Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút
|
|
Chương 100: Người âm thầm trợ giúp cô xuất hiện
Có lẽ do Đàm Dịch yêu cầu, phiên tòa xử quyền nuôi dưỡng được xử mật.
Sau khi hai bên luật sư đấu khẩu, Hạ Tử Du không ngờ, luật sư L không chỉ giành được quyền nuôi con cho cô, thậm chí còn yêu cầu Đàm Dịch Khiêm chu cấp một trăm tiệu tiền nuôi dưỡng.
Căn cứ luật pháp quốc gia, phí nuôi con căn cứ vào chi phí nuôi ăn học, nhưng căn cứ vào thực tế cần đến, năng lực hai bên cha mẹ, cùng hoàn cảnh sống, cho nên đối với tài sản của Đàm Dịch Khiêm, một trăm triệu cũng không phải là số tiền lớn, nhưng cũng không phải là số tiền mà Hạ Tử Du có thể tưởng tượng được…
Lúc luật sư L gọi điện cho Hạ Tử Du, cô vô cùng cảm kích “Cảm ơn luật sư L, ông đã giúp tôi thật nhiều.”
Luật sư L cười nói “Hạ tiểu thư đừng khách sáo, tôi cũng chỉ hoàn thành công việc của mình, người cô cần cảm ơn là người đã ủy thác tôi đấu tranh giúp cô.”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết người đã giúp đỡ tôi là ai. Luật sư L, ông có thể nói cho tôi biết được không?” Thực tế, mặc dù đã thắng phiên tòa, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng bất an, dù sao trên thế giới này cũng không miếng bánh nào miễn phí.
“Hạ tiểu thư, tôi tin là cô sắp được gặp người đó…”
……………………..
Buổi trưa, Hạ Tử Du nhận được một cuộc điện thoại.
Cô không ngờ người gọi là chị Dư. “A lô,… chị Dư, có chuyện gì sao?”
Giọng chị Dư vẫn như chuyên nghiệp như ngày trước “Hạ tiểu thư, tổng giám đốc đã nhận được phán quyết của tòa án, tôi không thể không nói rằng luật sư cô mời tới rất có khả năng… Nhưng, đối với tổng giám đốc mộ trăm triệu chỉ là một số tiền nhỏ, sau đây tôi sẽ gửi thêm năm mươi triệu vào tài khoản của cô, với năm mươi triệu cũ là tròn mộ trăm triệu.”
Hạ Tử Du cười, nói bình tĩnh “Chị Dư, cảm ơn Đàm Dịch Khiêm giúp tôi, một trăm triệu này tôi nhận…”
Chị Dư nghiêm mặt nói “Tôi sẽ chuyển lời cho tổng giám đốc, nhưng tổng giám đốc cũng có lời muốn chuyển cho cô. Ngài hi vọng sau khi cô nhận được một trăm triệu thì đừng xuất hiện trước mặt ngài nữa, tổng giám đốc không muốn có bất kỳ quan hệ nào với đứa bé này”
Hạ Tử Du gật đầu “Chuyện này là đương nhiên.”
Chị Dư cúp điện thoại.
Lúc cúp điện thoại, Hạ Tử Du thực sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi….
Cô cười chua xót từ tận đáy lòng, rốt cuộc cô và Đàm Dịch Khiêm sẽ không bao giờ còn liên quan gì đến nhau nữa.
Quả nhiên Đàm Dịch Khiêm sợ cô dùng con uy hiếp mới giành quyền nuôi dưỡng. Hôm nay biết cô chỉ cần một trăm triệu có thể đuổi đi được, không kịp chờ đợi mà chuyển tiền vào tài khoản của cô.
Thật ra thì, nếu không phải luật sư đòi tiền nuôi dưỡng cho cô, cô cũng không định đòi hỏi anh tiền nuôi con…
Mặc dù anh là cha đứa bé, nhưng con ra đời là tự cô quyết định, cho nên, bây giờ anh đồng ý thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Một trăm triệu tiền nuôi dưỡng này cô không sẽ không dùng, chấp nhận chỉ vì không muốn thay đổi hình tượng đã tạo nên trước mặt anh. Dù sao đi nữa, anh cũng đã căm ghét cô, làm thế coi như cô trả nợ Đường Hân, từ đó về sau, cô không còn nợ gì Đường Hân nữa…
Tương lai cô sẽ nuôi con khôn lớn bằng khả năng của mình. Mặc dù không thể cho con một cuộc sống ấm áp, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức nuôi dạy con. Về số tiền kia, chờ cuộc sống của cô khôi phục lại, cô sẽ dùng danh nghĩa của anh quyên tặng cho tổ chức từ thiện.
………………………..
Trong lúc đó.
Sau khi gọi điện, chị Dư liền thở dài bất đắc dĩ.
Chị thật sự không ngờ một cặp xứng đôi như vậy lại đi đến ngày hôm nay.
Cho dù Hạ tiểu thư có ngụy trang tốt hơn nữa, chị cũng có thể nghe được tiếng lòng cô tan nát, chị có thể dự đoán được, từ nay về sau, Hạ tiểu thư sẽ không còn gì liên quan đến tổng giám đốc nữa…
Chị bắt đầu không hiểu được vì sao tổng giám đốc phải nói ngài và Hạ tiểu thư không thể ở bên nhau, bây giờ nhìn lại, hình như quyết định của tổng giám đốc là chính xác.
Tổng giám đốc đã khiến cho vết thương của Hạ tiểu thư thêm chồng chất, coi như ngài nguyện ý nhận lỗi với cô ấy, Hạ tiểu thư còn có thể tin tưởng được sao?
Kể cả cô ấy có nguyện ý chấp nhận tổng giám đốc lần nữa, Đường tiểu thư sẽ nghĩ gì?
Hạ tiểu thư đã từng mạo danh Đường tiểu thư, mà tổng giám đốc lại từng thề non hẹn biển với Đường tiểu thư, giữa họ có Đường tiểu thư ngăn cách, bất luận là Hạ tiểu thư hay tổng giám đốc, cũng sẽ không chấp nhận đổi cái giá cao là sự tổn thương Đường tiểu thư để được bên nhau…
Quyết định của tổng giám đốc là chính xác, nếu không thể ở bên thì phải đẩy Hạ đi thật xa… Có lẽ chỉ có như vậy Hạ tiểu thư mới có thể hoàn toàn có một cuộc sống mới.
…………………………
Buổi trưa, Hạ Tử Du suy nghĩ nên tìm công việc gì để vừa làm vừa có thể chăm sóc con.
Nếu làm nhân viên ở công ty như trước, ban ngày cô phải tốn tiền thuê người chăm con, nhưng bây giờ cô còn phải đến chợ việc làm xin việc, đừng nói đến tốn tiền thuê người chăm con, với đồng lương còm cõi đó có lẽ còn không đủ cho cô và con sống…
Đang lúc phiền não vì chuyện này, điện thoại của Hạ Tử Du lại đột ngột đổ chuông.
Liếc thấy dãy số xa lạ trên điện thoại, Hạ Tử Du từ chối theo bản năng. Có lẽ trong thời gian hai năm ngồi tù, nghe đám tù nhân tự biên tự diễn nhiều lịch sử ‘vinh quang’, cô đã học được cách đề phòng.
Số điện thoại lạ kia cũng không gọi lại, mà gửi một tin nhắn:
Hạ Tử Du sững sờ nhìn tin nhắn, biết người gửi tin chính là người giúp cô mà luật sư L nói đến.
