Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa
|
|
Hiểu Đồng bỗng muốn chơi trò chơi ở bãi biển. Vĩnh Phong lắc đầu khẽ cười nhưng cũng chìu theo ý cô. Cậu vừa đi mấy bước thì đã bị Hiểu Đồng ôm chặt từ sau lưng. Lần này cô ôm cậu rất chặt, cứ như bịn rịn sắp phải chia xa. Cậu khẽ cười quay người lại hôn cô thật sâu, đến khi cậu rời ra nhưng cô vẫn quấn lấy không chịu rời. Vĩnh Phong chỉ thấy cô lúc này thật đáng yêu.
Sau đó, họ lại tiếp tục chơi, nhưng lần này cậu đi rất lâu rất lâu, bước chân dường như muốn chậm lại cuối cùng vẫn chưa thấy cô chạy đến, cậu quay người lại, sau lưng cậu là một khoảng không gian vắng lặng.
Không hề thấy bong dáng của Hiểu Đồng ở đâu, cả chiếc va li của cô cũng biến mất. Chỉ có nhưng cơn gió nhẹ thổi những chiếc lá là con ở lại.
Chiếc vali trên tay cậu rơi xuống, trong long cậu là một khoảng trống trải, đầu óc quay cuồng Trả Lời Với Trích Dẫn
|
Chương 20: Cay đắng mình em chịu, hạnh phúc dành cho anh.
Mười ngày, là khoảng thời gian không phải là dài, nhưng đối với Vĩnh Phong nó lại là khoảng thời gian dài vô tận. Hiểu Đồng đã mất tích mười ngày rồi.
Nói là mất tích thì cũng hoàn toàn không đúng, phải nói là cô đã bốc hơi bay đi mất tiêu rồi. Hoặc là cô vốn chưa hề tồn tại trên cõi đời này, bởi vì khi cô biến mất mang theo tất cả những gì từng thuộc về cô, từng được cô sử dụng. Chiếc tách cô hay sử dụng, cái chén cô thích dùng…cả hình ảnh của cô lưu trong điện thoại của cậu cũng đã không cánh mà bay, tất cả , tất cả mọi thứ đều biến mất.
Căn nhà lại nguyên vẹn như lúc ban đầu Vĩnh Phong đặt chân đến, cứ như thể cô chỉ tồn tại trong giấc mơ của cậu. Và rồi bây giờ cậu đã tỉnh giấc, thì hình bóng cô như trăng dưới nước đã bị phai nhòa.
Cậu đã tìm cô khắp mọi nơi, cô chẳng có nơi nào để đi cả. Ngoài trường học, chổ làm thêm hay nhà sách cậu đã tìm kiếm mỗi ngày nhưng đều không thể thấy được dù chỉ là cái bóng của cô.
Thất vọng, tuyệt vọng rồi đau khổ, nhưng những việc này đều không làm cô trở về bên cậu. Chỉ mười ngày mà trông vĩnh Phong thật gầy guộc, cậu chẳng buồn ăn ngủ đi khắp nơi tìm cô. Trước đây ra đường quần áo l1uc nào cũng thẳng tắp thơm lừng, còn giờ đây trông cậu thật nhếch nhác, say xỉn tối ngày. Điếu thuốc lúc nào cũng phì phèo trên môi. Đã lâu rồi cậu không hút thuốc, khi hút lại cậu đã bị một cơn ho sặc sụa, cậu gần như đã quên cái cảm giác hút thuốc như thế nào. Thật buồn cười, cậu vì cô lại có thể dễ dàng từ bỏ thuốc, vậy mà bây giờ cậu lại vì cô mà tiếp tục hút, nhưng mà rõ ràng rằng thuốc và rượu không thể làm cậu quên đi nỗi buồn thiếu vắng cô.
Trước đây, mỗi lần cô hờn dỗi nói tiếng chia tay nhưng Vĩnh Phong không đau khổ nhiều như thế, bởi vì cậu có thể tìm được cô ở chỗ quen thuộc, có thể nhìn thấy bóng dáng cô đang ngồi học hay đang làm việc. Nhưng bây giờ cậu hoàn toàn không thấy gì dù là cái bóng của cô.
|
Lúc quay người lại, không thấy cô đâu, cậu cứ tưởng rằng cô đã trốn đâu đó trêu cậu. Cậu đã đi tìm gọi tên cả đến khản cả giọng nhưng không thấy cô ở đâu. Lúc đó, cậu lo sợ cô lại bị bắt đi, đã lo lắng vô cùng nhưng khi cậu mở cửa vào nhà thì sự lo lắng đó biến thành đau khổ.
Không có một bóng người nào ở trong nhà, căn nhà vắng lặng và lạnh lẽo. Dường như đây là một căn nhà, bỏ hoang lâu lắm rồi. Cậu tự dối gạt mình rằng họ đã đi đâu đó rồi sẽ về thôi, nhưng chờ mãi vẫn không thấy ai trở lại. Bà Cẩm Du và bé Đường biến mất một cách đáng sợ cùng với mọi đồ đạc có liên quan đến họ.
