Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa
|
|
- Vĩnh Phong đã đến lúc mày buông tay rồi, còn đợi gì nữa”
Hiểu Đồng dỗ bé Phong ngủ xong đi xuống dưới, Vĩnh Thành vẫn còn ngồi đó đợi cô. Hiểu Đồng bước xuống ngã đầu vào vai Vĩnh Thành dựa dẫm. Cô cảm thấy thật mệt mỏi, cần một bờ vai để nương tựa. Để đối mặt với Vĩnh Phong cô đã dùng hết sức lực mà bản thân có. Lát sau, cô ngẩng đầu lên hỏi:
- Sáng nay, công ty có chuyện gì à?
- Ừhm, có chút chuyện – Vĩnh Thành mệt mỏi trả lời, cậu vẫn đang suy nghĩ cách giải quyết.
- Tiếc rằng em chẳng giúp được gì cho anh cả - Hiểu Đồng thở dài nói.
- Có lẻ em giúp được anh – Vĩnh Thành sau một lúc im lặng nghĩ ngợi cuối cùng lên tiếng.
- Chuyện gì – Hiểu Đồng nhíu mày hỏi.
Vĩnh Thành liền đem chuyện kể ra. Lát sau, cậu nói:
- Anh định nhờ ông bộ trưởng hẹn ông ấy giúp.
- Cũng được, hai tháng nay bận rộn không đến thăm bé Bảo, em cũng nhớ thằng bé lắm. Ngày mai em đi mua mấy quyển truyện đến tặng bé Bảo rồi mình cùng đi.
Vĩnh Thành mĩm cười ôm chặt Hiểu Đồng vào lòng. Vĩnh Thành cảm thấy thật hạnh phúc, cậu chỉ cần thế này thôi, chỉ cần như vậy thôi, hạnh phúc vốn đơn giản mà.
Lúc Hiểu Đồng mua sách cho bé Bảo, cô cũng muốn mua mấy quyển cho bé Phong. Đi đến quầy sách cho trẻ em dưới hai tuổi. Cô chợt nhìn thấy mấy quyển truyện có hình màu dễ thương:
- Đây là sách dành cho trẻ em dưới hai tuổi, bé Đường đã 5 tuổi rồi không hợp đâu.
- Anh mua để dành cho con anh.
- Đến lúc đó em sẽ đến chúc mừng.
Lúc đó cô muốn trêu Vĩnh Phong, biết rõ con mà Vĩnh Phong nói là con của cô với cậu nhưng cô vẫn giả vờ như không hiểu trêu ghẹo anh. Nhưng giờ đây cả tư cách đến chúc mừng cô cũng không có.
Thật sự là không có tư cách
|
Chương 27 : Buông tay
Một tạp chí thời thượng có tên “ Thành công”, tạp chí chuyên viết về các doanh nhân thành đạt và cách thành công của họ. Nhưng đề tài khiến cho tờ tạp chí này được người ta săn đón nhiều nhất là những bài viếtt nói về các doanh nhân thành công, đầy tài năng trên thương trường và có địa vị cao trong xã hội nhưng vẫn còn độc thân.
Mấy bài báo gần đây thường đăng tin tức về hai an hem nhà họ Triệu, nguyên là tổng giám đốc và phó tổng giám đốc của tập đoàn Nguyên Thành Phong. Hai anh chàng đẹp trai, tài giỏi, có địa vị cao khiến cho bao cô gái ngưỡng mộ vô cùng. Họ ngầm so sánh giữa hai anh em với nhau xem ai hơn ai.
Những cô gái chín chắn thì nghiêng về Vĩnh Thành bởi vì cậu tạo cho họ cảm giác vững chắc, ấm áp. Những cô gái trẻ thì nghiêng về phía Vĩnh Phong bởi vì họ bị thu hút bởi sự lạnh lùng cao ngạo của cậu. Hai anh chàng đều khiến các cô gái khó quyết định.
Từ lúc Vĩnh Thành tỏ rõ mối quan hệ của cậu với Hiểu Đồng, rồi công khai đưa đón cô trước cổng dãy nhà B thì các nhân viên nữ trong công ty thì nhất quyết nghiêng về Vĩnh Phong.