Thực tế, cô rất muốn đi gặp người đã giúp đỡ mình, không chỉ muốn nói lời cảm ơn, mà còn muốn hỏi vì sao lại muốn giúp cô. Nhưng, đối với người xa lạ không quen biết, cô không thể không đề cao cảnh giác…
Có lẽ đối phương cũng tính đến sự do dự của Hạ Tử Du, điện thoại của cô lại có thêm tin nhắn “Bên cạnh nhà hàng Xuyên Thần là đồn cảnh sát, một người xấu không thể chọn chỗ bên cạnh đồn cảnh sát, chẳng phải có lợi cho Hạ tiểu thư sao?”
|
Chương 101: Gặp người giúp đỡ mình
Nhà hàng Xuyên Thần
Hạ Tử Du ôm con gái đã ngủ dậy tới nhà hàng Hàn Quốc.
Đây là nơi sang trọng, không khí yên tĩnh, những người đến đây đều ăn mặc khác hẳn những kẻ tầm thường.
Hạ Tử Du nhìn quanh nhà hàng một lượt nhưng không thấy ai ngồi một mình cả.
Đôi mắt đen nhánh của bảo bối trong ngực đảo nhanh như chớp, có vẻ rất hứng thú với khung cảnh màu hồng làm chủ đạo ở đây.
Hạ Tử Du đang nghi ngờ thì một người nhân viên phục vụ đi tới, “Xin chào, cô là Hạ tiểu thư phải không?”
Hạ Tử Du khẽ gật đầu “Phải”
Người nhân viên phục vụ mỉm cười nói “Bạn của cô đang đợi cô trên phòng riêng ở tầng hai, để tôi đưa cô lên.”
“À, được, cảm ơn”
Mặc dù không khí ở đây rất tốt cộng với việc có đồn cảnh sát ngay cạnh khiến cô không còn băn khoăn nhưng cô vẫn lo lắng khi phải gặp người lạ.
Nhân viên phục vụ mở cửa phòng cho cô, kính cẩn nói “Hạ tiểu thư, xin mời.”
Hạ Tử Du sững sờ nhìn vào phòng, đập vào mắt là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ Tây, cầm ly rượu đỏ trong tay, ngồi nhàn nhã trên ghế salon.
Hạ Tử Du chần chừ đứng bên ngoài phòng, khẽ nói, “À, xin chào, xin hỏi anh là…”
Người đàn ông ngước mắt nhìn Hạ Tử Du, khóe miệng nở một nụ cười “Hạ tiểu thư, thật vui vì cô đã đến.”
Người đàn ông nói vài câu đơn giản về thân phận của mình, Hạ Tử Du khẽ mỉm cười, bước vào phòng.
Có lẽ lo lắng Hạ Tử Du không cảm thấy an toàn, người đàn ông này không đóng cửa phòng, ngược lại thân thiện nói với cô “Mời ngồi”
Hạ Tử Du trả lời với vẻ hơi căng thẳng “Được” rồi ngồi đối diện anh ta.
Hạ Tử Du vừa ngồi xuống, con gái trong lòng đã ngọ ngoậy. “Mẹ… meo…”
Hạ Tử Du vội cúi đầu “Sao vậy?”
Đầu ngón tay đáng yêu của cô bé chỉ vào khu vui chơi dành cho thiếu nhi trong một góc phòng, ở đó chất đầy đồ chơi trẻ con, dĩ nhiên, tất cả đều phù hợp với trẻ một tuổi.
“A…”
Người đàn ông trẻ tuổi thấy vậy bật cười “Căn phòng này chuẩn bị cho những gia đình có trẻ con… Cô hoàn toàn có thể yên tâm, nhân viên phục vụ sẽ đứng đó trông con bé”
“Cũng chưa cần đến…” Hạ Tử Du không yên tâm ôm chặt con, khẽ nói với con gái trong lòng “Bảo bối ngoan, đợi lát nữa mẹ mua đồ chơi cho con…”
Cô bé dường như nghe lời mẹ, mặc dù hơi buồn nhưng không ngọ nguậy nữa.
Người đàn ông dựa vào ghế, nói chậm rãi “Xem ra Hạ tiểu thư là một người mẹ rất cẩn thận”
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về phía đối diện, thấy khuôn mặt và dáng vẻ điển trai của anh ta, từ bộ đồ đắt đỏ có thể thấy anh ta cũng khôngphải người thường.
Hạ Tử Du cười xấu hổ “À, xin lỗi, tôi đến chỗ lạ cho nên…”
Người đàn ông dựa lưng vào ghế salon, nhìn Hạ Tử Du không chớp mắt, hoàn toàn không để ý “Hạ tiểu thư không cần giải thích với tôi, người bình thường ai cũng phòng bị với những người xa lạ.”
Có lẽ do không quen bị người khác nhìn chăm chú như vậy, Hạ Tử Du chuyển đề tài vào việc chính “À, tiên sinh, thật ra, tôi đến gặp anh vì rất cảm kích anh đã giúp đỡ, còn nữa, tôi cũng muốn biết vì sao anh muốn giúp tôi.”
Có lẽ người đàn ông cũng chú ý thấy Hạ Tử Du không quen như vậy, anh vô cùng tự nhiên thu lại ánh mắt trên người cô, nâng ly rượu nhấp một ngụm rồi nói khẽ “Không biết Hạ tiểu thư còn nhớ cô đã từng ngất xỉu ở ven đường không?”
Hạ Tử Du chợt mở to mắt “Là anh đưa tôi đến bệnh viện?”
Ánh mắt anh ta lướt qua gương mặt ngạc nhiên của Hạ Tử Du, nói ôn tồn “Tôi họ Kim, Kim Trạch Húc, ngày đó đúng lúc tôi đi qua con đường đó.”
Hạ Tử Du khẽ cúi đầu, cảm kích “Kim tiên sinh, thật sự cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện…”
Kim Trạch Húc nhẹ nhàng xua tay “Đây là việc nhỏ, bất kỳ người bình thường nào đi đường thấy vậy cũng sẽ ra tay tương trợ.”
Hạ Tử Du hơi ngượng. “Rất xin lỗi anh còn phải trả tiền chữa bệnh cho tôi, nếu có thể sau này tôi xin gửi lại.”
Kim Trạch Húc nở nụ cười hứng thú “Cô thật đáng yêu… Nhưng mà tôi không trả viện phí cho cô, mà nếu tôi có thanh toán thì cô cảm thấy tôi có cần cô trả lại không?”
Đôi mắt Hạ Tử Du mở to “Không phải anh trả sao?”
Kim Trạch Húc gật đầu “Người của tôi đưa cô đến bệnh viện đã có người nói sẽ trả viện phí cho cô, tôi cũng rất tò mò tại sao có người biết cô bị đưa vào viện mà không lộ diện.”
Không phải Kim tiên sinh trả hộ cô, vậy thì là ai?
Trong đầu Hạ Tử Du nhất thời lóe lên một bóng dáng tuấn dật, nhưng cô lập tức phủ quyết trong lòng. Không, sao có thể là anhta được?
Kim Trạch Húc thấy Hạ Tử Du vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, dò hỏi “Hạ tiểu thư, cô có tâm sự gì à?”
Hạ Tử Du cuống quýt ngước mắt “Không có…”
Đúng lúc này nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào phòng cho họ.
