Mua Em 100 Đêm
|
|
Nhờ ý nghĩ này, phiền muộn hơn một tháng qua cũng tiêu tan đi không ít. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi nửa giờ, kiểm tra giấy tờ để chiều mai đi gặp khách hàng ở Hồng Kông một lần nữa, tính rửa mặt, đi ngủ, nhưng lúc này điện thoại di động lại vang lên.
“A lô.” Có thể gọi đến điện thoại di động, trừ bỏ người nhà anh ra thì chính là bạn bè nhà họ Kỷ, mà gọi nhiều lần như vậy không phải mẹ anh thì còn ai vào đây.
“A Thế, con đang ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm bất mãn của mẹ Kỷ.
“ Công ty.” Kỷ Nhất Thế liếc mắt nhìn dãy số trên di động, là số điện thoại của mẹ anh ở Đài Loan, vậy tức là lúc này bà đang ở đây.
“ Con cùng Viện Viện xảy ra chuyện gì? Mẹ vừa mới xuống máy bay về đến nhà, trong nhà ngay cả một bóng người cũng không có!”
“ Viện Viện đi ăn cơm với anh trai cô ấy, muộn một chút mới về, mẹ không phải năm sau mới muốn trở về, sao giờ đã về rồi?”
“ Cũng không phải do A Sanh rốt cuộc cũng quyết định về Đài Loan sao, nó đồng ý làm việc ở bệnh viện trên danh nghĩa Kỷ thị, mẹ trở về nói trước với viện trưởng cùng các đồng nghiệp.”
“A Sanh trở về Đài Loan, mẹ yên tâm để Manh Manh một mình tiếp tục ở lại nước Anh?”
“ Lúc trước nha đầu kia nổi loạn mất tích, cuối cùng bị mẹ phát hiện chạy đi Ý làm người mẫu, nó sống chết không chịu về Đài Loan, mẹ bị nó làm cho tức đến mức huyết áp cũng tăng rồi” Nói đến con gái bảo bối, giọng mẹ Kỷ tuy tức giận nhưng khó nén nổi cưng chiều.
Không có tâm tình nghe bà càm ràm, Kỷ Nhất Thế phiền lòng nói “ Con tắt điện thoại.”
“A Thế, con khoan hẵng tắt, mẹ hỏi con, con cùng Trác Viện có phải cãi nhau hay không? Mẹ nghe quản gia nói, con một chút cũng không trở về nhà.”
“Không có, chẳng qua công việc bận quá.”
“ Nhà chúng ta cách công ty bao xa, con bận đến mức cũng không có thời gian trở về?” Từ đầu mẹ Kỷ đã không tin lời giải thích của anh.
Biết mẹ Kỷ bất mãn, Kỷ Nhất Thế than thở, “ Mẹ, chuyện của con với Viện Viện, tự chúng con sẽ giải quyết, mẹ không nên nhúng tay vào.”
“Hừ, có người nào che chở vợ như con không, còn sợ mẹ thành mẹ chồng hung ác, gây khó dễ cho vợ con hay sao?”
Kỷ Nhất Thế đem lời trêu đùa của bà như gió thoảng bên tai “ Mẹ, con còn bận việc, không nói nữa.”
“Này, a Thế….” Mẹ Kỷ vẫn kêu ở đầu bên kia điện thoại, đáng tiếc Kỷ Nhất Thế đã cúp máy.
Trác Viện vốn nói về nhà mẹ đẻ một ngày, nhưng liên tiếp mấy ngày cũng chưa trở về biệt thự nhà họ Kỷ. Ngày hôm đó, mẹ Kỷ hẹn mấy người bạn đến nhà đánh bài.
Đánh vài ván, Lâm phu nhân tò mò hỏi “ Sao không thấy con dâu của bà?”
“ Nói với con trai tôi muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày.” Nói đến Trác Viện, trong lòng mẹ Kỷ có chút bất mãn, mẹ chồng trở về Đài Loan cũng sắp một tuần rồi, cô ta còn muốn trở về nhà họ Trác, thậm chí ngay cả về nhà nhìn qua cũng không thấy.
“Thật hay giả? Trác phu nhân hận không thể đuổi cô ta ra khỏi cửa, sao có thể tốt bụng để cô ta trở về bên đó, bà có nghe lầm không?”
Một vị phu nhân khác hoài nghi, căn bản không tin.
“Dù thế nào đó cũng là con gái ruột của chồng bà ta, bà ta sẽ không ác như vậy chứ?” Mẹ Kỷ một bên cầm bài một bên nói.
“ Sao lại không, ban đầu con dâu trước khi gả cho con trai bà, tôi nghe nói nhà họ Giang vì con dâu bà thiếu chút nữa ầm ĩ cả gia đình.”
“Làm sao?”
“ Lão già Giang Gia Văn kia không tu, lại còn nghĩ trâu già gặm cỏ non, Trác phu nhân vì tiền, thật tính đem con dâu nhà bà làm tình nhân của Giang Gia Văn. Cuối cùng bị Giang phu nhân phát hiện, trong nhà long trời lở đất, vừa lúc tài chính của công ty có vấn đề, lúc này mới thôi. Bà xem, chuyện như vậy mà người đàn bà kia cũng làm ra được, bà còn mơ tưởng bà ta có lương tâm sao?” Nếu như là con ruột của mình thì ai làm thế, bởi vì không phải do mình sinh ra nên mới hời hợt.
Lá bài trên tay mẹ Kỷ cũng rơi xuống bàn, tức giận quay đầu hỏi “ Bà nói thật?”
“Đương nhiên là thật, không tin bà hỏi Giang phu nhân.”
Vậy không được rồi, mẹ Kỷ không còn tâm trạng đánh bài, bận rộn gọi quản gia vào phòng “ Ông gọi điện thoại cho đại thiếu phu nhân, bảo nó về nhà một chuyến.” Nghe thấy lời nói của Phương phu nhân… mẹ Kỷ ngồi có chút bất an.
Năm phút sau, quản gia đi vào phòng lần nữa “ Phu nhân, đại thiếu phu nhân đã tắt điện thoại.”
“Vậy gọi cho nhà họ Trác, hỏi xem nó có ở đó không, muốn nó về gặp tôi.” Mẹ Kỷ vội nói.
Quản gia nghe mẹ Kỷ tìm đại thiếu phu nhân có việc gấp, vội vàng đi gọi điện thoại.
Lại qua năm phút sau, quản gia chạy vào trong phòng “ Phu nhân, nhà họ Trác nói đại thiếu nhân chưa có về nhà.”
“Cái gì”
“Người giúp việc bên đó nói…. Sau khi kết hôn, đại thiếu phu nhân chưa trở về qua…” Quản gia ấp a ấp úng nói.
“Gọi điện thoại cho đại thiếu gia, bảo nó lập tức trở về nhà cho tôi!”
Vợ cũng đã đánh mất, thậm chí con trai bà còn không biết, ngày ngày vẫn bận rộn làm việc.
Ba vị phu nhân lúng túng nhìn thoáng qua nhau, nghĩ thầm hôm nay bài cũng không chơi được, rối rít tìm lý do ra về.
Chưa đến mấy phút sau, phòng bài vốn cười cười nói nói, nhiệt liệt đánh bài, chỉ còn một mình mẹ Kỷ.
Khi Kỷ Nhất Thế về nhà, mẹ Kỷ lo lắng ngồi chờ trong phòng khách, vừa thấy con trai bước vào cửa, muốn trực tiếp hỏi, nhưng Kỷ Nhất Thế chỉ im lặng, thần sắc bối rối lướt qua mẹ Kỷ chạy lên cầu thang.
Mẹ Kỷ nhìn con lớn luôn luôn thong dong tự tin, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh hoàng cùng bất an trước mặt bà, tất cả chất vấn, trách mắng, nhất thời cũng không nói ra miệng.
Kỷ Nhất Thế mở cửa phòng, bên trong vẫn trang trí như cũ, là phòng anh hai mươi mấy năm nay, nhưng lại thiếu đi bóng dáng kia.
Chưa từ bỏ ý định, anh vọt vào nhà tắm, bên trong trống trơn, chỉ còn đồ dùng hàng ngày của cô, anh trở lại phòng, kéo tủ quần áo ra, cũng đem ngăn kéo từng ngăn từng ngăn mở ra, quần áo của anh vẫn được sắp xếp chỉnh tề, quần áo của cô cũng không ít, nhưng lại không thấy những bộ quần áo cô mang từ nhà mẹ đẻ sang.
Anh không tin Trác Viện luôn miệng nói nghe lời anh, một lòng chỉ nghĩ lấy lòng anh, thế nhưng lại bỏ anh đi.
Kỷ Nhất Thế vừa đi vào thư phòng, nơi này đã từng là nơi bọn họ thường xuyên nghỉ ngơi, anh làm việc, cô liền đọc sách, thỉnh thoảng còn làm thủ công chút ít, cô luôn yên lặng theo anh, không ầm ĩ cũng không làm khó….
Đáng chết! Cô đã đi đâu?
Kỷ Nhất Thế giống như người mất hồn trở lại phòng, nhìn bàn trang điểm, đó là món quà sau khi kết hôn, anh đặc biệt làm cho cô. Anh lại phát hiện nhẫn cưới của cô đơn độc bị chủ nhân để lại, cùng những chiếc bình cô tự chọn….
Bất kỳ thứ gì anh tặng cô, bất kỳ thứ gì thuộc về nhà họ Kỷ, cô gần như không mang đi….
“A Thế…” mẹ Kỷ yên lặng đi lên lầu, nhìn vẻ mặt thống khổ của Kỷ Nhất Thế, đau lòng gọi.
“Mẹ, con muốn yên tĩnh một chút, mẹ trước không nên quấy rầy con.”
“Bây giờ con còn có tâm tình yên lặng? Con nhanh chóng đi tìm người trở về.” Đã sắp một tuần, Trác Viện có thể đi đâu?
