Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
|
|
Chương 60: Bữa Tiệc Đính Hôn (1 + 2) ...
Thời gian cực nhanh trôi qua, trong nháy mắt đã là một tuần lễ .
Kể từ ngày Âu Y Tuyết lỡ hẹn cô chưa từng thấy qua Mạc Dĩ Trạch.
Không có hắn dây dưa không rõ cùng với chọc ghẹo, Âu Y Tuyết cảm giác mình dần dần quên đi sự kiện kia, nhưng kỳ quái là, cô thế nhưng lại cảm thấy trống rỗng. . .
Mỗi buổi tối cô đều có thể nhìn thấy chiếc xe BMW màu đen chở chị gái đi ra ngoài sau đó sáng hôm sau lại thấy nó đưa Âu Xảo Lệ về.
Mà tình trạng này thẳng đến một tuần lễ, rốt cuộc đình chỉ. . .
※
"Anh mau trở về đi." Đứng ở bên ngoài cửa nhà, Âu Y Tuyết nói với Quý Đằng Viễn ở bên cạnh.
Mấy ngày nay anh đều đưa cô về nhà. Mặc dù trước kia cô cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng vì Quý Đằng Viễn kiên trì, Âu Y Tuyết không có bất kỳ biện pháp nào chỉ có thể để mặc anh đưa đi.
"Ừ, em vào trước đi anh sẽ đi." Quý Đằng Viễn nâng lên một nụ cười nhu hòa.
"Anh đi trước đi, không nên như vậy. . .” Âu Y Tuyết từ chối.
Vậy mà, không đợi cô nói xong, Quý Đằng Viễn liền nói: “Anh thích nhìn thấy bóng lưng của em"
Nghe vậy, Âu Y Tuyết im lặng cắn môi dưới.
Phản ứng của cô toàn bộ đều lọt vào mắt của anh, có chút mất mác ở trong lòng, lại cố kiên nhẫn: "Anh nói rồi anh sẽ chờ em, cho nên hi vọng em không có bất kỳ lo lắng gì." Anh thích cô, cho nên anh có thể đợi cô, coi như là đợi đến dài đằng đẵng, anh cũng nguyện ý chờ.
Âu Y Tuyết không tiếng động gật đầu một cái, ngay sau đó nói một câu: "Ngủ ngon." Liền xoay người rời đi.
. . . . . .
Nhìn bóng dáng của cô biến mất trong tầm mắt, một tiếng than nhẹ từ khóe miệng của Quý Đằng Viễn tràn ra.
Anh lưu luyến nhìn bóng người đã mất ở khúc quanh, một lúc sau mới xoay người rời đi. . .
※
Đẩy cửa ra, từng tiếng cười duyên truyền đến, Âu Y Tuyết bình thản thay giầy ở cửa trước, không tiếng động đi về phòng của mình.
Đi vào phòng khách, một màn trước mặt lại khiến Âu Y Tuyết ngây ngẩn cả người.
Phủ lên miếng thảm lông dê nhập khẩu từ Italy là vô số cái hộp tinh xảo, trên bàn trà thủy tinh, ghế sa lon bằng da thật, khắp nơi đều là mỹ phẩm, túi xách xa xỉ.
Mà Lý Dao Viện cùng Âu Xảo Lệ đang ở trong đó, hướng về phía một đống lớn đồ bình phẩm từ đầu đến chân, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười vui vẻ của họ. Mà Âu Y Tuyết đứng cách họ chưa đến năm thước bọn họ cũng không phát hiện.
Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng Âu Y Tuyết cũng không lên tiếng hỏi, chỉ dừng lại một lát, vòng qua bọn họ đi về phòng của mình.
Ngay lúc đó, một tiếng lạnh lẽo nghiêm trang từ phía trước cô truyền đến.
"Đi đâu?"
Âu Y Tuyết nghe tiếng ngẩng đầu, lại thấy Âu Thiên mặc áo ngủ toàn thân trong tay cầm tờ báo, đang từ trên cầu thang đi xuống.