Kim Trạch Húc nhìn vẻ mặt không yên của Hạ Tử Du “Ở đây là quán ăn Hàn Quốc chuẩn nhất thành phố Y, tôi cũng không biết cô thích ăn gì, nhưng tôi nghĩ phụ nữ thường thích nơi này… Cô nếm thử đồ ăn ở đây xem.”
Hạ Tử Du không ăn cơm mà vội hỏi Kim Trạch Húc “Kim tiên sinh, thật ra tôi vẫn muốn biết vì sao anh lại giúp tôi…”
Kim Trạch Húc nói nghiêm túc “Bởi vì từ lần đầu tiên gặp cô, tôi đã cảm thấy rất hứng thú.”
Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìn Kim Trạch Húc, kinh hoàng xua tay “Kim tiên sinh, xin anh đừng đùa tôi…”
Kim Trạch Húc cười ý nhị “A, với vẻ đẹp của cô, ngay từ lần đầu gặp cảm thấy hứng thú cũng không lấy làm lạ, nhưng… đây không phải nguyên nhân chủ yếu tôi giúp cô”
Hạ Tử Du không hiểu “À, vậy rốt cuộc là vì sao?”
Kim Trạch Húc đưa tấm hình đã chuẩn bị sẵn ra trước mặt Hạ Tử Du “Cô nhìn tấm hình này trước đi”
Hạ Tử Du nghi ngờ nhận lấy tấm ảnh, khi liếc nhìn vào cô gái yểu điệu trong đó, cô sững sờ cả người.
|
Chương 102: Ba cô còn sống?
Chỉ sợ Đàm Dịch Khiêm sẽ biến mất trong giây lát, Đường Hân càng ôm chặt hơn, khóc không thành tiếng “Hãy cho em thêm một cơ hội nữa… Em gạt anh đều là vì em yêu anh! Từ lúc mười sáu tuổi em đã bị bọn buôn người bán sang Mỹ, em bị bán vào ổ chứa. Nếu em không làm gì, bọn chúng sẽ ngược đãi em… Sau đó biết một đại ca xã hội đen rất tốt với em, đã giải cứu em khỏi ổ chứa đó, khi đó một người tứ cố vô thân như em cho là đã gặp được người tốt, ai biết được anh ta ép em làm tình nhân, sau đó ngược đãi từng ngày, em mới biết anh ta là một kẻ vô cùng biến thái… Em muốn trốn nhưng không có khả năng, cho đến một ngày nhà anh ta xảy ra hỏa hoạn, lúc này em mới may mắn trốn thoát, nhưng vì chạy không kịp mà lưng bị bỏng như thế… Sau đó, anh tìm được em, em thật sự cảm thấy thật may mắn, bởi vì đã bao năm mà anh vẫn không quên ước định của chúng ta, ở bên nhau cả đời…”
Trong tấm ảnh là một cô gái trang điểm đậm, toàn thân toát vẻ phong trần lại cực kỳ xinh đẹp làm Hạ Tử Du mãi không thề hoàn hồn.
Cô đã cho rằng mình đã lãng quên người này… Nhưng khi nhìn vào tấm ảnh cô không sao kìm nén được sự chua xót.
Trí nhớ của một cô bé bảy tuổi đủ cho cô nhận ra người phụ nữ trong ảnh là ai, giọng Hạ Tử Du run run vì quá kích động, “Sao anh lại có ảnh của mẹ tôi?”
Kim Trạch Húc nói chi tiết “Thực ra tấm ảnh này cũng không thuộc về tôi, mà thuộc về một vị trưởng bối tôi rất tôn kính.”
Hạ Tử Du cố gắng bình tĩnh. “Đó là ai?”
“Ông ấy là Kim Nhật Nguyên, ba nuôi của tôi.”
Hạ Tử Du nhíu mày “Tại sao ông ấy lại có ảnh mẹ tôi?”
Kim Trạch Húc trả lời “Bởi vì hồi trẻ ông ấy và mẹ cô là một cặp tình nhân”
“Tình nhân” Hạ Tử Du chợt nhớ lại hồi còn bé.
Cô còn nhớ rõ khi đó mẹ cô bị các chị em khác cười nhạo…
Muốn lấy một người đàn ông tốt có tiền nhưng cuối cùng lại mang bụng bầu, còn ngồi đó mà mơ mộng hão huyền…
Nếu là tôi thì tôi sẽ không mơ mộng giữa ban ngày thế đâu…
……………
Khi đó, cô cũng không hiểu những lời này nghĩa là gì, cho đến khi lớn lên cô mới biết mẹ cô bị một công tử nhà giàu lừa gạt rồi vứt bỏ.
Hạ Tử Du hoàn hồn lại, im lặng.
Kim Trạch Húc giải thích “Cô và mẹ cô rất giống nhau, cho nên lần đầu tiên gặp cô ở ven đường tôi liền nhớ tới tấm ảnh mà ba nuôi tôi thường xuyên lấy ra ngắm… Sau khi ba nuôi biết chuyện này đã sai tôi điều tra thân phận của cô, sau đó tôi xác định cô chính là con gái ruột của ba nuôi.”
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, chậm rãi cụp mi mắt “Kim tiên sinh, xin lỗi, tôi không muốn biết bất kỳ chuyện gì liên quan đến mẹ tôi.”
Ngày đầu tiên bị mẹ vứt vào trại trẻ mồ côi, cô cũng đã xem mình như một đứa trẻ mồ côi… Bây giờ sau khi đã làm mẹ, cô càng thêm đau đớn, khó chịu, bởi vì cô không thể nào tưởng tượng được một người mẹ lại có thể độc ác vứt bỏ đứa con ruột của mình như vậy.
Kim Trạch Húc nghiêm mặt nói “Thật ra, ba nuôi rất hi vọng có thể đoàn tụ với người phụ nữ của mình, ông cũng muốn giải thích nguyên nhân mẹ cô muốn vứt bỏ cô.”
Hạ Tử Du ôm con đứng lên, giọng lãnh đạm “Kim tiên sinh, xin hãy chuyển lời của tôi tới ông ấy, từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ mồ côi, cái gọi là sự trợ giúp của người thân đối với tôi mà nói như chuyện không có thật… Tôi nghĩ tôi và ông ấy không cần phải gặp nhau, nhưng tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của ông ấy, sau này khi có khả năng tôi sẽ trả lại ông ấy tiền thuê luật sư.”
Thấy Hạ Tử Du đứng dậy muốn bỏ đi, Kim Trạch Húc ngồi trên ghế salon cũng không ép, chỉ nói chậm rãi “Hạ tiểu thư, tôi biết nhất thời cô khó chấp nhận, nhưng tôi thật sự hi vọng cô có thể đi gặp ba nuôi tôi, dù sao ông ấy cũng là ba đẻ của cô…”
Hạ Tử Du nói kiên quyết “Tôi sẽ không gặp ông ta”. Dứt lời cô quay người rời đi.
……………….
Trở lại nhà nghỉ, Hạ Tử Du đặt con lên giường chơi, còn cô khổ sở cười châm chọc.
Kim Nhật Nguyên…
Người này là ba cô?
Tại sao hai mươi mấy năm qua cô chưa từng nghe tin về ba mình bây giờ đột nhiên lại được ba ruột giúp đỡ?
A…….
Cô biết Kim Trạch Húc không nói dối cô, bởi vì khi còn bé cô đã từng nghe mẹ cô say rượu gọi thầm “A Nhật.”
Nhưng điều này chẳng liên quan gì đến cô, kể cả mẹ cô giờ này có đứng trước mặt, cô cũng khônghề rung động, bởi vì cô cũng không cho rằng cô còn người thân trên đời này.
