Bảy Ngày Ân Ái
|
|
"Đồ khốn! Cầm thú!" Úc Noãn Tâm rốt cuộc không nhịn được mắng to, đột nhiên xoay người cố sức đấm vào vòm ngực như vách sắt của hắn. "Hoắc Thiên Kình, anh là đồ điên! Tôi không muốn ở cùng người điên, thả tôi ra! Thả tôi ra ngoài!" Hoắc Thiên Kình ngược lại càng ôm nàng chặt hơn, nhưng bởi những cú đấm như mưa của nàng đánh lên người mình, mà sau đó bàn tay to liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ngữ khí như là thương tiếc. "Noãn, xem tay em đều đỏ hết lên rồi này, đau không? Úc Noãn Tâm tuyệt vọng nhắm mắt, mở mắt ra lần nữa, mắt đã mờ mịt màn nước mắt, nàng mệt mỏi cầu xin: "Hoắc tiên sinh… Cầu xin anh buông tha tôi, xin anh hãy thả tôi đi…" Nàng rất sợ hãi, vì sao cơn ác mộng này lại một lần nữa tái diễn? Lăng Thần… Lăng Thần của nàng ở ngay dưới lầu kia, nhưng lại giống như ba năm trước, không cách nào cứu vớt được nàng. Dáng vẻ đau khổ của nàng rơi vào mắt Hoắc Thiên Kình, hắn không giận còn cười, nâng cằm nàng lên, đôi môi mỏng gần như đã kề sát bờ môi nàng "Muốn đi ra ngoài? Được thôi, tôi hỏi em, có cùng Tả Lăng Thần hủy hôn hay không?" Úc Noãn Tâm mở to hai mắt, nàng liều mạng lắc đầu, "Tôi, tôi sẽ không rời xa anh ấy, tôi muốn gả cho anh ấy!" "Thực là đáng tiếc…" Hoắc Thiên Kình nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng, làm ra vẻ thương tiếc lắc đầu, "Tôi thực sự rất muốn thả em ra, thế nhưng em lại buộc tôi phải dùng hạ sách, không còn cách nào khác…" Úc Noãn Tâm nghẹt thở, hàm răng cũng run lên, khi nàng còn chưa có phản ứng, cả người nàng đã bị hắn kéo đi, ngay sau đó, nàng mất thăng bằng bị quẳng xuống giường. Nỗi đau từ đáy lòng lan ra khắp cơ thể, khiến lòng nàng càng thêm đau nhức, hoảng loạn đứng dậy, nhưng phát hiện ra Hoắc Thiên Kình đã đứng bên giường, sợ hãi đến mức liên tục lùi ra đằng sau. Hoắc Thiên Kình từ trên cao nhìn xuống nàng, nhếch miệng cười lạnh… Ánh mắt săn mồi hạ xuống dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng. Cánh tay ngọc mềm mại trắng như tuyết… Hai bàn tay búp măng nhỏ bé trắng muốt với mười ngón thon dài mềm mại… dịu dàng nắm chặt lấy eo, tạo nên một mỹ cảm vô cùng yêu kiều mềm mại… Bụng dưới trơn phẳng săn chắc, một đôi đùi ngọc thẳng, cân xứng và thon dài, đẹp tựa như Dao trì tiên tử. Khiến kẻ khác phấn khích nhất chính là da thịt như tuyết như ngọc phơi bày trước mắt Hoắc Thiên Kình, trắng trong nõn nà như dương chi bạch ngọc, mềm mại mịn màng như lụa trắng, khiến đàn ông không thể kiềm chế mà nổi lên ý nghĩ muốn phạm tội trong đầu, hận không thể lập tức ân ái cùng cô gái tuyệt sắc phong tình vạn chủng, thiên kiều bá mị này… Hoắc Thiên Kình nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt dần dần biến đổi, trở nên nguy hiểm, trở nên tham lam, trở nên tràn ngập dã tính nguyên thủy nhất… "Hoắc tiên sinh…Trong lòng tôi đã coi anh là ân nhân, anh cũng từng nói anh không thích ép buộc phụ nữ… Van cầu anh, buông tha tôi đi…" Úc Noãn Tâm thấy hắn tháo cà-vạt, sau đó là áo sơ-mi trên người, hô hấp trở nên gấp gáp… "Tôi quả thực không thích ép buộc phụ nữ…" Hoắc Thiên Kình cởi khuy áo, lộ ra cơ ngực to lớn rắn chắc, khi nhìnthấy trong mắt nàng ánh lên hi vọng, tàn nhẫn nói: "Đáng tiếc… Em là người phụ nữ khiến tôi một lần nữa phá lệ, tôi đã cho em cơ hội, là em không biết quý trọng, đừng trách tôi…" Vừa nói, thân thể hắn như con báo đen tiến sát tới gần nàng, cố ý giày vò ý chí của nàng. Không sai, hắn có thể ép buộc nàng lần đầu, thì đương nhiên cũng có thể ép buộc nàng lần thứ hai! Ba năm trước đây hắn có thể làm như vậy, thì ba năm sau hắn cũng có thể làm như thế! Úc Noãn Tâm không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, không thể lùi thêm được nữa… Trái tim, trong nháy mắt bị sự tuyệt vọng bao phủ… Nỗi sợ hãi ba năm trước một lần nữa xuất hiện… Thân thể to lớn của Hoắc Thiên Kình hoàn toàn bao phủ cơ thể bé nhỏ của nàng, nàng run rẩy, giống như cái đêm của ba năm trước đây, hơi lạnh lẽo trên người nam nhân này và trên người nam nhân đêm đó không ngừng trùng hợp, lòng nàng không ngừng quặn đau… Cánh tay nam nhân rắn chắc vòng qua bên hông mảnh khảnh của nàng, hơi thở nguy hiểm quẩn quanh vành tai trắng nõn của nàng. Nàng không khỏi cứng ngắc lưng, cảm giác run rẩy từ sống lưng xông lên tới đỉnh đầu. "Hoắc tiên sinh… Đừng làm như vậy, hôm nay, hôm nay là lễ đính hôn của anh… Cầu xin anh…" Cả người Úc Noãn Tâm run lên, đôi mắt đẹp chứa đầy vẻ van xin: "Chúng ta không thể như vậy…" Nàng không hể một lần nữa có lỗi với Lăng Thần, có lỗi với Phương Nhan. "Cơ hội cuối cùng của em đã không còn, Noãn của tôi… Tôi sẽ không bỏ qua em." Cặp mắt lạnh lẽo dữ dội của Hoắc Thiên Kình trong nháy mắt mang theo vẻ khát máu, tràn ngập vẻ nguy hiểm của dã thú săn mồi… Ánh đèn mờ ảo, cơ thể Úc Noãn Tâm hoàn toàn phơi bày trong không khí, nơi đẫy đà của nàng trần trụi không chút che giấu trong đáy mắt thâm u của hắn. Nụ hoa hồng nhạt run rẩy, dường như muốn người ta nếm lấy, hắn đột nhiên cười, cúi đầu xuống, cố sức dùng phương thức dằn vặt nhất, chiếm lấy nơi thơm ngọt đẫy đà của nàng. "Đừng…" Toàn thân