Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa
|
|
Hiểu Đồng vẫn kiên quyết chống cự, cô dùng hết sức để đẩy Vĩnh phong ra khỏi người mình nhưng sức cô không thể nào bì được với sức của Vĩnh Phong. Hai tay cô bị cậu túm chặt đưa cao lên đầu, bàn tay còn lại nhanh chóng luồn vào áo cô khiến Hiểu Đồng sợ hãi oằn người lên. Cô muốn thét lên ngăn hành động của cậu lại nhưng nhanh chóng bị lưỡi cậu xông thẳng vào trong cuồng quét.
Chiếc áo sơ mi cô đang mặc trên người bị giật tung các nút ra. Môi Vĩnh Phong từ từ trượt xuống bên dưới xương quai xanh của cô rồi di chuyển lên vành tai cô nói khẽ :
- Hiểu Đồng ! Tôi đã trả tiền cho cô rồi.
Cả người Hiểu Đồng như bị sét đánh, câu nói này có sức tổn thương vô cùng lớn, trái tim lần nữa bị bóp nghẹn. Cậu đang xem cô là một ********, là thật sự xem cô là một ********. Cô bất lực buông tay không chống cự nữa, cả người không còn chút sức sống. Nước mắt tự nhiên lăn xuống.
Vĩnh Phong di chuyển môi đi xuống cổ cô rồi đi xuống ngực cô, nhưng đập vào mắt cậu là sợi dây truyền mặt con cá heo của cô. Trên đó có chiếc nhẫn bằng gỗ mà cậu đã làm tặng cô. Bất chợt cậu dừng lại, tay đưa lên nắm lấy chiếc nhẫn, nắm chặt nó trong lòng bàn tay ấn mạnh rồi tay đưa tay bóp cổ Hiểu Đồng một cái khiến cô đau đến độ hự lên một tiếng.
- Có biết bây giờ tôi chỉ muốn bẻ gãy cái cổ xinh đẹp này ra làm hai không. Nhưng mà tôi lại không nhẫn tâm làm như vậy.
Rồi cậu đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt cô nhẹ nhàng như sợ làm cô đau rồi nói :
- Đừng khóc, anh đã từng hứa sẽ không làm em khóc nữa mà.
Nói rồi cậu nhổm dậy ra khỏi người cô đau khổ nói :
- Tôi hận em. Từ nay tôi không còn muốn nhìn thấy mặt em nữa.
Nói rồi cậu đóng sầm cửa bỏ đi. Hiểu Đồng lặng lẽ rơi nước mắt bi thương.
« cậu ấy sẽ đi mỹ… sẽ không trở về nữa… »- Cậu nói này chợt vang lên bên tai của Hiểu Đồng thấy lòng đau nhói, muốn chạy đến giữ cậu lại để cậu đừng đi. Không muốn từ nay không được gặp cậu nữa, muốn nói rằng cô yêu cậu nhưng mà cô không thể. Cô nắm chặt sợi dậy truyền trên cổ mình « Vĩnh Phong nếu đã dứt khoát ra đi thì hãy quên em triệt để », rồi bật người dậy, thay áo đuổi theo.
Vĩnh phong đang từ từ chậm bước giữa trời đêm tối mịch không trăng không sao, mây đen che phủ. Một vòng tay ập đến ôm chầm lấy cậu từ sau lưng, vòng tay rất quen thuộc như chính trò chơi mà hai người thường chơi. Vòng tay giữ bước chân cậu lại, rồi gõi khẽ tên cậu :
- Vĩnh Phong.
Trái tim đau đớn của Vĩnh Phong run nhẹ, cái ôm nhẹ nhàng cùng tiếng gọi ấy dường như đã xóa tan mọi oán hận trong lòng cậu. Nhưng sau đó, bàn tay đang ôm cậu bỗng xòe ra , để lộ chiếc nhẫn gỗ hình con cá heo cùng với một giọng nói :
- Trả lại cho anh.
Vĩnh Phong nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi vừa trồi lên lại bị nhấn chìm xuống đáy biển sâu. Cậu gỡ tay cô ra, xoay người lại đau đớn nói :
- Người đã không còn thì lấy vật để làm gì.
- Vậy thì chỉ còn cách vứt bỏ đi – Nói xong Hiểu Đồng xoay người quăng chiếc nhẫn đi.
Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng với chút đau khổ còn lại hỏi :
- Trong khoảng thời gian bên nhau, em đã từng có chút nào yêu anh chưa.