Con gấu bông trên giường bỗng rơi xuống đất, con gái đáng yêu đang chơi đùa trên giường chỉ chỉ “Mẹ, gấu…”
Hạ Tử Du nhặt con gấu lên, ôm lấy vai con gái, khổ sở nói “Bảo bối của mẹ, mặc dù mẹ không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, nhưng nhất định mẹ sẽ mang lại một tuổi thơ tốt đẹp cho con…” Cô tuyệt đối không để con giống mình.
Cô bé vui vẻ ôm gấu bông, bướng bỉnh lật tai con gấu, với khả năng của một đứa bé hơn một tuổi sẽ không thể hiểu được những điều Hạ Tử Du vừa nói.
Hạ Tử Du nhìn khuôn mặt ngây thơ trong sáng của con, nhanh chóng quét sạch mọi thứ trong đầu.
………………..
Cùng lúc đó, tại vườn hoa biệt thự ngoại ô.
Chị Dư báo cáo với Đàm Dịch Khiêm đang ngồi trong ô che nắng “Tổng giám đốc, những lời ngài muốn chuyển tới Hạ tiểu thư, tôi đã chuyển rồi…”
Tầm mắt Đàm Dịch Khiêm vẫn nhìn ra xa, đáp đại một tiếng “Được”
Biết Đàm Dịch Khiêm muốn yên lặng, chị Dư nói “Vậy tôi đi trước.”
Chị Dư vừa xoay người thì bắt gặp vẻ mặt cô đơn của Đường Hân.
Vì mối quan hệ của Đường Hân và Đàm Dịch Khiêm vẫn giữ nguyên, chị Dư vẫn cung kính với cô ta “Đường tiểu thư.”
Đường Hân khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời Đàm Dịch Khiêm.
Chị Dư không chần chừ rời đi.
Đường Hân đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, cúi thấp đầu, nghẹn ngào gọi “Dịch Khiêm.”
Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, xoay người rời đi.
Đột nhiên Đường Hân dang tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm từ sau lưng, nước mắt rơi xuống, nức nở nói “Dịch Khiêm, em biết là em đã làm sai nhiều việc, em cũng biết là anh khó mà tha thứ cho em, nhưng mà… Em cầu xin anh đừng rời bỏ em, em không thể không có anh…”
Đàm Dịch Khiêm mặc cho Đường Hân ôm, nói lãnh đạm “Anh đã cho em rất nhiều cơ hội.”
|
Chương 103: Bước vào cuộc sống mới
Trong lúc Đường Hân đang than thở khóc lóc van xin Đàm Dịch Khiêm tha thứ thì ông bà Hạ đột nhiên xuất hiện trước mặt Đàm Dịch Khiêm.
Bà Hạ bị chồng dắt đến, nói giọng thỉnh cầu “Dịch Khiêm, hãy cho Tiểu Hân một cơ hội.”
Đường Hân từ từ buông Đàm Dịch Khiêm ra, cúi đầu đứng tại chỗ, nước mắt vẫn rơi lã chã.
Bà Hạ rời khỏi Đường Hân, nói với Đàm Dịch Khiêm đầy áy náy. “Tiểu Hân cũng nói hết mọi chuyện với bác… Con bé nói dối cháu nhiều như vậy là không đúng, nhưng nó đã biết sai rồi, bác tin là sau này Tiểu Hân sẽ thay đổi.” Mặc dù biết Đường Hân làm như vậy với Hạ Tử Du, nhưng dù sao cũng không gây tổn thương cho Hạ Tử Du, bà Hạ đành lựa chọn cách bao dung.
Ông Hạ cũng nhỏ giọng khẩn cầu “Dịch Khiêm, cháu cũng biết từ nhỏ Tiểu Hânđã là một đứa bé ngoan, nếu không phải lang thang ở Mỹ nhiều năm như vậy, nó cũng sẽ không làm những chuyện sai trái đó… Điều này cũng do hai bác, nếu ban đầu điều tra cẩn thận hơn, thì đã không nhận nhầm con gái, khiến Tiểu Hânphải chịu khổ ở Mỹ như vậy…”
Đường Hân khổ sở đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, trong lòng vô cùng sợ hãi chờ câu trả lời của Đàm Dịch Khiêm.
………………
Đêm đến, Hạ Tử Du lại mất ngủ về chuyện việc làm.
Công việc tìm được ở chợ việc làm nhất định phải bỏ, dù sao vú Lưu có để cô làm việc ở nhà họ Hạ sẽ chỉ khiến tất cả thêm lúng túng… Cho nên chắc là phải tìm việc khác.
Nhưng mà, kể cả cô có tìm được việc khác thì con gái phải làm sao?
Tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt đứt suy nghĩ của cô, cô liếc mắt nhìn số điện thoại trên màn hình, lập tức nhấn nút trả lời “Alo!”
“Xin chào, xin hỏi có phải là Hạ tiểu thư không?”
Hạ Tử Du ngồi dậy, cố gắng giữ tỉnh táo “Phải, là tôi” Đây là số điện thoại ở một công ty cô đã từng nộp đơn, bởi vì trước đó có lưu cho nên khi nhận được cuộc điện thoại này, cô vô cùng căng thẳng.
Đối phương rất thân thiện “Chúng tôi đã xem qua hồ sơ của cô, quyết định tuyển cô vào công ty…”
“Có thật không? Thật sự cảm ơn các vị… Vâng, chiều này hai giờ tôi sẽ có mặt…”
Hạ Tử Du vui vẻ cúp máy, không ngờ lại nhận được niềm vui ngoài ý muốn như vậy.
Nhưng chưa kịp vui sướng xong thì cô lại đột nhiên nhớ tới con.
Nếu cô đi làm, ai sẽ chăm sóc con?
…………..
Suy nghĩ cả đêm, Hạ Tử Du quyết định nhắm mắt đem con về trại trẻ mồ côi nhờ viện trưởng Trần chăm sóc giúp một thời gian.
Người duy nhất cô có thể tin tưởng chỉ có viện trưởng Trần, kể cả không muốn cho mọi người thấy bộ dạng nghèo túng của mình thì cô cũng chỉ còn cách làm phiền họ.
Sáng sớm tinh mơ, Hạ Tử Du ôm con chuẩn bị ra ngoài, thì ở cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Tử Du mở cửa phòng ra, khi nhìn thấy người đang đứng bên ngoài cười là dì Lô, Hạ Tử Du lập tức sững sờ “Dì Lô?”
Bé con nhìn thấy dì Lô cũng tự nhiên giơ tay ra đòi bế.
Dì Lô nhận lấy con bé, hôn lên má nó một cái.
Hạ Tử Du mỉm cười “Tại sao dì lại tới đây?” Trời ạ, cô đang chuẩn bị đưa con đến trại trẻ mồ côi.
Ngay sau đó dì Lô đi vào phòng giải thích cho Hạ Tử Du nguyên nhân bà đến đây.
Sau khi nghe dì Lô nói, Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên “Dì nói là có người đến trại trẻ mồ côi thuê dì đến chăm sóc con giúp con?”
Dì Lô gật đầu “Đúng vậy… Mặc dù dì rất vui vì được chăm sóc con và con bé, nhưng dì không hiểu tại sao con lại ở khách sạn một mình. Bạn trai con đâu?”
Hạ Tử Du biết bạn trai trong miệng dì Lô ý chỉ Đàm Dịch Khiêm, cô nói một câu vô cùng đơn giản “À, con và anh ta đã chia tay rồi.”