Ngày đó ở văn phòng nghe được cuộc đối thoại giữa Kỷ Nhất Thế và Biên U Lan, Trác Viện đã quên mình rời đi như thế nào, khi cô lấy lại tinh thần, người đã ở trên đường cái. Bốn phía tất cả đều là cảnh phố xá xa lạ, cô liền như vậy nhìn xung quanh, hoảng sợ lại bất lực, không biết nên đi đâu, cô ngây ngốc nhìn đám đông đi qua, cầm quần áo mang ra khỏi nhà họ Kỷ.
Mẹ lưu lại nhà trọ ở lầu 3, tuy rằng không gian không quá lớn, nhưng phòng ở coi như sạch sẽ. Một phòng ngủ, một phòng khách, mọi thứ đơn giản đều có, mà cô còn thực may mắn gặp được dì Phương ở đây, dì Phương biết cha Trác Viện đã mất, cô không quen ai, chỉ có một mình, không nhịn được hốc mắt đỏ lên.
“Viện Viện, cháu yên tâm, cháu ở đây rất an toàn, dì Phương cùng chú Phương ở lầu hai, có việc gì có thể tìm chúng ta.” Dì Phương lôi kéo tay cô nói chuyện, trước kia bà cảm thấy Trác Viện, cô gái nhỏ này không chỉ xinh đẹp, còn thực ngoan ngoãn, yên lặng, làm cho người ta không nhịn được yêu thương từ đáy lòng. Đã qua nhiều năm, không chỉ bộ dáng không thay đổi, ngay cả tính cách vẫn tốt như vậy.
“Cám ơn dì Phương.” Trác Viện cảm kích nói.
“Cháu xem có gì cần chuyển lên nhà không, nếu một chút cháu không chuyển được, dì có thể kêu chú Phương giúp cháu.”
Nhìn Trác Viện không nhiều thịt, bộ dáng gầy gò yếu ớt, khẳng định không có sức, chuyển nhà hẳn là sẽ rất vất vả, dì Phương lập tức nhiệt tình trợ giúp.
“Dì Phương, không cần, cháu không có cái gì, đồ trước kia mẹ cháu lưu lại, cháu có thể dùng, cháu sửa sang lại một chút là được.”
“Vậy có cần mua đồ dùng hàng ngày gì không? Dì có thể nhờ chú Phương lái xe đưa cháu đi.”
“Như vậy có phiền chú Phương quá không?”
“Không có, sau khi ông ấy về hưu, mỗi ngày thật sự nhàn rỗi, chỉ sợ không có việc gì làm.”
Nói lời cảm ơn cùng dì Phương, hôm nay Trác Viện nhờ chú Phương giúp, đơn giản mua một ít đồ dùng, lại dùng thời gian hai ngày, đem phòng ở mơ hồ sửa sang lại một chút.
Sau, cô ngồi trên sofa phòng khách, nhìn mình vừa trang trí xong, phòng ở ấm áp hơn, trong lòng tràn ngập cảm giác yên ổn.
Trác Viện biết, nơi này về sau là thuộc về mình, cô không nhịn được sờ sờ bụng còn chưa lộ ra, “Cục cưng, về sau đây là nhà của chúng ta, là nhà bà ngoại để lại cho cục cưng và mẹ .....”
Mấy ngày nay, Trác Viện cơ hồ không thể nào ngủ, cũng tùy tiện ăn đối phó một chút, ngẫu nhiên dì Phương sẽ mang một chút đồ ăn lên, nói là nấu nhiều lắm không ăn hết, hại cô nhận đến ngượng ngùng. Cô biết dì Phương là nhìn thấy mình mỗi ngày vội vàng sửa sang nhà, ăn bữa nay, bỏ bữa mai mới có thể tốt bụng mang đồ ăn lên.
Hiện tại phòng ở sửa sang lại tốt lắm, cô cũng lại không bận rộn như vậy, không thể vô duyên vô cớ nhận lấy ý tốt của dì Phương, cô quyết định chờ một chút nữa sẽ đi siêu thị mua đồ ăn. Lúc bận rộn không cảm thấy cô đơn, hiện tại rảnh rỗi, cô bắt đầu nhớ đến Kỷ Nhất Thế, không biết anh đang làm cái gì? Có phải còn ở tại công ty hay không? Có phát hiện cô đã theo ý anh rời khỏi biệt thự nhà họ Kỷ hay không ? Anh hẳn là một hơi thở dài bao nhiêu nhẹ nhõm, ít nhất không cần lại mỗi ngày đối mặt với cô cũng không cần vì tránh cô, rơi vào hoàn cảnh có nhà mà không thể về.
Ngay từ đầu, điện thoại của cô còn khởi động máy, cô biết khi đó trong lòng mình còn ôm một tia hy vọng, nghĩ Kỷ Nhất Thế phát hiện không thấy sẽ đi tìm cô, sau đó hò hét mang cô về nhà.
Nhưng thẳng đến di động hết pin, anh vẫn không gọi điện thoại cho cô, Trác Viện tự giễu nói cho chính mình, anh thoát khỏi cô còn không kịp, sao còn có thể gọi điện thoại cho cô? Chính mình đừng tự đa tình nữa, mộng tưởng hão huyền.
Sau khi di động hết pin, cô luôn không nạp điện lại, nghĩ rằng dù sao cũng sẽ không có người tìm mình, cô quyết định chăm sóc tốt cho bản thân, những cái khác không cần nghĩ nhiều.
Bừa bộn nhiều việc, bận sáu ngày, cô mới ý thức được, mình rời khỏi nhà họ Kỷ mất một tuần.
Tuy rằng đáy lòng tự nhủ, không cần nghĩ đến Kỷ Nhất Thế, nhưng buổi tối một mình nằm trên giường, luôn không khống chế được suy nghĩ, sẽ không nhịn được mà nhớ tới anh.
Trác Viện đứng dậy, cả người tiến vào sofa, toàn thân cô lạnh như băng, ánh mắt ửng hồng, mừng năm mới năm nay, hoàn hảo có cục cưng bên cạnh cô, bằng không cô liền cô đơn một mình. Tuy rằng trước kia ở nhà họ Trác cũng một mình một góc, nhưng khi đó còn có anh trai, mà lúc này cô ngay cả anh trai cũng không dám liên lạc......
|
Chương 15
Sau khi phát hiện Trác Viện không tiếng nào mà rời nhà trốn đi, Kỷ Nhất Thế trừ ngày ngày bận rộn với công việc thì thời gian còn lại đều đi tìm người.
Tin tức không tìm thấy Trác Viện nhanh chóng truyền tới tai Biên U Lan, cô biết Kỷ Nhất Thế đang cần người hỗ trợ. Lúc này cô không tức giận, cũng không đạp cửa, mà ưu nhã như “nữ vương giá lâm” tới phòng làm việc của Kỷ Nhất Thế.
“ Đi ra ngoài”
Kỷ Nhất Thế không cần ngẩng đầu, chỉ cần ngửi thấy mùi nước hoa, liền đoán được người tới là ai, anh rất không khách khí ra lệnh đuổi khách.
“ Sao, vợ chạy, tâm tình không tốt liền trút giận lên người bạn bè?” Khẩu khí tràn đầy hứng thú, hoàn toàn là có ý xem kịch vui.
Kỷ Nhất Thế không để ý đến cô.
Biên U Lan thấy cả người anh có chút tiều tụy, giống như đã nhiều ngày không được ngủ ngon giấc. Mặc dù quần áo vẫn chỉnh tề như cũ, nhưng lại thiếu đi vẻ hăng hái thong dong thường ngày, cô có chút đồng tình với hoàn cảnh bi thảm của Kỷ Nhất Thế lúc này. Xem ra những ngày qua, anh đã chịu đủ tương tư cùng lo lắng. Điều này vượt quá sức tưởng tượng của những người bên cạnh, nhưng Biên U Lan vẫn không buông tha người bỏ đá xuống giếng như cũ.
“ Lúc đầu đã nói với cậu, nếu như không biết quý trọng Trác Viện, có một ngày cô ấy nhất định sẽ rời khỏi cậu, hiện tại không phải thành sự thật rồi sao? Cậu đây là tự làm tự chịu!”
“ Cậu nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì đi ra.” Rốt cuộc cảm xúc của Kỷ Nhất Thế cũng bùng nổ, không nhịn được nữa ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hiện đầy tia máu,có chút dọa người.
Nhưng Biên U Lan lại coi như không nhìn thấy, trong lòng một chút thương hại cũng không có, vẫn nói tiếp “Chưa đủ, tôi chính là còn chưa nói đủ, tôi cho cậu biết, nếu như cậu không tìm được Viện Viện, tình hữu nghị giữa tôi với cậu đến đây chấm hết!”
“Đi ra ngoài!”
“ A Thế, rốt cuộc cậu có thành ý tìm hay không? Tại sao qua nhiều ngày như vậy vẫn không tìm được người? Đài Loan nhỏ thế này, trừ phi Trác Viện mọc cánh. Nếu không, bằng năng lực tìm người của cậu, tại sao một chút tin tức cũng không có?”
“ Chuyện tìm Viện Viện, tự tôi có thể làm, không nhọc cậu quan tâm, nếu cậu không muốn bị tôi đuổi ra ngoài, hiện tại tốt nhất lập tức rời đi.” Kỷ Nhất Thế vừa nói, vừa đứng dậy, giống như Biên U Lan mà nói ra một chữ nữa, liền đem cô đuổi ra ngoài.
“ Không cần cậu đuổi, tôi cũng sẽ đi, hôm nay tôi tới chỉ muốn nói cho cậu biết, nếu cần tôi hỗ trợ cứ mở miệng.”
Biên U Lan xoay người rời đi.
“ Không cần.” Người phụ nữ của anh, chính anh sẽ tự tìm, anh sẽ không mở miệng yêu cầu Biên U Lan giúp đỡ!
“ Cậu….” Biên U lan vốn mở cửa muốn đi, bị lời này của anh chọc tức liền quay người lại “Cậu không nên đến lúc đó van cầu tôi, hôm nay lương tâm của bản tiểu thư nổi lên, cậu lại không cần, chờ cậu thật sự tới van xin tôi, cậu nghĩ tôi sẽ giúp đỡ hay không!” Cửa nặng nề đóng sầm lại.