Vì hắn hỏi đến, Âu Y Tuyết bỗng ngẩn ra, thật lâu mới đáp: "Thư viện."
"Ừ" Âu Thiên lãnh đạm gật đầu, mang theo ý lạnh trong mắt chớp qua một tia chần chờ, ngay sau đó lại nghe hắn hỏi: "Nam sinh mới vừa đưa con về là ai?"
Âu Y Tuyết hoàn toàn không ngờ hắn thế nhưng lại thấy, vì vậy cứng rắn trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Quý Đằng Viễn, bạn học của con"
"Quý Đằng Viễn?" Dứt lời, lại thấy Âu Thiên nhíu mày, lặp lại cái tên này, đột nhiên lại toát ra một câu: “Con trai của Quý Nguyên Bân?"Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Âu Y Tuyết, chống lại với đôi mắt rét lạnh của cô.
Đôi mắt xinh đẹp này cùng đôi mắt quen thuộc trong đầu hắn đã lâu lẫn vào nhau.
Vì vậy tất cả vấn đề lập tức biến mất, trong đầu hiện ra người làm hắn căm thù đến tận xương tuỷ. . .
Âu Y Tuyết chú ý tới con ngươi chợt biến sắc hắn, trong lòng lập tức căng thẳng, sợ hắn giận chó đánh mèo, liền cúi đầu lại không dám nói gì.
Ai ngờ, Âu Thiên không có làm gì cô, chỉ yên lặng nhìn cô một cái, sau đó nói: "Ngày sau là bữa tiệc đính hôn của chị con, nhớ về sớm chút" Dứt lời, liền đến bên cạnh Âu Xảo Lệ cùng Lý Dao Viện vẫn còn nói chuyện sôi nổi với nhau.
Bữa tiệc đính hôn?
Ba chữ này khiến Âu Y Tuyết bị ngạc nhiên lần nữa. Trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, mà khi cô đang không hiểu cảm giác của chính mình, bóng dáng quen thuộc lại xẹt qua cô. . .
Một ngày sau.
Bởi vì Âu Thiên căn dặn, Âu Y Tuyết không thể không xin giáo viên cho về sớm trước một tiết.
Về đến nhà, tất cả mọi người đang bận bịu rối rít.
Lý Dao viện đang trang bị lễ phục cho Âu Xảo Lệ không ngừng nghỉ; mà Âu Xảo Lệ lại vội càng thêm vội, không chỉ vội trang điểm mà còn vội thông báo chuyện vui cho tất cả những bạn học quý tộc kia của cô.
Chỉ có cô, rất rãnh rỗi! Dĩ nhiên, đây chỉ là giây phút ngắn ngủi!
Màn đêm buông xuống, vốn nên yên tĩnh nhưng vào giờ phút này mới phải bắt đầu.
Mạc trạch --
Tiếng đàn violin du dương bên tai không dứt, uyển chuyển lưu loát.
Thủ công mỹ nghệ Baroque khôn khéo bày biện ở tất cả các góc,đèn thủy tinh to lớn cùng bóng người lay động. Trên bàn gỗ dài để các loại thức ăn mỹ vị, tự phục vụ ăn uống, tối nay được trang trí cao quý lộng lẫy.
Minh tinh tụ tập, đây cũng là từ đại khí phái của Mạc gia, còn có nhiều xí nghiệp gia, thể hiện mối quan hệ rộng của chủ nhân bữa tiệc.
Cách ly không khí náo nhiệt ở phía dưới, Âu Y Tuyết đứng trên cầu thang lầu hai uống nước trái cây, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này.
Hôm nay Âu Y Tuyết mặc một bộ lễ phục màu đen ngang vai, vai trắng nõn lộ ở bên ngoài hấp dẫn con mắt của mọi người. Trên đầu chỉ dùng cài tóc kiểu bươm buớm màu đen làm đẹp, càng lộ ra vẻ chín chắn, mê người. Từ khi Âu Y Tuyết vừa tiến vào Mạc gia, vẻ đẹp của cô liền làm vô số đàn ông mến mộ.
