Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa
|
|
Vĩnh Thành thấy Hiểu Đồng vẫn ngồi đó dưới cây dù trong giá lạnh thì đau lòng biết mấy. Cậu muốn mở cửa để cô vào nhưng lại sợ mình không kiềm lòng được nếu để cô vào. Cậu bây giờ nếu gặp cô chỉ càng làm cô hối hận nhiều hơn. Cậu không thể …
Nhưng khi Hiểu Đồng ngã xuống thì Vĩnh Thành hốt hoảng gọi người đem Hiểu Đồng vào. Chính bà đã giúp Hiểu Đồng thay đồ, bà không biết Hiểu Đồng đã nói gì để thuyết phục Vĩnh Thành để cô ở bên cạnh nhưng từ đó bà mới có dịp gặp gỡ Hiểu Đồng thường xuyên hơn. Bà cũng biết đây là một cô gái tốt cho nên rất yên tâm giao Vĩnh Thành cho cô chăm sóc.
Nhưng giờ đây bà đã biết, tại sao khi gặp Hiểu Đồng bà lại thấy quen quen, thì ra bà cũng từng giúp cô thay đồ. Lúc đó, Vĩnh Phong đưa cô về và rất mực lo lắng, ánh mắt tràn đầy yêu thương lẫn xót xa. Bà biết Vĩnh Phong rất yêu cô. Vì bà chưa từng thấy cậu đem bất cứ cô gái nào về nhà cũng như chưa từng thấy cậu lo lắng cho ai nhiều đến thế. Năm đó thấy Vĩnh Phong khổ sở, uống rượu say sưa rồi quyết định bỏ đi nước ngoài, bà đã nghĩ nguyên nhân chắc là cô gái đó, nhưng bà không ngờ cô gái đó lại là ….
** Năm run rẩy cầm bức chân dung đặt vào trong túi. Mặt bà tràn ngập sự đau khổ, lẽ nào đây là oan nghiệt. Hai đứa bé bà thương như con ruột, hai anh em ruột rất yêu thương nhau lại cùng yêu một cô gái. Nếu sự thật này được phơi bày ra, cả ba đều đau khổ. Dù Hiểu Đồng chọn ai, bà cũng đều không muốn bởi vì người còn lại sẽ rất đau khổ.
|
Hiểu Đồng lại phải thức cả đêm để làm báo cáo kinh doanh. Bài báo cáo không cần dài nhưng lại phải dùng tiếng anh. Bởi vì còn phải đem gửi đi. Tuy tiếng anh của Hiểu Đồng cũng rất khá nhưng lại có rất nhiều từ mới, Hiểu Đồng phải tra cả đêm mới làm xong. Cuối cùng cô cũng có thể ưỡn người xoay cổ thoải mái. Cô nhìn phần báo cáo mình vừa đánh xong cười thỏa mãn. Cẩn thận chép vào trong USB, để ngày mai đến công ty in ra đem nộp. Nhìn bài bao cáo tiếng anh tự nhiên tim cô thắt lại. Đã từng có người giúp cô làm báo cáo tiếng anh như vậy. Cô nhớ lại lúc đó Vĩnh Phong tỏ ra đắc chí vô cùng, dù sao thì cũng có một môn cậu có thể hơn cô. Cảm giác lúc đó thật ngọt ngào, dường như chuyện đó chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua mà thôi.
Nhìn điện thoại đã khuya lắm rồi Hiểu Đồng đành đứng dậy đi ngủ. Cô cảm thấy rất kì lạ, tại sao Vĩnh Thành vẫn chưa gọi điện về cho cô. Bình thường vừa xuống sân bay là cậu gọi cho cô ngay. Chắc là bệnh tình của ông Vĩnh Nguyên không tốt nên Vĩnh Thành mới không có thời gian gọi cho cô.
Sáng sớm vào công ty, Hiểu Đồng nhanh chóng cắm USB vào máy tính định in ra. Nhưng mọi người bắt đầu ùa vào công ty. Cho nên cô đành bỏ dở việc để đi pha cà phê cho mọi người uống. Đó luôn là công việc của một người mới như cô.