Vài giây sau, trong phòng làm việc truyền đến tiếng đồ vật bị ném xuống đất, thư ký bị dọa sợ tưởng xảy ra chuyện gì, ngay cả cửa cũng quên gõ liền xông vào, vừa nhìn thấy, cô cũng không nói lên lời.
Cả phòng làm việc giống như bị bão đi qua, ngổn ngang không thể tả. Văn kiện vốn đặt trên bàn tất cả đều bị quét rơi trên mặt đất, còn điện thoại cũng bị văng ra nằm một góc, cả phòng làm việc hoàn toàn thay đổi.
Thư ký bị dọa sợ đến mức dũng khí hô hấp cũng không có, chỉ ngây ngốc đứng cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc trầm ổn nhà cô, đang nhìn ra ngoài cửa sổ như một pho tượng cứng ngắc. Mà từ chỗ cô nhìn sang chỉ thấy gương mặt cương nghị đang nghiến chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên, lồng ngực phập phồng tức giận của anh.
“Tổng giám đốc…”
“ Đi ra ngoài!” Từ trên cao nhìn xuống xe cộ bên ngoài, giọng nói Kỷ Nhất Thế bị đè nén tức giận, rõ rang còn có chút nóng nảy.
“ Vậy hội nghị cùng khách hàng lúc nữa…”
“ Hủy bỏ, hôm nay tất cả lộ trình đều ủy bỏ, không có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được vào phòng làm việc một bước, bất kể là ai!”
Mặc dù thư ký không rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Biên tiểu thư nói cái gì với tổng giám đốc, lại chọc anh tức giận đến như vậy. Để giữ lại chén cơm cùng mạng nhỏ của mình, cô rất tự giác không dám hỏi nhiều, lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, sau đó đóng cửa lại.
Sau khi thư ký lui ra, Kỷ Nhất Thế vẫn như pho tượng đứng trước cửa sổ sát đất như cũ, nghĩ, sao lại không tìm được?
Trác Viện giống như đã bốc hơi khỏi cuộc sống của anh, hoàn toàn không có tung tích. Bất kể anh bỏ bao nhiêu tiền, dùng hết tất cả các phương pháp để người khác đi tìm, vẫn không có chút tiến triển nào, giống như mò kim đáy bể, không thu hoạch được gì.
Càng nghĩ tâm càng phiền, nhưng ngay sau đó anh xoay người cầm lấy áo khoác tây trang, quyết định đi uống rượu. Ít nhất rượu có thể làm anh tê dại, bao nhiêu nhớ nhung cùng thống khổ vì nó mà chậm lại.
“ Viện Viện, cháu muốn ra ngoài à?” Ngày hôm đó, Trác Viện mới vừa bước xuống cầu thang, liền nhìn thấy dì Phương từ bên ngoài trở về, thân thiết theo sát mình nói chuyện.
Ở nơi này cũng sắp được hai tháng, quan hệ giữa Trác Viện và dì Phường trở nên thân thiết hơn. Có thể do con gái không ở bên cạnh, dì Phương đem cô trở thành con gái của mình, không có việc gì cũng sẽ tới tìm cô.
“ Dạ.” Hôm nay là ngày Trác Viện đi khám thai, cô đã lên lịch sẵn với bác sĩ.
“ Công việc của cháu có tốt không”
Dì Phương biết Trác Viện muốn tìm việc làm, còn biết cô học ngành thiết kế, đối với việc làm trang sức nhỏ rất thành thạo, vì vậy nhiệt tình giới thiệu cô cho bà chủ của một cửa hàng thủ công mỹ nghệ gần đây. Sau đó, Trác Viện hẹn thời gian, đem những thành phẩm của mình giao đến, tùy bà chủ mua rồi bày bán.
Mấy ngày qua cửa hàng thủ công mỹ nghệ làm ăn đặc biệt tốt, khách hàng rất thích các tác phẩm của Trác Viện, mặc dù không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng ít nhất cũng có thu nhập, điều này làm cho cô rất thỏa mãn “Còn có thể.”
“ Vậy thì tốt, như vậy dì cũng yên tâm rồi, đúng rồi, tối ngày mai nhớ đến nhà dùng cơm, dì nấu một bàn lớn thức ăn.”
“ Không cần thiết….”
Ngày mai là chủ nhật, con trai dì Phương cùng vợ theo thói quen sẽ về thăm nhà, cùng người nhà bọn họ ăn cơm, cô là người ngoài, sao lại dám làm phiền?
“ Quyết định như vậy.” dì Phương không để cho cô có cơ hội từ chối, cầm giỏ đựng thức ăn xoay người đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng dì Phương, Trác Viện bất giác lại cười, đi về phía trước vài bước, lại đột nhiên cảm thấy hoa mắt, phía trước hiện lên một mảnh đen kịt, trước khi cô kịp mất đi ý thức, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng thét kinh sợ của dì Phương, sau đó cô cũng không có ấn tượng gì.
Khi Trác Viện tỉnh lại, trước mắt là trần nhà màu trắng cùng mùi nước khử trùng đặc trưng.
“ Viện Viện, cháu đã tỉnh? Cảm ơn trời đất, rốt cuộc cháu cũng tỉnh.” Bên giường là thanh âm kích động của dì Phương, Trác Viện quay đầu lại nhìn, không giải thích được sao mình lại ở đây.
“ Tại sao cháu?”
“ Cháu ngất đi, dì gọi xe cứu thương đưa cháu vào bệnh viện.” Dì Phương nói tới đây, hốc mắt lại đỏ “ Cháu, đứa nhỏ ngốc này, tại sao mang thai lại không nói? Bác sĩ kiểm tra nói thân thể cháu rất yếu, có tình trạng đẻ non.”
“ Cục cưng của cháu…” Nghe thấy chữ đẻ non, Trác Viện khẩn trương sờ sờ bụng mình.
“ Yên tâm, cục cưng còn ở trong bụng cháu, cháu không nên lo lắng.”
Nghe lời nói của dì Phương…. Trác Viện mới yên tâm “ Cháu cùng chồng ở riêng, không lâu sẽ ly hôn.”
“Không có chuyện gì, ly hôn thì ly hôn, cháu không nên nghĩ nhiều, ở trong bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt, chờ một chút dì về nấu ít thuốc bổ, giúp cháu bồi bổ thân thể. Đã sắp năm tháng rồi, còn chưa thấy cháu lộ bụng, nhất định là cháu ăn không ngon, không có dinh dưỡng, đứa nhỏ trong bụng mới lớn lên chậm như vậy.”
Dì Phương lấy giọng người từng trải nói, “ Đợi sau khi xuất viện, mỗi ngày dì sẽ giúp cháu tẩm bổ, bảo đảm cục cưng lớn lên sẽ khỏe mạnh.”
“ Thật xin lỗi, cháu lại phiền dì Phương….”
Nước mắt Trác Viện lăn ra từ trong hốc mắt, từ khi biết mình mang thai cho đến bây giờ, cô chỉ có một thân một mình. Mặc dù lòng tràn đầy vui sướng chờ cục cưng ra đời, nhưng lần đầu tiên mang thai, đối với sự thay đổi của cơ thể, cô vẫn có chút lo lắng, bất an, càng không cần nói buổi tối ngủ không được, sẽ lại suy nghĩ lung tung.
“ Đứa ngốc, đừng khóc.” Dì Phương thương xót cô, một cô bé tuổi còn trẻ đã ly hôn, vừa lớn bụng, chịu nhiều khổ cực, nhất định rất ủy khuất.
Ở lại bệnh viện hai ngày, sau khi Trác Viện về nhà, dì Phương thường xuyên tới thăm cô, có lúc là mang đồ ăn, có lúc lại giúp cô mang mấy đồ thường dùng đến.
Trác Viện muốn đưa tiền cho dì Phương, lại bị bà nhã nhặn từ chối, chồng bà cũng là nhân viên nhà nước, lương hưu còn dư, không thiếu món tiền nhỏ này.
Huống chi dì Phương cũng nhìn ra được, bình thường Trác Viện ăn uống rất tiết kiệm, cũng rất đơn giản, tiền trong tay cũng không dư dả, như vậy bà sao dám cầm tiền của cô.
Bốn tháng sau…..
“ Chú nói cái gì? Tìm được người?” Suốt bốn tháng nay, Kỷ Nhất Thế cơ hồ sắp hao hết sức chịu đựng, rốt cuộc cũng nhận đươc tin tức của Trác Viện…..
Trong phòng làm việc Kỷ thị, thanh âm Kỷ Nhất Thế lộ ra tia vui mừng, bút trên tay rơi xuống anh cũng không quản, chợt đứng lên, khó có thể tin được, cẩn thận hỏi lại một lần nữa, “ Thật tìm được rồi?”
Đầu bên kia điện thoại là em trai Kỷ Nhất Sanh của anh gọi tới, Kỷ Nhất Thế cũng không ngờ được, tìm người lâu như vậy, cuối cùng lại xuất hiện trong bệnh viện nhà mình.
“ Ừ, em cũng vậy, buổi sáng lơ đãng thấy bệnh lịch mới phát hiện.” Thì ra chị dâu vẫn đến bác sĩ kiểm tra, nếu không phải hôm nay anh đi họp với các bác sĩ ở khoa phụ sản, nghe thấy trong đó có một bác sĩ nhắc tới tên chị dâu, cũng không thể nhanh như vậy tìm được người.
“Vậy cô ấy đâu? Hiện tại đang ở đâu? Cô ấy ngã bệnh?” Kỷ Nhất Thế nghe thấy Trác Viện vào bệnh viện, lo lắng hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
“ Thân thể chị dâu không có vấn đề gì, nhưng…”
“ Nhưng cái gì?” Kỷ Nhất Thế tâm vì chữ “ Nhưng” này mà treo ngược, tay cầm điện thoai di động cũng run rẩy.
“ Anh cả, anh nên chuẩn bị tâm lý một chút.”
“ Có ý gì?”
“Bây giờ chị dâu không phải chỉ có một người.”
Không phải một người? Trong đầu Kỷ Nhất Thế vang lên một câu nói, tâm nặng nề rơi xuống, như bị người khác nắm trong tay vừa vân vê vừa bóp, có chút không thở nổi.
Trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, cô cuối cùng vẫn lựa chọn ở chung một chỗ với Phương Đại Tề… Cho dù cô nghe lời như thế nào, dù lấy lòng anh ra sao, cuối cùng cô vẫn không chống lại được với cảm xúc trong lòng mình, lựa chọn thích Phương Đại Tề.
Kỷ Nhất Sanh không nghe thấy anh trai lên tiếng, nghĩ thầm anh trai quả nhiên đã đoán sai ý “ Anh cả…” Anh gọi mấy tiếng.
“ Anh đang nghe.” Thanh âm Kỷ Nhất Thế vang lên, không hề có kích động cùng vui sướng như vừa rồi, nghe có chút buồn bực.
“ Em vừa mới nói chị dâu không chỉ có một người có nghĩa là chị dâu đang mang thai….” Kỷ Nhất Sanh còn chưa nói hết, đầu kia điện thoại đã tắt.
Một phút sau, thư ký thấy tổng giám đốc mặc áo khoác tây trang đi ra bên ngoài, vội vẫy gọi “ Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu? Một lúc nữa khách hàng sẽ đến.” Hôm nay có một bản hợp đồng cần phải ký, hiện tại tổng giám đốc chạy đi, vậy khách hàng tới thì làm sao bây giờ?
“ Bảo họ lần sau lại đến.” Anh quản cái khỉ gì chuyện khách hàng, hiện tại chuyện quan trọng nhất là, mang vợ về nhà.
Nửa giờ sau, Kỷ Nhất Thế chạy như bay đến bệnh viện, vội vàng đẩy cửa phòng Kỷ Nhất Sanh, không nói hai lời, hỏi thẳng vào vấn đề “ Cô ấy đâu?”
Dọc theo đường đi, trong đầu Kỷ Nhất Thế chỉ hiện lên một ý nghĩ, anh muốn làm cha!
Tìm suốt bốn tháng, vừa lo lắng vừa chờ đợi, không chỉ để anh tìm được tin tức của Trác Viện, ngược lại còn biết cô mang thai, điều này làm anh bình ổn lại.
Kỷ Nhất Sanh giả vờ xem lịch bệnh của bệnh nhân trước bàn, mới vừa rồi còn chưa nói hết, đã bị anh trai cúp điện thoại, không nghĩ tới, anh trai của anh lại nhanh như vậy xuất hiện trước mặt.
“ Chú vừa nói Viện Viện mang thai?”
Kỷ Nhất Sanh nhìn anh, người luôn luôn chú trọng bề ngoài như anh cả,mà hiện giờ, cà vạt bị lệch, tóc cũng không chỉnh tề.
“ Chúc mừng anh, anh cả.”
“ Anh muốn thấy cô ấy, cô ấy đâu?” Kỷ Nhất Thế đi lên trước, hai tay chống lên bàn làm việc, bá đạo hỏi.
“ Căn cứ theo quy định của bệnh viện, em không thể tiết lộ tư liệu của bệnh nhân cho bất cứ ai.”
Thấy anh gấp đến độ giống như đứng trên lò lửa, ngược lại Kỷ Nhất Sanh còn có tâm tư đừa giỡn, “ Anh là chồng của cô ấy, không phải là “bất cứ ai” !”
“ Em đã hỏi bác sĩ khám cho chị dâu, cô ấy nói khi chị dâu đi khám thai, anh chưa từng tới, chị ấy nôn ọe khó chịu không ăn được, gầy đến nỗi gió cũng thổi bay đi, anh lại chỉ bận rộn công việc, hoàn toàn không để ý cô ấy có thai.”
“ Đáng chết, khi đó anh căn bản không biết cô ấy mang thai, nếu như biết, cũng sẽ không để cô ấy có cơ hội rời đi.”
“ Cho nên chị dâu mới có thể len lén rời nhà trốn đi.”
Kỷ Nhất Sanh cố ý châm chọc Kỷ Nhất Thế, từ khi anh trở về nhà, liền biết được chị dâu đã rời đi. Còn chưa kịp hỏi rõ ràng cái gì, liền ngày ngày bị mẹ Kỷ phiền đến phát điên, hận không thể rời khỏi nhà, ở một mình bên ngoài, cái này anh không thừa dịp hiện tại nói, vậy khi nào mới được nói?
Anh cả của anh có thể bỏ lại mẹ ở nhà càu nhàu, một mình tiếp tục ở lại công ty. Còn mình ngược lại phải ngày ngày đối mặt với mẹ, nghe bà quở trách anh trai không lo lắng cho sự an nguy của chị dâu ở bên ngoài, mỗi ngày ở bệnh viện đã mệt gần chết, về nhà còn bị ầm ĩ, nghe đến mức lỗ tai anh cũng sắp dài ra rồi.
“ Chết tiệt, anh chỉ cần biết cô ấy bây giờ đang ở đâu?” Kỷ Nhất Thế tin tưởng, em trai anh nhất định có địa chỉ chỗ ở của Trác Viện, nếu không sẽ không gọi điện thoại cho anh.
Kỷ Nhất Sanh thấy tâm tình anh cả không khống chế được, mới ném giấy tờ tới, “ Đây là bệnh án của chị dâu, bên trong có tất cả thứ anh muốn biết, tự mình anh xem đi.”
Cầm lấy bệnh án, Kỷ Nhất Thế ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài, cẩn thận nhìn nội dung bên trong.
Năm phút sau, Kỷ Nhất Thế cầm điếu thuốc trong tay, ánh mắt nhìn hình ảnh sóng siêu âm trên bệnh án. Trác Viện mang thai con gái, nhìn bác sĩ dùng bút bi khoanh tròn những chấm lớn nhỏ, từ hạt đậu nhỏ bình thường đến bóng dáng tròn trịa, rõ ràng có thể nhìn rõ hình dáng, nói không cảm động là gạt người.
Cô dám gạt anh, dám mang theo con gái của anh, không nói một tiếng liền rời khỏi anh!
Nghĩ tới đây, Kỷ Nhất Thế đem điếu thuốc ném xuống đất, lại đốt một điếu khác lên, hung hăng hít một hơi, rồi sau đó phun ra một làn khói trắng nhàn nhạt.
Bảy tháng sao? Vậy không phải đêm đó anh uống rượu say, lần đầu tiên không làm biện pháp phòng tránh, không nghĩ tới mới một lần, sẽ làm cho cô mang thai.
Nhớ tới lời Kỷ Nhất Sanh vừa nói, cô nôn ọe rất nghiêm trọng, ăn cái gì liền ói cái đó, mà hiện tại một mình, ai chăm sóc cho cô?
Không được, anh muốn lập tức thấy cô, lần này anh không chỉ dùng hôn ước đem cô trói chặt, còn muốn dùng con của bọn họ ép cô bảo đảm, không bao giờ…. rời khỏi anh nữa.
Kỷ Nhất Thế liếc mắt nhìn địa chỉ trên bệnh án, khoảng cách chỉ cách công ty hai mươi phút đi xe, mà anh lại đi tìm khắp Đài Loan, nhưng làm sao cũng không tìm được cô.
Thì ra là, cô đang ở gần trong gang tấc… Từ khi Trác Viện đổi lại số di động, lúc đó không liên lạc với bất cứ ai, cho rằng cả đời cô sẽ đi rất xa, không nghĩ tới chỗ trốn của cô lại gần anh như vậy.
Buổi sáng hôm đó, dì Phương tặng ít thức ăn cho Trác Viện, nói cho cô biết hôm nay bà sẽ cùng chú Phương đến nhà con trai, nếu như quá muộn, có thể sẽ ở lại qua đêm, muốn cô cẩn thận một chút.
Cả buổi sáng, Trác Viện cũng không ra ngoài, cô nghĩ thừa dịp con gái chưa ra đời, nhanh làm nhiều con rối một chút, như vậy mới có thể kiếm thêm chút tiền, nếu không, nhìn số tiền từng ngày từng ngày ítđi, tâm không khỏi có chút bất an.
Mấy ngày nay, được dì Phương bổ đông bổ tây, bụng cô vốn bằng phẳng, bỗng nhiên giống như được thổi hơi bỗng lớn ra, đã có bộ dạng giống phụ nữ có thai, cơ hồ ngay cả mặc quần áo cũng không mặc nổi, trước liền đổi thành quần áo bà bầu.
Bốn tháng nay, tóc của cô dài rất nhanh, hiện tại chỉ đơn giản buộc sau gáy. Cô nghĩ thầm, chờ một thời gian ngắn nữa sẽ đi cắt tóc, bởi vì sau khi bụng lớn, ngay cả gội đầu cũng có chút khó khăn.
Ngồi nhiều giờ, Trác Viện đứng dậy hoạt động thân thể, thuận tiện chuẩn bị đồ ăn trưa, lúc này điện thoại trên bàn trà vang lên tiếng chuông.
Sau khi Trác Viện rời khỏi nhà, liền đổi lại số điện thoại, chỉ có dì có Phương cùng bà chủ cửa hàng mỹ nghệ biết, cũng chỉ có bọn họ mới gọi điện cho cô.
Cho nên khi cô phát hiện ra không phải là dì Phương, cũng không phải bà chủ cửa hàng mỹ nghệ gọi tới, chẳng qua cô chỉ ngơ ngác nhìn dãy số kia, vội vàng đưa điện thoại ra dò, không dám nhận.
Sao lại là anh?
Tại sao Kỷ Nhất Thế lại biết số điện thoại mới của cô? Cô ngay cả anh trai cũng không dám liên lạc, sao anh lại tìm được?
Cô không có chút đầu mối nào, còn mải suy nghĩ vấn đề này, điện thoại trên tay lại vang lớn, tiếng chuông kia làm cô cảm thấy giống như nhìn thấy quỷ, thiếu chút nữa ném điện thoại xuống đất.
Trác Viện mặc kệ tiếng chuông kêu lên vài lần, một cuộc lại một cuộc. Cuối cùng hết hi vọng trì hoãn, tay run run đè xuống nút nghe, gắng sức bình ổn thanh âm của mình “ A lô.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng thở hổn hển của Kỷ Nhất Thế.
“ Anh có chuyện gì?”