Âu Y Tuyết chẳng có mục đích nhìn xuống từ trên lầu, nhìn một ít người mặc lễ phục hoa lệ, các nhân sĩ ăn mặc sặc sỡ loá mắt trong xã hội thượng lưu, trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Đến đây --"
Bỗng dưng, cô nghe được một câu, ngay sau đó đám người liền bắt đầu xao động.
Theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại, Âu Y Tuyết thấy được nhân vật chính của tối nay.
Âu Xảo Lệ tối nay rất đẹp! Một bộ âu phục dài màu trắng tinh xảo tôn lên dáng người kiêu ngạo của cô ta, mái tóc được búi thành hình tròn thật to, trong mơ hồ có thể thấy được vài sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống tai. Đi vào cửa, cô ta mỉm cười hiền thục chào hỏi mọi người.
Mà Mạc Dĩ Trạch sau lưng Âu Xảo Lệ lại mặc một bộ lễ phục màu đen phác họa mẫu người cân xứng của hắn, đầu tóc màu nâu được nhuộm lại thành đen, giờ phút này đang tán loạn ở bên trán, cả người thả ra khí thế cuồng dã phóng đãng không kềm chế được.
Chẳng qua trên mặt hắn lại lạnh lẽo không có bất kỳ vui sướng muốn đính hôn, nhưng cũng không làm mất đi vẻ bề ngoài xuất sắc của hắn.
Đèn thủy tinh to lớn, hai người đứng chung một chỗ giống như kim đồng ngọc nữ phát sáng rạng rỡ, làm người ta tránh không được.
Theo ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Âu Xảo Lệ ôm lấy cánh tay của Mạc Dĩ Trạch, ngay sau đó theo hắn đi tới trước mặt của Âu Thiên và Lý Dao viện.
"Dĩ Trạch, Xảo Lệ nhà chúng ta về sau liền trông cậy vào con" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Dao viện tràn đầy vui mừng, bà không ngừng chăm sóc đứa con gái được cưng chiều nhất này, nói với Mạc Dĩ Trạch: "Con nhất định phải chăm sóc nó thật tốt."
"Ừ." Mạc Dĩ Trạch gật đầu một cái, coi như đáp lại.
"Mẹ, không cần mẹ phải nói, Dĩ Trạch cũng sẽ đối tốt với con" Thấy mẹ mình dặn dò như thế, Âu Xảo Lệ vội vàng bênh vực Mạc Dĩ Trạch.
Ai ngờ, Lý Dao viện nghiêm mặt, liền cười nói: "Cái đứa bé này, còn chưa có lập gia đình đã giúp đỡ Dĩ Trạch, sau này gả cho người ta có phải ngay cả cha, mẹ đều không nhận thức à?"Mặc dù vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong giọng nói lại lộ ra bà đang vô cùng vui vẻ.
"Nào có." Thấy thế, Âu Xảo Lệ buông cánh tay của Mạc Dĩ Trạch, ôm lấy bả vai của Lý Dao viện nói: "Con biết cho tới bây giờ mẹ là người hiểu rõ con nhất, con cũng vậy thích mẹ nhất." Nói xong, không nói gì nữa liền ôm Lý Dao viện.
Mà Lý Dao viện cũng cười hờn dỗi.
Nhìn người một nhà đang vui vẻ hòa thuận ở phía dưới, lòng của Âu Y Tuyết lại không nhịn được trở nên chua xót. Cô thu hồi tầm mắt từ phía Âu Xảo Lệ, vô tình lại thấy được Mạc Dĩ Trạch đứng ở một bên trầm mặc.
Vừa nghĩ tới hai lần mình cũng không đến nơi hẹn, một cảm giác áy náy liền tự nhiên sinh ra.
Thời điểm Âu Y Tuyết tính lặng lẽ rời đi, ánh mắt thâm thúy của Mạc Dĩ Trạch nhìn chăm chú đến Âu Y Tuyết trong cầu thang lầu hai.
Hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nhìn mình, Âu Y Tuyết sửng sốt một chút. Nhưng rất nhanh, cô liền đem toàn bộ lạnh lùng của mình che giấu.
Coi thường ánh mắt của hắn, Âu Y Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống lầu, tùy tiện đi qua bắt chuyện với một người đàn ông bên cạnh, che giấu tâm tình chân thật của cô.
|
Chương 61: Bữa Tiệc Đính Hôn (3)
Đêm, thật mị
Hắn vẫn ở chỗ cũ nhìn cô.
Cho dù cô cười trò chuyện với người khác, nhưng Âu Y Tuyết vẫn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của hắn đang chăm chú nhìn cô không buông, khiến mọi cử động của cô dần trở nên lúng túng, mất tự nhiên.
Nắm trong tay ly nước trái cây, không biết lúc nào đã tràn đầy mồ hôi. Mặc dù đã mở máy lạnh, nhưng Âu Y Tuyết vẫn có cảm thấy nóng không lý do.
"Tiểu thư, tiểu thư." Một giọng nam ôn tồn nho nhã khiến ý thức của Âu Y Tuyết trở lại.
"Chuyện gì?" Âu Y Tuyết buộc bản thân đem ý chí trở lại tiếp chuyện với người đàn ông trước mặt, mỉm cười với hắn.
Bởi vì cô ngây ngốc khiến anh ta có chút lúng túng, nâng gọng kính bằng vàng, trên mặt lộ ra một nụ cười khó phát hiện được, nói tiếp: "Tôi là Tổng quản lý của công ty Quý thị, Quý Đằng Triết. Không biết cô là thiên kim nhà nào?" Còn không đợi Âu Y Tuyết hỏi, người trước mặt liền tự báo gia thế.
Ngoài ý muốn nghe được tên có chút giống với Quý Đằng Viễn, Âu Y Tuyết kinh ngạc thêm phần lo lắng.
Ở trong lòng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, Âu Y Tuyết tạm buông xuống ánh mắt có thâm ý của Mạc Dĩ Trạch, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là một gia đình không có tiếng tăm mà thôi." Vì không muốn hắn tiếp tục truy vấn, Âu Y Tuyết còn tăng thêm một câu: "Không biết Quý Đằng Viễn cùng anh là quan hệ như thế nào?"
Nghe vậy, người đàn ông nhìn Âu Y Tuyết tựa như phát hiện ra một đại lục mới, hỏi: "Cô biết Đằng Viễn nhà tôi sao?" Quý Đằng Triết có chút ngoài ý muốn, tiếp theo lại gật đầu với Âu Y Tuyết, vừa tiếp tục nói: "Tôi là anh trai của Đằng Viễn."
"Như vậy à." Âu Y Tuyết gật đầu một cái, coi như biết quan hệ của hắn với Quý Đằng Viễn.
"Ừ, không biết cô và Đằng Viễn là thế nào mà biết nhau?" Ở trong ấn tượng của Quý Đằng Triết, em trai của mình cả ngày đối mặt trừ sách vẫn là sách, rất ít kết giao với bạn bè. Mà cô gái trước mặt lại quen biết Đằng Viễn, đây cũng khiến cho hắn rất có hứng thú muốn biết.
Nghe vậy, khi Âu Y Tuyết muốn trả lời, một câu nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, thay Âu Y Tuyết trả lời.
"Cô ấy là bạn gái nhỏ của Đằng Viễn các người, làm sao lại không biết?" Giọng nói mang theo hài hước, nhưng hơn nữa là rét lạnh.
Âu Y Tuyết cùng Quý Đằng Triết quay người lại, lại thấy Mạc Dĩ Trạch cầm ly rượu trong tay, mặt không chút thay đổi đi về phía bọn họ.
Chứng kiến người đến là hắn, Âu Y Tuyết lập tức cả kinh, ngay sau đó cảnh giác quan sát hắn. Mặc dù không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút lo lắng.
