Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa
|
|
- Ngoan , Gia Bảo ngoan, ăn một chút. Ngày mai ông nỗi dẫn con đi chơi sở thú – Tiếng ông bộ trưởng nài nỉ dỗ dành.
- Không chịu, con không muốn đi .
Cánh cửa phòng Gia Bảo mở ra, cô con dâu gọi nhỏ:
- Ba, ba ra ngoài này một tí đi.
Ông bộ trưởng nhíu mày rồi cũng thở dài đi ra.
Ông vừa bước ra thì ánh đèn trong phòng vụt tắt chỉ còn lại ánh đèn ngủ mờ ảo trong phòng. Bé Gia Bảo hoảng sợ định khóc thét lên thì bỗng nhiên một bóng chim bồ câu xuất hiện trên mặt tường, rồi có một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Chào bạn! Mình là chim bồ câu, mình tên Bảo Bảo. Bạn tên gì?
Bé Gia Bảo hơi sợ một chút mắt vẫn chămn chú nhìn chú chim bồ câu đang bay lượn trên tường. Đột nhiên con chim bồ câu bỗng biến thành một con chó con, rồi lại cất lên tiếng trong trẻo:
- Gâu, gâu, gâu….Chào bạn, mình là chó con.
Sau đó, chó con lại biến thành thỏ con….Bé Gia Bảo đi từ sợ hãi tới ngạc nhiên rồi bỗng nhiên thấy thích thú. Cậu bé đứng dậy cố chạy đến sờ vào con chim thiên nga trên tường nhưng cậu vừa đưa tay chạm vào thì on thiên nga đã tung cánh bay mất rồi.
Gia Bảo cảm thấy tiếc nuối vô cùng, cậu xụ mặt xuống trong buồn bã. Thấy vậy Hiểu Đồng mới đến trước mặt cậu, khom người xuống nhìn cậu hỏi:
- Có thích không?
Gia Bảo ngẩng đầu lên nhìn thấy Hiểu Đồng thì nhận ra ngay. Trẻ con vốn có trí nhớ rất tốt, cho nên cậu bé cười mừng rỡ nói:
- Thích lắm, chị làm nữa đi.
|
Nhưng Hiểu Đồng lắc đầu nói:
- Chỉ có những em bé ngoan thì các bạn thú mới đến chơi cùng thôi. Các bạn ấy không thích chơi với những em bé không ngoan.
Gia Bảo nghe vậy thì xụ mặt buồn bã nói:
- Em ngoan mà.
- Vậy thì Gia Bảo phải ăn cơm, uống thuốc và nghe lời mọi người. Có như vậy các bạn mới đến chơi cùng với Gia Bảo – Hiểu Đồng xoa đầu Gia Bảo nói.
Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu. Vậy là Hiểu Đồng liền lấy cháo đút cho Gia Bảo ăn rồi cho thằng bé uống thuốc. Nhưng Gia Bảo lại sợ đắng, Hiểu Đồng bật cười nói:
- Nói nhỏ cho em nghe nha, chị cũng sợ uống thuốc vì thuốc rất đắng. Cho nên trước khi uống thuốc chị thường ăn kẹo trước để đầu lưỡi có vị ngọt. Khi uống thuốc vào thì sẽ không sợ bị đắng nữa.
Liền lấy trong túi ra mấy viên kẹo cho Gia Bảo ăn. Sau đó cô kể chuyện cho cậu bé nghe cho đến lúc thuốc phát huy tác dụng, làm cậu bé chìm vào giấc ngủ.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hiểu Đồng cầm tô cháo bước ra khỏi phòng trong ánh mắt cảm kích của mẹ bé Gia Bảo. Trả lại tô cháo cho người phụ nữ ấy, Hiểu Đồng đi xuống phòng khách ngồi kế bên Vĩnh Thành.
Vĩnh Thành nắm lấy tay Hiểu Đồng kéo cô lại sát bên người mình, mĩm cười với cô và cô cũng cười đáp lại. Bỗng nhiên giọng ông bộ trưởng vang lên phá tan không khí giữa hai người.
- Cháu thật là giỏi, biết bao nhiêu người dỗ dành mà thằng bé chẳng chịu ăn gì cả. Bây giờ lại ngoan ngoãn gnhe lời.
- Dạ, bác quá khen thôi. Bé Gia Bảo vốn dĩ ngoan ngoãn nhưng tại vì trong người khó chịu nên mới như vậy thôi – Hiểu Đồng cười nói.
Ông bộ trưởng nghe cô nói vậy bỗng thấy rất hài lòng, gật gật đầu. Sau đó ông nói với Vĩnh Thành:
- Nếu rảnh thì cháu cùng bạn gái đến chơi. Bé Gia Bảo dường như rất nghe lời bạn gái cháu. Hay là thứ 7 tuần này đi.