- Chưa từng.
|
Hiểu Đồng vừa nói xong thì Vĩnh Phong cười lớn, cậu cười một cách đau đớn, những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi, cậu nói :
- Vậy thì em đi đi. Hãy về đi, từ nay chúng ta coi như chưa hề quen nhau. Từ trước đến giờ đều là do em nói chúng ta chia tay đi. Nhưng bây giờ thì tôi sẽ nói : Chúng ta chia tay đi.
Mưa đột nhiên rơi xuống rất mạnh, Hiểu Đồng đứng nhìn Vĩnh Phong lòng đau thắt, ông trời đỗ mưa thật đúng lúc vì như vậy những giọt nước mắt của cô sẽ theo màn mưa rơi xuống. Vĩnh Phong không thể nào táh6y được những giọt nước mắt đau đớn của cô.
- Được, cứ coi như chưa hề quen nhau.
Nói rồi cô quay lưng bước đi , nghe đâu đó vang lên bên tai lời bài hát :
« Người ơi hết rồi, hết thật rồi, phút chia ly em đã muốn không quay đầu Vì em biết rằng nếu quay lại, đôi chân em không thể nào bước nổi Và em hiểu rằng, giữa đôi mình, chút dư âmvẫn đang cháy chưa ngươi lòng Tàn đêm mất rồi, bước đi người, cất bước đi, anh đi trước đi người ơi 1 2 3 chia đôi lối về »
« Đúng vậy, Hiểu Đồng mày tuyệt đối không được quay đầu lại, không thể quay đầu lại nếu không mày sẽ phá hết mọi thứ, mày sẽ bỏ hết tất cả mà chạy đến bên anh ấy. Tuyệt đối không thể quay đầu lại » - Hiểu Đồng vừa đi vừa tự nhủ với bản thân. Nước mắt của cô không còn hòa trong nước mưa nữa mà chảy ngược vào tim lạnh ngắt.
Nép ở một bên tường cô lặng lẽ nhìn Vĩnh Phong, đang dứng dưới trời mưa, ngẩng mặt đón những giọt mưa để xóa tan hình ảnh của Hiểu Đồng trong trái tim cậu rồi lảo đảo đi về. Hiểu Đồng vội vàng chạy lại chỗ cũ, cô ra sức bò dưới dất dùng tay tìm kiếm cái vật nhỏ xíu mà cô đã vứt đi.
Trúc Diễm nãy giờ vẫn đứng đó nhìn hai người, cô chạy đến kéo Hiểu Đồng đứng dậy nói :
- Bỏ đi, về nhà đi. Sáng mai hãy tìm nếu không em sẽ bệnh mất.
Nhưng Hiểu Đồng xô Trúc Diễm ra, cô lại tiếp tục bò dưới đất bàn tay lần mò dưới đất tìm kiếm, vừa khóc vừa nói :
- Em phải tìm lại chiếc nhẫn đó, đó là của vĩnh Phong làm cho em, đó là tình yêu của anh ấy dành cho em, em phải tìm lại nó.
Trúc Diễm thấy không khuyên được Hiểu Đồng bèn bò người dưới đất tìm phụ cô. Chẳng biết là mất bao lâu nhưng cuối cùng Hiểu Đồng cũng mò được cái vật tròn nhỏ đó, cô vui mừng reo lên, nắm chặt nó trong tay :
- Em tìm được rồi, em tìm được rồi.
Nhưng sau đó, cô cảm thấy choáng voáng, đầu óc nặng trịch, mí mắt từ từ khép lại, cô ngã xuống bất tỉnh trong tiếng kêu thất thanh của Trúc Diễm.
Trúc Diễm bê tô cháo nóng hổi đến bên giường Hiểu Đồng khuyên nhủ :
- Em mau ăn chút gì đi, em bị sốt cao như vậy mà không chịu ăn gì, không chịu uống thuốc thì làm sao khỏi bệnh chứ.
- Chị cứ mặc kệ em đi – Hiểu Đồng mệt mỏi nói, mắt cô nhắm ghiền lại.
- Thiên Minh đến đây mà thấy em như vầy lại trách chị mất.
Nhưng Hiểu Đồng cũng không buồn cục cựa.
- Hôm nay Vĩnh Phong sẽ lên máy bay – Trúc Diễm nhìn Hiểu Đồng thở dài nói – Thiên Minh đã đi tiễn cậu ấy.
Vừa nghe xong, Hiểu Đồng bèn ngồi bật dậy, cô định lao xuống giường nhưng bị Trúc Diễm giữ lại :
- Em muốn đi đâu.
- Em muốn ra sân bay nhìn anh ấy lần cuối. Lần này nữa là em sẽ không thể nhìn anh ấy được nữa rồi. Em phải đi ra sân bay – Hiểu Đồng bật khóc nói.