Cà vạt không biết từ lúc nào đã bị kéo buông lỏng ra, cầm trên tay một ly sâm banh trong vắt, trên khuôn mặt tài trí bất phàm mang theo một chút giễu cợt.
Hắn bước chân vững vàng đi đến bên người Âu Y Tuyết cùng Quý Đằng Triết, bỗng chốc, khóe miệng cong lên âm trầm lãnh ý.
"Là Mạc thiếu gia" Vừa thấy được người tới, Quý Đằng Triết lập tức tiến lên nở nụ cười: "Cha tôi ở trên thương trường thật đúng là làm phiền Mạc lão gia, hôm nay là tiệc đính hôn của cậu, chúc mừng cậu, xin thay gửi lời thăm hỏi đến giám đốc Mạc". Bởi vì hắn xuất hiện, Quý Đằng Triết liền nói ra vấn đề này.
"Ừ" Trong giọng nói có chút qua loa, Mạc Dĩ Trạch lúc này mới đem ánh mắt từ Âu Y Tuyết chuyển đến trên người của Quý Đằng Triết.
Tiếp đó.
"Vậy cô ấy thật sự là bạn gái của Đằng Viễn sao?"Đề tài lại lần nữa tiếp tục, Quý Đằng Triết mang theo nghi ngờ nhìn sắc mặt không tốt của Âu Y Tuyết bên cạnh, tiếp đó lại hỏi: "Không biết cô là gì với Âu gia đại tiểu thư."
"Cô ấy chính là bạn gái của Quý Đằng Viễn, đồng thời cũng là nhị tiểu thư của Âu gia!"Không đợi Âu Y Tuyết trả lời, Mạc Dĩ Trạch lại lần nữa thay cô trả lời, lúc này trong giọng nói của hắn không phải lạnh như băng nữa mà mang theo đùa giỡn.
Nghe vậy, Âu Y Tuyết lập tức cúi đầu, nhưng cô vẫn như cũ cảm nhận được ánh mắt thăm dò của Quý Đằng Triết, khiến cô càng thêm khó thích ứng.
"Cô thật sự là nhị tiểu thư của Âu gia?" Sau mấy giây yên lặng,
Âu Y Tuyết nghe được mừng rỡ bộc phát từ trong miệng của Quý Đằng Triết. Tựa như so với cô là bạn gái của Quý Đằng Viễn, “nhị tiểu thư của Âu gia” càng thêm trọng yếu.
Dĩ nhiên mừng rỡ đi qua, theo đó là một câu khiến Âu Y Tuyết không cách nào trả lời.
"Nhưng tôi chỉ nghe nói Âu gia chỉ có một vị Âu tiểu thư, cũng chính là vợ chưa cưới của Mạc thiếu gia, không có nghe nói qua Âu gia còn có nhị tiểu thư nào?" Hắn đột nhiên dâng cao cảm xúc trong giọng nói, lập tức hấp dẫn đông đảo tân khách chung quanh.
Các tân khách khác vừa nghe Âu Y Tuyết là Âu gia nhị tiểu thư, cũng đều vây quanh.
"Cô là Âu gia nhị tiểu thư sao?"
"Âu gia có nhị tiểu thư sao?"
"Sẽ không phải là con gái riêng. . . . . ."
". . . . . ."
Tiếng bàn luận xôn xao, nghị luận lập tức cao hơn một hồi lại một hồi, tất cả tân khách xúm lại đều mang ánh mắt hiếu kỳ nhìn Âu Y Tuyết.
Bọn họ không coi ai ra gì chất vấn một tiếng, ánh mắt trần truồng cũng khiến Âu Y Tuyết khó nói lên lời.
Chỉ cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập, trong lòng một hồi khẩn trương, hai gò má nóng lên, trừ phản ứng đó ra Âu Y Tuyết không có cảm giác gì, có thể nói là chết lặng.
Quả thật, nói đến cái thân phận Âu gia nhị tiểu thư này, thân phận của cô thật ra còn không bằng một người làm. . . một người xa lạ không có bất kỳ quan hệ nào với Âu gia.