“ Anh ở ngoài cửa nhà trọ của em, lập tức mở cửa!” Lúc này Kỷ Nhất Thế không chỉ hét lên, còn kèm theo tiếng vang nặng nề của ổ khóa cửa.
“ Em… Em không muốn gặp anh, anh nhanh rời khỏi đây đi….”
“Trác Viện, em muốn tự mở cửa, hay muốn anh phá cửa? Tự em lựa chọn.” Kỷ Nhất Thế ở ngoài cửa thiếu kiên nhẫn uy hiếp.
“ Anh… Anh không thể như vậy….”
“ Vậy em liền xem anh có thể hay không!” Nói xong, lại nặng nề đạp, rất muốn phá cửa nhà cô đi.
Trác Viện cứng nhắc liếc ra cửa, mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn không chịu mở, “ Anh đi mau, nếu không em sẽ báo cảnh sát.”
“ Em dám!” Kỷ Nhất Thế đoán trước tính tình cô nhát gan, khẳng định sẽ không dám.
Ai ngờ, Trác Viện thật to gan, không chỉ gọi điện báo cảnh sát, ngược lại còn làm kinh động đến hàng xóm bên cạnh.
Khi cảnh sát đem Kỷ Nhất Thế gương mặt xanh mét về cục cảnh sát, biết anh là tổng giám đốc Kỷ Nhất Thế của tập đoàn tài chính Kỷ thị, cả cục cảnh sát nhất thời lâm vào tình thế lúng túng, không tin được người mà cấp dưới mang về, lại là nhân vật lớn không chọc nổi.
Quan trọng là, vợ chồng người ta gây lộn, cãi nhau ở một góc nhỏ, vậy có gì là trở ngại an ninh.
|
Chương 16
ến giờ Trác Viện không dám cãi lại mình, sau bốn tháng đột nhiên lại trở nên to gan như vậy, không chỉ nhốt anh ngoài cửa, còn dám gọi cảnh sát tới bắt anh, thật sự muốn tạo phản rồi.
Nếu như Trác Viện cho rằng chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến anh rút lui, vậy cô tính sai rồi, mà Kỷ Nhất Sanh cho rằng chỉ cần một tin nhắn sẽ khiến Kỷ Nhất Thế bỏ qua, vậy đã quá xem thường bốn tháng chờ đợi trong lo lắng của anh.
Một giờ sau, khi Trác Viện mở cửa, liền thấy Kỷ Nhất Thế sắc mặt xanh mét, âm trầm đứng bên ngoài. Cô bị hành động vừa bá đạo, vừa ngang ngạnh của anh làm cho sợ đến mức nghẹn họng không dám nói; ngây ngốc cầm cốc sữa tươi, tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.
Khi cô hoàn hồn, chạy vào phòng khóa cửa lại, liền nghe thấy thanh âm của Kỷ Nhất Thế truyền đến, lãnh đạm giống như băng đá nói, “ Đi ra ngoài.”
Phía sau Kỷ Nhất Thế còn có hai công nhân, bọn họ vốn cũng không dám đến, nhưng đối phương là tổng giám đốc Kỷ, hơn nữa còn có luật sư đảm bảo họ sẽ không làm sai luật. Vả lại tiền lương phá một cái cửa còn cao hơn tiền lương một tháng của họ, nên mới miễn cưỡng đồng ý.
Trác Viện bên trong cũng không nói tiếng nào, ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Nhất Thế đảo qua,“Phá đi.” Anh không tin nhà cô nhiều cửa đến mức không phá được hết, cũng không tin cô có nhiều phòng để trốn.
Kỷ Nhất Thế nhìn chằm chằm vào cửa phòng Trác Viện đang trốn, hai người công nhân phá khóa nhìn nhau, rồi lại nhìn thoáng qua luật sư đứng một bên không lên tiếng. Thấy luật sư gật đầu, sau lại liếc nhìn những người hàng xóm đang tụ tập ngoài cửa, quyết định chắc chắn, dứt khoát. Họ cầm lấy cưa điện hướng đến cửa, không nói hai lời, phá đi cánh cửa thứ hai.
Ai ngờ, vừa phá được nó, hai người hồ hởi tưởng công việc đã kết thúc lại thấy Kỷ Nhất Thế chỉ chỉ cửa phòng tắm bên kia, “Cửa kia cũng phá đi.” Anh nói thật đơn giản, nhưng hai người kia lại run như cầy sấy, sợ làm gì ngoài ý muốn một cái, liền phải ăn cơm tù.
Cho đến khi những cánh cửa khác trong phòng trọ bị phá đi hết, hai người công nhân kia liền như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm thu dọn dụng cụ, cầm tiền rời đi.
Không để ý tới những người bên ngoài vây xem, Kỷ Nhất Thế đi vào gian phòng không có cửa, nhìn Trác Việm cầm cốc, núp cạnh tường, lúc này anh mới phát hiện, cô mang thai đã bảy tháng, mặc quần áo bà bầu, bụng đã có chút nhô ra.
“ Anh….Anh sao có thể phá cửa?” nhà trọ này là mẹ cô để lại, hiện tại cửa bị phá, muốn cô làm sao bây giờ?
Kỷ Nhất Thế không trả lời vấn đề của cô, trực tiếp đi tới, đem chiếc cốc trên tay cô đặt xuống bàn trang điểm cạnh giường. Cô cúi người xuống, muốn luồn qua bên hông anh trốn đi, cánh tay dài của Kỷ Nhất Thế liền vươn ra, thân hình nhỏ nhắn của cô rơi vào trong lồng ngực anh.
“Anh …. Anh buông ra!”
Trác Viện bị anh ôm vào trong ngực, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh, tựa vào lồng ngực vốn đã quen thuộc, nghe nhịp tim của anh đang đập dồn dập, cô vội vàng giãy giụa, muốn đẩy ra.
Đối với sự kháng cự của cô, từ đầu đến cuối Kỷ Nhất Thế hoàn toàn không để trong mắt.
Cô gái nhỏ gầy yếu này, bởi vì mang thai, cả người béo lên không ít, mặc dù cánh tay mảnh khảnh không có thịt, nhưng bầu vú căng tròn hơn rất nhiều. Dù sao đi nữa cô vẫn là cô, là người phụ nữ anh thương nhớ suốt bốn tháng.
“ Kỷ Nhất Thế, anh… anh mau buông ra, có người nhìn…”
Đối với Kỷ Nhất Thế mà nói, có người vây xem không có gì là không được, người phụ nữ này là vợ anh, anh ôm vợ mình là chuyện hợp tình hợp lý, ai dám nói gì?
“ Này, cậu là ai, mau buông Viện Viện ra!”
Giữa đám đông bên ngoài đột nhiên có một phụ nữ trung niên lao vào, bà bước nhanh tới, chỉ vào Kỷ Nhất Thế mắng, lấy túi xách trong tay nện lên người anh.
“ Dì Phương…. Sao dì lại trở về rồi?”
Người tiến vào chính là dì Phương, vốn bà tính qua đêm ở nhà con trai, nhưng trong lòng không thôi lo lắng cho Trác Viện, nên sau bữa trưa liền cùng chồng lập tức trở về.
Còn chưa đi lên lầu, đã nghe thấy tiếng ầm ĩ trên lầu ba, một người hàng xóm chạy tới nói cho bà biết, có người phá cửa nhà Trác Viện.Vừa nghe thấy, dì Phương ngay cả nhà cũng không trở về, ngay lập tức chạy thẳng tới lầu ba, thở mạnh cũng không dám thở. Thấy nhiều hàng xóm đứng xem như vậy, bà hơi kinh sợ một chút, vội vàng đẩy nhóm bà tám ra, cầm túi xách trên tay, chuẩn bị hung hăng đánh người bắt nạt Trác Viện.
“Mau buông Trác Viện ra!”
Kỷ Nhất Thế vốn đang không hiểu người phụ nữ vừa lao vào là ai, lại không hiểu mình vì sao bị đánh, đang muốn nổi giận, thì nghe thấy Trác Viện gọi bà là dì Phương, cơn bực tức lại bốc lên.
Thì ra chính người phụ nữ trung niên này đã giấu Trác Viện, hại anh tìm suốt bốn tháng cũng không ra, sắp đem Đài Loan lật tung lên!
“ Cậu có nghe thấy không, mau buông….”
Cánh tay nhỏ bé của Trác Viện không thể nào đẩy được thân hình to lớn của Kỷ Nhất Thế, hai tay đập vào vai cùng lồng ngực anh như mèo gãi ngứa.
Kỷ Nhất Thế lẳng lặng quay đầu nhìn chằm chằm dì Phương đang muốn lấy túi xách đánh anh lần nữa, giọng nói lạnh lùng,công khai khẳng định chủ quyền “ Tôi là chồng cô ấy, tôi ôm vợ của mình, bà có ý kiến gì không?”
Lời này của anh lập tức gây ra một trận ồn ào, tiếng bàn tán xôn xao từ ngoài cửa truyền vào. Sắc mặt dì Phương lúc trắng lúc xanh, lúc này mới chịu bỏ túi xách xuống, hai tay ôm chặt trước ngực “ Cậu là chồng Viện Viện?”
“ Không sai, hôm nay tôi tới mang vợ về nhà.”
“ Em không muốn về nhà cùng anh, em không đi về…. Dì Phương, cháu không muốn đi cùng anh ấy…” Trác Viện không thoát ra được, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu dì Phương.
“ Cậu không phải sống riêng với con bé, còn đòi ly hôn với nó sao?”
Dì Phương buồn bực nhìn Kỷ Nhất Thế ôm Trác Viện, bà nhớ ban đầu khi phát hiện Trác Viện mang thai, con bé nói như vậy.
“ Anh ở riêng với em khi nào? Lúc nào thì muốn ly hôn?”Kỷ Nhất Thế lạnh lùng hướng Trác Viện hỏi.
Trác Viện bị tức giận, liền cúi đầu quay sang một bên, không để ý tới câu hỏi của anh.
Mà tính tình dì Phương cũng không nén được, không yên lòng hỏi lại “ Cho nên, hai người cũng không muốn ly hôn?”
“ Không có!”