Dì Lô hơi ngẩn ra “Sao lại thế…”
“Giữa nam và nữ vốn là như vậy mà, không hợp thì chia tay.” Hạ Tử Du nói xong vô cùng nhẹ nhõm.
“Aiz, dì còn tưởng là… Thôi, con chờ đợi trong tù hai năm người này cũng không đến thăm một lần, có thể thấy đó cũng không phải người tốt lành gì.” Thật ra thì dì Lô có ấn tượng rất tốt với Dịch Khiêm, nhưng vì Hạ Tử Du đã bỏ đi, dì không thể nào không an ủi cô.
Hạ Tử Du gật đầu “Đúng vậy, con cũng nên từ bỏ từ lâu rồi.”
…………………
Trên đường đến công ty, Hạ Tử Du nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc ai đã tìm dì Lô cho cô…
Cô cũng từng nghĩ người giúp cô có thể là Kim Trạch Húc, nhưng cô lại không thể gọi được cho anh ta.
Công ty tuyển cô là Tập đoàn Trung Viễn, theo những gì cô biết, hai năm tước, phạm vi buôn bán của tập đoàn Trung Viễn cũng không rộng, cho nên không thể phát triển ra nước ngoài.
Nhưng sau khi đến nơi cô mới biết, thì ra hai năm qua, Trung Viễn đã phát triển vượt xa sức tưởng tượng của cô, tòa nhà to lớn huy hoàng trước mặt có thể chứng minh điều này.
Hạ Tử Du nói mục đích đến đây, lễ tân liền đưa cô lên tầng ba mươi sáu.
Hạ Tử Du cho rằng người gặp cô sẽ là giám đốc bộ phận nào đó, không ngờ, lễ tân lại dẫn cô vào phòng tổng giám đốc.
Hạ Tử Du đang luống cuống thì cô lễ tân đã kính cần báo với người đàn ông ngồi sau bàn làm việc “Tổng giám đốc Kim, Hạ tiểu thư đã tới.”
Người đàn ông ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du kinh hoàng khó mà tin nổi “Anh… Kim Trạch Húc.”
Kim Trạch Húc dựa lưng vào thành ghế, khóe miệng nở nụ cười lịch sự “Hạ tiểu thư, hoan nghênh cô đến với công ty chúng tôi.”
Hạ Tử Du khẽ cau mày “Cho nên, tôi có thể vào công ty này là nhờ anh?”
Kim Trạch Húc không thừa nhận cũng không phủ nhận “Cô từng nói có kinh nghiệm làm việc ở Đàm thị cho nên hoàn toàn đủ khả năng đảm nhiệm công việc này.”
Hạ Tử Du nhíu mày càng chặt hơn “Vậy thì, dì Lô cũng là anh mời tới chăm sóc con giúp tôi?”
Kim Trạch Húc đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Tử Du “Nếu đúng là như vậy, bây giờ cô sẽ chọn cách bỏ đi sao?”
Hạ Tử Du không nói gì.
Kim Trạch Húc nhìn Hạ Tử Du, nói chậm rãi “Thật ra thì lần trước tôi đã nói chuyện với ba nuôi, ông ấy hiểu cô, cũng tôn trọng cô, ông ấy sẽ không ép cô phải gặp ông… Cô cũng có thể nghĩ tôi như thể một người tốt bụng giúp đỡ cô, sau này công việc tốt lên, cô có thể trả lại tiền thuê dì Lô cho tôi, không còn phải nợ ai nữa.”
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Kim Trạch Húc, vốn nên từ chối thẳng, trong đầu cô lại chợt nhớ tới khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ của con.
|
Chương 104: Cô bị anh áp vào tường
Nửa năm sau, chín giờ tối, trụ sở tập đoàn Trung Viễn.
Một cô gái tóc xõa ngang vai, mặc một chiếc áo sơ mi bằng lụa màu vàng và chiếc quần ôm sát tuyệt đẹp ngồi gọi điện sau bàn làm việc.
“Tông giám đốc Đổng, ngài yên tâm, công ty chúng tôi rất chú ý tới hạng mục này, tổng giám đốc Kim nhất định sẽ sắp xếp thời gian bàn bạc với ngài… Vâng, hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, thở phào một hơi, cô gái mệt mỏi dựa vào ghế.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn cô chợt vang lên lần nữa. Cho là khách hàng, cô lập tức mỉm cười rất chuyên nghiệp “Alo, Hạ Tử Du xin nghe.”
Giọng nam cợt nhả quen thuộc vang lên bên tai cô “Trưởng phòng Hạ, mặc dù Trung Viễn của chúng ta luôn ưu đãi nhân viên, nhưng nếu cô lại tăng ca nữa, tôi tin là ngày mai Trung Viễn sẽ phải hà khắc hơn với nhân viên vi phạm hơn đấy.”
Nghe thấy giọng người đàn ông này, nụ cười chợt tắt, cô mệt mỏi dựa vào thành ghế “Này, bây giờ tôi đang rất mệt, không quan tâm anh sẽ…”
Anh ta cắt ngang “Anh ở dưới sảnh công ty, bây giờ anh sẽ lên đón em.”
Mấy phút sau, anh ta đã lên đến phòng làm việc của cô.
Cô gái đã mệt mỏi dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Anh cười lắc lắc đầu, ngay sau đó cúi người định bế cô lên.
Tay anh vừa chạm vào người, cô đột nhiên tỉnh lại đứng phắt dậy, lúng túng tách ra xa. “A, xin lỗi, tôi ngủ quên mất…”
Anh nói rất thật lòng “Thấy em ngủ ngon quá, anh không nỡ đánh thức cho nên muốn bế em về phòng nghỉ tạm của anh.”
Cô tin tưởng gật đầu “Cảm ơn, bây giờ tôi phải về rồi.”
Nhìn cô gái có vẻ rất buồn ngủ trước mặt, anh nói “Em nên về nghỉ ngơi cho tốt… Kể cả vì kiếm tiền, cũng không cần phải làm thêm giờ vất vả như thế.”
Cô gái nghe lời thu dọn đồ đạc “Được, ông chủ đã đã có lời, tôi sẽ về nhà nghỉ ngay.”
Anh cười thỏa mãn.
…………………….
Anh đưa cô về nhà.
Nhìn cô gái xinh đẹp, trang nhã qua gương chiếu hậu, anh nói “Tử Du, thật ra thì em không cần khổ cực như vậy….”
Cô nói bình thản “Trạch Húc, nếu anh lại muốn nói về chuyện ba tôi, tôi sẽ xuống xe ngay bây giờ.”
Đúng vậy, cô gái ngồi trong xe chính là Hạ Tử Du.
Nửa năm qua, Hạ Tử Du gần như dồn mọi tâm huyết vào công việc, không dựa vào quan hệ, cũng không dùng thủ đoạn, cô chỉ dựa vào sự cố gắng của bản thân để thăng chức thành trưởng phòng của tập đoàn Trung Viễn.
“Được, anh sẽ không nhắc đến nữa.” Anh đầu hàng.
Im lặng mấy giây, cô chợt hét lên thất thanh “A”
Kim Trạch Húc vội hỏi “Sao vậy?”
Hạ Tử Du vỗ mạnh lên đầu mình “Tôi lại có thể quên mất đã hứa với dì Lô tối nay ở nhà với Liễu Nhiên…”
Kim Trạch Húc cười khẽ “Không sao, dì Lô sẽ chăm sóc Liễu Nhiên.”