Úc Noãn Tâm run rẩy, nhưng không còn cách nào ngăn cản được lực đạo cuồng bạo của hắn, chỉ có thể để hắn tùy ý gặm cắn da thịt của mình. "Noãn… Thân thể của em là một tay tôi chăm sóc dạy bảo, bởi thế chỉ có tôi là hiểu rõ nhất ham muốn của em… Em căn bản là cần tôi…" Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ mê hoặc tràn ngập bên tai nàng, hắn một lần nữa xâm nhập nơi đầy đặn mẫn cảm của nàng, tùy ý khiêu khích cơn sóng tình triều của nàng. "Không…" Hơi thở của Úc Noãn Tâm càng lúc càng trở nên khó khăn, nàng thở hổn hển, càng lúc càng trở nên yếu ớt vô lực. Hoắc Thiên Kình đúng là cao thủ tình trường, Úc Noãn Tâm ngây ngô như vậy làm sao có thể chống lại được. Hơn nữa đối với những chỗ mẫn cảm trên cơ thể nàng, Hoắc Thiên Kình đều rất quen thuộc, dần dần, cơ thể của Úc Noãn Tâm càng lúc càng nóng, cảm giác tê dại trong cơ thể từ từ ăn mòn lý trí trong đầu nàng. Không, nàng không thể như vậy. "Lăng Thần… Cứu em…" Khi đôi môi nóng cháy của Hoắc Thiên Kình di một đường xuống dưới, tham lam hút lấy mật nước trong hoa viên bí mật của nàng thì, thân thể của nàng hoàn toàn phát run, cái loại cảm giác quen thuộc này khiến nàng gần như mất hết lý trí, yếu ớt mà xin cứu giúp… "Ở dưới thân tôi mà gọi tên một người đàn ông khác không tốt chút nào…" Hoắc Thiên Kình ngẩng đầu, ngón tay thon dài tàn nhẫn được thay thể bởi lưỡi của hắn, xâm chiếm hoa viên mẫn cảm của nàng, khi nàng kinh hô và thở dốc, cặp mắt nguy hiểm của hắn nheo lại, ánh mắt khiến người khác sợ hãi, nhìn thẳng vào đáy mắt nàng. "Noãn, vô dụng… Em nhất định bị tôi chiếm đoạt, trong tim Tả Lăng Thần chỉ có sự nghiệp, còn đang cùng mấy nhà quản lý xí nghiệp bàn chuyện hợp tác, em còn cho là hắn có thể nghĩ tới em sao? Thực là người con gái đáng thương…" "Không…" Nàng run rẩy nhắm mắt lại, hàng mi dài, như cánh bướm mỏng manh lay động trong gió. "Chỉ có điều…" Hoắc Thiên Kình chuyển đề tài, khóe môi tràn ngập sự châm chọc nhếch lên, ngón tay thon dài thong thả mà tàn nhẫn chiếm lấy nơi yêu kiều của nàng, khiến nàng một trận run rẩy: "Tôi thực sự khâm phục tinh thần Liễu Hạ Huệ của hắn, ôm người ngọc trong lòng mà tâm không loạn, đối mặt với tiểu yêu tinh như em mà có thể chịu đựng được lâu như vậy…" Hắn bỗng dưng cúi đầu ngậm lấy vành tai mềm mại của nàng, sau đó, dùng một giọng điệu gian tà đến cực điểm, chậm rãi nói nhỏ: "Người phụ nữ hắn gìn giữ lâu như vậy, kết quả lại chắp tay dâng cho tôi hưởng thụ? Noãn, hắn không biết ở trên giường em phóng đãng đến nhường nào đi?" "Anh… vô sỉ…" Cảm giác trong cơ thể dần dần thôn tính ý chí của nàng, khiến nàng cắn chặt răng, đôi mắt dẹp căm phẫn nhìn hắn. "Loại người không yêu mà ép buộc người khác như anh thì có tư cách gì mà đánh giá người khác? Anh chỉ là một thằng điên chỉ nghĩ tới bản thân mình mà không quan tâm đến cảm nhận của người khác, anh chỉ là kẻ ma quỷ mà thôi!" "Chậc chậc." Hắn nghe vậy xong, không giận mà còn cười, hoàn toàn đè nàng xuống, ngón tay dài tà ác chậm rãi rời khỏi, nhưng vẫn giữ chặt cặp mông xinh xắn của nàng. "Tôi là ma quỷ, cũng là thằng điên… Nhưng em đã được định trước là người đàn bà của kẻ ma quỷ này, tôi, chỉ cần chiếm được người của em là đủ rồi." Cơ thể của Úc Noãn Tâm bỗng dưng run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt càng trở nên tái nhợt hơn. Nàng không nên chọc giận hắn! Sau khi làm hắn tức giận chỉ càng khiến chính nàng chịu thương tổn… "Hoắc, Hoắc tiên sinh… Van xin anh, ngài ép buộc như vậy cũng không thể nói là có được lạc thú gì…" Sợ hãi, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, những giọt nước mắt như ngọc trai không ngừng lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng. "Noãn của tôi…Sao lại không có lạc thú được? Da thịt mịn màng của em làm tôi hưng phấn, đường cong mê người sẽ làm tôi hưng phấn, kể cả nỗi sợ hãi bối rối của em cũng sẽ khiến tôi phấn khích. À… được rồi, ngàn vạn lần không nên khóc, bởi vì…" Ngón tay của Hoắc Thiên Kình tà ác di chuyển trên toàn thân nàng, phối hợp cùng những lời ma quỷ, vừa nói vừa đưa một tay ra kéo khóa phéc-mơ-tuya trên quần. "Dáng vẻ khóc lóc của em sẽ càng làm tôi hưng phấn, tôi sẽ càng muốn chiếm đoạt em!" Sau khi nói xong, hắn nhấc thắt lưng, đâm vào cơ thể nàng. Cơ thể Úc Noãn Tâm như bị sét đánh, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc… Cơn ác mộng của ba năm trước lại một lần nữa tái diễn, nhưng lúc này nàng hoàn toàn thanh tỉnh, nàng gắt gao cắn chặt môi, đôi mắt đen tuyệt vọng cuối cùng rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt… Sau một hồi hoan ái…
|
Cơ thể Úc Noãn Tâm cuộn lại như con tôm nhỏ ở trên giường, da thịt vốn trong suốt hiện lên dấu vết từng bị đàn ông giày vò, hai chân co lại, bộ ngực đẫy đà phập phồng lên xuống có chút gấp gáp, không khó nhận ra là nàng vừa trải qua một trận ân ái kịch liệt thế nào… Hoắc Thiên Kình chậm rãi mặc quần áo vào, mỗi hành động đều toát lên vẻ tao nhã cùng tà mị. Chiếc áo sơ mi màu đen chỉ tùy tiện cài lại hai khuy, hơi lộ ra vòm ngực to lớn rắn chắc, trong bóng đêm càng có vẻ gợi cảm động lòng người.