- Không được, chị không cho em đi đâu hết, em đang bệnh nặng như vậy – Trúc Diễm kiên quyết nói.
- Em xin chị, chị cho em đi đi – Hiểu Đồng kiệt sức đến nỗi không thể vùng tay ra khỏi tay Trúc Diễm đành khóc năn nỉ cô.
- Muốn chị cho em đi thì em phải ngoan ngoãn ăn hết tô cháo này rồi uống thước cho chị - Trúc Diễm thở dài nói.
- Em sẽ ăn, em sẽ ăn – Hiểu Đồng vội vàng nói, cô bê tô cháo lên nhưng dường như không còn sức nữa, suýt chút nữa đổ tô cháo xuống đất, may mà Trúc Diễm chụp kịp.
- Để chỉ đút em ăn.
Hiểu Đồng nhanh chóng nuốt cháo, cô không còn biết được cháo có nóng hay không đến độ Trúc Diễm phải nhắc nhở.
- Coi chừng nóng.
|
Sân bay…
Vĩnh Phong ôm từng người từng người bạn chia tay. Quốc bảo nhìn Vĩnh Phong đau buồn muốn khóc nói :
- Anh không trở về nữa sao.
Vĩnh Phong cười buồn nói :
- Ừ - Rồi quay sang vỗ vai Thế Nam – Có rảnh thì mọi người qua thăm mình nha.
Thiên Minh nhìn Vĩnh Phong như có điều muốn nói nhưng lại thôi, nhưng rốt cuộc cậu cũng mở miệng :
- Vĩnh Phong ! Cậu nhất định phải trở về, nếu không cậu sẽ hối hận suốt đời, Hiểu Đồng cô ấy…
- Đừng nhắc đến cô ấy nữa – Vĩnh Phong đã ngắt lời cậu.
Sau đó cậu tạm biệt mọi người và bước vào trong.
Ở một góc tường, Hiểu Đồng che miệng, cắn chặt môi ngăn tiếng khóc, nước mắt cô nhòe ra. Có rất nhiều người quay quanh Vĩnh Phong nhưng cô vẫn nhận ra bóng dáng cao gầy của cậu, cho đến khi cậu bước vào bên trong, cô mới dựa tường khóc nức nở. Trúc Diễm ôm chầm lấy cô chua xót. - Mình về thôi. Chị ra ngoài gọi xe trước.
Hiểu Đồng gật đầu. Cô đứng im lặng khóc cho đến khi không thể khóc được nữa thì buồn đau vước ra bên ngoài. Tâm trí cô đã theo Vĩnh Phong vào bên trong máy bay. Cô bước đi như người vô hồn. Cô không tìm Trúc Diễm mà cứ đi thẳng ra phía trước một cách vô thức. Cô bước ra bên đường lúc nào không hay biết, đúng lúc một chiếc xe chờ tới, đột nhiên vang lên tiếng kèn inh ỏi, nhưng đầu óc cô nóng dần lên hỗn loạn, cô không còn nhĩ được gì hết, chỉ khẽ quay đầu về hướng chiếc xe kia rồi từ từ ngã xuống.
- Keétttttttttttttttttttttttttttttttttt
|
Chương 21 : Nỗi đau.
Chiếc xe thắng lại kịp thời chỉ cách cơ thể đang nằm sõng soài của Hiểu Đồng 3 cm .Trong vô thức mơ màng, Hiểu Đồng nhìn thấy một người chàng trai mặc một bộ comlpe màu sáng rất đẹp, bước ra khỏi xe từ từ tiến lại gần cô, nhưng hiểu Đồng khổng thể nhìn rõ gương mặt của người đó, cậu ta dựng cô dậy gọi khẽ :
- Này, cô gái, cô sao rồi. Không sao chứ.
Nhưng Hiểu Đồng đã nhắm ghiền mắt lại, mất dần ý thức, không còn nghe tiếng gọi vẫn văng vẳng bên tai mình. Cậu ta liền bế bổng cô lên đặt nhẹ nhàng vào băng ghế sau, sau đó vào xe phóng đi.
Trong bênh viện cậu thanh niên đó nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng tiều tụy và ẩn chứa một sự đau khổ nào đó. Cậu quay sang hỏi bác sĩ :
- Cô ấy có sao không ?
- Không sao. Chỉ là bị kiệt sức mà thôi. Thể trạng và tinh thần của cô ấy bị suy yếu, cần được bồi bổ - Giọng một vị bác sĩ trả lời.