Vĩnh Phong đã tuyệt vọng, đã mệt mõi vì chờ đợi, cậu như thể già đi rất nhiều, đôi mắt tinh anh giờ đây mờ đục trong khói thuốc. Không buồn ăn uống, chỉ chìm trong men say.
Điều đau khổ nhất là cô đã đưa cậu đến đỉnh cao nhất của hãnh phúc rồi thẳng thừng đập câu xuống chân núi một cách không thương tiếc, đến một lí do hay một lời giã từ cũng không có. Tại sao sau bao câu nói yêu thương dành cho cậu, cho cậu nếm hương vị mật ngọt đầu đời rồi lại đâm vào tim cậu một vết thương, bỏ rơi cậu.
Thiên Minh, Thế Nam, Quốc Bảo có đến thăm cậu, khuyên bảo cậu nhưng đều bị cậu đuổi về.
Thiên Minh trước khi đi quay đầu lại nói một câu lấp lững :
- Rồi em sẽ gặp lại cô ấy, chỉ sợ rằng khi gặp lại em càng đau khổ hơn mà thôi.
Thế Nam chẳng thể khuyên nhủ Vĩnh Phong thế nào, cậu chỉ có thể ngồi lặng lẽ rót rượu cho Vĩnh Phong. Bởi vì Hiểu Đồng biến mất cũng mang theo trái tim cậu ra đi. Cô ở bên Vĩnh Phong dù cậu rất đau lòng nhưng cậu vẫn thấy được nụ cười hạnh ph1uc của cô, cũng đủ làm cậu mãn nguyện, nhưng giờ đây, cậu không thể thấy được hình bóng cô nữa rồi.
Quốc Bảo không như Thiên Minh và Thế Nam, cậu coi Vĩnh Phong như anh trai mình. Nhìn thấy Vĩnh Phong chỉ còn là một cái xác không hồn cậu cảm thấy đau lòng. Cậu giận Hiểu Đồng vô cùng, cậu hận không thể tìm thấy cô để giết chết. Hận một kẻ bạc tình, bạc nghĩa như cô, dứt tâm rũ bỏ mọi công sức của Vĩnh Phong.
|
- Anh à ! Trên đời này thiếu gì con gái, sao cứ phải vì hạng người như cô ta mà phải đau buồn đến thế. Đừng uống rượu nữa, đi với em, em sẽ giới thiệu nhiều cô gái tốt hơn cho anh – Quốc Bảo vừa nói vừa vực Vĩnh Phong dậy.
- Cậu tránh ra đi, để mặc anh – Vĩnh Phong đẩy mạnh Quốc Bảo ra – Đi đi, cậu về đi, cứ để mặc anh, ra sao thì ra. Không cần cậu quan tâm.
Quốc Bảo bị Vĩnh Phong từ chối lòng tốt thì tức giận lắm, cậu lắp bắp :
- Anh ….
Nhưng rồi cậu nhìn bộ dạng bi thương của Vĩnh Phong thì thờ dài chua xót :
- Được rồi, em sẽ tìm cô ta về cho anh, dù có phải lật tung đất nước này, em cũng sẽ tìm cô ta về cho anh. Nói rồi cậu quầy quả bỏ đi sau khi đóng sầm cánh cửa lại đầy giận dữ.
Nghe tin con trai nghỉ học mấy bữa nay, bà Mai Hoa gác bỏ mọi công việc để bay về nước, đến thăm con trai. Vừa mở cửa bước vào thì một mùi nực nồng xông vào mũi bà, trong không khí bay phản phất mùi khói thuốc và mùi rượu nồng nặc. Vĩnh Phong nằm trên sofa say rượu không còn biết trời đất gì nữa. Xung quanh cậu là vỏ rượu nằm lăn lộn và trên sàn nhà vươn *** đầy tàn thuốc.
Bà nhìn chăm chăm con trai một cái trong lòng cảm thấy nhói đau nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, bà ra lệnh cho quản lí đang đi theo bên cạnh :
- Lấy cho tôi xô nước đá.
Anh chàng quản lí gật đầu một cái rồi đi xuống nhà bếp xách lên một xô nước chứa mấy viên đá tủ lạnh, hai tay kính cẩn giơ trước mặt bà Mai Hoa. Dường như cậu đã quá quen với việc ra lệnh của bà và ngoan ngoãn vâng lời.
- Quậy tan đá ra – Bà không thèm liếc nhìn mà lạnh lùng yêu cầu.
Cậu quản lí lập tức đưa tay quậy xô đá, quậy đến khi xô đá tan ra lạnh run nhưng chỉ có thể cắn răng quậy tiếp không dám than phiền. Bà Mai Hoa liếc nhìn cậu quản lí một cái rồi lạnh lùng cầm lấy xô đá rồi tạt thẳng vào ngay mặt của Vĩnh Phong.
Đang mơ màng say rượu, Vĩnh Phong bị nguyên một xô đá lạnh buốt xối thẳng vào người. Cậu rùng mình một cái rồi giật mình tỉnh lại. Đang định nổi giận xem kẻ nào to gan chọc giận cậu thì một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm lên tiếng :
- Đã tỉnh chưa.