Hạ Tử Du tức giận liếc nhìn Kim Trạch Húc “Nhưng con bé nghịch ngợm nhà tôi rất khó chiều… Về nhà đảm bảo lại cong môi tức giận cho xem.”
Kim Trạch Húc buồn cười “Vậy thì nghĩ cách bù đắp đi.”
Hạ Tử Du rất áy náy. “Đều tại tôi luôn thất hứa với con, làm sao để bù đắp đây…”
Kim Trạch Húc cười nhạt “Anh đã nghĩ hộ em các bù đắp rồi. Ừm, bên tay phải em có một hộp quà, em mở ra xem xem.”
“Vậy sao?” Hạ Tử Du vội vàng tìm kiếm bên ghế phải, phát hiện hộp quà thì vội mở ra “Ưa, đúng là hoàng tử nhỏ Kaka Liễu Nhiên thích nhất.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc nói với giọng ân nhân “Bây giờ không cần phải phiền não tìm cách lấy lòng con gái nữa chứ?”
Hạ Tử Du ôm chặt con rối, cảm kích nhìn Kim Trạch Húc “Cảm ơn anh”
Kim Trạch Húc nói rất tự nhiên “Giữa em và anh không cần khách sáo như vậy.”
Hạ Tử Du biết trong lời Kim Trạch Húc ẩn chứa ý thổ lộ, khuôn mặt tươi cười nhất thời lúng túng.
Kim Trạch Húc nhìn thấu Hạ Tử Du đang khó xử, muốn phá tan không khí cứng nhắc, liền lảng sang chuyện khác “Đúng rồi, mai em sang Mỹ với anh đi.”
Hạ Tử Du nghi ngờ “Sang Mỹ?”
Kim Trạch Húc gật đầu “Em cũng biết gần đây Trung Viễn có một hạng mục ở Los Angeles.”
Hạ Tử Du hỏi “Ý anh là khách sạn bảy sao thứ hai trên thế giới ở trung tâm Los Angeles?”
Kim Trạch Húc khẽ đáp “Phải”
Hạ Tử Du hiểu ra. “Bảo sao tổng giám Đổng của Đỉnh Phong vẫn nhờ tôi thuyết phục anh gặp ông ấy… Xem ra ông ấy muốn kéo anh tham gia hạng mục này.”
Kim Trạch Húc nói “Từ nay về sau, nếu có bất kỳ công ty nào muốn hợp tác với Trung Viễn làm hạng mục này, em cứ từ chối thẳng thừng.”
Hạ Tử Du giật mình “Tại sao lại như vậy? Tôi nghe thư ký của anh nói về hạng mục này, mặc dù lợi nhuận rất cao, nhưng cũng nhiều rủi ro, hơn nữa Trung Viễn cũng không chuyên về khách sạn.”
Giọng Kim Trạch Húc trở nên thâm trầm “Việc này ngày mai đến Mỹ em sẽ hiểu…”
Hạ Tử Du không hỏi nhiều nữa, gật đầu “Được.”
……………………..
Lúc Hạ Tử Du về đến nhà dì Lô và con đã ngủ.
Đến phòng con gái, thấy khuônmặt ngủ say đáng yêu của con bé cô không nhịn được liền lén hôn lên, ngay sau đó đặt hộp quà Kim Trạch Húc đã chuẩn bị lên đầu giường.
Vì quá mệt mỏi, Hạ Tử Du tắm xong lập tức đi ngủ…
Hôm sau, Hạ Tử Du tỉnh dậy liền phát hiện con gái nghịch ngợm đang đứng cạnh giường, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú.
Hạ Tử Du bật dậy, ôm lấy con, vội vàng nói “Bảo bối, con làm sao vậy?”
Con gái trong ngực lập tức ôm lấy Hạ Tử Du, sau đó hôn lên má cô.
Hạ Tử Du mừng rỡ ôm chặt lấy con, không nhịn được hôn con mấy cái “Bảo bối, con biết thơm mẹ rồi à, mẹ vui quá đi…”
Lúc này dì Lô đi vào phòng Hạ Tử Du cười nói “Hạ tiểu thư, sáng sớm nhìn thấy thú bông cô để ở đầu giường, con bé rất thích…”
Hạ Liễu Nhiên chớp đôi mắt trong veo nhìn Hạ Tử Du, giọng ngây thơ “Mẹ, sau này mẹ mua hoàng tử Kaka cho con nữa nhé.”
Hạ Tử Du vội vàng gật đầu “Dĩ nhiên, chỉ cần con thích.”
Hạ Liễu Nhiên đưa tay ôm lấy Hạ Tử Du.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra đến giờ con gái chủ động ôm Hạ Tử Du, cô rất cảm động, nức nở “Bảo bối, sau này mẹ sẽ sắp xếp thêm thời gian chơi với con…” Đến hôm nay cô mới biết, thì ra làm con nít vui lại dễ vậy.
……………….
Bữa sáng, Hạ Tử Du cho con ăn cơm.
Dì Lô nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Hạ Tử Du, hỏi thăm “Hạ tiểu thư, cô ít có thời gian chăm con như thế, hôm nay không phải đi làm sao?”
Hạ Tử Du vừa cho con ăn vừa trả lời “Tối nay tôi phải đi Mỹ với Kim Trạch Húc, cho nên ban ngày nghỉ ở nhà.”
“À” Lô Di nói với giọng mất mát “Xem ra Liễu Nhiên sẽ lại mấy ngày không được gặp mẹ rồi.”
Hạ Tử Du cũng không từ bỏ “Con sẽ về nhanh thôi… Dì Lô, Liễu Nhiên lại phải nhờ dì rồi.”
Dì Lô nhìn Hạ Tử Du rất hiền từ. “Dì sẽ chăm sóc con bé cẩn thận, con cứ yên tâm đi công tác, nhớ về sớm chút…”
Hạ Tử Du cảm kích “Cảm ơn dì Lô.”
Tối muộn Hạ Tử Du và Kim Trạch Húc lên máy bay đi Mỹ.
Ở nơi đấu thầu, Hạ Tử Du nhìn những lãnh đạo cao cấp của các tập đoàn quốc tế nổi tiếng, không khỏi hoang mang nhìn Kim Trạch Húc, thì thầm “Trạch Húc, tôi cứ tưởng anh dẫn tôi đi Mỹ là có chuyện công quan trọng. Nhưng, anh tới đây để đấu thầu hạng mục đâu cần tôi?” Người nên đi với anh phải là thư ký chứ?
Kim Trạch Húc bình tĩnh ngồi trên ghế, nói ý nhị “Hôm nay em đóng vai thư ký của anh.”
Hạ Tử Du nhất thời kinh ngạc “Hả, tại sao?”
Kim Trạch Húc quay đầu, nhìn Hạ Tử Du chăm chú “Bởi vì anh muốn em tận mắt nhìn thấy anh đánh bại đối thủ ra sao.”
“Hả?’
Hạ Tử Du vẫn không hiểu gì, khi cô chuẩn bị hỏi Kim Trạch Húc cho rõ thì nơi đấu giá bỗng xôn xao hẳn lên.
“Người của Đàm thị tới rồi…”
Không biết ai hô lên một câu, một giây sau, chị Dư mang theo hai thuộc hạ sắc sảo xuất hiện.
Có lẽ không gặp đại diện Đàm thị như dự tính, hội trường dần yên tĩnh trở lại.