Cô trở thành đề tài bàn tán của các chị trong công ty vào giờ ăn trưa, nhất là ở căn teen. - Cái con bé mới vào làm đó cũng ghê thật, chưa chi đã câu ngay tổng giám đốc của chúng ta.
- Bậy, nghe đâu là hai người gặp nhau từ trước rồi.
- Chà, vậy chắc là nó vào đây làm là do có ô dù trước à.
- Thì chắc vậy rồi. Đừng nghĩ xin vào đây là dễ, nhìn xem, chị Trang muốn đưa đứa cháu vào đây làm phải bỏ ra cả chục triệu đó thôi. Cái con bé đó, ăn bận bình thường, chỉ có mỗi gương mặt là xinh thôi.
Cũng có người đứng ra bênh vực cô.
- Thôi đi mấy bà, người ta tốt nghiệp đại học hạng ưu đó. Chứ làm như tốt nghiệp Trung cấp như cháu chị Trang hay sao. Tui từng gặp con bé mấy lần rồi, tính tình nhỏ nhẹ dễ thương, làm việc thì siêng năng. Nhìn con bé ăn bận bình thường thì sao, con trai của công ty này chẳng phải cũng đổ rầm rầm đấy sao. Quen với tổng giám đốc thì có sao đâu, chẳng lẻ là tổng giám đốc thì không được quen à, Còn ở đó mà nói xấu người ta, không sợ tổng giám đốc đuổi việc à.
Nhờ vậy, những cái miệng soi mói mới im lặng, Hiểu Đồng mới dám từ từ bước chân vào căn teen. Mà thật ra, Vĩnh Thành đến đón Hiểu Đồng chỉ có một lần duy nhất mà thôi. Đó là lần hẹn nhau cùng đến thăm nhà ông bộ trưởng, nhờ ông ấy hẹn gặp với ông Văn Trác của tập đoàn Vĩnh Phát. Ông bộ trưởng nhìn bé Bảo vui vẻ khi gặp Hiểu Đồng cũng vui vẻ nhận lời giúp đỡ.
|
Nhưng sau đó lại rộ lên một tin đồn khiến các cô gái trong công ty lao đao. Phó tổng giám đốc đẹp trai của họ tay trong tay với một cô người mẫu nổi tiếng nào đó, rồi cùng nhau bước vào trong khách sạn cao cấp. Họ không phải là lèn lút cặp kè nhau mà là công khai đi bên nhau.
Nhưng có điều là sau đó, họ lại bắt gặp Vĩnh Phong cặp kè với một cô diễn viên, rồi một cô hoa hậu. Lâu lâu lại thay đổi một người.
Mai Thi trong lúc ăn cơm đã đem chuyện này kể cho Hiểu Đồng nghe. Dù biết rõ, Vĩnh Phong làm vậy là vì cô, vì muốn quên cô nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy đau. Vẫn biết rằng người rời xa là cô, người bỏ rơi là cô nhưng sao vẫn ích kỉ muốn chiếm giữ. Tình yêu quả thật là khiến cho người ta thấy đau đớn vô cùng.
Hiểu Đồng cố mĩm cười nói với Mai Thi:
- Đó là chuyện của phó tổng giám đốc. Cậu mà nhiều chuyện đến tai phó tổng giám đốc, bảo đảm cậu sẽ bị đá ra khỏi công ty ngay lặp tức.
Mai Thi nghe Hiểu Đồng khuyên như thế thì le lưỡi rụt cổ tỏ ý sợ hãi khiến Hiểu Đồng phì cười. Sau đó hai người lại tiếp tục ăn cơm, nhưng mà Hiểu Đồng không làm sao nuốt trôi được cơm qua cổ họng.
Cứ nghĩ, Vĩnh Phong cùng người con gái khác ở bên nhau, cùng vào khách sạn, tim cô lại nhói đau. Rõ ràng người bị tổn thương là Vĩnh Phong, vậy mà sao cô lại thấy đau cơ chứ.