Sáng sớm báo chí đã đưa tin tức:” Nữ minh tinh Anh Kỳ về nước là để đuổi theo người trong mộng”
Tất cả mọi người trong công ty đều bắt loa tám với nhau đoán xem ai sẽ là nam nhân vật chính trong câu chuyện tình vượt không gian này. Hiểu Đồng vừa pha cà phê vừa nghe mọi người bàn tán ầm ĩ, tất cả những nhân vật đình đám đều được lôi ra. Kể cả người đã lớn tuổi, người có vợ con, Vĩnh Thành và Vĩnh Phong cũng được lôi vào. Hiểu Đồng chỉ khẽ cười lắc đầu rồi đem cà phê vào cho mọi người trong phòng, nhưng cô vừa vào đến nơi thì thấy Mai Phương đang ngồi ở bàn của mình. Cô ngạc nhiên giương mắt nhìn thì Mai Phương đã vội lên tiếng: - Chị ngồi chờ em để đưa tài liệu này cho em.
|
Cô ta chỉ sắp tài liệu trên bàn xong thì bỏ đi. Hiểu Đồng cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng cô không biết đó là điều gì. Bởi vì cả hai tuy không ngồi gần nhau nhưng cùng chung một phòng mà, Mai Phương cần gì phải đến chỗ cô ngồi đợi. Huống hồ nếu Hiểu Đồng đi vào thể nào cũng đi ngang bàn Mai Phương ngồi vì cô ta ngồi gần cửa ra vào. Sau đó Hiểu Đồng lập tức hiểu ra nguyên nhân vì sao ngay lập tức khi cô mở file văn bản của mình ra để in. Nó chỉ là một màu trắng không!
Đã đến giờ họp, Hiểu Đồng đành đi tay không vào, trưởng phòng nhìn cô trân trân, nhất là cuộc họp này lại có mặt phó tổng giám đốc tham dự. Ông không thể nào im lặng để chính bản thân bị quở trách đành lên tiếng trách Hiểu Đồng:
- Báo cáo của cô đâu?
Hiểu Đồng cung tay mím chặt môi lại cố gắng kìm nén cơn tức giận và uất ức của mình lại rồi mới lên tiếng nói:
- Xin lỗi, hôm qua em làm rồi nhưng chắc là em quên save lại nên không có.
- Không có, không có thì lấy gì báo cáo đây – Trưởng phòng bực tức lên tiếng mắng – Cô đến công ty làm việc chứ không phải đến để chơi. Chỉ là một bản báo cáo mà cô cũng làm không xong thì làm sao làm những việc quan trọng hơn cơ chứ.
Hiểu Đồng chỉ có thể cúi gằm mặt kìm nén cơn giận của bản thân lại. Gồng mình chịu đựng sự xỉ vả của trưởng phòng. Không ai lên tiếng giúp cô.
- Được rồi. Nếu cô đã làm báo cáo rồi thì chắc là cô vẫn nhớ chứ. Cứ báo cáo trực tiếp ở đây đi – Vĩnh Phong đột nhiên lên tiếng.
Trưởng phòng nghe vậy cũng đành nói:
- Cô mau báo cáo đi.
Báo cáo thì không vấn đề gì chỉ là những từ tiếng anh mới cô vẫn chưa học thuộc cho nên khi báo cáo có phần lấp lững rất nhiều. Mọi người ở đây hầu như đều từng đi du học, cho nên tiếng anh của họ khá tốt. Hiểu Đồng nhìn vẻ mặt nhăn lại của họ thì lúng túng, cô chỉ có thể vặn vặn cây bút trong tay.
- Được rồi, trong đây đều là người Việt cả, cứ nói tiếng Việt đi – Vĩnh Phong lại lên tiếng.
Hiểu Đồng như người chết vớ được phao, cô vội lấy lại tự tin báo cáo rành rẽ bằng tiếng Việt. Bài báo cáo khá tốt được trưởng phòng tán dương.
- Dù là người mới nhưng cô làm được như vậy là rất tốt. Cứ tiếp tục phát huy tinh thần này đi nghe chưa. - Dạ, em xin cám ơn – Hiểu Đồng cúi đầu khẽ nói.
- Từ nay, phải luôn cẩn thận. Nhớ save cho kỹ rồi cất đi kẻo bị ai đó xóa mất – Vĩnh Phong vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Mai Phương khiến cô ta toàn thân lạnh toát.
Tan họp, đợi mọi người ra ngoài hết, Hiểu Đồng mới đến gần Vĩnh Phong nói: - Cám ơn anh.
|
Nhưng Vĩnh Phong chỉ hừ nhẹ rồi bỏ đi. Hiểu Đồng đành đi theo ra ngoài. Vừa ra cô đã thấy Mai Phương trừng mắt nhìn mình, Hiểu Đồng cũng tức giận trừng mắt nhìn lại. Mai Phương chột dạ, cô ta biết Hiểu Đồng đã biết việc làm của cô ta nên quay mặt đi chỗ khác.