|
Chương 76– Bất lực Trong không khí mơ hồ có thể thấy được mùi vị rã rời. Hoắc Thiên Kình mặc quần áo chỉnh tề xong, nhìn chằm chằm về phía Úc Noãn Tâm, cúi người xuống, bàn tay to khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, tiếng nói trầm thấp rơi vào bên tai nàng. "Noãn…" Ngón tay nóng ấm của hắn khiến Úc Noãn Tâm bừng tỉnh, nàng như bị rắn độc cắn, đột nhiên nhìn về phía hắn, nhiệt độ toàn thân hạ xuống đến mức đóng băng. "Đừng chạm vào tôi! Hoắc Thiên Kình, cái đồ ma quỷ nhà anh dựa vào cái gì mà cưỡng bức tôi? Anh có tư cách gì cưỡng bức ta như vậy?" Cặp mắt nàng bỗng chốc nhóm lên ngọn lửa căm phẫn, nàng phát điên mà hướng hắn gào thét, phát tiết nỗi đau đớn trong lòng sắp khiến nàng nghẹt thở… Đối với nàng mà nói, bọn họ chẳng qua chỉ là đã từng giao dịch ngươi tình ta nguyện mà thôi, vì sao hắn còn muốn níu kéo nàng không tha? Vì sao hắn còn muốn có được thân thể của nàng? Trước khi gặp gỡ hắn, nàng chưa từng nghĩ trên thế gian này lại có người đàn ông cuồng vọng, bá đạo, tùy tiện, coi mình là trung tâm, hoàn toàn không để ý đến cảm giác của người khác như vậy! "Tư cách?" Giọng nói Hoắc Thiên Kình khàn khàn như rượu nồng, lọt vào trong tai, thoang thoảng gợi vẻ mê say, rồi lại vừa tàn khốc như trêu tức, làm cho đối phương phải thanh tỉnh đối mặt: "Chỉ cần Hoắc Thiên Kình ta muốn cái gì thì không có bất kỳ ai có thể ngăn cản, có oán thì hãy oán em bị Tả Lăng Thần yêu đi…" Ngón tay thon dài của hắn một lần nữa vuốt ve khuôn mặt nõn nà của nàng, trong mắt ánh lên tia sáng không đoán nổi, bên môi lộ vẻ lười biếng. "Đồ khốn! Anh là đồ khốn! Ác ma!" Giọng nói Úc Noãn Tâm run run, ánh mắt sắc nhọn như đao. "Anh dùng tôi làm công cụ đả kích Lăng Thần, tôi thực sự buồn thay cho anh! Hoắc Thiên Kình, một người đàn ông sẽ không đê tiện vô sỉ giống như anh… Ối!" Bàn tay to đang khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng liền nắm chặt lấy cằm nàng, mang theo một kình lực chết người, khiến nàng không nhịn được đau đớn kêu lên. "Tôi có phải là đàn ông hay không hẳn là em phải biết rất rõ, vừa rồi biểu tình của em không phải là rất hưởng thụ sao?" Hắn đột nhiên cười lớn. "Noãn của tôi, trò chơi vừa mới bắt đầu… Không nên vội vã." Nói xong, bàn tay to lưu luyến vuốt ve mông nàng, vỗ nhẹ một chút xong, đứng dậy đi khỏi. Khuôn mặt gần như tái nhợt của Úc Noãn Tâm trong nháy mắt càng trở nên lạnh băng… Nàng lê thân thể gần như mệt mỏi tới mức không chịu nổi trở về nhà, tắm dưới vòi hoa sen, nước đã đầy tràn ra khỏi bồn tắm, nàng ra sức tẩy rửa thân thể mình, làn da mềm mại bị chà xát đến sắp trầy xước, nhưng… Những dấu hôn do Hoắc Thiên Kình tạo ra trên cơ thể vẫn như cũ… Cơ thể của nàng vẫn đầy dấu vết do Hoắc Thiên Kình gieo rắc như trước … Sau cùng, nàng ra sức đập lung tung, rốt cuộc không nhịn được gào lên òa khóc. Sao mọi chuyện lại trở thành như vậy? Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng Hoắc Thiên Kình là người cứu mình, là ân chủ mọi người đều muốn dựa vào, nhưng hôm nay nàng cuối cùng cũng hiểu rõ, hắn nguyên bản là một tên ma quỷ, tên ma quỷ này hiện giờ không giây phút nào mà không muốn giành lấy tất cả mọi thứ cho chính mình… Nàng tuyệt đối chính là đã gặp phải tai họa! Nhưng, tai họa ba năm trước đây lại tái diễn, một lần nữa tai họa lại giáng xuống đầu nàng, khiến nàng không chỗ chạy trốn, không thể hô hấp… Nàng gần như chạy trốn khỏi bữa tiệc đính hôn, khi Hoắc Thiên Kình và Phương Nhan đang vui vẻ uống rượu chúc phúc của mọi người, thì cũng không ai chú ý đến nàng đã lặng lẽ rời đi với vẻ mặt tái nhợt và toàn thân mệt mỏi. Người đàn ông đáng sợ đó, sau khi tàn nhẫn lấy thân thể nàng để thỏa mãn chính mình xong, như thể không có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục lễ đính hôn của hắn! Mà nàng, cũng chỉ có thể chạy trốn về căn hộ của mình, liếm láp những vết thương do hắn lưu lại… Nàng rất hận! Chuông cửa không ngừng vang lên, một hồi lại thêm một hồi to hơn, có thể thấy được sự lo lắng của người ngoài cửa. Một lúc lâu sau, cửa phòng chậm rãi mở ra. Cánh cửa mở ra, bên trong cánh cửa là khuôn mặt tái nhợt vô thần của Úc Noãn Tâm… Ngoài cửa là khuôn mặt cực kỳ lo lắng của Tả Lăng Thần… "Noãn Tâm…" Anh bị khuôn mặt tái nhợt của nàng hù giật mình, nàng