“ Cậu… người đàn ông chết tiệt này, cậu thật đáng chết, không chăm sóc Trác Viện đang mang thai, lại làm con bé ủy khuất rời nhà trốn đi, cậu… cậu thật không ra gì!” Dì Phương nghĩ tới cuộc sống cô đơn lẻ bóng của Trác Viện, tình cảnh không chỗ nương tựa, không nhịn được muốn mắng chửi người.
Nghe những lời nói dữ dằn của dì Phương, hơn nữa Trác Viện trong ngực lại vừa giãy vừa đá, hoàn toàn không để ý tới mình đang mang thai, sợ cô bị động thai thật, Kỷ Nhất Thế trực tiếp nhìn về phía luật sư, ý bảo anh ta giải quyết tốt hậu quả.
“ Này, cậu đi đâu vậy, không cho phép cậu mang Viện Viện đi, cậu…” Dì Phương thấy Trác Viện bị anh chặn ngang ôm lấy, trực tiếp đi ra ngoài, ở phía sau khẩn trương muốn đuổi theo, lại bị luật sự ở một bên ngăn lại.
“ Cậu là ai? Tại sao lại ngăn cản tôi?” Dì Phương tức giận, mắt thấy Kỷ Nhất Thế đã ôm Trác Viện rời khỏi phòng, vội vàng lấy chiếc túi đựng đồ, muốn đuổi theo đánh người.
“ Vị phu nhân này, xin chú ý hành vi, tôi là luật sư riêng của tiên sinh Kỷ Nhất Thế. Đây là danh thiếp của Kỷ tiên sinh, hôm nay tất cả tổn thất ở chỗ này, Kỷ tiên sinh chịu trách nhiệm toàn bộ.”
“ Cái gì Kỷ Nhất Thế, cậu ta cho rằng mình là ai…” Dì Phương khinh thường liếc nhìn danh thiếp trên tay, vừa nhìn liền cảm thấy khủng khiếp! Lúc này bà mới biết được, thì ra chồng Trác Viện lại là đầu rồng giới tài chính ở Đài Loan, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Kỷ thị.
Khi Kỷ Nhất Thế ôm Trác Viện xuống lầu, tài xế đợi ở đó đã lâu, thấy người xuất hiện, liền chạy nhanh xuống xe mở cửa chỗ ngồi phía sau. Khi bị ôm vào, Trác Viện biết Kỷ Nhất Thế trước khi đến có chuẩn bị sẵn, so với buổi sáng, lúc này anh khẳng định không thể không đem cô đi, nếu không ngay cả luật sư cũng không mời đến.
“ Anh muốn mang em đi đâu? Đồ em còn để ở đó.”Trác Viện hỏi.
Thấy anh ôm cô xuống ba tầng lầu mà lúc này mặt không đỏ, hơi thở không gấp liền ngồi vào trong xe, ngược lại trên người cô còn đang mặc đầm bầu, chân đi đôi dép nhung mềm trong nhà, tóc cô cũng tùy ý buộc lên, cả người rất chật vật, đối lập với bộ tây trang phẳng phiu của Kỷ Nhất Thế.
Sau khi hai người ngồi vào, động tác của Trác Viện nặng nề muốn đem cả người dựa vào cửa xebên kia, cẩn thận kéo ra khoảng cách với Kỷ Nhất Thế, không muốnngồi quá gần anh.
Đáng tiếc, cô còn chưa di chuyển đến cửa xe bên kia, liền bị Kỷ Nhất Thế phát hiện, mắt lạnh trừng lên, vươn cánh tay dài ôm cô vào trong ngực, nặng nề đặt cả người cô ngồi lên trên đùi mình.
“ Anh mau buông….” Sau vài giây đồng hồ, Trác Viện mới từ từ lấy lại tinh thần, nhưng cô còn chưa nói xong, tài xế ngồi trước không cần Kỷ Nhất Thế ra hiệu, đã khởi động xe. Thấy xe chạy nhanh trên đường, Trác Viện bối rối quay đầu nhìn Kỷ Nhất Thế.
“ Anh muốn mang em đi đâu?” Cô lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“ Về nhà.”
“Em không về nhà!”
“ Trác Viện, hiện tại anh rất tức giận, em tốt nhất không nên chọc giận anh nữa.”
m.” So với ánh mắt sắc bén kia thì giọng nói còn lạnh lẽo hơn, cứng rắn ngắt quãng lời nói của Trác Viện, cô không dám nói thêm chữ nào.
Cứ như vậy, hai người im lặng trên suốt quãng đường trở về nhà họ Kỷ, mặc dù Trác Viện rất muốn ở lì trên xe không đi xuống, nhưng Kỷ Nhất Thế có phương pháp trị cô, “ Em muốn mình tự đi xuống hay muốn anh ôm em vào?”
Trong hai sự lựa chọn này, cái nào Trác Viện cũng không muốn, nhưng cô biết kháng nghị của mình cũng không có tác dụng, Kỷ Nhất Thế nói được là làm được, cô không tự mình đi, anh chắc chắn sẽ ôm cô một mạch vào trong nhà.
Trác Viện rất không cam lòng ra khỏi xe, khí trời có chút lạnh, bị anh mạnh mẽ ôm ra khỏi phòng, cũng không lấy áo khoác, làm cô cảm thấy hơi lạnh co rút vai.
Động tác nho nhỏ của cô bị Kỷ Nhất Thế phát hiện, vô thức mắng một tiếng, anh liền cởi áo khoác tây trang của mình ra, choàng lên người cô.Trác Viện còn chưa kịplên tiếng cự tuyệt ý tốt của anh thì một lần nữa anh ôm lấy eo cô, vừa định mở miệng thì anh liền nghiêng đầu, chống cằm lên gáy cô, nhẹ nhàng thở ra một câu ở bên tai,“ Em dám lộn xộn nữa, anh liền hôn em.”
Uy hiếp này so với cái trước còn dữ dội hơn, Trác Viện sợ anh hôn mình thật, không dám lộn xộn, chỉ có thể biết điều bị anh ôm vào trong nhà.
Mẹ Kỷ đã chờ ở nhà từ sớm, vừa thấy Kỷ Nhất Thế chậm chạp ôm Trác Viện vào, cố gắng che đậy xúc động, “ Viện Viện, con rốt cuộc cũng trở lại, trở lại là tốt rồi!” Mẹ Kỷ tiến lên kéo tay cô, vỗ vài cái, không lời nào có thể diễn tả được, trong lòng bà vui sướng biết bao.
“ Mẹ….” Trác Viện biết mình và Kỷ Nhất Thế còn chưa ly hôn, mẹ Kỷ vẫn là mẹ chồng cô như trước.
“ Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không sợ, có mẹ ở đây, A Thế không dám dữ với con, nếu nó dám ăn hiếp con, con nói với mẹ, mẹ giúp con sửa chữa nó.” Mẹ Kỷ thấy nét mặt con trai lớn lạnh tanh như Diêm Vương, rất giống như có ai thiếu nó mấy trăm vạn, không nhịn được nhìn anh một cái xem thường.
“ Mẹ, con cùng Viện Viện trước có chuyện muốn nói, mẹ giúp con làm chút canh tẩm bổ cho cô ấy.”
“ Canh bổ, dĩ nhiên …dĩ nhiên, mẹ lập tức đi dặn dò.” Mẹ Kỷ mới nói xong, áo khoác tây trang vốn đang ở trên người Trác Viện bị bà không cẩn thận đụng một cái, cứ như vậy rơi xuống mặt đất.Cặp mắt mẹ Kỷ trừng to, so với cái gì cũng lớn hơn, chỉ vào bụng Trác Viện, kinh ngạc nói không ra lời.
“ Đây đây…” Mẹ Kỷ mở miệng thật to, cổ họng như bị nghẹn, làm sao cũng nói không được.
“ Viện Viện mang thai.”
“ Trời ạ! Bụng đã lớn như vậy! Con khiến con bé có bầu, lại để nó một mình ở bên ngoài chịu khổ cực mấy tháng, con có lương tâm hay không?” Mẹ Kỷ thấy Trác Viện trừ bụng ra, tay chân vẫn gầy không có chút thịt nào như trước, tức giận đánh Kỷ Nhất Thế mấy cái.
“ Bọn con lên lầu trước.” Kỷ Nhất Thế không muốn nghe mẹ nhắc đi nhắc lại, ôm Trác Viện lên lầu.
“ Con cẩn thận một chút, không nên quá hung dữ, dọa con bé động thai.” Mẹ Kỷ phía sau không yên lòng, không nhịn được dặn dò mấy câu.
“ Trời ạ! Mang thai, thật mang thai, ta được làm bà nội rồi! Vậy phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, ta muốn đi mua ít thuốc bổ, mấy ngày nay khẳng định con bé ăn không ngon, gầy thành như vậy!Phụ nữ có thai nên có dáng vẻ mượt mà, đẫy đà! Không được, ta phải gọi điện cho ông già kia trước, nói với ông ấy tin tức tốt này…”
Bà cầm ví tiền cùng áo khoác ngoài đi ra cửa, lẩm bẩm tự nói, nụ cười trên mặt cũng không ngừng lại được, khóe miệng sắp nứt cả ra.
Trác Viện nghĩ cả đời này mình cũng không đi vào căn phòng này nữa, không nghĩ tới mới mấy tháng cô đã trở lại.
Nhìn cách bày trí không hề thay đổi, giống như lúc ban đầu cô mới rời đi, trên bàn trang điểm vẫn còn mấy chai chai lọ lọ của cô, mấy con búp bê làm từ vải vẫn xếp ngay ngắn trên ghế sa lon…
Đem Trác Viện để xuống, Kỷ Nhất Thế xoay người cầm nhẫn kết hôn bị cô để lại trên bàn qua, kéo tay cô tới, mặc kệ cô có muốn hay không, trực tiếp đeo vào ngón áp út.
“ Sau này, nếu em còn bỏ nhẫn kết hôn ra, xem anh xử phạt em thế nào!”
“ Em… Em mới không sợ anh.”
Ban đầu cô ôm tâm tình ly hôn rời đi, đã sớm không muốn trở về nhà họ Kỷ, huống chi hôm nay cô trở về đây với anh không có nghĩa cô sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh.