Nắm ly nước trái cây trong tay không khỏi tăng thêm hơi sức, Âu Y Tuyết gắt gao cắn môi của mình khiến cho mình trấn định lại, nhưng lúc thấy được Mạc Dĩ Trạch đang hứng thú tràn trề, gương mặt hiện lên tà ý không kềm chế, cô vẫn nhịn không được mà nội tâm tràn đầy kinh hãi.
Tất cả mọi người nhìn Âu Y Tuyết, trên mặt của mỗi người mang theo vẻ mặt khác nhau, bọn họ suy đoán thân phận thật của Âu Y Tuyết.
Mà đồng thời, Lý Dao viện, Âu Thiên còn có Âu Xảo Lệ đang ở bên kia trò chuyện với Mạc gia, cũng đều quay đầu lại, nhìn về phía bên này. . . . . .
|
Chương 62: Bữa Tiệc Đính Hôn (4 + 5) ...
Nghe vậy, động tác xé rách lễ phục của Mạc Dĩ Trạch sửng sốt một chút, ngay sau đó, con ngươi lạnh lùng chống lại tròng mắt tràn đầy bi thống của cô.
"Chuyện gì cũng đồng ý, đúng không?" Hắn dừng động tác lại, khóe miệng nâng lên một nụ cười tà ác làm cho người khác phát rét.
"Đúng, cái gì tôi cũng đồng ý với anh!". Âu Y Tuyết bất chấp tất cả gật đầu, mang theo đau đớn thật sâu nhìn hắn, ưng thuận hứa hẹn của mình.
Nghe được lời hứa của cô, Mạc Dĩ Trạch lộ ra nụ cười âm hiểm: "Tốt! Vậy tôi muốn cô hôn tôi ngay lập tức!". Không để ý vẻ mặt bị thương của cô, hắn bá đạo yêu cầu cô.
Dứt lời, Âu Y Tuyết chảy nước mắt, mím chặt môi không nói một câu, bởi vì, đối với cô mà nói, đây không thể nghi ngờ là một cái bẫy rập.
"Không vui sao?". Hắn nhíu mày mang theo vẻ mặt hung ác nhìn cô, nói tiếp: "Để tôi nói cho cô biết một sự thật. Dù cô hôn tôi, tôi cũng không bỏ qua cho cô! Biết tại sao không? Bởi vì. . . Tôi muốn tuyệt đối không chỉ là một cái hôn"
Ngọn lửa dục vọng trong đáy mắt hắn bắt đầu thiêu đốt, bùng nổ.
Lúc này, Mạc Dĩ Trạch lại ngẩng đầu lên, khẽ vuốt ve gương mặt không có chút nhiệt độ của cô, lạnh lùng nói: "Yên tâm, tôi sẽ rất dịu dàng”. Nói xong, không đợi Âu Y Tuyết kịp phản ứng, liền dùng tay nhanh chóng bao trùm lên bộ ngực hoàn hảo của cô, tiếp theo, xé rách trói buộc trên người cô. . .
Trơ mắt nhìn hắn cởi y phục của mình xuống, lòng Âu Y Tuyết tuyệt vọng. Cô giùng giằng muốn thoát khỏi hắn, nhưng không biết hắn đã giam cầm hai tay của cô trên đỉnh đầu từ khi nào, thân thể bị hắn đè ở phía dưới không thể động đậy.
Nước mắt và tiếng cầu khẩn của Âu Y Tuyết cũng không có bất cứ tác dụng gì đối với hắn, ngược lại, càng thêm kích thích con thú hoang trong lòng hắn nổi dậy.
Nhìn thấy cô bởi vì động tác thô bạo của hắn mà lần lượt khóc lóc, lần lượt giãy giụa, cuối cùng toàn bộ hóa thành vô dụng, nội tâm Mạc Dĩ Trạch tràn đầy dục vọng chinh phục, giờ phút này, hắn giống như một ác ma, hắc ám mà tà mị.