Hạ Tử Du liếc nhìn chị Dư giao giá đấu thầu cho người chủ trì đấu thầu, điều này hiển nhiên chứng tỏ chị Dư đại diện cho Đàm thị đến tham gia.
“Đàm thị cũng đến đấu thầu hạng mục này, chúng ta còn có cơ hội gì…”
“Tôi đã nghe tin Đàm thị sẽ tham gia đấu thầu, tôi cũng chỉ muốn thử vận may của mình thế nào…”
Dường như tất cả các công ty tham gia đấu thầu đều hiểu là không thể đoạt được hạng mục này, nhất trí cho là Đàm thị sẽ giành được dễ dàng.
Khóe miệng Kim Trạch Húc cong lên rất tự nhiên, như thể hoàn toàn không quan tâm gì đến những lời này.
Cảm thấy chị Dư đang nhìn về phía mình, Hạ Tử Du vội vàng chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Kim Trạch Húc nhìn thấy phản ứng của Hạ Tử Du, nói thản nhiên “Em đã thấy đối thủ của anh.”
Hạ Tử Du nhìn Kim Trạch Húc với vẻ khó hiểu.
Kim Trạch Húc nhìn phía trước nói nghiêm túc “Anh định cho em thấy, trên thế giới này không phải chỉ có Đàm, anhta không phải thần, cũng không thể nào nắm giữ thời gian trong tay.”
Khi Hạ Tử Du còn đang sững sờ vì những lời của Kim Trạch Húc, cuộc đấu thầu chính thức bắt đầu.
…………………….
Trải qua đấu tranh kịch liệt, cuối cùng Trung Viễn đã đánh bại đối thủ Đàm thị mạnh mẽ nhất.
Việc này hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người, nhưng việc Kim Trạch Húc thành công ở lần đấu thầu này khiến cả giới kinh doanh rửa mắt mà nhìn…
“Chúc mừng tổng giám đốc Kim, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“Tổng giám đốc Kim, có thời gian tôi sẽ đến thành phố Y, có lẽ anh sẽ phải bớt thời gian gặp tôi…”
Những lời a dua nịnh hót khách sáo bắt đầu vây quanh Kim Trạch Húc, anh chỉ khiêm nhường bắt tay với mọi người.
Người cuối cùng đến trước mặt Kim Trạch Húc là chị Dư.
Chị Dư chủ động bắt tay với Kim Trạch Húc, chúc mừng “Tổng giám đốc Kim, chúc mừng Trung Viễn của các anh… Tôi tưởng là Đàm thị chắc chắn sẽ giành được hạng mục, xem ra lần này trở về sẽ bị ông chủ trừng phạt rồi.”
Kim Trạch Húc cười khách sáo. “Chị Dư nói gì vậy, lần này phải cảm ơn Đàm thị rồi…”
Ngay sau đó tầm mắt chị Dư chuyển sang Hạ Tử Du đang đứng bên cạnh.
Chị Dư chào hỏi khách sáo. “Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp, so với nửa năm trước, bây giờ nhìn cô rất có tinh thần.”
Đúng vậy, nửa năm ngắn ngủi đã khiến Hạ Tử Du trở nên xinh đẹp tự tin như hai năm trước.
Hạ Tử Du nở nụ cười bình tĩnh “Chị Dư, đã nửa năm không gặp, chị không hề già đi chút nào…”
Chị Dư cười lúng túng. “Vậy tôi đi trước nhé, hẹn gặp ở tiệc chúc mừng tối nay.”
…………………
Sau khi chị Dư đi, Hạ Tử Du thu hồi nụ cười trên mặt, giọng trầm xuống “Đây là mục đích anh dẫn tôi tới Mỹ sao?”
Kim Trạch Húc trả lời thành thật “Anh chỉ muốn cho em thấy, những năm qua Đàm Dịch Khiêm bày mưu tính kế trên thương trường chẳng qua là vì chưa gặp được đối thủ thực sự.”
Hạ Tử Du chợt nhíu mày, nhìn Kim Trạch Húc chất vấn “Tại sao tôi phải biết những thứ này?”
Kim Trạch Húc không hề giấu giếm, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tử Du “Bởi vì anh thích em.”
Hạ Tử Du đi vào thang máy, nói lãnh đạm “Anh đã biết đáp án của tôi.” Mặc dù nửa năm qua Kim Trạch Húc không hề nói gì với Hạ Tử Du nhưng cô có thể cảm nhận được qua cách cư xử của anh. Nhưng, tình yêu đã không còn là mối quan tâm trong cuộc sống của cô nữa.
Kim Trạch Húc cùng đi vào thang máy.“Chẳng phải em không chấn nhận anh vì trong tim em vẫn còn Đàm Dịch Khiêm sao?”
Lâu rồi không nghe thấy ba chữ Đàm Dịch Khiêm, trái tim Hạ Tử Du chợt nhót lên đau đớn, cô bực mình nhìn Kim Trạch Húc “Tôi không cần giải thích chuyện riêng với anh.”
Kim Trạch Húc trầm giọng “Anh cũng đã biết Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa kết hôn với Hạ Hân, tròng lòng em vẫn còn…”
Đúng vậy, nửa năm trước Đường Hân tuyên bố trên TV hôn lễ của cô và Đàm Dịch Khiêm sẽ lùi lại một năm vì lý do cá nhân.
Kim Trạch Húc cũng không biết khi anh nói tới những điều này Hạ Tử Du hơi ngẩn người, nhưng không hề biểu hiện cảm xúc gì khác đi ra khỏi thang máy.
………………..
Trở về phòng khách sạn, Hạ Tử Du ôm gối ngồi trên ghế salon.
“Đàm Dịch Khiêm không kết hôn với Đường Hân…”
Thực tế, nếu không phải Kim Trạch Húc nói chuyện này thì cô cũng không biết. Không ai biết nửa năm qua cô lao vào công việc không quan tâm đến bất kỳ tin tức gì.
Cô cũng không rõ là cô không có thời gian hay không muốn chú ý, nhưng tin tức này đích thực khiến cô rung động. Không phải cô vẫn còn quyến luyến với Đàm Dịch Khiêm như lời Kim Trạch Húc nói, mà không hiểu tại sao Đàm Dịch Khiêm không kết hôn với Đường Hân.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Hạ Tử Du để gối ôm xuống đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy Kim Trạch Húc đang đứng bên ngoài.
Kim Trạch Húc xin lỗi chân thành. “Chuyện vừa rồi anh xin lỗi em…”
Hạ Tử Du xoay người đi vào phòng “Tôi không giận, chỉ hi vọng sau này anh sẽ cử tôi đi công tác vì chuyện công việc.”
Kim Trạch Húc nói ôn hòa “Được, vậy tiệc chúc mừng tối nay…”
Hạ Tử Du nhún vai chán nản. “Đã đảm đương vai trò thư ký của anh, tôi đương nhiên phải tham gia cùng anh.”
……………..
Xiêm y lộng lẫy, ăn uống linh đình.
Tiệc đấu thầu được tổ chức ở vườn hoa lộ thiên trong khách sạn Hạ Tử Du ở, cô mặc một bộ váy hở vai màu trắng, ưu nhã ở bên cạnh Kim Trạch Húc.
Vô số ánh mắt thèm thuồng vẻ đẹp thoát tục của Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc cầm ly rượu trong tay thì thầm vào tai Hạ Tử Du “Hôm nay em thật là đẹp.”