Cái tin đồn phó tổng giám đốc Vĩnh Phong của tập đoàn Nguyên Thành Phong là một công tử lăng nhăn nhanh chóng lan tỏa khắp công ty. Các cô gái lúc đầu nghiên về phía Vĩnh Phong bây giờ quay đầu lại nghiêng về phía anh chàng tổng giám đốc nghiêm trang chững trạc. Mọi ánh mắt lại dồn về phía Hiểu Đồng, cô gái may mắn được tổng giám đốc để mắt đến.
Hiểu Đồng vừa mới thở phào vì tin đồn đã lắng dịu nay lại bị khuất trộn lên lần nữa. Cô về nhà trách Vĩnh Thành thì cậu chỉ ôm cô cười nói:
- Ai bảo Hiểu Đồng của anh xinh đẹp quá làm chi. Anh đành phải mau chóng công khai kẻo ong bướm kéo đến tặng quà sau lưng anh.
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Thành nói thì biết người cậu ám chỉ là ai thì phì cười. Chẳng là lúc vào thực tập trong công ty. Hiểu Đồng bị anh chàng trưởng phòng đeo đuổi. Có lần đi công tác về mua quà cho tất cả mọi người trong phòng, nhưng chỉ có món quà của Hiểu Đồng là đẹp nhất và đắc tiền nhất. Mặc dù Hiểu Đồng đã từ chối không nhận nhưng vẫn bị ép nhận, sau đó, anh chàng còn săn đón cô rất nhiều. Bảo cô tiếp tục làm ở công ty cũng là anh chàng trưởng phòng này. Chẳng những vậy mà mấy anh chàng độc thân ở các bộ phận khác cũng công khai theo đuổi cô.
Lúc Vĩnh Thành nghe tin, cậu chỉ muốn cho mọi người biết ngay lập tức để không còn ai theo bám cô nữa nhưng Hiểu Đồng không cho. Nhưng bây giờ, khi biết Hiểu Đồng là bạn gái của tổng giám đốc thì mấy anh chàng đó lặn mất tăm. Anh chàng trưởng phòng gặp Hiểu Đồng thì cứ sượng sung ngại ngùng. Ngay cả giám đốc Điền cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Chẳng là hôm đó, trên đường đi, xe bị kẹt, Hiểu Đồng đến muộn. Cô vội vàng chạy đến thang máy khi nó đang chuẩn bị đóng, cô la lên:
- Khoan đã, chờ một chút.
Trang máy bỗng dừng lại, vậy là Hiểu Đồng lủi vào trong. Nhưng khi vào bên trong thì cô chết sững, bởi vì trước mặt cô là Vĩnh Phong và xung quanh cô là những vị lãnh đạo cấp cao. Họ cũng trố mắt nhìn Hiểu Đồng. Hiểu Đồng lúc đó lung túng biết mình đã đi nhầm vào thang máy vip, chẳng dám nói gì, chỉ cúi gầm mặt xuống. Vô tình đầu cô chạm vào tay Vĩnh Phong, cậu chỉ quay đầu nhìn cô lạnh lùng không nói gì. Các vị khác thấy vậy cũng chẳng nói gì, cứ im lặng cho yên chuyện.
Khi thang máy mở cửa, Hiểu Đồng chỉ muốn khóc, nhưng cô nhận ra mình bị trễ giờ, cô vỗi vàng chạy vào phòng, thấy Mai Thi cũng đang bị giám đốc Điền mắng thậm tệ tội đi trễ. Hiểu Đồng than thầm trong bụng, thế nào cũng bị ông ta mắng một phen.
|
Giám đốc Điền đang hào hứng nói chuyện nội qui không được đi trễ của công ty quay đầu thấy Hiểu Đồng đang cúi đầu im lặng thì im bặt. Lát sau ông ta đằng hắng vài cái rồi nói:
- Từ nay không được đi trễ nữa.
Thấy giám đốc Điền đã đi khỏi, Mai Thi mới thở phào nói:
- Rõ ràng là thiên vị mà, lúc nãy mắng mình té tát luôn. Không được từ nay nếu lỡ có đi trễ, mình sẽ gọi điện cho cậu ra đón mình mới được.
Hiểu Đồng nghe Mai thi nói, chỉ cười nhẹ một cái rồi đi làm việc.