Theo lễ phục trượt xuống lộ ra cơ thể hoàn mỹ kích thích đại não hắn, cuối cùng, một tia lý trí trong nháy mắt tan rã.
Tâm, chìm vào đáy cốc.
Tiếng cầu khẩn của Âu Y Tuyết càng ngày càng trở nên nhỏ, cả người không thoát khỏi cảm giác run rẩy cùng kích thích cực độ làm cô cảm thấy xấu hổ, cô quay đầu không nhìn đôi mắt đen tràn ngập tình dục của hắn, nước mắt chảy xuống ga trải giường.
Kèm theo từng tiếng thở dốc nặng nề của Mạc Dĩ Trạch, nước mắt Âu Y Tuyết cũng tuôn rơi.
Đêm tối giờ mới chính thức bắt đầu. . .
Mạc Dĩ Trạch không làm bất kỳ động tác chuẩn bị nào đã động thân tiến vào trong cơ thể cô.
Âu Y Tuyết không nhịn được rên lên một tiếng, ngay sau đó, nỗi đau tê tâm liệt phế như thủy triều tràn tới khiến cô không thể nào chống đỡ. . .
|
Hôm sau, bốn giờ sáng.
Sương mù mịt mờ, mặt trời chưa xuất hiện.
Mạc gia, lầu ba, phòng đầu tiên phía bên phải, trải qua một đêm bị tàn phá, cô đã sớm tỉnh lại.
Âu Y Tuyết nắm chặt ga giường màu đen, che đậy thân thể đã bị phơi bày, nhìn màu đỏ trên ga giường mà sững sờ đến mất hồn.
Một giây kế tiếp, nước mắt của cô chảy xuống, cô gắt gao che miệng của mình, phòng ngừa nỗi khổ sở của mình tràn ra khỏi bờ môi.
Cô biết cái đó đại biểu cho điều gì, nhưng cũng đồng thời vì chuyện mình gặp phải mà cảm thấy xấu hổ, đồng thời, cũng vì sự can đảm của hắn mà nội tâm cuồng loạn, hắn cư nhiên bỏ qua bữa tiệc đính hôn của mình, chỉ vì muốn đoạt lấy cô. . . Nhất thời nội tâm ngổn ngang trăm mối.
Không thể tin được!
Trong bữa tiệc đính hôn của chị hai, cô lại bị. . . Hơn nữa đối tượng lại là anh rể của cô. . .
Cô vô lực nhìn vết đỏ, hồng, xanh, tím trải rộng trên cơ thể mình. Lại dùng ánh mắt nhục nhã nhìn về phía người bên cạnh đang vững vàng phát ra tiếng hít thở đều đều - Mạc Dĩ Trạch.
Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn thủy tinh, cô thấy rõ ràng, giờ phút này, khuôn mặt thon dài, lông mi chặt chẽ bao trùm trên đôi mắt thâm thúy, sợi tóc xốc xếch che lại cái trán anh tuấn của hắn. Giờ phút này, không còn thấy hơi thở lạnh lùng kiêu căng trong bữa tiệc nữa, không giống Satan, mà giống như một đứa nhỏ đang ngủ, làm người ta liên tưởng đến sinh vật thuần khiết nhất, thiên sứ.
Nhưng cô biết, hắn vĩnh viễn cũng không thể là thiên sứ, bởi vì, hắn chính là ác ma.
"Mình nên làm như thế nào đây?". Cô nhỏ giọng hỏi mình, lúc này cô vừa mê mang, vừa sợ.
Đối mặt với hắn, cô hận đến mức muốn giết chết hắn, nhưng cô lại không thể. . .
Bởi vì, cô không có loại dũng khí đó, cũng không có kích động. . .
|
Không muốn tiếp tục không tưởng, Âu Y Tuyết sợ đợi đến lúc hắn tỉnh lại lại không phân thân ra được. Vì vậy liền chịu đựng từng trận đau đớn giữa hai chân truyền tới, cô từng bước xuống giường.
