh Phong có một biệt thự rất đẹp, lại có bãi biển riêng, nhưng do người trông coi bị bệnh nên vẫn chưa quét dọn xong. Thế là hai người đành qua đêm tại khách sạn. Vĩnh Phong lại gần quầy tiếp tân đăng ký phòng, còn Hiểu Đồng ngồi ở bộ sofa chờ đợi, chăm chú vào tờ báo trước mặt. Hiểu Đồng thỉnh thoảng nhìn về phía Vĩnh Phong xem cậu đang ký xong chưa, vì thấy lâu rồi mà vẫn chưa đăng ký xong. Cô thấy Vĩnh Phong móc trong bóp ra hết tấm thẻ này đến tấm thẻ khác nhưng đều bị trả lại. Hình nhưng gương mặt cậu hơi nổi giận, cậu bực tức lấy tiền ra trả. Vĩnh Phong mướn hai căn phòng sang trọng nhất. Khi cô tiếp tân đưa cho cậu hai chìa khóa thì Hiểu Đồng bước đến mĩm cười với cô tiếp tân mắng nói : - Chị à, tụi em chỉ cần một phòng thôi, tụi em là vợ chồng mới cưới mà.
|