Hiểu Đồng vừa băng qua đường thì đã thấy Minh Thùy vẫy tay với mình ở trước cửa nhà hàng gọi lớn. - Chị Hiểu Đồng bên này nè.
Hiểu Đồng bèn đi lại bên Minh Thùy, thấy Hiểu Đồng đến gần, Minh Thùy vội ôm chầm lấy cô nói:
- Chị, em nhớ chị quá hà. Dạo này em và chị Đình Ân bận ghê gớm luôn, chẳng có thời gian gặp chị gì cả. Em nhớ bé Phong và bé Đường quá hà, bữa nào chị dẫn hai đứa nó đến chơi.
- Ừ, dạo này chị cũng bận lắm. Em muốn gặp hai đứa nó thì phải đến nhà chị Đình Ân, bởi vì chị toàn phải gửi hai đứa cho bác Hà chăm sóc giùm.
- Ừhm, để bữa nào rảnh rỗi, em với chị Đình Ân về nhà – Mình Thùy gật gật đầu rồi bảo – Thôi chị em mình vào trong đi, chị Đình Ân chờ nãy giờ.
Hiểu Đồng gật đầu rồi cô nhìn thấy dáng vẻ tung tăng đi vào của Minh Thùy mà lắc đầu mĩm cười. Cái cô bé này lúc nào cũng như một đứa trẻ.
Nhớ lúc Hiểu Đồng gặp Minh Thùy thì cô bé này đang bị một tên con trai trêu ghẹo trong quán bar. Lúc đó, Hiểu Đồng ngồi trong quán uống cạn một chai bia bởi vì cô rất nhớ Vĩnh Phong và cũng bởi vì cô quyết định ở bên cạnh Vĩnh Thành. Thấy Minh Thùy với bộ dạng lấm la lấm loét là cô biết, cái cô bé này là lần đầu tiên đi vào đây. Cho nên mới đi đến giải vây giúp cô bé.
Hiểu Đồng tạt hết ly bia còn lại trên người của tên kia. Tất nhiên tên kia rất tức giận nhưng khi hắn nhìn thấy Hiểu Đồng thì gương mặt tức giận bỗng trở thành một gương mặt dê xồm. Hắn cười một cách nham nhở tiến lại gần Hiểu Đồng đưa tay định vuốt má cô nói:
- Hay là em muốn đi với anh.
Hiểu Đồng lạnh lùng hất tay tên này ra, còn tát cho hắn một cái thiệt mạnh khiến hắn ngã xuống, tên này tức giận muốn đứng lên đánh cho Hiểu Đồng một trận. Nhưng Hiểu Đồng đã vỗ tay mấy cái rồi nhìn hắn cười nói:
- Nếu anh dám rat ay, tôi bảo đảm, anh sẽ chết ngay lặp tức. Anh có biết tôi là gì với ông chủ ở đây không? Chỉ cần tôi ra lệnh, mấy người kia sẽ lôi anh đi liền.
Hiểu Đồng vừa nói vừa hất đầu về phía mấy người đang đi đến. Thiên Minh đã ra lệnh họ phải để mắt đến Hiểu Đồng, và nghe lời cô cho nên khi thấy cô vỗ tay họ lặp tức đi đến. Một người nhìn Hiểu Đồng hỏi: - Có chuyện gì vậy.
Cái tên kia từ lúc thấy mấy người kia đến thì sợ không dám đụng tới Hiểu Đồng cho nên khi nghe họ hỏi Hiểu Đồng với lời lẽ cung kính thì càng bấn loạn. Hắn nghĩ Hiểu Đồng sẽ sai bọn họ cho hắn một trận cho nên cả người run lên.
Nhưng Hiểu Đồng chỉ xoay người đi va nói:
- Lôi hắn ra ngoài đi, tôi không muốn thấy hắn nữa.
Mấy người kia lặp tức lôi tên này ném ra ngoài và cấm hắn từ nay không được đến nữa. Vì vậy Hiểu Đồng mới quen Minh Thùy và đó cũng là lần cuối cùng Hiểu Đồng đến quán bar. Sau này cô và Trúc Diễm cùng tránh Thiên Minh.