Hiểu Đồng vì không có bằng chứng gì nên cô im lặng, nhưng từ bây giờ cô nhất định phải đề phòng cô ta. Mà không chỉ cô ta, dường như cả cái phòng này đều là kẻ xấu. Bởi vì việc Mai Phương đụng vào máy tính của cô thì họ cũng phải nhìn thấy, nhưng chẳng ai lên tiếng nói.
Vĩnh Phong về phòng nhìn ra phía cửa, thấy Hiểu Đồng nhìn Mai Phương chằm chằm thì cười nhạt. Cô ấy biết người hại mình mà vẫn im lặng được.
Thật ra, tối đó Vĩnh Phong đà không cầm lòng được, cậu chạy đến trước nhà Hiểu Đồng, bản thân cậu cũng không rõ tại sao mình muốn đến đó, chỉ là muốn biết xem giờ này cô đã ngủ chưa, nhưng không ngờ nhà vẫn sáng đèn. Nhìn thấy bóng cô bên cửa sổ, vậy là cậu ngồi nhìn bóng cô cho đến khi, đến tận khi cô tắt đèn đi ngủ mới thôi. Vĩnh Phong biết cô đã hoàn thành bản báo cáo của mình rồi. Sáng nay, khi Vĩnh Phong vào phòng mình thì Hiểu Đồng đã đi pha cà phê rồi, lát sau cậu thấy Mai Phương đến ngồi vào bàn Hiểu Đồng hý hoáy cái gì đó. Hiểu Đồng vốn là người cẩn thận, cô luôn save lại kỹ càng rồi mới tắt máy, cho nên Vĩnh Phong đoán ra ngay Mai Phương đã giở trò. Nhưng cậu không muốn vạch trần, không muốn Hiểu Đồng nghĩ rằng cậu vẫn chú ý đến cô. Nhưng tấhy vẻ tội nghiệp của cô cậu lại không đành lòng àm ra aty giúp đỡ.
- Đúng là đáng giận mà! Đúng là người hiền bị ăn hiếp, người tài bị ghen ghét mà – Mình Thùy đập thay lên bàn hét lên khiến mọi người xung quanh nhìn bàn của họ. Cô bé nổi giận và bất bình khi nghe câu chuyện của Hiểu Đồng vừa kể.
Hiểu Đồng và Đình Ân đành phải kéo cô bé ngồi xuống vuốt giận.
- Từ nay cậu phải cẩn thận hơn. Cái phòng kinh doanh này thật đáng sợ, họ cạnh tranh khốc liệt thật, không ngần ngại hại nhau. Không liên quan đến mình thì ai làm gì mặc kệ họ. Không hiểu anh Vĩnh Thành nghĩ gì mà lại đưa cậu sang đó – Đình Ân nói.
|
- Phải đó, đợi anh Vĩnh Thành về đây, em nhất định phải đánh cho anh ấy một trận tơi bời vì dám làm chị Hiểu Đồng mệt mỏi thế này.
Vĩnh Thành cũng thường hay cùng Minh Thùy và Đình Ân dùng bữa nên xem như cũng thân thiết. Cho nên cô bé này không sợ trời không sợ đất mới dám mạnh miệng đòi xử Vĩnh Thành.
Hiểu Đồng chỉ phì cười trước hành động của cô bé. Còn Đình thì lắc đầu thở dài, cô phải chịu đựng cái tính này hàng ngày. Cũng may Minh Thùy cũng là cô bé tốt lại chân thành.
- Em đó, ở đó mà lo cho người khác, em mau lo cho mình đi. Đã tìm được hồ sơ đó chưa hả - Đình Ân lên tiếng trách hỏi.
Minh thùy lặp tức nhăn mặt rồi co người lại:
- Em vẫn chưa tìm được. Nhưng lúc đó em nhớ là mình có cầm theo mà. Nhưng không biết là biến mất từ lúc nào.
Về nhà Minh Thùy lục tung phòng ra tìm bìa đựng hồ sơ mình cần tìm thì cô nhận được một cuộc gọi điện thoại:
- Bà chằn, có phải đang một bìa hồ sơ màu tím phải không?
- Phải! Anh là ai?
- Là ai cũng được, mau đến quán … chuộc lại hồ sơ của cô đi . Haha… - Đầu dây bên kia cười một tràng rồi cúp máy.
Giọng cười rất quen, nhưng Minh Thùy không có thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa. Cô vội mặc áo rồi lao ra ngoài.
|