Vĩnh Thành gật đầu nói:
- Dạ, nếu rảnh, cháu và cô ấy sẽ cùng đến chơi. Nhưng mà dạo này vì việc xuất cảng cháu hơi bận rộn chắc chưa thể có thời gian đến đâu. Để dịp khác vậy.
Vĩnh Thành nói rồi chẳng kịp cho ông bộ trưởng nói thêm điều gì. Cậu đưa tay xem đồng hồ rồi kéo Hiểu Đồng đứng dậy nói:
- Cũng muộn rồi, cháu xin phép đưa bạn gái cháu về ạ, với lại còn một số việc cháu cần về giải quyết.
Ông bộ trưởng không nói gì, vẻ suy nghĩ một chút rồi đứng dậy tiễn cả hai ra về.
Vĩnh Thành và Hiểu Đồng cùng thân mật khoát tay nhau tạm biệt ông bộ trưởng đi vào xe. Khi chiếc xe vừa lăn bánh, tay hai người lặp tức rời nhau ra. Không khí bỗng nhiên có phần ngượng ngập, hai người đều không ai nói gì ngoài anh tài xế hỏi Vĩnh Thành muốn đi đâu.
- Em ở đâu, để anh đưa em về - Vĩnh Thành quay sang Hiểu Đồng có nhã ý hỏi.
- Không cần đâu. Em tự về được rồi, chở em đi đến ngã tư trước mặt là được – Hiểu Đồng vội vàng từ chối.
Vĩnh Thành cũng không nài ép, nhưng lát sau cậu lại hỏi:
- Làm sao có thể liên lạc với em.
|
Nhưng khi thấy Hiểu Đồng nhìn cậu bối rối một chút, cậu vội giải thích:
- Chỉ là bây giờ em giả vờ làm bạn gái anh, nếu sau này ngài bộ trưởng gọi đến lại phải tiếp tục nhờ em giả làm bạn gái anh. Đến lúc đó lại không biết liên lạc với em bằng cách nào thì sẽ khó ăn nói lắm.
Hiểu Đồng như hiểu ý vội gật đầu cười. Cô đọc số điện thoại của mình cho cậu. Rồi nói: - Em đã nhận tiền của anh rồi nên đương nhiên sẽ đến khi anh cần.
Sau đó hai người chia tay nhau. Vĩnh Thành nhìn theo cho đến khi bóng dáng Hiểu Đồng khuất xa. Rồi mới quay đầu nói với tài xế giọng lạnh lùng:
- Đi thôi.
|
Mấy ngày sau, khi Vĩnh Thành đang giải quyết một số công văn thì Khương Thái vui vẻ đi vào nói:
- Tổng giám đốc, hàng của chúng ta đã được xuất đi, vừa kịp lúc đến hạn định của hợp đồng. Ngài bộ trưởng có nhã ý mời tổng giám đốc với …
Nói tới đây bỗng nhiên Khương Thái im bặt. Từ lúc đi theo Vĩnh Thành làm cũng được hai tháng hơn rồi nhưng mà cậu chưa từng thấy Vĩnh Thành có một cô gái nào bên cạnh. Đi dự tiệc cũng chỉ đi có một mình, làm việc đôi khi đến tận nửa đêm mới trở về. Cho nên cậu hơi ngạc nhiên khi thấy thư kí của ngài bộ trưởng nhấn mạnh việc ngài bộ trưởng mời tổng giám đốc cùng bạn gái đến chơi.
Vĩnh Thành ngẩng đầu cau mày nhìn vẻ lấp lửng một cách khó hiểu nhìn Khương Thái. Thấy vậy Khương Thái vội nói:
- Ngài bộ trưởng mời tổng giám đốc cùng…cùng bạn gái đến chơi.
Vầng trán Vĩnh Thành chợt giảng ra, cậu gật đầu một cái lạnh lùng rồi tiếp tục cúi đầu vào hồ sơ. Khương Thái hơi ngạc nhiên trước biểu hiện bình thản của Vĩnh Thành, nhưng là một trợ lí cậu biết bổn phận của mình là không nên tò mò về đời tư của cấp trên. Cho nên cậu cáo lui ra ngoài.
Khương Thái vừa đi ra ngoài, Vĩnh Thành lập tức cầm điện thoại bấm vào số mà cậu đã thuộc lòng. Đầu dây bên kia vừa bắt máy cậu đã lên tiếng.
- Là anh đây… ……….
- Ngài bộ trưởng mời hai chúng ta đến nhà chơi. Lại phải nhờ đến em nữa rồi. …………
- Anh chờ em.
Cậu gập máy lại, trong lòng bỗng nổi lên một cơn sóng mạnh mẽ. Suốt cả buổi, cậu mong cho thời gian mau chóng trôi qua.
Ra đến cửa, Vĩnh Thành không kìm nén được lòng mình khi nhìn thấy cây dù tím dưới cơn mưa lất phất kia. Lần này, cô chủ động bước đến trước mặt cậu.