Vĩnh Phong thấy đầu nặng như chì, choáng váng mệt mỏi nhưng lại bị cái lạnh bên ngoài làm tỉnh trí. Cậu nhận ra giọng nói nghiêm trang kia, vội bật dậy rũ hết nước trên người xuống, thoảng thốt kêu lên :
- Mẹ……..
- Con còn dám gọi ta là mẹ sao ? - Bà Mai Hoa tức giận mắng – Con xem, bây giờ con ra giống gì hả. Con muốn đi theo tình yêu của bản thân mình. Được, mẹ chấp nhận, mẹ cho con đi, nhưng mà nhìn con xem, con có còn là con hay không hả.
Vĩnh Phong nghe mẹ mắng chỉ ngồi im lặng. Bà Mai Hoa càng đau xót hơn, bà nhẹ giọng nói :
- Con nghĩ mẹ là người lạnh lùng độc ác, muốn chia rẽ con với Hiểu Đồng sao. Con có biết Hiểu Đồng của con là hạng người gì hay không hả.
Bà vừa nói, vừa quẳng lên bàn một cái phong bì lớn, phong bì bị quăng mạnh làm cho một số bức hình trong đó rơi ra. Đập vào mắt Vĩnh Phong là một gương mặt xinh đẹp, quen thuộc. Nhưng cô gái trong hình khác rất xa với cô gái bên ngoài mà Vĩnh Phong biết.
Cô gái trong hình ăn mặc rất sexy, đầy khiêu gợi, biết uống rượu , biết hút thuốc, ngã ngớn trong lòng mấy gã con trai lắm tiền nhiều của, thậm chí là cả những lão già. Bàn tay mấy kẻ kia tự do đặt trên người cô, mà cô không có chút khó chịu mà còn cười rất tình tứ với họ.
|
Cậu quơ tay nhanh chóng chụp lấy mấy tấm hình đó lên nhìn cho rõ những hình ảnh trước mắt mình. Sau đó, cậu nhìn từng tấm, từng tấm, lòng thấy lạnh ngắt. Nhưng những tấm hình bên dưới càng làm cho cậu choáng voáng hơn. Bởi vì trong tấm hình là cảnh những đôi nam nữ đang làm tình trên giường. Rất nhiều gương mặt nam khác nhau, có già có trẻ có trung niên nhưng gương mặt nữ thì chỉ có một.
Vĩnh Phong căm phẫn vò nát những tấm hình trong tay.
Bà Mai Hoa, thấy Vĩnh Phong tức giận, lấy làm hài lòng, nhẹ nhàng nói :
- Bây giờ con hiểu vì sao mẹ lại ngăn cản con đến với cô ta rồi phải không. Cô ta chỉ đang lừa con thôi. Con nhìn cho kỹ đi, đằng sau gương mặt hiền lành xinh đẹp của cô ta là một cô gái làng chơi, không từ bất cứ thứ gi để kiếm tiền. Con nghĩ cô ta thật sự yêu con sao, cô ta chỉ yêu tiền của con mà thôi. Con quá ngây thơ rồi ….
Sau khi bà Mai Hoa ra về, Vĩnh Phong như người phát điên, cậu ra sức đập phá không ngừng nghỉ, những thứ trước mặt cậu, căm phận xe nát những tấm hình trong tay sau đó cậu khụy xuống đập mạnh tay xuống nền nhà, để những giọt nước mắt đau khổ rơi xuống, miện lẩm bẩm gọi tên Hiểu Đồng ( Haiz ! Ta khóc đây, tội nghiệp Phong ca quá )
Đúng như Thiên Minh đã nói, rốt cuộc Vĩnh Phong cũng gặp lại Hiểu Đồng và người đầu tiên gọi điện thoại báo tin tức của Hiểu Đồng cho Vĩnh Phong chính là Quốc Bảo.
Đó là vào buổi sáng ngày thứ 11 Hiểu Đồng biến mất. Ngày hôm đó, Quốc Bảo chẳng có tâm trạng đến trường cho nên đi đến quán bar chơi, tình cờ cậu gặp một cô gái rất xinh đẹp và lại giở tuyệt chiêu tán gái của mình ra.
Quốc Bảo là một tên đào hoa tính tình cực kì xấu xa. Con gái quen với cậu ta chẳng được quá hai tuần, số con gái lên giường với cậu ta ngay lần đầu tiên gặp nhau đếm không hết. Cô gái này cũng không ngoại lệ, Quốc Bảo vừa tán tỉnh cô ta chưa bao lâu thì chỉ cần một cái nháy mắt của cậu, cô ta đã đồng ý cùng cậu đến khách sạn.
Đang đứng ở quầy đăng ký thì Quốc Bảo đã thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào. Cô gái đó rất xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh, mặc một chiếc váy rất gợi cảm đang khoát tay tình tứ với một lão có cái bụng bia, và gương mặt dê đáng ghét.
|