mặc áo khoác tắm dày cộp màu trắng, mái tóc dài ướt sũng, ngay cả đôi môi vốn hồng hào của nàng cũng rút đi hết màu sắc, trở nên trắng bệnh khác thường, anh lập tức kéo người nàng lại, khẩn trương hỏi thăm: "Em sao vậy? Vì sao em trở về từ Ngự thư một mình? Vì sao không nói cho anh biết một tiếng?" Lòng Úc Noãn Tâm đau đớn, trong mắt có chút ướt át, nước mắt của nàng trên đường trở về đã sớm chảy hết, không ngờ lúc nhìn thấy Lăng Thần, lại âm ỷ muốn rơi… "Em… chỉ là thân thể khó chịu, thấy anh đang bàn bạc công việc, em không muốn quấy rầy anh." Nàng nói dối trái với lương tâm, chẳng lẽ còn muốn chính miệng nàng nói với anh rằng Hoắc Thiên Kình đã lợi dụng thời gian anh đang bàn bạc công việc mà chiếm đoạt nàng sao? "Thân thể khó chịu?" Tả Lăng Thần thấy thế, lập tức rút điện thoại di động ra "Lăng Thần, anh làm gì vậy?" Úc Noãn Tâm mệt mỏi hỏi. "Gọi bác sĩ cho em, sắc mặt em rất khó coi." Tả Lăng Thần vừa nói vừa tìm số, nhưng sắp gọi được thì lại bị Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng ngăn lại. "Noãn Tâm?" "Lăng Thần, em chỉ hơi đau đầu một chút thôi, có thể tại tối qua ngủ bị cảm gió thôi, không cần tìm bác sĩ đâu." "Nhưng mà em thế này anh rất lo lắng." Tả Lăng Thần vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt nàng, nhưng nàng vô thức né đi. Biểu hiện khác thường của nàng khiến Tả Lăng Thần ngẩn người. "Lăng Thần, em rất mệt, muốn nghỉ ngơi, anh về đi, em thực sự không sao…" Úc Noãn Tâm rất sợ anh lại gần, bởi vì nàng sợ anh sẽ nhìn thấy những dấu vết ám muội kia, như vậy chỉ khiến anh bị tổn thương. Mặc dù, nàng rất muốn nhào vào lòng anh mà khóc nức nở một hồi… "Noãn Tâm!" "Em thực sự muốn nghỉ ngơi, yên tâm đi, ngày mai em sẽ không sao đâu." Úc Noãn Tâm vừa nói vừa đẩy anh ra ngoài cửa, đóng cửa lại. Ngoài của, Tả Lăng Thần giật mình sửng sốt rất lâu… Bên trong cánh cửa, thân thể Úc Noãn Tâm dần dần trượt xuống, vô lực dựa vào cánh cửa, nước mắt, phút chốc liền chảy xuống…
|
Chương 77– Uy hiếp Trường quay "Vệ Tử phu", ngoại cảnh. Hoa lê tươi tắn, nhè nhẹ bay lượn theo gió, nữ tử áo trắng đứng dưới tán cây, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra vẻ nhợt nhạt, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại ưu thương, khiến lòng người thương tiếc. Cánh hoa lê trắng muốt lướt nhẹ quanh váy của nàng, từng sợi tóc đen ngát hương hoa lê thơm dịu, phía sau người nàng là một nha hoàn áo quần xanh biếc. "Mỹ nhân[8], giờ Mùi hàng ngày Hoàng thượng đều ghé qua Thường Tê điện, mỹ nhân đã sai người chuẩn bị rượu ngon mỹ vị chưa?" Nha hoàn hỏi hồi lâu, mãi vẫn chưa thấy câu trả lời. "Cắt" Đạo diễn hô dừng lại! Úc Noãn Tâm lúc này mới có phản ứng trở lại. Đạo diễn Ôn Dương tiến đến, nhìn Úc Noãn Tâm, ánh mắt nổi lên sự lo ngại, "Noãn Tâm, em làm sao vậy? Bình thường rất ít khi phải diễn lại, hôm nay chỉ mỗi đoạn đối thoại này mà đã diễn lại không dưới hai mươi lần rồi." "Xin lỗi đạo diễn… thêm một lần nữa thôi." Huyệt thái dương Úc Noãn Tâm mơ hồ đau nhức, vẻ mặt xin lỗi nói. Ôn Dương quan sát kỹ lưỡng nàng một hồi, sau đó hỏi: "Noãn Tâm, em đã gặp phải chuyện gì vậy? Ngày hôm nay tâm trạng của em rất không tốt." "Không có việc gì… Chỉ là, chỉ là thân thể có chút không khỏe mà thôi." Ánh mắt của Úc Noãn Tâm né tránh, vội vàng nói. Lúc này, Tiêu Minh Hi đi lên trước, cũng vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, lập tức quay sang Ôn Dương nói: "Đạo diễn, tôi thấy hay là hôm nay cứ để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe đã." Hiện nay toàn bộ đoàn làm phim đều biết Tiêu Minh Hi rất quan tâm Úc Noãn Tâm, bình thường trong cảnh quay hay ngoài cảnh quay đều vô cùng chăm sóc người ta thì không nói, nheng ngay cả khi anh ta không có cảnh quay, anh cũng sẽ đích thân tới trường quay thăm Noãn Tâm, quan tâm chăm sóc. "Không cần, em không sao." Úc Noãn Tâm từ chối. "Còn nói không có việc gì, em xem sắc mặt của em tái nhợt thật là dọa người, lẽ nào Trẫm là vị vua bạo ngược, khiến cho phi tần của mình tiều tụy như vậy?" Giọng điệu vui đùa của Tiêu Minh Hi lộ vẻ thân thiết rõ rệt. "Em…" "Noãn Tâm, cảnh quay ngày hôm nay của em để sau đi, em trở về nghỉ ngơi đã." Ôn Dương cũng tán thành ý kiến của Tiêu Minh Hi. "Em thực sự không cần." "Ngoan, trở về