Mặt không biến sắc, nhanh chóng nhặt lễ phục bị hắn xé rách lên, lại phát hiện, dạ phục vốn hoa lệ xinh đẹp giờ phút này đã bị xé thành mấy mảnh. Vạn bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nhịn đau đi tới trước tủ treo quần áo màu đen, mở tủ ra, tiện tay cầm một cái áo sơ mi màu đen của hắn.
Vội vàng mặc vào, cô không kịp chờ đợi rời khỏi phòng của hắn.
Nhìn lại, cô vẫn thấy Mạc Dĩ Trạch đang ngủ ngon lành. . .
Đại sảnh Mạc gia một mảnh hỗn độn, đã sớm không có một bóng người.
May mắn ngoài sức tưởng tượng, Âu Y Tuyết nén lệ, nhanh chóng mở cửa chính ra, chạy về nhà mình, dọc theo đường đi, không biết bởi vì bước chân xốc xếch mà trượt chân té mấy lần. Bất kể trên chân có bao nhiêu vết sẹo, cô hoàn toàn không để ý.
"Ưm". Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cánh tay thon dài sờ sang vị trí bên cạnh, lại không ngờ trừ không khí thì không còn gì khác.
Chuông báo trong lòng vang lên, ngay sau đó, lông mi dài, đậm nhấc lên lộ ra hai mắt thâm thúy không còn chút lửa dục vọng.
Mạc Dĩ Trạch nhanh chóng quay đầu, nhìn về vị trí bên cạnh. Nhìn thấy dấu đỏ sậm in trên ga giường, tức giận nổi lên trong đáy mắt hắn.
"Đáng chết!". Hắn âm thầm mắng một tiếng, ngay sau đó, kéo thân thể trần truồng đứng lên.
Nhanh chóng đi tới cửa sổ sát đất, hắn kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên thân thể không một mảnh vải của hắn, cơ thể hoàn mỹ tỷ lệ với vẻ bề ngoài xuất sắc và tiền bạc trong tay hắn khiến tất cả phụ nữ hít thở không thông, cũng vì vậy mà phát cuồng.
Tầm mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trừ những nụ hoa chớm nở cùng mấy người phụ nữ đang dọn dẹp rác của bữa tiệc ngày hôm qua ra thì không thấy bóng dáng hắn muốn tìm.
Đôi mắt đen nhánh như sao đêm nheo lại, năm ngón tay thon dài nắm chặt, bởi vì cô trốn đi mà hắn không át chế nổi tức giận, môi mỏng lạnh lùng mân chặt, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận như bị phản bội. . .
Hơi nước mờ mịt bao trùm khắp phòng tắm, sương mù vòng quanh. Tĩnh lặng là từ có thể hình dung quang cảnh ở đây trong giờ phút này.
Từng trận không khí ấm áp xuyên qua, có thể làm cho người ta nhìn thấu hết thảy bên trong.
Tấm gương lớn trên tường đã bị sương mù bao trùm, thiết bị phòng tắm cũ kỹ, đơn giản mà mộc mạc.
Cả không khí an tĩnh, tựa hồ, có loại cảm giác hít thở không thông. . .
Mặc cho nước chảy khắp toàn thân, nước ấm áp chảy qua thân thể của mình, Âu Y Tuyết nhìn cơ thể mình hiện đầy vết hôn, trong lòng có một loại kích động, cô muốn tẩy hết những dấu vết thuộc về hắn.
Bỗng dưng nơi khóe mắt xuất hiện mấy giọt nước, không biết là nước mắt hay là nước trong phòng, cô dùng không biết bao nhiêu sữa tắm, chà sát thân thể trắng nõn của mình, cho đến khi toàn thân cô trở nên đỏ bừng, giống như muốn sưng lên, cô vẫn không chịu dừng động tác của mình lại.
Không biết ngâm trong nước bao lâu, cho đến khi nước không còn ấm áp nữa, có lẽ, cô biết rõ, dù tắm kỹ thế nào cũng không sạch sẽ nữa rồi. . .
|