Cô bé Minh Thùy này vì thi rớt đại học mà trở nên buồn bã, định vào quán bar tập tành uống rượu quên sầu nào ngờ lại bị một trận hoảng hồn. Cô bé rất cảm kích hành động của Hiểu Đồng nên hay lui tới gặp mặt. Cô bé này cũng có chút tay nghề trang điểm, lần Đình Ân đi dự thi tuyển diễn viên cũng nhờ cô bé trang điểm giúp. Cho nên về sau cô bé đi theo làm trợ lí cho Đình Ân.
Đình Ân thấy Hiểu Đồng và Minh Thùy đi vào thì nở nụ cười thật tươi. Hiểu Đồng thấy bạn vui vẻ thì cũng cười theo, cô nói:
- Chúc mừng cậu đã dành được hợp đồng làm đại diện cho sản phẩm mới của tập đoàn Nguyên Thành Phong.
- Là do mình may mắn mới được – Đình Ân cười nói – Mà này, không phải là do cậu nói gì với anh Vĩnh Thành đấy chứ.
- Không có, chuyện này mình cũng vừa mới nghe Minh Thùy nói thôi. Vĩnh Thành không hề nói gì hết. Chuyện của công ty mình ít hỏi tới lắm – Hiểu Đồng phân bua – Mình nghe nói bộ phim vừa rồi của cậu rất thành công, cho nên họ không mời cậu thì còn mời ai.
Đình Ân nghe nói, cô thấy nhẹ nhỏm và vui mừng vì mình giành được hợp đồng dựa vào chính tài năng của mình. Cô vui đến độ cười tít cả mắt.
- Chị xem, chị ấy vui đến nỗi tối qua không chợp mắt cứ thế nằm cười. Chị ấy chỉ mong được gặp chị để hỏi rõ mà thôi – Minh Thùy liếc mắt nhìn Đình Ân cười trêu chọc.
- Em cứ trêu chị thoải mái. Ai cũng biết, tập đoàn Nguyên Thành Phong là một tập đoàn lớn, được làm đại diện cho họ rất có lợi, không chỉ được biết khắp nơi trong nước mà còn vươn xa ra các nước khác, với lại thù lao hợp đồng rất cao. Với lại còn được tập đoàn nâng cao hình tượng của mình. Việc lợi như vậy ai mà không ham – Đình Ân bỏ ngoài tai lời trêu chọc của Minh Thùy.
- Được rồi, nhất cậu rồi. Vậy thì chừng nào khoa tụi mình đây? – Hiểu Đồng hỏi đùa.
- Thì bây giờ mình khao nè – Đình Ân nói.
- Hả, ở đây á. Biết vậy em sẽ đi tới nơi sang hơn. Chị Hiểu Đồng, hôm nay em và chị nhất định phải gọi món mắc tiền nhất mới được. Phải móc hết hầu bao của chị Đình Ân em mới chịu – Minh Thùy cười gian nhìn Đình Ân nói.
Hiểu Đồng và Đình Ân nhìn Minh Thùy một cái rồi cùng cười. Cái cô bé này lúc nào cũng sôi nổi như vậy, trông đáng yêu hết sức.
Cả ba người đang ăn vui vẻ thì từ xa có một chàng trai khoát tay một cô gái đi tới.
|
Minh Thùy ngẩng ngơ nhìn thêm mấy cái rồi nói:
- Em mà quen biết anh ta, em sẽ làm quen ngay lặp tức. Người đâu àm đẹp trai dễ sợ.
Hiểu Đồng và Đình Ân nghe Mình Thùy reo lên thì cùng ngẩng đầu quay lại nhìn xem anh chàng mà cô nàng khen ngợi là ai, thì thấy Quốc Bảo và một cô nàng ăn mặc rất model đi về phía cả ba người họ, gương mặt và ánh mắt của Quốc Bảo đầy sự khinh bỉ và chế giễu. Chỉ có Hiểu Đồng và Đình Ân là biết ánh mắt đó dành cho ai, Minh Thùy không biết cho nên cô cảm thấy hơi khó chịu vì ánh mắt đó, trong lòng thấy hơi bực bội.