nghỉ ngơi đi!" Giọng nói Tiêu Minh Hi tràn đầy mệnh lệnh. Trong phòng nghỉ, nhân viên hóa trang đang giúp nàng thay trang phục, vẻ mệt mỏi sớm đã hiện trên mặt nàng. Đã nhiều ngày nàng luôn sống trong sợ hãi bất an, sợ Hoắc Thiên Kình đột nhiên giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt nàng, thần kinh nàng mỗi ngày đều căng thẳng mẫn cảm, sợ có ngày nó sẽ đột nhiên bị cắt đứt, chính nàng rồi sẽ hoàn toàn phát điên mất. Hoắc Thiên Kình, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Nếu như hắn thực sự đem nàng làm quân cờ đối phó với Tả Lăng Thần, như vậy hẳn là hắn sẽ cho Lăng Thần biết chuyện đêm đó, nhưng Lăng Thần không biết, cho thấy Hoắc Thiên Kình đã không tiết lộ với anh ấy, tại sao… Nàng thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc là hắn muốn như thế nào… Đang nghĩ ngợi, cửa phòng nghỉ có vài tiếng gõ nhẹ, một bó lớn hoa hồng đỏ tiến vào, hương thơm kéo tới, nhưng màu hoa thì đỏ như máu. Úc Noãn Tâm ngẩn người. "Tiểu thư Noãn Tâm, có người gửi hoa tươi cho cô, mời ký nhận!" Người đang cầm hoa là nhân viên giao hàng của cửa hàng hoa, anh ta vất vả ôm bó hoa tươi lớn, đưa hóa đơn cần ký ra. Úc Noãn Tâm nghi hoặc nhíu mày, là ai gửi hoa? Hẳn là không phải Lăng Thần, nàng luôn không thích hoa hồng, nhất là hoa hồng đỏ, nếu là Lăng Thần, anh ấy nhất định sẽ không gửi loại hoa này. Ký tên xong, nàng nhận lấy hoa, nhưng thấy nhân viên đưa hoa không có ý định rời đi. "Cậu…" "Cô Noãn Tâm, cô có thể ký tên cho tôi được không? Tôi rất thích cô." Chàng trai trẻ nói xong, gương mặt đột nhiên ửng đỏ, hai tay đang cầm hóa đơn nắm vào nhau vì hồi hộp. Úc Noãn Tâm mỉm cười, ký tên vào cuốn sổ của hắn, nhìn dáng vẻ mừng rỡ như điên của hắn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn sự ủng hộ của cậu!" Sự nhã nhặn hữu nghị của nàng làm cho cậu chàng đưa hoa càng thêm thụ sủng nhược kinh, liên tục nói: "Noãn Tâm tiểu thư, tôi sẽ vẫn luôn ủng hộ cô, cố gắng lên nha, cô vĩnh viễn là số một…" Quá xúc động, nhất thời không biết nói gì. Úc Noãn Tâm ôn nhu gật đầu, mỉm cười nhìn hắn rời đi. Đã bao lâu rồi? Tuy chỉ là một chàng trai đưa hoa, nhưng nàng đã thấy ở cậu ta sức sống và sinh lực mà bản thân mình đã sớm dần dần mất đi, cậu ta dễ dàng thỏa mãn như vậy, còn mình thì sao chứ? Hiện giờ có phải đang biến thành con rối bị người ta giật dây? Nàng tự cười giễu mình, nhìn về phía bó hoa tươi, mắt liền phát hiện ra giữa bó hoa có một phong thư. Phong thư màu tím nhạt, dán kín, nhẹ nhàng rút phong thư ra, ánh mắt nàng mang theo vẻ nghi hoặc mở lá thư, nụ cười trên môi đột nhiên cứng ngắc, đôi mắt đẹp tràn ngập kinh hãi. Tấm ảnh cực kỳ sắc nét. Hình ảnh đập vào mắt nàng, trong bức ảnh là hình ảnh một đôi nam nữ đang quấn quýt cùng một chỗ, mà nữ chính chính là nàng! Thời gian bức ảnh được chụp chính là bữa tiệc đính hôn đêm đó! Úc Noãn Tâm hốt hoảng đút những bức ảnh này trở lại phong bì, những ngón tay run run mở mảnh giấy đi kèm với bức ảnh ra: Noãn của tôi, đêm mai bảy giờ, biệt thự Lâm Hải! Chữ viết ngắn gọn cứng cáp, mạnh mẽ, lộ ra khí phách duy ngã độc tôn của người đàn ông. Thân thể Úc Noãn Tâm mềm nhũn ngã vào sôpha, khuôn mặt đang tái nhợt của nàng càng thêm trắng bệch vô lực, một chút sức lực cuối cùng của cơ thể cũng đều bị rút hết… Nàng dễ dàng nhận ra nét chữ kia, là của Hoắc Thiên Kình! Hắn rốt cuộc vẫn không buông tha nàng, chính như đêm đó hắn nói trò chơi vừa mới bắt đầu… Bàn tay nhỏ bé run rẩy đột ngột nhanh chóng nắm chặt mảnh giấy lại thành một khối. Úc Noãn Tâm nhắm mắt lại, hàng mi dài yếu ớt run rẩy, hô hấp trở nên hết sức khó khăn, tựa như có một bàn tay lớn đang nắm chặt cổ nàng, khiến nàng không thể hít thở… Giờ phút này, nàng tình nguyện chết đi! Úc Noãn Tâm biết rõ biệt thự Lâm Hải, trước đây nàng đã từng đến một lần, là biệt thự tư nhân của Hoắc Thiên Kình! Nàng không muốn đến, cũng không thể đến! Nàng biết rõ một khi đã đến điểm hẹn thì hậu quả sẽ thế nào. Nhưng… Nếu như không đi, những bức ảnh của mình vẫn trong tay Hoắc Thiên Kình, nếu như một ngày lộ ra, sự nghiệp của nàng, gia đình của nàng cùng với tình yêu nàng cực khổ vất vả lắm mới có được, tất cả sẽ đều bị hủy hoại trong một sớm một chiều. Dụng ý của Hoắc Thiên Kình không khó lý giải, hắn giờ này phút này