“ Không sợ phải không?” Anh nhíu mày, híp híp mắt lại, bề ngoài nhìn có chút nguy hiểm.
Kỷ Nhất Thế cúi đầu liếc mắt nhìn Trác Viện, mặc dù nơi đó là cục cưng của mình, nhưng lúc này vô cùng chướng mắt, làm anh tức giận muốn đánh mấy cái lên mông cô cũng không được, ngay cả ôm cô cũng không thể ôm thật chặt vào ngực, đều bị cái bụng này tách ra.
Anh nghiêng người tới, Trác Viện bị dọa sợ đẩy anh ra “ Anh muốn làm gì?”
Kỷ Nhất Thế không trả lời, chỉ đem mặt nhích tới gần, cho đến khi chỉ còn cách cô một tấc, hai tay luồn ra phía sau cô, ôm vào trong ngực, muốn cô nơi nào cũng không thể rời đi.
“ Hôn em.” Vừa nói xong, môi của anh che môi Trác Viện lại, cô khóa chặt môi, không để đầu lưỡi của anh thăm dò vào.Đáng tiếc là, Kỷ Nhất Thế cũng không vừa, có ý xấu đem mông tròn của cô áp dưới bụng mình, muốn cô cảm nhận khát vọng cùng cứng rắn ở nơi đó.
Quả nhiên, Trác Viện cả kinh há mồm muốn kêu anh dừng tay, nhưng lại làm cho anh có cơ hội, đầu lưỡi bá đạo cứ như vậy khiêu khích ,cạy mở hàm răng của cô, một đường tiến quân thần tốc trượt vào trong miệng cô.
Trác Viện lấy lại tinh thần, liều mạng đập đập vai anh, không cho phép anh lại hôn cô, song nhớ thương kìm nén lâu như vậy, lúc trước Kỷ Nhất Thế không được hôn đủ, đâu chịu dừng tay.Trong nháy mắt, liền ôm cô lên giường, xoay người nằm trên người cô, khuỷu tay của anh chống lên mặt tấm đệm, sợ đè lên cô cùng cục cưng.
“ Anh không nên…” Đột nhiên bị ôm lấy, hai chân cách mặt đất, Trác Viện chưa kịp thét lên, liền phát hiện mình đã nằm trên giường, mà trước mặt là cơ thể của Kỷ Nhất Thế. Anh đem cô vây lại, nơi nào cũng không đi được.
Thấy cô giãy giụa, vừa đạp vừa đánh muốn đẩy anh ra, miệng không ngừng hét,“ Anh buông, buông….”
Không muốn nghe thấy thanh âm phản kháng của cô, Kỷ Nhất Thế cúi đầu lần nữa hôn lên đôi môi sưng đỏ mọng. Một bên cô không ngừng uốn éo muốn thoát khỏi nụ hôn của anh, nhưng anh rất cẩn thận, lại bá đạo nhấm nháp hương vị của cô.
Đầu lưỡi đưa vào thăm dò, dây dưa bên trong miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, mút cô đến tê dại, thấy đau, muốn mở miệng nói nhưng lại không nói được, muốn xoay đầu qua một bên nhưng lại bị bàn tay anh dùng lực giữ chặt, không cách nào di chuyển, chỉ có thể mặc cho anh vừa hôn vừa gặm.
Có lẽ anh quá khẩn trương, làm thân thể Trác Viện cứng ngắc, không ngừng run rẩy. Lúc này Kỷ Nhất Thế mới thảchậmtiết tấu, rời khỏi đôi môi đỏ tươi của cô, hôn lên trên mặt lần nữa, cho đến khi cô ngoan ngoãn nghe lời anh,không giãy giụa cũng không né tránh, tay anh bắt đầu di chuyển trên người cô.
Trác Viện bị một cỗ cảm giác vừa xa lạ vừa ấm áp quen thuộc từ nửa người dưới xông lên, Kỷ Nhất Thế so với cô còn biết rõ điểm mẫn cảm hơn, biết làm như thế nào để khơi mào dục vọng của cô.
Mặc dù ngoài miệng nói không cần, nhưng cơ thể của cô vẫn đáp lại sự trêu chọc của anh, hô hấp vốn nhẹ nhàng cũng trở nên dồn dập.
Kỷ Nhất Thế không dám đem sức nặng của anh phủ lên người cô, chỉ dám dùng chân trụ lại giữa hai chân cô, bàn tay trượt vào trong váy, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Trác Viện.
Cô vừa khóc, động tác của Kỷ Nhất Thế liền ngừng lại, toàn thân anh đều căng thẳng, buông môi cô ra.Trác Viện khóc đến ủy khuất, một tiếng lại một tiếng, khóc đến nỗi làm Kỷ Nhất Thế tâm hoảng ý loạn.
“ Viện Viện.” Kỷ Nhất Thế cho rằng mình đè lên người cô, liền khẩn trương ngồi dậy, cơ thể nghiêng về phía trước, muốn biết rốt cuộc cô bị làm sao, tại sao lại khóc đến thương tâm như vậy?
Nhưng Trác Viện chỉ lo khóc, căn bản không để ý tới anh.
Nhìn nước mắt to như hạt đậu từ hốc mắt cô rơi xuống, Kỷ Nhất Thế đâu còn dám tức giận, hiện tại anh chỉ muốn biết, rốt cuộc cô bị làm sao.
Bởi vì quá khẩn trương cô đột nhiên khóc lớn, anh tự tay muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng cô lại dùng sức hất ra, lật người quay lưng về phía anh, để tay của anh dừng lại giữa không trung không biết phải làm gì.
Nếu là quá khứ, Trác Viện cũng khống dám hất tay anh như vậy, mà anh khẳng định cũng không để cho cô làm càn thế này, nhưng hiện tại anh không chỉ không tức giận, ngược lại bị cảm giác vô lực khống chế nhiều hơn.
Từ ngày Trác Viện rời đi, cảm giác vô lực này vẫn đi theo Kỷ Nhất Thế như hình với bóng, làm anh không thở nổi, anh không ngừng tự nói với mình, chỉ cần tìm được Trác Viện, anh nhất định giữ chặt cô, dù là hai mươi tư giờ, anh cũng không để ý.
“Viện Viện, làm sao vậy?” Phụ nữ khóc, anh chỉ cảm thấy phiền lòng, tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ, tuyệt đối sẽ không lên tiếng dụ dỗ, nhưng hiện tại người khóc lại là người phụ nữ anh dùng hết mọi biện pháp để lấy về nhà,anh luôn cứng rắn cũng phải mềm giọng lại.
Thấy cô nghiêng người quay lưng về phía mình, vốn muốn đem cô kéo lại gần anh, nhưng liếc thấy chiếc bụng tròn vo của cô, lập tức anh liền bỏ ý nghĩ này đi, nếu thương tổn cô sẽ thương tổn đến cục cưng.
Bốn tháng trước, Trác Viện ở trong lòng anh tràn đầy sức sống, mà hiện tại khi cô mang thai con anh, bụng thì lớn mà cơ thể lại gầy yếu như vậy, anh càng nghĩ càng đau lòng.
Từng muốn sau khi tìm được cô, sẽ trừng phạt cô thật nặng, còn muốn đánh vào cái mông của cô, nhưng hiện tại,tình hình này làm sao anh xuống tay được?
|
Chương 17
“Em muốn về nhà......”
“Em là vợ anh, nơi này chính là nhà em. “
“Nơi này...... Không phải......” Trác Viện vừa khóc, vừa giãy giụa suy nghĩ, ngồi dậy, “Em có nhà của mình.....” Cô không muốn lại ở chung với Kỷ Nhất Thế, cố hết sức lấy khuỷu tay khởi động nửa người trên, bởi vì mang thai, hành động của cô không được linh hoạt, hôm nay còn bị anh náo loạn một ngày, cô khẩn trương đến cơm trưa cũng chưa ăn, hiện tại sắp tối rồi, cô bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Sau khi không còn nôn ọe, khẩu phần ăn của dạ dày cô bắt đầu tăng, cái gì cũng muốn ăn, vừa mới ăn no, không lâu sau, lập tức lại đói bụng.
Dì Phương còn cười nói là do mang thai cục cưng nên mới như vậy, muốn cô không cần lo lắng, ăn là được rồi.
“Viện Viện......” Kỷ Nhất Thế không dám kéo cô, thấy cô đã đứng ở bên giường, vẫn khóc thút thít như trước, vừa rồi khi bị anh ôm lên, dép lê trên chân liền rơi, cô nhanh chóng lau nước mắt, đi tìm dép của mình.
“Anh để dép của em ở đâu?”Bởi vì khóc đến đau lòng, nước mắt không ngừng rơi, cô cố sức nhìn nhưng vẫn không thấy rõ.
Kỷ Nhất Thế đời nào đi quản dép lê của cô, anh nhanh chóng xoay người xuống giường, ôm lấy cánh tay của cô, “Không cho đi.”
“Anh buông em ra......” Trác Viện muốn tránh khỏi kìm kẹp của anh, liều mạng vặn vẹo tay mình.
“Em rốt cuộc là làm sao vậy?”Kỷ Nhất Thế chế trụ hai tay cô, đem cô ôm vào ngực, gầm nhẹ hỏi.
“Em muốn rời khỏi đây, anh mau tránh ra!”
“Em đừng làm chuyện xằng bậy, cẩn thận không làm đứa nhỏ bị thương.” Thấy cô dùng sức muốn tránh khỏi tay anh, Kỷ Nhất Thế ra tiếng cảnh cáo cô.
“Vậy anh nhanh buông em ra......” Trác Viện cũng không để ý tới cảnh cáo của anh, dùng sức muốn trốn thoát ôm ấp của anh như trước .
“Trác Viện!” Sợ cô thực sự thương tổn đến chính mình cùng đứa nhỏ trong bụng, Kỷ Nhất Thế không nhịn được hét lên một tiếng, trói chặt hai cánh tay của cô, muốn ngăn cô lộn xộn.
Trác Viện bị khống chế cả người cứng đơ, rồi sau đó không báo động trước, thậm chí là ra tay ngoài dự đoán của Kỷ Nhất Thế, cô cúi đầu cắn tay anh, cắn một cái thật mạnh.