- Đã lâu rồi không gặp, không ngờ có kẻ mặt còn dày thêm – Quốc Bảo cười khinh miệt.
Hiểu Đồng từ lúc thấy Quốc Bảo tiến lại gần thì trở nên lúng túng vô cùng, không ngờ Quốc Bảo vừa mở miệng ra là công kích cô liền làm cô cứng đờ người ra, mặt cúi gầm xuống bàn. Đình Ân nghe Quốc Bảo nói cảm thấy tức giận, bất bình thay cho Hiểu Đồng, nhưng cô nghĩ Quốc Bảo không hiểu rõ sự tình và vì cậy ấy quá quý Vĩnh Phong, giận Hiểu Đồng làm Vĩnh Phong đau khổ cho nên mới công kích Hiểu Đồng như vậy, cho nên cô nén giận ngồi yên.
Nhưng Minh Thùy thì không biết cho nên nghe Quốc Bảo nói vậy thì cảm thấy giận vô cùng, cô buông đũa hất mặt gặn hỏi lại:
- Này, anh nói ai mặt dày vậy.
- Tôi nói ai liên quan gì đến cô – Quốc Bảo không thèm liếc Minh Thùy một cái nào chỉ nhếch môi khinh bỉ trả lời.
Minh Thùy tức giận đứng phắt dậy bực tức nói:
- Sao lại không liên quan đến tôi, anh đến chỗ chúng tôi gây sự mà bảo không liên quan đến tôi à.
- Là tôi nói cô ta – Quốc Bảo chỉ vào Hiểu Đồng hằn học nói – Cô ta làm anh tôi đau khổ rồi còn mặt dày chạy đến công ty anh ấy làm việc – Sau đó, Quốc Bảo quay mặt nhìn lại Hiểu Đồng dè biểu nói – Nếu tôi mà là chủ công ty đó, tôi sẽ đá cô tar a ngay lập tức.
- Thật may không phải là công ty anh, nếu không thà là ăn mày chứ cũng không them đến làm ở công ty anh – Minh Thùy nhếch môi cười chế giễu nói.
- Cô ….- Quốc Bảo tức giận quay sang nhìn Minh Thùy, cậu nhìn thấy hai cái má lúm đồng tiền rất đáng yêu trên gương mặt của cô bé này khi cô đang cười chế giễu cậu.
Thấy Hiểu Đồng mệt mỏi thở dài, Đình Ân cảm thấy xót xa cho bạn trước lời trách của Quốc Bảo. Lại thấy Quốc Bảo và Minh Thùy bắt đầu bắn pháo vào nhau, Đình Ân vội lên tiếng can ngăn:
- Quốc Bảo, coi như nể tình mình một lần có được không. Đừng cãi nhau nữa, hôm nay là ngày vui của mình, để cho mình có một ngày vui trọn vẹn có được không. Dù gì mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi, hãy quên hết đi. Bây giờ mà nhắc lại thì chỉ khiến Vĩnh Phong đau lòng thêm thôi.
Lời Đình Ân vừa nói khiến cho gương mặt đang bừng bừng tức giận của Quốc Bình dịu xuống, cậu ném cho Hiểu Đồng cái nhìn đầy lửa lần nữa rồi quay người bước đi, kéo theo cô bạn gái nãy giờ chỉ biết im lặng đứng nhìn.
- Xí, cái tên khó ưa. Em rút lại lời khen của mình lúc nãy – Minh thùy biễu môi nhìn theo bong dáng của Quốc Bảo nói.
Sau đó, cô quay mặt nhìn Hiểu Đồng và Đình Ân tò mò hỏi:
- Hai chị quen với cái tên lúc nãy à. Hắn ta và hai chị đã xảy ra chuyện gì vậy? Mà Vĩnh Phong là ai vậy? - Em mau ăn đi, còn hỏi nữa đồ ăn nguội hết ngon – Đình Ân vội vàng ngăn cô bé này lại, rồi nháy mắt ra hiệu cho Minh Thùy im lặng.
Minh Thùy cũng là người thông minh cho nên cô cúi đầu im lặng ăn. Không khí vốn vui vẻ của ba người họ đã trở nên ảm đạm cho đến khi cả ba ra về.
|