- Vậy thì phiền bác sĩ chăm sóc cô ấy giúp. Tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí – Cậu thanh niên nói với giọng trầm ấm.
- Vâng, cậu yên tâm, chúng tôi. sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo. Cậu có thể yên tâm ra về - Bác sĩ nói xong thì chào tạm biệt đi ra ngoài.
Cậu thanh niên nhìn gương mặt nhắm ghiền của Hiểu Đồng hiện rõ hai vệt nước mắt và trên mi mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, bỗng xúc động đưa tay lau nhẹ bờ mi của cô. Nhưng sau đó cậu chợt khựng lại rồi nhanh chóng rút tay về. Sau đó quay lưng bỏ đi.
Khi cánh tay vừa chạm lên nấm cửa, cậu nghe Hiểu Đồng gọi hai tiếng :
- Vĩnh Phong….
Cánh tay chợt dừng lại trên nấm cửa vừa mở hờ, cậu bất giác quay đầu nhìn về phía Hiểu Đồng. Cô đang hỗn loạn trong cơn mê. Gọi tên Vĩnh Phong sau đó những giọt nước mắt tràn qua bờ mi đang khép lại của cô mà lăn dài trên mặt cô, miệng đau xót nói :
- Xin lỗi anh Vĩnh Phong…..
- ….hãy quên em đi…
- ….hãy hạnh phúc bên người yêu anh…
|
Cậu ta nhìn Hiểu Đồng chăm chú, chẳng ai biết cậu đang nghĩ gì, cho đến khi một người đứng bên ngoài cửa lên tiếng hỏi :
- Tổng giám đốc chúng ta đi khỏi đây ạ.
- Không chỉ về nhà thay đồ thôi – Cậu ta buộc miệng trả lời.
Hiểu Đồng mở mắt ra đã nằm trong bệnh viện, bên cạnh cô là một thanh niên xa lạ. Cậu ta mặc một chiếc áo khoát màu đen, đeo một cái mắt kính đen, tóc bù xù rối tung, lại còn đeo một cái cặp màu đen. Nhìn chung trông cậu ta rất ngố. Hiểu Đồng ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi choáng, cả người mệt mỏi, cô đưa tay đỡ lấy đầu.
- Cô tỉnh rồi sao – Cậu ta tiến lại gần quan sát cô quan tâm hỏi – Cô bị đau đầu à.
Hiểu Đồng cố mở mắt nhìn anh ta rồi lắc đầu nói :
- Tôi không sao rồi. là anh đã đưa tôi vào bệnh viện sao – Hiểu Đồng nhìn xung quanh và nhận ra nơi mình đang nằm.
- Đúng vậy – Cậu ta nhìn Hiểu Đồng giọng trầm ấm đáp.
- Cám ơn anh – Hiểu Đồng nhẹ giọng nói.
- Cô tên gì ? – Cậu ta nhìn cô hỏi.
Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta.
- Sao anh lại muốn biết tên tôi.
- Tôi đương nhiên là muốn biết tên của người được mình đưa vào bệnh viện rồi – Cậu ta thở dài đáp.
- Hiểu Đồng. Tên tôi là Hiểu Đồng.
Đôi mày cậu ta chau lại nhìn cô chăm chú, nhưng Hiểu Đồng không thể biết ánh mắt ẩn giấu phía sau cái kính đen của cậu ta là gì, nhưng sau đó cô thấy cậu ta gật gật đầu :
- Hiểu Đồng ! Cái tên đẹp lắm.
- Anh tên gì ? - Hiểu Đồng nhìn cậu ta khẽ hỏi
- Sao cô lại muốn biết tên tôi – Cậu ta nhìn Hiểu Đồng khóe môi hơi xếch lên cười mà như không cười hỏi lại cô.
Hiểu Đồng bật cười vì biết anh ta đang nhại lại y chang câu hỏi của cô. Cô cũng nhại lại y chang câu của cậu ta.
- Tôi đương nhiên là biết tên của người đã đưa mình vào bệnh viện rồi.
- Thành Vinh. Tên tôi là Thành Vinh – Cậu ta suy nghĩ một lát rồi trả lời, cũng vẫn nhại lại câu trả lời của cô. Hiểu Đồng phì cười cũng gật gật đầu nhại lại câu trả lời của anh ta.
- Thành Vinh. Cái tên đẹp lắm.
Lần này thì người cười lớn chính là anh ta. Hiểu Đồng thấy anh ta cười vui vẻ thì trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ hơn, có lẽ vì bị anh ta chọc cười mà tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng mình. Cô nhìn cậu ta chân thành nói :
- Cám ơn anh, Thành Vinh.
|