Lần này cắn không nhẹ, sắc mặt Kỷ Nhất Thế liền thay đổi, đành nghiến chặt răng chịu đựng, thế nào cũng không chịu nới lỏng tay.
Trác Viện vốn là điên cuồng cắn, không tiết chế, muốn anh buông cô ra, mãi đến khi đầu lưỡi nếm được mùi máu tanh, cô hoảng sợ không dám cắn nữa.
Cảm giác được Trác Viện buông răng nanh ra, Kỷ Nhất Thế không để ý vết thương bị cô cắn trên cánh tay, người anh để ý là cô, “Cắn đủ chưa? Muốn cắn tay bên kia hay không?”Ý của anh là nếu điều này có thể làm cho cô nguôi giận.
Trác Viện như là không nghe thấy lời nói của anh, ngây ngốc nhìn vết cắn tóe máu mà cô vừa tạo ra.
“Vì sao anh lại muốn dẫn em trở về......” Trác Viện chăm chú trừng mắt nhìn miệng vết thương kia, nước mắt vừa dừng lại bắt đầu rơi xuống, lúc này khóc còn dữ dội hơn, “Vì sao?”
“Em chớ quên, em vẫn là vợ anh.”
“Em không cần làm vợ anh nữa? Em không cần......”
“Em không cần làm vợ anh nữa? Em không cần......”
“Em có can đảm nhắc lại một lần nữa cho anh xem!” Kỷ Nhất Thế tức giận, bởi vì lời nói của cô, làm anh mất đi khống chế, một tay giữ lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu đối diện với mình.
“Em muốn ly hôn với anh.” Nước mắt rơi xuống, Trác Viện nhìn anh, nói rõ ràng.
“Em dám? “
“Là anh không cần em......” Nghĩ đến sự ủy khuất của mình trước kia, anh rõ ràng thương yêu cô như vậy, nhưng chỉ sau một đêm sóng gió liền thay đổi, hết thảy đều thay đổi. Sự lạnh lùng của anh làm cho cô thật khổ sở. Nếu anh chưa từng đối tốt với cô, dù anh lại hư, lại hung hăng, cô vẫn sẽ ngoan ngoãn ở lại bên người anh......
“Anh chỉ cần bình tĩnh một chút.”Anh không có khả năng mở miệng nói không cần cô, đời này cũng không có khả năng.
“Cho nên anh tự mình lẩn tránh em, bỏ qua em, cố ý làm cho em khổ sở, đều là bởi vì anh cần thời gian để mình bình tĩnh lại?”
Bị Trác Viện hỏi mà Kỷ Nhất Thế không nói được gì, bất giác nhíu mày một chút, đối với chất vấn của cô, anh rõ ràng không vui, “Anh còn muốn đi công ty, em trước......”
“Em muốn ly hôn, em không bao giờ muốn ở bên cạnh anh nữa! Em không phải búp bê, đợi khi nào anh cao hứng thì cưng chiều, khi mất hứng liền để ở một bên! Em là người, em có cảm giác, em biết vui vẻ, biết khốn khổ, anh hiểu không?” Nói tới đây, nước mắt Trác Viện không khống chế được theo khóe mắt chảy xuống, mà Kỷ Nhất Thế chỉ nhìn chằm chằm nước mắt trên mặt cô, chậm chạp không nói ra tiếng.
“Anh buông em ra, ngày mai em phải đi tìm luật sư ly hôn.”
“Em cho rằng luật sư nào dám tiếp nhận vụ kiện này?”Trừ phi người nọ không sợ đắc tội với toàn bộ Kỷ thị.
“Em sẽ tìm được, em...... Chờ ly hôn, anh sẽ không bắt nạt em nữa......” Cô từng hèn mọn lấy lòng anh như vậy, nhưng đổi lại chỉ là sự hờ hững vô tình của anh.
“Em đã quên, em đang mang thai con của anh, em nghĩ quan tòa sẽ đứng về phía ai?Em cho rằng em thắng được anh sao?” Bị cô làm cho tức giận đến tột độ, Kỷ Nhất Thế dứt khoát lấy đứa nhỏ trong bụng ra uy hiếp cô, “Em dám nhắc lại chuyện ly hôn, sau khi đứa nhỏ sinh ra, anh sẽ để em cả đời không nhìn thấy con bé.”
“Anh không thể...... Anh làm sao có thể như vậy...... hư như vậy ...... “Trác Viện không dám tin nhìn anh, mắt trừng lớn, nước mắt không ngừng rơi, giống như đang nhìn hung thần độc ác.
“Không cho khóc, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh cam đoan về sau sẽ không lạnh nhạt em nữa.”Kỷ Nhất Thế dỗ dành, muốn cô nghe lời.
Nhưng mà Trác Viện một mực lắc đầu, vừa đánh vừa khóc trong lòng anh, “Đứa nhỏ là của em, là của em...... Anh dựa vào cái gì mà muốn cướp đi? “
“Bằng việc anh là chồng em, là cha đứa nhỏ, em nói anh có quyền không?”Kỷ Nhất Thế ngạo mạn.Sau khi Trác Viện rời đi bốn tháng, nghe thấy cô mở miệng đòi ly hôn, làm anh không thể bình tĩnh đàm phán với cô, chỉ có thể dùng biện pháp thô bạo để đe dọa.Đứa nhỏ là bảo bối của cô, một khi lấy đứa nhỏ ra uy hiếp, Trác Viện chỉ có thể ngoan ngoãn khuất phục anh.
“Em hận anh, em hận anh chết đi được......”
“Cho dù em lại hận anh, em vẫn phải ở bên anh.”
Kỷ Nhất Thế vừa nói xong, Trác Viện vốn còn đang lớn tiếng khóc, lại đột nhiên ngừng thút thít, toàn thân mềm nhũn tựa vào lòng anh, trong lòng cả kinh, khi cúi đầu mới phát hiện, cô đã khóc đến mức ngất đi!
Nỗi kinh sợ này không phải là nhỏ, Kỷ Nhất Thế vội vàng bế Trác Viện lên, nhìn mặt cô trắng bệch không chút máu, anh cuống quít lao ra khỏi phòng.
******************
|
“Trước đó không phải em nói, anh đừng quá kích động chị dâu sao?Hiện tại chị ấy đang mang thai, một khi cảm xúc bị kích động quá mức, sẽ dễ dàng dẫn đến động thai, may mắn là anh đưa tới sớm, nếu chậm một chút, chẳng những đứa nhỏ không giữ được, ngay cả tính mạng chị dâu cũng nguy hiểm.”
Kỷ Nhất Sanh mặc áo bác sĩ, đứng trước giường bệnh, giúp Trác Viện điều chỉnh một số máy móc, gương mặt cực kì nghiêm túc, giọng nói có phần không vui răn đe Kỷ Nhất Thế.
Nghĩ đến vừa rồi chị dâu được anh cả ôm vào bệnh viện, nửa người dưới xuất huyết, vừa thấy chính là động thai, gấp đến độ anh vội vã để y tá đẩy vào phòng cấp cứu.
Sau ca cấp cứu, xác định tình huống xuất huyết không nghiêm trọng, đứa nhỏ trong bụng vẫn mạnh khỏe không việc gì, rốt cuộc anh mới nhẹ nhõm thở ra.
Anh không hiểu, khi không tìm thấy người, mỗi ngày anh cả đều nhớ, mà sao khi tìm được rồi, chưa đến một ngày liền đưa vào bệnh viện?
Từ khi Trác Viện bị đẩy ra khỏi phòng giải phẫu đến bây giờ đã gần một giờ, nhìn cô nằm yên trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không được hồng hào như trước, Kỷ Nhất Thế đâu còn tâm tình nghe người ta lảm nhảm, trong lòng chỉ nghĩ , sao Trác Viện còn chưa tỉnh lại?
“Chú không phải nói cô ấy không có việc gì sao?Sao còn không tỉnh lại?”Kỷ Nhất Thế ngồi ở ghế tựa cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Trác Viện đang nằm trên giường, một giây cũng không dám dời mắt.
“Chờ khi chị dâu muốn tỉnh, tự nhiên sẽ tỉnh.”
“Còn muốn chờ bao lâu? “
“Tâm trạng của chị ấy quá kích động, bác sĩ đã giúp chị dâu tiêm một mũi an thần, để chị dâu ổn định trở lại.”
Sau khi Kỷ Nhất Sanh rời đi, Kỷ Nhất Thế đưa tay giữ chặt bàn tay Trác Viện đặt dưới chăn, so với vừa rồi có ấm hơn, làm cho anh an tâm.
Anh dùng tay còn lại vén một sợi tóc lên cho cô, vuốt chiếc cằm tinh tế của cô, không nhịn được hôn lên trán cô một cái.
Sao cô lại dám nói ly hôn?Sau khi đem bản thân ra giao dịch cả đời với anh, cô đã sớm không còn tự do, bởi vì đời này anh sẽ không thả cô ra.
Cả ngày nay, Kỷ Nhất Thế mặc kệ chuyện công ty, mặc cho di động trong áo khoác một lần lại một lần vang lên, anh chỉ lẳng lặng canh giữ trong phòng bệnh, giờ này khắc này, chuyện lớn gì cũng kém quan trọng hơn cô.
Nửa đêm, sau khi mê man hàng giờ liền, Trác Viện chậm rãi mở to mắt, trong tích tắc, cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đặc trưng, nhìn lên trần nhà xa lạ, trên cánh tay còn đang truyền dịch, cô biết mình lúc này đang ở bệnh viện .
Nhưng sao cô lại có thể đến bệnh viện??
Cô nhớ mình rõ ràng là bị Kỷ Nhất Thế mang về nhà, sau đó hai người ở trong phòng có tranh chấp, cô chẳng những ở trước mặt anh lên tiếng khóc lớn, còn há miệng hung hăng cắn anh. Anh nói muốn cướp đi đứa nhỏ trong bụng, không cho cô gặp mặt nữa, sau liền cảm thấy đầu óc choáng váng, bụng cực kì khó chịu, sau đó là không có ấn tượng......
|