giống như con mèo đang vờn chuột, mà nàng, chính là đồ chơi trong mắt hắn, tùy ý hắn hưởng thụ nỗi sợ hãi và run rẩy của nàng, dùng trò đùa bỉ ổi này từng chút một phá hủy ý chí nàng… Vì sao? Vì sao hắn nhất định phải lựa chọn nàng? Lăng Thần … nàng không thể một lần nữa lại có lỗi với anh. Chưa bao giờ nỗi sợ hãi và bất lực bao phủ kín nàng như vậy, nàng rất mong muốn Lăng Thần ở ngay bên cạnh nàng, ôm thặt chật nàng… Đang nghĩ ngợi, cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ nhẹ mấy cái rồi bị đẩy ra, Bước chân vững vàng của Tiêu Minh Hi đi tới, thấy khuôn mặt nàng càng thêm tái nhợt, vốn muốn đưa nước uống cho nàng, liền để sang một bên, đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Noãn Tâm, em làm sao vậy? Nhìn em càng lúc càng không ổn." Úc Noãn Tâm chỉ ngây ngốc nhìn Tiêu Minh Hi, dường như còn chưa có tỉnh lại từ trong sự kinh hãi và bất lực, nhất thời không nói được một câu. Tiêu Minh Hi chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ nàng như lúc này, sắc mặt có chút luống cuống, thấy nàng gắt gao nắm chặt bên mình một phong thư tím nhạt, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì vậy?" Nói xong, muốn đưa tay cầm lấy phong thư. "Hả, đừng." Úc Noãn Tâm phản ứng mạnh mẽ, thoáng cái liền đứng dậy, cầm phong thư hoảng hốt nhét vào túi xách. Mấy thứ này làm sao có thể để bị người khác nhìn thấy. "Noãn Tâm, em… Rốt cuộc làm sao vậy? Đừng làm anh sợ." Tiêu Minh Hi không giấu được tình cảm và quan tâm trong lòng, lo lắng đem nàng ôm vào trong ngực, cũng không khó nhận ra cơ thể nàng đang run rẩy, đáy mắt càng thêm nghi hoặc. "Không, không có việc gì…" Úc Noãn Tâm hoảng loạn chống lại ánh mắt của anh ta, thoát khỏi vòng ôm. "Em khó chịu, đi trước nha, phiền anh nói với đạo diễn hộ em một tiếng." "Noãn Tâm, anh tiễn em!" Tiêu Minh Hi trong mắt cả kinh, vội vàng nói. "Không, không cần, cảm ơn anh!" Úc Noãn Tâm đẩy anh ta ra, hốt hoảng không nhìn đường mà chạy ra khỏi phòng nghỉ. Không sai, nàng muốn đi tìm Lăng Thần, lúc này người nàng muốn gặp nhất là anh ấy! "Úc Noãn Tâm" Tiêu Minh Hi đuổi theo ra, nhưng chỉ thấy bóng lưng vội vã rời đi của nàng, đáy mắt phiền muộn một hồi. Đây… rốt cuộc là làm sao vậy? Trụ sở chính của Tả Thị nằm trên khu vực vàng của giới thương mại, cũng giống như Hoắc Thị, tòa nhà bằng kính sừng sững cao chót vót, xa xa đối nhau. Toàn bộ giới thương nghiệp cũng đều biết tiếng của hai tòa nhà đại biểu cho tính thương mại này. Khi Tả Lăng Thần kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, trở về văn phòng lại thấy Úc Noãn Tâm đang cuộn mình nằm trên ghế sôpha, dường như đang ngủ. Hắn thấp giọng quát thư ký tổng giám đốc: "Sao không báo cho tôi biết?" Thư ký tổng giám đốc vội vã giải thích: "Tả tiên sinh, Úc tiểu thư tới thì vừa lúc ngài đi họp, cô ấy không muốn làm lỡ công việc của ngài, nên không cho tôi thông báo cho ngài." "Đến lúc mấy giờ?" Tả Lăng Thần âu yếm nhìn nhìn người đang nằm ngủ trên ghế sô-pha, cuộc họp của hắn kéo dài gần như cả ngày hôm nay. Thư ký tổng giám đốc nơm nớp lo sợ báo cáo: "Úc tiểu thư đã ở đây chờ ngài hơn 3 giờ rồi." Tả Lăng Thần nhíu mày lại, nhìn về phía thư ký. Thư ký sợ đến mức vội vã cúi đầu xuống. "Lần sau mà còn xảy ra chuyện này nữa, cô có thể đóng gói rời đi!" "Vâng, vâng, vâng, Tả tiên sinh, lần sau tôi nhất định sẽ thông báo cho ngài." Thư ký tổng giám đốc trên trán toát mồ hôi lạnh. "Đi ra ngoài đi!" "Vâng." Phòng làm việc yên tĩnh trở lại. Tả Lăng Thần đặt tài liệu trong tay lên bàn, cầm điều khiển giảm điều hòa nhiệt độ một chút, nhẹ nhàng ngồi cạnh người nàng, nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng, bờ môi đẹp đẽ vô thức lộ ra một đường cong ôn nhu… Chắc đã quá mệt rồi, mới có thể ở nơi này ngủ say như vậy. Nghĩ tới đây, lòng Tả Lăng Thần nổi lên từng sợi ngọt ngào và hạnh phúc, ở trong làng giải trí như vậy, anh biết rõ nàng đã hình thành cảm giác không an toàn, có thể không phòng vệ mà ngủ say như vậy, nói lên nàng cực kỳ tin tưởng anh. "Noãn Tâm… Em cũng biết anh yêu em nhường nào." Tả Lăng Thần bất giác đưa tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng trong của nàng, cảm giác lạnh lẽo dưới ngón tay làm mày anh chau lại nổi lên thương tiếc, cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng đắp lên người nàng. Tuy động tác nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm nàng giật mình tỉnh giấc. "Đừng." Dễ nhận thấy là Úc Noãn Tâm đã gặp ác mộng, một chút biến đổi rất nhỏ trên thân thể cũng khiến nàng đột ngột tỉnh giấc, trong lúc nhất thời không phân biệt giữa hiện thực và mộng ảo, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sợ hãi. "Noãn Tâm, là anh." Tả Lăng Thần thấy thế, ân cần nói nhỏ, như là sợ làm nàng kinh hãi, "Gặp ác mộng sao?" Ánh mắt của Úc Noãn Tâm rơi vào khuôn mặt anh, khuôn mặt rất đẹp trai, cặp mắt đen anh tuấn, với vẻ an tâm mà nàng quen thuộc, Lăng Thần… Nàng thoáng cái nhào vào trong lòng anh, như là người chết đuối vớ được thanh gỗ trôi qua, gắt gao ôm chặt anh. "Lăng Thần…Ôm chặt em, em rất sợ…" Sự mềm mại trong lòng khiến Tả Lăng Thần vừa lo lắng vừa tâm ý viên mãn, khẽ vỗ về đằng sau lưng nàng cúi đầu trấn an: "Ngoan, không phải sợ, chỉ là mơ mà thôi." Úc Noãn Tâm không nói, nhưng cơ thể run rẩy, chỉcó chính nàng mới biết được, rốt cuộc là nàng đang sợ cái gì… Cảm giác được thân hình trong lòng đang run lên, Tả Lăng Thần nghi hoặc nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ôn nhu hỏi: "Noãn Tâm, tại sao em run vậy? Nói cho anh biết, nỗi sợ của em chỉ là bởi vì gặp ác mộng sao?"
|
Chương 78 – Cuộc hẹn Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra, đôi mắt đẹp vô thức nhìn về phía người đàn ông đang ôm chặt mình, ánh mắt của anh ôn nhu đa tình, quan tâm che chở nhưng lại có chút nổi lên nghi vấn. Anh luôn luôn hiểu rõ nàng, thế nên cho dù vẻ khác thường của nàng chỉ là thoáng qua cũng đều bị anh nhận ra. Nhưng Làm sao nàng có thể nói cho anh toàn bộ chân tướng đây? "Lăng Thần, em không sao, chỉ là giấc mơ vừa rồi quá giống thật, cho nên sau khi giật mình tỉnh giấc mới có thể sợ hãi như vậy." Nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng anh, tham lam hấp thu hơi thở của riêng anh, sợ anh lại lo lắng, nhẹ nhàng nói thêm một câu: "Em mơ thấy anh rời xa em…" Trên đầu vang lên tiếng thở dài tức giận của anh, giọng nói trầm trầm mang theo chút ý cười lượn lờ quanh nàng: "Ngốc ạ, sao anh lại rời xa em được, anh thấy, là do em đóng phim đến mức quá nhập tâm rồi." Nói đến đây, anh nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, nhìn nàng với vẻ quan tâm: "Em phải nghỉ ngơi nhiều hơn, như vậy đi, ngày mai chúng ta chọn mấy địa điểm, anh và em cùng nhau khuây khỏa một chút, được không?" Bên môi Úc Noãn Tâm nở một nụ cười, gật đầu. Lòng nàng, vẫn mơ hồ bất an như trước. "Lăng Thần, gần đây anh rất bận rộn sao." Nàng dễ dàng nhìn ra chân mày anh ẩn chứa vẻ mệt mỏi. "Hiện nay Tả Thị đang cạnh tranh một case, case này cần rất nhiều vốn, bởi vậy một khi cạnh tranh thành công thì lợi nhuận cao chưa từng có." Tả Lăng Thần nói không chút giấu diếm. Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra, trong lòng không hiểu sao nổi lên chút bất an. "Lăng Thần, case này phải cạnh tranh với Hoắc thị đúng không?" Đối với chuyện kinh doanh nàng không hiễu rõ, nhưng chỉ cần chuyện gì có dính dáng đến Hoắc Thị thì nàng luôn cảm giác không đơn giản như vậy. "Không sai, chính là cái hạng mục công trình thành phố hoàn mỹ, trong cuộc tranh giành hạng mục này, bởi vì đòi hỏi phải có một lượng vốn khổng lồ mới có tư cách cạnh tranh, trước mắt đối thủ cạnh tranh của Tả Thị chỉ còn lại một mình Hoắc Thị." Tả Lăng Thần nói. Úc Noãn Tâm hơi cau mày lại, lo lắng nói: "Hoắc Thiên Kình sẽ không để anh thuận lợi có được hạng mục này, em sợ anh ta sẽ dùng thủ đoạn gì đó." "Trên thương trường ngươi lừa ta gạt chỉ là điều bình thường thôi, anh sẽ đề phòng cẩn thận." Tả Lăng Thần ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Hiện tại việc quan trọng nhất là em phải điều dưỡng thân thể cho tốt, không nên quá mệt nhọc, nếu không anh sẽ đau lòng." Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, không nói gì nữa, nhưng lo lắng trong đáy mắt cũng không thấy giảm đi. Trong lòng Hoắc Thiên Kình rốt cuộc đang nghĩ gì? Hắn gửi những bức ảnh khó coi này cho nàng, chẳng qua là muốn bức nàng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chuyện này có liên quan gì tới việc uy hiếp Lăng Thần? Chỉ là muốn ép nàng rời xa Lăng Thần? Buộc nàng tạm thời hủy hôn? Vậy thì có chút không đúng, dù sao thì việc chuẩn bị cạnh tranh của Lăng Thần cũng đã đi vào quỹ đạo, cho dù nàng rời khỏi cũng sẽ không làm cho Lăng Thần sa sút ý chí đến mức từ bỏ cạnh tranh hạng mục này, hơn nữa sử dụng loại thủ đoạn này cũng có phần quá ấu trĩ đi. Nàng suy đi nghĩ lại đều không hiểu nổi ý nghĩ của Hoắc Thiên Kình. Bảy giờ tối mai… Thật ra trong lòng nàng rất rõ ràng, cuộc hẹn này nàng nhất định phải đi, nếu không hậu quả thật khó lường, nếu Hoắc Thiên Kình đã đem những bức ảnh này như là một phần lễ vật đưa đến tay nàng, vậy thì đây chính là một lời mời không thể chối từ. Nàng không có đường lui, nàng không cho phép Hoắc Thiên Kình lợi dụng nàng để đả kích Lăng Thần! Thời gian đối với Úc Noãn Tâm mà nói, chưa từng dằn vặt như vậy, mãi cho đến buổi tối hôm sau, sợi dây vẫn căng lên trong lòng nàng rốt cuộc bị cắt đứt. Biệt thự Lâm Hải vẫn đứng sừng sững giữa trời đất bao la như cũ, từng đợt sóng tràn lên vỗ vào bờ đá, từ nhỏ nàng đã sợ nước, huống chi ở đây chỉ có một mình trong đêm tối, trời biển cùng với căn biệt thự xa hoa khiến nàng càng cảm thấy run rẩy lo lắng. Lúc xe sắp tới gần biệt thự thì trên bầu trời đêm u ám xẹt qua một tia chớp, ngay sau đó là tiếng sấm long trời lở đất ầm ầm kéo tới. "Két" Nàng hạ quyết tâm, đạp mạnh lên chân ga, hoảng sợ nhìn xuyên qua cửa sổ xe, ngôi biệt thự như trong truyện cổ tích đang ở trước mặt, giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy càng tới gần thì cảm giác áp bức do khối kiến trúc khổng lồ này mang lại càng tăng lên. Kim đồng hồ vừa vặn chỉ bảy giờ… Ngay lúc nàng đang thấp thỏm bất an thì cánh cổng của biệt thự tự động chậm rãi mở ra, giống như cái miệng của một con dã thú đang lạnh lùng chuẩn bị nuốt chửng lấy nàng. Lại một tia chớp lóe qua, giống như muốn xé rách bầu trời đêm, soi rọi bầu trời đêm sáng như ban ngày, trong gương xe, sắc mặt Úc Noãn Tâm tái nhợt. Nàng khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu, nhấn ga, chiếc xe giống như một con cá lặn sâu vào biển cả. Sau khi xe của nàng tiến vào thì cánh cổng biệt thự lại từ từ đóng lại… "Úc tiểu thư, Hoắc tiên sinh đã căn dặn, nếu cô tới thì trực tiếp lên phòng ngủ trên lầu ba tìm ngài!" Quản gia cung kính nói, nhưng trên mặt lại không có chút cảm tình. Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn lên. Hành lang tráng lệ dường như tỏa ra ánh sáng lạnh như băng, kể cả chiếc đèn thủy tinh từ trên cao rũ xuống cũng lóe ra ánh sáng lộng lẫy khiến người ta thấy bất an. Bước lên cầu thang, nàng từng bước đi tới, mỗi một bước, lòng của nàng cũng run rẩy theo. Ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng từ trên cao rơi xuống, từng trận gió đêm thổi vào lấp đầy cả phòng khách, mang theo cảm giác sẽ có gió giục mưa giông trước cơn bão. Nàng bất giác nắm chặt tay lại, rốt cuộc cũng tới trước cửa phòng ngủ trên lầu ba. Trái tim đập loạn xạ vài cái, là bất an, càng là kinh sợ, đối với nàng mà nói, đây là lúc nàng nóng lòng thoát khỏi ác mộng, mà hiện giờ lại không thể không đứng ở nơi này, đã vài lần Úc Noãn Tâm muốn xoay người rời đi, thế nhưng những tấm ảnh đó lại hiện lên trong đầu nàng, làm cho nàng sắp nghẹt thở. Ngay lúc nàng đang vật lộn đấu tranh, cửa phòng đột nhiên mở ra, sau đó, thân thể nàng liền bị một sức mạnh hung bạo kéo vào. Cả căn phòng to lớn tràn ngập hơi thở lạnh lùng nam tính, cả ánh sáng nhàn nhạt cũng làm cho người ta cảm thấy khó có thể hô hấp… Úc Noãn Tâm bị đặt lên trên giường, nàng lui lại sát tường, đôi mắt xinh đẹp kinh hãi nhìn Hoắc Thiên Kình. Trên thân thể cường tráng chỉ quấn một cái khăn tắm, đôi môi ngạo nghễ cong lên đầy ý vị sâu xa, mặt mày sáng sủa, ngũ quan tuấn tú, hắn có đầy đủ điều kiện khiến phụ nữ đua nhau chạy theo. Hà cớ gì phải ép buộc nàng chứ? Nhìn hắn dò xét mình một cách không kiêng nể gì, tất cả kiên cường của Úc Noãn Tâm từ từ tan rã, ánh mắt của hắn giống như là con dao sắc bén nhất, khiến nàng sợ hãi, không trốn đi đâu được. "Tôi đã tới, trả phim lại cho tôi!" Hoắc Thiên Kình nghe xong, trong mắt hiện lên một tia cười nhạo, không trả lời mà nói: "Noãn, mới vài ngày không gặp, em càng thêm mê người, em biết không, mỗi khi tôi nhớ tới thân thể của em thì sẽ khó có thể ngủ được…"
|