Quả thật như vậy, mái tóc thẳng mượt, trang phục tinh xảo, làn da mịn màng, tối nay cô nghiễm nhiên trở thành tiêu điểu của bữa tiệc.
Hạ Tử Du mỉm cười “Cảm ơn.”
“Tổng giám đốc Đàm, cảm ơn anh bận rộn vẫn tới tham gia bữa tiệc hôm nay…”
Bỗng dưng, bên tai Hạ Tử Du truyền đến tiếng nịnh nọt của một vị lãnh đạo cao cấp, hình như vị quan chức đang trò chuyện với người tới này tên là Lệnh Hạ.
Hạ Tử Du chấn động mạnh, ngước nhìn theo bản năng.
Đàm Dịch Khiêm mặc một bộ vest màu xám vừa tới bữa tiệc, một đám người a dua nịnh hót thoáng chốc đã vây đến.
Hạ Tử Du không ngờ ánh mắt cô lại đụng phải ánh mắt Đàm Dịch Khiêm dễ dàng như vậy, biết lúc này rút lui cũng không còn kịp, Hạ Tử Du cầm ly rượu chủ động đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, giọng điệu khách sáo “Tổng giám đốc Đàm, đã lâu không gặp.”
Sự thong dong của cô trước mặt anh tựa như một người bạn từng quen biết mà không quá thân thiết.
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm nhếch lên “Hạ tiểu thư.”
Từ lúc Đàm Dịch Khiêm xuất hiện ở bữa tiệc, Kim Trạch Húc đã chú ý đến từng biểu hiện nhỏ trên mặt Hạ Tử Du, nhưng sự bình tĩnh của cô nằm ngoài dự đoán của anh.
Vị quan chức chính phủ kia bắt đầu giới thiệu “Tổng giám đốc Đàm, vị này chính là người đoạt được hạng mục trong cuộc đấu thầu hôm nay, tổng giám đốc tập đoàn Trung Viễn Kim Trạch Húc…”
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm chuyển sang Kim Trạch Húc “Tổng giám đốc Kim, chúc mừng.”
Kim Trạch Húc khiêm tốn “Tổng giám đốc Đàm khiêm nhường rồi, khó có cơ hội được tổng giám đốc Đàm nể mặt đến dự tiệc chúc mừng của Trung Viễn, tôi vô cùng vinh hạnh… Ngược lại, hôm nay mọi người tới khá đông, tôi sợ không tiếp đãi Tổng giám đốc Đàm chu đáo được.”
Đàm Dịch Khiêm có thể nghe được hàm ý khác trong lời Kim Trạch Húc, nhưng vẫn nói tiếp. “Tổng giám đốc Kim, chẳng lẽ anh quên bên cạnh anh còn có thư ký xinh đẹp như vậy có thể đón tiếp tôi sao?”
Đã nói đến nước này, Kim Trạch Húc không thể làm gì khác đành gật đầu “Cũng được, Tử Du, em sẽ không ngại tiếp đãi Tổng giám đốc Đàm thay anh chứ?”
Hạ Tử Du gật đầu “Dĩ nhiên.”
Sau khi Kim Trạch Húc đi, tầm mắt Đàm Dịch Khiêm lại quay về Hạ Tử Du, khẽ mỉm cười “Hạ tiểu thư, chúc mừng cô trở thành trưởng phòng PR của tập đoàn Trung Viễn”
Hạ Tử Du bình tĩnh nói “Cảm ơn” Dứt lời nhân viên phục vụ chuyển một ly rượu đỏ cho Đàm Dịch Khiêm, “Tổng giám đốc Đàm, tôi thay mặt Tổng giám đốc Kim kính anh một ly.”
Đàm Dịch Khiêm nhận lấy rượu đỏ, chạm ly với Hạ Tử Du.
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, lúc chạm cốc, Hạ Tử Du có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người Đàm Dịch Khiêm, hơi thở mà cô đã từng quyến luyến…
Hạ Tử Du uống một hớp rượu xua tan hơi thở của anh.
Ngay sau đó cô cười phá vỡ sự im lặng “Phải tồi, tổng giám đốc Đàm, không giành được hạng mục này chắc cũng không khiến Đàm Thị thiệt hại gì chứ? Thật ra tổng giám đốc Kim có thể giành được hạng mục này tôi cũng không ngờ tới, tôi cứ nghĩ tổng giám đốc Đàm là người luôn phòng ngừa chu đáo, hạng mục này đối với anh là quá dễ dàng.”
Bề ngoài nghe là lời khen tặng, kỳ thực lại là những lời trào phúng, gai góc.
Thông minh như Đàm Dịch Khiêm làm sao không nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Hạ Tử Du, ánh mắt thâm thúy của anh liếc qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhếch miệng “Chẳng lẽ Hạ tiểu thư đang lo lắng cho tôi?”
Hạ Tử Du đang định trả lời Đàm Dịch Khiêm thì Kim Trạch Húc trở lại, anh rất tự nhiên ôm hông cô, nói thân mật “Anh thấy em nói chuyện với Tổng giám đốc Đàm rất vui vẻ, đang tán gẫu chuyện gì vậy?”
Hạ Tử Du vẫn không có thói quen để người khác chạm vào nhưng lúc này cũng không khước từ Kim Trạch Húc, mà cười duyên nói “Đâu có, chúng tôi đang nói chuyện hạng mục lần này…”
Đàm Dịch Khiêm đương nhiên để ý đến cánh tay Kim Trạch Húc đặt trên eo Hạ Tử Du, bình tĩnh nói “Tổng giám đốc Kim, bên kia có vài người bạn, tôi đi trước.”
Kim Trạch Húc gật đầu “Được.”
Đợi Đàm Dịch Khiêm đi, Hạ Tử Du tách ra khỏi Kim Trạch Húc “Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh.”
Đàm Dịch Khiêm có vẻ đang chuyện trò vui vẻ với bạn nhưng thật ra thì chú ý đến Hạ Tử Du đang đi về phía toilet ở góc vườn hoa.
Trong toilet, Hạ Tử Du nhẹ nhàng dùng nước lạnh vỗ lên gò má nóng bừng của mình.
Nhìn vào gương, cô không ngừng tự nhủ: Hạ Tử Du, vừa rồi mày biểu hiện rất tốt, phải, mày và anh ta đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa, việc mày cần phải làm chính là hãy để anh ta nhìn thấy mày hiện có thể sống vô cùng tốt, không hề bị bất kỳ ảnh hưởng nào từ anh ta.
Điều chỉnh lại tâm tình, hồi tưởng lại biểu hiện vừa rồi trước mặt Đàm Dịch Khiêm, lúc này Hạ Tử Du mới đi ra khỏi toilet.
Nhưng khi cô vừa bước ra ngoài, đèn trong cả bữa tiệc đột nhiên phụt tắt tối đen.
Hạ Tử Du đang loay hoay không hiểu chuyện gì thì thân thể mảnh mai yểu điệu của cô đã bị áp mạnh lên tường “A” cô hét lên một tiếng.
Vườn hoa tối đen như mực, bên tai cô còn truyền đến tiếng thét hốt hoảng của khách khứa, cho nên không ai chú ý đến tình trạng ở góc vườn hoa này.
Một hơi thở quen thuộc phả vào Hạ Tử Du, giọng nói nam tính trầm thấp tuyền đến “Ai cho em ăn nói sắc bén như vậy?”
Nghe thấy giọng anh, cô đang bị giam giữ giữa tay anh và bức tường phản ứng lại. “Anh buông ra…”
|