- Chào anh – Hiểu Đồng cười thật tươi nhìn Vĩnh Thành, nụ cười làm trái tim cậu thổn thức.
Nhưng Vĩnh Thành đã kìm chế được cậu chỉ nhẹ nhàng cười chào cô, không vồn vã cũng không thờ ơ. Cả hai cùng vào xe, nhưng Vĩnh Thành không đưa Hiểu Đồng đến ngay nhà ngài bộ trưởng mà đưa cô đến một cửa hàng thời trang cao cấp.
Hiểu Đồng có vẻ hơi lưỡng lự một chút nhưng sau đó cô không ngần ngại thử đồ chọn ra cho m,ình một bộ đồ sang trọng. Vĩnh Thành cũng thay cho mình một bộ đồ comple sang trọng. Trông cậu rất điển trai, rất sang trọng, toàn thân toát ra một sức hút đàn ông mạnh mẽ. Làm cho mấy cô nhân viên trầm trồ không ít.
|
Bọn họ tròn mắt nhìn hai người thầm công nhận thật xứng đôi vừa lứa.
Cuối cùng cả hai cũng đến nhà ông bộ trưởng. Gia Bảo vừa thấy Hiểu Đồng thì mừng rỡ cứ quấn lấy cô không rời. Hiểu Đồng nói gì thì nghe đấy, rất ngoan ngoãn, tất nhiên Hiểu Đồng cũng thưởng cho Gia Bảo rất nhiều câu chuyện cổ tích hay.
Hiểu Đồng rất biết cách kể chuyện, cô vừa kể vừa diễn tả rất sinh động làm Gia Bảo thích lắm. Thằng bé cứ cười cứ khóc sợ theo từng nhân vật chó sói và gà của Hiểu Đồng.
Ông bộ trưởng hài lòng lắm, rất quý mến Hiểu Đồng. Ông muốn nhờ Hiểu Đồng đến dạy học cho Gia Bảo nhưng cô từ chối, lấy lí do bận, chỉ có thể thỉnh thoảng cùng Vĩnh Thành đến mà thôi. Làm ông bộ trưởng vốn quý mến Vĩnh Thành vì tuổi trẻ tài cao lại càng thêm quý mến vì cậu đã khéo léo chọn người bên cạnh mình.
Sau khi ra về, Vĩnh Thành đã hỏi Hiểu Đồng:
- Sao em lại nghĩ ra cách dỗ thằng bé hay như vậy. Chẳng ai dỗ được nó cả.
Hiểu Đồng cười buồn , ánh mắt nhìn ra ngoài nói:
- Vì nhà em rất nghèo. Chẳng thể nào mua đồ chơi cho em gái nhỏ của em được. Cho nên đành bày trò chơi để hai chị em chơi với nhau. Có lẻ nhờ vậy mà em mới có thể dỗ được bé Gia Bảo. Trẻ con đôi khi không phải cứ mua nhiều đồ chơi cho nó hay là mua nhiều truyện cho nó là tụi nó sẽ vui đâu. Đôi khi những trò chơi giản dị lại hấp dẫn hơn và phải kể chuyện sao cho như chúng nó thấy thật thì chúng mới thích.
Vĩnh Thành nghe Hiểu Đồng nói như thế thì cảm thấy dâng lên một sự thương cảm mãnh liệt trước cô gái trẻ trước mặt mình. Tựa như cảm nhận được nỗi buồn và sự vất vả của cô qua lời nói.
Sau đó, Vĩnh Thành thường hẹn Hiểu Đồng gặp mặt, dù không cần đến nhà ông bộ trưởng. Hai người đơn thuần chỉ là đến một nhà hàng hay một quán cà phê nào đó để trò chuyện.
- Thật ra, là anh muốn gặp em nên mới lợi dụng việc này để hẹn em đến – Vĩnh Thành cười thú nhận.
- Thật ra là em cũng muốn gặp anh cho nên mới nhận lời – Hiểu Đồng nhìn vào mắt Vĩnh Thành cười trả lời.
Sau khi thốt ra những lời đó, cô cụp mắt nhìn xuống chiếc ly trước mắt mình, gương mặt bắt đầu đỏ lên đầy xấu hổ. Vĩnh Thành cũng không ngờ cô lại nói ra những lời đó nhất thời không biết nói gì, cậu cong tay lại nắm chặt, cũng ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác.
- Nếu như nói, anh thích em, em có tin không? – Cuối cùng Vĩnh Thành lên tiếng phá tan không khí ngượng ngùng này. Tay cậu đã nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, làm cô ngỡ ngàng nhìn lên bắt gặp ánh mắt chân thành của cậu.
Hiểu Đồng nhìn đáp lại ánh mắt cậu rồi lát sau cô thu bàn tay đang bị tay cậu chiếm giữ lại nói:
- Thật ra là em đang lợi dụng anh với mục đích khác – Hiểu Đồng hừ mũi cười nhìn Vĩnh thành vẻ đùa cợt.
|